1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      A ăn c ít ít thui, chừa cho 2 kia nữa chứ, cứ ăn lén zậy hỏng vc phải r :hoho::hoho::hoho:

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      đập bàn, bỏ dỡ giữa chừng thế :yoyo2:

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chao đón chương mới...@Mai Trinh thanks nàng. Cả tuần vui vẻ nhé

    4. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 12: Tò mò



      Diệp Nha hoảng sợ, tuy bây giờ nàng có mặc quần áo, nhưng Tiết Thụ lại để trần hai cánh tay và đùi, nếu bị người khác nhìn thấy nghĩ như thế nào đây?



      lúc hoảng loạn, chợt nghe Tiết Bách : "Nhị thúc, thúc tới chơi sao?" sau đó mời người vào phòng đông.



      Diệp Nha vội vàng bắt Tiết Thụ mặc quần áo vào, lại giọng hỏi : "A Thụ, nhà chúng ta có họ hàng thân thích sao?" Hai ngày này bọn họ với nàng, cũng có ai tới chơi, nàng tự động lý giải thành Tiết gia chỉ có ba huynh đệ.



      Chuyện tốt bị đánh gãy, Tiết Thụ cực kỳ mất hứng, buồn bực : "Có, cả nhà nhị thúc, chỉ có điều nhà bọn họ ở đầu tây."



      "Người trong nhà nhị thúc tính tình như thế nào?" Làng Hồ Lô cũng lớn, cho dù ở đầu tây cũng có thể nghe chuyện của nàng, hoặc là chuyện Tiết Tùng bị thương, nếu như thế, nhị thúc sao lại có thể đến thăm được? Chẳng lẽ quan hệ hai nhà tốt sao?



      Tiết Thụ mặc quần áo xong, thấy Diệp Nha đứng đất, chỉ phải theo xuống dưới, lầm bầm: "Nhị thúc tốt lắm, hồi bé còn thường dẫn ta chơi, nhưng nhị thẩm đặc biệt tốt, cho nhị thúc đến nhà chúng ta, mỗi lần đến đây nàng mắng nhị thúc, nhị thúc lại bà ấy, đại ca mới khuyên thúc ấy cần thường xuyên đến đây nữa. Đúng rồi, Xuân Hạnh cũng rất tốt, muội ấy đặc biệt rất khéo tay, thường làm giày cho chúng ta, chỉ có điều đệ đệ Hổ Tử lại rất ham chơi phá phách, thường xuyên bắt nạt muội ấy..."



      Phòng đông.



      Tiết Sơn Lương tỉ mỉ hỏi thăm thương thế Tiết Tùng, biết sao nữa, cuối cùng cũng thả lỏng, dòm phòng tây : "Chúng ta mới từ nhà nội của Hổ Tử trở về, nghe con cưới vợ cho lão nhị? Cháu ấy ở đâu?" Trong nhà cháu trai như thế nào, rất ràng, căn bản là có tiền cưới vợ, hay là có chuyện mờ ám gì?



      "Nhị thúc, con biết thúc lo lắng cái gì, thúc yên tâm , muội ấy là nương tốt, cam tâm tình nguyện muốn sống với nhị đệ. Con vốn định chờ thúc trở về cho thúc, ngờ tới bởi vì thương thế lại làm chậm trễ. Đúng rồi, buổi sáng muội ấy theo nhị đệ lên thị trấn mua đồ, bây giờ chắc cũng mệt mỏi nên ngủ rồi, buổi trưa thúc và mọi người hãy đến đây, chúng ta cùng ăn bữa cơm, cũng để làm quen luôn." Tiết Tùng sắc mặt bình tĩnh .



      Tiết Sơn Lương trầm mặc lát, cuối cùng thở dài, "Con là đứa hiểu chuyện, nếu con như vậy, ta cũng lo lắng nữa. Vậy , ngày mai chúng ta nhất định đến đây, các con cũng cần tốn kém ăn uống làm gì, chỉ là người nhà gặp mặt thôi. Vậy mọi người nghỉ ngơi , ta cũng phải trở về đây." Nếu , cọp mẹ đuổi tới cửa.



      "Vậy thúc thong thả, tam đệ, đệ ra tiễn nhị thúc ." Tiết Tùng biết lo lắng cái gì, cũng giữ lại.



      Diệp Nha nghe được Tiết Tùng giải vây cho nàng, rất cảm kích. Dù sao nàng cũng là con dâu mới cưới, nếu ngủ trưa bị truyền ra ngoài tốt. Cho nên chờ Tiết Sơn Lương rồi, nàng kêu Tiết Thụ cùng vào phòng đông. Đương nhiên, nàng cũng biết Tiết Thụ muốn làm "chuyện tốt" gì đó, trước đó nhá trước với hau huynh đệ, nếu nàng cái gì cũng .



      "Đại ca, ngày mai cả nhà nhị thúc đến đây ăn cơm, có cần chuẩn bị cái gì ?" Nàng nghiêm túc hỏi.



      Ngồi ở trước bàn Tiết Bách hơi hơi ghé mắt, nhìn xem nhị ca ngốc đứng thẳng bên cạnh giường đất, đại ca ngồi dựa vào tường mặt tỉnh bơ, lại nhìn tiểu tẩu lo lắng đứng bên cạnh nhị ca, thực muốn cười, mãi khi nhận được được ánh mắt cảnh cáo của Đại ca, mới giọng ho khan cái, tiếp tục đọc sách.



      Tiết Tùng có chút dám nhìn Diệp Nha, dù cho biết mới vừa rồi, nàng và nhị đệ cũng có làm chuyện gì.



      " cần, nhị thúc biết trong nhà chúng ta như thế nào, chuẩn bị nhiều ngược lại khiến thúc ấy vui. Ngày mai để nhị đệ ra sông bắt cá, coi như là món mặn, sau đó trong nhà có gì làm cái đó thôi." Dừng chút, ngước mắt nhìn Diệp Nha, giọng trầm thấp: "Đệ muội, hôn này, ủy khuất muội rồi, cũng chưa từng chuẩn bị tốt cho muội." có kiệu hoa, mâm tiệc nào, cũng có thân bằng quyến thuộc tham dự...



      Diệp Nha sửng sốt, vội : "Đại ca, huynh đừng như vậy, nếu phải A Thụ cứu muội, muội sớm... Vậy mọi người nghỉ ngơi , muội ra sân sau nhìn chút, muội muốn chuẩn bị số rau củ." Chuyện quá khứ, nàng muốn truy cứu nữa, nàng thầm muốn quý trọng cuộc sống yên ổn tại.



      "Được, vậy muội , gọi nhị đệ phụ giúp cho muội nữa." Tiết Tùng gật đầu, với Tiết Thụ.



      Tiết Thụ lập tức nhảy cỡn lên, cười hì hì theo sau Diệp Nha.



      Làm cỏ, xới đất, tưới nước, Diệp Nha và Tiết Thụ bận bịu tới gần giờ ngọ (11h-1h), cuối cùng tạo ra hai luống đất trồng rau ở hướng tây bắc sân sau, trồng riêng hai loại cà rốt và bắp cải trắng. Trong lúc đó, Tiết Bách cũng muốn hỗ trợ, nhưng bị Diệp Nha khuyên trở về.



      Sau khi dùng xong cơm chiều, Tiết Bách kéo Tiết Thụ đến dưới mái hiên, cầm gương đồng và số vật dụng của nữ nhân, mua vào lúc sáng đưa cho Tiết Thụ: "Nhị ca, nếu lát nữa nhị tẩu có hỏi, huynh hãy cái này là của huynh mua, tẩu ấy nghe xong chắc chắn rất vui vè." nương nào cũng thích chưng diện, càng thích được người dỗ, mua mấy thứ này là muốn cho nàng, lại muốn giúp nhị ca ngốc sớm ngày thắng được lòng nàng. Nhị ca mặc dù ngốc, tính tình lại rất tốt, tin tưởng chỉ cần cho nàng thời gian, nàng thích nhị ca.



      "Đây là đệ mua mà, vì sao phải là ta mua?" Tiết Thụ đùa nghịch gương đồng và hương cao trong tay, tò mò hỏi.



      Tiết Bách nhìn cười: "Nếu là đệ mua, nàng thích đệ, là huynh mua, nàng thích huynh, nhị ca, huynh muốn nàng thích ai?"



      "Nương tử của ta tất nhiên phải thích ta!" Tiết Thụ trừng mắt nhìn gầm , ôm đồ đạc xoay người bước .



      Tiết Bách bật cười, múc nước đổi thuốc cho đại ca. Có lẽ, đêm nay có thể nghe được chút động tĩnh?



      Phòng tây, Diệp Nha trải đệm giường đặt ngang ra, nếu vậy lúc hai người nằm thoải mái hơn chút, ngày mai lại thêu gối đầu, tạm thời cứ như vậy đỡ cũng được.



      "Nương tử, ta mua thứ tốt cho nàng nè !" Tiết Thụ chạy nhanh tiến vào, đặt những thứ trong lòng lên giường.



      Diệp Nha nhìn chăm chú mấy thứ này, thấy có gương đồng, lược gỗ, hương cao (là dầu thơm ngày xưa, nhưng dạng kem), xà bông, đều là những vật mà sáng nay nàng muốn mua nhưng tìm được chỗ bán. Nàng cực kỳ kinh ngạc, cầm lấy hộp hương cao ngửi, là hương hoa quế nhè , ngước mắt hỏi Tiết Thụ: "Sáng nay chàng mua ở thị trấn sao? Hết bao nhiêu? Tam đệ có biết ?" Nhưng thứ này cũng đắt, nhưng đối với Tiết gia, được coi là vật xa xỉ rồi.



      Tiết Thụ nhức đầu, ấp a ấp úng nửa ngày mới lấp bấp : "Là của ta mua... Nhưng mà...do tam đệ trả tiền, nương tử, là ta mua, nàng thích ta sao?"



      Diệp Nha làm sao còn , Tiết Thụ cảm thấy áy náy, thể rành mạch được, nhất định là do Tiết Bách mua, muốn giúp lấy lòng mình đây.



      Nàng cười giao mấy thứ này cho Tiết Thụ: "Thích. Được rồi, cất trong ngăn tủ , ngủ sớm chút, mệt mỏi cả ngày nay rồi." Mặc kệ là ai, nàng đều cảm thấy ấm lòng.



      "Ừ!" Tiết Thụ thấy nàng nở nụ cười, trong lòng rất thỏa mãn, cất đồ đạc, khóa cửa xong, nhanh chóng bò lên giường, nhìn Diệp Nha chằm chằm.



      Tối hôm qua quá mức vội vàng, Diệp Nha chuẩn bị đủ, đến nỗi có quần áo để thay phải ngủ lỏa thân mình. Nhưng hôm nay nàng bộ trung y, vừa rồi mới mặc vào. Cho nên dù có bị Tiết Thụ nhìn chằm chằm, nàng cũng cảm thấy quá ngượng ngùng, ngốc như vậy, xem như đứa là được, thử hỏi nếu ngủ với đứa , có cái gì phải thẹn thùng? vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, với Tiết Thụ: "Ngủ ." Tự mình nằm xấp lên quần áo.



      "Nương tử, bụng nàng còn đau ?" Tiết Thụ cũng nằm xuống bên cạnh nàng, muốn khoác tay lên lưng nàng, nhưng dám.



      "Có chút... Nếu đau, ta với chàng." Diệp Nha đưa lưng về phía , nhìn thấy động tác của , chỉ buồn bực trả lời.



      Tiết Thụ liền ngoan ngoãn rút tay về, nhắm mắt lại ngây người trong chốc lát, lại nhịn được sờ mái tóc dài của nàng: "Nương tử, nàng hôn ta chút ? Ta ngủ được."



      Diệp Nha gì.



      Tiết Thụ liền lại lần nữa.



      Diệp Nha đành phải xoay người, nhìn đôi mắt của nam nhân ngốc này, bên trong đều là khát vọng, bất đắc dĩ : "Vậy chàng nhắm mắt lại trước ."



      Tiết Thụ cười hắc hắc, thành nhắm mắt lại.



      Trong bóng đêm, nghe được tiếng nương tử lại gần mình, hơi thở ấm áp phả vào mặt , muốn mở to mắt nhìn cái, lại sợ nương tử mất hứng, tâm tình khẩn trương làm cho hơi thở của lập tức trở nên nặng nề, cố tình cảm giác mềm trong ấn tượng đó lại chậm chạp chưa đến. Đừng nương tử muốn đổi ý nha?



      Ngay tại lúc chờ mong của dần dần chuyển thành lo lắng, chợt có đôi môi mềm mại phớt qua mặt , vừa chạm vào rời khỏi.



      Tiết Thụ cảm thấy sắp bay lên trời, toàn thân như nhũn ra, thể kiềm được mở mắt, nhìn thấy Diệp Nha muốn đứng dậy rời khỏi. Nàng tựa hồ dự đoán được mở mắt, nhàng nhíu mày lại, cắn môi trừng mắt nhìn , tóc dài mềm mại trút xuống, so với tiên nữ trong mộng còn đẹp hơn.



      "Nương tử..." nuốt nước bọt, muốn ôm nàng. Nương tử cáu giận lại có điểm thẹn thùng, so với ban ngày còn muốn làm cho tâm ngứa ngáy hơn.



      "Mau ngủ ." Nhưng vừa ngẩng đầu muốn xoay người, nương tử với như vậy, sau đó đặt lưng xuống cạnh .



      Nhìn nương tử đưa lưng về phía , Tiết Thụ đột nhiên có chút khổ sở. Khi nào nương tử mới đau bụng nữa? Khi nào , nương tử mới có thể chủ động ôm , hôn ?



      Lần đầu tiên trong đời, … mất ngủ.


      *


      Hôm sau, Tiết Bách học sớm, Tiết Tùng miễn cưỡng có thể hoạt động, chỉ cần vận động mạnh là được.



      đến sân sau, với Diệp Nha cho gà ăn: "Đệ muội, ta tính mua ít ruộng đất, muội nghĩ thế nào?"



      Săn thú phải kế dài lâu, mạo hiểm cũng rất lớn, bằng bây giờ trong nhà có chút tiền, đặt mua ba mẫu đất hoang, với nhị đệ chịu khó chăm sóc hai ba năm, ít nhất có thể thu hoạch được chút, nhàn hạ lại lên núi săn kiếm thêm ít tiền.



      Diệp Nha đưa muỗng gỗ cho Tiết Thụ ngồi xổm bên cạnh, để tiếp tục đút thức ăn cho gà con, đứng dậy : "Được đó đại ca, tại mua kịp cho mùa bắp sắp tới, cũng vừa lúc." Trừ bỏ tiền mua sách cho Tiết Bách, trong nhà chi tiêu chủ yếu là dành cho lương thực, ngày hôm qua từ thị trấn trở về, nàng dự định muốn khuyên Tiết Tùng, chẳng qua nàng vừa mới đến đây, mạo muội mở miệng tốt.



      Tiết Tùng nhìn ánh mắt nàng, nhất thời có chút tìm tòi nghiên cứu.



      Ngày đó nàng từ trời rơi xuống, nếu phải nàng có mạch đập, nếu phải trong nhà nghèo thể lấy được vợ, dám mang nàng về nhà. Đến khi nàng tỉnh lại, phát tính tình của nàng dịu dàng, là nương tốt, tra xét lai lịch của nàng nữa. Lúc đó, người nàng mặc váy tơ lụa bóng loáng, làn da cũng dưỡng mịn màng, tự động nghĩ nàng là tiểu thư nhà giàu nào, nghĩ đến nàng chẳng những giỏi quản lý trong nhà, thế nhưng còn biết được việc nhà nông!



      đột nhiên rất muốn biết thân thế của nàng...



      Tác giả ra suy nghĩ của mình: chương sau có nhân vật trọng yếu xuất , mọi người đoán là ai? Trong chính văn cũng có nhắc tới, ai đoán được cho người đó ăn thịt! ( mỗi người chỉ có thể đoán lần nha~)



      Bởi vì chỉ là chi tiết , lão đại lão nhị lão tam, hai người cứ chọn đại , đừng tham quá, chỉ được chọn thôi! Ai đoán đúng do ngườ đó quyết định, tới trước làm chủ!



      Thịt nướng tinh luyện của Giai nhân ( càng để lâu vị càng đậm ) chờ đón các ngươi, đừng làm cho ta thất vọng nha, hắc hắc, đoán đúng, chỉ có thể đợi may mắn lần sau thôi...
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    5. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 13: Mắng chửi người



      "Đại ca, huynh có biết nhà ai muốn bán đất sao? Đại ca?"



      Bởi vì tại đúng là mùa thu hoạch lúa mì, hiếm có người muốn bán , Diệp Nha hỏi câu, nghĩ đến lâu như vậy chưa nghe được câu trả lời, ngẩng đầu thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiết Tùng nhìn nàng.



      Dung mạo của Tiết Tùng và Tiết Thụ có ba phần tương tự, đều là da màu đồng cổ, khuôn mặt đường nét kiên nghị, mắt phượng hẹp dài. Nhưng khác với Tiết Thụ trong sáng tinh thuần, mắt thâm thúy mà nội liễm, như đầm nước yên tĩnh, làm cho người ta thể nhìn thấu, hơn nữa trầm mặc thích cười, Diệp Nha ít khi dám nhìn thẳng . Nay mạo muội gặp phải ánh mắt như vậy, trong lòng nàng giật mình, bản năng quay đầu nhìn về phía hàng rào nuôi gà con, lập tức lại có chút buồn cười, đại ca cũng phải quái vật, nàng sợ cái gì chứ.



      Mặt trời vừa ló dạng, tia sáng ấm áp chiếu khắp nơi, vì mặc váy dài thuần sắc, váy nàng lung linh tản ra tầng ánh sáng. Gương mắt trắng noãn của nàng hơi hơi phiếm hồng, lông mày thanh tú hơi nhíu lại sau đó lại giãn ra, khóe môi mang theo ý cười nhạt, như nghĩ đến chuyện gì thú vị, người ở đằng kia vụng trộm cười.



      Tiết Tùng chưa từng gặp qua tư thái tiểu nữ nhi tươi mát rực rỡ như vậy, khỏi nhìn xem ngây người.



      "Nương tử, ta đút gà ăn xong rồi, chúng ta ra bờ sông bắt cá ." Tiết Thụ vung ra chút thức ăn cuối cùng, đứng lên, vừa lúc chắn giữa hai người.



      Diệp Nha "Ừ" tiếng, nghi hoặc nhìn về phía Tiết Tùng.



      Tiết Tùng khôi phục bình tĩnh, nhớ tới câu hỏi của Diệp Nha, : "Nhà chúng ta cũng còn nhiều tiền lắm, mua ruộng tốt chỉ có thể mua mẫu, sau đó chi tiêu đều phải dè chừng. bằng mua ba mẫu đất hoang, đến lúc đó ta với nhị đệ chịu khó chút, thu hoạch cũng đến mức quá kém, muội cảm thấy thế nào?"



      Tiền trong nhà đều ở trong tay Diệp Nha, buổi sáng nàng cho Tiết Bách hai thỏi bạc phòng khi cần dùng đến, số còn lại chưa đến sáu lượng. Nàng thực tán thành chủ ý của Tiết Tùng, xung quanh làng Hồ Lô có rất nhiều đất hoang ai muốn, lượng bạc có thể mua mẫu lận.



      "Rất tốt đó đại ca, vậy huynh tính khi nào đàm phán với thôn trưởng? Nếu muội đưa tiền trước cho huynh ?"



      Tiết Tùng gật đầu, "Cũng tốt, để chốc lát huynh xem." Sớm chút quyết định, sớm chút khai hoang.



      Cứ như vậy, Tiết Tùng chậm rãi đến nhà thôn trưởng, Diệp Nha ôm thùng gỗ ra bờ sông giặt quần áo với Tiết Thụ.



      Sông rộng đến ba trượng, thượng nguồn hơi sâu, nghe Tiết Thụ có thể hụt tay , nhưng ở hạ nguồn lại có chỗ sâu chưa tới đầu gối . Diệp Nha dặn dò bắt cá cẩn thận, tự mình ngồi xổm xuống chỗ nước cạn giặt quần áo, nhìn mang theo gậy nhọn bắt cá chạy về phía .



      Chờ nàng giặt xong áo ngoài của Tiết Bách, bên kia thấy bóng người .



      Tuy bơi quen nước, nhưng nàng cũng có chút lo lắng, thường thường quay đầu hướng bên kia nhìn dáo dác.



      "Ồ, tiểu muội chính là nương tử của Tiết Thụ phải ? Cũng rất chịu khó đó, sớm như vậy ra đây làm việc."



      ra sức giặt quần áo, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại, chỉ thấy thiếu phụ mặc váy sam đỏ thẫm về phía nàng, đầu người nọ cắm trâm hoa tinh xảo, mặt mày trang điểm đậm nhạt thích hợp, bước chân thướt tha lay động, như bước ra từ trong bức họa.



      Hẳn là con dâu nhà ai trong làng ?



      Diệp Nha hơi chần chờ, đứng lên cười cười với nàng: " là?"



      Liễu Ngọc Nương đặt thay gỗ xuống cạnh Diệp Nha, nhiệt tình giữ chặt tay Diệp Nha, quan sát tỉ mỉ nàng lúc, vô cùng thân thiết : "Cái gì mà chứ, ta họ Liễu, tên Ngọc Nương, lớn hơn muội cũng chừng sáu bảy tuổi, nếu muội chê, cứ gọi ta tiếng tỷ tỷ là được." xong cúi đầu xem tay Diệp Nha, trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều nhìn mấy lần.



      Diệp Nha thực quen thái độ nhiệt tình vồ vã như vậy, gọi tiếng "Liễu tỷ tỷ", rồi dùng sức rút tay ra, làm bộ như muốn giặt quần áo. Nàng bề ngoài tuy rằng ngốc, nhưng đầu cũng ngốc, tại địa phương bé hẻo lánh như làng Hồ Lô này, hoàng hoa khuê nữ trong sạch làm sao có thể ăn mặc rêu rao như vậy? Ngày ấy nàng mặc xiêm y nha hoàn Tôn phủ xuất môn, bị rất nhiều người chỉ trỏ phen, cho nên ở trong cửa hàng cố ý chọn quần áo vải thô, cũng hạ quyết tâm bao giờ mặc quần áo đầu nữa. Mà cử chỉ người này cũng có chút ngả ngớn.



      Kháng cự của nàng rất ràng, tươi cười mặt Liễu Ngọc Nương cứng đờ.



      Gặp Diệp Nha vùi đầu giặt quần áo, nàng cười khẽ tiếng, cũng bắt đầu giặt quần áo, miệng lại : "Tiểu muội, tỷ tỷ nên gọi muội là gì đây?"



      Dù ý thức trong đầu Diệp Nha thích người này, nhưng đối phương thân thiện bắt chuyện với nàng như thế, nàng cũng thể để ý tới, liền trả lời tên của mình. Trong lòng lại ngóng trông Tiết Thụ trở về sớm chút, nàng mới có cớ rời .



      " ra là Diệp tiểu muội, đừng , ngươi cùng ngốc lão nhị quả thực rất xứng, người Thụ người Diệp, cũng phải là trời sinh đôi! Đúng rồi, muội là người nơi nào vậy? Nhìn làn da của muội trắng nõn mịn màng như vậy, hẳn phải là người trong núi ?" Liễu Ngọc Nương nhìn chằm chằm làn da của bản thân, tuy rằng cũng trắng nõn nhưng mịm màng bằng Diệp Nha, cũng ngẩng đầu lên hỏi, xong lời cuối cùng, giọng nhàng, làm cho người ta đoán ra nàng ta rốt cuộc có ý tứ gì.



      Diệp Nha nghe giọng điệu kỳ lạ của nàng ta, lại càng muốn để ý đến nàng ta, chỉ mình ở phía sau núi.



      Liễu Ngọc Nương bỗng nở nụ cười, tiếng cười như chim hoàng oanh, theo ào ào tiếng nước phiêu tán ra ngoài. Nàng nghiêng đầu xem xét Diệp Nha, trong ánh mắt xinh đẹp tràn ngập châm chọc: "Muội như vậy là để lừa ai vậy, chỉ cần nhìn bộ dạng yếu đuối của muội, đôi tay hiển nhiên chưa từng làm việc nặng, còn có tơ lụa xiêm y ngày đó, nếu sống ở trong núi, cũng nhất định là được cha mẹ nuông chiều từ bé, ký thác kỳ vọng cao, sao có thể bán muội cho Tiết gia? Hừ, nhìn muội cũng giống ta năm đó thôi, là bị bọn họ mua từ kỹ viện về chứ gì? xem, muội ở lầu xanh nào, tuổi còn như vậy bị ma ma ghét bỏ? Chẳng lẽ có bệnh tiện ra?" Tư sắc như vậy, lại thêm tuổi tác là lợi thế, nếu phải thân thể tốt sao có thể bị bán tống bán tháo, Tiết gia huynh đệ làm sao có thể mua thứ tốt như vậy?



      "Ngươi đừng bậy!" Diệp Nha bưng thau gỗ lên muốn , làm sao có thể có người ác độc như vậy, vô duyên vô cớ bừa!



      Liễu Ngọc Nương mang theo váy nhảy dựng lên, thân thủ chặn trước người Diệp Nha, cười nhạo xem nàng: "Nơi này có người khác, ta với muội lai lịch của ta, mọi người là cùng mặt hàng, muội còn giả bộ đàng hoàng cái gì! Hừ, tỷ tỷ ta mười bảy tuổi đến chỗ này, biết bị người trong thôn thầm rủa bao nhiêu lần, ngay cả tỷ muội chơi thân đều có, mấy năm trước đồ đoản mệnh kia cũng ra , hại ta thành quả phụ, bị người trong thôn mắng chửi cả ngày. Nay vất vả lắm mới có muội tới, muội trăm ngàn lần đừng xa lạ với ta, muội cứ chờ đấy, sau này ăn khổ, đến lúc đó nếu muội cảm thấy chỗ ra ủy khuất của mình, trăm ngàn nhớ kỹ tới tìm ta, ta tại sống mình, gì cũng đều thuận tiện!"



      Nàng cả ngày trong làng hồ lô, khổ cũng đúng, khổ cũng phải. Hai năm đầu nàng còn có thể buồn bực người bên ngoài bậy bạ nàng, nhưng tại nàng cũng suy nghĩ thông suốt rồi, nàng theo thường lệ thông đồng nam nhân, bà mẹ chồng lôi thôi có bản lĩnh dùng nước miếng dìm chết nàng , có bản lĩnh nên chỉ biết lâu lâu mắng nàng hai câu. Với nàng mà đau ngứa. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, cũng muốn có bạn bè thân thiết tán gẫu với nhau. Ngày ấy nhìn thấy huynh đệ Tiết Thụ cõng Diệp Nha trở về, nàng lưu ý đến, nay nàng nhận định Diệp Nha cũng từ kỹ viện ra, liền muốn mượn sức nàng, đứng cùng chiến tuyến với nàng.



      "Ta có gì để với ngươi! Ngươi tránh ra!"



      Diệp Nha nghe nàng ta với vẻ mặt vui vẻ như vậy, thực hận thể bịt lỗ tai mình, miễn cho nghe mấy câu ô uế này. Muốn chạy, lại bị nàng ta chặn kín đường.



      "Ta đến nước này rồi, tại sao muội còn phòng bị ta như vậy, ta..."



      Liễu Ngọc Nương nũng nịu cười , lời còn chưa dứt, từ dưới sông chợt có người xông ra, ngay sau đó cột nước từ trời giáng xuống, tất cả đều hắt lên người nàng, chẳng những tóc với mặt ẩm ướt, vạt áo cũng ướt mẹp xuyên thấu, hồng y mỏng manh dính sát vào ngực, lộ ra hai bầu ngực rất tròn. Nàng sửng sốt, lau quệt nước mặt, muốn mở to mắt, chợt nghe có người rống to trước mặt nàng: "Ngươi được bắt nạt nương tử của ta!"



      Giọng này nàng nhận ra, đúng là Tiết gia ngốc lão nhị ai ai cũng biết!



      Nàng mở miệng liền muốn mắng chửi người, mà khi nàng vừa nhìn nam nhân trước mắt, khỏi sững sờ.



      Tiết Thụ mặt bình tĩnh chắn giữa nàng cùng Diệp Nha, toàn thân chỉ mặc quần đùi, lộ lồng ngực màu đồng cổ. Bởi vì lửa giận, trong mắt có bình thường ngu đần, chỉ nhíu mày trừng mắt nàng, ngược lại có loại khí chất mạnh mẽ của nam nhân, phá lệ hấp dẫn người. Bọt nước theo gương mặt tuấn lãng chảy xuống, chậm rãi tụ đến cằm, lại đường rơi xuống phía dưới, chảy qua bộ ngực cường tráng rắn chắc, cái bụng bằng phẳng, sau đó, bị quần đùi ướt đẫm của ngăn trở.



      Liễu Ngọc Nương trong lòng giật mình, kìm lòng đậu nhìn xuống phía dưới, quần đùi ẩm ướt dán sát người , ra thứ to lớn của nam nhân...



      nghĩ tới tên ngốc này cũng rất có bản đó chứ!



      Phát ngoài ý muốn xua tan xấu hổ của nàng, Liễu Ngọc Nương chậm rãi giơ mấy đầu ngón tay, vỗ ngực mình, ngón tay ngọc cố ý di động xung quanh nơi đẫy đà làm rất nhiều nam nhân thèm dãi, quyến rũ nhìn Tiết Thụ, giọng mềm mại: "Tiết Thụ, sao ngươi lại hắt nước ta? Ngươi nhìn xem xiêm y của ta đều ẩm ướt rồi..."



      Tiết Thụ thở phì phì trừng mắt nàng: "Ai bảo ngươi bắt nạt nương tử của ta!"



      Bắt cá xong, bơi dọc theo bờ sông lại đây, vốn định dọa nương tử, lại nhìn thấy Liễu quả phụ trong thôn chịu , chắn trước mặt nương tử lải nhải. Tam đệ với , Liễu quả phụ phải người tốt, muốn thấy nàng phải tránh xa chút. tại lời nàng chọc nương tử mất hứng, còn chắn đường cho nương tử , đây còn phải là bắt nạt nương tử sao?



      "A Thụ, chúng ta , cần để ý nàng!" Diệp Nha nhìn thấy ánh mắt, động tác của Liễu Ngọc Nương, biết là thủ đoạn câu dẫn nam nhân của nàng, liền lôi kéo Tiết Thụ rời khỏi.



      "Xiêm y và gậy bắt cá của ta còn nằm ở bên kia, chúng ta cầm lại ." Tiết Thụ trở tay cầm ngược lại tay Diệp Nha, nắm tay nàng bỏ .



      Liễu Ngọc Nương hơi hơi sửng sốt, nghĩ tới ngốc Tiết Thụ thế nhưng để mình bị mình mê hoặc. Nàng đối với bản thân mình vẫn rất có tự tin, chẳng lẽ là do còn chưa hưởng qua tư vị nữ nhân, biết nơi này ngon ngọt?



      Nàng nhìn nhìn bốn phía, thấy có người bên ngoài, liền cười duyên đến phía sau hai người, "Tiết Thụ, ngươi hắt nước vào xiêm y của ta, nên bồi thường ta thế nào đây? Nương tử của ngươi còn chưa động phòng với ngươi chứ gì, muốn tỷ tỷ dạy cho ngươi hay ?" Nàng xuất thân từ kỹ viện, công phu câu dẫn nam nhân, lời thô tục quả thực là thuận miệng. Đương nhiên, nếu là bình thường, nàng cũng dám quang minh chính đại làm chuyện xấu trước mặt mấy nương tử người ta như thế, nhưng nàng nhận định Diệp Nha là cùng loại với nàng, mới muốn kích nàng.



      Diệp Nha nghĩ tới da mặt nàng ta dày như vậy, tức giận đến tay đều run run, thoáng nhìn qua đôi chân trần và bộ ngực thấm nước của Tiết Thụ, nghĩ đến Liễu Ngọc Nương kiêng nể gì ở phía sau đánh giá , nàng áp chết được lửa giận trong lòng, đột nhiên dừng lại, xoay người che trước người Tiết Thụ, mắng thẳng Liễu Ngọc Nương: "Ngươi còn biết xấu hổ hay ?" Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mắng chửi người, mắng xong mặt đều đỏ.



      Liễu Ngọc Nương kinh ngạc nhìn nàng, nghi : "Diệp tiểu muội tử, muội dễ dàng thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ còn là xử nữ sao?"



      "Ngươi..."



      "Ngươi có hay ? Ngươi nếu còn theo chúng ta, ta ... Ta kêu Đại Hoàng cắn ngươi!" Tiết Thụ kéo Diệp Nha, vốn định rằng muốn đẩy Liễu Ngọc Nương xuống sông, nhưng bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, chỉ vào phía sau Liễu Ngọc Nương sửa miệng uy hiếp. Đại ca từng , được đánh nữ nhân, vậy nếu để cho đại hoàng là được rồi chứ gì?



      Đại Hoàng?



      Liễu Ngọc Nương sắc mặt trắng bệch, run rẩy xoay người, quả nhiên trông thấy con chó to lớn đứng trong bụi cỏ, dùng đôi tròng mắt thâm nâu nhìn chằm chằm nàng!



      Nghĩ đến người trong thôn kính sợ Đại Hoàng, nàng sợ tới mức rút lui từng bước, ngờ con chó to lớn này bộng nhảy vụt ra, nháy mắt đứng trước người nàng, bộ lông mềm mại dưới ánh nắng buổi sáng lòe lòe tỏa sáng, nhưng bộ lông có sáng đến đâu, cũng bằng hai hàm răng trắng của nó cực kỳ chói mắt lúc nhe răng với nàng, đặc biệt mấy cái răng nanh rất sắc bén...



      Tiết Thụ muốn kêu Đại Hoàng cắn nàng chứ?



      Liễu Ngọc Nương hai chân như nhũn ra, muốn ngã xuống đất, nhưng nàng dám động đậy, sợ con súc sinh đó nhào vào nàng!



      *--Tác giả ra suy nghĩ của mình--*: Thế nào, mọi người đoán được chưa, nhân vật trọng yếu đó chính là Đại Hoàng.


      Cái gì, mọi người thấy Đại Hoàng trọng yếu sao? Làm sao có thể như thế, có Đại Hoàng, ngốc lão nhị làm sao biết ăn thịt như thế nào? ? ? ( hắc hắc, tiểu thịt nướng vẫn là cất vào tủ lạnh để dành thôi ~~~)



      Hố hố, ai chơi thua, được sử dụng bạo lực nha...
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :