1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành Lâm Triều Anh - Thu Thủy Tình (XK,Đồng nhân) (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Thu đồ đệ


      Edit : Gynnykawai


      Thu xuân đến, chỉ chớp mắt, đứa trong bụng Bao Tích Nhược chào đời, gọi là Dương Khang. Mà Lý Bình cùng Quách Tĩnh cũng tới chỗ Lâm Triều ở rồi. Bao Tích Nhược đem ngày đó chuyện tình ngày đó ràng, than thở khóc lóc rồi quỳ gối trước mặt Lý Bình giải thích, trách nàng nhất thời hồ đồ, làm mọi người rước lấy họa sát thân, cũng làm hại Quách Khiếu Thiên chết oan chết uổng.

      Lý Bình cũng biết tính tình Bao Tích Nhược, vả lại ngày đó bị Đoạn Thiên Đức truy bắt khổ thể tả, lại chỉ lo thể an toàn sinh ra đứa trong bụng, đường lo lắng hãi hùng. giờ được Hồng Thất Công cùng Cái Bang hỗ trợ, mang nàng đến nơi đây, lại gặp được Bao Tích Nhược, nhớ tới ngày xưa, trượng phu cùng Dương Thiết Tâm uống rượu ước định cùng nhau, con của hai nhà, nếu là cùng giới tính, liền kết nghĩa kim lan ( –em, chị-em), nếu phân biệt là nam nữ, liền chỉ phúc vi hôn (chỉ hôn từ bé). Nhất thời cảm thấy đau thương, khóc lóc lúc lâu, sau đó nâng Bao Tích Nhược dậy.

      "Khiếu ca bị giết hại, thúc thúc lại chưa biết sống chết, hai người ta và muội hẳn là nên hợp lực đem hai đứa con nuôi nấng lớn lên mới đúng. Ngày đó, mầm mống tai hoạ tuy rằng từ bản thân muội, nhưng chỉ hận quân Kim kia lòng lang dạ sói, hận lũ cẩu quan vô sỉ hãm hại lương dân (dân lành). Ngày sau được nhắc lại việc này nữa."

      Bao Tích Nhược thấy Lý Bình như thế, trong lòng vừa cảm kích vừa cắn rứt.

      Lý Bình : "Ta thấy Lâm nương kia, tâm địa tốt lắm, võ công lại cao, biết nàng có bằng lòng dạy võ công cho Tĩnh Nhi và Khang Nhi hay ? Để ngày sau khi bọn chúng học hành thành tài, vì phụ thân bọn chúng báo thù rửa hận."

      Bao Tích Nhược nghe vậy, : "Cũng biết được Lâm nương có bằng lòng hay nữa." Nhưng nàng nghe được Lý Bình như vậy, trong lòng cũng dấy lên vài phần hi vọng.

      " thử sao mà biết được?" xong, Lý Bình nhìn nhìn hai đứa ngủ say ở kháng (giường lò, giường đất), kéo Bao Tích Nhược xin gặp Lâm Triều .

      Thời điểm Lý Bình cùng Bao Tích Nhược tìm Lâm Triều , Lâm Triều cùng Hồng Thất Công ở trong sân bàn chuyện công việc. Mặt khác, Lâm Triều cảm thấy Bao Tích Nhược cùng Lý Bình đều là Hồng Thất Công mang tới, nên làm cho Hồng Thất Công giúp các nàng trả phí ăn ở.

      Hồng Thất Công cảm thấy Lâm Triều có chút việc này mà còn muốn tính toán với , thực bị thương.

      Ai ngờ Lâm Triều nhướng đôi mi thanh tú và dài, bàn tay trắng nõn đưa ra sau lưng duỗi ra, Lâm Linh lập tức động tác lanh lợi đưa cho nàng quyển sổ.

      Lâm Triều liếc Hồng Thất Công cái, sau đó lành lạnh : "Ngươi cho rằng đây là chuyện? Ta cho ngươi biết, đây cũng phải việc đâu." Sau đó, ngón tay ngọc màu xanh nhạt mở sổ ra, trang thứ nhất bắt đầu từ khi cứu Bao Tích Nhược, ăn, mặc, ở, lại, sau này, khi Bao Tích Nhược tới Dương Châu, bởi vì Bao Tích Nhược phải sinh đứa , phải tìm bà đỡ, phải có nha hoàn hỗ trợ hầu hạ , còn phải giúp Bao Tích Nhược ở cữ. . . . . . Lại còn Lý Bình tới sau đó, các khoản chi tiêu của hai mẹ con Lý Bình cùng Quách Tĩnh, cuối cùng còn kéo dài đến ngày sau hai đứa bé này phải học, đủ loại công việc cần chi tiêu.

      Hồng Thất Công nhìn nữ tử thân y phục màu đỏ ngồi ở đối diện , chậm rãi cùng chút tình, ràng chính là giọng rất êm tai, nhưng mà lại làm da đầu run lên khi nghe được.

      "A , trọng điểm!" Hồng Thất Công bại trận đầu hàng.

      Lâm Triều nghe vậy, đem vật cầm trong tay khép lại, : "Ở trước khi Dương phu nhân cùng Quách phu nhân dưỡng tốt thân thể, mỗi tháng ngươi phải thay bọn họ giao cho ta trăm lượng bạc."

      " trăm lượng bạc?" Hồng Thất Công trố mắt, "Nàng tính là sổ gì vậy?" Nuôi người nào mà lại đắt như vậy ? !

      Lâm Triều đem sổ ném cho , : "Mặc kệ là sổ gì, ngươi đều phải giao." Đây là vì tránh cho ngày sau lại gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, sau đó đem đống người ném đến nơi này của nàng. Gần đây, khắp nhà đều là thanh bi bô của trẻ , tuy rằng đến mức làm cho nàng đau đầu, nhưng là cảm thấy yên tĩnh.

      ". . . . . ." Trầm mặc.

      "Nếu ngươi mang bọn họ ?"

      ". . . . . . Ta đưa, ta đưa còn được sao?" Hồng Thất Công thở dài đỡ trán, bị hãm hại cũng phải đồng ý !

      "Được rồi, như vậy tốt lắm." Nàng thích cùng người thông minh hợp tác, tuy rằng đầu Hồng Thất Công luôn động kinh, nhưng ra cũng thực thông minh.

      Hồng Thất Công cảm thấy, dạo này lúc chuyện cùng Lâm Triều , đều bị vây, bị áp đảo, như vậy tựa hồ tốt. Nếu trường kỳ bị như vậy, mỗi lần cùng Lâm Triều chuyện chính , khẳng định đều phải cắt đất đền tiền cho đối phương. . . Nhưng nhìn Lâm Triêu khóe miệng khẽ cong, con mắt sáng có ý cười, lại cảm thấy, cắt đất đền tiền như vậy cũng rất tốt (Gin : lưới tình a~). Bỗng nhiên trong lúc đó, Hồng Thất Công có chút hậm hực, cảm thấy trong lòng mình có tật xấu .

      Ngay tại thời điểm Hồng Thất Công hậm hực, Mai Siêu Phong thân thanh sam (lục nhạt) tiến vào sân.

      "Tiểu thư, Quách phu nhân cùng Dương phu nhân muốn gặp ngài." Xét thấy Mai Siêu Phong tuổi cũng còn , Lâm Triều tuy rằng rất vui khi làm tổ sư bà bà, nhưng vui khi bị gọi là tổ sư bà bà. Cho nên giờ ở trong nhà mọi người thống nhất gọi nàng là tiểu thư.

      "Các nàng có là vì chuyện gì ?" Lâm Triều nhìn về phía Mai Siêu Phong. Đứa này giờ lớn lên là xinh đẹp, quả nhiên, đem nàng mang về là chính xác.

      Mai Siêu Phong lắc đầu, " có ạ."

      Lâm Linh hỏi: "Tiểu thư, có gặp ?"

      "Vậy để cho các nàng vào ." Lâm Triều .

      Bao Tích Nhược cùng Lý Bình nhìn thấy Hồng Thất Công ở đây, có chút kinh ngạc, cũng có kinh hỉ. Từ sau khi các nàng được dàn xếp ở trạch viện của Lâm Triều , rất khó nhìn thấy Hồng Thất Công, giờ nhìn thấy Hồng Thất Công, tự nhiên trong lòng kinh hỉ. Các nàng vẫn đều thực cảm kích Hồng Thất Công đối với các nàng tương trợ.

      "Thu đồ đệ? Để cho ta dạy võ công cho bọn trẻ?" Lâm Triều nhịn được nhíu mi, nhìn về phía hai người Lý Bình.

      Lý Bình kiêu ngạo siểm nịnh, gật đầu.

      Kỳ Lâm Triều đối với Lý Bình là có chút bội phục, người phụ nữ mang thai, rơi vào tay Đoàn Chính Đức, cũng có thể bảo toàn chính mình. Trong kịch bản, Lý Bình Mông Cổ, chỉ có mình nhưng lại nuôi Quách Tĩnh lớn lên, cuối cùng còn vì muốn liên lụy đến con trai mà tự sát. So với Bao Tích Nhược, Lâm Triều càng tán thưởng nàng.

      Lâm Triều nhìn Lý Bình, trong mắt chứa ý cười lại mang theo vài phần nghiền ngẫm, tiếp nhận ly trà mà Mai Siêu Phong đưa cho nàng, nhấp ngụm, "Bọn trẻ học võ, mục đích vì điều gì?"

      "Vì phụ thân báo thù." Lý Bình .

      "Chỉ như vậy?" Lâm Triều hỏi lại. Nếu chính là vì phụ thân báo thù, nàng dạy.

      "Ta cùng với Tích Nhược lưu lạc đến tận đây, đều vì trong lòng quân Kim mang kế hoạch nham hiểm, còn vì Đoàn Thiên Đức cẩu quan vô sỉ. giờ thói đời đảo điên, ta hi vọng bọn trẻ làm sai trái, có thân bản lãnh, tự bảo vệ mình tốt. Sau này, bọn chúng đều là trung lương (chính trực, trung thực), ngày sau, khi bọn chúng có chút thành tựu, ta hi vọng bọn chúng chỉ có tài cán vì phụ thân báo thù, còn có tài cán vì nước vì dân, dùng tốt bản lĩnh mà nương dạy đem chó Kim đuổi ra khỏi Đại Tống."

      " hay!"

      Lâm Triều còn chưa , chợt nghe thấy Hồng Thất Công ở bên cạnh lớn tiếng quát. Lâm Triều nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hồng Thất Công.

      Hồng Thất Công đón tầm mắt của Lâm Triều , : "A , nàng xem, Quách phu nhân thế có thỏa đáng ? Nàng giờ cũng chỉ có đệ tử là A Linh, giờ A Linh cũng cùng Vân quản thành thân , nàng có thủ hạ, bằng hãy thu bọn chúng?" Sau này, Quách Tĩnh, Dương Khang lẽ làm trung lương, Lý Bình tuy là người phụ nữ, nhưng lại có thể ra được như vậy, cũng làm cho người nhịn được tâm sinh kính nể.

      Lâm Triều chọn mi, "Tại sao ngươi thu?"

      Hồng Thất Công biểu tình thực nghiêm túc, trước mặt người ngoài, từ trước đến nay đều thực nghiêm túc. : "Cái Bang có nhiều trưởng lão như vậy, ta cần thu đồ đệ. Ngược lại là phái Cổ Mộ, nàng biết là nên thu nhiều thêm vài người hay sao?"

      Lâm Triều mặt chút thay đổi, phản bác: "Có thu thêm hai người cũng đến lượt hai đứa trẻ, phải sao?"

      Hai người Lý Bình cùng Bao Tích Nhược thấy thế, hai mắt nhìn nhau. Nhìn về phía Lâm Linh đứng ở sau lưng Lâm Triều , các nàng đối với Lâm Triều có nhiều hiểu biết lắm, nhưng là lại biết Lâm Linh rất là hiền hoà, dễ chuyện. Nghe Lâm Linh vẫn theo bên cạnh Lâm Triều , như vậy, đối với tính tình Lâm Triều nhất định là có thể nhìn thấu.

      Lâm Linh cảm giác được tầm mắt hai người, hướng các nàng mỉm cười, khoát tay áo, làm cho các nàng cần lo lắng.

      Hồng Thất Công nhất thời khí yếu (giảm khí thế), nhưng vẫn nhịn được hát đệm: "Bọn chúng. . . . . . trưởng thành thôi! Lại , đến lúc đó hai người bọn họ có tiền đồ , phái Cổ Mộ nở mày nở mặt!"

      "Ngươi như vậy, ý là A Linh tại có tiền đồ?" Lâm Triều hỏi lại.

      Lâm Linh lập tức trừng Hồng Thất Công.

      thể đắc tội với vị đầu bếp tôn quý này được, đắc tội về sau có cơm ăn. Hồng Thất Công lập tức nghiêm nghị : "A Linh đương nhiên là có tiền đồ, nhưng là nàng giúp nàng ấy tìm thêm hai sư đệ, ngày sau có thể phụ trợ nàng ấy."

      Ai biết Lâm Triều lại cười : "Như vậy , ngươi thu người, ta thu người." Muốn nàng lập tức thu hai người? Làm sao có thể? Tuy rằng nàng biết sau này Quách Tĩnh cũng là nam nhi tốt, đầu đội trời chân đạp đất, vì nước vì dân. Nhưng là nàng nhớ tới bộ dạng khờ ngốc kia của Quách Tĩnh, cảm thấy hợp với khí của phái Cổ Mộ. Nàng có thành kiến gì, nhưng nghĩ thu nhận đệ tử khờ ngốc, vẫn là để lại cho Hồng Thất Công có vẻ tốt hơn, dù sao vốn cũng là như vậy .

      Hồng Thất Công sửng sốt, cái gì mà ngươi người ta người?

      "Ngươi thu người, phái Cổ Mộ ta thu người. Ngươi có đồng ý hay ?" Lâm Triều trực tiếp hỏi.

      Bao Tích Nhược cùng Lý Bình thấy tình có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt tha thiết hẹn mà cùng dừng ở người Hồng Thất Công, Hồng Thất Công nhất thời thấy áp lực rất lớn. vốn định muốn’, nhưng mà lúc nãy luôn luôn chuyện giúp hai người, lúc này được’, chẳng phải là tự vả vào miệng mình? Lại nhìn phía Lâm Triều , thấy nàng cười đến vẻ là bộ gian kế thực được.

      trầm mặc, : "Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề thu đồ đệ này."

      "Ta cũng nghĩ tới vấn đề giúp phái Cổ Mộ thu thêm người này." Lâm Triều .

      "Hồng bang chủ. . . . . ." Lý Bình cùng Bao Tích Nhược thấy bộ dạng Hồng Thất Công, trong lòng vừa sinh ra vài phần hi vọng, lại bị dập tắt.

      Hai mắt Bao Tích Nhược rũ xuống, : "Hồng bang chủ bằng lòng để cho người của Cái Bang tiếp tục hỏi thăm tin tức của Thiết ca, trong lòng ta thực cảm kích ."

      Lý Bình cũng gật đầu : " nương sẵn lòng thu lưu chúng ta, là công ơn lớn hơn trời ."

      Lâm Triều liếc mắt nhìn các nàng cái, cặp con mắt sáng kia nhìn về phía Hồng Thất Công, cười hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

      Hồng Thất Công đỡ trán, cắn răng , "Ta đồng ý!" Giúp người giúp đến cùng, hai người này là mang tới, nếu cũng giúp, vậy ai giúp đây?

      Lâm Triều vừa lòng, gật đầu, "Tốt lắm, ngươi liền thu Quách Tĩnh kia ! Quách phu nhân, ngày sau Thất Công chính là sư phụ đứa của ngươi, chờ sau khi nó đầy ba tuổi, cho nó chính thức bái sư." Nàng chờ tới thời điểm Hồng Thất Công bị đứa bé Quách Tĩnh kia làm cho tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.
      Lý Bình nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ: "Đa tạ nương! Đa tạ Thất Công!"

      Hồng Thất Công: ". . . . . ." Có ai hỏi qua có muốn thu người nào hay sao?

      Về phần Dương Khang, Lâm Triều cảm thấy tiểu vương gia trong kịch bản này cũng làm cho người ta tiếc hận thôi, giờ vẫn chỉ là tờ giấy trắng, nên bị nhuộm thành màu sắc gì, là đen là trắng, cũng là do người. Nàng nhìn về phía Lâm Linh, hỏi: "Em muốn có sư đệ hay là muốn có đồ đệ?"

      Lâm Linh nhớ tới Lý Mạc Sầu cùng Mai Siêu Phong, nếu nhiều thêm người Dương Khang nữa. . . . . . Vì thế nàng quyết đoán : "Tiểu thư, em muốn có sư đệ!"

      Vì thế Lâm Triều bình tĩnh đưa ra đáp án, "Vậy Dương Khang kia coi như là đồ đệ của ta ."

      Hồng Thất Công hỏi: "Vậy chi phí ăn ở của nó. . . . . ."

      "Ngươi vẫn phải đưa. Chờ nó lớn lên có thể kiếm tiền , nó kiếm tiền trả lại ngươi."

      ". . . . . ."
      Tử Mặc, Andrena, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35 : Ỷ thế hiếp người.


      Edit : Gynnykawai



      Gần đây, trong trạch viện của Lâm Triều rất náo nhiệt, bởi vì có thêm hơn hai đứa . Hai đứa này cùng với Lý Mạc Sầu ở trong nhà rất được hoan nghênh, bởi vì người là đồ đệ của chủ tử, người là bạn tốt của đồ đệ của chủ tử, người là đồ tôn của chủ tử. . . . . . 囧.
      Vốn Lý Mạc Sầu ở trong nhà là nhất, từ trước đến nay, đều là mặt của nàng bị người khác sờ nắn, từ sau khi có Dương Khang cùng Quách Tĩnh, nàng cũng chạy tới véo mặt người ta. Làm lúc Mai Siêu Phong theo phía sau Vân Trúc Thanh đến viện Bao Tích Nhược cùng Lý Bình ở , chính là thấy màn như này: tay bé của Lý Mạc Sầu véo mặt Dương Khang, Dương Khang mặt đỏ bừng đỏ bừng, còn nhìn về phía Lý Mạc Sầu cười.

      Mai Siêu Phong nhanh chóng chạy đến, ôm lấy Lý Mạc Sầu : "Tiểu sư tỷ, thể véo mặt sư thúc như vậy được.
      - " Nghe , mặt của trẻ thể véo bừa được, nếu biến dạng.
      Khi Vân Trúc Thanh bước vào viện nhìn thấy màn này, trừ bỏ lắc đầu thở dài vẫn là lắc đầu thở dài. đối với khả năng dày vò người của tiểu thư nhà mình tỏ vẻ vô cùng bội phục.

      Lý Mạc Sầu vẫn là có chút ,
      - "Chơi vui."
      Lý Mạc Sầu giờ là bị trạng thái nuôi thả, sau khi Lý Bình cùng Bao Tích Nhược đến ở , các nàng vì tỏ vẻ chính mình cũng là người hữu ích, xung phong nhận việc chăm sóc Lý Mạc Sầu, làm cho vài đứa trẻ cũng có bạn, đồng thời trong lúc đó cũng bồi dưỡng tốt tình cảm sư thúc - chất (cháu). Vân Trúc Thanh thấy thế, lập tức thu xếp cho Lý Mạc Sầu gian phòng ở trong viện của các nàng, sau đó lại điều hai nha hoàn đến để chăm lo ẩm thực, cuộc sống hàng ngày cho các nàng.

      - "Chơi vui cũng có thể véo a~."
      Mai Siêu Phong đặt nàng ở ghế . Nhìn về phía Dương Khang cùng Quách Tĩnh chạy lung tung mặt đất, Bao Tích Nhược cùng Lý Bình ngồi ở bên cạnh làm quần áo, đều cười :
      - "Bọn trẻ chơi đùa có can hệ gì đâu?"
      Thấy Vân Trúc Thanh vào, nhanh chóng đứng lên.

      Vân Trúc Thanh :
      - "Hai vị phu nhân cần câu nệ. Hôm nay, ta cùng Siêu Phong lại đây, là muốn nhìn xem trong viện các ngươi có thiểu gì hay ."
      Bao Tích Nhược cùng Lý Bình liếc nhau, sau đó cười hướng Vân Trúc Thanh :
      - "Vân quản khách khí , nơi này cái gì cũng đều đầy đủ cả."
      - "Nếu là có thiếu cái gì, để cho nha hoàn với Siêu Phong, nàng sắp xếp."
      Dừng chút, Vân Trúc Thanh còn :
      - "Nhị vị phu nhân cũng nên khách khí, giờ hai vị tiểu huynh đệ, người là sư đệ của phu nhân nhà ta, người là đồ đệ của Hồng bang chủ, Mạc Sầu ở chỗ này của các ngươi, mấy người bọn họ đều thể qua loa được."
      Bao Tích Nhược cùng Lý Bình sửng sốt, rồi sau đó cười :
      - "Vân quản yên tâm, có thiếu như thế nào cũng thiếu của mấy đứa bé."
      Vân Trúc Thanh gật gật đầu, rồi sau đó như là nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía hai người, hỏi:
      - "Hai vị phu nhân, ngày trước, khi Quách gia và Dương gia vẫn còn, có thể nào đề cập đến việc bái sư của Tĩnh Nhi và Khang Nhi chưa?"
      Bao Tích Nhược cùng Lý Bình nhìn nhau liếc mắt cái, lắc đầu :
      - "Bọn họ vẫn chưa đề cập qua việc này."
      Những chuyện tình này chỉ nam nhân mới quan tâm, ban đầu các nàng cũng hiểu biết, cũng quan tâm, cảm thấy, chỉ cần đứa trưởng thành khỏe mạnh thỏa mãn rồi, còn về phần có muốn học võ nghệ hay , đều giao cho phụ thân bọn chúng suy nghĩ. Nhưng mà sau lại gặp biến đổi lớn, mới thể nghĩ mấy vấn đề này.

      Vân Trúc Thanh nghe vậy, mỉm cười, :
      - "Ta đây hiểu được . Hai vị phu nhân, ta cùng với Siêu Phong có việc, trước bước."
      Rời khỏi viện của Bao Tích Nhược cùng Lý Bình, Mai Siêu Phong theo phía sau Vân Trúc Thanh, nhịn được hỏi:
      - "Sư trượng (chồng sư phụ), chuyện vị Khâu đạo trưởng kia đến tìm Dương đại tẩu cùng với Quách đại tẩu, cho các nàng sao?"
      Biểu tình của Vân Trúc Thanh có chút bất đắc dĩ, :
      - "Hay là con muốn ta cho các nàng, vị Khâu đạo trưởng kia bị tổ sư bà bà của con dọa chạy mất sao? Huống chi, Khâu Xử Cơ kia cũng cần báo cho các nàng, vậy nhiều chuyện bằng bớt chuyện."
      Mai Siêu Phong nghe vậy, nhất thời gì. Kỳ Khâu Xử Cơ phải bị tổ sư bà bà dọa chạy, mà là bị tổ sư bà bà ỷ thế hiếp người, bắt nạt chạy mất.

      Ngày ấy vị Khâu Xử Cơ kia tới chơi, biết được bằng hữu bị người làm hại, chạy đến chỗ Đoàn Thiên Đức, chỗ đầu sỏ, tìm được Đoàn Thiên Đức, nhưng mà lại thấy được thủ cấp (đầu) của bằng hữu Quách Khiếu Thiên bị treo cột cờ . gỡ thủ cấp Quách Khiếu Thiên xuống, sau khi chôn ở bên Tây Hồ, liền luôn luôn tìm thê tử của Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm, muốn giúp các nàng dàn xếp tốt. Sau đó, rốt cục ở Dương Châu nhìn thấy bóng người có chút quen thuộc, nhìn kỹ lại, đúng là Lý Bình cùng với người khác, mua đồ ăn vật dụng ở bên ngoài. đường theo đuôi, theo tới trạch viện, nhưng biết đó là trạch viện ở Dương Châu của Lâm Triêu .

      Ngày ấy cũng khéo, Vân Trúc Thanh cùng với Lâm Linh cũng ra ngoài, nếu , Khâu Xử Cơ cũng đến mức biết gì mà gặp bi kịch bị như vậy.

      Khâu Xử Cơ cầu kiến, Mai Siêu Phong thấy ăn mặc giống người theo Đạo, tuy rằng Lâm Linh sư phụ thực chán ghét đạo sĩ, nhưng nàng như vậy, lại thấy Khâu Xử Cơ có lễ mười phần, là đệ tử thân truyền của Vương Chân Nhân - Toàn Chân hy vọng có thể gặp chủ nhân nơi này, nên nàng hỏi xem Lâm Triều có muốn gặp hay .

      Lâm Triều biết là Khâu Xử Cơ cầu kiến, nhướng lông mày, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm,
      - "Đúng là Khâu Xử Cơ của Toàn Chân giáo cầu kiến?"

      - "Tiểu thư, như vậy."
      Lâm Triều trầm ngâm lúc lâu, sau đó đứng lên sửa sang lại trang phục màu tím sậm chút, :
      - "Ta đây phải gặp ."
      Khâu Xử Cơ nhìn thấy chủ nhân trạch viện hóa ra là Lâm Triều , trong mắt dấu được kinh ngạc, nhưng vẫn là hướng Lâm Triều ôm quyền:
      - "Gặp qua Lâm nương."
      sớm biết Lâm Triều mang theo Lâm Linh xuống núi Chung Nam, lại nghĩ rằng nàng tới Dương Châu làm địa chủ ở đây.

      Lâm Triều cũng nhìn , thản nhiên qua vị trí chủ nhà rồi ngồi xuống. Mai Siêu Phong dâng trà nóng, nàng tiếp nhận trà nóng nhấp hai ngụm, mới nhanh chậm :
      - "Ta còn tưởng là vị cao nhân nào, hóa ra lại là ngươi. Ngươi tới đây là muốn làm cái gì?"

      Khâu Xử Cơ là đồ đệ Vương Trùng Dương , đối với chuyện xưa của sư phụ mình với nữ tử này, mặc dù hiểu biết mười phần, nhưng cũng là có biết. Trước kia, ở núi Chung Nam, Vương Trùng Dương đối với Lâm Triều nhún nhường khắp nơi, còn hơn cả đồ đệ . Cho dù Khâu Xử Cơ quen nhìn bộ dáng nàng ta kiêu ngạo vô lễ mười phần, nhưng bất đắc dĩ đối phương vẫn là nhân vật cùng thế hệ với sư phụ , trừ bỏ cung kính vẫn là cung kính.

      Chỉ nghe Khâu Xử Cơ có lễ :
      - " năm trước, bần đạo ở Ngưu Gia thôn, Lâm An kết bạn bè với hai vị, bất đắc dĩ bọn họ bị nhân làm hại, chỉ để lại thê tử đều có bầu. Trong năm này, bần đạo điều tra chung quanh, nhưng vẫn tìm được. Hôm qua ở Dương Châu, gặp được nữ tử, tướng mạo tương tự với thê tử bằng hữu kia của bần đạo, bần đạo đường theo sát, thấy nàng vào trạch viện này. Liền nghĩ đến hỏi chủ nhân chút, có thể để cho bần đạo gặp nàng ấy được . Lại thể tưởng được chủ nhân trạch viện này lại là Lâm nương."
      Lâm Triều trong mắt mang ý cười, hỏi:
      - "Ngươi đến thê tử Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm?"
      Vốn là trong lòng Khâu Xử Cơ còn có chút xác định, giờ gặp Lâm Triều trực tiếp như vậy, trong lòng khẳng định Bao Tích Nhược cùng Lý Bình ở tại đây, trong lòng mừng rỡ, gật đầu :
      - "Đúng vậy."
      Lâm Triều thấy mặt vui mừng, trừng mắt nhìn, :
      - "Các nàng ở trong nhà của ta, nghe tên Quách Tĩnh cùng Dương Khang đều là do ngươi đặt. Tuy rằng phải là rất hợp ý người, nhưng mà miễn cưỡng có thể nghe được."

      Khâu Xử Cơ sắc mặt cứng đờ. giúp đặt tên, nhắc nhở hai vị huynh đệ này quên nỗi nhục của nước Tĩnh Khang, tương lai nhất định phải dốc lòng đền nợ nước, ngụ ý bực này, làm sao lại bằng ý người ?

      Lâm Triều thấy sắc mặt như vậy, nụ cười mặt càng thêm động lòng người, hai tay đặt ở đầu gối, nghiêng đầu :
      - " giờ Quách Tĩnh là đồ nhi Hồng bang chủ của Cái Bang, Dương Khang là đệ tử thứ hai của phái Cổ Mộ ta, cũng chính là đồ đệ của ta. Chuyện của Dương Khang ta có thể làm chủ; về phần Quách Tĩnh, Hồng bang chủ để nó nuôi thả ở chỗ ta đây, vậy cũng để ý việc ta thay làm chủ. Ngươi muốn gặp ta, là muốn đưa bọn họ hay là làm thế nào?"
      Tư thế như vậy, cho dù có muốn cướp người với nàng, vẫn phải suy nghĩ lại tốt hơn.

      Khâu Xử Cơ nghe vậy, khỏi cười khổ:
      - " nương, bần đạo chỉ nghĩ đến xem mấy đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ của bằng hữu xem có mạnh khỏe hay ."
      Kể lại tình huống đương nhiên phải như vậy, ngày đó, cùng Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên kết bạn, đáp ứng truyền thụ võ nghệ cho Quách Tĩnh, Dương Khang. Ngày đó, lúc ở trong doanh trại của Đoàn Thiên Đức, trong lòng liền suy nghĩ, sau khi mai táng cho Quách Khiếu Thiên , nếu tìm được Quách Tĩnh, Dương Khang, dạy dỗ bọn chúng thành nhân vật hùng, ngày này, dưới suối vàng, mới còn mặt mũi gặp hai người Quách - Dương. Sau đó lúc truy tìm Đoàn Thiên Đức có gặp được Giang Nam Thất Quái, bởi vì bắt đầu đích mấy người có hiểu lầm nên hòa thuận, sau đó lại đánh cuộc, đều muốn thu Quách Tĩnh, Dương Khang làm đồ đệ, truyền thụ võ nghệ, mười tám năm sau ở luận võ ở Túy Hương Lâu, phủ Gia Hưng. Giang Nam Thất Quái cũng đồng ý, ai ngờ giờ tìm được Quách Tĩnh, Dương Khang rồi, nhưng bọn họ cũng bái sư.

      Lâm Triều thấy bộ dạng cười khổ của Khâu Xử Cơ , vẻ mặt rất là hiền hoà gật đầu, :
      -"Hóa ra là như vậy, nếu ngươi muốn gặp bọn chúng, đương nhiên là có thể."
      Dừng chút, nàng vừa cười :
      - "Ta còn tưởng ngươi muốn thu đồ đệ đâu!"

      Khâu Xử Cơ trừ bỏ cười khổ vẫn là cười khổ, muốn thu đồ đệ, nhưng là nữ tử trước mắt này cùng với Hồng Thất của Cái Bang đều là loại nhân vật nào chứ? Có nhân vật bực này ở đây, cùng với Giang Nam Thất Quái đều đứng sang bên thôi.

      - " phải là như vậy. Lâm nương, nếu giờ biết được thê nhi hai vị bằng hữu đều mạnh khỏe, vậy bần đạo cũng an tâm. Bần đạo xin cáo từ."

      - "Ngươi sao muốn gặp bọn họ sao?"

      Lâm Triều tốt bụng hỏi.

      - ". . . . . . cần , đa tạ ý tốt của nương. Hai vị phu nhân gặp phải biến đổi lớn như vậy, trong lòng tất nhiên chưa hết đau xót, nhìn thấy bần đạo, chính xác còn có thể thấy cảnh thương tình. Các nàng giờ mới sinh xong, khóc lóc, đau buồn đều là tối kỵ."
      Lâm Triều gật gật đầu, tiếc hận :
      - " đáng tiếc . Vậy để lần sau , Siêu Phong, tiễn khách!"

      - ". . . . . ."


      Vì thế, Khâu Xử Cơ xám xịt rời . Vân Trúc Thanh nghĩ nhiều chuyện bằng bớt chuyện, đáng tiếc ngày như ý nguyện của . Sau khi rời khỏi viện của Bao Tích Nhược cùng Lý Bình, lại có người tìm tới cửa, là cái gì mà Giang Nam Thất Quái. tránh khỏi lại bị trận đau đầu, với Mai Siêu Phong:
      - "Con mời tổ sư bà bà của con ra."
      Nghe mấy người kia đánh cuộc với Khâu Xử Cơ, giờ tìm tới cửa, vậy cũng là cùng Quách Tĩnh, Dương Khang thoát được quan hệ.

      Lâm Triều đối với Giang Nam Thất Quái đến, nhưng ra chút cũng đau đầu, thời điểm Mai Siêu Phong đến tìm nàng, nàng ở trong viện gọi ong xếp trận, mà cái đàn cổ tốt nhất kia để ở bàn đá trong viện. Sau khi nghe Mai Siêu Phong tình, nàng huýt lên tiếng, gọi ong quay về, còn quên dặn Mai Siêu Phong ôm đàn cổ của nàng cùng ra gặp khách mời mà tới kia.

      Mai Siêu Phong ôm đàn cổ, cũng hiểu ra sao, có chút hiểu, tổ sư bà bà nhà mình gặp khách, vì cái gì lại muốn mang theo đàn cổ cùng.


      Tử Mặc, Andrena, Hình Ưu2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36 : Nổi danh giang hồ


      Edit : Gynnykawai



      Lâm Triều đến phòng tiếp khách, Giang Nam Thất Quái chờ ở đó , trong đó, Kha Trấn Ác tính tình vội vàng, xao động, mặt có biểu tình kiên nhẫn.

      nhìn về phía Vân Trúc Thanh, ‘hừ’ lạnh : " Đến tột cùng chủ nhân nhà ngươi là thần thánh phương nào, thế nhưng lại phô trương như vậy, làm cho chúng ta đợi nửa canh giờ đâu?"

      Vân Trúc Thanh mang theo tươi cười thoả đáng mặt, " Từ trước đến nay, chủ nhân nhà ta đều lấy lễ nghi đối đãi với khách được mời đến." Về phần mời mà tới, còn xem tâm tình của Lâm Triều .

      bên Chu Thông nghe ra ý ngoài lời nới của Vân Trúc Thanh, thở dài, cười : " Tình tình huynh trưởng nhà ta có chút nóng nảy, mong rằng quản chớ tức giận với huynh ý."
      Cây trượng trong tay Kha Trấn Ác hướng mặt đất đập mạnh cái, : "Có là người có tính nhẫn nại, cũng thể nhẫn lại nữa mà chờ đợi lâu như vậy được!" Từ khi mấy người bọn họ xuất đạo tới nay, bị người gọi là Giang Nam Thất Quái, ở giang hồ rất có thanh danh, khi nào bị người đối xử lạnh nhạt như vậy đâu.

      Bỗng nhiên, thanh đầy ý cười vang lên ở ngoài cửa, mang theo vài phần lười biếng, thú vị ."A ? Phải ? Nếu chờ được, có thể rời . Ở trong địa bàn của người khác, còn muốn cầu kiến chủ nhân, lại có thể được đến bực này, chẳng phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ?"
      Mấy người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy là mặc nữ tử cầm làn váy dài màu tím đậm chầm chậm mà đến, chỉ thấy bộ dạng ngũ quan của nàng cực kỳ đẹp, con mắt sáng, mang theo ý cười, lại lộ ra vài phần kiêu căng. Ở sau lưng nàng là tiểu nương ôm đàn cổ, bộ dạng khoảng mười , mười hai tuổi, cũng là bộ dạng trắng mịn .

      Giang Nam Thất Quái nhìn thấy Lâm Triều , sửng sốt chút, bọn họ lại nghĩ rằng chủ nhân nơi đây là nữ tử, nhưng lại còn trẻ như vậy!

      Lâm Triều vào, ngồi ở vị trí chủ nhà, tiếp nhận trà do nha hoàn đưa tới, nhìn về phía Vân Trúc Thanh, chậm rì rì hỏi han: "Vân quản , ta còn chưa tới, nghe thấy thanh nén giận của khách, có phải là ngươi chiêu đãi tốt ?"
      Vân Trúc Thanh mỉm cười, : " Khách của tiểu thư, thuộc hạ dám chậm trễ?"
      Lâm Triều trừng mắt nhìn, làm ra bộ dạng khó hiểu, "Vậy mấy vị khách này sao lại táo bạo như vậy, đây là có chuyện gì?"

      Giang Nam Thất Quái gặp Lâm Triều vào cửa, con mắt cũng hề liếc nhìn bọn họ cái, trong lòng khỏi có chút bực tức. Mà tính tình vừa cổ quái lại nóng nảy, Kha Trấn Ác lúc này chịu nổi , giọng điệu cũng có chút tốt, : "Chúng ta đến vì Quách Tĩnh."

      Lâm Triều nghiêng đầu nhìn về phía , "A? Vì Quách Tĩnh mà đến sao?" Nàng cười cười, sau đó : "Đúng rồi, mấy vị là người phương nào? Sao lý do lại tìm đến chỗ ta vậy? Hơn nữa như thế nào lại, tư thế giống như là muốn bắt nạt người yếu đuối như ta vậy? Phải biết rằng, vị đại hiệp cầm quải trượng này hung thần ác sát nhìn ta như vậy, ta sợ hãi." Tuy lời là như vậy, nhưng giọng điệu kia, lại mang theo vài phần châm chọc.

      Kha Trấn Ác thấy thế, vốn bụng tức giận, giờ lại nghe thấy Lâm Triều móc như vậy, tức giận muốn phát tác, lại bị Chu Thông kéo lại.

      nghiêng đầu nhìn về phía Chu Thông, thấy Chu Thông hướng lắc đầu, "Đại ca, chuyện bé nhịn làm được việc lớn."

      Lâm Triều nghe vậy, đôi mi thanh tú nhíu nhíu. Chuyên bé nhịn làm được việc lớn sao? Có câu là sợ đối thủ giống như Thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo’ ( = sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ đồng đội ngu dốt). Nàng cảm thấy, trong Giang Nam Thất Quái, cái gọi là ‘đội hữu giống như heo’, chính là Kha Trấn Ác thể nghi ngờ. Nàng nhìn lại, còn thấy ánh mắt hung tợn của Kha Trấn Ác trừng mắt nàng, giống như nàng là ác nhân có tội ác tày trời hay gì đó giống như vậy.

      Lâm Triều nhịn được nhíu mi, giọng điệu cũng tốt, "Mặc kệ các ngươi tới tìm người nào, nơi này có!" Quách Tĩnh sao? Bây giờ Quách Tĩnh là đồ đệ Hồng Thất Công, đương nhiên là nàng phải giúp trông chừng đồ đệ này rồi , bằng về sau phải chỗ nào tìm trả Hồng Thất Công đồ đệ đây? Bảo thủ, ngoan cố, hung thần ác sát lại phân phải trái. Xem ra đối với Kha Trấn Ác mà , mắt mù hay mù cũng quan trọng, người này cho dù là mắt mù cũng vẫn ràng tình huống lắm phải. Sau khi xuyên qua, nếu nàng còn biết Kha Trấn Ác là người như thế nào, vậy buồn cười quá. , sớm chuẩn bị tốt cho việc phải đấu võ, nếu cũng để cho Mai Siêu Phong ôm đàn cổ đến.

      Chu Thông thấy giọng điệu của Lâm Triêu đúng, có lễ : " nương, đừng vội. Chúng ta thường xuyên hoạt động ở vùng Giang Nam, đường , mọi người thấy cảm tình của bảy huynh muội chúng ta rất tốt, tính tình khác nhau, liền gọi chúng ta là Giang Nam Thất Quái." Ngừng chút, ánh mắt của dừng ở những đồ vật bài trí trong sảnh, lại rồi tiếp: "Trạch viện của nương thiết kế tinh xảo, vật bài trí cũng phải là vật phàm, đoán chắc là nương cũng ít giao thiệp với giang hồ, biết chúng ta mấy người, cũng có gì kỳ quái. Nhưng Toàn Chân giáo - truyền đạo thiên hạ, biết nương có hay nghe qua Trường Xuân tử - Khâu Xử Cơ đạo sĩ."

      "Hay là còn là nhân vật giỏi hơn so với Vương Trùng Dương, bắt buộc tất cả mọi người đều phải nhận biết ?" Lâm Triều mỉm cười hỏi lại.

      Giang Nam Thất Quái nghe vậy, hai mặt nhìn nhau. Chu Thông là người có tâm tư kín đáo, thông minh nhất trong bảy người, nhìn thấy phong thái Lâm Triều như thế, liền biết nàng phải người bình thường. giờ đến Vương Trùng Dương, giọng điệu cũng bộ cho là đúng, nhưng ít nhất, Chu Thông xác định nàng nhận thức Khâu Xử Cơ, chừng, hai người còn có quen biết. mỉm cười ra mục đích của bọn họ.

      " năm trước, ở Túy Tiên lâu, phủ Gia Hưng Khâu đạo trưởng với chúng ta, có hai vị bạn bè bị gian thần làm hại, vốn có ý thu kia hai đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ kia làm đồ đệ, nhưng bất đắc dĩ là tìm được. Sau đó, lại gây xích mích với chúng ta, liền hẹn sau khi tìm được hai đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ kia, hai bên đều tự thu đứa làm đồ đệ, người chúng ta muốn tìm, chính là Quách Tĩnh, mẹ đẻ của là Lý Bình. năm nay, bảy huynh muội chúng ta khắp đại giang nam bắc, sau đó, rốt cục nghe được tin mẹ con Lý Bình sống nhờ ở trong phủ nương."
      Lâm Triều nghe vậy, cúi đầu, mười ngón vuốt vuốt quần áo người, : "Bọn họ đúng là ở trong phủ ta, vậy tính sao?"

      Kha Trấn Ác : "Chúng ta đến là muốn hỏi Quách phu nhân, có đồng ý để chúng ta nhận Quách Tĩnh làm đồ đệ hay ."
      "Quách Tĩnh bái Hồng Thất Công làm sư phụ." Lâm Triều thấy sau khi Kha Trấn Ác nghe được lời của nàng, sắc mặt đều thay đổi, cười cười, : " người thể bái hai sư phụ, đây phải là quy củ giang hồ sao? Vị Kha đại hiệp này, ta thấy các ngươi vẫn là nên rời . Ta nghe , ở Túy Tiên lâu, các ngươi bại bởi Khâu Xử Cơ, đoán chắc là cũng phục, muốn đem thân bản lĩnh truyền cho Quách Tĩnh, để cho mười tám năm sau đáng bại nghĩa đệ của . Chỉ tiếc, giờ nhận Hồng Thất của Cái Bang làm sư phụ, thể lại nhận các ngươi làm sư phụ . đến quy củ giang hồ , người thể bái hai sư (phụ), cho dù có thể, bản lĩnh của các vị, có thể so được với Hồng Thất của Cái Bang hay sao?"
      "Ngươi. . . . . . đồ nữ này, thế nhưng cuồng vọng như thế!" Kha Trấn Ác đập mạnh quải trượng xuống đất, trợn mắt lên nhìn.

      nữ? Lâm Triều bật cười, vì sao mà lời kịch của Kha Trấn Ác vẫn là giống vậy, mặc kệ là ai, miễn là xem vừa mắt, nam chính là ma đầu, nữ chính là nữ. Phàm là người xem vừa mắt, chính là tà ma ngoại đạo.

      Lúc này, Vân quản đúng lúc đứng ra chuyện, "Vị huynh đài này, xin ngài tự trọng. Ở vùng này, tiểu thư nhà ta làm rất nhiều việc thiện, rất có thanh danh. Mặc dù thể nổi danh ở giang hồ giống như các vị, nhưng ở trong mắt dân chúng bình thường, tiểu thư nhà ta chính là người tốt ngàn dặm mới tìm được ."
      "Nàng là chủ tử của ngươi, ngươi giúp nàng chuyện giúp ai?" Lời của Vân Trúc Thanh càng làm lửa giận trong lòng Kha Trấn Ác tăng lên, khi nào bọn họ bị người khác xem thường như vậy, hơn nữa, còn là xem thường cách quang minh chính đại như vậy nữa. tức giận cũng phải là Lâm Triều bản lĩnh của bọn họ thể so với Hồng Thất Công, mà vì loại giọng điệu này của Lâm Triều . Đừng là Kha Trấn Ác, kể cả là Lục Quái, đáy lòng cũng nhịn được tức giận.

      Lúc này, Lâm Triều lại lành lạnh : " sợ cho ngươi biết, mấy hôm trước, tiểu đạo sĩ Khâu Xử Cơ kia mới đến cầu kiến ta, cũng giống các ngươi nhảy loạn, la hoảng như vậy. chỉ phụ thân của Dương Khang và Quách Tĩnh là bằng hữu của , tới gặp ta là vì xác nhận bình an của thê nhi bằng hữu mà thôi, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp bọn họ. Nếu có ước định với các ngươi, như thế nào lại cho ta biết?"
      Tiểu đạo sĩ Khâu Xử Cơ kia? Lời của Lâm Triều làm cho Mai Siêu Phong nhịn được ‘Xì’ tiếng cười ra, ràng là đạo sĩ kia nhìn nhiều tuổi hơn so với tổ sư bà bà của nàng.

      Chu Thông nghe vậy, sửng sốt, Khâu Xử Cơ tìm đến chỗ này ?

      "Tuy nhiên, cho dù thực có ước định, cũng ngu ngốc, biết tự lượng sức mình mà cướp đồ đệ với ta. Dương Khang bái ta làm thầy, cho nên cái gì mà chọn người cho cuộc luận võ mười tám năm sau của các người, các ngươi vẫn là tìm Khâu Xử Cơ sau đó thương lượng lại phen, sau đó chọn người khác ."
      Về phần Dương Khang cùng với Quách Tĩnh, khó mà làm được.

      Chu Thông nghe được giọng điệu của Lâm Triều , mày mặt nhăn lại, : " nương, có thể cho chúng ta gặp mặt Quách phu nhân lần được ?"

      "Gặp có thể, nhưng nàng nhận thức được các ngươi sao?" Lâm Triều hỏi lại.

      Chu Thông sửng sốt, như thế, ước định của bọn họ với Khâu Xử Cơ, là chuyện bọn đơn phương tình nguyện. Về phần ý nguyện của Lý Bình như thế nào, bọn họ cũng biết được, hơn nữa, Lý Bình cùng bọn họ quả là chưa từng gặp mặt. giờ xem thái độ của nữ tử này, Lý Bình nhất định là đối với nàng gì nghe nấy, muốn Quách Tĩnh bái bọn họ làm sư phụ là điều thể. Hơn nữa, nếu như ngay cả Khâu Xử Cơ đều nhắc tới việc thu đồ đệ với nữ tử này , vậy nữ tử này cũng là cao nhân, chính là giao thiệp với giang hồ, cho nên ai biết thái độ làm người mà thôi.

      Chu Thông vẫn còn cân nhắc , thấy Kha Trấn Ác kiềm chế được tức giận, : "Mặc dù nàng ta nhận biết chúng ta, nhưng năm này, chúng ta vì tìm được chỗ ở của mẹ con bọn họ mà bôn ba khắp nơi, giờ chúng ta muốn gặp mặt bọn họ lần, cũng được sao?"

      " như vậy, năm này, mẹ con bọn họ đều ở tại chỗ của ta, Hồng bang chủ của Cái Bang còn nghĩ cách giúp nàng ấy thoát ly hiểm cảnh, mang về Dương Châu, giờ vẫn là sư phụ của Quách Tĩnh. Dựa theo cách của ngươi, có phải hay là ta cũng có thể cầu bọn họ gặp mấy người?"
      Tuy rằng, nàng làm như vậy, nhưng mà nàng cảm thấy, dùng tiêu chuẩn của Kha Trấn Ác chọc tức a!

      " nữ, đến tột cùng ngươi là thần thánh phương nào, có dám đánh trận với ta hay ? !"
      Cư nhiên càn rỡ, vô lễ như vậy, còn già mồm át lẽ phải! Kha Trấn Ác bị tức giận đến mức tóc cũng phải dựng lên, dưới cơn nóng giận, quải trượng đập xuống, rất có tư thế nhất định phải cùng nàng đánh nhau.

      Lâm Triều nghe vậy, cười : "Tại sao lại dám? Ta chỉ sợ, nếu ngươi bại bởi cái nữ như ta đây, nhớ mãi quên. Đúng rồi, đồ vật trong tòa nhà của ta đều thực quý, ta lo lắng ngươi đánh vỡ rồi bồi thường được, cho nên vẫn là ra bên ngoài tỷ thí , như thế nào? Nếu là các ngươi thua, muốn gặp mẹ con Lý Bình, có thể được. Nhưng mà việc thu đồ đệ, được bàn nữa." Dù sao trời đất bao la, nơi này, nàng lớn nhất, Hồng Thất Công ở đây, đồ đệ của do nàng trông nom . Quách Tĩnh vốn đần độn, nếu như bị Kha Trấn Ác chốc lại đánh,chốc lại mắng, sau đó giáo huấn những quan điểm gì đó cho nó, như vậy làm sao được?

      Vì thế, ở vùng ngoại ô thành Dương Châu, chuyện nữ tử họ Lâm chỉ dùng chiếc đàn cổ đem Giang Nam Thất Quái đánh cho hoa rơi nước chảy, ở giang hồ ồn ào, huyên náo được truyền ra. Vì thế, từ sau Luận kiếm ở Hoa Sơn, võ lâm yên tĩnh lâu, rốt cục cũng có chuyện để bàn tán rồi!

      Nghe đó là môn phái mới lập gần đây, tên là phái Cổ Mộ núi Chung Nam.

      Lại nghe chưởng môn phái Cổ Mộ là nữ tử thần bí, tướng mạo cực đẹp, cầm kĩ tốt, cũng có thể lấy cầm làm vũ khí, lấy luật đả thương người. Ngày đó nàng chỉ dùng chiếc đàn cổ, cần tốn nhiều sức, đem Giang Nam Thất Quái đánh bại. Có người hâm mộ, tiến đến núi Chung Nam, lại phát núi Chung Nam, trừ bỏ cung điện cùng đạo sĩ của Toàn Chân giáo , hoàn toàn có phái Cổ Mộ như trong lời đồn đãi. Dần dà, cư nhiên phái Cổ Mộ trở thành môn phái thần bí, khó lường nhất trong miệng người giang hồ!




      Tử Mặc, Andrena, Hình Ưu3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37 :

      Hoa đào nở đảo Đào Hoa


      Edit : Gynnykawai



      Đối với những lời đồn giang hồ dạo gần đây, Hồng Thất Công cũng rất buồn bực, : " ràng là phái Cổ Mộ của nàng rất ít người lớn, ai có thể sử dụng được, cho nên người giang hồ mới gặp được đệ tử phái Cổ Mộ của nàng. Vậy tại sao lại biến thành phái Cổ Mộ là môn phái thần bí, khó lường nhất rồi chứ?"

      Lần trước, lúc Khâu Xử Cơ đến, tuy rằng nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Dương Khang, nhưng mà, trước khi với Lâm Triều , thủ cấp của Quách Khiếu Thiên được chôn bên Tây Hồ ở Hàng Châu, lập bia mộ. Lâm Triều đem chuyện mà Khâu Xử Cơ với nàng, cho mấy người Lý Bình. Mấy ngày trước, Lâm Triều mới để cho Vân Trúc Thanh bố trí xe ngựa đem mấy người Lý Bình cùng với Bao Tích Nhược Tây Hồ, Hàng Châu tế bái Quách Khiếu Thiên. Khi đó, Hồng Thất Công ở phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu, cũng muốn quay về Dương Châu, gặp mấy người Lý Bình cùng Bao Tích Nhược, liền cũng trở lại. Đều là nhi quả phụ, tuy là có Vân Trúc Thanh đường hộ tống, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, nhiều người cũng dễ xử lý hơn.

      Lâm Triều tà tà, liếc mắt cái, : "Như thế nào? Ngươi có ý kiến?"

      Lúc này, Lâm Triều cùng với Hồng Thất Công dạo ở trong rừng hoa hòe cách trạch viện xa, vốn là, Lâm Triều lại đây nhìn xem đàn ong được nuôi dưỡng ở đây, đinh luyện xếp trận chút. Ai ngờ nàng chân trước mới đến, Hồng Thất Công tới rồi.

      Hồng Thất Công cười mỉm: " ! Ta như thế nào lại có ý kiến? !" Cho dù có ý kiến cũng dám , đồ đệ của còn gởi nuôi tại chỗ này đâu!

      Lâm Triều ‘hừ’ tiếng, đố cũng dám có ý kiến.

      "Nhưng mà A , tại sao khi đó nàng lại cùng Giang Nam Thất Quái đánh nhau ?" Đối với vấn đề này, nghĩ mãi mà vẫn hiểu. Tuy trước mắt làm việc cũng khiêm tốn, nhưng từ trước đến nay nàng muốn cùng cái gọi là người giang hồ kết thù kết oán, vậy mà lần này lại cùng Giang Nam Thất Quái đánh nhau, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị.

      Đối với vấn đề này, kỳ đáp án rất đơn giản. Lâm Triều : " Lão Đại bọn họ làm cho ta nhìn rất vừa mắt."

      Hồng Thất Công trố mắt, "Chỉ như vậy?"

      Lâm Triều gật đầu, "Chỉ như vậy." thể phủ nhận, Kha Trấn Ác là người tốt, nhưng là cũng có ai quy định, mọi người thể ghét người tốt! Chính là đáng tiếc, trong Lục Quái, vậy mà có đội hữu giống Kha Trấn Ác như vậy, mấu chốt nhất là, cái đội hữu này lại còn là Lão Đại nữa.

      Ngừng chút, Lâm Triều còn : "Tuy rằng, ngay từ đầu ta có chuẩn bị là phải cùng họ đánh nhau trận, nhưng nếu phải Kha Trấn Ác kia thái độ ác liệt, ta cũng phân phải trái mà theo chân bọn họ đấu võ như vậy đâu."

      Hồng Thất Công tràm mặc, có nghe Vân Trúc Thanh thuật lại, tuy rằng đích thái độ làm người của Lão Đại Kha Trấn Ác làm cho người ta thực khó chịu, nhưng tựa hồ ở thời điểm Kha Trấn Ác nổi trận lôi đình, nương trước mắt này cũng nhàn rỗi, nàng còn bận bịu ở bên châm ngòi thổi gió đâu! đến điểm này, Hồng Thất Công có chút đau đầu, biết tại sao, dạo này, thực dễ dàng liền tha thứ cho tác phong làm việc đau đầu của vị nương này . Nhưng mà, nếu làm cho người khác đau đầu, người này chắc còn là Lâm Triều rồi . Hơn nữa, nếu giảng lý lẽ với nàng, chừng nàng lập tức trở mặt. nương này tâm cao khí ngạo, ngày thường đám người Lâm Linh đối với nàng lại là vô cùng cung kính, tính tình đều bị làm hư .

      Vì thế Hồng Thất Công đau đầu vẫn đau đầu, trong lòng lại vì nàng mà lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ : "Việc này biến thành như vậy, vẫn là do Khâu Xử Cơ, đồ đệ Vương chân nhân chưa cùng bọn họ ngọn nguồn." Nếu sau khi rời khỏi Dương Châu, Khâu Xử Cơ liền cho Giang Nam Thất Quái, hai người Quách Tĩnh, Dương Khang bái sư môn, bọn họ thể giữ đúng lời hứa chọn người để thực ước định luận võ vào mười tám năm sau, làm sao lại có chuyện Giang Nam Thất Quái bị Lâm Triều dùng chiếc đàn cổ đánh cho giống như là chó rơi xuống nước như vậy cơ chứ . Người trong giang hồ đối với thanh danh của mình rất là coi trọng, chắc là Giang Nam Thất Quái phải có thời gian dài thể nâng đầu dậy nổi ở trước mặt người trong giang hồ đây.

      Lâm Triều nghiêng đầu, liếc mắt nhìn , gì, thẳng con đường dẫn vào trong rừng. Thân ảnh màu tím sậm, tóc dài đến thắt lưng, gió nhàng thổi, dây cột tóc cũng màu tím sậm theo gió hơi hơi bay lên, ở đầu, có đóa hoa bị bị gió cuốn xuống, nhìn như vậy, nhưng lại làm cho người ta sinh ra loại cảm giác, nàng chính là tiên nữ trong rừng.

      Hồng Thất Công nhìn bóng dáng Lâm Triều đích, trong phút chốc có chút thất thần.

      Lâm Triều thấy còn có đuổi kịp, quay đầu lại nhìn về phía , hỏi: "Ngươi ?"

      Nhìn thấy bộ dáng nương kia bỗng nhiên quay đầu lại, Hồng Thất Công bỗng nhiên cảm thấy tim của mình bắt đầu gia tốc đập nhanh hơn, hơn nữa làm đầu lưỡi khô, nóng. bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Triều phải tiên tử trong rừng, nàng là nữ trong rừng, chuyên môn đến để kiềm chế . biết từ lúc nào bắt đầu, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền binh bại như núi, nhường nhịn mọi việc, chính là nghĩ làm trái ý của nàng, muốn làm cho nàng có chút gì vui cả.

      Ý thức được điều này, làm cho tim của xao động hẳn lên, nhưng mà vẫn , đến tột cùng tại sao lại bị thế này.

      Lâm Triều thấy vẫn đứng tại chỗ giống như là đầu gỗ, cũng mặc kệ , xoay người rời , chỉ lo cho chính mình. Hồng Thất Công có lối suy nghĩ bất đồng với người khác, nàng dẫ sớm thánh thói quen .

      Hồng Thất Công thấy nàng xoay người rời , trừng mắt nhìn, nhanh chóng đem trong những ý niệm lộn xộn thành bối ở trong đầu thu hồi lại, cười đuổi theo, "A , nhanh như vậy làm gì? phải nàng muốn dùng ong sắp xếp trận hay sao?"

      "Ngươi ở bên cạnh vướng chân vướng tay." Lâm Triều chút lưu tình ra .

      ". . . . . ." Có tất yếu phải thẳng thắn như vậy sao? Nam nhân trầm mặc, nhưng lập tức lại da mặt rất dầy chuyển hướng đề tài, "Lần trước ta nghe Vân huynh đệ thương lượng với nàng , có phải nàng sắp bán mật hoa hòe..v..v.. hay ?" xong, thấy phía trước có mấy cái nhánh cây cản đường , bước nhanh đến, đem cành cây kia gạt sang bên, để Lâm Triều qua.

      Đối với săn sóc có ý, vô ý của Hồng Thất Công, Lâm Triều tựa hồ sớm tập mãi thành thói quen, nàng qua, quay đầu nhìn về phía nam nhân muốn ở bên cạnh nàng, cười hỏi: "Ngươi đối loại buôn bán này cũng có hứng thú hay sao?"

      "Ta đối với loại chuyện này có hứng thú. Nhưng mà, vì quan hệ đến nàng , ta vẫn là muốn quan tâm chút." Giống như là chính bản thân đều có nhận thấy, trình độ quan tâm của đối vị nương này, cho tới bây giờ, tựa hồ là bản năng vậy . Đỡ trán.

      Lâm Triều cũng sớm quen với Hồng Thất Công quan tâm nàng như vậy , cũng cảm thấy được khác thường.

      "Vân quản quả có ý tưởng như vậy, nhưng ta cảm thấy cần thiết." Đoạn thời gian trước, Vân Trúc Thanh có thể dùng ong mật gây chút mật hoa hòe, có ý tưởng tưởng để cho ong mật gây mật hoa hòe, cứ luẩn quẩn thành vòng tròn, hàng năm làm ra số lượng mật lớn, buôn bán ở vùng Dương Châu này. Như vậy cũng là con số thu nhập khả quan. Đối với đề nghị của Vân Trúc Thanh, Lâm Triều cũng từng nghĩ tới, nhưng mặc kệ là bị ong đốt, hay vẫn là ám khí độc môn, Ngọc Phong Châm của nàng, giải dược đều bắt buộc phải là mật của ong mật. Ngân lượng mà thôi, đủ dùng là được rồi. tại, hàng năm nàng thu địa tô, cũng đủ sống cho mọi người trong trạch viện lớn này, hơn nữa còn có Vân quản có bàn tay vàng thần kỳ nên có gì phải lo cả.

      Hồng Thất Công nghe vậy, gật đầu, gì thêm.

      Lâm Triều đường , đường tùy ý hỏi: "Đúng rồi, ngươi tại sao lại chạy tới đây ?"

      Tại sao lại chạy tới đây nhỉ ? Đúng rồi, suýt nữa đem chuyện này quên mất! Hồng Thất Công vỗ vỗ đầu, sau đó : "Ta tới là muốn hỏi nàng, có muốn đảo Đào Hoa hay ."

      "Đảo Đào Hoa? Đảo Đào Hoa của Hoàng Dược Sư?" Lâm Triều ngẩn ra.

      "Đúng, chính là cái đảo Đào Hoa của Hoàng Đông Tà kia." Hồng Thất Công cười hắc hắc , "A nàng vẫn chưa biết đúng ? Cái tên Hoàng Đông Tà kia thành thân, sau khi cưới vợ, giờ có đứa . Vậy nên, trước đó vài ngày để cho đại đệ tử, Lục Thừa Phong của mình truyền tin tới cho ta, mời ta đảo Đào Hoa làm khách. Nghe là uống rượu mừng con tròn trăm ngày phải!"

      Hoàng Dược Sư thành thân với Phùng Hành , chuyện này Lâm Triều ra cũng biết. Trong thư Phùng Hành gửi cho nàng có đề cập đến, bởi vì Tổ phụ Phùng Hành qua đời, việc thành thân chỉ chuẩn bị trong vòng trăm ngày , khi Phùng Hành truyền tin đến, nàng cùng với Hồng Thất Công ở Đại Lý xử lý chuyện của Cái Bang. Xuân thu đến, hóa ra là năm trôi qua, ngay cả Hoàng Dung đều xuất thế rồi đó, cũng biết giờ thân thể Phùng Hành thế nào rồi .

      Hồng Thất Công : " đảo của Hoàng Dược Sư có những trận pháp thần kỳ mười phần, lần trước phải là nàng có nhắc tới muốn thử phá giải lần hay sao? Nếu là nàng muốn , ta mang nàng cùng ?"

      Lâm Triều nhịn được hướng trợn trứng mắt, "Nếu là ta muốn , tại sao lại phải đợi ngươi tới mang cơ chứ?" Từ rất lâu, Phùng Hành gửi thư mời nàng đến đảo Đào Hoa Đảo làm khác, nhưng khi đó nàng còn phiền não chuyện của Dương Khang, Quách Tĩnh, nên từ chối khéo ý tốt của nàng ý . giờ nàng ấy đa sinh đứa , chừng thư cũng được đưa đến đây rồi.

      ". . . . . . Vậy rốt cuộc là nàng có hay ?" Hồng Thất Công hỏi.

      "Ngươi muốn như vậy, tự ngươi ." Lâm Triều liếc mắt nhìn , tức giận , "Hơn nữa, người ta mời chính là ngươi, ta là người nào của người, sao có thể theo ngươi được?" thông minh, có đôi khi cũng đần độn!

      Hồng Thất Công trừng mắt, rất bất mãn : "Chúng ta quen biết nhiều năm, tuy hai mà , vì cái gì nàng lại thể cùng ta?" Đồ đệ của ở tại nhà nàng, Lý trưởng lão cùng với Hinh Nhi cũng ở tại chỗ của nàng, vẫn đều thực tín nhiệm nàng, nguyện ý đem những người mình quan tâm phó thác cho nàng. cảm thấy quan hệ của bọn họ thực thân mật a!

      Lâm Triều gì, "Ta nghĩ thảo luận vấn đề này với người . Còn có, ai với ngươi tuy hai mà ? Về sau, nếu ngươi lại ăn nới lung tung, ta để ý đến ngươi nữa." Lâm nương dữ tợn , sau đó thản nhiên rời .

      Hồng Thất Công vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt như chịu phải đả kích . Đúng rồi, còn quên cho Lâm Triều , Cái Bang có tin tức của Dương Thiết Tâm, tình huống cụ thể như thế nào, còn phải xác định sau.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Lâm Triều , hai ngày sau khi Hồng Thất Công tìm nàng, nàng nhận được thư mà Phùng Hành gửi đến.

      Lâm Linh thấy bộ dạng khẽ cong khóe miệng của tiểu thư nhà mình, nhịn được qua hỏi thăm, "Tiểu thư, Phùng nương gì vậy, lại có thể làm cho người vui mừng như thế?" Lúc này, Lâm Triều thân trung y màu trắng ngồi ở tháp, cầm trong tay lá thư, Lâm Linh giúp nàng chải mái tóc dài.

      Lâm Triều nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Linh, cười : " phải Phùng nương, mà là Hoàng phu nhân."

      Lâm Linh cười rộ lên, " Cũng đều là cùng cách thôi!"

      "Nàng cùng Hoàng Dược Sư sinh được , tên là Hoàng Dung. Tháng sau tròn trăm ngày , nàng hỏi ta có hứng thú đến đảo Đào Hoa hay ."

      "Phùng nương cùng với Hoàng đảo chủ có được thiên kim sao? tốt quá." Lâm Linh nghe vậy, trong giọng mang theo vài phần hâm mộ.

      Lâm Triều nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Linh, lúc trước, nàng còn bị lưu lại bệnh căn của độc quái xà, Vân Trúc Thanh mời danh y giúp nàng điều dưỡng thân thể, Lâm Triều thấy Lâm Linh mới vừa thành thân với Vân Trúc Thanh, lại nghĩ đến ở đại nếu muốn sinh đứa ..v..v.., trước khi sinh, đều phải chăm sóc thân thể các loại, liền để cho vị danh y kia bắt mạch cho Lâm Linh, làm tốt công tác chuẩn bị, ngày sau có bảo bối cũng quá khó khăn chịu. Ai ngờ vị danh y kia lại , thân thể Lâm Linh từ khi sinh ra kém cỏi, rất khó có thể mang thai. giờ, Lâm Linh và Vân Trúc Thanh thành thân ba năm, vẫn như cũ có đứa .

      Lâm Linh cảm nhận được ánh mắt Lâm Triều , mỉm cười, : "Tiểu thư, em sao. Trúc Thanh , muốn thành thân với em, là muốn cùng em cả đời. Việc con nối dòng , đều là số mệnh cả, thể cưỡng cầu. Khi còn bé, em được tiểu thư tương trợ, dạy em đọc sách, biết chữ, còn cả tập võ, sau đó lại được Trúc Thanh thương , uổng rồi ."

      Lâm Triều nghe vậy, cười trấn an nàng : "Em có thể nghĩ như vậy đó là tốt nhất." Cũng may Vân Trúc Thanh là người tin cậy, hơn nữa ý nghĩ của cũng quản thế tục. Lâm Triều đối Vân Trúc Thanh, thực yên tâm, nàng cảm thấy người nam nhân kia, trừ bỏ cùng với Lâm Linh giúp nàng quản , tất cả những thứ khác cũng để ý như thế nào cả. Mà ngay cả trẻ , bộ dáng tựa hồ cũng có biểu đặc biệt thích.

      Lâm Linh "Vâng" tiếng, sau đó hỏi: "Tiểu thư, vậy người có muốn đảo Đào Hoa hay ? Em thấy người dạo này đều ở Dương Châu đến mức có vẻ có chút phiền muộn, bằng tìm Hoàng phu nhân thư giãn chút?" Trong ấn tượng của nàng, người duy nhất có thể chuyện với tiểu thư, chính là Phùng Hành . Hơn nữa, nghe mấy ngày trước đây, Hồng Thất Công còn lại đây hỏi tiểu thư nhà nàng có muốn đảo Đào Hoa hay , như vậy, khẳng đinh là Hồng Thất Công có . Dọc theo đường , có Hồng Thất Công hỗ trợ chăm sóc tiểu thư, Lâm Linh cảm thấy cho dù nàng phải ở lại Dương Châu xử lý gia đình nhiều người như vậy, cũng yên tâm hơn rất nhiều.

      Lâm Triều nghĩ nghĩ, cười : "Ta đây tất nhiên phải rồi." Nàng cũng chưa gặp qua Phùng Hành đến vài năm rồi, thân thể Phùng Hành luôn luôn tốt lắm, giờ sinh ra Hoàng Dung, biết Hoàng Dược Sư đem thân thể của nàng ấy điều dưỡng như thế nào ?
      Tử Mặc, Andrena, Tiểu yêu tinh3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Tình chớm nở




      Edit : Gynnykawai

      Đào Hoa Đảo nằm ở phía Đông Hải, là trận pháp Bát quái của Hoàng Dược Sư rất lợi hại, cho dù ngày đó, khi Lâm Triều ở tạm trong biệt viện mà Phùng Hành dưỡng bệnh, từng hướng Phùng Hành lãnh giáo qua đối với loại trận pháp này phải làm như thế nào mới có thể ra ngoài, ở bên trong đến mức hoa cả mắt, nhưng giống như là vẫn tìm được lối ra.

      Hồng Thất Công theo phía sau Lâm Triều , hỏi: "A , đến tột cùng là nàng có thể ra ngoài được hay vậy? Nếu được, chúng ta liền gọi Hoàng Đông Tà đến mang chúng ta ra ngoài ." Trận pháp Bát quái của Hoàng Dược Sư cũng phải là đùa.

      Bị vòng quanh nhiều lần đến mức váng đầu, hoa mắt, trán Lâm Triều còn có lớp mồ hôi mỏng, nắng rất gắt, cùng với gió biển ẩm ướt thổi lại đây, làm cho nàng cảm giác thoải mái mười phần. Lúc này Hồng Thất Công lại ở bên cạnh chuyện, vì thế, nàng thực đương nhiên mà giận chó đánh mèo .

      "Nếu ta ra được, đều là lỗi của ngươi." xong, nàng đưa tay lau mồ hôi, sau đó phi thân lên phía của gốc cây đại thụ, thu hết mọi thứ vào trong tầm nhìn, vùng toàn màu hồng xinh đẹp, nhưng lại làm cho nàng nhìn xem đến mức đầu óc cháng váng, căng ra, chợt cảm thấy cả người xong, liền ngã thẳng xuống dưới gốc cây.

      Hồng Thất Công thấy thế, sửng sốt, nhanh chóng thi triển khinh công, phi thân lên, đem vị rơi xuống kia ôm vào trong ngực, sau đó chậm rãi hạ xuống đất.

      "A , làm sao vậy?" Hồng Thất Công thấy bộ dáng sắc mặt nàng mảnh tái nhợt, cũng ngây ngẩn cả người. cẩn thận buông nàng ra, thấy bóng dáng nàng đứng có hơi lung lay, liền dứt khoát đỡ cánh tay của nàng.

      Lâm Triều khóc ra nước mắt, lúc này nàng cảm thấy cảnh vật chung quanh ở trước mắt nàng thực vui vẻ mà chuyển động xoay vòng tròn, nàng choáng váng đầu, hoa mắt, nghĩ muốn nôn. . . . . .

      Nàng hữu khí vô lực : "Ta choáng váng đầu, ta muốn nôn." Khí trời quá nóng , nàng cảm thấy chính mình bị cảm nắng . Võ lâm cao thủ cũng là người, sinh bệnh, bị cảm nắng. . . . . .

      Hồng Thất Công đỡ nàng đến dưới gốc cây đại thụ, nhịn được nhắc tới: "Ta cũng dã bảo nàng cần xông loạn rồi , giờ đúng là buổi trưa, mặt trời gắt nhất , nàng cứ nghe."

      Lâm Triều mệt mỏi tựa vào thân cây, muốn thừa nhận chính mình bị cảm nắng là bởi vì xông loạn sau đó ra được, lại mệt, lại nóng làm cho thế này, hơn nữa giống như là bệnh cũ cũng tái phát, ngực rất khó chịu, có chút cảm giác thở nổi.

      "Hoàng Dược Sư quái vật này, thế nhưng làm ra loại trận Bát quái này, cũng là cao minh , nếu là sau này đánh giặc, có trận pháp này của , còn phải sao ? Ngày sau, lũ chó Kim lại càn rỡ, dùng trận pháp bực này giết hết bọn chúng đến mảnh giáp cũng lưu."
      Lâm Triều nhắm mắt lại, tuy rằng cả người thoải mái, nhưng vẫn là nhịn được chuyện: "Ngươi cho là trận pháp nào tới chiến trường cũng đều dùng được sao?" Nếu thực dùng được, đời này sao lại có thay đổi triều đại.

      Hồng Thất Công gì thêm, đứng lên : "Cũng biết khi nào Hoàng Dược Sư mới phái người đến đưa chúng ta ra ngoài, ta tìm chút nước đến."
      vừa mới đứng lên, bị Lâm Triều kéo ống tay áo, "Đừng ."
      cúi đầu, nhìn về phía nàng.

      Chỉ thấy nàng chậm rãi mở mắt, giọng : "Trận pháp này rất khó , ta lo lắng ngươi cũng lạc đường ."

      Hồng Thất Công nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, bộ dạng lại suy yếu, trái tim bỗng nhiên căng thẳng, giống như rất ít khi gặp phải."A , nàng cũng quá được việc , mới phơi nắng dưới mặt trời chút như vậy, liền chịu nổi sao?"
      Nếu có lực khí, Lâm Triều rất để ý hình tượng mà trừng vài lần, nhưng mà tại nàng muốn giữ lại chút khí lực. Cho nên mặc kệ , nhắm mắt lại, chuẩn bị dưỡng tốt tinh thần, bằng nếu để cho Hoàng Dược Sư và Phùng Hành nhìn thấy bộ dạng nàng suy yếu giống như quỷ, là rất mất mặt.

      Hồng Thất Công thấy nàng nhắm mắt lại lời nào, ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nghĩ vài việc. nhớ trước kia Lâm Triều cũng dễ dàng sinh bệnh như vậy, cũng biết là từ khi nào bắt đầu, hình như là cách mấy tháng nàng uống thuốc lần, nhất là khi mùa hạ loại tình huống này càng nhiều hơn. Có vẻ. . . . . . là từ sau khi nàng trúng độc của Quái xà, thân thể của nàng ràng kém . Cho dù là luyện Cửu Chân Kinh , cũng có biện pháp giúp thân thể nàng hoàn toàn phục hồi như cũ sao? Hồng Thất Công cau mày, bỗng nhiên cảm thấy, ngày đó hùng đều muốn tranh đoạt Cửu Chân Kinh cũng chỉ như hồi chuyện cười mà thôi.

      nghĩ, quay đầu muốn cùng Lâm Triều chuyện, thấy đầu của nàng lung lay chút, sau đó đổ xuống, dựa vào bờ vai của . Hô hấp của nàng đều đều, kéo dài, nghe ra được là ngủ. cả người cứng đờ, động cũng dám động. Cũng biết vì cái gì, cảm thấy Lâm Triều dựa vào như vậy, làm cho tim của đập là rất nhanh, rất muốn gần gũi nàng, nhưng là lại biết phải làm thế nào mới tốt.

      Thời điểm khi Hoàng Dược Sư vào trong trận pháp, đón Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều ra, nhìn thấy chính là màn như vậy: nam nhân mặc y bào màu đen lấy tư thế nghiêng bốn mươi lăm độ nhìn lên trời xanh, ở bên cạnh , là nữ tử mặc y phục màu tím sậm ngồi, hai tròng mắt nhắm chặt, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.

      nhíu nhíu mi, nhìn về phía Hồng Thất Công.

      Hồng Thất Công nhìn thấy Hoàng Dược Sư, nhướng mày, nhưng là phản ứng trước Hoàng Dược Sư, ngược lại là nhàng mà đẩy nữ tử bên cạnh, "A . . . . . . A . . . . . ."
      Lâm Triều mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, lúc ngủ có cảm giác gì, vừa tỉnh lại, cảm giác thoải mái trong người lại dâng lên, ánh mắt hơi hơi mở ra chút, cảm thấy ánh nắng quá mức chói mắt, làm cho đầu của nàng lúc đầu vốn đỡ đau chút nay lại càng thêm khó chịu. Nàng phản xạ nhắm chặt hai mắt, tay đỡ lấy cái trán, nhíu lại chân mày than tiếng, "Ta là khó chịu."
      Hoàng Dược Sư nhanh chóng qua, hỏi: "Lâm nương cảm thấy người có cảm giác khoẻ?"

      Hồng Thất Công thấy thế, cũng trông nom nhiều như vậy, trực tiếp đem Lâm Triều ôm lấy, "Nàng vừa mới đầu cháng váng nghĩ muốn nôn."
      Hoàng Dược Sư nhíu mi, thi triển khinh công ở phía trước dẫn đường, "Có thể là bởi vì thời tiết quá nóng, các ngươi lại lặn lội đường xa, thân thể tích tụ mệt nhọc. Các ngươi nếu đến đảo, sao phái người phái người thông truyền, thế nào cũng phải chính mình vào trận sao?" Phùng Hành cũng sớm Lâm Triều từng theo nàng lãnh giáo qua trận pháp Bát quái, chừng tới đảo Đào Hoa, muốn chính mình thử phá giải trận pháp của . Nếu là trận pháp bình thường, Lâm Triều đại khái có thể , nhưng trận pháp ở đảo Đào Hoa của , mỗi cái đều là do bỏ ra rất nhiều tâm huyết, lúc mới vào là cánh cửa giả, sao có thể nào dễ dàng tìm được lối ra chứ?

      Hồng Thất Công nhìn chằm chằm bóng dáng màu xanh kia, gì. Tại sao lại cảm thấy, Hoàng Dược Sư đây là biết còn cố hỏi, tính tình Lâm Triều , ràng là cũng biếtđược. Chuyện nàng có hứng thú, có ép nàng cũng được, khi cảm thấy có hứng thú, có như thế nào cũng muốn thử vài lần, nhưng có thể làm được hay lại là chuyện khác. Lâm Triều tò mò đối với trận pháp Bát quái đảo Đào Hoa lâu rồi!

      Hoàng Dược Sư còn : " lâu gặp Lâm nương, lại thể tưởng được giờ thân thể Lâm nương trở nên suy yếu như thế, đây cũng phải là chuyện gì tốt mà."

      Hồng Thất Công nghe được lời của Hoàng Dược Sư, cúi đầu nhìn nhìn Lâm Triều hai mắt nhắm nghiền, nàng tựa hồ rất khó chịu. Hồng Thất Công nhịn được nhíu mày, vốn dĩ là hiểu sao lại có chút cảm xúc xao động bất an, lúc này lại nghe được lời của Hoàng Dược Sư, nhất thời giọng điệu cũng có chút khách khí: "Hoàng Dược Sư, ngươi ít vui sướng khi người khác gặp họa ."
      Thanh mang ý cười của Hoàng Dược Sư ở trong gió biển truyền đến, "Ta này Thất huynh, tuy rằng ngươi cùng với Lâm nương lưỡng tình tương duyệt, nhưng nhanh như vậy liền che chở cho nàng, tốt lắm đâu?"

      ". . . . . . !" Hồng Thất Công nghe được lời của Hoàng Dược Sư, dưới chân bị vấp cái, suýt nữa đem Lâm Triều trong ngực ném ra ngoài. Cúi đầu, nhìn về phía nương bị ôm vào trong ngực, nàng có động tĩnh gì, đại khái là bởi vì quá khó chịu cho nên cũng có nghe Hoàng Dược Sư những thứ gì.

      Lưỡng tình tương duyệt? ! cùng Lâm Triều ? !

      Thẳng cho đến khi Hồng Thất Công đem Lâm Triều đưa vào trong viện mà Phùng Hành an bài cho nàng, mà Hoàng Dược Sư lại giúp nàng bắt mạch viết phương thuốc, sau đó, nàng lại ăn viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp hơn, mới bị Hoàng Dược Sư kéo , rời khỏi cái viện kia. Nhưng mà sau khi rời khỏi cái viện kia, Hồng Thất Công vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

      Hoàng Dược Sư nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hồng Thất Công, nhịn được nhíu mi, thanh lạnh lùng vang lên, "Lâm nương nàng thân thể khoẻ, thứ nhất là bởi vì thời tiết quá nóng, hơn nữa mấy ngày này bôn ba bên ngoài mà tích tụ lại, thứ hai là người nàng có bệnh căn lưu lại, bỗng nhiên phát bệnh, hai điều này trộn lẫn với nhau, nên nàng mới có thể khó chịu như vậy. Ta kê phương thuốc giúp nàng điều trị chút, ngày mai nàng liền có thể đánh đấm, nhảy nhót giống như trước đây vậy, ngươi cần lo lắng như thế."
      Hồng Thất Công vẫn là có hé răng, trong chốc, còn có từ trong lời của Hoàng Dược Sư khôi phục lại.

      Sau lúc lâu, mới nhìn hướng Hoàng Dược Sư, : "Hoàng Dược Sư, ngươi vừa mới. . . . . . Có phải hay ta cùng với A lưỡng tình tương duyệt?"
      Hoàng Dược Sư quái dị nhìn cái, "Chẳng lẽ đúng?"

      Hồng Thất Công nghẹn họng nhìn trân trối, "Sao, như thế nào . . . . . ." , cho tới bây giờ đều có nghĩ tới vấn đề này a!

      Hoàng Dược Sư liếc nhìn nam nhân có vẻ mặt đần độn, tà tà liếc cái, : "Nếu là Lâm nương cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt, vậy đó là ngươi nhất sương tình nguyện (đơn phương) đem nàng trở thành là ý trung nhân của ngươi." cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hồng Thất Công đối với nương nào lại để quan tâm, còn cẩn thận lấy lòng như vậy, năm đó ở núi Chung Nam, cảm thấy tình cảm của Hồng Thất Công đối với Lâm Triều rất bình thường , hôm nay vừa thấy, đúng là như thế. Nếu phải từng trải qua với Phùng Hành, có lẽ biết ràng, nhưng mà trải qua, nên thời điểm nhìn thấy Hồng Thất Công cẩn thận ôm kia, mới biết đó là loại tâm tình như thế nào.

      Đó là loại tâm tình quý trọng cùng cưng chìu đan xen vào cùng chỗ với nhau, trong lòng như nhũn ra, hận thể từ nay về sau đem nàng khóa ở trong phạm vi tầm nhìn của chính mình, miễn cho nàng ở chỗ mình nhìn tới bị khổ; thời điểm thấy nàng chịu khổ, trong lòng hận thể thay nàng chịu khổ.

      ". . . . . . !"

      Hồng Thất Công lại thực khiếp sợ, cái vị nam nhân bình thường lâm nguy cũng hoảng, Hồng bang chủ ở trước mặt phần đông Bang chúng có uy nghiêm, lúc này vẻ mặt dại ra như bị sét đánh trúng.

      "Vậy, vậy, cái đó. . . . . . Hoàng Dược Sư, ngươi , có khi ta thấy A cảm thấy thiếu thứ gì đó, khi gặp được nàng, có khi tim lại đập nhanh hơn, phải là bởi vì ta sinh bệnh , mà là bởi vì nàng là ý trung nhân của ta?"
      Hoàng Dược Sư nghe vậy, thực còn gì để , "Nếu ngươi sinh bệnh , vậy, đó hẳn là đầu óc bị sinh bệnh ."

      ". . . . . ."
      P/S : Sắp có nụ hôn đầu nhé.


      Tử Mặc, Andrena, Hình Ưu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :