1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Tiểu Bảo bị tiêu chảy (1)
      [​IMG]

      Mắt thấy trời sắp tối, Chu Tiểu Vân tạm biệt bạn, trở về nhà.

      Vương Tinh Tinh muốn giữ lại ăn cơm tối nhưng Chu Tiểu Vân cười : “Ngày nào chúng mình chẳng gặp nhau, cần gì lưu luyến quá như thế. Sau này hay qua nhà tìm tớ chơi, giờ tớ về nhà, có khi cả nhà đợi tớ ăn cơm tối cũng nên!”.

      Cuối cùng, Vương Tinh Tinh mới thả cho về.

      Chu Tiểu Vân khe khẽ hát suốt quãng đường về, tưởng rằng lúc về cơm tối dọn sẵn bàn, kết quả về đến nhà, nhìn sang phòng bếp bóng người, tắt đèn tối om. Ngược lại, phòng Tiểu Bảo bật đèn sáng trưng, Chu Tiểu Vân có dự cảm lành.

      bước nhanh hơn đến phòng hai em. Phòng hai người rộng hơn phòng chút, trừ bàn học và tủ quần áo chỉ kê thêm giường.

      Lúc này, Tiểu Bảo nằm giường, gương mặt tái nhợt. Cha mẹ ngồi bên cạnh, Nhị Nha ngồi trong mẹ, gì đó nhưng Triệu Ngọc Trân còn tâm trí để ý đến bé, phất tay ý bảo tự chơi. Nhị Nha ủy khuất bĩu môi bỏ , nhìn thấy Chu Tiểu Vân vào phòng vội ôm lấy chị làm nũng.

      Chu Tiểu Vân dỗ Nhị Nha hai câu, cố sức ôm lấy con bé bước đến gần.

      Chu Tiểu Vân đau lòng khi thấy dáng vẻ Tiểu Bảo yếu ớt. Từ trước đến nay Tiểu Bảo là cậu em trai nghe lời nhu thuận, Chu Tiểu Vân rất thương em. Giờ thấy em như vậy phải đau lòng cỡ nào. Chắc chắn là sinh bệnh rồi.

      giọng hỏi mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo sao lại thế này?”

      Triệu Ngọc Trân thở dài: “Tiểu Bảo biết bị làm sao, ăn cơm xong được lúc bắt đầu đau bụng, đến giờ vệ sinh năm sáu lần, chân nhũn ra bước xuống giường nổi. Mẹ cho nó uống thuốc mà đỡ!”

      Tiêu chảy? Chu Tiểu Vân nghi ngờ, liếc mắt nhìn Đại Bảo trốn trong góc phòng. Đại Bảo vốn chột dạ, bị Chu Tiểu Vân nhìn như thế càng dám hé răng.

      Chu Tiểu Vân kết luận Đại Bảo nhất định biết chuyện gì xảy ra: “ Đại Bảo, Tiểu Bảo ăn phải thứ gì mà bị tiêu chảy ?”

      Đại Bảo nhảy dựng lên: “ biết, liên quan đến .”

      liên quan sao kích động như thế làm gì, Chu Tiểu Vân còn lâu mới tin: “ mau , Tiểu Bảo bẽ mặt lắm rồi.”

      Đại Bảo vội vã phiết thanh: “ phải dụ nó uống nước có ga, đừng đổ trách nhiệm lên đầu .”

      Chưa đánh khai!

      Chu Tiểu Vân nghiêm túc : “ hai, muốn uống cứ uống ai trách , nhưng sao đưa cho Tiểu Bảo uống cùng? phải em rồi sao, cơ thể Tiểu Bảo tốt, thể uống nhiều đồ lạnh. Mỗi ngày uống chai là quá lắm rồi, hai chai thể nào cũng tiêu chảy, sao vẫn để em ấy uống?”

      Đại Bảo tự biện giải cho mình: “ thể hoàn toàn trách được, là nó kéo vào phòng em bảo mở nắp cho nó uống. Uống chai lại thêm chai, sau đó nó liền bị tiêu chảy. Thực phải lỗi của !”

      Cộng thêm buổi trưa tổng cộng là ba chai?

      Chu Tiểu Vân hoàn toàn bùng nổ: “ biết ngăn nó uống ít hơn sao?”

      Khi đó cậu cũng mải uống, đâu có thời gian để ý đến đứa em trai kia, may mà Đại Bảo dám ra những lời này, hoả lực của em có thể bắn cậu bầm dập mặt mũi.

      Khoan , sao mình phải sợ nó thế nhỉ?

      Đại Bảo muốn ưỡn ngực, chờ ánh mắt sắc bén của Chu Tiểu Vân quét tới tự động rụt trở lại. Aizz, vẫn nhịn chút, phải là sợ nó. Hảo nam đấu với nữ, trai tốt so đo với em .

      Lúc này tức giận cũng là vô dụng , chữa bệnh cho Tiểu Bảo mới là chuyện quan trọng: “Cha ơi, Tiểu Bảo tự uống thuốc đỡ được, nên mời bác sĩ Phùng đến nhà khám !”

      Điều này nghĩa là Tiểu Bảo lại được tiêm.

      Tiểu Bảo nghe thấy tiêm vội vã hữu khí vô lực : “ cần, em uống thuốc là tốt rồi…” Thanh càng ngày càng , đến khi chạm phải ánh mắt tức giận của chị tự động ngậm miệng.

      Chu Tiểu Vân tức giận đến nghiến răng ngứa tay, phải giáo huấn thằng bé này trận mới được. Suốt ngày năng dịu dàng, ân cần dạy bảo nỡ làm mặt lạnh với nó, ngờ nó cái tốt học, lại theo Đại Bảo học thói xấu bằng mặt bằng lòng !

      Tiểu Bảo cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tự chủ rụt cổ cái.

      Chu Quốc Cường thấy dáng vẻ Tiểu Bảo buồn bã ỉu xìu rất đau lòng, khi đó điện thoại chưa phổ biến, đành phải đạp xe đến nhà bác sĩ Phùng.

      Triệu Ngọc Trân dặn Chu Tiểu Vân chăm sóc em trai, bà vào bếp làm mấy món đơn giản ăn tối. Nấu nồi cháo ngô, tối hôm qua còn đĩa bánh hấp, và đĩa củ cải muối.

      Đến khi chồng trở về, Triệu Ngọc Trân vội nghênh đón, hỏi: “Sao mời luôn bác sĩ Phùng đến?”

      Chu Quốc Cường đáp: “ đến nhà đúng lúc bác ấy ăn cơm chiều, dù sao cũng phải chờ bác ấy ăn xong cơm mới qua được! tiện ở đó chờ, tranh thủ trong lúc đó về ăn cơm trước.”

      Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng yên lòng, gọi các con ra ăn cơm tối.

      Chu Tiểu Vân vội vội vàng vàng uống chén cháo với mẹ: “Mẹ, con ăn xong rồi, mẹ ra ăn cơm , chỗ Tiểu Bảo có con!”

      Triệu Ngọc Trân ra ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại hai chị em.

      Tiểu Bảo cho ra hết từ trưa, bụng đói có sức, yếu ớt : “Chị, em đói!”

      Chu Tiểu Vân vừa đau lòng vừa bực mình: “Đói cũng được ăn, em bị tiêu chảy nặng thế này, dạ dày bị tổn thương. Sáng mai nấu cháo trắng cho em ăn.”

      Tiểu Bảo ra vẻ tội nghiệp: “Chị, em biết lén uống nước có ga là đúng, chị đừng giận. Sau này em dám nữa.”

      Chu Tiểu Vân lúc này chưa có tâm trạng tính sổ với cậu, kê đầu Tiểu Bảo dịch sang để cậu nằm thoải mái hơn, giọng an ủi: “Biết sai là được, sau này được uống nước có ga nữa. chỉ nước có ga, đồ lạnh cũng được ăn nhiều, nghe thấy chưa?”

      Tiểu Bảo gật đầu. Cuộc đối thoại của hai chị em làm cho bác sĩ Phùng định bước vào phòng buồn cười, giống như mẹ dạy con vậy, nhìn ra chị còn nhưng rất có uy.

      Chu Tiểu Vân nhìn lại bác sĩ Phùng và cha mẹ vào, tự giác đứng dậy, tránh ra chỗ khác.

      Bác sĩ Phùng tên là Phùng Gia Lĩnh, năm nay gần bốn mươi, trong nhà ngoài Phùng Thiết Trụ, phía còn có hai con nữa. Ông học trường y hai năm rồi trở về thôn. Sau đó mở phòng khám cho người trong thôn, treo bảng hiệu nhà nước nhưng thực tế tiền thuốc men kiếm được đều rơi vào túi riêng. Đúng là danh lợi song thu, là nhân vật rất có uy tín trong thôn. ai tránh được có lúc cảm mạo, sốt cao, đều tìm ông.

      Tính tình Phùng Gia Lĩnh nhiệt tình chu đáo, thường ngày xem mạch thu tiền, đến chỗ ông mua thuốc giá cũng rẻ hơn bệnh viện nhà nước. Làm cho người khác kính trọng ở điểm bất cứ khi nào tìm là đến tận nhà khám bệnh, uống nước cũng bỏ xuống, xách đồ theo người nhà bệnh nhân.

      Từ , cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, ít lần bác sĩ Phùng đến nhà họ.

      Hai năm qua cơ thể Tiểu Bảo khoẻ mạnh hơn, số lần phải tiêm thuốc ít nhiều. Tính ra, ba bốn tháng sinh bệnh .

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84: Tiểu Bảo bị tiêu chảy (2)

      Cuộc đời Tiểu Bảo sợ nhất ba thứ: uống thuốc, tiêm, truyền nước, sợ nhất người là Phùng Gia Lĩnh.

      Tiểu Bảo nằm giường bất an nhìn bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.

      Phùng Gia Lĩnh lại hỏi Triệu Ngọc Trân mấy câu, sau đó kết luận: “Nhiệt độ của Tiểu Bảo bình thường sốt, nhưng tiêu chảy rất nặng, môi nhợt nhạt chứng tỏ bị mất nước. Tôi thấy, uống thuốc có tác dụng lớn, nên tiêm hơn!”

      Thực ra nếu truyền nước tốt hơn, nhưng tiền truyền nước phải nhà nào cũng bỏ ra được, tiêm giá rẻ hơn, đa số mọi người chọn tiêm.

      Tiểu Bảo vừa nghe thấy phải tiêm sớm nước mắt lưng tròng.

      Triệu Ngọc Trân định đồng ý, Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đột nhiên : “Mẹ, Tiểu Bảo bị tiêu chảy nặng như thế sợ là tiêm tác dụng vẫn chậm, hay là truyền nước mẹ, nhanh khỏi hơn, thằng bé ít phải chịu tội.”

      Triệu Ngọc Trân nhìn về phía bác sĩ Phùng, ông gật đầu: “Nếu truyền nước nhiều nhất đêm nay lần ngày mai lần có thể khoẻ lại, tiêm phải ba ngày trở lên.”

      Triệu Ngọc Trân hơi do dự, tiền truyền nước lần đủ để tiêm mười mũi đấy.

      Chu Quốc Cường biết Triệu Ngọc Trân lại tiếc tiền, trong lòng hơi giận có tiếc tiền cũng phải tuỳ lúc chứ. Con cái sinh bệnh đương nhiên quan trọng nhất là chữa khỏi càng nhanh càng tốt, lúc này lại so đo chút tiền ấy.

      Chu Quốc Cường trực tiếp với bác sĩ: “Bác truyền nước cho cháu nó !”

      Phùng Gia Lĩnh chuẩn bị sẵn thuốc, treo bình dịch truyền cho Tiểu Bảo lên giá gỗ cao, cho thêm hai miếng bông rồi sáng mai quay lại xem tình hình.

      Tiểu Bảo thấy kim tiêm sáng loáng lại gần sớm bị dọa khóc, chờ kim tiêm đâm vào mu bàn tay, dùng băng dính lại, tiếng khóc mới ngừng.

      Chu Quốc Cường với vợ: “Mẹ nó dọn bát đũa , ở đây có ở với con.”

      Triệu Ngọc Trân đáp tiếng ừ, vừa mới ăn xong bác sĩ Phùng bước vào, chưa kịp thu dọn, mâm bát còn nguyên.

      Triệu Ngọc Trân rửa bát, cho lợn ăn, đun nước tắm cho Nhị Nha rồi dỗ Nhị Nha ngủ trước.

      Đại Bảo và Chu Tiểu Vân lớn, tự mình tắm cần đến mẹ.

      Đại Bảo cởi truồng đứng trong sân, múc nước trong giếng dội lên người, dội hết nước là tắm xong. Như ý Đại Bảo là phải tắm nước lạnh mới sướng, tiếc rằng mẹ đồng ý. Đại Bảo phản kháng vô hiệu đành thôi.

      Chu Tiểu Vân thể học theo Đại Bảo đứng tắm trong sân. dễ nghe là trong sân, thực ra có tường bao, từ xa có thể nhìn thấy được.

      Mặc dù trẻ con nhà nào cũng ngại, cứ thế tắm giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng Chu Tiểu Vân chịu, đành tắm trong chậu nhựa màu đỏ để trong phòng, sau khi tắm xong phải bê chậu đổ nước ra ngoài rất phiền toái.

      Nếu có nhà tắm tốt quá, suy nghĩ của Chu Tiểu Vân bay xa hơn, giá như có pin năng lượng mặt trời đun nước sôi cả ngày, có vòi hoa sen…

      Trở lại thực , Chu Tiểu Vân thở dài, thu dọn gọn gàng đồ trong phòng. Thay quần áo ra, lấy đồ cả nhà định giặt để cùng chỗ, sáng mai giặt tay.

      Hành động của bị Đại Bảo chế nhạo: “Chưa thấy qua ai tắm còn phải trốn trong phòng. Phải lấy khăng mặt, xà phòng, chuẩn bị quần áo thôi, ngay cả nước tăm phải xách xách lại thấy phiền à?”

      Chu Tiểu Vân thèm để ý, thấy Đại Bảo vẫn ngừng, trực tiếp câu: “Em thích thế, quản được sao?”

      Đúng là quản được! Đại Bảo tự làm mất mặt xoa xoa mũi, hôm nay có tội, cậu hơi chột dạ dám đấu võ mồm với em nữa, trở về phòng ngủ.

      Bước vào phòng Đại Bảo phát ra thể ngủ ở đây được. Cậu và Tiểu Bảo chung phòng. Em trai truyền nước, cha mẹ đều ở đây chuyện ồn ào sao ngủ nổi.

      Đương nhiên làm khó được Đại Bảo, sau khi tắm xong cậu chỉ mặc quần đùi, cởi trần, bò lên cái giường khác, chưa đầy năm phút sau ngủ khò khò.

      Hai vợ chồng ngồi cạnh giường, bên nhìn Tiểu Bảo bên giọng : “Mẹ nó à, Nhị Nha ngủ rồi à?”

      “Em vừa nhìn rồi, ngủ rất say.” Triệu Ngọc Trân quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại Bảo, đúng lúc Đại Bảo xoay người, còn chảy nước miếng. Làm cho người ta thấy buồn cười, Triệu Ngọc Trân nhếch miệng ý bảo Chu Quốc Cường cũng nhìn.

      Chu Quốc Cường nở nụ cười: “Đại Bảo mười tuổi, ngủ còn chảy nước miếng. biết ngày nào mới lớn đây, ngày nào chơi với em nhường em tí nào, còn bằng nửa của Đại Nha.”

      Triệu Ngọc Trân cũng bật cười: “Đại Nha giống như chị của Đại Bảo vậy, còn bé mà sai được cả . Em thấy hôm nay Tiểu Bảo bị tiêu chảy cũng thể hoàn toàn trách Đại Bảo, Đại Bảo uống nhiều hơn Tiểu Bảo nhưng có bị sao đâu. Do cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, được ăn nhiều đồ lạnh. Sau này nên chú ý các con nhiều hơn. nhìn ra hình như Đại Bảo có chút sợ Đại Nha, có chú ý , Đại Nha mắng nó hai câu nó cũng dám cãi lại. bao giờ thấy Địa Bảo ngoan như thế.”

      Chu Quốc Cường hồi tưởng lại cảnh tượng tối nay cũng cảm thấy thú vị, theo như ông thấy, chỉ Đại Bảo mà cả Tiểu Bảo cũng nghe lời con lớn.

      Hai người cứ thế trò chuyện, mãi đến khi Tiểu Bảo truyền hết chai, rút kim tiêm mới ngủ.

      Tiểu Bảo truyền nước vừa mệt lại có cảm giác khó chịu mơ hồ, ngủ yên, bụng trống khiến cậu ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại.

      Mở mắt ra, thấy chị đứng cạnh giường, Tiểu Bảo làm nũng: “Chị, em đói lắm!”

      Chu Tiểu Vân thay đồ cho Tiểu Bảo, may mà mùa hè chỉ cần mặc mỗi quần đùi và áo may ô. Đoán em trai chưa khoẻ hẳn, nên trực tiếp thay quần áo cho em.

      Tay chân Tiểu Bảo nhũn như chi chi, có chút lực. Thấy chị cẩn thận chăm sóc rất hưởng thụ.

      Cậu lại nũng nịu: “Chị, em sắp chết đói rồi.”

      Chu Tiểu Vân tức giận : “Biết rồi, thiếu gia của tôi. Em mấy lần rồi, chị có điếc đâu mà nghe thấy. Chị vo gạo, nấu cháo bếp, em đánh răng rửa mặt xong là được ăn. Nhưng, được ăn nhiều, em chưa khoẻ hẳn đâu!”

      Chu Tiểu Vân đoán tối hôm qua em trai chưa ăn cơm chắc chắn dậy sớm, vì thế sáng hôm nay trời chưa sáng để dậy nấu cháo.

      Tiểu Bảo bị giọng điệu hung dữ của chị doạ, trong lòng cậu sáng như gương, biết là chị rất thương mình, dậy sớm nấu cháo cho mình ăn.

      Tiểu Bảo đói vô cùng, lang thôn hổ yết ăn hơn nửa bát cháo mới giảm tốc độ.

      Chu Tiểu Vân đưa quả trứng vịt muối cho cậu: “Cầm lấy, dằm trứng ăn với cháo, rất tốt với người bị tiêu chảy.”

      Trong nhà có rất nhiều trứng vịt muối, ăn mằn mặn, rất ngon. Bình thường trong nhà ít khi bỏ ra ăn trừ lúc có khách, dám lấy nhiều, lúc nấu cháo thuận tiện luộc quả cho Tiểu Bảo. Bị tiêu chảy ăn cháo trứng vịt muối là món ăn bổ nhất.

      Trứng vịt bóc ít vỏ, dùng đũa chọc lỗ. Tiểu Bảo ăn ngon, ăn thêm hai bát cháo mới ngưng miệng.

      muốn để Tiểu Bảo ăn nhiều nhưng thấy cậu đói quá nên đành lòng ngăn lại. Đại Bảo thèm ăn, nuốt nước miếng nhìn quả trứng vịt trong tay Tiểu Bảo, muốn há mồm đòi cắn miếng, bị ánh mắt lườm lườm của Chu Tiểu Vân tự động quay ôm bát cháo trắng.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85: Hối hận vô cùng
      [​IMG]

      Sau khi bác sĩ Phùng truyền thêm chai nữa cho Tiểu Bảo, sức khoẻ của cậu dần khá lên. Phùng Thiết Trụ nằng nặc đòi cùng ba đến nhà Chu Tiểu Vân, Phùng Gia Lĩnh bị con quấn lấy đành phải dẫn theo “cây cột ”.

      Số lần Phùng Thiết Trụ đến nhà Chu Tiểu Vân chơi hề ít, cậu và Chu Chí Hải là em tốt, thường xuyên chơi cùng Hải, quen thân cả với mấy em . Cậu nhìn đông ngó tây mỗi chỗ lúc rồi rủ Đại Bảo chơi, Chu Chí Hải nghe thấy tiếng bạn chí cốt cũng chạy sang. Trẻ con chơi cùng nhau ầm ĩ đến mức nào khỏi phải bàn, ồn ào đến đau cả đầu.

      Mấy đứa nhóc hò hét ầm ĩ, Chu Tiểu Vân ong ong cả đầu, tiện người khác đành nhằm vào Đại Bao thét: “, thấy Tiểu Bảo ngủ à? Ồn đến nỗi sắp lật cả nóc nhà rồi.”

      Đại Bảo lè lưỡi, dẫn đồng bọn ra chỗ khác chơi. Cuối cùng cũng được thanh tịnh, hôm nay rất bận. Sáng dậy sớm nấu cháo, ăn cơm xong rửa bát đũa, rồi giặt quần áo cho cả nhà. Chu Quốc Cường thu mua lợn, Triệu Ngọc Trân ở sau vườn cho gà, vịt ăn xong tất bật quay sang chuẩn bị thức ăn cho lợn, lúc Tiểu Bảo truyền nước cũng cần có người ở bên cạnh. Nhị Nha lúc nào cũng bám người, có lúc Triệu Ngọc Trân thầm nghĩ: nếu phải có Đại Nha phụ giúp, mình có ba đầu sáu tay thể làm hết mọi việc.

      Buổi trưa mời bác sĩ Phùng ở lại ăn cơm, đặc biệt làm đĩa lạc rang ―― lạcrang chín, xối mỡ vào đảo qua, nên cho ít mỡ để lạc bị ngấm mỡ mà xốp giòn óng ả.

      Bóc lạc là công việc của Chu Tiểu Vân, vừa bóc lạc vừa chuyện với em trai. Ngủ giấc, tinh thần của Tiểu Bảo khá hơn nhiều, sắc mặt có vẻ hồng hào hơn, cậu ngồi giường cũng đòi bóc lạc cùng chị. Hai chị em cười cười nhanh chóng bóc được rổ lạc lớn. Triệu Ngọc Trân mang vào bếp, rang xong để trong mâm cho nguội bớt, ăn hạt lạc rang bùi bùi thơm ngon vô cùng.

      Mâm cơm còn có đĩa trứng vịt muối, mỗi quả được tỉa thành hình cánh hoa tám cánh, tổng cộng có ba mươi hai cánh hoa, Chu Tiểu Vân xếp thành từng tầng chồng lên nhau nhìn rất đẹp mắt. Tất nhiên thể thiếu thịt lợn, được chế biến thành đĩa thịt kho tàu lớn.

      ra vườn, hái thêm mấy quả dưa chuột, rửa sạch, cắt lát mỏng, đập hai nhánh tỏi, trộn thêm ít bột canh, may là trong nhà vẫn còn mộc nhĩ. Mộc nhĩ ngâm trong nước sôi, cắt chỉ, trộn với dưa chuột, thơm nức mũi. Cuối cùng là món trứng gà bác ớt xanh.

      Từ bữa cơm mời khách này có thể thấy cuộc sống của nhà Chu lão nhị dư dả hơn trước đây nhiều.

      Phùng Gia Lĩnh đương nhiên nhận ra, khách khí mấy câu: “Sao chú làm nhiều món thế, khách sáo quá.”

      Chu Quốc Cường cười : “Đâu có đâu có, bữa cơm đạm bạc thôi. Đại Nha, lấy chén ra đây con.”

      Khi rượu để lên bàn, họ vừa ăn vừa nhắm. Mới uống hai, ba chén, hai người đàn ông xưng gọi em, dài dai lảm nhảm thua gì chị em phụ nữ. Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh gật gù dăm ba câu, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho con.

      Phùng Thiết Trụ thích nhất là ăn thịt, chơi với Đại Bảo càng ăn nhiều, Chu Chí Hải về nhà cũng ở lại ăn trưa, ba đứa thi xem ai ăn được nhiều thịt nhất. nồi thịt kho tàu to đùng chui hết vào bụng ba người. Đàn ông uống rượu chỉ cần đĩa lạc rang là đủ, gần như ăn thêm gì nữa.

      Chu Tiểu Vân cực kì thích ăn dưa chuột trộn mộc nhĩ, nghĩ mấy hôm nữa nhiều mưa nên hái thêm mộc nhĩ về phơi khô.

      Tiểu Bảo miệng ăn dưa chuột mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt kho tàu, đáng tiếc cậu vừa giơ tay định gắp miếng liền chị cản lại: “Tiểu Bảo, em bị tiêu chảy được ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn uống thanh đạm thôi.”

      Bác sĩ Phùng uống rượu nghe thấy gật gù: “Đại Nha rất đúng, lúc này nên ăn thanh đạm. Hai ngày nữa mới được ăn thịt.”

      Tiểu Bảo uể oải rụt đũa về. Cơm nước xong, cậu càng thấy thèm vì chị lấy nước có ga cho ba người Phùng Thiết Trụ, Chu Chí Hải và trai uống, cần cũng biết có phần của cậu.

      Tiểu Bảo hối hận lắm, thề sau này lớn lên muốn làm bác sĩ tẩm bổ cơ thể tốt để thích ăn cái gì là được ăn cái đó. Khi cậu hoàn toàn khoẻ hẳn, phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc của chị – huỷ bỏ quyền được uống nước có ga.

      Nghe thấy thế cậu hoảng sợ: “Chị, em khoẻ hẳn rồi mà. đó, hôm qua bị tiêu chảy nữa.”

      lườm cậu: “ được uống là được uống, nhỡ lại bị tiêu chảy sao? Em xem, vất vả mới béo lên tí lại gầy rồi.”

      Khuôn mặt nho tròn tròn lộ cả cằm, thịt vỗ béo nửa năm qua đều biến mất, tức giận đến mức cấm bao giờ cho Tiểu Bảo uống nữa.

      Tiểu Bảo đau khổ xin: “ mà chị, chỉ chai được sao? Em đảm bảo mỗi ngày chỉ uống chai, tuyệt đối tái phạm nữa.”

      Chu Tiểu Vân dù bận vẫn ung dung ngắm vẻ mặt như trái mướp đắng của cậu em: “Trước đây chị đồng ý mỗi ngày cho em uống chai vì em rất ngoan. Nhưng mà, lần này, em nghe lời còn lén lút uống trộm để rồi bị tiêu chảy mấy ngày liền, truyền hai chai mới khoẻ. Trong nhà tốn tiền , mọi người vì em mà vất vả, gầy hẳn . Mất cả tiền, người cũng phải chịu tội, em xem, hành vi của em có đáng bị xử phạt ?”

      Tiểu Bảo bị đống giáo lý oanh tạc đến ngẩn người, chỉ biết gật đầu.

      “Em nhận sai là tốt. Nghe lời chị, hình phạt của em là bao giờ được uống giọt nước có ga nào vào mùa hè nữa.” Chu Tiểu Vân ra quyết định, nhìn Tiểu Bảo đáng thương hề hề.

      Đại Bảo ở bên cạnh cười trộm, ngờ người tiếp theo bị gọi tên chính là cậu: “ cũng thế. Lần này, Tiểu Bảo uống trộm nước có ga bị tiêu chảy, cũng phải chịu nửa trách nhiệm. Làm nghe thấy cầu vô lí như thế chẳng những ngăn cản mà còn thông đồng với em, thấy xấu hổ à? biết cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, được ăn nhiều đồ lạnh hả?”

      Lần này đến phiên Đại Bảo ra lời, cậu đau đầu tìm cách giải thích : “…”

      gì nữa, sau này mỗi ngày chỉ được lấy chai, lấy thêm phải trả tiền.”

      Đại Bảo phục: “Em đồng ý hai chai rồi mà.”

      Chu Tiểu Vân cười khoái chí: “Đó là trước kia, giờ em đổi ý rồi. Đương nhiên, có thể lựa chọn uống chai nào.”

      Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi nhìn em , chưa bao giờ thấy nó đáng ghét như lúc này. Xuất phát từ tôn nghiêm của “đàn ông” câu “ uống uống” thiếu chút nữa thốt ra.

      Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt đặc sắc của Đại Bảo, tâm tình bỗng nhiên rất tốt: “Thế nào?”

      Cuối cùng Đại Bảo chịu thua: “ chai chai.”

      Dưới ánh mắt xem thường của Tiểu Bảo, Đại Bảo xám xịt ra ngoài. Lần giao đấu này, hai em thất bại thảm hại. Về sau, Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn, dám trái ý chị. Đại Bảo khỏi phải , ngừng đấu qua đấu lại với em. Cậu là trai, là con cả, ràng em phải nghe mới đúng? Đại Bảo phục nghĩ thầm.

      Về phần kết quả thế nào, ha ha, nhìn ánh mắt giảo hoạt của Chu Tiểu Vân và nụ cười như hồ ly kia là biết ngay.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86: Xem chiếu bóng
      [​IMG]

      Chiều hôm đó, Chu Tiểu Vân ngủ trưa trong phòng. Trời nóng bức, thể ra khỏi nhà đành nằm ngủ lúc. say giấc nồng, Chu Tiểu Hà chạy đến tìm .

      “Đại Nha ―― Đại Nha ―― Đại Nha ―― “

      Gọi từ ngoài cổng, giọng oanh vàng cao đến mấy đề xi ben của Chu Tiểu Hà vang khắp nhà Chu Tiểu Vân, ngủ sâu nên dễ dàng bị đánh thức.

      Người ngủ ngon tự dưng bị đánh thức khó tránh khỏi khó chịu, Chu Tiểu Vân cũng ngoại lệ. từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Chị Tiểu Hà, có chuyện gì thế?”

      Chu Tiểu Hà kích động: “Đại Nha, cho em biết tin tốt, đảm bảo nghe xong em nhảy dựng lên.”

      Chu Tiểu Vân miễn cưỡng phối hợp hỏi câu: “Tin gì ạ?”

      Chu Tiểu Hà cố ý dừng lại vài giây mới : “Thôn mình tối nay có chiếu bóng.”

      “Ừ! Em biết rồi, đến lúc đó em xem.” Chu Tiểu Vân có phản ứng gì quá lớn.

      Chu Tiểu Hà mất hứng khi thấy phản ứng của em họ quá bình thản: “Sao em có vẻ gì là phấn khích cả, chị nghe ba chị là chạy ngay sang báo cho em biết.”

      Chu Tiểu Vân vội vã trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Em phấn khích lắm, cực kì phấn khích ấy chứ, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ đầu óc chưa tỉnh táo nên biểu cảm được hết. Em rất thích xem chiếu bóng, chị Tiểu Hà, cám ơn chị báo cho em tin vui này.”

      Thế này còn tạm được! Chu Tiểu Hà hài lòng, lại dặn thêm mấy câu: chiều ăn cơm sớm để tối cùng nhau xem… liên tục gật đầu mới tiễn được chị họ. Chu Tiểu Vân rời giường, chải đầu rửa mặt, xem ra chiều nay được ngủ nữa rồi.

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lại đến Vương Tinh Tinh chạy sang. Biết Chu Tiểu Vân nghe tin, hơi tiếc nuối: “Tớ tưởng cậu chưa biết nên đặc biệt chạy đến báo cho cậu!”

      Chưa dứt lời, giọng Tôn Mẫn từ ngoài cửa truyền đến: “Chu Tiểu Vân, tối nay có chiếu bóng đấy!”

      Hai người nở nụ cười, cười vui vẻ nhất chính là Chu Tiểu Vân.

      Chu Thiến Thiến đến chậm nhất, thấy ba người bạn đều tụ tập ở đây còn muốn khoe: “Các cậu biết ? Tối nay thôn chúng mình…”

      “Có chiếu bóng!” Ba miệng lời trả lời. Ngược lại Chu Thiến Thiến bị giật mình khiến cho mấy bật cười.

      Ăn trưa xong, mọi người , ở nhà chơi đến gần giờ cơm tối mới về. Lúc gần còn hẹn ăn cơm tối xong, qua rủ nhau cùng ra sân đại đội xem chiếu bóng.

      Đại Bảo sớm nghe tin từ đám bạn, hiếm khi đúng giờ cơm chiều có mặt ở nhà. Cả nhà ăn cơm nhanh chóng, mỗi người cầm theo cái ghế con. Tất nhiên là cả nhà đều xem, đừng đùa, chiếu bóng hả, năm có , hai lần là tốt lắm rồi, ai chịu bỏ lỡ.

      Chu Tiểu Vân cùng chị họ, vài bước gặp Tinh Tinh đến tìm , mấy bé cầm ghế con cười về chỗ bắc rạp chiếu. Từ xa nhìn thấy nền đất trống phía trước gian phòng thấp bé của đại đội dựng máy chiếu. Màn chiếu phim là tấm vải trắng, dùng dây thừng buộc hai cây tre dựng hai bên. Vài người đứng gần đó chuẩn bị máy móc phục vụ buổi chiếu.

      Trẻ con đến khá sớm, chọn chỗ đẹp ngồi xuống. Mấy người Chu Tiểu Vân ngồi rất gần màn chiếu, nhân lúc phim chưa bắt đầu chuyện rôm rả.

      Chu Tiểu Vân bị bầu khí náo nhiệt này ảnh hưởng cũng vui vẻ theo, ngẫm lại sau khi lớn lên được xem phim ở rạp chiếu phim đại, cơ sở vật chất tốt tốt nhưng thể có cảm giác thoải mái, tự nhiên như ngồi xem ngoài trời thế này được.

      Ở quê nhà, bà con hàng xóm, bạn bè gọi nhau rất náo nhiệt, nhìn xung quanh già trẻ lớn bé đều là người cùng thôn, ít có người nào biết mặt. Có khi còn cùng họ hàng thân thích, tam lục bà, trong lúc chờ đợi chuyện phiếm tuyệt buồn chán.

      Người lớn đến càng ngày càng đông, càng lúc càng ồn ào.

      Nhưng, đến khi tia sáng loé lên, bộ phim bắt đầu, ngay lập tức thanh xuống. Đêm nay chiếu bộ phim kháng chiến, người lớn trẻ con đều thích xem. Tiếng pháo nổ đùng đoàng, có đứa nhát gan vội lấy tay che mắt dám nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa nhưng xem tiếc, bèn len lén nhìn qua khe hở của bàn tay.

      Đại Bảo ngồi chung chỗ với đám con trai, vừa xem vừa bình luận, hơi to giọng bị người khác trách cứ thành giảm xuống nhưng duy trì được bao lâu lại to tiếng như cũ. biết con cái nhà ai hô: “Mẹ, con muốn tiểu.” Bà mẹ cười mắng: “Qua bên kia tiểu .”

      Khiến mọi người cười vang, chú ý của mọi người giảm dần. Phần sau của bộ phim, ít người để ý hơn, người lớn bắt đầu buôn dưa lê bán dưa cà.

      Có cậu nhóc nghịch ngợm chạy ra sau màn chiếu dùng tay làm loạt động tác thành những hình ảnh sống động tấm vải nhìn rất thú vị, lúc là con chim bay liệng, lúc là con chó , lúc lại biến thành quái thú cực kì to lớn. Mấy cậu nhóc khác cũng muốn xông lên, bị người của đội chiếu bóng cản lại.

      Gần đó biết là đống rơm của nhà ai, mấy cậu nhóc bò lên . Đống rơm cao, dễ leo, con trai cứ nhảy choi choi lộn qua lộn lại đỉnh đống rơm là trò rất vui rồi.

      lúc sau, có hơn mười đứa nhóc ở đó. Đông người chật chội, có đứa ngã xuống khóc ầm ĩ. Người lớn chạy ra nâng dậy, phủi sạch quần áo rồi lại xoay người buôn tiếp câu chuyện còn dang dở.

      Chu Tiểu Vân nhìn thấy ôm bụng cười ngừng, quả thực còn hay ho hơn cả phim. May mà mình quên mang theo đồ ăn, Chu Tiểu Vân cắn miếng dưa chuột thầm nghĩ.

      Ăn đồ ăn vặt lúc xem phim là thói quen của , lúc này chưa có khoai lang sấy, có bỏng, hạt dưa, đành nhặt mấy quả dưa chuột sau nhà rửa sạch mang . để trong túi ni lông, mới gặm quả. Dưa chuột giòn ngọt, ngon hơn cả hoa quả, tiếng cắn rộp rộp rước lấy chú ý của các bạn.

      Chu Tiểu Hà mở miệng đầu tiên: “Đại Nha, em ăn gì thế. Cho chị với.”

      Chu Tiểu Vân chia chỗ dưa chuột còn lại cho mọi người, cả nhóm vừa ăn vừa trời dưới bể. Có lẽ phim chiếu cái gì cũng ai biết.

      Đến khi nhạc cuối phim vang lên, mới nhớ ra, hết phim rồi.

      Mọi người lục tục ra về, cũng có mấy người đàn ông ngồi nguyên tại chỗ ở lại hút thuốc, chuyện.

      Chu Tiểu Vân tìm người trong nhà về cùng nhưng người đến người đông quá thấy ai nên cùng các bạn về nhà trước.

      Về đến nhà, hoá ra bố mẹ dắt Tiểu Bảo, Nhị Nha về trước rồi. Chỉ có Đại Bảo chơi cùng đám bạn chưa về.

      Chu Tiểu Hà than thở: “Phim hay quá, nếu đc thường xuyên xem tốt.”

      Chu Tiểu Vân nghe xong câm nín, chị à phim chiếu gì chị có biết .

      Hồi đó mọi người hình như phải thích xem phim mà thích tận hưởng khí của buổi chiếu phim phải!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87 : Mua đàn accordion (1)
      [​IMG]

      Kì nghỉ hè sắp hết, lần đầu tiên Chu Tiểu Vân mong được nghỉ hè mãi. Nghĩ đến cảnh sau khai giảng được gặp thầy Phương đẹp trai nữa, rất đau lòng. Còn có nguyên nhân quan trọng hơn chính là, tiểu phú bà Chu Tiểu Vân độ buôn may bán đắt, mắt thấy lợn đất béo ú chờ làm thịt, càng vui vẻ.

      Chọn giờ đẹp ngày tốt, quyết định cho em nó lên thớt.

      “Rắc” tiếng, bàn xuất đống lớn tiền xu hai giác, cục tiền giấy hai nguyên, ngoài ra còn có mấy tờ năm nguyên, mười nguyên sáng lấp lánh.

      Chu Tiểu Vân cẩn thận đếm nửa ngày, ba tờ mười nguyên, bảy tờ năm nguyên, xấp dày hai nguyên và nguyên.

      Tổng cộng hai trăm linh tư nguyên năm giác.

      Cười ngây ngô nửa ngày, Chu Tiểu Vân buộc tiền thành từng cọc, sau đó cẩn thận từng li từng tí gói kỹ tiền trong khăn tay, để dưới gối. Tiền xu tiện mang , được gần mười giác, được nộp lại cho mẹ: “Mẹ, sắp học rồi, con bán hàng nước nữa, chỗ tiền lẻ này mẹ cầm .”

      Triệu Ngọc Trân cười tươi như hoa, hôm sau đến nhà mẹ Vương Tinh Tinh may cho áo sơ mi vải bông màu xanh nhạt và quần xanh tím than mặc học.

      Có tiền Chu Tiểu Vân muốn lên thị trấn mua đồ, nhưng phải cùng người lớn. Trong nhà nhiều việc, mẹ chắc chắn có thời gian. nhắm đến ba. Mùa hè buôn bán tương đối chậm, dạo này Chu Quốc Cường quá bận rộn, việc nhà nông nhiều. Ông hiếm khi có thời gian rảnh hay sang nhà hàng xóm đánh cờ, đến lúc ăn cơm mới về nhà.

      Vừa vào nhà, thấy con tươi cười cầm cốc nước qua: “Ba ơi, trời nóng chắc ba khát rồi, ba uống nước . »

      Chu Quốc Cường cảm thấy hôm nay con đặc biệt ân cần, bình thường mặc dù cũng chu đáo săn sóc, nhưng số lần chủ động bưng trà rót nước đếm đầu ngón tay, trong lòng hiểu : “Đại Nha, có phải con có chuyện gì muốn nhờ ba ?”

      Bị nhìn thấu Chu Tiểu Vân tuyệt thấy xấu hổ, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng ạ, ba lợi hại, hiểu cả! Mau mau, ba ngồi xuống đây, ba con mình chuyện.”

      Chu Quốc Cường bị Chu Tiểu Vân ấn ngồi xuống cái ghế to duy nhất trong nhà, nghe con : “Tiền kiếm hồi hè con từng qua với mẹ. Con muốn mua cây đàn accordion. Con đếm tiền bán hàng chắc cũng đủ. Mấy ngày nữa vào năm học mới, con muốn tranh thủ ngày nghỉ mua. Nhưng con còn bé, biết đường thị trấn. Vì thế, ba xem, ba có thể…”

      ra có chuyện như vậy!

      Chu Quốc Cường tiếp lời: “Ngày mai ba dẫn con ra cửa hàng nhạc cụ thị trấn mua cho con cây đàn.”

      Chu Tiểu Vân gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng ạ, ý con là thế.”

      Chu Quốc Cường hào phóng nhận lời làm cho rất vui đồng thời cũng thấy kỳ lạ, sao trước kia mình có thể nghĩ ba nóng tính, khó gần nhỉ ?

      ra ông đồng ý ngay lập tức cũng có nguyên nhân. Nhà xây hơn nửa năm, trả hết ba trăm nguyên cho nhà chú Ba. Trong tay ông có tiền nên luôn nhớ mãi việc muốn mua ti vi. Trong thôn, khoảng mười nhà có ti vi. Mỗi khi nhìn thấy Đại Bảo chủ nhật tót sang nhà người ta xem ti vi cả ngày về, trong lòng ông ngũ vị tạp trần, len lén thương lượng với vợ mấy lần.

      Triệu Ngọc Trân cũng đồng ý, dân quê nhà nào chẳng so sánh với nhau ? Nhà kia xây nhà ngói, nhà khác cũng xây, nếu ở nhà đất dám mũi ngẩng đầu lên. Giờ trong thôn nhiều nhà có ti vi, đương nhiên nhà mình càng mua sớm càng tốt. chỉ để con cái xem ti vi tiện hơn, mà còn để trong nhà có thêm đồ đạc giá trị.

      Hôm sau lúc gần , Triệu Ngọc Trân đưa cho chồng toàn bộ số tiền lãi bán hàng tích cóp ba tháng nay, khoảng ba trăm bốn mươi nguyên. Chu Quốc Cường đạp xe đạp chở Chu Tiểu Vân lên thị trấn. Đại Bảo thấy thị trấn cũng muốn cùng, nhưng ông sợ chở thêm còn chỗ buộc ti vi nữa. Mặt khác, còn mua đàn cho con . Chu Tiểu Vân luôn miệng cam đoan nhất định mua đồ ăn ngon mang về mới dỗ được trai.

      Mua ti vi tất nhiên phải ra cửa hàng bách hoá. Cửa hàng vẫn đông đúc như cũ. Hai năm nay, cuộc sống khấm khá hơn, người vào đây mua đồ cũng đông hơn trước.

      Chu Quốc Cường định mua chiếc ti vi đen trắng hiệu “Gấu trúc”. Nhà người ta mua mười bốn inch, nhà ông mua mười bảy inch, đắt hơn mấy nguyên tiền trong tay vẫn có. Ông chuyện với nhân viên của quầy, hỏi cách sử dụng kĩ. Giá trong cửa hàng bách hoá là giá niêm yết, miễn mặc cả, đề bao nhiêu phải trả bấy nhiêu.

      Sáng nay, lúc mới biết ba muốn mua ti vi, nghĩ thầm bảo sao hôm qua đồng ý ngay dẫn mình lên thị trấn. Mua cho mình là tiện thể thôi, trọng điểm là việc mua ti vi này nè.

      Trả số tiền lớn như vậy tất nhiên phải cẩn thận, đứng bên cạnh nghe ba hỏi hỏi lại vấn đề đến ba bốn lần. buồn chán ngó nghiêng, trong cửa hàng người đến người ít.

      Đằng kia có ông lão hơn sáu mươi tuổi mua đồ văn phòng phẩm, chắc là mua bút máy cho cháu. Nhìn thấy bút máy, chợt nhớ ra, năm nay lên lớp ba, phải dùng bút máy rồi. Trực tiếp mua luôn mấy cây , thuận tiện nhìn xem có đồ gì tốt mua cho cả Đại Bảo.

      với ba tiếng, Chu Tiểu Vân đến quầy văn phòng phẩm. Trong số nhân viên bán hàng có bác rất hiền lành, lấy ra nhiều loại bút máy cho chọn.

      Chu Tiểu Vân xem kĩ, chọn được cái bút máy Hùng, đắt chút nhưng chất lượng tốt, dùng cẩn thận phải dùng được hai, ba năm. nhớ bút máy trai dùng toàn hai tháng mua cây, chủ yếu là khi viết trai dùng lực quá lớn, lại mua bút máy ở cửa hàng chất lượng kém nhanh hỏng. mua thêm cho Đại Bảo cây, chọn loại dùng bền, cũng là bút máy Hùng. Thời đó, bút máy Hùng rất nổi tiếng, hãng này có cả mực nước, bút chì.

      Chu Tiểu Vân mua hai lọ mực, sau đó mua tá bút chì cho Tiểu Bảo. Năm nay em trai vào lớp . Cửa hàng văn phòng phẩm rực rỡ muôn màu đúng là khiến cho người ta ngứa ngáy, nhất là đống cặp sách treo tường. vẫn dùng túi vải mẹ làm cho, định thừa dịp trong tay có tiền xa xỉ lần mua cái cặp sách cho riêng mình. Túi vải màu xanh bộ đội có khoá kéo, nhìn rất là oai.

      Lúc này, thanh ngờ vang lên bên tai: “Chu Tiểu Vân là em à!”

      Chu Tiểu Vân quay lại, ngây ngốc nhìn, kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Thầy Phương!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :