1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hóng chương mới a nàng

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Là U U có baby đúng hơm nàng :yoyo60:
      hÓng chap mới nàng nhé :038:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 64.

      Editor: Linh.

      Khi Lạc Thấm Nhi cùng Tần Trạch Dật đề cập tới Tiết Tâm Lam, sắc mặt Tần Trạch Dật lập tức khó coi.

      “Thái tử điện hạ, Tiết Nhị tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư phủ Tiết Vương. Cho dù chỉ là thứ xuất, cũng là người mà mẫu hậu tự mình mở miệng muốn qua. Cứ danh phận như vậy ở lại phủ Thái tử, tựa hồ có chút ổn.”

      Lạc Thấm Nhi kiêu ngạo siểm nịnh, ra .

      “Chuyện này giao cho nàng xử lý.” muốn thêm về Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật thuận miệng .

      “Nếu Thái tử điện hạ như vậy, chuyện nạp Tiết Nhị tiểu thư làm thiếp, nô tì làm chủ.” Lạc Thấm Nhi thản nhiên .

      “Thị thiếp? Theo nàng là được.” Thị thiếp từng là vị trí Tần Trạch Dật định cho Tiết Tâm Lam, lại nghĩ rằng sau cùng vẫn là cấp cho nàng.

      Lạc Thấm Nhi đạt tới mục đích liền tiếp tục ở lại, nhanh nhẹn cáo lui.

      Mấy ngày sau, tin tức Tiết Tâm Lam sinh non truyền đến hoàng cung. Thấy Tần Trạch Dật sắc mặt tiều tụy và hoàng hậu lấy nước mắt rửa mặt, hoàng thượng chỉ thở dài.

      Lúc nghe được tin tức này, Tiết U Nhiễm ngồi trong viện của Tiết Vương phi tới mấy chuyện sau khi xuất giá gả vào Sở gia. Tuy rằng Tiền Viên Viên bị tiễn bước, nhưng Sở Lăng Húc vẫn đặc biệt đưa Tiết U Nhiễm về phủ Tiết Vương ở mấy ngày. Cho nên, lúc này Tiết U Nhiễm ngồi trong viện Tiết Vương phi chuyện nhà.

      “Sinh non? Lấy cớ này ngược lại sai.” Tiết U Nhiễm buồn cười . nghĩ tới Tiết Tâm Lam thế nhưng vẫn tránh được kiếp này.

      “Nàng ta thích lăn qua lăn lại như thế nào liền như thế ấy, cần để ý tới.” để ý lắm bỏ qua đề tài này, Tiết Vương phi nhìn bụng Tiết U Nhiễm , “Hôm nay chính là ngày thái y đến phủ, thuận tiện xem mạch cho con.”

      Vừa nhìn thấy ánh mắt của mẫu phi là biết mẫu phi có chủ ý gì, Tiết U Nhiễm sắc mặt chua chát, có chút được tự nhiên.

      “Tuy rằng con là công chúa, lại là chính thê, nhưng là chỉ có sinh đứa bé mới là bảo đảm tốt nhất của con.” Đối với chuyện này, Tiết Vương phi tràn đầy cảm xúc. thể để cho các nữ nhân khác tu hú chiếm tổ chim khách, leo lên đầu tác uy tác phúc.

      “Mẫu phi...” Tiết U Nhiễm thuận theo làm nũng . Nàng muốn Sở ngốc tử chắc chắn nạp thiếp, nhưng là nghĩ đến phụ vương của mình và Tiết Nhị vương phi, nàng nhịn ra ngoài. Chỉ có điều, nếu như đứa bé trắng trắng mũm mũm, dường như cũng rất tốt.

      “Trong nháy mắt, U nhiễm nhà chúng ta cũng thành thân rồi. Trái lại ca ca con, ngay cả người thiếp cũng nạp về cho mẫu phi. Mẫu phi đưa cho nó nhiều tranh như vậy, mà cái nó cũng chọn, cũng biết xoi mói cái gì.” đến chung thân đại của Tiết Kỳ Văn, Tiết Vương phi đau đầu thôi. U Nhiễm đều xuất giá, nó lại vẫn bộ dáng tiêu dao nhanh chậm.

      “Mẫu phí, lén cho người bí mật. ra ca ca sớm có người trong lòng, cho nên người hoàn toàn cần quan tâm.” Nhớ tới huynh trưởng nhà mình cùng nàng oán hận chuyện bất đắc dĩ này, Tiết U Nhiễm thoáng tiết lộ chút bí mật.

      “A...? Đó là tiểu thư nhà ai? Mẫu phi phải phái người tới cửa cầu thân mới được.” Cuối cùng cũng chờ được ngày này, Tiết Vương phi mừng rỡ.

      “Mẫu phi, người trước an tâm chút chớ vội nóng nảy. Người trong lòng ca ca phải tiểu thư nhà nào, cũng phải là người muốn cầu thân là có thể thú trở về.” Tiết U Nhiễm vội vàng ngăn mẫu phi nhà mình lại, cũng đừng chữa lợn lành thành lợn què.

      “Có ý tứ gì?” Tiết Vương phi khó hiểu nhìn Tiết U Nhiễm. Tiểu Vương gia phủ Tiết Vương thú vị nương nào mà lại thú về được?

      “Dù sao người cũng đừng vội, người trong lòng ca ca là nhân vật lớn, là nhân vật mà phủ Tiết Vương chúng ta phải trèo cao.” Dù sao cũng là chuyện giữa ca ca và Trưởng công chúa, đương nhiên là nên để cho ca ca tự mình với mẫu phi rồi.

      “Trèo cao?” Nhân vật lớn có thể khiến phủ Tiết Vương trèo cao chỉ có thể nghĩ về phía hoàng cung, chẳng lẽ là vị công chúa nào đó? Tiết Vương phi bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, vị công chúa này sợ là dễ thú về đây?

      “Mẫu phi, người trước đừng đoán, an tâm chờ. Ca ca nhất định lấy về người con dâu hiền.” Muốn thú Trưởng công chúa, nhất định phải khiến hoàng thượng nhả ra trước. Việc này, cần có thời gian.

      khắc sau, thái y , An Ninh công chúa có hỉ mạch. Lời này vừa ra, Tiết U Nhiễm ngây ngốc, có?

      Lúc trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm lập tức trở thành người quý giá nhất Sở gia. Từ Sở nãi nãi, cho đến nữ đầu bếp, đều là vui sướng, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Ăn uống dùng mặc, nhất định phải kiểm tra cẩn thận mới có thể đưa đến trước mặt Tiết U Nhiễm. Trong Sở phủ thể quá ồn ào, thể ảnh hưởng đến Tiết U Nhiễm nghỉ ngơi; nhưng cũng thể quá yên lặng, tránh cho Tiết U Nhiễm cảm thấy tịch mịch.

      Sở nãi nãi và Sở phu nhân tìm kiếm sách bổ dưỡng khắp nơi, chỉ cầu Tiết U Nhiễm ăn nhiều uống nhiều, khẩu vị ngon.

      Sở Mộng Văn thể lại tiếp tục tùy ý ra vào sân của Tiết U Nhiễm, trước đó nhất định phải trải qua thông báo, xác định có thể gặp mới có thể vào.

      Sở lão gia thể lại tiếp tục nhàn rỗi ở nhà, lập tức rời núi chưởng quản tất cả vụ lớn của Sở gia.

      Sở Diệp Triển về thư viện, tạm thời cần đề cập tới. Sở Kinh Triết cũng thể tiếp tục cuộc sống thanh nhàn, nhất định phải theo Sở lão gia đến cửa hàng làm việc.

      Đến như Sở Lăng Húc, thể rời khỏi Tiết U Nhiễm nửa bước, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.

      Tiết U Nhiễm trợn mắt há hốc miệng nghe xong tất cả an bài, nhìn Sở Lăng Húc : “Sở ngốc tử, cần phải khẩn trương như vậy chứ?”

      “Nhất định phải như vậy. Vi phu sớm chờ đợi có thể cùng nương tử như keo như sơn, ghen chết người ngoài. giờ, cuối cùng cũng có thể đạt được ước muốn, cớ sao lại làm?” Ôm Tiết U Nhiễm đặt lên đùi mình, Sở Lăng Húc cười .

      Thả lỏng thân thể rúc vào trong ngực Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm bất mãn kháng nghị: “Đều mẹ quý nhờ con, hôm nay cuối cùng cũng thấy.”

      bậy bạ gì đó? Nàng chính là quý nhất, ai cũng bằng.” Sở Lăng Húc lập tức phản bác.

      “Hừ! Vậy sao trước đây thấy chàng ở nhà theo giúp ta? Bây giờ lại dễ nghe rồi hả?” Phụng phịu, Tiết U Nhiễm trừng Sở Lăng Húc.

      Ánh mắt của U U tràn đầy quyến rũ, khiến trái tim Sở Lăng Húc ngưa ngứa. nhàng hôn lên trán U U, thấp giọng cảnh cáo : “Nương tử, được dụ dỗ vi phu.”

      Tiết U Nhiễm đỏ mặt, quay đầu thêm gì. Ai dụ dỗ chàng chứ? Là chính chàng tự mình suy nghĩ lung tung, trong lòng tồn xấu xa có được ?

      Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc bình yên trôi qua cuộc sống của hai người, phủ Tiết Vương ngoài ý muốn nghênh đón thánh chỉ Cố Luân Trưởng công chúa gả cho Tiểu Vương gia phủ Tiết Vương.

      Phủ Tiết Vương nhất thời sôi trào. Tiết Vương gia cùng Tiết Vương phi nhìn nhau gì, quỳ mặt đất dám tin nghe công công tuyên chỉ, hoàn toàn lâm vào trạng thái đứng thẳng động.

      Tiết Nhị phu nhân biết tin Tiết Tâm Lam là thị thiếp của Thái tử còn chưa vui mừng được mấy ngày, liền nghênh đón cái tin tức kinh sợ như vậy, thiếu chút nữa ngất . Đúng, kinh sợ. Tiết Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng gào thét Tiết Vương Phi mệnh tốt. Nữ nhi đặc biệt được phong làm công chúa cũng liền thôi, nhi tử vậy mà còn có thể trèo cao lên Trưởng công chúa, quả thực là người thần cùng phẫn nộ.

      Trong phủ Tiết Vương người bình tĩnh nhất chính là Tiết Kỳ Văn, đương nhiên cũng chỉ trấn định ở mặt ngoài mà thôi. cho phụ vương và mẫu phi biết, đây chính là thánh chỉ cầu tới. Còn nhớ vẻ mặt trầm của hoàng thượng, cùng với ánh mắt tức giận, khí thế áp người. Vốn tưởng rằng hoàng thượng mặt rồng giận dữ, ai ngờ hoàng thượng chỉ phẫn nộ đuổi ra khỏi hoàng cung.

      khắc ra khỏi hoàng cung kia, phải là lo lắng lỗ mãng của mình khiến duyên của mình và Trưởng công chúa chấm dứt từ đây. Nhưng là hối hận. Trạch Dật hôn của Trưởng công chúa được sắp đặt, nghe hoàng thượng muốn đích thân lựa chọn Phò mã. Có làm Phò mã hay , Tiết Kỳ Văn quan tâm. Nhưng Tần Thiên Ngọc, nhất định phải thú mới được. Chỉ có điều nghĩ tới hoàng thượng cư nhiên cấp cho Trưởng công chúa phong hào Cố Luân, trong cung sợ là có người thoải mái rồi.

      Hoàng hậu quả thoải mái, vô cùng thoải mái. Cố Luân Trưởng công chúa? Gả cho phủ Tiết Vương? Từ lúc Tần Thiên Ngọc về Tuyên thành, Hoàng thượng liền cực kỳ coi trọng Trưởng nữ này, nghĩ tới sau cùng lại cấp cho Tần Thiên Ngọc phong hào vinh hoa tôn quý như vậy. Lạc Tử nghiên, ngươi rất có bản lĩnh.

      “Mẫu hậu, phụ hoàng quá bất công rồi.” hồi thánh chỉ, Tần Thi Y liền tức giận bất bình chạy tới thỉnh an hoàng hậu.

      Bất công? Còn phải là bởi vì ngươi tốt, chiếm được thánh sủng. Hoàng hậu trong lòng tức giận mắng, nhưng mặt lại là tươi cười khéo léo: “Trưởng công chúa thuở tang mẫu, bị ít khổ. Hoàng thường mến nhiều chút, cũng là bình thường. Con đó, từ đến lớn đều là vô vàn sủng ái. Những công chúa sao có thể sánh bằng?”

      “Đó là trước kia. Sau khi Trưởng công chúa trở về, con liền thất sủng rồi. Lần trước Trưởng công chúa phái ma ma giáo dưỡng đến chỗ con, phụ hoàng cũng quản, còn con nên học thêm quy củ. là tức giận.” Nghĩ đến lần trước cáo trạng còn bị răn dạy lại, Tần Thi Y tức giận thôi.

      “Theo như lời con , Trưởng công chúa lần này xuất giá phải là có việc gì rồi sao.” rảnh bận tâm đến cảm xúc của Tần Thi Y, hoàng hậu yên lòng đáp lại câu. Lạc Tử Nghiên, nghĩ đến Lạc Tử Nghiên, bà ta liền có biện pháp tâm bình khí hòa.

      “Mẫu hậu, Trưởng công chúa xuất giá, con cùng Mạc ...” Gả cho Mạc Thần Viễn là tâm nguyện lớn nhất của Tần Thi Y, nàng nhất định phải tranh thủ được.

      “Thi Y, mẫu hậu có chút mệt mỏi. Con trở về thôi!” Hoàng hậu đột nhiên cắt đứt lời của Tần Thi Y, vẻ mặt lạnh nhạt. Mạc gia, Tần Thi Y thể vào.

      Thấy Hoàng hậu muốn bàn lại, Tần Thi Y bất đắc dĩ, đành phải yên lặng lui ra.

      Khi biết được huynh trưởng nhà mình cuối cùng cũng có thể thú được Trưởng công chúa, Tiết U Nhiễm cười đến vô cùng thích ý: “Sở ngốc tử, chàng , tại vẻ mặt của phụ vương và mẫu phi như thế nào? Có Trưởng công chúa là con dâu, bọn họ khẳng định bị dọa đến ngây người.”

      “U U, thể cười sau lưng nhạc phụ va nhạc mẫu đại nhân.” Sở Lăng Húc ngồi ở bên nhắc nhở.

      “Sở ngốc tử, chàng lại giáo huấn thiếp!” Sở ngốc tử lần nào cũng hắt nước lạnh vào nàng, Tiết U Nhiễm hừ .

      Đây cũng coi là giáo huấn? Sở Lăng Húc cười cười, sủng nịch nhéo hai má của U U: “Giáp mặt cười nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân, có hay ?”

      !” Trong mắt toát lên kinh hỉ, Tiết U Nhiễm mạnh mẽ gật đầu. Nãi nãi và nương có thai phải an tâm ở trong phủ, tại có thể ra ngoài Tiết U Nhiễm tất nhiên là phải vui mừng rồi.

      Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc trở lại phủ Tiết Vương, trong phủ Tiết Vương ra ra vào vào đều là quan viên đến chúc mừng. Tiết Vương gia vui tươi hớn hở tiếp nhận toàn bộ hâm mộ và ghen tỵ của mọi người, thỉnh thoảng đáp lại hai câu.

      Tiết Vương phi bận việc chuẩn bị cho lễ thành hôn. Trưởng công chúa vào cửa, nửa vui nửa lo. Vui là Kỳ Văn từ nay về sau hoàng ân trong người, lo chính là cuộc sống sau này của phủ Tiết Vương còn có thể thái bình hay .

      “Mẫu phi, người suy nghĩ nhiều quá. Trưởng công chúa người rất tốt, lại là người trong lòng ca ca...” Nghe xong lo lắng của Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm an ủi.

      “Cái gì cái gì? Người trong lòng ca ca còn là Trưởng công chúa?” Tiết Vương phi ngạc nhiên. thể nảo? Kỳ Văn to gan như vậy, dám nghĩ muốn Trưởng công chúa?

      Tiết U Nhiễm gật gật đầu, vẻ mặt quả là như vậy.

      “Khó trách con phủ Tiết Vương chúng ta trèo cao, trách được...” Tiết Vương phi cuối cùng cũng biết toàn bộ lập tức thoải mái. Nếu là người trong lòng Kỳ Văn, phủ Tiết Vương cung công chúa là được.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      tart_trung, milktruyenky, hoadaoanh8 others thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      đối với ttd ta cười to thôi
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65. Ngoại truyện kiếp trước của Tiểu Vương gia và công chúa.

      Editor: Linh.

      ~ ~ ~ Kiếp trước của Trưởng công chúa.

      Tần Thiên Ngọc vẫn nhớ, từng có bé trai đứng ở trước mặt nàng, bá đạo tuyên bố nàng là của . Mỗi khi cảm thấy đơn bất lực, nàng thầm với chính mình: Nàng có người muốn, chỉ là người kia còn chưa trưởng thành. Chờ trưởng thành, nhất định đến tìm nàng.

      Cuộc sống trong hoàng cung mười năm như ngày, thưa thớt và bình thường. Tần Thiên Ngọc mỗi ngày đều qua lại giữa tẩm cung của hoàng nãi nãi và tẩm cung của mình, dần dần lớn lên. Hoàng nãi nãi đối nàng rất tốt, là người thân thân thiết nhất đời này của nàng. Khi hoàng nãi nãi mất, nàng có vụng trộm với hoàng nãi nãi, cần lo cho nàng, ra nàng có người muốn.

      Hoàng lăng rất lạnh, tịch liêu dài dặc. Nàng sợ hãi, chỉ là lo lắng. Lo lắng người kia chờ được nàng, cần nàng nữa. Nàng với người mẫu thân chưa từng gặp, hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, còn có rất nhiều trưởng bối rằng: nếu khi nàng trở về còn chưa thành thân, nàng nhất định phải cho , nàng là của .

      Ba năm qua, nàng cuối cùng cũng trở về Tuyên thành. Ở yến hội mà hoàng hậu nương nương đặc biệt thiết nghênh đón nàng trở về, nàng nhìn thấy mặc trường bào màu xanh. Biết chưa thành thân, trong lòng mừng thầm giống như đóa hoa từng chút từng chút nở rộ, từ từ sâu vào, cho đến khi vào đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

      Thái độ của phụ hoàng bắt đầu thay đổi, đối với nàng rất tốt. Nàng biết phụ hoàng là áy náy, ra nàng hận phụ hoàng. Hoàng nãi nãi , do phụ hoàng quá mẫu thân mới có thể cẩn thận bỏ qua nàng. Nàng để ý, bởi vì nàng biết có người muốn nàng.

      tình phát sinh quá đột nhiên. Hoàng hậu nương nương vậy mà lại hướng hoàng thượng cầu được thánh chỉ gả muội muội của cho thương gia. Chờ đến lúc nàng biết việc này còn biện pháp vãn hồi. Từ khi đó nàng bắt đầu có dự cảm tốt.

      Do dự rất lâu, nàng lén dùng thân phận của mình đến phủ Tiết Vương.

      “Ngươi... Còn nhớ ta sao?” Khi hỏi ra những lời này, chỉ có trong lòng nàng biết nàng hồi hộp đến cỡ nào.

      “Tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.” Trong mắt mang theo chút nghi hoặc nào, lập tức chuyển sang lạnh lùng.

      “Ngươi... còn nhớ ta sao?” Cố chấp muốn đưa ra đáp án ràng, nàng tiếp tục hỏi.

      biết Trưởng công chúa có gì chỉ giáo?” mặt treo nụ cười khách sáo hữu lễ, thái độ của vô cùng cung kính.

      Thấy ánh mắt lạnh như băng, thân thể của nàng bắt đầu lạnh run. Nàng thể trả lời, chật vật rời khỏi phủ Tiết Vương. , còn nhớ nàng. Hóa ra, cho tới nay đều chỉ có mình nàng nhớ mà thôi.

      Nàng chưa bao giờ từng là của , cũng chưa bao giờ đặt nàng vào trong lòng.

      Mộng, nên tỉnh... ๖ۣۜ

      Khi nàng chủ động xin hòa thân tới Lăng quốc, phụ hoàng nổi trận lôi đình, kiên quyết đồng ý. Lạc gia dưới tận tình khuyên nàng nên hòa thân, nàng chỉ yên lặng nghe câu.

      Sau nửa tháng giằng co, thấy nàng thủy chung thay đổi ước nguyện ban đầu, phụ hoàng và Lạc gia bất đắc dĩ ngầm đồng ý cho nàng hòa thân.

      đêm trước khi Lăng quốc, nàng mình người đứng tường thành cao nhất Tuyên quốc. Nhìn về phía phủ Tiết Vương, ở trong lòng yên lặng cáo biệt .

      Thân là công chúa, nàng có kiêu ngạo của nàng, càng có trách nhiệm mà nàng nhất định phải gánh vác. Nàng, cuối cùng cũng đợi được nữa....

      • *

      ~ ~ ~ Kiếp trước của Tiểu Vương gia.

      Tiết Kỳ Văn chưa bao giờ từng quên nữ oa nhi hung hăng cắn ngụm kia. Cho dù về sau khi biết nàng là Trưởng công chúa tôn quý, vẫn thích gọi nàng là nữ oa oa như cũ. Đó là nữ oa oa của , chờ sau khi nàng lớn lên tìm nàng.

      Khi biết nàng muốn hoàng lăng giữ đạo hiếu, trong lòng tràn ngập lo lắng. Nữ oa oa của như vậy, yếu như vậy, vì sao phải để cho nàng mình hoàng lăng? Ba năm lạnh lẽo đơn đổi lấy thiên đại vinh quang, vẫn được chuyện này tới cùng là đáng hay là đáng. Nhưng lại càng hi vọng nàng có thể đứng dưới cánh chim của cha mẹ như U Nhiễm, sống tùy ý.

      Ngày nàng rời khỏi, tiễn nàng. Chen lẫn trong dòng người đông đúc như thủy triều, nhìn xe ngựa của nàng qua trước mặt mình. Gió thổi mành lên, thấy nàng mặc quần áo màu trắng vẻ mặt chút thay đổi ngồi trong xe ngựa. buồn vui, yên lặng và lạnh lùng. khắc kia, lần đầu tiên cảm nhận được vô tình của hoàng thất. Rất muốn hỏi nàng, mình hoàng lăng, nàng có sợ hãi ?

      Nàng ba năm, mẫu phi lần nữa thúc giục thành thân. Cho dù thú Vương phi, cũng nên nạp thiếp. ngoảnh mặt làm ngơ, cố ý chờ nàng trở lại.

      Khi nhìn thấy nàng lần thứ hai, dung nhan trong veo và lạnh lùng có chút xa lạ, nhưng cảm giác vẫn giống như trong trí nhớ của . Nữ oa oa của , cuối cùng trở về. Mặt hồ bình tĩnh gợn lên từng cơn sóng lăn tăn, trong lòng vui mừng như bọt sóng vỗ vào bờ sông, kịch liệt và rất mạnh.

      Thánh chỉ U Nhiễm gả cho Sở gia đến quá vội vàng, khiến trở tay kịp. Lòng đầy lửa giận chạy tới chất vấn Tần Trạch Dật, lại nhận được dáp án U Nhiễm đáp ứng gả cho Sở gia. Làm sao có thể? U Nhiễm thích Tần Trạch Dật như vậy, tuyệt đối có khả năng.

      thừa nhận U Nhiễm quả thực vô cùng điêu ngoa tùy hứng, nhưng U Nhiễm là muội muội duy nhất của . muốn để cho nàng hạnh phúc, muốn để cho nàng đạt được tất cả mong muốn. biết Trạch Dật thích U Nhiễm, nhưng ngăn cản U Nhiễm tranh thủ vị Thái tử phi. chờ sau khi U Nhiễm hết hy vọng tìm phu quân khác, lại nghĩ rằng thờ ơ lạnh nhạt của mình đổi lấy đạo thánh chỉ tứ hôn.

      Đương gia Sở gia Sở Lăng Húc, đối tượng mà Trạch Dật dùng sức lôi kéo. biết người này, cũng gặp qua người này, Sở Lăng Húc ôn hòa thanh nhã, quả em rể tốt để chọn. Nhưng là, U Nhiễm bị trở thành lợi thế, cam tâm sao?

      “Ca, vì Thái tử ca ca, ta gả.” U Nhiễm vẻ mặt kiên định. Mang theo quyết tiệt cá chết lưới rách, mang theo gánh nặng thấy chết sờn.

      Thấy lạnh giá sâu trong mắt U Nhiễm, cực kỳ có kích động muốn giết người. Tần Trạch Dật, ta tình coi ngươi là huynh đệ, ta cho rằng ngươi cũng vậy. Nhưng là, ngươi lại đối đãi với muội muội duy nhất của ta như vậy. Ngươi đặt U Nhiễm ở chỗ nào? Đặt ta ở chỗ nào? Đặt phủ Tiết Vương ở chỗ nào? Hoàng thất, quả nhiên là lãnh huyết tuyệt tình khiến trái tim người ta băng giá.

      Trạch Dật từng đến tìm , lại bị từ chối gặp. Huynh đệ như vậy, đáng giá kết giao sao? Lần đầu tiên trong đời, bắt đầu nghi ngờ người huynh đệ cùng nhau lớn lên này. đúng, phải huynh đệ, mà là Thái tử điện hạ.

      Cõng U Nhiễm mặc giá y đỏ thẫm lên kiệu hoa, lưng mảng ẩm ướt, bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào, hết lên ủy khuất và bi thương của U Nhiễm. Thánh chỉ hạ, trở thành kết cục định, trong lòng sâu vô lực khiến hít thở thông. Chỉ mong, sau khi xuất giá U Nhiễm được hạnh phúc.

      Khi tin tức U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp thiếp truyền đến, có chấn kinh, có tức giận, nhưng nhiều hơn là thương tiếc và bi ai. Liều lĩnh vọt vào Sở phủ, hi vọng U Nhiễm có thể cho câu giải thích hợp lí.

      “Cam huynh biết là vì sao, phải sao?” Trong mắt U Nhiễm mang theo điên cuồng, mang theo hả giận, mang theo... hủy diệt.

      Nàng muốn hủy diệt cả đời mình sao? Vì sao vẫn còn khờ dại cho rằng Thái tử điện hạ đến đón nàng? Nàng có biết vào khắc lúc nàng gả cho kia, nàng trở thành quân cờ của Thái tử điện hạ hay ? hơi há miệng, lại biết nên mở miệng thế nào. U Nhiễm thẳng thắn và khờ dại là tính cách đặc biệt của nàng, nàng mang theo ý niệm để tiếp tục sống. khi mất ý niệm với Thái tử điện hạ, nàng tan vỡ.

      Vì thế, lùi bước. thoáng xoay người rời , có chút này nọ cũng thể quay lại được nữa. Hoàng thaatsm bức chết người đúng ? Mà lúc này, bị đạo thánh chỉ bức đến đường cùng là muội muội ruột của .

      ngờ nàng đến tìm vào lúc này. Nhìn nàng, theo bản năng nghĩ đến Tần Trạch Dật, nghĩ đến Hoàng thất. Biết việc này cùng nàng có bất kỳ quan hệ gì, nhưng là vẫn thể ức chế lửa giận giận có đánh mèo. Đối với Hoàng thất, tại chỉ muốn kính nhi viễn chi*. (kính trọng nhưng gần gũi.)

      có biện pháp ôn hòa đối mặt với vị Trưởng công chúa tôn quý nhất hoàng thất, lạnh nhạt nhìn nàng như nhìn người xa lạ. Thấy chờ mong trong mắt nàng từ từ biến mất, nhìn nàng sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn thẳng lưng bước từng bước ra khỏi
      phủ Tiết Vương. Bàn tay muốn giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống. Tình cảnh giờ, với , với nàng, đều là khốn cục khó giải.

      Chưa từng dự đoán được nàng chủ động xin hòa thân, trái tim đau giống như có thể chết ngay lúc đó. Nữ oa oa của , còn thuộc về rồi. nắm chặt lấy nàng, chút cẩn thận đánh mất nàng rồi.

      Lặng lẽ theo đội ngũ hòa thân đưa nàng đến Lăng quốc an toàn, khắc kia biết đời này nàng và chỉ có thể đến bước này. Trái tim trống rỗng, thiếu lỗ hổng lớn, cũng có biện pháp tìm về.

      Bất hiếu có ba điều, có con nối dõi là lớn nhất. Sau khi trở lại Tuyên thành, thuận theo tâm nguyện của mẫu phi rước dâu, thú vị tiểu thư khuê các mà mẫu phi ngàn vạn tuyển chọn mới được . có quan hệ tình , chỉ vì là con của mẫu phi.

      cho rằng đây là kết thúc, lại nghĩ rằng còn có tiếp theo. Sau khi U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp người thiếp thứ ba, rốt cuộc hạ quyết tâm.

      Vẻ mặt băng sương đứng trước mặt U Nhiễm, cho U Nhiễm biết sắp ra chiến trường, tiếp tục quan tâm đến nàng. Thấy U Nhiễm vẻ mặt khủng hoảng và lo lắng, trái tim chút động đậy.

      , chán rồi.

      U Nhiễm cầu giúp nàng làm chuyện cuối cùng, chuyển giao phong thư cho Tần Trạch Dật. cho U Nhiễm biết Tần Trạch Dật hồi , để cho nàng hết hi vọng. U Nhiễm lại kiên trì tin. Hao hết phần khí lực cuối cùng mang thư vào hoàng cung, tự tay giao cho Tần Trạch Dật. Cũng thèm nhìn sắc mặt Tần Trạch Dật, lạnh giọng cáo lui.

      Ngày rời khỏi Tuyên thành, thừa nhận người nhu nhược. có biện pháp đối mặt với U Nhiễm tự tay đan bi kịch. người lại người thiếp, U Nhiễm tổn thương Sở Lăng Húc, làm sao phải là cũng tự tổn thương chính bản thân mình? chán ghét những việc U Nhiễm làm, oán giận Tần Trạch Dật tuyệt tình, càng hận chính mình bất lực.

      Vứt bỏ tất cả tạp niệm, chết lặng rong ruổi chiến trường. Vô số lần cận kề bên bờ sông chết, lần lại lần nhặt về cái mạng vào thời điểm cuối cùng. Trong khoảnh khắc sống chết, trong đầu thủy chung đều là bóng hình trong veo xinh đẹp, là ý chí duy nhất còn sót lại giúp sống sót. muốn nàng từ trong miệng người khác nghe được tin tức chết trận sa trường. Nàng khóc đúng ? có lỗi với nàng như vậy, sao lại có thể tiếp tục khiến nàng rơi lệ?

      Khi tin tức U Nhiễm rơi xuống hồ chết chìm truyền đến, đường khải hoàn về triều. Ngựa dừng vó chạy về Tuyên thành, nhìn thấy chính là linh đường của U Nhiễm. Lửa giận ngập trời tràn vào lòng, muội muội sinh động từ đó dương xa cách. Biết thể trách Sở Lăng Húc, nhưng lại chỉ có thể hung hăng đánh Sở Lăng Húc chút phản kháng cho hả giận. Vì sao thể bảo vệ tốt cho muội muội ? Vì sao phải để cho U Nhiễm tuyệt vọng đến mức này?

      Sau khi đánh xong tuyệt vọng biết làm sao, rốt cuộc nhịn được được vỗ về linh cửu của U Nhiễm rồi khóc rống thất thanh. U Nhiễm, ca ca trở lại. Ca ca lại giận muội, ca ca qua bảo vệ muội. Ca ca còn chưa chết trận sa trường, sao muội có thể rời trước? Muội tỉnh lại có được ? Ca ca giúp muội cướp Tần Trạch Dật về, muội muốn thế nào liền thế đó. Ca ca tiếp tục thờ ơ, cái gì ca ca cũng đáp ứng muội, muội trở về có được hay ?

      U Nhiễm, muội xem, Trạch Dật đến thăm muội rồi. Thái tử ca ca của muội đến rồi, nhưng là vì sao muội mở mắt ra nhìn chứ? Muội rốt cuộc hết hy vọng rồi sao? Hết hy vọng cũng được, như vậy muội khổ sở, oán hận, tuyệt vọng. Dứt bỏ toàn bộ, đến bờ bên kia muội vui vẻ sao?

      “Kỳ Văn…” Tần Trạch Dật chần chờ nhìn , mặt mang theo bi thương, mang theo hối hận, mang theo áy náy.

      từng là huynh đệ thân như tay chân, lại chôn vùi tính mạng người muội muội mà thương nhất. Khi thề sống chết bảo vệ Tuyên quốc, mặc cho Tiết Nhị phu nhân chèn ép mẫu phi của , hủy diệt nhà . Huynh đệ như vậy, hoàng thượng như vậy, hoàng thất như vậy, vì sao phải giữ vững lòng trung thành?

      chút cố kỵ tức giận mắng chửi hoàng đế Tần Trạch Dật xong, từ quan tại chỗ.

      Mấy ngày sau, Tiết đại tướng quân từ quan mang theo phu nhân, mang theo Tiết Vương phi bị bệnh và Tiết Vương gia cáo lão rời khỏi Tuyên thành. Phủ Tiết Vương, để lại cho Trắc Vương phi canh giữ.
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      milktruyenky, hoadaoanh, Phan Hong Hanh6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :