1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sớm Yêu Trễ Cưới - Hạ Mạt Thu (Full 52c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongtron092

      huongtron092 Active Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      42
      "Bởi vì ấy là định mệnh duy nhất của tôi." tung hoa***tung hoa
      quá tuyệt!!!

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      kết nhất câu cuối.......2 ng h chỉ còn vượt qua mẹ LTM là ok
      thank nàng

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 52:

      Gần cửa ải cuối năm, Thích Giai đeo khẩu trang ở phòng tiếp khách yoga cho phụ nữ có thai. Trước kia mang thai cũng từng luyện yoga, nhưng khi đó bận quá, buổi tối thường xuyên tăng ca, hai năm tổng cộng được sáu lần. May mà bà chủ phòng yoga là người làm kinh doanh, sau khi biết được mang thai chủ động đưa thời gian tập kéo dài, cho thay đổi thành chương trình tập yoga cho phụ nữ có thai. Thích Giai từng hỏi qua ý kiến bác sĩ, yoga cho phụ nữ có thai luyện tập hô hấp và phương pháp tĩnh tâm giúp thuận sản, cho nên vẫn kiên trì luyện tập.

      Trước đó vài ngày, phải tới phòng yoga tập, nhưng ở thành phố B có bão cát liên tục báo động đỏ trước, cả thành phố đều bị bao phủ bên trong sương mù u ám, chất lượng khí kém đến mức làm cho người ta thể hô hấp. có mũi mẫn cảm, gặp thời tiết tốt, mũi dễ chịu, lúc đầu là nước mũi, sau lại hắt hơi liên tục, cuối cùng chuyển biến xấu phải ở nhà đeo khẩu trang, nếu chỉ có thể đón tiếp cơn hắt hơi liên tục.

      bộ động tác chấm dứt, Thích Giai nằm thẳng đệm điều chỉnh hô hấp. Trong gian im lặng, thanh chìa khoá tra vào ổ phát lên ràng. kinh ngạc mở to mắt, nhìn đồng hồ tường __4 giờ rưỡi, hôm nay Lâm Tiêu Mặc tan tầm cũng sớm quá.

      Thích Giai muốn đứng dậy, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai ___ “A”.

      Thích Giai sợ tới mức thất thần, còn chưa kịp phản ứng, người thét chói tai lại bắt đầu kinh hô, “Mẹ, Thích Giai ngã mặt đất!” Tiếp theo, hai bóng người lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai, chạy vội đến trước mặt , đợi chuyện, liền trái phải nâng đứng lên.

      “Sao lại ngã? Bụng có đau hay ?” Người phụ nữ trẻ hơn bên trái lo lắng hỏi. Nhưng còn chưa kịp trả lời, người lớn tuổi bên phải lên tiếng, “Đỡ tới sô pha trước, … gọi 120, kêu xe cứu thương.”

      “Cháu sao, cháu…”

      Thích Giai vừa định giải thích, bị người lớn tuổi cắt ngang, “Cái gì sao? Cháu bây giờ bụng lớn, ngã xuống như vậy, chẳng may động tới thai khí làm sao bây giờ?”

      “Đúng rồi…” Người trẻ hơn cũng theo.

      Mắt thấy tình huống hai người suy nghĩ và ngày càng sai lệch, Thích Giai vội lên tiếng ngăn cản quan tâm của hai bà, “Cháu bị ngã, cháu tập yoga.”

      bị ngã?”

      “Tập yoga?”

      Hai người trăm miệng lời, tiếp theo hai mặt nhìn nhau. Cảm giác như có con quạ đen bay qua!

      Thích Giai ngượng ngùng gật đầu, nhàng rút cánh tay trong tay hai bà ra, hỏi chuyện đáng quan tâm nhất, “Xin hỏi, mọi người là?”

      Kỳ thực Thích Giai hỏi xong liền mơ hồ đoán được đáp án, họ dùng chìa khoá mở cửa, đương nhiên là người rất thân cận với Lâm Tiêu Mặc, honn nữa vừa rồi trộm quan sát người trẻ hơn, mơ hồ cảm thấy rất giống với tấm ảnh chụp Lâm mẹ mà Lâm Tiêu Mặc từng cho xem qua, nhưng mái tóc dài bị cắt thành mái tóc ngắn ngang tai chỉnh tề, mới làm cho dám xác định.

      Người trẻ hơn lúc này mới kéo lại vạt áo, tự giới thiệu, “Ta là mẹ của Tiêu Mặc, đây là bà ngoại của Tiêu Mặc.”

      “Chào bà ngoại, chào dì.” Thích Giai lễ phép chào hỏi, thanh có chút gấp gáp.

      Bà ngoại dường như nhìn ra khẩn trương của , nhã nhặn dắt tay , kéo ngồi sô pha, cười , “Sao còn gọi dì, đứa cũng có rồi, phải nên gọi mẹ sao?”

      Thích Giai trưng cầu nhìn về phía Lâm mẹ, chờ đợi ý của bà. Đáng tiếc, sau đó chỉ là sắc mặt bà bình tĩnh nhìn cái, sau đó xoay người tới gần cửa tìm hành lý vừa rồi bối rối bị ném ở đó.

      Thích Giai thấy thế, cũng theo sau, muốn khom lưng kiểm lại đồ đạc, lại bị Lâm mẹ quát dừng lại, “Con đừng lộn xộn.”

      Thấy Thích Giai lúng túng cứng người, Lâm mẹ vội vàng giải thích, “Bụng con lớn như vậy nên cử động, ngồi đó với bà ngoại lát, nơi này để mẹ thu dọn.”

      Thích Giai vâng tiếng, thầm thở ra. ra Lâm mẹ là sợ bụng lớn tiện, chứ phải ghét bỏ , cho lộn xộn đụng đến đồ bà mang đến.

      Mặc dù bảo được lộn xộn, Thích Giai vẫn tới trước phòng bếp rót cho bà ngoại ly nước, “Bà ngoại, biết bà có uống trà , cháu rót cho bà ly nước ấm.”

      “Đều là người nhà, khách khí cái gì.” Bà ngoại đứng dậy tiếp nhận cái ly, tầm mắt nhìn đến khẩu trang mặt , nhíu nhíu mày.

      Thích Giai bị bà nhìn mới nhớ đến mình còn đeo cái khẩu trang to, lễ phép. Vội đưa tay tháo ra lại bị bà ngăn lại, “Cháu cứ đeo. Tiêu Mặc mũi cháu mẫn cảm, đeo nó bị hắt hơi.”

      Thích Giai thẹn thùng gật đầu, “Năm nay mới như vậy, trước kia vốn sao.”

      “Chủ yếu là khí ở thành phố B kém, cháu xem, bên ngoài mù mịt, há miệng chuyện, miệng đầy cát.”

      “Đúng ạ, năm nay đặc biệt nghiêm trọng, gió bụi liên tục.” Thích Giai hùa theo.

      Hai người từ khí ở thành phố B đến chuyện ùn tắc giao thông, lại đến giá nhà kinh người… Cứ như vậy, hai bà cháu bao lâu liền hiểu nhau hơn. Thích Giai lúc này mới nhớ tới hỏi, “Bà ngoại, mọi người sao lại đến đây?”

      Bà ngoại hướng về phía người phụ nữ bận rộn ở nhà bếp, cười tủm tỉm , “Ừ, mẹ cháu nghe người giúp việc về nhà đón năm mới, sợ hai đứa chăm sóc tốt bản thân, cho nên đến đây nhìn xem.”

      “Vậy Tiêu Mặc đâu? ấy đón mọi người sao?” Thích Giai có chút tò mò, nếu Lâm Tiêu Mặc đón họ, vậy họ như thế nào có chìa khoá.

      “Có đón, bất quá nửa đường công ty nó có việc gấp, cho nên vội quay về.”

      ra là như vậy. Bất quá Lâm Tiêu Mặc cũng là, như thế nào với sớm chút họ muốn tới, khiến cho trở tay kịp, ngay cả chuẩn bị cũng có.

      Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Thích Giai suy nghĩ trừng trị thế nào, chuông cửa liền vang lên, Thích Giai nhìn đồng hồ, cần gì thêm khẳng định là Lâm Tiêu Mặc.

      còn chưa đứng lên, Lâm mẹ ở nhà bếp tới cửa, cửa vừa mở ra, chợt nghe giọng Lâm Tiêu Mặc ngọt như mật, “Mẹ, mẹ nấu cái gì vậy? Thơm quá.”

      “Còn chưa hầm nghe được mùi? Cái mũi trư là linh.” Lâm mẹ trêu ghẹo đẩy đầu con trai.

      “Đúng a, mẹ con hầm vịt với măng là ngon nhất, mới ra khỏi thang máy nghe được mùi.”

      Thấy bộ dáng Lâm mẹ vui vẻ ra mặt, Thích Giai thầm trở mình xem thường, ai, ngàn chọc vạn chọc, cái rắm chọc được a!

      “Được rồi, vuốt mông ngựa ít thôi, qua tán gẫu với bà ngoại lát, tối nay là có thể ăn cơm.”

      Lâm Tiêu Mặc câu tuân lệnh, cởi áo khoác tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Giai, “Bà ngoại, mọi người tán gẫu gì thế?”

      Bà ngoại nhếch miệng cười, “ chuyện cháu lúc còn .”

      “Lúc ?” Lâm Tiêu Mặc hơi nâng mi, “Bà ngoại, bà đừng đem chuyện xấu trước đây của cháu kể cho ấy nghe, bằng ấy cười cháu.”

      “Chuyện xấu? Cháu có chuyện gì xấu nhỉ?” bà cười, vẻ mặt gian trá, “Là bị chó rượt rơi xuống hố phân? Hay là tham gia cuộc liên hoan, bị nữ sinh hôn đầy dấu mặt, hay là…”

      “Bà ngoại!” Lâm Tiêu Mặc kêu to tiếng, “Bà muốn liệt kê hết mọi chuyện sao? Còn nữa cháu giận đó.”

      “Được được, .” Bà mỉm cười đồng ý, lại quay đầu nháy mắt với Thích Giai, giọng thầm, “Ăn cơm xong bà ngoại kể chuyện vui cho con tiếp.”

      Thích Giai bị động tác trêu đùa của bà ngoại làm cho cười khúc khích, bất quá liếc nhìn người nào đó đen mặt, vội nhịn cười, trộm nhéo nhéo tay .

      “Hừ, muốn cười cười .” Lâm Tiêu Mặc gõ vào trán , giọng điệu bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

      Bà ngoại cũng là người thức thời, thấy vợ chồng son tình cảm nồng nàn, liền tìm cớ, xem Lâm mẹ nấu cơm thế nào, rời khỏi phòng khách.

      Mãi đến khi bà xa, Thích Giai mới cấu ngắt lưng Lâm Tiêu Mặc phen, hạ giọng chất vấn, “ sớm biết mọi người muốn tới, sao cho em biết?”

      cũng mới biết được lúc sáng.” Lâm Tiêu Mặc bắt được tay giải thích, “Mẹ trước khi lên máy bay mới gọi điện thoại cho , muốn đến thành phố B thăm chúng ta.”

      “Vậy cũng nên sớm chút báo cho em biết a, hại em làm chuyện xấu hổ.”

      “Xấu hổ gì?”

      Thích Giai đem chuyện buổi chiều mơ hồ kể lại, nghe được Lâm Tiêu Mặc bất cười, “Mẹ lúc ấy khẳng định bị hù chết.”

      “Em cũng bị hù chết, mẹ đột nhiên đến, em chút chuẩn bị cũng có.” Thích Giai oán giận .

      “Muốn chuẩn bị cái gì? Như vậy phải rất tốt sao?” Lâm Tiêu Mặc sờ sờ đầu , “Sớm với em, chắc chắn em lại nghĩ đông nghĩ tây.”

      “Nhưng mà…” Thích Giai xem xét cách ăn mặc tuỳ tiện người mình, vui mở miệng, “Tốt xấu gì em cũng chỉnh trang chút, lấy hình tượng tốt gặp mẹ chứ!”

      “Hình tượng bây giờ rất tốt, vừa thấy chính là phụ nữ có thai.” Lâm Tiêu Mặc trêu chọc.

      Thấy nhíu chặt mày, bộ dáng sắp phát hoả, Lâm Tiêu Mặc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Hôm nay cái mũi có khó chịu chút nào ?”

      hắt hơi, bất quá vẫn bị nghẹt mũi.” Thích Giai .

      “Khó trách, mẹ nấu thơm như vậy em cũng phản ứng.” Lâm Tiêu Mặc liền nhéo cái mũi sau khẩu trang của , “Mẹ từ Hàng Châu mang vịt đến, là cho em bồi bổ sức khoẻ.”

      “Mẹ vừa nghe dì giúp việc về nhà, liền tâm tâm niệm niệm chạy đến. Trước khi còn đến chỗ bác sĩ trung y mua hơn mười đơn thuốc bồi bổ cho phụ nữ có thai, mang theo bao đầy dược liệu, nguyên liệu đến đây nấu ăn.”

      “Bà giận em? Hay là mẫu bằng tử quý?” Thích Giai cẩn thận hỏi thử.

      “Đều có .” Lâm Tiêu Mặc trả lời , “Đứa nhân tố, bất quá đáy lòng bà hẳn hiểu và bỏ qua cho em, nếu với tính tình của mẹ , cho dù em mang chính là long thai, bà nếu bỏ qua vẫn tiếp tục phản đối.”

      “Vậy thái độ tại của mẹ là gì?” Thích Giai hỏi.

      Lâm Tiêu Mặc xoa tóc , chậm rãi , “Hẳn là ngầm thừa nhận.”

      “Nhưng buổi chiều bà ngoại bảo em đổi lại gọi mẹ, bà tỏ thái độ.”

      Lâm Tiêu Mặc sửng sốt, ai ủi hôn trán , “Từ từ được, bà lần này tới chăm sóc em làm tình hình tốt, hoàn toàn chấp nhận em chỉ là vấn đề thời gian.”

      “Chỉ mong vậy.”

      Cái mũi thông, vị giác cũng bị ảnh hưởng, Thích Giai tại cảm thấy đồ ăn Lâm mẹ làm rất ngon, đặc biệt là canh vịt nấu măng, mềm mại thơm ngon, làm cho sau khi mang thai ít được ăn thịt tươi cũng nhịn được gặm cái cánh và chân vịt.

      Lâm mẹ thấy ăn vui vẻ, mặt ý cười cũng càng sâu, mặc dù nhiệt tình dào dạt gắp thức ăn cho , cũng nhiều, nhưng ung dung thản nhiên đem đĩa thịt qua bên này cho , ý bảo ăn nhiều chút. Thích Giai trộm trao đổi ánh mắt với Lâm Tiêu Mặc, ấm áp tự đáy lòng.

      Cơm nước xong, Lâm mẹ mang trái cây gọt vỏ, bốn người ngồi vây quanh sôpha xem TV, được lúc, điện thoại Lâm mẹ liền vang lên.

      Thích Giai vừa xem TV, vừa nghe đối thoại của bà, đoán là điện thoại của Lâm ba. Khi phân tâm, thình lình nghe Lâm mẹ nhắc đến tên mình, “Vậy phải hỏi Thích Giai có đồng ý hay ?”

      trố mắt, còn chưa phản ứng kịp, Lâm mẹ đưa di động sang cho , “Ba con muốn chuyện phiếm với con.”

      ngơ ngác vâng tiếng, nhận lấy di động, cũng biết có phải chịu ảnh hưởng bởi câu “Ba con” của Lâm mẹ hay , rất tự nhiên liền hỏi, “Ba, ba tìm con?”
      Lời vừa ra khỏi miệng, người trong phòng khách cùng Lâm ba ở đầu kia điện thoại đều ngưng đọng trong chớp mắt, Lâm Tiêu Mặc suy ngẫm nhìn , mặt đều là ý cười. Thích Giai bị nhìn đỏ mặt, nghiêng đầu vuốt tóc để ý tới .

      May mà Lâm ba ở bên kia rốt cuộc phản ứng tự nhiên, theo lời , “Thích Giai, ba lúc trước có thương lượng với mẹ con tết lịch ở đâu, ba muốn các con quay về Hàng Châu, có được chứ?”

      “Ông bà nội đều rất nhớ hai đứa, hơn nữa thời tiết ở Hàng Châu tốt hơn so với thành phố B, đối với khí quản và mũi của con cũng tốt.” Lâm ba tiếp tục khuyên, “Con và Tiêu Mặc tuy chưa bàn qua chuyện hôn lễ, nhưng tóm lại là vợ chồng rồi, bằng hữu thân thích cũng nên gặp qua, con có phải hay ?”

      phen , hợp tình hợp lý, Thích Giai có thể nào ngoan ngoãn , “Vâng!”

      Lâm ba lại hàn huyên với Lâm Tiêu Mặc lát, cuối cùng quyết định: chờ Lâm Tiêu Mặc nghỉ, trở về Hàng Châu ăn tết lịch.

      Ngắt điện thoại, Lâm mẹ bỗng nhiên gọi Thích Giai, “Thương lượng với mẹ con, xem bà có đồng ý đến Hàng Châu ?”

      Thích Giai cảm kích nhìn về phía Lâm mẹ. Ba vừa mất, mẹ mình ở nhà lẻ loi hiu quạnh, quả thực yên lòng. Vừa rồi đồng ý, nhưng lo lắng nhất vẫn là mẹ . Điều này, Lâm mẹ chủ động đưa ra, tháo gỡ nỗi lo của .

      Ngày hôm sau, Thích Giai gọi điện cho mẹ, phen khuyên bảo, mẹ mới miễn cưỡng đồng ý ở nhà thông gia trải qua tết lịch.

      Nhưng theo như lời Lâm Tiêu Mặc, thời gian là liều thuốc tốt nhất. Có thể là quan hệ sớm chiều ở chung, Thích Giai cũng cảm giác được ràng thay đổi thái độ của Lâm mẹ, cũng cố gắng làm tốt, hy vọng sớm ngày hoá giải tất cả hiểu lầm.

      Đầu tháng tư, trải qua hơn năm giờ tra tấn, tiểu công tử Lâm gia rốt cuộc cũng từ bụng mẹ ra, phát ra tiếng khóc vang dội.

      Do Lâm mẹ kiên trì, Thích Giai sinh ở Hàng Châu. Trong tháng này, Lâm mẹ, mẹ cộng thêm hai người giúp chăm sóc và cục cưng, ngoại trừ việc cho con bú sữa, còn lại đều được lo hết, dùng lời của Hứa Đình Đình chính là, “Cậu làm mẹ cũng quá thoải mái đó?”

      Qua trăm ngày, Thích Giai qua tháng, vui mừng nhất lại chính là Lâm Tiêu Mặc. Vì sao, vì nghẹn lâu quá đó thôi.

      Trước đó là Thích ba bệnh nặng, Thích Giai tiều tuỵ vì lo lắng, cũng có tâm tư kia, lần đó gặp qua Lục Tranh, rượu say loạn tính trái lại được tận hứng lần, ai ngờ chỉ đợt tấn công, có đứa con, nào dám lỗ mãng nữa? Mấy tháng mang thai này, tuy bác sĩ vẫn giai đoạn giữa có thể có cuộc sống vợ chồng, nhưng dám mạo hiểm, chỉ có vài lần đều là qua loa cho xong việc, căn bản thoải mái. Tính trước tính sau, cơ hồ gần hai năm chạm tới vợ mình, có thể bứt rứt đến hoảng sao?

      Buổi tối cuối tuần, Lâm Tiêu Mặc từ thành phố B trở về Hàng Châu. Cơm nước xong, thừa dịp ai chú ý kéo Thích Giai về phòng, cắn môi chút, thấp giọng, “Vợ, muốn em.”

      Hơi thở nóng ẩm làm cho Thích Giai run rẩy trận, mặt cháy đỏ bừng, “Đừng làm bậy, em còn phải cho cục cưng uống sữa.”

      cũng đói bụng, em cho ăn với.” Lâm Tiêu Mặc đem tay chế trụ cánh cửa, đầu lưỡi dọc theo cổ trượt đường.

      “Tiêu Mặc, đừng…”

      “Hư.” Lâm Tiêu Mặc vùi đầu trước ngực ngày càng đầy đặn của , vừa liếm vừa hít, trong miệng mơ hồ , “Vợ, em thơm quá.”

      Cảm giác lâu dần dần xuất , Thích Giai được tận lực khiêu khích, dần dần như nhũn ra, lơ mơ, chỉ có thể bám vào cơ thể , phát ra tiếng ngâm nga khó nhịn, bất quá khi quần bị kéo xuống, Thích Giai vẫn khôi phục tia lý trí.

      “Chờ, chờ chút.” thở hổn hển năn nỉ, “Chờ em cho cục cưng uống sữa xong, được ?”

      được.” Nơi đó của đàn ông dục hoả công tâm sao có thể chờ đợi, nhanh gọn giải quyết quần áo vướng bận người, giải phóng trói buộc, sau đó chút do dự tiến vào chỗ tư mật tưởng niệm lâu kia.

      … (chỗ này tỉnh lược số chữ, xin mời tự vận hành não bộ.)

      Từ đứng đến cửa sau lại trở về truyền thống, Lâm Tiêu Mặc đói cực kì, tinh lực tựa hồ vô cùng dồi dào, mãi đến khi khóc xin tha thứ, mới phóng thích, cũng tuyên bố, “Nghỉ lát lại tiếp.”

      Đợi nhịp thở đều lại, Thích Giai mới nhớ tới, buổi tối bảo mẫu gọi cho con uống sữa, mà tựa hồ cũng nghe tiếng con khóc, chẳng lẽ mọi người đều ăn ý đến quấy rầy bọn họ?

      Nghĩ đến mọi người đều biết bọn họ đóng cửa lại làm chuyện tốt này, Thích Giai nhịn được cấu véo Lâm Tiêu Mặc phen.

      “Còn sức sao? Tiếp nhé?” Lâm Tiêu Mặc xoay người lại, ghé vào người mình.

      Thích Giai cho cái nhìn xem thường, xoay người, dự định tiếp tục để ý đến .

      Lâm Tiêu Mặc mỉm cười vuốt lại mái tóc hỗn độn của , chậm rãi , “Vợ, mai chúng ta Linh tự ?”

      “Để làm gì?”

      làm gì, tuỳ tiện dạo thôi.”

      Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Lâm Tiêu Mặc với người nhà, “Buổi tối về ăn cơm.” Liền lôi kéo Thích Giai thẳng đến Linh tự.

      Thích Giai thấy Lâm Tiêu Mặc nhanh chậm dạo, trong lòng nghi hoặc, có thể nghĩ đến hai người lâu rồi chưa dạo với nhau, cũng nhẫn nại cùng từ Linh tự tới Tây Hồ.

      đến chỗ cây liễu nghe được tiếng chim oanh, Lâm Tiêu Mặc chỉ chỉ ghế đá bên đường, “Ngồi lát, mua nước cho em.”

      Thích Giai ngồi ghế, nhìn thấy Tây Hồ đầu xuân, cành liễu xanh biếc, hoa bên hồ, khắp nơi đều là hơi thở sinh mệnh.

      trông về phía xa đến xuất thần, đợi đến khi thu hồi tầm mắt mới thấy Lâm Tiêu Mặc đứng cách đó xa, ngơ ngẩn nhìn mình.

      Thích Giai nhìn vòng hai tay , kinh ngạc hỏi, “Sao vậy? mua được nước ư?”

      “Ừ, mua được.” Lâm Tiêu Mặc dần dần đến gần, bình tĩnh đứng ở trước mặt . Bàn tay chậm rãi lấy thứ gì đó từ trong túi ra, đưa đến trước mặt , lật bàn tay hướng len, để lộ ra trước mặt chiếc hộp vuông vức màu lam tinh xảo trong lòng bàn tay.

      Chiếc hộp lung linh xinh xắn như vậy, còn có thể là gì?

      Thích Giai che miệng, dám tin nhìn chằm chằm vẻ mặt chuyên tâm của Lâm Tiêu Mặc, “?”

      Tối cuối tuần ở Tây Hồ thiếu chính là người, đôi nam nữ ngoại hình xinh đẹp nổi bật ở hướng này vốn gây chú ý, Lâm Tiêu Mặc lại làm chuyện này câu dẫn ánh mắt người khác tới cực điểm.

      Giữa dòng người đến người như nước chảy, lại quỳ gối xuống.

      “Thích Giai, chúng ta quen nhau mười năm, từ lần đầu tiên gặp được em, thích em. Trong mười năm này, trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, nhưng vô luận ở nơi đâu, bất kể các ấy có tốt bao nhiêu, chỉ có mình em. Chúng ta trải qua chia tay, quấn quýt, tiếc nuối, nhưng trong cuộc sống khi chia tay, khắc nào quên em, cũng lúc nào ngừng em.”

      “Tính tình tốt, thể cam đoan trong cuộc sống sau này ngoan ngoãn phục tùng đối với em, cũng xác định cuộc sống về sau biến thành thế nào, nhưng thề, cố gắng hết khả năng đối xử tốt với em, em, cho em tất cả.”

      “Thích Giai, gả cho , để cho cả đời được chăm sóc cho em, được ?” đoạn thoại dài, Lâm Tiêu Mặc chậm rãi xong, thanh dĩ nhiên nghẹn ngào.

      Con cũng sinh mới đến cầu hôn buồn cười. Bất quá, Thích Giai lại cắn mu bàn tay khóc, cuối cùng trong tiếng ồn ào “đồng ý , đồng ý ” của người xung quanh, ra sức gật đầu.

      “Em đồng ý!”
      tart_trung, Dinhloan, Snow15 others thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      cuối cùng cũng sắp đám cưới..........truyện sắp hoan ùi hả nàng

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      PHIÊN NGOẠI LỤC TRANH (thượng)

      Edit: KateChou

      Em đến thoáng qua, sáng rọi cả đời _ phiên ngoại Lục Tranh.

      Đứng ở cửa phòng họp, nhìn thấy giới thiệu PPT ở bên trong, Lục Tranh cười từ trong lòng. chưa từng nghĩ đến đời này còn có thể gặp , lại ngờ là tình cảnh này, nhớ đến… Lục Tranh lắc đầu, lại gật gật đầu.

      Ngô Thiên nhìn hành động kì quái của Lục Tranh, trong lòng rất kinh ngạc. ta từng làm trợ lý cho Lục Tranh sáu năm, mà đây là lần đầu tiên thấy Lục Tranh tươi cười như thế. Cũng phải Lục Tranh thích cười, trái lại, nổi tiếng nham hiểm trong giới doanh nghiệp, gương mặt tao nhã vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ai cũng dám đem nụ cười này lý giải vì tính tình tốt, dễ khi dễ, ngược lại có chút e ngại với nụ cười của .

      ấy là ai?”

      Vấn đề của Lục Tranh kéo chú ý của Ngô Thiên quay về. ta theo tầm mắt Lục Tranh nhìn về phía giới thiệu đề án: mặt trái xoan tinh tế, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn sạch , có vài phần tư sắc, nhưng cũng phải diện mạo khuynh quốc khuynh thành, trong công ty với vẻ ngoài của ta, xinh đẹp bằng ta phải ít, ta người luôn thanh tâm quả dục như Lục Tranh sao lại cảm thấy hứng thú với .

      Kinh ngạc kinh ngạc, Ngô Thiên vẫn báo cáo chi tiết, “ ấy là Thích Giai, là GS phái tới VP lần này.”

      “Thích Giai.” Lục Giai thấp giọng nỉ non, “ ra ấy là Thích Giai.”

      Ngô Thiên biết làm trợ lý nên lắm chuyện, nhưng vẫn nhịn được tò mò, “Lục tổng, ngài quen ấy?”

      Lục Tranh liếc mắt nhìn Ngô Thiên cái, tầm mắt rất nhanh lại quay về người Thích Giai, lâu lời nào. Ngay khi Ngô Thiên nghĩ có được đáp án, bên tai bỗng nhiên truyền đến câu , “Suốt đời khó quên.”

      Lục Tranh hề bừa, mùa hè kia khắc sâu trong trí nhớ cả đời.

      Lục Tranh trước năm 30 tuổi thuận buồm xuôi gió, thân phận là thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh J ngành cơ điện, vừa tốt nghiệp đại học có cơ hội lớn, tiến sĩ là ngôi sao sáng trong ngành cơ học cả nước đặc biệt thu nhận làm nghiên cứu sinh thạc sĩ. Trong lúc nghiên cứu, cả hai phát minh của đều được cấp bản quyền sáng chế quốc gia, hạng mục nghiên cứu khoa học được đại học T duyệt. Giai đoạn học tiến sĩ, lại lấy được cổ phần độc quyền, cùng sư huynh đồng môn Từ Tùng hùn vốn khởi đầu với ZG chủ yếu về chế tạo máy móc ở bến cảng, công ty xây dựng bao lâu liền đạt quy mô ban đầu, cũng được nhà đầu tư nước ngoài ưu ái, mạo hiểm bỏ ra vốn.

      Khi cùng công ty đầu tư ký hiệp nghị hợp tác, Lục Tranh và Từ Tùng nâng cốc vui vẻ, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp __ thậm chí đứng đầu cả nước về máy móc bến cảng, năm năm nữa, vươn tới thị trường New York.

      Nhưng mà, đường đời sao có thể thuận buồm xuôi gió?

      Lục Tranh nằm mơ cũng nghĩ tới Từ Tùng, người cùng mình khởi đầu nghiệp lại là người mê đánh bạc, nợ lớn nợ bên ngoài, cuối cùng cuốn gói chạy trốn, chỉ cầm số tiền mạo hiểm vừa mới nợ, còn để lại khoản nợ lớn với vài ngân hàng.

      Khi quản lý của công ty tìm tới , đem đống báo cáo ra trước mặt , lo lắng báo, “Lục tổng, vậy phải làm sao bây giờ? Khoản vốn lưu động của chúng ta đủ, tiền cuối tháng phải trả lương cho công nhân, còn lợi tức ngân hàng, phí nguyên liệu của nhà máy cũng phải chi…” Lục Tranh mới biết được công ty lâm vào khốn cục trước nay chưa từng gặp __ tài chính đứt đoạn, trói buộc bởi nợ bên ngoài.

      “Chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lục Tranh hỏi.

      Quản lý tài vụ nhắm mắt tính toán, nhẫn tâm , “ tháng.”

      có đề nghị gì ?” Lục Tranh lại hỏi.

      Quản lý tài vụ vô lực lắc đầu, “ có, trừ phi có thể mau chóng tìm được tiền vốn, nếu chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản.”

      “Phương diện tài chính trước kia Từ tổng làm như thế nào?”

      “Tiền của chúng ta chủ yếu dựa vào ngân hàng cho vay, nhưng hai năm nay công ty chúng ta kinh doanh lợi nhuận xem như tốt, cho nên hàng năm xuất ra 50% tài chính chi cho việc kinh doanh, bất quá năm nay Từ tổng lại lấy tài sản cố định làm thế chấp, để vay ngân hàng vài khoản tiền.”

      “Tài sản cố định?”

      “Đúng vậy, chính là đất kinh doanh ở Bắc Kinh và nhà xưởng ở Sơn Đông của chúng ta, còn có thiết bị nữa.”

      Lục Tranh nhìn quản lý tài vụ, dám tin hỏi, “ ta đem toàn bộ tài sản của chúng ta thế chấp nợ?”

      “Lúc trước, ngài kí tên hợp đồng vay tiền.” Quản lý tài vụ nhắc nhở .

      Lục Tranh sắc mặt tối sầm lại, dám khẳng định trước đây Từ Tùng tuyệt đối cho biết khoản vay là thế chấp toàn bộ tài sản của ZG, nếu thuyết phục điều gì cũng ký tên. Ngàn sai vạn sai đều chỉ do quá mức tín nhiệm Từ Tùng, lòng nhào vào nghiên cứu kỹ thuật, cơ hồ hỏi đến vấn đề quản lý và tài chính, mới có thể bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

      Theo luật, Lục Tranh trong đêm lúc đó gánh lưng món nợ lớn. Nhân viên trong công ty đều rời cương vị đến công ty khác, trong đó có các nhân viên nghiên cứu kỹ thuật trung tâm làm hạng mục phát triển cũng tìm ông chủ mới nương tựa, chỉ còn lại vài đồng nghiệp lâu năm cùng gây dựng nghiệp với Lục Tranh nguyện ý cùng đồng tâm hiệp lực.

      “Lục Tranh, chúng ta có thị trường, có kỹ thuật, chỉ cần có thể tìm được nguồn vốn có thể sống sót, ngàn vạn lần đừng buông tay.”

      Nhóm đồng nghiệp cổ vũ làm cho Lục Tranh dấy lên tin tưởng, cũng ngừng cố gắng giao tiếp vì nghiệp mà chạy hết các ngân hàng, tìm đảm bảo, liếm mặt cười làm lành, uống rượu uống đến bất tỉnh nhân . Nhưng tình huống cũng dễ dàng như tưởng tượng, ngân hàng biết tin Từ Tùng xuất cảnh bỏ trốn, chỉ muốn cho bọn vay tiếp, còn cầu họ trả nợ, đây thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí.

      Buồn cười nhất chính là vị hôn thê luôn miệng còn lúc này đưa ra lời chia tay, “Lục Tranh, chúng ta thích hợp bên nhau.”

      thích hợp?” cười lạnh, nếu nhớ lầm, lúc trước là ấy chủ động tìm , tại mới đến chuyện thích hợp hay .

      “Em biết tại chia tay với đúng, nhưng ba mẹ em kiên quyết đồng ý cho chúng ta quen nhau, mẹ em nếu em nhất định kết hôn với , liền đoạn tuyệt quan hệ với em.” Bạn đường đường chính chính , “Lục Tranh, em gần 30, em thể kéo dài nữa, hiểu ?”

      “Hiểu được.” cười khẽ. Đạo lý tai vạ đến tự chạy, đương nhiên hiểu được.

      tốn sức giữ lại, sảng khoái đồng ý chia tay, hơn nữa phải lúc trước tặng lễ vật đính hôn là căn nhà ba phòng ngủ ở kinh đô cùng trăm vạn tiền mặt sao. Đương nhiên, vị hôn thê cũng đề cập đến trọng điểm trả lại cho .

      Khắp nơi đều vấp phải trắc trở, chủ nợ tới cửa ép trả nợ, trong thời gian hơn nửa tháng kia, Lục Tranh cơ hồ đều trợn tròn mắt hàng đêm đến sáng, nghĩ tới tự sát, cảm thấy nếu chết rồi, cần trả nợ, cần gánh lưng kỳ vọng của nhân viên… Nhưng dám, cũng biết chính mình thể ích kỷ như thế.

      May mắn thay, ngay tại lúc cùng đường bí lối, nhà tài trợ vươn tay ra với , giúp đỡ liên hệ với mấy nhà đầu tư ngân hàng bên ngoài, sau khi đối phương xem qua kỹ thuật độc quyền của tỏ vẻ, “Chỉ cần các người có thể được quốc gia chứng nhận độc quyền, chúng ta có thể cho các người vay tín dụng.”

      Nửa tháng, cách thời gian ngân hàng giải quyết chỉ có nửa tháng. Lục Tranh phải trong nửa tháng này lấy được chứng nhận độc quyền để đổi lấy tài chính, bổ sung vào chỗ hở. Nhưng mà, đối với việc xin độc quyền như mọi người biết, đánh giá hạng mục độc quyền, được duyệt, lấy được phê chuẩn, phải mấy tháng sao có thể lấy được.

      Nếu muốn đường tắt, chỉ có con đường, đó là dựa vào quan hệ, lấy được phê chuẩn đặc biệt.

      Trải qua nhiều người giật dây bắc cầu, bọn họ dù sao cũng gặp được lãnh đạo quan trọng, bất quá nếu ai cảm thấy tặng quà, ăn vài bữa cơm có thể khắc phục khó khăn mà thành công, như vậy người đó quá xem thường quy tắc quan trường Trung Quốc.

      “Trương cục trưởng, ngài xem có thể để công ty chúng tôi nhận được phê chuẩn đặc biệt được ?” bàn cơm, Lục Tranh cẩn thận hỏi.

      Người được xưng là Trương cục trưởng cười khoát tay áo, “Tiểu Lục, ăn cơm chuyện công!”

      “Trương cục trưởng, chúng tôi rất cấp bách, giấu giếm gì, ZG phải dựa vào việc độc quyền này để cứu mạng đó.” Lục Tranh đưa tay đem món quà mua lặng lẽ đẩy về phía ông ta, nghiêm túc cầu xin, “Ngài xem có tiện hay ?”

      “Ai nha, tất cả mọi người đều cấp bách, ai cũng cứu mạng nhưng làm việc phải theo quy tắc thôi!” Trương cục trưởng lấy món quà kia, nhưng hướng đến bí thư bên cạnh ra hiệu, người phía sau lập tức ngầm hiểu cầm lấy đồ bàn.

      “Lục tổng, chuyện công việc tối nay sau, uống rượu trước, uống rượu.” Bí thư lần lượt hướng ly rượu về phía Trương cục trưởng và Lục Tranh, khi ngồi xuống, món quà bàn thấy bóng dáng.

      Tiền phải nhận, việc nhất định phải bàn, đây là thái độ của người làm quan phục vụ nhân dân. Lục Tranh cười khổ oán thầm, ngửa đầu cụng ly uống cạn rượu.

      Rượu chừng cơm no, bí thư thừa dịp Trương cục trưởng “ giải quyết” cản trở nữa, có tình cảm gọi tên Lục Tranh, “Lục tổng, chuyện của ngài Trương cục trưởng có chút cân nhắc, tôi thấy nếu cơm nước xong ngài lại an bài chút, thổi chút gió cho ông ấy nữa, van cầu, chừng chuyện này thành.”

      Lục Tranh vội vàng đón lấy, cười làm lành hỏi, “Bí thư Trần, ngài thấy an bài làm sao cho thích hợp?”

      “Việt Giới .” Trần bí thư thoải mái trả lời.

      Lục Tranh rất ít xã giao, cũng biết Việt Giới là nơi nào, còn lập tức phân phó quản lý thị trường của công ty đặt chỗ. Rất nhanh, vị quản lý thị trường liền gọi điện tới, báo cho biết số phòng, ấp a ấp úng , “Lục tổng, nơi này chi phí rất cao, ngài mang nhiều tiền chút.”

      Mãi đến khi nhìn thấy bảng giá chi phí ở Việt Giới, Lục Tranh mới biết được rất cao theo lời cấp dưới là như thế nào, nơi này quả thực chính là nơi đốt tiền thấy khói.

      Bí thư Trần ngồi xuống liền phân phó , “Kêu mấy tiểu thư bồi rượu đến đây, ngoài ra mang thêm hai bình rượu, đồ nguội, trái cây cũng mang ra .”
      hamaxink, Snow, Chris9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :