1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30:

      Mấy ngày sau, Giang Thiếu Thành xuất viện, ngày đó rất nhiều người tới, bao gồm cả Lương Nguyệt Lăng. Đột nhiên Thẩm Tâm Duy phát mình ở trước mặt nhiều người như thế mà chẳng nổi câu nào, bạn bè của Giang Thiếu Thành rất nhiều, chủ đề trò chuyện của bọn họ nghe hiểu. Nhất là ánh mắt bọn họ nhìn về phía , phải khinh miệt, mà khiến cảm thấy mình có ý nghĩa gì, giống như căn bản đáng để coi trọng, mà những người này rất coi trọng Lương Nguyệt Lăng.
      còn nhớ lúc và Giang Thiếu Thành, Giang Ngữ Vi từng cười nhạo : cho rằng gả cho tôi, xứng tầm rồi sao? Tôi cho biết, người phụ nữ như , căn bản xứng với ấy.

      vì lời của Tô San San mà thấy tự tin lên, cứ như vậy mà từ từ xuống. Bởi vì thấy bạn bè Giang Thiếu Thành lộ ra vẻ tán thưởng với Lương Nguyệt Lăng, còn với mình chỉ lễ phép gật đầu cái, mặc dù để thấy khó chịu, nhưng coi ở trong mắt.

      Sau đó nhìn bọn họ đưa Giang Thiếu Thành , còn hỏi qua ý . Lần này biết mình ngu cỡ nào rồi, ngay cả Giang Ngữ Vi cũng biết là đồ giả mạo, những người có quan hệ tốt với Giang Thiếu Thành lại sao? Mà thái độ của bọn họ với Lương Nguyệt Lăng, hình như mới sáng nay thấy Lương Nguyệt Lăng, chắc là Giang Thiếu Thành từng đưa Lương Nguyệt Lăng tới chỗ bọn họ tụ hội chứ? như vậy, bọn họ hoàn toàn tiếp nhận Lương Nguyệt Lăng.

      Những người này, quan tâm chuyện vợ đầu tiểu tam, những điều đó đối với họ chỉ là chuyện cười.

      Mà có lẽ trong lòng bọn họ người vô văn hóa.

      Buồn cười nhất chính là mấy ngày trước, lại hi vọng quan hệ của với Giang Thiếu Thành có thể khôi phục như ngày trước, giống như chỉ cần so đo chuyện Giang Thiếu Thành làm, là có thể trở lại bên cạnh , cuối cùng biến thành dáng vẻ ngu xuẩn gì vậy.

      Khi về nhà, suy nghĩ đầy trong đầu đều là Giang Thiếu Thành đưa Lương Nguyệt Lăng tới đó hẳn có nhiều vẻ mặt, nhất định lạnh lùng lúc hướng về phía , nhất định như lúc chuyện với đầy châm chọc, căn bản dùng ánh mắt từng nhìn để nhìn Lương Nguyệt Lăng, từng cưng chiều , giờ tất cả cho Lương Nguyệt Lăng.

      giới thiệu Lương Nguyệt Lăng với thân phận gì đây? Chắc hẳn cho Lương Nguyệt Lăng thân phận thế nào rồi ?

      Khó trách Lương Nguyệt Lăng tự tin đối mặt với mình thế, ra Giang Thiếu Thành lén lút hứa hẹn ấy cái gì.

      Giang Thiếu Thành trở lại Thịnh Quang quốc tế xử lý công việc, nhưng vết thương ở chân của chưa khỏi hoàn toàn, vì vậy tay cầm gậy, tư thế ra ngoài như thế khiến có vẻ chán nản, nhưng cầm gậy thế ai dám cười nhạo . Bởi vì gần đây mới ký kết được hợp đồng lớn, nghe Mạnh Hạo , ký hợp đồng này, khiến công ty đạt được lợi ích lớn, nhân viên công ty rất khâm phục . Thậm chí ở dưới đáy lòng Thẩm Tâm Duy nghe được nhiều nhân viên nữ bàn luận, bất kể hôn nhân của và Giang Thiếu Thành còn tồn tại tới cùng hay , bắt đầu bọn họ cưới vì lợi ích, hôn nhân như thế dễ tới cuối cùng, huống chi lần này Giang Thiếu Thành bị thương, thấy quan tâm thế nào….

      Thẩm Tâm Duy khâm phục Giang Thiếu Thành, chỉ thu phục Mạnh Hạo, mà còn tất cả nhân viên trong công ty, mà chính là kẻ vô tích , tài liệu bàn làm việc, cho dù nhìn cũng chả hiểu gì, vốn muốn trở thành người thông minh vênh váo, nhưng giờ thấy hôn nhân của mình cũng thất bại, cảm giác này thấy khiến mình cảm thấy kém cỏi.

      trầm mặc ngồi ở phòng làm việc của mình cho tới trưa, suy nghĩ lại tất cả chuyện của mình, phát mình chưa hề làm gì, hơn nữa còn chẳng giúp gì cho công ty, cũng thể đoán được Giang Thiếu Thành có liên quan tới chuyện mất tích hay , thậm chí Giang Thiếu Thành điều hành Thịnh Quang quốc tế với mục đích gì còn .

      Tất cả mọi thứ gộm lại với nhau, khiến buồn khổ dứt.

      Đột nhiên muốn tiếp tục ở gian hẹp này nữa, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, vừa mới mở cửa, nhìn thấy có người qua, đứng ở đó, nhìn người đàn ông đó vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành. nghĩ lâu, mới nhớ ra người này là Lương Huy, nhưng tại sao ta lại tới Thịnh Quang quốc tế.

      suy tư chốc lát, tới phòng làm việc của Mạnh Hạo. Hình như Mạnh Hạo lúc nào cũng bận rộn, vừa xem xét tới lui từ laptop tới máy tính bàn.

      tới trước mặt Mạnh Hạo, “Gần đây công ty có hợp tác với Lương thị sao?”
      có cách nào, nhắc tới Lương thị, đều nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vì vậy quan tâm hơn.

      có.” Mạnh Hạo trả lời, theo bản năng nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn , “À, có, chỉ là vẫn còn trong quá trình đàm phán…. Đại tiểu thư biết tin nhanh .”

      “Tôi vừa thấy Lương tổng vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành.” cảm thấy lạ, “Tôi nhớ Thịnh quang quốc tế với Lương thị chưa từng hợp tác, lần này sao lại liên lạc vậy?”

      “Cái này tôi biết lắm, có lẽ Giang tổng vẫn cân nhắc kết quả.”

      Thẩm Tâm Duy vẫn cảm thấy kì, “Giang Thiếu Thành tính hợp tác với Lương thị, chỗ này có gì ổn sao?”

      “Tại sao ổn? hai công ty hợp tác, đây là chuyện rất bình thường.”

      có gì bất ổn sao?” hi vọng có thể lấy chút tin tức từ Mạnh Hạo, nhưng thất vọng, Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh.

      có.”

      “Quấy rầy rồi, tôi ra ngoài trước.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, vẫn lựa chọn ra ngoài.

      Giang Thiếu Thành nhận được điện thoại nội bộ từ Mạnh Hạo, nghe Mạnh Hạo thông báo, sắc mặt cũng thay đổi, “Tôi biết rồi.”

      Lương Huy ngồi đối diện đùa bỡn chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn kiểu cũ rồi, nhìn qua có vài năm, nhưng vẫn đeo, hình như chiếc nhẫn này rất quan trọng với . Lương Huy nhìn Giang Thiếu Thành, chờ nghe điện thoại xong, mới lắc đầu, vẻ bên ngoài cười nhưng trong , “ là nhanh, xem ra Thịnh Quang quốc tế đúng là vật trong túi của cậu.”

      Giang Thiếu Thành cúp điện thoại, cũng để ý tới Lương Huy chế nhạo, “Hình như ngoài mặt là vậy…. nhưng làm chút chuyện vẫn bị để ý, xem ra phải nắm chặt thời gian rồi.”

      “Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”

      “Lời như thế còn ít….. , tại sao lại vào lúc này muốn tìm tôi hợp tác, điều này giống tác phong cẩn thận của , trừ phi lại có mục đích gì.”

      “Đừng quá hiểu tôi, chỉ khiến tôi thấy khó chịu.” Động tác trong tay Lương Huy dừng lại, “Tôi muốn tin tức Thịnh Quang quốc tế và Lương thị hợp tác đưa ra ngoài…. Ý của tôi muốn cho mọi người biết, đúng, chính là ý này.”

      Vẻ mặt Giang Thiếu Thành vẫn còn mấy phần rối rắm, dù hiểu ý của Lương Huy, “ định dùng cách này ép Thẩm Diệc Đình xuất ? vẫn chưa từ bỏ ý định, lần trước còn ép cậu ta ra, bây giờ lại phiền phức bức cậu ta….. chẳng lẽ chưa từng nghĩ, có lẽ Thẩm Diệc Đình xảy ra điều gì ngoài ý muộn sao? Nếu cậu ta có ý gì khác, chúng ta làm tất cả điều này, giống như kẻ ngu vậy.”

      “Nếu như làm việc, tôi yên lòng.” Ánh mắt Lương Huy trở nên lạnh, “Giang Thiếu Thành, giả bộ tạm thời, phải muốn chia sẻ nguy hiểm với lợi ích ư, lần này toàn bộ phí tổn quan hệ xã hội hợp tác này do Lương thị chi.”

      Quả nhiên vẻ mặt Giang Thiếu Thành trở nên ôn hòa hơn, “ sớm chút có phải dễ làm …. định làm gì, tôi phối hợp vô điều kiện.”

      Lương Huy thừa nhận được, Giang Thiếu Thành chính là người tuyệt đối để mình bị thiệt chút nào, người như vậy, quả nhiên an tâm để hợp tác, cần phải tốn bao nhiêu suy nghĩ phòng bị trước.

      “Thẩm Diệc Đình lo lắng nhất phải là chúng ta liên kết lại sao? Vậy chúng ta kết hợp cho cậu ta xem chút, nếu như cậu ta vẫn chưa xuất , đó chính là thực trơ mắt nhìn Thịnh Quang quốc tế biến thành vật trong túi chúng ta, tôi đánh cược lần nữa, cũng tin Thẩm Diệc Đình luôn trốn ở đó.”

      Giang Thiếu Thành gật đầu, “Tôi có ý kiến gì…. Chỉ hi vọng điều đó khiến thất vọng….”

      “Hình như cậu lo lắng lắm về chuyện Thẩm Diệc Đình còn sống?”

      căn bản biết người như Thẩm Diệc Đình, chuyện lần trước, về sau tôi có nghĩ lại, mặc kệ cậu ta có tình cảm với vợ, theo tính của cậu ta mà , cậu ta tuyệt đối xuất , bởi vì cậu ta là người có tinh thần trách nhiệm cao.” tới đoạn này, dừng lại mấy giây, “Cậu ta rất có trách nhiệm, nếu ban đầu…. cũng chia tay với Đường Tâm Vũ. Nhưng cậu ta vẫn xuất , sợ rằng chúng ta tung ảnh vợ lên mạng, điều này loại bỏ khả năng cậu ta biết. Cho nên tôi dùng người phán đoán, có lẽ cậu ta xảy ra chuyện gì, hoặc giả là …..”

      Giang Thiếu Thành ở cổ quẹt cái, hình như có lẽ tin Thẩm Diệc Đình xảy ra chuyện gì.

      Lương Huy nghe điều này, chưa tin hay , “Vậy vì sao khuyên tôi đừng dò xét nữa?”

      “Dù sao cũng chỉ là suy nghĩ riêng của tôi, mà muốn tiếp tục kiểm tra xem, tôi có quyền can thiệp… chỉ là, trước tiên tiền bạc cần phải đến nơi.”

      thành vấn đề, nhưng vẫn hi vọng suy đoán của cậu là , Thẩm Diệc Đình chết rồi, điều này khiến tôi đỡ phiền phức động chân động tay.”

      Giang Thiếu Thành cười cười, gì nữa.

      Khi đó Thẩm Tâm Duy lọt vào chỗ sương mù cách nào ra nhận được điện thoại từ trường học, từ chức vì có nguyên nhân mà trường học còn chưa truyền lại lên cấp , dù sao đầu năm nay chọn loại bỏ giáo viên quá ít, lãnh đạo trường học trong tình trạng thấy đầu thấy đuôi, cũng ứ đọng xuống. ý của lãnh đạo là, muốn gọi thêm cú điện thoại, xác định phải muốn từ chức , nếu quả là như vậy, giao toàn bộ tài liệu của lên. Lãnh đạo tận tình cho biết bây giờ tình thế vào nghề khó khăn thế nào, bây giờ còn nhiều tiến sĩ du học mới về tới trường phỏng vấn, nhưng nhà trường cũng muốn nhận lắm….

      Thẩm Tâm Duy nghe liền cười, “Nếu như bây giờ tôi với họ rằng tôi quên từ chức, có phải rất giả tạo hay ?”

      Hình như hiệu trưởng cũng bị câu hỏi của mà thấy lo, “ phải suy nghĩ kĩ càng, bây giờ trở về còn kịp.”

      “Vâng, cám ơn lãnh đạo, coi như trước kia là thời điểm khác , tôi muốn từ chức, bởi vì đột nhiên tôi phát ra đây là công việc thích hợp nhất với tôi đấy…..”

      ….

      Kết quả của cú điện thoại này là Thẩm Tâm Duy tiếp tục trở lại trường học làm việc, ra trước khi nhận cuộc điện thoại này, cũng nghĩ tới vấn đề làm việc của mình. Nhưng những ngày này, mêm man, người trong công ty bận rộn ngừng, làm chuyện của bọn họ. vốn định từ chức,là có thể trợ giúp cho công ty, nhưng thực tế tới đây cũng đem lợi ích gì cho công ty, ngược lại để mình mất bản thân, biết mình có thể làm cái gì, tư tưởng ngày càng tiêu cực, tìm được vị trí của mình.

      Bỗng dưng nhớ những ngày giảng bài cho học sinh, nhõm vừa đầy đủ, hơn nữa còn có niềm vui.

      Chỉ là nếu cứ trở về như vậy, căn bản rất buồn cười, tất cả mọi người biết từ chức rồi, tất cả sinh viên đều tạm biệt với .

      Thẩm Tâm Duy ra quyết định này, nhanh trở lại trường học, đồng nghiệp thấy từ chức nay trở về cũng thấy tò mò, nhưng vẫn hoan nghênh, mà lãnh đạo phê bình thái độ này của , nhưng cuối cùng vẫn an tâm vì trở về, phải gọi nhiều cuộc điện
      thoại.

      trở về, khiến hai thầy dạy tiếng thiếu chút nữa rất vui mà khóc, dạy 4 lớp khoảng thời gian đó đều là hai người này dạy thay, bây giờ trở về, chính là giải phóng cho họ, vì vậy Thẩm Tâm Duy chẳng những bị ghét, ngược lại còn được hoan nghênh….

      trở lại trường lần nữa, chẳng những thấy thẹn thùng, ngược lại cảm thấy thoải mái, đây mới là vị trí của .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31:

      Sau khi Thẩm Tâm Duy trở lại trường, bắt đầu lên lớp, trong khoảng thời gian rời , chương trình học cũng chưa chạy xa lắm, soạn bài xong, trực tiếp tới phòng học. lần nữa với bước chân vội vã trong sân trường, cảm thấy mình lại được khôi phục sức sống. Nếu như phải lần này rời , ngờ, nhớ công việc này đến thế, hơn nữa rất nhớ những sinh viên khả ái kia, cho dù đa số bọn họ chỉ cầm điện thoại chơi ở dưới bàn.

      vào phòng học, vẫn còn dư thời gian, trước còn cho rằng quay lại giảng đường, vì vậy ở bữa cơm chia tay còn ôm sinh viên khóc, nhất là lúc hát tạm biệt, mất khống chế. Ban đầu kiên quyết từ chức, cho rằng trở lại, nhưng lâu sau, lại trở về lần nữa.

      Cũng biết sinh viên của mình, có cười hay .

      với tâm tình thấp thỏm vào phòng học, phát hôm nay các sinh viên tới rất sớm, trong phòng học đầy người ngồi, nhớ trước kia cho dù hết tiếng chuông vào học lâu rồi, vẫn có học sinh vội vàng chạy vào. Các bạn học ngừng tới sớm, hơn nữa còn rất yên tĩnh, điều này khiến càng lo lắng hơn. lên giảng đường, đặt sách, vô tình xoay người,thấy xúc động. Mà toàn thể sinh viên dưới giảng đường đứng dậy, vỗ tay rối rít, “Hoan nghênh giáo Thẩm trở lại.”

      bảng đen cũng có dòng chữ được viết bằng phấn: Hoan nghênh giáo Thẩm trở lại.

      Chỉ là những từ đơn giản, lại làm che miệng, hốc mắt liền đỏ. còn tưởng rằng, bọn họ che cười, cho rằng lật lọng, kết quả họ lại dùng cách này biểu đạt tình cảm.

      Sau đó có bạn cán bộ đứng lên, rằng sau khi rời khỏi, họ quen lắm. Cũng có học sinh xung phong nhận việc bày tỏ, phương pháp dạy học của rất tốt, khiến sinh viên này học được ít điều, nếu như rời trở lại, chắc môn tiếng này rất khó. Cũng có học sinh đứng lên rằng phương pháp dạy của rất dễ, khiến bọn họ học nhanh, cũng đè nén, may là trở về rồi.

      Các bạn học rối rít phát biểu ý kiến của mình, điều này làm cho Thẩm Tâm Duy rất cảm động, đồng thời cũng phát ra, ít nhất làm tốt công việc giảng dạy, đây mới là nghiệp của , là giáo dạy tiếng với những sinh viên khả ái.

      khống chế được tâm tình của mình, để bọn họ ngồi xuống, mặt nở nụ cười, đây cũng là nụ cười lòng nhất của trong khoảng thời gian này, “Đừng tưởng rằng các bạn như vậy, thi cuối kì tôi tay, tôi vẫn nghiêm khác như cũ.”

      Sinh viên cười, “Chỉ cần vẫn nghiêm khắc như thế, bọn em cũng sợ nữa.”

      Thẩm Tâm Duy cũng cảm thấy thú vị, thành tích cuối kì của , luôn gây khó dễ cho họ. Xem ra bọn họ cũng biết tính của , cho nên sau thi cuối kì, luôn có người gọi điện xin tha thứ.

      thu lại cảm xúc của mình, bắt đầu dạy học. nửa giờ học toàn kể các câu chuyện tiếng xưa, mặt để tăng thêm hứng thú cho sinh viên, mặt kích thích bọn họ cố học tiếng. Kể chuyện xong, tiếp tục dạy, số học sinh chơi điện thoại cũng giảm nhiều.

      Mà thời gian dạy xong, thường chia kinh nghiệm của hồi còn là sinh viên cho bọn họ, những kinh nghiệm đều thu hút với học sinh, từ đó để bọn họ cuốn theo nội dung cuộc chuyện.

      Lớp học vô cùng hoàn hảo, tiếng chuông tan giờ vang lên, đứng giảng đường, cúi người chào học sinh phía dưới, “ phải xin lỗi với các em, bởi vì bản thân làm ra hành động lý trí, cám ơn các em tha thứ cho , dùng hành động của mình để phụ niềm tin của các em.”

      xong có học sinh đứng lên, “ giáo Thẩm, chúng em cũng nhất…..”

      Vì vậy tới lúc kết thúc buổi học, cũng tràn đầy niềm vui.

      ôm tài liệu giảng học ra ngoài, cảm thấy nhõm chưa từng có, lần này phải vì ai mà lựa chọn công việc này, phải muốn thỏa mãn gì, đơn thuần là vì thích, muốn mình ở lại đây.

      Thẩm Tâm Duy hết giờ dạy học mới gọi cho Dương Hi Lạc, mình trở lại cương vị giáo, hơn nữa cảm giác tốt hơn nhiều, vốn cho rằng Dương Hi Lạc trêu chọc, kết quả Dương Hi Lạc chỉ , “Nếu đây là tự cậu chọn, vậy tớ tôn trọng lựa chọn đó, cũng chúc cậu cuối cùng tìm được vị trí của mình.”

      Nghe bạn thân như thế, thể nín cười, “Có phải cậu cũng cảm thấy tớ làm đúng rồi phải ? Trong khoảng thời gian này tớ luôn cảm thấy có gì đúng, vừa bàng hoàng vừa lo lắng, cảm thấy trống trải, nhưng khi tớ trở lại trường, nghĩ tới việc phải giảng cho sinh viên thế nào, làm thế nào mới khiến các em ấy chú ý tới bài học, vì vậy thời gian ngày từng ngày qua, tớ cảm thấy phong phú, mỗi ngày đều trở nên có ý nghĩa.”

      Dương Hi Lạc ở đầu bên kia chỉ thở dài, “Vốn định chứng minh giá trị của cậu cậu lại trở về gây hại trụ cột nhân tài tương lai của tổ quốc ròi.”

      “Dương Hi Lạc!”

      “Được rồi được rồi, phải là tạo nên trụ cột tài năng tổ quốc.”

      “Thế này còn được.”

      Dương Hi Lạc cười chút, sau đó thanh nghiêm túc, “Tiểu Duy, phải vì cậu trốn tránh, mới trở về trường đấy chứ?”

      Vấn đề này, biết nên trả lời thế nào, có lẽ phần là vậy, nhưng xác định rằng rất thích công việc này.

      “Nhưng tớ cảm thấy , tớ biết thế nào về phần tình cảm riêng đó, tớ rất nghề của mình thôi.”

      “Nếu như là vậy, chúc mừng cậu, trở về cương vị cậu thích.”

      “Ừ. Cám ơn cậu.”

      Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tâm Duy nằm ở giường, ngừng lăn qua lăn lại. nghĩ về lời của Dương Hi Lạc, phải vì trốn tránh, chạy trốn cuộc sống của như nhão , quan tâm tới hôn nhân, tới công ty, xem trai ra sao…. Cái gì cũng nghĩ, sợ mình tiếp tục nghĩ nữa, hỏng mất, mà bên cảnh sát cũng có thêm tin gì.

      Để di động sang bên, cầm áo ngủ, tắm.

      Nếu ngày mai cách nào tưởng tượng ra, vậy cứ để hôm nay qua ! Nước trôi ào ào người ,nước

      tắm khá nóng, mỗi lần tắm đều muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng mỗi lần đều quên, vì thế rất nhiều lần tự dặn mình, tuy nhiên vẫn có lần sau. từ chuyện nuớc tắm mà lại nghĩ tới tính của mình, lần ra quyết định gì, rồi lại làm được. Vì vậy có chút khâm phục Dương Hi Lạc, lúc Dương Hi Lạc quyết định theo công việc viết truyện này tất cả tiền người đều thanh toán tiền thuê phòng ba tháng, Dương Hi Lạc phải thử lần, vì ước mơ mà thử, sợ sau này mình hối hận, việc bức ép ngưòi nhất chính là có tiền, nên bắt đầu gõ chữ kể ngày đêm.

      Nếu như có thể làm như Dương Hi Lạc, làm làm ngay, cuộc đời của có điều gì khác nhỉ?

      Xem , lại nghĩ tới những chuyện có nghĩa gì.

      Nhắm mắt lại, mặc cho nước xả lên người, cảm giác này rất tuyệt vời.

      Đột nhiên Giang Thiếu Thành nhận được điện thoại của Lương Huy, giọng điệu kiên định, “Người của tôi tra được vị trí của Thẩm Diệc Đình rồi.”

      ra Lương Huy tốn nhiều công sức để tìm vị trí của Thẩm Diệc Đình, Lương Huy căn bản cũng đoán về chỗ Thẩm Diệc Đình đợi, ở trung tâm thành phố, cũng ở khách sạn, như vậy chọn ở chỗ nông thôn xa xôi, nhưng kể cả những nơi đó cũng có mạng lưới liên lạc toàn quốc, như vậy là ở nhờ nhà ngươi khác, Lương Huy liền phái người đitới điều tra, xem có xuất người có ngoại hình giống Thẩm Diệc Đình , tìm lâu như vậy, cuối cùng ở bến tàugần đó, tra được đầu mối.

      Ai đó có thể chứng minh, Thẩm Diệc Đình từng ở đâu ba ngày trước, bởi chỗ ở bất thường, chỗ kia lâu cho ai thuê, cho nên chủ thuê nhà nhớ rất bộ dạng của Thẩm Diệc Đình. Người của Lương Huy cầm tấm hình Thẩm Diệc Đình tìm người, người chủ cho thuê này liếc mắt cái là nhận ra ngay, lúc đấy ông chủ cũng tò mò, chỉ cần nhìn qua là người đàn ông có khí chất siêu phàm, làm sao lại bằng lòng thuêphòng như thế.

      xác định đó chính là Thẩm Diệc Đình?” giọng của Giang Thiếu Thành cũng , “Bây giờ cậu ta ở đâu?”

      “Bây giờ có ở đây, nhưng đoán chừng xa, chỉ cần ở gần tìm được, ra được tung tích của cậu ta.”

      “Cậu ta vẫn còn sống .....”

      “Giang Thiếu Thành, cậu xem, cậu chưa hiểu Thẩm Diệc Đình, ngờ cậu ta ác như vậy, cho dù tôi bắt cóc vợ cậu ta rồi, cậu ta vẫn xuất .” Lờinày của Lương Huy rathì phảilà mỉa mai, mặc dù Giang Thiếu Thành coi Thẩm Diệc Đình là bạn, nhưng xem ra, có lẽ ThẩmDiệc Đình cũng coi Giang Thiếu Thành làm bạn nữa, bọn họ là gì mà trỏ thành bạn, với địa vị nhà giàu cũng thoát được, Giang Thiếu Thành như thế, Thẩm Diệc Đình cũng như vậy, biết đối phương có thể mang đến ích lợi gì cho mình, vì vậy đắc tội, cũng chỉ có thể làm bạn.

      “Quả chưa hiểu .” Giang Thiếu Thành cũng phải thừa nhận này, “Xem ra tôi phải phái người giúp đỡ tìm Thẩm Diệc Đình rồi.”

      “Thế biết xấu hổ màphiền cậu rồi?”

      “Chẳng lẽ gọi tôi để khoe sao?” Giang Thiếu Thành cười, “Đừng giả bộ, phải muốn tôi trợ giúp sao?’

      Lương Huy trong điện thoại nhịn được cười ha ha,“ chuyện với người thông minh có khác, đỡ phải tốn sức nhiều.”

      “Vậy chúng ta phải chuyện cụ thể chút nên làm thế nào.....”

      Thẩm Tâm Duy dạy xong buổi sáng, ra phỏi phòng học, liền nhận được điện thoại của Nam Ngưng. Lại vào lúc tan học, sinh viên lao ranhanh,hành lang đầy ắp người, lại phải chui vào phòng học, đợi mọi người bớt mới . Từ lần trước qua với Nam Ngưng xong, họ liên lạc. Rất kỳ lạ, nghe điện thoại cũg có dự cảm xấu.

      “Tâm Duy, bây giờ em ở đâu?”

      “Đại học Đông Giang.”

      “Ừ, chị lập tức tới tìm em.”

      Thẩm Tâm Duy vốn cho rằng chịdâu hỏi mình sao lại ở trường, ngờ Nam Ngưng chỉ hỏi địa điểm liền cúp điệnthoại. nghe thấy tiếng tút tút, nhất thời thấy kỳ quái.

      Nam Ngưng gấp gáp tìm mình là vì chuyện gì?

      càng nghĩ càng sợ, muốn gọi điện thoạị hỏi, có thể tưởng tượng chị dâu liền ngay lập tức, nên giờ gọi cũng là làm điều thừa, vì vậy kiềm chế gọi.

      Kết thúc trò chuyện, mới ra phòng học, lúc này ở ngoài hành lang cũng nhiều người.

      tới bến xe gần trường, chờ Nam Ngưng.

      đợi lâu, thấy Nam Ngưng từ xe bước xuống. Sắc mặt của Nam Ngưng tốt lắm, xuống xe liền thẳng về phía , kéo tay , “Tâm Duy, bây giờ chị rất sợ, chị sợ em gặp nguy hiểm.”

      Mặc dù Nam Ngưng để ý chuyện Thẩm Diệc Đình chưa từng xuất , thậm chí biết có nên hi vọng chồng mình hay , nhưng khi cho rằng Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm, vẫn mất khống chế. Bất kể trước biểu bi thương thế nào, nhưng lúc này vẫn lo lắng , còn có nỗi sợ.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32:

      Nhiều học sinh qua lại ở trạm xe, ngang qua bên người cũng nhìn mấy giây sau đó thu hồi lại, rời .

      Nam Ngưng giờ khống chế được, nắm tay Thẩm Tâm Duy rất chặt, khiến cũng thấy đau, dùng lời an ủi Nam Ngưng, sau đó đưa Nam Ngưng tới vườn hoa cách cửa chính trường học xa, bên cạnh đó có ghế. Khi bóng đêm phủ xuống, nơi này là chỗ các đôi tình nhân ngồi.

      Hoa nở sắc tươi đẹp, sắc hoa cũng khác nhau, có đỏ, vàng, trắng, ba loại màu sắc. Cành lá tươi tốt, lá hơi , nhưng cành cao, vì vậy đóa hoa lơ lửng ở tầng cao nhất, có cảm giác lẻ loi, nhất là đóa hoa dưới ánh mặt trời, càng ra mảnh sức sống và kiều diễm. Có ít sinh viên lấy điện thoại ra chụp, dừng lại chụp cử chỉ.

      Thẩm Tâm Duy thu hồi tầm mắt quan sát của mình, rút tay ra khỏi tay Nam Ngưng, “Chị dâu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      “Tâm Duy, chỉ lo em xảy ra chuyện.”

      Thẩm Tâm Duy thấy nhói đau, mong đợi vừa sợ, nhưng vẫn hơi nhếch môi, chờ chị dâu nguyên nhân.

      “Chị mơ thấy em đầy máu ra trước mặt chị, mặt ấy toàn là máu, quần áo người cũng toàn màu, nhưng ấy nhìn chị, ấy có lỗi với chị…” Có lẽ chỉ là giấc mơ, nhưng đối với Nam Ngưng, nhìn thấy hình ảnh đó, lúc này cũng nhịn được mà vành mắt đỏ lên.

      Nghe được Nam Ngưng chỉ là nằm mơ Thẩm Tâm Duy cũng thấy an tâm hơn, tảng đá trong lòng cũng chậm rãi rơi xuống đất, “Chỉ là mơ mà thôi chị, nhất định phải …..”

      Nam Ngưng lắc đầu lia lịa, “ phải như vậy, phải như vậy…..”

      Nam Ngưng gặp Thẩm Diệc Đình, lần đầu tuyệt đối tính là lãng mạn, thậm chí cách hai chữ ‘lãng mạn’ rất xa. Nam Ngưng cùng bạn trai cũ Trình Bân là cặp đôi khiến mọi người ghen tị, hơn nữa còn được gọi là cặp hoàn hảo, Trình Bân có thành tích xuất sắc, bọn họ trong lòng người khác là kim đồng ngọc nữ, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ tới cuối cùng, bao gồm cả bọn họ. Khi đó Nam Ngưng trầm tĩnh như bây giờ, chỉ theo những con sóng, còn là người tham ăn hơn kém. Điều kiện gia đình của Nam Ngưng cũng tệ lắm, bố là giáo sư, mẹ có công việc tốt, nhưng gia cảnh của Trình Bân có chút kém, mặc dù Nam Ngưng để ý lắm, nhưng Trình Bân cực kì quan tâm.

      Nhất là đến đại học, Trình Bân càng để ý hơn, liều mạng làm, lại phát số tiền làm được còn kém hơn tiền vặt của . Vì vậy Trình Bân càng quan tâm hơn, Nam Ngưng cũng nhận ra điều này từ bạn trai, vì vậy thầm hạ quyết tâm, từ bỏ thói quen ăn vặt. Nhưng ngờ, khi lên kế hoạch từ bỏ đồ ăn vặt Trình Bân lại chia tay, bởi vì cảm thấy cách nào gánh vác được tương lai của , và cũng vì được nhà nước tài trợ du học.

      Nam Ngưng thể chấp nhận kết quả thế này, nhưng vẫn dũng cảm đón nhận chia tay, nhìn Trình Bân cái. Mặc dù Nam Ngưng đón nhận chia tay, vẫn ngây ngốc chờ đợi Trình Bân hối hận, đuổi theo mình trở về, nhưng đợi đến lúc Trình Bân tìm đến mình, chỉ đợi tới tin Trình Bân ra nước ngoài…..

      Trình Bân rời ngày kia, Nam Ngưng gặp Thẩm Diệc Đình.

      Bởi vì kích thích do chia tay với Trình Bân, đường với vẻ mặt ngơ ngẩn, hoàn toàn nhìn đường, bị chiếc xe đụng vào. ra bị thương, xe kia phanh kịp thời, bị đụng. Nhưng còn ngã xuống mặt đất, chủ nhân chiếc xe đó chính là Thẩm Diệc Đình. Thẩm Diệc Đình cho rằng bị đụng rồi, lập tức từ xe xuống, xuống chỉ thấy khóc thút thít.

      Thẩm Diệc Đình cho rằng bị đụng vào đâu, ngừng khóc. Thẩm Diệc Đình muốn đưa bệnh viện, mà phản đối cũng đồng ý, bởi vì chỉ biết khóc thôi. Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện, có vấn đề gì, nhưng dừng khóc.

      Ngày đó lái xe phải Thẩm Diệc Đình, mà là tài xế của , thấy Nam Ngưng khóc thảm như thế, vì vậy có chút tức giận, cho là Nam Ngưng muốn lừa tiền, bị thương mà khóc thế. Nhưng Thẩm Diệc Đình ngăn lại, ân cần an ủi .

      Về sau Thẩm Diệc Đình với Nam Ngưng, chưa bao giờ thấy khóc như thế, còn kinh hơn cả Mạnh Khương Nữ*.

      *: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.

      Sau hôm ấy, bọn họ có liên lạc, gần xa, như bạn bè, nhưng thành người . Cho đến ngày, Thẩm Diệc Đình hỏi , có bằng lòng gả cho , nguyện ý cho gia đình.

      Nam Ngưng đồng ý, hơn nữa suy nghĩ để bảo vệ cuộc hôn nhân này. Cưới xong, Thẩm Diệc Đình đối xử với Nam Ngưng rất tốt, Nam Ngưng cũng cố gắng làm người vợ tốt. Thời gian trôi mau, bọn họ đều quý trọng cuộc hôn nhân này. Cho đến khi, Nam Ngưng trong mơ, thấy và Thẩm Diệc Đình nhìn nhau, sau đó cầm tờ giấy kết hôn về cục dân chính, đổi thành tờ ly hôn.

      Giấc mộng kia rất kì lạ, thậm chí Nam Ngưng còn kể lại giấc mơ làm chuyện cười cho Thẩm Diệc Đình, cũng chỉ ngày đêm suy nghĩ lung tung.

      Nhưng ngay khi Nam Ngưng mơ giấc mơ đó lần thứ hai, Nam Ngưng ở trong thư phòng Thẩm Diệc Đình phát ra tấm hình kia, người con trong hình rất giống , nhưng biết, đó phải là mình. Sau hình viết : My love. Đó là nét bút của Thẩm Diệc Đình.

      Nam Ngưng bắt đầu hoài nghi đủ loại, gặp Thẩm Diệc Đình, cẩn thận quan tâm mình, còn an ủi mình, thỉnh thoảng có lúc nhìn tới mất hồn, hình như có lời giải thích, tất cả

      bởi vì có dáng dấp giống người con trong lòng , thậm chí cưới cũng vì kia.

      Bắt đầu từ ngày đó, Nam Ngưng ngừng cãi vã với Thẩm Diệc Đình, hôn nhân của bọn họ cũng tràn ngập nguy cơ, chưng minh giấc mơ của

      Vậy mà hôm nay, đột ngột thế kia, lại mơ thấy Thẩm Diệc Đình, nằm mơ đầy máu xuất trước mặt mình, tất cả đều là máu, xin lối với . Nam Ngưng cảm thấy giấc mơ chân như vậy, Thẩm Diệc Đình cũng biết trong lòng để ý giống , luôn cho rằng, nếu như Thẩm Diệc Đinh muốn chuyện với , chắc cũng là như vậy, xin lỗi.

      xin lỗi, vừa bắt đầu đúng là vì khác mới cưới .

      Nam Ngưng chậm rãi kể lại quá khứ của mình, cũng với điểm quan trọng, sao mình mơ thế, hoài nghi, mơ vậy là có báo trước, là cho biết, bây giờ Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm.

      "Chị dâu, chỉ là mơ thôi, chị đừng tưởng ." Thẩm Tâm Duy trực tiếp muôn phủ nhận, hy vọng xảy ra giống như trong mơ của chị dâu, hi vọng trai mình xảy ra chuyện.

      "Nhưng.... hình ảnh chân thực như thế, chị sợ... chị rất sợ."

      Thẩm Tâm Duy ôm lấy Nam Ngưng, "Chị dâu, chị đừng lo, trai nhất định bình an trở về, ấy bỏ mặc chúng ta đâu, ấy là người đàn ông có trách nhiệm, nhất định trở lại bên cạnh chúng ta."

      Nam Ngưng vừa rơi lệ, vừa gật đầu, "Chị luôn để ý sao ấy lấy chị, luôn quan tâm, vì thế mà oán giận ấy,... ngờ để cho ấy gặp chuyện may, ấy cho chị cơ hội, ấy thể bỏ chị được."

      " ấy nhất định trở về, nhất định bỏ chị lại, cũng bỏ em lại."

      Hình như Thẩm Tâm Duy hiểu ra điều gì đó, ngày đó và Dương Hi Lạc ở Starbucks nhìn thấy người đàn ông uống cà phê cùng với Nam Ngưng chính là Trình Bân, năm đó Trình Bân ra nước ngoài học, hôm nay thành công rồi, tìm được chị dâu, có lẽ muốn nối duyên lại, chỉ là lúc này chị dâu thể có quan hệ gì với Trình Bân nữa.

      Năm đó chị dâu có thể vì Trình Bân mà từ bỏ đồ ăn vặt, đổi lấy câu chia tay từ , từ khi đó quyết định, bọn họ thể nào. Mà bây giờ, người có thể khiến chị dâu rung động, chỉ có trai Thẩm Diệc Đình, giấc mơ, có thể khiên chị ấy mất khống chế. Nam Ngưng vẫn rất lo lắng, nhưng có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện.

      Thẩm Tâm Duy gọi điện cho cảnh sát lần nữa, nhưng vẫn có chút tiến triển nào, bên cảnh sát vẫn tìm được Thẩm Diệc Đình, chút dấu vết cũng có.

      Thẩm Tâm Duy an ủi Nam Ngưng, cũng khiến Nam Ngưng dịu lại ăn trưa, lúc này mới đưa Nam Ngưng rời .

      Thẩm Tâm Duy nhìn Nam Ngưng lên xe, vẫy tay với chị. thở dài, chị dâu cãi với trai, đều có giấc mơ báo trước. Mà quan hệ của và Giang Thiếu Thành trở thành như vậy, cũng mơ thấy thế, nếu như có thể mơ như vậy, căn bản cũng chuẩn bị tâm tư trước, đến nỗi vừa mới nghe tin, lập tức cảm thấy đất trời rung chuyển rồi. khi đó, chỉ nghĩ là mình nghe lầm, tất cả chỉ là ảo giác, cho dù đến bây giờ, cũng rất khó tưởng tượng mình vượt qua thế nào. Sinh mạng thần kì, cho rằng mình thể gánh nổi, xảy ra buộc chính mình chịu, sau đó có thể gánh chịu được.

      Buổi chiều có lớp, vốn muốn về thẳng, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, ngồi lên xe tới căn phòng của và Giang Thiếu Thành. Vốn lâu có ai ở, cũng biết thành hình dạng gì. Nhiều quần áo của ở bên đó, đúng lúc có thể lấy chút quần áo thường ngày mặc.

      tìm lý do tốt cho mình, trở về lấy quần áo, phải vì nhớ cái gì. Chỉ là khi tới cửa lại khinh bỉ chính mình, giả vờ làm cái gì, ngay cả mình cũng muốn lừa.

      lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa ra, sắc mặt của liền thay đổi. nhớ lúc rời , bố cục phòng khách, nhưng chắc chăn chỗ này bị ai đó chạm qua, nhưng lâu quay về.... về phần Giang Thiếu Thành, tin chắc có lý do để quay về, huống chi hài lòng với cách trang trí nơi này, với nhiều lần, trở về lấy đồ gì, muốn cái gì chẳng có, cho dù có cũng bỏ tiền ra.

      khân trương, sau đó vào phòng ngủ.

      nhớ là lúc bản thân , khóa lại cửa phòng ngủ, nhưng bây giờ phòng ngủ lại có khe hở, hình như có người tới đây, hoặc là bây giờ người đó cũng ở trong này...

      Ăn trộm sao? Vẫn có người xấu tới đây?

      vòng vo, thận trọng tới bếp, cầm dao lên, lúc này mới từ từ vào phòng ngủ, tới cửa nhàng thở dài hơi, mới đẩy cửa ra, sau đó hét "A", dao trong tay cũng rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Hay quá, làm mình hồi hộp

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33:

      Dao rơi xuống vang lên tiếng lớn, cũng khiến phục hồi tinh thần lại, thở nổi, vừa rồi rất căng thẳng, giờ phút này đột nhiên được buông lỏng, thậm chí tí kích động mà ngã. Vừa rồi bị dọa, tóc gáy cũng dựng đứng, bây giờ mới biết lúc đó sợ cỡ nào, hết cảnh báo, lại muốn khóc. Về sau phát ra, may mà dao rơi xuống chân mình, nếu mình nên tìm chỗ nào mà khóc .

      Ánh sáng trong nhà rất ẩm đạm, giống như ban ngày, rèm cửa sổ bao quanh, ngăn cách với gian bên ngoài. Căn phòng vốn theo phong cách huyền thoại, cũng bởi vì có quầng tối bao trùm, nên có vẻ khí. Vốn định sửa lại giường đệm, vẫn ngăn nắp thế, chỉ là giờ phút này, người đàn ông nằm giường, hình như nhìn chăm chú, dù trong khí u ám thế, thấy ánh mắt của .
      Giang Thiếu Thành, thế mà lại ở đây.

      rất bất ngờ, cho rằng chỉ cần trở lại Thịnh Quang quốc tế nữa, dính líu gì với , ngờ, bọn họ lại gặp nhau ở đây. Nơi này là chỗ ở sau khi bọn họ cưới, lưu lại những kỉ niệm ngọt ngào của bọn họ, nhưng bây giờ lại dùng từ này hình dung xuất của , rốt cuộc nên gọi là thất bại thế nào.

      tại hận thấu mình, lúc rời sao kéo toàn bộ rèm lên, trong nhà có vẻ trầm, nếu bị dọa thế, mấu chốt vẫn do chính tay tạo thành.

      Tất cả vừa xảy ra, trong lòng thoải mái, nhưng muốn biểu ra, “Làm sao lại ở đây?”

      phản ứng lại, định vươn tay, bật đèn lên.

      Tay còn chưa chạm vào nút bật, nghe thấy Giang Thiếu Thành , “ bật đèn.”

      Tại sao phải nghe ? Đây là hành động của , lập tức bật đèn lên, bên trong nhà lập tức sáng ngời, có chút u cũng thể che giấu. Thẩm Tâm Duy thấy bộ dạng của Giang Thiếu Thành, lại hô lên lần nữa. Giang Thiếu Thành bây giờ, còn kinh khủng hơn bộ dạng lúc nãy bị dọa, trán toàn mồ hôi lạnh, ngừng chảy xuống, lông mi cũng dính mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng có màu sắc…. đây phải là nguyên nhân khiến kêu lên, kêu chân vì chân , máu ngừng chảy ra, lên quần , vết máu , nhưng máu chảy lên giường, mảnh đỏ tươi…..

      “Em xem đủ chưa?” Giọng Giang Thiếu Thành có vẻ trầm, hình như lời như vậy, tốn ít sức lực của , nghe ra chuyện mà thở ra, mồ hôi trán cũng nhiều hơn.

      Hình như Thẩm Tâm Duy nghe thấy gì, chỉ nhìn máu đùi của , cho rằng bị dính máu thôi, phải từ người , nhưng nét mặt của xóa tan các giả định của , “ làm sao vậy?”

      Giang Thiếu Thành nhắm mặt lại, hình như muốn nhảm nhiều, “ tìm hộp cứu thương ra đây.”

      Thẩm Tâm Duy nuốt nước miếng, “…. Thế này nên bệnh viện, tôi đưa …. Nếu tôi gọi 120.” xong lập tức lấy điện thoại ra.

      lấy hộp.” Giang Thiếu Thành lời này nghi ngờ gì.

      Lúc này Thẩm Tâm Duy có ý định gọi 120 , lập tức tìm hộp cứu thương, trước kia đặt mua những thứ này, cảm thấy nghĩ nhiều rồi, cho rằng đời này bọn họ dùng tới, bên trong chỉ có ít đồ sơ cứu, còn có những đồ chưa thấy bao giờ, khi đó chỉ cảm thấy lo xa quá mức.

      Nhưng là đồ của , đều sắp xếp gọn gàng, chỉ sợ lúc muốn dùng lại tìm được, vì vậy vật của , còn nhớ hơn vật của mình. tìm được hộp rất nhanh, chạy đến trước mặt , lấy tất cả đồ ra.

      Giang Thiếu Thành nhìn động tác của , rất mệt, ngủ thiếp , nghe được tiếng cửa vang lại tỉnh, nếu như phải đến, có lẽ gặp nguy hiểm vì mất máu nhiều. hạ mi xuống, phát đổ các đồ ra, nhưng có động tác gì, chống mạnh ngồi dậy, nhưng thế này cũng động tới vết thương, khiến nhịn được kêu lên tiếng.

      cầm lên cây kéo, dùng kéo cắt quần phía bên trái phần bị thương, cũng quên giao cho , “Khử trùng dao và kìm.”

      Thẩm Tâm Duy lập tức làm theo lời , nhưng biết chai nào khử trùng, Giang Thiếu Thành liếc nhìn cái, cũng biết hoài nghi, vì vậy chỉ vào bình, lúc này mới làm theo.

      lau vết máu chân, cuối cùng lộ ra vết thương, lớn, chỉ là miệng , nhưng Thẩm Tâm Duy thấy được, lại run cái. cầm dao găm, tay run, hơn nữa càng run lẩy bẩy.

      Giang Thiếu Thành vươn tay, chuẩn bị nhận dao tay , vươn tay, chuẩn bị đưa tới, nhưng chỉ đưa nửa, lại lắc đầu, “Để tôi giúp.”

      bảo mình chẳng có gì phải sợ, có gì lớn, người bị thương phải là , thuyết phục mình như thế, đồng thời chân mày cau lại thành đường, nhăn như thế, nếu như có côn trùng đó còn có thể bị kẹp. Nhưng vẻ mặt kiên định lạ thường, cầm dao, từ từ vạch qua miệng vết thương của . Vết như thế, cũng giả ngơ được, đây là vết đạn, bị súng bắn.

      Giang Thiếu Thành cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trán như mưa rơi, hai mắt mông lung, nhưng nhìn . sợ ra sao, thậm chí muốn biết sao bị thương, lại có thể dưới tình hình hỏi được gì, người là quan trọng nhất, thậm chí còn bảo mình sợ, tay của run lên thế. dùng dao vạch vết thương lớn hơn chút, tìm ra viên đạn kia, động tác của chuyên nghiệp, khiến càng đau hơn, quần áo sau lưng ướt đẫm.

      “Dùng kềm.” nhắc.

      Lúc này Thẩm Tâm Duy mới cầm kềm, lấy viên đạn ra.

      Giang Thiếu Thành lấy ít thuốc, bôi lên vết thương, sau đó bảo cầm băng gạc tới đây để băng bó kỹ.

      Làm xong tất cả rồi, phát trán mình cũng toàn mồ hôi lạnh, lúc này cũng tỉnh

      táo lại. “ bệnh viện sao?” xử lý đơn giản như vậy, thể bằng bệnh viện lớn.

      Hình như Giang Thiếu Thành còn chìm trong đau đớn, khó khăn lắc đầu cái.

      muốn hay là sợ bệnh viện?”

      lại vậy, ánh mặt Giang Thiếu Thành nhìn thay đổi, nhưng chỉ nhìn thôi, lời nào. Thẩm Tâm Duy cũng biết phản ứng thế, lùi bước để đánh trả đối phương, xem trước thái độ của , mới nghĩ biện pháp đối phó, mà đẩy mình tới hướng hoàn cảnh xấu.

      “Vậy đổi câu hỏi , Giang Thiếu Thành, bị thương thế nào? bị bắn, nếu như bị người ta ám sát, cũng dám bệnh viện, ở chỗ này xử lý thế, đó chính là dám. Nguyên nhân bị thương thể cho ai biết, Giang Thiếu Thành, đây là hành động trái phép.”

      Giang Thiếu Thành nhìn , ánh mắt trầm lại chuyên chú. nghĩ, nếu như ánh nhìn có sức nặng, nhìn như thế, căn bản chịu đựng nổi.

      vươn tay, tay cầm viên đạn vừa lấy ra xong. “ , nếu như , tôi giao viên đạn này cho cảnh sát, để cảnh sát hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      nghĩ đem viên đạn kia làm bằng chứng cớ uy hiếp , mặt khẽ cứng lại chút nhưng nhắm mắt. “Tùy em.”

      cho rằng tôi dám báo cảnh sát sao?” Thái độ này của khiến tức điên rồi, giống như dám chuyện như vậy .

      “Tôi , tùy em.” nằm yên tĩnh, hình như rất mệt.

      định cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng có ý định tiết lộ cho bất kỳ tin tức gì, thậm chí còn đánh cược làm như vậy. lấy điện thoại của mình ra, nhưng hành động này cũng khôn khiến Giang Thiếu Thành mở mắt liếc nhìn cái, chuyển sang chế độ gọi, nhấn 110, thậm chí cũng bấm phím gọi, nhưng cúp luôn. cắn môi, nắm chặt điện thoại di động, liếc mắt nhìn Giang Thiếu Thành vẫn nằm giường, xoay người, ra khỏi phòng, lúc rời , đóng cửa rất mạnh.

      Tiếng cửa đóng vang lên ầm ầm, lúc này Giang Thiếu Thành mở mắt, nhìn cánh cửa bị trút giận lên, vẻ mặt còn khó coi hơn lúc nãy, nhưng lúc này còn cười được. dám đánh cược, chỉ là hiểu rất , cho dù tức giận, cũng đẩy tới đường cùng, làm như vậy, tự tin thế đấy.

      Thẩm Tâm Duy cũng rời , ngồi sofa phòng khách, ôm chiếc gối thích nhất, khóc. ghét mình như vậy, dù xảy ra chuyên như vậy, dám để gặp nguy hiểm, giống như đời này chỉ có thể bị nắm mũi dẫn .

      đoán chừng , cho rằng trợ giúp , khiến khó chịu. nhắm mắt lại, Thẩm Tâm Duy, làm sao mày lại có thể là người phụ nữ vô dụng như thế, tại sao?

      Mày khiến người ghét, ấy biết mày ấy, đánh cược rằng mày làm chuyện như vậy, tất cả đều theo dự đoán của .

      vùi mặt mình vào trong gối, trở nên xa lạ như thế, giấu diếm bao nhiêu chuyện, nhưng vẫn bảo vệ , hành động như thế quả đáng coi thường.

      khóc , hi vọng,mình biến thành như vậy, ngay cả mình cũng ghét, khinh thường bản thân mình, nhưng tất cả những đều này, đều co chính lựa chọn.

      Rèm cửa sổ trong phòng khách cũng kéo lại, chỉ vì phòng khách có gian lớn, mà phòng bếp tràn đầy ánh sáng, giống như phòng ngủ u, ánh sáng vẫn ảm đạm, có thể thấy bô cục, nhưng chẳng phân biệt nổi. Có lẽ khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là vật dụng phòng khách, có thể nhớ lần đầu nhìn thấy những đồ này, cũng biết là mua lúc nào. Đồ dùng trong nhà này là cùng với Giang Thiếu Thành ra siêu thị chọn, rất dễ nhận thấy, thẩm mỹ của và Giang Thiếu Thành giống nhau, cho nên bọn họ ước định, đồ vật lớn theo sở thích của Giang Thiếu Thành, còn đồ bé theo .

      khay trà có hai cái ly, rất thích, bởi vì phía có hình hai người. vốn định in ly hình , ly hình , nhưng Giang Thiếu Thành thế nào cũng chịu làm chuyện ngu ngốc thế, vì vậy chỉ dụ chụp ảnh chung, in ra 2 ly.

      cảm thấy đó là món đồ đẹp, lúc uống, có thể nhìn thấy hình ảnh cảu bọn họ, uống nước cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn.

      Hai cái ly vẫn ở nơi đó, vĩnh viễn như hình với bóng.

      Lúc dọn dẹp nhà, rất muốn đập vỡ 2 ly này, đoạn tuyệt, nhưng làm nổi, cầm ly lên, muốn đập xuông đất, tuyên bố mối quan hệ tan vỡ, nhưng lại ôm ly vào trong lòng, chính biết, ly này mang lại bao nhiêu niềm vui cho .

      dễ dàng dường nào, Giang Thiếu Thành ghét chụp hình, chỉ để hình ảnh, còn thành công in hình bọn họ thân mật lên đó.

      Khó cỡ nào, vì vậy để nó vỡ vụn nổi.

      yên lặng nhìn ly, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      bornthisway011091, Tôm ThỏHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :