1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Là em gái Của cặn Bã Nam - Tư Không Mão Mão (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26.2

      Edit: Thần_Điệp_9x

      Ngôn Nại để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như chú thỏ quật cường chạy như điên.


      Xe của Dung Quý Hàn dừng ở bên lề đường ngoài đầu ngõ, xe còn có người có xuống xe, thân phận tại của thích hợp xuất ở nước C, Dung Quý Hàn cũng mở miệng muốn cùng, ta mình cũng có chuyện gì, có chút tò mò, trong ngõ đó xảy ra chuyện gì.


      phải đợi lâu, mấy người mặc đồng phục học sinh chạy từ bên trong ra, nhếch khóe môi lên, chờ Dung Quý Hàn ra ngoài giải thích với , mấy chuyện vặt của đám học sinh trung học bình thường này, lại khiến cho đột nhiên quay đầu xe, làm lỡ chuyến bay hôm nay của .


      Còn chưa đến phút sau, ánh mắt xanh biếc của trợn to vòng, kéo theo khác, chạy qua cửa sổ xe chỗ . Là ! Chính là ngồi trước cửa hàng đồ dùng người lớn ăn kem, kí ức của đối với vẫn còn mới mẻ, Dung tới cứu ấy sao? Trong lòng khỏi suy nghĩ về đáp án này.


      Dung Quý Hàn chậm rãi từ trong ngõ ra, Ngôn Nại kéo Phương Đình Na chạy trốn rất xa, ta chỉ có thể nhìn bóng lưng họ càng ngày càng . Đây là lần thứ hai thấy Ngôn Nại tỏ ra sợ , cảm thấy có chút thoải mái, dáng dấp của rất dọa người sao? Hay là biết được chuyện gì? Dung Quý Hàn nheo cặp mắt lại, ta giờ phút này thoạt nhìn rất nguy hiểm, tuyệt đối giống như hình tượng ảnh đế xuất trước màn ảnh.


      "Dung, ngươi phải thích đó chứ? Nhìn ấy....đơn thuần, đáng ! thích hợp với ngươi." Bối cảnh của Dung phức tạp, như vậy thích hợp đặt trong hộp báu hoa mỹ, tinh xảo, được cẩn thận che chở, phải được sống buồn lo, đơn giản và tốt đẹp.


      " ấy có quan hệ với ." Dung Quý Hàn mở miệng giải thích cho nghe, cũng là
      giải thích cho mình nghe.


      Ngôn Nại và Phương Đình Na chạy thẳng mạch, chạy đến nơi mà cho là an toàn mới dừng lại. Các ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa ngoài trời thở hổn hển.


      "Tiểu Nại, vị vừa rồi có phải là ngôi sao nổi tiếng? Tớ nhìn nhầm chứ?" Phương Đình Na tỉ mì cài lại cúc áo cho Ngôn Nại, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn của .


      "Là ta!" cũng hy vọng là mình nhìn nhầm, Ngôn Nại vừa vừa lấy điện thoại
      trong túi ra, màn hình điện thoại hiển thị: Quý Hàn...cuộc trò chuyện.....thời gian trò chuyện 00:37:16, hai con số cuối cùng hàng giây vẫn liên tục thay đổi....Ngôn Nại tắt điện thoại kết thúc cuộc trò chuyện, tùy tiện đem số của Dung Quý Hàn xóa . Số điện thoại của Dung Quý Hàn vẫn lưu trong máy của nguyên chủ trước kia, vẫn chưa xóa .


      "Cậu thực còn thích ta nữa?" Phương Đình Na cẩn thận hỏi.


      " sớm cùng cậu rồi, tớ thích ta." Ngôn Nại suy nghĩ, đường và Phương Đình Na những chuyện gì, tại sao lại quên tắt điện thoại đây? Dung Quý Hàn cũng có tắt máy.... lôi kéo Phương Đình Na chạy , đường lấy hết sức lực chạy thẳng, giống như có người câu ‘Chạy mau! Dung Quý Hàn đến rồi!’ Lời ? Vẻ mặt Ngôn Nại rối rắm.


      Ngôn Nại muốn lần thứ hai gặp lại loại nữ sinh đánh nhau vì nam sinh này, về đến nhà liền gọi điện thoại cho ba Ngôn, đem những chuyện hôm nay gặp phải qua lần, bỏ qua chuyện Dung Quý Hàn xuất , với ba Ngôn là có người tốt bụng qua ra tay cứu các .


      Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, ba Ngôn liền cho mẹ Ngôn biết, để cho bà giải quyết, về phần bốn nữ sinh uy hiếp Ngôn Nại kia, ông cho Clarence2 xử lý.


      2Clarence: tên tiếng của Khải Luân Tư


      Ngày thứ hai Clarence đến trường học của Ngôn Nại, tố cáo hành vi cố ý gây chuyện này với nhà trường, phụ huynh của bốn nữ sinh kia được mời đến trường học, thời điểm bọn chúng bị gọi vào văn phòng giáo viên, gặp cha mẹ bọn chúng ở đấy, bọn chúng mới hiểu được việc làm ngày hôm qua nghiêm trọng đến thế nào, trong có hai nữ sinh đủ mười tám tuổi, là người lớn rồi.


      Diệp Gia Thịnh trong lòng rất áy náy, tức giận Chung Hải Phỉ, trước kia các nữ sinh đến gần ta cũng làm như vậy, tìm người uy hiếp và đe dọa! Lần này ta uy hiếp đến Ngôn Nại, suy nghĩ có nên chia tay với ta hay ? Ban đầu chấp nhận tình cảm của ta, cũng chỉ bời vì ta là hoa khôi của trường, ta là bạn của , mất mặt....


      Diệp Gia Thịnh mang theo Chung Hải Phỉ tới khoa Văn ban 6 tìm Ngôn Nại xin lỗi, Chung Hải Phỉ ngờ được Ngôn Nại đúng là chị họ của Diệp Gia Thịnh, tối hôm qua ta vẫn còn phiền lòng vì để cho Ngôn Nại trốn thoát. Thấy cặp mắt trầm của Diệp Gia Thịnh, khi ra thân phận của Ngôn Nại, toàn thân ta toát ra mồ hôi lạnh. Chị họ của Diệp Gia Thịnh có bối cảnh kém sao? Hy vọng ta xin lỗi, có thể được Ngôn Nại tha thứ.


      Ngôn Nại buồn vui, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm qua bị kinh sợ, buổi tối rất khuya mới ngủ được, trước khi xuyên qua đến giờ chỉ là bình thường, theo khuôn phép là mười bảy tuổi cả ngày chỉ biết học tập. đứng ở sau lưng người nhà, đứng ở sau lưng Jenny3, hưởng thụ cuộc sống bình an. Tại sao lại muốn đem đến trong cuốn tiểu thuyết này, những việc này thuộc về số mạng của , chỉ biết cầm kỳ thư họa, biết bài kiểm tra của khoa Văn..... rất nhớ nhà....


      3Jenny: tên tiếng củaTrăn Ny.


      "Chị họ, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta." Chung Hải Phỉ cúi thấp cái đầu xinh đẹp xuống, giọng xin lỗi Ngôn Nại.


      "Tôi có em họ, đừng gọi lung tung." Diệp Gia Thịnh là cái gì vậy? Đem bạn đến đây nhận lỗi với ? câu xin lỗi là có thể xong việc sao?


      "Ngôn Nại, đều tại em, chị mới gặp phải chuyện này! may là hôm qua chị có chuyện gì." Diệp Gia Thịnh nhìn chằm chằm Ngôn Nại, vẻ mặt biểu lộ điều vì, có chút sợ, sợ giận .


      "Có chuyện phải là tôi." Ngôn Nại có điều ngụ ý, ba bảo hôm nay Clarence đến trường học, biết ấy có đến lớp học tìm .


      Kết quả khiến hy vọng nho của Ngôn Nại tan vỡ, Clarence xử lý xong chuyện ở trường của xong liền trở về công tu, mấy nữ sinh kia có kết cục gì thèm để ý, Clarence xử lý tốt, ấy tại sao đến tìm ?


      Buổi chiều học Ngôn Nại có tập trung, lớp số học, viết chữ vẽ tranh linh tinh giấy, mang lời bài hát cho album mới của S.nirvanaqi viết ra. Lời bài hát cùng nốt nhạc tinh tế tờ giấy trắng dần dần ra, ca khúc "Dịu dàng" ..... "Trong mắt em cất giấu điều gì, cho tới bây giờ cũng hiểu", Clarence là người có xuất trong cuốn tiểu thuyết, ấy có đầy biến 4, lại muốn đến gần. Clarence đối với ai cũng tỏ ra xa cách, ấy đối với rất dịu dàng, cũng giống như trai vậy, đây là cảm giác mà Ngôn Diễn thể cho .


      4 Biến số: biến động, phức tạp mà con người thể nào biết trước được; cuộc đời đầy biến động, nhiều kiện xảy ra bất ngờ mà người ta biết trước.


      Sau khi tan học, Ngôn Nại bảo trai ở công ty biết, cầm ca khúc đến công ty gặp riêng S.nirvanaqi, ba Ngôn nếu có bài hát mới lập tức tìm họ, giao cho Long Thành hoặc là ca sĩ chính của nhóm Nguyên Nhi Nguyên.


      Trợ lý Tiểu Mạch của S.Nirvanaqi nhìn thấy , rất nhiệt tình nhó cho biết Nguyên Nhĩ Nhiên bọn họ ở phòng thu , bọn nọ hát ca khúc cho album mới, có thể xem bọn họ hát.


      Ngôn Nại gật đầu cái, bảo Tiểu Mạch có chuyện gì gấp cứ làm phải để ý đến , chính tự đến phòng thu . Ngôn Nại qua bảy phòng tập, cửa phòng thứ bảy để cửa mở nửa, liền liếc mắt vào bên trong nhìn chút. Phòng tập số bảy này khác với phòng học của ở trường nhiều lắm, bên trong có hai cái bàn hình bán nguyệt, phía để micro, bộ trống, bộ dàn thanh và số nhạc khí, buổi biểu diễn hôm đó, thấy bọn họ dùng qua.


      Ngôn Nại mở to hai mắt, tò mò tiến vào, đặt tay lên khung cao của trống rồi dừng lại, nhàng gõ tay lên đó. nhìn xung quanh vòng, lui ra cửa, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa có ai liền đem cửa phòng tập số bảy đóng lại.


      kiềm chế được tâm tình kích động lên khán đài, cầm chiếc ghi - ta điện để dựa vào tường đeo lên người, hất đầu, người lắc lư mang bộ dạng tiêu sái cuồng nhiệt của người đánh ghi - ta tỏ ra rất chuyên nghiệp.


      "Tùng tùng, cắc cắc bùm.... ........" cũng có thể trở thành ‘đẹp trai’ nhất!


      Mấy người S.nirvanaqi mới vừa đẩy cửa tiến vào cùng với chú Long Thành đều cúi đầu, thanh khắc chế, thân thể run rẩy.... .........


      Tác giả có điều muốn : :3


      Cảm ơn "Thịt viên đào" đưa quả lựu đạn!


      Cảm ơn " Hái hoa tặc dễ thương" đưa quả bom!


      Cảm ơn "Yên Vũ mông lung" đưa quả bom!
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mikovu: Thấy chương 27.2 ngắn nên post luôn 1 chương nè!

      Edit: Thần_Điệp_9x

      CHƯƠNG 27:

      Mẹ Ngôn nghe xong cười híp mắt , "Tiểu Thịnh cho con biết sao? Mẹ và mợ ba của con thương lượng xong rồi, lễ trưởng thành của con cử hành ở nhà cậu ba con, muốn tổ chức lớn, chúng ta mời các quan chức, quân nhân, thương gia ba giới danh giá này tới tham gia...." Mẹ Ngôn nhìn thấy khuôn mặt nhắn ảm đạm của Ngôn Nại, tự nhiên về sắp xếp tỉ mỉ của bà.


      Ba Ngôn và Ngôn Diễn cũng lặng lẽ đưa cho Ngôn Nại cái ánh mắt "Tự cầu may mắn ".


      "Mẹ, sinh nhật của con có thể tổ chức ở nhà mình hay ?" muốn mời những tiểu thư danh giá mà biết, muốn mời bạn bè cùng bạn học của mình, Ngôn Nại lấy dũng khí .


      Khuôn mặt tươi cười của mẹ Ngôn chợt lạnh lẽo, bà làm sao biết ý tứ của Ngôn Nại, bà cúi đầu sờ chút vòng ngọc giá trị sa xỉ cổ tay mình, thanh còn dịu dàng, hiền từ như lúc trước, "Mẹ họ Diệp, nhà họ Diệp là của ông ngoại con, cậu, họ, chị họ, em họ, bọn họ cũng là người thân của con! Bọn họ và con quá gần gũi, nhưng từng ấy năm đến nay con liệu có quan tâm nhiều đến họ? Bình thường con có liên lạc với bọn họ sao? Nếu như phải hằng năm mẹ lôi kéo con trở về nhà họ Diệp hai lần, con sao? Ông ngoại là trưởng bối của con, con chưa bao giờ quan tâm, đừng cậu, dì của con hay những người khác."



      Mẹ Ngôn khiển trách Ngôn Nại, ánh mắt của bà nhìn về phía ba người bọn họ, con bà thích nhà họ Diệp, bà rất khổ sở. Nhà họ Ngôn ở thương trường, nhà mẹ bà mặc dù có giúp được gì, nhưng bà gả cho Ngôn Húc Dương, hai nhà quan hệ thân thiết, thành tựu nay của nhà họ Ngôn, cũng có quan hệ với nhà họ Diệp, tổng giám đốc Ngôn thị chính là con rể của nhà họ Diệp, thân phận này chính là giấy thông hành.


      Ngôn Nại ngậm miệng, đây là thỏa hiệp.


      Cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày Ngôn Nại đến ba điểm: trường học, công ty và Hào Đình thẳng đường qua, đến công ty hề coi chừng Ngôn Diễn nữa, cũng giống người lớn chăm sóc trẻ con suốt ngày quản công việc của ấy, hề những lời "răn dạy" với nữa. có Ngôn Nại quản , Ngôn Diễn có chút quen, cho là em giận vì chuyện lần trước, gần đây thu liễm rất nhiều, ở trước mặt Ngôn Nại càng tỏ ra cẩn thận, công việc cũng tự mình giải quyết rất nhiều, muốn thể mình với em mà, nhưng lại cảm thấy làm như vậy mất mặt.


      Ngôn Nại si mê đánh đàn ghi - ta, đến tìm Mạnh Châu dạy đánh đàn ghi - ta gỗ, đánh ghi - ta nhập môn thấy có nhiều khó khăn, đánh thành thạo, ngón tay linh hoạt cùng phối hợp rất nhanh liền học được, học đàn cảm thấy rất thích thú. Trong S.Nirvanaqi mỗi người đều có tài nghệ riêng, đồng thời cũng biết mấy loại nhạc cụ, bọn họ có niềm đam mê ca nhạc mãnh liệt, chỉ bởi vẻ ngoài tuấn của bọn họ. Lúc mà người khác thấy, bọn họ đều rất nỗ lực học tập, khôn ngừng hoàn thiện mình.


      Phác Kha thỉnh thoảng lôi kéo , muốn khiêu vũ cùng , những động tác khiêu vũ xinh đẹp, xem ra rất khó khăn, làm càng thấy khó hơn, đối với Ngôn Nại thực động tác khó là điều thực được, cũng biết làm sao. Quan hệ của và S.niranaqi ngày càng tốt.


      Sau khi Thẩm Hoan Tình quay lại giới giải trí, bắt đầu phát hành album mới rồi, công ty giải trí Ngôi Sao vì album này của mà chuẩn bị hơn năm, nhiều trang báo cũng nhắc đến, fan của Thẩm Hoan Tình ra rất nhiều, bọn họ thích ấy hát, bởi vì ấy giải nghệ năm năm mà quên ấy. Album mới phát hành ngày thứ nhất bán được số lượng lớn đĩa.


      Hôm nay rất đặc biệt, Ngôn Nại suy nghĩ nội dung phát triển của cuốn tiểu thuyết ngôn tình, việc phát hành album ca nhạc của Thẩm Hoan Tình xuất vào chương 5, tới nơi này tính ra được gần ba tháng, như vậy cuốn tiểu thuyết mới diễn ra đến chương 5.

      Album của Thẩm Hoan Tình mới bán ra mở tiệc chiêu đãi rồi, buổi tối công ty giải trí Ngôi Sao đặc biệt mở tiệc vì ấy, các nhân vật quan trong cuốn tiểu thuyết ra sân, thứ nhất là nữ phụ Đàm Tuyết Bạch, cùng Thẩm Hoan Tình diễn màn hai nữ tranh nam, đàn ông họ tranh đoạt đương nhiên là Dung Quý Hàn. Đàm Tuyết Bạch là con nhà giàu, trình độ học vấn cao, gia thế tốt, lại có bộ dáng xinh đẹp, là bạn từ của Dung Quý Hàn, là thanh mai trúc mã. Đàm Tuyết Bạch ở trong tiểu thuyết lần lại lần thiết kế Dung Quý Hàn và hãm hại Thẩm Hoan Tình, Dung Quý Hàn đều đánh lui từng bước, thích ta ngay cả ta, cuối cùng bởi vì ánh sáng của nữ chính Thẩm Hoan Tình, đều đem mình chơi đùa đến chết, đây là gieo gió gặt bão.


      Ngôn Nại nghĩ ra, Đàm Tuyết Bạch trẻ hơn Thẩm Hoan Tình, gia thế tốt hoan Thẩm Hoan Tình, lại lớn lên từ với Dung Quý Hàn, tình cảm của ấy và Dung Quý Hàn đáng lẽ phải rất sâu đậm, tại sao Dung Quý Hàn lại chọn Thẩm Hoan Tình đây? Do Thẩm Hoan Tình có ánh sáng của nữ chủ? Còn có câu kia, mọi việc muốn phát sinh sớm nên diễn ra?



      Đàm Tuyết Bạch xuất , Ngôn Nại cảm thấy nữ phụ ác độc đáng cỡ nào, để cho ấy và Thẩm Hoan Tình tranh đấu thôi. Tối nay quan hệ của Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn tiến thêm bước, Đàm Tuyết Bạch thiết kế Dung Quý Hàn, Thẩm Hoan Tình hưởng lợi, việc trong tiểu thuyết vốn là phát triển như vậy. Hai người lên giường, tiếp theo sau khi rời giường, Dung Quý Hàn liền Thẩm Hoan Tình sâu, đây là chi tiết quan trọng nhất.


      Đến lễ trưởng thành của Ngôn Nại, hôm nay là thứ ba, trường học học bình thường, mẹ Ngôn giúp xin nghỉ phép với giáo viên, từ sớm mang đến nhà cậu Diệp Tế Nam, nhóm thợ trang điểm đợi Ngôn Nại, Ngôn Nại hoảng sợ, thợ trang điểm có mấy cách trang điểm cho Ngôn Nại, miêu tả với mẹ Ngôn. Mẹ Ngôn có hỏi ý kiến của Ngôn Nại, trực tiếp quyết định kiểu trang điểm mà bà rất hài lòng.


      Ngôn Nại giống như tượng gỗ, bị đám người giày vò, đợi đến khi mặc bộ quần áo hoa lệ lên, là sáu giờ sau. nhìn thấy trong gương là công chúa xinh đẹp, những người ở đây đều khen ngợi. Công chúa trong cung cao quý, cao ngạo, có người hâm mộ thân phận, phải có địa vị cao thượng, tiền tài phía sau đếm hết..... lại cảm thấy trang điểm như vậy có chút thích hợp với mình.


      Lễ trưởng thành của được tiến hành rất thuận lợi, mẹ Ngôn chọn trang phục cho rất phù hợp với bữa tiệc, ở trong đám phụ nữ danh giá, có vẻ kém chút nào, cái liếc mắt, rất dễ dàng có thể thấy . Ở mặt Ngôn Nại treo nụ cười thích hợp, chu toàn đứng giữa những tiểu thư danh giá đến tham gia tiệc sinh nhật của hôm nay, các ấy là ai cũng nhận ra, Phương Đình Na có trong danh sách mời của mẹ Ngôn, trong bữa tiệc cứ như chỉ có mình , rất đơn, có như thế lúc này cũng tỏ ra vui, còn lên tinh thần, ứng phó với mấy người khách này.


      bất mãn với sắp xếp của mẹ Ngôn, nhưng là nghe theo. thích những người khách mới xa lạ này, vẫn cười rôm rả với các ấy, cảm ơn bọn họ, trở nên dối trá.


      Ông cụ Diệp xuất trong bữa tiệc sinh nhật, bữa tiệc trở nên cao trào, các vị khách trong buổi tiệc cũng muốn lên vài câu với ông cụ, gặp mặt chào hỏi. Ngôn Nại châm chọc nhếch miệng lên, các ấy đến tham gia bữa tiệc của sao? Sao lại tiếp cận ông cụ?


      Bữa tiệc tổ chức ngoài trời, phía sau nhà cậu ba có phòng nghỉ tách biệt, khách mời thường xuyên qua lại trong bữa tiệc, họ tìm kiếm người quen, nét mặt của mỗi người thường xuyên thay đổi, mặt mỗi người đều mang mặt nạ, có lẽ họ thích trường hợp như vậy, nhưng với thân phận của họ, làm cho họ thể mang.


      Thân phận gì làm cái gì chính là chuyện quan trọng, hoàng đế là cao nhất, có cách nào hành động theo ý mình. Cuộc sống có tự do thực , mọi người đều bị giam cầm ở bên trong nhân gian này.


      Trước kia được mọi người bao bọc, biết được thế giới bên ngoài thế nào, vui vẻ và hưởng thụ yên bình bọn họ cho , con người cuối cùng rồi lớn lên, luôn phải rời tổ ấm để tiếp xúc với bên ngoài. Khi vừa tới nơi này, nghĩ dựa vào việc mình biết trước tình tiết trong tiểu thuyết, giúp đỡ trai, trợ giúp ba, muốn bọn họ trở thành tất cả của , đứng vững bao giờ ngã, cũng xuyên qua vô ích vui vẻ tiếp tục công việc này. làm đúng ? trại thể xác định chắc chắn được.


      có cảm giác mệt chết , cảm giác sau khi mình đến thời này vẫn mực sống vì người khác, buồn cười nhất chính là ngay cả mơ ước của bản thân mình cũng biết là gì, cuộc đời của ra sao đây?


      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ngôn Nại thay bộ lễ phục người, mình rời , điều này làm Diệp Gia Thịnh đến tìm bị vồ hụt, trong tiệc sinh nhật bận tiếp khách, còn chưa kịp với câu chúc mừng sinh nhật.


      Ngôn Nại bắt taxi, tùy ý địa điểm, sau khi xuống xe, vào cửa hàng mua hai chai rượu Tiểu Bạch, độ cồn của rượu cũng coi, trả tiền xong liền xách rượu tìm công viên ngồi học người khác mượn rượu giải sầu.


      mở nắp chai rượu, uống hớp, cảm giác cổ họng cay nồng kích thích nước mắt chảy ra, ngồi chồm hổm mặt đất mãnh liệt ho khan, khi cảm thấy đỡ hơn, mới đứng lên, đem chai rượu ném vào thùng rác, muốn uống thứ đó lần thứ hai nữa.


      hớp rượu độ cồn cao xuống bụng, đầu óc Ngôn Nại bắt đầu có chút choáng váng rồi, ngồi ghế dài ven hồ ở công viên, nhìn mặt hồ ngơ ngẩn, sắc trời ngày càng tối, bây giờ phải là mùa hè, ngày tối sớm hơn.


      Ngôn Nại lấy điện thoại di động ra, muốn gọi người đến đón , người thứ nhất nghĩ đến chính là Clarence, vừa nghĩ tới liền trực tiếp gọi cho , trong vô thức , "Em vui, bây giờ ở công viên Lam Thiên Tâm gần bờ hồ, em muốn gặp , có thể đến đón em ?" chỉ là trợ lý của ba, quấy rầy như vậy, có phải có chút tùy hứng hay ? Bây giờ là thời gian tan tầm, có muốn hay đưa cho Clarence tiền làm thêm giờ?


      Sau đó, Ngôn Nại biết ngồi đợi bao lâu, cố chấp nhất định phải đợi được đến, có thể vì uống ngụm rượu, giờ nó phát tác. đợi chút nữa Clarence đến đón mình.


      Khi Clarence đến, Ngôn Nại ngồi tựa lưng ghế dài nhìn lên trời đầy sao sáng, trong miệng còn ngâm nga bài đồng dao, trông rất trẻ con. đến gần , ngửi thấy người có mùi rượu nồng nặc, đây phải rượu ở trong bữa tiệc, khẽ nhăn mày rậm.

      Ngôn Nại thấy Clarence tới, quay đầu lại nhoẻn miệng cười với , ngồi dịch sang bên cạnh chút, nhường chỗ trống ghế dài, ý bảo ngồi xuống.

      Clarence ngồi xuống, đưa chiếc hộp tinh sảo đến trước mặt Ngôn Nại, "Sinh nhật vui vẻ." Hôm nay là sinh nhật của , là trợ lý của ba , biết.

      Ngôn Nại mừng rỡ nhận quà tặng, "Cảm ơn, em có thể mở nó bây giờ ?"

      Clarence gật đầu cái.

      Ngôn Nại vui vẻ bóc vỏ bọc bên ngoại, mở nắp hộp ra, ở dưới ánh đèn đường, nhìn thấy bên trong là những chiếc bánh bích quy hình hoạt hình, bánh bích quy chính là hình của , các loại vẻ mặt, hết sức đáng . Mùi thơm của bánh bích quy dụ dỗ khiến cảm thấy đói, ngày hôm nay cơ hồ chưa ăn gì cả, giờ bụng đói kêu vang rồi. Ngôn Nại để ý tay mình còn chưa rửa, cầm chiếc bỏ vào miệng, bánh quy xốp giong ngon miệng, hình dáng của bánh bích quy chính là , ăn chiếc liền nhẫn nhịn ăn nữa.

      "Cảm thấy thế nào? Ăn ngon ?" Clarence thấy ăn chiếc rồi ăn nữa, liền hỏi .

      Ngôn Nại chu chu môi đỏ mọng , "Ăn chiếc ít chiếc, em muốn lập tức ăn hết sạch, đây là quà sinh nhật tặng em."

      Clarence khẽ cười, lấy ra chiếc bánh trong hộp, đưa tới trước miệng Ngôn Nại, Ngôn Nại dĩ nhiên cự tuyệt, ăn hết bánh bích quy tay .

      "Em thích, về sau thường làm cho em ăn." Clarence .

      "Bánh bích quy này làm sao?" Đôi mắt Ngôn Nại giống như quả cầu thủy tinh đen mắt to càng ngày càng sáng, so với sao trời còn sáng hơn, làm cho người ta mở mắt được.

      "Đúng vậy, cố ý làm muốn đưa cho em, Ngôn tổng em thích ăn bánh bích quy." Thanh của Clarence ấm áp, vẻ mặt và ánh mắt dưới mắt kính khiến Ngôn Nại như cũ nhìn thấy .

      "Tại sao vui?" Clarence hỏi.

      "Em cảm giác em vì người khác mà sống, phải vì mình, có ai khi sinh ra xác định mục tiêu, em biết em sống đời này có ý nghĩa gì." Ngôn Nại thổ lộ lòng mình, hiểu thân phận cùng trách nghiệm hai thứ này, nhưng nghĩ ra được có ý nghĩa gì.


      "Sống vì người khác, đó là bởi vì người đó là người thân của em, em có thể ngoài thời gian dành cho bọn họ sống cuộc sống mình mong muốn, phải chỉ có thể tồn tại trong hai người. ai sinh ra định sẵn mục tiêu cho mình, vì vậy em phải tự tìm nó. Cuộc sống này là con đường có rất nhiều ngã ba, biết về đâu chỉ có mình em. cuộc sống vô ưu vô lo là thế nào thể giải thích cho em được, bởi vì nó có đáp án, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tự tìm hiểu." Clarence giọng .


      Ngôn Nại nghe, biết cố chấp, bởi vì đối với tiệc sinh nhật ngày hôm nay bất mãn, đối với vận mệnh xuyên qua càng bất mãn, đối với việc từng có yên tâm thoải mái ở những người thân, bạn bè trước kia bảo vệ mình từ đến lớn cũng bất mãn, cho nên để tâm vào những chuyện vớ vẩn rồi. Ngôn Nại suy nghĩ rất nhiều, giờ mười tám tuổi, trưởng thành rồi.


      "Cảm ơn ! Clarence, về sau phải thường xuyên làm bánh bích quy cho em, nhận lời rồi, thể đổi ý! Còn nữa, em cũng muốn làm bánh bích quy có hình dáng giống ." Ngôn Nại cười tươi sáng lạn với Clarence.
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Thần_Điệp_9x

      CHƯƠNG 28:

      Mẹ Ngôn nghe xong cười híp mắt , "Tiểu Thịnh cho con biết sao? Mẹ và mợ ba của con thương lượng xong rồi, lễ trưởng thành của con cử hành ở nhà cậu ba con, muốn tổ chức lớn, chúng ta mời các quan chức, quân nhân, thương gia ba giới danh giá này tới tham gia...." Mẹ Ngôn nhìn thấy khuôn mặt nhắn ảm đạm của Ngôn Nại, tự nhiên về sắp xếp tỉ mỉ của bà.


      Ba Ngôn và Ngôn Diễn cũng lặng lẽ đưa cho Ngôn Nại cái ánh mắt "Tự cầu may mắn ".


      "Mẹ, sinh nhật của con có thể tổ chức ở nhà mình hay ?" muốn mời những tiểu thư danh giá mà biết, muốn mời bạn bè cùng bạn học của mình, Ngôn Nại lấy dũng khí .


      Khuôn mặt tươi cười của mẹ Ngôn chợt lạnh lẽo, bà làm sao biết ý tứ của Ngôn Nại, bà cúi đầu sờ chút vòng ngọc giá trị sa xỉ cổ tay mình, thanh còn dịu dàng, hiền từ như lúc trước, "Mẹ họ Diệp, nhà họ Diệp là của ông ngoại con, cậu, họ, chị họ, em họ, bọn họ cũng là người thân của con! Bọn họ và con quá gần gũi, nhưng từng ấy năm đến nay con liệu có quan tâm nhiều đến họ? Bình thường con có liên lạc với bọn họ sao? Nếu như phải hằng năm mẹ lôi kéo con trở về nhà họ Diệp hai lần, con sao? Ông ngoại là trưởng bối của con, con chưa bao giờ quan tâm, đừng cậu, dì của con hay những người khác."



      Mẹ Ngôn khiển trách Ngôn Nại, ánh mắt của bà nhìn về phía ba người bọn họ, con bà thích nhà họ Diệp, bà rất khổ sở. Nhà họ Ngôn ở thương trường, nhà mẹ bà mặc dù có giúp được gì, nhưng bà gả cho Ngôn Húc Dương, hai nhà quan hệ thân thiết, thành tựu nay của nhà họ Ngôn, cũng có quan hệ với nhà họ Diệp, tổng giám đốc Ngôn thị chính là con rể của nhà họ Diệp, thân phận này chính là giấy thông hành.


      Ngôn Nại ngậm miệng, đây là thỏa hiệp.


      Cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày Ngôn Nại đến ba điểm: trường học, công ty và Hào Đình thẳng đường qua, đến công ty hề coi chừng Ngôn Diễn nữa, cũng giống người lớn chăm sóc trẻ con suốt ngày quản công việc của ấy, hề những lời "răn dạy" với nữa. có Ngôn Nại quản , Ngôn Diễn có chút quen, cho là em giận vì chuyện lần trước, gần đây thu liễm rất nhiều, ở trước mặt Ngôn Nại càng tỏ ra cẩn thận, công việc cũng tự mình giải quyết rất nhiều, muốn thể mình với em mà, nhưng lại cảm thấy làm như vậy mất mặt.


      Ngôn Nại si mê đánh đàn ghi - ta, đến tìm Mạnh Châu dạy đánh đàn ghi - ta gỗ, đánh ghi - ta nhập môn thấy có nhiều khó khăn, đánh thành thạo, ngón tay linh hoạt cùng phối hợp rất nhanh liền học được, học đàn cảm thấy rất thích thú. Trong S.Nirvanaqi mỗi người đều có tài nghệ riêng, đồng thời cũng biết mấy loại nhạc cụ, bọn họ có niềm đam mê ca nhạc mãnh liệt, chỉ bởi vẻ ngoài tuấn của bọn họ. Lúc mà người khác thấy, bọn họ đều rất nỗ lực học tập, khôn ngừng hoàn thiện mình.


      Phác Kha thỉnh thoảng lôi kéo , muốn khiêu vũ cùng , những động tác khiêu vũ xinh đẹp, xem ra rất khó khăn, làm càng thấy khó hơn, đối với Ngôn Nại thực động tác khó là điều thực được, cũng biết làm sao. Quan hệ của và S.niranaqi ngày càng tốt.


      Sau khi Thẩm Hoan Tình quay lại giới giải trí, bắt đầu phát hành album mới rồi, công ty giải trí Ngôi Sao vì album này của mà chuẩn bị hơn năm, nhiều trang báo cũng nhắc đến, fan của Thẩm Hoan Tình ra rất nhiều, bọn họ thích ấy hát, bởi vì ấy giải nghệ năm năm mà quên ấy. Album mới phát hành ngày thứ nhất bán được số lượng lớn đĩa.


      Hôm nay rất đặc biệt, Ngôn Nại suy nghĩ nội dung phát triển của cuốn tiểu thuyết ngôn tình, việc phát hành album ca nhạc của Thẩm Hoan Tình xuất vào chương 5, tới nơi này tính ra được gần ba tháng, như vậy cuốn tiểu thuyết mới diễn ra đến chương 5.

      Album của Thẩm Hoan Tình mới bán ra mở tiệc chiêu đãi rồi, buổi tối công ty giải trí Ngôi Sao đặc biệt mở tiệc vì ấy, các nhân vật quan trong cuốn tiểu thuyết ra sân, thứ nhất là nữ phụ Đàm Tuyết Bạch, cùng Thẩm Hoan Tình diễn màn hai nữ tranh nam, đàn ông họ tranh đoạt đương nhiên là Dung Quý Hàn. Đàm Tuyết Bạch là con nhà giàu, trình độ học vấn cao, gia thế tốt, lại có bộ dáng xinh đẹp, là bạn từ của Dung Quý Hàn, là thanh mai trúc mã. Đàm Tuyết Bạch ở trong tiểu thuyết lần lại lần thiết kế Dung Quý Hàn và hãm hại Thẩm Hoan Tình, Dung Quý Hàn đều đánh lui từng bước, thích ta ngay cả ta, cuối cùng bởi vì ánh sáng của nữ chính Thẩm Hoan Tình, đều đem mình chơi đùa đến chết, đây là gieo gió gặt bão.


      Ngôn Nại nghĩ ra, Đàm Tuyết Bạch trẻ hơn Thẩm Hoan Tình, gia thế tốt hoan Thẩm Hoan Tình, lại lớn lên từ với Dung Quý Hàn, tình cảm của ấy và Dung Quý Hàn đáng lẽ phải rất sâu đậm, tại sao Dung Quý Hàn lại chọn Thẩm Hoan Tình đây? Do Thẩm Hoan Tình có ánh sáng của nữ chủ? Còn có câu kia, mọi việc muốn phát sinh sớm nên diễn ra?



      Đàm Tuyết Bạch xuất , Ngôn Nại cảm thấy nữ phụ ác độc đáng cỡ nào, để cho ấy và Thẩm Hoan Tình tranh đấu thôi. Tối nay quan hệ của Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn tiến thêm bước, Đàm Tuyết Bạch thiết kế Dung Quý Hàn, Thẩm Hoan Tình hưởng lợi, việc trong tiểu thuyết vốn là phát triển như vậy. Hai người lên giường, tiếp theo sau khi rời giường, Dung Quý Hàn liền Thẩm Hoan Tình sâu, đây là chi tiết quan trọng nhất.


      Đến lễ trưởng thành của Ngôn Nại, hôm nay là thứ ba, trường học học bình thường, mẹ Ngôn giúp xin nghỉ phép với giáo viên, từ sớm mang đến nhà cậu Diệp Tế Nam, nhóm thợ trang điểm đợi Ngôn Nại, Ngôn Nại hoảng sợ, thợ trang điểm có mấy cách trang điểm cho Ngôn Nại, miêu tả với mẹ Ngôn. Mẹ Ngôn có hỏi ý kiến của Ngôn Nại, trực tiếp quyết định kiểu trang điểm mà bà rất hài lòng.


      Ngôn Nại giống như tượng gỗ, bị đám người giày vò, đợi đến khi mặc bộ quần áo hoa lệ lên, là sáu giờ sau. nhìn thấy trong gương là công chúa xinh đẹp, những người ở đây đều khen ngợi. Công chúa trong cung cao quý, cao ngạo, có người hâm mộ thân phận, phải có địa vị cao thượng, tiền tài phía sau đếm hết..... lại cảm thấy trang điểm như vậy có chút thích hợp với mình.


      Lễ trưởng thành của được tiến hành rất thuận lợi, mẹ Ngôn chọn trang phục cho rất phù hợp với bữa tiệc, ở trong đám phụ nữ danh giá, có vẻ kém chút nào, cái liếc mắt, rất dễ dàng có thể thấy . Ở mặt Ngôn Nại treo nụ cười thích hợp, chu toàn đứng giữa những tiểu thư danh giá đến tham gia tiệc sinh nhật của hôm nay, các ấy là ai cũng nhận ra, Phương Đình Na có trong danh sách mời của mẹ Ngôn, trong bữa tiệc cứ như chỉ có mình , rất đơn, có như thế lúc này cũng tỏ ra vui, còn lên tinh thần, ứng phó với mấy người khách này.


      bất mãn với sắp xếp của mẹ Ngôn, nhưng là nghe theo. thích những người khách mới xa lạ này, vẫn cười rôm rả với các ấy, cảm ơn bọn họ, trở nên dối trá.


      Ông cụ Diệp xuất trong bữa tiệc sinh nhật, bữa tiệc trở nên cao trào, các vị khách trong buổi tiệc cũng muốn lên vài câu với ông cụ, gặp mặt chào hỏi. Ngôn Nại châm chọc nhếch miệng lên, các ấy đến tham gia bữa tiệc của sao? Sao lại tiếp cận ông cụ?


      Bữa tiệc tổ chức ngoài trời, phía sau nhà cậu ba có phòng nghỉ tách biệt, khách mời thường xuyên qua lại trong bữa tiệc, họ tìm kiếm người quen, nét mặt của mỗi người thường xuyên thay đổi, mặt mỗi người đều mang mặt nạ, có lẽ họ thích trường hợp như vậy, nhưng với thân phận của họ, làm cho họ thể mang.


      Thân phận gì làm cái gì chính là chuyện quan trọng, hoàng đế là cao nhất, có cách nào hành động theo ý mình. Cuộc sống có tự do thực , mọi người đều bị giam cầm ở bên trong nhân gian này.


      Trước kia được mọi người bao bọc, biết được thế giới bên ngoài thế nào, vui vẻ và hưởng thụ yên bình bọn họ cho , con người cuối cùng rồi lớn lên, luôn phải rời tổ ấm để tiếp xúc với bên ngoài. Khi vừa tới nơi này, nghĩ dựa vào việc mình biết trước tình tiết trong tiểu thuyết, giúp đỡ trai, trợ giúp ba, muốn bọn họ trở thành tất cả của , đứng vững bao giờ ngã, cũng xuyên qua vô ích vui vẻ tiếp tục công việc này. làm đúng ? trại thể xác định chắc chắn được.


      có cảm giác mệt chết , cảm giác sau khi mình đến thời này vẫn mực sống vì người khác, buồn cười nhất chính là ngay cả mơ ước của bản thân mình cũng biết là gì, cuộc đời của ra sao đây?


      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ngôn Nại thay bộ lễ phục người, mình rời , điều này làm Diệp Gia Thịnh đến tìm bị vồ hụt, trong tiệc sinh nhật bận tiếp khách, còn chưa kịp với câu chúc mừng sinh nhật.


      Ngôn Nại bắt taxi, tùy ý địa điểm, sau khi xuống xe, vào cửa hàng mua hai chai rượu Tiểu Bạch, độ cồn của rượu cũng coi, trả tiền xong liền xách rượu tìm công viên ngồi học người khác mượn rượu giải sầu.


      mở nắp chai rượu, uống hớp, cảm giác cổ họng cay nồng kích thích nước mắt chảy ra, ngồi chồm hổm mặt đất mãnh liệt ho khan, khi cảm thấy đỡ hơn, mới đứng lên, đem chai rượu ném vào thùng rác, muốn uống thứ đó lần thứ hai nữa.


      hớp rượu độ cồn cao xuống bụng, đầu óc Ngôn Nại bắt đầu có chút choáng váng rồi, ngồi ghế dài ven hồ ở công viên, nhìn mặt hồ ngơ ngẩn, sắc trời ngày càng tối, bây giờ phải là mùa hè, ngày tối sớm hơn.


      Ngôn Nại lấy điện thoại di động ra, muốn gọi người đến đón , người thứ nhất nghĩ đến chính là Clarence, vừa nghĩ tới liền trực tiếp gọi cho , trong vô thức , "Em vui, bây giờ ở công viên Lam Thiên Tâm gần bờ hồ, em muốn gặp , có thể đến đón em ?" chỉ là trợ lý của ba, quấy rầy như vậy, có phải có chút tùy hứng hay ? Bây giờ là thời gian tan tầm, có muốn hay đưa cho Clarence tiền làm thêm giờ?


      Sau đó, Ngôn Nại biết ngồi đợi bao lâu, cố chấp nhất định phải đợi được đến, có thể vì uống ngụm rượu, giờ nó phát tác. đợi chút nữa Clarence đến đón mình.


      Khi Clarence đến, Ngôn Nại ngồi tựa lưng ghế dài nhìn lên trời đầy sao sáng, trong miệng còn ngâm nga bài đồng dao, trông rất trẻ con. đến gần , ngửi thấy người có mùi rượu nồng nặc, đây phải rượu ở trong bữa tiệc, khẽ nhăn mày rậm.

      Ngôn Nại thấy Clarence tới, quay đầu lại nhoẻn miệng cười với , ngồi dịch sang bên cạnh chút, nhường chỗ trống ghế dài, ý bảo ngồi xuống.

      Clarence ngồi xuống, đưa chiếc hộp tinh sảo đến trước mặt Ngôn Nại, "Sinh nhật vui vẻ." Hôm nay là sinh nhật của , là trợ lý của ba , biết.

      Ngôn Nại mừng rỡ nhận quà tặng, "Cảm ơn, em có thể mở nó bây giờ ?"

      Clarence gật đầu cái.

      Ngôn Nại vui vẻ bóc vỏ bọc bên ngoại, mở nắp hộp ra, ở dưới ánh đèn đường, nhìn thấy bên trong là những chiếc bánh bích quy hình hoạt hình, bánh bích quy chính là hình của , các loại vẻ mặt, hết sức đáng . Mùi thơm của bánh bích quy dụ dỗ khiến cảm thấy đói, ngày hôm nay cơ hồ chưa ăn gì cả, giờ bụng đói kêu vang rồi. Ngôn Nại để ý tay mình còn chưa rửa, cầm chiếc bỏ vào miệng, bánh quy xốp giong ngon miệng, hình dáng của bánh bích quy chính là , ăn chiếc liền nhẫn nhịn ăn nữa.

      "Cảm thấy thế nào? Ăn ngon ?" Clarence thấy ăn chiếc rồi ăn nữa, liền hỏi .

      Ngôn Nại chu chu môi đỏ mọng , "Ăn chiếc ít chiếc, em muốn lập tức ăn hết sạch, đây là quà sinh nhật tặng em."

      Clarence khẽ cười, lấy ra chiếc bánh trong hộp, đưa tới trước miệng Ngôn Nại, Ngôn Nại dĩ nhiên cự tuyệt, ăn hết bánh bích quy tay .

      "Em thích, về sau thường làm cho em ăn." Clarence .

      "Bánh bích quy này làm sao?" Đôi mắt Ngôn Nại giống như quả cầu thủy tinh đen mắt to càng ngày càng sáng, so với sao trời còn sáng hơn, làm cho người ta mở mắt được.

      "Đúng vậy, cố ý làm muốn đưa cho em, Ngôn tổng em thích ăn bánh bích quy." Thanh của Clarence ấm áp, vẻ mặt và ánh mắt dưới mắt kính khiến Ngôn Nại như cũ nhìn thấy .

      "Tại sao vui?" Clarence hỏi.

      "Em cảm giác em vì người khác mà sống, phải vì mình, có ai khi sinh ra xác định mục tiêu, em biết em sống đời này có ý nghĩa gì." Ngôn Nại thổ lộ lòng mình, hiểu thân phận cùng trách nghiệm hai thứ này, nhưng nghĩ ra được có ý nghĩa gì.


      "Sống vì người khác, đó là bởi vì người đó là người thân của em, em có thể ngoài thời gian dành cho bọn họ sống cuộc sống mình mong muốn, phải chỉ có thể tồn tại trong hai người. ai sinh ra định sẵn mục tiêu cho mình, vì vậy em phải tự tìm nó. Cuộc sống này là con đường có rất nhiều ngã ba, biết về đâu chỉ có mình em. cuộc sống vô ưu vô lo là thế nào thể giải thích cho em được, bởi vì nó có đáp án, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tự tìm hiểu." Clarence giọng .


      Ngôn Nại nghe, biết cố chấp, bởi vì đối với tiệc sinh nhật ngày hôm nay bất mãn, đối với vận mệnh xuyên qua càng bất mãn, đối với việc từng có yên tâm thoải mái ở những người thân, bạn bè trước kia bảo vệ mình từ đến lớn cũng bất mãn, cho nên để tâm vào những chuyện vớ vẩn rồi. Ngôn Nại suy nghĩ rất nhiều, giờ mười tám tuổi, trưởng thành rồi.


      "Cảm ơn ! Clarence, về sau phải thường xuyên làm bánh bích quy cho em, nhận lời rồi, thể đổi ý! Còn nữa, em cũng muốn làm bánh bích quy có hình dáng giống ." Ngôn Nại cười tươi sáng lạn với Clarence.
      thuyt thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Thần_Điệp_9x

      CHƯƠNG 29:

      Sáng sớm Ngôn Nại liền bị mẹ Ngôn mang đến nhà họ Diệp, ngày qua rất nhanh, lại suy nghĩ quá nhiều, sau khi lên xe của Clarence, bao lâu liền ngủ mất rồi. có thể ở trước mặt Clarence ngủ say, điều này vì tin tưởng .


      Clarence đánh thức , xe đến Hào Đình. Tinh thần Ngôn Nại tốt hơn rất nhiều, cảm ơn với , đưa mắt nhìn Clarence rồi vào nhà.


      Ngôn Nại cầm trong tay bánh bích quy mà Clarence đưa , trong lòng thoáng ngọt ngào, nghĩ đến mỗi chiếc bánh đều do Clarence tự tay làm, thấy rất vui vẻ.


      Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại về, từ ghế salon nhảy dựng lên, từ buổi chiều bắt đầu đợi rồi, vẫn có trở lại. nhanh chóng đẩy Ngôn Nại đến trước bàn ăn, ấn ngồi xuống ghế xong.


      "Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, bao giờ bảo mở hãy mở nha!"


      Ngôn Nại nghe lời nhắm mắt lại, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngôn Diễn muốn tặng quà sinh nhật cho .


      Ngôn Diễn chui vào bếp, lúc ra đèn trong nhà tắt, bưng đến chiếc bánh sinh nhật, đặt trước mặt Ngôn Nại, có bài có bản giọng hát mừng sinh nhật .


      Ngôn Nại cảm thấy trước mặt ngừng toát ra ánh nến, nhiệt độ của nó, ấm áp, ấm lòng người.


      "Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ! Ước nguyện rồi thổi nến thôi." Ngôn Diễn hát xong bài hát mừng sinh nhật. Đây là lần đầu tiên hát bài này.


      Ngôn Nại hai tay chắp lại đặt trước ngực, thành tâm ước ba nguyện vọng, ước nhà bình an! Ước trai có thể tìm được hạnh phúc thuộc về ấy! Ước chính mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.


      Nguyện vọng năm nay của thay đổi.


      Ngôn Nại hơi thổi tắt tất cả cây nến, những nguyện vọng này có thể thực chứ?


      Ngôn Diễn mở đèn trong phòng ra, chiếc bánh sinh nhật hình dạng đáng , bánh ngọt viết ‘Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ. S.nirvanaqi.’ Bánh ngọt là S.nirvanaqi tặng , Ngôn Nại mới vừa rồi còn rất cảm động, cho rằng Ngôn Diễn biết hôm nay sinh nhật của trôi qua vui, nên buổi tối cố ý mừng sinh nhật lần nữa.... ....


      Mọi người trong S.nirvanaqi cũng biết sinh nhật , bọn họ liền chuẩn bị chiếc bánh sinh nhật tặng . Bánh ngọt này là Long Thành đưa tới, Long Thành hỏi tổng giám đốc Ngôn, buổi chiều đặc biệt đưa tới, kết quả Ngôn Nại có ở đây, Ngôn Diễn thay nhận.


      Ngôn Diễn chịu nổi ánh mắt ai oán của Ngôn Nại, ho khan hai tiếng, quay đầu , "Ăn , cho em ăn hết đó!"


      "Đó là do thích ăn đồ ngọt." Ngôn Nại cảm kích , " trai, quà sinh nhật của em đâu?"


      " phải vừa rồi hát tặng em bài chúc mừng sinh nhật sao?" Ngôn Diễn chợt nhíu mày, còn đòi hỏi quà sinh nhật hay sao?


      Toàn bộ cảm động của Ngôn Nại đối với Ngôn Diễn lúc này giờ còn mống, "Đúng là nghe rất cảm động, em nhận, cho nên phần thưởng của và em là cùng nhau chia sẻ chiếc bánh ngọt này, nửa bánh ngọt này nhất định phải ăn hết." Ánh mắt lóe ra tia sáng tà ác.


      Sắc mặt Ngôn Diễn nhất thời khó coi, muốn ăn bánh ngọt ngấy này sao, tuyệt đối so với uống thuốc còn khó chịu hơn. Thấy khuôn mặt rối rắm của Ngôn Diễn, vui vẻ. Có câu rất hay, khổ sở, tâm tình liền thoải mái (nghĩa giống như câu 'cười nỗi đau của người khác' của ta)


      "Vui vẻ của em chính là được thành lập nỗi đau khổ của sao? Em quá xấu xa." Ngôn Diễn vẻ mặt đau khổ ăn miếng lớn, ra vui vẻ là tốt rồi, hy sinh nho cũng sao.


      Ngôn Nại cười ra tiếng, cười vui vẻ.


      "Em có chuyện gì hãy với , cần giấu ở trong lòng, người khác khi dễ em, trai liền giúp em đánh họ; có chuyện gì giải quyết được, trai liền toàn tâm toàn sức giải quyết giúp em, biết năng lực của mình có hạn, nhưng vì Tiểu Nại mà trở nên mạnh mẽ hơn." trai là sinh mật kỳ lạ nhất, Ngôn Diễn mặc dù đáng tin, cũng bảo vệ em , hy vọng bị tổn thương.


      "Buổi chiều em im lặng rời khỏi, cùng ba rất lo lắng cho em. Mẹ là người như thế nào, em còn biết? Đó chẳng phải là thói quen của chúng ta sao?" Bà là con nhà họ Diệp, mọi việc đều nghĩ cho nhà họ Diệp, trừ nhà họ Diệp, bà cũng sủng ái con bà. Đây là quan niệm của gia tộc nhà bà, duy trì danh dự của nhà họ Diệp so với mạng của bà còn quan trọng hơn, con cái bị uất ức chút xíu cũng thấm vào đâu. Bà đối với nhà họ Ngôn cũng là tận tâm tận lức, chỉ là nhà họ Ngôn so sánh với nhà họ Diệp, đối với bà mà nhà họ Diệp quan trọng hơn.


      Ngôn Nại gật đầu cái, sinh nhật được tổ chức ở nhà họ Diệp, nhìn từ bên ngoài xem ra, nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp vẫn duy trì quan hệ tốt, người nhà họ Ngôn có dấu ấn của nhà họ Diệp. Điều này đối với nhà họ Ngôn mà , rất tốt. Ngôn Nại xem ở trong tiểu thuyết thấy chủ nhân thân thể này tổ chức sinh nhật ở nhà họ Diệp, tình tiết tiểu thuyết lại thay đổi rồi. Ngôn Nại biết, tổ chức sinh nhật của hôm nay, là lần đó mừng thọ ông cụ nhà họ Diệp, biểu của làm cho ông cụ thay đổi chút ý tưởng, nếu sao Ngôn Nại lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà họ Diệp, cháu ngoại điêu ngoa, bốc đồng coi ai ra gì, sau khi Ngôn Nại thay đổi được ông cụ công nhận. Tất cả mọi việc ở nhà họ Diệp, tại cũng do ông cụ định đoạt.


      Ngôn Diễn vừa thần bí vừa cười, dẫn Ngôn Nại đến phòng ngủ của , đem của phòng đẩy ra, khắp phòng đều là búp bê đặt ở khắp nơi, " trai tặng quà sinh nhật cho em, có thích hay ." cũng thích những búp bê vải này, mua cho Ngôn Nại đầy phòng.


      Ngôn Nại rất thích búp bê vải, nhưng cả phòng đều là búp bê vải.... đầu nàng đầy vạch đen xuất , a này, phòng ngủ biến thành trường quay phim kinh dị rồi, nghĩ đến buổi tối mỗi ngày ngủ ở đây, phòng toàn búp bê vải nhìn ngươi, rợn cả tóc gáy a. biết có phải hay vì Ngôn Diễn ghen tỵ vơi mỗi đêm đều ngủ ngon, mới đưa cho phòng toàn búp bê vải thế này, mặc dù mỗi búp bê đều đáng .


      Ngôn Diễn đắc ý chờ Ngôn Nại kích động vui mừng hét lên, chờ cảm động rơi lệ, búp bê vải này là bảo Dịch Hạ mua giúp, ngờ ta còn mua rất nhiều.


      " trai, em muốn đem tất cả búp bê vải này đặt trong phòng , cũng biết cún con ở trong phòng em, em sợ lúc em ở đây, nó cắn nát búp bê vải." Ngôn Nại cười cười, nhát gan, buổi tối rất sợ, đặt toàn bộ vào phòng Ngôn Diễn, lúc muốn chơi có thể đến phòng lấy, về phần Ngôn Diễn có sợ hay , hy vọng có thể thử chút rồi sau đó cho biết cảm nhận của .


      "Tốt, tùy em." Ngôn Diễn suy nghĩ nhiều như vậy, chờ ngày nào đó bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh, cuối cũng cũng lơ đãng nhìn quanh những con búp bê này, thề về sau trong nhà nhất định để mấy thứ này nữa.


      " trai dẫn em chơi." Ngôn Diễn tay khoác lên vai Ngôn Nại, sau lúc diễn vai hiền lành, bộ dáng là trai tốt, lại bắt đầu trở nên lưu manh rồi.


      " đâu chơi? Trời tối rồi." Buổi tối Ngôn Nại thích ra ngoài.


      "Truy Ca, quán bar. Hạn chế trẻ vị thành niên được phép vào hôm nay em có thể vào được rồi." Tối nay và người khác hẹn gặp tại nơi này, muốn đem Ngôn Nại cùng, chính là ví tiền di động của , thuận tiện mang cùng, người khác cũng phát ra được tại là người xu dính túi.


      đến quán bar, trong tâm thức Ngôn Nại thích nơi này, lúc vừa đến nơi này mở mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đến bay giờ đối với vẫn là kí ức mới mẻ, quả là 'Quần Ma Loạn Vũ', khi đó bị dọa , nhưng mà lần này có Ngôn Diễn, phải chỉ có mình, cho nên quyết định cùng trai nhìn xem chút.


      Truy Ca là quán bar mang phong cách lãng mạn đầy tình điệu, chung quanh đều được bao bọc bởi những lớp kính mà thay tường như như , lộ ra chút ánh sáng trong bóng tối, nhạc chậm rãi vang lên tạo cho người ta cảm giác buông lỏng, quầy bar kiểu phục cổ bằng gỗ lim, người pha chế rượu biểu diễn những tuyệt kỹ của , người ngồi túm năm tụm ba góc giọng chuyện.


      Quầy bar ở chính giữa có sân khấu hình tròn, ánh đèn sân khấu so với quầy bar hay những nơi khác sáng hơn, ánh đèn nhu hòa từ nóc chiếu xuống sâu khấu, thiếu niên ôm đàn ghi - ta ngồi chính giữa sân khấu, giọng ngân nga về cái gì tuổi trẻ tươi đẹp, tiếng hát trong suốt cao ngạo, giống như con người y vậy.


      đường đến quầy bar, Ngôn Nại mới biết Ngôn Diễn Truy Ca bởi vì có hẹn với đàn của , làm sao Ngôn Diễn lại chọn đến quán bar phù hợp với phong cách của như vậy chứ. Bỏ qua tiếng động lớn ồn ào, giống như tách biệt với thế giới, có thể bị quấy rầy.


      Phong Lăng Kiên đặt vị trí có tường bao ngăn cách, bởi vì ta thích cảm giác ngồi trong đại sảnh.

      Phong Lăng Kiên giống như ở trường quay, cởi bỏ nghiêm túc cùng lạnh lùng người, lười biếng tùy ý ngồi ghế salon, trong tay cầm ly rượu, nửa nằm ở ghế, tóc hơi dài rơi xuống che tròng mắt sáng như sao của ta, đôi môi đỏ tươi mím chặt, nếu như có phụ nữ háo sắc ở đây, nhất định mạnh mẽ nhào tới.

      Ngôn Diễn mang Ngôn Nại đến, ta ngờ tới. Ngôn Diễn chút khách khí ngồi xuống, còn cố ý bảo em tự tìm chỗ ngồi.


      "Đàn , và Tiểu Nại sinh nhật cùng ngày, em đến mừng sinh nhật , chi phí hôm nay đều tính cho em, cần phải khách khí với em." Dù thế nào nữa cũng có thể lo được người ký hóa đơn cũng mang sẵn theo bên mình rồi.


      Ngôn Nại tìm chỗ có thể thấy quầy bar và sân khấu ngồi xuống, mặt của nóng lên, đàn của trai ở đó ràng cái gì cũng làm, quần áo đều mặc rất tốt, tại sao lại có cảm giác giống như loại nam sắc hấp dẫn đây, chẳng lẽ là do đủ mười tám tuổi, cách nhìn mọi việc cũng bất đông? Lần đầu tiên thấy Phong Lăng Kiên là cảm giác kinh ngạc, lần thứ hai cảm giác như người ham mê nam sắc. Đàn của trai lại người có nhiều loại phong cách thay đổi.


      " Lăng Khiên, chúc sinh nhật vui vẻ!" ngờ ta và sinh nhật cùng ngày, ta hôm nay hai mươi bốn rồi, là đạo diễn lớn trẻ tuổi.


      "Ngôn Nại, sinh nhật vui vẻ!" Phong Lăng Kiên khẽ mỉm cười với , theo quan hệ với Ngôn Diễn, ta xem như em của đàn em, là đặc biệt hay xấu hổ, ta cố ý đùa mà cười cười với , hay cười, ta ghét cảm giác mình như con ruồi vây quanh con .


      Quả nhiên, Ngôn Nại tiếng cảm ơn, lập tức quay đầu nhìn nữa.


      "Ngôn Nại, có hứng thú làm diễn viên đóng phim hay ?" Phong Lăng Kiên có trêu chọc , đến công việc, ta chưa bao giờ giỡn.


      Ngôn Nại quay đầu lại, biết có hứng thú hay , có kể chuyện trước kia cho ai biết, ta làm sao biết được? Đối mặt với đàn của trai, thành , "Em biết, nếu như em nghĩ muốn thử làm diễn viên, em tìm đạo diễn dễ tính." Lần đó đến trường quay chỗ Phong Lăng Kiên làm việc vẫn còn nhớ, sắc đẹp có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, nhưng thể bởi vì sắc đẹp mà phải trao đổi cái gì, rất có nguyên tắc.


      Đây là ta bị này cự tuyệt? Phong Lăng Kiên lắc đầu cái, có đạo diễn nào dịu dàng sao? Coi như có đạo diễn dễ tính nữa, vào trường quay làm sao còn có thể dễ tính được nữa. ta còn biết bị Ngôn Nại đánh đồng vì thưởng thức nghệ thuật mà phải hy sinh, nếu ta biết, ta nhất định hối hận vì vừa rồi có hành động lớn mật trêu trọc này.


      "Đàn , cũng có ngày bị người khác ghét bỏ a! Tiểu Nại ấy bị bộ dáng lúc làm việc của hù sợ rồi." Ngôn Diễn cười ha ha, diễn viên được đàn chủ động mời nhiều, khó có khi chủ động lần, lại bị chê. Đặc biệt là bị tay mơ như Ngôn Nại cự tuyệt, đàn coi trọng ở điểm nào vậy?


      Trong khi hai người bọn họ trò chuyện, họ chuyện Ngôn Nại chen chân vào được, cũng chưa tham gia. ngồi an ổn nhìn lên sân khấu biểu diễn, người thiếu niên kia là ca sĩ của quán bar này sao? Y hát liền lúc ba bài rồi.


      Những thanh bên ngoài dường như liên quan đến y, mình y hát những bài hát của mình, giống như xung quanh chỉ còn lại y và lời hát, tay y là chiếc đàn ghi - ta gẩy ra những giai điệu phù hợp với dòng nhạc thịnh hành nay, ngồi yên lặng nghe, sau khi nghe xong có thể lập tức quên mất, y vẫn như cũ phối hợp với những nốt nhạc, loại khí chất kiên cường.


      Ba có qua, Ngôn thị cần người mới. Ngoại hình của y tệ, giọng hát trong trẻo, khí chất bất phàm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, chỉ cần cho y cơ hội, có chỗ dựa vững chắc, Ngôn Nại nghĩ muốn đưa y về công ty.


      " trai, y làm ca sĩ dưới trướng Ngôn thị thế nào?" Ngôn Nại hỏi Ngôn Diễn.


      Ngôn Diễn nheo đôi mắt đào hoa lại quan sát người thiếu niên biểu diễn sân khấu lúc, cười nhạo tiếng, "Ba để ý đến y, người như y có rất nhiều.”


      Những người vừa biết đánh đàn ghi - ta vừa biết hát hai bài hát có đầy đường, nhưng có thể trở thành ca sĩ quá ít. Ca sĩ mà Ngôn thị ký hợp đồng phải là loại non nớt thế này, chỉ dựa vào diện mạo, trong tay có bằng tốt nghiệp đại học, có sở trường là có thể được công ty giải trí Ngôn thị nhìn trúng. Y muốn xuất trước công chúng ít nhất trước đó cũng phải có người biết đến y, có chút nhân duyên nào đó với khán giả. Ví như tham gia vào cuộc thi cả nước mang tính chất XX tranh được giải cao; ví như chụp ảnh quảng cáo cho những nhãn hiệu lớn, ở trong giới nghệ sĩ có chút danh tiếng; ví như có quan hệ với nhân vật nổi tiếng bậc thầy nào đó, biểu khắp nơi cũng tệ.


      Người thiếu niên sân khấu ở quán bar, toàn thân y mặc trang phục như cao bồi, cái liếc mắt là nhận ra quần áo của y là đồ bình thường rẻ mạt, nhưng là chiếc đàn ghi - ta tay y lại là hàng tốt làm bằng gỗ lê vàng, miếng kim loại dùng để gảy đàn chính là gỗ đàn hương sắc đàn ghi - ta đầy đặn, mượt mà, giá của nó thấp, là chiếc ghi - ta tốt. Từ chuyện này có thể nhận ra được, y quan tâm quần áo của mình thế nào, y là người nhạc, y đem tất cả những gì tốt nhất cho nhạc.
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Thần_Điệp_9x

      CHƯƠNG 30:


      Trong khoảng thời gian này Ngôn Nại có học đàn ghi - ta, thanh điệu đàn ghi - ta tốt hay xấu có thể phân biệt được, thiếu niên này khiến rất vừa ý, người lòng thích nhạc nhân phẩm hẳn kém, y có tiềm lực, Ngôn Nại muốn tìm kiếm người mới, quyết định muốn đưa thiếu niên chơi đàn ở quán bar này vào Ngôn thị.


      Nếu ba đồng ý, để ba nhìn thấy thực lực của . Ba Ngôn quá cứng nhắc! Trước mắt phải làm cho mục tiêu của đồng ý ký hợp đồng với giải trí Ngôn thị, có 80% hy vọng có thể thuyết phục được y. Vì công ty giải trí Ngôn thị, vì con át chủ bài này, đáng để thử!


      Ngôn Nại đến quầy bar hỏi thăm thông tin về thiếu niên sân khấu từ người phục vụ, ra y là sinh viên khoa Y, tuần đến đây biểu diễn hai buổi tối, thời gian cụ thể của mấy ngày biểu diễn này cố định, y phải là ca sĩ của quán bar, có ràng buộc tốt, tên là Ngụy Hiểu Thiên, hai mươi hai tuổi, là người phương nam ở thành phố D.


      Chủ ý quyết, Ngôn Nại càng thêm chú tâm nghe Ngụy Hiểu Thiên hát, càng nghe càng có cảm giác người mình nhìn trúng tệ, nếu như y ký hợp đồng với Ngôn thị, tương lai nhất định trở thành ca sĩ nổi tiếng của Ngôn thị. Ngôn Nại giống như nhìn thấy cảnh tượng hào quang chói lọi người Ngụy Hiểu Thiên.


      Ngôn Nại chờ Ngụy Hiểu Thiên hát xong rời khỏi sân khấu , chuẩn bị từ quầy bar ra phía sau sân khấu tìm y, với Ngôn Diễn tiếng, " trai, em ra ngoài, lát nữa quay lại."


      "Muốn làm gì làm , trai ủng hộ em." Biểu của Ngôn Nại rất ràng, xem ra là muốn đem tên ca sĩ của quán bar kia đưa về công ty, ủng hộ , hy vọng ba giống như lúc trước ngăn cản giờ lại ngăn cản em . Về phần tên ca sĩ quán bar kia cứ để cho Ngôn Nại chơi , chơi hỏng cũng phải chuyện lớn gì, chừng đối với y còn là chuyện tốt, được em nâng đỡ, có Ngôn thị ở dây, có gì là khó khăn cả.


      Ngụy Hiểu Thiên hát xong ca khúc cuối cùng, y giống như thường ngày, cất đàn ghi - ta vào hộp rồi rời khỏi sân khấu, trở lại phòng nghỉ ngơi của quán bar. Truy Ca chỉ là quán bar , bởi vì nó có phong cách riêng biệt mà có chút danh tiếng, sân khấu biểu diễn trong quán bar được nhiều người để ý, cho nên Truy Ca có gì đặc biệt ở sau sân khấu, chỉ có phòng nghỉ ngơi vừa phải và mấy phòng thay quần áo, phòng thay quần áo của Truy Ca cũng có thể trở thành phòng trang điểm, tới Truy Ca biểu diễn, trước khi lên sân khấu các ca sĩ đều chuẩn bị ở đây.


      Ngụy Hiểu Thiên cần tháo trang sức, cũng cần đổi quần áo, y đem đàn ghi - ta bỏ vào trong túi xách, liền chuẩn bị trở về trường học. Y mở cửa phòng thay quần áo ra, liền thấy nở nụ cười rạng rỡ đứng trước mặt y, thanh lệ như hoa phù dung nổi mặt nước, xinh đẹp, đáng , duyên dáng và kiều.


      "Xin chào, Ngụy Hiểu Thiên, tôi muốn chuyện riêng với chút, bây giờ có thể chuyện ?" Ngôn Nại mở miệng .



      "Xin chào." Ngụy Hiểu Thiên từ chối đề nghị của ...., biết tên của y, chắc chắn tìm y có chuyện quan trọng, y gật đầu cái, " vào , trong phòng thay quần áo có ghế ngồi."


      Y xong nghiêng người tránh đường, gian phòng thay quần áo chứa năm người cũng thành vấn đề, người tới Truy Ca xem biểu diễn mình, y suy nghĩ điều này chút, gian của phòng thay quần áo . Trong phòng nghỉ ngươi có người thường xuyên qua lại, muốn chuyện riêng chỉ có thể ở trong phòng thay quần áo.


      Sau khi Ngôn Nại vào, Ngụy Hiểu Thiên nghĩ Ngôn Nại là , y cẩn thận có đóng hẳn cửa phòng, để khe hở , y đứng ở cửa bên, có thể thông qua khe hở đó nhìn việc bên ngoài.


      "Tôi tên là Ngôn Nại." Ngôn Nại có danh thiếp, tự giới thiệu về mình, "Lúc nãy hát ở sân khấu, tôi vẫn luôn chú ý đến , giọng hát của tệ, sử dụng thanh vận rất điêu luyện, tôi mới học đàn ghi -ta được mấy ngày, đánh giá được đẳng cấp của . Tôi muốn ký hợp đồng với , sau khi trở thành ca sĩ của công ty, công ty tận lực bồi đắp ." Y là sinh viên khoa Y, trở thành ca sĩ phải là giấc mộng của y sao? Đây là cơ hội tốt cỡ nào, y nhận lời chứ?


      " đến săn ngôi sao?" Ở trong mắt của Ngụy Hiểu Thiên, Ngôn Nại còn quá tuổi, khả năng thuyết phục cao, y tin mình có số may mắn như thế, chuyện trời sập này làm sao lại rơi trúng người mình? Phản ứng đầu tiên của y là này giỡn với , đoán chừng trong quán bar có bạn của , bọn họ đánh cuộc hoặc là trò chơi, phái tới trêu chọc .


      "Cứ xem là như thế , có đồng ý ? Ký hợp đồng với công ty đối với cũng phải chuyện gì xấu." Ngôn Nại với .


      Ngụy Hiểu Thiên trầm mặc, trong lòng quá tin tưởng lời của Ngôn Nại, nhưng lại ôm tia hy vọng nho , y đương nhiên muốn trở thành ca sĩ, ký hợp đồng với công ty giải trí có bao nhiêu chỗ tốt, cho nên mới cảm giác . Y từ thích ca hát, nhà y ở trong huyện , mẹ là giáo viên, dạy nhạc ở trường tiểu học, ba mẹ làm cùng trường, ba là giáo viên dạy văn, gia đình y rất bình thường.


      Ngôn Nại muốn tiếp ký hợp đồng làm nghệ sĩ của công ty giải trí Ngôn thị có bao nhiêu ưu thế, còn chưa ra lời, đúng lúc trong phòng thay quần áo sát vách truyền đến thanh của nam nữ.


      "An tiểu thư, mới vừa rồi biểu diễn rất đặc sắc, tài hoa của có thể mê hoặc lòng người, tư chất hơn người này nên mai ở quán bar, xinh đẹp như vậy thích hợp với những sân khấu lớn hơn, tỏa hào quang khắp nơi!" Gã đàn ông kia cần nghỉ lấy hơi hết đoạn dài toàn câu ca ngợi, hai chữ hào quang cuối cùng trong miệng gã rất cao, giống như là nhìn thấy vạy, gã tiếp, "Tôi là người săn ngôi sao, tôi phát minh châu bị che khuất, xuất của tôi chính là bước ngoặt quan trọng trong vận mệnh của , tôi là tri nhìn ngựa, tôi để cho toàn thế giới biết đến .... ...."


      Ngôn Nại nghe gã đàn ông ở bên kia vách tường về viễn cảnh tươi đẹp, nghĩ lại mới vừa rồi có phải quá ít với Ngụy Hiểu Thiên hay ? Còn có biết nhìn ngựa phải là Bá Nhạc[1] sao? Thế nào biến thành tri rồi hả?
      [1] Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người biết phát , bồi dưỡng nhân tài, ‘Bá Lạc’ chỉ dùng cho cá nhân mà còn có thể chỉ tập thề.



      "Tiên Sinh, xin hãy gọi tôi là Angela, tôi đến quán bar biểu diễn vì nhà tôi rất nghèo, tôi chưa có kinh nghiệm." Người tự xưng là Angela chậm rì rì .


      "Nghệ danh này của nghe hay, ta là Mỹ Văn - người săn ngôi sao của công ty hữu hạn Tư Thâm, hy vọng có thể ký hợp đồng với công ty tôi, công ty tôi đem tất cả vốn liếng để đầu tư cho , vì tạo ra những tác phẩm mê người nhất; công ty chúng tôi có nhóm nhân viên tiếp thị rất tốt, có thể khiến trong thời gian ngắn, trở nên nổi tiếng......" Gã đàn ông săn ngôi sao bắt đầu giới thiệu về công ty gã. (Ta nghe sao thấy sặc mùi mờ ám quá. :v)


      Ngụy Hiểu Thiên nhíu mày , Ngôn Nại lúng túng, gã đàn ông ở sát vách căn bản là tên lừa đảo, khoác cần nháp (ý là dối cần suy nghĩ, viết trước). vừa mới mình là người săn ngôi sao, y nghĩ đến đoạn lớn lời khoác của gã đàn ông bên kia, trong đôi mắt Ngụy Hiểu Thiên viết đầy tin tưởng, y đề phòng nhìn .


      "Các người cùng hội?" Ngụy Hiểu Thiên rất thẳng thắn hỏi.


      tại sao có thể cùng cái gã cái gì tri cái gì Bá Nhạc cũng phân biệt được lừa gạt người khác là cùng phe! "Dĩ nhiên phải, tôi là đại diện của công ty giải trí Ngôn thị." Ngôn Nại ra tên công ty nhà mình.


      Ngụy Hiểu Thiên kinh ngạc, này hoặc là đùa hoặc là những lời , gã tự xưng là người săn ngôi sao đến lừa gạt bên kia cũng dám lấy danh công ty giải trí Ngôn thị ra lừa gạt, muốn vào làng giải trí người nào lại biết đến công ty giải trí Ngôn thị, gã lừa gạt kia cũng vào được cửa chính của Ngôn thị đâu. Ngụy Hiểu Thiên có chút kích động, chỉ là còn quá tuổi, đủ mười tám tuổi rồi sao? Tuổi tác lên điều gì, nhưng là đầu năm nay những tên lừa gạt quá nhiều, nhiều loại mánh khóe cao siêu gạt người, biết bao nhiêu người bị lừa, tìm đến tự xưng là 'người săn ngôi sao' cũng phải người đầu tiên.


      Ngôn Nại biết Ngôn thị chính là quân bài lớn, lời hoa mỹ gì đó cũng cần phải , lấy công ty giải trí Ngôn thị so với bất cứ lời quảng cáo nào đều hữu hiệu hơn. "Tôi trước để lại số điện thoại cho , cứ suy nghĩ kỹ chút, sau khi suy nghĩ xong, nếu như nguyện ý cùng Ngôn thị ký hợp đồng, chủ nhật này đến Ngôn thị tìm tôi, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi." là ghét gã lừa gạt kia quá, vốn còn muốn hôm nay có thể thuyết phục được Ngụy Hiểu Thiên, thuận tiện bàn với y chút về nhạc, kế hoạch của đều bị gã lừa gạt kia làm cho rối loạn rồi. có ý định tiếp tục chuyện với Ngụy Hiểu Thiên, coi trọng y, nhưng đem mình đặt ở vị thế quá thấp, dây dưa, gây với y, tại người có tài cũng có thể bán buôn được rồi, người tài còn có thể ít sao?


      "Cảm ơn, tôi suy nghĩ kỹ, tôi có câu trả lời chắc chắn với trước chủ nhật." Ngụy Hiểu Thiên nhìn thẳng.


      Ngôn Nại sợ bị Ngụy Hiểu Thiên từ chối, nếu y muốn làm ca sĩ lại từ chối , chỉ có thể y mất cơ hội tốt lần này, tiếp tục tìm mục tiêu thích hợp khác, đào tạo đội ngũ nghệ sĩ thuộc về Ngôn thị nhà . Chỉ là cơ hội được Ngụy Hiểu Thiên nắm chặt, ngày thứ ba y liền liên lạc với , trả lời chắc chắn y đồng ý ký hợp đồng với công ty giải trí Ngôn thị.


      Chủ nhật, Ngôn Nại có tiết ở trường, đến công ty, và Ngụy Hiểu Thiên hẹn buổi sáng gặp nhau ở đại sảnh Ngôn thị.


      Trong lòng Ngụy Hiểu Thiên rất thấp thỏm chỉ thân mình đến Ngôn thị, y bấm điện thoại gọi cho Ngôn Nại, có ai dẫn đường, y thể tùy tiện vào đại sảnh của Ngôn thị, y y đứng trước cửa ra vào Ngôn thị, ngừng nhìn quanh cửa ra vào, chỉ sợ Ngôn Nại ra, tất cả chỉ là trò đùa tàn ác của .

      Ngôn Nại xuất khi y chờ đợ đến suốt ruột, từ trong thang máy ra, tới trước mặt y, đây phải là y nằm mơ. Y hoảng hốt theo sau vào Ngôn thị, vào thang máy, vào phòng làm việc.


      "Về sau khi làm ca sĩ, thể có những hành động mạo hiểm như hôm nay, phải hết sức chú ý đến lời và cử chỉ của mình." Ngôn Nại nhắc nhở y, có thể hiểu được tâm tình của y, mộng đẹp sắp trở thành thực, rất vui mừng, rất kích động, cảm giác như mình nằm mơ vậy. Ký hợp đồng chỉ là bước đầu tiên, từng bước sau này của y rất khó khăn.


      Ngụy Hiểu Thiên cúi đầu thầm ảo não, y vui mừng có chút thái quá, trước mặt y là tuổi so với y còn hơn, từ khi ở Truy Ca đến bây giờ, đều là biểu tình bình thản ung dung lanh nhạt. Biểu của y hôm nay thực là hỏng bét, còn để cho nhắc nhở y. Y bình thường cũng phải như thế, có thể bị trời sập xuống đập cho hôn mê rồi. có thái độ thân thiện cùng khí chất dịu dàng, vô cùng thân thiện, hòa đồng và hơn người, y quên mất phải thu lại tâm tình của mình, có chút luống cuống.


      "Người mới vào công ty cũng tham gia học thêm về các tư chất của người nghệ sĩ, tôi tin tưởng có thể làm tốt." Ngôn Nại trấn an y , " trước điền vào bảng này, điền xong đưa sơ yếu lý lịch của cho tôi." Sơ yếu lý lịch y chuẩn bị từ ngày thứ năm khi thông báo.


      Ngôn Nại chờ Ngụy Hiểu Thiên điền thông tin xong, nhìn qua trước lần, nhạc cụ của y là đàn ghi - ta, đàn ghi - ta cổ điển cấp tám, so với S.nirvanaqi có đơn điệu chút, ca sĩ cũng nhất thiết phải biết nhiều loại nhạc cụ a, y có thể hát tốt là được. xem trọng chính là tiềm lực và nhân phẩm của y, Ngôn thị phát triển cần phải có nghệ sĩ, có chọn người ở trong công ty, sợ chọn phải những nghệ sĩ lòng với Ngôn thị, chẳng phải lãng phí vô ích thời gian và tinh lực sao?


      Sau khi xem xong, Ngôn Nại đưa Ngụy Hiểu Thiên tới bộ phận nhân của công ty tiến hành kiểm tra, ghi tên, ký hợp đồng. khái quát lượt quy trình thủ tục với y. Đào tạo người mới cho Ngôn thị, phải tự có thể quyết định, trước khi ký hợp đồng công ty có người đặc biệt đến tiến hành khảo nghiệm người mới. Ba Ngôn đồng ý, cho thân phận trong công ty, chính là trợ lý của Clrence, trợ lý của trợ lý.


      Thời điểm Ngôn Nại đến, còn có tên đại diện cho công ty Tư Thâm mang theo hai người mới ở ben trong, người đại diện có thể mang theo đồng thời mấy nghệ sĩ, tiếp nhận an bài nghệ sĩ bên ngoài của công ty, ta cũng có thể tự mình tìm kiếm người mới.


      Bọn họ thành công ký được hợp đồng, hai người mới kia hướng mọi người lời cảm ơn.


      Ngôn Nại đưa bảng thông tin và sơ yếu lý lịch của Ngụy Hiểu Thiên đưa cho người hôm nay đến khảo nghiệm. Địa vị của người này ở công ty giải trí Ngôn thị thấp, tất cả mọi người gọi ông ta là lão Phí.


      Ông ta vừa nhìn sơ yếu lý lịch vừa nhìn Ngụy Hiểu Thiên, lần này Ngụy Hiểu Thiên tỏ thái độ giống như lúc nãy gặp Ngôn Nại biểu hốt hoảng, lúng túng, y thoải mái đứng ở đó, mặc cho người khác nhìn.



      "Công ty phải là nơi có thể đùa giỡn, xin thận trọng." Lão Phí , ông ta đối với hai người con của Ngôn tổng đều bất mãn, vì Ngôn Diễn và Ngôn Nại mà công ty tổn thất rất nhiều, ông ta phải là thành viên của hội đồng Quản trị của công ty, chuyện lớn của công ty tới lượt ông ta mở miệng chuyện, ông ta chính là ưa hai người trẻ tuổi này làm hại công ty.


      Chuyện của Ngôn Nại ở trong buổi biểu diễn của S.nirvanaqi, phần lớn người trong công ty biết, bọn họ cho rằng đó là sắp xếp trước đó của công ty, tại sao có chuyện Ngôn Nại lên sân khấu khi S.nirvanaqi muốn mời người mới tham gia, vậy khẳng định là cầu bốc đồng của Ngôn Nại. Ngôn Nại đưa ra hai bài hát, bọn họ càng để vào mắt.


      Tên đại diện kia còn chưa ra liếc mắt nhìn Ngôn Nại cái, trong mắt là khinh thường, kiêu ngạo với lão Phí, cần thiết phải giải thích cái gì với ông ta, tương lai lâu sau bọn họ phải ngậm miệng thôi.


      Thời điểm Ngụy Hiểu Thiên ký hợp đồng, Ngôn Nại quay đầu lại, ánh mắt của tĩnh lặng con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào tên đại diện kia, chậm rãi , "Mã tiên sinh, chúng ta chờ mà xem, y và hai người ngươi lựa chọn người nào nổi tiếng trước."
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :