Chương 9 - ở bên em (1) Trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy là , có thể dựa vào. Nỗi sợ bóng tối được quét sạch, chỉ còn mùi hương nhàn nhạt lẫn với mùi thuốc người . cảm nhận được ngồi xổm xuống. dùng hai tay ôm Kỷ Ức, sau đó buông ra, thấp giọng : " xin lỗi, Tây Tây, ra ngoài hút thuốc." " sao......" Kỷ Ức bị đôi mắt của chăm chú nhìn, đột nhiên cảm thấy so với bóng tối còn đáng sợ, lập tức cúi đầu, lùi hai bước, bất chấp chạy về phòng. Từ đầu đến cuối dám quay đầu nhìn . Sau đó bà dì biết Kỷ Ức bị dọa, mới áy náy là bà thấy Quý Thành Dương ra khỏi cửa, muốn tiết kiệm điện nên tắt đèn bệ xi-măng. Bà dì xong, còn xoa đầu Kỷ Ức: "Mười bốn tuổi, lớn rồi, sao còn sợ bóng tối nha?" Kỷ Ức đặc biệt ngượng, cởi giày, lên giường ngủ với bà dì. Chú tài xế và hai lính chung được sắp xếp ngủ nhà hàng xóm, chỉ có Quý Thành Dương dẫn Kỷ Ức ở lại nhà bà dì, ba người ngủ chung phòng, Kỷ Ức và bà dì ngủ giường. Còn Quý Thành dương đắp chăn bông ngủ ở tràng kỷ gỗ. ở gần lò lửa, nửa đêm mơ màng tỉnh, thấy bà dì mở đèn, đến dém chăn giúp . Kỷ Ức ngồi dậy, nghi hoặc nhìn bà. Bà dì cười cười, giọng : "Sợ chăn bắt lửa." gật đầu. Bà dì thuận tay cầm áo lông của Quý Thành Dương lên, lấy hộp kim chỉ ra. "Làm việc, bị rách." Bà dì biết nghe hiểu tiếng địa phương lắm, cố gắng đơn giản. Kỷ Ức nhìn áo lông của , quả nhiên ở dưới túi áo bên trái bị rách lỗ. May mà bên trong áo lông còn lớp, chỉ là bị rách vậy rất khó coi. Bà dì ngồi đối diện đèn, xỏ chỉ qua kim cũng vất vả. "Để cháu giúp bà." Kỷ Ức giọng . "Đứa bé ngoan." Bà dì cười hì hì, đưa kim bạc và chỉ đen cho . Thậm chí còn bắt đầu dạy vá lỗ rách như thế nào. Vì thế, đêm đó Quý Thành Dương nửa đêm tỉnh lại, mở mắt phát đèn mở. dùng tay phải che mắt, thích ứng với ánh sáng rồi nhìn hai người giường, vốn là định hỏi Kỷ Ức có muốn WC nữa , lại thấy cầm áo lông của mình, chăm chú nghiêm túc khâu vá....... Rất nhiều năm sau, khi ở giữa lửa đạn đinh tai nhức óc, nằm nền đất trộn lẫn máu tươi, đối mặt với tử vong, thấy phải thiên sứ hay ác ma, mà là buổi tối mùa đông năm 2000 này. Mùa đông này, Kỷ Ức ở trong trấn núi, ở nơi chỉ có thể nhờ lò lửa sưởi ấm, dưới ngọn đèn mờ mờ, từng đường kim mũi chỉ khâu vá quần áo của . Đó là....... của , và tổ quốc của . Ngày hôm sau, lúc sắp rời , có cậu bé tên A Lượng đến nhà bà dì. Cậu bé có chút ngại ngùng, nhìn qua có vẻ lớn hơn Kỷ Ức hai ba tuổi. Cậu bé đó ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến, giọng vài câu với Quý Thành Dương, cậu ấy bảo, cậu muốn rời khỏi nơi này, hơn nữa chỉ chính mình rời , còn muốn dẫn theo những người ở trấn ra ngoài sống cuộc sống tốt hơn. Bà dì cười, những người tới tiễn Quý Thành Dương cũng cười. búng trán cậu bé, bảo trẻ con suy nghĩ ngốc nghếch, thành tích tốt thôi , còn thích ôm mộng lớn. Có người còn , sau này kiếm nhiều tiền cưới vợ mới là quan trọng nhất. Trấn này có hơn 3000 người, là trấn lớn ở địa phương này. Hơn 3000 người, còn chưa bằng số người trong trường phụ trung nho kìa. Tri thức thay đổi vận mệnh, nhưng nếu có tri thức........ Kỷ Ức duỗi tay sưởi ấm bếp lò, tưởng tượng được, cậu bé đó ngoại trừ làm công còn có thể rời khỏi đây bằng cách nào. Nhưng chỉ dựa vào làm công...... có thể đạt được nguyện vọng sao? Quý Thành Dương đưa tay kéo cậu bé đến trước mặt mình, dùng tiếng phổ thông cực kỳ ràng : "Người có dũng khí gánh vác lý tưởng của mình, mới có cơ hội trở thành lý tưởng của người khác." Cậu bé nghe lời này, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng qua lát lại có chút xấu hổ: "....... Em chỉ muốn có thể thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của em bên mình, muốn kiếm nhiều tiền, muốn sống cuộc sống tốt hơn người khác." cười, hề keo kiệt cổ vũ cậu bé: "Điều đó sai." suy nghĩ về lời của . Đến khi hai người lên xe, mới giọng hỏi : "Vì sao, hướng cậu ấy đến lý tưởng vĩ đại hơn?" Đây là tiêu chuẩn giáo dục từ bé của bọn họ. nhìn bà dì ở bên cạnh đưa tiễn, còn có vài người khác và A Lượng, có chút cảm giác luyến tiếc bà dì dạy mình khâu vá. cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời trả lời vấn đề của : "Em thể cầu người bụng đói lại cống hiến vụ lợi, đúng ? phải chỉ có cứu vớt thế giới mới được gọi là 'lý tưởng'." suy nghĩ, nhàng ừ tiếng. Bỗng nhiên thấy dùng ngón tay tùy tiện sờ sờ chỗ dưới túi bên trái, đó là chỗ rách đêm qua vừa vá lại. hơi ngượng: "Bà dì có lỗ vá đẹp nữa, quần áo của chất liệu tốt, vá tạm trước để tránh rách nhiều hơn. Đến khi về Bắc Kinh tìm thợ may làm." Xe chạy bon bon, hồi sau tuyết rơi, đường rất ít xe qua lại. Có lẽ đúng như lời chú lái xe , ở đây chưa phải là khu thắng cảnh, nên chỉ có thanh niên thích khám phá mới tìm đến. Chạy được nửa đường, liền gặp người hỏng xe giữa đường, lái xe rất tốt bụng, xuống xe giúp đỡ bọn họ xử lý. Ba cậu trai ở chiếc xe kia đến đây, chuyện phiếm với Quý Thành Dương. Nhưng..... ra Quý Thành Dương chú ý bọn họ lắm. Khi nghe tài xế gọi tên Quý Thành Dương, có thể lên đường tiếp, trong ba cậu trai đột nhiên giật mình, vô cùng phấn khích chống tay ở cửa kính xe, thò đầu vào: " là Quý Thành Dương? Quý Thành Dương ở Đông Thành? Em là La Tử Hạo nè, em họ của Vương Hạo Nhiên, vừa mới nhận được offer của Penn Law[1], xác định là đàn em của rồi." Quý Thành Dương hơi suy nghĩ: "Hình như có nghe Vương Hạo Nhiên nhắc đến." Kỷ Ức nghe mà muốn cười, cúi đầu mím môi cười trộm. Người tên La Tử Hạo kia có vẻ rất sùng bái Quý Thành Dương, trò chuyện với lâu. Bởi vì ba người La Tử Hạo đường về, nên đặc biệt nhiệt tình hẹn ngày sau ở Bắc Kinh gặp mặt..... Kỷ Ức lắng nghe, quan sát, bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác sùng bái của Noãn Noãn. Ba của Noãn Noãn từng thuận miệng qua, mỗi nhóm bạn bè đều có nhân vật linh hồn, chỉ khi có người như thế mới có thể duy trì nhóm bạn đó giải tán. Lúc đó chỉ nghe qua, nhưng giờ phút này, ở ngay đây, nhìn thấy trai sùng bái bắt chuyện với , thậm chí hai người còn lại cũng mang vẻ mặt ngưỡng mộ, thình lình hiểu ra. Chú tiểu Quý..... Hẳn chính là nhân vật linh hồn đó. Xe của mấy người nọ được sửa chữa tạm thời, miễn cưỡng có thể lái được đến thành trấn. Khi tạm biệt bọn họ, Quý Thành Dương mới nhớ ra gì đó, thuận miệng hỏi: " nhớ, trong nhóm các em có người tên là Cố Bình Sinh." La Tử Hạo lập tức cười: "Là em tốt của em." Quý Thành Dương hình như vừa cười, khi tài xế chuẩn bị chạy , ném hộp thuốc lá cho La Tử Hạo: "Người Trung Quốc đều là tinh , đừng làm xấu mặt dân tộc." Xe chạy . La Tử Hạo bị lời này khuấy động, từ túi áo lấy ra hộp thuốc lá, ném vào qua cửa sổ: "Thuận buồm xuôi gió!" Xe bắt đầu tăng tốc, tiếp tục dọc theo con đường lượn quanh núi. Mây mù lượn lờ, cực kỳ xinh đẹp. Mà những người tình cờ gặp kia, sau vài ngã rẽ, rốt cuộc khuất bóng. Kỷ Ức nhìn rút điếu thuốc ra, kẹp tay, dùng bật lửa châm. Sau đó, dưới nắng sớm, chậm rãi thở ra vòng sương khói. Gió rất lớn, vậy mà chốc sau tuyết lại rơi. hơi lạnh, kéo khóa áo lông lên, giây tiếp theo, Quý Thành Dương liền giúp đội cả mũ của áo lông lên: "Lạnh?" gật đầu: "Hơi lạnh." "Buổi chiều có thể thấy núi tuyết." . Núi tuyết. lập tức dấy lên mong chờ. Qua giữa trưa, bọn họ tới nơi dừng chân, thời tiết lại chuyển ấm. Khi chú tài xế muốn vào sâu trong núi nữa, người địa phương tiếp đón hơi lo lắng khuyên bảo rằng đường rất nguyên hiểm, tình trạng đường sá đến thôn Á Đinh rất kém, khó xe. "Năm ngoái còn có hai thanh niên, ......." Người tiếp đón giọng với tài xế. Nhưng lộ trình còn xa, chẳng lẽ lại bỏ giữa chừng? "Có những nơi, đến xem trước khi nó trở thành khu thắng cảnh, cũng tệ." Cuối cùng, Quý Thành Dương vẫn quyết định dẫn . Quý Thành Dương ôm Kỷ Ức, cưỡi ngựa, coi như dùng sức của đôi chân, về hướng ngọn núi. Người và ngựa đến phía trước liền thấy con đường đất, ở sâu trong rừng cây, kéo dài vào trong, thậm chí còn có khi qua vách núi dốc. dựa vào Quý Thành Dương, dám xem phong cảnh bên vách núi, khuôn mặt được khăn quàng cổ che kín, chỉ lộ ra đôi mắt, nghe người dẫn đương liên miên. Đến khi thực nhìn thấy núi tuyết, kinh ngạc đến ngây người. Cây cỏ đủ màu rực rỡ đan xen, màu đỏ đậm đà, màu vàng, điểm xuyến trảng cỏ xanh biếc, mà dõi mắt về phía xa xa, là núi tuyết trắng xóa...... Gần như có người. Xung quanh trừ nhóm người bọn họ, ở xa xa còn có nhóm khác. Bọn họ đứng thảo nguyên, ngờ lại thấy cầu vồng. Cầu vồng ở đây khác với trong thành phố, kéo dài đến tận chân trời, vô cùng xinh đẹp. Kỷ Ức nhớ lại, từng an ủi mình, dùng ly thủy tinh ở bàn tạo ra cầu vồng. Còn bây giờ, theo ngắm nhìn cầu vồng chân chính bao la hùng vĩ. xúc động kéo khăn quàng cổ xuống, hít vào khí ở nơi này: " đẹp quá." "Ừ," cười, "Rất đẹp." Ở đây, chỉ có trời đất, có thể quên hết mọi phiền não. Buổi tối trở lại nơi tiếp khách, Kỷ Ức vẫn rất hưng phấn, nhưng rốt cuộc cảm thấy thoải mái. Bác sĩ theo vội vàng kiểm tra, lấy ra bình dưỡng khí đơn giản, dạy hít thở như thế nào. Kỷ Ức đặt lồng dưỡng khí bịt miệng mũi, nghe lời học tập cách hít thở, ngẫu nhiên nhìn trộm Quý Thành Dương ở cạnh đống lửa. Vì ánh lửa bập bùng, bóng của ngừng lay động, khiến bóng dáng kéo dài, cả người có vẻ càng cao gầy. Ngũ quan của rất ràng, sườn mặt dưới ánh lửa rất đẹp. Nhất là đôi mắt dưới mái tóc đen ngắn kia. So với sao cao nguyên này còn đẹp hơn, giống như từ trong tranh bước ra vậy. Đột nhiên có cậu bé dân tộc Tạng chạy đến, dừng trước mặt , nhìn lồng dưỡng khí. chớp chớp mắt với bé, cách lồng dưỡng khí, thanh mơ hồ : "Chào bé." Cậu bé nhe răng cười, lại chạy . đáng . cười rộ lên, tiếp tục cúi đầu hít thở. Vì có phản ứng cao nguyên, có cảm giác môi bị khô. Ngàn vạn lần phải khỏe nhanh lên, bằng ..... lần sau dẫn mình chơi nữa. Lần sau? nghĩ đến từ đó, đột nhiên hít sâu, ngược lại vì hít dưỡng khí quá sâu, có chút khó chịu. "Tây Tây," Trước mắt xuất giày núi của , ngẩng đầu nhìn, ngồi xổm xuống, "Sinh nhật vui vẻ." ........... Chơi rất vui, quên luôn ngày sinh nhật. giữ cái lồng trong suốt, hơi yếu ớt : "Cảm ơn....... Chú tiểu Quý." " muốn gọi chú cũng sao." cười, hiển nhiên nhìn ra muốn gọi như thế. đưa ly trà bơ nóng cho , là có thể trị phản ứng cao nguyên, bản thân uống ly rượu tay. Kỷ Ức tò mò nhìn rượu trắng trong tay , như hiểu: "Đây là rượu lúa mì thanh khoa." tò mò. nhếch môi, cười cười: "Thứ này em uống được." [1]Penn Law: University of Pennsylvania Law School, trường ở thành phố Philadelphia, thuộcbang Pennsylvania của Mỹ. Đây là trường đại học Quý nhà ta theo học. P.S: Xin lỗi...... hôm bữa lu bu quên mất post truyện Chủ nhật bonus thêm chương tạ tội..... P.S 2: mình ko drop đâu.. [đương nhiên là trừ phi nhà xuất bản muốn mua thẳng bản dịch này, mà chắc ko có đâu... ] Mọi người ngủ ngon
thanks nàng nhiều nhoa. Mong chờ thêm chương nữa hóa ra chú Tiểu Quý còn già hơn Cố Bình Sinh sao ) cuối tuần vui vẻ nha nàng!!
Chương 10 - ở bên em (2) đường trở về, rốt cuộc khỏe lại. Lúc đến phải lòng vòng nhiều đường, đến thăm bà dì mất ba ngày, lúc về đỡ hơn nhiều, ngày rưỡi đến Thành Đô. Dọc đường trở về, dựa vào cửa sổ ngủ hơn nửa thời gian, có đôi khi tỉnh lại hiếu kỳ nhìn xem Quý Thành Dương làm gì, ngắm phong cảnh lúc rồi ngủ tiếp. đường ngủ mơ, đều là những điều vụn vặt, có khi là bị thầy giáo trách mắng, có khi là diễn tập trong dàn nhạc, cảnh tượng biến ảo, trước mắt lại ra cảnh tượng ở góc đại sảnh diễn tập, đàn dương cầm, ngón tay lướt phím đàn lưu loát sinh động......... Đột nhiên có trận chấn động, cảm giác dường như mình vừa bay lên vậy. Sau đó bị cơn đau bừng tỉnh, mở to mắt, vẫn mơ hồ , chỉ nhìn thấy cổ áo sơmi màu đen, cả người được đôi tay Quý Thành Dương ôm lấy, thân thể được bao bọc bảo hộ. theo bản năng nhúc nhích, : "Tây Tây, đừng vội cử động." xong, liếc mặt nhìn phía trước rồi mới chậm rãi buông tay. Sau đó, nhanh chóng kiểm tra xem có bị thương ở đâu . "Rách môi rồi?" thấp giọng hỏi, dùng ngón trỏ lau môi . Chất giọng của vốn lành lạnh, nên khi cố ý dịu dàng, luôn khiến người ta cảm thấy chút nhu hòa mềm mỏng. Chính là loại thanh này, mới khiến người sợ hãi nôn nóng bình tâm lại. "Vâng." Tim đập thình thịch, biết xảy ra chuyện gì, cũng liếm môi, có lẽ..... là tự cắn rách rồi? Rối loạn chốc, rốt cuộc nhìn thấy thảm trạng của chiếc xe. Còn hai giờ nữa là đến Thành Đô, tài xế lại ngủ gật, cả chiếc xe đâm thẳng vào xe tải phía trước. Trong tích tắc bẻ tay lái, tránh được ghế lái của tài xế, còn ghế phó lái bị va quẹt, thủy tinh vỡ vụn. Phút chốc nhìn thấy, hoảng sợ, tài xế chảy máu đầy mặt..... sau mới biết là vết cắt do thủy tinh vỡ văng trúng. May mà Quý Thành Dương ngồi chỗ kia. Lúc đều ngồi ở đấy, chỉ có nửa ngày này ngồi phía sau cùng . Vô cùng nhanh chóng xử lý giải quyết, dây dưa gì, Quý Thành Dương gọi xe đến trước, đưa tài xế và Kỷ Ức đến bệnh viện băng bó, kiểm tra. Quý Thành Dương kiên trì cầu bác sĩ kiểm tra cho , xác nhận có vấn đề gì mới đưa về nhà. Mẹ Noãn Noãn ở thư phòng lo lắng loanh quanh, nhìn thấy mới xem như thở ra hơi. "Kỷ Ức," Mẹ của Noãn Noãn vô cùng áy náy, tỉ mỉ nhìn , hỏi Quý Thành Dương, " kiểm tra hết rồi?" Quý Thành Dương gật đầu. Kỷ Ức ngược lại cảm thấy bản thân gây thêm phiền toái cho người khác. Trước khi rời khỏi thư phòng, cân nhắc hồi, với bọn họ: "Đừng với Noãn Noãn ạ." Quý Thành Dương và mẹ Noãn Noãn nhìn . hơi ngượng : "Sợ cậu ấy hoảng sợ." Tình bạn giữa và Noãn Noãn chính là như vậy. Kỷ Ức áy náy bản thân gây thêm phiền phức cho Noãn Noãn, Noãn Noãn cũng áy náy việc mình rời trước, để mình đối mặt nguy hiểm...... Kỷ Ức rời khỏi phòng, Quý Thành Dương nghĩ về lời vừa , muốn lại thôi. "Muốn hỏi Tây Tây còn vậy mà sao lại hiểu chuyện như thế?" Mẹ của Noãn Noãn đoán được suy nghĩ của , " ra có chút phức tạp. Ba mẹ Kỷ Ức là người ở nông thôn, mẹ Kỷ Ức vì muốn ở lại thành phố mà kết hôn với ba Kỷ Ức, có cảm tình gì, vốn tưởng rằng sau này tan, biết vì sao lại mang thai Tây Tây, thế là sinh ra." "Ừm, còn sau đó?" "Biết sinh chịu nuôi," Mẹ Noãn Noãn thở dài, "Để ông nội ôm về. Vấn đềlà, ba của Tây Tây là người duy nhất trong nhà theo nghiệp quân, quan hệ giữa hai cha con rất kém. Nghe , ông nội Tây Tây chỉ là làm hết đạo nghĩa mà nuôi dưỡng, chắc chắn thể để tâm chăm sóc rồi." hiểu vì sao, nhớ đến việc tự mình uống thuốc, thuốc giảm nhiệt lại tùy tiện nốc hết vào miệng, chỉ để bệnh quá khó chịu nữa. Mẹ Noãn Noãn là người đa sầu đa cảm, nhắc tới chuyện này, đôi mắt có chút hồng: "Em ít tiếp xúc với bé này, đứa bé này đặc biệt hiểu chuyện. Khi đó ở trong nhà lầu, khi Kỷ Ức bốn năm tuổi, tự mình ngồi trong sân phe phẩy cây quạt tự nấu thuốc bắc cho chính mình, cầm đồng hồ canh thời gian, được rồi bưng xuống đổ ra, để nguội bớt rồi tự uống." Mẹ Noãn Noãn cười khổ, "Chị từng thấy bé dùng kéo tự cắt bài thi của mình, còn có các bài văn được đăng báo, sau đó đem những bài 100 điểm đó, và những bài văn dán hết vào vở, đưa cho mẹ mình làm quà sinh nhật." ............... Quý Thành Dương lắng nghe, chỉ thấy trong lòng chua xót, thuận tay mò hộp thuốc, phát vứt ở bệnh viện rồi. "Chị lo bé đến thời kỳ phản nghịch học cái xấu, liền hỏi bé, có giận ba mẹ mình , bé trả lời chị thế này 'Dì, con đặc biệt hạnh phúc rồi. Thời ông nội trước khi kiến quốc là chân trần thi đại học, thuở sơ trung có tiền học phí còn phải suốt ngày đêm về nhà mới lấy được học phí'...... Aiz, em xem, nếu tính theo cách đó, tất cả những đứa trẻ Trung Quốc đều hạnh phúc hơn những đứa trẻ Châu Phi, nhưng quan trọng là, thể so sánh như vậy a......" Từ đầu đến cuối, Quý Thành Dương hề gì cả. Cuộc đời của bất cứ ai, những người đứng xem có tư cách bình luận, bởi vì bạn vĩnh viễn thể hiểu hết những chuyện người đó trải qua, mặc kệ là thống khổ hay hạnh phúc. Về vật chất, bé hạnh phúc hơn đại đa số những đứa trẻ núi. Nhưng, bé có cảm giác độc mà cả đời cách nào bù đắp. Mà những người ban tặng điều này, chính là tất cả người thân của bé. Mỗi thân thích đều khỏe mạnh, lại ai bằng lòng cho bé chút thương. Kỷ Ức câu được câu tán gẫu với Noãn Noãn, hai người cầm bài tây, nhàm chán chơi bài kéo xe. [1] Chú tài xế chảy máu đầy mặt, còn có mui xe bên ghế phó lái bị quẹt bung ra, thủy tinh vỡ vụn, tất cả những cảnh tượng đó vẫn quanh quẩn trong đầu Kỷ Ức. Tuy rằng qua rồi, nhưng buổi tối trở về nhà họ Quý, khi gặp được Noãn Noãn, vẫn có chút mất hồn mất vía, nghĩ đến mà sợ. Bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho mẹ, mượn di động của Noãn Noãn, chạy ra sân , tựa vào tường nhấn số điện thoại nhà. ai nghe, nhấn số di động của mẹ, chưa có ai tiếp. Kỳ rất ít gọi điện cho mẹ, hơn nữa, mỗi lần gọi đều tim đập thình thịch. Dường như đặc biệt mong chờ bên kia tiếp điện thoại, tiếng xin chào, cũng rất sợ, nghe câu đó...... Với ba càng xa lạ hơn, năm chuyện chẳng được vài câu. Trong di động vẫn vang tiếng đô đô đều đều, phải đường dây bận, mà là chưa tiếp cuộc gọi. ngồi xổm xuống góc tường, tay vọc mấy cục đá , bỗng nhiên nghe thấy tiếng: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?" Giọng ôn nhu, xoa dịu nôn nóng của : "Mẹ." "Tây Tây?" Hơi kinh ngạc. "Vâng....." "Thành Đô chơi vui ?" Mẹ chuyện với , vĩnh viễn đều như vị thế ngang hàng, như là.... người lớn với người lớn. "Vâng...." muốn hôm nay gặp tai nạn giao thông, đặc biệt đáng sợ, cả mui xe cũng bung ra, nhưng do dự hồi, chỉ hỏi: "Mẹ, khi nào mẹ về nhà ông nội thăm con......" "Qua thời gian nữa ." im lặng, hồi sau mới : "Con mua mấy món quà vặt ở Thành Đô cho mẹ nha, mẹ thích nhất mấy món cay mà.... Mẹ của Noãn Noãn ....." Nước mắt tự chủ rơi xuống, ngồi xổm nơi đó giọng : "Mẹ của Noãn Noãn , mấy món đó rất cay, ăn đặc biệt ngon." "Được." "Vậy con cúp máy đây, tạm biệt." "Tạm biệt." Điện thoại ngắt. tay nắm điện thoại, tay kia dùng sức khẩy gạch đỏ tường. Bức tường vì lâu năm, cào ra rất nhiều đất vụn. Đến khi nén được nước mắt mới trở về phòng, trả di động cho Noãn Noãn. Noãn Noãn vui vẻ cầm di động: "Sao tay cậu bẩn hết vậy, bao lớn rồi còn thế, nhanh tắm rửa ." Tâm trạng của rất tệ, nhiều, cầm quần áo tắm rửa. Tắm xong mặc áo ngủ ra, phát Noãn Noãn ngồi ghế lướt web, chuyện với lớp trưởng, xem ra vui lắm. Kỷ Ức hỏi ấy làm sao thế, Noãn Noãn hừ tiếng: " thể nhắn tin suốt được, di động sắp hết tiền, bảo mình ngủ sớm chút. Nhà bọn họ có mạng, bảo mình đêm nay phải sống thế nào đây." ừ, nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, mũi vẫn ê ẩm. "Kỷ Ức, chúng ta uống rượu ," Noãn Noãn đột nhiên giọng thào, "Mình muốn mượn rượu tiêu sầu." trầm mặc hồi, gật đầu. Vì thế, Noãn Noãn nhanh chóng chạy khỏi phòng, tìm được rượu lúa mì thanh khoa mới được người ta đưa đến hồi chiều. Noãn Noãn ôm bình rượu, giới thiệu đây là "Nồng độ tuyệt đối giống như rượu gạo, loại rượu hoàn toàn thể say.......", hai người ngồi trong phòng yên tâm lớn gan uống. Cụ thể ngủ như thế nào, chút ý thức cũng có. Hôm sau thức dậy, hai người được thay quần áo, nhét vào trong chăn. ........... Kỷ Ức hốt nhiên xấu hổ, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, mình ở nhà người ta làm khách đó a, Noãn Noãn cũng biến sắc: "Tiêu rồi, nhất định là mẹ mình đến, Kỷ Ức cậu còn nhớ gì ?" lắc đầu, hề có ấn tượng gì. Càng kỳ lạ hơn, thấy ai truy vấn chuyện này cả. Mẹ của Noãn Noãn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ có lúc ăn cơm, như cố ý như vô tình nhắc tới việc con nên uống nhiều rượu, sau này ra đường càng nên uống, nhất là tửu lượng kém như vậy. Kỷ Ức cúi đầu ăn cơm, cảm thấy mặt muốn thiêu cháy rồi. ngày trước ngày trở về, Quý Thành Dương tự lái xe, đưa Kỷ Ức và Noãn Noãn mặc sức dạo. Kỷ Ức và Noãn Noãn ăn cay, ăn đến nước mắt cũng chảy ra, vẫn quên việc mình với mẹ, chỉ vào đồ ăn hỏi Quý Thành Dương: "Món này có thể đóng gói mang về ?" hỏi lại: "Rất thích ăn? Muốn mang trở về?" "Vâng." "Vậy ăn nhiều chút, đóng gói được. Hơn nữa những món này ở Bắc Kinh cũng có." Thế à....... "Vậy có đặc sản đặc biệt gì ?" Kỷ Ức vô cùng nghiêm túc nhìn , "Phải đặc biệt cay cơ." "Lát nữa dẫn mua." Kết quả, dẫn hai người mua đặc sản, ăn tối, đến khi đèn đường sáng, Noãn Noãn thấy ven đường hay có các quán trà, cảm thấy nhất định phải thể nghiệm cuộc sống của người khác lần. Vì thế, chọn quán yên tĩnh, dẫn hai bé .... uống trà. Lúc chọn trà, phục vị viên của quán đặc biệt nhiệt tình, là kiểu nhiệt tình khi thấy nam nhân khôi ngô lại chỉnh chu. Noãn Noãn nhìn phấn khởi nhất, giọng thầm với Kỷ Ức: "Lúc trước mình ra ngoài với chú út, có đến Mỹ thăm chú, con đều đối xử với chú ấy như thế. Cậu thấy , chú út mình đặc biệt trêu người, càng xa cách người khác, người ta càng muốn cùng thêm hai câu, kiểu như.... khí chất đặc biệt hấp dẫn....." Kỷ Ức lắc đầu. cảm thấy xa cách....... Noãn Noãn liếc mắt xem thường, tiếp tục ôm di động, gửi tin nhắn ngừng nghỉ. Kỷ Ức rất ít uống trà, nhấp ngụm Thiết Quan của mình, lại nhìn trà Long Tĩnh của , thậm chí nhìn kỹ lá trà cũng thấy có gì khác. nhìn chằm chằm ly của . Quý Thành Dương nhìn ra ý nghĩ của : "Muốn nếm thử?" "Vâng." rót đầy ly của mình, đưa cho . nhấp ngụm....... ra cũng khác nhau lắm. nhớ ra gì đó, tiến lại gần, giọng hỏi : "Tối qua....... có biết chuyện em và Noãn Noãn uống rượu ?" gật đầu. "Chúng ta có làm chuyện xấu gì ?" Đây mới là chuyện lo lắng. im lặng lúc, sau đó, hiếm khi nở nụ cười: " có." nhàng thở ra. nhìn rút giấy ăn, sau đó nhả lá trà trong miệng, rồi xếp giấy lại, vứt vào gạt tàn thuốc. Nếu bé hơn mười tuổi lần đầu tiên uống rượu, chỉ ôm bạn khóc, lặp lặp lại mấy trăm câu "Mẹ ơi, con ngoan mà........", khóc đến khàn giọng vẫn chịu ngủ...... Hôm sau lại quên sạch nhớ gì. Như vậy, trong tim bé ấy, đến tột cùng có vết thương sâu đến mức nào? Ngay cả bản thân bé cũng dám chạm vào. [1] bài kéo xe: mình biết Việt có cách chơi này ko @_@. Baike giải thích cách chơi: mỗi người chia xấp bài, được xem bài, theo thứ tự mỗi người ra quân, quân sau chặn quân trước, ai ra bài giống quân trước, có thể thu bài bị kẹp giữa về, có thể dùng để ra tiếp lượt sau, người hết bài trước thua. P.S: Ngày mai lại có chương mới Cuối tuần vui vẻ ~