1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      44 Trung thu

      Ninh Nhi che ngực, trừng mắt nhìn : "Biểu huynh làm ta sợ!" Mới xong, ý thức được thanh quá lớn, nàng vội vàng nhìn ra phòng ngoài .

      "Họ bị gọi bóc đậu rồi, tạm thời chưa về được." Tiết Đình chậm rãi .

      Ninh Nhi ngạc nhiên rồi mới nghĩ ra chắc là do Tiết Đình làm.

      Nàng vừa bực mình vừa buồn cười: "Biểu huynh phí công như vậy tới tìm ta biết có chuyện gì?"

      " có chuyện gì thể tới sao?" Tiết Đình cười cười , "Muội quên ta là Tả Thiên Ngưu sao, rảnh rỗi ta liền thích dạo khắp nơi xem ban đêm có tặc nhân tới trộm người hay ..., hoặc là xem có tiểu nương tử nào ngắm trăng than thở hay . . . . . ."

      Ninh Nhi nghe, mặt bỗng nóng lên.

      Tiết Đình nhìn nàng, dưới ánh trăng, khuôn mặt bạch ngọc tỏa sáng, hai mắt lấp lánh.

      So với năm ngoái, cảm thấy Ninh Nhi có thay đổi nhưng thể là thay đổi chỗ nào, có lẽ là do nàng lớn lên. Bùi Vinh sai, vị biểu muội này của mỹ nhân hiếm có khiến người ta mắc bệnh tương tư. . . . . . Tiết Đình ho tiếng khôi phục vẻ tự nhiên: "Thế nào? Cùng biểu huynh chút, muội than thở chuyện gì?"

      Ninh Nhi nhìn , có chút do dự, rồi nàng rũ mắt, : "Biểu huynh, ta. . . . . . Ta muốn gả ."

      "Gả ?" Tiết Đình kinh ngạc, "Gả cho ai?"

      Ninh Nhi lắc đầu cái, đỏ mặt : "Cậu mợ , Trung thu muốn dẫn ta vào hoàng cung, nơi đó có rất nhiều tài tuấn lang quân, để cho ta chọn phu quân."

      Tiết Đình nhướng nhướng lông mày.

      Tài tuấn lang quân. . . . . . nghĩ tới bọn người Bùi Vinh, gáy nhất thời dâng lên khí lạnh.

      " xem cái ngại gì." Tiết Đình : "Thành thân lễ tiết rườm rà, chúng ta cũng phải là man di coi trọng người nào liền cướp về."

      "Nhưng. . . . . ." Ninh Nhi khẽ cau mày, giọng , "Nhưng cậu mợ muốn gả ta a. . . . . ." Nàng nhìn Tiết Đình vẻ khổ sở, "Biểu huynh, huynh cảm thấy rất kỳ quái sao? Tự nhiên lại muốn cùng người xa lạ trở thành vợ chồng, còn phải sinh con."

      Tiết Đình nghe nàng lý luận, cảm thấy buồn cười nhưng lại có mấy phần đạo lý. Nhìn nàng trong khoảnh khắc, : "Chuyện hôn nhân muội cảm thấy quái dị, là bởi vì muội vốn biết người kia đúng ?"

      Ninh Nhi suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Tiết Đình nhìn chăm chú vào nàng: "Nếu muội biết người kia, có cảm thấy khá hơn ?"

      Ninh Nhi ngớ ngẩn, lại suy tư hồi : "Ừm. . . . . . Có lẽ."

      Như vậy, ta thế nào?

      Tiết Đình trong lòng nhưng ra.

      cười cười: "Muội còn chưa có gả đâu, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, tự làm khổ mình. Trong cung rất đẹp, yến hội ngắm trăng cũng rất vui, nếu nghĩ nghĩ đến những thứ thú vị hơn ."

      Ninh Nhi nháy mắt mấy cái, đáp tiếng.

      Lúc này, hành lang truyền đến tiếng của thị tỳ.

      Tiết Đình vội : "Ta về đây."

      Ninh Nhi gật đầu.

      Tiết Đình cười tiếng, mượn bóng tối của cây cối dưới ánh trăng nhàng rời .

      "Ôi là." Hai người thị tỳ vừa vào cửa liền oán trách ngừng, "Trong nhà nhiều người như vậy, cố tình gọi hai người chúng ta bóc đậu."

      "Tay cũng tê rần, nổi bóng nước lên rồi. . . . . ."

      Ninh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới quỷ kế của Tiết Đình cảm thấy buồn cười, lại tiện cười trước mặt họ. Chỉ đành an ủi đôi câu, rồi cho các nàng nghỉ ngơi.

      Trong phòng còn ai nữa, Ninh Nhi ngồi chốc lại nhìn về phía cái rương ở trong góc.

      Đó là cái rương rất bình thường, bên trong chứa y phục cùng đồ vật linh tinh.

      Chỉ là Ninh Nhi biết, ở dưới cùng của cái rương có áo khoác cũ của Thiệu Chẩn, có giấy nợ và cả thư nữa.

      Nàng nhìn hồi lâu cũng xem chúng, do dự mãi cuối cùng cũng nhẫn nhịn mong muốn trong đáy lòng. Nàng đứng dậy, hơi thổi tắt đèn bàn, tự nghỉ ngơi.

      ***

      Y phục vào cung rất nhanh làm xong. Váy may từ lụa hoa màu thạch lựu, lăng sa khoác ngoài.

      Trung thu, đầu buổi chiều, thị tỳ búi cho Ninh Nhi kiểu tóc thịnh hành, kẻ lông mày đen, đánh phấn hồng, tô son đỏ thắm.

      " là xinh đẹp." Trang điểm xong, thị tỳ chậc chậc khen, "Nương tử lần này ra ngoài, cũng biết có bao nhiêu người phải quay đầu lại nhìn đây."

      người khác nhìn ngắm hồi, lại : "Ta cảm thấy cũng được nhưng. . . . . . Nương tử vốn có gương mặt đẹp, lông mày kẻ đậm lại đánh nhiều son phấn đẹp bằng để tự nhiên."

      Hai người thương nghị hào hứng bừng bừng, lại bảo Ninh Nhi ngồi xuống lần nữa, rửa lớp trang điểm làm lại.

      Xe chuẩn bị tốt, Tiết Kính cùng Vi thị thấy Ninh Nhi ra ngoài, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

      "Cháu quả nhiên là đẹp như tiên." Vi thị lôi kéo tay nàng, thở dài .

      Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn về phía cậu, ông cũng mang vẻ mặt vui mừng.

      Xe trâu xuyên qua đường phố ra tới đường cái. Thời tiết rất đẹp, mặt trời treo nơi chân trời, tường thành cùng nhà cửa lui lại phía sau.

      Vào cung, vệ sĩ kiểm tra cực kỳ nghiêm túc, mỗi khi xe dừng lại, Ninh Nhi khỏi cảm thấy hồi hộp. Nàng nhớ tới ngày trước, khi theo Thiệu Chẩn qua các cửa thành, cũng có cảm giác này.

      Cung điện to lớn, người tới rất nhiều. Xe vừa vừa nghỉ, Ninh Nhi nhìn qua rèm cửa xe, trông thấy ánh mặt trời thỉnh thoảng bị tường cao ngăn trở, thỉnh thoảng lại ra giữa các cung điện tráng lệ, thỉnh thoảng lại bị tán cây chia ra thành các tia sáng.

      Cung Đại Minh, Điện Hàm Quang có sân rộng, ba mặt được rào lại, mặt có đài cao là nơi xem mã cầu.

      Tiết Kính cùng Vi thị về phía đài cao, đường làm lễ ra mắt với mọi người. Nhìn thấy Ninh Nhi sau lưng bọn họ, mọi người hẹn mà cùng lộ ra vẻ hiếu kỳ.

      "Tiết gia cất giấu nữ nhi xinh đẹp như vậy mà cũng cho chúng ta biết." vị phu nhân nhìn ngắm Ninh Nhi, kinh ngạc .

      "Đây là cháu ta, hôm nay được dịp vào cung xem thi đấu tham gia yến hội ngắm trăng." Tiết Kính mỉm cười .

      Vị phu nhân kia nghe vậy, ngừng khen ngợi, Ninh Nhi ngượng ngùng sắc mặt đỏ hồng.

      Sau khi rời , thị tỳ cười trộm giọng với Ninh Nhi: "Vị kia là Thái sử lệnh Thái phu nhân, nàng mà biết nương tử, bao lâu tất cả mọi người đều biết."

      lên đài cao, cả khoảng sân to thu hết vào mắt. Ninh Nhi theo Vi thị ngồi cùng chỗ với chúng nữ quyến ăn mặc hoa mỹ, hương thơm ngào ngạt, giơ tay nhấc chân mang theo tiếng ngọc bội leng keng. Trong số đó, cũng có ít các khuê các được cha mẹ mang đến với ý định y hệt như của cậu mợ Ninh Nhi. Ninh Nhi cùng các nàng vốn quen biết làm lễ ra mắt rồi qua, các trẻ tuổi tụ tập chỗ chuyện trò vui vẻ; Ninh Nhi thể làm gì khác hơn là nhìn về sân mã cầu, thỉnh thoảng trò chuyện cùng thị tỳ.

      lúc sau tiếng nhạc vang lên, sục sôi hùng tráng.

      "Là đội nhạc Lương châu?" Bên cạnh vị nữ tử kinh ngạc , lúc sau, lại lộ ra vẻ vui mừng, "Mau nhìn, là Hoàng Đế, Hoàng Hậu tới đấy."

      Ninh Nhi nhìn theo mọi người, thấy đài cao nhất, mọi người vây quanh người đàn ông trung niên màu da trắng noãn, bên cạnh là vị phụ nhân trong tay dắt thiếu niên khoảng hơn 10 tuổi.

      Ninh Nhi mở to hai mắt, ngày trước, nàng từng xem trong sách miêu tả Đế Hậu các thời đại, cảm giác các nhân vật đó nhất định dáng dấp hết sức kỳ lạ, chừng giống như Thần Phật đầu có vòng ánh sáng. Vậy mà hôm nay nhìn thấy tận mắt, Ninh Nhi lại cảm thấy Đế Hậu cũng là bộ dáng người phàm mà thôi. Hoàng đế mỉm cười, ôn hòa mà mất uy nghiêm; Hoàng hậu phục sức cũng long trọng hơn so các quý phu nhân là mấy.

      Chúng đại thần cùng các quý phụ liền vội vàng hành lễ, Hoàng đế phất tay cái, tiếng nhạc ngừng, tiếng trống vang lên. Hai đội nhân mã chỉnh tề chạy vào trong sân, đội mặc áo xanh, đội mặc áo đỏ.

      Ninh Nhi hứng thú nhìn, chợt ngẩn ra. Đội áo đỏ kia, người cầm đầu chính là Tiết Đình. Dưới ánh mặt trời, áo đỏ ngựa trắng vô cùng nổi bật.

      Mặc dù ăn mặc đều giống nhau nhưng khi Tiết Đình phóng ngựa chạy băng băng, lại khiến người ta cách nào rời mắt. Thân thể tráng kiện, áo đỏ mặc người toát ra vẻ rạng rỡ của tuổi trẻ, khi cưỡi ngựa chạy qua dưới đài, mọi người đều lên tiếng xuýt xoa.

      "Là Tiết lang nha. . . . . ." Ninh Nhi nghe được mấy thầm.

      "Biểu muội nương tử của ngươi cũng tới!" Lúc cả đội đợi hiệu lệnh, Tiết Đình nghe được Bùi Vinh ở bên hưng phấn .

      Tiết Đình liếc về phía đài cao, mặc dù bóng người hỗn loạn nhưng ngay lập tức thấy được Ninh Nhi.

      Nàng đứng ở hành lang chung chỗ với chúng nữ tử, tóc đen vấn cao, váy dài tha thướt, duyên dáng kiều.

      Bùi Vinh ngắm rời mắt: "Nếu mỗi ngày đều có mỹ nhân bực này cho ta ngắm, ta đảm bảo đời này bao giờ thua cầu. . . . . ." còn chưa dứt lời, Tiết Đình đem mặt quay trở về, lạnh nhạt , "Chuẩn bị bắt đầu, chuyên tâm chút."

      Ở hành lang phía sau hai bên cầu môn, nhạc công hăng say tấu nhạc. Nội thị truyền lệnh của Hoàng đế, tiếng trống chuyển vang lên, nhạc đổi sang điệu vui tươi.

      Quả cầu được ném ra, sân xôn xao, hai đội nhân mã lập tức tranh đoạt.

      Tiết Đình tả xung hữu đột, linh hoạt né tránh, đường đuổi theo cầu, khi tới gần, thừa thế kéo ngựa nhảy cái, vung gậy nhanh như gió, quả cầu bay vào cầu môn.

      "Hay lắm!" đài cao, tiếng ủng hộ ồn ào rộ lên.

      Ninh Nhi vừa nghe người xung quanh khen ngợi vừa nhìn về phía Tiết Đình trong sân, vui mừng cho .

      Bất chợt, Tiết Đình ngẩng đầu nhìn hướng bên này.

      Ánh mắt chạm nhau, Ninh Nhi xác định có phải nhìn mình hay , lại thấy nở ra nụ cười.

      Cầu lần nữa được ném ra, hai đội tiếp tục truy đuổi. Trong tiếng nhạc, Tiết Đình dẫn đầu đội đỏ thế như chẻ tre thắng được 4 quả cầu. Hết thời gian, đội đỏ thắng.

      đài cao mọi người vui vẻ tràn trề, tiếng khen ngợi khắp nơi.

      Hoàng đế, Hoàng hậu cũng là khen ngợi dứt, Hoàng đế ban thuởng ngọc và tơ lụa, còn tự tay ban cho Tiết Đình quả cầu bằng gấm tinh xảo.

      "Lệnh lang quả tài tuấn nổi bật!" An Quốc Công phu nhân với Vi thị.

      Vi thị khiêm tốn đáp nhưng nụ cười mặt đầy vẻ tự hào.

      Tiết Đình hành lễ tạ ơn xong bất chợt hỏi: "Bệ hạ, vật này thần đem tặng người khác được ?"

      Hoàng đế ngạc nhiên, cười cười: "Vật này cho khanh chính là của khanh rồi, tặng cho ai, tự khanh muốn là được."

      Tiết Đình cám ơn Hoàng đế, lên ngựa .

      Trận bóng xong, nội thị tới đài dẫn gia quyến các đại thần dời bước tới Thái Dịch Trì dự yến hội. Ninh Nhi muốn theo mọi người, chợt nghe dưới đài truyền đến tiếng của Tiết Đình: "Ninh Nhi!"

      Nàng nhìn xuống thấy Tiết Đình ở phía dưới ngửa đầu nhìn nàng.

      "Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi muốn chuyện, bất chợt Tiết Đình hướng nàng ném ra vật, "Nhận lấy!"

      Ninh Nhi vội vươn tay, bắt được vật kia. Lúc này mới nhìn , đây hẳn là gấm cầu Hoàng đế vừa mới ban thưởng.

      Mọi người nhìn thấy đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

      Ninh Nhi cũng mở to hai mắt nhìn Tiết Đình, lại thấy nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, gương mặt như tỏa sáng.

      "Cho muội." Tiếng của hòa trong tiếng gió, "Cất ."

      hồi tiếng reo hò vang lên từ bốn phía, sân cầu các huynh đệ cười lớn, còn có người hướng Tiết Đình và Ninh Nhi huýt gió.

      Ninh Nhi kinh ngạc, chỉ cảm thấy tai bị đốt nóng, còn chưa biết gì, Tiết Đình giục ngựa chạy .

      "Lệnh lang. . . . . . đem cầu gấm Bệ hạ ban cho tặng vị mỹ nhân kia sao?" An Quốc Công phu nhân nhìn bên đó vẻ mặt có chút quái dị.

      Vi thị chuyện, nụ cười cứng lại ở môi.

      Hết chương 44
      Trâu, Mizukitrạch nữ thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      OMG! Ta kím truyện này trong mục theo dõi mà ko thấy, hôm nay lại thấy! Mừng quá trời

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆, 45 Yến hội

      Từ đài cao xuống, Ninh Nhi vẫn đỏ mặt, cảm giác tim đập kịch liệt.

      Khi gặp cậu, ông cũng chỉ cười cười, trêu ghẹo bao nhiêu người đến hoàng cung rất nhiều lần cũng chưa từng được Hoàng đế ban thưởng, hôm nay Ninh Nhi lần đầu tới được rồi.

      Ninh Nhi thẹn thùng, nhìn gấm cầu trong tay cảm thấy bỏng tay cực kì.

      Vi thị lên tiếng, nhìn Ninh Nhi ánh mắt phức tạp.

      Mặt trời như quả cầu lửa trôi xuống chân trời, mặt trăng từ phía Đông bắt đầu nhô lên. Bên Thái Dịch Trì đốt rất nhiều đèn sáng, mặt nước lấp lánh sáng, điện các như họa, đẹp sao tả xiết.

      Các đại thần cùng gia quyến hoặc là dạo trong hoa viên hoặc trò chuyện bàn tiệc, cười ríu rít.

      Vi thị cùng mấy vị phu nhân ngồi trong đình bên bờ hồ, thủ thỉ chuyện trời dưới đất, bọn nữ tử trẻ tuổi dạo trong hoa viên. Theo lễ phép, họ cũng rủ Ninh Nhi cùng, hỏi nàng chút chuyện, lại hàn huyên hồi chuyện các khuê các trong thành Trường An.

      Bọn họ chuyện, Ninh Nhi hơn phân nửa nghe hiểu, thể nào đáp lời. Nàng cảm thấy như có người quan sát mình, nhìn sang, họ lại vội quay như có chuyện gì, tiếp tục chuyện phiếm.

      Ninh Nhi cảm thấy được tự nhiên, nhớ tới hành động lúc nãy của Tiết Đình, nàng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng mà hoang mang.

      Huynh ấy. . . . . . thích mình sao?

      Nàng cảm thấy áy náy, mà người mình thích là Chẩn lang a. . . . . .

      Yến hội ngắm trăng hết sức náo nhiệt, đàn sáo hợp tấu hài hòa du dương, nội thị nối đuôi đem đồ ăn rượu ngon trình lên. Hoàng đế, Hoàng hậu và các Hoàng tử đều tới cùng mọi người dự yến.

      Mọi người thay nhau bái kiến Đế Hậu, đến phiên Tiết Kính Ninh Nhi theo ở phía sau, liếc mắt liền thấy Tiết Đình đứng ở bên cạnh Hoàng đế.

      đổi lại y phục, áo đỏ cùng với giáp bạc, đao đeo bên hông, cả người toát ra chi khí oai hùng.

      "Tiết khanh." Hoàng đế nhìn thấy Tiết Kính cười , "Hôm nay, lệnh lang kỹ thuật hơn người, bọn ta xem cũng mắt."

      Tiết Kính khiêm tốn : "Bệ hạ quá khen."

      Hoàng đế bất chợt nhìn về phía Ninh Nhi ở sau ông.

      Ninh Nhi vốn khẩn trương, chạm tới ánh mắt kia liền vội vàng cúi đầu, dám thở mạnh.

      Hoàng đế mỉm cười, : "Vị này, chính là vị nương tử mới nhận được cầu gấm đúng ?"

      Ninh Nhi xấu hổ được, cũng may có Tiết Kính trả lời thay: "Đúng vậy. Là cháu thần Đỗ Ninh, cùng khuyển tử là em họ."

      "Quả nhiên là mỹ nhân." Hoàng hậu cũng nhìn Ninh Nhi : "Nương tử giống như người Trường An?"

      Ninh Nhi sắc mặt đỏ bừng, lấy dũng khí : "Bẩm hoàng hậu, thiếp. . . . . . Ừ, thiếp là người Thành Đô."

      "Thành Đô?" Hoàng hậu cười , "Ta sinh ra ở Lợi châu, khi còn cũng từng qua Thành Đô."

      Ninh Nhi ánh mắt sáng lên nhìn Hoàng hậu, muốn hỏi " sao", chợt nghĩ đến thể thất lễ, vội xấu hổ im lặng.

      Hoàng hậu thấy nàng thần thái thú vị khỏi cười lên, bảo nội thị lấy tới túi thơm tinh xảo thưởng cho nàng.

      "Có chuyện, còn phải báo cho Tiết khanh." Hoàng đế vuốt vuốt râu, : "Lệnh lang mấy hôm trước thượng biểu, muốn Tây Vực."

      Tây Vực? Ninh Nhi nghe hai tiếng này cả kinh trong lòng.

      Tiết Kính cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Tiết Đình.

      nghiêm nghị đứng nghiêm nhìn phụ thân, ánh mắt lấp lánh.

      "Trẫm muốn phong cho lệnh lang chức Tuần Sát Sứ An Tây." Hoàng đế xong cười cười, "Tiết khanh, Nguyên Quân là tướng tài, Tây Vực là đất lập công rất có tương lai. Tất nhiên, nếu khanh gia muốn trẫm cũng làm khó dễ."

      Vi thị sắc mặt trắng bệch, muốn , Tiết Kính lại hướng Hoàng đế đoan chánh thi lễ: "Nam nhi chí đền nợ nước, Nguyên Quân được Bệ hạ thưởng thức, là may mắn của Tiết gia."

      Hoàng đế mỉm cười, thở dài : "Tiết khanh đại nghĩa." Dứt lời, sai người ban rượu, tự mình uống với Tiết Kính.

      Yến hội ngắm trăng kéo dài đến rất khuya, trời có trăng sáng, dưới đất có ca múa, chính là ngày đoàn tụ.

      Nhưng Ninh Nhi phát , sắc mặt Vi thị tốt.

      Trong lòng nàng cũng hiểu.

      Tây Vực, đối với Ninh Nhi mà , là nơi nàng thương nhớ. Nơi đó, sách có đại mạc, có Phật Quốc, là nơi phụ thân có chinh chiến, chém giết, cũng là nơi Mễ Bồ Nguyên có núi có rừng cùng hồ nước. Quan trọng hơn, là nơi có người mà nàng vẫn cố gắng quên nhưng làm thế nào cũng thể quên được. . . . . .

      Hôm nay, Tiết Đình cũng muốn tới nơi đó.

      Nàng khỏi nhìn sang phía Hoàng đế bên kia. Tiết Đình vẫn đứng thẳng, vững như pho tượng. Mới vừa rồi Hoàng đế , là Tiết Đình tự nguyện muốn , mà nàng cũng cũng nhìn ra được tia muốn từ mặt .

      Lúc về tới phủ, trăng sắp lên tới giữa trời.

      Trong yến hội ngắm trăng, Ninh Nhi nghĩ cách trả lời khi cậu hỏi chuyện quả gấm cầu kia, nhưng giờ, điều này hiển nhiên bị nhắc tới.

      "Thiếp từ khi vào cửa, duy nhất chỉ được đứa con." Trong đường thượng, Vi thị khóc sụt sùi : "Tây Vực là đất gian nguy, chàng sao lại muốn đưa con ?"

      "Phu nhân quá lo." Tiết Kính : "Từ khi bình định Tây Đột Quyết, triều đình ổn định được Tây Vực. An Tây Tứ Trấn vững như thành đồng, quân đóng lên tới mấy vạn, ai có thể lay chuyển? Vả lại Nguyên Quân làm Tuần Sát Sứ, quá nửa năm, cũng phải lâu dài. Nếu triều đình hài lòng, ngày sau tiếp tục được ủy thác trọng trách, đây là chuyện tốt."

      Vi thị lau nước mắt : "Nguyên Quân giờ là Tả Thiên Ngưu, so với binh sĩ cùng lứa là người nổi bật. Trường An, cũng có đường quan lộ tốt, sao nhất định phải xa ngàn dặm?"

      "Đúng là đàn bà!" Tiết Kính cau mày , "Chí hướng của Nguyên Quân phu nhân cũng biết rồi. Người trẻ tuổi xông xáo là điều hữu ích, từ gian khổ mới có được thành công, những đạo lý này nàng hiểu sao?" Dứt lời, lắc đầu cái, phẩy tay áo bỏ .

      Vi thị khóc thút thít dứt, Ninh Nhi ở bên khuyên lơn, an ủi: "Mợ, biểu huynh võ thuật cao cường có nguy hiểm đâu."

      Vi thị lắc đầu : "Thế gian làm có chuyện hoàn hảo? Biểu huynh của cháu khi đó tự mình ghi danh chinh phạt Bách Tế, ta lo lắng ròng rã nửa năm. Bọn họ là nam tử cảm thấy theo đuổi công danh mới là chánh đạo, đâu hiểu lòng người mẹ, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn con mình được bình an. Nếu Nguyên Quân có chuyện gì, ta cũng muốn sống nữa. . . . . ."

      Ninh Nhi nghe lời này, từ đáy lòng chợt dâng lên hồi chua sót.

      Nàng nhớ tới đêm đó ở bờ sông ngoài thành Lương Châu, nàng vất vả trốn ra được rồi lại dứt khoát quay lại.

      Chẩn lang, chàng hôm nay ở Tây Vực, biết như thế nào?

      ***

      Vó ngựa dẫm mặt đường đá sỏi, như sấm sét, bụi vàng bốc lên.

      Kim Sơn Đô Hộ Phủ Phó Đô Hộ Bùi Hành Kiệm dẫn 3000 quân đuổi hướng núi lớn phía trước, người cưỡi ngựa như bay chạy tới trước mặt, là thám báo phái dò đường.

      "Phó Đô Hộ!" Thám báo thở hồng hộc, mới vừa dừng lại, vội vàng bẩm báo: "Quân phản loạn ở phía trước ba mươi dặm dựng trại tạm trú!"

      Bùi Hành Kiệm hỏi: "Quân phản loạn có bao nhiêu tên?"

      "Gần bốn ngàn tên!" Thám báo : "tất cả đều là kỵ binh!"

      Bùi Hành Kiệm trầm ngâm.

      "Sao chỉ có mình ngươi trở lại?" Lĩnh quân Đô Úy hỏi, " phải tổng cộng phái năm người sao?"

      "Ba người vẫn ở đó quan sát." Thám báo xong, vẻ mặt có chút lóe lên, "Còn có người, sau buổi trưa liền biết đâu. . . . . ."

      "Cái gì?" Đô Úy cau mày.

      "Người đó là Thạch Chân?" Bùi Hành Kiệm hỏi.

      Thám báo gật đầu: "Là ."

      "Ta sớm đáng tin!" sắc mặt Đô Úy giận dữ.

      Bùi Hành Kiệm hỏi: "Lúc rời ?"

      Thám báo : " chỉ phân phó bọn ta thể vọng động, Phó Đô Hộ tới cũng nên đánh động quân phản loạn, chờ nhìn lửa làm hiệu."

      Bùi Hành Kiệm gật đầu, cho thám báo lui ra, dẫn quân tiếp tục .

      Quân phản loạn tạm trú trong khe núi. Mặt trời lặn về tây, quân Đường được mười dặm màn đêm buông xuống. Quân lính im lặng, ngựa bọc vó, lặng lẽ tới.

      Chỉ thấy phía trước doanh trướng chạy dài, trong doanh đốt đống lửa, có người tuần, canh gác, có người ở ngồi xung quanh đống lửa ăn tối, còn có người Đột Quyết vừa đánh trống vừa hát.

      "Phó Đô Hộ, giờ chính là thời cơ tốt, chúng ta tấn công vào ?" Đô Úy giọng .

      Bùi Hành Kiệm nhìn phía trước, hai mắt chiếu chút ánh lửa, lắc đầu, trầm giọng : "Chờ chút."

      Đô Úy nóng lòng thấy ông hạ lệnh cũng có cách nào, chỉ đành phải lui ra.

      Trời trăng, chỉ có ngàn sao lấp lánh. Đợi đến khi bóng đêm bao phủ, gió cũng dần lạnh.

      Người Đột Quyết qua ngày dài bôn ba phần lớn mệt nhọc, chưa tới đêm khuya theo nhau ngủ. Trong doanh địa chỉ còn lại tiểu đội tuần tra.

      Đô Úy đợi phập phồng yên, bất chợt, giống như đốm lửa rơi vào chảo dầu, lều lớn giữa doanh địa bốc cháy.

      Ngay sau đó, bốn phương tám hướng, rất nhiều lều cũng bốc cháy, tiếng kêu sợ hãi náo loạn.

      Đô Úy vui mừng: "Phó Đô Hộ!"

      Bùi Hành Kiệm môi mang theo nụ cười dễ dàng phát giác, vẻ mặt nghiêm túc, rút đao vung lên.

      Chỉ thoáng, tên bắn rơi xuống như mưa. ít tên phản loạn chạy cứu hỏa, hay vừa mới tỉnh ngủ từ trong lều trại ra, vội vàng kịp chuẩn bị, trúng tên ngã xuống đất.

      Người Đột Quyết bị trúng mai phục, nhưng thấy hiệu lệnh phản công của thủ lĩnh, trống trận cũng có, rối rít hoảng hồn. Chỉ nghe tiếng la ‘Giết!!!’ động trời, kỵ binh quân Đường như thủy triều vọt tới, vó sắt lướt qua, đao quang kiếm ảnh, thi thể đầy đất.

      Bùi Hành Kiệm tay cầm đao, xông lên phía trước, hai bước chém người, thiết giáp nhuộm đầy máu tươi.

      Chém giết lâu liền kết thúc, gần ngàn tên bỏ vũ khí đầu hàng, những kẻ còn lại, trừ bỏ những tên cố chạy trốn, chết cũng trọng thương.

      Bùi Hành Kiệm đứng trước đống lửa, nghe từng đội báo cáo tình hình chiến đấu, thấy người từ trong bóng tối tới.

      Thạch Chân mặc y phục đen, tay cầm đao, tay mang bao lớn tới trước mặt Bùi Hành Kiệm, để cái bọc xuống dưới chân ông.

      Mở bao ra, bên trong lăn ra mấy cái đầu, có người nhịn được kêu lên.

      Đây hẳn là đầu của mấy tên thủ lĩnh quân phản loạn.

      "Ân tình của người ta trả rồi, hai bên đều thiếu nợ nhau." Thạch Chân nhìn Bùi Hành Kiệm lạnh nhạt , dứt lời, xoay người .

      Bùi Hành Kiệm vẻ mặt bình thản, cũng giữ lại, chỉ : "Những lời ta , nếu như ngươi đồng ý, Đô Hộ Phủ luôn mở cửa chào đón."

      Thạch Chân trả lời, lúc sau, bóng dáng biến mất trong bóng đêm.

      "Ta mà, người này gàn bướng như tảng đá, Phó Đô Hộ thuyết phục được đâu." Đô Úy lắc đầu .

      Bùi Hành Kiệm cũng quan tâm, cười cười: "Ngày còn dài."

      Hết chương 45

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, 46 Tỏ tình
      Tiết Đình biết chuyện đêm nay dễ dàng qua . Ngày hôm sau, mới về đến phủ liền lập tức tìm Vi thị.

      Vi thị đóng cửa ở trong phòng khóc thút thít dứt, Tiết Đình quỳ gối ngoài cửa cả ngày. Mặt trời ngả về tây, Tiết Đình vẫn quỳ trước cửa như bàn thạch. Vi thị biết chuyện này thể thay đổi lại đau lòng nhi tử, chỉ đành phải mở cửa.

      "Đa tạ mẫu thân thành toàn!" Tiết Đình hướng Vi thị dập đầu.

      Vi thị hai mắt đỏ bừng, thở dài : "Con ta, tại sao phải khổ như vậy!" xong, vừa lau nước mắt, vừa nâng dậy.

      Ninh Nhi nhìn cũng thở phào nhõm, mỉm cười.

      Hôm qua từ lúc trở về, nàng có nhiều chuyện muốn hỏi Tiết Đình, nhưng giờ e ngại mọi người ở đây, nàng thể cái gì, chỉ có thể đứng ở bên.

      Nhưng Tiết Đình quỳ quá lâu, hai chân sớm tê dại, đứng lên vững. Ninh Nhi nhanh mắt, liền đỡ lấy . Tiết Đình thấy mình sắp ngã, bất chợt được thân thể mềm mại đỡ lấy, trong nháy mắt, ngửi thấy mùi thơm người Ninh Nhi, nhàn nhạt lại ngọt ngào. Trong lòng như nở hoa, tuy hai chân đau nhức đến nhe răng trợn mắt nhưng nhìn bộ dáng khẩn trương của Ninh Nhi nhịn được bật cười.

      "Mau mau đem lang quân dìu vào trong phòng ." Vi thị phân phó người hầu, nhìn Tiết Đình và Ninh Nhi chút, mặt khôi phục bình tĩnh.

      Người hầu mang Tiết Đình vào trong phòng, Ninh Nhi muốn theo vào, Vi thị với nàng: "Ta hôm nay còn chưa lễ Phật, làm phiền cháu thay ta thắp hương ."

      Ninh Nhi tiện từ chối vâng lời, nhìn Tiết Đình chút rồi đến Phật Đường.

      Tiết Đình được dìu vào phòng mẫu thân nhưng tâm vẫn ở lại người Ninh Nhi, ngừng nhìn trộm nàng. Thấy Vi thị vào mình, Tiết Đình khỏi có chút thất vọng.

      "Tất cả lui ra." Vi thị nhìn vẻ mặt Tiết Đình, với người hầu.

      Người hầu ra ngoài.

      Tiết Đình thấy mẫu thân như vậy, biết nàng có lời muốn vội ngồi ngay ngắn lại.

      "Chân còn đau ?" Vi thị tự mình rót chén nước đưa cho Tiết Đình.

      Tiết Đình nhận lấy, cười : " đau."

      Vi thị nhìn , thở dài: "Con lớn, rất nhiều chuyện còn nghe lời mẫu thân nữa. Nhưng mẫu thân phản đối phải là vì con? Con cho rằng con ở ngoài cửa quỳ lâu như vậy, mẫu thân đau sao?" xong, nước mắt lại dâng lên, bà cúi đầu lau .

      Tiết Đình vội vàng : "Chuyện này là con suy nghĩ chu toàn, mẫu thân nếu còn giận hãy phạt con ."

      Vi thị lắc đầu: "Phạt con? Đến Bệ hạ cũng ra mặt vì con, mẫu thân nào dám được."

      Tiết Đình cười khổ, : "Mẫu thân, Bệ hạ cũng , Tây Vực là đất lập công, chí hướng của con cũng ở đó, mẫu thân để cho con ."

      "Hả?" Vi thị ý vị sâu xa, : "Hôm qua con ném cho Ninh Nhi gấm cầu, cũng là chí hướng của con sao?"

      Tiết Đình nghe vậy ngẩn ra, mặt đỏ lên.

      quan sát vẻ mặt Vi thị, sau lát gật đầu lấy dũng khí , "Đúng ạ, con hết sức ái mộ Ninh Nhi."

      Vi thị chăm chú nhìn , bên môi mang theo nụ cười nhạt: " thế, nếu mẫu thân đồng ý sao?"

      Mặt Tiết Đình liền biến sắc, vội : "Mẫu thân. . . . . ."

      "Con hãy nghe ta hết." Vi thị : " Nguyên Quân, Ninh Nhi xinh đẹp khéo léo, mẫu thân cũng rất thích. Nàng là nữ nhi của con, song thân mất sớm, phụ thân con gánh vác trách nhiệm dưỡng dục, trong phủ cơm ngon quần áo đẹp nuôi nàng cả đời cũng sao. Nhưng là, mẫu thân thể đồng ý nàng làm con dâu. Nguyên Quân, con làm quan, chọn mối hôn nhân tốt có thể đỡ vất vả mấy chục năm, Ninh Nhi thân mình làm sao có thể giúp con?"

      Vi thị càng càng lộ vẻ xúc động, giọng mềm xuống: "Con à, con muốn Tây Vực, Thiên tử và phụ thân của con cũng có ý đó, mẫu thân còn lời nào để . Nhưng chuyện này, con phải nghe mẫu thân, mẫu thân cầu gì khác, chỉ muốn tốt cho con thôi."

      Tiết Đình nhìn nàng, vẻ mặt trầm ngâm, chốc, dời ánh mắt gì.

      ***

      Trăng 16, hình như so với 15 còn tròn hơn chút.

      Ban đêm, Ninh Nhi mình ở trong phòng cầm khung thêu thêu hoa, lúc lại cầm lấy sách lật vài tờ, bứt rứt yên.

      Nàng nhìn cái rương trong góc do dự hồi lâu, sau cùng tới mở ra. Ở dưới cùng, áo khoác cũ của Thiệu Chẩn được gấp chỉnh tề. Ninh Nhi nhìn hồi lâu, rồi lấy nó ra. Áo khoác lâu mặc, còn mùi vị của chủ nhân nữa, nhưng Ninh Nhi cầm trong tay lại như có thể cảm nhận hơi thở của người mặc nó trước kia.

      Chẩn lang, hôm nay cũng tính là ngày tốt, chúng ta lâu chưa cùng nhau ngắm trăng, nàng thầm nhủ trong lòng. Nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng nhớ phụ thân từng với nàng, trăng ở rất cao rất cao trời, cao đến mức người trong thiên hạ vô luận ở đâu, đều thấy cùng vầng trăng ấy.

      biết liệu ánh trăng chiếu mặt mình lúc này có chiếu tới chỗ Thiệu Chẩn ?

      Ninh Nhi tới trước cửa sổ ngồi xuống. Ngày trước Thiệu Chẩn từng bởi vì nàng đem những cái túi kỳ quái áo vá lại mà giận nàng. Ninh Nhi vẫn luôn tò mò những cái túi này có tác dụng gì nhưng Thiệu Chẩn chịu . Nàng cũng từng muốn tháo chỉ ra xem, nhưng kể từ khi xa cách tới nay trong lòng nàng có khúc mắc dám đụng vào. Hôm nay, nàng lấy dao gỡ chỉ ra xem chút.

      "Áo khoác của ai vậy?" Tiếng người bất chợt truyền đến.

      Ninh Nhi giật mình, ngẩng đầu lên thấy Tiết Đình đứng trước cửa sổ.

      "Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi theo bản năng vội quay ra xem thị tỳ có ở trong phòng hay nhưng mới quay đầu, lại nhớ ra họ vừa mới rời .

      "Họ đến phòng bếp ngắm trăng rồi." Tiết Đình .

      Ninh Nhi hiểu được, trừng mắt: "Là biểu huynh an bài chứ gì?"

      Tiết Đình cười cười: "Cũng coi là an bài, chỉ là cho nữ đầu bếp chút tiền để nàng mua rượu."

      Ninh Nhi nhìn , gì.

      Nàng biết Tiết Đình vô cớ tới đây, nàng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi , nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nàng cảm thấy mặt mơ hồ nóng lên, dám hỏi.

      "Muội sao lại có áo khoác kiểu này?" Tiết Đình cũng gấp, nhìn chằm chằm áo khoác tay Ninh Nhi, "Còn có túi này nữa, thế nào giống như trong đồ vật của kẻ trộm hả?"

      "Kẻ trộm?" Ninh Nhi ngẩn ra.

      "Đúng vậy a." Tiết Đình , chỉ vào miệng túi Ninh Nhi vừa mới tháo chỉ, "Muội nhìn ? Túi bí mật, có thể giấu được tiền, đồ vật, kẻ trộm thích dùng nhất loại này đấy."

      ". . . . . ." Ninh Nhi lúng túng biết gì, nghĩ thầm, trách được Chẩn lang chịu .

      Tiết Đình dò xét mặt nàng, ánh mắt chớp động.

      "Của à?" chốc, hỏi.

      "" này chỉ ai, hai người đều ngầm hiểu.

      Ninh Nhi cắn môi, gật đầu rất .

      Tiết Đình cảm thấy trong lòng như bị cào, trầm mặc hồi : "Muội còn nhớ như vậy sao?"

      Ninh Nhi nhìn , : "Ừ. . . . . . Muội quên được."

      Tiết Đình ngưng mắt nhìn nàng: "Như vậy, ta sao?"

      Ninh Nhi nghe như thế, ngẩn ra.

      Tiết Đình cũng tránh, ánh mắt sáng quắc.

      Mặt Ninh Nhi lập tức đỏ lên.

      "Cái gì. . . . . . Huynh cái gì. . . . . ." Nàng tránh né dám nhìn vào mắt , quanh co.

      " điều muội nghe thấy đấy." Tiết Đình cũng cảm thấy mặt như bị lửa thiêu, nhưng biết chuyện này cần nhất là phải có dũng khí, kềm chế : " Ninh Nhi, muội và ta ở chung luôn hòa thuận vui vẻ. Ta rất thích muội... muội nghĩ sao?"

      Tim Ninh Nhi đập mạnh, nàng cực kỳ ngượng ngùng. Nhưng nàng lại cảm thấy giống như khi Thiệu Chẩn với nàng những lời này, cái cảm giác ngọt ngào lại kích động đó.

      "Nhưng. . . . . . Nhưng huynh là biểu huynh mà." Nàng giọng , "Muội vẫn xem huynh là biểu huynh."

      Tiết Đình nhìn nàng, cười khổ rồi thở dài hơi.

      "Muội , muội muốn cùng người xa lạ thành thân." chậm rãi , "Ta và muội cũng coi như quen biết, phải so với người xa lạ tốt hơn nhiều sao? Muội cũng nên hiểu, muội và Thiệu Chẩn thể nào ở cùng nhau, cuối cùng muội vẫn phải gả ."

      Ninh Nhi đỏ mắt, cắn cắn môi: "Biểu huynh, ta. . . . . . Ta muốn gả ."

      Tiết Đình cứng lưỡi, cảm thấy tâm khí dâng trào.

      "Muội muốn như vậy?" hỏi.

      Ninh Nhi dám nhìn , cúi đầu, gật cái.

      "Cho dù là. . . . . ." Tiết Đình cảm giác cổ họng nghẹn lại, "Cho dù là phụ thân ta hỏi muội, muội cũng như vậy?"

      Ninh Nhi run rẩy chút, lại quật cường gật đầu, thanh gần như thể nghe được: " xin lỗi. . . . . ."

      Tiết Đình thấy vài giọt nước mắt rơi xuống cái áo khoác cũ, từ từ thấm vào.

      cảm thấy trong lòng có cái gì vặn lại, tức giận, cam lòng thậm chí là ngượng ngùng. . . . . . Rồi hình như là cái gì cũng còn.

      Tiết Đình a Tiết Đình, trong lòng tự giễu , uổng ngươi mỗi ngày tự cho là xuất sắc, còn là Tả Thiên Ngưu, nhưng ở trong mắt nàng, ngay cả tên gặc cướp ngươi cũng sánh bằng. . . . . .

      Tiết Đình ép hỏi nữa, trầm mặc hồi lâu lại : "Ninh Nhi, những lời tối nay, ta thu lại."

      Ánh mắt của sâu: "Ta đợi muội."

      Dứt lời, xoay người bước nhanh rời .

      Ninh Nhi kinh ngạc nhìn bóng lưng của biến mất trong vườn hoa, lúc sau, phía trước cửa sổ chỉ còn trăng sáng và gió .

      Tim vẫn còn đập mạnh, gió mềm mại thổi mặt, nhưng sao nàng lại cảm thấy lạnh cả người. . . . . .

      ***

      Việc bổ nhiệm Tiết Đình rất nhanh được thông báo xuống. Liên tiếp mấy ngày, trong phủ giết gà mổ trâu, Vi thị vừa cúng bái thần linh vừa cầu Phật, quyên tiền cho đền miếu, vì Tiết Đình cầu phúc cầu bình an.

      Kể từ đêm đó, Ninh Nhi vẫn gặp lại Tiết Đình.

      Nghe gần đây trong cung rất bận, Tiết Đình mấy hôm liền cũng chưa về nhà. Nhưng Ninh Nhi lại mơ hồ cảm thấy, là vì mình mới như vậy. . . . . .

      Cứ như thế vài hôm, Vi thị phàn nàn dứt, Tiết Đình rốt cuộc bị Tiết Kính mang về.

      "Bận rộn thế nào cũng đến mức bận như vậy chứ." Vi thị oán giận , "Con bao lâu phải xa, ở Trường An còn được mấy ngày đâu mà sao ngay cả nhà cũng về?"

      Tiết Đình ngượng ngùng, : "Mẫu thân, sắp lên đường rồi, công việc trong triều rất bận rộn. . . . . ."

      "Làm gì có cái lý ấy." Vi thị cau mày, "Nếu đây là ý của Bệ hạ, ngày mai ta phải gặp Ngài, liên lụy đến cái mạng này cũng để cho con Tây Vực!"

      Tiết Đình nghe vậy vội vàng xin lỗi, khuyên nhủ hồi lâu Vi thị mới thôi làm mặt giận.

      bàn bày mỹ thực, người nhà vui vẻ ngồi trong đường thượng. Ninh Nhi ngồi đối diện Tiết Đình, nàng nhìn , trong lòng khỏi mất tự nhiên.

      Tiết Đình rất ít nhìn nàng, thỉnh thoảng nhìn tới miệng cười cười, ánh mắt lại như đêm đó, rất trong sáng.

      "Ta hôm trước ở Lại bộ nghe , Bùi Hành Kiệm nhậm chức An Tây Đô hộ." Sau bữa ăn ngồi uống trà, Tiết Kính với Tiết Đình: "Sau này con đến đó, chắc chắn phải cùng ông ấy giao thiệp nhiều. Người này tài học thâm sâu lại ở Tây Vực nhiều năm, con gặp chuyện khó xử nên tìm ông ấy thỉnh giáo."

      Tiết Đình : "Con xin ghi nhớ."

      chuyện, người hầu vào, bẩm: "Chủ nhân, bên ngoài phủ có người cầu kiến, là từ Lãng Châu đến, họ Chử."

      Mọi người nghe đều cảm thấy quái lạ.

      Lãng châu, họ Chử. Mấy chữ này giống như tia chớp xẹt qua, Ninh Nhi lập tức nhớ tới vị phu quân chưa từng gặp, mặt liền biến sắc.

      Tiết Kính nhận lấy bái thiếp từ tay người hầu, mở ra xem.

      Tiết Đình cũng ngạc nhiên nhìn Ninh Nhi, rồi nhìn về phía phụ thân thấy sắc mặt ông trầm xuống, trong lòng biết đại khái phải là chuyện tốt: "Phụ thân, đây là. . . . . ."

      Tiết Kính đáp, lại quay sang nhìn Ninh Nhi, chốc ôn hòa : "Ninh Nhi, con về phòng trước ."

      Ninh Nhi trong tay toát ra tầng mồ hôi, kinh hoàng nhìn ông: "Cậu, đó là ai vậy? là. . . . . ."

      Tiết Kính gật đầu, lại : "Yên tâm, cậu ứng phó."

      Vi thị cũng ở bên khuyên nhủ: "Ninh Nhi con cứ xuống . Có cậu mợ ở đây, đừng sợ." Dứt lời, bảo thị tỳ tới đỡ nàng .

      Ninh Nhi trong lòng lo sợ, lại hiểu được nếu là người của Chử gia ở Lãng Châu cậu tiếp đón là thích hợp nhất. Ở đối diện, Tiết Đình cũng ra dấu bảo nàng an tâm, nàng chỉ có thể đứng dậy, thi lễ, lo lắng trùng trùng rời .

      Thấy Ninh Nhi rồi, Tiết Kính phân phó người hầu mời khách vào.

      lúc sau, người từ ngoài cửa vào, bước chân đường hoàng, đằng sau có vài người hầu theo.

      Tiết Đình nhìn xem thấy đó là thanh niên mặt mũi tuấn tú, vóc dáng cao, cử chỉ lịch .

      Người đó nhìn Tiết Kính thong dong thi lễ: "Cháu rể họ Chử - Chử Đường, bái kiến Tiết công."

      Hết chương 46

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Hôn phu

      Tiết Đình nhìn người họ Chử đó.

      , mặt trắng nõn, nhìn có chút gầy nhưng lại làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã.

      "Túc hạ tới biết vì việc gì?" Tiết Kính ngồi ở vị trí chủ nhà, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.

      Chử Đường thi lễ với , : "Cháu rể đến là vì hôn ước."

      "Cháu rể?" Tiết Đình cười lạnh,"Ai là cháu rể?"

      "Nguyên Quân." Vi thị trách cứ nhìn .

      "Chử lang." Tiết Kính nhanh chậm, ,"Nếu lão tẩu nhớ lầm cháu ta cũng chưa gả cho ngươi."

      Chử Đường để ý, vẻ mặt bình thản, hướng Tiết Kính : "Đường cùng Đỗ thị nương tử cho dù chưa thành lễ nhưng có tôn trưởng cho phép, cũng có hôn thư. Hôn lễ chưa xong, chính là bởi vì bị sơn tặc tập kích quấy rối, Đường thẹn thể bảo vệ nương tử, hôm nay đến đây, chính là thỉnh cầu Tiết công chấp thuận hôn ." Dứt lời, sai người hầu trình hôn thư lên.

      Tiết Kính nhận lấy, phía chữ viết chỉnh tề, có dấu Quan Ấn, tên bá phụ Ninh Nhi - Đỗ Bình cũng viết ở phía .

      " dễ nghe." Tiết Đình lạnh nhạt , "Biểu muội ta năm ngoái đường Lãng Châu bị cướp, suốt hai tháng sống đầu đường xó chợ mới đến được Trường An. Nếu phải trời cao có mắt để ta nhận ra nàng, hôm nay nàng phiêu bạt phương nào còn biết. Túc hạ nhớ thương biểu muội ta như thế, từ đó tới nay biết nhớ thương tới nơi nào rồi?"

      Chử Đường vẻ mặt ảm đạm : "Đường xấu hổ. Năm trước, Đường tới Lĩnh Nam thăm bạn trúng phải chướng khí, bệnh lâu khỏi. Lòng cha mẹ lo lắng lại nghe lời phương sĩ chỉ có thể cưới vợ xung hỉ, liền cùng nương tử định ra hôn . Đường vẫn bị bệnh, biết chuyện này, đợi đến biết được lại là khi tin tức nương tử gặp phải sơn tặc truyền đến. Đường áy náy dứt, lập tức báo quan phủ, lại sai người đến Kiếm Nam tìm kiếm, chỉ là tìm kiếm rất lâu, nương tử thủy chung có chút tin tức. Sau này, Đỗ công ở Bề thành đưa tin nương tử đến Kinh Thành, ở trong phủ Công Thai. Đường lúc này mới yên lòng lại, muốn tự mình đến rước nương tử về lại bởi vì bệnh tình mỗi lúc nặng nề, đành phải trì hoãn. may là phụ thân từ mời tới lương y Biển Thước từ nơi khác, từ từ trị bệnh, mùa hạ năm nay rốt cuộc mới khỏi hẳn, đợi đến khi thân thể khang kiện, ta liền lập tức lên đường tới Trường An."

      " lúc nào chẳng hay." Tiết Đình lạnh nhạt , "Túc hạ sẵn có tâm này, chẳng lẽ bệnh nặng đến nỗi ngay cả bức thư cũng gửi được sao."

      Chử Đường cười khổ: "Chuyện này vốn đều hiểu lầm, Đường hôm nay tới đây, quân còn nghi ngờ như thế, phong thư có thể làm cho trong phủ yên lòng sao?"

      Tiết Đình còn muốn tiếp, lại nghe tiếng Tiết Kính truyền đến: "Nguyên Quân."

      Vẻ mặt ông nghiêm nghị, Tiết Đình chỉ đành phải câm miệng.

      Tiết Kính vuốt râu nhìn Chử Đường.

      "Người đâu." Ông ôn hòa phân phó, "Dọn dẹp sương phòng cho khách nghỉ ngơi."

      Ninh Nhi vẫn núp ở phía sau nghe chuyện, tim đập thình thịch. Nghe được cậu phân phó, nàng vội vã rời , trở về viện của mình, lòng thấp thỏm yên.

      Mới vừa rồi, Chử Đường rất ràng, đến là muốn mang Ninh Nhi trở về Lãng Châu thành hôn .

      Nàng chỉ có thể nghe được tiếng, thấy bộ dáng Chử Đường. Nhưng lập tức liền cho là có dáng dấp xinh đẹp ốm yếu như Phan An. Ninh Nhi muốn cùng chút nào. Nhưng, ý tứ cậu là thế nào? Ông đem mình gả Lãng Châu sao?

      Ninh Nhi trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, đứng ngồi yên.

      Nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, Ninh Nhi vội vàng bước ra, thấy cậu cùng mợ đều tới.

      Ninh Nhi nhịn được ô ô khóc, : "Cậu. . . . . ."

      "Sao lại khóc rồi?" Tiết Kính cùng Vi thị liếc mắt nhìn nhau khỏi cười khổ, "Thế nào, sợ cậu đem ngươi bán?"

      Ninh Nhi vội vàng lắc đầu, quệt mắt.

      Tiết Kính ôn hòa : "Ninh Nhi, chuyện vừa rồi ở đường thượng con đều nghe được, vậy con muốn thế nào?"

      Ninh Nhi nhìn ông, hai con mắt hồng hồng, lấy dũng khí, : "Cậu, cháu muốn gả Lãng châu."

      Tiết Kính gật đầu: "Ý ta cũng như vậy."

      Ninh Nhi kinh ngạc, nhìn ông, mở to hai mắt: "?"

      Tiết Kính cười cười, hòa nhã : "Cậu bao giờ lừa con chưa? Chử lang hôm nay mới tới, ngày mai cậu cùng lui hôn ước, sau này còn liên quan."

      Ninh Nhi chuyển buồn làm vui, khi nàng tiễn Tiết Kính cùng Vi thị , mặt tràn đầy nụ cười.

      "Vui lắm hả?" tiếng từ hành lang phía sau truyền đến.

      Ninh Nhi nhìn lại, thấy Tiết Đình đứng ở trong sân dựa cây cột, hai tay ôm ngực, dáng vẻ tự nhiên.

      Thị tỳ nhìn bọn họ, thức thời cười cười tránh .

      Ninh Nhi có chút ngượng, nhìn Tiết Đình chút rồi xoay người muốn vào phòng.

      Tiết Đình bất đắc dĩ cười: "Cùng ta thêm câu cũng chịu? Chán ghét ta như vậy sao?"

      Ninh Nhi dừng bước, quay đầu lại, do dự chút rồi giọng hỏi: "Biểu huynh muốn gì?"

      "Vốn có lời muốn ." Tiết Đình tươi cười nhìn chăm chú vào nàng, "Mà ta thấy muội mới vừa khóc lóc cự hôn, liền biết gì nữa rồi."

      Ninh Nhi nhìn , có chút ngượng ngùng.

      "Biểu huynh. . . . . ." Nàng nghĩ tới chuyện, cắn cắn môi, : "Những lời vị Chử lang kia đều là à? Những chuyện trước kia đều biết sao?"

      Tiết Đình sờ sờ cằm, suy nghĩ chút: "Ta cũng cảm thấy kỳ hoặc, nhưng ngay cả muội cũng chưa từng gặp , chỉ nghe bị bệnh sắp chết đến nơi."

      Ninh Nhi gật đầu, : "Nhưng người này cái gì cũng có, hôn thư kia. . . . . ." Lúc này, nàng chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, "Biểu huynh, hôn thư hay là … giả?"

      Tiết Đình kinh ngạc, cảm thấy hơi buồn cười: "Giả? Làm giả để làm gì?"

      Ninh Nhi tức cười. Đúng vậy a. . . . . . Làm giả làm cái gì kia chứ. . . . . .

      Tiết Đình nhìn nàng, bất chợt cười tiếng: "Muội cái này cũng chưa chắc thể. nếu lợi mà mưu, trừ phi. . . . . ."

      "Hả?" Ninh Nhi mở to hai mắt nhìn .

      "Trừ phi là đại quái trong núi chuyên ăn thịt mỹ nhân, giả mạo làm vị hôn phu, đem muội bắt ăn!"

      Bộ dáng của nghiêm túc, giống như là chuyện hết sức nghiêm trọng.

      Ninh Nhi cũng cười: "Thế gian quái, đều là người ta bịa ra thôi."

      "Muội biết?" Tiết Đình tà nghễ nhìn nàng, "Ai bảo muội vậy?"

      "Phụ thân muội."

      Tiết Đình cười cười: "Vậy sao."

      Trong lòng lại thở phào nhõm, rốt cuộc Ninh Nhi cũng có cái đáp án phải là Thiệu Chẩn. . . . . .

      ***

      "Chàng vừa vậy hơi quá." Mới về đến trong phòng, Vi thị nhịn được , " Chử lang ngàn dặm xa xôi tới, cũng coi như người có tâm. Để Ninh Nhi tùy ý như thế cũng phải là chuyện tốt."

      "Hả?" Tiết Kính ngồi xuống, nhìn Vi thị, "Phu nhân có ý kiến như thế nào?"

      Vi thị rót ly nước, để vào bàn trước mặt Tiết Kính, : "Chàng cho Chử lang là người thế nào?"

      Tiết Kính vuốt râu, : "Nhìn lời cử chỉ, là người được nuôi dạy tốt."

      Vi thị suy nghĩ chút, : "Thiếp cũng nghĩ như vậy, chàng sao quan sát thêm mấy ngày, nếu quả người này tệ, cũng là mối nhân duyên tốt."

      Tiết Kính khoát tay: " thể. Ta đồng ý với Ninh Nhi, hôn này, tất nhiên thể được."

      Vi thị nhìn , khóe môi cong cong, chuyện nữa.

      Chuyện vị hôn phu của Ninh Nhi tới rất nhanh truyền khắp trong phủ.

      Nghe , người này rất có phong thái văn sĩ, nhàng tuấn dật.

      Nghe , người này kỹ thuật đánh cờ rất cao siêu, Tiết Kính nhàn rỗi ở nhà hai ngày cùng đánh cờ, giằng co hồi lâu, khen ngợi có thêm.

      Mấy hôm, ngay cả hai thị tỳ của Ninh Nhi cũng ở trước mặt nàng .

      "Vị lang quân này dáng dấp tệ."

      " sai, nhưng cũng đẹp mắt bằng lang quân nhà chúng ta."

      "Đó cũng chưa chắc, mỗi người đẹp kiểu. . . . . . Nương tử, vị Chử lang kia so với lang quân nhà chúng ta, ngài cảm thấy ai đẹp hơn?"

      Họ trang điểm cho Ninh Nhi, Ninh Nhi nhìn mình trong gương, có chút vui lạnh nhạt : "Ta chưa từng nhìn thấy ."

      Hai thị tỳ nhìn ra Ninh Nhi khó chịu, nhìn nhau cười tiếng, nữa.

      Ninh Nhi trong lòng rối rắm.

      Đến hôm nay, vị kia Chử lang ở lại đây ba ngày rồi. Hôm qua nghe thị tỳ thăm dò tin tức trở về , cậu quả đưa ra ý từ hôn, Chử Đường kia lại đồng ý hay .

      muốn đợi đến lúc nào? Ninh Nhi khỏi nhíu mày.

      Hôm nay, Ninh Nhi theo thường lệ muốn Phật Đường. Vi thị lễ Phật, hoa cắm trong lọ tàn, Ninh Nhi liền vào vườn hái ít.

      Vườn hoa rất gần viện nàng ở, ngày thường chỉ có nữ quyến ra vào. qua Trung thu, các loại hoa cỏ mùa hè lụi , cây hoa quế nở hoa, gió thổi cây động, cả vườn thơm hương.

      Ninh Nhi cắt xong mấy cành hoa muốn rời , chợt thấy dưới bóng cây người tới.

      Nàng ngớ ra.

      Người nọ thân cao, mặt mũi xa lạ. Thế nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhi cũng biết đó là ai.

      Chử Đường nhìn thấy Ninh Nhi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, vội vàng thi lễ: "Chử Đường gặp qua nương tử."

      Ninh Nhi mặt đỏ bừng nhìn , trù trừ lúc rồi hoàn lễ, tiếng lại đến thể nghe được: "Chử lang quân." Dứt lời, nàng đợi Chử Đường chuyện, giống như chạy trốn, vội vàng bước .

      Chử Đường nhìn bóng dáng nhanh biến mất ở sau vườn, giống như tránh ôn thần.

      bình tĩnh mặt lộ ra nụ cười nhạt, đứng yên chốc lát rồi xoay người rời .

      Trong Phật Đường, Vi thị thấy Ninh Nhi trở lại, vẻ mặt đổi, mỉm cười: "Hoa hái được rồi à?"

      Ninh Nhi phục hồi tinh thần, mang hoa cắm vào lọ.

      Vi thị nhìn nàng, chốc lát, phất tay cái, bảo thị tỳ chung quanh lui ra ngoài.

      "Ninh Nhi, lại đây ngồi, ta có lời muốn với con." Nàng nhàng .

      Ninh Nhi nhìn vẻ mặt nàng, trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng vẫn nghe lời bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng.

      Vi thị nhìn Ninh Nhi, đem sách lá bối cầm trong tay đặt lên bàn, cười ôn hòa: "Ta mới nghe người hầu , con ở trong vườn gặp được Chử lang?"

      Ninh Nhi đỏ bừng cả mặt, hoảng hốt vội : "Mợ, con. . . . . ."

      "Cái này có gì mà ngượng ngùng." Vi thị khoan dung : "Gặp được sao, có dâu nào mà vội vàng muốn biết bộ dáng phu quân? Nhớ năm đó, lúc ta với cậu con đính hôn cũng chưa từng gặp mặt, lại dám lén lút nhìn ông ấy, liền bảo đệ đệ trong nhà nhìn rồi về kể với ta. Ai ngờ, đệ đệ đó của ta ngốc, trở về chỉ chữ "được", hỏi mặt mày dáng vóc người thế nào lại ra, làm ta vội muốn chết."

      Ninh Nhi ngờ mợ với nàng những lời này, khỏi cười cười: "Sau đó sao?"

      Vi thị : "Sau đó, mãi cho tới ngày thành thân, ta mới gặp được cậu con, rốt cuộc cũng yên lòng, nghĩ thầm cũng may là nam tử diện mạo đoan chính, nếu , đời này cũng có chỗ mà khóc ."

      Ninh Nhi buồn cười.

      Vi thị nhìn nàng, trở lại chuyện chính: "Cho nên hôm nay mợ nhìn Chử lang, nhớ tới năm đó, cũng hơi xúc động. Khi con gặp chuyện may ở Kiếm Nam cậu con lòng như lửa đốt, lại nghe người phu quân con là người bệnh sắp chết lại càng thêm giận dữ ngút trời. Về sau, ông ấy sai người Lãng Châu dò hỏi kỹ càng, mới biết Chử thị ở Lãng châu, đích xác là đại tộc số , ruộng tốt vạn mẫu, tổ tiên từng làm Thái Thú, người lui tới đều là danh sĩ. Chử lang là trưởng tử đại phòng, sớm muộn gì cũng kế thừa gia nghiệp, chỉ là thân thể tốt. Cậu con tức giận bá phụ con, phản đối hôn đó, chính là vì điều này. Chỉ là, con cũng nghe, chuyện khi trước đều có nguyên do. giờ, Chử lang thân thể khỏe mạnh, tác phong nhanh nhẹn! Cậu con cùng Chử lang chuyện hồi lâu, cảm thấy người này cũng tầm thường, tính tình ôn hoà hiền hậu, cộng thêm gia thế hùng hậu nếu là ở Kinh Thành bị người làm mai đạp hỏng ngưỡng cửa."

      Ninh Nhi nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ: "Ý mợ là. . . . . ."

      Vi thị cười cười, : "Chử lang vốn lòng cưới con, lại gặp phải chuyện sơn tặc làm gián đoạn hôn . Ninh Nhi, con có biết, có vài nhà coi danh tiết của nữ tử so với mệnh còn nặng hơn, nếu gặp phải chuyện như vậy, mặc kệ là vô lý tới cỡ nào, kể cả bỏ tiền tài đút lót quan tòa cũng phải đem hôn lui . Nhưng vị Chử lang này vẫn lòng với con, sau khi khỏi bệnh, kể vạn dặm xa xôi tới Trường An tìm con. Dụng tâm như vậy cũng cho thấy chân thành hiếm có. Bá phụ con tham tiền hứa gả con, quả là đáng ghét, nhưng Chử lang là vô can. gia thế ưu việt, cùng con cũng môn đăng hộ đối, hôm nay lại thân thể khang kiện, chẳng lẽ phải nhân duyên tốt hay sao."

      Ninh Nhi nghe những lời này, tâm từ từ trầm xuống. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt đầu gối rối rắm: "Ý mợ là muốn cháu gả cho vị Chử lang này?"

      Vi thị thở dài: "Ninh Nhi, chuyện này, cũng coi như mợ cầu xin con."

      Ninh Nhi kinh ngạc.

      Vi thị nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: "Ninh Nhi, hôm đó ở trong cung, Nguyên Quân ném gấm cầu cho con, con có biết là ý gì ?"

      Ninh Nhi ngẩn ra, mặt nóng lên.

      . . . . . . Ta rất thích muội... muội nghĩ sao? lời của Tiết Đình đêm đó vọng về bên tai.

      Thấy nàng thẹn thùng , Vi thị lại tiếp tục : "Ninh Nhi, con trời sinh tính tình khéo léo, ai mà thương. Có cháu như con, ta với cậu con cũng thường thường cảm thấy vui mừng. Nhưng cậu con cùng An Quốc Công giao hảo, hai nhà cũng sớm chuyện kết thân. Nguyên Quân hiểu chuyện làm ra chuyện như vậy chẳng những khiến ta với cậu con lúng túng, bên An Quốc Công cũng khó ăn khó ."

      xong, nàng cầm tay Ninh Nhi, tha thiết , "Đây là thứ nhất. Thứ hai, Ninh Nhi, ta rồi, nếu Chử gia lang quân xứng với con, cậu mợ coi như đắc tội khắp thiên hạ, cũng chịu để cho con gả . Nhưng vị Chử lang này quả xuất sắc, là mối lương phối; con còn có nhà cậu làm hậu thuẫn, ai cũng dám khi dễ con. Thứ ba, hôn ước của con và Chử gia là ba môi sáu sính vốn quyết định, cậu con là họ ngoại, vốn nên nhúng tay. Nếu con muốn từ hôn, coi như Chử gia đồng ý, cậu con cũng có khả năng khiến bọn họ gật đầu. Nhưng chuyện con ở Kiếm Nam vốn tiện , mọi người biết thực hư, truyền ra ngoài chính là cậu con ỷ thế đè người. Ninh Nhi, cậu con thương con, những chuyện này chưa từng muốn với con; nhưng mợ lại cảm thấy, nếu muốn tốt cho con nên chút. Hôn này, với con với mọi người chỉ có lợi mà có hại, con nên suy cho kỹ mới phải."

      Hết chương 47

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :