CHƯƠNG 6 Edit: kail_nguyen2509 Beta: IShtar Tống Hành Dịch vươn tay ôm Cốc Tư Như, cúi đầu hôn nàng, mút vào đôi môi của nàng, môi nàng mở ra đón chào vào, nụ hôn cũng giống ngày thường, trước kia dám quá xa, cho nên đều đến thời điểm ngừng lại, nhưng hôm nay chính là hôn sâu, dù biết nhưng cũng quản hai người đến đâu. tinh tế hút cái lưỡi mềm mại của nàng, ngón tay nhàng cởi bỏ xiêm y nàng, nàng chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc, bên ngoài khoác thêm áo choàng, sớm bị nàng ném xuống đất khi lẻn vào qua lối cửa sổ. Vật liệu may mặc mỏng manh bị mở ra, da thịt trắng nõn trong cảnh tranh tối tranh sáng, tạo ra loại ánh sáng mờ ảo, lung linh, hương tuyết trắng mịn. Tống Hành Dịch hôn từ môi nàng trượt xuống, khẽ hôn khóe miệng, cái cằm non mịn, phía trước cổ, lần xuống liếm mút bầu vú no đủ của nàng, dùng tay xoa bóp, hôn lên nó, nặng nề mà hút. Cốc Tư Như trằn trọc rên rỉ theo làn môi hôn của , mấy ngày nay thân mật, liền biết được đâu là điểm mẫn cảm của nàng, sờ nơi nào có thể khiến cho nàng run rẩy, mút trụ khỏa phấn nộn no đủ kia, nặng nề mà cắn cái, nàng run rẩy càng lợi hại, bàn tay ở lưng lung tung sờ loạn, thân mình càng hướng về phía , mà tay của thẳng theo đường cong của nàng xuống, đụng đến mảnh ẩm ướt phía dưới. Nguyên lai, nàng sớm động tình. Tách ra, tham tiến vào, tinh tế phủ lên nàng, kiên nhẫn trêu đùa nàng. Thẳng đến khi nàng mềm mại như vũng nước xuân trong lòng , thẳng đến khi nàng vội vàng thẳng lưng hướng về phía , nàng… chuẩn bị tốt nghênh đón . Tống Hành Dịch ở đùi trong của nàng mà đẩy người vào, để cho chỗ tư mật của hai người kết hợp, ngón trỏ tay trái để ở bên môi nàng, tham nhập vào, “Tư Như, đau liền cắn ta.” Cái mông rắn chắc, rất nhanh thẳng tắp tiến vào. “Ô…” Cốc Tư Như rên rỉ hừ ra tiếng, dùng răng nanh cắn cái, máu tươi tràn ra trong môi nàng. Khăn trải giường tuyết trắng nhiễm màu đỏ tươi, liền dừng lại mọi động tác thân, ngừng động, chỉ có thể thân mật hôn nàng, ở bên tai nàng giọng dụ dỗ, thầm, nàng đau đến rơi lệ, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ ngọt ngào. Rốt cục, bọn họ thân mật với nhau, nguyên lai thân thể tương liên, da thịt chạm vào nhau cảm giác lại tốt đẹp như vậy, chỉ có người tự mình cảm thụ qua mới hiểu được. Bên dưới từ từ thích ứng, làm cho nàng đổ máu mà nàng cũng làm cho đổ máu “Tống Hành Dịch ta đau.” Làm sao có thể đau? Chính là vì Cốc Tư Như nhìn nhẫn nhịn đến mồ hôi rơi xuống như mưa, tâm càng đau đớn hơn. Tống Hành Dịch rất hiểu nàng làm sao biết được? cũng hết sức trân trọng săn sóc nàng, hôn nàng, vỗ về nàng, thân mình mới bắt đầu chậm rãi di chuyển. Đau, vẫn thực rất đau, nhưng là đau như vậy, là làm nàng đau như vậy, nàng nhận ra chính mình lại tự nhiên thích cảm giác đau này. Cái loại thân thể kết hợp này làm cho chỗ sâu trong cơ thể nổi lên từng trận tê dại, khí huyết sôi trào, nàng run run quấn chặt , thân thể nóng cháy giống như lửa nóng thiêu đốt, cái loại nóng bỏng này theo làn da tiến nhập vào thân thể nàng, nàng cảm thấy thở nỗi, vừa đau khổ vừa thoải mái. Bọn họ gắt gao dây dưa cùng nhau, đây đều là lần đầu tiên của cả hai, thời gian cũng tính là quá lâu, nhưng loại thể xác và tinh thần kết hợp này, lại làm cho bọn họ đạt tới cực hạn khoái cảm hoàn mỹ. Tống Hành Dịch ôm lấy nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ mồ hôi đầm đìa, làn da toàn thân nàng phiếm hồng, thở hồng hộc, môi mỏng đỏ tươi, đôi mắt tối đen yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng phong tình tuyệt mỹ sau khi hoan ái. Cốc Tư như vốn ngày thường vô cùng xinh đẹp, lại mới trải qua lễ rửa tội mưa rền gió dữ, lúc này đôi mắt nàng long lanh ánh nước, lonh lanh chớp động, hai gò má hồng hào, môi sưng đỏ mọng nước, hết sức mê người. Hô hấp của nàng còn bình tĩnh như trước, đôi tuyết trắng đẫy đà theo hô hấp của nàng phập phồng lên trước, hai ngọn nhũ phong cao vút vẫn còn nguyên dấu tay của vừa mới tận tình xoa nắn, đỉnh nhũ phong ửng hồng, diễm, xinh đẹp tuyệt mỹ. Nàng chậm rãi phục hồi lại tinh thần, đôi mắt mê ly ngẩng lên nhìn , sau đó, khẽ nở nụ cười, ôn nhu gọi tên , “Tống Hành Dịch” Tống Hành Dịch vừa mới khôi phục lại lý trí chút, trong nháy mắt kia lập tức tan tành mây khói, cúi người lại lần nữa hôn trụ môi nàng, Cốc Tư Như nâng tay ôm cổ , trao cho nhau nụ hôn dính ngấy ngọt ngào cùng chỗ. Đêm còn rất dài, bọn họ có thể hảo hảo mà hưởng thụ lạc thú khuê phòng. Chính là lần này, lại vô cùng nhẫn nại mà nàng cũng rất ngoan ngoãn phối hợp. Đêm xuân ngắn ngủi, nóng bỏng ôm nhau, lại ngọt ngào hôn môi, rồi kịch liệt hoan ái, đều qua ánh sáng bên ngoài song cửa sổ mà biến thành gợn sóng ưu thương, mặc dù vẫn tình nguyện nhưng thời khắc chia lìa đến. Cốc Tư Như khác ngày thường cũng có ra tiễn Tống Hành Dịch. “Chỉ sợ đứa này trốn trong nhà đau lòng.” Tống lão phu nhân thở dài lắc đầu, nâng tay vỗ vỗ bả vai cháu trai bà, “Tư Tư là nương tốt, con cũng đừng nên phụ nàng.” Tống Hành Dịch hơi cúi người, “Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi nhất định phụ nàng.” “Như thế rất tốt.” Vì thế Tổ phụ, Tổ mẫu lại dặn dò phải trung quân ái quốc, dốc hết sức lực cho quốc gia, nhìn thấy tình cảm nỡ của Tổ mẫu, xoay người lên ngựa, mang theo ba gã tùy tùng, xuất phát về phía kinh thành. Mới ra khỏi Như Ý Thành, liền nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, tiếp theo truyền đến thanh gọi tên , quay đầu, thấy có hai người cưỡi ngựa chạy đến, là Cốc Tư Như cùng với Lôi Thành Hạo. Lúc sắp tới gần , nàng ghìm lại cương ngựa, con tuấn mã thông minh hí vang nện vó, dừng lại bên người . yên lặng nhìn nàng, nhìn thấy dung nhan tái nhợt của nàng, mí mắt sưng đỏ, trong lòng dâng lên nổi đau đớn mãnh liệt,” phải đến đưa tiễn sao?” Sáng nay nàng nằm ở trong lòng thút thít, ôm nàng nhàng khẽ gọi, nàng chờ và đến đưa tiễn, miễn cho bản thân lại nỡ. Kết quả nàng vẫn đến đây, rốt cuộc bất luận như thế nào cũng đều là bỏ được. “Ta chỉ muốn…nhìn chàng.” Khi những lời này, thanh của nàng hơi hơi nghẹn ngào. “Vậy nhìn thôi.” Thời gian trôi qua, trừ bỏ ánh mắt nóng cháy chăm chú nhìn nhau, mọi thứ đều trở nên an tĩnh. “Thiếu gia, nếu sớm lên đường, chỉ sợ kịp thuyền mất.” Tùy tùng ở bên giọng nhắc nhở. Đúng rồi, lại khổ sở, lại nỡ từ bỏ, bình ổn lại tâm tình. Tống Hành Dịch từ bên hông rút ra cái bao nho , nhàng mở ra, vải dệt bị xé nát lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay , phối màu trầm ổn, tơ lụa tinh xảo, đó là túi gấm mà ngày Hoa Tịch Tiết nàng làm cho , chính là còn chưa đưa tặng, lại vì giận dỗi của nàng mà bị xé nát. Ở bên cạnh có nhiều người ngoài như vậy, là thể , chính là muốn cho nàng biết, luôn mang hình bóng nàng trong tim. Cốc Tư Như hiểu, nhìn đến mảnh vải tay, cảm xúc bỗng chốc khống chế được, “Tống Hành Dịch, ta cần…” bàn tay đột nhiên vươn đến, từ phía sau giữ chặt quần áo nàng, “Tư Tư, cần phải trở về, tỷ tỷ muội còn ở nhà chờ muội trở về.” “Ta cần!” Nàng nhanh tay đoạt lấy dây cương, tính tình bộc phát, nàng muốn Tống Hành Dịch , nàng nỡ… Khi Cốc Tư Như tức giận, bất luận ai cũng phải là đối thủ của nàng, Lôi Thành Hạo ngăn cản vô cùng cực khổ, cũng còn cách nào, Tình Như của có , nếu hôm nay Cốc Tư Như quay trở về, như vậy Lôi Thành Hạo đời này cũng đừng mơ tưởng cưới được nàng vào cửa! Uy hiếp này quả thực rất nghiêm trọng, Lôi Thành Hạo cho dù liều mạng cũng muốn mang Cốc Tư Như trở về, nhưng vào thời điểm này ai có thể khống chế được Cốc Tư Như? “Tư Như” Thanh nhợt nhạt vang lên, khiến Cốc Tư Như đình trệ động tác kịch liệt. Nàng quay đầu, nhìn về phía người trong lòng mình. “Chờ ta.” nhìn nàng lúc, sau đó quay đầu ngựa, dứt khoát giục ngựa rời trước. Nàng gắt gao cắn môi, muốn kéo dây cương đuổi theo, lại bị Lôi Thành Hạo dùng sức ngăn cản, mở to hai mắt nhìn gương mặt thỏa hiệp kia, nàng chỉ có thể nhịn xuống nước mắt nhìn càng ngày càng cách xa mình, càng ngày càng xa, trong nháy mắt liền đau đến thể nào hô hấp được. Từ Như Ý Thành đến kinh thành, tổng cộng mất mười hai ngày. Tống Hành Dịch vừa mới tiến vào Tống trạch tại kinh thành, còn chưa kịp tắm rửa tẩy thân bụi bặm, liền bị Thái tử triệu vào cung. Nhiều năm gặp lại bạn tốt, bất luận như thế nào, bọn họ đều rất cao hứng, nhất là nhiều năm gặp, cả hai trừ bỏ trở nên thành thục, chẳng mấy chốc tình bằng hữu thân thiết dâng lên, như tìm được người trở về sau bao năm xa cách. “Ngươi cuối cùng trở lại.” nắm đấm mang theo chút lực đạo nhắm thẳng đến trước ngực Tống Hành Dịch, cũng mang lại cảm giác tình bạn tha thiết chân nhiều năm về trước. Đương kim Thái tử điện hạ Thiệu Du Hiên cùng bằng tuổi với Tống Hành Dịch, khí chất lại giống nhau, Tống Hành Dịch nhã nhặn nho nhã, mang khí chất công tử nhàng như ngọc, Thiệu Du Hiên lại là mày rậm mắt to, khí chất tôn quý, nhưng tính cách của rất hào sảng, đương nhiên, chỉ có Tống Hành Dịch mới có thể khiến thể ra tình cảm bằng hữu. “Thái tử triệu hồi, dám trở về.” Tống Hành Dịch hơi hơi xoay người cúi đầu hành lễ. Thiệu Du Hiên vươn tay nâng dậy, “Ngươi nếu hồi kinh, chỉ sợ Minh Hi trở mặt với ta, nhiều năm như vậy, nhưng nàng vẫn nhớ ngươi, cũng may phụ hoàng quản nghiêm ở phương diện này, bằng lấy tình tình tùy hứng của nàng chỉ sợ sớm xuất cung tìm ngươi.” “Ân, ta nghĩ trừ bỏ nhớ ngươi ở bên ngoài, hết thảy tính tình nàng cũng rất tốt.” Thiệu Du Hiên vỗ cằm mỉm cười . Tống Hành Dịch gợn sóng cười, cũng tiếp tục đề tài này nữa. “Mau chuẩn bị tiệc rượu, bổn vương muốn cùng Tống Hành Dịch sảng khoái uống say phen.” Thiệu Du Hiên phân phó thái giám chưởng bên cạnh. “Vâng” Có thể theo bên người Thái tử phải là người rất có nhãn lực, sau khi cúi người hành lễ liền lui xuống. Phòng lớn như vậy lập tức chỉ còn lại hai người Thái tử cùng Tống Hành Dịch. “Hành Dịch” Khuôn mặt tươi cười của Thiệu Du Hiên lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, nâng tay vỗ vỗ bả vai , “” ngày này, ta chờ mười năm rồi.” Tống Hành Dịch yên lặng nhìn , “Hành Dịch cũng thế”. Đến lúc này, câu chuyện mới bắt đầu vào chủ đề chính.
Tống Hành Dịch rời , đúng tháng, ba mươi ngày, ánh trăng tròn lại khuyết, khuyết lại tròn. Cốc Tư Như ngồi trong hoa viên, hai tay chống gò má, ngơ ngác nhìn ánh trăng trời. chiếc áo choàng nàng phủ lên thân thể nàng, “Tư Tư, bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh.” Thấy người đến là nhị tỷ Cốc Tình Như, Cốc Tư Như nhanh tay đứng lên dìu nàng, “Nhị tỷ, tỷ có thai, sao lại chạy ra ngoài này? Hôm nay tuyết rơi, đường rất trơn trượt.” Nàng khỏi tức giận mà quở trách thị nữ bên cạnh nhị tỷ, “Các ngươi làm việc như thế nào? Ngày lạnh như vậy lại còn để tỷ ấy lại lại, nếu té ngã làm sao bây giờ?” “Được rồi, đừng tức giận.” Cốc Tình Như vươn tay vội vàng giữ chặt tiểu muội, “Ta ngủ cả ngày, eo có chút mỏi, cho nên muốn dạo chút.” “Vậy cũng thể đến nơi này, khắp nơi đều là tuyết đọng.” Nàng vẫn tức giận . Tiểu muội nhà mình khi tức giận vẫn là có sức sống nhất, Cốc Tình Như mỉm cười nhìn muội muội, “Nếu như thế, Tư Tư có nguyện theo giúp ta vào trong Ba Tâm các ngồi chút? lâu có đến, ra cũng rất nhớ phong cảnh nơi đó.” Nhị tỷ lo lắng nàng ở bên ngoài cảm lạnh, Cốc Tư Như làm sao có thể nhận ra? Nàng nâng tay khoát tay Cốc Tình Như, “Vậy liền , đứng đây lâu chút, coi chừng cảm lạnh cháu ngoại của muội.” “Lời này đừng để Lôi Thành Hạo nghe được, cẩn thận huynh ấy trở mặt.” Cốc Tình Như che miệng nở nụ cười, Lôi Thành Hạo nghĩ muốn con đến điên rồi, đứa mới có ba tháng, liền chuẩn bị đống lớn quần áo con , ai đây là con trai, lập tức đen mặt “ là con là con sao? Ông trời với muội là con trai, trong tương lai khi bé trưởng thành, muội còn muốn dạy bé cưỡi ngựa, tập võ nha.” Xuyên qua đường mòn hoa viên, Ba Tâm các ở trước mắt. Cốc Đại Hồ năm đó vì muốn lấy lòng thê tử, dùng tiền tài mua căn phòng sau ngọn núi, đưa nước chảy từ núi xuống tạo thành hồ nước xinh đẹp, làm thành hồ nhân tạo Ba Tâm Các, bởi vì có rừng có hồ mước nên mùa hạ lại hết sức mát mẻ, thời điểm mùa đông bên trong lò sưởi ấm áp, buông rèm cửa, vừa ấm áp mà lại buồn chán, ít có nơi nào có điều kiện tốt như vậy, lập tức trở thành địa phương mà thê tử và nữ nhi trong nhà thích nhất. “Vậy rất tốt.” Chính là chờ đứa của nàng lớn lên, Tư Tư của nàng cũng gả kinh thành xa xôi, chẳng qua lời này tại nên , bằng lại chọc muội muội đau lòng. vào Ba Tâm Các, bên trong sớm có tì nữ đốt lò sưởi, bởi vì Cốc Tình Như mang thai, cho nên thể bỏ hương liệu vào, liền mở cửa sổ ra hít thở khí trời. Cốc Tư Như giúp đỡ tỷ tỷ ngồi an ổn bên cửa sổ, thị nữ Cốc Tình Như tiến lên tiếp nhận áo ấm của chủ tử mình, lại đưa lò sưởi có độ ấm vừa đủ đến tay nàng, kỳ thực Cốc Tư Như cũng có nha hoàn hầu hạ bên người, nhưng chính nàng từ thích tự do, chịu hầu hạ, ngại có nha đầu theo phiền phức, cho nên nha hoàn của nàng chỉ ở trong phòng xử lý việc vặt hàng ngày, cũng theo bên người nàng, hơn nữa nàng thường xuyên chạy ra bên ngoài, sớm có thói quen tự thân tự lực. Cởi xuống áo choàng, ngồi an ổn kế bên nhị tỷ, nhìn nhị tỳ chậm rãi uống trà táo đỏ long nhãn nóng mà nha hoàn vừa mới bưng lên, lúc này mới cầm ly của mình lên uống. Cốc Tình Như liếc nhìn Tử Huyên chút, nàng lập tức hiểu ra mà dẫn mọi người lui xuống, để cho tỷ muội hai người có gian mà tâm . Cốc Tư Như nhìn mặt hồ đóng lớp băng mỏng, vòng ánh trăng thanh lãnh trong trẻo chiếu sáng rọi xuống mặt hồ. “Nhị tỷ, tỷ nay kinh thành có lạnh lắm ?” “Có a, nghe kinh thành vào đông, ngày càng trở lạnh, tại chỉ có thể đường bộ, e rằng tốn thời gian.” Nhị tỷ là tri kỷ, Cốc Tư Như hướng tỷ tỷ cười ngọt ngào, “Nhị tỷ cần lo lắng cho muội, muội đều biết hết cả.” Tống Hành Dịch rời tháng, chưa từng gửi về lá thư nào, nhị tỷ sợ nàng lo lắng, nên đến an ủi nàng. “Hành Dịch vừa đến kinh thành, sợ là quá bận rộn công .” Muội muội nàng thản nhiên như vậy, nàng cũng có gì khó cả. Nghe được cái tên quen thuộc kia, Cốc Tư Như trong lòng đau xót, nàng nhàng gối đầu lên chân nhị tỷ. “Cái này muội cũng biết.” Nàng hơi hơi nhắm mắt lại, “Nhưng muội vẫn rất nhớ chàng.” “Ai, từ xưa, tương tư cho đến bây giờ đều là đau tận xương.” Cốc Tình Như vỗ về mái tóc đen của muội muội, “ khi nếm trải tương tư, mới biết tương tư khổ, mãi nhớ nhung hình dáng và ký ức có người, tương tư tuy ngắn nhưng lại dài vô tận, tất nhiên cũng nhớ thương muội.” “Phải ?” Cốc Tư Như thực sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, thời điểm chàng ở bên cạnh nàng, nàng cái gì cũng lo lắng, nhưng giờ phút này ở xa ngàn dặm, đó là nơi chàng sinh ra, nơi đó là kinh thành phồn hoa bậc nhất nước, nơi đó có vô số tiểu thư khuê các, Tống Hành Dịch của nàng lại tốt như vậy… “Tất nhiên rồi.” Bởi vì muội muội từ liền thích nam tử kia, cho nên Cốc Tình Như cũng cẩn thận lưu ý , Tống Hành Dịch trời sinh làm cho người ta có cảm giác an ổn, luôn suy nghĩ chu toàn, làm việc chu đáo, giáo dưỡng rất tốt, học thức uyên thâm, quan trọng nhất là, nhân phẩm của vô cùng tốt. thể thừa nhận, Cốc Tư Như từ đến lớn, tuy rằng tính tình tùy tiện, vội vàng xúc động, nhưng xem ra nàng cũng là loại người có trực giác sâu sắc, nàng chọn nam nhân cũng kém phần nào, phải biết rằng ngay cả người thô lỗ như Cốc Đại Hồ luôn hận nhất văn nhân, cũng đều nhìn ra nửa điểm tốt của Tống Hành Dịch, có thể thấy được rất vĩ đại. “Tư Như nhà ta vừa thẳng thắn, vừa đơn thuần, thích còn để ý ai?” Cốc Tình Như nhéo nhéo khuôn mặt nàng, “Đúng rồi tiểu muội, ngưmuộiơi có muốn qua bên kia cùng đại ca? Mấy ngày trước đại ca có gửi thư đến hỏi, muốn muội qua bên kia hỗ trợ, huynh ấy mình có chút bận rộn.” Mấy tháng trước Cốc gia tiêu cục ở Tây Định khai trương, bởi vì Tống Hành Dịch ở đây, Cốc Tư Như cũng chịu rời khỏi Như Ý Thành, hơn nữa Cốc Đại Hồ thế nào cũng muốn cho bảo bối của chạy đến Tây Định xa như vậy, cho nên mới cầu Cốc Tĩnh Như qua quản lý. Bất quá tại mỗi ngày Cốc Tư Như tương tư khổ sở, bọn họ lại muốn cho nàng ra ngoài giải sầu, có chuyện bận rộn cũng là chuyện tốt, vì thế Cốc Tĩnh Như muốn nàng Tây Định chuyến. “Muội , muội muốn ở đây chờ Tống Hành Dịch.” Cốc Tư Như cần suy nghĩ liền cự tuyệt . “ nay tháng mười , muội đến bên kia hỗ trợ đại ca chuyến, đợi đến năm mới lại trở về, đến khi đó Hành Dịch cũng trở lại, chẳng phải đẹp cả đôi đường?” “Muội !” Cốc Tư Như nhíu mày, “Nhị tỷ, muội nơi nào cũng , chỉ ở nơi này đợi chàng.” Chàng qua mau chóng phái người đến cầu hôn, chàng qua mà – chắc chắn thực . là cố chấp, Cốc Tình như đau đầu thở dài, sớm nên nghĩ đến kết cục như vậy, tiểu muội nhà mình mà cố chấp lên ai cũng có cách nào khuyên giải, nhưng là chính mình cũng muốn thử chút, chỉ cần có thể làm tiểu muội vui vẻ, chút hy vọng nàng cũng bỏ qua, bất quá, nàng vẫn là bại bởi tính tình quật cường của Cốc Tư Như, “Được, tiểu muội muốn , liền nữa.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhàng, “Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư, có người Tống gia tới.” Cốc Tư Như nhanh chóng đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là khuôn mặt tươi cười trong suốt. Đúng là nha đầu Thải Trúc ở bên cạnh Tống lão phu nhân, “Tứ tiểu thư mạnh khỏe.” Thải Trúc hành lễ, từ trong người lấy ra phong thư, “Vừa mới nhận được tin từ kinh thành đến, vốn là sáng sớm đến, nhưng đâu ngờ tuyết rơi dày đặc, lại khó khăn, đến buổi tối trễ thế này mới nhận được, lão phu nhân Tứ tiểu thư khẳng định muốn xem, liền sai nô tỳ đem thư đưa đến đây.” Cốc Tư Như trong nháy mắt mừng đến tâm cũng đều nhảy ra ngoài, nhưng lại sững sờ đứng đó biết phản ứng như thế nào, hồi lâu mới chậm rãi đưa tay, tiếp nhận thư. Phải mất rất nhiều cố gắng, tay của nàng mới còn run run nữa. “Làm phiền” Cốc Tình Như chậm rãi bước tới, nhìn Tử Huyên liếc mắt cái. Tử Huyên hiểu ý, lập tức trong túi lấy ra ít bạc vụn, nhét vào tay Thải Trúc, “Thải Trúc tỷ tỷ đường xa vất vả, đây là của Tứ tiểu thư nhà ta cho người uống trà.” “Đa tạ Tứ tiểu thư, Nhị tiểu thư.” Phân phó Tử Huyên tiễn Thải Trúc về, Cốc Tình Như đóng cửa lại, xoay người đến xem tiểu muội nhà mình. Cốc Tư Như cầm lá thư này, đến cạnh bàn cũng dám mở ra, chờ mong lâu như vậy, rốt cục cũng chờ được tin tức Tống Hành Dịch, chính là lúc này nàng lại cảm thấy chân thực, lo lắng mình nằm mơ. “Muội nếu xem, ta giúp muội hủy ?” Cốc Tình Như nhìn biểu tình ngơ ngác của muội muội, nhịn được muốn trêu ghẹo nàng. “ được!” Quả nhiên Cốc Tư Như liền có phản ứng, tay nắm chặt lá thư ôm vào lòng, con ngươi như nước trong veo trừng mắt nhìn nhị tỷ của mình liếc mắt cái. đáng ! Cốc Tình Như đưa tay vuốt má phấn nàng, “Tốt lắm, chọc muội nữa, mau xem thư , ta cũng có phần tò mò, Tống đại nhân thâm trầm, hiểu phong tình viết thư tình như thế nào?” “Nhị tỷ!” Cốc Tư Như thuận theo mà dậm chân, cầm lá thư, nhìn thấy nét chữ quen thuộc phong thư, khóe môi ngừng tự động cong lên. bao lâu có nhìn thấy tiểu muội nở nụ cười như vậy? Cốc Tình Như nhìn muội muội tươi cười, trong lòng cảm khái vô hạn, đều tình là thứ, tổn thương người trong vô tình, vui cũng vì nó mà sầu cũng vì nó, nhìn đến tiểu muội tại mới phát , nguyên lai muội muội đơn thuần, vô lo của mình trưởng thành. Cốc Tư Như chậm rãi xé mở phong thư, rút ra tờ giấy viết thư. tờ giấy viết thư màu vàng nhạt chỉ có thanh thanh nhợt nhạt mấy từ, còn chưa xem xong, nàng nước mắt ràn rụa, ghé vào bàn, khuôn mặt úp vào lòng bàn tay khóc nức nở. “Tư Tư muội làm sao vậy?” Cốc Tình Như lo lắng hỏi, “Có phải trong thư nhắc đến chuyện gì ?” Tiểu muội của nàng cho tới bây giờ cũng khóc, lần đầu tiên mới nhìn ràng trong mắt muội ấy ngấn lệ. Cốc Tư Như liều mình lắc đầu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, sau lúc lâu, rốt cục tỉnh táo lại, đem thư bỏ vào phong thư, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ mình : “Nhị tỷ, thời gian còn sớm, muội đưa tỷ trở về phòng nghỉ ngơi.” “Muội trước cho ta biết, có phải xảy ra chuyện gì hay ?” “, mọi việc rất tốt, muội chỉ là...rất cao hứng” “Thực ?” “Vâng” Cốc Tình Như lúc này mới yên lòng, tiểu muội của nàng cho đến bây giờ cũng có gạt nàng, nàng có việc gì chính là có việc gì. Ánh nến ấm áp chiếu vào bên song cửa sổ, ngoài cửa sổ là tuyết rơi dày đặc khắp trời, bên trong mảnh ấm áp như xuân. Giấy viết thư vàng nhạt được xếp cẩn thận ở mặt bàn bóng loáng, chữ viết vô cùng đẹp mắt, tuấn dật thanh thoát, Cốc Tư Như ngồi ở chỗ kia, nhìn giấy viết thư, bên môi gợn lên ý cười. . Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa. Sầu vương ai gỡ cho ra, Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây. Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Người đâu ngọc hoa cười trớ trêu. Nỗi buồn càng dập càng khêu, Tình thương nỗi nhớ trăm chiều vò tơ. Vầng trăng sáng quắc đều trời, Người đâu rực rỡ rạng ngời ánh hoa. Sầu này ai gỡ cho ra, Trăm thương nghìn nhớ, lòng ta tơ vò. Nàng nâng tay mơn trớn chữ viết cùng bài thơ độc nhất kia, đây là thư Tống Hành Dịch viết cho nàng, phải thư từ thăm hỏi tầm thường, có miêu tả tình hình gần đây, nhưng là so với những điều cần càng làm cho tâm nàng ngọt ngào, xót xa, cũng tùy thời mà kéo đến, là tương tư sâu tận xương cốt. Vào khuya đêm hôm đó, nắm tay nàng dưới ánh trăng, vì nàng mà nhàng ngâm bài thơ này, đáp ứng nàng, “Chỉ vì nàng mà ngâm thơ, mà nay...Cốc Tư Như đẩy cửa sổ ra, ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết trắng xóa, ở ngàn dặm xa xôi, nàng ở nơi này, cũng là ánh trăng đó, cũng là ban đêm yên tĩnh, cùng với từng câu từng chữ bài thơ ngâm cho nàng. cũng nghĩ đến nàng, nàng biết. Cốc Tư Như nhìn tấm gương trước bàn trang điểm, trong gương phản chiếu gương mặt xinh đẹp, có đôi mắt mang theo u sầu, quen thuộc lại xa lạ, nàng nhìn cũng giống là Cốc Tư Như trước kia. Nàng từ đến lớn đều là khí phách mười phần, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, bất cứ việc gì, chỉ cần nàng muốn lập tức làm, chưa bao giờ do dự, liền ngay cả lúc ở bên người theo đuổi Tống Hành Dịch, tuy rằng luôn luôn chịu ủy khuất, nhưng nàng vẫn là chính mình rất vui vẻ tại này vì thương nhớ mà nàng tra tấn, dày vò dung nhan, căn bản cũng giống Cốc Tư Như nàng trước kia! Nàng phải là người như vậy! Nắm chặt tay quyết đoán, đem gương trang điểm kia gập lại! p/s: có chút thịt của 2 chị nhé! Mặc dù đọc nhìu truyện sắc, nhưng lần đầu edit cũng thấy hơi "kỳ kỳ". Phải công nhận trình edit của các sắc nữ trong box Truyện sắc là đáng hâm mộ!
Nang muon lao muon dao ta deu chieu nang a..........dung nguoc la duoc........ta ko chiu duoc......kinh thanh cam do nhieu lam a......nam 9 cus chung ta vuot qua duoc ko day.....nu9 trao.het roi.......dung de nang ton thuong nua.a...
nàng @linhdiep17 ơi, nam 9 cũng thâm tình lắm nhưng đọc xog ta thấy nữ chính bỏ ra nhiều qá. thix chị ấy ghiê lyn. chị này thâm tình nhau lém áh! Hâm mộ ghiê nơi!
@Kail_nguyen2509 Bộ này ngưng lâu quá rồi nha em. Nếu em bận hay drop truyện em nhắn với chị 1 tiếng. Còn nếu em vẫn edit tiếp mong em theo đúng tiến độ qđ của Cung là 2chuong /1 tuần nhé