1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi tám: Bí mật bị phơi bày.

      Đồng Nhan nghe vậy liền sửng sốt: “Cái gì?”

      Đồng Nhan nghĩ tới nguyên nhân bất lực của lại như thế, trước kia chỉ biết người đàn ông này bất lực nhưng chỉ tưởng rằng do chơi bời quá độ dẫn đến kết quả liệt dương khi tuổi còn trẻ, bây giờ Tiếu Thâm nguyên nhan Đồng Nhan liền ngây ngẩn người.

      Sau khi gào xong Tiếu Thâm cũng sững sờ, vừa nghe thấy những lời mình sau khi qua phân tích của đại não mới biết bản thân vừa mới cái gì, nhìn bộ dáng khiếp sợ của Đồng Nhan, Tiếu Thâm hít hơi sâu, biết bản thân gây ra chuyện đó cho !

      Ngược lại cười : “ có gì.” Khẽ nở nụ cười lạnh, quay lưng nhìn , sợ bản thân vì cơn tức mà cẩn thận bẽ gãy cái cổ mảnh khảnh của ra ngoài , tôi muốn thay quần áo.”

      Đồng Nhan nhìn quay lưng lại hình như thở mạnh, há hốc mồm muốn nhưng mà bởi vì kinh ngạc sau khi biết chuyện nên não liền trở nên đần độn nên lời.

      Suy nghĩ chút, liền thở dài giống như trái kinh khí cầu xì hơi.

      Vừa ra ngoài đóng kín cửa liền nghe thấy sau lưng bịch tiếng, hình như sau lưng hơi chấn động, Đồng Nhan bị dọa sợ lập tức nín thở.

      Ở bên trong Tiếu Thâm thuận tay ném bình hoa, ly chén, sau khi ném xong mới cảm thấy cơn tức giảm chút.

      Quay đầu liếc mắt nhìn tấm hình trong máy vi tính còn có chữ viết ở dưới tấm hình, tức giận đôi tay chống nạnh, nhắm mắt hít sâu vài lần.

      Lúc Tiếu Thâm ra ngoài còn bộ dáng lúc đầu, cón người đàn ông lúc nãy còn gây gổ với , người đàn ông đứng trước mặt bây giờ ra dáng ông chủ rất đẹp trai.

      mặc đồ tây, biểu mặt nghiêm túc chững chạc, chút phong lưu đa tình nào, đây là lần đầu tiên Đồng Nhan nhìn thấy Tiếu Thâm như vậy.

      “Hôm nay có thể tôi về muộn, cần chờ tôi.”

      Đồng Nhan nghe thấy giọng của hơi trầm thấp, theo bản năng gật đầu.

      Từ đầu đến cuối Tiếu Thâm vẫn nhìn Đồng Nhan, cầm chìa khóa xe liền ra ngoài, vào trong xe sau đó chiếc xe chạy như bay lao ra ngoài, trong chớp mắt thấy bóng dáng chiếc xe đâu.

      Đồng Nhan vẫn đứng trước cửa nhìn, biết qua bao lâu chợt nhận ra mình vẫn đứng ở trước cửa, lúc này mới thu hồi tầm mắt đóng cửa vào nhà.

      xe Tiếu Thâm đeo tai nghe chuyện với thư ký.

      “Tình hình bây giờ thế nào?” Giọng điệu rất chậm, khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn lúc nãy khi còn đối mặt

      với Đồng Nhan.

      Ở đầu dây bên kia thư ký đau khổ: “Bên ngoài công ty có rất nhiều phóng viên vây quanh, cho bảo vệ ra đuổi nhưng căn bản có chuyển biến gì, vẫn còn rất nhiều phóng viên vây quanh. Tổng giám đốc, nên tới đây.”

      Tiếu Thâm mím môi , đôi mắt chợt lóe sáng: “Rất nhiều phóng viên vây quanh? Vậy tôi càng phải .”

      Đầu dây bên kia thư ký im lặng, hình như đối với ông chủ đầy phản nghịch này sớm thành thói quen, tình huống càng trở nên bất lợi ông chủ càng muốn làm, ra cho oai: “Như vậy mới có tính khiêu chiến!”

      Cúp máy, Tiếu Thâm liền nhíu mày nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đồng Nhan, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      Chỉ là…

      Rốt cuộc đối thủ là ai? Có thể nhàng có được tấm hình mà Đồng Nhan chụp, còn dám đưa lên báo, sắc mặt Tiếu Thâm lập tức trở nên tái xanh, nhịn được liền chửi tục, đối phương chơi quá xấu, dùng hành động mờ ám như thế.

      Nghĩ đến phương diện này bị người khác chất vấn vậy làm gì còn mặt mũi nào nữa!

      tin tưởng Đồng Nhan, hiểu sao lại tin tưởng nhưng chính là tin tưởng. Cảm giác rất kỳ quái.

      Đến trước công ty, chung quanh có rất nhiều phóng viên giống như kiến ngửi thấy vị ngọt, Tiếu Thâm đeo mắt kính, im lặng vào thèm để ý đến những phóng viên kia.

      ít phóng viên trước mặt nhúc nhích. Tiếu Thâm khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay kéo phóng viên, dùng chút kỹ xảo, mọi người liền nghe thấy tiếng người này kêu đau, ngoài ra còn thanh nào khác.

      Đôi mắt đào hoa của Tiếu Thâm híp lại, quét quanh lượt tất cả các phóng viên vây quanh, những nữ phóng viên đỏ mặt, người đàn ông này quá nghiệt, chỉ tùy tiện nhìn chút mà bọn họ ngượng chín cả mặt.

      Đúng lúc mọi người còn phiêu diêu nghe thấy giọng lạnh lùng của phát ra: “Nhớ những tòa soạn này, gọi điện thoại với tất cả tổng biên tập chút.”

      Thư ký đứng bên cạnh vừa nghe nhanh chóng quét vòng, nhớ những người phóng viên đứng trước mặt, sau đó cung kính gật đầu: “Vâng”.

      Các phóng viên liền dám vây quanh nữa, lập tức giải tán. Ý tứ trong lời của chính là muốn tòa soạn sa thải bọn họ hoặc là Tiếu Thâm thu mua lại nhữngtòa soạn đó, sau đó kết quả chính là những người phóng viên này đắc tội với ông chủ, cuối cùng vẫn là bị đuổi việc.

      Vào thang máy thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc, bây giờ Tiếu Thâm có hai thân phận, tổng giám đốc công ty Tiếu Thức cùng tổng giám đốc công ty Danh Dương, lần này nếu như tin tức Tiếu Thâm bất lực bị truyền ra ngoài cổ phiếu của hai công ty bị dao động lớn.

      Tiếu Thâm là người đại diện của hai công ty lớn, bây giờ người phát ngôn xảy ra vấn đề, những cổ đông lớn liền rối rít muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị.

      Tiếu Thâm nghe thấy thư ký khóe miệng khẽ nhếch, đám lão già này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.

      Cũng tốt, cũng là cho cơ hội.

      Trong căn hộ đầu tiên Đồng Nhan ngơ ngác sững sờ, suy nghĩ tại sao chuyện của Tiếu Thâm lại làm cho cảm thấy bất an trong lòng?

      Suy nghĩ hồi lâu tìm ra được nguyên nhân liền lắc đầu mặc kệ, quay về phòng ngủ mở máy tính xem những tin tức liên quan đến chuyện này cũng xem luôn mức độ quan trọng của việc này như thế nào.

      Thấy dưới tin tức có rất nhiều bình luận.

      “Oa, này xinh đẹp như vậy sao, lại ở với người đàn ông bị liệt dương, mất mặt, người đẹp mau đến đây, cam đoan làm em hài lòng.”

      “Ha ha, người ở gì thế, có đẹp trai bằng người ta , có nhiều tiền bằng người ta , người ta cao to đẹp trai, nghèo lùn xấu xí, như vậy là đố kỵ.”

      ……

      Còn rất nhiều lời bình luận, tiếc nuối thay Tiếu Thâm, đáng tiếc thay cho Đồng Chân, còn mắng Đồng Chân chỉ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, đủ loại sắc thái khác nhau, Đồng Nhan nhìn cũng nhịn được cười.

      Cười xong lại muốn biết ai là người đưa bức hình này lên truyền thông?

      Chạy tới chạy lui tìm món trang sức tối hôm đó đeo, vừa nhìn liền kinh ngạc, thấy camera đâu nữa.

      Rất nhiều người biết có tật xấu, lúc nào cũng đem theo camera bên người nhưngcamera gắn lên dây chuyền chỉ có mình Lưu Thuần biết, ngoài ra có ai khác, chẳng lẽ là Lưu Thuần?

      Đồng Nhan theo trực giác lắc đầu, Lưu Thuần phải loại người như vậy, loại hành vi này khác nào ăn cắp.

      Vậy là ai?
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi chín: Tâm trí tương đồng.

      Bởi vì tin tức này của Tiếu Thâm bị truyền ra ngoài, khiến cho cổ phiếu của hai công ty biến động, ông Tiếu vừa nghe thấy liền giật mình.

      Công ty như thế nào ông đều xen vào, có ở đó nhất định có vấn đề nhưng tại sao lại có loại tin tức này?

      Đây phải sau này Tiếu Thâm thể có con sao?

      “Cụ ơi cụ làm sao vậy?”

      Giọng non nớt truyền đến, ánh mắt ông Tiếu chợt lóe sáng, trách được lúc ông buộc kết hôn lại phản đối, ra là bởi vì thằng bé!

      Sau khi an ủi Đồng Đồng, ông Tiếu nhanh chóng gọi điện thoại, ở bên kia vẫn ung dung ngồi trong phòng họp nhìn đám lão già cãi vả. Tiếu Thâm thấy có điện thoại nhìn thấy tên người gọi liền nhíu mày, hình như cũng ngoài ý nghĩ của .

      “Ông nội”

      Đầu dây bên kia ông Tiếu vừa nghe thấy giọng cháu trai, nghi ngờ trong lòng liền dừng lại, nghẹn ở cổ họng, chợt biết nên hỏi như thế nào.

      Khẽ thở dài, cuối cùng cũng chỉ có thể câu: Tối nay về nhà ông có chuyện muốn hỏi.”

      Tiếu Thâm khẽ cười, xem ra ông nội vẫn còn cho chút mặt mũi chỉ là phương diện kia có thể giữ mặt mũi cho sao còn phải khiến .... ...

      “Dạ”

      Cúp điện thoại, Tiếu Thâm trở lại vẻ lạnh lùng, bắt chéo chân, miễn cưỡng nhìn những người kia, tiện tay ném điện thoại lên bàn họp, điện thoại rơi xuống bàn “bụp” tiếng, cả phòng bị tiếng động dọa sợ còn ai dám nhiều lời nữa.

      Đôi mắt đào hoa lạnh lùng quét vòng, khẽ nhếch miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo: “ đủ rồi chứ? Vậy bây giờ tôi có thể rồi, về chuyện này đơn giản là cuộc sống riêng tư của tôi, đừng cho rằng tôi biết ai là người đứng sau làm cổ phiếu biến động, tôi xin khuyên người đó câu, sớm thu tay lại nếu tự nhận lấy hậu quả.”

      xong câu này Tiếu Thâm nhàn nhã đứng lên, chỉnh sửa quần áo, quay về phía mọi người mỉm cười, sau đó nhàng rời .

      Để lại phòng sợ hết hồn hết vía.

      Sau khi Tiếu Thâm rời , mọi người lau mồ hôi tan họp, người lớn tuổi trong số đó vội vàng rời khỏi công ty, sau khi lên xe mới thở phào nhõm, đưa tay xoa những sợi tóc đầu, sau đó mới nhìn bàn tay, cả tay đổ mồ hôi ướt đẫm.

      “Nhanh lái xe.”

      Sau khi xe chạy được đoạn khá xa vẫn sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau, lúc này mới quyết tâm lấy điện thoại ra gọi: “Tên này lợi hại, sớm biết biến động là do nhân viên trong công ty làm, chúng ta nên thu tay lại thôi, Tiếu Thâm qua nhiều năm nuôi lớn tập đoàn như vậy cũng phải dễ, chúng ta chọc nổi .”

      biết người bên kia gì chỉ nghe thấy ông lão im lặng
      Mẹ cha tìm 59

      sau đó cắn răng: “Được.”

      Tiếu Thâm nhàm chán ở trong phòng làm việc của mình ngừng nhìn đồng hồ, nghĩ thầm sao lại chậm như vậy, quá rảnh rỗi liền nắm bút tùy ý xem mấy tài liệu quan trọng, sau đó lại giơ đồng hồ lên xem giờ.

      Thư ký ở bên ngoài thông qua kính thủy tinh khổng lồ nhìn liền sợ hết hồn, những tài liệu kia đều là tài liệu rất quan trọng, hóa đơn này phải trả khoảng vài tỷ, ông chủ lại xem qua loa, cả tập đoàn năm mới có mấy hóa đơn lớn như vậy, kết quả lại bị ông chủ lấy ra giết thời gian.

      Đúng sáu giờ, chuông đồng hồ vang lên, Tiếu Thâm lập tức đứng dậy, cầm áo khoác chạy ra ngoài.

      Thư ký thấy vậy vội đứng dậy muốn tan làm, Tiếu Thâm thấy thư ký dừng bước, hơi kinh ngạc: “Còn chưa về sao?”

      Thư ký vội vàng lấy lòng: “Ông chủ chưa tan việc cấp dưới sao có thể trước.”

      Tiếu Thâm hài lòng: “Ừ, rất tốt những tài liệu kia tôi xem rồi, thể thông qua nên ném đất rồi.”

      Thư ký vừa nghe liền toát mồ hôi, nghĩ thầm, đoán chừng trạng thái của hôm nay phải trong phòng làm việc tất cả đều là giấy chứ.

      Sau khi đưa Tiếu Thâm rời , thư ký vào phòng làm việc của vừa nhìn liền kinh ngạc, mặt đất chỉ có hai phần tài liệu, cầm lên vừa nhìn thư ký liền bội phục Tiếu Thâm, lúc trước ta cũng có sửa qua phần tài liệu này, quả hai tài liệu này có chút vấn đề nhưng ta biết đúng hay chỉ là trực giác mà thôi, bây giờ Tiếu Thâm vừa nhìn suy nghĩ liền ném.

      Điều này chứng tỏ tài liệu này có vấn đề lớn.

      Lúc quay về Tiếu Thâm phát trong phòng tối đen như mực, mùa đông sáu giờ chiều trời tối đen, sau khi dừng xe ngẩng đầu nhìn căn phòng có chút thích ứng kịp.

      Trong lòng gấp gáp, Đồng Nhan có ở nhà? phải bộ dáng lúc sáng của dọa sợ chạy mất chứ?

      Vội vàng xuống xe móc chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa bên trong mảng tối đen, thấy được bất cứ thứ gì, Tiếu Thâm sờ tường tìm công tắc mở đèn, kịp thay giày chạy thẳng lên phòng ngủ lầu.

      Cửa phòng ngủ đóng, ở bên trong lộ ra chút ánh sáng yếu ớt, Tiếu Thâm rón rén đẩy cửa thấy laptop ở giường vẫn mở mà Đồng Nhan ngủ thiếp .

      Tiếu Thâm thấy như vậy liền tự giễu bản thân có tiền đồ, khẩn trương cái gì chứ, xem như rời sao chứ.

      Rón rén vào thấy màn hình laptop mở đúng tấm hình lúc sáng.

      Nhìn Đồng Nhan cuộn tròn ngủ, trong lòng chợt thoáng qua ý nghĩ, lo lắng cho cho nên mới mở tin tức ra xem.

      Nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, có cảm giác rất kỳ lạ, dù sao cũng rất thoải mái.

      “Đó phải do tôi đăng, tin cũng được tin cũng sao, dù sao tôi làm, camera mini của tôi cũng thấy, biết bị ai lấy mất, đoán chừng người đó thấy hình này nên đăng lên, thể trách tôi.”

      Vừa mới tỉnh ngủ, giọng khàn khàn của vang lên, Tiếu Thâm quay đầu phát biết người nằm giường tỉnh từ lúc nào, mà bàn tay lại ôm , cả người nằm bên cạnh , ghé đầu nhìn laptop.

      Tiếu Thâm nhìn gì trong bóng tối hình như có thể thấy đôi mắt sáng long lanh của .

      Chỉ là nghe lời giống như vừa giải thích vừa oán trách, Tiếu Thâm nhịn được khẽ nhếch miệng cười, cố đè nén cảm giác vui sướng trong lòng, nghiêm mặt : “Vậy là ai chứ? Tối hôm đó chính cầm camera chạy loạn khắp nơi chụp hình.”

      Ầm!

      “Ui da” Đồng Nhan bị kích thích liền cụng đầu vào đầu , lại nghĩ rằng……

      “Đầu bằng đá sao?” So với đá còn cứng hơn.

      Tiếu Thâm bĩu môi, đổi lại tư thế ngồi ở mép giường, cực kỳ tự nhiên đưa tay xoa đầu : “Tôi biết phải do làm, chỉ là đối phương khẳng định là người rất thân với nếu làm sao có thể thuận tay lấy món đồ quan trọng của như vậy, tốt nhất nên suy nghĩ chút, rốt cuộc ai còn biết đến tồn tại của camera?”

      Đồng Nhan vừa cụng đầu vẫn cảm thấy rất đau, nghe thấy Tiếu Thâm như vậy trong nháy mắt cảm thấy dám tin, lại tin tưởng ?

      Sau đó lại nghe thấy hỏi những lời phía sau?

      “Ngoại trừ tôi chỉ có Lưu Thuần biết, còn ai khác biết, tôi cũng gọi điện thoại hỏi ấy rồi, ấy cũng với bất kỳ ai, chỉ có hai chúng tôi biết.”

      Trong bóng tối, đôi mắt Tiếu Thâm chợt lóe: “ cứ như vậy tin tưởng ấy?”
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      xixonhpdt thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương sáu mươi: Cảnh xuân dập dờn.

      cứ như vậy tin tưởng ấy?”

      biết tại sao Đồng Nhan nghe thấy câu hỏi đầy nghi ngờ của Tiếu Thâm, trong lòng liền cảm thấy hồi hộp, sửng sốt: “Tôi đương nhiên tun tưởng ấy, tôi với , nếu như ấy đáng để tôi tin tưởng vậy thế giới này còn ai tôi có thể tin tưởng.”

      Tiếu Thâm mím môi , đôi mắt chăm chú nhìn , mặc dù có gì nhưng vẫn tạo cho người ta cảm thấy đôi mắt kia nóng rực.

      “Sao vậy?” Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm thấy đau lòng, lý do tại sao lại biết, dù sao đôi mắt nhìn chằm chằm như tố cáo.

      Tiếu Thâm im lặng lúc lây sau đó mở miệng, trong giọng có xen lẫn chút uất ức: “Chẳng lẽ, tôi đáng để tin tưởng sao? Tôi là chồng , tại sao lại đem tin tưởng của mình dồn hết cho người khác cũng chừa cho tôi chút xíu.”

      “A.... ...... ....” Cái này đúng là rất khó .

      Cơ thể hai người ở trong bóng tối gần nhau trong gang tấc, dộng tác cũng có thể cảm thấy hơi thở của đối phương, mà Tiếu Thâm rất nhạy cảm, tóc của Đồng Nhan rất dài khẽ cọ qua cằm , cảm giác rất ngứa.

      Tiếu Thâm cảm giác có gì đó gọi , nhịn được đầu từ từ tiến lại gần, lỗ mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc tóc , rất dễ chịu.

      Đồng Nhan cũng cảm thấy hơi thở nóng của Tiều Thâm đến gần liền bị dọa sợ đến nỗi cơ thể cứng đờ dám làm bất kỳ cử động nào, mắt mở to, trong nháy mắt hô hấp như dừng lại giống như chờ đợi, nhưng lại cũng hơi run sợ.

      Tiếu Thâm đến gần chút, đột nhiên cảm thấy, mùi hương thơm ngát người
      truyền vào lỗ mũi so với thuốc hôm trước còn tác dụng hơn nhiều.


      kìm hãm được, môi mỏng khẽ rơi xuống, đầu tiên là trán, tiếp theo là mũi, sau đó là đôi môi mím chặt của Đồng Nhan.


      Bắt đầu đơn giản chỉ là đụng chạm của hai đôi môi, sau đó biết thế nào Đồng Nhan bỗng nhiên cảm giác Tiếu Thâm thở dồn dập, khí nóng phả mặt hình như còn có lực sát thương hơn hơn nước ở trăm độ.


      phải lần đầu tiên hai người hôn môi nhưng lại là lần đầu tiên hai người hôn môi trong bóng tối.


      Vẫn là kìm nén được, hai người môi lưỡi giao nhau khiến cơ thể rung động. Dồng Nhan dần bị áp đảo, tay biết từ khi nào ôm eo Tiếu Thâm.


      “Vợ…”


      Trong bóng tối hình như nghe thấy Tiếu Thâm lẩm bẩm gọi .


      “Hả?”


      Đồng Nhan thở trả lời.


      Đồng Nhan nghĩ bất cứ giá nào, dù sao người này cũng thể làm được chuyện kia, nhiều lắm cũng chỉ bị sờ sờ mà thôi.


      Nghĩ như vậy lá gan lớn ít, lật người đem Tiếu Thâm áp đảo phía dưới, nặng nề ở người hôn cái, nhếch miệng cười hả hê:”Tại sao tôi lại bị đè ép, tôi muốn ở phía .”


      Tiếu Thâm nghe thấy câu này, nhịn được bật cười, trong bóng tối đưa tay nâng khuôn mặt lên:” muốn xem chút dáng vẻ lúc này của em, nhất định là mặt mày hớn hở, giống như tiểu nhân đắc chí.”


      thực tế bộ dáng của Đồng Nhan chính là tiểu nhân đắc chí.


      “Tách” Đồng Nhan còn chưa kịp phản ứng, đèn bàn ở đầu giường bị Tiếu Thâm bật lên, đôi mắt lúc này còn ở trong bóng tối nên chưa kịp thích ứng với ánh sang. Đồng Nhan bị ánh sang làm chói mắt liền nhắm mắt lại.


      Cũng trong nháy mắt này, Tiếu Thâm bị đè ở dưới hơi dùng sức, lật người đè Đồng Nhan ở phía dưới, gì liền nhanh chóng chặn cái miệng nhắn của , lần này giống lúc nãy như con mãnh thú cho cự tuyệt.


      Đồng Nhan nhắm chặt hai mắt, ra cũng là hưởng thụ, dứt khoát im lặng đáp lại nụ hôn dã man này của , mặc dù kỹ thuật hôn của Tiếu Thâm tương đối lạnh nhạt nhưng kỹ thuật của bàn tay lại tương đối thành thục, lúc Đồng Nhan còn đắm chìm trong lửa tình cuẩ bị lột sạch quần áo.


      ra lúc trước Đồng Nhan nghĩ qua, nhiều lắm cũng chỉ là sờ chút nhưng tại sao lại cảm giác có vật gì đó chỉa vào bảo bối của , còn suy nghĩ biết là gì?


      Kết quả lúc Tiếu Thâm xxx liền mở mắt, lần này hoàn toàn hiểu, nhất thời cứng đờ.


      Tiếu Thâm trán nổi đầy gân xanh, khẽ gầm tiếng, trong lòng kích động mừng như điên, nhịn được lại chuyển động, Đồng Nhan bị cảm giác kia làm cho thét chói tai.


      điên rồi, phải phải thể sao? Tại sao? Tại sao…”


      Tiếu Thâm cũng bị cảm giác này làm cho mất khống chế, lập tức ôm vợ hôn, giọng đè nén khan khan giống như gào thét “ cũng nghĩ vậy, tại sao đối với em người em của lại lợi ại như vậy? Hả? Có phải năm đó em ở người động tay động chân?” Tuy như vậy nhưng giọng điệu lại rung động vui mừng.


      Đồng Nhan vừa nghe liền như con nhím xù long, giùng giằng muốn tránh né lại bị Tiếu Thâm nhào tới.


      vật vả miệng mới có thể hô hấp, lập tức la to:” khoác lác, bản than được, còn oán trách người khác, thể tôi mới kết hôn với , là tên lừa đảo! A…..”


      Đồng Nhan nên lời, mặc dù sinh con nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai trải qua chuyện này, giống như , Tiếu Thâm bởi vì kìm nén sáu nắm, tối nay kích động hơi mất khống chế, chỉ muốn lần nên cả đêm này điều khiển bản thân mà hoàn toàn theo bản năng.


      Giống như bản năng của con thú.


      Cả đêm này, bên ngoài tuyết rơi, bên trong nhiệt độ lại cực kỳ cao, giống như thiêu chết người cam lòng, đem cả hai người giường đốt đến cả người rung động.


      Trong phòng tràn đầy cảnh xuân, chỉ nghe thấy tiếng cả nam lẫn nữ kìm nén được khẽ rên


      Trước khi ngủ Đồng Nhan còn thầm nghĩ tên lừa đảo.


      Ở đây hai vợ chồng kích động ở nhà họ Tiếu lại bạo động.


      Ông Tiếu ngồi ở vị trí chủ nhà, tức chịu được “Gọi lại cho Tiếu Thâm.”


      Quản gia nghe lời, gọi điện thoại nhưng có ai nghe máy, cuối cùng là tắt máy.


      Lúc quản gia quay lại báo cáo, Đồng Đồng thầm rên trong lòng, gọi bao nhiêu lần rồi cần gì phải ọi nữa nếu như muốn nghe máy sớm nghe rồi.

      Cuối cùng lúc sắp mười giờ quản gia cẩn thận “Ông chủ, ăn cơm thôi, có lẽ cậu chủ có việc nên đến được, xem như ông chủ muốn ăn nhưng cậu chủ phải ăn, con nít nhịn đói được.


      Đồng Đồng vừa nghe thấy liền kích động, bụng cậu bé sớm kêu mấy lần, đôi mắt lập tức long lanh làm bộ đáng thương kêu:”Cụ ơi.”
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương sáu mươi mốt: Lần sau nhất định dịu dàng.

      Ngày hôm sau trang nhất của các tờ báo vẫn trước sau như “Công tử nhà họ Tiếu thể quan hệ.”

      Nhưng trong phòng ngủ của Tiếu Thâm lại mảnh mập mờ, giường hai người trần truồng ôm nhau ngủ, người đáp chăn tân hôn màu đỏ thẫm, gra giường xộc xệch, đất quần áo nam nữ ném lung tung, nếu nhìn kỹ ngay cả áo lót cũng có thê thấy ràng.

      Tiếu Thâm trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ nằm trong ngực, bởi vì kích động nên cả đêm ngủ.

      Cảm giác da thịt hai người tiếp xúc vào nhau tuyệt vời, nhớ tới cảm giác tối hôm qua ở trong cơ thể càng tuyệt vời hơn, nhịn được lần lại lần muốn nếm thử, cuối cùng cầu xin giọng cũng khàn thế nhưng ngừng gào thét tận hưởng cảm giác tuyệt vời này.

      Đồng Nhan thoải mái nằm trong ngực ngủ đến nỗi biết gì.

      Đến lúc mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa cùng đôi môi gợi tình, nháy mắt mấy cái chưa kịp phản ứng.

      Tiếu Thâm nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng, vợ .” Nụ cười này nhất thời khiến lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ bị hòa tan.

      Đồng Nhan vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ gật đầu: “Chào buổi sáng.”

      Chỉ là khi nghe thấy giọng của mình phát giọng mình rất khàn còn hơi đau, Đồng Nhan ngẩn người, bị cảm? Đầu óc liền suy nghĩ lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

      .... ...” Đồng Nhan nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiếu Thâm, tối hôm qua nhớ rất ràng, Tiếu Thâm phải là người!

      Tối hôm qua Tiếu Thâm giống như dã thú, Tiếu Thâm xấu hổ, cảm thấy khi Đồng Nhan xin tha giọng cũng khàn , cần phải có trách nhiệm, đau lòng ôm Đồng Nhan: “ biết, đều là sai, lần sau nhất định dịu dàng hơn.”

      Đồng Nhan vừa nghe liền giật mình, còn lần sau sao?

      Dùng sức giãy giụa, liền động chân, chỉ nghe “bụp” tiếng, Tiếu Thâm bị Đồng Nhan đá xuống giường.

      vừa bị đạp ngã, ngay tiếp theo cái chăn vốn dĩ Đồng Nhan đắp người liền bị cuốn theo, Tiếu Thâm chỉ cảm thấy chiếc chăn rơi xướng, trước mắt mảnh tuyết trắng, chỉ là tuyết trắng còn có dấu vết bầm tím mập mờ.

      Điều đó có nghĩa tối hôm qua hưng phấn như thế nào, còn dùng lực rất mạnh, mà người , lồng ngực rám nắng cùng với sau lưng hình như cũng bị cào mấy cái, hình như vẫn còn hơi đau.

      Đồng Nhan phát ra ánh mắt của , cúi đầu nhìn lại mình, đầu tiên nổi giận, sau đó phát ra bây giờ toàn bộ cơ thể
      đều lộ ra trước mắt , hét lên tiếng, cướp chăn lại. Quấn chặt lấy cơ thể, xuống đất bỏ chạy.

      Kết quả, bắp đùi tê rần, lập tức ngã mặt đất, Tiếu Thâm mặc quần áo nhanh tay lẹ mắt liền chụp lấy, mỹ nữ nằm trong lòng .

      Tiếu Thâm cười hì hì: “Vợ à, chồng em lợi hại , em suýt ngã xuống đất rồi, lần này em biết lợi hại của rồi chứ.”

      Nghe thấy xấu hổ mà như vậy, Đồng Nhan đau đến nỗi đỏ hết mặt: “…. biết xấu hổ!”

      Hành động của làm giận sôi lên.

      Tát cái vào đầu , giùng giằng đứng lên chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiếu Thâm chưa từ bỏ ý định muốn ôm , vừa ôm vừa kéo cái chăn quấn quanh người ra.

      “Hì hì, vợ à, chúng ta cần thay quần áo nữa, trời tối rồi, chúng ta ngủ tiếp thôi.”

      Lúc này Đồng Nhan mới biết ra ngủ ngày, khi tỉnh dậy là năm giờ chiều rồi.

      Đồng Nhan liếc nhìn bầu trời hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trừng mắt liếc nhìn đầu sỏ gây ra chuyện, bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

      Đồng Nhan ở trong phòng tắm mở nước nóng hơn tiếng mới bắt đầu tắm, lúc ra ngoài trời tối đen.

      Trong phòng khách Tiếu Thâm sớm tắm rửa thay quần áo ngồi trước bàn ăn chờ , thấy ra, khóe miệng hơi nhếch, thuận tay cầm khăn tắm lau tóc cho , tức giận hỏi: “Tối nay chúng ta ở nhà ăn cơm hay ra ngoài ăn cơm?”

      Đồng Nhan cảm thấy phải uống nhầm thuốc chứ, tại sao lại có thể ôn nhu như vậy?

      Trừng mắt nhìn , khó có khi thấy biết làm việc có lương tâm như vậy, còn biết lấy lòng .

      muốn ra ngoài, ở nhà ăn , nấu cơm .” Tiếu Thâm nghe thấy vậy chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.

      Thầm người phụ nữ này phải là người bình thường, bình thường phải những người gặp tình huống như thế này đều xấu hổ sao?

      Nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy bội phục dày mặt của Đồng Nhan.

      “Sao còn ?”

      Tiếu Thâm nháy nháy mắt, khó mới khống chế nét mặt nặn ra nụ cười: “Được!” Mới vừa xong liền nghe thấy tiếng lách cách trong phòng bếp.

      phút sau, Tiếu Thâm giống như làm ảo thuật bưng ra mấy món ăn nóng hổi.

      Sau khi dọn xong làm dáng vẻ chào mời: “Xin mời!”

      Đồng Nhan nhìn những thức ăn kia, mùi thức ăn rất thơm, nhớ tới lần đó Tiếu Thâm ở nhà nấu cơm, Đồng Nhan nhịn được cười cười: “Lại gọi người đưa tới sao, hiệu suất rất cao.”

      Tiếu Thâm hài lòng: “Tất nhiên, đây là nhà hàng của , chỉ gói gọn trong chữ hiệu suất!”

      Đồng Nhan kinh ngạc: “ mở?”

      Tiếu Thâm vừa phục vụ vừa thuận miệng : “Đúng vậy, đầu tư, nhà hàng Trung Quốc, mùi vị cũng tệ lắm, hôm nào đưa em ăn thử, khí ở đó rất tốt!”

      Bữa cơm này quả rất ngon, mùi hương của món ăn chỉ là phần , chủ yếu hai người cả ngày ăn gì rất đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon.

      Sau khi ăn cơm tối, Đồng Nhan buông bát đũa rời , Tiếu Thâm thấy thế lập tức buông đũa nhào tới, Đồng Nhan giống như có mắt ở sau lưng: “Dọn dẹp bát đũa, rửa xong cho phép vào phòng.” xong liền lên lầu.

      đường đường là công tử từ khi nào phải rửa chén?

      Tiếu Thâm ngồi xuống tiếp tục ăn, sau khi ăn xong lúc này mới dọn dẹp bát đũa.

      Đồng Nhan đứng lầu nhìn xuống chỉ nghe thấy trong phòng bếp thỉnh thoảng phát ra thanh chói tai, Đồng Nhan nhức đầu vỗ trán, tổng cộng có sáu cái đĩa hai cái chén, lần này đoán chừng tất cả đều bể hết.

      Quả nhiên Tiếu Thâm vội vàng chạy đến, cả người quay vòng, mắt quét vòng quanh phòng tìm thấy thứ mình muốn nhất thời đau khổ.

      Hình như còn cách nào khác chỉ còn cách cầm thùng rác vào phòng bếp, lấy tay dọn dẹp các mảnh vỡ.

      Mặc dù Đồng Nhan cũng là mười ngón tay đụng tới nước nhưng dẫu gì cũng là người mẹ độc thân sáu năm, chiên trứng, nấu mì, vẫn biết làm những thứ đơn giản như vậy.

      Im lặng lắc đầu, chậm rãi bước tới phòng bếp liền thấy ngồi chồm hổm mặt đất biết làm gì.

      “Sao vậy?”

      Tiếu Thâm quay đầu lại nhìn , đưa ngón tay bị đứt cho xem, tội nghiệp : “Chảy máu.”

      Đồng Nhan im lặng nhíu mày, quan sát từ xuống dưới: “Đại công tử à, ngoài biết kiếm tiền còn có thể làm gì chứ?” là, rửa chén đến nỗi tất cả chén đều bể hết.

      về phía trước ngồi xổm trước mặt , kết quả khi ngồi xuống hai chân đau nhức, chú ý liền ngã vào người Tiếu Thâm, mặc dù Tiếu Thâm biết rửa chén nhưng tính nhạy bén rất cao, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm Đồng Nhan, may mắn ôm được khiến ngã vào đống mảnh sành.

      Đôi mắt đào hoa phóng điện với , xấu hổ đỏ mặt giọng mềm mại: “Trừ biết kiếm tiền, cũng biết……Hì hì.”

      Câu có đầu đuôi, cuối cùng bị tiếng cười gian xảo của khiến Đồng Nhan trong nháy mắt liền hiểu, mặt liền ửng đỏ.
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương sáu mươi hai: Ai có thể làm cho người ta phải uống thuốc liệt dương?

      Trực giác của Đồng Nhan tốt lắm, biết Tiếu Thâm bế ngồi lên đùi từ khi nào, mà nửa ngồi mặt đất, giờ phút này càng cảm thấy ràng có cái gì đó chỉa vào phía sau mông .

      Chọc vào khiến mông đau, Đồng Nhan nhất thời luống cuống, vội vàng giãy giụa: “, đừng làm loạn.” Cho đến bây giờ chân vẫn đau được, nếu lại đêm như thế nữa chắc chết mất.

      Vốn dĩ Tiếu Thâm còn hả hê, khuôn mặt lập tức ỉu xìu, đáng thương hỏi: “Vợ à, em thích sao?” Vừa vừa cố ý ngồi thẳng lưng, tồn tại của vật kia càng có cảm giác mãnh liệt hơn.

      Đồng Nhan bị dọa sợ hét to, dùng cả tay chân muốn đẩy ra nhưng làm sao biết sức lực của người đàn ông này lại mạnh như vậy, thể rung chuyển chút nào, bản thân là người luyện võ, sức lực cũng !

      Lúc này mới mơ hồ có loại khái niệm về bản lĩnh của Tiếu Thâm, vậy là tương đối mạnh.

      Tiếu Thâm ôm giống như xách con gà rất lên lầu, cước đá văng cửa phòng ngủ sau đó lại cước đóng cửa lại.

      Đồng Nhan tối sầm mặt cảm khái phát biểu: “Cánh cửa kia của đáng thương.” Động chút là bị đạp.

      Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: “Là chúng ta!” Chỉ ba chữ, mặt còn nở nụ cười nhưng giọng lại rất bá đạo.

      Đồng Nhan hơi sững sờ, nghĩ thầm lần này xong đời rồi. Xem bộ dáng Tiếu Thâm có thể làm chuyện kia rồi, khuôn mặt luôn ngụy trang rất tốt bây giờ tiu ngỉu.

      Đồng Nhan vội vàng tìm đề tài: “Hôm qua con trai phải về nhà rồi chứ nhưng mà hôm nay vẫn chưa về, đón con .”

      Tiếu Thâm dịu dàng cười, vẫn ôm như cũ: “Em cảm thấy nếu con trai ở nhà hơi cản trở sao? thấy để con ở bên ông nội là điều đúng đắn.”

      Đồng Nhan hoảng sợ.

      “Cái đó, công ty , em nghe cổ phiếu rớt giá, tin tức về chuyện kia của .... ...”

      Tiếu Thâm liền cười cắt ngang: “Tin tức này còn là nữa rồi cho nên đây phải là tin tức, có phải hay ?”

      Câu hỏi cuối cùng “Có phải ?” của Tiếu Thâm khiến Đồng Nhan bị sợ đến dựng tóc gáy.

      Quá mập mờ, nét mặt kia chịu nổi!

      “Uhm!” Đồng Nhan hít sâu hơi, gian nan trả lời.

      Ý của Tiếu Thâm rất ràng, tối hôm qua chữa lành bệnh, bây giờ phải Tiếu Thâm thể làm chuyện đó mà là cực kỳ cường hãn.

      Cả đêm động tình, cả đêm gào thét đến khàn cả giọng, giống với tối hôm qua chính là tối nay Tiếu Thâm còn
      khẽ cười.

      Ngày hôm sau quả Đồng Nhan giống như mọi ngày, tối hôm trước khi ngủ có ý chợt lóe sáng trong đầu, trời ạ, sét đánh chết !

      Sáng sớm Tiếu Thâm hào hứng rời giường, trước khi xuống còn ở mặt Đồng Nhan trao nụ hôn ngọt ngào, Đồng Nhan nhìn chằm chằm người đàn ông người mình nghĩ muốn đập chết .

      Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, còn Tiếu Thâm tâm tình cực tốt huýt sáo, bên còn có tiếng nhạc rất dễ nghe.

      Lúc Tiếu Thâm lau mái tóc còn ướt ra ngoài Đồng Nhan vẫn còn ngủ, Tiếu Thâm nhìn ham ngủ, cực kỳ thỏa mãn.

      Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của trong lòng chợt bừng tỉnh, phải quá hưng phấn đấy chứ?

      Im lặng để Đồng Nhan ngủ, muốn ngủ để ngủ nhiều hơn chút, Tiếu Thâm im lặng đóng cửa xuống lầu tìm điện thoại di động, vừa nhìn liền thấy điện thoại hết pin, sạc pin, mới mở máy hồi chuông kêu inh ỏi làm cho Tiếu Thâm cảm thấy lỗ tai của mình chịu nổi.

      Hơn mười phút sau điện thoại mới kêu nữa, lại hồi chuông tin nhắn báo tới, lại mất hơn mười phút, Tiếu Thâm liền ném điện thoại lên ghế sa lon sạc pin, tự mình vào phòng bếp làm bánh mì ốp la ăn sáng.

      Sau khi ăn xong mở điện thoại lên xem, Tiếu Thâm nghiêng đầu nghĩ tại sao ông nội lại gọi cho nhiều như vậy?

      Còn suy nghĩ kết quả thư ký gọi điện thoại tới, vừa nghe điện thoại rốt cuộc nghe thấy thư ký ở đầu dây bên kia kích động la to: “Rốt cuộc cũng gọi được.”

      Tiếu Thâm nhíu mày: “Có chuyện gì?”

      Lúc này thư ký mới đem chuyện xảy ra cả ngày hôm qua báo cáo, công ty xảy ra chút chuyện .

      Có người chịu được nữa.

      Bởi vì ai biết nhà Tiếu Thâm ở đâu, điện thoại gọi được, mọi người còn tưởng rằng ông chủ chạy trốn.

      Đồng Nhan bị Tiếu Thâm hôn làm cho tỉnh lại, khoa trương chút nào, người đàn ông này vừa lên liền hôn vào ngực , sau đó dần dần có xu hướng xuống, hôn lên rốn, tay vuốt ve ngực, tay lần xuống dưới.

      Lúc há miệng tiếp tục di chuyển xuống phía dưới Đồng Nhan liền tỉnh, đôi tay nhanh chóng nắm chặt cái đầu an phận của : “ làm gì đấy?”

      Ngủ chưa đủ giấc khiến cho Đồng Nhan ỉu xìu, nhìn những người ở dưới ngáp liên tục.

      Tiếu Thâm ngồi bên cạnh liền dịch lại gần , đưa bả vai ra, duỗi bàn tay kéo đầu Đồng Nhan nhích lại gần trong ngực mình để ngủ.

      Những phóng viên ở phía dưới giống như tinh chăm chú nhìn, ngừng hỏi về vấn đề bất lực của Tiếu Thâm.

      Tiếu Thâm cười híp mắt kéo con trai tới trước mặt mọi người, trong lúc mọi người còn hiểu chuyện gì Tiếu Thâm mở miệng: “Nếu tôi bất lực vậy con trai tôi từ đâu ra?”

      Lần đầu tiên các phóng viên gặp con trai Tiếu Thâm, nhất thời chăm chú nhìn con trai trước mặt ba ở phía sau, ở giữa là mẹ thằng bé, lại bộ dáng thằng bé rất giống Tiếu Thâm, hoàn toàn thừa kế vẻ đẹp và trí thông minh từ mẹ.

      Mọi người nhìn tôi tôi nhìn , lại nhìn con trai Tiếu Thâm, bắt đầu ngừng chụp hình.

      Con trai Tiếu Thâm với vẻ mặt kiên nhẫn: “Chụp cái gì mà chụp, phải hôm nay vấn đề mà mọi người muốn hỏi là ba sao, phải tôi, muốn chụp chụp ba ấy!”

      Trong nháy mắt mọi người liền ngưng lại, chỉ nghe thấy thằng bé rất có khí phách la to đưa tay chỉ huy.

      Bàn tay mập mạp của thằng bé chỉ về phía sau, Tiếu Thâm đứng ở phía sau liền lộ ra khuôn mặt hài lòng cùng kiêu ngạo, nhịn được khen con trai trước mặt đám phóng viên: “Được, rất khí phách, hổ là con trai của ba!”

      Tất cả các phóng viên đều đồng ý.

      Thằng bé này rất có khí phách.

      Mở to mắt nhìn cũng biết thằng bé này đích thực là con trai Tiếu Thâm nhưng vẫn có phóng viên còn nghi ngờ: “Có lẽ sáu năm trước Tiếu có thể làm nhưng sáu năm sau mới có vấn đề này vậy phải nên giải thích chút sao?”

      Tiếu Thâm vẫn nở nụ cười làm cho các phóng viên cũng cảm thấy run rẩy, ai mà biết Tiếu Thâm rất có tính nhẫn nại với các phóng viên, hôm nay được chiêm nghiệm.

      Bây giờ tinh thần Tiếu Thâm rất sảng khoái, nên tính nhẫn nại tốt hơn nhiều, nếu như là lúc trước tính tình nóng nảy có chỗ phát tiết nhưng bây giờ có vợ, ngọn lửa liền biến mất nên Tiếu Thâm dễ dàng chuyện hơn chứ sao.

      việc kia tôi cảm thấy để vợ tôi giải thích càng làm vấn đề ràng hơn.”

      Tiếu Thâm xong liền đẩy người Đồng Nhan về phía trước, mọi người liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này tức giận trợn mắt, dưới đôi mắt có quầng thâm đặc biệt ràng, dường như nghỉ ngơi tốt.

      Đồng Nhan nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, lại vô tội nháy mắt mấy cái.

      Lúc quay đầu đối mặt với đám phóng viên, Đồng Nhan cười cười so với Tiếu Thâm còn thân thiện hơn: “Mọi người ai có thể làm cho người khác phải uống thuốc liệt dương chứ?”
      Last edited by a moderator: 3/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :