Hoa Vương, chờ em đến hái! - Khải ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Tôi ko có kinh nghiệm. Like ủng hộ vậy!!! :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      myuyenBetty thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      @Betty iu , bây giờ chuẩn rồi , hihiih. Thank kiu nàng nhé hihiih. Chúc buổi sáng tốt lành cả nhà iu vấu
      Betty thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Last edited: 3/12/14
      myuyen, Ishtar, linhdiep174 others thích bài này.

    4. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      chị ơi giữa các đoạn cách ra 1 dòng cho đỡ rối :063:
      malBetty thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Hoa Vương, chờ em đến hái!

      Editor: Betty
      Beta: Bạch Xà

      [ Chương 4]

      Gần giữa khuya, bỗng nhiên cửa vào Lan viên bị mở ra, giật mình trong lòng, thầm nghĩ ai vào, ra là cha .

      Thời gian Từ Gia Khánh trở về nhất định, có lúc nửa đêm có lúc giữa trưa, có khi ba tháng cũng có khi mỗi tuần về lần, còn tùy vào công việc của ông ở Đài Bắc mà xác định, ai biết hôm nay vừa vào cửa liền thấy con mình ngã vào ghế, bộ dáng bi thương đến chết lặng, bàn còn có mấy lon bia uống hết, chẵng lẽ nhà ấm cháy hay là hồ sen bị phá?

      “Con trai, con phát điên cái gì vậy?” Từ Gia Khánh để túi xách xuống, đá đá vào cẳng chân con của ông.

      có việc gì.” Từ Dật Luân vẫn tỉnh táo, vì sao uống hoài say được?

      “Bỗng nhiên uống nhiều như vậy nhất định là có việc, con mau cho cha biết là việc gì!” phải là thất tình chứ?

      “Con có việc gì là có!” Từ Dật Luân đứng lên trở về phòng, mặc kệ lão ba ở sau lưng ồn ào, dứt khoát trả lời.

      Đêm đó nằm mơ dưới ánh trăng sáng, có bia, dĩ nhiên còn có Hoa cỏ, đó là giấc mơ đẹp và yên bình, luôn luôn cảm thấy thỏa mãn, nhưng vẫn muốn tìm người cùng nhau ngắm hoa? Tám phần là nguy cơ đến trước, cần phải chú ý......

      Trong quy tắc làm việc của Trang Khải Lam lại thêm điều, vừa thấy dài tóc vóc dáng cao là phải mau tránh , dù sao kỳ nghỉ hè rất nhanh kết thúc, cũng gặp lại người kia, người đàn ông sợ hãi con đến gần nhưng lớn lên lại giống con đó.

      Hừ! giỏi lắm sao?Tưởng rằng phụ nữ nào cũng đều muốn quấn quít lấy ? hiểu ra sao, tự cho là đúng lắm ấy!

      Lã Tông Lâm đối với việc này cảm thấy có lỗi, lén tìm giải thích.“A Khải, đừng giận cậu chủ, kỳ thực người tốt lắm, chỉ là thích có quan hệ cùng phụ nữ.”

      “Em làm sao dám giận?”Chẳng qua là trở mặt với cậu chủ, công việc vẫn còn làm, cần phải để ý?

      thực giận?”

      .” Cho dù làm bạn bè cũng bất quá chỉ có đêm, A Khải đời này còn có thể có rất nhiều rất nhiều bạn bè.

      “Ừ, vậy là tốt rồi.” Lã Tông Lâm cũng lại ép hỏi, đương cũng để ý nữa.

      “Nhưng ra cùng chị Y Hoa có thể cần kỳ quái như vậy hay ? Em sắp bị các người làm nghẹn chết.”

      Bị người ta trúng tâm , mặt lúc đỏ lúc trắng.“ cùng ấy......”

      “Chia tay ? Ly hôn ? Là có bí mật gì mà thể cho ai biết? Hay là con , chị ấy là con trai?” Mọi người biết nhau lâu như vậy nên thể nào trách , là mỗi ngày chịu đựng hai người này kỳ quái, làm cho khỏi cảm thấy khó chịu.

      , làm việc.” Lã đại thư ký giống như là dùng khinh công, chạy nhanh trốn .

      Thấy bóng lưng Lã Tông Lâm nhanh chóng chạy , Trang Khải Lam chỉ có thể trợn trắng mắt, tốt cho đôi tuấn nam mỹ nữ biết là trốn tránh cái gì? Chẳnglẽ chờ đến khi biến thàng ông già bà già ở viện dưỡng lão mới chuyện đương sao?

      Tóm lại, tiếp tục làm hết giờ về ký túc xá, trải qua cuộc sống bình thường của nhân viên làm thời vụ, vài ngày sau ngoài ý muốn nhận được điện thoại, của Ông Triển Phàm thiếu gia từ nước ngoài gọi về.

      “Sao rồi, có đem uy tín của tôi làm hư chứ?”Ông Triển Phàm chỉ sợ danh tiếng của mình bị hủy.

      “Thiếu gia xin yên tâm, tôi còn chưa bị cho nghỉ việc.”Chỉ bị cậu chủ chán ghét mà thôi, đó chỉ là việc rất .

      “Xem như may mắn, hai ngày nay chúng tôi du thuyền ngắm cảnh sông Nile đó, có hâm mộ ?”

      “Hâm mộ đến chết được!” Hoa vương Hoa Uyển đẹp đẹp , nhưng người ở bên trong cũng rất kỳ quái, hại Chủ nhật cũng có người giỡn vui đùa, chỉ có thể ở ký túc xá quét dọn giặt quần áo.

      “Nhìn đáng thương, lại giúp tôi làm thêm, trở về mời ăn bữa, sẵn tiện cho xem chiến lợi phẩm của tôi, tôi cùng với ông nội mua đống đồ đạc muốn mang về, giờ cũng hơn năm mươi kg rồi !”

      “Ừ.” Giáo sư cùng thiếu gia đều rất có ánh mắt, nhất định mang về rất nhiều đồ vật cổ quái, khó được thiếu gia còn có lòng từ bi muốn mời ăn cơm, miễn phí gì đó hẳn là làm cho rất kích thích, thế nào bỗng nhiên thay đổi thái độ rồi ?

      Ông Triển Phàm bình thường nghe ừ cũng quen rồi, hôm nay lại cảm thấy lạ lạ.

      “Ừ cái gì ừ? Uể oải như vậy, chưa ăn cơm à?”

      có việc gì, tôi mới vừa ở nuốt nước miếng, nuốt thuận mà thôi.”

      “A Khải ngốc, chờ tôi trở về khi dễ tốt!” lâu lắm gõ đầu , tay cảm thấy ngứa.

      biết, tôi ngoan ngoãn chờ.”Dù sao đầu cứng rắn như mai rùa, gõ nữa cũng ngốc.

      “Đúng rồi, máy chụp hình giữ gìn tốt cho tôi, nếu làm hư chết chắc !”

      “Chắc chắn, chắc chắn.”

      Triển Phàm thiếu gia lại lảm nhảm vài câu, là điện thoại quốc tế tốn nhiều tiền “ muốn gọi”, cuối cùng cũng chịu tắt máy.

      nằm ở giường lăn lộn, ngày nghỉ có việc gì làm cảm thấy buồn chán, thói quen của người làm đúng là chịu được rãnh rỗi mà.

      Đúng rồi, máy chụp hình! bỗng nhiên nghĩ đến còn chưa có đem máy chụp hình trả lại cho cậu chủ, cái này làm sao bây giờ? muốn tự ? Hay là nhờ thư ký Lã?

      Từ giường nhảy dựng lên, ôm máy chụp hình gõ cửa phòng của hai vị đồng nghiệp, ai biết thư ký Lã và kế toán Lâm có ở trong phòng, biết bọn họ hẹn hò hay là thương lượng? Hy vọng xuất bản tin tức xã hội.

      Trong Hoa Uyển còn có người khác nhỉ? quyết định ra ngoài tìm thử, dù sao cũng rảnh rỗi.

      Choáng váng nha, Trang Khải Lam thấy ở đình nghỉ mát xuất bác trai, bộ dáng mặt mũi hiền lành, thong thả uống trà, nghĩ thầm đối phương chắc cũng là nhân viên của Hoa Uyển, dù sao ở đây những người liên quan thể ra vào, vị bác trai này bộ dáng rất uy nghiêm, chắc là quản lý rồi.

      “Bác trai chào bác, có thể giúp cháu việc được ạ?” biết là nhờ người khác phải có lễ phép, chuyện .

      Bác trai ngẩng đầu,nghi hoặc nhìn chằm chằm.“Cháu là ai? Con trai hay con ?”

      “Cháu là con , cháu tên là Trang Khải Lam, là sinh viên làm thời vụ mới đến.” quen với việc bị người nhìn nhầm, chỉtự họ tên còn có giới tính, đương nhiên cũng mang theo giấy chứng minh bên người.“Đây là giấy chứng minh của cháu.”

      Bác trai xem chứng minh thư lúc, cuối cùng bị thuyết phục.“Được rồi, cháu muốn bác giúp cái gì?”

      “Là như vậy, đây là máy ảnh của cậu chủ cho cháu mượn, bác có thể giúp trả lại cho cậu ấy được ?” Nếu cậu chủ thích con đến gần, tìm bác trai giúp chắc là được?

      “Dật Luân làm sao có thể cho cháu mượn máy ảnh?”

      Dật Luân? Vị này bác trai này cùng rất quen thuộc cậu chủ sao? nghĩ thầm tốt nhất nên thành , vẫn là năm mười ra!

      “Cậu chủ nghĩ cháu là con trai, cho nên trò chuyện cùng cháu, còn cho cháu mượn máy chụp hình, Nhưng về sau ấy biết cháu là con , liền cháu được đến gần ấy.” ra, rất đơn giản là hiểu lầm nhàm chán, nhưng vì sao cảm giác như bị đánh hai cái tát tay? Có lẽ sức rèn luyện của còn chưa đủ, vẫn phải tiếp tục khổ luyện ý chí và gân cốt.

      Bác trai quan sát từ xuống dưới vài lần, như là nhìn thấy giống hoa cỏ mới nhất.“Chậc chậc! Chẳng lẽ đây là ý trời?”

      “Có chuyện gì ạ?”

      “Cháu theo ta.”

      Trang Khải Lam cùng bác trai đoạn đường, phát phía trước xa là Lan viện, lập tức dừng bước lại.

      “Cháu thể vào !Cậu chủ tức giận.” cũng muốn lại bị lời lạnh nhạt, người làm cũng có lòng tự trọng.

      Chỉ thấy khóe miệng bác trai giương lên, vỗ vỗ ngực.“Bác chính là ông chủ, bác được!”

      Chiều chủ nhật, Từ Dật Luân lái xe từ núi trở về, chụp vài tấm hình, lượm vài bông hoa rơi, lá rụng và đá sỏi, đây là hoạt động trong ngày nghỉ của , lẻ loi mình.

      Trở lại lan viên, Từ Dật Luân vừa mở cửa liền trừng mắt to, ngồi trong phòng khách là cha cùng bé trai lớn, , phải là .

      Trang Khải Lam vẫn là trang phục thoải mái, áo thun rộng rãi và quần lửng, cộngthêm đôi dép lê màu xanh da trời, nhưng cẩn thận nhìn kĩ vẫn có thể thấy được trước ngực phập phồng, còn có bả vai cùng thắt lưng nhắn, trước đây như thế nào lại xem là con trai kia chứ?

      Nhìn gương mặt tròn , cặp mắt to kia, ràng là bộ dáng của con , nhìn thêm vài lần còn có chút đáng như vậy.

      Từ Gia Khánh cùng Trang Khải Lam ngồi chơi cờ vây, vẻ mặt của hai người đều vô cùng chuyên tâm, bàn còn có bia và đậu phộng, nhìn bầu khí rất hòa hợp.

      “Cha, người làm gì vậy?”

      Nghe được thanh của con trai, Từ Gia Khánh ngẩng đầu cười :“Con về rồi à! Ba quen được người bạn mới, giới thiệu cho các con quen nhau chút.”

      “Ách...... Cháu và cậu chủ vốn có chút quen biết.”Trang Khải Lam ý tốt lắm.

      “Trang Khải Lam, vì sao ở trong này?” Từ Dật Luân hiểu hai người này làm sao có thể gặp gỡ? Cha phải là muốn xuống tayvới trẻ như vậy chứ? Nếu Trang Khải Lam làm mẹ kế của , nhất định phản đối đến cùng.

      Từ Gia Khánh hừ tiếng.“Thế nào, cha muốn quen bạn?Còn phải được đồng ý của con?”

      Thấy khí đúng, Trang Khải Lam khẩn trương sờ đầu :“Cái kia......Cháu nên về trước, làm phiền hai người.”

      Từ Gia Khánh kiên trì đồng ý, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu.“Ván cờ này còn chưa chơi xong! Đợi xong rồi, bác mời cháu ăn cơm, gần vườn hoa của chúng ta có nhiều nhà hàng, mỗi ngày ăn nhà hàng cũng ăn hết.”

      “Cha!”

      “Cái nhà này cha cũng có phần, cha vẫn có quyền đưa bạn bè đến.”

      Hai cha con trừng mắt lẫn nhau, ai cũng chịu nhường ai, Từ Dật Luân thể chuyện được với cha , nên chuyển hướng đến người trực tiếp có liên quan .“Trang Khải Lam, rốt cuộc có ý gì?”

      “Em, em chỉ là muốn đem máy chụp hình trả lại cho , vừa khéo gặp phải cha ......”

      lợi dụng cha tôi để đến gần tôi?”

      Trong phút chốc, dây thần kinh an toàn nào đó trong đầu Trang Khải Lam bùng nổ, quên đạo lý của cuộc sống người làm chính là nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao người nào nhẫn nhịn cũng có giới hạn, mặc kệ là ông chủ hoặc nhân viên!

      làm người sao có thể quá đáng như vậy? thực cho rằng mỗi người phụ nữ đều có ý đồ với sao? Tôi biết tôi chỉ là nhân viên bé, nhưng tôi cũng có tự tôn của mình?” Đây là lần đầu tiên trong đời nổi bão với cấp , cảm giác toàn thân mơ hồ run run.

      “Tôi thừa nhận tôi là con mà lúc nào cũng như con trai, được nữ tính, làm cho hiểu lầm tôi là con trai, tất cả đều là lỗi của tôi?”

      nhân viên vừa mở miệng, ông chủ lớn đều lời nào để , nhìn chằm chằm vì tức giận mà vẻ mặt đỏ bừng.

      là cái gì người đàn ông độc thân hoàng kim hay là kim cương vương lão ngũ? Tôi biết tôi xứng với , tôi chỉ là đến làm thêm kiếm tiền mà thôi, kết thúc nghỉ hè tôi trở về Đài Bắc, cần lo lắng, tôi tuyệt đối dây dưa với cấp như ! Nếu tin có thể làm hợp đồng, dù sao tôi cũng chỉ là nhân viên của , điều kiện gì tôi cũng đồng ý, viết ra tôi kí liền!”

      khí dường như đông lại, Từ Dật Luân nên lời, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa, bỏ cũng quay đầu lại.

      Trầm mặc lúc lâu, Từ Gia Khánh đưa tay vỗ vào vai con trai, trầm trọng mà bất đắc dĩ.“Cha biết ấy với con có chuyện gì, có trọng yếu hay đối với con, nhưng mà cha biết...... Con làm tổn thương lòng của ấy.”

      @Bạch Xà , @LạcLạc , @Tiểu tinh , @thanh thanh , @myuyen ,@mal
      myuyen, Ishtar, linhdiep175 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :