1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 43
      Editor: OrchidsPham


      Mạc Duy Khiêm ngờ là La Duyệt Kỳ chủ động đến tìm mình, càng ngờ là chẳng những đến đây mà còn mang vẻ mặt dịu êm như thế.


      “Đến đây lúc nào, sao gọi cho ?”


      La Duyệt Kỳ bước đến ôm cánh tay Mạc Duy Khiêm, kéo ngồi xuống sô pha: “Em đến đây lâu rồi nhưng sợ mang theo điện thoại nên có gọi, cũng để Đổng gọi, đâu vậy?”


      Mạc Duy Khiêm hiểu được La Duyệt Kỳ có ý gì nên chỉ có thể cẩn thận : “Lý Minh Hân gọi điện thoại cho , đến bệnh viện ràng với ta, từ nay về sau ngoại trừ công việc cần thiết gặp ta nữa, biết ta mấy lời hay với em, em đừng để ý nhé! Hôm nay em tới là có chuyện gì muốn với ?”


      La Duyệt Kỳ buông cánh tay Mạc Duy Khiêm ra, ngồi thằng người bằng giọng điệu cực kỳ thành khẩn: “Em đến để giải thích với , hôm đó là em đúng, em quá nóng nảy nên mới nhiều lời làm tổn thương như vậy, em hơi quá đáng. đừng giận, tha thứ cho em có được ? ra ngày đó em cũng ràng dứt khoát với Kim Đào, để sau này ấy đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, em và ấy chẳng có cơ hội để quay lại nữa. Nhưng mà năm năm tình cảm phải quên là có thể quên, em cũng nhớ rất việc ấy từng tốt với em thế nào, cho nên mới ôm ấy khóc như vậy, đừng hiểu lầm.”


      Mạc Duy Khiêm nghe lời giải thích của La Duyệt Kỳ ngây dại cả người, chẳng biết là phải tìm bao lâu mới gặp được bé có lối suy nghĩ bất thường thế này nữa, sau khi gây chuyện như thế mà bé còn có thể chủ động đến dỗ dành ?


      “Mạc Duy Khiêm, sao lời nào? Em làm gì cả, chỉ từ biệt ấy mà thôi, chịu tha thứ cho em sao?”


      Nhìn La Duyệt Kỳ chớp mắt nhìn mình cực kỳ đáng thương, lòng Mạc Duy Khiêm chua xót, bé kia còn như vậy mà có thể vì làm tới mức này, sao có thể tin bé được chứ?


      Vươn hai tay ôm siết lấy La Duyệt Kỳ vào lồng ngực, giọng Mạc Duy Khiêm hơi kích động: “Ngoan, đừng nữa, đều do tốt! Là do quá đa nghi, liên quan gì đến em cả, em làm sai gì hết!”


      La Duyệt Kỳ cũng tựa vào ngực Mạc Duy Khiêm giọng : “Mạc Duy Khiêm, em buồn vì lời Lý Minh Hân , trong lòng em tất cả những người khác đều quan trọng, chỉ cần vui vẻ là em thỏa mãn rồi.”


      “Em đây chẳng phải là muốn làm cảm động đến phát khóc sao? nhóc xấu xa, sau này được tùy tiện nhận sai khiến bản thân uất ức nữa nghe chưa hả?” Mạc Duy Khiêm bây giờ chẳng biết nên đối xử với La Duyệt Kỳ thế nào mới tốt nữa, thích, đau lòng cũng chưa đủ để biểu đạt tâm trạng của lúc này, chỉ biết bản thân cần phải cho ở trong lòng này tất cả những điều tốt đẹp nhất mà thôi!


      La Duyệt Kỳ buồn cười : “ cho em nhận sai, chẳng lẽ còn muốn em phát giận khóc lóc om sòm sao? đúng là kỳ quái mà!”


      “Em muốn làm gì cứ làm, muốn đánh muốn mắng đều tùy em, xin lỗi cũng phải là xin lỗi, nếu lòng khó chịu.” Mạc Duy Khiêm cảm thấy phải như thế mới có thể giảm bớt chua xót trong lòng được, người thương nhất lại vì mà chịu ấm ức, đúng là thằng khốn mà!


      La Duyệt Kỳ chỉ cười chứ gì nữa, Mạc Duy Khiêm dịu dàng đỡ La Duyệt Kỳ tách ra chút hỏi: “Nếu là lỗi của cần phải bồi thường cho em, ngoại trừ xin lỗi, em còn muốn quà tạ lỗi gì ?”


      đến đây La Duyệt Kỳ càng cười đến vui vẻ, mang chuyện Đổng Nguyên đem lắc tay đến dỗ dành mình kể lại lần cho Mạc Duy Khiêm nghe.


      Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng vui vẻ: “ Đổng Nguyên phải kẻ ngốc mà, thời khắc mấu chốt vẫn cực kỳ được việc, lắc tay em cứ nhận , sau này thưởng tiền cho ta sau. Bé ngoan của , em thích châu báu thế sao? Sau này có cái gì đẹp đều mang về cho em, được nào?”


      xong liền hôn lên môi La Duyệt Kỳ hỏi: “Có nhớ ?”


      Thấy La Duyệt Kỳ gật đầu lại tiếp tục ép hỏi: “Nhớ chỗ nào? Nhớ bao nhiêu?”


      “Trong lòng khó chịu, rất nhớ rất nhớ.”


      Bàn tay Mạc Duy Khiêm xoa nắn di chuyển từ trước ngực xuống đến tận giữa hai chân , luồn vào trong váy, cách lớp quần lót mỏng manh khẽ bóp mấy cái tà ác hỏi: “Nơi này của em có nhớ , hửm?”


      La Duyệt Kỳ đỏ mặt lên tiếng.


      “Mới thế này thẹn thùng lát nữa phải làm sao đây?” Mạc Duy Khiêm vui vẻ kêu lên, nhanh tay lẹ chân lột sạch quần áo của La Duyệt Kỳ, vừa lột vừa tiện tay xoa nắn, đôi môi dịu dàng dày vò hai chú thỏ ngọc hưng phấn nảy lên trước ngực , ngón tay tà ác trêu chọc tam giác thần bí giữa đôi chân khiến ngừng thở gấp đến khi thấy hơi thỏa mãn mới chịu ôm trở về phòng.


      Đôi mắt La Duyệt Kỳ hé ra nhìn ánh sáng le lói luồn qua tầng rèm cửa dày đặc, biết trời sáng rồi. cảm thấy mệt muốn chết được, phía dưới cũng chua xót nên lời, đại khái là do hôm qua lăn lộn với Mạc Duy Khiêm quá đà, ngay cả tắm cũng kịp ngủ thiếp rồi.


      Khó chịu cử động người chút mới cảm nhận được bàn tay của Mạc Duy Khiêm vẫn còn dính chặt lấy nơi đó của , thảo nào khó chịu đến thế, La Duyệt Kỳ dịch người sang bên cạnh, muốn dậy tắm rửa chút, kết quả lại phát hai ngón tay của tên đàn ông già nên nết này vẫn còn cắm sâu trong cơ thể , đúng là tức chết mà!


      La Duyệt Kỳ vừa động người Mạc Duy Khiêm như có cảm ứng, chân lập tức đè chặt La Duyệt Kỳ, chặn lại, ngón tay cũng như có ý thức bắt đầu cắm rút, trêu chọc trong cơ thể .


      “Mạc Duy Khiêm, tỉnh lại!” La Duyệt Kỳ nhịn được mà đỏ mặt, dùng sức lay lay Mạc Duy Khiêm.


      Phản ứng của Mạc Duy Khiêm là rút ngón tay ra, nhưng ngay tại thời điểm La Duyệt Kỳ thở phào nhõm đột nhiên xoay người đè lên , đợi La Duyệt Kỳ hiểu được là xảy ra chuyện gì, điều chỉnh xong tư thế, thẳng người ưỡn hông tiến vào trong.


      La Duyệt Kỳ hề chuẩn bị trước cuộc tấn công bất ngờ, rên tiếng dài mới đấm đấm bả vai Mạc Duy Khiêm, tức giận : “Mới sáng sớm mà phát điên cái gì vậy, em muốn tắm rửa, mau tránh ra !”


      Mạc Duy Khiêm cười ha hả ngừng, vô cùng sung sướng cảm nhận nơi ấm áp mềm mại đó mút chặt lấy mình: “Nó cứ nhớ em, cũng chẳng có cách nào mà!” Vừa vật khổng lồ nóng rực vừa chậm rãi rút ra khỏi huyệt động ướt át, rồi lại từ từ cắm vào, mặc dù tốc độ chậm, nhưng sức lực cũng rất lớn, mỗi lần đều ma sát lên thành vách mềm mại, cuối cùng chạm được đến nơi sâu nhất trong cơ thể , lần lại lần tấn công vào nơi mất hồn đó.

      Đóa hoa mềm mại thể khống chế, tiết ra dòng chất mật hoa ngọt ngào, cả căn phòng đều thoang thoảng mùi hương của động tình, ngọt ngào, đủ để khiến tất cả động vật giống đực phải nổi điên chứ đừng người đàn ông .

      Mạc Duy Khiêm ngây ngẩn nhìn báu vật dưới thân, nhịn được ở trong thân thể của đâm rồi lại đâm, muốn tiến đến chỗ sâu nhất trong cơ thể , đâm vào tận linh hồn .

      La Duyệt Kỳ khẽ rên, cố gắng tiếp nhận xâm chiếm mạnh mẽ của , thân thể căng ra đến khó chịu.


      “Duyệt Kỳ, có em ở bên là tốt quá, nếu sáng sớm mỗi ngày nó đều bị trúng gió!” Mạc Duy Khiêm khẽ thổi hơi trước ngực La Duyệt Kỳ.


      coi em là gì hả? Nhân viên chuyên môn phụ trách giải quyết dục vọng cho sao?” Nhìn Mạc Duy Khiêm nằm trước ngực mình, đôi môi ngừng mút liếm. Nhìn ngậm nụ hoa, lúng búng ca ngợi: " mềm......" hàm răng nhàng cắn cái, dùng nước miếng của thoa khắp bầu ngực xinh đẹp mượt mà của sót chỗ nào, cổ họng còn liên tục tràn ra tiếng chậc chậc thích thú, La Duyệt Kỳ cũng động tình.


      linh tinh, ngoài em ra cần ai cả, em nghĩ chúng ta bên nhau chỉ là tùy tiện thôi sao?” Cuối cùng Mạc Duy Khiêm cũng cọ xát đủ rồi, lúc này mới duỗi thẳng người, hai tay luồn xuống đỡ lấy hai bên đùi La Duyệt Kỳ tách rộng ra ép ngược về phía trước. Đôi môi siết chặt đỉnh hồng bầu ngực sữa, ngậm sâu vào trong miệng, vừa hút vừa cắn, dưới cùng nhau tấn công.


      Nhìn La Duyệt Kỳ nhíu mày vừa như khó chịu lại giống như cực kỳ thoải mái, Mạc Duy Khiêm càng hưng phất hơn, sức lực càng lúc càng mạnh mẽ.


      “Có thoải mái ?” Mạc Duy Khiêm cố chịu đựng ham muốn được điên cuồng đâm rút, cứng rắn đùa La Duyệt Kỳ.


      Lúc này toàn thân La Duyệt Kỳ đều nhớp nháp mồ hôi, mặt nóng bỏng như bốc lửa, đôi tay bé trắng noãn tự chủ được bắt lấy cánh tay cường tráng của Mạc Duy Khiêm, đung đưa hòa theo nhịp điệu của , khuôn mặt nhắn nhiễm đầy tình dục, xinh đẹp mà dâm đãng khiến Mạc Duy Khiêm nhìn đến choáng váng.


      Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đắc ý đó của Mạc Duy Khiêm hơi tức giận, vì thế hít hơi sâu rồi ôm chặt cổ Mạc Duy Khiêm cố sức ngồi dậy há to mồm cắn lấy vành tai thở gấp: “ nhanh lên!”


      "Trời ơi..." Mạc Duy Khiêm lẩm bẩm, đem khuôn mặt vùi vào cái cổ mềm mại thơm phức của , "Em muốn làm cho phát điên sao?"


      Mạc Duy Khiêm cảm thấy cho dù làm chết ngay bây giờ cũng đáng, có bảo bối tuyệt vời như La Duyệt Kỳ thế này, về sau mỗi ngày chắc chắn đều sung sướng hơn tiên! Lúc này nhóc chủ động nâng mông lên nghênh đón xâm nhập của , khó có được cơ hội chủ động như thế khiến Mạc Duy Khiêm càng nhịn nổi.


      “Đúng là bảo bối đói khát mà, hôm nay chúng ta ai cũng đừng mơ ra khỏi cửa!” xong, ôm chặt La Duyệt Kỳ đâm chọc như phát điên.


      Qua lúc lâu, La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm vẫn có dấu hiệu dừng lại, thân thể muốn hỏng luôn rồi, tới khi duy trì nổi nữa mới túm lấy vai Mạc Duy Khiêm rên rỉ: “Dừng… dừng lát, được ? Em… em… chịu nổi….” thân thể non mềm của dừng giãy dụa. Nhưng mặc kệ giãy dụa thế nào phía dưới cũng chạy trốn được, hậu quả duy nhất là khiến cơ thể hai người càng thêm ma sát tạo ra lửa nóng mà thôi.


      Giọng của Mạc Duy Khiêm trở nên khàn đặc: “Lúc làm loại chuyện này sao có thể nghỉ ngơi được chứ? hỏi lại em lần nữa, có em và Kim Đào chưa làm gì nhau hay hả?”


      La Duyệt Kỳ liên tục lắc đầu, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cách nào theo kịp, bộ phận rộng mở giữa hai chân bị hung hăng xâm chiếm, liều mạng chen vào bên trong, vừa đau vừa mỏi, cảm giác eo sắp bị đụng đến mệt rã rời cả người. Bây giờ hối hận muốn chết vì mấy câu đó, ngờ Mạc Duy Khiêm lại thù dai như vậy, hôm đó vì tức giận mới và Kim Đào ngoại trừ bước cuối cùng ra làm hết rồi, chỉ vì câu này mà Mạc Duy Khiêm lăn lộn ép hỏi suốt buổi tối hôm qua thế mà tại vẫn còn ép buộc .


      phải em thề rồi sao? Em và ta ngoại trừ hôn ra chưa làm gì cả, vốn là tính sau khi đăng ký dọn đến ở với nhau. đừng tra tấn em nữa, sau này em dám lung tung nữa mà…” nức nở khóc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn người đàn ông biết xấu hổ sống chết liều mạng đong đưa người mình kia, mặt tràn đầy uất ức sợ sệt.


      Trái tim Mạc Duy Khiêm bị tiếng khóc của làm cho muốn tan nát luôn, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn cười. “ phải nghe em tự mình cam đoan mới cảm thấy thả lỏng được, sau này được dùng loại chuyện này chọc tức nữa nghe chưa?” xong, Mạc Duy Khiêm lại dùng sức đâm vào mấy chục cái mới cam lòng gào thét, buông thả trong cơ thể , dìu dắt lên tới cao triều.


      Nhìn hỗn hợp dịch thể của và La Duyệt Kỳ từ nơi đó rỉ ra, ánh mắt Mạc Duy Khiêm lóe lên, đưa tay sờ soạng hồi lại luồn vào trong nhàng chậm rãi xoa vuốt, dịu dàng trêu chọc nơi đó.


      còn chịu yên nữa à? Bẩn muốn chết!” thân thể La Duyệt Kỳ cực kỳ mệt mỏi, chua xót sau cuộc vận động thể dục buổi sáng, càng chịu nổi khi nhìn hành động như vậy của Mạc Duy Khiêm.


      “Bẩn cái gì, có những thứ này làm sao có đứa được? Đây là nguồn suối sinh mệnh đó! Thời gian còn sớm, nằm thêm lát em.”


      La Duyệt Kỳ mặc kệ Mạc Duy Khiêm tùy tiện xoa nắn chà xát, trong lòng lại nghĩ đến chuyện tránh thai, đây cũng phải việc đâu.


      Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ lại ý mặn tình nồng, Đổng Nguyên và những người xung quanh lập tức có cảm giác như được giải phóng, đặc biệt là sau khi Mạc Duy Khiêm ném cho mớ tiền thưởng lớn tất cả mọi người đều cảm thấy chịu khổ lần cũng đáng, ngay cả Phùng Thư Dân và nhân viên tổ điều tra cũng cảm nhận được cái gì gọi là khổ tận cam lai, mọi chú ý đều quay lại dồn hết vào vụ án.


      Kim Đào sau khi bị La Duyệt Kỳ hoàn toàn từ chối cũng cảm thấy mất mát cực lớn, biết có khả năng cứu vãn nên đành với cha mẹ tình hình thực tế, để sau này họ cần lưu luyến chuyện này nữa, lại khuyên họ nên phối hợp điều tra, nếu sau này nhất định còn có phiền phức khác nữa.


      Sau khi Trần Thục Phương tỉnh táo suy nghĩ lại cũng suy nghĩ đề nghị của con, lo lắng trong lòng cũng cảm thấy buông lỏng ít.


      Vì bận việc của cha mẹ nên Kim Đào chỉ có thể xin nghỉ dài hạn ở đội bóng, vị trí chủ lực chắc chắn khó mà giữ được nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng hôm nay lại nhận được điện thoại của Loan Ninh, hẹn gặp ở bên cạnh bệnh viện.


      “Kim Đào, dạo này tôi cũng lắm việc quá, vốn nên đến đây sớm hơn mà thể rứt ra được, tiền này cậu đem về mua chút đồ bổ cho hai bác nhé, coi như chút tấm lòng của tôi.” Loan Ninh hào phóng rút ra mấy vạn đưa cho Kim Đào.


      cần, tự tôi cũng có thể mua được,”


      “Cậu trách tôi sao? Hazz, Kim Đào, cậu đó cái gì cũng tốt chỉ có tính cách là quá cứng rắn, hôm nay tôi đến ra là muốn khuyên cậu về chuyện khách sạn ở khu phố kinh doanh kia, những người đó đều là kẻ mà chúng ta thể đấu lại được đâu, tôi thấy cậu cũng đừng gây chuyện nữa, chịu đựng chút, tiền mất rồi lại kiếm!” Loan Ninh tận tình khuyên nhủ.


      Kim Đào cười lạnh: “Loan Ninh, tôi cứng đầu cũng rất ngốc, nhưng dù tôi có ngốc hơn nữa sau chuyện này cũng có thể nhìn ra bộ mặt của ! ra từ lúc bắt đầu đồng ý liên hệ với Phạm Thanh Lợi giúp bạn giá tôi tới giờ, luôn luôn ngừng chỉnh tôi, mà tôi vẫn cứ dại dột tin tưởng . Chuyện phố kinh doanh cải tạo lần này cũng làm tôi tỉnh ngộ, tính toán tính toán lại, nhưng ngờ làm nhiều việc như thế mà vẫn chưa hoàn toàn chỉnh chết tôi đúng ? Còn nữa, người đầu tiên ký tên với tổ cải tạo cũng là đúng ? đúng là nể mặt tôi mà!”


      Sau khi bị vạch trần, Loan Ninh cũng kinh hoảng, vẫn duy trì nụ cười: “Cuối cùng cậu cũng hiểu? Tôi cũng sốt ruột thay cậu, cứ nghĩ bao giờ cậu mới hiểu ra tôi đây là người xấu chứ? Kim Đào, cậu cũng chẳng nghĩ lại xem, cậu đoạt vị trí của tôi, còn nghĩ tôi có thể giúp cậu ư? Nếu vạch mặt nhau cũng tốt thôi, cậu đấy, vẫn nên thẳng thắn ký tên , nếu còn nhiều cái hay ho chờ đấu, đừng tưởng cậu dâng bạn cho Mạc Duy Khiêm là có thể cần sợ chúng tôi. cho cậu biết, chỉ cậu mà ngay cả Mạc Duy Khiêm cũng thoát đươc đâu, ở Danh Tính này, ai cũng đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay chúng tôi!”


      Kim Đào nhìn Loan Ninh rời kiêu ngạo đến cực điểm. Biết bản thân chẳng còn đường lui nữa, ngoại trừ giúp Mạc Duy Khiêm nhanh chóng bắt đám người Loan Ninh Lại chẳng còn cách nào nữa, nếu Loan Ninh cũng chẳng buông tha đâu!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, 1012, annie19611 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      trooooooooiiiiiioooooooooiiiiiiiiiiii.........THIT day sao.......ta nghen.......nhung a MDK that cam thu....ta cung bi lua doc xong cu tuong a bo qua cho chi ko day....ai de dau.........hazz.........
      OrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 44
      Editor: OrchidsPham


      Sau khi Kim Đào suy nghĩ cẩn thận, trở lại bệnh viện bắt đầu khuyên cha mẹ cần phối hợp điều tra, thể cứ để mọi việc giải quyết như thế được, còn mọi chi tiết trong quan hệ của và Loan Ninh, lúc này Trần Thục Phương mới hiểu ra phải vì nhà họ cố chấp nên xảy ra chuyện mà là người ta tới báo thù, vì thế quay sang bàn bạc với bạn già nên làm gì lúc này.


      Mạc Duy Khiêm sau khi hòa giải với La Duyệt Kỳ cũng yên tâm, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào chuyện điều tra, mặt cho người chú ý đến động tĩnh của khu phố kinh doanh, mặt bắt tay vào điều tra quá trình làm giàu của Lưu Dương.


      “Vừa rồi tôi xem tư liệu Thư Dân mang đến, biết thời gian này mọi người đều rất vất vả, công việc cũng có hiệu quả cao, Thụy Dương quốc tế này chỉ khai phá khu phố kinh doanh, ba năm trước đây còn khai phá trung tâm thương mại chuyên bán sỉ hàng hóa. Tôi mời công an bên cục công an thành phố tìm hiểu chút tình huống, phát khi đó ở trung tâm thương mại kia những cũng có tình trạng dùng bạo lực để ép di dời, mà quan trọng hơn là cục trưởng phân cục công an ở địa phương đó là Cao Nhiễm Thanh vì quá trình giải tỏa di dời có vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và hành vi thất trách nên bị cách chứ, chuyện này phải điều tra ràng ra. Cao Nhiễm Thanh luôn tĩnh dưỡng ở nhà, Thư Dân cử người hỏi thăm chút. Mặt khác phải thu thập đủ tình trạng của quần chúng bị hại khi đó, như thế mới có thể túm được nhược điểm của Lưu Dương, nếu mọi người được cử đến đây nhất định phải giữ vững tâm trạng, toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức để đào kỹ xóa sạch thứ sâu mọt làm hại nhân dân này!”


      đến đây, thấy mọi người đều tập trung tinh thần nghe mình chuyện, giọng điệu của Mạc Duy Khiêm lại trở nên thoải mái hơn: “Dĩ nhiên, chúng ta đều là xác thịt phàm trần, tôi cũng hi vọng chỉ vì công việc mà thèm để ý đến an toàn của bản thân, công việc dĩ nhiên là quan trọng nhưng nó chỉ quan trọng khi có điều kiện đầu tiên là chúng ta phải bảo vệ an toàn bản thân tốt, đây mới là người làm việc lớn. Cuối cùng tôi muốn là tuy chúng ta làm việc cho nhà nước nhưng cũng thể để mọi người vất vả công, tiền bạc dù là tục vật nhưng mà có làm việc cũng phải nuôi sống gia đình, tôi xin kinh phí cho lần điều tra này, trước khi khoản kinh phí đó được chuyển về cá nhân tôi ứng trước 300 đồng ngày để trợ cấp cho mọi người theo tiêu chuẩn. Nhân viên điều tra của ủy ban kỷ luật địa phương chi 500 trợ cấp, như vậy cũng khiến mọi người yên tâm hơn chút, dù sao mọi người là cán bộ địa phương, chỉ cần triển khai công việc này đắc tội với người ta, điểm ấy tôi hiểu !”


      Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, đặc biệt là những nhân viên địa phương của Danh Tĩnh được điều đến hỗ trợ, trong lòng đều vô cùng biết ơn Mạc Duy Khiêm có thể thông cảm cho họ, suy nghĩ vì họ như vậy.


      Mạc Duy Khiêm cười : “ nhiều như thế là vì muốn mọi người hiểu, cần sợ trả thù, sau khi điều tra kết thúc chẳng những có khen thưởng cho mọi người, đồng thời hồ sơ lý lịch công tác của mọi người cũng có ưu đãi lớn, liều thuốc an thần này đủ cho mọi người chưa nào?”


      Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người vỗ đến mức tay đỏ bừng cả lên, họ kích động, nhân viên nhà nước muốn lên chức phải dựa vào cái gì đâu? Trước tiên phải xem lí lịch, biểu , có lời này của Mạc Duy Khiêm, khẳng định sau này họ cao hơn người khác bậc rồi!


      “Minh Hân, nghỉ ngơi thời gian trước , làm công việc sửa sang tài liệu, sau này sắp xếp lại!” Mạc Duy Khiêm đột nhiên bỏ thêm câu trước khi chấm dứt cuộc họp.


      Lý Minh Hân cúi đầu nhìn mặt bàn hề ngẩng lên, cam chịu sắp xếp của Mạc Duy Khiêm.


      Đổng Nguyên vẫn dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn của Mạc Duy Khiêm mà theo tới các loại hội họp, tuy rằng hiểu biết nhiều nhưng vẫn thể khâm phục Mạc Duy Khiêm được.


      Mạc Duy Khiêm rất khéo léo, cũng rất có khả năng lôi kéo tích cực của người khác, cùng là trắng ra mục tiêu và lợi ích khen thưởng nhưng làm người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn và có trách nhiệm về công việc sắp tới, cao hơn là để người ta sống chết bán mạng cho , thế mới là nghệ thuật lãnh đạo!


      “Về nhà trước, buổi chiều lại đến.”


      Đổng Nguyên nghe Mạc Duy Khiêm thế, cảm thấy hơi kỳ quái: “Buổi chiều còn phải làm việc, sao còn qua lại làm gì, sắp 12 giờ rồi, hay là ăn trưa trước ?”


      “Tôi muốn về xem Duyệt Kỳ ra sao.” Mạc Duy Khiêm xong lập tức lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ.


      Có cái gì mà khoe mẽ hả? phải ở cùng nhau rồi sao? Sao mà phải gấp gáp thế hả? Đổng Nguyên khinh thường nhìn Mạc Duy Khiêm hưng phấn, vẻ mặt này và vẻ mặt trong phòng họp ràng là hai người khác nhau!


      Lúc Mạc Duy Khiêm chuyện điện thoại với La Duyệt Kỳ, mặt đều mang theo nụ cười, bây giờ hài lòng tới mức thể hài lòng hơn, cảm thấy đầy đủ đến mức thể đủ hơn được nữa, ngày đó chỉ vì luyến tiếc La Duyệt Kỳ nên thử thăm dò vài câu ý muốn chuyển đến ở cùng , ngờ Duyệt Kỳ chỉ hơi lo lắng suy nghĩ chút đồng ý, đúng là niềm vui dám nghĩ mà.


      “Hơn 10 phút nữa có thể về đến nhà, buổi sáng em làm gì vậy, nghe với nào?”


      Đổng Nguyên ngồi bên cạnh nghe Mạc Duy Khiêm dùng thời gian cả quãng đường lải nhải lầm bầm hỏi La Duyệt Kỳ làm gì, ăn gì, bất kể chuyện gì cũng đòi kể lại, mà La Duyệt Kỳ cũng thấy phiền.


      Thời điểm sắp vào tiểu khu, Mạc Duy Khiêm mới chịu cúp điện thoại.


      “Những lời này cậu về nhà có thể hỏi mà, sao phải thảo luận trong điện thoại thế chứ? thấy phiền sao?” Đổng Nguyên oán giận hỏi câu.


      biết cái gì chứ, tôi chỉ là muốn nghe ấy chuyện mà thôi, ấy ở nhà có mình, tôi thể ở bên, chỉ có thể quan tâm ấy hơn mà thôi.” Mạc Duy Khiêm nhìn cũng thèm nhìn Đổng Nguyên, nhanh chóng xuống xe.


      có cậu người ta cũng sống tốt hơn hai mươi năm đấy! Đổng Nguyên bĩu môi, cho rằng Mạc Duy Khiêm chỉ đơn phương tình nguyện mà thôi.


      Lúc hai người mở cửa vào, La Duyệt Kỳ chờ sẵn ở cửa, thấy họ tiến vào liền cười hỏi: “ ăn cơm chưa?”


      có, Duy Khiêm vội vã trở về gặp em, sao có thể di ăn cơm chứ, dù sao thời gian cũng kịp, để gọi điện đặt cơm.” Đổng Nguyên vừa vừa nghĩ xem nên ăn cái gì mới tốt.


      cần, em hâm lại đồ ăn chút là được, các chờ chút.”


      Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi: “Em làm khi nào thế, về đâu?”


      “Em làm, rảnh rỗi quá nên làm thêm chút đồ ăn, nghĩ vạn nhất giữa trưa có về cũng ăn ngay được, nếu về em tự ăn. Tuy tay nghề em tốt lắm nhưng dù sao tự làm cũng sạch hơn bên ngoài.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ nửa ngày mới hỏi câu: “Em có mệt ?”


      Đổng Nguyên nghe xong câu này trực tiếp nhanh chóng về phía nhà ăn, bây giờ lúc nghe Mạc Duy Khiêm chuyện cảm thấy rất hao tổn tinh thần.


      La Duyệt Kỳ cũng cười ra tiếng: “Sao mà mệt được, nghĩ đâu vậy?”


      Mạc Duy Khiêm như bước mây về phía nhà ăn, sau khi ngồi xuống nở nụ cười lát mới với Đổng Nguyên: “ thấy chưa, thế này làm sao trách tôi thương ấy được chứ? Chỉ là bé này cầu quá ít, chẳng chịu đòi hỏi gì cả, tôi muốn đối xử tốt với ấy cũng chẳng biết cho ấy cái gì nữa.”


      Đổng Nguyên vô cùng chắc chắn là Mạc Duy Khiêm bị ngu rồi, chưa cái khác sắp tặng cả nửa tiệm châu báu rồi, cũng nghĩ lại xem, chỉ cần Mạc Duy Khiêm muốn có bao nhiêu phụ nữ cam tâm tình nguyện mỗi ngày nấu đủ món đời vì ? Sao mà La Duyệt Kỳ mới làm hai món đồ ăn khiến cảm động đến mức này chứ?


      Nhưng đến thời điểm Mạc Duy Khiêm ăn xong còn muốn cướp việc rửa chén Đổng Nguyên hoàn toàn hóa đá, tiếng rên nào thoát ra liền lấy tạp dề trong tay Mạc Duy Khiêm, chủ động dọn chén đũa, có Đổng Nguyên này ở đây sao có thể để Mạc Duy Khiêm làm việc này được chứ, nếu ngày nào đó Đổng Nguyên chẳng chịu nổi trả thù bí mật của người kia đâu!


      “Mạc Duy Khiêm, em mua quà cho .” La Duyệt Kỳ lôi kéo Mạc Duy Khiêm ngồi xuống sô pha .


      “Sao lại nhớ đến việc mua đồ cho ?” Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế, lập tức nở nụ cười.


      La Duyệt Kỳ hơi ngượng ngùng : “ cứ luôn tặng em thứ này thứ kia, em cũng nên tặng chút quà chứ, nhưng mà em có nhiều tiền, chỉ mua hai chiếc ví đựng tiền tình nhân thôi, cái em cái, chỗ này còn có thể để ảnh của đối phương vào. Cái này em dùng tiền của mình mua, chỉ có mấy trăm thôi, đừng có chê nhé, cái này thể sánh được với thứ đồ mua giá mấy vạn của đâu.”


      Mạc Duy Khiêm nhận lấy ví tiền, mở ra thấy bên trong đặt ảnh chụp của La Duyệt Kỳ vào rồi, vì thế ôm chầm lấy triền miên hôn môi hồi, đến tận khi La Duyệt Kỳ mặt đỏ tai hồng, thở dốc từng hồi mới chịu thả người : “Thứ này là tốt rồi, tâm ý của em mới là quan trọng nhất, đáng tiếc có tấm ảnh nào.”


      “Có thời gian chụp tấm bổ sung sau là được mà, chuyện này vội.”


      “Duyệt Kỳ, cha mẹ em đồng ý cho em dọn đến đây ở với sao?”


      La Duyệt Kỳ nằm trong lòng Mạc Duy Khiêm thở dài: “ đồng ý có thể làm gì chứ, ai bảo con của ông bà chịu giữ gìn, cho người ta hết rồi chứ?” đợi xong bản thân bật cười trước.


      Mạc Duy Khiêm cúi đầu cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ, giọng dịu dàng trầm thấp: “Bé con xấu xa, ra vẻ ta đây, là chịu thả em, em là trái vui vẻ, cỏ tiêu sầu của !”


      Hai người dây dưa hôn cắn, khí nóng bỏng dần lên, đến khi Đổng Nguyên rửa bát xong đánh động tiếng, Mạc Duy Khiêm mới rút tay ra khỏi vạt áo La Duyệt Kỳ, giúp chỉnh sửa lại trang phục rồi đứng dậy, lúc sắp còn dặn dò tỉ mỉ bảo La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi cho tốt, đến khi La Duyệt Kỳ nhất nhất đồng ý mới ra khỏi cửa.


      Trở lại văn phòng, Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm đổi ví tiền liền hỏi: “Mới mua à, hãng nào thế?”


      Đồ Mạc Duy Khiêm dùng chắc chắn là rẻ rồi, khiến Đổng Nguyên đặc biệt quan tâm.


      biết, vừa rồi Duyệt Kỳ đưa tôi, là ví tình nhân, còn có thể cài tấm ảnh vào nữa.” Mạc Duy Khiêm nhìn tấm ảnh của La Duyệt Kỳ trong chiếc ví mới cười đến vô cùng sung sướng.


      Đổng Nguyên rất ngạc nhiên, muốn biết La Duyệt Kỳ có thể tặng Mạc Duy Khiêm thứ gì tốt, vì thế bước lại gần, cẩn thận nhìn ví tiền màu đen kia, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng nhận ra là ví của hãng nào, đến thận khi Mạc Duy Khiêm quay chiếc ví lại, bên trong có dấu hiệu lọt vào ánh mắt .


      “Từ từ, cho tôi nhìn cái ký hiệu này nào.” Đổng Nguyên lấy ví tiền nhìn qua nhìn lại vài cái như thể tin nổi, còn dùng di động lên mạng tra cứu hồi.


      “Sao thế, có vấn đề gì ư?” Mạc Duy Khiêm kiên nhẫn hỏi, còn muốn bỏ giấy tờ, thẻ ngân hàng linh tinh vào nữa.


      Đổng Nguyên nhắm mắt hồi mới mở ra : “Duy Khiêm, đây là ví tiền Thước Kì.”


      “Thế sao?”


      sao? Ông lớn à, Thước Kì cậu có biết hả? Tương đương với Thước Thử đấy, cái này đâu có xứng với thân phận của cậu hả?”


      hô lớn gọi như thế làm gì chứ, ký hiệu ở bên trong, người khác cũng đâu có thấy được, cho dù có biết cũng là do . cũng nghĩ lại xem, tôi cần cái ví này trong lòng Duyệt Kỳ có thể dễ chịu sao? Đây là lần đầu tiên ấy tặng quà tôi, tôi phải quý trọng!” Mạc Duy Khiêm căn bản quan tâm, đoạt lấy ví tiền tiếp tục nhét đồ vào.


      Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm biểu như thế, trong mắt thoáng qua tia lo lắng, nhưng cũng thêm gì nữa.


      Tổ điều tra tiến hành từng bước, mọi người phân công nhau tìm kiếm nhân chứng vật chứng, ít nhiều cũng có tiến triển nhưng cũng chưa đủ để lên điều gì.


      Mạc Duy Khiêm cũng cùng đám người Phùng Thư Dân họp bàn tìm ra cách đột phá tình trạng này.


      “Duy Khiêm, người bên tôi có tin tức rồi.” Đổng Nguyên vui sướng vào phòng họp.


      “Có tin gì mới?” Phùng Thư Dân là người đầu tiên ngồi yên được.


      “Chính là khi cái khu thương mại bán sỉ kia đưa vào khai phá, có ông chủ siêu thị vì kiên trì chịu đồng ý cái giá quá thấp, chịu ký hiệp nghị, kết quả là bị đánh đến thương tật mức độ hai, bây giờ dời ra ngoại ô sinh sống, chúng tôi còn tìm được địa chỉ mới của ông ta.”


      Phùng Thư Dân cực kỳ vui vẻ: “Đúng là tốt quá, chúng ta mau chóng cho người tìm hiểu, cần phải tìm được người cung cấp thông tin chính xác mới được.”


      Mạc Duy Khiêm cũng gật đầu đồng ý với sắp xếp của Phùng Thư Dân.


      Ngay lúc vội vã, lại có người cuồng cuồng chạy đến.


      “Xảy ra chuyện lớn rồi, khu phố kinh doanh kia có người bị đánh chết!”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, annie196, minmapmap250512 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      :th_30::th_30: THẦN VỤ QUANG viết h có 1 công thức à , lần đầu qua loa ,lần 2 lần 3 chảy máu cam ,lần thứ n thỉ chết với thịt luôn :th_38::th_38:
      nhimxu, KatKat, VÂN NHI_24115 others thích bài này.

    5. tutu

      tutu Well-Known Member

      Bài viết:
      306
      Được thích:
      3,133
      tui chưa thấy a nam 9 nào lưu manh hơn này á. Tưởng cao thượng như mấy khác " ôm chút rồi bỏ qua", ai dè ôm chút rồi vào lun :yoyo64:, bảo đảm cảm giác của chị nữ 9 lúc ấy rất là yomost á!!!! :th_34::th_34:
      nhimxu, VÂN NHI_2411, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :