1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Giai đoạn trước khi thi vào trường đại học được gọi là "Bình minh trước bóng tối", người bạn Ôn Viễn vẫn được trải qua năm mới tương đối vui vẻ.

      Đầu tiên, cha Ôn Hành Lễ từ nước ngoài trở về, tặng cho mỗi người trong nhà món quà. Tiếp đến là Ôn Kỳ, Ôn Kỳ học năm thứ tư đại học bắt đầu ra ngoài gây dựng nghiệp. Trong nhà vốn tưởng còn muốn thử sức, ngờ lại có chút quy mô. Khi về nhà nghỉ phép, cũng cho chuẩn bị cho mỗi người món quà.

      Đưa cho Ôn Viễn là đống quần áo đồ ăn vặt và búp bê. Hiếm khi hào phóng như vậy, Ôn Viễn còn kịp phản ứng. giẫm lên ghế sofa kéo kéo gương mặt Ôn Kỳ, bị móng vuốt của Ôn đại thiếu vỗ xuống.

      "Đừng có mà động tay động chân."

      Ôn Viễn sờ sờ tay, cười hề hề: "Nghe bà Thành , kiếm được tiền rồi?"

      "Ừ." Dáng vẻ Ôn Kỳ quan tâm mấy, vừa cài khuy áo vừa đẩy ra.

      Mắt Ôn Viễn sáng lên, duỗi hai móng vuốt ra: "Mang lì xì ra!"

      Ôn Kỳ liếc nhìn ánh mắt từng bị gọi là "Chibi Maruko", bỗng chốc nở nụ cười: "Em đúng là biết xấu hổ, tiền tiêu vặt bình thường của em đâu thiếu, năm mới này, cũng biết hiếu kính cho của em à?"

      Ôn Viễn mếu máo: "Bao nhiêu cũng nhiều bằng , còn biết thẹn mà đòi em."

      Ôn Kỳ hề tức giận, còn sát lại gần: " chuẩn bị quà cho người này à?"

      Ôn Viễn hiểu nhìn . Cảm thấy hôm nay có chút kì lạ, trước kia đâu có thấy đòi mình tặng quà đâu. Ôn Kỳ chỉ khe khẽ cười, bày ra bộ dáng bí hiểm, chắp tay sau lưng lên lầu hai. Thấy thế, Ôn Viễn cũng đành phải theo.

      Ôn Kỳ chậm rãi mở cửa phòng Ôn Viễn, bước chân nhàng dạo qua phòng: "Ồ, phòng của em vẫn rất ngăn nắp. Biết cha về nhà, chắc tốn ít thời gian dọn dẹp."

      Ôn Viễn cắt tiếng. " định làm gì?"

      Ôn Kỳ lên tiếng, tiếp tục dạo quanh phòng , sau đó đứng trước tủ của , đưa tay mở cửa tủ. Ôn Viễn thấy thế vội vàng chặn lại: " được lục tủ của em!"

      "Người lúc trước lục tủ của có tư cách lời này, đứng sang bên ." Ôn Kỳ nhắc nhở rồi nắm vạt áo đẩy sang bên.

      Ôn Viễn bị ghét bỏ, chỉ có thể tức giận đứng ở bên, nhìn búp bê bị đập bể trong tay . Dù gì cũng là đồ mua, cũng thấy đau lòng. Ôn Kỳ hề bị ảnh hưởng đến, khom lưng đưa tay lật tới lật lui trong ngăn tủ của , như tìm thứ gì đó. Nét mặt lúc bắt đầu là thoải mái, thậm chí còn mang theo nụ cười, dần dần, chân mày nhíu lại.

      Hai tay Ôn Kỳ tự chủ nắm lại, nhìn về phía Ôn Viễn: "Ôn Viễn, em có gì tặng cho ?"

      Nhắc nhở này của ràng như vậy, con gấu này còn muốn đứng dậy .

      Ôn Viễn chột dạ đứng tại chỗ: "Còn, còn chưa kịp chuẩn bị. Nếu , trong tủ này vừa ý cái gì cứ lấy cái đó."

      Sắc mặt Ôn Kỳ chợt khó coi, nghiêng mặt chăm chú nhìn lâu, thấy Ôn Viễn tay chân biết đặt chỗ nào, mới cười lạnh tiếng, : "Thôi, là tôi tự đa tình."

      xong, lướt qua người .

      Ôn Viễn vẫn mờ mịt đúng tại chỗ, sau lúc lâu mới che miệng A tiếng: phải lần trước ấy thấy chiếc áo sơ mi đấy chứ? Liên hệ với lần vào phòng lục ngăn tủ quần áo của , lấy tính cách tự kỷ của Ôn Kỳ, rất khó liên tưởng đến quà tặng ấy là đưa cho .

      Đáng tiếc, phải mà.

      Ôn Viễn có chút quẫn. cảm giác, lúc này Ôn Kỳ giận . Trước đó hai người luôn đối nghịch, nghĩ hết các loại từ ngữ để móc cười nhạo đối phương. Trước giờ miệng lưỡi Ôn Kỳ vẫn lanh lợi, Ôn Viễn thắng được , thường ở thế hạ phong. Lần này cuối cùng cũng chiếm được thượng phong lần, đáng tiếc, Ôn Viễn lại vui mừng nổi.

      Cả ngày nghỉ bạn Ôn Viễn đều suy nghĩ đến việc làm thế nào để hóa giải xích mích bất chợt này của em, nhưng làm cho buồn bực chính là, vừa qua mùng hai, Ôn Kỳ lấy cớ có việc ở công ty, về trường học sớm trước thời hạn. Mà Ôn Viễn ở nhà buồn bực ba ngày, đến ngày mùng sáu tựu trường ngoan ngoãn đến trường học.

      Cuối cấp là thời gian nắm chặt từng giây, ngay cả học sinh Ôn Viễn vốn thích học mà ngày ngày dựa vào bàn học hành, dưới kỳ tổng ôn, bạn Ôn Viễn lại gầy mất mấy cân, việc này khiến cho bà Thành hết sức đau lòng. Nhưng việc làm cho bạn Ôn Viễn đắc ý chính là sau khi trải qua kì thi thử kết thúc tổng ôn, đạt được thành tích tốt từ trước nay chưa từng có. Vì vậy, bạn Ôn Viễn rất có động lực để báo cho Kiều Vũ Phân tham dự cuộc họp phụ huynh sau kì thi thử.

      Lần họp phụ huynh này vẫn vào ngày 11 như cũ, sau kì thi thử còn tới tháng đến kì thi đại học, thành tích của học sinh vào lúc này quyết định loại hình, trừ những học sinh bình thường học hành trước kì thi mới điên cuồng gấp gáp, còn lại phần lớn có gì tiến triển. Lúc này là có thể bắt đầu suy tính báo nguyện vọng sau thi rồi.

      Đầu tháng năm, thời tiết có hơi nóng. Kiều Vũ Phân rời giường sớm, dọn dẹp ổn thỏa rồi cùng với Ôn Viễn đến trường học. Trong trường học, Phương mập cũng sớm chờ trước cửa, đợi đến khi các phụ huynh đến đông đủ, cuộc họp phụ huynh mới chính thức bắt đầu.

      Ôn Viễn ngán ngẩm đứng ngoài phòng học, ngẩn người nhìn sân thể dục phía xa. sân bóng rổ có nam sinh chơi bóng rổ, nhìn dáng đồng phục như là cao nhất. Ôn Viễn nhớ lại mình lúc trước, khi đó giờ học rất thoáng, tùy tiện cúp mất tiết, theo Tô Tiện và Triệu Duy Nhất cùng tới sân thể dục chơi bóng.

      Mà bây giờ, Triệu Duy Nhất tham gia quân ngũ, nghe là đoàn kỹ thuật truyền thông ngoại thành thủ đô thành phố B, chuẩn bị thi trường quân đội. Còn Tô Tiện, rất lâu đến đây, là ôn tập trong nhà. Ôn Viễn cảm thấy, cứ như Tô Tiện, căn bản cần ưu sầu. Thi đại cũng có thể vào lớp chuyên, làm ghen tị muốn chết.

      "Nghĩ gì vậy?"

      Đầu quả dưa bỗng nhiên bị xoa , Ôn Viễn giật mình quay đầu lại, thấy Tô Tiện hai tháng nay gặp. Định thần lại, Ôn Viễn trợn mắt với cậu: "Cậu làm tớ sợ muốn chết."

      Tô Tiện chỉ cười, lời nào. Ôn Viễn xoa xoa ngực, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

      Tô Tiện hất hất cằm về phía phòng học: " Phương gọi điện cho mẹ tớ đến đây tham dự họp phụ huynh, nên tớ cũng theo tới."

      Ôn Viễn bĩu môi: "Ở nhà thoải mái."

      Tô Tiện làm như chống cằm suy nghĩ hồi, : "Ngoài việc có ai náo loạn làm trò cười cho tớ, còn lại tất cả đều tốt vô cùng."

      xong, chỉ thấy Ôn Viễn lườm cậu. Tô Tiện cười ha hả, ánh nắng mang theo chút cảm giác tươi mát lướt qua má cậu, khiến khuôn mặt thanh tú thiếu niên dâng lên vầng sáng.

      Hai người sóng vai nhìn về phía sân thể dục, Tô Tiện phóng tầm mắt ra xa, ở tầng cao nhất khu dạy học toàn trường, cậu có thể trông thấy sân bóng rổ mình lăn lộn gần cha năm, chính ở nơi này, cậu và Ôn Viễn dần dần quen nhau. Nghĩ tới đây, khóe miệng cậu gợn lên khẽ cười.

      "Tô Tiện." Ôn Viễn chợt mở miệng: "Cậu định thi vào trường nào?"

      Tô Tiện chau chau mày, đây là lần đầu tiên chủ động hỏi mình vấn đề này.

      "Tớ đâu cũng được." Tô Tiện nhàn nhạt , quay đầu hỏi Ôn Viễn. "Cậu sao?"

      Ôn Viễn nhìn về phía trước, lặng im vài giây mới : "Tớ biết."

      Tô Tiện nhàng cười tiếng, xoay đầu lại nhìn phía xa, gì nữa.

      Kết thúc cuộc họp phụ huynh tâm tình Kiều Vũ Phân rất tốt. Ôn Viễn nghĩ nguyên do có thể vì bà mập khen ngợi , dù sao lần này cũng là người tiến bộ nhất trong lớp.

      Về đến nhà, Kiều Vũ Phân kéo đến trước mặt mình, tươi cười rạng rỡ nhìn : "Nha đầu, con đoán xem Phương với mẹ cái gì?"

      Ấm áp nháy mắt nhìn , chưa kịp Kiều Vũ Phân khí định thần nhàn uống ngụm nước, : " Phương của con , cứ theo cái đà phát triển này của con, thi đậu thành phố B là vấn đề." thở hơi, tiếp tục : "Lần này tốt lắm, cha con vẫn lo lắng vấn đề việc học của con, giờ coi như có cái để ăn rồi. Viễn Viễn à, con có muốn , trường học ở thành phố B mà con thích, chúng ta suy nghĩ trọng điểm chút." Kiều Vũ Phân cười đến híp cả mắt.

      Cũng khó trách bà vui mừng như thế, nha đầu hăng hái như vậy, uổng công người nhà đều có khả năng thi vào trường giỏi. Tốt nhất có thể ở gần đây, như vậy bà thăm cũng thuận tiện, tốt nghiệp tìm công việc thanh nhàn, con cần kiếm nhiều tiền, có thể thường xuyên để bà trông thấy là còn gì tốt hơn rồi.

      Ôn Viễn biết trong vòng phút đồng hồ ngắn ngủi mà Kiều Vũ Phân lại nghĩ tới nhiều thứ như vậy, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, đợi đến khi Kiều Vũ Phân uống xong ly trà trong tay, mới cúi đầu mở miệng: "Mẹ, con muốn học đại học ở thành phố B."

      Kiều Vũ Phân như nghe , phản xạ có điều kiện hỏi lại: "Con cái gì?"

      "Con ." Ôn Viễn lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Kiều Vũ Phân: "Con muốn học đại học ở thành phố B."

      Kiều Vũ Phân nghe xong sủng sốt hồi, ngay lúc Ôn Viễn thấp thỏm ngơi muốn mở miệng giải thích mấy câu Kiều Vũ Phân phì cười. "Đứa ngốc, bao nhiêu người muốn thi vào thành phố B còn được, con ngược lại, có điều kiện còn muốn chạy ra ngoài. Thế nào, bỏ mẹ và bà Thành được sao?"

      Dĩ nhiên bỏ được.

      Kiều Vũ Phân nhìn thấu do dự của , dịu dàng vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời của , vỗ vỗ vai : "Được rồi, mẹ thấy trong khoảng thời gian này con học tập quá mệt mỏi, mới có thể suy nghĩ lung tung. Về phòng nghỉ ngơi lát , còn tháng nữa mới thi mà, thi xong mới báo nguyện vọng, đến lúc đó nghĩ cũng muộn."

      Ôn Viễn vô cùng chán nản trở về phòng.

      lường trước, về vấn đề học đại học, nhất định có trận đánh ác liệt phải đánh. Nhưng muốn đánh, giờ chỉ là thăm dò nho bại trận như vậy. Nếu đến thời điểm báo nguyện vọng, có thể xong đời.

      Ôn Viễn chán nản vò vò tóc, ngây ngẩn hồi, lấy điện thoại trong túi sách, gọi cuộc điện thoại. Từ trong loa truyền đến tiếng tít tít, Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa, có thể nối máy được chứ?

      "Ôn Viễn?"

      Giọng của Ôn Hành Chi truyền tới, Ôn Viễn quả muốn reo lên. Hơi ấm ức gọi tiếng chú, bạn Ôn Viễn thuật lại chuyện vừa rồi cho Ôn Hành Chi.

      Ôn Hành Chi nghe xong, nhanh chậm : "Bình thường chẳng phải vẫn bằng mặt bằng lòng với tôi sao, thế nào đổi người khác lại có dũng khí rồi ?"

      Ôn Viễn bĩu môi, lên tiếng.

      Thấy bạn Ôn Viễn tâm tình cam chịu, Ôn Hành Chi khẽ cong cong khóe môi: "Tóm lại thi đại học xong mới báo trường học, bây giờ cháu thi thế nào còn chưa , nghĩ đến vấn đề này hơi sớm đấy. Trước hết làm tốt việc cần làm trong tay rồi sau ."

      "Chú có giúp cháu ?" Bạn Ôn Viễn chân chó hỏi.

      Ôn tiên sinh như hừ lạnh tiếng: "Cháu thích nhất có phải là gây phiền toái cho tôi đúng ?"

      Ôn Viễn cười hì hì: "Chú à, cháu thi đại học T có được ?"

      Đại học T, là trường tốt nhất thành phố T.

      Ôn Hành Chi nhìn đám người dưới lầu tới lui, hơi nhíu mày, : "Có bản lĩnh thi được hãy ."

      ngoài dự đoán, đầu bên kia bạn Ôn Viễn vô cùng hớn hở cúp điện thoại. Ôn Hành Chi yên lặng nghe thêm lát rồi mới cúp điện thoại.

      Có được hay ?

      Có gì tốt, tốt nhất chỉ là tìm cho bản thân chút phiền toái trong bốn năm mà thôi. Nếu như soi gương, Ôn tiên sinh nhất định phát ra ánh mắt của mình trở nên có chút nhu hòa.

      Quay người lại, ấn vào điện thoại nội bộ: "Sắp xếp tư liệu báo thi đại học T, đưa đến văn phòng tôi."

      Vì cuộc điện thoại này, trong lòng Ôn Viễn giống như có thêm vài phần sức lực. Khoảng tháng nước rút tiếp đó, bạn Ôn Viễn lấy ra nghị lực chăm chỉ hơn mười năm học chưa từng có. Người trong nhà thấy mà phải trợn mắt há mồm.

      Người trong nhà dĩ nhiên cũng tỏ vẻ xem trọng, hơn nữa khiến Ôn Viễn cảm thấy thụ sủng nhược kinh chính là, vào khoảng thời gian cách lúc thi đại học có tuần, cha Ôn Hành Lễ ở nước ngoài xa xôi trở về.

      Đầu tháng sáu thời tiết nóng lên, cách kì thi còn tuần, Ôn Viễn chậm rãi thu dọn đống sách cao như núi của , chờ lính cần vụ trong nhà đến đón, hai là, còn muốn nhìn lại trường học này. Dù hai người khắc sâu trong trí nhớ của trong trường có ở đây.

      Lúc chạng vạng, đợi đến khi mọi người trong trường về hết, lính cần vụ mới chạy chiếc xe Jeep tới đón Ôn Viễn về nhà. Trở về nhà họ Ôn, vừa mới xuống xe, nhìn thấy chiếc xe của Ôn Hành Lễ khí phách sáng chói. Ôn Viễn khỏi cả kinh, cha trở về?

      đưa sách cho lính cần vụ, vội vàng về phía phòng khách. Trong phòng khách chỉ có hai người, Kiều Vũ Phân và Ôn Hành Lễ, vốn chuyện, thấy Ôn Viễn vào, khỏi ngẩng đầu lên, nhìn .

      Nhìn như vậy khiến Ôn Viễn có chút xấu hổ, đứng tại chỗ, gãi gãi mái tóc: "Con. . . con nghe cha trở lại."

      Kiều Vũ Phân, cười với Ôn Hành Lễ: " xem, con nó nghe trở về, vui vẻ thành cái dạng gì rồi."

      Ôn Hành Lễ chỉ cười, lên tiếng.

      Kiều Vũ Phân tới cầm túi sách cho Ôn Viễn: "Nghe út nhà chúng ta sắp thi đại học, cha con dành riêng để ra vài ngày trở về gặp con đó."

      "Cũng phải dành riêng, lần này trở về nước còn có mấy chuyện phải xử lý." Như sợ Ôn Viễn vì việc này mà có áp lực lớn, Ôn Hành Lễ bình tĩnh giải thích, ông đưa thứ cầm trong tay cho Kiều Vũ Phân, vẫy vẫy tay với Ôn Viễn. "Đến đây, Viễn Viễn, theo cha lên lầu."

      Thư phòng lầu hai.

      Trong nhà tổng cộng có hai thư phòng, của ông, của cha. Cả năm hầu như cha đều ở nước ngoài nên rất ít khi dùng đến, vì thế thư phòng này thiết kế lớn bằng của ông nội. Ôn Viễn vừa vào, cảm thấy áp lực kéo tới.

      ngoan ngoãn cúi đầu đứng trước bàn, dám nhìn Ôn Hành Lễ. Hồi lâu, nghe thấy người đối diện trầm thấp thở dài tiếng: "Đứng gần đây chút, con sợ cha như vậy sao?"

      Ôn Viễn ngẩng đầu, ngập ngừng : " sợ."

      Ôn Hành Lễ cười khổ lắc đầu cái. Điều này cũng trách con bé được, ông ngồi trước bàn đọc sách, cố gắng dùng giọng ôn hòa : "Chuẩn bị sao rồi?"

      "Tạm được." Ôn Viễn cười ngọt ngào.

      "Vậy tốt, nên quá căng thẳng. Nhưng mà thi tốt nghiệp trung học chỉ có lần?"

      Ôn Viễn gật gật đầu.

      Ôn Hành Lễ trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: " nghĩ nộp đến đâu chưa?"

      Xét theo kinh nghiệm lần trước, Ôn Viễn dám thẳng, chỉ lắc đầu cái: "Vẫn suy nghĩ ạ."

      Ôn Hành Lễ ừ tiếng, gật gật đầu. Ông nhìn trước mặt, chẳng biết từ chao giờ lớn đến thế này rồi. Tuy gương mặt vẫn trẻ con, nhưng thành thục hiểu chuyện ít.

      Ông nhìn Ôn Viễn, sau lúc trầm mặc, : "Vậy nghe đề nghị của cha chút, ở lại thành phố B học thế nào?"

      "Thành phố B?"

      "Cha chỉ đưa ra ý kiến." Ôn Hành Lễ ôn hòa cười cười: "Con xem, bọn trẻ trong nhà đều ở bên ngoài, còn cha cũng khắp thế giới, chỉ còn lại mình mẹ con, cha nghĩ, con có thể ở bên bà ấy nhiều chút ?"

      Ôn Viễn cắn cắn môi, gì. Dưới ánh nhìn chăm chú mang theo chờ đợi của cha, đành mở miệng: "Con suy nghĩ kỹ ."

      "Tốt." Ôn Hành Lễ vui mừng .

      Trong ấn tượng của Ôn Viễn, cha Ôn chưa chao giờ chuyện nhiều với như vậy. lần hiếm có, cũng là mở miệng muốn ở lại thành phố B.

      Với người khác có lẽ là chuyện rất đơn giản, nhưng với Ôn Viễn, lại là chuyện rất khó để quyết định.

      biết, có thể lựa chọn của làm rất nhiều người thất vọng về . Nhưng trong lòng Ôn Viễn vẫn có ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là, muốn rời khỏi ngôi nhà này.

      * Nền giáo dục Trung Quốc:
      + Cao nhất: năm trung học thứ nhất ( ngang với lớp mười ở VN)
      + Cao nhị: năm trung học thứ hai ( ngang với lớp mười )
      + Cao tam: năm trung học thứ cha (ngang với lớp mười hai)
      Học xong ba năm trung học, các học sinh tổng ôn và thi thử ( giống thi tốt nghiệp). Rồi thi cao khảo ( thi ĐH hoặc CĐ), thi cao khảo xong báo nguyện vọng mình nộp trường nào.
      nhimxuPhongVy thích bài này.

    2. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      ua chu chau ha pan,

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23

      Tại sân bay quốc tế thành phố T.

      Mấy ngày đầu tháng sáu thời tiết ở thành phố T rất nóng bức. Sau buổi trưa có mấy hạt mưa phùn, cuối cùng cũng có chút lành lạnh. Ôn Hành Chi đỗ xe xong, vừa mới tới trước cửa số 3 cổng sân bay thấy cửa cổng mở rộng, người đàn ông có thân hình cao lớn rắn rỏi khoan khoái bước ra.

      Ôn Hành Chi vẫy vẫy tay, nhìn người nọ về bên này.

      " trở về."

      Người nọ cười cười, ừ tiếng. “Còn phải làm phiền cậu đích thân tới đón."

      Ôn Hành Chi chau chau mày, đổi chủ đề: "Giải phẫu như thế nào rồi?"

      "Đích thân ông chủ GP giới thiệu bác sĩ mổ chính, đương nhiên hết sức thuận lợi." Người nọ chính là giáo sư Diệp - Diệp Dĩ Trinh quản lý học viện đại học B kiêm chức chuyên gia phân tích cao cấp khu vực GP Châu Á- Thái Bình Dương, cười đẩy đẩy kính mắt mũi.

      "Cậu nên trở về sớm như vậy, phải nghỉ ngơi thêm thời gian mới tốt." Ôn Hành Chi lấy hành lý của người nọ để vào trong xe, nghiêm túc nhìn .

      Hai tuần trước Diệp Dĩ Trinh mới vừa mới phẫu thuật đầu, ngồi máy bay thời gian dài làm có chút mệt mỏi, ngồi ghế cạnh lái, nhịn được nâng tay day day giữa hai lông mày: "Tôi bỏ được bên này, gần tới tốt nghiệp, rất nhiều học sinh cần thầy hướng dẫn, còn có hàng loạt kỳ biện luận. Ngoài ra....."

      "Ngoài ra là Ôn Nhiễm, cậu bỏ được ấy.”

      Diệp Dĩ Trinh cười tủm tỉm nhìn sang: “Có lẽ."

      Ôn Hành Chi nhíu chặt mày, chuyện nữa.

      Sau khi đưa Diệp Dĩ Trinh đến nhà ở thành phố T xong Ôn Hành Chi chạy xe về GP. Khoảng thời gian trước vừa mới xử lý cục diện hỗn loạn của hội đồng bên kia bỏ lại, nhà máy đồng của người Nhật ở Nam Mỹ chạy đến LME bán khống đồng, vài ngân sách cơ cấu ở bán tháo trắng trợn trái phiếu, phải xoay xở tiền bạc để đối đầu với những kẻ ngu ngốc này. Cấp dưới GP cũng có nghe tin cơ cấu lập tức hành động, ông chủ lớn của GP trấn thủở Luân Đôn, chuẩn bị triệu tập cuộc hội nghị cấp cao.

      tuần nay Ôn Hành Chi chạy chạy lại ba nơi Newyork, Luân Đôn và Hong Kong, trái múi giờ còn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn, giữa hai lông mày khó giấu được vẻ mệt mỏi. Lúc vào văn phòng, Lại Dĩ Ninh tiếp điện thoại thay , thấy vào, vội đưa đến: "Điện thoại ở nhà thành phố B, ông Ôn gọi tới."

      "Uhm."

      Thuận tay khoát áo vest lên ghế, Ôn Hành Chi nhận lấy điện thoại .

      gần đến năm giờ rưỡi, sắp tan làm, Lại Dĩ Ninh vốn có mấy việc còn chưa báo cáo với Ôn Hành Chi. Có điều, hiểu tính tình sếp, sau khi nhận điện thoại, có tâm tình nghe . Bởi lẽ, giọng ông cụ bên kia điện thoại tốt cho lắm, phải là —— hết sức tốt.

      Ngày bảy, ngày tám tháng sáu.

      Chắc rằng ông trời thương xót học sinh năm cuối, hai ngày thi đại học thời tiết bỗng nhiên hạ nhiệt, nhiệt độ giảm xuống làm người ta thấy dễ chịu. Nhưng từ ngày chín trở , bắt đầu rơi xuống mấy hạt mưa tí tách. Song cho dù thế nào cuộc thi đại học cuối cùng kết thúc.

      Ôn Viễn thở phào nhõm, vốn nên là giờ phút reo hò, nhưng vì dây cung vốn giương căng lại bị cắt đứt, vào buổi tối sau khi kết thúc kì thi đại học, bị sốt cao. Việc này dọa đến người trong nhà, hai giờ sáng gọi điện thoại mời bác sĩ riêng của ông cụ đến khám cho , vất vả đêm, vào lúc trời vừa sáng, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống được chút.

      Ôn Viễn mơ mơ màng màng nhìn bên giường có người tới lui, cảm giác khó chịu xé rách , mím môi tưởng như muốn khóc. Lại ngủ giấc, lúc hơi hơi tỉnh lại, Ôn Viễn kéo kéo góc áo Kiều Vũ Phân, dặn bà đừng vứt sách của .

      Kiều Vũ Phân hiểu: "Giữ lại những sách này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn học năm nữa."

      " ạ." Ôn Viễn khó chịu ngột ngạt : “Con muốn giữ lại, đợi đến khi đến trường học, phải leo lên lầu cao nhất của trường xé sách giáo khoa thành mảnh ném xuống."

      Kiều Vũ Phân quả dở khóc dở cười, nhìn mặt Ôn Viễn đỏ như thiêu, : " bệnh như vậy còn vẫn nhớ đến chuyện này, ngoan ngõan chút, phá hoại môi trường ít thôi."

      Cứ như vậy, vài ngày vô tri vô giác trôi qua, cơn sốt của Ôn Viễn cuối cùng hoàn toàn rút khỏi. Nắng sớm chói nhức mắt , như phản xạ có điều kiện lấy tay dụi dụi mắt, mặc cho Kiều Vũ Phân đỡ ngồi dậy từ giường.

      "Nào, húp chút cháo. Phương mang tài liệu để báo nguyện vọng đến rồi, đợi con đỡ hơn, chúng ta cùng xem rồi lựa trường. Đúng rồi, con bịốm, đến trường tra điểm được, chủ nghiệm lớp con đưa bản đáp án đến đây, trước khi chọn trường hãy dự tính điểm trước."

      Ôn Viễn nháy nháy mắt, lên tiếng, chỉ húp cháo.

      "Viễn Viễn, con thấy lần thi này thế nào?"

      " được tốt lắm." Trong miệng ngậm cháo, lời Ôn Viễn ràng.

      Kiều Vũ Phân thở dài hơi: “Vậy chọn trường phải cẩn thận chút." Như sợảnh hưởng đến tâm tình Ôn Viễn dưỡng bệnh, Kiều Vũ Phân lên tinh thần : “May mà biết thành tích mới báo nguyện vọng, đến lúc đăng ký nguyện vọng, chắc vẫn có trường trong thành phố B."

      Ôn Viễn nuốt hớp cháo, quan sát sắc mặt Kiều Vũ Phân chút, thăm dò : " ra , trường học ở thành phố T điểm chuẩn cho học sinh cao như thành phố B, có mấy trường có thể suy xét chút."

      "Chọn trường ở thành phố T để làm gì? mình con chạy đến nơi đó, có thể thích ứng sao? Bà Thành và mẹ nhớ con phải làm thế nào?"

      "Có nhiều phương tiện mà, muốn thăm cũng dễ thôi." Ôn Viễn ôm cánh tay của mẹ làm nũng.

      "Hừ, dễ nghe. Vậy nếu con ốm trận thế này, ai tới chăm sóc con? Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả người mua thuốc cho con cũng có!"

      Ôn Viễn dẩu môi, dè dặt lẩm bẩm câu: "Chú phải ở đó sao."

      " được!" Kiều Vũ Phân dứt khoát : “Chỉở thành phố B, đâu hết."

      Ôn Viễn kinh ngạc nhìn Kiều Vũ Phân đứng dậy, bưng chén ra ngoài. hơi lờ mờ, lúc lâu sau mới nhận ra Kiều Vũ Phân tức giận. Điều này làm bối rối, xoắn ngón tay, ngẩn người nhìn ánh nắng sau cơn mưa ngoài cửa sổ.

      Trong ấn tượng của Ôn Viễn, Kiều Vũ Phân rất ít khi nổi giận với . Dù bà để ý học hành của như vậy cũng hề mắng mỏ khi thi tốt, lớn như vậy, mắng nhiều nhất, lại là Ôn Hành Chi. tốt cũng tốt, giống như tại, đối mặt với tức giận của Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn biết nên sao làm sao đây.

      "Cộc cộc cộc"

      Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Viễn lê dép mở cửa, nhìn thấy bà Thành đứng ở ngoài cửa: “Bạn học của cháu gọi điện tới, mau xuống nhận."

      Bạn học?

      Ôn Viễn hơi nhíu mày, theo bà Thành xuống lầu.

      Trong phòng khách, Kiều Vũ Phân cầm điện thoại với đầu bên kia ngừng, khóe miệng như hơi mỉm cười: “Viễn Viễn nhà bác đương nhiên ở thành phố B rồi, cháu và nó có thể chăm sóc lẫn nhau. Đừng thấy nó mười tám tuổi, vậy mà vẫn chưa chăm sóc được mình đâu." Nhìn thấy Ôn Viễn, Kiều Vũ Phân vẫy vẫy tay với : “Bạn học, Tô Tiện."

      Mí mắt Ôn Viễn nhảy lên, vội vàng nhận lấy điện thoại. Giọng Tô Tiện từ đầu kia truyền tới, Ôn Viễn liếc nhìn Kiều Vũ Phân, nắm chặt ống : “Cậu gọi điện tìm tớ?"

      "Ừ, muốn hỏi cậu về tình hình dự tính điểm, thế nào??"

      "Cũng, cũng tạm được." Ôn Viễn xoắn dây điện thoại, úp mở : “Cậu sao? Vào đại học B êm ả chứ?”

      "Đâu có linh như cậu , lần này tớ làm tốt."

      Ôn Viễn tin: “Làm tốt nhưng vào trường cũng thành vấn đề."

      Tô Tiện cười cười, tránh : "Nghĩ được chưa? Báo trường nào? Nghe bác là thành phố B."

      Vừa nghe đến hai từ bác , Ôn Viễn theo phản xạ nhìn nhìn Kiều Vũ Phân ngồi bên cạnh. Tuy pha trà, nhưng vừa nhìn vẻ mặt kia cũng biết bà rất chú ý đến bên này. Ôn Viễn cảm thấy tim đập rộn lên, quay đầu, ừ tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Tớ nghĩ rồi, vẫn ở lại gần nhà tốt hơn. học tốt nhất nên gần nhà chút, như vậy bất cứ lúc nào cũng về được."

      "Được, tớ biết rồi."

      Tô Tiện xong, cúp điện thoại. Ôn Viễn nhìn điện thoại có chút hiểu, cậu biết rồi? Biết cái gì?

      "Viễn Viễn."

      Cúp điện thoại, thấy Kiều Vũ Phân vẫy qua đấy. Ôn Viễn do dự chút, nắm vạt áo đứng ở bên sofa. Kiều Vũ Phân nhìn , giống như là hoàn toàn quên mất vui lúc trước, kéo tay , cười híp mắt hỏi: "Có phải là người lúc trước viết thư tình cho con ?"

      Ôn Viễn lúng túng: " phải như mẹ nghĩ....."

      "Còn muốn giấu mẹ." Kiều Vũ Phân lườm , nhìn mặt hồng hồng, cho rằng xấu hổ, lại : "Có gì đáng ngại đâu, mẹ nghe đứa bé kia gần xa là người có chừng mực, gọi điện thoại đến hỏi thăm, ràng là muốn học chung trường với con." Dừng chút, lại hỏi: “Có biết cha mẹ nó làm gì ?"

      Ôn Viễn cảm thấy mặt mình như muốn chết cháy: "Mẹ, hai chúng con chỉ là bạn bè bình thường."

      Bạn bè bình thường?

      Kiều Vũ Phân nghĩ nghĩ: “Thôi, tóm lại con còn , bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng hơi sớm." xong dắt tay Ôn Viễn: “Lại đây, hai ngày nay mẹ xem cho con mấy trường, con xem xem có vừa ý hay . cũng đúng, nên chọn ở gần nhà , như vậy dễ dàng....."

      Tay bị Kiều Vũ Phân cầm mồ hôi ứa ra dính dính, Ôn Viễn tự nhiên lắm theo bà lên thư phòng, trái tim lơ lửng như vật rơi tự do, mỗi bước , đều nặng nề rơi xuống mấy phần.

      Điểm ra rất nhanh.

      Chỉ hai tuần sau khi thi, các trường trung học trong thành phố B đều có bảng vàng danh dự. Trong lúc ấy, các thảo luận về thủ khoa cũng nổ oanh. Năm nay là năm thu hoạch của trung học Thập Nhất, thủ khoa xã hội tự nhiên đều học ra từ trường này. Thủ khoa khoa học xã hội là nữ sinh Ôn Viễn chưa từng nghe đến, xem báo chí, diện mạo rất bình thường. Thủ khoa khoa học tự nhiên, quen thuộc với , là Tô Tiện.

      Có điều nghe xong tin tức này, Ôn Viễn còn chưa kịp kinh ngạc, bị tin tức khác làm choáng váng. Sở giáo dục gửi tin đến, thông báo thành tích của đồng thời cho biết, điểm của , hơn điểm chuẩn thành phố B tới hai mươi điểm.

      Tin tức này làm cho dưới nhà họ Ôn đều vui đến phát điên. Mà Ôn Viễn siết chặt điện thoại trong tay, có chút hoảng hốt.

      "Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đổi trường khác tốt hơn thôi!" Kiều Vũ Phân chọc chọc trán Ôn Viễn, thấy có phản ứng, cười với Ôn Hành Lễ: “Nhìn xem nha đầu này vui đến bối rối rồi."

      gương mặt luôn nghiêm nghị của Ôn Hành Lễ cũng có nét cười nhiều hơn: “ cần gấp gáp, vẫn còn thời gian, có thể từ từ chọn."

      "Cha, mẹ, con...con muốn về phòng kiểm tra mấy thứ." Ôn Viễn gãi gãi đầu, .

      "Tra cái gì?"

      "Tra thành tích." Ôn Viễn có phần khó tin: “Mẹ xem, có phải sai sót gì , điểm này phải của con chứ?"

      "Lại còn có thể sai sót!" Kiều Vũ Phân bật cười: “Vậy con ."

      Ôn Viễn ngọt ngào đáp tiếng, dè dặt đóng lại cửa phòng, xoay người lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, tìm số điện thoại của Ôn Hành Chi, chút do dựấn xuống. Nghe tiếng tút tút trong loa, Ôn Viễn cảm thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, trở nên to lớn, giống như muốn nhảy ra vậy.

      áp tai sát, thấp thỏm bất an chờ điện thoại được nối, cuối cùng bị báo lại: người dùng trả lời.

      Nghe giọng nữ máy móc trong loa, Ôn Viễn như bị lấy hết sức lực, ngồi xuống giường.

      Ôn Viễn vò vò tóc, rất sầu não. Thi xong cảm thấy rất tốt, qua điểm chuẩn là được rồi, như vậy đến thành phố T tuyệt đối thành vấn đề. Nhưng ai có thể tưởng hơn điểm chuẩn hai mươi điểm, thành tích như vậy, đúng là khiến cho vừa mừng vừa lo.

      Lúc này trong đầu Ôn Viễn chỉ có năm chữ to: "Lần này xong đời rồi."

      Có Ôn Hành Lễở đây, mọi việc đều quyết định rất nhanh chóng.

      Chỉ có hai ngày, quyết định trường học. Là đại học A mà con trai trưởng nhà họ Ôn từng học, ngay cả chuyên ngành cũng thay đổi điền vào tài chính nhưÔn Kỳ học. Đối với chuyện lần này Kiều Vũ Phân rất hài lòng, còn nhân lúc khó khăn lắm Ôn Kỳ mới về nhà lần mà tận tâm chỉ bảo : "Con ở trường có quan hệ tốt với giảng viên ? Sau này liên lạc nhiều hơn, Viễn Viễn học ở đó mới có lợi."

      Ôn Kỳ ngồi ở ghế sofa, hai chân thon dài vắt chéo nhau, nhìn quyển tạp chí trong tay, nghe xong đầu cũng ngẩng lên: "Thôi , lớn như vậy rồi còn ném phiền toái cho con, con chịu nổi."

      Kiều Vũ Phân nghe vậy chọc vào trán cái: "Con thế nào vậy, có kiểu làm như con sao?"

      Ôn Viễn mím môi ngồi ở bên, nếu là trước kia nhất định mở miệng ném trả hai câu, nhưng kể từ sau kiện quà tặng năm mới, Ôn Kỳ đối xử với lạnh nhạt hẳn, mỗi lần đến gần đều là mặt nóng dán đít lạnh.

      Mắt thấy Kiều Vũ Phân vào phòng bếp, Ôn Viễn đụng đụng vào bên người Ôn Kỳ: “."

      Ôn Kỳ hơi khoa trương bả vai run lên cái, xê dịch sang bên.

      Ôn Viễn mếu máo, đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, lại cọ cọ chỗ .

      "Dừng lại, cách tôi xa mét." Ôn Kỳ đưa tay ngăn lại.

      "." Ôn Viễn cố ý kéo dài điệu gọi , thấy bị lôi , khanh khách cười: “ vẫn còn giận sao? Tết năm nay em chuẩn bị cho món quà được ?"

      Ôn Kỳ hừ tiếng: " phiền em tốn kém."

      Ôn Viễn bĩu môi, lát sau, mới hỏi: "Em học đại học A, có việc gì có thể gọi điện thoại cho ?"

      "Đừng, của rất bận, hưởng được phúc này của ."

      Ôn Viễn bị ngắt lời, ngồi ở bên lên tiếng, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sở ngẩn người. Đúng vậy, còn có thể đâu để tìm được người như vậy, mặc dù người ấy lần nào cũng rất ghét bỏ , nhưng đến cuối cùng giúp giải quyết tất cả.

      Ăn xong cơm tối, Ôn Viễn trở về phòng sớm hơn.

      Mặc dù thời gian nhập trường còn tháng nữa, nhưng Kiều Vũ Phân sớm bắt đầu chuẩn bị. Mỗi tối xem TV với bà, Ôn Viễn luôn có thể nghe thấy bà nhắc đến quảng cáo TV: "Đúng rồi đúng rồi, cái này cũng phải mua về để mang tới trường học."

      Nghe như vậy, trong lòng Ôn Viễn có chút ít áy náy. Người sống nương tựa cùng bà mười tám năm, sợ rằng thế nào cũng nghĩ đến, người ngồi bên bà lại nghĩ làm thế nào để rời khỏi bà.

      Ích kỷ sao? Ôn Viễn cảm thấy thể nghi ngờ đáp án này. Nhưng cảm thấy như chú chim bị nhốt, bay khỏi lồng giam vĩnh viễn thể bay được.

      Có lẽ sợ loại cảm xúc này lộ ra ngoài quá lâu, dễ dàng bị nhìn ra. Ôn Viễn tính toán dứt khoát ở trong phòng, ngây người trước máy vi tính. Lâu sau, mới nhúc nhích thân thể, lấy điện thoại qua, bấm số điện thoại đến Ôn Hành Chi.

      Tiếng tút hơn mười giây, điện thoại được người nhận.

      "Đây, là Viễn Viễn phải ?"

      Ôn Viễn phản ứng kịp, là bởi vì mấy nay gọi điện cho hề có ai nhận, thoáng có chút ngờ. Hai là bởi vì, người nhận điện thoại là phụ nữ.

      Ôn Viễn nuốt nước miếng cái, thử dò xét hỏi: "Là trợ lý Lại sao?"

      "Là tôi." Lại Dĩ Ninh nhàn nhạt cười tiếng: “Tìm Ôn tiên sinh?"

      Ôn Viễn thoáng thở phào nhõm: “Vâng, chú có ở đây ạ?"

      " may, mấy ngày nay Ôn tiên sinh đến Luân Đôn rồi. Có chuyện gì sao?"

      Hóa ra là như vậy.....

      Ôn Viễn im lặng lúc, với Lại Dĩ Ninh: " có việc gì, có việc gì."

      Qua quít cúp điện thoại, Ôn Viễn ngẩn người với màn hình máy tính. Ngón tay vô thức đặt tại con chuột bên trái bàn phím gõ tới gõ lui, lâu sau, mới nhàng bấm xuống.

      Ôn Viễn nhìn trang web xuất trước mắt mình, loạt hàng chữ cực to màu đỏ làm có chút run sợ..... hệ thống tổng hợp học sinh kê khai nguyện vọng. màn hình máy vi tính, Ôn Viễn đánh số báo danh và mật mã của mình, hệ thống xác định chờ chuyển sang trang khác. Chỉ trong mấy giây, mà Ôn Viễn lại cảm thấy tốc độ internet trở nên chậm hơn, thời gian chờ đợi trở nên dài.

      Trong cột nguyện vọng đều là trường và chuyên ngành Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân lựa chọn. Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào đó lát, xóa tất cả . Đổi thành số hiệu học viện và chuyên ngành mình sớm thuộc lòng. Từng bước từng bước, gõ cực kỳ chậm chạp.

      Gõ xong, nhảy ra cửa sổ: "Xác định muốn sửa đổi thông tin báo thi?"

      Xác định ?

      Tối mai là hết hạn rồi, xác định ?

      Ôn Viễn chỉ cảm thấy trong lòng có chút yên, nhắm mắt lại, nhấp vào phần xác định. Lâu sau, mới chậm rãi mở mắt, liếc nhìn thoáng qua rồi lúng túng tắt máy tính.

      Cho đến khi quầng sáng từ trong phòng mất hẳn, ở trong bóng tối, Ôn Viễn nghe thấy tiếng tim mình đập. Kịch liệt mà run rẩy.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24

      Chờ ngày thông báo, tổng cộng chỉ có hai tuần lễ, mà Ôn Viễn lại cảm thấy dài đằng đẵng.

      biết cảm xúc mấy ngày nay là gì, mặc dù sớm nghĩ xong lời giải thích, nhưng nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt, lòng Ôn Viễn lại lo sợ bất an. Cũng may mấy ngày nay tâm tình Kiều Vũ Phân rất tốt, nhìn ra khác thường của Ôn Viễn. Nhưng bà Thành, nhìn ra sắc mặt ổn, quan tâm hỏi thăm.

      "Mấy ngày nay nhìn cháu cơm cũng ăn ít, có phải nghĩ đến qua thời gian ngắn phải rời khỏi nhà ăn được ăn ngon nên vui vẻ hả?"

      Bà Thành cười trêu chọc , ở nhà họ Ôn nhiều năm như vậy, chưa từng có thứ gì có thể hấp dẫn như đồ ăn bà làm.

      Ôn Viễn chu mỏ, há miệng ngáp cái, tiếp tục cùng bà Thành dạo quanh chợ sáng.

      Bà Thành dẫn mua rất nhiều đồ chơi , chọn rất nhiều đồ để mang đến trường học.

      Ôn Viễn làm nũng giống như đứa bé: "Nhiều quá làm sao mang được!"

      Bà Thành quở mắng liếc nhìn cái: "Đến lúc đó có tài xế đưa con, đến trường học rồi, bà Thành của con ở đây, mọi thứ để con phải thu dọn là được."

      Ôn Viễn nhìn bà, cười ngọt ngào, đáy lòng lại có chút chua xót.

      Nhắc tới người trong nhà, thương nhất phải Kiều Vũ Phân, mà là bà Thành.

      Ôn Viễn còn nhớ khi còn bé, lúc ngủ sợ tối, là bà Thành dỗ ngủ mỗi đêm, hôm sau lại làm cháo táo đỏ vừa ngọt vừa mềm đánh thức dậy, đưa học. Về sau lên cấp hai, Kiều Vũ Phân để bà Thành trông nom nhiều như vậy, là bà Thành tuổi cao, sợ bà nhọc lòng quá nhiều tốt cho thân thể, hai là lên cấp hai phải quản chặt, Kiều Vũ Phân cảm thấy đích thân mình dạy dỗ tốt hơn. Nhưng dù cho như thế, ngày ba bữa, bà Thành vẫn chăm sóc chu đáo trước sau như .

      Nếu ngày phải rời khỏi gia đình này, luyến tiếc nhất chỉ sợ là bà Thành. Nghĩ đến đây, Ôn Viễn cảm thấy vành mắt nén được, cúi đầu, cọ cọ vào bả vai bà Thành.

      Cuối tháng bảy từ sáng sớm thành phố B bắt đầu nóng, nhiệt độ trái đất tăng cao, nhưng thấy có mặt trời, khí cũng giống như ngưng kết, oi bức muốn chết. Khoảng chừng ba giờ chiều, Ôn Viễn ra ngoài, lúc trở lại toàn thân đều là mồ hôi, thở dài, lau lau trán, lúc sắp đến cửa đại viện, thấy người đứng ở tàng cây phía xa xa. Định thần nhìn lại, là Triệu Duy Nhất. nhìn cái đầu bị cạo còn có tấc cúi xuống của cậu khỏi cười cười, chậm rãi bước tới, về phía cậu.

      "Cậu ở đây làm gì? nóng à?" xong dùng móng vuốt tóm lấy đầu cậu, cảm giác hơi gai tay khiến Ôn Viễn cười khúc khích: “ ngờ, kiểu tóc này lại tôn lên con người cậu."

      "Đừng có làm bậy." Triệu Duy Nhất phủi móng vuốt của xuống, rất chú ý kiểu tóc của mình. Cậu vừa ngẩng đầu, nhướng nhướng mày với : “Lần này tớ được nghỉ bốn ngày liền, chi ra ngày tới tìm cậu, cảm động ?"

      Ôn Viễn bĩu môi.

      Triệu Duy Nhất cười: “Thoát khỏi bể khổ, vui mừng chứ?"

      "Tất nhiên là vậy." Ôn Viễn trả lời ràng.

      Triệu Duy Nhất biết thâm ý trong đó, chỉ coi như muốn, cười xoa xoa đầu : “Tiểu Viễn Nhi cũng trưởng thành, , chúng ta tìm chỗ ăn mừng trận, gọi thêm Tô Tiện nữa."

      "Uống rượu à? Tớ đâu." Ôn Viễn chu mỏ: “Hơn nữa, cậu tìm tớ chỉ để uống rượu?"

      Đến trước nhà kéo uống rượu, đây phải là tìm chết đó sao? Triệu Duy Nhất vừa hậm hực nghĩ nhóc này khi nào phản ứng nhanh như vậy vừa móc từ trong ngực phong thư nhét vào trong tay Ôn Viễn. Thấy Ôn Viễn hiểu nhìn cậu, lại : "Nếu gặp Trần Dao, giúp tớ đưa cho ấy."

      "Sao cậu tự mình đưa?"

      "Sao lời vô nghĩa nhiều như vậy, bảo cậu giúp cứ giúp ." Triệu Duy Nhất gảy gảy đầu .

      Ôn Viễn trề trề miệng, nhìn vẻ mặt cậu tự nhiên cho lắm, nhận lấy thư.

      Tiễn bước Triệu Duy Nhất, Ôn Viễn về phòng của mình. Thời tiết giữa hè, rèm cửa sổ che lại, nằm ở giường lẳng lặng bật điều hòa. loại cảm giác mất mát nhàn nhạt dâng lên trong lòng, biết là vì sao, có lẽ là vì lời của bà Thành, cũng có lẽ là bởi vì Triệu Duy Nhất. Có lẽ rất lâu rất lâu sau này, những người này cũng dần dần phai nhạt khỏi cuộc sống của . có tiếc nuối sao? Đương nhiên là vậy, nhưng, đây là lựa chọn của chính , cho dù muốn hối hận, cũng chỉ là vô dụng.

      Thôi, nghĩ nữa.

      Ôn Viễn lật người, vùi đầu trong gối, nhiệt độ dễ chịu làm có chút buồn ngủ, cho đến khi tiếng vang lớn từ dưới lầu truyền đến. Ôn Viễn mở to hai mắt, bò dậy khỏi giường, nhìn xuống lịch bàn tủ đầu giường, chợt tỉnh táo lại.

      lại quên mất, hôm nay là ngày báo kết quả.

      Ôn Viễn dè dặt mở cửa, vừa mới ló đầu ra, chỉ thấy dưới lầu có hai ánh mắt chiếu về phía . Trốn cũng trốn được, bị Ôn Hành Lễ gọi lại: "Viễn Viễn, con tới đây."

      Tinh thần Ôn Viễn thấp thỏm về phía phòng khách, chỉ thấy vẻ mặt cảm xúc của Kiều Vũ Phân ngồi bên. Lại nhìn điện thoại trong tay bà Ôn Viễn liền hiểu ra, trong lòng thoáng hồi hộp, ngẩng đầu có chút chột dạ nhìn về phía Ôn Hành Lễ.

      Hai ngày trước Ôn Hành Lễ chuyến đến Tây Bắc, tối hôm qua vừa mới về nhà, ngủ được khoảng ba tiếng thức dậy, giờ phút này trạng thái tinh thần tốt cho lắm. Ông xoa xoa phần giữa hai lông mày, nhìn Ôn Viễn : "Sở giáo dục vừa gửi thông báo, con được đại học T ngành tài chính chuyên nghiệp tuyển chọn."

      Mắt Ôn Viễn xoay xoay mấy vòng, : "Cài này, ra sau đó con nghĩ lại, sợ rằng ký nguyện vọng chỉ có đại học A chắc chắn, ngộ nhỡ bị trả lại hồ sơ làm thế nào, cho nên sau đó con thêm đại học T, nguyện vọng song song, có thể đăng ký năm trường mà."

      Ôn Hành Lễ suy nghĩ chút: “Vậy ý của con là, điểm của con đủ vào đại học A?"

      "Vâng, chắc là vậy." Ôn Viễn xoắn xoắn ngón tay.

      Ôn Hành Lễ trầm ngâm chốc lát, : "Ta gọi cho viện giáo dục hỏi chút, xem xảy ra chuyện gì."

      " cần." Kiều Vũ Phân nhàn nhạt mở miệng, mí mắt Ôn Viễn giần giật, nhìn bà, chỉ thấy tay bà vẫn cầm điện thoại, bà ngẩng đầu lên nhìn : “Tôi hỏi rồi, sở giáo dục điểm vào đại học A thấp hơn điểm của nó tới mười điểm, nếu nguyện vọng thứ nhất điền đại học A, có lí nào được."

      Ôn Hành Lễ nhất thời ngẩn ra trong phút chốc, ngay sau đó nhìn về phía Ôn Viễn: "Con....."

      Kiều Vũ Phân đứng lên, nhìn Ôn Viễn cười khổ: "Ôn Viễn, có phải vì cảm thấy mẹ quản con quá nhiều?"

      Ôn Viễn lúng túng ngẩng đầu lên, ngập ngừng : "Con...con có."

      "Vậy con chạy đến thành phố T làm gì? Ngàn chọn vạn chọn trường cho con, ràng cao hơn điểm chuẩn mười điểm, lại bị trường học khác thu nhận, còn gạt mẹ cái gì mà nguyện vọng song song? Con cứ như vậy gạt mẹ phải ? Thành phố B có gì tốt? Con xem con chạy đến thành phố T để làm gì? !"

      Nhịp tim Ôn Viễn kịch liệt tăng mạnh, vô cùng sợ hãi: "Con muốn đến thành phố T, con chỉ thử chút....."

      "Thử chút?" Kiều Vũ Phân cảm thấy buồn cười: “Mẹ thấy con chỉ mong sao rời khỏi mẹ xa chút, mẹ suy nghĩ ràng, con hãy tự đếm thử xem, trước khi đăng ký, con ở bên tai mẹ đề cập bao nhiêu lần về đại học T, tự con tính ra !"

      "Vũ Phân!" Ôn Hành Lễ nhíu mày gọi bà: “ nên chuyện với con như vậy."

      "Ông có quyền gì mà vậy với tôi?" Kiều Vũ Phân đột nhiên phát giận sang Ôn Hành Lễ, Ôn Viễn bị giọng bén nhọn của bà làm cho hoảng sợ. ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Vũ Phân, biết làm sao cả.

      Sắc mặt Ôn Hành Lễ trở nên tốt: “Đừng hét lên như vậy, cha vẫn còn nghỉ ngơi, mấy ngày nay thân thể ông tốt, bà làm ầm lên như vậy nghĩ đến ông ấy sao?"

      "Bây giờ ông còn chê tôi ầm ĩ? Còn ông đếm xem tôi bao nhiêu năm cãi nhau với ông? Tôi chạm đến ông sao? Quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, ông bận như vậy sao? Các người tự hỏi lòng mình xem bận như vậy sao?" Mắt Kiều Vũ Phân phiếm hồng, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi trông cậy được ông, Ôn Kỳ cũng chạy đến nơi xa. Bây giờ chỉ còn lại Ôn Viễn, nhưng ông coi nó , nghĩ ra cách gạt tôi bằng được, thành phố T gì đó? Dù là đại học A nhận, thành phố B còn nhiều trường như vậy, ông xem cái nào thể đăng ký!"

      "Con bé muốn ra ngoài có gì sai? Ôn Viễn cũng là con người, có đầu óc có chủ kiến, chẳng lẽ cứ phải cột vào bên cạnh bà mới được?"

      "Vậy tôi phải là người đúng ? Các người đều hết , để mình tôi ở lại cái nhà này? ! Ôn Hành Lễ tôi cho ông biết, tôi chịu đủ rồi!"

      Ôn Viễn hoàn toàn bị kinh sợ, đoán rằng bị Kiều Vũ Phân mắng cho trận, lại nghĩ rằng, nể mặt như vậy, cuồng loạn, giống như bất mãn oán giận tích tụ mười mấy năm, giờ muốn trút hết toàn bộ ra ngoài. thể ngờ rằng, người mẹ xưa nay hòa ái tao nhã, phản ứng như thế này.

      Ôn Viễn cảm thấy nhịp tim của mình đập thình thịch rất lớn tiếng, khó khăn ép lại nước mắt, vươn tay kéo Kiều Vũ Phân, : "Mẹ, là con tốt, là con đúng, mẹ đừng cãi vã với cha, là con tự ra quyết định....."

      Giọng gần như run rẩy, mà Kiều Vũ Phân lại lạnh lùng liếc , gạt tay ra: "Đừng gọi tôi là mẹ, tôi phải mẹ !"

      Ôn Viễn ngơ ngẩn, đôi mắt Ôn Hành Lễ đỏ quạch hạ thấp giọng lạnh quát lên: "Đừng có bậy với con nó!"

      "Tôi bậy?" Kiều Vũ Phân cười lạnh hỏi ngược lại: “Ôn Hành Lễ ông đừng quá khờ khạo như vậy. Ông còn tưởng rằng Ôn Viễn chưa biết?"

      "Nó biết cái gì?" Ôn Hành Lễ nhìn về phía Ôn Viễn, lạnh giọng quát lên: “Bà câm miệng cho tôi!”

      "Tôi cứ đấy!" Ánh mắt Kiều Vũ Phân phiếm hồng nhìn qua có dấu hiệu như khống chế được, chỉ vào đôi tay có chút run rẩy kia của Ôn Viễn: “Ông đừng cho rằng chọn trường đơn giản như vậy, tôi cho ông biết Ôn Hành Lễ, nó lập kế hoạch trước, đây chỉ là bước đầu tiên, nó muốn rời khỏi tôi, rời khỏi cái nhà này ông có biết ! Đứa này, nó sớm coi tôi là mẹ! Nếu làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Ông hỏi nó , ông để nó nhìn thẳng vào mắt ông mà trả lời, xem tôi có đúng hay !"

      Ôn Hành Lễ nổi giận chợt sửng sốt chút, ông nhìn Ôn Viễn, thanh có chút khàn khàn: "Nha đầu, con cùng cha ....."

      Kiều Vũ Phân và Ôn Hành Lễ đồng thời nhìn . Ôn Viễn đứng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mắt cha đỏ quạch, như có gì đó nên lời, lại mong rằng đừng biết gì. Mà Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn chưa từng thấy nét mặt này mặt bà. Giống như mức độ tổn thương là 1000 hết 800 là sảng khoái. Có lẽ bà ra chân tướng như vậy, bà nhẫn nhịn quá lâu. Nhưng vẫn nhịn được quá tốt, nhận ra tia sơ hở, thế nên Ôn Viễn biết, tại nên đối mặt như thế nào với cha mẹ. Khóe mắt như muốn vỡ ra, nhe ra toàn bộ nanh vuốt, đối với nhau như thể hận thể ăn thịt đối phương, thoát khỏi ngụy trang, bất chấp tất cả. chưa bao giờ nghĩ tới, có thể thấy cảnh cha mẹ thế này, hơn nữa lại còn vì .

      bỗng cảm thấy ghê tởm, che miệng muốn nôn mửa, muốn thấy hết thảy trước mặt, điều này làm cho cảm thấy khổ sở. Cho nên Ôn Viễn đẩy cửa phòng, để ý bên ngoài chợt trút xuống cơn mưa xối xả, lao đầu , mạnh mẽ đâm thẳng về phía cửa đại viện, lại thấy, chiếc xe hơi màu đen, lao nhanh về phía bên này.

      ....

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25

      Ôn Viễn đứng trong làn mưa, sững sờ nhìn chiếc xe chạy về phía . Sắc trời bắt đầu tối, ánh đèn xe xuyên qua làn mưa chiếu tới cực kỳ chói mắt, Ôn Viễn theo bản năng che mắt lại, đến khi đèn xe tắt , bỏ tay xuống, thấy Ôn Hành Chi giương cái ô màu đen xuống xe, bước nhanh về phía .

      "Làm sao mà hốt hoảng như vậy?"

      Bởi phải che mưa cho , quá nửa người Ôn Hành Chi đều ở ngoài ô, bị mưa trút lên ướt đẫm, Ôn Viễn vẫn ngừng nhìn , đôi môi run rẩy biết phải những gì.

      Ôn Hành Chi vươn tay, muốn vuốt tóc ướt dính trán , nhưng vừa duỗi lên giữa trung, Ôn Viễn vốn ngẩn người chợt phản ứng, nức nở tiếng nhào vào trong ngực . lâu, mới cúi đầu, phát ra thanh xíu, nghẹn ngào như con thú bị thương: "Chú."

      Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn , chau mày.

      Thành phố B, Đông Giao.

      Thành phố B nhiều ngày nóng bức liên tục, thời tiết ngột ngạt giống như lồng hấp, nhịn đến hôm nay, rốt cuộc trút xuống cơn mưa xối xả, rửa sạch giảm hơi nóng mấy ngày nay. Tầng lầu cao, cửa sổ vừa mở ra, cơn gió cuốn vào, mang theo tia mát mẻ.

      Ôn Viễn vẫn cứ đứng trước cửa sổ, quần áo ướt đẫm dính vào làm thoải mái, nhưng vẫn muốn động đậy. Ôn Hành Chi từ trong phòng tắm ra, nhìn bóng dáng nho phía trước cửa sổ, hơi nhíu mày, : "Nước xong, vào tắm ." Nhìn thấy ngây ngẩn quay người lại, còn : “Quần áo ướt để bên, quần áo khô lập tức đưa đến."

      Ôn Viễn nghe vậy chỉ đứng tại chỗ, cọ mũi chân. Ôn Hành Chi cởi hết cúc áo, nhìn vẫn bất động như cũ, thúc giục: "Tắm trước, có chuyện gì ra ngoài hãy ."

      Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn , cắn cắn môi, vào phòng tắm. Nước ấm vừa đủ, ngâm trong nước lúc. ngày nay mệt muốn chết rồi, cho tới bây giờ đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cho nên quả cần được nghỉ ngơi.

      Ngâm mình trong nước lúc, đến khi cảm thấy hơi khá hơn chút, Ôn Viễn mới lặng lẽ đứng dậy. Quần áo sạch đặt trong giỏ bên ngoài, Ôn Viễn chậm chạp mặc lên người, tới phòng khách.

      Ôn Hành Chi đổi lại quần áo khô ráo, lọn tóc hơi ẩm nhìn ra vừa mới tắm qua. Thấy tới, bèn vẫy vẫy , đưa cho cốc nước: "Uống cái này ."

      Ôn Viễn nếm nếm, là vị thuốc pha nước. chu mỏ: "Cháu đâu có cảm."

      "Phòng ngừa ngộ nhỡ."

      cũng nhìn , lấy quần áo và đồ ăn Lại Dĩ Ninh mua bên ngoài mang tới ra, thức ăn hơi nguội, đành phải bỏ vào trong lò vi sóng đun nóng. Trong lúc này, cả gian phòng hai trăm mét vuông, vang vọng chỉ có thanh nho của lò vi sóng làm việc.

      "Cháu đói."

      Ôn Viễn núp phía sau gối ôm, từ chối ăn cơm, lại nhìn lấy gối ôm ra khỏi lồng ngực mình, đặt phần sủi cảo tôm phần canh trứng trước mặt . Sủi cảo tôm là bên ngoài đưa tới, nhưng canh trứng là nấu lúc tắm, hơi nóng từ trong bát bốc lên, khói xông lên làm mắt nóng nóng, giống như là có nước mắt muốn ứa ra.

      " đói cũng phải ăn chút."

      Hiếm khi có kiên nhẫn, đặt đôi đũa vào trong tay , vừa dùng thìa khuấy vào trong nước canh, lại nghe cạch tiếng, Ôn Viễn ném lên bàn, tiếp tục cầm gối ôm che khuất khuôn mặt mình. Ôn Hành Chi ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào người , phát bả vai của run rẩy, giống như là khóc, nhưng hề có tiếng động. Tới gần, mới nghe thấy tiếng khóc rất của . Đè nén mà run rẩy, giống đứa bé.

      Ôn Viễn lớn như vậy, rất ít khi thấy khóc.

      Từ và Ôn Kỳ cùng nhau lớn lên, Ôn Kỳ hiểu chuyện, Ôn Viễn luôn bị bắt nạt. Đều là trẻ con lúc đùa giỡn, người lớn tiện quản, cứ tưởng rằng nha đầu này nhất định nén bụng ấm ức, lại nghĩ rằng lại khác xa với suy nghĩ của .

      lần từ nước ngoài trở về, vừa vào đến cửa, nhìn thấy hai người đứng phòng trong nhà, nhóc tết hai bím tóc như sừng dê chống nạnh ngôn ngữ mạnh mẽ cảnh cáo trai cho phép bắt nạt nữa, nếu mách với cha. bộ dáng bé nghiêm chỉnh. Trong lòng để tâm đến hai đứa này, đợi đến lúc ăn cơm tối, khi nhóc bị mẹ nhắc nhở gọi là chú mới nhìn lúc, tóc hình như vừa gội qua, vừa mềm vừa mượt, miệng ngọt ngào gọi , biểu tình có chút kính sợ lại miễn cưỡng mỉm cười vô cùng thú vị.

      Chỉ chớp mắt dáng dấp lớn như vậy, nha đầu lớn như vậy cũng coi mình như đứa bé, bắt đầu giống người lớn.

      thích như vậy .

      "Ôn Viễn."

      vô cùng kiên nhẫn nâng đầu dậy, chỉ có điều giãy giụa nên bị đau, thoáng ngẩng đầu khóc lớn lên.

      dỗ dành , chỉ cúi đầu nhìn khóc, rồi sau đó lấy khăn lông để bên, lau mái tóc hơi ẩm ướt của . Lau hồi, tiếng khóc của dần trở nên yếu ớt, mới mở miệng nhắc lại: " lát ăn chút gì, ăn xong tôi đưa cháu về nhà."

      "Cháu trở về nhà." thút thít đáp.

      " được."

      "....."

      "....."

      "Cháu ghét chú!" Khăn lông bị giật lấy, Ôn Hành Chi cúi đầu, thấy đôi mắt sưng đỏ của Ôn Viễn giận dữ trừng mắt : “Chú giữ lời! Chú giúp cháu mà!"

      Ý đồ của là muốn Ôn tiên sinh áy náy, lại thấy trong đôi mắt Ôn Hành Chi nhìn ràng xen lẫn mỉm cười, như thể bất đắc dĩ. Vốn là rất có khí thế, nhưng quần áo mặc hơi rộng, cả người rụt lại ở bên trong, nên có vẻ hơi bé.

      Nhìn như vậy, Ôn Hành Chi quả có chút áy náy đứng dậy. Suy nghĩ chút, cầm lấy khăn lông trong tay lau mắt cho . Ôn Viễn mím miệng gạt tay ra, túm lấy tay áo sơ mi vừa đổi lau lau ở mặt, coi như là lau nước mắt, cũng coi là phát tiết.

      Ôn Hành Chi híp híp mắt, gõ gõ đầu dưa của : "Biết cháu ngốc, lại nghĩ rằng ngốc đến mức độ này.”

      Thấy lại định kháng nghị, liền chụp khăn lông lên đầu , vừa chậm rãi lau tóc vừa : "Cứ chạy thẳng như vậy, nếu gặp tôi, cháu định đến nơi nào?"

      Khăn lông choàng lên đầu, Ôn Viễn chu chu miệng, được tự nhiên giật giật: "Dù sao cháu muốn ở nhà chờ đợi."

      "Thế nào, có người mắng cháu?"

      "..... Vâng."

      "Bởi vì nguyện vọng?"

      "Ưmh."

      "Tại sao muốn ở lại thành phố B?"

      "....." Ôn Viễn biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy mình ở trước mặt người này chính là trang giấy trắng, làm cái gì đều bị nhìn thấu: “ vì sao cả.”

      giọng lầm bầm câu, xong đầu bị nâng lên.

      Ôn Viễn có chút kinh hoảng nhìn bỗng nhiên áp gần, vốn có chút chột dạ, dưới cái nhìn chăm chú của nhịp tim càng tăng nhanh, tưởng như muốn nhảy ra. đôi mắt lấp lánh cũng chớp càng ngày càng nhanh, hô hấp, cũng theo đó mà ngắn ngủi. liếm liếm môi, định gì đó, lại thấy tầm mắt Ôn Hành Chi chợt rơi vào môi , ngay tiếp theo vẻ mặt có chút biến hóa. Biến hóa ấy nhìn quá , đợi tra cứu, Ôn Hành Chi liền buông ra, lấy chén sủi cảo tôm trước mặt lên, xoay người rời : "Cơm hơi nguội rồi, tôi hâm nóng."

      Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn , cuối cùng, thở phào nhõm, lùi về ghế sofa.

      Cả người vô lực, tim vẫn thình thịch dư dội đập ngừng. Bởi vì, khắc kia, xém nữa cho rằng muốn hôn .

      Đêm đó, Ôn Hành Chi đưa Ôn Viễn về nhà, nhưng cũng tiếp tục hỏi nhiều, tống vào phòng mà hay ngủ, để nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì ngày mai hãy . Vậy mà, chính lại ngủ được, ngồi ở thư phòng lúc, bấm gọi điện về nhà họ Ôn.

      Rất nhanh điện thoại được nhận, xem ra vẫn luôn chờ đợi.

      "Hành Chi, như thế nào?"

      cúi đầu nhìn khuy tay áo áo sơ mi, là thấy trong quà sinh nhật tặng, cũng phải bảo bối gì cả, nhưng hôm nay lại cài lên. Giờ phút này nó tỏa ra màu nâu, rất giống đôi mắt . Giọng bên kia có chút vội vàng, giọng Ôn Hành Chi lại có vẻ mặn lạt: "Ngủ rồi."

      "À, vậy tốt, vậy tốt." Luôn miệng vậy là tốt rồi, biết là an ủi mình hay an ủi người bên cạnh.

      Ôn Hành Chi cầm điện thoại di động tới bên cửa sổ, trong phòng mở điều hòa, bởi vì tối nay vô cùng mát mẻ: “Chị dâu thế nào rồi?"

      Ôn Hành Lễ im lặng mấy giây, mới : "Uống chút thuốc, cũng ngủ rồi."

      "Tốt nhất nên đến gặp bác sĩ, em có người quen cũng rất tốt, có thể giới thiệu cho chị dâu."

      ", cần cần!" Ôn Hành Lễ vội vàng phủ nhận, ý thức được mình có chút luống cuống, nên chậm lại: "Tự có thể thu xếp, còn phải, còn phải ấy đồng ý mới được....."

      " cả." Ôn Hành Chi nhàn nhạt ngắt lời ông: “ cảm thấy cứ phải kéo dài như vậy sao?"

      Đáp lại khoảng yên lặng, Ôn Hành Chi cũng gấp gáp, lẳng lặng đứng yên trước cửa sổ, cho đến khi bên kia truyền đến giọng khàn khàn của Ôn Hành Lễ: “Nhiều năm như vậy, là có lỗi với ấy. Còn cả Viễn Viễn, đứa bé này, có chăm sóc tốt, quan tâm đến."

      "Con bé quen rồi."

      "Hành Chi, chú để ." Giọng Ôn Hành Lễ tựa như có chút cầu xin: “Hôm nay vì chuyện nguyện vọng của nha đầu, chuyện với Phương chủ nhiệm lớp con bé, cũng biết mấy năm nha đầu lên cao trung chú chăm sóc nhiều đến con bé. hổ thẹn, hổ thẹn chính người cha này, thiếu gần gũi với con mình.”

      Ôn Hành Chi môi mím chặt, càng tỏ vẻ lạnh lùng: “Em tưởng cũng biết, con bé xa lánh phải chỉ là nguyên nhân này ."

      Ôn Hành Lễ nghẹn lời, hồi lâu, mới trầm thấp thở dài. Cuộc điện thoại tối nay, ông trầm mặc nhiều lần, ông là người ngoại giao, sở trường là kỹ thuật ăn , nhưng đối mặt với chất vấn có như của Ôn Hành Chi, thế mà ông lại biết nên gì. Có lẽ cú điện thoại này gọi phải lúc, tối nay, khí thế bức người trong trẻo lạnh lùng của người em trai trước sau như có phần ngoài dự liệu với ông.

      Ông ép chính mình mở miệng: "Mới đầu Vũ Phân tôi còn tin, nhưng về sau mình tôi yên tĩnh suy nghĩ lại mới hiểu được, nha đầu nhất định biết cái gì rồi." Chầm chậm ngừng lại, ông hiểu thở dài: “Rốt cuộc là khi nào? Người trong nhà chắc chắn với con bé những thứ này, con bé nghe được từ nơi nào." Tiếng bỗng nhiên dừng lại, khi lần nữa mở miệng giọng của Ôn Hành Lễ có chút khẩn trương: “Chẳng lẽ là....."

      "Thế nào?" Ôn Hành Chi theo bản năng nắm chặt điện thoại di động.

      Ôn Hành Lễ cơ hồ là có chút ảo não : "Tôi nhớ ra rồi, đó chắc là gần lúc tốt nghiệp tiểu học của Viễn Viễn."

      Khi đó chính sách của thành phố B là phân trường cho các học sinh nhập học, Kiều Vũ Phân hài lòng với trường học phân cho Ôn Viễn cho lắm, vừa lúc Ôn Hành Lễ ở nhà, bà để ông quan hệ chút, đổi trường cho Ôn Viễn. Ôn Hành Lễ đồng ý kiến của bà, trường phân cho Ôn Viễn là trường trung học thực hành, thời gian học rất nhiều nhưng lại quản lý nghiêm ngặt. Ý của Kiều Vũ Phân muốn cho con bé chuyển đến trường khác, nơi đó mặc dù hơi xa nhưng các thầy giáo quản rất nghiêm, các học sinh cũng chịu học. Hàng năm học sinh mới tốt nhất cũng đến từ trường này. Ôn Hành Lễ cân nhắc nhiều lần mới hỏi ý kiến Ôn Viễn, Ôn Viễn lựa chọn trường trước. Ôn Hành Lễ tôn trọng mong muốn của Ôn Viễn, chuyển trường cho con bé, sau lại bị Kiều Vũ Phân thúc giục mấy lần, thúc giục làm hai người tranh cãi ầm ĩ trận.

      Ông còn nhớ lời Kiều Vũ Phân : "Đứa này, ôm về nuôi là ý của ông. Tôi hề phản đối, dù biết mình phản đối cũng vô dụng. Ông ông quanh năm ở bên ngoài, để đứa này làm bạn với tôi, đứa bé này là để tôi trông nom. Nó thành người như thế nào, là tôi định đoạt. Còn bây giờ sao? Ông là mặt đỏ, để tôi diễn mặt trắng? Người tốt cũng là ông làm? Tôi cho Ôn Hành Lễ ông biết chuyện này tốt như vây được! Nó phải đổi trường học, được thương lượng! Tôi thể để tâm huyết của chính mình hủy ở cái trường rách kia được!"

      Khi đó tính cách cố chấp của Kiều Vũ Phân bắt đầu lộ ra, đặt vào chuyện khác sao. Chỉ cần dính đến chuyện của bọn , nhất là chuyện của Ôn Viễn, bà ấy luôn mang dáng vẻ hoàn toàn nắm trong tay. Có lúc, ông thậm chí cảm thấy mê muội, người phụ nữ này, đối với đứa con phải của mình, thậm chí phải máu mủ nhà họ Ôn, rốt cuộc là hay hận?

      "Cãi nhau xong bị cử ra nước ngoài, ra đến trước cửa nhà chỉ nhớ nha đầu đứng ở cửa sân nhìn , dáng vẻ như muốn tiến lên lại dám. Đoán chừng con bé biết chút gì khi ấy. Ngoài ra, lúc Ôn Viễn đưa vào nhà Ôn Kỳ cũng hiểu ít chuyện, biết qua với con bé cái gì." Càng nghĩ tiếp Ôn Hành Lễ càng phiền chán: “ là rối ren."

      Ôn Hành Chi vẫn yên lặng lắng nghe, cuối cùng nhàng nở nụ cười, Ôn Hành Lễ nghe ra, như có ý vị nên lời: "Đúng là rối ren."

      cuộc điện thoại này vẫn chưa làm Ôn Hành Chi ngủ an ổn, thỉnh thoảng mở máy vi tính ra xử lý số việc, khép lại máy vi tính tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần chỉ chốc lát, mở mắt ra trời tờ mờ sáng. vuốt vuốt lông mày, đứng dậy ra ngoài.

      tới trước cửa phòng Ôn Viễn, thấy cửa mở, mà Ôn Viễn rụt người trong bộ quần áo rộng ôm chăn ngồi ngẩn người giường, nghe tiếng bước chân sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Hành Chi, lại giận dỗi hất đầu.

      Ôn Hành Chi làm như thèm để ý đến đôi mắt hình viên đạn của người bạn này, đưa bộ quần áo khác mà Lại Dĩ Ninh chuẩn bị cho , " muốn ngủ rời giường."

      "Rời giường để làm gì?"

      "Đưa cháu về nhà."

      "Cháu muốn về nhà." Ôn Viễn phồng má.

      "Thế có muốn đến đại học T hay ?"

      Ôn Viễn có chút do dự, đương nhiên muốn đến đai học T, nhưng quả biết đối mặt thế nào với hai người gọi là cha mẹ trong nhà. Cúi đầu rối rắm, đưa tay kéo ống tay áo Ôn Hành Chi, đáng thương cọ xát: “Chú à."

      Bộ dạng nũng nịu này giống trẻ con.

      "Được rồi." : “Tôi dẫn cháu trở về."

      Trải qua trận mưa to, hoa trong sân nhà họ Ôn gần như bị đốn héo.

      Sau đó bà Thành cũng quan tâm đến hoa cảnh này nữa, sáng sớm đứng ở cửa viện, vẻ mặt có chút lo âu. Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn vào cửa viện, vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy bà Thành lảo đảo bước tới.

      "Bà chậm chút."

      Ôn Hành Chi nâng đỡ bà, bà Thành nhìn , lại nhìn Ôn Viễn, quả biết nên gì cho phải. Do dự chốc lát, mới mở miệng: "Bà thấy vẫn nên chờ lúc mới vào, lầu....."

      Lời còn chưa dứt, nghe ầm tiếng, tiếp theo là tiếng vỡ tan tành của đồ đạc rơi xuống. Nghe thanh kia, là từ trong phòng Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân truyền tới.

      Ôn Hành Chi rất nhanh hiểu ra, chân mày khẽ chau, : "Ông cụ ở nhà ạ?"

      "Ông cụ có ở đây, sáng sớm tổng bộ cho xe tới đón ông ấy tham gia hoạt động, là buổi tối đưa về. Cũng biết trong nhà xảy ra số chuyện, có điều Hành Lễ giấu chút, cũng giận nhiều lắm."

      Ôn Hành Chi yên lặng gật đầu cái, hơi suy nghĩ, quay đầu với Ôn Viễn: "Cháu về phòng cùng bà Thành."

      Ôn Viễn lắc đầu cái: "Cháu...cháu muốn xem mẹ."

      cúi đầu chăm chú nhìn lát, hề gì, xoay người . Ôn Viễn và bà Thành liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc theo sau.

      Gần tới phòng Kiều Vũ Phân, cửa phòng bỗng mở ra, người mặc áo blouse từ trong ra. Người này Ôn Viễn biết, là bác sĩ trong sở vệ sinh đại viện, là chuyên khám bệnh cho các thủ trường cùng người thân của họ.

      Giờ phút này mặt mày vị bác sĩ họ Trương khổ sở, lắc lắc đầu. Ôn Hành Chi gật gật đầu với ông, nghiêng người vào phòng.

      Tình trạng trong phòng so với ngoài sân còn bết bát hơn, nệm giường vẫn luôn sạch đọng vũng nước, giống như thuốc được sắc bị hất lật chuyển. Tóc tai Kiều Vũ Phân bù xù, đối diện Ôn Hành Lễ làm loạn.

      "Ông gọi bác sĩ vào nhà là có ý gì? Tôi cho Ôn Hành Lễ ông biết, tôi có bệnh! Tôi — có — bệnh!" Ba chữ cuối cùng cơ hồ như cuồng loạn gào ra, sợ rằng mỗi người trong nhà này đều có thể nghe thấy.

      Ôn Hành Lễ hình như là mất hết tính nóng nảy, chỉ dụ dỗ bà, : "Vậy đổi chăn có được ? Ẩm ướt tốt cho chân."

      Kiều Vũ Phân hừ lạnh tiếng: "Chân tôi tốt bao nhiêu năm, ông bây giờ mới biết quan tâm đến tôi? Giả mù sa mưa!"

      Ôn Hành Chi vẫn gì, đứng ở nơi đó nhìn Ôn Hành Lễ tự tay thay chăn cho Kiều Vũ Phân, mặt chút thay đổi. Ôn Viễn nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy y tá cầm khay thuốc về phía này. Thuốc đông y quá đắng, Kiều Vũ Phân muốn uống, đành phải uống thuốc tây.

      Ôn Viễn mấp máy môi, khi y tá qua đưa tay đỡ lấy cái khau: "Để tôi vào."

      bưng thuốc vào trong phòng, còn chưa đến trước giường, Kiều Vũ Phân ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào cái khay trong tay . Ôn Viễn bị giật mình, nhưng vẫn kiên trì tới.

      " đứng lại, đừng cử động." Kiều Vũ Phân chợt mở miệng: “Trong tay bưng là cái gì?" Chỉ chỉ Ôn Viễn, lại nhìn Ôn Hành Lễ: “Nó bưng cái gì? Tôi tôi có bệnh, các người người hai người muốn bắt tôi uống là ý gì? Chỉ mong tôi sớm chết đúng ? Đúng ? !"

      Ôn Hành Lễ vội giữ bà: “Đâu bà bệnh, chỉ uống rồi ngủ giấc ngon, tỉnh lại là có chuyện gì rồi."

      "Tôi uống!" Kiều Vũ Phân ra sức đấm vào giường, chợt ngẩng đầu lên, nhào qua Ôn Viễn: “ cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!"

      Ôn Viễn bị sợ choáng váng, đứng tại chỗ quên nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Kiều Vũ Phân giương nanh múa vuốt với mình. Chợt lực mạnh mẽ kéo bà lại, còn chưa phản ứng kịp, bóng dáng đứng ở trước mặt , dùng tay giữ chặt Kiều Vũ Phân.

      Nhìn như dùng bao nhiêu lực, nhưng Kiều Vũ Phân lại giãy thoát được.

      "Hành Chi. Chú! Chú buông ấy ra!" Ôn Hành Lễ gấp đến độ cũng được đầy đủ, cuống quít chạy sang đỡ Kiều Vũ Phân.

      Ôn Hành Chi lạnh lùng liếc nhìn ông, buông lỏng tay: " thích dây dưa như vậy nếu sau này xảy ra chuyện gì, đừng trách em chưa nhắc nhở ."

      Động tác Ôn Hành Lễ chăm sóc Kiều Vũ Phân dừng chút, cuối cùng, hề gì.

      Ra khỏi phòng, đầu óc Ôn Viễn như càng rối loạn, tình hình trước mắt làm biết phải làm sao. hiểu, nguyện vọng nho , làm sao biến thành tình trạng như nay. ngồi giường, cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.

      Bà Thành vào, nhìn dáng vẻ , chỉ thương xót thở dài. Ôn Viễn nhìn bà Thành, chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, chui vào trong lòng bà.

      "Bà, bà có phải con sai rồi ?"

      Bà Thành vuốt vuốt tóc . Giống như trước đây bị ấm ức cũng ôm đong đưa dỗ , lâu sau, mới trầm thấp thở dài: "Nha đầu bướng bỉnh."
      ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :