1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 114.2: Thế tử được phong vương

      Cung nữ thận trọng nhặt quần áo của công chúa Bình Dương lên, rồi nhanh chóng dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, điện Triều Dương khôi phục diện mạo vốn có nhưng khí khác trước rất nhiều.

      Lúc này, Cẩm Thân Vương có vẻ rất lúng túng, lòng thầm oán hận việc vợ chồng Tiêu Dạ Huyền giấu giếm. Nếu biết con dâu chính là đại phu Lăng Vân đứng đầu Dược Tiên Đường, người chữa khỏi vô số bệnh nan y, sao mình lại bị cổ nhân của Vân Cương lừa gạt chứ!

      Còn Cẩm Thân Vương phi Trần thị thấy đám người Liễu thị như gà trống thua trận mặt khó nén vẻ đắc ý.

      Tuy vợ chồng Dạ Huyền gạt chuyện Dược Tiên Đường, khiến Trần thị hết sức vui, nhưng như vậy càng khiến Dạ Huyền ngồi vững ở vị thế tử hơn, lại con trai con dâu phải con mình sao, tương lai còn ai lay động được địa vị ở vương phủ của mình đâu!

      Đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt Trần thị, Hạ ma ma tất nhiên biết trong lòng chủ tử đắc ý vì cái gì. Hạ ma ma nhìn thế tử nãy giờ cũng liếc mắt qua bên này cái nào, khỏi lắc đầu cái. Thế tử vô cùng thương thế tử phi, vừa rồi lúc vương phi kêu đánh kêu giết thế tử phi, biểu cảm của thế tử cơ hồ muốn kết băng. Thời khắc mấu chốt, chủ tử là mẫu phi lại chút quan tâm thanh danh của con trai ngược lại chỉ mực lo cho tương lai của mình, đứng thế tử, ngay cả mình đây là người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy lạnh lẽo đến tim. Lần này, chỉ sợ lòng của thế tử triệt để hóa đá.

      Lúc Hạ ma ma lo lắng, bên này Tiêu Dạ Huyền có hành động.

      Tiêu Dạ Huyền vén áo quỳ xuống lần nữa, kiên quyết : “Khởi bẩm hoàng thượng, Dạ Huyền vô năng, nhiều năm qua khiến cho phụ vương hài lòng, xứng làm người thừa kế phủ Cẩm Thân Vương, kính xin hoàng thượng phán xét!”

      Lời Tiêu Dạ Huyền khiến Trần thị đắc chí nháy mắt biến sắc u, bước lên trước rít gào: “Nghịch tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      Thấy thế tử bị vương phi Trần thị rít gào vẫn gì, những người có mặt đều hiểu , hẳn thế tử quyết tâm muốn cái vị thế tử này rồi.

      Ngẫm nghĩ lời thế tử, rất nhiều người bỗng thấy vô cùng cảm động. Chuyện Cẩm Thân Vương sủng ái Liễu trắc phi, cưng chiều con thứ Tiêu Dạ Cát, trong kinh thành ai biết. Tựa như mấy tháng nay, vì để Tiêu Dạ Cát có được chức quan, Cẩm Thân Vương tốn ít tâm tư. Cho Lễ Bộ thượng thư bạc, cho Hình Bộ thượng thư nhà, cho Binh Bộ thượng thư cổ kiếm ưa thích......bất quá, vội vậy thôi, chứ có có Hồng đế ở , ai dám nhận hối lộ của vị vương gia này. Huống chi, chuyện Liễu gia oanh động cả Đại Chu mới đây lâu, Tiêu Dạ Cát có dính líu với Liễu gia, coi như khí động chạm gì đến xem như nể mặt lắm rồi.

      Nhớ năm đó, thế tử bị thương chiến trường, gần như mất mạng, Cẩm Thân Vương làm gì? Chẳng qua là ngày ngày cầu xin Hồng đế mau lập người khác lên vị thế tử. Khác biệt lớn như vậy, làm lòng người băng giá.

      Rất nhiều quan viên muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng thấy bộ dáng hai mắt sáng rỡ của Cẩm Thân Vương, rốt cuộc há miệng nên lời.

      Thôi, Hồng đế tự có quyết định của ngài, chuyện hoàng gia tới phiên thần tử như bọn họ có thể can thiệp, bọn họ chỉ cần chờ lúc Hồng đế ra lệnh tán thành là được rồi.

      Người phía dưới thấy biểu của vợ chồng Cẩm Thân Vương, ngồi , hiển nhiên đế hậu càng thấy ràng hơn. Thấy con nuôi từ lớn lên bên cạnh mình bị đối xử như vậy, Trần hậu vô cùng đau lòng, hồi lâu, nhìn sang Hồng đế bên cạnh.

      Thấy ánh mắt đau xót của hoàng hậu, Hồng đế nắm chặt tay, ra quyết định.

      “Gần đây, Trấn Bắc Vương Trần Viễn Chẩn liên tục tấu lên, biên cương Bắc Địa yên, người Tây Liêu có động tĩnh. Tự thấy bản thân già yếu, khó đảm đương việc phòng thủ Bắc Địa, ý muốn thoái . Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền, theo trẫm ra trận từ , lập nhiều kỳ công, nhân ngày giao thừa, trẫm quyết định, sắc phong Tiêu Dạ Huyền làm Chiến Vương của Đại Chu ta. Nhanh chóng tiến về Bắc Địa, thừa kế binh quyền của Trấn Bắc Vương Trần Viễn Chẩn, trấn thủ Bắc Địa!”

      Chẳng những phong vương, còn giao binh quyền Bắc Địa!

      Nghe Hồng đế tuyên bố, những người có mặt đều ngây người như phỗng.

      “Phụ hoàng!”

      “Phụ.... ...”

      Quyền lợi to lớn như vậy, phụ hoàng lại giao cho người khác! Sau khi phục hồi lại tinh thần hai vị hoàng tử lập tức muốn tiến lên phản đối, ngờ chạm phải ánh mắt nhắc nhở khó có thể kháng cự của Hồng đế bèn rùng mình cái, dám lời kế tiếp ra khỏi miệng. Cả hai đều nghĩ dù sao, phụ hoàng mới là người ra quyết định cuối cùng cho ai kế vị, ngộ nhỡ vì mất lớn, để đối phương chiếm lợi, tốt tí nào.

      “Tạ hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Về việc phong vương, Tiêu Dạ Huyền sớm biết nên chỉ cùng Như Ca thành tâm làm lễ tạ ơn.

      Thấy vậy, đám người Liễu trắc phi Tô Như giận đến cơ hồ cắn nát răng. Nhưng nghĩ đến Tiêu Dạ Huyền được phong vương, vị thế tử bỏ trống, liền hưng phấn thôi. Liễu trắc phi bèn bưng ly trà lên gạt bã, ra hiệu cho Tiêu Dực Đức.

      Nhận được tín hiệụ, Tiêu Dực Đức nhanh chóng tiến lên : “Hoàng thượng, nếu trưởng tử Dạ Huyền được phong vương, vậy người thừa kế....”

      Tiêu Dực Đức chưa xong, Hồng đế cắt ngang: “Thừa kế đương nhiên phải lập người có tài có đức, con thứ Tiêu Dạ Huân của Cẩm Thân Vương, nay vừa mới 5 tuổi, mà tư chất thông minh, khiến viện trưởng Lễ Học Viện phải thán phục, là rường cột mai sau của Đại Chu ta, theo ý trẫm, lập nó làm thế tử là lựa chọn tốt nhất, biết chư khanh nghĩ sao?”

      “Rầm”, thanh ly trà vỡ nát vang lên.

      Thấy Liễu trắc phi làm bể ly trà, và vẻ mặt trắng bệch của Tiêu Dạ Cát và Tô Như, trong mắt mọi người xẹt qua tia nhạo báng.

      Tục ngữ sai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, còn con của chuột chỉ biết đào lỗ mà thôi. Liễu quốc công tàng trữ 1 ngàn gánh Phúc Thọ Cao, Liễu phi ám sát hoàng thượng, con của Liễu trắc phi sao có thể được làm thế tử gì đó. Hơn nữa, nhớ lại những năm nay, Cẩm Thân Vương tốn bao công sức lo lót chức vị cho Tiêu Dạ Cát, có chức nào được lâu dài đâu. Làm gì rồi cũng gây ra sai sót, phế vật như vậy cứ ở trong rạp hát dưỡng già cho xong.

      Nghĩ vậy, tất cả thần tử đều đồng loạt quỳ xuống hô: “Hoàng thượng minh!”

      Thấy mọi người đều tán thành, Tiêu Dực Đức cơ hồ phun máu tươi, muốn phản đối lại thấy khế ước hơi vàng trong tay hoàng hậu. Nhìn con dấu quen thuộc đó, Tiêu Dực Đức liền biến sắc. ràng là hoàng hậu muốn nhắc nhở mình nếu lập Tiêu Dạ Cát làm thế tử, bị tịch thu gia sản, biếm làm thứ dân. Đầu Tiêu Dực Đức nổi gân xanh, chỉ đành phất tay áo bỏ .

      Tiêu Dức Đức rời , tất nhiên đám người Liễu trắc phi thể tiếp tục ở lại điện Triều Dương tràn đầy ánh mắt khinh bỉ này, đành ảo não theo sau. Còn Trần thị dưới khuyên nhủ của Hạ ma ma cũng rời .

      Ngay sau đó, tiệc đêm 30 nhiều kích thích rốt cuộc kết thúc.

      Trong lúc mọi người tản , Tiêu Dạ Huyền dắt Như Ca đến quỳ gối trước mặt đế hậu.

      “Hôm nay từ biệt, sợ rằng lâu lắm mới gặp lại, các con đến Bắc Địa phải tự giữ gìn sức khỏe!”

      Như Ca nghe vậy, nhìn đôi mắt vương lệ của hoàng hậu, bỗng thấy mẹ ruột cũng chỉ đến thế là cùng. Cảm động : “Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm thương, phu thê Như Ca vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.”

      Là nam nhân vào lúc này Tiêu Dạ Huyền giữ được trầm tĩnh hơn Như Ca chút, chào đế hậu xong liền dẫn Như Ca rời khỏi điện Triều Dương.

      Ba ngày sau, dưới chứng kiến của đế hậu, bá quan văn võ và vô số dân chúng, Chiến Vương Tiêu Dạ Huyền dẫn theo vương phi Ngọc Như Ca cộng thêm quân riêng từ Tây Nam chạy về, xuất phát đến Bắc Địa.

    2. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Bao gio co chuong moi vay ban

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 115.1: Xương sườn và trái tim

      Ba năm, nơi giá lạnh thiếu lương thực trở nên lúa thóc đầy kho.

      Ba năm, nơi chiến tranh ngừng trở nên hòa bình.

      sợ mùa đông gió lạnh đói bụng nữa, Vì chúng ta có rau dưa bốn mùa từ nhà ấm.

      sợ thảo nguyên vang lên tiếng vó ngựa nữa, Vì chúng ta có rất nhiều vũ khí để ngăn địch.

      ... .......

      Trong Dược Tiên Đường ở Bắc Địa, nghe tiếng ca hát của bọn trẻ bên ngoài, thấy trời tối, Như Ca nhanh chóng thu thập kết luận mạch chứng, cười cười về phía xe ngựa có cánh tay vươn ra.

      Như Ca vừa lên xe, nghe tiếng oán trách.

      “Ca nhi, con nhìn đứa Thiên Nhiên này xem, ta ôm nó nó sống chết chịu, tiểu Huân ôm ngoan ngoãn ngay, chẳng lẽ bà ngoại ta đây đủ thương nó hay sao?”

      Nghe vậy, Như Ca nhéo nhéo cái mũi của con ngồi trong lòng bé trai le lưỡi, cười cười dỗ: “Thiên Nhiên, bà ngoại chỉ vì con mới ở lại vương phủ, giờ con đối xử với bà ngoại như vậy, khiến bà đau lòng mà bỏ đó!”

      Nghe vậy, bé hai bím tóc quay đầu nhìn đôi mắt trong suốt của Tiêu Dạ Huân, rồi ngay lập tức nhào vào lòng Liệt thị. Vừa như bạch tuộc quấn lấy Liệt thị vừa ngọt ngào ngây thơ : “Bà ngoại chớ , Thiên Nhiên thích bà ngoại lắm, để bà ôm là vì cữu cữu dẫn Thiên Nhiên chơi ầm ầm, người Thiên Nhiên bẩn bẩn”, xong còn đưa hai tay mình ra.

      Liệt thị nhìn, chỉ thấy trong bàn tay bé dính đầy thứ gì đó đen thui, nhìn lại, áo trắng của Tiêu Dạ Huân cũng bị dính mấy chỗ. Cầm tay bé đưa lên mũi ngửi thử, lúc này Liệt thị mới nhận ra thứ bột đó là gì, kêu to: “Trời ơi, thằng nhóc Vân Kiệt ngốc nghếch kia, lại dẫn Thiên Nhiên chơi hỏa dược, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao ăn với nữ tế đây. lát nếu nó về vương phủ, nương phải nó mới được.”

      Lúc đầu, biết Như Ca muốn đến Bắc Địa, Liệt thị suy nghĩ cả đêm ngủ, cuối cùng quyết định theo con và con rể. chuyện này với Như Ca, vốn nghĩ Như Ca phản đối, ngờ, nghe xong Như Ca đồng ý cả hai tay. Con rể tự mình đến Ngọc phủ thương lượng. Ban đầu Ngọc Chính Hồng còn cự tuyệt, nhưng khi bàn đến tiền đồ của Ngọc Như Long chức quan béo bở nhàn nhã ở Lễ Bộ khiến Giang thị động lòng, thuyết phục Ngọc Chính Hồng phen. Nhờ vậy, Liệt thị được tự do, theo Như Ca đến Bắc Địa. Trừ thời điểm lão phu nhân qua đời hai năm trước, cũng chưa trở về lần nào. tại ở trong Chiến Vương phủ giúp Như Ca xử lý việc nhà, chăm sóc cháu ngoại.

      Đối với tình trạng này, Như Ca hết sức hài lòng, người nhà có thể ở cùng nhau, còn gì vui mừng bằng. Về phần Ngọc gia bên kia, chỉ cần bọn họ sống yên ổn là được.

      3 năm nay, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền rất quan tâm đến đời sống người dân Bắc Địa. Dù sao đế hậu giao Bắc Địa cho Dạ Huyền, cơ bản là hi vọng Bắc Địa ngày càng tốt hơn. giờ đa số đất ở đây đều được che màng mỏng, tạo thành từng khu vực trồng trọt như nhà kính. năm bốn mùa, lương thực vô tận, còn có thể giao lưu với thương nhân các nước khác trao đổi thức ăn và vật liệu.

      Về phần chiến tranh, thấy các tướng sĩ bị thương chảy máu, đối mặt với vô số kẻ địch đến từ Tây Lương, trong vòng nửa năm đầu tới đây, Như Ca phái hàng loạt người các nơi tìm kiếm lưu huỳnh, quặng ka li ni trát và than củi, dĩ nhiên có thêm số thứ khác nữa, theo công thức đọc trong quyển sách ở thế giới xa lạ kia mà trộn theo tỷ lệ tương ứng. Thời điểm nàng sắp sinh, rốt cuộc chế tạo thành công thuốc nổ. Tiểu quận chúa Tiêu Thiên Nhiên của Chiến Vương phủ ra đời trong tiếng nổ đinh tai nhức óc đó.

      Uy lực của thuốc nổ quả rất khủng khiếp, đại quân mấy vạn của Tây Liêu bị tiêu diệt trong nháy mắt. Nhìn đồng bạn thịt nát xương tan, ngay cả vụn thịt cũng còn, binh lính Tây Lương còn lại cứ nghĩ là trừng phạt của thần linh, nào còn gan liều chết xông lên, đành ảo não thu binh về nước, dám tới khiêu khích nữa. chỉ vậy, Tây Liêu còn đưa công chúa tới kết thân để tỏ thành ý. Mà Tiêu Dạ Huyền chỉ cho vị quan chức cao lắm cưới công chúa, xem như đáp lại.

      Hai năm qua, lâu lâu, Như Ca lại ở trong mật thất được Tiêu Dạ Huyền phái người canh giữ nghiêm ngặt làm ra ít thuốc nổ, để bọn Vân Kiệt cho nổ ở biên giới lần, nhắc nhở bọn người có lòng dạ xấu xa.

      Cho nên, tại Bắc Địa an cư lạc nghiệp, mấy năm nay dân số tăng ngừng.

      Mà ở kinh thành kịch hay cũng liên tiếp diễn ra, tranh đấu hoàng quyền càng ngày càng nghiêm trọng, hai vị hoàng tử đều gặp phải ám sát ‘từ ngoài đến’, đến nỗi ngày trung thu cũng phải ở trong Thái Y Viện dưỡng bệnh, thể là quá hoang đường.

      Như Ca chơi đùa với con , nhìn qua Tiêu Dạ Huân cao lớn ít và trở nên tao nhã, ngồi đối diện, sinh lòng thương.

      Từ khi tiểu Huân được phong làm Cẩm Thân Vương thế tử, vương phi Trần thị liền nhiều lần cho người đem thư đến, muốn nhận tiểu Huân làm con thừa tự. Trần thị tính toán gì trong lòng mọi người đều biết . Mà Cẩm Thân Vương cũng hết sức tích cực, thẳng muốn nối lại tình cha con với tiểu Huân.

      Đối mặt với cha mẹ chồng ích kỷ như vậy, Như Ca làm sao có thể để tiểu Huân về. Huống chi trong vương phủ còn có nhân vật ‘xuất chúng’ như Liễu trắc phi và Tô Như, nếu để tiểu Huân về đó chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp? Cân nhắc trước sau, Như Ca bèn cầu Tiêu Dạ Huyền xử lý chuyện này. Như thế lập lập lại nhiều lần, người bên kia hình như cũng hiểu ra, có động tĩnh nữa, mấy tháng qua vẫn chưa thấy đến phiền nhiễu.

      Những người đó đến làm phiền, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền càng vui vẻ nhõm. Thường ngày chỉ giữ liên lạc với hoàng hậu và Hồng đế, thỉnh thoảng Thái Y Viện gửi tới vài chứng bệnh khó hỏi Như Ca cách chữa trị, còn lại những thứ khác nàng rất ít để ý tới.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      115.2: Xương sườn và trái tim

      Thấy Như Ca nhìn mình, Tiêu Dạ Huân nở nụ cười , quay đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, ý cười lan tới đáy mắt.

      Kiếp trước đứng ở đỉnh cao quyền lực, được mọi người ngưỡng mộ nhìn lên, nhưng lòng vẫn vô cùng lạnh lẽo. Ngay cả cuối cùng bị người gán cho cái danh quái đánh rớt xuống vách đá, lòng cũng gợn sóng.

      Thực tế, mình có thiên phú bẩm sinh, dù bị tẩu hỏa nhập ma, muốn đối phó đám tôm tép kia vẫn dễ như trở bàn tay, chẳng qua, lúc thấy ánh mắt phỉ nhổ của mọi người, lòng vô cùng buồn bã bi thương, những người mình bảo vệ nhiều năm lại muốn mình chết, buồn cười biết bao.

      Muốn trả thù sao? , bởi vì đáng.

      Nếu , vậy cần trở về.

      Hồn phách phiêu đãng hồi, lúc vô tình cư nhiên bám vào đứa bé trong bụng phụ nhân, giữa ý thức mông lung luôn nghe được phụ nhân lẩm bẩm những lời thương với đứa bé. Lời phụ nhân dịu dàng vào lòng người. Để mình cảm thấy hình như mình là tất cả trong cuộc sống của nàng, bất tri bất giác có chút mong chờ vào cái gọi là tình thương của mẹ.

      Nhưng giữa mong đợi vẫn mang theo chút sợ hãi, vì con ngươi của mình mà người trong tộc gán cho danh ác ma, điềm may. Nếu sinh ra lần nữa vẫn là đôi mắt tím, phụ nhân bình thường này có còn thương đứa bé như vậy ?

      Có lẽ là trời cao cố ý trêu đùa, lúc đứa bé sắp ra đời, linh hồn của mình bị bắn ra ngoài. Nhìn nữ nhân ôm thi thể đứa trẻ đau lòng khóc cơ hồ muốn mù hai mắt, tim bỗng thấy đau đớn.

      Tại thời điểm hồn phách biến mất kia, bỗng nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu nàng chê, mình bảo vệ nàng tốt, để nàng phải rơi giọt nước mắt. Bất luận lấy loại thân phận nào, cũng cố gắng hết sức cho nàng tất cả những gì nàng muốn, bảo vệ những gì nàng quý trọng, cho dù phải hủy diệt tất cả cũng tiếc.

      Khi tỉnh lại, tức mấy năm trước, mình biến thành đứa trẻ sơ sinh, bất quá nhìn thấy phải nàng, mà là thiếp của cha Tiêu Dạ Huyền, tên Hồ Cơ.

      Nghe tiếng thét chói tai, và ánh mắt ghét bỏ của Hồ Cơ, mình nhắm mắt lại, lòng mơ hồ có cảm giác, tương lai, gặp lại người kia.

      ngờ, lúc gặp lại nhau, nàng thành chị dâu của mình, vợ Tiêu Dạ Huyền.

      Ở góc vắng vẻ thấy khuôn mặt quen thuộc của nàng, bắt đầu thầm tìm kiếm cơ hội tiếp cận..... Khi nước mắt nàng rơi xuống cổ mình, lòng rất kích động, ra nàng vẫn nhớ mình.

      Nhớ đứa bé nàng mong chờ kiếp trước.

      Trở lại Chiến Vương phủ, lúc qua hành lang Như Ca liền thấy hai thai phụ được chồng dìu dạo quanh bờ hồ.

      Thấy Như Ca, hai phụ nhân vội vàng tiến lên, bụng to của hai người giống như cũng run theo, khiến hai nam tử bên cạnh vô cùng khẩn trương.

      Như Ca cười cười lắc đầu: “Thanh Nhi, Thanh Loan, hai ngươi phải cẩn thận chút, có bầu sáu bảy tháng rồi, đến đình nghỉ mát ngồi , chậm chút”.

      “Tiểu thư, còn lâu mới sinh mà, cần quá chú ý như vậy, càng nuông chiều về sau càng khó chăm. Hơn nữa vốn muốn xem bệnh với tiểu thư, hai người họ lại ở đây vướng chân vướng tay”, Thanh Nhi hết sức bất mãn với cuộc sống như heo thế này, hung hăng vỗ vỗ Hắc Nham bên cạnh, khiến Hắc Nham cực kỳ bất đắc dĩ.

      So với Thanh Nhi, Thanh Loan có vẻ nghe lời hơn nhiều, tay cầm cuốn sách tên ‘Khiên tình ký’ lấy từ hiệu sách hợp tác mở với Thanh Nhi, vuốt vuốt bụng được Tiết Thanh Trạch cẩn thận dìu đến đình nghỉ mát.

      Nhìn Tiết Thanh Trạch cầm sách đọc cho Thanh Loan nghe, Như Ca và Liệt thị bèn nhìn nhau cười, hai người thế nào cũng ngờ người Thanh Loan là nghĩa đệ Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch. Thấy hai nha hoàn đều tìm được hạnh phúc của mình, Như Ca rất vui mừng.

      Bất luận thế nào, chỉ cần hôm nay mọi người đều được hạnh phúc mỹ mãn, vậy là đủ rồi.

      Thừa dịp mẫu thân dẫn Thiên Nhiên rửa mặt, Như Ca tới thư phòng.

      Đến thư phòng, nhàng mở cửa ra, đầu tiên là vào gian trong, đến giường nhìn con trai mới 1 tuổi Tiêu Thiên Thụy, thấy nó ngậm ngón tay ngủ say sưa, nên chọc ghẹo, lấy cái chăn bị nó đá ra đắp kín lại, rồi nhàng rời khỏi.

      Đến bên kia thư phòng, liền thấy nam tử cầm quyển sách được bao cẩn thận ngồi ghế.

      Ánh sáng phản xạ người nam tử, khiến ngũ quan như thần của càng thêm xuất trần.

      Mình vào phòng mà cũng ngước mắt lên nhìn cái, Như Ca nhìn lướt qua thấy công vụ được xử lý xong, bèn tự nhiên ngồi lên đùi Tiêu Dạ Huyền.

      Thấy quyển sách nam tử đọc, Như Ca nhịn được cười.

      Như Ca vừa thấy sách được bao bằng bìa màu hồng vô cùng ngạc nhiên, ngờ, Tiêu Dạ Huyền đọc những sách dạy đương lấy từ hiệu sách của Thanh Nhi và Thanh Loan, ngẫm lại chắc là Tiết Thanh Trạch vừa mang tới.

      Tiêu Dạ Huyền đọc chăm chú, thấy Như Ca cười,cũng phản ứng gì, mặc vợ cười mình.

      “Phu quân, nếu như so sánh ta với bộ phận nào đó người chàng, ta là cái gì?” nhìn thoáng qua tên quyển sách nhớ, lại nội dung trong đó, Như Ca rúc vào lòng Tiêu Dạ Huyền, hơi thở thơm như hoa lan, giọng điệu có vẻ hời hợt nhưng trong đó chứa chút nguy hiểm.

      Nghe hỏi, mặt Tiêu Dạ Huyền cứng đờ, kiểu câu hỏi thế này, nếu đáp hợp ý người hỏi, cuộc sống tính phúc sau này được đảm bảo à. Tiêu Dạ Huyền ngồi ghế bỏ cuốn sách trong tay xuống, ôm chặt người hỏi, ung dung đáp: “ phải trong sách , nữ nhân là xương sườn của nam nhân sao?”

      ra chỉ là xương sườn”, Như Ca bất mãn bĩu môi, mặc dù biết trong sách viết đúng là vậy, nhưng mấy năm nay được Tiêu Dạ Huyền cưng chiều lên tận trời, nghe vậy, Như Ca vẫn cảm thấy hài lòng.

      Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cười khẽ, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của người trong lòng.

      Trả lời hài lòng, cho hôn! Như Ca giãy giụa, bên tai lại truyền đến tiếng thầm của Tiêu Dạ Huyền: “Nàng là trái tim của ta, tim đập, ta liền chết!”

      Nghe vậy, Như Ca ngừng giãy giụa, chủ động đón nhận nụ hôn sâu của Tiêu Dạ Huyền.

      Hai người thân mật trong thư phòng hề biết, ngoài phòng hai tuổi vui vẻ kéo tay bé trai 7 tuổi vui vẻ nện bước đến thư phòng.......

      Hai người càng biết trong kinh thành xảy ra biến cố kinh thiên động địa.
      Chris, Ledoan2099Fuu thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 116.1: Hồi cuối

      Đêm khuya, trong cung Phượng Tê đèn đuốc sáng trưng, Hồng đế Tiêu Lâm Thiên và hoàng hậu Trần Vi sóng vai ngồi, vẻ mặt hết sức nặng nề.

      Hồi lâu, Hồng đế xoa trán, hơi uể oải hỏi: “Chiến vương phi có thể chữa được bệnh dịch này ?”

      Nghe Hồng đế hỏi, dưới điện viện trưởng Thái Y Viện Trương Chính tay cầm quyển y văn dày, cung kính đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, Chiến Vương phi báo lại thể trị!”

      Thấy sắc mặt đế hậu trầm xuống, Trương Chính cảm thấy người như có ngàn cân, vô cùng nặng nề.

      Chẳng biết sao, thời gian này chuyện may cứ liên tiếp đến. Hoàng tử bị ám sát chưa , nhiều vương công công tử, quý phụ thiên kim trong kinh thành đều bị bệnh truyền nhiễm sắp chết, mà người đầu tiên chết vì bệnh này chính là tiểu thư Triệu Yên của Triệu quốc phủ.

      Thế tử phi y thuật cao minh thế kia mà khi gửi kết luận mạch chứng tới, hồi lại là ‘Tạm liệt vào nhóm bệnh trị được, cần thời gian nghiên cứu’.

      Nếu bọn họ là nhân vật râu ria, còn có thể cách ly từ từ nghiên cứu, đằng nay bọn họ đều là con cháu của các quan lớn. Khiến các thái y biết làm sao.

      Mà trước mắt nghiêm trọng nhất chính là nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi và cả đứa con hơn 2 tuổi cảu họ ở Cẩm Thân Vương phủ kia. 3 người bỗng nhiên phát bệnh, rồi nhanh chóng tiến đến tình trạng mạch đều là phù có lực, dường như củi khô mục nát, bước vào thời kỳ cuối của bệnh.

      lúc lão viện trưởng rối rắm, bóng đen bỗng xuất trong Phượng Tê Cung. Hồng đế thấy người tới, bảo viện trưởng Thái Y Viện lui ra, trầm giọng hỏi: “Sao rồi, tra được cái gì?”

      “Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ tra được bệnh dịch lần này bắt nguồn từ đào kép.”

      Nghe vậy, Hồng đế nhíu mày hỏi: “Đào kép? Người đâu?”

      “Khi thuộc hạ tìm đến chỗ ở của , tự sát, thuộc hạ xem kỹ, cũng mắc bệnh này, phát bên cạnh thi thể phong di thư.”

      Ảnh vệ có vẻ muốn lại thôi, chỉ cung kính dâng phong di thư lên.

      Hồng đế xem xong bức di thư, đầu tiên là đột nhiên tức giận, xem đến phần danh sách kèm theo ở đằng sau, lại thở dài.

      Thấy vậy, hoàng hậu tự nhiên biết bệnh dịch lần này có tình, bèn hỏi: “Hoàng thượng, trong đó gì vậy?”

      “Hoàng hậu, chuyện lần này liên quan đến việc trẫm qua loa tắc trách nghe lời thái hậu về án kiện ở Sướng Xuân Viên lúc trước. Người bị chết trong vụ án kia có liên quan đến đào kép này, mà đào kép này cũng đơn giản”, đến đây, Hồng đế dừng chút, tiếp: “Trong thư , thư sinh bị tiểu thư phủ Triệu quốc công giết chết là người trong lòng của . Bởi vì hai người đều là nam tử nên giấu kín chuyện tình cảm. Trước khi vụ án xảy ra, hai người phát họ bị chứng bệnh hiếm có chữa được, vở kịch ngày đó là do đào kép này viết, định diễn xong cùng với tình nhân du lịch nương tựa lẫn nhau cho đến chết. Ai ngờ người bị nhị tiểu thư Triệu Yên của phủ Triệu quốc công phái người đánh chết. Sau khi chuyện phát sinh cực kỳ hận những vương công công tử thiên kim có mặc ở đó, những kẻ có khả năng ngăn cản nhưng giương mắt nhìn như xem kịch vui.

      Lúc biết tình bị Triệu quốc công đè xuống, cam lòng chết như vậy, lòng trả thù. Sau đó vẫn tiếp tục ở lại Sướng Xuân Viên bắt đầu tiến hành kế hoạch trả thù. Phần sau phong thư có kèm danh sách những kẻ từng ân ái với bị lây bệnh, đều là những vương công quý nữ vô cùng mê mẩn hoặc những kẻ khoanh tay đứng nhìn lúc trước. Trong thư còn , kẻ mắc bệnh nếu ân ái với người khác, lây cho người đó. Mà có thể là do có thù hận làm động lực, cho đến hôm nay vẫn chết vì bệnh, chỉ là thấy những kẻ kia mắc bệnh nên hớn hở tự sát giải thoát mà thôi.”

      xong, Hồng đế đưa phong thư cho hoàng hậu xem.

      Thấy có tên nam nhân trong danh sách, sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, nổi giận mắng: “ đám chay mặn đều ăn, uống phí học tập luân thường đạo đức gì đó!”

      “Thôi, cho những thần tử kia lời giải thích hợp lý là được, chuyện bại hoại gia môn bực này nếu truyền ra ngoài làm mất hết mặt mũi Đại Chu ta. xem người bên Thái Y Viện thế nào rồi!” Thấy Trần hậu nổi giận, Hồng đế giơ tay ra hiệu cho ảnh vệ lui ra.

      Đợi ám vệ , chốc lát sau, Hồng đế rút phong thư trong tay hoàng hậu bỏ qua bên. Nửa đùa nửa : “Lần này hẳn là người muội muội kia của nàng vô cùng hài lòng, những năm này Trần thị rất ghét Tiêu Dạ Cát. Giờ cả nhà Tiêu Dạ Cát bị vậy, hoàng đệ phái người đưa thư đến Bắc Địa cầu giúp đỡ, nhưng Dạ Huyền chẳng nhận được phong nào, tuy chính dung thứ, nhưng muội muội nàng cũng quá nhẫn tâm rồi.”

      “Hoàng thượng phải ạ, nếu muội muội thông minh chút biết giờ phút này nên đối tốt với Tiêu Dạ Cát, như vậy ngày sau Cẩm Thân Vương luôn nhớ muội muội tốt, bất quá muội muội ta......” đến đây, hoàng hậu lắc đầu cái, “Sợ là làm được.”

      Nghe hoàng hậu , Hồng đế gật đầu tán đồng, vừa định , thấy thái giám Lý Đức dẫn Hạ ma ma thân máu đen vội vội vàng vàng tiến thẳng vào.

      xong,hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, phủ Cẩm Thân Vương xảy ra chuyện lớn rồi!”

      Vừa nghe phủ Cẩm Thân Vương xảy ra chuyện, hoàng hậu giật mình, đứng dậy hỏi “ mau! Xảy ra chuyện gì?”

      “Hoàng hậu nương nương, vương phi biết nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân bệnh nặng, thẳng bọn họ bị bệnh dịch phải đưa ra ngoài thôn trang cách ly. Liễu trắc phi làm sao chịu, trong lúc cãi vả, hai người cấu xé nhau, vương phi xô Liễu trắc phi sang bên, biết sao Liễu trắc phi chàng phải trụ đá chết ngay tại chỗ. Vương gia nghe thấy chạy đến, trong cơn giận dữ liền cầm kiếm đâm vương phi vài nhát, ngay cả đại phu cũng cho vào khám. Vương phi sắp chịu nổi rồi, đều là lỗi của lão nô, ngăn cản vương phi. Hu hu.... ...”

      Nghe Hạ ma ma khóc lóc kể lễ, đế hậu vô cùng khiếp sợ, ngờ chuyện biến thành như vậy. Hồng đế dặn dò Lý Đức kêu thái y mang theo tất cả thuốc tốt nhất trong cung đến Cẩm Thân Vương phủ, rồi vội vàng dẫn hoàng hậu đến vương phủ.

      xe ngựa, tay Hồng đế bị hoàng hậu nắm chặt, bên tai chỉ nghe tiếng thúc giục sốt ruột.

      Hồng đế biết, mặc dù Trần Phù tốt, nhưng trong lòng hoàng hậu rất thương muội muội này. Tuy ban đầu chính Trần phủ chủ động cầu gả vào vương phủ, nhưng thấy những năm này muội muội được sủng, hoàng hậu vô cùng đau lòng, hơn nữa có Dạ Huyền ở bên cạnh làm bạn khiến hoàng hậu được an ủi rất nhiều vì thế nhiều lần nhân nhượng với các cầu vô lý của Trần Phù. Dù sao cũng là tỷ muội, biết muội muội sắp xong, hoàng hậu làm sao bình tĩnh được.

      Bất quá, tuy hành động của Tiêu Dực Đức là thiếp giết thê, nhưng mình có thể bắt chính đệ đệ mình nhốt vào thiên lao sao? Nghĩ kỹ lại, nếu do mình cố ý làm mối để hai người ở chung chỗ, hôm nay đâu xảy ra chuyện này, cho cùng, hoàng huynh mình đây cũng có sai.

      Lại , Tiêu Dực Đức mặc dù hẳn là nam tử si tình, trong phủ thiếu tiểu thiếp, nhưng đúng rất Liễu thị, nếu lúc trước cũng tìm đủ mọi cách để Liễu Như Mộng được vào vương phủ. Cũng chính vì vậy, mình ưa Liễu gia nhưng cũng thầm xử lý Liễu thị.

      ngờ, sai lầm tiếp nối sai lầm, đến kết quả hôm nay là số phận, oán ai được.

      Trong Cẩm Thân Vương phủ hoàn toàn tĩnh. Hạ ma ma dẫn đế hậu đến chỗ xảy ra chuyện, Cát Tường Viện. Đến nơi liền thấy Tiêu Dực Đức đau lòng ôm lấy Liễu thị, bên cạnh là thanh kiếm dài dính đầy máu. Mà Trần thị nằm gần đó vừa khóc vừa cười, cứ như bị điên.
      ChrisLedoan2099 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :