1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh]Cuộc sống bình thản hoàn mỹ sau khi trọng sinh-Hạo Trăn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 14 Chuyến du lịch tốt nghiệp.


      Theo lời của Âu Dương Hiên buổi tụ hội tốt nghiệp kỳ phải chính xác là chuyến du lịch .


      Trước kỳ thi của bọn Âu Dương Hiên, Ngô Thần và Lưu Mẫn đến tỉnh A . Nhà của Lưu Mẫn thực chất chính là ở tỉnh A, chỉ là chú Lưu muốn đến thành H phát triển nên bọn họ mới đến thành H. tại chú Lưu cũng đem toàn bộ công ty chuyển đến tỉnh A , Lưu Mẫn tự nhiên cũng quay trở về, chỉ là mình nhà nữa, mà là ở cùng nhà ông bà nội Lưu.


      Cuộc thi tuyển sinh của Ngô Thần và Lưu Mẫn diễn ra vào lúc thời tiết khá mát mẻ. Bây giờ nhìn thấy nhiều phụ huynh đứng giữ trời nắng chang chang chờ con mình thi tốt nghiệp, Ngô Thần vô cùng may mắn vì kỳ thi của mình sớm chấm dứt. Mà cuộc thi lần trước, cũng chỉ cho ba mẹ đưa đến sau đó bảo bọn họ rời , dù sao khi thi xong các cũng vẫn còn có hoạt động khác ~


      Tiếng chuông thông báo cuộc thi chấm dứt vang lên, Ngô Thần cùng Lưu Mẫn cũng đứng ở trước cổng trường cùng chờ đợi 8 người kia.


      “Ở đây!” Ngô Thần vẫy vẫy tay khi nhìn thấy bọn họ.


      “Đến đây a, mấy đứa chuẩn bị xong hết chưa?” Ma Giai nắm lấy cánh tay của Ngô Thần hỏi 2 người bọn .


      “Đồ đạc, chuẩn bị cái gì vậy a?”


      Ngô Thần tò mò hỏi bọn họ.


      “Em biết gì sao? Đợi lát nữa chúng ta Trương Gia Giới a!” Đường Vũ tò mò hỏi Ngô Thần.”Chị còn cố ý dặn dò Lưu Mẫn cơ mà , chị bảo ý phải nhớ nhắc em ~!”


      Ngô Thần nhìn Lưu Mẫn, vì sao mình lại biết nhỉ?


      thấy trong tay của Lưu Mẫn trong tay mang hai cái tui to. Hình như lúc vừa bước ra cửa cái túi này là mẹ đưa cho Lưu Mẫn, lúc ấy Ngô Thần còn rất tò mò biết bên trong là cái gì đây!


      “Đừng nhìn nữa, đồ đạc của em ở trong này này. Lần trước chị gọi điện thoại đến nhà của em,em có ở nhà, là dì nhận điện thoại. Sau đó chị luôn chuyện này với dì, dì rằng giúp e chuẩn bị đồ đạc sẵn” Lưu Mẫn buồn cười nhìn vẻ mặt rối rắm của Ngô Thần. Cái bộ dạng này rất là đáng ~!


      “Được rồi ~ dù sao mọi người cũng quyết định , em đây cứ theo mọi người là tốt rồi.” xong Ngô Thần te te chạy lại định cầm lấy túi đồ của mình, nhưng mà Lưu Mẫn có đưa cho . Lưu Mẫn bây giờ cao gần đến 1m6 cầm hai cái túi trong tay cũng nặng, nhưng mà nếu đưa cho Ngô Thần, thân thể của vẫn còn thế kia, Lưu Mẫn vẫn là nên để cho con bé bị mệt.


      Lúc nà bàn tay khác nhận lấy túi đồ của Ngô Thần trong tay của Lưu Mẫn ~ chắc chả cần phải là ai các bạn cũng biết đúng ! Đúng vậy , chính là bạn trai bé của Ngô Thần: Âu Dương Hiên. Cậu đưa bé tâm lý a!


      “Được rồi, thôi.” Hoàng Tuấn ra lệnh tiếng, đám thiếu niên mỗi đứa chậm rãi ngồi lên chiếc xe . Bởi vì đều là con của gia đình , bọn họ rất vui vẻ vì được cùng bạn bè ra ngoài, nhưng vấn đề là thói quen người nhà dưỡng thành, cho nên mỗi người xe.


      Mà Ngô Thần vẫn còn , cho nên gia đình đem giao cho Lưu Mẫn, mà Lưu Mẫn cũng vô cùng đắc ý khi được giao cho nhiệm vụ này.


      Bọn họ sau khi đến được Trương Gia Giới , ăn qua loa bữa cơm, bọn họ đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Ngô Thần cùng Lưu Mẫn vẫn rất khỏe, chỉ ngồi xe vài giờ thôi mà, chẳng qua mấy người kia sang nay phải thi , mà thi xong được nghỉ ngơi lại phải ngồi xe. Bọn học chắc quen ngủ xe , cho nên đám trở về phòng nằm xuống là ngủ mất.


      Khi Ngô Thần cùng với Lưu Mẫn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi , có người gõ cửa phòng Ngô Thần .


      “Ai thế?” Lưu Mẫn hỏi.


      “Tớ, Âu Dương Hiên. Tiểu Thần ngủ chưa?”


      Ngô Thần nhìn thoáng qua Lưu Mẫn, liền đứng dậy người vẫn mặc bộ váy ngủ mở cửa.”có chuyện gì thế?”


      “Hình như em chưa muốn ngủ? có muốn dạo hay ?” Âu Dương Hiên nhìn thân váy ngủ của Ngô Thần.


      Ngô Thần quay lại nhìn thoáng qua gương mặt mơ mơ màng màng muốn ngủ của Lưu Mẫn, giọng ”Ừm thôi, em đâu . Hôm nay buổi sáng dậy sớm như thế, lại ngồi xe lâu như vậy , mệt à? Nghỉ sớm chút , sáng mai còn phải dậy sớm mà!”


      Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên, tuy rằng nhìn qua cậu trông vẫn rất có tinh thần, nhưng là dù sao vẫn là đứa trẻ, thức lâu như vậy cũng nên ngủ ! Lúc này, bởi vì hai người lại ngồi xe cùng với nhau, Đường Vũ kéo Lưu Mẫn lôi ngồi cùng với , Ngô Thần bị giao cho Âu Dương Hiên. Sau khi lên xe Âu Dương Hiên vuốt vuốt mũi, cũng biết rằng cậu cũng mệt mỏi , Ngô Thần muốn cậu ngủ xe nhưng cậu chịu ngủ. Cuối cùng Ngô Thần dựa vào Âu Dương Hiên mà ngủ, khi tỉnh lại nhìn thấy Âu Dương Hiên cũng dựa vào đỉnh đầu lẳng lặng ngủ.


      Bây giờ muốn cậu phải chịu mệt mỏi. Sau khi Âu Dương Hiên rời , Ngô Thần cũng rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp, trước lúc nhắm mắt nghĩ, biết ấy có nghĩ đến mình nhỉ ~!


      Sáng sớm ngày hôm sau, nhân viên phục vụ khách sạn thực xứng với chức vụ sáng sớm lên gọi dậy.


      Cốc cốc cốc, “Xin chào, thời gian của các vị đến, xin mời dậy ạ.” Sau đó lại gõ cửa vài tiếng.


      Ngô Thần mông lung tỉnh lại, nghe được cách vách lại vang lên tiếng gõ cửa. phục vụ tận tâm!


      Trẻ con tốt, sáng sớm dậy cũng cần trang điểm, cần chăm sóc da, chỉ cần dậy rửa mặt bôi chút kem dưỡng ẩm là được rồi. vài người bắt đầu lục tục đến dưới nhà ăn sáng.


      Đồ ăn sang đơn giản là mì nước, hoặc là cháo còn có trứng gà, cộng thêm vài món ăn sang khác.


      Những đồ ăn này thực làm cho vài người có hứng thú, Ngô Thần cũng chỉ là tùy tiện ăn ít, ăn quả trứng gà. Cầm lấy bịch sữa đem từ nhà theo, chậm rì rì hút. Mẹ Ngô rất cẩn thận đem những thứ Ngô Thần cần mỗi ngày đều chuẩn bị , ngay cả sữa cũng để vào hai hộp, để cho Ngô Thần uống, còn ngày mai có thể đến cửa hang mua.


      “Tiểu Thần, vì sao em lại mang theo sữa đến đây mà với bọn chị ,bọn chị cũng mang đó ~!” Đường Vũ u oán nhìn Ngô Thần.


      “A? Em biết mà, những thứ này đều là mẹ chuẩn bị cho em!” Ngô Thần thầm thầm nghĩ, nếu như em cho mọi người biết em cầm sữa theo, các người lại cười nhạo em sao ~ em có thể phát biểu ý kiến à ?


      Nhưng mà khi bọn Ngô Thần chuẩn bị Trương Gia Giới, ở đường khi xuống xe nghỉ ngơi, có ghé qua quán bên đường mua chút cơm trưa. Lúc ấy bọn họ nhìn thấy Ngô Thần mua mấy thứ này đều bĩu môi, Ngô Thần chạy nạn chứ phải du lịch.


      Nhưng khi bọn dạo xung quanh cũng là giữa trưa, giữa trưa thời điểm ra ăn cơm , bọn họ phát ra ý kiến này của Ngô Thần cỡ nào sáng suốt! Đồ ăn trong khu này làm cho người ta dám khen tặng, “ phải người ta đồ ăn ở Trương Gia Giới tốt lắm à?” Hải Biên nhẫn nại mà .


      “Đồ ăn ở Trương Gia Giới đúng là rất ngon, nhưng là đó là ở nội thành, đây mới là ven thành mà thôi.” xong, Ngô Thần đem cơm trưa và thịt gắp cho Hải Biên. Hải Biên đem cơm với thịt bỏ vào trong miệng, đơn giản gặm gặm mấy miếng, sau đó lại thôi. Về phần mấy người kia cùng với tình huống của Hải Biên cũng sai biệt lắm.


      Chỉ có Ngô Thần người vẫn ăn trông rất ngon miệng. Tuy rằng đồ ăn ngon lắm, nhưng mà món cá này hương vị cũng tệ. Ăn no mới cao lên được!


      Ăn xong sau Ngô Thần mới phát đám người đều nhìn ~


      “Làm sao vậy? Ăn quen sao?” Ngô Thần buồn cười hỏi bọn họ.


      “Tiểu Thần, bội phục em, sao mà em có thể đem những món này ăn đến vui vẻ như vậy hả?.” Cao Hứng kích động hét lên vớiNgô Thần.


      “Em thấy ăn cũng được mà. Các có muốn ăn cá hay , hương vị cũng ngon lắm.”


      Mộ Dung Tấn bĩu môi ghét bỏ nhìn thoáng qua món cá, “Hổng thèm!”


      “Vậy lát nữa các đói sao, lát nữa chúng ta phải leo núi đó, các còn có sức ?” Ngô Thần hảo tâm nhắc nhở .


      có việc gì chỉ là ăn thôi sao. Em ăn được cũng ăn được? Phải ăn mới có sức để .” Hoàng Tuấn gọi người đến đặt đồ ăn. Bởi vì lộ phí của tất cả mọi người đều người của cậu ~


      ~~~

      Khi mới đến chỗ cáp treo, các thể bước được nữa . Quá mệt mỏi rồi.


      “Mệt sao?” Hoàng Tuấn hỏi các câu.


      “Mệt a! Chúng ta có thể đổi chỗ để di hay , chờ ngày mai chúng ta được ăn no rồi lại đến đây leo núi được ? Nếu chúng ta ngồi cáp treo lên nhé?” Đường Vũ đề nghị .


      “Các cậu có ý kiến gì ?” Hoàng Tuấn trưng cầu ý kiến của mọi người .


      Mọi người nhìn nhau, dù sao cũng chỉ là đám trẻ con vẫn còn có suy nghĩ muốn thua kém ai hết, cuối cùng ai chuyện.


      “Nếu như vậy, chúng ta quay lại xe Hoàng Long động . Cảnh sắc chỗ đó rất đẹp, đến lúc đó cũng được ngồi thuyền du lãm, mệt ~!” Ngô Thần đưa ra đề nghị của mình .


      “Các cậu nghĩ sao? Cảm thấy đề nghị của tiểu Thần sao.”


      Mấy nữ sinh vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mà vài nam sinh cái gì cũng chưa . Dù sao bữa sáng ăn được no, bữa trưa ăn cũng nobắt bọ họ leo núi cũng hơi quá sức.


      “Vậy chúng ta ngồi xe Hoàng Long động!” Cuối cùng Hoàng Tuấn thống nhất kết luận, tiểu đội mười người tiến đến Hoàng Long động!


      “Tiểu Thần, Sao em lại biết nhiều nơi ở đây thế?” Sau khi lên xe, Lưu Mẫn tò mò hỏi Ngô Thần.


      Ngô Thần biết con bé từ , trong hai năm quen biết nhau, các đều tách khỏi nhau, cơ bản là vậy. Mà cũng chưa từng được nghe qua con bé từng tới nơi này, vậy làm sao con bé biết được nhỉ?


      “Em tìm hiểu mạng đấy! Em thường xuyên lên mạng hiểu cho nên biết chỗ này có những phong cảnh nào! Dù sao của ta giấc mơ của em là muốn được du lịch thế giới a, những chỗ nổi danh của đất nước sao em lại có thể xem qua cho được?” Ngô Thần mỉm cười nhìn Lưu Mẫn.


      Kỳ Ngô Thần quen thuộc chỗ này trừ bỏ nguyên nhân này là đầu tiên, còn có cái nguyên nhân khác chính là đời trước Ngô Thần tới này, hơn nữa còn cùng co bạn thân nhất đến đây. tại cái bạn kia cũng chỉ có tám tuổi, thời điểm hai người quen nhau chính là lúc Ngô Thần học sơ trung, Ngô Thần cũng có tính toán, sau hai năm nữa tìm lại bạn kia.


      Những chuyến kế tiếp , cả đoàn hầu như đều nghe theo lời của Ngô Thần , dù sao bọn họ cũng hiểu biết nơi này, mà có kinh nghiệm du lịch kiếp trước nên cũng cứu được bọn họ!


      Bọn họ ở ngoại thành chơi ba ngày, trong ba ngày này bọn họ cực kỳ nhớ những món ăn mẹ nấu, đám người lại lăn lộn đếnnội thành. Mà trong nội thành, bọn họ quyết đinh hợp tác với nhua —— nấu cơm dã ngoại!


      Bọn họ ở nội thành dạo ngày, trở về mệt đều ghé vào trong phòng Ngô Thần nghỉ ngơi.


      “có đâu, làm gì nữa hay ?” Vương Ninh tháo xuống cặp kinh xuống, mệt mỏi tựa vào sô pha.


      “Các cậu thích làm gì làm thôi?” Hoàng Tuấn hỏi mọi người.


      “Tiểu Thần, em muốn chơi gì hay ?” Âu Dương Hiên ngồi ở bên cạnh Ngô Thần, thuận tiện cho Ngô Thần dựa vào mình nghỉ ngơi.


      “Chỗ nào cũng muốn ! Chỉ là thành phố thôi, có cái gì khác với tỉnh A đâu!” Ngô Thần câu làm cho tất cả đều nhớ nhà.


      “Đúng vậy! Thế chúng ta về nhà !” Đường Vũ lập tức đưa ra ý kiến của .


      Hoàng Tuấn nhìn chung quanh vòng, phát mặt bọn họ dều lộ ra vẻ mặt khát vọng.


      “Tớ vốn tưởng chúng ta có thể nấu cơm dã ngoại nữa chứ, nếu mọi người đều nghĩ như vậy về thôi, chúng ta ngồi nghỉ lát nữa rồi về thôi!” Hoàng Tuấn lời cậu muốn .


      “Ừm? Nếu đại sư huynh muốn nấu cơm dã ngoại, cuối tuần chúng ta đến công viên ở tỉnh A nấu cũng được , nấu cơm dã ngoại ở đâu mà chả như nhau?”


      “Đúng đúng đấy~!” Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nhận thức đồng ý. Bọn họ du lịch thời gian, ba me bọn họ lo lắng cho nen chỉ cho bọn họ vùng phụ cận ngắm phong cảnh. Sau cuối tuần này bọn họ lại phải học tiếp, làm gì còn ngày nghỉ chân chính nào nữa đâu!


      đám người chậm rãi mà đến, lại tiêu sái mà về ~!

      :yoyo45: cảm ơn các chế ủng hộ em:yoyo51::yoyo51:
      Pe Mick, Phương Lăng, xixon18 others thích bài này.

    2. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      :yoyo45:
      Chương 15 : Mười tiểu tướng


      Bọn họ vốn định tụ hội lần nữa nhưng mà đựơc, bởi vì sau khi bọn họ trở về lâu nghênh đón trận thiên tai lớn nhất của năm 98!


      Ngô Thần cảm thấy may mắn, vì bọn họ trở lại từ sớm, nếu có trở về, thể tin được rằng xảy ra chuyện gì! Bởi vì nhớ thiên tai năm 98 chính là là trăm năm mới có được trận đại thiên tai như vậy! Ngô Thần nghĩ, có nên nhắc nhở Âu Dương Hiên chút ? Bởi vì biết ba Âu Dương là lãnh đạo tỉnh H, tại mưa to như vậy hẳn là nhắc nhở Âu Dương Hiên để cho cậu làm chút báo động với cha của cậu ấy?


      Nghĩ đến phải làm ngay. Bản thân mình có thể cố gắng giảm bớt được thiệt hại của thiên tai gây ra đến đâu tốt đến đó!


      Sau bữa cơm chiều , Ngô Thần gọi cuộc điện thoại cho Âu Dương Hiên!


      “Âu Dương ca ca, em là Ngô Thần.”


      “Ừ, tiểu Thần có chuyện gì vậy?” Lúc này Âu Dương Hiên vừa cùng cha mẹ ăn xong bữa tối, người nhà ngồi ở phòng khách chuyện phiếm.


      có chuyện gì cả, chỉ là em thấy trời mưa lâu như vậy, biết liệu có thể bị lũ lụt hay !”


      “Lũ lụt? Ha ha, tiểu Thần của chúng ta cũng bắt đầu suy nghĩ đến đại như vậy à!” Âu Dương Hiên ở bên cạnh nở nụ cười, nhưng mà ba Âu Dương sau khi nghe được lời này lại im lặng .


      “Âu Dương ca ca, sao có thể em như thế, em có nghĩ đấy là đại đâu! Chỉ là muốn tìm chuyện phiếm thôi. mưa hai ngày nay rồi, xem ra buổi nấu cơm dã ngoại của chúng ta thể thực được rồi .” Ngô Thần nghĩ lại vẫn thấy mịt mờ đến vấn đề này cũng tốt, dù sao là trẻ con, dễ hiểu mà chỉ là thắc mắc vớ vần trẻ con!


      “Cho dù lần này được cũng có vấn đề gì mà, chúng ta còn có rất nhiều thời gian đúng ?”


      “Ha ha, ừm, vậy trong khoảng thời gian này Âu Dương ca ca tốt nhất là cũng nên ở nhà nhé! Có thời gian ta gọi điện thoại chuyện với !”


      “Được, mấy ngày nay em cũng cần ra ngoài nhé ~!”


      “Ừm, Âu Dương ca ca gặp lại sau!”


      “Ừm ,gặp sau.”


      Cúp điện thoại,Ba Âu Dương hỏi Âu Dương Hiên “Bạn học của con sao?”


      “Vâng, chính là bạn học dương cầm cùng với con đấy, thiên tài tám tuổi!” Âu Dương Hiên kiêu ngạo cho ba Âu Dương.


      “Ha ha, bạn học này của con rất thông minh nhanh nhạy đấy.” Sau đó xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ”Trận mưa này quả cũng hơi lâu rồi!” Âu Dương Hiên theo tầm mắt của ba nhìn lại, bên ngoài những hạt mưa to dùng lực cọ rửa cửa sổ nhà mình .


      Mà ba Ngô cùng mẹ Ngô ở bên trêu đùa Ngô Thần, dù sao trong mắt bọn họ Ngô Thần vẫn chỉ là cái đứa tám tuổi , vẫn là rất ngây thơ biết gì hết, là đứa con nít thích theo sau mông người khác, tuy rằng đến hết hè, con bé lên đến sơ trung !


      Trong khoảng thời gian này trời mưa liên tục, tuy tỉnh A bị thành quá nhiều ảnh hưởng, nhưng là tỉnh H số nội thành khác đều rơi vào tình cảnh ngập nước.


      Ngô Thần trong khoảng thời gian này đều ngoan ngoãn ở nhà ngây ngốc . Bởi vì có lần nhắc nhở của Ngô Thần, ba Âu Dương thực những việc đầu tiên chống lũ cho thành phố. Tuy rằng vẫn là có rất nhiều địa phương xuất tình trạng ngập úng nặng nề, nhưng mà so với lần thiên tai kiếp trước khá hơn rất nhiều. Cũng bởi vì ba Âu Dương nhanh chóng làm những công tác chống ngập úng,mà bên cũng tặng thưởng cho ông lớn!



      Nghỉ ở nhà gần hai tháng, bởi vì trận mưa này mất những tháng. Ngô Thần ở nhà tự mình luyện cầm, khiêu vũ, luyện võ thuật, yoga, luyện thư pháp chơi cờ ••• người chơi đến biết trời đất ở đâu! Ở còn lại tháng cuối, Ngô Thần lại đem khóa võ thuật va dương cầm học bù .


      cuối tuần trước ngày khai giảng, bọn Ngô Thần cùng nhau tụ họp tại biệt thự ngoại ô nhà Hoàng Tuấn!


      Hoàng Tuấn cho người làm trong nhà nghỉ hẳn ngày, còn lái xe dặn buổi chiều 5 giờ tới đón, đám trẻ con bắt đầu nghịch phá!


      “Giữa trưa có ai nấu cơm cho đâu, cho nên chúng ta tự mình xử lý nhé !” Hoàng Tuấn cho bọn họ biết.


      “Hoàng Tuấn, cậu rất hiểu lòng tớ nhé , ta sớm muốn tự mình làm cơm thử xem !” Ma Giai cao hứng vung tay.


      “Thôi , cậu làm được cái gì?” Cao Hứng khinh bỉ nhìn thoáng qua Ma Giai.


      “Sao cơ! Nếu thử làm sao mà biết được? Cậu chờ đó, đợi lát mở to mắt mà xem!” Ma Giai hung ác nhìn thoáng qua Cao Hứng. Hai tiểu oan gia này, mỗi lần gặp nhau đều phải ồn ào vài câu, biết cuối cùng có thể có được cái kết như phim hay !


      Âu Dương Hiên nắm tay Ngô Thần trực tiếp ngồi vào sô pha, đem tivi mở lên, sau đó ra tủ lạnh lấy sữa, mấy người khác cao hứng ngồi trong phòng bàn tán loạn xạ. Bình thường trước mặt người khác hoặc ở bên ngoài đều là những đứa trẻ rất ổn trọng , nhưng khi gặp được nhau, tính trẻ con bộc lộ hết bỏ sót tật nào!


      Âu Dương Hiên bóc quả vải đưa đến miệng của Ngô Thần , Ngô Thần cầm lấy tay của cậu đưa vải đến miệng ,há mồm nhấp nháp. Mà đám người kia nhìn nhiều cũng thành thói quen !


      Khi lần đầu tiên Âu Dương Hiên đút cho Ngô Thần ăn, bao gồm cả Ngô Thần và 8 người còn lại đều ngây ngẩn cả người. Nhưng Âu Dương Hiên sắc mặt vẫn bình thường nhìn Ngô Thần, Ngô Thần há miệng ăn , Âu Dương Hiên lại tiếp tục đút.


      Như vậy vài lần, người ở đây đều thấy nhưng thể trách . Chỉ là có Lưu Mẫn, thời điểm vừa mới bắt đầu như thế có chút mất hứng, bởi vì Âu Dương Hiên đoạt lấy hết công việc bình thường hay làm, nhưng tại nhìn đến hành động này của Âu Dương Hiên biết, bản thân mình là ngăn cản được! Ai!


      Âu Dương Hiên chuẩn bị miếng đào gọt gọn gàng đưa cho Ngô Thần ăn ,có bàn tay sáp lại gần, Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên nhìn qua,


      “Làm sao vậy?” Ngô Thần nhìn Cao Hứng nghi hoặc hỏi. Âu Dương Hiên cũng nhíu mày nhìn cậu.


      “Vậy cái gì mà vậy, này, Ngô Thần , chúng ta đến luyện mấy quyền !” Cao Hứng nhìn sắc mặt Âu Dương Hiên chút liền đen lại, nhành chóng rụt trở về.


      đâu! Mệt lắm.” Sau đó cầm lấy tay của Âu Dương Hiên kéo đến trước mặt đem miếng đào ăn vào.


      “Ừm, rất ngọt.” khóe miệng Âu Dương Hiên nhếch lên nhìn thoáng qua Cao Hứng, “Hoàng Tuấn, Cao Hứng muốn cùng cậu luyện quyền cước.”


      “A, cậu khi nào lại dám khiêu chiến uy lực của tớ thế!” Hoàng Tuấn nghe được Âu Dương Hiên , cậu ngồi đánh bài quay sang nhìn thoáng qua Cao Hứng”Tiểu Cao Hứng a, đừng nóng vội, chờ Hoàng ca đánh xong ván này , cho em hiểu như thế nào là thư giãn gân cốt!”


      Ngô Thần nghe thấy như thế nở nụ cười, lời này , chính là lời của thầy giáo dạy võ hay ! Bởi vì Hoàng Tuấn là đại sư huynh của bọn họ, Cao Hứng và Mộ Dung Tấn đến chỗ đó học võ thuật cũng đều là cùng Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn ở trong đám người này có được uy tín nhất định . Đương nhiên, vũ lực cũng lớn hơn chút, Cao Hứng lần này đành phải chịu nhin dưới dâm uy của Hoàng Tuấn, mà dám phản kháng! Phản kháng chính là bị ăn đánh!a ha ~


      “Nhị sư huynh a, nghĩ muốn bắt nạt em à? vẫn nên tìm đại sư huynh thư giãn gân cốt ?” Ngô Thần có ý tốt nhìn Cao Hứng.


      “Đừng, đến phòng bếp xem!” xong ôm đầu chạy trốn.


      Hết thảy lại khôi phục lại yên bình lúc đầu. Ngô Thần tiếp tục uống nước ăn hoa quả xem tivi, Âu Dương Hiên tiếp tục ngồi làm bảo mẫu, còn có bốn vị tiếp tục gìn giữ truyền thống trung hoa ngàn năm ngồi chơi mạt chược, cuối cùng còn thừa bốn vị ở dưới bếp tiếp tục cố gắng! ~


      Nhưng cuộc sống êm đềm này được lâu lắm ! Phòng bếp truyền đến mùi cháy khét lẹt, xem ra này muốn ăn được bữa cơm này còn phải chờ lâu lắm đây!


      “Các cậu có làm được hay đấy? Nếu được chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài về cũng được!” Hoàng Tuấn đứng dậy đến cửa phòng bếp, với vài người bên trong.


      Trong phòng bếp, có Ma Giai, Đường Vũ, Lưu Mẫn còn có cả Cao Hứng, bốn người đều đau khổ nhìn đồ ăn trong nồi! Lại cháy !


      “Nếu chúng ta gọi cơm , bằng chúng ta đúng là biết phải chờ tới mấy giờ đâu!” Mộ Dung Tấn nhìn thoáng qua phòng bếp bây giờ thành chiến trường, muốn hơn mười giờ rồi, còn phải chờ bao lâu nữa, cho dù làm xong có thể ăn được ?


      Mộ Dung Tấn khỏi rùng mình chút, nghĩ đến đến lúc đó bởi vì ăn phải đồ hỏng mà vào bênh viện, chuyện như vậy cũng quá 囧 ~!


      Ngô Thần cũng nhìn được nữa , đứng dậy vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, bên trong còn có rau xanh, quả hồng, trứng gà, còn có ít thịt ,những cái khác bọn họ phá hỏng gần hết ~


      Yên lặng tình toán đồ ăn trong tủ, sau đó đáng thương hề hề nhìn thoáng qua bọn họ”Các các chị, em đói lắm rồi ~! Có thể làm cho ta chút gì đó để ăn tạm hay ?”


      Ma Giai bốn nhanh chóng gật đầu, mà kia bốn người còn lại hoài nghi nhìn Ngô Thần cái, Âu Dương Hiên lẳng lặng nhìn thoáng qua Ngô Thần, sau đó mở miệng hỏi “Muốn ăn cái gì? làm cho em.”


      Tuy rằng Âu Dương Hiên chưa bao giờ từng làm đồ ăn, nhưng sách dậy nấu ăn cũng đọc 2 quyển, cậu tin tưởng bản thân mình hẳn là vẫn có thể làm cho Ngô Thần ăn cơm được.


      Ngô Thần lắc lắc đầu, “Mà thôi để em tự làm luôn, các chị ra ngoài . Rất nhanh xong ~!”


      Sau đó xoay người nhìn nồi cơm điện, trời ạ, bọn họ định ăn cái gì thế? Ngay cả cơm cũng chưa nấu!


      Ngô Thần xoay người, lây nồi cơm điện chuẩn bị nấu cơm.


      Mở tủ lạnh ra,lấy ra cà chua, trứng gà, rau cần, thịt bò, hạt tiêu,thịt lợn, cải trắng, nhìn lại mặt bàn còn có con gà và vài con cá chưa bị động đến, nghĩ nghĩ, trứng rán, rau cần xào thịt bò, thịt lợn kho tàu, thịt nạc xào cải trắng,gà luộc, cá hấp ~ lại thêm món canh rong biển nữa, 6 món 1 canh, chỗ đồ ăn này mười người ăn chắc là đủ!


      Chặt chặt, xào xào!


      Đồng hồ vừa qua khỏi mười hai giờ, Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên đem vài món bưng ra, làm cho đám cao hứng nhìn bữa cơm mình làm. đám người nhìn bảy món đồ ăn này, sùng bái nhìn Ngô Thần.


      là lợi hại! Tiểu Thần, em đúng là chúa cứu tế ~!” Cao Hứng khoa trương nịnh hót câu, sau đó chuẩn bị tặng cho Ngô Thần cái ôm mạnh mẽ, lại bị Âu Dương Hiên vô tình chặn lại. Cao Hứng bĩu môi, ngồi xuống chuẩn bị chờ đợi được ăn cơm.


      “Mọi người chịu khó ăn ~ chắc là cũng khó ăn lắm!” Ngô Thần nhìn bộ dáng mọi người , sợ đồ ăn mình làm hợp khẩu vị của bọn họ, khẩn trương mà nhìn .


      Âu Dương Hiên nhanh tay gắp miếng trứng gà vào bát của Ngô Thần , Vuong Ninh lại gắp miếng thịt kho bỏ vào miệng, gật gật đầu”ăn ngon lắm ~” sau đó cười nhìn Ngô Thần.


      Ngô Thần cao hứng cười híp cả mắt, hóa ra tay nghề nấu ăn của mình được công nhận vui đến thế !


      Kết quả cuối cùng chính là, cơm đủ để ăn! Ngô Thần quên mất bọn họ ở độ tuổi lớn, dưới loại tình huống này, nồi cơm làm sao mà đủ .


      Ngô Thần lại nấu ít mì mới có thể làm cho bọn họ ăn no.


      Cao Hứng ăn chống đỡ thân thể ngồi phịch ở sô pha, nhìn Mộ Dung Tấn bên cạnh câu”Các cậu có thấy vừa rồi giống như là Âu Dương Hiên và Ngô Thần làm tiệc gia đình đãi chúng ta ?”


      Mộ Dung Tấn suy nghĩ chút, rất nhanh gật gật đầu, “Ta vừa rồi cũng cảm thấy rất kỳ quái, ra là như vậy ~!”


      Hoàng Tuấn khinh bỉ nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên bên cạnh , vừa rồi Cao Hứng câu kia vài người đều nghe hiểu được, Âu Dương Hiên cái gì cũng , còn nhếch nhếch miệng ~!


      Tại phòng bếp đột nhiên nghe thấy Đường Vũ câu”Chúng ta cùng nhau kết bái ~! Giống như trong TV ấy”


      Mấy nam sinh hiêu sao Đường Vũ lại có ý kiến như vậy, nhưng những lời này lại làm cho bọn họ có cùng suy nghĩ. Quan hệ của bọn họ vốn rất tốt, nếu kết bái , chỉ cần đối phương cần giúp đỡ nhất định là nhận được giúp sức lớn nhất của 9 người còn lại.


      Kỳ cho dù bọn họ có kết bái hay , quan hệ của bọn họ tốt như vậy mà , về sau có chuyện gì đám người khẳng định đều vươn tay hỗ trợ. Nhưng đám bọn họ đều là con , có chị em ở bên đều cảm thấy cao hứng!


      Sau đó đám trẻ con đứng ở trong viện, đối với mặt trời, lời thề ưng thuận cả đời.


      “Có phúc cùng hưởng!” Mười người cùng nhau lớn tiếng

      Từ hôm nay trở , mười tiểu tướng của tỉnh A được sinh ra ••• đại ca là Hoàng Tuấn, nhị ca Âu Dương Hiên, tam ca Vương Ninh, tứ tỷ Hải Biên, ngũ tỷ Lưu Mẫn, lục tỷ Đường Vũ, thất ca Cao Hứng, bát ca Mộ Dung Tấn, cửu tỷ Ma Giai, thập muội Ngô Thần!
      Pe Mick, Phương Lăng, xixon18 others thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      oaaaaaaa, ta cũng thik có những a c e như v
      milktruyenky, linhdiep17swanbeauty thích bài này.

    4. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      @honglak ta cũng thích có nhóm bạn thân thiết như thế :-((
      linhdiep17honglak thích bài này.

    5. swanbeauty

      swanbeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      2,516
      Chương 16 :Cuộc sống học sinh trung học của Ngô Thần .



      Ngày hai mươi tháng tám, toàn bộ học sinh trường sơ trung A đến báo danh!



      Ngô Thần là học sinh ngoại trú, cho nên hôm nay chỉ cần báo danh nộp tiền rồi lĩnh đồng phục. Về phần vấn đề học sau này của Ngô Thần, trước khi khai giảng bọn Âu Dương Hiên đến nhà Ngô Thần ăn chực cơm trong lúc đó vỗ ngực cam đoan với ba Mẹ Ngô rằng, về sau những vấn đề của Ngô Thần trong lớp ,trong trường cứ giao cho bọn cậu có gì phải lo lắng hết .



      Ba Ngô mặc dù có chút lo lắng, nhưng đối với những đứa bé này hầu như ông đều biết chúng nó, nếu chúng dám đảm bảo như vậy, ông cũng gì nữa !



      Báo danh buổi sáng, buổi chiều bắt đầu tập quân buổi đầu tiên.



      Đúng nhu những gì bọn họ suy nghĩ, sơ trung A chia top 100 trong trường thành hai lớp, còn những học sinh khác xắp xếp vào những lớp sau. đám mười người Ngô Thần vừa vặn đều được ở trong lớp 1!



      Những người phụ trách tập quân cho tân sinh trường sơ trung A chính là người thuộc quân khu tỉnh H. Người đến khuyến khích tân sinh sơ trung A là vị chính ủy trong quân đội, vừa kéo thay đây lại là cha của Ma Giai. Chú Ma sau khi nhìn thấy mười người bọn họ, liền mời bọn họ đến nhà làm khách ăn bữa cơm, đám người gật đầu hưởng ứng , sau đó chạy đến tập hợp đội ngũ năm nhất.



      Người trong quân ngũ có mấy ai lại nhận ra vị chính ủy này đâu cơ chứ? Thấy vị chính ủy luôn nghiêm túc nay lại chuyện với đám hiền hòa như vậy, làm sao có thể chú ý đến bọn này được? Có mấy vị tinh ý rất nhanh phát trong đó có 1 đứa lên là Ma Giai? Tóm lại, bọn Ngô Thần chiếm được đãi ngô cao nhất của các vị huấn luyện viên ~ chuyện này cũng sau !



      Huấn luyện viên của lớp Ngô Thần là người họ Ngô, cùng họ với Ngô Thần. Nhìn quân hàm chắc hẳn là sĩ quan.



      Huấn luyện viên Ngô huấn là người có vẻ vui tính, trong thời gian nghỉ ngơi thường xuyên dạy bọn họ hát . Là người rất có khả năng làm hoạt náo viên, ~ đám nhóc con mười hai mười ba tuổi , đứa nào chả tò mò với bộ đội chứ? !



      Cho nên trừ bỏ Ngô Thần và những người khác, mỗi khi nghỉ ngơi ,xung quanh huấn luyện viên đều ngồi chen chúc vài cái đứa , nghe huấn luyện viên kể chuyện.



      Tập quân dù có thoải mái đến đâu cũng là tập quân .



      Tháng tám ánh mặt trời đặc biệt chói chang. Mỗi ngày đứng ở dưới ánh nắng vài giờ, ngay cả Ngô Thần được học võ rồi mà còn cảm thấy quá tải huống chi những nõn nà này.



      Nhìn , lại có người té xỉu !



      Huấn luyện viên cho bọn họ tiếp tục đứng nghiêm, đem nữ sinh nọ đưa đến bên gốc cây. Hoàn hảo sơ trung A cũng vẫn còn rất có nhân tính, cố ý để cạnh sân thể dục dựng lều cấp cứu , bày vài cái ghế dựa, bác sĩ mang theo thuốc ngồi ở đó chờ!



      Chỉ cần thấy người ngất xỉu , nhanh chân chạy đến đem thuôc cho người đó.



      Chuyện té xỉu khi tập quân đâu có ít. Khi vừa mới bắt đầu , Âu Dương Hiên có chút lo lắng cho Ngô Thần . Dù sao mới chỉ có tám tuổi, giống với bọn họ. Mà khi Hoàng Tuấn rằng cậu quan tâm quá bị loạn cậu mới nhớ tới, Ngô Thần học võ từ !



      Mỗi lần huấn luyện xong, Ngô Thần đều mệt mỏi tựa vào người bọn họ. Sau đó Âu Dương Hiên qua đem Ngô Thần ôm lại chỗ râm mát, cho uống nước, giúp nghỉ ngơi lát. Quá lúc, Ngô Thần khôi phục lại trạng thái ban đầu, thậm chí còn tốt hơn trước. Ngô Thần như vậy mà thích cho được? !



      Trước khi tập huấn kết thúc, theo thường lệ cần phải thao diễn lại lần .



      Trong lớp của Ngô Thần người được dẫn đầu là Ma Giai, và Cao Hứng.



      Hai người, người là vì được huấn luyện từ , còn có người là bởi vì học võ làm trụ cột. Cho nên ở giữa đám sàng sàng chọn chọn, hai người thuận lợi trổ hết tài năng!



      Hai người đứng ở phía trước đội ngũ , huấn luyện viên đứng bên cạnh hô khẩu hiệu, đám người hùng dũng khí phách hiên ngang tiêu sái quá chỗ ngồi ban giám hiệu, hướng thẳng tới chỗ ánh nắng mặt trời chói chang!



      Trước khai giảng ngày, sau bữa cơm chiều người nhà Ngô Thần ngồi ở phòng khách chuyện phiếm. Ba Ngô hỏi Ngô Thần bây giờ còn có muốn nhảy lớp nữa , Ngô Thần lắc đầu ”con rất thích các bạn bây giờ, cho nên con quyết định từng bước mà tiếp tục!”



      Nhìn ánh mắt Ngô Thần sáng rực rỡ, đối với kết quả này ba Ngô và mẹ Ngô đều rất cao hứng. Ngô Thần bây giờ mới tám tuổi, cho dù học từng năm cho đến khi học đại học cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, bọn họ rất lo lắng cho Ngô Thần sợ còn bé quá mà phải ra ngoài xã hôi.



      Ngô Thần hiểu được ý nghĩ của ba mẹ , nhưng sau khi trọng sinh , Ngô Thần vẫn hưởng thụ đắm chìm trong cuộc sông bây giờ. tại lên trung học , Ngô Thần tuy rằng thông qua thị trường chứng khoán bắt đầu kiếm tiền, ngoài những thứ đó ra cuộc sống của và những đứa bé khác đâu có khác gì nhau?



      Đời trước làm bất động sản, đời này khẳng định có khả năng vứt bỏ nó. Trừ thứ đó ra mình còn muốn làm gì nhỉ? Ngô Thần sau khi trọng sinh luôn muốn học những thứ mình bỏ lỡ. Học đàn dương cầm, vũ đạo, võ thuật, Yoga , thư pháp, cờ vua, còn có bắt mạch và thuốc đông y. Ngô Thần cẩn thận nghĩ nghĩ, ra mấy năm nay mình học được rất nhiều thứ!



      Những thứ này và tương lai của mình có quan hệ gì ? Mình cũng làm nghệ thuật gia, như vậy,ngoại trừ kinh tế ra mình muốn làm gì?







      Ngô Thần nghĩ tới muốn thay đổi thế giới này. Làm thầy thuốc sao? Từ cổ chí km, y thuật có thể cứu người mà thể cứu thế! Chính trị, đối với bộ não của Ngô Thần mà , càng lo lắng cho bản thân mình càng bước càng sai, chỉ có thể buông tha ! Cho nên, vẫn là hưởng thụ cuộc sống như bây giờ !



      Trọng sinh lần, vậy nên làm cho cuộc sống của mình hoàn mỹ lần.





      Mùng 1 tháng chín, là ngày nhập học chính thức.



      Buổi sáng Âu Dương Hiên cùng với Cao Hứng hai người đạp xe đạp tới đón Ngô Thần. Âu Dương Hiên là cố ý tới mà Cao Hứng là ở cùng tiểu khu với Ngô Thần. Bởi vì khu nhà mới của Ngô Thần là ba Ngô lo cho chuyện học hành của Ngô Thần mà cố ý chuyển tới đây, khi vào ở lâu phát nhị sư huynh cũng ở cùng khu với .



      Vốn là Ngô Thần muốn tự mình đạp xe đạp cùng với Cao Hứng đến trường , nhưng mà Âu Dương Hiên kiên quyết đồng ý phương án này, tình nguyện để bản thân chạy tới chạy lui cũng đồng ý Ngô Thần tự mình đạp xe. Nếu như vậy, Ngô Thần liền đề nghị, để cho minh ngồi xe của Cao Hứng vậy càng tiện. khắc kia, Âu Dương Hiên liếc nhìn Cao Hứng cái,Cao Hứng liền trực tiếp phản bội lại Ngô Thần.



      Cuối cùng, thành tình huống như hôm nay!



      Trong phòng học, đám tùy tiện ngồi xuống. Khi Ngô Thần tiến vào phòng học , Lưu Mẫn và vài người khác đến. Bởi vì giáo viên còn chưa xếp chỗ ngồi, cho nên bọn họ cứ tự chọn chỗ mà ngồi. Bọn họ hai hàng đối xứng, bên còn lại lại chỗ bên cạnh Vương Ninh , mà bọn họ có ba người Ngô Thần, Âu Dương Hiên cùng Cao Hứng. Cao Hứng tự giác ngồi vào bên cạnh Vương Ninh , mà Âu Dương Hiên cũng chủ động dẫn theo Ngô Thần ngồi vào bên cạnh Lưu Mẫn.



      Lưu Mẫn cao hứng Âu Dương Hiên có thể làm như thế! vốn là muốn cùng ngồi với Ngô Thần , bởi vì tại nhà mình còn ở cùng khu với Ngô Thần nữa, cho nên thể buổi sáng mỗi ngày dẫn Ngô Thần đến trường. Ý tứ của Âu Dương Hiên đối với Ngô Thần cũng hiểu được, nhưng mà những việc mình muốn được chăm sóc cho Ngô Thần bị Âu Dương Hiên tiếp nhận cho nên vẫn vô cùng hài lòng. Giống như em bé bỏng mình chăm bẵm hang ngày đến nay lại bị nẫng mất ! tại Âu Dương Hiên có thể đem Ngô Thần ngồi ở bên cạnh , rât cao hứng.



      “Tiểu Thần, chị rất nhớ em. Nếu , em đêm nay đến nhà của chị ngủ nhé!” Lưu Mẫn ôm Ngô Thần .



      “Ừm, để la nữa e gọi điện xin phép ba mẹ.” Ngô Thần ở trong lòng Lưu Mẫn cọ cọ, gật đầu đáp ứng.



      “ừ ừ , tiểu Thần ngoan!” xong còn khiêu khích nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên.



      Âu Dương Hiên cũng để ý đến cái liếc mắt của Lưu Mẫn, im lặng ngồi vào bên cạnh Ngô Thần, thay Ngô Thần lấy sách vở, sau đó xoay mặt cùng Hoàng Tuấn chuyện .



      Lưu Mẫn thấy thú vị bĩu môi. biết bản thân mình nhàm chán, nhưng mà nghĩ đến Âu Dương Hiên cướp mất tiểu Thần, đặc biệt khó chịu!



      Ngô Thần nhìn thấy Lưu Mẫn như vậy làm sao mà hiểu được, chỉ có thể cùng giỡn. Hai người có khả năng ở bên nhau cả đời, tương lai mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ hy vọng hai cả đời thân thiết thê này là vui rồi!



      Chủ nhiệm lớp Ngô Thần họ Trần, giáo viên tiếng . Buổi học đầu tiên, là tuyển ban cán , có thể tự đề cử bản thân!Người có kinh nghiệm được ưu tiên.



      Xã hội này rất nhiều người được ưu tiên vì bối cảnh đặc biệt. hề ngoài ý muốn, lớp trưởng được Âu Dương Hiên thuận lợi bắt lấy!



      Trải qua sang lọc, Lưu Mẫn được làm phó lớp trưởng, Vương Ninh bí thư chi bộ, Hoàng Tuấn là uỷ viên kỷ luật, Đường Vũ uỷ viên giải trí, Cao Hứng cán bộ môn thể dục, Ma Giai phụ trách tuyên truyền ~. Những vị trí cán cơ bản đều bị bọn họ bao gần hết !



      Trong lớp các bạn học cũng có ai bất mãn , dù sao thành tích cùng năng lực của bọn họ đều vô cùng tốt. Trong cuộc thi lên cấp, Âu Dương Hiên đoạt lấy thành tích thứ nhất tiến vào lớp năm nhất, bọn họ có thể cái gì? !



      Ngô Thần chỉ là cây nấm lùn, lực thuyết phục lớn. Nhưng biết, có bọn họ chống đỡ, nếu như bầu Ngô Thần làm gì chắc chắn trốn thoát! có bọn Âu Dương Hiên đứng mũi chịu sào sao phải mệt nhọc chính mình.



      Sau khi vào trường học này, Ngô Thần so với trước đây càng thêm cố gắng, nếu tìm được mục tiêu của chính mình, kiên trì ngừng đường trước. Mà các bạn cùng học trong lớp, chin người trong nhóm riêng, những người ở đây đều là những người nổi bật trong độ tuổi này. Bọn họ trổ hết tài năng, nhnếu bản thân mình gắng khăng đinh là theo kịp! bản thân mình chỉ hơn bọn họ hai mươi năm khiếp trước, để mà so sánh với nhau bọn họ mới chân chính là thiên tài .



      Ngô Thần bởi vì được mẹ Ngô cầu,từ đầu tháng 8, bắt đầu khóa học khiêu vũ quốc tế! Bởi vì cuộc sống sau này, Ngô Thần thể tránh khỏi tham gia rất nhiều vũ hội. Cho nên, Ngô Thần rất nghe lời đem khiêu vũ quốc tế vào trong kế hoạch của mình!



      Bơi vì Ngô Thần là học sinh ngoại trú, cho nên chưa cần phải học tự học buổi tối. Ngô Thần lựa chọn ở thời gian buổi tối cùng ba đến công ty xem xét tí các kế hoạch. Ba Ngô cao hứng Ngô Thần tại có thể có cùng ông học tập về phương diện này, dù sao về sau mặc kệ công ty như thế nào, Ngô Thần đều phải tiếp quản. tại nếu có thể nhiều học tập chút, sau này ông lại càng yên tâm được chút đó!



      Hôm nay, Ngô Thần chuẩn bị vào thư phòng, nghe được trong thư phòng truyền ra giọng của chú Lưu. Từ sau khi chuyển nhà,chú Lưu cùng ba ba cũng rất ít có thời gian có thể gặp mặt ở trong nhà.



      “Cháu chào chú Lưu.” Ngô Thần ngoan ngoãn chào hỏi chú Lưu.



      “A, tiểu Thần trở lại à!” chú Lưu ba cũng chào hỏi Ngô Thần, sau đó lại tiếp tục cùng ba Ngô bàn bạc kế hoạch, nhưng lại nghe được ba Ngô bảo Ngô Thần ngòi xuống bên cạnh mình.



      Chú Lưu vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua ba Ngô, bọn họ thảo luận chuyện công ty mà cho Ngô Thần ngồi đây là sao? ! Sau đó càng kinh ngạc là, lão Ngô thế nhưng lại đem kế hoạch đưa cho Ngô Thần xem, bảo Ngô Thần đưa ra ý kiến.



      Ngô Thần đương nhiên thấy được biểu tình của chú Lưu, cũng hiểu được đây là ba Ngô tự mình bỏ qua lập trường.



      Ngô Thần nhìn qua chút bản kế hoạch kia. Đây là kế hoạch bất động sản, là chỗ mà tỉnh H quyết đinh khai phá, bọn họ cho đấu thầu những vùng đất này, chuẩn bị khai phá những vùng ven ngoại thành H.



      Ngô Thần nhìn chút những khi vực kia và giá, sau đó trong lòng dự toán chút. Gia bây giờ so với những năm sau rẻ hơn rất nhiều, có phải là nên gọi ý cho ba biết về sau thị ủy chuyển về vùng ngoại thành bây giờ hay ? Sau đó lại phủ định ý nghĩ của chính mình! Vậy chọn hai chỗ này !



      Ngô Thần chọn hai khu vực. Hai người xem qua đều có chút giật mình!



      Hai chỗ này cái là lão Lưu nhìn trúng , cái là ba Ngô Thần nhìn trúng . Bọn họ là vì nghe được ít tiếng gió cho nên mới quyết định chọn hai khu vực này, như vậy Ngô Thần là vì cái gì? Lão Lưu vốn tưởng ba Ngô cho Ngô Thần biết, nhưng nhìn thây bộ dáng kinh ngạc của lão Ngô ông mới hiểu, hơn nữa bản kế hoạch này hôm nay ông mới mang tới , làm sao Ngô Thần có thể biết được?



      Chẳng lẽ con bé đặc biệt mẫn cảm với chuyện này sao?



      Ba Ngô trực tiếp hỏi Ngô Thần, “Vì sao con lại chọn hai chỗ này?”



      Ngô Thần nhìn thoáng qua ba Ngô sau đó nhìn thoáng qua chú Lưu, suy nghĩ hồi mở miệng ”Bởi vì dựa theo tình huống tại của tinh B và tỉnh S để xem xét, Xu thế phát triển nội thành về sau, nhất định cũng là theo hướng ngoại ô kéo dài. Mà hai chỗ này dựa theo bản đồ là nó cách nội thành bây giờ gần nhất, lúc chúng ta mới đến tỉnh A bao lâu, ở chỗ này chuẩn bị xây cái cầu vượt. Con đúng ?” Ngô Thần ở bản vẽ chỉ thẳng chỗ.



      Ba Ngô cùng chú Lưu nhìn thoáng qua nhau sau đó gật gật đầu.



      “Con tin tưởng ba và chú Lưu khẳng định cũng đều có con đường tin tức của chính mình . Dựa theo phương diện của thành H lúc này để xem xét,có thể trong vòng hai năm trở lại đây có thay đổi. Mà tại xem ra, trong nội thành bây giờ cũng còn chỗ tốt, như vậy chúng ta chỉ có thể làm theo phương hướng này đúng ?” Ngô Thần nháy mắt mấy cái nhìn ba Ngô và chú Lưu.



      Hai người còn lời nào để , bé này vừa đến đúng phần trọng tâm. Mà sao con bé lại có thể suy đoán ra được những điều này chắc chắn xảy ra. Đứa bé này, là quá lợi hại !



      Tình huống sau đó chính là, ba Ngô và chú Lưu dựa theo kết quả thảo luận của ba người, nhanh chóng đối với hai khu vực kia trả giá, sau đó thiết kế, cho vay chuẩn bị khai phá xây dựng.



      Mà thời gian Ngô Thần bị áp bức cũng càng ngày càng nhiều!
      Pe Mick, Phương Lăng, xixon18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :