Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 18
      Edit: Vân Du

      Nhiều năm sau, mặt Mặc Viễn Ninh tao nhã, điềm đạm, phong thái nhàng, am hiểu giao tiếp kinh doanh bao giờ cũng mang theo nụ cười dịu dàng thấm vào tận tâm can.

      ai có thể tưởng tượng được, trước kia từng là sát thủ lạnh như băng mặt hề có bất cứ biểu cảm nào.

      tại, thỉnh thoảng buổi đêm Mặc Viễn Ninh vẫn mơ về những chuyện xảy ra khi còn niên thiếu, làm nghề đó nhiều năm như vậy, biến vô số kẻ thành vong hồn, nếu buổi tối ngủ chưa bao giờ mơ thấy mặt những người từng giết dối.

      Huống hồ cũng cho rằng mình từng lạm sát người vô tội, lúc chấp hành nhiệm vụ, đối thủ thường là đám liều mạng được trang bị đầy đủ, trong đầu có thể muốn nhưng chỉ có thể giết sạch.

      Chỉ cần có chút do dự sai lầm nào, người chết , đâu có chỗ để phân tâm.

      Lúc nằm mơ, Mặc Viễn Ninh mơ đến những chuyện vụn vặt, đến Tony bị nổ tung chôn sâu trong đống đổ nát nào đó vẫn đùa cùng trong mơ, nụ cười dường như vô tư lự.

      còn mơ mình rời khỏi tổ chức, chẳng có gì làm liền trốn vào thư viện ở thành phố Richmond mỗi buổi chiều, ánh nắng vẫn ôn hòa như vậy, dường như có thể khiến rời xa quãng thời gian tăm tối ấy.

      Chỉ là hiểu tại sao, cảnh trong mơ ràng bình yên tuyệt đẹp như vậy, lại luôn cho rằng đó là cơn ác mộng, nếu mở to mắt ra, tận sâu trong luôn luôn có giọng vang lên: Rời khỏi đây, mau rời khỏi đây.

      ...Có lẽ bởi vì, trong lòng sớm hiểu , dù cho có trải qua nhiều điều tốt đẹp hơn nữa, kết cục cuối cùng chỉ luôn là vũng máu.

      Mà vũng máu kia giam cầm đến mức thở nổi.

      Mặc Viễn Ninh lại lần nữa tỉnh dậy từ trong mơ, mở to mắt nhìn ánh nắng ban mai nơi thành phố H tươi đẹp, còn có phòng dành cho khách nhà họ Tô, chùm đèn thủy tinh tinh xảo trần nhà.

      Trán đau như muốn nứt toác ra, đè tay lên, xoay người ngồi xuống, hi vọng trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục được trạng thái tốt nhất.

      từng là sát thủ, hơn bất cứ ai, biết giữ đầu óc tỉnh táo hết sức quan trọng, nhưng bây giờ còn như trước.

      Mặc Viễn Ninh nhớ mình từng mất ý thức trước mặt Tô Quý, muốn nhịn nhưng khỏi cười khổ trong lòng.

      Bốn năm chung sống, đó là mối quan hệ giữ được lâu nhất từ khi sinh ra đến giờ.

      Thân thể vĩnh viễn thành hơn lý trí, cho dù luôn nhắc nhở mình được thân thiết quá mức với Tô Quý nhưng bản năng quen với từng hơi thở của .

      Trước khi lý trí đến, bản năng của bỏ mặc chính mình hề phản kháng mà nằm trong ngực .

      Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên đặt tình cảm của mình lên người, biết cho dù , Tô Quý cũng tin.

      đáng buồn, quá khứ giống như giòi trong xương, cho dù bên ngoài rời bỏ, lại vẫn như chìm sâu trong đó.

      Rửa mặt và thay đồ xong xuôi, lúc Mặc Viễn Ninh từ trong phòng tới, Tô Quý ngồi gần cửa sổ trong nhà ăn, vừa dùng máy tính bảng xem tin tức, vừa với : “Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng.” Mặc Viễn Ninh ngồi xuống bên cạnh , hơi cười cười: “Hôm nay tâm trạng rất vui?”

      Lúc chuyện với luôn dùng giọng nhàng, hai năm đầu cảm thấy đó là nghĩa vụ của người chồng, càng về sau càng thuần tùy xuất phát từ tự nhiên.

      Tô Quý hiển nhiên cảm thấy thái độ của với và những người khác có gì khác nhau, từ được quan tâm chiều chuộng quen rồi, chỉ chút thiện chí và sủng nịnh căn bản có tác dụng.

      Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhìn lướt qua lượt mới khẽ hừ tiếng: “Nhìn thấy Trợ lý Mặc, hiểu sao lại thấy vui rồi.”

      Bây giờ luôn keo kiệt mà thể rất biểu chán ghét đối với , Mặc Viễn Ninh cũng liền thức thời đứng lên: “ như vậy, tôi đến công ty ăn sáng cũng được.”

      Tô Quý bật cười ha ha, đầu cũng ngẩng lên.

      Đồ ăn trong bếp chuẩn bị cho được đưa ra từ sớm, Mặc Viễn Ninh cúi đầu cười áy náy với đầu bếp, có lỗi rồi trở về phòng cầm cặp công văn chuẩn bị ra ngoài.

      Tô Quý sắp xếp lái xe chờ ở bên ngoài đưa đến công ty, giải quyết vấn đề lại.

      Mặc Viễn Ninh hành động chậm, lúc đến trước cửa còn nhìn thấy TÔ Quý đập mạnh máy tính bảng trong tay mình lên bàn ăn, trong mồm hậm hực gì đó.

      giờ công việc của chẳng khác gì khi còn làm Tổng giám đốc Tô Khang, chỉ đường thôi mà phải nhận hai cuộc điện thoại, sắp xếp hội nghị vào buổi sáng, buổi tiệc xã giao vào buổi tối.

      Chiều hôm qua dạ dày đau nên Mặc Viễn Ninh xem được vài tài liệu, nên tiện đường liền mở laptop ra xem.

      Lĩnh vực kinh doanh của Tô Khang rất rộng, từ bất động sản đến ngành sản xuất năng lượng, chưa kể những công ty chi nhánh.

      Trước kia khi còn là Tổng giám đốc còn có Giản Nghiên, bây giờ bên dưới ai có thể hoàn toàn tín nhiệm, ở giữa còn có Phương Hoành khiến quá trình kéo dài hơn, hiệu suất thấp hơn.

      Tầm này vào giờ cao điểm, xe đường cao tốc cũng tránh khỏi nhích được chút lại phải dừng.

      Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu thấy hơi nhíu mày, tay còn đặt dạ dày liền mở miệng : “Mặc tiên sinh, ngài có muốn tôi đỗ xe tìm chỗ ăn sáng ?”

      Người lái xe này là lái xe lúc trước mỗi ngày đều đưa làm, bốn năm trôi qua, dù bản thân ta trầm mặc ít , hai người cũng có ít nhiều ăn ý.

      Lúc Mặc Viễn Ninh còn làm tổng giám đốc, thỉnh thoảng cũng loay hoay kịp trở về nhà họ Tô ăn cơm chiều, hai người đến công ty chi nhánh ở thành phố Lâm, đường về gặp đâu ăn đấy.

      Mặc Viễn Ninh bị bệnh dạ dày cần ăn uống có quy luật, ở phương diện ăn uống quan tâm nhiều mà tùy tiện tìm tiệm ăn sạch ven đường, hai người xuống xe mỗi người ăn bát mỳ.

      màn sáng nay trong phòng ăn, lái xe nhìn qua cửa thủy tinh thấy hết, biết ra ngoài chưa ăn gì nên mới hỏi vậy.

      Nghe thấy ta , Mặc Viễn Ninh ngẩng đầu cười: “ sao đâu...” tạm dừng lúc. “Dừng trước cửa hiệu thuốc gần công ty, tôi phải mua ít thuốc.”

      Thuốc dạ dày cần tự chuẩn bị, ngày hôm qua bác sĩ nhà họ Tô cũng cho ít, nhưng cứ dừng uống lại đau.

      Lúc trước cũng có ít thuốc để trong biệt thự, nhưng bây giờ tiện quay về, nên cần phải mua.

      Lái xe do dự lát rồi đáp ứng, gì nữa.

      Mặc Viễn Ninh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, từ khi còn bé phải chịu huấn luyện rất cực khổ, cho dù bên dưới có đau đớn vẫn có thể giữ được tập trung nhất định.

      Chỉ là vừa rồi khóe môi nhếch lên, lúc cúi đầu vẫn hạ xuống.

      cũng phải trời sinh thích cười, thậm chí lúc còn là thiếu niên thậm chí còn cảm thấy biểu nét mặt là loại phiền phức... Nhưng từ khi Tony qua đời, luôn nhớ phải giữ bộ dạng tươi cười tùy thời điểm.

      Đó là do Tony cho biết: rất ít người có thể cự tuyệt được người lúc nào cũng tươi cười, nụ cười thậm chí còn tiết kiệm được rất nhiều công sức.

      Lúc Tony vậy, bọn họ ở Ý, dựa vào lan can màu trắng sân thượng khách sạn, mái tóc vàng sáng lạn như tia nắng mặt trời rạng rỡ.

      nhìn khuôn mặt tươi cười của Tony, trong lòng nghĩ: quả nhiên có rất ít người có thể nhẫn tâm thương hại người ngu đần như vậy.

      Trong khi đợi thang máy, lại nhớ vài chuyện cũ, thang máy đến tầng cao nhất, mặt vẫn mỉm cười khiến người khác như được tắm gió xuân.

      Đúng lúc đụng phải Phương Hoành, ngẩng đầu nhìn cái liền nở nụ cười: “Trợ lý Mặc hôm qua mới bị bệnh dạ dày, hôm nay ôm bệnh làm, tinh thần này đáng để chúng ta học tập đó.”

      Nhìn có vẻ rất thành , nhưng sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường, cho rằng tối hôm qua Mặc Viễn Ninh chỉ đóng kịch làm bộ làm tịch, hôm nay thấy châm chọc vài câu cũng là chuyện đương nhiên.

      Gật đầu với Phương Hoành, Mặc Viễn Ninh tiếp chuyện : “Chào buổi sáng, Phương tổng.”

      xong thẳng vào văn phòng, để lại Phương Hoành vẫn đứng yên tại chỗ, quả thực cảm thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn.

      Lúc Phương Hoành còn làm Phó tổng giám đốc, buổi sáng Mặc Viễn Ninh thấy cũng có thái độ này, mỉm cười, khách khí chào buổi sáng, ánh mắt dừng người dù chỉ chút.

      giờ làm Tổng giám đốc, Mặc Viễn Ninh lại trở thành trợ lý nhưng thái độ của với vẫn thay đổi... Điều này khiến người khác có cảm giác đắc thắng chút nào.

      Tổng giám đốc Phương nhìn cửa văn phòng Chủ tịch đóng lại, hồi lâu mới thở phào, cười tự giễu, vuốt tóc cho đẹp rồi ngẩng cao đầu về văn phòng Tổng giám đốc của .

      là phần tử hay lợi dụng, nhưng phải người xấu, lúc trước thấy năng lực bày mưu tính kế của Mặc Viễn Ninh rất kính nể, bây giờ cũng đố kị với người có tài.

      Chỉ có điều... vẫn là tổng giám đốc, càng ngày càng có tôn nghiêm gì cả, chẳng lẽ lại ra hồ câu cá luôn cho xong.

      * Lời Mẹ Tạ: Tiểu Mặc Mặc ra rất khổ, hơn nữa thằng bé nhận được nhiều tình thương, quá trình lớn lên thiếu thốn nên có khá nhiều thứ hề có khái niệm.

      Tuy nó thoạt nhìn có vẻ rất sành sỏi, nhưng tất cả những biểu đó chỉ là giả thôi a, giả hết đó...Nên cho dù có bị Tiểu Tô ngược đãi , nó cũng đều cảm thấy bình thường, đúng là bi kịch...bi kịch, khà khà khà...

      * Vân Du: Nhìn mẹ Tạ , có vẻ sung sướng quá nhỉ, mẹ mới chính là bi kịch đó >"< Mẹ biến Bạn Mặc của chúng tôi thành ra thế này rồi mẹ tính sao đây?

      Bánh mới về muộn nhé các nàng @Anhdva @Ngoc Dieu @coi_coi @trạch nữ @quỳnhpinky @oxy501
      Last edited: 4/12/14
      A fang, dunggg, Anh Trần7 others thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hớ hớ

      tem
      ban đầu tg? ô TGĐ này đểu nhưng hình như k phải...........
      a có nhìu bí quá
      Last edited: 3/12/14

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @quỳnhpinky : ầy, cũng chưa biết được đâu nàng
      bạn Tổng giám đốc này là người của bạn *người thứ ba* đấy :3
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Vân Du ơi, được làm pic nha.
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @Ishtar : Ok chương sau Du làm nha, đợt này làm pic hàng loạt hả nàng?
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :