Chương 33.3
Edit: August97
Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn đối phương, suy nghĩ chút, cũng đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tống
thanh xuân 33.3
Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn đối phương, suy nghĩ chút, cũng đưa tay ra, : “ Xin chào, tôi là Tống Hàng Hàng, người phụ trách “Nghệ Tâm”.”
“Chậc chậc, cải trang giống” đối phương vẫn cười, nắm tay của , “ Nghe Hứa tổng đề cập tới em rất nhiều lần, trăm nghe bằng thấy.”
Ba người ngồi xuống bàn bạc kỹ hơn.
Ban đầu cơ bản Tống Hàng Hàng chỉ là bàng thính khách (tham gia hội nghị nhưng phát biểu , nêu ý kiến) nhưng cuối cùng cũng hiểu được việc ra sao.
Người Hứa Nghiêu Thực gọi là “chị Trần”, tên đầy đủ là Trần Thư Sướng, là bà chủ công ty bất động sản ở Bắc Kinh, là chị em thân thiết với Hứa Nghiêu Thực, hôm nay muốn tiến quân sang ngành nghề khác, liền trưng cầu ý kiến với , vừa hỏi mới biết mới mở công ty nhất thời muốn gia nhập liên minh. Hơn nữa nghe về chuyện Tống Hàng Hàng, càng thêm tò mò, lập tức bay đến thành phố K.
Trần Thư Sướng lại hỏi Tống Hàng Hàng ít chuyện tình nghiệp vụ, sau đó cùng nhau đến cửa hàng xem xét.
ngày công phu, đối phương trực tiếp quyết định, gia nhập liên minh!
hơn sáu giờ chiều rồi, tiễn Trần Thư Sướng, sau khi trở về, Tống Hàng Hàng dạo trong vườn trường đại học A, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cứ như vậy? Nghệ Tâm của mở tiệm còn chưa được hai tháng. ngờ mở chi nhánh ở Bắc Kinh rồi?
vẫn sửng sốt hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn Hứa Nghiêu Thực bên cạnh.
“Chúng ta, có chi nhánh rồi?”
“Đúng, chúng ta có chi nhánh rồi!”
chợt vui vẻ hét ầm lên, kéo tay Hứa Nghiêu Thực chạy như điên tới phía trước, dường như muốn thổ lộ cảm xúc trong lòng.
Hứa Nghiêu Thực kịp đề phòng bị kéo, chỉ có thể theo cùng nhau chạy về phía trước.
kéo đến chỗ bán quà vặt trong sân trường, sau đó, bỏ tiền mua két bia.
hưng phấn : “ , chúng ta lên sân thượng thôi.” Nở nụ cười vui mừng nhàng.
gật đầu, mặc cho kéo lên tầng thượng trường học.
Hứa Nghiêu Thực vô số lần đến bến tàu, cũng mấy lần tới sân thượng này, ba bốn giờ đêm, thành phố này mới bắt đầu chìm vào nghỉ ngơi.
Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.
Tâm tư của , chỉ khi đêm xuống, mới dám bộc bạch với thành phố này.
Đến tối, là lúc linh hồn kích động, cũng là lúc tâm linh yên giấc.
Lại chưa từng sáng vào ban ngày như lúc này, đứng ở dưới bầu trời, tỉ mỉ ngửi hương vị của nó.
Là cỡ nào ấm áp.
bên cạnh cười đến vô cùng vui vẻ, có gương mặt sáng trong như vầng trăng, nụ cười trẻ con ngốc nghếch mà chân .
Tốt đẹp dường nào. Thế giới của , tốt đẹp dường nào.
Mà bây giờ vui vẻ, có nửa công lao của .
Trong lòng chờ cảm thất rất cảm kích, cảm kích trời cao mang đến cho con người trong sáng như vậy.
“Pắc!” Tống Hàng Hàng mở ra lon đưa cho : “Hôm nay chúng ta cứ uống sảng khoái !”
mỉn cười đưa qua “ Tốt! Uống sảng khoái!”
Trời màu xanh đậm, phương xa là đám mây ráng đỏ, gió nhàn nhạt thổi, mang theo hương hoa mát mẻ.
Tống Hàng Hàng uống xong hớp bia lớn, vỗ vỗ vai .
“Hứa Nghiêu Thực, quý nhân của tôi. Ha ha, tôi nhất định là có phúc khí mấy đời!”
“ Đừng như vậy, vốn là Thiên Lý Mã ( ngựa ngàn dặm).” giọng khen tặng.
“Ha ha. Bá Nhạc*, tôi đó!” Tống Hàng Hàng khoa trương kêu to, sau đó giơ ly rượu lên “Cụng ly!”
*Bá Nhạc : người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
“…Cụng”
“Tinh..”điện thoại di động của chợt vang lên.
đưa ra xem cực kỳ hưng phấn “ Cháu ngoại gửi tin nhắn cho tôi này, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm!”
trầm mặc, sau đó khóe miệng vẽ ra nụ cười.
Tiểu Lâm…
“Đồ ngốc, làm gì đó?” -Cố Ngự Lâm gởi tin nhắn
trả lời : “ Hôm nay em thành công ký được khoản buôn bán lớn, rất vui!”
hồi lâu, trở lại : “Đồ ngốc, em quên hôm nay là sinh nhật em rồi hả?”
A?
“Hứa Nghiêu Thực, hôm nay là ngày bao nhiêu?” quay đầu lại hỏi
“ Hai mươi tám tháng năm”
A! bận rộn đến choáng váng, sinh nhật của mình cũng quên!
mới vừa mới hồi phục tâm trí, Cố Ngự Lâm lại nhắn tin tới.
“Đồ ngốc, tại có rảnh ? Đến hội trường Đại Học A chút ”
?
“Hứa Nghiêu Thực, xin lỗi, cháu ngoại tìm tôi có việc. Bia này là của , lần sau chúng ta tiếp tục uống!”
vừa xong, chạy xuống lầu, chỉ để lại cho người phía sau bóng lưng trống vắng.
sững sờ nhìn rời , bàn tay cầm lon bia dừng lại giữa trung.
Nụ cười nơi khóe miệng, cứng lại.
lát sau, dần dần, dần dần, hướng lên, mở rộng.
nụ cười đến cực hạn.
ra, cũng có hai má lún đồng tiền, nhưng gương mặt tinh xảo thường làm người ta bỏ quên chúng.
giơ lon bia lên, ngẩng đầu, tàn nhẫn uống ngụm lớn.
Gió bỗng lớn, bầu trời càng lúc càng tối.
A, hơn bảy giờ, lại đêm đen sắp đến.
Màng đêm tối đen, mới là nơi dành cho .
Vừa rồi là cái gì, mê hoặc tim ?
Last edited by a moderator: 27/11/14