1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Bạn học Ôn Viễn chán nản vùi đầu vào trong gối, đau khổ muốn ra ngoài. Ngay cả khi Kiều Vũ Phân gõ cửa cũng nghe thấy, cho đến khi bà đẩy cửa vào mới giật mình ngồi dậy.

      "Làm sao vậy, Viễn Viễn." Kiều Vũ Phân nhìn Ôn viễn cuộn mình trong chăn nằm giường vừa tức giận vừa buồn cười, lôi ra ngoài.

      Bạn học Ôn Viễn nhăn mặt, cọ cọ lên vai của bà làm nũng."Mẹ."

      "Cái này có vẻ lạ nha, phải lớp mười hai phải học tập giỏi sao? Bây giờ cũng chín giờ mà còn chưa chịu rời giường. Nếu là ông nội và ba con mà ở nhà cứ chờ mà bị mắng !” xong tìm bộ quần áo trong tủ đưa cho Ôn Viễn thay.

      Ôn Viễn lên tinh thần tới mặc quần áo, mới vừa mặc xong áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng cao lớn nghênh ngang của Ôn Kỳ. Lúc ngang qua cửa phòng vẫn quên nghiêng đầu, nhăn mặt lại chậc chậc hai tiếng để bày tỏ coi thường đối với bạn học Ôn Viễn .

      Ôn Viễn bĩu môi, chẳng được bao lâu, trong đầu chợt thoáng qua tia sáng, mắt của bạn học Ôn Viễn liền sáng rực lên.

      Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Ôn Viễn xông thẳng vào phòng của Ôn Kỳ. Chỉ là cái người này cực kỳ chú trọng riêng tư cá nhân nên cửa phòng luôn luôn đóng chặt. Ôn Viễn mở to mắt nhìn, ôm gấu Teddy, gõ cửa phòng của Ôn Kỳ.

      Ôn Kỳ lên tiếng mời vào, lúc này ngồi ở trước máy vi tính viết gì đó, chỉ liếc qua Ôn Viễn cái. Thấy nha đầu này trưng bộ mặt "Tôi có tâm " ra, lấp lánh có hồn đứng ở trước mặt của . Ánh mắt của khiến cho có chút sợ hãi.

      "Sao thế?" Nhìn thấy ôm trong ngực con gấu Teddy lần trước mà cho, Ôn Kỳ khỏi bật cười: “Ơ, thứ này vẫn còn ở đây sao, lông cũng chưa bị em nhổ sạch, vẫn còn nguyên, có tiến bộ?"

      Ôn Viễn mếu máo: "Em có chuyện nghiêm túc."

      "Chuyện gì?"

      bê cốc nước lên uống nhìn bạn học Ôn Viễn cúi đầu xuống, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu đưa mắt nhìn mấy lần, cuối cùng mới nặn ra câu: "Em muốn tìm để tâm ."

      Ôn Kỳ vừa uống hớp nước nên cố gắng để mình bị sặc chết."Khụ khụ, khụ khụ. này Viễn Viễn, muốn kể chuyện cười phải tùy lúc chứ? trai của em uống nước đấy."

      Ôn Viễn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Gương mặt đỏ lên, phản bác: "Em đùa đâu." Nếu có người để giãi bày còn lâu mới tìm , ai bảo chị Ôn Nhiễm có ở đây chứ..

      Ôn Kỳ lên đại học, tháng về nhà bốn lần, cũng thấy bạn học Ôn Viễn có gì khác thường. Nhìn nha đầu này làm ra vẻ ta đây như vậy chắc chắn gặp phải việc gì phiền lòng rồi. Vì vậy đứng lên khỏi máy vi tính, lấy con dao rồi lại lấy quả táo trong đĩa hoa quả lắc lư với Ôn Viễn: "Muốn tâm cái gì, có chuyện gì cứ thẳng ra."

      Tuy muốn nhưng Ôn Viễn lại biết mở miệng thế nào. ngồi ở giường của Ôn Kỳ, ngơ ngác nhìn đứng ở bên cửa sổ gọt táo. Ôn Kỳ sử dụng dao rất tốt, gọt vỏ thành từng vòng nhưng hề bị đứt đoạn . Nhìn hành động lưu loát này Ôn Viễn tức giận, đầu óc thoáng chuyển cái, Ôn Viễn đưa ra hai ngón tay, nhàng kéo cho nó đứt ra. Ôn Kỳ cũng biết phá đám nhưng vẫn gọt xong quả táo, rồi đút vào trong miệng bịt lại, sau đó cầm lên quả táo thứ hai.

      Ôn Viễn cảm thấy vui nữa nhụt chí vừa gặm táo vừa mơ hồ: "Em muốn hỏi vấn đề."

      "."

      " có người trong lòng ?"

      xong, Ôn Viễn nhìn thẳng vào Ôn Kỳ đợi câu trả lời. Vấn đề mà vừa hỏi vượt quá suy nghĩ và dự đoán của Ôn Kỳ, phải là bị kinh ngạc mới đúng. Nhưng động tác gọt táo của Ôn Kỳ cũng ngừng lại, chỉ cười nhạo tiếng: " trai em dầu gì cũng thành niên rồi, có người thích có gì lạ sao? Hơn nữa, người giống như đây chỉ cần đứng tại chỗ cần động có người chủ động theo đuổi rồi, tin ?"

      Ôn Viễn bĩu môi phản bác: " bị chiều đến phát hư rồi, căn bản cũng chủ động thích nào." Còn đạo lý kia ràng như vậy, làm như từng hẹn hò rồi đấy.

      Ôn Kỳ cắn miếng táo vừa gọt xong, nhìn : "Em nhìn ở đâu mà chủ động?"

      "Vậy có bạn sao? Là chủ động làm quen?"

      "Tại sao em lại dám khẳng định là

      chứ?"

      " có à?" Ôn Viễn trợn tròn hai mắt hỏi.

      Ôn Kỳ thấy tỏ vẻ nghi ngờ để quả táo ăn dở sang bên, tiếp đó lại gọt tiếp quả thứ ba, để tránh ánh nhìn soi mói của . "Đương nhiên là có, nếu muốn xem sáng mai có thể dẫn em theo để nhìn cho ."

      "Được!"

      Bạn học Ôn Viễn dứt khoát . Nhìn mặt Ôn Kỳ hối hận ngừng liền cười rất hả hê. chưa từng hẹn hò nên biết thích người là như thế nào vì vậy xem người khác hẹn hò cũng khá hay.

      Thấy Ôn Viễn vui vẻ như vậy, Ôn Kỳ cuối cùng biết cái gì gọi là bê đá tự đập vào chân của mình. Vừa lái xe, vừa nhìn vào kính chiếu hậu dặn dò Ôn Viễn: "Lát nữa đừng lung tung nghe ? của em ở trường học cũng là thần tượng trong lòng các , đừng có mở miệng kéo xuống bùn đấy."

      Ôn Viễn kiên nhẫn phất tay, tỏ vẻ mình biết rồi.

      Xe chạy nhanh đường, chạy đên nơi Ôn Viễn có thể gặp mặt bạn Ôn Kỳ. Theo lời của bạn chính là hoa khôi của khoa tiếng Trung, cũng là hoa khôi của trường. Theo đuổi thời gian dài mới đồng ý hẹn hò. Cho nên Ôn Viễn đoán rằng tại có thể chính là thời kỳ trăng mật của bọn họ.

      Xe chạy đến khu dân cư bình thường, từ xa Ôn Viễn nhìn thấy mặc toàn thân màu trắng đứng ở cửa chính, ngóng theo xe bọn họ. Xe càng đến gần, Ôn Viễn càng nhìn dung nhan này, đợi xe dừng hẳn tươi cười đến. Nhưng sau khi thấy Ôn Viễn ngồi ở phía sau nụ cười trở nên cứng ngắc.

      Ôn Viễn rất thông minh sau khi xuống xe lựa chọn theo phía sau Ôn Kỳ. Khiến Ôn Kỳ buồn cười liếc Ôn Viễn cái, rồi nhìn sang hoa khôi của trường dịu dàng cười tiếng, chào hỏi: "Đợi lâu chưa?"

      "Cũng chưa lâu." Hoa khôi của trường quay sang mỉm cười ngọt ngào, nhưng tầm mắt lại rơi vào người Ôn Viễn.

      Ôn Kỳ thấy thế, giới thiệu: "Đây là Ôn Viễn em , cha mẹ đều ở nhà, sợ nó nghe lời, nên bảo dẫn theo."

      Ôn Viễn vừa nghe, giận sôi lên.

      Hoa khôi của trường lại dịu dàng cười tiếng đáp: " sao đâu." Rồi quay sang nhìn Ôn Viễn : "Em trông đáng , em rất thích đấy."

      Khen đáng ? Ôn Viễn nhất thời có chút ngượng ngùng.

      Đón mỹ nhân xong, Ôn Kỳ lái xe đến đường dành riêng cho người bộ. Vốn hẹn xong tùy tiện dạo chút, cũng có mục đích gì. Ôn Viễn đeo túi vai dạo theo sau hai người nhàm chán đến chết, chỉ chốc lát sau cảm thấy tê chân. vất vả tới cửa tiệm, hoa khôi của trường nhìn trúng vài bộ quần áo rồi cầm thử, lúc này Ôn Viễn mới có thời gian nghỉ ngơi lát.

      Ôn Kỳ đến bên cạnh Ôn Viên, nhìn nét mặt ỉu xìu kia khiến cho tâm tình của tốt. Hai chân vắt chéo nhau, nhịn được mà trêu chọc: "Như thế nào?"

      Ôn Viễn vừa xoa chân vừa lầu bầu : "Có phải tùy tiện tìm người đến gạt em hay ? ấy là bạn của sao? Cũng thấy hai người tay trong tay gì cả!"

      "Em cho rằng an với em bằng tuổi chắc, hơn nữa, người ta da mặt mỏng, có cái bóng đèn là em ở đây nữa chứ, biết xấu hổ lại còn lải nhải?" xong đưa tay vò loạn tóc của lên.

      Ôn Viễn tức giận trừng mắt nhìn , tiếp theo lại có chút nhụt chí. " lát nữa em cách xa chút là được chứ gì."

      Ôn Kỳ gì, mặt vẫn ra vẻ bất cần đời như cũ.

      Hoa khôi của trường chọn quần áo xong, tâm tình tốt. Muốn cùng Ôn Kỳ xem phim, lúc ra vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa. Ôn Viễn sớm đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi, Ôn Kỳ nhìn đáng thương, nên dẫn bọn họ ăn cơm trưa. Hoa khôi của trường hớn hở đồng ý đề nghị ăn đồ Tây.

      Ôn Viễn lại thích ăn cơm Tây, tất cả đều là bởi vì từ đến lớn bị bà Thành dùng đồ ăn Trung Hoa nuông chiều thành nghiện rồi. Ôn Kỳ cũng giống như thế, nhưng cũng thể để cho hoa hậu của trường mất hứng được, thể làm gì khác hơn là đến quán ăn Tây.

      Dọc theo đường , hoa khôi của trường cười với : "Nhà hàng này có món thịt bò bít tết rất ngon, đợi lát nữa em nếm thử chút, nhất định thích."

      Ôn Viễn vội vàng gật đầu, mà Ôn Kỳ làm như cũng biết tình nguyện, nháy mắt với trong kính chiếu hậu, Ôn Viễn nhất thời cảm thấy nổi hết cả da gà, quay đầu .

      Trong lúc quay đầu chợt nhìn thấy người liền sợ hãi vội vàng quay đầu lại. Ôn Kỳ nhìn hỏi "Sao thế?"

      Còn làm sao nữa, người nào có thể làm cho phản ứng lớn như vậy chứ trừ Ôn Hành Chi ra còn có thể là ai.

      Vẻ mặt Ôn Viễn như đưa đám đáp: "Đổi quán cơm khác có được hay ..."

      Dĩ nhiên là thể.
      Last edited by a moderator: 24/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.2


      Trong lúc Ôn Kỳ lái xe vào chỗ đậu xe chiếc Bentley màu đen cũng đỗ vào đó. Hai xe đỗ ngay cạnh nhau, xe mở cửa ra, tầm mắt giao nhau, đúng là Ôn Hành Chi.

      Ôn Viễn vừa ngừng than khổ vừa liếc trộm Ôn Hành Chi, hình như mới tham gia hội nghị về, toàn thân mặc bộ tây trang màu đen nổi bật nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều. Ôn Kỳ cười cười cùng chào hỏi. Trong khi đó Ôn Viễn ôm tâm tư quỷ dị trong lòng nên dám ngẩng đầu nhìn , chỉ cúi đầu buồn bực lên tiếng chào: "Chú út."

      Ôn Hành Chi ngờ lại gặp bọn họ ở chỗ này, nhìn ba người, thấy Ôn Viễn cúi đầu đành nhìn vào Ôn Kỳ, "Tới nơi này ăn cơm?"

      "Vâng, ở tầng ba mới mở nhà hàng Tây."

      "Ăn xong tính cho GP ."

      "Cám ơn chú út quan tâm." Ôn Kỳ khách khí tiếp: “Chú út cũng tới đây ăn cơm ăn cùng với bọn cháu luôn. Đúng rồi, quên giới thiệu cho chú, đây là bạn cháu của cháu."

      Bạn ?

      Lời này khiến Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày. Bình thường và Ôn Kỳ coi như cũng quen thuộc, biết trong sinh hoạt cá nhân thằng cháu lại phóng túng như thế. Nhưng nghĩ tới cả và cha của mình quản lý, tiểu tử này chắc cũng quá giới hạn.

      Nhìn hoa khôi của trường khép nép đứng ở bên : " cần đâu, chú đặt chỗ ở tầng chín rồi.

      Ôn Viễn thấy phải , làm ra vẻ ngoan ngoãn đưa mắt nhìn ..

      Ôn Hành Chi liếc cái, chỉ có thời gian gặp mà hôm nay nha đầu này nhìn thấy lại bày ra nét mặt như chuột nhìn thấy mèo vậy. Ôn Viễn bị nhìn có chút ít sợ hãi, hai tay vòng trước ngực, cảm thấy nhịp tim như đánh trống, nhảy binh binh ngừng. thể để tình hình như vậy kéo dài thêm nữa, Ôn Viễn nâng mí mắt, ngẩng đầu lên, đánh bạo câu: "Chú út, hẹn gặp lại."

      nhanh lên , nhanh lên !

      Hình như biết giấu giếm cái gì đó, Ôn Hành Chi cũng sốt ruột. nhìn Ôn Viễn rồi quay sang hỏi Ôn Kỳ: "Cháu hẹn hò với bạn sao còn mang theo Ôn Viễn? Thói quen gì vậy chứ?"

      Ôn Viễn thầm kêu ổn, mà Ôn Kỳ lại còn bày ra vẻ mặt uất ức tố khổ: “Đâu có, là nha đầu này cứ nhất định đòi tới. Nếu chú tốt bụng mang cái bóng đèn này giúp cháu?"

      Mắt Ôn Viễn sắp lồi ra rồi: “ được đâu! Em còn chưa ăn cơm! Em đói bụng!"

      "Vậy càng hay, dù sao em cũng thích ăn đồ tây, bảo chú út dẫn em ăn thịt !"

      Trong hốc mắt của Ôn Viễn chất chứa biết bao nhiêu là nước mắt, nhìn đáng thương. túm áo của Ôn Hành Chi tố cáo: "Chú út, ấy khi dễ cháu, mỗi lần dẫn cháu ra ngoài đến cuối cùng cũng bỏ rơi cả!"

      Ôn Hành Chi vẫn

      lên tiếng, đợi hai người rối rắm xong rồi mới nhanh chậm mở miệng: "Được rồi." nhìn vào mắt Ôn Viễn, : "'Cháu theo tôi lên."

      Ôn Viễn: " ~~o(>_<)o~~"

      Trong thang máy, Ôn Viễn thầm mắng Ôn Kỳ biết bao nhiêu lần. Người này nhất định là biết sợ chú út nên mới cố ý làm như vậy. Cũng có biện pháp, Ôn Hành Chi lên tiếng, theo lên lại càng được.

      Ôn Viễn ngoan ngoãn theo sau lưng Ôn Hành Chi, bây giờ là cuối tháng mười, thời tiết ở thành phố B chớm lạnh, Ôn Hành Chi sau khi cởi áo vest ra, chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh. Ôn Viễn ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng cúi đầu, cái loại đó cảm giác khác thường đó lại bắt đầu vùng lên.

      "Bệnh cưỡng chế, bệnh cưỡng chế.."

      Ôn Viễn giọng an ủi mình, cẩn thận qua, bị Ôn Hành Chi níu lấy cổ áo lôi trở lại.

      " mình thầm cái gì, cả đường cũng thèm nhìn."

      Ôn Viễn mím môi nhìn , ngồi vào chiếc ghế mà phục vụ vừa kéo ra, Ôn Hành Chi liếc cái rồi mới đưa tay nhận lấy thực đơn.

      Thừa dịp Ôn Hành Chi gọi thức ăn, Ôn Viễn quan sát nhà hàng này chút. Đây là trung tâm thương mại lớn được xây dựng mấy năm gần đây ở thành phố B, vui chơi giải trí, ăn uống cái gì cần đều có. Mỗi lần tới nơi này là theo Kiều Vũ Phân mua quần áo ở tầng hai tầng ba, hoặc là theo các bạn trong lớp lên tầng mười xem phim, rất ít khi tới tầng chín ăn cơm. Nhưng nghĩ nơi này lại bài trí theo phong cách cổ kính như vậy, lịch và tao nhã vô cùng. Nơi này giống như thế giới khác tách khỏi ồn ào, náo nhiệt với thế giới bên ngoài, rất có ý vị bên trong đó.

      Ôn Viễn tán thưởng trong lòng phen, tầm mắt lại đặt lên người Ôn Hành Chi, lúc này chợt ý thức được vấn đề, bữa cơm này chỉ có hai người họ mà thôi? Như vậy sao được chứ!

      Mắt thấy Ôn Hành Chi gọi món xong, Ôn Viễn thử dò xét: "Chú út, chỉ có hai người chúng ta ăn cơm sao? Chị Ninh đâu ạ? Tài xế đâu ạ? Bọn họ đều lên sao?"

      Đối với vấn đề ngu ngốc này, Ôn Hành Chi trả lời bằng cách đem thực đơn trực tiếp đặt ở trước mặt : "Muốn ăn cái gì, tự mình gọi."

      Ôn Viễn muốn khóc. Xem ra chút cũng thể miễn rồi.

      Nơi này khách cũng nhiều, nên món ăn được đưa lên tương đối nhanh. Ôn Viễn muốn ăn gì, lấy đũa đảo đảo đĩa đồ ăn ở trước mặt.

      Ôn Hành Chi nhìn cái, cúi đầu uống chút canh rồi mở miệng : "Ôn Viễn, gần đây có phải cháu làm sai chuyện gì hay ?"

      Ôn Viễn bị những lời này dọa sợ hết hồn, vốn sắp gắp được viên thịt trong bát lại rơi trở lại. Ôn Hành Chi gõ lên chiếc đũa của rồi tự mình gắp vào trong bát cho .

      Ôn Viễn nhìn chằm chằm viên thịt, than thở: "Đâu có, thời gian này cháu chỉ mực tập trung vào học cho tốt thôi."

      "Vậy sao thấy tôi lại phải trốn tránh như vậy?" Ôn Hành Chi như chút để ý hỏi: "Ngay cảm xúc cũng che giấu được, toàn bộ chột dạ viết hết lên mặt."

      Ôn Viễn phẫn uất, mím môi phản bác: "Cháu bị chú lừa để ra đâu, cháu chăng có chột dạ bởi vì cháu có làm chuyện gì sai, tuần trước thi cháu còn đứng trong top hai mươi của lớp đấy, còn chưa kịp báo tin mừng cho chú nữa."

      Ôn Hành Chi cũng cảm thấy đây là chuyện vui gì, đối với cầu cực thấp mà vẫn còn dương dương hả hê: "Vẫn chưa phải là tốt nhất. Nếu như có nhân lúc tôi còn ở thành phố B nên cho ràng."

      Ôn Viễn liền chớp mắt hỏi: "Vì sao phải nhân lúc chú vẫn còn ở thành phố B?"

      Mặt Ôn Hành Chi chút thay đổi liếc nhìn : "Bởi vì tôi ở đây gặp gỡ giáo Phương của cháu dễ dàng hơn chút."

      Ôn Viễn rơi lệ.

      Ôn Viễn phát , khi cùng chuyện mấy phút, tâm tình của cũng rất bình tĩnh, có suy nghĩ lung tung giống như trước. Nhưng khi tỉnh táo lại, cái loại cảm giác kỳ quái đó lại tìm tới cửa. Trước đây cũng từng nghĩ qua, tại sao sau khi nghe Tô Tiện xong câu kia phản ứng đầu tiên của lại nghĩ tới Ôn Hành Chi, chú út của .

      Qủa , người này rất có khuynh hướng làm cho người ta khỏi vô ý mà đắm chìm. cẩn thận lý trí, trầm ổn kín kẽ, xuất thân tốt, công việc khỏi rồi, từ xuống dưới tìm ra cái gì làm cho người ta bất mãn. Trước đây cảm thấy được cũng là bởi vì quản giáo quá nghiêm khắc, lúc nào cũng nghiêm nghị với .

      , đủ tư cách để thích người như vậy sao?

      Ôn Viễn cảm thấy vấn đề này cân phải trả lời, ngay cả Tần Chiêu còn để vào mắt làm sao có thể quay lại nhìn được chứ?

      Lấy được đáp án này, cảm xúc của Ôn Viễn xuống thấp hơn bao giờ hết.
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      nhimxu, PhongVyPhamthanhhuong thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17.1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Có lẽ là thời gian của lớp mười hai hơi eo hẹp nên Ôn Viễn cảm giác mùa đông năm nay đến thành phố B hơi sớm. Cuối tháng mười trận tuyết lớn, cả tháng mười hai cũng đều bao phủ trong khí rét lạnh.

      Tâm tình của Ôn Viễn mấy ngày nay cũng được tốt lắm, bởi vì gần tới cuối kỳ nên trường học thường tổ chức những cuộc thi lớn. Bởi vì tâm lý được ổn định nên kết quả của cuộc thi lần này của bạn học Ôn Viễn lý tưởng cho lắm. Cũng may sau khi thi xong trường học cho nghỉ ba ngày để các học sinh nghỉ xả hơi thư giãn đầu óc.

      là tháng mười hai nên đường phố mới sáng sớm cực kỳ náo nhiệt. Mà khu biệt viện của nhà họ Ôn ở trung tâm thành phố B cũng vẫn an tĩnh và bình thản trước sau như . Bà Thành dậy sớm để chăm sóc cho những cây phong lan của bà thuận tiện chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Kiều Vũ Phân cũng dậy rất sớm, rửa mặt xong xuống lầu chợt nhớ tới điều gì, lại quay ngược lại lầu hai, gõ cửa phòng của Ôn Viễn.

      Tối hôm qua bạn học Ôn Viễn đọc sách đến khuya nên giờ này dĩ nhiên là thể dậy nổi. Lúc Kiều Vũ Phân đẩy cửa bước vào vẫn còn đắp chăn ngủ say sưa, hơn nửa cả đầu cũng chui vào trong chăn, chỉ lộ đỉnh đầu ra ngoài.

      Kiều Vũ Phân cúi xuống vuốt vuốt tóc của , rồi kéo chăn xuống đúng lúc đó Ôn Viễn mới mắt nhắm mắt mở mơ màng tỉnh dậy. Nhìn dáng vẻ mơ hồ của Kiều Vũ Phân nhất thời cười xòa: "Còn ngủ nướng nữa hả, mau dậy thôi. Bà Thành cũng làm xong bữa sáng rồi, hôm nay ông nội con và Ôn Kỳ đều có ở đây, bà Thành cố ý nấu muộn để con ngủ thêm lát."

      Ôn Viễn khoanh chân lại, để đầu gối cọ xát xuống giường. Trong lúc Ôn Viễn làm vệ sinh cá nhân, Kiều Vũ Phân vừa giúp dọn dẹp phòng vừa : "Con mẹ thời gian này học hành vất vả, hôm nay nghỉ ngơi chút , chị Ôn Nhiễm của con đến chơi đấy."

      Ôn Viễn nhắm mắt lại đánh răng, nghe những lời này tinh thần lập tức lên cao: “Có ạ? Lúc nào đến?"

      "Sáng hôm nay. Ôn Nhiễm chuẩn bị nghỉ đông rồi, trước khi trở về muốn tới đây chuyến."

      Vậy là tốt quá! Ôn Viễn vui mừng dứt. Trong khoảng thời gian này Ôn Kỳ vẫn về nhà, chỉ có mình tiểu bối là ở nhà, ngay cả người để lời tri tâm cũng có. Dĩ nhiên, coi nhưÔn Kỳ có ở nhà cũng cho biết.

      Ôn Nhiễm là chị họ của Ôn Viễn và Ôn Kỳ , là con của Ôn Hành Nhuận, con trai thứ hai của Ôn Khác, bây giờ học nghiên cứu sinh ở đại học B. Tuy là con của chú hai nhưng theo Ôn Viễn nhớ Ôn Nhiễm chưa bao giờở trong đại viện của nhà họ Ôn. Bác hai mất sớm, chị họ Ôn Nhiễm này từ trước đến nay vẫn ở cùng với bác ở thành phố T. Lúc Ôn Viễn gặp qua Ôn Nhiễm vài lần, rồi sau đó cũng rất ít gặp, Ôn Viễn tính toán thời gian hẳn là từ lúc bác hai qua đời. Nhiều năm như vậy, thông qua nhiều nguồn tin của mọi người Ôn Viễn cũng đại khái hiểu được nguyên do của chuyện này. Cũng may Ôn Nhiễm học ở đại học B, Kiều Vũ Phân chịu sựủy thác của mẹ Ôn Nhiễm cũng thường chăm sóc Ôn Nhiễm, cho nên số lần Ôn Viễn gặp Ôn Nhiễm mới nhiều lên chút.

      Mặc dù trước khi Ôn Nhiễm lên đại học hai người lâu chưa gặp nhau nhưng tính tình của bọn họ tương đối giống nhau nên bao lâu quen thuộc, đến lúc Ôn Nhiễm học xong năm đầu tiên phải về nhà, Ôn Viễn chết sống để cho , nhất định giữ lại thành phố B đón năm mới. Tình chị em thắm thiết của bọn họ ngay cả Kiều Vũ Phân cũng nhịn được mà cảm thán.

      "Nhìn con ... khi ba con về cũng thấy con vui mừng đến như vậy."

      ra điều này cũng trách được Ôn Viễn, Ôn Hành Lễ đối với hai đứa con nhà mình đều vô cùng nghiêm khắc. Cũng may Ôn Kỳ là con trai, mọi mặt cũng đều rất ưu tú, đối với cầu của ông luôn hoàn thành hai trăm phần trăm. Mà Ôn Viễn lại được thiên phú kia của Ôn Kỳ, tất cả cầu của cha mình đối với , đều rất khó đạt tới. Cũng may tại Ôn Hành Lễ tiếp nhận thực tế về Ôn Viễn rồi, cũng hà khắc với như trước nữa. Nếu mà lúc trước, mỗi lần cầm bài thi về nhà ký tên, tim của Ôn Viễn lúc nào cũng sợ run cầm cập.

      Kiều Vũ Phân cũng biết bọn có chút kiêng kỵ đối với Ôn Hành Lễ nên cũng còn thêm nữa. Giúp Ôn Viễn dọn dẹp bàn học, lại thuận tiện nhặt lên lá thư từ mặt đất lên. Đợi đến khi bạn học Ôn Viễn lau mặt xong từ phòng vệ sinh ra thấy Kiều Vũ Phân vân vê tấm giấy viết thư màu xanh nhạt, chân mày nhíu chặt lại.

      Ôn Viễn vừa nhìn liền biết tốt rồi. Đây chính là lá thư tình mạo danh Tô Tiện, từ kiện đen đủi lần trước trôi qua, Ôn Viễn vẫn có vứt bỏ, mà là nhét vào chỗ dưới cùng của chồng sách. Chắc là cẩn thận nên rớt ra ngoài. Sao lại xui xẻo như vậy chứ, đúng lúc này lại bị phát .

      Kiều Vũ Phân nhìn Ôn Viễn cái rồi hỏi: "Chuyện gì thế này?"

      Ôn Viễn đỏ mặt, lộp bộp giải thích: " phải viết cho con, là hiểu lầm thôi, chỉ là trò đùa."

      "Nhưng này viết tên của con đấy, sao mẹ nhìn ra chứ?" Kiều Vũ Phân chỉ chỉ tên của , nghiêm trang : “Con hứa với mẹ là sớm ."

      "Con sớm!" Ôn Viễn ủy khuất giải thích: “ biết là người nào, để trong ngăn bàn của con, con cũng để ý nên nhét vào trong cặp."

      Kiều Vũ Phân biết Triệu Duy Nhất, bởi vì nhà họ Triệu dù sao cũng có quan hệ với nhà họ Ôn . Nhưng Tô Tiện biết, cho nên Ôn Viễn mới dám dối như vậy.

      Kiều Vũ Phân nửa tin nửa ngờ nhìn cái, rồi sau đó tịch thu lá thư kia, vỗ vào gáy của : "Còn có nửa năm nữa là phải thi tốt nghiệp trung học rồi, thể là quân nhân đào ngũ được. Nếu đỗ vào được đại học ở thành phố B, xem ông và ba con giáo huấn con như thế nào! Khi đó tới tìm mẹ giúp muộn."

      "Con biết rồi."

      Ôn Viễn mím môi, nhìn theo bóng lưng của Kiều Vũ Phân rời , đầu còn hơi sức mà gục xuống.

      Đại học của thành phố B.

      Từ khi lên cấp ba tới nay, Kiều Vũ Phân vẫn thời thời khắc khắc bên tai . Mỗi lần đều làm cho Ôn Viễn cảm thấy hữu tâm vô lực.

      Mười giờ sáng Ôn Nhiễm tới đại viện nhà họ Ôn.

      Ôn Viễn ở lầu hai phơi nắng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia vèo cái chạy ngay xuống lầu.

      "Chị Nhiễm Nhiễm!"

      Bạn học Ôn Viễn giống y như gấu Koala nhào tới người Ôn Nhiễm, làm hại bà Thành và Kiều Vũ Phân giật nảy mình.

      "Đứa này, mau xuống , đừng có dọa chị Ôn Nhiễm của con sợ chứ."

      " có sao đâu ạ." Ôn Nhiễm đỏ mặt, cười yếu ớt đỡ Ôn Viễn xuống. Hai người tuy lâu gặp, nhưng vừa cười tiếng cảm giác quen thuộc ùa về rồi.

      Ôn Viễn có quá nhiều chuyện muốn cùng Ôn Nhiễm, nên khi Ôn Nhiễm ở dưới lầu chuyện trò cùng với Kiều Vũ Phân chưa đến mười phút nghe Ôn Viễn ở lầu thúc giục.

      Kiều Vũ Phân được ông cụ Ôn dặn dò thể để quấy rối nhiều, chuyện với Ôn Nhiễm lát, những gì nên giao phó cũng bàn giao toàn bộ rồi lúc này mới thả lên lầu.

      thể tưởng tượng được ở trong phòng lầu hai, Ôn Viễn nằm giường thực động tác có độ khó cao. Trong khoảng thời gian này Kiều Vũ Phân luyện tập yoga, Ôn Viễn thường nhìn bà tập nên cũng học theo mấy động tác.

      Lại , trừ Ôn Hành Lễ cầu quá nghiêm khắc ra tuổi thơ của Ôn Viễn vẫn coi như rất hạnh phúc. Tối thiểu trong nhà có ai ép buộc phải học cái này cái kia, toàn bộ đều do quyết định. Dĩ nhiên Ôn Viễn cũng muốn lãng phí ngày chủ nhật lên những chuyện này, nhưng từ khi kết thúc tiểu học để chúc mừng việc thi đỗ cấp hai, người bạn Ôn Viễn bị chủ nhiệm lớp chọn để biểu diễn tiết mục múa. Thế mà từ đó người bạn Ôn Viễn lại sinh ra hứng thú với các điệu múa, trong nhà cũng cho tham gia vào lớp học năng khiếu này. Cho nên độ mềm dẻo cơ thể của Ôn Viễn cũng tệ lắm.

      Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm động tác ly kỳ cổ quái kia lát, cuối cùng xì cười: “Gấp gáp gọi chị lên đây như vậy, , lại gặp phải vấn đề khó khăn gì phải ?."

      Đầu chân Ôn Viễn đảo ngược nhìn Ôn Nhiễm, đợi đến khi gương mặt bị dồn đầy máu đến thiếu kiên nhẫn mới khôi phục lại tư thế bình thường. Nằm ở giường ngừng thở hổn hển, vất vả mới thở được bình thường lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiễm, mỉm cười toe toét.

      Cười chán chê, Ôn Viễn hỏi: "Chị, chị nhận được thư tình chưa?"

      "Chị còn tưởng là chuyện gì cơ chứ." Ôn Nhiễm siết chặt mặt của Ôn Viễn: “Thế nào, nhận được thư tình rồi hả ?"

      Ôn Viễn có chút ngượng ngùng, giấu mặt ở sau gấu Teddy, giọng lầu bầu: “ phải, ra em chỉ muốn biết, chị bao giờ chưa?"

      Câu hỏi của làm cho Ôn Nhiễm suy tư rất lâu mà lên tiếng. Ôn Viễn cảm thấy kỳ quái, đưa mắt nhìn cái, chỉ thấy Ôn Nhiễm cúi đầu, môi khẽ mỉm cười, nhưđang nghĩ gìđó.

      Thần thái như vậy Ôn Viễn cần gì cũng tự hiểu.

      " có à?" Ôn Viễn kích động ngồi dậy.

      "Sao nào?" Ôn Nhiễm tựa như tức giận trừng mắt nhìn : “Chị em từng này tuổi rồi, có bạn trai rất kỳ quái sao?"

      Ôn Viễn mếu máo: “Chắc là đạt đến trình độ nào đó rồi nên mới cho em chứ gì!"

      Ôn Nhiễm nhìn dáng vẻ của em, cười sờ sờ cái mũi của :"Em cũng nghĩ đến chuyện này rồi sao?"

      " đâu." Ôn Viễn quay đầu , mặt hồng lan cả ra cổ.

      Ôn Nhiễm nhìn , gì. Hai người nằm song song giường của Ôn Viễn, lát sau, Ôn Nhiễm cảm giác Ôn Viễn véo tay mình quay đầu sang liền nghe em thầm: "Chị, chị cảm thấy chú út thế nào?"

      "Chú út?" Ôn Nhiễm ngẩn ngơ trong chốc lát rồi : “Cảm nhận của em so với chị phải tận tường hơn nhiều chứ, thời gian trước phải còn chú út quản em rất nghiêm, cầu so với bác cả còn cao hơn."

      "Quả rất nghiêm." trưng ra vẻ mặt thê thảm, Ôn Viễn vùi đầu ở trong gối : "Đừng cái này đến cái khác ."

      "Khác hả....." Ôn Nhiễm đảo mắt ngẫm nghĩ: “Chú út nhà ta, có tiền có tài có mạo lại còn độc thân, là người đàn ông độc thân điển hình trong giới kim cương vương lão ngũ."

      Ôn Hành Chi cũng rất ít tiếp xúc với các tiểu bối trong nhà, mà Ôn Nhiễm sinh sống ở thành phố T nên rất lạnh nhạt với . Lời này cần suy nghĩ nhiều, nhưng màÔn Viễn nghe xong lại có vẻ đăm chiêu, lát sau mới hỏi: "Chị Nhiễm Nhiễm, thích người như vậy, có bình thường ?"

      "Dĩ nhiên là bình thường." Ôn nhiễm bật cười: “Đừng hoài nghi sức quyến rũ của chú út, chẳng lẽ em lại ghét chú út?"

      Hoài nghi sao?

      Ôn Viễn cười khổ, buồn buồn câu: " ghét." lát sau mới chậm rãi bổ sung: “Hình như, có chút thích."

      Nghe vậy..., Ôn Nhiễm sững sờ.

      Ôn Viễn nhìn nét mặt của , vụng về giải thích: "Em thích ở đây phải là cái loại thích như chị nghĩ đâu!"

      Ôn Nhiễm nhìn , mắt mở càng lớn hơn: "Nếu phải là cái loại kia..., còn nếu phải coi như phiền toái rồi." như rơi vào trong sương mù, ngồi thẳng người lên nhìn Ôn Viễn : “Em ngồi yên, cho ràng ."

      Ôn Viễn có chút dám đối mặt với Ôn Nhiễm: " có gì đáng , có thể em rồi."

      Ôn Nhiễm thể làm gì khác hơn là trừng mắt rồi rơi vào trầm mặc. Hai người cứ như vậy giằng co lát, cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng kèn, mới phá vỡ bầu khí yên tĩnh làm cho Ôn Viễn hít thở thông này. Giờ phút này giống như như chim sợ cành cong, chỉ sợ người khác nhìn tâm của mình. Rồi lại cố che giấu, chỉ sợ làm tốt giấu đầu lại lòi đuôi. biết phải là chị họ nghĩ sai, mà là từ lúc vừa mới bắt đầu hiểu , thích , đến tột cùng là loại tình cảm như thế nào .

      Tay chợt bị người ta cầm lấy, Ôn Viễn ngẩng đầu, ánh mắt có chút tránh né nhìn Ôn Nhiễm.

      "Ôn Viễn." Ôn Nhiễm nhìn : “Em còn , có biết ?"

      Ôn Nhiễm cũng thêm cái gì nữa, nhưng Ôn Viễn hiểu ý của chị họ rồi.

      Dĩ nhiên biết, cho nên phải cố gắng đem tình cảm nên có diệt trừ hết .

      Chỉ là, trước đó, còn có việc phải làm.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      17.2

      Tháng 12 là sinh nhật của Ôn Hành Chi.

      Trước đó Ôn Viễn nghĩ nên tặng quà sinh nhật cho trước, nhưng biết mua cái gì. Quà tặng là phải thể thành ý, mà phải đưa vì nghĩa vụ. Ôn Viễn nghĩ như vậy cũng có cái lý của nó, nhưng rốt cuộc tặng cái gì mới tốt đây. Ôn Viễn vất vả suy nghĩ, cuối cùng chọn quà tặng rất đơn giản đó chính là áo sơ mi.

      nhớ tới lần đầu tiên gặp riêng Ôn Hành Chi, người chỉ mặc chiếc áo sơ mi rất đơn giản. Khi đó Ôn Hành Chi ở phía trước, hơi ngẩng đầu nhìn thấy cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ của . Áo sơ mi tuy đơn giản nhưng lại vô cùng phù hợp với khí chất của , Ôn Viễn nhớ đến lúc đó chợt thấy thoáng hoảng hốt.

      Sau khi mua về nhà, Ôn Viễn nghĩ đến vẻ mặt của Ôn Hành Chi khi nhìn thấy quà tặng này. Chắc chắn quá kinh ngạc, bởi vì chuyện có lớn hơn nữa Ôn Viễn cũng thấy biểu lên mặt bao giờ. Đoán chừng nhìn thấy tấm thiếp "Sinh nhật vui vẻ" mà tự tay viết lúc ấy chỉ nhíu nhíu mày thôi. Nghĩ đến đây, bạn học Ôn Viễn thấy phiền muộn. Thôi, cứ đưa , nên nghĩ nhiều nữa.

      Ôn Viễn xoa xoa mặt, tự động viên mình rồi lấy điện thoại di động ra bấm số của Ôn Hành Chi. ngoài dự đoán Ôn Hành Chi nhận rất nhanh: “Ôn Viễn?"

      Ôn Viễn ồ lên tiếng, từ trong điện thoại nghe được tiếng ầm ĩ vọng lại liền hỏi: "Chú út, bận sao?"

      Ôn Hành Chi từ chối cho ý kiến, nhìn xuống phòng làm việc của mình có vẻ hơirối ren nên tới bên cửa sổ :”Có chuyện gì sao?"

      Lần trước cơm nước xong Ôn Hành Chi đưa về nhà, trước khi còn dặn dò phải học tập cho tốt. Từ sau lần đó đến bây giờ, Ôn Viễn cũng gặp thêm lần nào. Hôm nay gọi điện thoại, mở miệng ra vẫn là những câu như vậy khiến cho bạn học Ôn Viễn buồn bực thôi.

      chau mày lại nhìn những cây hoa bà Thành trồng ở trong sân, ỉu xìu hỏi: "Chú út, sắp đến tết rồi, bao giờ chú về ?"

      Mỗi lần đến cuối năm ngân hàng đều vắt chân lên cổ mà chạy vì thế Ôn Hành Chi rất ít khi ở nhà ăn tết. Ông cụ Ôn cũng trông mong gì vào ngay cả tết lịch còn về nhà chứ đừng đến tết Tây. Ôn Viễn cũng nghĩ trở lại chỉ muốn thử dò xét chút xem trước tháng 12 có về đây hay thôi.

      Ôn Hành Chi ngờ Ôn Viễn gọi điện thoại tới để hỏi vấn đề này. Sau khi nghe hỏi vậy mới chợt phát nhiều năm mình có ở nhà vào những ngày lễ như vậy rồi.

      xoay người nhìn lại lịch làm việc rồi : “Hai ngày nữa thôi", nghe thấy Ôn Viễn ở đầu bên kia ồ lên tiếng, Ôn Hành Chi lại hỏi: “ lo học lại gọi điện thoại hỏi vấn đề này làm gì?"

      Ôn Viễn lập tức mếu máo: "Cháu quan tâm chú được sao!"

      "Vậy tôi thụ sủng nhược kinh." Ôn Hành Chi mỉm cười tiếp: “Đừng để cho tôi phải chịu thêm mệt mỏi coi như cháu hiếu thuận rồi."

      Ôn Viễn nổi giận, rầm rì nửa ngày, mới thốt ra câu phản kích: "Cháu thèm vào hiếu thuận với chú."

      như vậy hình như cũng hơi quá phận phải!

      "Được rồi, cúp . Tôi còn phải họp, hai ngày nữa trở về thành phố B." Giáo dục được người đó, tâm tình của Ôn Hành Chi hình như cũng khá lên nhiều, những mệt mỏi vì công việc của mấy ngày qua cũng được hóa giải ít .
      Ở đầu này Ôn Viễn cũng nhìn thấy được tâm tình của ai kia nên sau khi cúp điện thoại nhìn chằm chằm vào cái di động mà phẫn uất bất bình. cũng tài nào hiểu được, tại sao mỗi lần với chuyện với đều giống nhưđang giáo dục trẻ con vậy, rất có bài bản. thể khen chút hay sao trong khoảng thời gian này cũng biểu khá tốt mà.

      Ôn Viễn chống cằm, bày ra bộ mặt nhưđưa đám nghe thấy tiếng gõ cửa. Ôn Viễn vội vàng đem túi quà ở giường cất , sửa lại tóc tai mới ra mở cửa.

      Vừa mở ra nhìn thấy Ôn Kỳ đen mặt đứng ở ngoài cửa, thấy Ôn Viễn nhìn mình tránh né càng thêm tức giận: "Bạn học Ôn Viễn, em vào phòng lục lọi tủ quần áo đúng ?"

      "A, cái đó ....." Ôn Viễn xoa đầu, mắt đảo như bi, muốn nghĩ xem nên giải thích như thế nào. vào phòng của Ôn Kỳ bởi vì thân hình của và Ôn Hành Chi chênh lệch lắm, cho nên muốn tham khảo số đo và nhãn hiệu chút.

      Nhìn lên thấy bộ mặt chột dạ kia của , Ôn Kỳ cũng cần phải hỏi nữa thẳng: "Gan lớn đấy, ngay cả gì đó của cũng dám bới."

      Ôn Viễn rụt cổ lại, vội vàng bảo đảm: "Em chỉ xem quần áo của thôi!"

      Ôn Kỳ liền vỗ bốp cái lên đầu hỏi: "Xem quần áo của làm gì?"

      " sợ gì chứ." Ôn Viễn ôm đầu, trừng : “Sợ em nhìn thấy cái gì chứ, cái đĩa phim cấm nhét trong hộc em cũng thèm xem đâu!"

      "Cái gì đĩa cấm! Cái đó được gọi là phim hành động tình !" Ôn Kỳ giáo dục , khi phản ứng kịp liền cảm thấy có gì đó đúng, nhìn về phía Ôn Viễn chạy trốn ra bên ngoài cửa gầm lên: “Em...em trở lại cho ....."

      Ôn Viễn quay đầu lại làm mặt quỷ, rồi nhanh chóng chạy xuống lâu.

      Nhìn theo bóng lưng chạy trốn của , Ôn Kỳ thu lại vẻ giận dữ, lên tiếng chê cười: "Con gấu ngờ chạy nhanh như vậy." Đứa này trời sinh thể làm chuyện xấu, con gấu Teddy mà đưa cho cũng bị bỏ quên ở trong ngăn kéo tủ làm sao mà phát được. Cũng phải sợ nhìn thấy đĩa phim kia chỉ là có ít đồ thể để nhìn thấy được.

      Tiện tay đem gấu Teddy đặt ở chỗ, đá đá thùng rác ở cạnh cửa, chuẩn bị rời , Ôn Kỳ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy cái gì đó. Cánh tay dài duỗi cái, vật kia bị cầm lên. Ngón tay lưu loát mở cái hộp ra, nhìn thấy thứ đồ kia khiến cho chân mày khỏi giương lên.

      cái áo sơ mi. Nhãn hiệu cũng là nhãn hiệu mà thích mặc. Lại liên tưởng đến câu Ôn Viễn vừa mới , Ôn Kỳ lập tức sửng sốt.

      Ngày hai mươi tháng mười hai rơi vào đúng thứ bảy, trường học cho học sinh nghỉ đông hai tuần cũng vào đúng dịp này.

      Ôn Viễn dậy sớm, tới phòng bếp. Kiều Vũ Phân còn chưa dậy, chỉ có bà Thành nấu cơm, nhìn thấy tới cười : " vất vả mới được nghỉ, sao ngủ thêm lúc nữa?"

      Ôn Viễn nắm cả cánh tay của bà làm nũng đáp: "Cháu tới giúp bà làm việc."

      Bà Thành dí tay vào mũi của : “Chỉ làm ta thêm phiền thôi."

      Ôn Viễn mếu máo, đứng ở bên nhìn bà Thành nấu nước, lại nhìn lên lầu mấy lần rồi mới : "Bà Thành, mọi chìa khóa trong nhà đểở đâu ạ."

      "Ừ, sao thế?"

      "Sách lớp mười lớp mười của cháu mẹ cho tất cả lên lầu ba khóa lại rồi, bây giờ cháu cần dùng cho nên muốn mượn bà chìa khóa." Ôn Viễn thế tuy mặt đổi sắc nhưng tim trong lồng ngực lai nhảy binh binh. Bởi vì dối.

      "Vậy chờ bà làm xong đồ ăn ngon cho cháu rồi tìm."

      "Dạ, cám ơn bà Thành."

      Ôn Viễn vui mừng trả lời. nhớ, Ôn Hành Chi ở thành phố B cũng có căn hộ. Căn hộ này lần trước lúc và Triệu Duy Nhất ở quán bar uống rượu say được dẫn đến lần, lúc rời cũng nhìn được tên của tiểu khu, đại khái vẫn còn có chút ấn tượng. Đó là chung cư rất bình thường, cũng phải là khu nhà cấp cao, cho nên cũng dùng đến khóa mật mã... Phương thức mở cửa Ôn Viễn nghĩ, mỗi tuần nhà đều có người định kỳ đến dọn vệ sinh, nên cái chìa khóa này cũng khó tìm.

      Quả nhiên, Ôn Viễn làm bộ tò mò, sau hồi quấn lấy bà Thành tìm ra được cái chìa khóa kia. Giữ lại trong lòng bàn tay, cầm chặt đến nỗi nóng rát cả tay lên.

      Ôn Viễn muốn đưa quà tặng cho , nhưng lại sợ hỏi quá sâu, mà lại biết cách trả lời như thế nào vì vậy thể làm gì khác hơn làđem quà tặng lặng lẽ đặt ở trong nhà của . Về việc lúc nào nhìn thấy, Ôn Viễn cũng muốn nghĩ đến.

      " nhìn thấy thôi."

      Ôn Viễn đeo cặp sách lên, nhìn chằm chằm hộp quà tặng trong tay, nhủ thầm trong lòng. Ăn sáng xong tìm lý do học thêm để ra ngoài, giờ này cũng chính là giờ cao điểm để chợ nên đường phố rất đông đúc, cho đến khi đến tiểu khu của Ôn Hành Chi mới cảm thấy yên tĩnh lại.

      Xe dừng ở cửa, Ôn Viễn vừa xuống xe, nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đỗở cửa chung cư. Ôn Viễn cảm thấy mí mắt chợt giật giật, tin liền dụi dụi mắt của mình lúc này mới khẳng định nhìn lầm rồi.

      Đều là xe màu đen, vừa nhìn Ôn Viễn còn tưởng rằng là xe của Ôn Hành Chi chứ. Nhưng nhìn kỹ, mới phát biển số xe giống nhau, người ở bên trong cũng phải. Ôn Viễn lặng lẽ liếc mắt cái, chỉ thấy hai người đàn ông mặc vest đen ngồi ở đằng trước, cả hai đều đeo kính đen, nhìn rất giống với đại ca xã hội đen. Thấy Ôn Viễn nhìn chăm chú, bọn họ cũng quay sang nhìn , hề che giấu vẻ vui của mình. Ôn Viễn thấy vậy da đầu run lên, vội vàng xoay đầu lại, tới cửa của chung cư.

      Chung cư này cũng lớn lắm nhưng được cái rất yên tĩnh. Ôn Viễn dựa vào miêu tả của bà Thành về nơi đó và côđã tìm được nhà của Ôn Hành Chi. Đứng ở trong căn phòng có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, thở phào cái.

      Cách bài trí vẫn giống trong trí nhớ của , theo đúng như phong cách của con người vậy. Rất có trật tự, cẩn thận tỉ mỉ, bố trí tinh tế, chỉ hai màu trắng đen đơn điệu, bố cục vô cùng lạnh lẽo.

      Ôn Viễn nhàng bĩu môi, đẩy cửa phòng ngủ ra. Cửa sổ được đóng chặt lại, khí trong phòng quá tốt, nhưng lại có nhiều bụi bặm, chắc là thường xuyên có người đến đây quét dọn. Ôn Viễn mở ra cửa tủ ra, bên trong hàng tây trang vừa nhìn vào thấy chói mắt. Ngón tay từ từ lướt qua, Ôn Viễn cắn môi suy sét. Toàn là những nhãn hiệu mà biết, cũng biết đồ mua có thích hay .

      Có thể thích, nhưng đây là tâm ý của nên nhất định phải đưa đến.

      Suy nghĩ chút Ôn Viễn quyết định bỏ vào trong tủ nữa mà trực tiếp đặt ở giường của , sợ để ý đến, tiện tay nhét vào đâu đó.

      Làm xong tất cả, Ôn Viễn vòng quanh nhà, sau khi xác định tất cả đều hoàn hảo mới đóng cửa rời .

      Lúc ra, chiếc xe màu đen kia vẫn đỗở ngoài cửa, nhưng hai người trong xe lại ra. Ôn Viễn liếc bọn họ cái đồng thời phát bọn họ cũng nhìn chăm chú . Ánh mắt ấy khiến cho Ôn Viễn có chút sợ hãi, cũng còn thắc mắc những người này là người nào, chỉ cố cách xa, cúi đầu qua mặt bọn họ.

      Nhưng dù cho như thế, Ôn Viễn cũng cảm thấy bọn họ vẫn mực nhìn chăm chú vào mình, cảm thấy hơi phiền não rồi đấy, đến khi xa mới nghiêng đầu nhìn lại, càng làm cho giật mình! Hai người kia thế nhưng vừa vừa về phía ! Cảm giác nhưđang xông tới bắt người vậy!

      Ôn Viễn dám nhìn nữa, xoay người co cẳng chạy, cũng may là có chiếc taxi dừng ở trước mặt, Ôn Viễn nhanh chóng mở cửa xe ra, thở hổn hển với tài xế: "Chú ơi, nhanh lên, lái nhanh lên chút!"

      Lái xe thấy vừa gấp gáp, vừa sợ cười đáp: "Nhưng trước tiên cháu cần phải đến đâu chú mới có thể lái được chứ?"

      Ôn Viễn có tâm tư đùa, vội vàng đọc địa chỉ, nghiêng đầu nhìn ra lần nữa, hai người kia nổ máy xe, đuổi theo xe taxi rồi.

      "Nhanh lên chút, nhanh lên chút!" Ôn Viễn ngừng thúc giục tài xế.

      Tài xế bị thúc giục cũng thấy buồn bực: “Cháu có việc gấp sao?"

      "Cháu...cháu bị người xấu theo dõi!" Ôn Viễn khóc ra nước mắt. Hôm nay ra cửa biết bước chân phải hay chân trái mà lại gặp phải bọn buôn người như vậy? Ôn Viễn đoán mò.

      Vốn tới chỗ này tâm tình xuống thấp, trải qua việc này, Ôn Viễn cũng đoái hoài tới xuống thấp hay nữa rồi, trong lòng chỉ còn lại khẩn trương và sợ hãi.

      Tài xế cũng bị những lời này của làm cho kinh hãi, lâu mới phản ứng được, khẩn trương : "Người xấu sao, chú hiểu rồi, ngồi yên nhé!"

      xong đạp chân ga, nhanh chóng chạy lên trước. Mà chiếc xe ở phía sau cũng theo sát ngừng, hai chiếc xe giống như mãnh liệt đuổi bắt ở trong dòng xe, Ôn Viễn chỉ có thể nắm chặt tay vịn, trong lòng run rẩy cầu nguyện.

      Lái xe vào trung tâm, dòng xe càng ngày càng đông, lòng Ôn Viễn như có lửa đốt, chuẩn bị nhìn ra đằng sau xem chiếc xe màu đen lại nghe bác tài xế hô to: "Ối, đèn đỏ!"

      Các xe phía trước tốc độ cũng chậm lại, bác tài vội vàng phanh xe nhưng vẫn kịp liền đâm thẳng vào chiếc Porsche màu trắng ở trước mặt.

      Ôn Viễn ngồi ở ghế sau, bởi vì chưa trụ vững nên đầu va vào cửa xe. Nhất thời, chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18.1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Bệnh viện quân khu thành phố B.

      Bệnh viện vẫn huyên náo như nó vốn có, Ôn Nhiễm bước nhanh về khu điều trị nội trú ở lầu hai, lâu sau tìm thấy phòng bệnh của Ôn Viễn. đứng ở cửa phòng bệnh hít hơi, rồi mới đẩy cửa ra, nhìn thấy Kiều Vũ Phân nhăn mày tiến lên đón.

      "Nhiễm Nhiễm, cháu đến rồi à."

      Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, giọng hỏi Kiều Vũ Phân: “Chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

      "Tai nạn xe ở nội thành, Viễn Viễn ngồi trong xe taxi đụng phải xe khác, bệnh viện kiểm tra đầu và tay của con bé bị chấn thương."

      Ôn Nhiễm mấp máy môi: "Tài xế sao ạ?"

      "Tài xế ngược lại bị sao hết, bác mới vừa đến thăm, hỏi tình huống chút, tài xế là nghe Viễn Viễn bảo phía sau có người đuổi theo nên mới chạy nhanh như vậy."

      "Có người đuổi theo xe?" Ôn Nhiễm giật mình lặp lại.

      Kiều Vũ Phân cũng có chút gấp gáp : “Ai biết là chuyện gì xảy ra, bác thấy ông ta thoải mái lắm nên cũng hỏi nhiều. Có thể là chiếc xe phía sau kia cũng chạy nhanh mà thôi."

      Ôn Nhiễm trầm mặc hồi rồi đẩy cửa phòng ở bên trong ra, Ôn Viễn vẫn còn ngủ , cánh tay của bị rạn xương nên bị đắp thạch cao. Có thể là đau nên khi ngủ chân mày cũng nhíu chặt lại. Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn em họ lát rồi vươn tay ra vuốt vuốt lông mày cho giãn ra.

      Vốn ngủ sâu, cơ thể Ôn Viễn vẫn còn hơi choáng váng, từ từ mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn người trước mặt chớp, sau khi nhìn thấy có hơi thất vọng.

      Nào có ai che giấu thất vọng như cơ chứ? Ôn Nhiễm bật cười, kéo kéo chăn hỏi: " tỉnh rồi hả ? Có khát ?"

      Ôn Viễn nhìn chị họ chằm chằm trong chốc lát rồi lắc đầu.

      "Em đâu vậy ? Sao lại xảy ra tai nạn xe chứ?"

      "Có đâu đâu." Ôn Viễn ỉu xìu , giọng có hơi khàn khàn.

      "Còn muốn gạt chị." Ôn Nhiễm vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời của em, giọng : “Tặng quà chưa?"

      Ôn Viễn biết có thể giấu giếm được Ôn Nhiễm, huống chi quà tặng này còn nhờ chị ấy giúp tay lựa chọn. giật giật cánh tay, khẽ động đến vết thương, hít hơi mới : “Đưa rồi, chú ấy có ở nhà."

      Ôn Nhiễm nhìn vẻ mặt của em rồi thở dài, điều chỉnh cánh tay cho thấy dễ chịu thoải mái hơn. nhàng vỗ vỗ đầu của hỏi: "Chú út biết em bị tai nạn chưa?"

      Ôn Viễn lắc đầu thay cho trả lời. Nhất định là biết, trong nhà có mẹ và bà Thành ở đây, vẫn còn cả ông trai đáng tin cậy cũng ở đây nên có ai thông báo cho biết cả.

      Ôn Nhiễm cũng hiểu đạo lý này, suy nghĩ chút rồi đứng lên: "Vậy em cứ nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng chạy loạn nữa, trước tiên phải vượt qua các kỳ thi của lớp mười hai , đừng làm cho hai bác lo lắng."

      Ôn Viễn buồn buồn đáp tiếng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt phảng phất như có tầng hơi nước nhàn nhạt. Ôn Nhiễm cũng hiểu được cảm giác của , vốn định an ủi thêm mấy câu Kiều Vũ Phân lại đẩy cửa vào, nhìn vẻ mặt lo lắng của bà lời định lại nuốt ngược vào trong.

      Kiều Vũ Phân nhận được thông báo của bệnh viện mới chạy tới, khi nghe Ôn Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, ngay cả điện thoại cũng cầm nổi phải nhờ bà Thành nghe giúp. Bà cảm thấy rất thắc mắc đứa này sáng sớm ra ngoài bảo là muốn đến nhà bạn để hỏi như thế nào mà mới lát xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa hỏi kỹ tình huống còn khiến cho bà rụng rời chân tay. Nếu phải ở trung tâm thành phố tốc độ xe lưu hành cũng chậm hậu quả của vụ tai nạn xe này biết còn như thế nào nữa.

      Kiều Vũ Phân nhìn Ôn Viễn, thấp giọng hỏi: "Viễn Viễn, cho mẹ biết, chuyện gì xảy ra?"

      Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Phân, chớp chớp mắt, nặn ra mấy chữ: "Con nhớ lắm."

      "Sao lại nhớ ?" Kiều Vũ Phân nóng nảy hỏi thêm: “ phải tài xế kia có xe đuổi theo con sao? Là ai ở đuổi theo con? Còn con nữa chạy đến trung tâm thành phố làm cái gì, bạn của con ở đó sao?"

      Từng bước từng bước đến vấn đề, Ôn Viễn biết nên trả lời như thế nào mới phải. chắc chắn được nhưng nếu trả lời Kiều Vũ Phân chắc chắn hỏi tới tận cùng. Còn cả chiếc xe kia nữa, hai người đàn ông này sao lại phiền toái như vậy. Suy nghĩ chút, Ôn Viễn mếu máo cầm tay Kiều Vũ Phân : "Mẹ, con nhức đầu."

      Đầu của bị va chạm giờ nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Kiều Vũ Phân vội vàng đỡ nằm xuống : “Ngủ chút . Bác sĩ con có gì đáng ngại, mẹ nghĩ chắc chỉ phải ở bệnh viện mấy ngày thôi." Vừa đúng lúc này Ôn Nhiễm chuyện điện thoại xong quay vào phòng bệnh, Kiều Vũ Phân dỗ dành Ôn Viễn : "Để cho chị Nhiễm Nhiễm ở đây với con nhé."

      Ôn Viễn thẫn thờ chút rồi gật đầu.

      "Ngủ ." Đưa mắt nhìn Kiều Vũ Phân rời , Ôn Nhiễm đên chỉnh lại cái chăn cho rồi : “Hai ngày nữa là có thể xuất viện."

      Ôn Viễn từ trong chăn ló ra, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn Ôn Nhiễm: "Gọi điện thoại rồi sao?"

      Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của em họ, sắc mặt của Ôn Nhiễm ngược lại được tốt lắm, “Gọi rồi."

      "Chú út nhận?"

      Ôn Nhiễm suy nghĩ lát rồi : "Cứ xem là thế ....."

      "Xem như thế ?" Ôn Viễn có chút khó hiểu, “Nếu chị lấy điện thoại của em gọi lại cho chú ấy?" xong liền mở túi sách ra.

      "Thôi, được rồi." Ôn Nhiễm thấy thế vội ngăn cản: “Lần đầu tiên là Lại Dĩ Ninh nhận, là chú út bận, lát sau chú út gọi lại, chú ấy thời gian này có chút vội, rảnh về thăm em được, muốn em tự chăm sóc mình tốt! Nghe chưa? Nghe rồi mau ngoan ngoãn nằm xuống, đừng làm rộn nữa."

      Ôn Nhiễm rất ít khi dùng phương thức chuyện đầy cảm xúc như thế này với , vì vậy Ôn Viễn nhất thời có hơi sững sờ. Đợi đến khi phản ứng kịp, mới chậm rãi xoay tay lại, cúi đầu, từ từ nằm xuống.

      ra , như vậy mới được coi là bình thường.

      bình thường rất bận nên để ý đến cũng là chuyện như cơm bữa, hơn nữa phải nghĩ thông suốt rồi sao?

      Nhưng khổ sở trong lòng là từ đâu mà ra chứ?

      Ôn Viễn kéo chăn che đầu của mình, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Thành phố T, chi nhánh GP.

      Gần tới cuối năm, mọi người ở đây ai cũng bận rộn hơn nhiều so với bình thường. So sánh với năm trước, người của GP hình như còn khẩn trương hơn. Hàng năm cứ vào lúc này là sếp lớn Ôn bay đến Luân Đôn rồi, thế nhưng năm nay vẫn ở lại thành phố T. Sếp lớn vẫn còn ở đây, ai dám buông lỏng chứ.

      Thân là trợ lý của Ôn Hành Chi, có thể vào lúc này Lại Dĩ Ninh chính là người bận rộn nhất, còn bận hơn sếp lớn Ôn. giây trước vừa tiếp điện thoại xong với khách hàng, giây sau lại có điện thoại gọi đến. Nghe trong điện thoại là giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, Lại Dĩ Ninh lập tức cung kính đưa điện thoại cho người đứng bên cửa sổ.

      Nhìn Ôn Hành Chi, trong lòng Lại Dĩ Ninh khỏi thở dài. Sợ rằng vào giờ phút này cả GP người nhàn nhã nhất chính là vị sếp lớn này, kể từ khi nhận được điện thoại từ thành phố B vẫn đứng ngẩn người bên cửa sổ. Lúc này cũng vậy, gọi vài lần mới có phản ứng.

      Ôn Hành Chi nhíu mày, nhận lấy điện thoại của tổng bộ gọi tới. Trầm mặc nghe mấy phút sau đó mới cúp máy rồi lập tức gọi cho người khác. Sau khi điện thoại vang lên mấy giây, liền có người nhận, giọng nam trầm thấp truyền tới: "Tổng giám đốc Ôn, tôi vẫn còn dạy học."

      "Coi như mượn học sinh của cậu mấy phút." Ôn Hành Chi tiếp: “Tôi có việc muốn với cậu."

      " Đợi tôi ra ngoài ." Diệp Dĩ Trinh đứng ở trong hành lang hỏi: “Chuyện gì?"

      Đầu kia trầm mặc mấy giây mới giọng : "Hạng mục của ban trị xảy ra chút vấn đề."

      "Chuyện gì xảy ra chứ? phải tiền sớm chuyển đến rồi sao?"

      "Tôi biết." Ôn Hành Chi lấy tay day trán, thấp giọng kể: “ ra tiền sớm được chuyển đến hạng mục, đúng như theo qyuy định của hợp đồng, dĩ nhiên cũng là theo chính sách cao nhất, chúng ta hưởng nhiều nhất là mười phần trăm, chẳng qua là tôi điều tra ra thực tế số tiền đó vẫn chưa được nửa."

      Nghe đến đó, Diệp Dĩ Trinh khỏi bần thần: “Chẳng lẽ có người tham ô khoản tiền này?"

      "Nếu chỉ có thế cũng phiền toái như vậy." Ôn Hành Chi khom người nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào nên khẽ nhíu mày: “Số tiền kia có vấn đề, đường về , có dính líu đến vấn đề rửa tiền. Hạng mục này do chính phủ tập trung đầu tư vào, bọn họ sợ, muốn hủy hợp đồng, hơn nữa còn rất sảng khoái bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa." tới chỗ này khỏi cười châm biếm: “Nếu như vừa bắt đầu bọn họ đưa ra chủ ý này chuyện kia cũng dễ làm. Vấn đề mấu chốt là khi phát ra vấn đề này chúng ta đầu tư vào thị trường năm phần trăm, tại rút về, có chút khó khăn. GP ở cũng rất nhức đầu về vấn đề này ."

      Diệp Dĩ Trinh suy nghĩ lát rồi : "Phó bộ trưởng Lưu và cậu ký hợp đồng này ông ta muốn hại cậu sao?"

      " đến nỗi thế, ông ta cũng chỉ là người bị lợi dụng thôi."

      " lâu chưa?"

      " tuần trước."

      Diệp Dĩ Trinh khỏi ngoài ý muốn, “Lâu như vậy mà sao cậu báo sớm cho tôi biết?"

      "Cho nên mới , tại phiền toái tới rồi."

      Mặc dù là phiền toái, nhưng Diệp Dĩ Trinh nghe giọng ở đầu bên kia hình như tia phiền não nào: "Vậy cậu muốn làm gì tiếp theo?"

      Ôn Hành Chi từ chối cho ý kiến: "Tôi chỉ báo cho cậu biết để phòng trước, có thể làm ra loại chuyện này cũng phải là người hiền lành gì."

      "Được, biết."

      Cúp điện thoại, Ôn Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vốn thâm thú, lại u ám thêm vài phần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :