1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      18.2
      Ở bệnh viện bốn ngày, Kiều Vũ Phân mới cho Ôn Viễn về nhà. Ngày xuất viện còn nhận được điện thoại của người cha công tác ở nước Mĩ xa xôi, mặc dù gần xa vẫn còn nghiêm khắc, dặn dò về sau được nôn nôn nóng nóng, nhưng vẫn làm cho Ôn Viễn thụ sủng nhược kinh. Kiều Vũ Phân tới đón ra viện mà người tự mình lái xe chở bọn họ lại là Ôn Kỳ. Cái trận thế này, đúng là khiến cho Ôn Viễn sợ hết hồn.

      Chỉ là, ở trong trận thế đó, có người từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất lần nào. Mặt Ôn Viễn nhưđưa đám suốt bốn ngày rốt cuộc cũng hiểu chuyện, ra là kỳ vọng và thực tế có chênh lệch rất lớn khác gì lòng sông so với mặt biển vậy.

      Về đến nhà nghỉ ngơi hai ngày Ôn Viễn trở lại trường học, đây là kỳ cuối cùng của lớp mười hai rồi, vòng thi thử đại học lần thứ nhất chuẩn bị kết thúc, trường học có kế hoạch vừa vào lớp mười hai liền bắt đầu chuẩn bị tiến hành kỳ thi thử đầu tiên, cho nên lần thi cuối kỳ này chỉ có thể coi là món khai vị, bữa ăn chính vẫn còn chờở phía sau, chờ tất cả học sinh cấp ba tới gặm.

      Người ta đều lớp mười hai là địa ngục để tôi luyện, nhưng luyện lâu ngày Ôn Viễn cũng quen dần. biết là thời gian trước tinh thần của hoảng hốt hay bởi vì tai nạn xe cộở nhà nghỉ ngơi gần tuần cho nên khi quay lại trường học cảm giác được như xưa nữa, muốn đuổi kịp tiến độ phải tốn rât nhiều công sức. Cũng may có Tô Tiện toàn năng ở đây, Ôn Viễn có cái gì hiểu còn có thể hỏi cậu ấy. Mặc dù tiến độ đuổi kịp, nhưng bởi vì cơ sở vững vàng, nên kết quả cuối kỳ của bạn học Ôn Viễn vẫn được cao lắm . Lĩnh phiếu điểm là được nghỉ đông rồi, nhưng trước khi nghỉ, Ôn Viễn còn bị giáo mập mời đến phòng giáo viên chuyến.

      Ôn Viễn vẫn có điều kiêng kỵ đối với giáo mập, mắt thấy phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, khỏi lo sợ. giáo vừa sửa sang lại bảng thành tích mới vừa viết vừa hỏi : "Ôn Viễn, lần này em thi được tốt lắm"

      Ôn Viễn vuốt vuốt mái tóc đáp: "Lần sau em nỗ lực hơn ạ."

      "Tốt lắm, đứng xa thế làm gì, sợ tôi ăn thịt em hay sao?" mập cười cười nhìn .

      Chẳng lẽ ấy bày ra trận thế ăn thịt người đối với còn thiếu sao? Ôn Viễn tiến lên phía trước mấy bước, ở trong lòng oán thầm.

      "Phụ huynh của em gọi điện thoại tới cho tôi, là thời gian trước em xảy ra tai nạn xe cộ, đầu bị chấn thuơng cho nên thành tích có thể được tốt."

      Ôn Viễn bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Phụ huynh của em, là ai ạ?"

      "Đương nhiên là mẹ của em rồi." giáo mập kỳ quái liếc cái, đồng thời liền nghĩ tới vị phụ huynh khác của học sinh này liền : “Lại , chú út của em rất lâu có hỏi tới tình hình của em, tôi nghĩ ta chắc rất bận, về sau có chuyện gì, tôi trực tiếp liên lạc với mẹ của em."

      Ôn Viễn cảm giác như tim nhói lên cái, có chút mất mát, nhưng vẫn nằm trong dự liệu phải sao. cũng gì nhiều chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp ứng.

      Thành phố B mấy ngày vừa rồi đều có tuyết rơi, nhưng ngừng từ ngày hôm qua rồi, hôm nay mặt trời ló dạng chiếu những tia nắng ấm áp xuống sưởi ấm lòng người. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của học kỳ này, trường học cho học sinh nghỉ sớm, từ trong phòng giáo viên ra ngoài, Ôn Viễn chuyện với bất kỳ ai, thất thểu đạp tuyết về nhà.
      Ở cửa đại viện lính gác đổi ca cho nhau, hai người sóng vai theo tư thế hành quân, nhìn qua rất có khí thế. Ôn Kỳ người vẫn tự xưng có phẩm vị cao nhã luôn cho rằng kiểu bước chân như thế này rất phù hợp với tiêu chuẩn của , nó kế tục từ thời phát xít Đức, kiên cường uy nghiêm khí phách tồn tại song hành. Ôn Viễn đứng ở bên lặng lẽ nhìn lát, cuối cùng vẫn thầm vào.

      Bà Thành đứng ở cửa chăm cây, hai ngày trước tuyết rơi quáđột ngột, qua đêm thức dậy tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Vì kịp chuyển hoa vào trong nhà nên giờ này bà Thành chỉ có thể cau mày thương tiếc nhìn những bông hoa bị tuyết làm rũ xuống. Nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn thấy Ôn Viễn, bà lại cười rất tươi.

      "Mọi người đều người còn kiều hơn hoa, thế nào mà người so với hoa còn ỉu xìu hơn như thế?"

      Ôn Viễn quệt môi : “Bà Thành, hôm nay cháu được nghỉ, có đồ gì ngon bà?

      "Chú mèo ham ăn!" Bà Thành sờ sờ mũi của : “Tuổi còn trẻ mà cứ nhíu mày, nhăn mặt làm cái gì, lên tinh thần , hôm nay chú út cũng về đấy, tâm tình của ông nội cháu cũng tệ, đừng để cho ông ấy nhìn thấy bộ dáng này của cháu lại mất hứng."

      Ôn Viễn buồn buồn dạ tiếng, trong đầu như có luồng sáng thoáng qua, ngẩng đầu lên, túm lấy ống tay áo của bà Thành: "Bà , chú út về rồi sao?!"

      "Làm sao thế?" Bà Thành kỳ quái liếc nhìn cái, rồi cười cười gõ gõ đầu : “Đây là nhà của nó, nó thể về sao chứ?"

      Ôn Viễn chỉ cảm thấy tim căng thẳng đập liên hồi, giống như là bị ai túm lấy vậy. cố gắng hít sâu hơi, theo sau bà Thành vào cửa chính.

      Nếu Ôn Hành Chi về nhà, bữa này cơm tối dĩ nhiên thể chậm trễ rồi. Dì Trương ở trong bếp bận rộn chuẩn bị, cắt rửa các nguyên liệu chỉ đợi bà Thành trổ tài nữa thôi. Ông nội Ôn Khác ngồi ở ghế sofa, lông mày giãn ra, nhìn vào thấy tâm tình tệ. Mà người ngồi đối diện với ông, dáng vẻ vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, cũng bởi vì lâu về mà thoáng lộ ra chút tâm tình vui sướng.

      Ôn Viễn đứng sững sờở cửa, cho đến khi bà Thành phát ra vẫn còn chưa vào mới xoay người vẫy vẫy tay : "Đứa này, còn đứng ở cửa làm gì? Mau vào nhà, xem ai trở lại này."

      Ôn Viễn lê bước chân vào cửa, ngẩng đầu lên, nhìn vào Ôn Khác, lại quay sang nhìn Kiều Vũ Phân, cuối cùng tầm mắt mới rơi vào người của Ôn Hành Chi. Ánh mắt của nhìn so với trước đây cũng khác nhau nhiều, quan sát từ đầu đến chân, chuẩn bị mở miệng chuyện Kiều Vũ Phân lại đoạt trước: "Còn mau chào hỏi chú út của con " xong chuyển sang Ôn Hành Chi: “Đứa này vẫn hay ngẩn người ra như vậy, lúc này cũng biết nghĩ cái gì?"

      Ôn Hành Chi cười rất thanh nhã: "Chị dâu khách sáo rồi, Hành Chi cũng phải là người ngoài, câu nệ những lễ tiết này." xong lại liếc nhìn Ôn Viễn, ánh mắt vẫn còn mang theo ý cười, biết nghĩ gì nữa.

      Chắc là quên thời gian trước xảy ra tai nạn xe rồi, mà thế cũng bình thuờng thôi, là người bận bộn, bận rộn xử lý nhiều chuyện nên ném ra sau đầu cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ có là vẫn ôm mong đợi mà thôi.

      Mẹ sai, rất thích ngẩn người ra như vậy..

      Kiều Vũ Phân chú ý tới cảm xúc của Ôn Viễn xuống thấp, nghe Ôn Hành Chi vậy cười tiếng, kéo Ôn Viễn đến trước mặt mình hỏi: "Cuộc thi kết thúc chưa? Được nghỉ rồi chứ? Con mẹ thời gian này chắc rất mệt mỏi. À, đúng rồi, chú út còn tặng cho con món quà tặng đấy. xem chút ."

      Kiều Vũ Phân đẩy Ôn Viễn về phía trước, Ôn Viễn hề chuẩn bị ở trước mặt của rồi. Sau khi trốn ra sau, còn chưa kịp gì, nhìn thấy Ôn Hành Chi cầm hộp gấm ở bàn lên : "Hai ngày trước có Tây Bắc chuyến, ở đó có chọn được viên ngọc thạch rồi nhờ người ta chế tác luôn ."

      Kiều Vũ Phân liếc mắt nhìn, mừng rỡ thôi: "À, là con thỏ. phải Viễn Viễn cũng cầm tinh con thỏ sao?"

      Ôn Hành Chi giương khóe môi, đem khuyên tai ngọc đặc chế lấy ra ngoài: “ khai quang rồi, đeo vào để bảo vệ bình an."

      Ôn Viễn ngơ ngác nhận lấy phần quà tặng này, sắc ngọc dịu dàng trong suốt, thỏ ngọc sáng long lanh nhìn qua thấy rất khéo léo tinh xảo.

      Ông cụ Ôn hình như rất hài lòng, uống hớp trà, chỉ vào Ôn Hành Chi : “Hiếm khi thấy con thể tâm ý với bọn trẻ như vậy."

      Kiều Vũ Phân cũng cười theo: “Còn cám ơn chúút của con."

      Dưới ánh nhìn soi mói của ba người, Ôn Viễn im lặng nắm chặt thỏ ngọc trong tay. mới vừa cái gì, bảo vệ bình an? Là đến chuyện thời gian trước xảy ra tai nạn xe cộ chuyện sao? Xem ra đều biết, chỉ có điều trở lại thăm mà thôi? Ôn Viễn cảm thấy rất uất ức, cảm thấy người này giữ lời. ràng hai ngày trở lại, kết quả thế nào ? tại cầm thỏ ngọc tới để dụ dỗ sao?

      Ôn Hành Chi nhìn cúi đầu nhúc nhích, biết có gì đó đúng, cũng cười với Kiều Vũ Phân: "Chị dâu đừng khách sáo."

      Vừa xong, liền nghe thấy tiếng thút thít của trước mặt. Vừa mới bắt đầu còn chút, sau liền khóc thành tiếng, rồi lấy tay áo lau nước mắt.

      Những giọt nước mắt đột ngột này khiến cho Kiều Vũ Phân kinh ngạc. Bà quan sát chút sắc mặt của Ôn Hành Chi rồi : “Đứa này, sao thế, sao tự dưng lại khóc? xảy ra chuyện gì?"

      Ôn Viễn cũng biết tại sao. Lúc nhìn thấy Ôn Viễn cảm giác mình có thể nhịn, nhưng vừa nhìn thấy , những uất ức trong lòng quay trở lại toàn bộ, cộng thêm mất mát ngày hôm nay nên kìm chế được nữa, nước mắt cứ rơi xuống cách tự nhiên như vậy. cũng muốn, nhưng lại nhịn được.

      cố gắng mở to mắt, vừa nghĩ tới việc phải giải thích thế nào vừa khóc thút thít, cuối cùng, chỉ nặn ra được câu: "Con...thi cuối kỳ được tốt! giáo gọi điện thoại đến cho phụ huynh nên con sợ!"

      Lý do này khiến cho Kiều Vũ Phân dở khóc dở cười, càng làm cho ông cụ Ôn cười to dứt. Ông cụ thường ngày rất ít khi cười, tại lại cười to như vậy khiến cho Kiều Vũ Phân cũng yên tâm.

      "Cái con bé này!" Kiều Vũ Phân cũng biết nên đánh vào chỗ nào bởi đầu còn chấn thương nên phát lên mông đít cái.

      Ôn Viễn che cái mông, thút thít liếc Ôn Hành Chi, phát ra cười gượng như cảm thấy rất bất đắc dĩ?

      Bởi vì cảm xúc tốt, nên buổi tối Ôn Viễn cũng ăn bao nhiêu cơm. Sau khi ăn xong ngay cả hoa quả tráng miệng cũng ăn mà thẳng lên phòng mình ở lầu hai .

      bật đèn, nhưng vẫn có vài ánh đèn đường lặng lẽ chiếu vào, tạo thành gian mờ mờ. Ôn Viễn mở hộp gấm mà cẩn thận cho vào trong túi xách ra nhìn. Trong gian này thỏ ngọc càng thêm xinh đẹp hơn, giơ nó lên cao, phát sau lưng thỏ ngọc có hàng chữ .

      Ôn Viễn sững sờ chút, bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng ngời nhìn được hàng chữ kia rất ràng. ra cũng chỉ có hai chữ, viết bằng lối hành thư, nếu như nhìn kỹ nhìn ra.

      Ôn Viễn nhìn hai chữ này, lặng lẽ đến ngẩn người. Hai chữ này, là tên của . Rất , cũng rất ràng. Từ lúc nhìn thấy hai chữ này Ôn Viễn phát mình mềm lòng. Cứ bị dỗ dành như vậy sao? Ôn Viễn chép chép miệng.

      Cho nên cũng thể trách coi như đứa trẻ? Bởi vì bản chất của vốn là như vậy.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19.1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Viễn bị bà Thành vén chăn gọi dậy đểđi chợ sớm. Bình thường bà Thành có sở thích gì trừ trồng hoa vàđi chợ sớm để mua sốđồ chơi hiếm lạ. Ôn Viễn mắt nhắm mắt mởđi tới trong sân, vừa nhìn thấy bóng dáng của người nào đóđang đứng ở bậc thềm ở trước cửa phòng khách hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

      Người kia phải ai khác mà chính làÔn Hành Chi, người vẫn mặc bộ quần áo ở nhàđang cúi người ngắm hoa của bà Thành. Thấy hai người đến, theo bản năng híp híp mắt lại. Ôn Viễn nhìn thấy ởđây có chút kinh ngạc, tối hôm qua nằm ở giường lát ngủ quên mất, cũng xuống lầu, ngờ tối hôm qua Ôn Hành Chi lại ngủở nhà.

      Bà Thành cười cười chào Ôn Hành Chi rồi vào bếp làm bữa sáng, Ôn Viễn vẫn đứng yên tại chỗ, tránh néánh nhìn săm soi của . Mà tầm mắt của người kia đặt những bông hoa chuyển qua đầu của , trong mắt thoáng qua tia buồn cười. Ôn Viễn tự chủđưa tay chỉnh lại cái mũđang đội đầu. Buổi sáng vội nên tiện tay đội lên, cái mũ này là mấy năm trước bà Thành đan cho , mũ lông xù lại còn có cả đôi tai thỏ nữa.

      "Chúút, sao tối hôm qua lại ngủởđây ạ?"

      "Tôi ở nhà mình, rất kỳ quái sao?" Ôn Hành Chi đưa mắt nhìn , Ôn Viễn cũng lên tiếng, chỉ cảm thấy có đôi tay đưa lên đỉnh đầu của , đùa nghịch đôi tai thỏ“Có thích quà của tôi tặng cho cháu hay ?"

      "Dạ, thích." Ôn Viễn muốn vả vào miệng của mình cái, sao lại nhiệt tình như thế chứ.

      "Ngày hôm qua sao lại khóc như vậy? bởi vì lý do thi cử sao?"

      "Vâng." Ôn Viễn liếc cái rồi tiếp: “Sợ bị phụ huynh mắng."

      "Thôi ." Ôn Hành Chi mỉm cười, “Cho dù thành tích thi có kém nữa việc này cũng nằm trong dự liệu của cha mẹ cháu rồi, còn sợ nhiều hơn lần sao?"
      Ôn Viễn trợn mắt lên nhìn giận dữ, phụ huynh ởđây cũng phải là ! Hơn nữa, số lần giáo huấn còn thiếu sao?

      "Ôn Viễn, sao lại ởđây trợn mắt trợn mũi như thế, ai cho con chuyện với chúút với thái độ như vậy?"
      chuyện Kiều Vũ Phân tới. Nhìn vẻ mặt kịp lấy lại phẫn nộ của Ôn Viễn giáo huấn . Ôn Viễn sợ hãi lập tức cắn vào đầu lưỡi, đau đến mức thể mở miệng giải thích.

      " sao, chị dâu." Ôn Hành Chi nhìn rồi cười nhạt với Kiều Vũ Phân: “Em chỉđang đùa với Ôn Viễn thôi."

      Kiều Vũ Phân nhất thời ngạc nhiên, lại xấu hổ cười cười: “Viễn Viễn cũng do tôi chiều hư rồi, chuyện biết lớn ."

      "Em lại nghĩ cháu nó rất ngoan, phương diện học tập cũng rất cố gắng."
      Ôn Viễn trừng to mắt nhìn , đây làđang khen sao? học giỏi hay chẳng phải là người ràng nhất hay sao!

      Kiều Vũ Phân cười cười rồi dí tay vào trán Ôn Viễn : “Còn khen nó nữa, ngày hôm qua biết là ai bởi vì thi tốt mà mít ướt như vậy chứ."

      "Mẹ." Ôn Viễn ảo não lầm bầm tiếng.

      Kiều Vũ Phân cũng đểý tới , chỉ hỏi Ôn Hành Chi: "Hành Chi, thành tích học tập của nha đầu này vẫn lên xuống ổn định, em có biết ai dạy tốt tốt ? Chị muốn tìm cho Viễn Viễn gia sư, mấy ngày nghỉ bổ túc thêm cho nó."
      Ôn Viễn nghe xong nhất thời thấy khổ hạnh. Ôn Hành Chi hơi trầm ngâm rồi đáp: “Có vẫn có, chỉ cóđiều cũng sắp hết năm, sợ rằng phiền toái người ta cũng quá tốt."

      "Điều này cũng đúng." Kiều Vũ Phân gật đầu thừa nhận.

      Nhìn ánh mắt của Ôn Viễn lại sáng lên, Ôn Hành Chi bỗng nhiên lại : "Nếu như chị dâu lo lắng em có thể giúp Ôn Viễn học thêm."

      Kiều Vũ Phân có chút khó tin, theo trình độ học vấn của Ôn Hành Chi kiến thức của lớp mười hai phải chỉ là trò chơi thôi sao. Nhưng chúấy luôn luôn thân thiết với mấy đứa trẻ trong nhà, đừng là học thêm, mà chỉ quan tâm đến bài tập của bọn thôi cũng là chuyện hiếm có rồi. Bà cũng hơi chần chừ : “Cái này , ngân hàng của chú bên kia bận rộn như vậy, làm trễ nải công tác cũng hay....."
      Ôn Viễn đắm chìm trong lời của nên cũng kịp phản ứng, muốn dạy học thêm? Ý tứ chính là rốt cuộc thấy thành tích của quá kém nên muốn đích thân ra trận sao? lúc này cảm xúc của bạn học Ôn Viễn có chút phức tạp, có thể nhìn thấy quả là rất tốt, nhưng vấn đề học thêm chuyên tra tấn tinh thần này .....
      Ôn Viễn mở to mắt nhìn , ý muốn cần.

      MàÔn Hành Chi lại cười nhạt, nhìn Ôn Viễn : " có việc gì, vừa đúng tuần này có chút thời gian."

      Kiều Vũ Phân lập tức kìm được vui mừng đáp: “Vậy tốt quá, vậy tốt quá rồi."
      Ôn Viễn rơi lệ như mưa.

      Có lúc Ôn Viễn nghĩ, Ôn Hành Chi có phải có hứng thú chơi ác hay , nhất là trong chuyện giáo dục như thế này. Luôn lấy hành hạ làm thú vui của mình. Như vậy mà tại sao lại vẫn thích chứ? Chẳng lẽ có khuynh hướng thích bị ngược? Ôn Viễn đối với đáp án này thấy 囧.

      Mặc kệ có vui hay , vừa rạng sáng hôm sau Kiều Vũ Phân thu thập xong đồ của rồi sai tài xế lái xe đưa côđến chung cưĐông Giao, chung cư cao cấp của thành phố B. Tài xếđưa Ôn Viễn đến dưới lầu của toàn nhà, lúc đeo túi xách rơi vào trạng thái sương mù thấy Ôn Hành Chi lái xe đến. đỗ xe vào nhàđể xe, tới chỗ của Ôn Viễn.

      "Đây làđâu vậy? Chẳng lẽ lại học thêm ở chỗ này? Cái này hình như phải là căn hộ trước kia."
      Ôn Hành Chi đánh giá chút, bên ngoài làáo khoác lông đỏ chót, đầu lại đội cái mũ tai thỏ nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, chứđừng chóp mũi hồng hồng kia trông lại càng giống như con thỏ, “Căn hộ trước kia bán rồi, tại tôi ở bên này." lại nhìn túi sách phình to lưng , cốý dùng ngón tay từ vai nhấc lên ước lượng thử liền thấy quả nhiên rất nặng: “Túi này đựng những cái gì?"

      ra là bán căn hộ kia rồi, còn món quà của biết có còn tồn tại ? Áo tặng chắc bị xử lý như những cái khác chứ. Ôn Viễn chán nản nghĩ tới đây, đối với câu hỏi của chỉỉu xìu đáp lại: "Sách và quần áo."
      Ôn Hành Chi híp híp mắt hỏi: “Cầm quần áo theo làm gì?"

      Nhắc tới cái này Ôn Viễn tự nhiên lại thấy tức giận bất bình: "Mẹ gần tới cuối năm, mấy ngày này trong nhà có rất nhiều khách, mà nhà chú lại yên tĩnh, cho nên cháu ở chỗ này vài ngày, học bổ túc cho tốt!" như vậy cứ như là sợ mải chơi mà lo học vậy.
      Ôn Hành Chi có chút ngoài ý muốn , nhưng nghe vậy ngược lại thấy buồn cười:"Mẹ cháu muốn đẩy phiền toái sang chỗ tôi.". Đầu lông mày của giãn ra, vỗ vỗđầu của tiếp: “Được rồi, theo tôi lên lầu."

      Căn hộ này nếu so với cái trước sang trọng hơn rất nhiều, rất giống với căn hộ của ở thành phố T. Ôn Viễn giọng thầm câu nhà tư bản, rồi thay giày vào cửa. Phong cách của căn nhà cần nhìn cũng đoán được trước sau như , màu sắc đơn điệu , phong cách lạnh lẽo, Ôn Viễn khỏi thắc mắc, ngộ nhỡ có ngày kết hôn, nửa kia của cũng phải ở trong căn nhà như thế này biết có chịu được ? Dù sao nếu là thích. Ôn Viễn yên lặng thầm nghĩở trong lòng.

      "Thất thần gì nữa? Mau cất đồđi."

      "Vâng." Bạn học Ôn Viễn ôm túi sách của mình đáp, chợt nhớ tới vấn đề quan trọng liền hỏi: “Phòng của cháu ởđâu?"

      "Căn phòng hướng Đông kia."

      Mặc dù nơi này rất ấm áp, nhưng lâu ngày có người ở, vào buổi tối nhất định là lạnh. Ôn Viễn khom lưng vào phòng của mình, sau khi nhìn cách bài trí của nó liền chép chép miệng. Quả là giống nhau nhưđúc, có thể mang triển lãm rồi.
      Ôn Viễn suy nghĩ chút sau khi nhanh chóng thu thập đồđạc thìđi ra ngoài tìm Ôn Hành Chi. Người nọđã thay quần áo ở nhàđang ở trong bếp pha cà phê, cùng với phong cách của căn phòng quả rất là tương xứng.
      Ôn Viễn đứng ở cửa, hỏi : "Chúút, cháu có thể dùng ga giường của mình ?" Thấy Ôn Hành Chi nhìn mình, Ôn Viễn lập tức giơ ga giường trong tay ra: “Đồ mới, còn chưa dùng qua lần nào."

      "Chuẩn bịđầy đủ nhỉ." Ôn Hành Chi nhìn chằm chằm vào ga giường in hình Mèo Máy Đôrêmon trong tay : “Cháu thích dùng đồở chỗ này?"
      Ôn Viễn liền lắc đầu đáp: "Mẹ sợ cháu làm bẩn đồ của chú."

      "Muốn dùng cứ dùng." Ôn Hành Chi lại tiếp: “Ở lại đây mấy ngày, căn phòng cho cháu toàn quyền sử dụng, tựý giày vò."

      " sao?" Hai mắt Ôn Viễn lấp lánh như sao.
      Ôn Hành Chi sâu sắc cảm thấy bản thân mình quá dễ dãi rồi, ngẫm nghĩ lát bổ sung thêm câu: “ cho phép vượt ra ngoài khả năng chịu đựng của tôi."
      Ôn Viễn bĩu môi, cũng đoán được thế nào cũng có thêm câu sau mà. Chỉ là cũng thểđược voi đòi tiên được thế nào coi như cách mạng cũng thắng lợi nửa rồi đúng sao?

      Pha cà phê xong, Ôn Hành Chi vào thư phòng. Mặc dù trong khoảng thời gian này người nào đóở thành phố B, nhưng chuyện của GP vẫn thể hoàn toàn gác lại được. Còn phải tính thời gian chênh lệch để chat webcam với sếp tổng ở Luân Đôn nữa, sau khi hội nghị kết thúc sắc trời hoàn toàn tối sầm lại rồi. Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ kém mười lăm phút nữa làđến sáu giờ tối. đẩy cửa ra ngoài, phòng khách im ắng tạo cho ảo giác trong nhà này chỉ có mình mà thôi. Cau mày lại, đẩy cửa phòng của Ôn Viễn ra.

      Vừa vào, đập vào mắt chính là ga giường theo xu hướng phim hoạt hình vô cùng ngây thơ. Ôn Hành Chi đối với cái này cũng phát biểu bất kỳý kiến gì, tầm mắt quanh vòng nhìn thấy Ôn Viễn. Sách được mở ra, mà bản thân nằm ở bàn ngủ say sưa.

      Hai hàng lông mày khẽ nhúc nhích, Ôn Hành Chi tới trước bàn học của Ôn Viễn. Thấy gối đầu lên cánh tay, tư thế này nhất định là thoải mái, cho nên chân mày cũng hơi nhíu lại. Dù như vậy nhưng vẫn còn ngủ ngon lành, có thể thấy được hôm qua côđã bị mất ngủ.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      19.2

      ra Ôn Viễn ngủ cũng sâu lắm, muốn để Ôn Hành Chi phát , cho nên trong đầu lúc nào cũng lo lắng như cây cung căng dây vậy. Nhất là người có khí thế mạnh mẽ như Ôn Hành Chi, Ôn Viễn mơ mơ màng màng cảm thấy có cái gì đúng, nhúc nhích cánh tay, sau đó mở mắt ra, nhìn thấy có người đứng ở trước bàn mở sách bài tập của ra.

      Ôn Viễn lập tức tỉnh táo hẳn, hoảng hốt đến mức bật cả người dậy: "Út, chú út."

      Ôn Hành Chi nhìn cái, nhìn vẻ mặt vội vội vàng vàng kia của gần phút mới đưa cho tờ khăn giấy: "Lau bớt nước dãi chảy miệng ."

      Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy kia lát, mới bừng tỉnh hiểu ra, nghiêm mặt nhận lấy. Vừa lau vừa liếc trộm Ôn Hành Chi, cuối cùng có sức lực mà giải thích: "Tối hôm qua ngủ ngon....."

      Ôn Hành Chi nghe vậy nhìn , cái tư thế nhận sai này thấy quen thuộc. dám ngẩng đầu nhìn lên, vĩnh viễn đều đưa đỉnh đầu về phía người khác, tỏ vẻ nghiêm túc chăm chỉ, tự kiểm điểm. khỏi suy nghĩ với dáng vẻ như thế này tránh thoát bao nhiêu lần giáo huấn rồi.

      Sợ rằng cũng ít đâu.

      nhàn nhạt lắc đầu trả sách về chỗ cũ rồi : "Được rồi, thay quần áo xong ra ngoài chút."

      mắng nữa sao? Ôn Viễn thầm thấy may mắn. Chỉ thấy quen lắm, bạn học Ôn Viễn lầm bầm.....

      "Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn sao?" Thay quần áo xong, ngồi ở ghế cạnh cạnh tài xế, Ôn Viễn lấm lét nhìn trái phải hỏi.

      "Ăn ở nhà."

      "Hả?" Ôn Viễn thắt dây an toàn dừng lại: “Vậy sao còn phải ra ngoài ?"

      Ôn Hành Chi quan sát đường xá, vừa lái xe ra ngoài, vừa : " siêu thị chuyến."

      siêu thị? siêu thị? siêu thị! Ánh mắt của bạn học Ôn Viễn sáng lên!

      Gần tới tết lịch, trong siêu thị lúc nào cũng đầy ắp người. Hàng năm Ôn Viễn đều cùng bà Thành siêu thị mua đồ, chú, bác, dì ai đến đây cũng đều rất hăng hái chung là cảm giác rất tuyệt vời. Cho nên lần này bạn học Ôn Viễn cũng chuẩn bị kỹ càng, mặc dù siêu thị mà và Ôn Hành Chi đến đông người bằng siêu thị vẫn hay , nhưng Ôn Viễn vẫn cứ hào hứng bừng bừng .

      Từ lúc ở trong xe Ôn Hành Chi nhìn thấy hai con mắt của Ôn Viễn lóe sáng lấp lánh nhưng biết này suy nghĩ cái gì. Lấy chiếc xe đẩy ở cửa siêu thị rồi dẫn vào bên trong. Bởi vì có nhiều người, nên tới lui hồi lúc quay đầu lại thấy bóng dáng của bạn học Ôn Viễn đâu nữa. Cau mày nhìn quanh phen, phát đứng ngây người trước kệ hàng hóa đặc biệt. Ôn Hành Chi thở dài, tới bên cạnh, rồi túm vạt áo kéo ra ngoài.

      Ôn Viễn kháng nghị: "Đồ đẹp mà giá lại thấp, xem chút được sao!"

      "Trước tiên mua những gì cần thiết rồi lại ."

      Cho tới bây giờ Ôn Hành Chi tới siêu thị đều phải để dạo, mỗi lần đến đều có mục đích, trực tiếp mua đồ, có thời gian để thể nghiệm những niềm vui thú như người bạn Ôn Viễn này. Vì vậy, chờ chọn nguyên liệu xong, nghiêng đầu lần nữa lại thấy người bạn đâu. Chuyện như thế được lặp lặp lại nhiều lần, cho dù tính tình Ôn tiên sinh có tốt mấy chăng nữa cũng muốn phát điên, huống chi tính nhẫn nại của lại được tốt như vậy.

      Trầm ngâm chốc lát, Ôn Hành Chi vẫy vẫy tay với Ôn Viễn tại đàng hoàng theo phía sau mình: “Cháu tới đây."

      "Làm gì ạ?" Ôn Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia khỏi lo lắng.

      Ôn Hành Chi sử dụng ánh mắt ra hiệu cho ngồi vào xe đẩy: “Ngồi lên."

      "Vì sao?" Ôn Viễn mở to mắt hỏi.

      "Cứ ngồi lên ."

      Ôn Viễn nửa tin nửa ngờ đến, mới vừa cho chân lên cái xe động khiến cho cái chân khác tự chủ mà nhảy lên theo, bạn học Ôn Viễn lập tức an vị ở trong xe đẩy hàng. Còn chưa kịp phản ứng Ôn Hành Chi đẩy xe về phía trước.

      "Chú...chú làm gì thế?" Ôn Viễn ổn định bản thân rồi tiếp tục : “Cháu muốn xuống!"

      "Để đỡ phải tìm trong biển người thế này." Ôn Hành Chi xong còn kín đáo đưa cho hộp khăn giấy.

      Ôn Viễn ôm khăn giấy tức giận bất bình : "Chỉ có trẻ con ba tuổi trở xuống mới ngồi ở đây thôi! Cháu muốn ngồi!" xong để ý xe vẫn còn chuyển động bước xuống, cẩn thận va phải người phụ nữ có thai.

      Chỉ nghe thấy “Ai ôi” tiếng, Ôn Hành Chi trầm giọng gọi Ôn Viễn lại: " được lộn xộn."

      Ôn Viễn cũng bị người đàn ông bên cạnh người phụ nữ có thai trừng mắt cảnh cáo nên lại lùi về trong xe đẩy. được lát liền than thở: "Cháu bị người ta cười cho xem."

      Mặc dù an phận, nhưng bạn học Ôn Viễn vẫn hết sức bất mãn vì bản thân bị đối xử như vậy, tất cả oán khí chỉ đành thừa dịp Ôn Hành Chi để ý mà thể ra bằng ánh mắt của mình. vất vả tới chỗ vắng người, Ôn Viễn mím môi chỉ chỉ vào đống sữa tươi: "Cho cháu cầm mười hộp vị chuối tiêu!"

      Ôn Hành Chi nghe vậy, nhanh chậm đưa mắt nhìn rồi lấy sữa từ kệ hàng xuống. Ôn Viễn ôm sữa tươi vào trong ngực, nhịn được trợn mắt nhìn cái. Mà bên cạnh lúc này lại truyền đến tiếng cười thấp. Ôn Viễn nhìn sang phía đối diện thấy người mẹ dắt tay người bạn nhìn ngồi ở trong xe đẩy nháy mắt cười rồi le lưỡi cái, dùng ngón tay sờ sờ mặt, làm như lêu lêu.

      Ôn Viễn quả xấu hổ muốn cắn lưỡi mà chết, tội nghiệp ngước nhìn Ôn Hành Chi: "Để cho cháu xuống có được hay ? Chú xem cháu còn bị đứa trẻ con cười nhạo đấy!"

      Ôn Hành Chi quay sang nhìn người bạn kia, có hành động gì chỉ : "Chờ đến lúc ngoan được như thế rồi lại ."

      Ôn Viễn rất muốn khóc, quá khi dễ người rồi, về sau siêu thị với người đàn ông bá đạo này nữa.

      Mắt thấy Ôn tiểu nương sắp khóc, tâm tình của Ôn Hành Chi ngược lại khá hơn trước nhiều. Buổi tối đường rất ít người, về đến nhà mới có hơn bảy giờ. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, Ôn Hành Chi thay quần áo rồi vào phòng bếp.

      Tâm tình của Ôn Viễn vốn còn chưa khôi phục lại như cũ, vừa nhìn thấy vào trong bếp, lòng hiếu kỳ lập tức nổi lên. đứng cạnh cửa, nhìn Ôn Hành Chi vén tay áo lên, tin hỏi: "Chú út, chú biết nấu ăn sao?"

      Vẻ mặt hề tin tưởng chút nào, giọng lại càng xác định được. Ôn Hành Chi liếc : "Chẳng lẽ cháu nấu?"

      Ôn Viễn bĩu môi: "Cháu vẫn làm trợ thủ cho bà Thành đấy."

      "Trợ thủ?" Ôn Hành Chi buồn cười lặp lại lời của lần nữa .... “Thêm phiền phức đúng hơn."

      "Đừng có coi thường cháu!" Ôn Viễn bĩu môi, vén lên tay áo xông vào phòng bếp.

      Nhìn khí thế dâng cao càng khiến cho thêm phiền, chân mày của Ôn Hành Chi khẽ nhúc nhích, đem rau vừa mới lấy ra đưa cho ."Trước tiên cứ rửa sạch , còn lại chú xử lý." Khi ra khỏi cửa bếp, còn quên quay đầu lại dặn dò câu: “ được chạm vào dao."

      Nhìn bóng lưng của , nghe đến câu sau Ôn Viễn lè lưỡi. cho động, len lén động còn được sao?

      tới phòng khách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Hành Chi lập tức nghe máy. Là người bạn học lúc ở Mỹ của gọi tới, mỗi khi vào cuối năm bọn họ đều tụ tập nhau lại, tuy rằng Ôn Hành Chi thường , nhưng là bạn học chung sống lâu nên điện thoại bị réo ngừng.

      Người bạn này quan hệ với cũng tệ, sau khi tốt nghiệp đến làm ở Wall Street, năm trước bởi vì khủng hoảng tài chính mà bị sa thải. Lại vừa mới bắt đầu Ôn Hành Chi còn bằng cậu ta. Khi vào làm việc cho GP người bạn học này vào làm trong ngân hàng lớn ở Mỹ. Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, nhưng ai nghĩ được, ngân hàng được coi là "Lớn mà ngã" này lại có ngày tuyên cáo phá sản. Hết cách rồi, chỉ đành phải trở về nước thôi. Hôm nay cậu ta liên lạc với Ôn Hành Chi, là sang năm chuẩn bị kết hôn, muốn mời đến tham gia hôn lễ.

      Ôn Hành Chi thấy may mắn vì cậu ta gọi đến nơi này, nếu để cho ông cụ nghe thấy, sợ rằng lại bị thúc giục. nghe xong liền đồng ý tham dự. Đối với câu hỏi khi nào kết hôn do cậu ta đặt ra Ôn Hành Chi chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện, mới vừa gác điện thoại, nghe được từ phòng bếp truyền đến tiếng hét thê thảm.

      khẽ nhíu mày, bước nhanh đến phòng bếp, nhìn thấy Ôn Viễn giơ ngón tay chảy máu vội vàng thổi phù phù. Mà ở bên, còn để cây dao và nguyên liệu thái dở. Ôn Viễn cũng nhìn thấy , há mồm muốn lại nuốt trở vào. Giống như là ra bị ăn mắng vậy.

      Ôn Hành Chi nhìn vết thương của rồi vươn tay nắm miệng vết thương : " đến phòng khách."

      Ôn Viễn chóng mặt nhìn . ra cũng phải rất nghiêm trọng, chảy tí máu thôi, chỉ là mới vừa rồi nhịn được nên mới thét lên thảm thiết như vậy. tại, nhìn vẻ mặt của , Ôn Viễn có chút lo sợ. Dù sao cũng là người nghe lời.

      Ôn Hành Chi để cho ngồi ở ghế sofa, sau đó lấy cồn sát trùng và băng dán cá nhân, chuẩn bị bọc vết thương lại.

      "Tự cháu làm được rồi!" Nhìn thấy cúi người xuống, Ôn Viễn vội vàng .

      "Chỉ còn tay mà muốn tự làm sao?" Ôn Hành Chi nghiêm mặt quát: “Ngồi xuống."

      Ôn Viễn chu môi, ngồi xuống. Cồn bôi vào vết thương thấy đau đau, Ôn Viễn hít vào hơi dám lên tiếng nữa, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.

      "Đau ?" Ôn Hành Chi dùng băng dán cá nhân bọc vết thương lại, giọng hỏi.

      " đau." Ôn Viễn lầu bầu: “Đây coi là cái gì, lần trước lúc bị tai nạn xe, cánh tay còn bị rạn xương cơ mà."

      Nghe thấy vậy, động tác băng bó của Ôn Hành Chi ngừng lại chút, cuối cùng hỏi: "Có khóc ?"

      Ôn Viễn cúi đầu nhìn , rất ít nhìn từ góc độ này. Tóc đen mượt, lông mi dài, so với có khi còn dài hơn, còn có cái tay cầm tay nữa. Ôn Viễn nghĩ, nếu như trong bốn ngày nằm viện tới nhìn chút tốt biết mấy, cho dù có giáo huấn cũng được.

      Thôi , vẫn nghĩ nữa hơn.

      Nhìn băng dán cá nhân ngón tay, Ôn Viễn ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe lên: " hề, mặc dù rạn xương, nhưng cháu khóc đâu."

      xong nhìn , nét mặt kia khiến cho Ôn Hành Chi tràn đầy hài lòng. Chuẩn bị dạy dỗ hay sao mà nhìn như vậy chứ? Nhưng Ôn Hành Chi chỉ sờ sờ mũi của rồi : " có bản lĩnh."

      Nhìn kỹ mới nhận thấy, ở bên trong ánh mắt thâm thúy tối tăm lại chứa đựng nụ cười thản nhiên.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Khó có khi được biểu lần, bất hạnh làm ngón tay bị thương. Ôn Viễn biết nên cảm thán bản thân may mắn hay là xui xẻo, bởi vì đầu vết thương lại ở ngay tay cầm bút cho nên hai ngày kế tiếp phương diện viết chữ bạn học Ôn Viễn gặp chút khó khăn. Thấy vậy Ôn Viễn khỏi suy nghĩ, như thế này, có thể coi là tai nạn lao động hay ?

      Rối rắm nhìn vết thương của , Ôn Hành Chi cũng chợt nhớ tới cái gì cái gì: “Tay phải bị thương chẳng lẽ lại cầm dao tay trái?"

      Ôn Viễn vuốt vuốt mái tóc: "Trừ ăn cơm và viết chữ ra, những thứ khác cháu đều thích dùng tay trái. Đây chính là thuận tay trái mà người ta vẫn thường ?"

      Ôn Hành Chi chau chau mày, lạnh nhạt : "Ngược lại nhìn ra."

      "Tại sao?"

      "Người thuận tay trái tương đối thông minh."

      Cái này có quan hệ gì với nhau sao?

      Ôn Viễn suy nghĩ lát, mới hiểu được là người nọ quanh co lòng vòng đần đây mà, lập tức bĩu môi: "Trừ học tập giỏi còn những phương diện khác cháu đều có thể làm được."

      Vừa dứt lời, chỉ thấy Ôn Hành Chi buông tờ báo trong tay xuống, nhìn sâu, cuối cùng, tầm mắt rơi vào ngón tay của . Ôn Viễn đuối lý, hừ tiếng, vùi đầu tiếp tục xem sách.

      Trong nháy mắt, cả thư phòng đều tĩnh lặng lại.

      Ôn Viễn cúi người xuống mặt bàn ở thư phòng, trong nháy mắt cảm thấy có chút thích ứng. Vốn là căn phòng của cũng có bàn học, nhưng kể từ ngày hôm qua nằm ở đó ngủ bị Ôn Hành Chi xách tới đây để tiện theo dõi. Nhưng mà, quan sát lúc, cũng thấy để ý gì đến mình, hầu hết thời gian đều bận rộn xử lý công việc. Thậm chí Ôn Viễn còn cảm thấy học thêm căn bản là chơi mà thôi, cho dù mặc kệ nhưng chỉ dạy cho chút phương pháp học tập, còn lại đều là tự thân vận động cả.

      Bạn học Ôn Viễn đối với tài nghệ cầu luôn luôn đạt tiêu chuẩn, học tập lát liền thất thần, lén lén lút lút lấy quyển sách từ phía sau giá sách, đặt ở đùi giở ra xem.

      Đây lại là quyển photo album. Ôn Viễn có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Chi lát, thấy hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính nên yên tâm cúi đầu xuống, giở từng tờ ra xem. Nhìn qua chút khỏi hưng phấn. Album ảnh ở nhà tuy ít, lật ra xem lần nhưng lại phát ở trong đó có rất ít hình của Ôn Hành Chi. Chỉ có khi lên tiểu học lúc chụp ảnh gia đình mới có ở trong đó.

      Mà quyển photo album này, lại toàn là hình của .

      Đại khái là hình từ lúc ba bốn tuổi, mãi cho đến tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Mặc dù hình ảnh phải rất nhiều, nhưng đúng là ghi dấu từng thời khắc quan trọng của người nào đó mà lại có duyên nhìn thấy bao giờ. Nhìn những thứ này, Ôn Viễn như vớ được vàng vậy.

      ra là người này từ thích cười rồi, luôn thể vẻ mặt nghiêm túc. Chụp hình cười cái cũng rơi miếng thịt, mặc dù như vậy nhìn cũng rất đẹp .....

      Ôn Viễn thầm rồi khẽ lật qua trang khác, cho đến khi nhìn thấy hình của . thấy kinh ngạc, ngón tay dừng lại trong hình hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

      Cái này hình xem ra chụp lâu, ảnh ngả màu vàng, thậm chí bốn phía còn cuốn lên vạch như sợi lông. Nhưng nụ cười của trong hình vẫn thanh tú như cũ , nhìn số tuổi hình như cũng bằng tuổi bây giờ, vẻ mặt có chút thẹn thùng, giống như là bị người trong lòng nhìn chăm chú, chỉ liếc mắt cái gương mặt hồng lên tựa như say rượu vậy.

      Phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn là có chút ghen tỵ, lật tới lật lui phía thấy chỉ có duy nhất như vậy. Phản ứng thứ hai chính là thở phào cái, nhìn bộ quân trang người , nhận thấy rất ràng đây chính là vị trưởng bối.

      là ai chứ? Là bà nội lúc còn trẻ? Ôn Viễn nhanh chóng suy đoán, nhưng những hình khác của bà nội lúc còn trẻ lại giống như cái này. là ai nhỉ?

      Ôn Viễn khổ sở suy nghĩ, thậm chí ngay cả lúc Ôn Hành Chi về phía mình cũng hề chú ý đến. Cho đến khi cảm thấy đỉnh đầu tối sầm muộn rồi.

      " nhìn cái gì mà lại tập trung tinh thần như vậy ?"

      Ôn Viễn lập tức khép photo album lại, nhưng ngờ tấm hình kia bị rơi ra ngoài, Ôn Viễn cúi người nhặt, trong lúc cuống quít cẩn thận lại đạp lên ảnh. Sau khi nhặt lên khẩn trương nhìn Ôn Hành Chi.

      Gương mặt xinh đẹp trong tấm hình bị phủ lên chút bụi. Ôn Viễn còn chưa kịp lau, bị Ôn Hành Chi cầm lấy. khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm bức hình ước chừng phút mới ngẩng đầu lên.

      Ôn Viễn ngập ngừng giải thích: "Cháu...cháu phải cố ý! Đúng là muốn tìm quyển sách xem chút....."

      Ôn Hành Chi làm như nghe giải thích, cánh tay dài duỗi cái, vội giựt lấy quyển album từ trong tay . Lật nhanh vài tờ, cầm tấm hình kia lau sạch , động tác nhàng chậm rãi cho vào. Hành động cẩn thận như vậy đập vào mắt Ôn Viễn khiến nhịn được thấy sống mũi cay cay.

      "Chú út, cháu....."

      "Được rồi." Ôn Hành Chi cắt đứt lời của : “ được quậy nữa."

      Ôn Viễn sửng sốt. tức giận sao?

      Ở trong lòng của Ôn Viễn, mặc dù Ôn Hành Chi thể vui buồn ra mặt, nhưng đối với đa phần vẫn luôn dung túng. Nếu đối với thành tích kia của ở trường cũng đủ bị khiển trách rất nhiều lần rồi. Có lẽ cũng bởi vì được dung túng như vậy khiến quên mất, còn chính là người nên chọc vào.

      "Ôn Viễn, mày đúng là con ngốc." Nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm mắng chính mình câu.

      Mùa đông giá rét nên trời thường tối rất sớm. Mới qua năm giờ mà thấy u rồi. Ôn Viễn tỉnh giấc do bị lạnh, bởi vì trong phòng quá ấm nên mở cửa sổ ra cho đỡ ngột ngạt, kết quả lại ngủ quên, gió lạnh vi vu thổi vào, Ôn Viễn vừa mở mắt ra nhịn được, hắt xì mấy cái.

      ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trần nhà lát, sau khi tỉnh táo lại nghe có tiếng lại từ trong phòng khách truyền đến. Ôn Viễn vuốt vuốt mặt, lê dép, mở cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí ra ngoài.

      Mặc dù Ôn Viễn mới ở chỗ này hai ngày, nhưng biết, nơi này mỗi ngày đều có người tới đây quét dọn vệ sinh, có lúc thuận tiện còn giúp làm cơm tối nữa. Lòng tràn đầy nghi ngờ biết có phải là tiếng của dì giúp việc hay , nhưng nghĩ vừa mở cửa ra người mà nhìn thấy lại là Ôn Hành Chi. Đèn phòng bếp được bật lên sáng choang, ở bên trong bận rộn lại. Ôn Viễn lặng lẽ theo dõi, cho đến ánh mắt thấy cay cay chợt nghe lên tiếng: "Thẫn thờ đứng ở đó làm gì, dép chân đâu mất rồi?"

      Ôn Viễn hít mũi cái, cúi đầu nhìn xuống chân của mình. ra là trong lúc hoảng hốt chỉ xỏ chân vào dép, còn chân kia vẫn vô tư giẫm lên sàn nhà.

      Ôn Viễn cũng hơi xấu hổ, vuốt vuốt mái tóc, nhìn chung quanh tìm chiếc còn lại: "Dép của cháu đâu nhỉ? Dép của mình ở nơi nào rồi?"

      lúc vội vàng đứng tại chỗ tìm người kia lướt qua bên người mang theo mùi vị quen thuộc, mùi hương vừa xẹt qua rất nhanh lại trở về. lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Hành Chi khom lưng đặt ở trước mặt chiếc dép còn lại. còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn chân bị nắm lấy trực tiếp xỏ vào chân của .

      Ôn Viễn mở to hai mắt, có chút tin nhìn hành động vừa làm xong.

      "Ngốc muốn chết, đứng là tự tìm phiền phức mà." Ôn Hành Chi xong, hình như trong giọng còn mang theo chút bất đắc dĩ.

      Có thể để cho người như vậy phát sinh tâm tình bất đắc dĩ này, vẫn là bạn học Ôn Viễn có bản lĩnh. Chỉ là Ôn Viễn lại an ủi mình như vậy, lực chú ý của toàn bộ đặt lên hai chữ "phiền toái".

      Ôn Viễn chép miệng : “Cháu cố ý."

      Câu mang theo hàm ý xin lỗi, Ôn Hành Chi dĩ nhiên là nghe được ràng, sửa lại quần cho , cất giọng trầm thấp: "Cháu có biết là hình của ai ?"

      Ôn Viễn lắc đầu thay cho câu trả lời.

      Ôn Hành Chi nhìn vào đôi mắt mở to của , trầm ngâm chút, rồi quay đầu : "Cũng coi như là bà nội của cháu."

      Bà nội? Ôn Viễn khó tin nhìn .

      "Ông cụ từng có hai người vợ, cha của cháu và bác hai là cùng mẹ sinh ra."

      Ôn Viễn hiển nhiên là khó có thể tiêu hóa ngay được: “Này, vậy như thế, chú và ba cháu là em cùng cha khác mẹ rồi?"

      " tin sao?" duỗi ngón tay ra nâng cằm của lên để cho cái miệng mở to ra khép lại: “Bà nội đầu tiên qua đời sớm, qua giới thiệu của tổ chức ông cụ mới quen mẹ của tôi."

      Ông trời, cái này có phải là có chút cẩu huyết hay ? Mắt của Ôn Viễn xoay vòng vòng lát, cuối cùng, níu ống tay áo của Ôn Hành Chi hỏi: "Bà nội tại ở đâu? Cãi nhau với ông nội nên ra ở riêng rồi hả ? Cứ vào mỗi cuối năm chú đều về ở với bà sao?"

      Vừa dứt lời, đầu liền bị gõ cái.

      "Nghĩ quá nhiều rồi." Mặt của Ôn Hành Chi thay đổi cất tiếng dò xét: “Cả hai bà nội đều qua đời rồi."

      Ôn Viễn ôm đầu kêu đau hỏi: “Vậy tại sao hàng năm chú đều về nhà?"

      "Đó là bởi vì mẹ của tôi còn có người em nên mỗi khi vào cuối năm, nếu như có thời gian tôi qua bên kia."

      Ôn Viễn cảm thấy tò mò, dì ruột và cha ruột ai mới là người quan trọng hơn? Đương nhiên phải là cha ruột rồi, năm hết tết đến cũng về với cha ruột, khẳng định chỉ vì nguyên nhân như thế này.

      Chỉ có điều muốn cho biết mà thôi, nhưng nghĩ bà nội ở trong hình kia đối với nhất định là người rất quan trọng.

      Trầm mặc hồi, Ôn Viễn liếc gò má có chút tái nhợt khác thường của , dịu dàng : "Chú út, xin lỗi. Về sau cháu quậy đồ của chú nữa, chú đừng giận nữa nhé."

      Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn rồi mỉm cười đáp: "Nếu chú hẹp hòi như vậy, sớm bị cháu làm cho tức chết lâu rồi."

      Ôn Viễn vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng cười cười .
      nhimxu, PhongVyPhamthanhhuong thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Ôn Viễn chưa bao giờ nghĩ chỉ bằng tấm ảnh chụp lại diễn ra nhiều chuyện xưa như vậy. nhìn dáng vẻ bà nội trong ảnh thêm lần, khuôn mặt mềm mại thanh nhã, dáng vẻ như người ở trong tranh, tựa như vừa mở miệng chính là điệu hát mài nước Giang Nam ngô nông êm ái.

      Cũng khó trách diện mạo nhìn đẹp như vậy, Ôn Viễn từng được nhìn dáng vẻ ông nội mặc quân trang khi còn trẻ, tuấn cường tráng, mà bà nội lại động lòng người như vậy, đôi trời sinh, con cái của hai người, diện mạo làm sao có thể khó coi cho được.

      Ôn Viễn chống cằm, nằm úp sấp giường, trong lòng lặng lẽ mô tả đường nét của lần lại lần. lâu sau, cơn gió lạnh chợt rít gào thổi tới, Ôn Viễn bị lạnh cóng phải hoàn hồn. Rụt vai đến bên cửa sổ đóng lại.

      Vừa đưa tay ra ngoài, thứ nho khẽ bay vào, rơi vào trong tay , mang theo cảm giác lành lạnh. Ôn Viễn cúi đầu nhìn kỹ, vẻ mặt tràn đầy vui thích.

      Tuyết rơi.

      Ôn Viễn thích nhất mùa đông, nhất là ngày tuyết rơi, vì chỉ có thời khắc giá lạnh này mới có thể cảm nhận được ấm áp đáng quý, chỉ có thời khắc giá lạnh này, mới cần kiếm cớ để ôm ấp. Trời lạnh, có thể mặc thêm quần áo, từng cái từng cái lại từng cái đến khi còn lạnh mới thôi. Ôn Viễn thích loại cảm giác ấm áp ấy.

      há há miệng, chạy vào phòng bếp pha trà nóng. Quét tuyết pha trà, là chuyện có nhiều ý cảnh.

      Khi qua phòng Ôn Hành Chi, Ôn Viễn dừng bước chân, nhàng gõ cái vào cửa phòng : "Chú, tuyết rơi rồi!"

      Đối với tung tăng vui sướng quá mức này của , trong phòng chỉ truyền tới hai ba tiếng ho khan, cùng câu nhàn nhạt biết rồi.

      Ôn Viễn chu chu miệng: "Chú, cháu pha trà cho chú uống!"

      xong hứng thú dạt dào chạy về phía phòng bếp, hoàn toàn nghe thấy câu " cần" của Ôn Hành Chi.

      Ôn Viễn lục tung trong bếp lúc, lấy ra trà Minh Tiền Long Tĩnh mà Ôn Hành Chi nhất thời nổi hứng mang về nhà. Dựa theo học lỏm được chút tay nghề của Kiều Vũ Phân, ngâm xong ấm trà. tự rót tách cho mình, cảm thấy hương vị hơi đắng, liền lọc nước trà ra ngoài rồi múc thêm mấy thìa mật ong vào. Nếm lần nữa, có chút vị ngọt rồi.

      Ôn Viễn mặc kệ đây là cách uống gì, cũng cần biết Ôn Hành Chi thích ngọt hay , cầm lấy tách của rót tách cho , rồi gõ cửa phòng .

      "Vào ."

      Ôn Viễn mở khe cửa, ló đầu vào. vừa nhìn, phát toàn thân Ôn Hành Chi mặc đồ ngủ ngồi dựa giường, chăn bông vốn trải giường lớn bị quấn lên người. Nhìn tư thế, là muốn ngủ?

      "Trong tay cầm gì vậy?"

      Ôn Hành Chi mở miệng hỏi, Ôn Viễn cười hì hì, đẩy cửa vào: "Là trà cháu pha, chú nếm thử ."

      Ôn Hành Chi liếc nhìn tách trà được đưa tới trước mặt, lông mày nhíu lại, : "Cháu có bản lĩnh, trà Minh Tiền Long Tĩnh cũng bị cháu lục ra được."

      Ôn Viễn cười he he he ba tiếng. “Chú thử nếm xem, cháu đảm bảo uống ngon!" Ngẩng khuôn mặt nhắn lên, Ôn Viễn bày ra vẻ mặt chú mà uống nhất định hối hận.

      Ôn Hành Chi liếc cái, đưa tay đặt sách sang bên, cầm lấy tách trà hơi nóng trong tay , nhấp thử ngụm. Ngọt ngấy vừa vào miệng làm phản xạ nhíu nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn Ôn Viễn hỏi: "Sao ngọt vậy?"

      Ôn Viễn nhìn vẻ mặt tính là quá hưởng thụ của , lúng túng đáp: "Cháu cho mật ong vào, nhiều lắm, chỉ ba muỗng."

      Ôn Hành Chi rốt cuộc cũng phục , đặt cái tách lên tủ đầu giường. Nhìn Ôn Viễn cái, hơi hơi nhích về phía sau, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Ôn Viễn dè dặt nhìn trộm , phát ra tiếng động nào, đứng tại chỗ cũng dám nhúc nhích.

      Sắc mặt của Ôn Hành Chi nhìn qua có chút tái nhợt, vẻ mặt cũng mệt mỏi, Ôn Viễn khỏi thầm trong lòng, phải bởi vì uống trà thêm mật đấy chứ? Suy nghĩ này khiến rối bời, liếm liếm môi, dịch bước về phía trước: "Chú, sao chứ?"

      Ôn Hành Chi cúi đầu ừ tiếng, mở to hai mắt, chỉ chỉ vào hộp giống như thuốc mỡ cái tủ bên cạnh: “Đưa thứ kia cho tôi."

      Ôn Viễn theo lời cầm tới, thừa dịp để ý nhìn nhìn chú giải thân hộp. Là loại thuốc mỡ xuất xứ từ biển chuyên trị chứng đau đầu, rất có tác dụng, nhưng được sản xuất nhiều. Mẹ Kiều Vũ Phân có bệnh đau đầu thường xuyên, ở nhà cũng thường dùng cái này. Cho nên Ôn Viễn mới liếc cái nhận ra, cắn cắn môi, hỏi Ôn Hành Chi: "Chú thấy thoải mái sao?" đợi trả lời, lại tiếp: “Cháu giúp chú bôi thuốc."

      Ôn Hành Chi lên tiếng, chỉ gật gật đầu, coi như là cho phép.

      Ôn Viễn nửa quỳ bên mép giường, mở nắp ra, quệt đều lên hai huyệt thái dương của . mùi vị mang theo hơi hướm của biển xông vào mũi.

      Thoa thuốc xong, Ôn Viễn chuẩn bị xuống giường, tay lại cẩn thận đụng phải trán Ôn Hành Chi, nhiệt độ nóng hừng hực làm hết hồn, suýt chút nữa đứng vững, lảo đảo về phía sau: "Chú...chú phát sốt rồi? !"

      " có việc gì." Ôn Hành Chi đưa tay đỡ lấy Ôn Viễn: “Ngủ giấc là được."

      " được, như vậy ngày hôm sau đau đầu hơn." Ôn Viễn lo lắng nhìn : “Đến bệnh viện , nếu gọi điện cho gọi bác sĩ của khu này?"

      " cần phiền phức như vậy." Ôn Hành Chi hơi mỉm cười. “Uống thuốc là được." hất cằm về phía Ôn Viễn: “Ngăn tủ tầng thứ hai có thuốc hạ sốt với thuốc cảm. viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc cảm, rót thêm cốc nước ấm, thêm mật."

      Sai bảo rất lưu loát. Có điều, coi như bệnh nhân, Ôn Viễn quyết định thèm so đo. Lại còn dám ghét bỏ tự tay thêm mật ong vào trà xanh, Ôn Viễn rót nước nóng xong, vừa lấy thuốc vừa hừ hừ hai tiếng. Tầm mắt rơi vào thuốc hạ sốt, hai mắt Ôn Viễn chợt tỏa sáng, khóe miệng xẹt qua nét cười giảo hoạt.

      Ôn Hành Chi nhìn phần thuốc trước mắt được bạn Ôn Viễn trình lên, lại dời tầm mắt lên, rơi vào mặt Ôn Viễn. Vẻ mặt bạn Ôn Viễn vô tội nhìn , giải thích: "Mỗi lần cháu uống thuốc đều thế, viên thuốc lớn như vậy, phải bẻ thành bốn phần mới được, nếu nuốt trôi."

      "Cháu cho rằng ai cũng ngốc giống cháu sao?" Ôn Hành Chi liếc cái, lấy qua, nuốt vào.

      Tốt bụng mà được đền đáp. Ôn Viễn chu chu miệng, nhụt chí ghé bên giường, hỏi: "Sao chú lại sốt vậy?"

      "Cảm lạnh."

      qua loa, nhưng ra vì thời gian trước công tác quá vội vàng, thân thể sau khi được thả lỏng mới cảm thấy khó chịu, hơn nữa hôm lại chịu lạnh. Trong nhà có dùng lò sưởi, rất nóng, mà khi Ôn Viễn ở thư phòng đọc sách thích nóng nên mở cánh cửa sổ ra. Hôm nay bởi kiện tấm hình khiến bạn nào đó chạy trối chết, mà lại ngồi cả buổi trưa trong phòng mở cánh cửa sổ. Cho đến khi trở lại phòng khách ấm áp, mới ý thức được nhiệt độ phòng sách thấp đến thế nào.

      Khôi phục lại tinh thần, Ôn Hành Chi nhìn Ôn Viễn, "Sao còn ở chỗ này thất thần? Ngủ ."

      Ôn Viễn lắc lắc đầu: "Mỗi lần cháu ngã bệnh, bà Thành luôn trông cháu ngủ mới . Như vậy khi cháu khó chịu ngủ yên bà trò chuyện cùng cháu. Chú cứ ngủ , cháu đợi chú ngủ ."

      Nha đầu này coi như người bệnh để chăm sóc?

      Ôn Hành Chi bật cười, muốn khuyên bảo , nhưng nhìn thấy ánh mắt vô tội của nha đầu này, ngẫm lại vẫn là thôi. Dù sao, uống thuốc, khó ngủ. Vì vậy, : "Tắt đèn đầu giường."

      Tuyết rơi ban đêm, ra hề tối.

      Bởi đèn đường bị khúc xạ của tuyết đọng lại nên ánh đèn đặc biệt sáng ngời, mờ mờảo ảo chiếu lên bóng cây ngoài phòng, chiếu vào người trong phòng, cũng quá chân .

      Ôn Viễn chống cằm, nhìn Ôn Hành Chi khép mắt, hô hấp dần trở nên ổn định. Chớp mắt cái, vươn tay quơ quơ trước mặt , lông mi hề động đậy.

      Xem chừng ngủ say. Ôn Viễn rất hài lòng, nằm ở mép giường, lặng yên nhìn . Trong khoảng tối yên tĩnh, lần đầu tiên nhìn hề kiêng kỵ. Có lẽ vì ốm đau hành hạ, khẽ nhíu mày, nhưng hề che vẻ thanh tú. Sống mũi cao, mang theo khí thế lạnh lùng. Môi mỏng hơi nhếch, vừa mở miệng luôn răn đe . Ôn Viễn buồn bực, ràng cũng giống như rất nhiều đàn ông khác, nhưng tổ hợp thành gương mặt, lại cực kì đẹp mắt.

      Ôn Viễn nghĩ, độc. thân thiết với trẻ con trong nhà, mỗi lần về nhà mẹ Kiều Vũ Phân đều dùng cách tiếp đãi khách quý mà tiếp , cẩn thận tiếp cận lấy lòng, chỉ vì muốn ở lại thêm vài ngày, khiến ông cụ vui vui vẻ vẻ. Mẹ đối xử với như vậy, vui vẻ sao? Ôn Viễn còn nhớ lời từng , câu nệ những thứấy. Cái muốn, có lẽ chỉ là cách đối xử bình thường, đối xử như người nhà. Còn giấu cảảnh bà nội nữa, trước đây, Ôn Viễn chưa bao giờ thấy ảnh của bà ở nhà, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến. Chắc hẳn, nhất định là có nguyên nhân. Mà trong album ảnh của , Ôn Viễn chỉ thấy được bức ảnh được trân quý vẹn toàn, kẹp ở tờ cuối cùng. Giữ gìn cẩn thận như vậy.

      Cho nên Ôn Viễn muốn ở bên . Dù trước đây tự với chính mình, đừng thích người này nữa, mày đủ tư cách.

      Bởi vì, buông bỏ được. Gần bên , cho dù chỉ mang đến cho chút xíu ấm áp của người nhà, cũng đủ rồi.

      Nghĩ như vậy, Ôn Viễn từ từ ngủ thiếp . Mơ giấc mộng, trong mộng có người nhàng ôm lấy , ưm tiếng, bởi thấy mặt mũi người nọ nên muốn tránh thoát. Người nọ ngăn lại, trầm thấp tiếng: " được quậy."

      cảm thấy mình nhưđang bị người nào ôm vào trong lồng ngực ấm áp, nhịn được rúc vào trong. Ngay sau đó có đôi tay ôm lấy eo của , như để lộn xộn, lại như muốn trấn an , để mau mau ngủ.

      "Ngủ ."

      Giọng này, nghe sao quen thuộc đến thế, làm người ta an tâm. Trong lúc ngủ mơÔn Viễn vẫn cong cong khóe miệng.

      đêm này, Ôn Viễn ngủ rất say.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại trời vẫn mờ mờ, Ôn Viễn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm gian phòng hơi tối tăm có chút mất hồn, phản ứng lúc lâu, mới phát mình nằm giường ngủ.

      giường? Mắt Ôn Viễn sáng lên, tới bên cửa sổ xoạt cái kéo màn cửa ra, đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, mới hoàn toàn tỉnh táo. Tối qua ngủ giường của chú? !

      Ông trời, Ôn Viễn như bị sấm đánh phen, vẻ mặt thể nào tin nổi. vậy, tối hôm qua phải là mơ sao? Là ? ngủ giường của , còn chui vào trong lòng !

      Ôn Viễn dám nghĩ nữa, ra sức vò mặt: "Ta mơ chứ, mà!"

      Ngay tại lúc Ôn Viễn ngừng lẩm bẩm, ngoài cửa phòng khách truyền đến tiếng động rất . Ôn Viễn lập tức yên tĩnh lại, cẩn thận di chuyển đến gần cửa, mở cửa, ló đầu ra ngoài thăm dò.

      có ai? Chẳng lẽ chú ra ngoài?

      Ôn Viễn vuốt vuốt mái tóc, tới phòng khách. Vừa mới mấy bước, nghe thấy tiếng cửa mở từ cửa trước. ngơ ngác xoay người sang, nhìn thấy Ôn Hành Chi từ ngoài cửa vào.

      Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Viễn vô cùng lúng túng, mặt đỏ lên, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người nọ.

      Ôn Hành Chi liếc nhìn điệu bộ nhận sai của Ôn Viễn, hơi cong môi : "Dậy rồi?"

      Ôn Viễn sợ hãi vâng tiếng, nhắm mắt theo phía sau Ôn Hành Chi. Ôn Hành Chi chuẩn bị vào phòng bếp, vài bước phát cái đuôi theo phía sau dừng bước, nhìn Ôn Viễn : " theo tôi làm gì, nhanh rửa mặt . Tôi mua bữa sáng, ăn xong đưa cháu về nhà."

      Ôn Viễn ồ tiếng, xoay người định , đến khi phản ứng kịp ý tứ trong lời , mới bỗng chốc xoay người lại: "Chú...chú muốn đưa cháu về nhà?"

      "Mấy ngày nữa là tết ông Táo, đưa cháu về nhà chẳng lẽ để cháu ở mình chỗ này?"

      "Vậy còn chú? Chú về nhà sao?"

      Ôn Hành Chi chuẩn bị bữa ăn sáng trong phòng bếp, quay đầu lại, chỉ : "Hai ngày nữa còn phải chuyến đến Luân Đôn, về nhà."

      Lại về nhà.

      Ôn Viễn có chút suy sụp. như bị làm hư, tình biết người bận rộn như rút ra mấy ngày ở bên chuyện khó có được cỡ nào.

      Ăn qua bữa sáng, Ôn Viễn thu thập xong đồ cùng Ôn Hành Chi trở về nhà. Đêm qua tuyết rơi rất nhiều, mặt đất đọng lại tầng tuyết dày, Ôn Hành Chi mở chiếc SUV ra, đưa Ôn Viễn về nhà.

      Ôn Viễn ngồi ghế trước, vẻ mặt có chút uể oải. Ôn Hành Chi cũng gì, chỉ yên lặng lái xe. Chợt tiếng reng reng vang lên, điện thoại di động của Ôn Viễn có tin nhắn, cúi đầu xem, là Kiều Vũ Phân gửi tới, là muốn sớm trở về nhà.

      Cất điện thoại , lại chăm chú nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ hồi, Ôn Viễn chợt nhớ tới chuyện: "Chú, sinh nhật của ông nội là cuối năm phải ?"

      "Ừ."

      Phản ứng lại như vậy? Ôn Viễn chu miệng, trầm mặc lúc, mới : "Qua sinh nhật lần này là ông 73 tuổi rồi."

      "74."

      "74 ạ!" Ôn Viễn cố ra vẻ kinh ngạc cảm thán tiếng, bị Ôn Hành Chi nhìn lướt qua, lập tức quéo lại. vân vê quai đeo cặp sách, buồn bực . “Sinh nhật nào của ông, hình như chú cũng cóở nhà."

      "Thế nào, ông cụ còn chưa gì, cháu thay ông tới giáo huấn tôi?"

      Ôn Viễn bĩu môi: "Bất hiếu."

      Xe dừng ở cửa lớn nhà họ Ôn, Ôn Hành Chi định xuống xe. Bởi biết lúc này ông cụ nhất định có ở nhà, hàng năm vào thời điểm này đều là ngày hoạt động cán bộ kỳ cựu cố định của tổng tham mưu.

      Ôn Viễn đeo túi sách, đứng ở bên cửa kính xe từ biệt với . Sàn xe Suv cao, Ôn Viễn đứng đó mới có thể nhìn thằng vào người ngồi trong xe.

      "Chú, cháu vào đây."

      " , đường trơn chậm chút."

      "À." Ôn Viễn gãi gãi tóc, xoay người vài bước, nhớ tới cái gì, lại xoay người chạy lại.

      Ôn Hành Chi hơi bất ngờ nhìn . “Sao vậy? Quên mang đồ?"

      Ôn Viễn lắc đầu cái. “Cháu chỉ muốn hỏi chú vấn đề, quà cháu tặng chú có được ? Chú......Chú có thích ?"

      Mặt Ôn Viễn đỏ rần rần, vì chạy và tâm tình khẩn trương, nhịp tim càng ngừng tăng nhanh. Ôn Hành Chi nhìn như vậy, lên tiếng, chỉ đưa tay mở cúc áo khoác, mới đầu Ôn Viễn có chút hiểu, nhưng đến khi nhìn thấy áo chiếc sơ mi mặc ở bên trong, ánh mắt có ý cười cong lên.

      "Đẹp đó!"

      cười đắc ý, sau đó đầu bị đánh cái.

      "Trở về luyện chữ cho tốt, viết chữ như chó cào, tôi cũng mất mặt giùm cháu."

      Bị giáo huấn cũng hềảnh hưởng đến tâm tình tốt của , bạn Ôn Viễn lấy được đáp án vừa lòng, cười hì hì mà . Chiếc Suv cũng dừng lại lâu ở ven đường, nhìn bóng dáng đỏ thắm nhanh nhẹn biến mất trong tầm mắt, Ôn Hành Chi chợt có chút hối hận, hối hận đưa về nhà.

      Có điều cảm xúc chỉ dừng lại tới phút đồng hồ, Ôn Hành Chi khôi phục lại tinh thần, lái xe, rời .
      nhimxu, PhongVyPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :