Kiếp Sinh Duyên Của Ta Và Người - Liễu Liễu Cô Nương DROP

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      [​IMG]

      Tác phẩm: Kiếp sinh duyên của ta và người ( gồm 3 chương )
      Tác giả: Liễu Liễu
      Thể loại: Ngắn HE, sạch, xuyên

      Văn án:​

      Nàng vốn là trạch nữ, hết ăn lại nằm, hết nằm lại ăn, đúng giờ làm….cuộc sống vốn êm đẹp như thế đó, đùng cái vì sẩy chân nàng bay về thời La La Thiên, sống trong nàng thỏ tinh ngốc nghếch lười biếng…. nơi khác hoàn toàn với thế giới nàng sống. Tại đây nàng phải sống như thế nào..khi mà nàng tức giận lại hóa thành hình thù khác, khi nàng buồn nàng lại ở hình dạng khác, đâu mới là hình dáng của nàng ?


      Chàng là Ma Quân với tấm thân bất tử và bộ mặt lãnh và tiếu đến cùng cực, tính cách ai ngờ, lúc lúc dương, nham hiểm đến não lòng, nét đẹp mạnh mẽ và quyến rũ làm biết bao thần, ma, quỷ phải mặt đỏ tim đập mạnh mỗi khi chàng nhìn đến.

      "Tại sao chàng lại và chiều chuộng ta như vậy?"

      "Vì ta nợ nàng, ta nàng!"
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      Phan Hong Hanh, linhdiep17Hằng Lê thích bài này.

    2. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 1 : Bắt đầu

      [​IMG]
      Tại vùng biển đảo xa xôi tại thời La La Thiên, có nàng thỏ nằm nghiêng phơi bụng, nhìn sao cũng rất buồn cười…

      « Hu hu…món nàng ghét nhất là cà rốt mà, sao lại cho nàng xuyên vào thỏ cơ chứ…hừm thỏ ăn cà rốt, nàng ăn đâu. » Ai đó nằm thào với chính mình.

      Gần tuần trôi qua kể từ khi nàng đến nơi đây rồi, lúc xuyên vào chú thò con này nàng có nghe rằng: « Ta trao cho ngươi pháp thuật và cơ thề, tất cả của ta, ngươi hay thay ta chăm sóc tốt nơi này, ta thể để người ra mình như vậy, xin lỗi vì kéo ngươi vào, nhưng đây là do ngươi nợ ta, giúp ta coi như ta và ngươi hết nợ nần, tạm biệt và hẹn gặp lại »

      Chỗ nàng có ai là con người cả, thay vào đó là có chú Thạch Ti, bác là viên đá màu tím tu luyện ngàn năm mà thành, và dì Dã Hậu, dì là quạ trắng xinh đẹp, tài giỏi, dì nấu ăn rất ngon. Và các chị chú quanh đây đều là thần dân của vùng biển đảo này đều thành tinh và mang hình dáng con người.

      Nghe Dã Hậu và Thạch Ti hai người là bạn chí cốt của mẹ nàng, sau khi bà mất nhờ hai người chăm sóc nàng. Nàng rất đẹp nhưng lại thích ở hình dạng đó mà lại biến thành chú thỏ con này đấy. Bây giờ hay rồi, nàng chứ có phải nàng ấy đâu mà biến lại đây.
      Last edited: 9/12/14
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      “Chị Vũ Thiên đợi em với, ….hộc…hộc….đợi….đợi tiểu Thạch Thạch với” nhóc con thở hổn hển mà chạy theo phía sau Vũ Thiên, với cái tay nải bé bé xinh xinh mà đựng được rất nhiều thứ. Thạch Thạch là con của Thạch Ti và Dã Hậu, hề giống ba với mẹ thông minh tài giỏi, bé ngốc này ngốc đến đáng .


      “Xuỵt… thôi, là bỏ em lại đấy biết ” Vũ Thiên rón ra rón rén mà với bé có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to đen nhìn rất ngây thơ.


      “ Hay là em biến về bản thể , chị cất em vào tay nải cho nhanh nha”. Ai đó vẻ mặt gian trá sợ Thạch Thạch làm ồn bị phát .:th_125:


      Tiểu Thạch Thạch ngốc nghếch thấy cũng có lí nên đồng ý ngay: “Vậy cũng được”:09(1):


      Vậy là thỏ đá cùng nhau tung hoành ngang dọc thám hiểm vùng đất mới.:th_61:


      “Em có để lại ảo ảnh trả lời xin phép chú chưa” Vừa dùng bốn cái chân chạy như bay vừa .


      “Rồi ạ, ba mẹ em đứng đấy xem em làm từ đầu đến cuối luôn. Trời! Chị biết đâu em vừa quay đầu đinh ngay ra gặp chị, thấy ba mẹ em đứng đấy em nhũn chân luôn đó” :015:Thạch Thạch nhớ lại mà vẫn còn sợ, hòn đá hơi run run.:025:


      “Vậy ba mẹ em sao?” Vũ Thiên vừa cười vừa hỏi.


      “Thôi được rồi con với Tiểu Thiên là ba mẹ cho Tiểu Thiên ba ngàn năm rong chơi và học hỏi, sau đó phải quay về đây để kế vị chức nữ thần của Tinh Linh Đảo. Tạm thời ba mẹ quản lí” “Con phải bảo vệ Tiểu Thiên đấy biết ! Cũng phải chăm sóc cho mình nữa đấy” Thạch Thạch vừa nhớ lại vừa cho Vũ Thiên nghe.


      “Đó hai người vậy đó, mẹ còn cốc đầu em nữa đó”


      Nàng vừa chạy vừa nghĩ ‘ta có ngốc đâu, sau này sinh đứa bé rồi kêu bé về làm, ta có biết cái gì đâu mà làm à! Hứ phải hoành tráng chứ. Hihi’:tungtung:


      Chạy ra khỏi Tinh Linh Đảo trời sẩm tối rồi, Vũ Thiên Tiểu Thạch biến lại hình người để ôm nàng tìm thức ăn và chỗ tắm rữa nữa à. Nàng chạy từ sáng đến tối vừa đói vừa mệt lại bẩn muốn chết, ai mà chịu được.


      Cách đó ba trăm dặm ma quân Đoàn Hiên ….:yoyo46:
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      "Được rồi, còn gì nữa các ngươi lui xuống "

      Ma Quân Đoàn Hiên định đến bên hồ Thưởng Nguyệt tắm rửa chợt nghe có tiếng chuyện. ‘Ai to gan dám vào vùng cấm của ma giới, lại đến bên hồ Thưởng Nguyệt để tắm rữa nữa chứ’


      “Oa Chị..”

      “Đừng gọi chị gọi tên dù gì nhìn ta với Thạch Thạch cũng bằng tuổi mà”

      “Vậy Vũ Thiên, người tắm rửa ta canh chừng cho, mà chỗ này là chỗ nào mà đẹp vậy”

      biết nữa”


      Đêm đen bao trùm khắp nơi. Vầng trăng từ từ nhô lên sau khi đám mây xa. Ánh trăng tỏa sáng khắp mọi nơi.


      Hồ Thưởng rất đẹp và hiền hòa, lóng lánh với những gợn sang lăn tăn do nàng thỏ con nào đó khoáy động. Nàng thỏ dùng móng vuốt phía trước thấm nước rồi vuốt vuốt khuôn mặt mình, rồi nín thở ưỡn ngực đứng lên bằng hai chân sau xuống hồ tắm.:ex10:


      Chưa đầy khắc nàng thỏ nào đó quá xa và sâu hơn chiều cao vốn có của nàng thỏ con, bị vướng chân và la thất thanh “ Tiểu Thạch….Thạch…cứu…cứu…” :th_84:Bạn Thạch Thạch nào đó bận đào hố lấp chân nào có nghe thấy gì đâu.:frozesweat:


      Trong lúc đó Vũ Thiên chỉ ước gì mình có thể lấy lại hình người của nàng “Vũ Thiên” vốn có, lúc thôi cũng được nàng sợ chết lắm….huhu….


      Từ phía xa xa, bạn ma quân đứng coi từ đầu đến cuối chỉ biết câm nín, thiếu nữ với mái tóc đen dài xõa làn nước bồng bềnh, khuôn mặt trắng trẻo do uống quá nhiều nữa mà trở nên hồng hồng rất đẹp, người nàng là bộ xiêm y màu trắng nàng nằm mặt nước tỏa ánh hào quang sáng rực cả hồ Thương Nguyệt.
      " ra nàng đến đây rồi, ta cuối cùng tìm được nàng rồi, cuối cùng nàng ta tìm cách đưa nàng về đây, lâu, nhớ nàng" ma quân tự nhủ thầm


      Ma quân Đoàn Hiên quyết định bắt về nhưng làm nàng sợ quá mà bỏ chạy, vừa xong là vung tay lên, lực đỡ thần kì nâng bạn Vũ Thiên lên khỏi mặt nước là biến về hình nàng thỏ con xinh xinh ướt nhèm bay về phía của mình. Làm phép hông khô bộ lông cho nàng và lay lay đến khi nào nàng tỉnh mới thôi.
      :th_67:

      Bạn Thạch Thạch nào đó hoảng hốt, vừa khóc vừa : "Đại gia, xin ngài cẩn thận, hức..hức…ngài lay nữa chắc Vũ Thiên tiêu mất…hức…hức." Ma quân Đoàn Hiên gật gật đầu, nghĩ thầm: có việc gì chạy đến đây nhặt được nàng thỏ này, sau này chắc nhàm chán nữa đâu, nên để nàng bị lay mà chết thú vị nữa đâu à. rồi quăng Vũ Thiên cho Thạch Thạch, may mà chộp nhanh là gãy xương bạn Vũ Thiên mất rồi.


      Bị kinh động mà giật mình tỉnh dậy…:th_59:
      Last edited: 9/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Trong khi Thạch Thạch chạy đến và nhảy lên để chộp được Vũ Thiên dấu của chúng ta, bạn ma quân nào đó thấy cảnh này cứ ghét ghét chịu nổi, thế là hai bạn Thiên, Thạch của chúng ta cứ thế mà sắp phải ôm hôn đất mẹ cách tha thiết mặn nồng. :th_65:


      Vút…..Vèo….Á…Á….đó là tiếng lòng của bạn Thạch Thạch khi nhìn Thiên theo đường cong tuyệt đẹp, trong tiếng thét kinh tâm động phách của bạn Thạch Thạch, Thiên Thiên mở mắt ra thấy mình sắp bị té đến lục phủ ngũ tạng cũng nát bép sợ đến quên cả phản ứng, nhưng trong tích tắc đó Thiên Thiên lại rơi vào vòm ngực rộng rãi mà ấm áp, giọng có lực hùng hồn vang lên bên tai của Thiên Thiên: “Bổn tọa cứu ngươi mạng, bây giờ ngươi theo bổn tọa thôi” :dai ca:


      rồi nhìn cái mặt thỏ ngây thơ của ta mà đáp xuống cái 'bạch', chưa kịp hồi hồn trong cơ thể như có luồng khí nóng làm ta rất khó chịu, Vũ Thiên mơ hồ nhìn thấy: “Đức Bảo?” sao đó mơ hồ thiếp .


      Trong lúc mơ màng ta nghe Thạch Thạch : “Vũ Thiên ngốc, có ai như ngươi , tự làm mình thảm hại như vậy, aiza thôi cũng do ngươi, đúng là tự gây nghiệt rất khó sống…” :th_61:
      Last edited: 9/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :