1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, tem là của ta
      ng a hai này chuẩn bị chú ý đến "em " rùi đây

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9

      Editor: Nguyên Nguyên


      Dư Tư Nhạc là bị người khác đánh thức, mở mắt ra, nhìn thấy hai ngồi ghế sô pha nhìn mình.

      “Họp xong rồi hả?” Hai tay vô ý xoa xoa hai mắt nhập nhèm ngái ngủ, bộ dạng này đáng nên lời, nếu dùng những từ ngũ lưu hành mạng internet để hình dung, nhưng vậy chính là………. Có thêm chút đáng .

      Du Lăng Thần nhìn em mình, càng nhìn càng thấy thích.

      “Trước tiên uống thuốc .” Du Lăng Thần cầm mấy viên thuốc trong tay, bưng ly nước đến trước mặt Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc chút nghĩ ngợi, lấy vài viên thuốc đưa vào miệng, uống hai ngụm nước, nuốt tất cả vào bụng.

      “Em ở lại , tôi thu dọn văn kiện chút, đưa em đến bệnh viện truyền nước biển.”

      “Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, đến trường lên lớp có vấn đề gì.” Dư Tư Nhạc xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, vì sao đầu đau chút, rất , cơ bản có vấn đề gì. Theo lẽ thường, bị cảm cúm phát sốt sao có thể đau đầu? Nhiều lắm là choáng váng.

      “Đừng cậy mạnh, bên trường học tôi xin nghỉ phép cho em rồi. Em từ đến lớn bị bệnh biết bao nhiêu lần, sức đề kháng của em, đến bệnh viện kiểm tra chút, chừng nằm viện vài ngày.” Tuy rằng trước kia Du Lăng Thần có quan tâm chăm sóc , nhưng lại thường xuyên nghe người hầu báo cáo tình hình của .

      Dư Tư Nhạc nhíu nhíu mày, ngờ mình lại được cưng chiều như vậy.

      Nghĩ lại kiếp trước, quanh năm suốt tháng chưa từng bị cảm cúm.

      “Ông chủ, có phần văn kiện cần ngài ký tên.” dáng vẻ thướt tha đến, trong tay ta cầm tập văn kiện, lúc rất phong tình lạm chủng.

      Dư Tư Nhạc mở to hai mắt nhìn thẳng vào ta.

      Lúc nảy bởi vì bị cảm sốt choáng váng, nên quan sát kỹ cách ăn mạc của thư ký này.

      Lúc này vừa nhìn thấy, Dư Tư Nhạc nuốt nuốt nước bọt. Mùa hè là nóng bức, nắng sáng có thể phơi khô chết người. Nhưng mà…… ta ăn mặc cũng rất mát mẻ .

      Hơi xoay người chút, phần ngực hở lớn lộ ra trước mặt người khác.

      Còn có chiếc váy ngắn này………………….

      Đây là xích lỏa quyến rũ người khác mà!

      Trong đầu lên đoạn gian tình “tổng giám đốc và tiểu thư

      ký", cái gì mà tình văn phòng, cái gì mà quy tắc ngầm của công ty, cái gì mà thư ký dụ dỗ cấp , thăng cấp tình nhân....

      Dư Tư Nhạc suy nghĩ lung tung lên.

      "Tiểu nhạc, em nhìn cái gì vậy?" Du Lăng Thần vừa ký tên xong, nhìn thấy em mình nhìn thư ký đến ngẩn người.

      Theo ánh mắt nhìn qua, chỗ dừng lại chính bộ ngực lộ ra mảng lớn của thư ký Bành.

      Giọng Du Lăng Thần ngày càng lại, hô lớn: "Tiểu Nhạc..."

      Tiếng lạnh lẽo này làm Dư Tư Nhạc giật thót mình, cũng thu hồi tầm mắt lại.

      Dư Tư Nhạc xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt trốn tránh, dám nhìn hai. Trong lòng suy nghĩ, biết hai và thư ký Bành có quan hệ bất chính ?

      Vẻ mặt Dư Tư Nhạc sớm bán đứng suy nghĩ của .

      Đều thương trường hơn chiến trường, Du Lăng Thần là con cáo già trong quan hệ. Chỉ bằng về điểm này của Dư Tư Nhạc, làm sao có thể giấu diếm được .

      Vì vậy, phải ngăn chặn những yếu tố làm hư Dư Tư Nhạc.

      "Thư ký Bành, đến phòng tài vụ nhân lương tháng này ." Du Lăng Thần lấy vài phần văn kiện quan trọng để vào ngăn kéo, rồi khóa lại.

      Thư ký Bành bất động nhìn Du Lăng Thần, ta sốt ruột hô lên: "Ông chủ, tôi có chỗ nào làm tốt sao?"

      Ý tứ việc tổng kết tiền lương, phải là xào như cá mực sao?

      ta cắn môi dưới, cam lòng.

      Du Lăng Thần sao có thể với ta.... ăn mặc ít quá, lại cố ý ở trước mặt cúi người, để lại ấn tượng xấu cho em ?

      Quan trọng nhất là... khiến cho em hiểu lầm rồi.

      Tốm lại, nhìn ánh mắt Dư Tư Nhạc nghĩ vẩn vơ, trong lòng Du Lăng Thần cảm thấy hơi khó chịu.

      "Thư ký Bành, tôi cần tôi nhắc nhở lần nữa. ra, sĩ diện của người nào cũng tốt." ra đáp án mập mờ, Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, sau đó kéo tay ra ngoài.

      Thư ký Bành cả người cứng ngắc, có chút thể tin được.

      "Ông chủ..." Thư ký Bành còn muốn cầu xin.

      Du Lăng Thần bỏ lại câu: "Tôi còn muốn đưa Tiểu Nhạc đến bệnh viện, thu dọn hồ sơ, rồi có thể rời khỏi đây."

      Mỗi bộ phận chuyên môn trong công ty đều có quan hệ với nhau, tin tức càng lan truyền nhanh.

      Sau khi thông tin về em của Boss đến công ty, liên tục chuyên khai trừ hai nhân viên, bao lâu sau mọi người đều biết. Từ nay về sau, mỗi lần Dư Tư Nhạc đến công ty, các bộ phận đều sẵn sàng trận địa chờ sẵn quân địch, dám có chút xíu lơi lỏng, e sợ Boss nổi giận, đuổi hết bộ phận bọn họ.

      Du Lăng Thần ngồi vào vị trí lái xe, cài dây an toàn xong, : "Tôi và thư ký Bành chỉ là quan hệ cấp và cấp dưới."

      Đây là giải thích sao?

      Dư Tư Nhạc hiểu nhìn về phía trai: "Em biết."

      Em biết? Vậy ánh mắt vừa rồi giải thích thế nào?

      "Em chỉ bổ sung thêm dung lượng của bộ não."

      Loại tình tiết cẩu huyết em thích trai này, từng gặp rồi! Chỉ là thư ký, lại có thể phá vỡ bình tĩnh của sao?

      "Nhưng mà thư ký Bành kia có chút....." Cái từ kia, Dư Tư Nhạc nên lời, thay đổi câu : "Mặc thiếu vải như vậy cũng dám ra ngoài, ngộ nhỡ ban đêm gặp phải kẻ bắt cóc, nhìn xem ấy làm thế nào bây giờ?"

      Du Lăng Thần lên tiếng, sủng nịnh sờ đầu .

      Ở chỗ làm này, còn có nhiều mặt tối tăm, nhưng mà Du Lăng Thần nghĩ tới, chẳng qua Dư Tư Nhạc chỉ đến công ty lần, liên tục gặp phải hai chuyện như vậy.

      Nhưng mà hôm nay khác biệt rồi...

      Người đàn ông nào đó cần phải tác phong đứng đắn trước mặt em mới được.

      chấp nhận được chút bẩn nào, làm tổn hại hình tượng trong lòng em .

      Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện.

      Sau khi hai người vào, Dư Tư Nhạc nhìn xung quanh đánh giá vòng, nhìn thấy nơi này tốt hơn nhiều so với bệnh viện thông thường.

      "Đây là bênh viện tư nhân." Du Lăng Thần mở miệng giải thích với .

      Bệnh viện tư nhân đều lấy lợi nhuận làm mục đích, vì vậy về phương diện giá cả tương đối cao, nhưng thái độ phục vụ tốt hơn nhiều so với những nơi khác.

      Du Lăng Thần thẳng lên lầu 6, đứng trước căn phòng.

      "Sao các người lại đến đây?" giọng quen thuộc truyền đến.

      Dư Tư Nhạc thò đầu vào bên trong: " Trịnh."

      Du Lăng Thần đứng bên cạnh sắc mặt lập tức tối đen, vì sao cảm thấy " Trịnh" còn thân thiết hơn so với " hai"?

      "Tiểu Nhạc lại bị ốm rồi hả?" Trước ngực Trịnh Thiếu Hoa đeo ống nghe, ta mặc áo trắng dài, càng tôn thêm vẻ đẹp trai.

      " ấy hơi cảm sốt, cậu xem cho ấy ." Du Lăng Thần để Dư Tư Nhạc ngồi xuống.

      "Chỉ là cảm vặt mà thôi, em cần đến bệnh viện, là hai ép buộc em phải đến." Lúc này Dư Tư Nhạc tức giận tăng lên.

      Trịnh Thiếu Hoa lắc lắc đầu, đồng ý : "Bệnh nặng đều xuất phát từ bệnh , thể xem thường được. Em có chỗ nào thoải mái ?"
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, Jin29213 others thích bài này.

    3. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      quá hay
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Chính là đầu óc choáng váng, còn đau chút.” Dư Tư Nhạc chuyện rất thoải mái, cũng đem bệnh tình này làm cho quan trọng.

      Nhưng mà Trịnh Thiếu Hoa ngồi đối diện, lại nhìn chăm chú.

      “Vẫn là chụp X – Quang tốt hơn, ngộ nhỡ có bệnh tình gì náo, chúng ta cũng nhanh chóng trị được.” Trịnh Thiếu Hoa đứng dậy, ý bảo hai người theo ta, tự mình đưa Dư Tư Nhạc chụp X – Quang não.

      cần trai , Dư Tư Nhạc cũng đoán được đây là bệnh viện tư của ta, bởi vì căn phòng làm việc này, phải bên ngoài viết “Phòng viện trưởng” sao?

      Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, Trịnh Thiếu Hoa sử dụng đặc quyền, để Dư Tư Nhạc vào trước.

      Chờ chụp X – Quang xong, ước chừng khoảng hơn mười phút.

      Trịnh Thiếu Hoa cầm tấm phim chụp X – Quang lên, nhìn lâu, rồi thở dài hơi: “Tốt, tất cả đều bình thường.”

      “Tất nhiên là bình thường rồi, chỉ là cảm vặt chút, hai người các người đều chuyện bé xé ra to mà.” Dư Tư Nhạc nhếch miệng, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, nhìn giống như phải bị cảm mạo, mà bị ung thư thời kỳ cuối vậy.

      Du Lăng Thần mặt chút thay đổi : “Nên kiểm tra ràng người ta mới yên tâm.”

      “Du thiếu đúng đó. Tiểu Nhạc, tôi em này, cho dù cơ thể em có chút khó chịu cũng phải với tôi. Chẳng lẽ em quên trận tai nạn xe bảy năm trước đây rồi sao? Có chút di chứng, vài năm sau có thể tái phát, chúng tôi làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”

      Trịnh Thiếu Hoa vừa xong, bị Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua.

      Có lẽ biết mình sai, Trịnh Thiếu Hoa cố ý vỗ vai Dư Tư Nhạc: “Hôm nay cứ như vậy , bây giờ tôi đưa em truyền nước biển.”

      ta muốn sang chuyện khác muộn rồi.

      Dư Tư Nhạc sắc bén nhìn ta: “ Trịnh, tai nạn xe cộ gì?”

      Trịnh Thiếu Hoa lời nào.

      Đều do nhất thời lanh mồm lanh miệng, quên Dư Tư Nhạc bị mất trí nhớ. Lại đem chuyện trước kia nhắc nhở .

      Du Lăng Thần kéo ra ngoài: “Đừng hỏi nhiều như vậy.”

      “Chuyện xảy ra người em, em có quyền muốn biết.” Dư Tư Nhạc dừng bước lại, trong mắt có chút đồng ý.

      Mắt thấy giấu diếm xong, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc.

      “Bảy năm trước, em và ba mẹ từ suối nước nóng về, đường xảy ra tai nạn xe, chỉ có mình em sống sót.” Cuối cùng, Du Lăng Thần phá vỡ yên tĩnh, xoa đầu

      , như là an ủi .

      Nếu chỉ là như thế này, còn đến mức phải giấu chứ? Dư Tư Nhạc cảm thấy trai mình quyết định giấu mình việc khác.

      "Ngoài cái này, còn có chuyện gì khác ?"

      Hai người đàn ông đều đứng trong xã hội cao, đặt ở chỗ bình thường, có người nào dám hỏi bọn họ như vậy?

      Suy nghĩ lúc lâu, Du Lăng Thần hỏi: "Em muốn nghe?"

      Dư Tư Nhạc gật đầu.

      "Năm đó vì ba mẹ bảo vệ em, nên mới bất hạnh tử vong. Trước khi chết, hai người bọn họ gắt gao bảo vệ em, đem vết thương người em giảm đến thấp nhất. Nếu ngoài trời lạnh đất đóng băng, em cho là... Em có thể chống đỡ đến khi xe cứu thương đến ?"

      Dư Tư Nhạc cắn chặt môi, đau lòng ... có. Dù sao chuyện này cũng xảy ra người , chỉ có chút thông cảm với khối thân thể này của Dư Tư Nhạc.

      Cha mẹ vì mình mà chết, nhất định áy náy tự trách mình.

      Như vậy lúc đó trai đâu?

      Khi đó mười tám tuoir á? Vừa bước vào tuổi trưởng thành, bị ép buộc chống đỡ Du thị, áp lực gánh vác lớn như vậy.

      "Tiểu Nhạc, em đừng rất thương tâm, tin rằng Du tiên sinh và Du phu nhân cũng đồng ý thấy em như vậy." Trịnh Thiếu Hoa ôn nhu , muốn khuyên bảo Dư Tư Nhạc.

      Còn nhớ năm đó sau khi Dư Tư Nhạc đước cứu về, gặp phải chứng uất ức, ai cũng muốn gần gũi. Bác sĩ tâm lý xem xong, bảo bệnh tốt lắm, nhưng tính cách trở nên quái gở, làm việc gì cũng cố chấp.

      "Em sao." Dư Tư Nhạc nắm chặt tay trai mình.

      Du Lăng Thần cảm nhận được cảm xúc dao động, ngược lại nắm chặt tay .

      Hai người muốn với nguyên nhân, chính là sợ Dư Tư Nhạc chịu kích thích. tại tính cách của hoạt bát hơn ánh mặt trời, bọn họ nghĩ chịu ảnh hưởng việc này.

      Y tá đưa bọn họ vào phòng bệnh.

      Dư Tư Nhạc nằm giường, tay phải truyền dịch, từng giọt chất lỏng trong suốt theo ống dẫn chảy vào.

      " hai, về công ty , mình em ở đây được rồi."

      Chờ chai thuốc nước truyền xong, ít nhất khoảng nửa giờ.

      Dù sao Du Lăng Thần ở lại đây, cũng có việc gì làm, còn bằng trở về quản lý công ty.

      "Tôi trong coi em." Trong tay Du Lăng Thần cầm quyển tạp chí, cho cự tuyệt : "Tôi rời khỏi mấy giờ, công ty thể sụp đổ được."

      có người nào biết Du Lăng Thần lộ ra vẻ mặt bi thương, mà trong lòng khó chịu.

      Nhớ lại năm đó, sau khi ba mẹ mất, bị chuyện trong Du thị quấn lấy ra. Suýt chút nữa... thể giữ được Du thị rồi. Sức đầu mẻ trán nhất là lúc, chú ý quan tâm đến Dư Tư Nhạc. Hoặc là .... hoàn toàn muốn quan tâm đến .

      chiếu cố Dư Tư Nhạc, chỉ có thể noi là trách nhiệm của người trai.

      Nhưng ngờ, này sinh ra tình cảm bình thường với .

      " hai, có tốt."

      Trong mắt Du Lăng Thần lên tia cảm xúc khác thường, liếc nhìn , rồi : "Tôi tốt với em, còn có thể tốt với ai?"

      Lúc Du Lăng Thần những lời này, vẻ mặt hơi buồn, chỉ tiếc Dư Tư Nhạc để ý đến.

      ............

      Sau khi Dư Tư Nhạc truyền nước xong, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.

      Du Lăng Thần lái xe đưa Dư Tư Nhạc về biệt thự, còn chưa vào, nghe hương thơm thức ăn trong khí.

      "Tiểu thư, trở lại." Nghe thấy tiếng mở cửa, dì Lưu vội vàng từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đứng ở phía sau Dư Tư Nhạc, theo quy củ gọi tiếng "Du thiếu".

      "Con trai của dì Lưu thế nào rồi?" Dư Tư Nhạc cười hỏi lại bà.

      bàn đặt rất nhiều món ăn, nhìn ra được dì Lưu dày công nấu nướng.

      "Bệnh của nó tốt hơn rồi, sáng nay xuất viện, trở về trường học rồi." Dì Lưu xới cơm cho hai người, có thể bởi vì có Du Lăng Thần ở đây, bà chuyện hạn chế rất nhiều, giống như lúc chuyện gần gũi với Dư Tư Nhạc.

      Du Lăng Thần ngậm ngụm cơm, nhai kỹ vài cái, cảm thấy hương vị này, ngon bằng tự tay em mình nấu.

      Dư Tư Nhạc xử khác biệt với , có người nấu cơm cho, ai đồng ý làm cho mình chứ? Hơn nữa, tay nghề của dì Lưu tốt hơn nhiều. Sau khi dì Lưu trở về, chẳng muốn múa rìu qua mắt thợ, tự làm mất mặt mình.

      Bởi vì bị bệnh, nên Dư Tư Nhạc được ở nhà nghỉ ngơi.

      Đến sáng ngày thứ hai, trai mới để cho đến trường học lại.

      Thu dọn tập sách xong, ăn đồ ăn sáng dì Lưu chuẩn bị, Dư Tư Nhạc vui vẻ ngồi vào xe đến trường.

      Suy nghĩ có dì Lưu ở đây rồi, sau này khỏi phải gặm bánh mì nữa.

      Khỏi phải tâm tình tốt bao nhiêu.

      Mỗi buổi tối Du Lăng Thần đều trở về biệt thự đúng giờ, về điểm này, làm dì Lưu lấy làm kinh hãi.

      Nhìn Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ở chung rất tốt, bà khỏi cảm thán, tóm lại vẫn là em, nào có thù hận. Nhìn xem tại, vẫn còn tình cảm hòa thuận.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      nhimxu, Phong Vũ Yên, Jin29212 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      có lẽ phải có j đó mới làm cho vị a 2 này đổi tính hê hê

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :