Chương 97.2
Editor: Khanhhoa666
Liêu lão thái quân nghe vậy vẻ mặt ưu thương, : “Vi Vi thông cảm đại cữu mẫu của nó, nay vợ lão đại còn chưa nghĩ thông, ta chỉ sợ đón bọn tiến vào lại có chuyện ồn ào thoải mái, ngược lại càng làm hai đứa thương tâm hơn.”
Liêu lão thái gia nghe xong lại lắc đầu, : “Chuyện này bà sao có thể lại nghe theo nha đầu Vi Vi kia, bọn vào phủ vợ lão đại cũng vĩnh viễn nghĩ thông, ở chung dưới mái hiên mới kêu là người nhà, nếu càng nhìn mặt tình cảm lại càng thêm xa lạ. Đứa Vi Vi kia đối với đại cữu mẫu của nó lòng mang áy náy mới nhân nhượng khắp nơi, mà chuyện năm đó cũng thể nào trách nó, chúng ta để hai hài tử ấy ủy khuất này vài năm rồi, chẳng lẽ nay lại như vậy nữa sao? Vợ lão đại tuy là đau, cũng thể dung túng nàng điêu ngoa chua ngoa, việc này cứ quyết định như vậy , cứ bảo vợ Lão đại thu thập phòng cho hai đứa .”
Liêu lão thái quân cũng nghĩ chuyện nên như vậy, liền cười thu lại bức thư kia, cho nha hoàn Xuân Hà đem chuyện nhà tứ lão gia nhờ có Cẩm Sắt nên được cứu trợ tuyên dương toàn phủ, lại cho Vưu ma ma mời đại phu nhân tới, xong xuôi mới cười uống trà.
Trong viện Cừu Phỉ, Hải thị nghe Liêu lão thái quân tặng cháo Thất Bảo ngũ vị đến liền thấy ngạc nhiên, các viện trong Liêu phủ chưa từng có thiết kế phòng bếp riêng, tất cả thức ăn đều xuất từ phòng bếp chung, cháo Thất Bảo ngũ vị này thường cũng cần phải từ nha hoàn bên viện Lão thái quân đưa tới mới đúng, mà các phủ đệ khác tặng cháo cũng đều được đưa tới phòng bếp trước chứ, sau đó mới chia cho mỗi viện phần. Cháo này phải được đưa tới từ phòng bếp, mà là đại nha hoàn bên người lão thái quân tự mình đưa tới, cũng kỳ quái.
Hải thị nhìn thấy đôi sư trong cháo Thất Bảo ngũ vị khi biết được cháo là đến từ nơi nào, sắc mặt bà liền trở nên khó coi, nhìn chằm chằm chén cháo kia hai đấm nắm chặt, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày nay trong phủ mọi người đều lén bàn bạc việc đón tỷ đệ Cẩm Sắt vào phủ, ngày đó vài vị tiểu thư vào cung cũng ở chung cùng Diêu Cẩm Sắt rất vui vẻ, lão thái quân có ý muốn tiếp tỷ đệ Cẩm Sắt vào phủ rất ràng. Việc này mặc dù mọi người đều chưa với Hải thị, nhưng Hải thị mù cũng chẳng điếc, cũng sớm biết được từ chi thứ hai, tam phòng cũng rất tán thành chuyện lão thái quân tiếp tỷ đệ Cẩm Sắt nhập phủ.
Nay lão thái quân cho đại nha hoàn tặng cháo này lại đây ràng là muốn bà tỏ thái độ mà, ngửi thấy mùi cháo thơm ngào ngạt kia, Hải thị chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy cay đắng, thân thể cứng ngắc, trước mắt giống như lại lên cảnh tượng phu quân cả người cứng đơ được hạ nhân nâng trở về, ngực có hai lỗ tên tối om, vuốt ve thân thể thân thể lạnh như băng khiến cho tuyệt vọng cùng lạnh lẽo dâng lên trong lòng bà cho dù cách bốn năm vẫn bùng lên như mới ngày hôm qua, ký ức hãy còn mới mẻ, mà cha mẹ ruột của phu quân dĩ nhiên lại có thể quên được, lại có thể quên trưởng tử đáng thương của bọn họ sao!
Ý nghĩ này làm cho Hải thị thể bình tĩnh, càng thể tiếp nhận, hai mắt bà bất giác đỏ lên, cả người run run, gầm lên tiếng, “Mang cháo này vất ra ngoài cho ta! Vất mau!”
Tử Quyên thấy Hải thị như thế sợ tới mức vội vàng lên tiếng, nhanh tiến lên bỏ cháo vào lại thực hộp, đúng lúc này rèm cửa bị mở ra, lục thiếu gia Liêu Thư Ngạn được vú nuôi dẫn vào phòng, thấy hốc mắt mẫu thân hồng hồng vội chạy vài bước kéo tay Hải thị, :“Mẫu thân khóc, Ngạn Nhi giúp mẫu thân đánh người xấu được !”
Hải thị được tay mềm mại nhàng của tiểu nhi tử lôi kéo, cúi đầu thấy khuôn mặt nhắn của phấn điêu ngọc mài giống hệt phu quân mất, lại được dùng ánh mắt thân thiết và quan tâm nhìn, lại nghe thấy lời kia của nhất thời nước mắt liền bùng lên, mạnh ôm tiểu Thư Ngạn vào trong lòng ô ô khóc lên, nghẹn ngào : “Ngạn Nhi của nương thực ngoan, nương cần Ngạn Nhi giúp nương đánh người xấu, nương chỉ cần Ngạn Nhi hảo hảo đọc sách, như vậy phụ thân con mới có thể mỉm cười nơi chín suối. Ngạn Nhi nhất định phải nhớ , phụ thân con là người thương con nhất đời này, con nhất định phải nhớ phụ thân, thời thời khắc khắc đều được quên.”
Ngạn Nhi bị mẫu thân ôm vào trong ngực, cảm thụ được bi thương của mẫu thân, muốn cũng chưa từng gặp được phụ thân, sao có thể nhớ phụ thân đây, nhưng lại lại ngây thơ nghĩ nếu như vậy chắc chắn làm mẫu thân càng thêm khổ sở, lúc này liền cẩn thận : “Ngạn Nhi thời thời khắc khắc đều nhớ phụ thân, cũng chăm chỉ học bài, mẫu thân đừng khóc.”
Hải thị nghe vậy khóc càng thêm dữ dội, qua lúc lâu bà mới dần dần bình tĩnh lại, cho vú nuôi mang Ngạn Nhi , sau mới vào tịnh phòng.
Ngạn Nhi ra khỏi phòng, thấy Tử Quyên cũng mang theo hộp thức ăn ra, lúc này liền nghĩ tới chuyện nghe được khi chuẩn bị bước vào phòng, nhíu mi hỏi: “Tử quyên tỷ tỷ, mẫu thân vì sao thấy cháo này liền vui?”
Tử Quyên nghe hỏi liền trả lời: “Cháo này là biểu tiểu thư đưa tới, có lẽ là vì làm quá ngọt, phu nhân thích ăn nên mới vui.”
Ngạn Nhi nhìn hộp thức ăn kia lại : “Biểu tiểu thư là biểu tỷ nhà Đại thúc sao?”
Tử quyên gật đầu, dự đoán được Ngạn Nhi lại bước tới đột nhiên giằng lấy hộp thức ăn sau đó liền ném xuống bậc thang, làm cho đồ ăn trong hộp thức ăn văng ra nát bét. Ngạn Nhi thấy tử quyên sửng sốt, lại hừ lạnh tiếng, : “Nương thích ta cũng thích, Tử Quyên tỷ tỷ về sau cho phép đem những thứ nương thấy ra trước mặt nương!”
xong liền nhảy xuống bậc thang đá văng hộp thức ăn kia ra, lúc này mới rời bước khỏi viện.
Hải thị trong phòng chỉnh trang lại ra liền nghe thấy bên ngoài vang lên thanh ồn ào huyên náo, bà cho gọi Tử Nguyệt tới hỏi , lại nghe Tử Nguyêt thấp thỏm trả lời:“Là thư báo bình an của Tứ lão gia, Tứ lão gia nếu có biểu tiểu thư cứu Bình Nhạc quận chúa, Lý tướng quân xuất binh bình loạn, nay khắp phủ đều biết là biểu tiểu thư cứu nhà Tứ lão gia......”
Hải thị do khóc hồi, cảm xúc ổn định nhiều, nghe vậy liền chỉ bình tĩnh hề nổi giận. Cùng lúc bên ngoài truyền đến giọng của Vưu ma ma.
“Đại phu nhân có rảnh rỗi ạ? Thêu Xuân viên mang quần áo mới ngày tết đến cho phu nhân và các tiểu thư, lão thái quân mời đại phu nhân sang nhìn chút.”
Hải thị nghe vậy môi mím lại, thở phào nhõm, chờ Vưu ma ma tiến vào liền ra ngoài.
Lúc Hải thị đến Tùng Hạc viện, nhị phu nhân, tam phu nhân cùng ba vị tiểu thư đến, cách phòng xa xa nghe thấy tiếng cười đùa huyên náo, Hải thị chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, sắc mặt lại có chút lạnh , bà bước vào phòng chỉ thấy Liêu lão thái quân cùng nhị phu nhân Hồ thị nhìn bộ váy màu xanh ngọc mà giỡn, thấy bà tiến vào Hồ thị cười : “Đại tẩu mau tới xem, xiêm y này là lão thái quân đặc biệt dặn Thêu Xuân lâu làm cho đại tẩu đấy, kiểu dáng tốt, bức thêu hoa mẫu đơn nở rộ này hào phóng, da đại tẩu trắng mặc vào nhất định rất hợp.”
Hải thị nghe vậy tiến lên, Hồ thị rũ xiêm y kia ướm lên người Hải thị, khiến cho vài vị tiểu thư cùng khen ngợi, cười khuyến khích bà thủ luôn để mọi người nhìn thử. Hải thị thấy mọi người tâng bốc mình, trong lòng ngược lại thoải mái, cười : “Ta lớn tuổi rồi, lại ở goá, mặc xiêm y rực rỡ như vậy e lại để mọi người chê cười, lúc đấy lại chẳng còn mặt mũi nào.”
Bà câu khiến sắc mặt mọi người thay đổi, Liêu lão thái quân đabg cười liền ngưng hạ, : “Ta còn chưa già, ngươi tuổi còn trẻ lại bảo mình già, váy màu xanh ngọc này phải độ tuổi như ngươi mặc mới hợp sao lại mất mặt chứ?!”
“Đại tẩu chỉ lớn hơn muội có hai tuổi, muội còn suốt ngày thích mặc mầu hồng đấy, xiêm y màu sắc tươi sáng quá vậy chẳng phải đại tẩu như tát vào mặt muội rồi sao.” Hồ thị thấy khí khác thường, vội vàng cười đẩy Hải thị chút.
Hải thị lại cười : “Nhị đệ muội mặc màu sắc tươi sáng kia là cho nhị thúc xem, đại ca ngươi mất rồi, ta lại mặc quần áo sặc sỡ tô son điểm phấn để cho người ta bán tán sao?! Tâm ý của mẫu thân con dâu xin nhận, con dâu và tam đệ muội vóc người gần như nhau, con dâu thấy xiêm y này vẫn nên để cho tam đệ muội mặc tốt hơn.”
Hải thị lại tiếp câu làm khí càng thêm cứng nhắc, tam phu nhân thấy mặt Liêu lão thái quân còn nụ cười, vài vị tiểu thư cũng dám cười nhìn lại đây. Bà vội vàng đứng dậy chêm vào chọc cười mọi người: “Đại tẩu, trưởng bối ban thưởng sao có thể từ chối, xiêm y này là vì nhờ có đại tẩu quản lý việc bếp núc nhiều năm, vất vả làm lụng nên mới đặc biệt mua thêm cho đại tẩu. Muội vô công nhận lộc, cũng dám chiếm làm của riêng. Mẫu thân thương đại tẩu, cố ý muốn làm xiêm y cho đại tẩu, muội và nhị tẩu cho dù muốn cũng có được đâu, đại tẩu cũng đừng xấu hổ nữa, mau nhận lấy .”
Hải thị cũng biết chuyện gì xảy ra với mình, trong lòng bà biết chuyện tỷ đệ Cẩm Sắt vào phủ thể ngăn cản được, trước khi đến Tùng Hạc viện nghĩ rất kĩ rồi, mặc dù thể thay đổi cũng giả bộ hiền thục, cũng khiến lão thái quân càng thêm áy náy với bà, lại thêm che chở và quý Ngạn Nhi hơn, nhưng bà cũng biết sao lại khống chế được miệng ra những lời châm chọc cùng ác ý.
Lúc này Liêu lão thái quân thu lại mỉm cười, lại được tam phu nhân đẩy chút, Hải thị mới cắn cắn môi, nhận lấy xiêm y kia, : “Mẫu thân ban cho con dâu nào dám chối từ. thực là nghĩ tới mẫu thân vì con dâu mà lo lắng nên quá mức vui mừng nên có chút băn khoăn mà thôi, con dâu tạ mẫu thân ban cho.”
Bà xong hai mắt ửng đỏ, Liêu lão thái quân thấy bà ta bộ dáng như vậy cũng thêm gì nữa, hít hơi : “Bỏ , ngươi nếu thích đừng mặc là được, cũng chỉ là bộ xiêm y mà thôi.”
Hải thị nghe vậy thấy khuôn mặt Liêu lão thái quân mang u sầu, vẻ mặt ngượng nghịu, nghĩ lại từ khi vào cửa Liêu lão thái quân đối với bà thông cảm vô cùng, chỉ đem toàn quyền việc bếp núc giao cho bà, năm đó khi phu quân còn sống cũng giống như các bà bà khác nhúng tay vào chuyện trong phòng của con dâu, còn thường thường khuyên phu quân kính thê tử là bà. Mấy năm nay phu quân mất, lão thái quân lại thương Ngạn Nhi, đối bà càng thêm khoan dung.
Nghĩ tới đó, trong lòng Hải thị tuy có oán, nhưng lòng vẫn mềm nhũn, : “Ý của mẫu thân con dâu đều hiểu được, con dâu phải là người lý lẽ, mấy năm nay phụ thân mẫu thân vì con dâu mà bất hòa với hai hài tử kia, con dâu vạn phần bất an, nay biết được hai hài tử ở Diêu gia sống tốt, con dâu làm mợ sao lại đau lòng? Mẫu thân cố ý vì con dâu làm xiêm y này, chẳng lẽ là thấy con dâu có lòng bao dung có ý muốn ngăn trở mẫu thân tiếp hai hài tử đó vào phủ sao? Mẫu thân nghĩ con dâu như vậy khiến con dâu quá thương tâm.”
Liêu lão thái quân nghe vậy lại thấy Hải thị rơi nước mắt, liền vội kéo tay bà, : “Là mẫu thân nghĩ nhiều, ngươi vào của Liêu gia nhiều năm như vậy, mẫu thân biết ngươi rất tốt, ngươi nghĩ thông suốt mẫu thân cũng yên tâm. Mẫu thân và phụ thân các ngươi nay cũng già rồi, chỉ mong sao nhà chúng ta có thể cùng nhau sống tốt, Vi Vi và mậu ca nhi tuy là họ Diêu, nhưng lại là cốt nhục mà tiểu đáng thương của các ngưới lưu lại, người cũng chảy dòng máu Liêu gia chúng ta, mẫu thân làm như vậy, cũng là vì tốt cho ngươi. Lão đại nhiều năm như vậy rồi, mẫu thân biết ngươi vẫn chưa buông bỏ được khúc mắc, nhưng người mất cũng mất rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục về phía trước, Vi Vi và mậu ca nhi vào phủ, ngươi cũng có thể sớm ngày đối mặt với chuyện này......”
Hải thị nghe vậy nức nở tiếng, lấy khăn tay lau nước mắt : “Mẫu thân đừng vậy, con dâu hiểu được, con dâu liền cho người thu dọn Tịch Hoa viện và Thạch Nghiên viện, ngày mai tự mình đón hai hài tử đó về.”
Liêu lão thái quân cười gật đầu, lại trấn an Hải thị hai câu, mới hỏi tới Liêu Thư Ý, : “Cũng sắp tới lễ mừng năm mới , Ý nhi rốt cuộc nơi nào? với ngươi sao?”
Hải thị nghe vậy hít tiếng, : “Đứa này càng ngày càng ra gì, chỉ để lại phong thơ bảo có chuyện quan trọng rời kinh chuyến, mà mới rời này vài ngày chưa có tin tức gì, khó khăn lắm hôm qua mới cho người gửi thư về nhưng cũng có ở đâu. Con dâu dạy con bất lực, xin mẫu thân trách phạt.”
Liêu lão thái quân nghe xong nhíu mi : “ trách được ngươi, hai năm nay là ta cùng phụ thân ngươi lơ là đứa này, bản tính Ý nhi hiền lành, vẫn luôn là đứa biết nghe lời có hiểu biết, hai năm này tính tình có chút kì lạ cũng là thiếu niên thời kì trưởng thành lông bông chút, phụ thân ở tuổi đó cũng ngang ngạnh hai năm, lớn lên chút làm quan liền thay đổi. Nên chắc chắn thực có chuyện quan trọng mới rời kinh, tuổi cũng , có thư về báo bình an là tốt rồi ngươi cũng đừng quá lo lắng.”
------ Hết chương 97 ------
Chương tiếp Cẩm Sắt vào Liêu phủ, Hoàn Nhan trở về...