1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 29
      Editor: OrchidsPham


      Sau khi Phùng Thư Dân giới thiệu xong, Mạc Duy Khiêm đứng lên thân thiết bắt tay với Lưu Dương.


      nghe qua danh tiếng của Lưu tổng từ lâu, biết ngài làm rất nhiều chuyện tốt vì địa phương.”


      Lưu Dương ha ha cười vui vẻ: “Mạc tổ trưởng quá khen, tuy rằng tôi có làm chút chuyện nhưng mà còn cách cái tiếng nhà từ thiện rất là xa, Mạc tổ trưởng nếu ngại cứ gọi tôi tiếng lão Lưu là được. Mấy ngày hôm trước nghe ngài đến tôi muốn gặp ngài rồi, nhưng tôi biết công việc như ngài phải kiêng kỵ nhiều thứ nên chưa dám đến. ra cũng có chuyện gì lớn, chỉ là tôi chuẩn bị tổ chức buổi tiệc từ thiện, mời những người nổi danh ở trong huyện tỉnh, cũng có vài người tai to mặt lớn trong giới nghệ sĩ nữa, dĩ nhiên là để quyên góp tiền đóng vào quỹ từ thiện. Cho nên cũng muốn mời ngài tham gia chút.”


      Mạc Duy Khiêm dĩ nhiên là từ chối: “Tôi vẫn gọi ngài là Lưu tổng , như vậy nghe có vẻ tôn trọng hơn, nếu là việc thiện có lợi cho dân chúng tôi có gì cần kiêng kỵ cả. Chẳng qua là lúc quyên tiền thể sánh bằng mấy ông chủ các ngài rồi.”


      “Ngài có thể đến cũng là vinh hạnh của tôi rồi, phải biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn nhìn thấy bóng dáng của ngài đâu. Mạc tổ trưởng chỉ cần quyên chút tượng trưng là được, tôi biết những người trong ngành của các ngài có thể vô cùng trong sạch và công bằng ở cái bộ máy chính trị này mà.” Lưu Dương vô cùng chân thành.


      Mạc Duy Khiêm xua xua tay: “Lưu Tổng cần giữ mặt mũi cho tôi, thành phố Danh Tĩnh này có mấy ai mà biết tổ trưởng tổ điều tra từ ủy ban trung ương đến siêu xe chứ? Lát nữa tôi còn có việc, ngài thời gian địa điểm cụ thể cho Thư Dân là được, đến lúc đó tôi nhất định đến ủng hộ.”


      Lưu Dương rất biết thời thế, đứng dậy chào ra về: “Ngài cứ tự nhiên, sau này có thời gian tôi lại đến thăm hỏi, hiếm khi mới có lãnh đạo cao cấp như ngài đến chỗ bẻ như chúng tôi lần, gì cũng phải để tôi làm trọn trách nhiệm chủ nhà.”


      Mạc Duy Khiêm đưa Lưu Dương đến cửa văn phòng của mình, nhìn Phùng Thư Dân tiễn xong mới rời khỏi, để người lái xe đưa mình đến bệnh viện tìm Kim Đào.


      tới làm gì?” Vết thương của Kim Đào gần như hoàn toàn hồi phục, sửa soạn đồ đạc để mai xuất viện, nhìn thấy Mạc Duy Khiêm vào khách khí hỏi.


      Mạc Duy Khiêm ra ý đồ của mình cách trực tiếp: “Tôi chỉ muốn hỏi chút xem cậu muốn ra điều kiện gì mới có thể buông tha cho Duyệt Kỳ?”


      Đôi tay xắp xếp đồ của Kim Đào ngừng lại, nhìn chằm chằm Mạc Duy Khiêm hỏi gằn từng tiếng : “ có điều kiện. Cho dù bất cứ điều kiện gì cũng thể khiến tôi buông tha cho Duyệt Kỳ, hiểu chưa?”


      “Cậu phản bội Duyệt Kỳ, chẳng lẽ cậu cho rằng Duyệt Kỳ còn có thể hề để ý điều gì, đối đãi với cậu giống như lúc trước nữa hay sao? Nếu so với việc ở cùng nhau mà biết tương lai làm tổn thương nhau bằng bây giờ hãy cắt đứt ràng chút!”


      Kim Đào ghét nhất bộ dạng tự cho là đúng của Mạc Duy Khiêm, nghĩ đến trong tay có chúy quyền lực là có thể coi ai ra gì.


      “Mạc Duy Khiêm, tốt nhất là nghe ràng cho tôi đây, căn bản hề hiểu tình cảm giữa tôi và Duyệt Kỳ, tôi chưa bao giờ muốn phản bội Duyệt Kỳ, việc của Ngô Nguyệt kia tôi nghĩ cách điều tra , mà , đừng có đến quấy rầy chúng tôi nữa!”


      “Tôi quấy rầy các người? Kim Đào, cậu hẳn cũng hiểu tôi đều là tình hình thực tế cả, mặc kệ cậu có nguyên nhân gì chuyện cậu lên giường với người phụ nữ khác cũng là chuyện thể phủ nhận được. Tôi thích Duyệt Kỳ, mà Duyệt Kỳ cũng chán ghét tôi, tôi dùng hết sức tranh thủ. Cậu làm được điều gì, tôi đều có thể làm cho ấy, tôi có thể bảo vệ ấy, cho ấy cuộc sống rất tốt, nếu cậu muốn tốt cho Duyệt Kỳ hãy cách xa ấy chút!”


      Mạc Duy Khiêm những lời này như thể đâm đao vào lòng Kim Đào, Kim Đào nắm chặt hai tay, tiếng như thể rít ra từ kẽ răng: “Mạc Duy Khiêm, ngừng bám riết theo đuổi Duyệt Kỳ chẳng qua là vì mặt mũi của mà thôi, cam lòng khi Duyệt Kỳ quỳ gối trước sức hút của , lại càng bị tiền bạc và quyền lực của mê hoặc. Cho nên thể chia rẽ tôi và ấy, điều đó khiến tâm lí tự cao tự đại của được thỏa mãn, đúng ?”


      Sắc mặt Mạc Duy Khiêm chưa biến đổi, trong lòng cũng hơi bị đánh động, lời của Kim Đào khiến tỉnh ra. Cuối cùng bản thân thích La Duyệt Kỳ hay là bởi vì cam lòng khi bị từ chối? Hai loại cảm xúc này cái nào chiếm đa số, hay là bản thân vì chứng minh bản thân sau khi bị từ chối?


      “Kim Đào, lời cậu tôi suy nghĩ lại, tôi phải là người tự đại mù quáng, cũng muốn vì hứng thú nhất thời mà phá hoại tình cảm của người khác. Nhưng mà, khi tôi xác nhận suy nghĩ của trái tim mình tôi hy vọng cậu có thể tự động rời , dù sao Duyệt Kỳ cũng phải là thể có cậu. Hơn nữa, đến lúc đó tôi cũng cho cậu tương lai tốt, bây giờ cậu cứ an phận đá bóng , đừng có tùy tiện tin tưởng những người khác.”


      phiền lo lắng, tôi cũng chẳng phải kẻ có đầu óc, tôi biết mình làm gì. Chỉ mong cũng có thể suy nghĩ cho kỹ, nếu cũng chỉ là chất xúc tác giữa tôi và Duyệt Kỳ mà thôi. Ngoại trừ việc làm tình cảm của chúng tôi càng thêm sâu sắc chẳng đạt được mục đích gì đâu.” Kim Đào cũng tự tin dần.


      Mạc Duy Khiêm lại giọng : “Kim Đào, ngoại trừ ngu xuẩn và ương ngạnh ra cậu cũng là người tồi, đáng tiếc lỗ mãng chỉ làm mọi việc xấu thêm thôi. Duyệt Kỳ gặp chuyện cậu thể giúp đỡ gì được, ấy có thể ở cùng chỗ với cậu hay cũng do cậu quyết định, cậu nên suy nghĩ cho cha mẹ cậu, bảo vệ tốt bản thân mới là chuyện nên làm nhất. Lời cần tôi cũng , cậu suy nghĩ cho kỹ .”


      Sau khi Mạc Duy Khiêm rồi, Kim Đào hung hăng ném đống quần áo đồ dùng lên giường, sau đó cầm di động bắt đầu gọi điện thoại: “A lô, Loan Ninh, tôi đồng ý với đề nghị của cậu, chờ sau khi tôi xuất viện chúng ta cẩn thận bàn bạc lại chút.”


      Lưu Dương gặp Mạc Duy Khiêm xong trở về nhà, chỉ lát sau Phạm Thanh Lợi và Loan Ninh cũng đều đến đây.


      cả, thấy họ Mạc kia có lai lịch thế nào?” Phạm Thanh Lợi sốt ruột hỏi.


      Lưu Dương nhíu mày suy nghĩ lát mới : “Khó mà được, người này rất mâu thuẫn, theo lý mà là tổ trưởng tổ điều tra, phải đơn giản khiêm tốn chút! Nhưng mà các chú thấy hai chiếc xe của chẳng phải ai cũng có thể sử dụng được, chỉ là cái Cadillac chống đạn kia cũng lên tới ngàn vạn rồi nhưng lại sử dụng rất tùy tiện. Mà chỉ là nhân viên nhà nước, dù cấp bậc có hơi cao cũng có thực lực như thế! Đây cũng chính là chỗ mà nghĩ ra, nhưng mà thấy các chú cần chọc đến , còn cả con đàn bà kia nữa, phải Thanh Lợi Mạc Duy Khiêm rất coi trọng ta sao? Tạm thời cũng đừng động đến ta!”


      thành vấn đề, nhưng mà cả, cứ duy trì thế này đến lúc nào chứ? Chẳng lẽ ta chúng ta chẳng làm gì được ư? Em chỉ e là vì chúng ta mà đến, nếu là phải làm sao?” Loan Ninh có vẻ nghĩ chu đáo hơn.


      Lưu Dương bĩu môi hừ lạnh tiếng: “Vậy phải xem có biết thời thế hay ? Đừng thằng tổ trưởng nho nho như , cho dù có cử rồng đến chỗ của Lưu Dương này cũng phải nhún mình thôi, muốn lật đổ sao? còn chưa có khả năng đó đâu! Còn nữa, việc kinh doanh của chúng ta cũng thể để chậm trễ được, việc của phố buôn bán phải bắt tay vào làm ngay. Mấy dãy nhà ở đường Bắc Sơn cũng phải tiến hành nhanh lên, họ Mạc kia thích điều tra cái gì cứ điều tra, sợ!”


      “Vậy Kim Đào sao?” Đợi Lưu Dương xong, Loan Ninh lại hỏi câu.


      “Kim Đào nào?” Lưu Dương còn nhớ đến kẻ như vậy nữa.


      Phạm Thanh Lợi ở bên cạnh nhắc: “Chính là thằng cầu thủ chiếm chỗ chủ lực của thằng tư và leo lên giường con đàn bà kia đấy.”


      “Chuyện của nó hỏi làm gì? Chẳng lẽ đây còn phải quản mấy cái việc lặt vặt ấy à? Đúng là càng sống càng chả được tích gì mà!” Lưu Dương nghe xong tức giận mắng, con mẹ nó sao cái gì cũng đem đến hỏi thế hả?


      Loan Ninh cười hắc hắc: “ cả, đừng nóng, là em hồ đồ. Nếu Mạc Duy Khiêm cướp người phụ nữ của Kim Đào kia cũng tính là gì, tự em có thể xử lí được.”


      Lưu Dương nữa, ba người lại bắt đầu nghiên cứu việc lớn.


      La Duyệt Kỳ sau khi ăn cơm chiều xong ở trong phòng suy nghĩ mọi việc, hôm nay nhận được điện thoại của Mạc Duy Khiêm và Kim Đào, đều hẹn tham gia bữa tiệc từ thiện. Mấy ngày nay, giãy dụa rất nhiều lần mà vẫn thể hạ quyết tâm độc ác làm tổn thương Kim Đào được. Ngụy Tân sao, Kim Đào là người có tâm tính trẻ con, nếu bây giờ ra tình hình thực tế kiếp vận động viên của cũng xem như tong, như thế chẳng phải càng có lỗi với hơn hay sao?


      Hơn nữa, tình trạng tiến lui đều khó này đều chỉ vì tùy hứng của , cho nên hậu quả cũng nên tự gánh vác, Kim Đào làm rất nhiều việc, cũng nên vì Kim Đào làm chút gì đó, những sóng gió ngặt nghèo bên trong hãy để mình nhận lấy, chỉ cần Kim Đào sống tốt là được!


      Cắn môi hạ quyết tâm, La Duyệt Kỳ gọi điện thoại cho Mạc Duy Khiêm: “Chuyện hẹn em đến bữa tiệc từ thiện đó, em thể đồng ý được. Hôm đó em còn có việc quan trọng phải làm!”


      Mạc Duy Khiêm vẫn điều chỉnh tâm trạng của mình nên cũng ép , hai người vài lời rồi cúp điện thoại.


      “Cậu sao thế? Thất tình, bị đá?” Đổng Nguyên phát ra gần đây Mạc Duy Khiêm trở nên rất là trầm tĩnh, có việc gì cả ngày chẳng nổi mấy câu, biết suy nghĩ gì nữa.


      Mạc Duy Khiêm liếc mắt nhìn Đổng Nguyên cái rồi cũng để ý đến nữa.


      Đổng Nguyên càng lo lắng hơn: “Hazz, phải cậu có bệnh gì chứ? Có việc gì ra chứ, có phải là vì La Duyệt Kỳ ? Nếu là vì ấy cậu yên tâm, người em này dù phải dùng đến súng đạn cũng cướp về cho cậu!”


      “Đừng bậy, tôi chỉ suy nghĩ mà thôi, suy nghĩ cẩn thận xong tốt lên.”


      “Vậy cậu cũng đừng suy nghĩ mình, cứ ra tôi có thể phân tích giúp cậu mà.” Đổng Nguyên sợ Mạc Duy Khiêm buồn đến phát điên, đến lúc đó cũng chẳng có cách nào báo cáo lại kết quả công tác lần này nữa.


      Mạc Duy Khiêm cũng chẳng dấu diếm, trực tiếp kể hết lời Kim Đào ra.


      ngờ cầu thủ nho có thể ra lời đầy triết lý như thế, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ kỹ, còn phải là do chính cậu cảm nhận nữa. Nhưng mà, tôi phải với cậu câu thế này, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ vì bất cứ người phụ nữa nào mà làm nhiều điều như vậy, chỉ dựa vào việc La Duyệt Kỳ có thể khiến cậu rơi vào tình trạng tự hỏi như bây giờ cảm giác của cậu với ấy hoàn toàn khác rồi.”


      Dĩ nhiên là Mạc Duy Khiêm biết bản thân mình hao tổn ít tâm trí vì La Duyệt Kỳ, nhưng vẫn chưa hiểu thích đến trình độ nào, có phải nên tranh với Kim Đào hay ?


      Nếu nghĩ ra tạm thời cần nghĩ nữa, dù sao vẫn còn thời gian, cần quá nóng vội, Mạc Duy Khiêm mệt mỏi nghĩ.


      Ngày diễn ra bữa tiệc từ thiện, những người nổi tiếng ở nơi này đều rất nể mặt Lưu Dương, ai là đến tham gia cả, tỉnh cũng cử đại diện xuống tham gia.


      Mạc Duy Khiêm ngồi bục khách quý bồn chồn xem các tiết mục đài, gần 1 tuần liên hệ với La Duyệt Kỳ, nghĩ nhưng trong đầu chưa từng thôi nghĩ về . Nếu nghĩ cũng chẳng đưa ra được ý tưởng gì hay, chung là vẫn mơ hồ chưa , nhưng cũng khiến biết có người trong lòng là khổ sở cỡ nào.


      phải cậu ấy có thời gian sao? Thế chuyện gì xảy ra kia?” Đổng Nguyên đến bên người Mạc Duy Khiêm huých cái.


      Mới đầu Mạc Duy Khiêm chưa hiểu ý của Đổng Nguyên, nhưng mà khi nhìn theo hướng ngón tay của ta cơn tức bùng lên, nheo mắt lại.


      Chỉ thấy Kim Đào cười rạng rỡ ôm La Duyệt Kỳ đến, lập tức có phục vụ đưa họ đến chỗ ngồi.


      Đây là chuyện quan trọng của ấy? Quan trọng đến mức bỏ lại mà cùng Kim Đào tới đây! Khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ khe khẽ chuyện với Kim Đào trở nên vặn vẹo.


      thấy đó, đến chậm mất rồi, mấy trường hợp thế này đến muộn tốt lắm.” La Duyệt Kỳ thầm oán Kim Đào. ra, họ vốn đến từ lâu, kết quả là được nửa đường Kim Đào mới phát ra quên mang thiếp mời, đành phải về lấy nên dĩ nhiên là đến muộn.


      Kim Đào nhanh chóng an ủi La Duyệt Kỳ: “ có việc gì đâu, cũng chẳng quan trọng lắm, ai mà để ý đến chuyện đến muộn chứ, buổi bán đấu giá quyên tiền chắc phải lúc nữa mới bắt đầu, đến lúc đó em thích gì mua cho em.”


      “Đó là bán đấu giá, cũng chẳng phải mua đồ ở cửa hàng. đừng có sĩ diện, em cần gì cả, quyên chút tiền là được rồi.”


      “Đến lúc đó sau.” Kim Đào muốn xem tình hình chút rồi mới quyết định.


      Lúc này có người đến mời Kim Đào về phía sau bàn bạc về chuyện quyên tiền và bán đấu giá, sau đó còn phải làm bản đăng ký, Kim Đào đứng dậy rời với người đó.


      Bên này cũng có người đến mời Mạc Duy Khiêm.


      “Tôi về phía sau, giúp tôi với Lưu tổng, tôi sao cũng được, cần bàn bạc.” Nhìn chăm chú vào Kim Đào rời , Mạc Duy Khiêm lập tức về hướng La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ chuẩn bị tâm lý hôm hay gặp Mạc Duy Khiêm ở đây, đúng lúc ràng kết thúc luôn.


      “Em muốn với đến đây là vì cậu ta?”


      “Đúng, Kim Đào cũng được mời, em cũng suy nghĩ kỹ. Mạc Duy Khiêm, em thể ở cùng chỗ với , Kim Đào rất quan trọng đối với em, em muốn ấy bị tổn thương, cũng nguyện ý làm tổn thương ấy, hy vọng có thể hiểu được.” xong lại lấy ra hai chiếc hộp đưa trả Mạc Duy Khiêm.


      “Đây là vòng cổ đưa cho em, có cả giấy chứng nhận nữa, em thể nhận món quá này, dù có đưa bao nhiêu lần em cũng nhận. Đối với , em chỉ có thể vô cùng xin lỗi, em có thể trả giá tính mạng vì , nhưng thể buông tha cho Kim Đào, chúng ta cứ chấm dứt như thế .” La Duyệt Kỳ đưa ra quyết định cuối cùng.


      Mạc Duy Khiêm nhận lại vòng cổ, câu nào, ánh mắt nhìn xa xăm, nửa ngày sau mới nở nụ cười : “ thể làm tổn thương cậu ta? Vậy em có biết trái tim tôi bây giờ đau thế nào ? Em có biết buồn đau lớn nhất của đời người chính là hy vọng tan biến hay ? Em cho tôi hy vọng rồi lại tự tay hủy nó!”


      Bản thân suy nghĩ lâu như thế mà hiểu ra được, kết quả lại bị hành vi của La Duyệt Kỳ đánh thức. Cuối cùng Mạc Duy Khiêm cũng hiểu được suy nghĩ của mình, nếu thích sao lại luôn luôn lo lắng suy nghĩ thôi? Nếu thích sao bây giờ lại cảm thấy lồng ngực khó chịu đau đớn thế này? Kết quả sao? rất vất vả mới hiểu ra nhưng La Duyệt Kỳ lại nhàng thoải mái cần !


      “Mạc Duy Khiêm, đừng như thế, em biết là em tốt với , nhưng dù có quyết định như thế nào cũng có người phải chịu tổn thương. Nếu so sánh ra, Kim Đào càng cần em hơn, người trưởng thành, lại rất kiên cường, nhất định …”


      “Nhất định tốt lên đúng ? Em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi cần em? Chỉ bởi vì điều kiện của tôi tốt hơn cậu ta cho nên em đồng tình với kẻ yếu ư? Duyệt Kỳ, em công bằng chút có được hả?” Mạc Duy Khiêm thể thừa nhận kết quả như thế được.


      Tuy rằng La Duyệt Kỳ rất khổ sở nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn: “Em rất công bằng, em và Kim Đào bên nhau năm năm mà lại xảy ra quan hệ với , chuyện này có công bằng với Kim Đào ? Mạc Duy Khiêm, đây phải là việc buôn bán, tình cảm của em dành cho Kim Đào sâu nặng hơn cho , em thể bỏ ấy được.”


      “Mạc Duy Khiêm, vừa rồi tôi nghe người ta cũng đến đây, tôi nghĩ nhất định đến dây dưa với Duyệt Kỳ, đúng là tôi đoán sai mà, nhanh chóng về chỗ ngồi của mình thôi.” Kim Đào vô cùng đắc ý tới.


      La Duyệt Kỳ lập tức kéo giãn khoảng cách với Mạc Duy Khiêm, về hướng Kim Đào.


      Mạc Duy Khiêm thèm nhìn Kim Đào cái, chỉ nhìn sâu vào La Duyệt Kỳ rồi xoay câu.


      “Duyệt Kỳ, nhìn trúng viên ngọc, đợi lát nữa mua về làm vòng cổ cho em.” Kim Đào nhìn vẻ mặt của Mạc Duy Khiêm cũng hiểu ta đụng phải cái đinh, mà, Duyêt Kỳ như vậy, họ Mạc chỉ uổng công thôi.


      Cuối cùng cũng đến thời điểm cao trào của buổi tiệc, có người quyên tiền, cũng có người đưa vật phẩm của mình ra đấu giá. Khi khối ngọc mà Kim Đào nhìn trúng được đấu giá, La Duyệt Kỳ thỉnh thoảng lo lắng đề phòng nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, chỉ sợ phân cao thấp với Kim Đào nguy.


      Nhưng may mà Mạc Duy Khiêm vẫn yên lặng, quyên tiền cũng nhấc tay đấu giá, cuối cùng Kim Đào dùng 20 vạn mua được khối ngọc kia. Tuy La Duyệt Kỳ cảm thấy rất quý nhưng là làm việc thiện cũng đáng giá.


      Sau khi đấu giá vật phẩm cuối cùng, tất cả mọi người đều hướng về phía Mạc Duy Khiêm nhìn chút.


      Lưu Dương cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng chủ nhà như sợ Mạc Duy Khiêm xấu mặt nên gọi người đến, để người đó dùng 10 vạn coi như tiền Mạc Duy Khiêm quyên vào.


      Người nọ vừa đáp, còn chưa thấy người theo Mạc Duy Khiêm cầm thứ gì đó bước lên đài.


      Đổng Nguyên vài câu với người chủ trì rồi qua lấy microphone.


      “Các vị, tôi đại diện cho Mạc Duy Khiêm tiên sinh lên đây, đầu tiên xin mời nhân viên xem xét lên đây kiểm duyệt vật.”


      Ba nhân viên xem xét dưới đài đồng loạt lên, vây quanh chiếc hộp được mở ra, nhìn nửa ngày cũng chớp mắt cái.


      Sau đó trong ba vị kích động vào microphone: “Đây là vòng cổ kim cương, kim cương được khảm nạm bên có giá trị cực kỳ xa xỉ, chúng tôi định giá 300 vạn làm giá khởi điểm đấu giá!”


      Người ở bên dưới lập tức xôn xao, có người hỏi: “Là của hãng nào vậy?”


      Nhân viên xem xét cười : “Đây là kim cương cao cấp có chứng nhận HRD, cần gắn tên thương hiệu nổi tiếng cũng khiến người ta khó mà gặp được rồi, giấy chứng nhận này dù có tiền cũng thể mua được.”


      Bên dưới lại nổ ra trận nghị luận, có người động tâm: “Mọi người giơ cao đánh khẽ đừng tranh với tôi, tôi bỏ hết tài sản để mua đấy!”


      Đổng Nguyên lắc đầu : “Vô cùng cảm ơn vị tiên sinh này thẳng thắn như vậy, nhưng ý của tiên sinh Mạc Duy Khiêm là vòng cổ này đem ra bán đấu giá, ngài ấy quyết định hiến tặng chiếc vòng này cho tổ chức từ thiện!”


      Toàn bộ trường tĩnh lặng, sau đó bộc phát tràng pháo tay nhiệt liệt, phải biết rằng người kia kếu mua được chiếc vòng cổ này với giá 300 vạn là lãi to. Nhân viên xem xét chỉ đưa ra giá quy định, viên kim cương kia nếu được tổ chức từ thiện tự bán giá cao hơn rất nhiều.


      Mà Mạc Duy Khiêm, giữa nhưng tràng pháo tay dứt, hướng về phía La Duyệt Kỳ mà .


      Đứng trước mặt La Duyệt Kỳ, cúi người dán miệng bên tai , tiếng của trầm thấp mà thong thả: “Duyệt Kỳ, bây giờ em hiểu chưa? Thứ đem tặng, thà rằng vứt bỏ cũng nhận lại. Mà thứ muốn, dù phải mất bao lâu, mất bao nhiêu cũng tiếc bất cứ giá nào để cướp về.”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Kim Đào có cuộc đời riêng của .
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, 101215 others thích bài này.

    2. Sue ú

      Sue ú Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      78
      Biết bao giờ chị mới hướng về chú đây :yoyo44:
      My Lam Lam, Tuyết NguyệtOrchidsPham thích bài này.

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Rồi thằng kia bụi rồi đùng tiền mua chuộc công an là mệt nha
      Nàng ơi 21 òi , ráng nhịn ráng nhịn thôi:yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      Thanks nàng @OrchidsPham :th_57::th_57:

    4. KatieSuan

      KatieSuan New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      7
      Nhảy qua đây ủng hộ bạn phát, chứ chưa đọc truyện :yoyo62:
      Truyện của TVQ hơi là lạ, hok bít có hay hơn bộ HCHN hok nữa :yoyo68:
      Chắc đợi sắp hoàn rùi mình đọc lun vậy.
      Cố lên nha nàng @OrchidsPham
      My Lam Lam, Tuyết NguyệtOrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 30
      Editor: OrchidsPham


      Mạc Duy Khiêm ở bên tai La Duyệt Kỳ xong câu đó rồi lập tức rời khỏi trường bữa tiệc từ thiện, mà La Duyệt Kỳ vẫn ngồi ở vị trí ngẩn người nhúc nhích.


      “Duyệt Kỳ, ta gì với em? Có phải là uy hiếp em ?” Kim Đào nhìn vẻ mặt La Duyệt Kỳ nghi ngờ Mạc Duy Khiêm lấy việc bảo vệ người nhà ra làm điều kiện uy hiếp ép ở bên ta.


      phải đâu, chý ý xem tiết mục .” La Duyệt Kỳ dùng toàn lực cố gắng để ý đến lời lúc sắp của Mạc Duy Khiêm.


      Khi tiệc tối chấm dứt, La Duyệt Kỳ và Kim Đào cùng nhau ra ngoài, ra cửa có người đón: “La tiểu thư, xe của ở bên kia.”


      La Duyệt Kỳ vừa ngẩng đầu thấy người chính là Hàn Giang.


      “Xe gì? Duyệt Kỳ, ta là ai?” Kim Đào bây giờ vô cùng cảnh giác với bất kỳ người đàn ông nào xuất bên cạnh La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ trả lời câu hỏi của Kim Đào mà chỉ hỏi lại Hàn Giang: “ phải tôi là đêm nay cần xe ư? Sao các còn theo tới?” Vì hôm nay cùng Kim Đào tham gia tiệc tối nên để cho vệ sĩ theo.


      Hàn Giang vô cùng nghiêm túc : “La tiểu thư, tuy rằng đêm nay cần xe nhưng vì trách nhiệm chúng tôi thể theo ! Bây giờ tiệc xong rồi, mời vẫn lên xe của mình để trở về thôi.”


      La Duyệt Kỳ muốn mấy người Hàn Giang khó xử, vốn dĩ nghĩa vụ của họ là dùng hết khả năng bảo vệ , thể biết tốt xấu được, vì thế đành với Kim Đào: “Bọn họ là người Mạc Duy Khiêm cử tới bảo vệ em, nếu tự về trước , em cùng họ.”


      “Cũng được, đưa em qua.” Kim Đào muốn xem thử xe Mạc Duy Khiêm cuối cùng đưa cho La Duyệt Kỳ loại xe gì.


      Vì thế ba người cùng nhau đến nơi để xe.


      “Xe này Mạc Duy Khiêm để em dùng?” Kim Đào thể tin nổi nhìn chiếc xe trước mặt, đúng là chiếc xe Mạc Duy Khiêm dùng để đến khách sạn gặp Phạm Thanh Lợi lần trước.


      “Chỉ là tạm thời cho em mượn dùng, ấy xe này có vẻ khiêm tốn hơn chút. Kim Đào, đừng để ý được chứ? Em tìm thời cơ để Mạc Duy Khiêm đem xe về, hơn nữa em cũng với ấy rồi, vì nguyên nhân này mà liên lụy đến tình cảm cá nhân.” La Duyệt Kỳ muốn để Kim Đào cảm thấy lòng hơn.


      Kim Đào cũng biết việc nào là quan trọng: “ hiểu mà, em lên xe .”


      Chờ sau khi La Duyệt Kỳ ngồi vào trong đóng cửa xe lại, Kim Đào gọi Hàn Giang lại: “ trở về với Mạc Duy Khiêm rằng tâm ý của dành cho bạn tôi và gia đình ấy, Kim Đào tôi nhớ kỹ, tôi mau chóng tìm chiếc xe khác cho Duyệt Kỳ dùng, sau này phiền lo lắng nữa.”


      “Lời của ngài tôi nhắn dùm, tâm ý của Mạc tiên sinh đối với gia đình La tiểu thư cũng có quan hệ gì với ngài. Mặt khác, xin lỗi tôi thẳng, xe ngài tìm tới chỉ sợ thể an toàn được như chiếc xe này. Còn nữa, ngài cũng thể cung cấp bảo vệ chuyên nghiệp 24/7 cho gia đình La tiểu thư được, tôi thấy ngài đừng nên lo lắng nữa là hơn.” Hàn Giang rất lễ phép nhưng lời ra lại sắc nhọn đến cực điểm.


      Kim Đào á khẩu nổi lời nào, Hàn Giang nở nụ cười rồi định lên xe, nhưng đột nhiên dừng lại, “Đúng rồi, xét thấy ngài quan hệ quá chặt chẽ với Phạm Thanh Lợi và Loan Ninh, Mạc tiên sinh cũng cố ý dặn dò mong ngài về sau hết sức giảm bớt tiếp xúc với La tiểu thư để tránh tạo thành thương tổn cần thiết.”


      Hàn Giang xong liền nhanh nhẹn ngồi vào trong xe rồi lập tức lái xe nghênh ngang rời .


      Kim Đào đứng tại chỗ nắm chặt hai bàn tay: Mạc Duy Khiêm quả nhiên là có tính toán, dựa vào lí do bảo vệ La Duyệt Kỳ để ép tránh xa , ta nghĩ tốt đấy! Xem ra phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ bàn bạc lại với Loan Ninh chuyện đầu tư mới được, đến khi cũng có tiền cũng có thể cho Duyệt Kỳ cuộc sống rất tốt đẹp.


      “Vừa rồi gì với Kim Đào vậy?” La Duyệt Kỳ hỏi Hàn Giang.


      có gì, chẳng qua là truyền đạt lại ý của Mạc tiên sinh thôi, bảo cậu ta chú ý an toàn, cần tiếp xúc quá gần gũi với đám Phạm Thanh Lợi, bởi vì Kim tiên sinh quá mức phản cảm với người Mạc tiên sinh sắp xếp nên Mạc tiên sinh đành để chúng tôi rút về theo cậu ta nữa.” Sắc mặt Hàn Giang hề thay đổi, nhàng giải thích.


      Kim Đào cũng là, Mạc Duy Khiêm tốt bụng như vậy sao ấy lại tôn trọng chút chứ?


      Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm mang vẻ mặt trầm dọa người, ho khẽ rồi : “Cậu sao thế? La Duyệt Kỳ vốn là bạn Kim Đào, đâu phải cậu biết chứ? Sao lại tức giận đến thế?”


      Mạc Duy Khiêm khép nửa mắt hừ lạnh tiếng: “Tôi chỉ biết ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nhún nhường mà ấy biết cảm ơn, còn muốn đá tôi, khinh tôi còn cách nào khác à?”


      Có giỏi phát giận lên La Duyệt Kỳ ấy, vứt viên kim cương tính là tài giỏi gì chứ? Đấy chẳng phải là phá sản sao? Đổng Nguyên cảm thấy vênh váo của Mạc Duy Khiêm quá là vô lí nhưng cũng thể được.


      “Cậu phải là người khiêm tốn sao? Đừng có so đo nhiều quá, làm gì có người phụ nữ nào mà cậu theo đuổi được chứ?”


      Mạc Duy Khiêm nở nụ cười: “Quân tử là quân tử, nhưng cũng còn phải xem tình huống . Chẳng lẽ bị cắm sừng mà còn muốn tôi quân tử à? ra, đối xử với phụ nữ thể quá dịu dàng được, cũng thấy rồi đó, căn bản là chẳng có tác dụng gì!”


      Vậy chờ xem Mạc Duy Khiêm cứng rắn mạnh mẽ ra sao là tốt rồi, Đổng Nguyên vô cùng mong chờ.


      “Tôi thấy cậu cũng đừng sốt ruột quá, người ta có trụ cột tình cảm bao nhiêu năm như thế, phải cắt là cắt ngay được.” Đổng Nguyên vẫn khuyên câu.


      “Tôi biết, cho nên mới có ép sát quá. Việc điều tra, bên cử người xuống, các chưa cần tham gia vội, đợi đến khi cần thiết ra tay cũng muộn.”


      Đổng Nguyên đồng ý, cũng dây dưa lằng nhằng nhiều.


      Sau khi La Duyệt Kỳ về nhà lập tức bị Tề Nguyệt Tú – mẹ gọi lại: “Duyệt Kỳ này, cuối cùng con với Duy Khiêm có quan hệ gì thế? Sao cậu ấy lại đối xử với nhà ta tốt như thế? Hàng xóm quanh đây đều hỏi mẹ, bảo nhà chúng ta bây giờ có vệ sĩ bảo mẫu, ra vào còn có siêu xe đưa đón, có phải con đổi bạn trai hay ? Con với Kim Đào xảy ra chuyện gì chứ?”


      “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con với Kim Đào rất tốt, Mạc Duy Khiêm chỉ là người bạn thôi, ấy cũng vì nghĩa khí mới cứng rắn bảo vệ chúng ta như vậy, đợi thêm vài ngày nữa xác định là còn nguy hiểm nữa con ấy gọi người về, nếu nhà ta cũng chẳng nuôi nổi, còn bắt người ta canh giữ ở bên ngoài ngại lắm.”


      Tề Nguyệt Tú gật đầu: “Vậy mẹ cũng yên lòng, con biết ba mẹ lo lắng thế nào đâu. Nếu là vấn đề tình cảm con chia tay với Kim Đào cũng được, chỉ sợ con ngại nghèo giàu rất tốt, Kim Đào vẫn đối xử với nhà ta tồi, sau khi các con kết hôn cứ sống yên ấm còn gì tốt hơn nữa.”


      “Con biết, mẹ yên tâm , con làm chuyện bội bạc đâu.”


      La Duyệt Kỳ mệt mỏi trở lại phòng của mình, khuôn mặt đầy u sầu ngồi lên giường, phải làm sao mới tốt đây? Chỉ cần và ba mẹ còn cần được bảo vệ có cách thích hợp nào để từ chối Mạc Duy Khiêm cả! Tuy vừa rồi với mẹ là bội bạc nhưng phản bội Kim Đào, nhưng vì tương lai của Kim Đào lại thể ra , chỉ có thể giấu kín bí mật ở trong lòng.


      Càng nghĩ, lại càng khó tránh khỏi muốn đập đầu cho xong, nếu phải nhất thời xúc động lên giường với Mạc Duy Khiêm sao có thể có những rắc rối này chứ? Nhưng vừa nghĩ đến việc này lại thể nghĩ đến chuyện chỉ lần mình phát sinh quan hệ với Mạc Duy Khiêm! Lần đầu còn có lý do để giải thích vậy lần thứ hai sao đây?


      hơi sợ hãi việc truy tìm đến kết quả cuối cùng, La Duyệt Kỳ quyết định nghĩ chuyện này nữa, chuẩn bị tìm thời gian chuyện với Mạc Duy Khiêm để gọi vệ sĩ và bảo mẫu trở về.


      Kim Đào hẹn Loan Ninh cùng uống rượu, chuẩn bị bàn bạc việc đề cập lúc trươc.


      “Loan Ninh, cậu tình hình cụ thể ra xem nào, có tin được ? Người ta kinh doanh tốt như thế, kiếm được nhiều tiền mà sao lại làm nữa?”


      Loan Ninh uống ngụm rượu rồi mới : “Cậu tin tôi cũng chẳng có cách nào, cho cậu biết tôi mua hai cái cửa hàng mặt tiền bên cạnh rồi, khách sạn này cũng là vốn bốn lời, tôi định mua rồi, nhưng mà tài chính lại đủ. Tôi cũng giấu cậu, nếu phải đủ tiền tôi cũng cho cậu đâu. Đấy là chỗ nào chứ? Đó là khu phố kinh doanh phồn hoa nhất Danh Tĩnh đấy, tấc đất tấc vàng! Ông chủ đó vì vội vàng muốn di dân nên mới thế chứ nếu sao người ta chịu bán chứ?”


      Dĩ nhiên là Kim Đào rất động lòng, khách sạn mà Loan Ninh cũng biết, có thể là ở Danh Tĩnh này ai là biết ấy chứ! Mấy cửa hiệu lâu đời ở phố kinh doanh đó, mỗi ngày đều có khách xếp hàng dài ở cửa, nếu có thể mua chỗ ở đó làm ông chủ những vô cùng uy phong mà còn như ôm cỗ máy in tiền trong tay vậy! Nửa đời sau cũng chẳng lo ăn lo mặc!


      Nhưng mà tiền mua bán chuyển đổi tài sản và thủ tục kinh doanh, còn có các phương diện khác nữa, tính toán bước đầu cũng phải dùng hơn 200 vạn. Còn cả các loại đầu bếp phục vụ cũng phải dùng mức lương hấp dẫn để giữ chân, có ba bốn trăm vạn là xong, tiền trong tay căn bản đủ.


      “Dĩ nhiên là tôi tin cậu nhưng mà số tiền lớn quá, nhất thời tôi cũng xoay được nhiều tiền như thế! Trong tay tôi có hai căn hộ nhưng cái cha mẹ tôi ở nhất định thể đụng vào, là để ba mẹ tôi dưỡng già, căn là để dùng khi kết hôn, cũng trang trí xong xuôi rồi! Tiền tôi gửi ở ngân hàng cũng chỉ dưới 100 vạn, hơn nữa cũng chỉ là do bây giờ tôi là chủ lực đội bóng nên mới kiếm được nhiều hơn chút, cậu tôi phải xoay ở đâu đây?”


      Loan Ninh cũng thở dài, hai người uống rượu giải sầu.


      “Nếu cậu mua lại trước, còn những vấn đề khác để nghĩ sau, nếu bị người khác mua trước rồi khóc cũng kịp, cậu biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào khách sạn đó đâu, tôi dùng bao nhiêu quan hệ mới làm ông chủ ở đó ưu tiên cho tôi đấy.” Loan Ninh lại đưa ra ý tưởng.


      Kim Đào thấy cũng có lý, lập tức : “Đó cũng là cách hay, tôi bàn bạc với bạn chút rồi quyết định.”


      “Được, nhưng mà phải nhanh lên nhé, thời gian đợi người, có người ra giá cao hơn chúng ta đấy. Đúng rồi, còn có chuyện tôi nghĩ lâu, vẫn nghĩ có nên ra hay . Mặc dù là xen vào việc riêng tư của người khác nhưng chúng ta là em, dù có đắc tội với cậu tôi vẫn phải hỏi. Bạn cậu với họ Mạc kia có phải là có quan hệ bình thường ? Ngày đó tôi đến bệnh viện thăm cậu có gặp họ hành lang, họ Mạc đó ôm eo bạn cậu mà , tôi liếc họ vài cái mà họ cũng chẳng thèm chú ý.”


      Kim Đào hơi uống hết rượu trong chén, hung hăng đặt chén lên bàn: “Thằng khốn Mạc Duy Khiêm đó, khinh người quá đáng, ỷ vào việc có mấy đồng tiền dơ bẩn liền quấn quýt Duyệt Kỳ tha, sớm muộn gì tôi cũng báo thù này! Loan Ninh, cậu tâm suy nghĩ cho tôi, sao tôi có thể trách cậu chứ? May mà trong lòng Duyệt Kỳ vẫn có tôi, chẳng qua vì giờ vẫn cần nhờ vả Mạc Duy Khiêm nên mới chịu đựng mà thôi!”


      “Nhờ vả chuyện gì thế? chút tôi nghe xem, nếu có thể tôi nhất định nghĩ cách giải quyết cho cậu, cần ta!”


      Kim Đào cảm kích nhìn Loan Ninh: “Còn phải là chuyện Phạm Thanh Lợi lần trước hay sao? Cha mẹ của bạn tôi bị người ta đụng phải, bị thương , cho nên Mạc Duy Khiêm là có người cố ý đâm vào họ, cử người đến bảo vệ, cũng chính vì điều này mà tôi với Duyệt Kỳ rứt ra được.”


      “Hazz, tôi tưởng là chuyện gì chứ, sao cậu sớm! Phạm đồn trưởng người ta quan tâm từ lâu rồi, bây giờ người ta còn vội vàng lo việc điều chuyển phân cục, còn muốn tiếp tục thăng quan tiến chức, sao có thời gian mà để ý đến các cậu chứ? Hơn nữa cậu bảo là cố ý đâm xe ư? Có chứng cứ ? Theo tôi thấy khéo mà họ Mạc kia tự bịa ra có!”


      Lời của Loan Ninh khiến Kim Đào có suy nghĩ mới: Đúng vậy, cha mẹ Duyệt Kỳ bị đâm, chính bị người ta đánh, hai chuyện này từ đầu đến cuối đều do mình Mạc Duy Khiêm giải quyết, nhưng thủ phạm chưa bắt được kẻ nào, khó mà đảm bảo là có vì lợi ích của bản thân mà bày trò hay ! được, phải với Duyệt Kỳ, đừng có để thằng khốn Mạc Duy Khiêm này đùa giỡn mới được!


      Kim Đào vừa nghĩ đến khả năng này đứng ngồi yên rồi, Loan Ninh thầm đắc ý nhưng miệng lại : “Tôi chẳng qua chỉ thuận miệng thế thôi, cậu cuống lên làm gì chứ? Được rồi, tôi làm phiền cậu nữa, cậu nhanh , tôi thanh toán cho!”


      Kim Đào cảm ơn rồi lại lần sau nhất định mời Loan Ninh bữa thịnh soạn rồi lập tức ra khỏi khách sạn, nhìn thời gian đúng lúc có thể đến đón Duyệt Kỳ tan làm.


      Lái xe đến đài truyền hình, đứng ở bên đường, Kim Đào chờ La Duyệt Kỳ tan làm.


      Quá giờ tan tầm khoảng 10’, Kim Đào mới thấy La Duyệt Kỳ từ cửa lớn chầm chậm ra, đồng thời cũng thấy chiếc xe Mạc Duy Khiêm cử đến chậm rãi về hướng .


      Sợ La Duyệt Kỳ lên xe kia, Kim Đào nhanh chóng bước hai bước định gọi La Duyệt Kỳ đứng lại bị người khác ngăn lại.


      Kim Đào lập tức đề phòng, nhìn hai người trước mặt hỏi: “Các người là ai?”


      “Kim tiên sinh cần sợ, chúng tôi tìm đến để trả thù, chúng tôi là người phụ trách việc bảo vệ La tiểu thư, tôi nghĩ Hàn Giang cũng với ngài rồi, trừ khi cực kỳ cần thiết, nếu mời ngài đừng tiếp xúc với La tiểu thư.”


      Biết đối phương phải đến vì chuyện của Ngô Nguyệt kia, Kim Đào an tâm: “Mạc Duy Khiêm có dùng được cái rắm gì? Duyệt Kỳ là bạn tôi, chúng tôi thích gặp nhau lúc nào gặp, các người quản được chắc! cho Mạc Duy Khiêm biết, còn làm thế tôi kiện , dựa vào cái gì mà hạn chế tự do thân thể của Duyệt Kỳ hả?”


      Kim Đào xong lập tức định xông qua, hai người kia sao có thể để làm được chứ? Chỉ người túm lấy áo Kim Đào, dùng sức vặn ngược tay rồi đẩy, Kim Đào bị đè vào bức tường phía sau, thể động đậy.


      “Kim tiên sinh, chúng tôi khuyên ngài vẫn đừng nên quấn quýt La tiểu thư nữa, có số việc ngài căn bản biết!”


      Kim Đào giãy dụa vài cái, cánh tay lại bị siết càng đau, vì thế dám động đậy nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Duyệt Kỳ cùng ba vệ sĩ kia lên xe rời .


      Chờ chiếc xe xa, hai người kia mới buông Kim Đào ra, Kim Đào lập tức chạy ra đường đón xe Taxi.


      “Ngài cần sốt ruột, cho dù có đuổi kịp cũng gặp được La tiểu thư đâu.” người nhắc nhở Kim Đào.


      “Bên người Duyệt Kỳ chỉ có ba vệ sĩ, các người ở đâu ra?” Kim Đào giờ mới phản ứng lại được, vệ sĩ bên cạnh La Duyệt Kỳ vốn chỉ có ba người, hai người kia ở đâu nhảy ra đây vậy?


      Hai người kia mỉm cười: “Từ sau bữa tiệc từ thiện kia, Mạc tiên sinh tăng mạnh bảo vệ cho La tiểu thư, ba người Hàn Giang vẫn bảo vệ ở cự li gần như trước, ngoài ra còn tăng thêm bốn người phụ trách bảo vệ từ xa. Kim tiên sinh, lời dễ nghe, ngài muốn gặp La tiểu thư chi bằng với Mạc tiên sinh còn dễ hơn đấy.”


      Kim Đào vốn nghi ngờ nay gần như khẳng định được rằng việc mình bị đánh và việc cha mẹ Duyệt Kỳ bị đâm vào chắc chắn là do Mạc Duy Khiêm giở trò quỷ rồi! Vì thế cũng chẳng để ý đến hai người kia, tự ngồi vào xe Taxi về hướng nhà La Duyệt Kỳ.


      Mạc Duy Khiêm nực cười, nghĩ rằng cho gặp Duyệt Kỳ mọi thứ theo ý ta sao? Chẳng lẽ ta biết có thứ gọi là điện thoại di động à?


      Ngồi trong xe, Kim Đào cười nhạo ngu ngốc của Mạc Duy Khiêm.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19631 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :