1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không yêu sẽ không quay lại - Gia Diệp Mạn (Full Chính Văn, Phiên Ngoại 3.5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      quay lại
      Tác giả: Gia Diệp Mạn
      Thể loại: thanh xuân vườn trường, sủng,nam phúc hắc,nữ mạnh mẽ, HE
      Số chương: 67 chương
      Edit: quynhtrang2709
      Convert: ngocquynh520


      Giới thiệu:

      Lần đầu tiên gặp lại sau năm năm, ném nhẫn cưới của , xé rách quần áo của , đem vào trong phòng chứa đồ tối tăm, mạnh mẽ chiếm đoạt. Trong phút chốc toàn bộ vẻ ngụy trang đều bị phá nát, người đàn ông này, lại lần nữa mạnh mẽ bước vào trong cuộc sống của . . . . . .

      Nhiều lúc, An Nhiên cũng hận cuộc sống được như cái điện thoại nắp gập, như vậy, những lúc đau đớn thống khổ thể chịu nổi, chỉ cần khép lại rồi mở ra lần nữa, tất cả mọi thứ đều có thể bắt đầu lại. . . . . .

      Nhân vật chính: An Nhiên, Nam Tịch Tuyệt


      p/s: có ai nhớ Cố Lãng trong truyện "nhà bên có sói" và Lục Nhược trong truyện " khí người cũ, đón người mới " ? hệ liệt này của Gia Diệp Mạn có 3 truyện, và đây là truyện thứ 3 trong hệ liệt này nhé, nếu ai đọc qua 2 truyện rùi chắc cũng có chút ấn tượng với Nam Tịch Tuyệt còn lại này chứ? truyện này có mấy nhà làm rùi nhưng drop giữa chừng nên m làm lại, chung là m cũn chưa đọc qua conver, đến đâu làm đến đó nhưng đảm bảo truyện HE và truyện của Gia Diệp Mạn cũng rất hay, đáng để đọc điều nữa m là mem mới, có gì sai sót các bạn cứ góp ý nhé, rất mong được mọi người ủng hộ​
      Last edited by a moderator: 20/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Đêm nhếch nhác

      Xe chầm chậm dừng ở cửa chính của tiểu khu, bác bảo vệ họ Vương thò đầu ra ngoài của sổ trạm gác, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chiếc xe sang trọng nhưng có giấy tờ tới.

      "Dừng ở đây thôi." An Nhiên tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra.

      "An An." Tô Nam vươn tay giữ chặt bả vai , cánh tay còn lại trợt xuống nắm chặt lấy tay , đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng tên tay . đột nhiên nghiêng người qua ôm vào trong ngực, gục đầu vào cổ , trận đau nhói truyền đến, tham lam hôn lên chỗ da thịt mềm mại của .

      "Tô Nam, đừng như vậy!"

      Tô Nam buông ra, trong mắt lên tia chật vật. gì nữa, chỉ là ngăn An Nhiên rút chiếc nhẫn ở ngón tay ra, trong giọng mang theo khẩn cầu: "Giữ nó lại được , coi như là chút kỉ niệm đối với ."

      Đôi mắt Tô Nam sau cặp kính trước sau đều luôn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, trong quá khứ điều đó khiến cho An Nhiên cảm thấy an lòng. Mặc dù, khi ở bên cạnh , có thứ tình cảm mãnh liệt như lửa, nhưng lại được hưởng thụ bầu khí dịu dàng mà đem đến. Nhưng hôm nay. . . . . .

      An Nhiên lắc đầu cái, cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều muộn rồi. Điều duy nhất mà hối hận chính là, ban đầu đồng ý lời cầu hôn của Tô Nam. Cuộc hôn nhân này kéo dài quá nửa năm giằng co trong sóng gió, hôm nay rốt cuộc cũng tuyên bố kết thúc.

      Sau khi Tô Nam lái xe rời , An Nhiên đứng lặng yên lâu trước cửa tiểu khu, cho đến trời bắt đầu mưa.

      Nhớ lại những kỉ niệm ngày cũ cùng dịu dàng của , mặc dù hai loại cảm giác mềm mại đó chưa bao giờ thuộc về , nhưng giờ phút này, vẫn khỏi nhớ lại cảnh người thiếu niên đứng trong sân trường dưới ánh sáng rực rỡ, lúc mới gặp, hơi ngượng ngùng đưa tay về phía , cười : "Xin chào, tôi tên là Tô Nam. Tô trong Tô Hàng, Nam trong Nam Mộc." Bài tự giới thiệu thân thiện như vậy cũng làm An Nhiên liếc cái, nghiêng người qua, thèm để ý chút nào đến tay bởi vì lúng túng mà vẫn còn để giữa trung . Ngược lại Tần Tiểu Mạn cùng lại ngừng vội vàng giải thích với : "A, ngại quá, hôm nay tâm trạng ấy được tốt lắm."

      Đoạn thời gian đó, An Nhiên vừa mới về nước học đại học, đối với mọi việc trong nước vẫn còn trong giai đoạn thích ứng, ngoại trừ bạn cùng phòng Tần Tiểu Mạn cả ngày dính bên người , muốn chuyện nhiều với bất cứ ai. còn thích trang điểm đậm, trang điểm dày để che dấu khuôn mặt của mình, như thế làm cho có cảm giác an toàn. Nhưng sau khi tẩy lớp hóa trang đó , Tần Tiểu Mạn giữ mặt mà hô to gọi : "Chao ôi, An An, da mặt cậu là mịn màng, cậu hơn tớ tuổi sao?"

      Nhớ tới Tần Tiểu Mạn, An Nhiên lại thở dài, nha đầu kia là người có lòng dạ tốt, nhưng lại giữ giữ được bí mật. . . . . .

      Đêm ở thành phố C mưa rất nhiều, vào thu lại càng thường xuyên hơn, chỉ mấy phút đồng hồ liền thay đổi thời tiết, mưa ngớt. An Nhiên giơ hai tay lên che đầu chạy về phía nhà ở , bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chỗ hành lang, nhất thời chú ý trước mặt, dẫm phải vũng bùn, thân thể nghiêng cái ngã xuống đất.
      Công viên ở gần tiểu khu tu sửa lại, bùn đất đều chất đống đầy hai bên đường, lại thêm nước mưa xối xuống, bùn lầy lội chịu nổi.

      Đau đớn từ khắp nơi cơ thể truyền đến, lòng bàn tay cùng đầu gối bị cát sỏi sắc nhọn cọ vào đau rát. Thân thể An Nhiên bị bùn đất bao quanh, từ từ bò dậy, phát mình bị rớt chiếc giày cao gót, chiếc còn lại vẫn còn chân nhưng lại bị gãy mất gót.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cứ như vậy trong nháy mắt, An Nhiên muốn giống như đà điểu, đem thân mình giấu , chỉ cần nhìn thấy mặt , quay lưng về phía cũng tốt!

      Thời điểm chật vật chịu nổi, luôn chướng mắt mà xuất : năm năm tuổi bị bố túm cổ áo ném ra ngoài cửa, ở mặt cỏ mềm mại lăn mấy vòng cuối cùng đập đầu vào chân ; mười năm tuổi ở trong hồ bơi thiếu chút nữa bị chết đuối, khi uống no nước, hô hấp nhân tạo suýt nữa trực tiếp dìm chết ; mười tám tuổi ngồi mình ở tòa án nghe quan toà tuyên án hành vi phạm tội của bố , tập đoàn An thị to lớn bị sụp đổ, còn đứng ở vị trí nguyên cáo, thờ ơ lạnh lùng. . . . . .

      Còn nữa, vừa mới ly hôn với Tô Nam, tại cả người dính đầy bùn đất!

      Dường như từ lâu quen với đủ loại nhếch nhác của , nhìn cam chịu cúi đầu ngồi dưới đất, đem áo vest cởi xuống bọc lấy , sau đó lấy ra chiếc khăn tay sạch, giúp lau sạch bùn đất bám mặt.

      "Tiểu Nhiên, chúng ta chuyện chút ." Người đàn ông mở miệng .

      "Nam Tịnh Tuyệt, tránh ra!" An Nhiên gạt áo khoác của vứt qua bên, loạng choạng đứng lên, cởi giầy, nhặt lên chiếc túi ướt nhẹp mặt đất, chân về hướng chỗ ở.

      Nam Tịnh Tuyệt nhìn theo bóng dáng lảo đảo của , lông mày nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, đứng trong mưa lát, sau đó liền theo .

      An Nhiên khập khiễng lấy chìa khóa dự phòng cửa sổ phòng chứa đồ, cái chìa khóa đặt ở phía dưới chậu hoa, động tác của gấp gáp, lại cẩn thận làm đổ chậu hoa.

      "A, nguy rồi!" An Nhiên kêu khẽ tiếng sợ hãi, đây là chậu hoa của con bảo bối Lâm Lâm !

      bàn tay to đón được chậu hoa, chiếc vòng màu bạc cổ tay ở trong bóng tối càng tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Trong chậu hoa bé bằng sứ, gốc cây xanh yếu ớt vừa mới bị sợ hãi nở ra bông hoa , hết sức mỏng manh. Nam Tịch Tuyệt dùng bàn tay nâng nó lên, nhìn về phía An Nhiên, vẻ mặt kỳ lạ xoay xoay cổ tay: "Của quý thế này, là tặng?"

      Trong lòng An Nhiên bỗng dưng nảy sinh vui thích nham hiểm, đem hai tay ôm lấy chậu hoa, lần nữa mở miệng, "Dĩ nhiên. xem, " đem tay trái đưa đến trước mặt , cho nhìn chiếc nhẫn ngón tay áp út, viên kim cương nho khảm chiếc nhẫn bạch kim, lóe ra ánh sáng, " có thể ép Tô Nam cùng tôi ly hôn, nhưng chia rẽ được chúng tôi. có quan hệ hôn nhân, chúng tôi vẫn ở chung chỗ!" Để ý tới sắc mặt trắng xanh của Nam Tịch Tuyệt, hả hê liếm liếm đôi môi.

      Nam Tịch Tuyệt có lên tiếng, An Nhiên cũng muốn trêu trọc nữa. Xa nhau nhiều năm như vậy, phát , vẫn còn sợ , ở trước mặt , giả bộ được lâu.

      Vì vậy thanh vang lên, hành lang bỗng trở lên yên lặng. Hai người lâm vào trong bóng tối, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn.

      Gió lạnh thổi qua, An Nhiên cảm thấy lạnh buốt, lại thấy Nam Tịnh Tuyệt có ý định rời , liền muốn tìm cách đuổi .

      "Tiểu Nhiên." Nam Tịch Tuyệt khẽ gọi .

      An Nhiên dường như nghe thấy, hai tay Nam Tinh Tuyệt từ phía sau vòng tới, đem ôm trọn vào lòng.

      người sớm bị nước mưa xối ướt đẫm, quân áo dính người lạnh lẽo, An Nhiên khỏi sợ run cả người.

      Thân thể run rẩy lại bị Nam Tịnh Tuyệt hiểu thành loại ám hiệu ngầm, vén mái tóc dài của sang bên vai , đôi môi lạnh lẽo hôn lên gáy . Đầu tiên chỉ chạm dò xét, sau đó như đói khát mà mút vào cùng gặm cắn . Môi của cổ trằn trọc, giống như quỷ hút máu tìm chỗ đặt miệng tốt nhất, tìm nơi tập trung nhiều máu thơm ngọt.

      An Nhiên có chút đứng vững, thân thể mềm nhũn lại càng cổ vũ người đàn ông phía sau, nụ hôn mang theo nóng bỏng lan tràn đến hai má. hôn qua mặt của , tìm được đôi môi run rẩy, mang theo vài phần thô bạo, cắn xuống cái.

      An Nhiên bị đau “ưmh” tiếng, thân thể phía dưới lo lắng giãy dụa .

      Bàn tay Nam Tịnh Tuyệt kéo khóa váy đằng sau lưng xuống, tìm được nơi mềm mại trước ngực , cách lớp áo ngực xoa nắn.

      Cảm giác ướt át hiển nhiên chưa làm đủ hài lòng, liếm cắn xương quai xanh của , hưởng thụ vì đè nén mà thở dốc gợi tình, ngón tay đặt lên nơi trắng trẻo cao ngất của , đẩy lên bên áo lót trực tiếp vuốt ve. nhàng vân vê đỉnh mẫn cảm của , tay kia vòng chắc hông đem hướng xuống phía dưới, để cho cảm nhận được dục vọng của mà trướng đau.

      Toàn thân An Nhiên bị giữ chặt, vùng vẫy được. Lưỡi của vẫn còn quấn quýt lấy tha, cắn mút khiến phát đau. Aó lót lỏng lẻo rủ xuống trước ngực, ngón tay vẫn còn tàn sát bừa bãi. An Nhiên nhíu chặt lông mày, chút che dấu dục vọng đối với .

      An Nhiên bắt đầu giãy dụa, mông ưỡn lên lui về phía sau đè ép .

      Cảm thấy hành động mờ ám của , Nam Tịch Tuyệt phát ra tiếng cười khẽ, phối hợp cùng , cũng cản trở bàn tay tiến lại gần, tìm được khóa kéo quần , kéo ra, cầm nó, chỉ là mấy cái liền hung hăng dùng sức, nhất thời làm cho kêu lên tiếng đau đớn.

      Chất lỏng ấm áp tràn đầy tay , giọng An Nhiên lại thêm ý cười nham hiểm: " gì hơn cái này."
      Snow, susu, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1:-( tiếp)

      gì hơn cái này, gì hơn cái này. . . . . .

      Giọng rất nhưng lại giống như con rắn độc xinh đẹp, phun nọc độc vào trong tai , vừa đủ để hành hạ tra tấn trái tim . khinh thường ? Đem so sánh với người đàn ông khác? Hay là khoe khoang kinh nghiệm"phong phú" mà mình trải qua? !

      thèm quan tâm, lật người đem ôm đối diện với mình, áp vào góc tường tối, tay xé rách chiếc váy vẫn còn ướt sũng của ."Xoẹt” tiếng vải vóc bị xé kinh hãi vang lên khiến chiếc đèn bắt tiếng bật sáng. Vừa vặn đúng lúc ông Vương ở lầu lên, cảm thấy có khác thường, liền vài bước đến chỗ phòng chứa đồ, "Ai đấy?"

      "Cút!" Thanh lạnh lẽo kèm theo tức giận truyền đến, ông Vương sợ đến mức run rẩy, vội vàng trốn lên tầng . Nhờ ánh đèn, ông vừa rồi cũng nhìn thấy đại khái, người đàn ông thân hình to lớn đè lên người phụ nữ, mặt đất còn thấy những mảnh quần áo bị xé nát vụn, vừa nhìn là biết ngay chuyện tằng tịu!"Con người chất phác, thói đời lùi bại a." Ông Vương thở dài liên tục lắc đầu.

      Nam Tịch Tuyệt tức giận nhìn thẳng vào mắt An Nhiên, con ngươi lại càng lạnh lẽo.

      " náo loạn đủ chưa?." An Nhiên lạnh lùng nhìn , sắc mặt dưới ánh đèn càng , dường như biểu thẹn thùng vừa rồi của chỉ là suy nghĩ chủ quan của .

      An Nhiên tránh khỏi vòng ôm của " nhất định là quen nhìn tôi quá thoải mái, thành công rồi!" xoay người lại, nhặt chiếc váy bị xé nát, hành động này làm cho cái mông quyến rũ cùng hai chân dài nhẵn bóng ngay trước mắt Nam Tịch Tuyệt, khiến cho động vật ăn thịt bị cấm dục lâu ngày như cảm thấy rất khó áp chế nội tâm dã thú của mình.

      người xoay hai cái, phát chiếc váy bị xé rách còn hình dạng, vây quanh cũng che được bao nhiêu, An Nhiên tức giận đem khối vải rách ném xuống đất, tức giận quát: " đắc ý , tôi và Tô Nam ly hôn. Chúc mừng , trong mắt mọi người tôi trở thành người đàn bà đứng đắn! Bởi vì vấn đề tác phong nên bị công ty tạm thời cách chức, hài lòng rồi chứ?"

      Nam Tịch Tuyệt trầm mặc , biết mình ép . Nhưng là, buông tay, mặc kệ tất cả mà chạy trốn năm năm, còn gạt sinh con, càng thể tha thứ chính là, còn ở sau lưng kết hôn với người đàn ông khác!

      biết An Nhiên giống như giã thú cứng đầu, từng bước ép sát, khả năng nhất định cho dù có đụng đầu chết, cũng thèm thỏa hiệp. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, trừ ép buộc , tìm được biện pháp nào để buộc lại.

      An Nhiên bình phục lại hô hấp, mở cửa phòng chứa đồ, bật đèn, tìm khăn tắm của con dùng qua cuốn lên người.
      Phòng chứa đồ cũng lớn, Nam Tịnh Tuyệt vào cửa phải khẽ cúi đầu. Bên trong tràn ngập mùi ghỉ sắt cùng mùi bùn đất là lạ.

      Trong góc phòng để cái nôi , có treo cái chuông gió, gió thổi vào làm nó lay động, phát ra thanh “leng keng”. tới ngồi xổm xuống, mang theo vài phần cẩn thận xem xét. nôi bám đầy bụi bặm, bên trong có ít đồ chơi, cầm lên cái trống nhàng lắc.

      "Tùng tùng tùng" tiếng động dọa An Nhiên giật mình. Nhìn nét mặt dịu dàng của Nam Tịnh Tuyệt ngồi xổm ở góc phòng, hốc mắt nóng lên, cúi đầu gắt gao cầm khăn tắm, "Đừng ở đây lộn xộn nữa, mau ."

      An Nhiên khách khí hạ lệnh đuổi khách, nhưng Nam Tịnh Tuyệt hiển nhiên có ý nghe theo. khỏi chán nản, quay người tìm rượu thuốc trong tủ bát.

      "Tiểu Nhiên. . . . . ." Giong Nam Tịnh Tuyệt có chút bối rối, An Nhiên quay đầu lại, phát cái trống trong tay biết từ lúc nào bị gãy thành hai phần, giải thích, " có dùng sức, nó tự như vậy."

      Khóe miệng An Nhiên giật giật, cúi đầu dùng bông băng chấm rượu thuốc bôi vào cánh tay. Mới vừa rồi cảm thấy đau, lúc này chấm rượu thuốc vào, lại làm đau đến nghiến răng.

      Nam Tịch Tuyệt chú ý đến đầu gối bị chảy máu, buông đồ trong tay xuống, lời nào đoạt lấy bông băng và rượu thuốc trong tay , kéo đến góc phòng chỗ chất đống mấy cái thảm tập yo- ga cũ, "Ngồi xuống."

      An Nhiên liếc cái, đặt mông ngồi xuống, lạnh nhạt : "Đằng nào cũng thế." chủ động đưa ra chân, "Động tác chút."

      Nam Tịch Tuyệt cẩn thận xoa rượu thuốc lên đầu gối , có mấy viên đá sắc nhọn khảm vào trong thịt, máu chảy ra, thời điểm rút ra, hai chân kịch liệt run rẩy. ngẩng đầu nhìn cái, An Nhiên vội vàng buông lỏng thân thể, nhưng hàm răng lại cắn chặt cánh môi.

      "Đau kêu ra , đừng chịu đựng." Vừa dứt lời, hai người đều có chút sửng sốt.

      An Nhiên nhấc chân muốn đá , lại bị nắm cổ chân, trách mắng: "Bị thương còn chịu đàng hoàng!"

      "Ai cần lo!" An Nhiên lớn tiếng , trong lòng lại cực kỳ sợ hãi. nghĩ lại cùng ở chung chỗ, cửa đóng lại tạo thành gian tương đối khép kín, tất cả làm nhớ lại lúc còn trẻ, vừa chạm cái là xương tủy cảm nhận được mùi vị của nhau, luôn quấn quýt lấy ở trong góc phòng kín đáo, cùng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, liều mình dây dưa. Có đoạn thời gian quả bị mê luyến bởi hơi thở ấy, gian phòng tối tăm bị rèm cửa rất dày che khuất. Ở nơi nào có tình cuồng nhiệt có hơi thở nóng bỏng ngọt ngào, khắp nơi đều là hai hương vị của hai bọn họ hòa trộn, khiến cho luôn chán ghét chảy nhiều mồ hôi, cũng thấy từng giọt mồ hôi nhẽ nhại cả ban ngày ảm đạm cùng ban đêm yên tĩnh. . . . . .

      Tay Nam Tịch Tuyệt dò xét vào giữa hai chân , An Nhiên cả kinh, phản xạ có điều kiện khép hai chân lại, kẹp chặt tay .

      Quả , chỉ là vừa rồi khi nhấc chân lên, thấy trong đùi có vết máu, cho nên muốn cầm bông băng chấm rượu thuốc bôi cho .

      Lòng bàn tay rộng rãi, mười ngón tay khớp xương ràng mà thon dài, từng vô số lần tự thử nghiệm sức lực cùng kỹ xảo hai bàn tay . Giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh bị bắp đùi căng thẳng kẹp chặt lại, động tác như thế hiển nhiên lại trở thành kiểu hấp dẫn đối với Nam Tịch Tuyệt .

      Vết thương dính rượu thuốc, lành lạnh, còn mang theo chút đau nhức. Cảm thấy được đích xác có dụng ý, An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt, được tự nhiên quay đầu , nhưng còn chưa kịp buông lỏng chân, Nam Tịch Tuyệt lại vô sỉ, tay của như con dao tách nhanh đùi ra, đụng đến quần lót ướt đẫm của .

      bất ngờ rút tay về, vê tay mấy cái, ngón tay xuất chút chất lỏng trắng nõn, trong phòng dưới ánh đèn lờ mờ khí bỗng trở nên có chút mập mờ.

      Hô hấp của dần nặng nề, bàn tay di chuyển đến thắt lưng của , lại bị bực mình đẩy ra. Nhìn thấy chiếc nhẫn ngón tay , trong lòng lại càng tức giận, phen nắm lấy tay , " ly hôn rồi, em còn mang theo nó, cũng có ý nghĩa."

      An Nhiên trả lời lại cách mỉa mai: "Chưa từng nghe qua ly hôn rời nhà sao?"

      Nam Tịch Tuyệt giận giữ cười đáp, " ta có thể thỏa mãn em sao, thế nào tôi vừa chạm vào liền ướt thành như vậy?"

      Mặt An Nhiên đỏ tới tận mang tai, nhưng ngoài miệng vẫn chịu thua, trong kẽ răng nặn ra bốn chữ: " giây nông nổi ."

      Nam Tịch Tuyệt bị chọc giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, "Lúc trước là ai khóc đến chết sống lại cầu xin nhanh chút?"

      An Nhiên liếc cái, " cũng biết là lúc trước?" Mới vừa rồi cởi đai lưng ra còn chưa cài lại, đưa tay kéo khóa của xuống, "Nam ca ca, muốn cùng tôi làm? Chỉ sợ tuổi tác lớn, thể lực . . . . . ." Chạm đến vật nóng bỏng căng cứng kia, An Nhiên dừng lại, còn chưa kịp đứng lên liền bị Nam Tịch Tuyệt kéo xuống đặt ở phía dưới.

      An Nhiên trợn mắt nhìn : "Buông tôi ra!" Điều nghĩ tới chính là, Nam Tịch Tuyệt tiếng nào liền xé rách quần lót ướt đẫm của ném sang bên, cho chút cơ hội giảm xóc nào liền tiến vào.

      " ——!" An Nhiên đau đến mức phát ra được tiếng nào, ra sức giãy giụa nâng thân thể lên, Nam Tịch Tuyệt vừa động, toàn thân liền có hơi sức, nặng nề nằm trở lại.

      Nam Tịch Tuyệt đem tay để ở sau đầu giúp giảm bớt lực va chạm.

      "Cút ra ngoài!" An Nhiên từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ. mới vừa rồi mặc dù có cảm giác, nhưng năm năm thân thể chưa làm qua, Nam Tịch Tuyệt vừa rồi mới xâm phạm làm đau kém gì lần đầu tiên.

      ở trong cơ thể trướng to, đụng chạm, An Nhiên khó nhịn khóc thút thít, Nam Tịch Tuyệt chính là cố ý làm đau. Nơi đó của hẹp, năm đó nhiều lần dịu dàng, cẩn thận còn khiến khó có thể tiếp nhận, bây giờ chọc giận , lại cố tình giày vò , mỗi lần lại càng mạnh hơn, quả thực làm cho thở nổi.

      An Nhiên cảm thấy có chút căm giận bản thân mình. Có lẽ trong tiềm thức của vẫn còn chưa hết hi vọng ham mê được ôm ấp .

      Nam Tịch Tuyệt kinh nghiệm phong phú, nhìn An Nhiên đau đến sắc mặt trắng bệch, còn có đủ loại phản ứng của , biết lâu chưa có làm, động tác khỏi chậm lại, dùng đủ loại kỹ xảo khéo léo xâm nhập, cọ xát chỗ mẫn cảm của .

      Cọ xát va chạm, vết thương bên đùi thể tránh khỏi bị đụng phải gây đau, còn có lâu chưa gần gũi, cảm giác ngưa ngứa đan xen cùng chỗ. An Nhiên run rẩy giữ chặt vai , mắng: "Xấu xa!" lại chút cố tình thâm nhập, nước mắt liền rơi xuống, "Đau chết mất!"

      Nam Tịch Tuyệt hôn lên miệng mắng chửi của , nâng đùi phải bị thương của lên đặt ở cánh tay trái của mình.

      Thân thể như vậy lại càng bị mở ra lớn hơn.
      Bàn tay to che chở đầu trượt xuống, nâng đằng sau lưng lên để ngồi dậy. Hai cánh tay An Nhiên quấn lên cổ , rúc đầu vào hõm vai , hồi lâu mới thở hổn hển nâng mặt tới nhìn thẳng vào , mặt mày đều ửng hồng, kèm theo nước mắt trong suốt.

      Nam Tịch Tuyệt cúi đầu nhìn , mặt của hai người sát lại gần như vậy, đôi môi sưng đỏ của theo thân thể nhấp nhô thỉnh thoảng lại lướt qua , như loại khiêu khích đổ thêm dầu vào lửa

      Gió từ cửa sổ tiến vào, An Nhiên toàn thân run rẩy xụi lơ ở trong lòng Nam Tịch Tuyệt.
      Snow, susuChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1: Lúc mới quen

      Lúc An Nhiên tỉnh lại, phát mình nằm chiếc giường lớn, ở phía đầu giường có ngọn đèn , ánh sáng màu vàng nhàng hề chói mắt, rèm của sổ trong phòng bị kéo lên, khí ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      vén chăn lên nhìn xuống, trừ những dấu vết vuốt ve gặm cắn mà Nam Tịch Tuyệt để lại, những thứ nước đục bùn lầy, còn có cả chất lỏng mà bắn ra ở eo cũng thấy nữa, cảm giác cả người nhàng khoan khoái. liếc nhìn điều hòa khí tường, vừa đúng tiêu chuẩn 26℃.

      An Nhiên lấy đồng hồ báo thức ở ngăn kéo tủ đầu giường nhìn, là ba giờ sáng. nhàng cử động thân mình cũng đủ làm hít vào hơi, cả đoạn thắt lưng đều nhức mỏi . Nhớ tới lúc sau lại ôn tồn dịu dàng, mặt khỏi nóng lên, có chút bối rối mở ngăn kéo, tìm được gói thuốc lá khô quắt ở trong góc.

      cai thuốc lá nhiều năm. Ban đầu lúc biết mình mang thai, tự oán giận mình, liều mạng dùng thuốc lá với rượu để gây mê chính bản thân. Mặc dù cả ngày Tần Tiểu Mạn đều khuyên nhủ , khóc sướt mướt nên như vậy, ngộ nhỡ làm tiểu bảo bảo bị ảnh hưởng làm thế nào; mà lúc đó Tô Nam là người luôn rộng lượng khoan dung với cũng nhịn được cho cái tát. . . . . .

      Vẫn may còn lại điếu cuối cùng, mặc dù để lâu, điếu thuốc nhăn nheo có chút biến dạng, nhưng vẫn may còn có thể dùng được.

      Ánh lửa màu đỏ vụt sáng , An Nhiên hít vào hơi sâu, sau đó chậm dãi thả ra, tạm thời đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

      Bên tai đột nhiên yên tĩnh kì lạ, An Nhiên lúc này mới chú ý tới tiếng nước chảy"Ào ào" ngưng, từ cửa phòng ngủ mở rộng vừa đúng có thể nhìn thấy cửa phòng tắm ở đối diện sáng. Trong lòng có chút "hồi hộp", vẫn còn chưa sao?

      cảm thấy lo lắng. Vừa rồi vẫn cho rằng, vẫn giống như năm năm trước, ở người phát tiết xong liền mặc quần áo rời . từng tự với mình đó là tác phong của , nhưng trong lòng vẫn khó nhịn được cảm giác mất mát. Mới vừa ý thức được vẫn còn chưa , trong lòng lại dâng lên cảm giác vui mừng.

      Cửa phòng tắm mở ra, Nam Tịch Tuyệt chỉ quấn cái khăn tắm ngang hông ra ngoài, thấy ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc, sắc mặt lại trở lên u ám.

      An Nhiên nhìn , nhớ tới trong quyển sách : phần lớn thành công của người đàn ông là dựa vào khí chất mạnh mẽ. Mà thân thể cho chúng ta biết bí mật của khí chất. Thân thể có khí chất mạnh mẽ được biểu ở phần vai nở ra, khuôn ngực rắn chắc, lưng thẳng, bụng dưới gọn cùng phần eo săn chắc.

      Nam Tịch Tuyệt cũng phải người đàn ông có vẻ ngoài tuyệt đẹp, mà người loại khí chất tiềm , khí chất mạnh mẽ làm người ta thể bỏ qua. cũng phải là loại công tử bột chân yếu tay mềm, thân thể gầy gò mà rắn chắc, chút thịt dư thừa, mỗi khối cơ bắp đều chứa khối sức mạnh dồi dào.

      tới trước mặt giật lấy điếu thuốc lá đem dụi tắt, An Nhiên hơi khiêu khích nhìn chằm chằm , giống như hai mươi năm trước, lúc năm tuổi cả người đều dính bùn bị ôm lên, cúi đầu căm tức nhìn

      Khi còn bé, An Nhiên chưa bao giờ là đứa trẻ ngoan. kiêu căng tùy hứng, mình đem những đứa trẻ hư hỏng tụ tập lại, hơn nữa còn là những đứa trẻ có tâm tính vô cùng tàn nhẫn.

      An Nhiên sinh ra trong dòng họ An Thị, nước Mĩ. Đó là đại gia tộc người Hoa làm nên nghiệp từ mấy trăm năm, An Nhiên lại là con duy nhất của người đứng đầu dòng họ An Bác Diệc, ngoại trừ việc hái sao trời, còn những cái khác chỉ cần mở miệng, luôn có nhóm người nguyện ý đem mấy thứ đó đến lấy lòng vị tiểu thư được cưng chiều như .

      Nhưng mà, loại "cao quý" này kết thúc khi Năm tuổi. Lần đó An Bác Diệc công tác ở Trung Quốc về, mang theo bé trai mặt xám mày tro, hơn nữa còn ép An Nhiên gọi là “ trai”.

      An Nhiên theo bản năng liền cảm thấy ghét vị trai trầm này, cướp chú ý của các trưởng bối trong nhà đối với , quan trọng hơn, từ khi xuất , cha mẹ luôn ân ái lại bắt đầu cãi nhau, nhìn thấy mẹ rất nhiều lần len lén lau nước mắt. Tuổi trong lòng nảy sinh hận ý, cho rằng, chỉ cần cái người " trai" đó biến mất, cả nhà trở lại giống như trước đây.

      mỉm cười ngọt ngào lừa " trai" đến bên cạnh bể bơi ở sân sau, đẩy vào trong nước. Nhìn ở trong nước kêu khóc giãy giụa, rốt cuộc cũng thấy sợ hãi, liền quay người chạy trốn. Nhưng cuối cùng, chuyện xấu mà làm cũng dấu được người lớn trong nhà, " trai" thoi thóp từ trong hồ bơi được vớt lên liền lao đến, tố cáo tội ác của . An Nhiên bị An Diệc Bác đánh đến mức cái mông cũng sưng đỏ, mẹ ngăn cản, cũng bị An Diệc Bác tức giân tát cái.

      An Nhiên theo ống quần ba bò lên, mò lấy súng lưng An Diệc Bác, tức giận giơ súng hướng về phía " trai" nửa sống nửa chết , muốn nổ súng bắn chết .

      Vốn cảm thấy áy náy vì tức giận đánh vợ, An Diệc Bác lại nhìn thấy hành động của , nhìn xa trông rộng thấy tuổi mà lại "Ác độc" như thế, mới vừa bình tĩnh chút tức giận lại bùng lên mạnh hơn, thèm để ý ngăn cản của mọi người, xách cổ áo An Nhiên ném ra khỏi cửa, tức giận : "Tuổi còn mà tàn nhẫn như vậy!" Còn giận chó đánh mèo lên người vợ, " xem sinh được con tốt!"

      An Nhiên bị ném ra ngoài văng xa đến mấy mét, thời điểm ấy rất béo, rơi xuống bãi cỏ mềm mại nhà mình liền lăn mấy vòng, cuối cùng đầu va phải đôi giầy thể thao màu đen. đầu lập tức sưng đỏ cục lớn, va chạm khiến hoa mắt choáng váng. Ngay sau đó bị người ta bế lên, là người thiếu niên dáng dấp rất đẹp, hai tay vòng qua lách nâng lên giữa trung, nhìn chằm chằm , có vẻ rất tò mò, hỏi: "Em là Tiểu Nhiên, sao lại thế này?"

      An Nhiên hung dữ "Phi" cái, "Buông ra!" ở giữa trung vặn vẹo thân mình, vừa đá , vừa dùng tiếng lẫn tiếng Trung văn thô tục mà chửi bới.

      An Diệc Bác cũng tới xem như thế nào, thấy thế liền nổi trận lôi đình, "Nam tử, bỏ nó xuống. Con như vậy cần cũng được!"

      An Nhiên trừng mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt, thét to: "Bỏ tay thối của ra!" Còn chưa chờ Nam Tịch Tuyệt thả xuống, Mẹ An liền đau lòng chạy tới cướp con , đau lòng thổi lên vết sưng to trán , "Nhiên Nhiên ngoan, mẹ thổi thổi chút, đau, đau a."

      Lúc trước ầm ĩ với cha là cố ý giả bộ gan dạ, nhưng đến khi nhào vào lòng mẹ, nháy mắt tất cả liền tan rã, miệng An Nhiên mấy máy, nhịn lại nhịn, cuối cùng dựa vào đầu vai mẹ khóc lớn, "Ba cần chúng ta nữa, ba muốn đứa con hoang đấy!

      "Mất dạy, ai dạy mày những thứ lăng nhăng này!" An Diệc Bác muốn đánh , mẹ An liền vội vàng ôm con rời .

      Nam Tịch Tuyệt nhìn màn xấu hổ này, cũng có lên tiếng. hôm nay tâm tình vô cùng tốt, cha của đồng ý cho trở về nước sống cùng mẹ, hôm nay tới An gia, chỉ là tới hỏi thăm bạn tốt của cha và tạm biệt chú An.

      Ba ngày sau, Nam Tịch Tuyệt lên đường trở về nước, ngoại trừ hành lý chuẩn bị từ sớm, bên cạnh còn nhiều thêm người, chính là con miệng đầy thô tục của chú An— An Nhiên.

      Xét thấy đủ loại hành vi của An Nhiên, An Diệc Bác suy nghĩ lại, cảm thấy con trở thành như vậy đều vì mọi người trong nhà đối với quá mức dung túng, đây gọi là"Con hư tại mẹ" , "Con có hiếu nhờ gậy gộc" ; giáo dục ở nước Mĩ cũng là vấn đề lớn. Cho nên ông quyết định đưa con trở về nước tiếp thu nền văn hóa Trung Hoa văn minh, hảo hảo học tốt quy củ.

      Vì vậy buổi tối trước khi Nam Tịch Tuyệt về nước, An Nhiên bị chính cha mẹ mình dẫn đên nhà họ Nam, để Nam Tịch Tuyệt cùng đưa về nước giao cho mẹ Nam Tịch Tuyệt ở trong nước làm thầy bồi dưỡng.

      Cha Nam Tịch Tuyệt là Nam Tĩnh cùng cha An Nhiên là An Diệc Bác là em chơi với nhau từ , mẹ Nam Tịch Tuyệt là Bùi cùng mẹ An Nhiên là Nhập Hồng năm đó đều là sinh viên của đại học S cử du học ở Mĩ. Trong cuộc sống ở nơi đất khách quê người, Bùi và Nhập Hồng trở thành bạn tốt, hai người tính tình mạnh mẽ ngay thẳng, nhu tình thùy mị như nước, hai người hai phong tình khác nhau, cùng chia ra hấp dẫn ánh mắt của Nam Tĩnh cùng An Diệc Bác. Chỉ tiếc phải tất cả bé lọ lem đều có thể thành công gả vào nhà giàu có, cha mẹ An Diệc Bác mất sớm nên ông có thể thuận lợi cưới Nhập Hồng mà gặp bất cứ áp lực nào. Nhưng cha mẹ của Nam Tĩnh lại cố chấp bảo thủ chịu cho Bùi thân phận, Bùi tâm cao khí ngạo bị Nam Tĩnh khuất phục tổn thương, sau khi sinh Nam Tịch Tuyệt đến năm liền trở về nước, từ đó cho đến nay Nam Tĩnh vẫn ở mình. Nam Tĩnh luôn luôn hiếu thuận nhất quyết chịu tái giá, cha mẹ than thở, ông hàng năm đều mang theo Nam Tịch Tuyệt trở về nước thăm người tình.

      Bây giờ Nam Tịch Tuyệt lớn, nhất quyết muốn trở lại bên cạnh Bùi , gây sức ép hơn nửa năm, rốt cuộc cũng khiến cho ông bà nội của gật đầu đồng ý.

      Nam Tịch Tuyệt ôm An Nhiên đăng kí, phát biết khóc từ lúc nào, bờ vai run rẩy , ý thức được nhìn mình, "Hừ" tiếng che đôi mắt hồng hồng.

      Nhìn nghẹn ngào khóc rên rỉ, cổ cũng đỏ cả lên, còn đè nén chịu khóc thành tiếng, Nam Tịch Tuyệt nhớ tới tối qua lúc chú An bỏ lại, trước khi , còn có chút yên tâm quay đầu lại nhìn, bé này ngược lại còn rất tốt, dùng cái mông hướng về phía ba mình, : "Tức chết người!" Chú An tức giận liền lôi vợ rời . Nam Tịch Tuyệt như người lớn vuốt vuốt đầu của , an ủi: "Tiểu Nhiên khóc, ngoan ngoãn nghe lời." Ngoài miệng rất hay, giọng lại hết sức gượng gạo, cũng là con trai độc nhất trong nhà, chỉ là học các bề dỗ trẻ con , đáng tiếc biểu cảm khuôn mặt lại đủ nhu hòa.

      An Nhiên cũng them cảm kích, "Bỏ tay ra, nếu tôi kiện tội quấy rối tình dục!"

      hết sức lớn tiếng, làm tất cả mọi người đều đưa mắt lại nhìn. Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt vẫn thay đổi nhìn , cảm thấy quyết định của chú An rất chính xác, nhóc này nên được dạy dỗ tốt phen!

      Sân bay thành phố S.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2:
      Sân bay thành phố S.

      Đến nơi, Bùi ra đón nhìn thấy An Nhiên vùi mặt trong ngực con trai mình, chậc chậc lắc đầu, đưa ngón tay được sơn tỉ mỉ giữ gương mặt của đánh giá cẩn thận, kéo dài thanh : "chao ôi, nhìn lông mày, đôi mắt này giống y chang người cha đầu heo kia." xong để ý đến vẻ mặt chán ghét của An Nhiên, ngón tay tiếp tục mân mê ái miệng của , "Cũng may cái miệng nhắn cùng với đôi môi hồng hào này được di truyền từ Hồng Hồng nhà ta, nếu đứa bé này coi như bị hủy hoại rồi !"
      An Nhiên mặc dù hiểu hết toàn bộ lời của Bùi , nhưng bằng trực giác cũng biết đây phải là lời khen ngợi gì, quan sát người phụ nữ cao gầy trước mắt cao hơn Nam Tịch Tuyệt hẳn cái đầu, thầm nghĩ tại mình bị đuổi ra khỏi nhà, lại quen biết. hừ tiếng quay đầu , cằm để ở bả vai Nam Tịch Tuyệt, làm bộ như thèm quan tâm.

      Bùi còn muốn trách mắng vài câu, Nam Tịch Tuyệt liền đem An Nhiên để xuống, ôm bà cái, "Mẹ, con trở về."

      Bùi mím môi, xoa xoa tóc của con trai, "Tiểu tử thúi, đều cao như vậy rồi."

      An Nhiên ngửa đầu nhìn Bùi , mơ hồ ý thức được đại khái là mẹ thường hay nhắc đến bác trước mặt . Mẹ An luôn dùng giọng sùng bái để bác Bùi dũng như thế nào khi đem mấy tên háo sắc đánh thành đầu heo, cũng mắng An Diệc Bác ra sao, mạnh mẽ phản kháng ông cụ Nam “chuyên quyền” như thế nào,. . . . . . Nghĩ đến cuộc sống sau này mình phải cùng chung sống với người phụ nữ đáng sợ như thế, trong lòng An Nhiên nhịn được run rẩy.

      Bùi gọi điện cho mẹ An Nhiên- Nhập Hồng rằng đón được con bảo bối bình an, nghe thấy thanh nghẹn ngào của người bạn thân, Bùi nén được thở dài: " sớm với em, cái chỗ đại gia tộc thối nát đó. Ngày nào em chịu nổi có thể quay lại tìm chị, chị nhất định thu nhận em."

      Khép di động lại, Bùi thấy An Nhiên vẫn còn ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt, đôi mày thanh tú khỏi nhíu lại: "Lớn như vậy còn phải bế? Nam tử, để con bé xuống, để cho nó tự ."

      An Nhiên bĩu môi tình nguyện từ người Nam Tịch Tuyệt tuột xuống, nhìn sân bay đông nghịt người, nắm chặt quần Nam Tịch Tuyệt, nhắm mắt theo sau.

      "Mẹ, " Nam Tịch Tuyệt hỏi Bùi , "Mẹ chuẩn bị cho Tiểu Nhiên như thế nào?"

      "Như thế nào?" Bùi cười như cười nhìn con trai mình, "Mẹ còn có thể ăn luôn sao?"

      "Con phải. . . . . ." Nam Tịch Tuyệt có chút đỏ mặt.

      "Được rồi, mẹ hiểu ý của con" Bùi kéo tay con trai, "Mẹ biết con bé vì sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ, tất cả mọi người đều nuông chiều nó. Muốn trách cũng chỉ có thể trách An Diệp Bác, con còn nhớ chú ba của Tiểu Nhiên ?"

      Nam Tịch Tuyệt nhớ lại chú ba của An Nhiên qua đời môt năm trước. Đều năm đời phồn vinh mới dưỡng được thành đại gia tộc chân chính, mà An gia lại hoàn toàn khác biệt, lại sinh ra người như chú ba của mười phần “Lưu manh" .

      Chú ba của An Nhiên là điển hình của con nhà giàu chính hiệu, năm xưa đều thèm để ý phản đối của mọi người trong nhà mà tham gia quân đội , ở trong bộ đội mấy năm, càng học thêm nhiều thói quen xấu, sau khi về nhà miệng đầy ô ngôn uế ngữ, lại háo sắc thành tính. Sau đó vất vả mới thu xếp được chuyện cưới xin, vợ lại vì khó sinh mà mất, người hai mệnh. vì vậy mà bị đả kích lớn, mắc bệnh dậy nổi. An Diệp Bác thương em trai, ông triền mien ở bên giường bệnh chăm sóc, lại phái bảo mẫu trong nhà mang theo An Nhiên thăm . An Nhiên cũng rất thích vị chú ba kia, cả ngày đều ở bên cạnh , bị dạy thành thân" bản lãnh" .

      Nam Tịch Tuyệt cúi đầu nhìn An Nhiên chút: "Mẹ Tiểu Nhiên như vậy đều là do chú ba của em ấy dạy?"

      Bùi lơ đễnh: "Cũng là do ba mẹ con bé dạy nó, hôm nay thành ra như vậy cũng là do bọn họ mà ra ." Bà khom lưng véo khuôn mặt mập mạp của An Nhiên, "Nhìn mập lên nhiều đấy”. Lúc con bé còn , Nhập Hồng bồi bổ rất nhiều chất dinh dưỡng khiến con bé luôn thường xuyên bị chảy máu mũi.

      Bùi buông lỏng tay, An Nhiên vuốt nửa bên mặt vị véo đau về phía Nam Tịch Tuyệt, đứng sau né tránh.

      Ra khỏi sân bay, Bùi vẫy tay, chiếc xe taxi dừng trước mặt bọn họ, cùng con trai và An Nhiên lên xe. An Nhiên nhẫn lại lâu nhưng vẫn bị mùi xăng xe làm cho khó chịu, mới vừa ngồi lên ầm ĩ muốn xuống xe, "Cháu muốn ngồi chiếc xe rởm này, cháu muốn về nhà!"

      lấy tay cậy mở cửa sổ xe, chui nửa người ra bên ngoài, lại bị Nam Tịch Tuyệt ôm trở về, khiển trách: "Như vậy rất nguy hiểm, em muốn sống nữa à!"

      Nhìn vẻ mặt hung ác của Nam Tịch Tuyệt, lại nhớ tới hai người này đều ghét bỏ mình, An Nhiên"Oa" tiếng khóc lớn, đưa tay cào ở mặt Nam Tịch Tuyệt, "Các người khi dễ tôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn mẹ! dám bắt nạt tôi, chú ba cầm súng bắn chết !"

      Cả đoạnh đường đều khóc náo loạn, Nam Tịch Tuyệt bị huyên náo khiến sắc mặt xanh mét, chỉ có thể giữ chặt để nhảy ra ngoài, tài xế thỉnh thoảng lại giơ tay lên bịt lỗ tai.

      Bùi năm xưa là bác sĩ khoa phụ sản, sau lại xin đến trường trung học làm giáo viên dậy sinh học, được phân tới khu nhà trọ của trường. An Nhiên đến nơi, khu nhà này luôn yên tĩnh chút ồn ào cũng có.

      Sáng sớm mỗi ngày , Bùi đều gọi rời giường theo Nam Tịch Tuyệt chạy bộ, vừa mở ra mắt liền bắt đầu khóc. Bùi mực đốc thúc bắt dậy mặc quần áo tử tế, rồi đẩy ra cửa, "Chạy xong , cho phép trở lại!"

      Thời điểm An Nhiên trở về nước là vào cuối thu, sau thời tiết lại dần chuyển lạnh. Nhóm người lớn nhà trọ thường xuyên thấy bé mập mạp chạy sau lưng thiếu niên cao gầy, khuôn mặt tròn lạnh đến đỏ bừng, vừa khóc vừa chạy, có lúc nước mũi chảy ra còn kịp lau, liền đọng ở đó sụt sịt.
      Ngay từ đầu nhóm người lớn ở khu nhà trọ nghe An Nhiên rời khỏi cha mẹ tới bên này, vẫn còn rất đồng tình. Cảm thấy bé còn như vậy dễ dàng. Chỉ là mỗi ngày thấy khóc, mọi người đều khỏi cảm thán cổ họng của lớn, mỗi ngày đều khóc náo loạn như vậy, cũng thấy thanh bị khàn. Ở trước mặt Bùi , thầy giáo dạy nhạc còn thú vị trêu thanh của An Nhiên rất hùng hồn, lực xuyên thấu cực mạnh, rất thích hợp học thanh nhạc.

      năm sau, tiếng khóc của An Nhiên cũng dần giảm bớt, bắt đầu đeo cặp sách lưng lên tiểu học rồi. Mặc dù rất nhớ giọng dịu dàng an ủi của mẹ, chỉ là rốt cuộc cũng hiểu nơi này phải là nơi mình khóc là có thể giải quyết được vấn đề.

      bây giờ còn béo, trải qua năm rèn luyện, theo như lời Bùi , mỡ người đều rắn chắc rồi.

      Nam Tịch Tuyệt cũng bắt đầu vào năm học, mỗi ngày đều mang theo ngồi xe buýt đến trường.

      Vào thời điểm An Nhiên học lớp hai, Bùi mua cho con chó , khiến rất vui vẻ, mỗi ngày đều dậy sớm mang theo nó cùng chạy bộ. Con chó bị nuôi tròn vo , cả ngày đều lăn lộn trong lòng làm nũng, chỉ hận thể ôm nó ngủ cùng. Bùi nhìn thấy rất hài lòng, nhóc này vẫn là rất đáng .

      Chỉ là tiệc vui chóng tàn, con chó về sau sinh bệnh nên chết. An Nhiên vuốt thân thể lạnh lẽo cứng ngắc của nó khóc lớn, Bùi an ủi , đồng thời khuyên nhủ : "Sinh mạng chỉ có lần, con người chúng ta cũng giống như vậy, rất quý giá. ai có tư cách cướp đoạt quyền sống của người khác, về sau cháu nên hơi tý là cầm súng bắn chết ai. Làm người, trước tiên phải lương thiện."

      Đôi mắt An Nhiên chứa đầy nước mắt nhìn người phụ nữ luôn “ Ngược đãi" mình, lần đầu cảm thấy, bộ dạng bà ấy vẫn rất hòa ái dễ gần . Chỉ là về sau bị Bùi lần lại lần ép học, học được bị đánh vào tay, lại cảm thấy bà vẫn rất nghiêm khắc.

      Mùa đông năm nay, Bùi dạy học lại đạt được danh hiệu thành tích tốt nhất, được thưởng khoản tiền , quyết định dẫn Nam Tịch Tuyệt cùng An Nhiên du lịch.

      xe lửa, Bùi cho hai đứa trẻ xem quyển tạp chí, "Xem chút, chỗ này chính là suối nước nóng, nghe đặc biệt tốt, lần này có tiền , cuối cùng cũng có thể được rồi."

      Làm giáo viên của trườn trung học dễ dàng gì, huống chi lại là trường trung học nổi tiếng, Bùi hai năm qua đều làm giáo viên chủ nhiệm lớp, mặc dù bà chú ý chăm sóc tốt, nhưng khóe mắt cũng bắt đầu có những nếp nhăn . Nam Tịch Tuyệt lần nữa cố gắng khuyên bà dùng tiền Nam Tĩnh gửi, bị bà nghiêm khắc cự tuyệt: "Tiêu tiền mình kiếm được mới thoải mái, con còn tuổi cũng coi thường phụ nữ sao?"

      Nam Tịch Tuyệt thể làm gì khác hơn là lắc đầu.

      Bùi xoa bóp cánh tay với chân cho con, "Gần đây gầy vậy, thừa dịp khi nghỉ đông, mẹ bồi bổ cho con."

      Nam Tịch Tuyệt đọc quyển sách, nghe bà vậy, vẻ mặt lạnh lung trước sau như nở nụ cười. Thấy đứa con nhà mình đẹp trai như vậy, Bùi vui vẻ xoa xoa mặt của con, " cười nhiều mới tốt, chớ học ba con, mặt giống như than vậy."

      "Đúng rồi, mẹ, " Nam Tịch Tuyệt đem tin giữ trong lòng bao nhiêu ngày với Bùi , "Cha năm nay cha trở lại, chú An cùng dì Hồng cũng tới đây."

      Bùi liếc con cái, "Ông ý đến đến, có chuyện gì liên quan tới mẹ. Vẻ mặt kia của con là có ý gì?"

      Nam Tịch Tuyệt khép mi, mắt buông xuống rất dịu dàng.


      ********Hết chương 2**********
      susuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :