1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi! - Tô Cẩn Nhi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi ba: Có bản lĩnh liền lên.

      “A, ông nội tới.” Đồng Nhan khẽ trách, vội vàng từ đùi Tiếu Thâm đứng lên, kéo từ trong góc ra.

      Ông Tiếu cười híp mắt nhìn cháu trai cùng cháu dâu, nhìn qua khách khứa, rất hài lòng, trong tay dắt Đồng Đồng, cười híp mắt khom lưng: “Cục cưng, từ lúc này bắt đầu cháu tên là Tiếu Đồng, có được ?”

      Đồng Đồng mở to mắt, nhìn ba mẹ mình mặc gì, sau đó nghe cụ “có được ?” Cậu bé liền tùy ý gật đầu, trong lòng suy nghĩ, kết hôn mặc đồ như vậy sao?

      Tiếu Tiếu dắt tay em trai tới nghe thấy tên Đồng Đồng được sửa lại, liền lên tiếng trêu ghẹo: “Đồng Đồng nhà chúng ta mặt mũi là lớn, có thể để cho ông nội tự mình đổi tên, nhớ ngày đó, cùng Tiêu Tiêu là do ba mẹ đặt tên, chỉ cần nhìn tên hai chị em cũng biết, hai người này cực kỳ lười biếng, lấy hai từ hợp thành , có lúc với các bạn học, tất cả mọi người đều cười trong nhà có hai bảo bối.”

      Lần trêu chọc này khiến mọi người cười ầm lên, ông ngoại cũng quản cháu thông minh này, ngược lại ngẩng đầu quét vòng thấy con trai con đâu liền nhăn mặt: “Tiếu Tiếu, ba mẹ cháu, cùng dượng cháu đâu?”

      Tiếu Tiếu nhìn thấy sắc mặt ông Tiếu tốt, trong lòng càng thêm cam tâm, ông nội ràng quá thiên vị, phải chỉ kết hôn thôi sao, tại sao lại cầu mọi người phải vây quanh chuyện của Tiếu Thâm chứ.

      “Ông nội, hôm nay bọn họ vui quá, uống nhiều nên cháu cho người đưa bọn họ lên lầu nghỉ ngơi rồi.”

      Lúc này ông Tiếu mới ý thức được thời gian, còn sớm, buổi sáng sau khi cử hành hô lễ, đám người liền khuyên ông Tiếu rời , bữa tiệc buổi tối mới là trọng tâm, phải bồi dưỡng tinh thần, ông liền nghe theo, buổi tối tới bữa tiệc nhìn quả có rất nhiều người.

      “Ừ, bây giờ cũng sắm bắt đầu buổi tiệc rồi, cháu lên gọi mọi người xuống đây, đây là chuyện của lớp trẻ, người lớn phải có mặt đầy đủ.” Tiếu Tiếu vô cùng ngoan: “Dạ” Lập tức lên lầu.

      Ông Tiếu lại nhìn Đồng Nhan: “Sao người nhà Đồng ai tới?”

      Đồng Nhan cười cười: “Có lẽ bận, hôn lễ buổi sáng tới, kết hôn xong uống rượu liền rời buổi tối tới.”

      Sắc mặt ông Tiếu càng thêm khó coi.

      Đồng Nhan thấy vậy cũng còn cách nào, đỡ ông Tiếu vào trong, kết quả lập tức nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy Tiếu Thâm cười híp mắt khom lưng nhìn Tiếu Tiêu đứng bên cạnh, bộ dáng cười mờ ám như con cáo già, vểnh tai nghe ngóng.

      “Ha ha, Tiếu Tiêu uống rượu phải , đây là thuốc giải rượu chị cậu chuẩn bị cho , nhanh uống hớp để giải rượu, nếu mẹ cậu xuống phát ra liền đánh cậu.” xong móc từ trong túi ra thuốc giải rượu vừa mới cất vào.

      Tiếu Tiêu vừa nghe
      liền cảm thấy sợ, nhưng vừa nghe thấy mùi vị của thuốc giải rượu liền nhăn mặt bịt mũi: “Khó uống.”

      Tiếu Thâm làm ra vẻ khinh thường: “Haizz, đây là do chị cậu tự mình đến tiệm thuốc mua, nhanh uống, thể phụ lòng tốt của chị cậu, đợi chị cậu hỏi, nếu như có khó uống đến mấy cũng phải rất ngọt, hiểu chưa, nam tử hán đại trượng phu phải chọi được khổ.”

      Tiếu Tiêu vừa nghe mặt liền trở nên kiên quyết: “Đúng, tôi là nam tử hán.” xong ngửa đầu uống hết thuốc giải rượu.

      Tiếu Thâm hồi hộp: “Đây mới là đứa bé ngoan.”

      Đồng Nhan nhìn khóe mắt giật giật, thầm sợ hãi, từ khi nào Tiếu Thâm đối xử với thằng bé tốt như vậy? Trong lòng cũng biết chuyện gì xảy ra, tim đập ngày càng nhanh hơn, ánh mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm lọ thuốc giải rượu tay Tiếu Thâm.

      Thuốc mà Tiếu Thâm uống có vấn đề gì chứ?

      Bữa tiệc sau hôn lễ vào buổi tối rất lớn, người tới cũng rất đông nhưng kỳ quái nhất là nhà họ Đồng ai tới, đây đối với người ở nhà họ Đồng thời gian dài quấn lấy Đồng Nhan rất rung động. Kết quả vừa định ra rất kỳ quái, Đồng Chân liền duyên dáng sang trọng xuất , giống như ở thời cổ đại hoàng hậu là người ra cuối cùng, nhìn nụ cười của ta, Đồng Nhan liền chịu được bĩu môi, quay lưng muốn nhìn thấy ta.

      Ngược lại Tiếu Thâm cảm thấy rất thú vị: “Chậc chậc, nhìn chút người nhà họ Đồng… Khụ khụ, nhìn lại chút… À, Đồng Nhan, tôi chỉ muốn chị so với ra dáng phụ nữ hơn.”

      Đồng Nhan quay đầu nhìn , lại quay đầu nhìn Đồng Chân cứ như con bướm bay khắp nơi: “ ta? muốn , ai cản trở , chỉ cần có bản lĩnh là được.”

      Chẳng lẽ hóa mặt mèo, phía bôi bôi trét trét đống son phấn, mặc người vải thể ít thêm được nữa, giọng lại ỏng ẹo, đây mới là phụ nữ sao?

      Cắt.

      Tiếu Thâm lại bị câu “Chỉ cần có bản lĩnh” làm kích thích, nhiều năm qua đây chính là vấn đề nhạy cảm của .

      Nhớ tới bản thân là hùng lâm trận hề có việc gì, bây giờ người đứng cạnh lại lạnh lùng có bản lĩnh?

      Tiếu Thâm mở mắt càng to hơn, nhìn Đồng Nhan, cơ hồ nghiến răng: “Được, chờ xem!”

      Đồng Nhan nghe được lời liền sững sốt, giọng kia rất tức giận?

      Vì sao tức giận?

      Đồng Nhan hiểu có lỗi gì? Đếm đầu ngón tay những lời vừa điều gì khiến cho mất hứng, nghĩ nghĩ lại nhiều lần vẫn biết là lời nào.

      Sau ba lần mời rượu, hoạt động bắt đầu náo nhiệt hơn, mọi người ăn uống no say liền chuyển đến sàn nhảy, cả người phiêu lãng theo nhạc.

      Đồng Nhan cười, bàn tay múa theo nhạc, sắp chết đói rồi, cả ngày chỉ uống rượu, có ăn gì. Lườm về phía sàn nhảy, nhíu mày, Tiếu Thâm bị cái gì kích thích?

      Ăn uống no say, chỉ sợ đám người kia sợ thiên hạ loạn, mọi người muốn đến trêu , liền vội vàng cầm ly nước trái cây chạy vào trong góc, ở chỗ này ánh đèn mờ ảo nhưng có vị trí quan sát rất tốt.

      Nhìn phía trước rất vui vẻ nhưng lại nghe thấy sau lưng tiếng quần áo rơi, còn kèm theo tiếng người phụ nữ hả hê cười duyên, chỉ nghe thấy giọng mềm mại của người phụ nữ kia truyền đến: “ sợ ta ghen sao?”

      “…” có tiếng trả lời.

      Hình như là tên con trai nóng lòng trực tiếp xé rách quần áo người phụ nữ: “A, là đáng ghét, sao lại nóng lòng như vậy chứ, a…” Tiếp theo là tiếng la vô cùng mập mờ.

      Ánh mắt Đồng Nhan liền chuyển động, ở hôn lễ của còn có những người đến nơi này làm gì?

      Lúc này đưa tay vuốt sợi dây chuyền kim cương trước ngực, phía sớm được gắn cái máy camera, là Lưu Thuần chuẩn bị, đám cưới của nhà giàu trăm năm khó gặp, ngày mai nếu như được lên trang nhất nổi tiếng.

      trong bóng tối, len lén ghé đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Chân, chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia, ngoài ra nhìn thấy gì.

      Đồng Nhan vội vàng che mắt, ban ngày ban mặt, lòng người đổi thay, lại dám làm chuyện này trong hôn lễ của

      Lúc này ấn tay cái, tách tách vừa vang lên…

      Ba người liền sững sờ.

      Đồng Nhan đầu tiên thầm khen ngợi, món đồ này rất nhanh?

      Ngay sau đó liền chấn động, người đàn ông kia…

      Tim liền đau thương giống như khí, trong lòng thầm nghĩ muốn xé nát ta ra.
      Last edited by a moderator: 23/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi tư: Bị bỏ thuốc.

      Đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia vội vàng lấy váy che lại nhưng vẫn thể giấu được dáng người quyến rũ, mặt người đàn ông đồi bại.

      Đồng Nhan bình tĩnh khoanh tay trước ngực bước ra, Đồng Chân thấy là Đồng Nhan, hoảng hốt vừa rồi lập tức biến mất, cũng buông bàn tay ôm người đàn ông ra, ôm cổ Tiếu Thâm mập mờ lên tiếng: “ ra là em, xin lỗi, chị với Tiếu Thâm, vừa đúng.... ....”

      biết tại sao khuôn mặt Tiếu Thâm lại đồi bại như vậy, đưa lưng về phía Đồng Nhan, hình như cũng quan tâm là ai xuất , Đồng Nhan lạnh lùng nhìn, chợt nhớ người này có bệnh tiện ra, chợt nở nụ cười lạnh lùng.

      Tiếu Thâm cảm thấy ánh mắt khiếp người phía sau lưng, nghi ngờ xoay lưng vừa đúng lúc nhìn thấy vợ mình, lúc này khuôn mặt còn đồi bại nữa, trở nên luống cuống, tới ôm eo Đồng Nhan giải thích, lại cảm giác quần lỏng loẹt, cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ phận mềm nhũn của bản thân.

      Đồng Nhan thấy cúi đầu, cũng đảo mắt nhìn, trong mắt toàn là chán ghét.

      Tiếu Thâm ý thức được bộ phận quý giá nhất của mình bị vợ nhìn thấy, chợt cảm thấy bộ phận kia đáng thất vọng.

      Tiếu Thâm hít thở sâu, khẩn trương nhìn Đồng Nhan, trong lòng thầm mắng, lúc này phải chết rồi, bị Đồng Nhan thấy được biết phải như thế nào.

      Kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Đồng Nhan, nhất thời kinh ngạc, vội vàng lúng túng sửa lại quần, cũng quản Đồng Chân ở phí sau làm nũng, Tiếu Thâm khẩn trương giải thích với Đồng Nhan: “ hãy nghe tôi , tôi có.”

      Ngược lại Đồng Nhan rất bình tĩnh nhìn Tiếu Thâm: “Tôi biết có.” có bản lĩnh làm chuyện đó.

      Đồng Nhan muốn nhất chính là câu phía sau nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh lần thất bại đó của Tiếu Thâm Đồng Nhan liền mềm lòng muốn chuyện của người đàn ông này bị phơi bày khắp thiên hạ, vẫn nên chừa cho chút mặt mũi. Vốn dĩ Tiếu Thâm có đống lời muốn giải thích nhưng bởi vì Đồng Nhan quá bình tĩnh, nếu câu đúng liền chết ngay lập tức, nếu như là bình thường Đồng Nhan tranh cãi ầm ĩ la hét còn dễ ăn nhưng chuyện này.......

      biết làm, tin nhưng tại sao ánh mắt nhìn lại lạnh lùng như vậy?

      Tiếu Thâm cảm thấy run rẩy.

      Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm lượt, khuôn mặt đỏ bừng, điều đó bình thường: “ làm sao vậy?”

      Tiếu Thâm thầm cắn răng, vẫn phải giải thích, lập tức nắm tay Đồng Nhan cho có cơ hội chạy, vung tay lên, sau lưng chợt có người biết tồn tại từ lúc nào, người kia lên liền ôm Đồng Chân, che miệng ta, bịt lỗ tai ta lại.

      Đồng Nhan chưa gặp qua người này, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tất cả rất bằng phẳng, người này từ trời rớt xuống sao?

      Tiếu Thâm bắt đầu thở mạnh, chỉ nắm chặt bàn
      tay bé trong tay mình, cảm giác thoải mái.
      “Tôi……bị người ta……bỏ thuốc……”
      Đồng Nhan kinh ngạc, vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn trần nhà, nhìn Tiếu Thâm từ xuống dưới, bộ dáng này……
      …… phải là……”
      Tiếu Thâm nhìn với dáng vẻ miễn cưỡng, vừa nghĩ thấy người của mình liền hối hận: “ sai, chính là loại thuốc kia.” Đồng Nhan vừa nghe vội vàng chạy.
      Tiếu Thâm tức muốn chết “Tôi còn chịu được, tôi uống nhiều lắm.”
      Lúc này Đồng Nhan mới dừng lại, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Đồng Chân kinh hoảng khi bị người khác che mặt, bịt tai, lại nhìn Tiếu Thâm, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.
      “Vậy sao?”
      Tiếu Thâm sững sờ, hiểu như “Xem như bị bỏ thuốc sao, động vào người phụ nữ kia, phản bội tôi!” “Tôi……” Căn bản có lời nào để .
      Nhưng lời còn chưa liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài truyền tới: “Tôi nhớ họ cùng chị dâu vừa mới ở đây, đâu rồi.”
      Tiếu Tiếu đưa mấy người làm bên báo chí tới, cười cười về phía này: “Các cậu nhớ viết về họ mình tốt chút, lúc trước có nhiều người họ mình đào hoa……tất cả đều đúng, ấy đối với chị dâu rất chân thành.”
      “Được, thành vấn đề, tin tức lá cải….. vốn dĩ dễ bị người ta lung tung, chuyện này cậu cứ yên tâm giao cho mình.” Bạn của Tiếu Tiếu cười.
      Bên trong Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm ngày càng khó coi, khẽ hoảng sợ, chẳng lẽ……
      Chiếc rèm trong góc bị người ta kéo ra, kèm theo tiếng thét kinh hãi: “ họ, ……làm sao có thể?”
      Tiếng kêu của Tiếu Tiếu thu hút mọi ánh mắt của khách mời, mọi người theo ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn sang, vừa đúng lúc nhìn thấy cơ thể hấp dẫn của Đồng Chân lộ ra giữa chiếc váy đỏ ở trong lồng ngực người đàn ông gần như trần truồng đưa lưng về phía mọi người, người đàn ông cởi áo khoác ném xuống đất, tất cả nút áo sơ mi cũng bị cởi ra cùng cái quần lỏng loẹt……
      Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất đặc sắc, sau đó liền nghe thấy Tiếu Ngọc cùng Chu Linh vội vàng chạy tới, vừa nhìn cũng thấy rất khẩn trương, hai người liếc nhìn nhau, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc.
      Đồng Chân dường như mới phục hồi tinh thần, vừa nhìn người mình liền thét lên rúc vào trong góc, mắc cỡ còn mặt mũi nào nhìn người khác.
      Mà “Tiếu Thâm” nhanh chậm mặc quần áo tử tế, lúc này mới từ từ quay đầu cười nhìn mọi người.
      Đôi mắt Tiếu Tiếu chợt lóe lên hả hê mặt lập tức cứng đờ, chuyện này……
      “Haiz, sao mọi người lại tới đây vây quanh như thế, sao khiêu vũ?” Phía sau mọi người giọng nghi ngờ của Tiếu Thâm truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn vừa đúng nhìn thấy dâu chú rể nắm tay nhau cười nhìn mọi người.
      nhóm người nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm, lại quay đầu nhìn về phía trong, cười như có việc gì liền tản ra.
      Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan hai người nghi ngờ liếc nhìn nhau, sau đó tò mò nhìn về phía kia, càng thêm tò mò lên phía trước.
      Sau đó mọi người liền nghe thấy dâu giọng kêu: “Chị…..đây là chuyện gì xảy ra?”
      Mấy người rời nhìn tôi tôi nhìn , thái độ cực kỳ đặc sắc, hình như muốn ra nhà con nhà họ Đồng, này quả quá to gan, lại dám lộ liễu như vậy trước công chúng……
      Ở trong góc, Đồng Nhan vội vàng lấy áo khoác của Tiếu Thâm phủ lên người Đồng Chân, mặt khẩn trương nhìn bên ngoài ít người nhìn về phía này, tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Thâm: “Nhìn cái gì, nhanh ngăn lại.”
      Sau đó mọi người liền thấy chiếc rèm đỏ bị kéo lại, che hết mọi tầm nhìn.
      Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi tinh thần, có chút lúng túng nhìn bạn thân “ là chuyện quá lớn, chúng ta ra ngoài trước.”
      Người kia mặt cũng ngượng ngùng, dù sao cũng là bọn họ phá hư chuyện tốt của người khác, còn làm lớn chuyện.
      Còn lại Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, lúc này mới thở phào nhõm nhưng ánh mắt nhìn Đồng Chân thân thiện lắm, với Tiếu Thâm: “Nhanh chóng giải quyết, ra thể thống gì nữa, là con con đứa sao có thể như vậy chứ.”
      Hai người phụ nữ mỗi người câu liền quay .
      Những lời kia đả kích tới Đồng Chân ở trong góc, biết người lúc nãy là người của , ta cũng sợ, ý thức được lúc nãy bị làm nhục liền tức giận đỏ mắt. Hung tợn nhìn Đồng Nhan, giơ tay cái tát giáng xuống “Lần này vui mừng, xem tôi sau này thế nào……”
      Chát!
      Đồng Chân chưa hết lời liền bị xáng bạt tai.
      Last edited by a moderator: 24/11/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi lăm: Ly hôn.

      Đồng Nhan bình tĩnh đứng lên, vẫy bàn tay đau, nghĩ thầm, tát bạt tai này cũng khiến dễ sống.

      “Là tự biết mình còn oán trách ai?” xong cũng quay đầu lại rời .

      Tiếu Thâm vội vàng ra ngoài, khẩn trương nhìn khuôn mặt nóng bừng dấu năm ngón tay, Đồng Nhan lại vừa ra, mọi người đều thấy khác thường khuôn mặt kia, cần cũng biết là ai làm.

      Lúc này con nhà họ Đồng càng thêm nổi tiếng.

      Ngày hôn lễ hôm ấy cũng xảy ra chuyện , cháu trai nhà họ Tiếu là Tiếu Tiêu mười bốn tuổi cả người nóng như lửa đốt, ở hội trường bắt đầu cởi quần áo.

      Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy nhất thời sắc mặt trắng bệch, tới ôm Tiếu Tiêu giữ chặt tay cho cậu bé cởi quần áo, với ông Tiếu rẳng cậu lên cơn sốt phải bệnh viện.

      Dĩ nhiên đây chỉ là chuyện trong bữa tiệc nên ai để ý.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Đồng vẫn bị ông Tiếu đưa , nhóm người cười híp mắt nhìn Tiếu Thâm, ngược lại Tiếu Thâm trong lòng thấp thỏm.

      Sau chuyện vừa rồi Đồng Nhan vẫn cười, câu nào, giống như bình thường khiến Tiếu Thâm rất sợ!

      Sau khi về nhà, Đồng Nhan im lặng vào phòng tắm tẩy trang, sau khi ra tiếng sau.

      Nhưng Tiếu Thâm nằm giường vẫn dám ngủ giống như đứa bé phạm lỗi len lén nhìn .

      Đồng Nhan gì, rất mệt, mệt đến nỗi muốn chuyện.

      Tiếu Thâm lại càng thêm sợ hãi, lúc này là lúc hiểu tính tình của Đồng Nhan nhất, có chuyện gì cũng để ở trong lòng, khi bộc phát xong đời.

      Bây giờ quan trọng nhất là phải ràng chuyện xảy ra hôm nay, nếu ngày mai bão táp càng thêm mãnh liệt “Đồng Nhan, tôi.......”

      “Cả ngày mệt rồi, có gì ngày mai hãy .”

      Kết quả, đêm tân hôn đầu tiên, Tiếu Thâm được ngủ chung với vợ như ý muốn nhưng cả đêm lại mất ngủ.

      Đồng Nhan như vậy khiến cho rất sợ, tại sao nổi giận? Tại sao làm ầm lên? Tại sao đánh đuổi ra phòng làm việc ngủ?

      Buổi tối đó muốn ôm , cho, muốn chuyện liền quát lớn.

      Trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngày mai phải giải thích cho ràng.

      Ngày hôm sau vừa mở mắt liền tìm người nằm bên cạnh nhưng lại trống !

      Nơi nằm rất lạnh.

      Lần này Tiếu Thâm luống cuống, vội vàng gọi điện thoại đến tòa soạn, tổng biên vừa nghe thấy giọng liền luôn miệng chúc mừng.
      [​IMG]

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi sáu: ?Giả?

      “Ranh giới cuối cùng của ?” Tiếu Thâm lầm bầm lặp lại.

      Ranh giới cuối cùng?

      Đồng Nhan vừa nhìn bộ dáng này của Tiếu Thâm cũng biết ra ranh giới cuối cùng của là gì cũng biết, đột nhiên cảm thấy uất ức trong lòng, thầm thở dài, lần nữa chuyển ánh mắt nhìn nơi khác.

      “Tôi ghét Đồng Chân, muốn chồng mình dính dáng đến ta, dù là giả cũng được.” Bởi vì nhìn thấy rồi trong lòng khó chịu.

      Đôi tai Tiếu Thâm chỉ đặc biệt chú ý nghe từ “giả”, lúc này như con nhím xù lông “Cái gì giả, phải giả, là .”

      Đồng Nhan run rẩy, cả đầu oanh tiếng, thể tin nhìn : “?”

      Tiếu Thâm vội vàng tỏ cõi lòng: “Đương nhiên là .” xong có chút xấu hổ “Tiếu Thâm tôi lúc nào chơi giả.” Câu này ngược lại giọng càng thấp, nghe được giống như là rất lòng.

      Đồng Nhan cảm giác cả người bàng hoàng, là ! Tối hôm qua còn tưởng rằng Tiếu Thâm chỉ diễn trò với Đồng Chân thôi, chỉ giả tiếp xúc nhưng bây giờ.......

      Chính dám đó là .

      Tiếu Thâm nhìn sắc mặt Đồng Nhan càng ngày càng trở nên trắng bệch, tim cũng từ từ chìm xuống, sao vậy, chẳng lẽ phải là chồng ?

      Mẹ kiếp, cũng kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi lại vẫn nghĩ là giả!

      Mắt hai người giao nhau, nhìn tôi tôi nhìn , bên trong hình như cũng có bi thương, thất vọng , tức giận còn có cảm giác bị phản bội.... ....

      Hừ! Hai người đồng thời nghiêng đầu.

      Tiếu Thâm sải bước ra đóng sầm cửa, ở trong nhà Đồng Nhan tức giận cầm gối ôm ném lung tung.

      Buổi tối.

      Trong “Dạ Mị” ở thành phố A, Cố Tiêu nhàm chán nhìn người nào đó vẫn ngồi bên kia uống rượu.

      ra Cố Tiêu rất bực bội, vì sao hôm qua vừa mới kết hôm nay chạy tới đây.

      Lãnh Diễm ôm vợ trong tay cười híp mắt xoa bụng , Nghiêm Hi cho cái tát hất tay ta ra, ta lại tiếp tục, lại tiếp tục hất, bao lâu bàn tay kia liền biến thành chân giò kho tàu.

      Bên kia Lý Duệ Thần cũng gì chỉ ngồi uống......Cố Tiêu sờ mũi dứt khoát cầm điện thoại gọi Nghiêm Qua, ta vừa đến liền bị Cố Tiêu kéo hát.

      Tiếu Thâm buồn bực, giương mắt lườm bốn phía, bây giờ cảm giác chọn sai bạn, nhịn được gắt lên: “Wey, các người là em tốt sao, thấy tôi uống rượu thể quan tâm tôi chút à?”

      Lãnh Diễm cười híp mắt nhìn, dứt khoát bế vợ để lên đùi, khép chặt tay, được sờ bụng vợ như ý muốn.

      “Hôm qua cậu mới kết hôn sao hôm nay tới đây mua say, chúng tôi chờ nghe cậu chuyện cậu lại tự mình vào chỉ ngồi uống rượu, chúng tôi còn tưởng rằng cậu muốn uống cho nên gì, bây giờ sao, chúng tôi để cậu
      làm chuyện cậu muốn là chúng tôi có lỗi à? Làm người khó!”

      Ở nhà Đồng Nhan cũng tức thể chịu được liền kéo Lưu Thuần tới ngủ chung, sợ ngủ mình trong lúc tức giận giết Tiếu Thâm.

      Lưu Thuần nhìn với ánh mắt như quái vật “Hôm qua cậu mới kết hôn!”

      Đồng Nhan liếc : “Mình biết , mình vẫn muốn như vậy!”

      Lưu Thuần nghiêng đầu nhìn : “Nguyên nhân?”

      Đồng Nhan: “Ngay trong hôn lễ ta lại ở cùng với Đồng Chân!” Lưu Thuần lau mồ hôi: “ ràng phải ta, phải người đàn ông kia là người khác sao?”

      Đồng Nhan: “Lúc trước là ta, mình muốn ly hôn!”

      Lưu Thuần: “Hôm qua mới kết hôn, việc ly hôn này hay là chuyển sang năm sau .”

      Đồng Nhan: “Việc này mình quyết định rồi” Dám ở trong hôn lễ làm chuyện đó với Đồng Chân, rời cũng phải cách ly.

      Tại Dạ Mị.

      Nghiêm Qua hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

      Sau khi uống ngụm rượu Tiếu Thâm trả lời: “ ấy tôi là giả!”

      Lãnh Diễm hỏi: “Vậy cậu là giả sao!”

      Tiếu Thâm: “Tôi là , ai tôi là giả, tôi cùng ấy đăng ký kết hôn, tôi là hợp pháp!”

      Nghiêm Hi mở to mắt: “Nhưng tối hôm qua là giả.”

      Tiếu Thâm: “Cái gì mà hôm qua giả với .”

      Nghiêm Hi im lặng nhìn đãuống quá nhiều rượu, hình như mắt bắt đầu mờ ảo.

      “Tối qua câu kia của hai người có chút kỳ quái, ấy cho rằng tối qua làm .”

      Tiếu Thâm vẫn còn choáng váng “Cái gì hay giả?”

      Nghiêm Hi im lặng bĩu môi để ý đến .

      Lạnh Diễm ôm vợ: “Đừng tức giận, cậu ta chính là đầu heo, sau này chúng ta nên gặp cậu ta nhiều tránh cho con chúng ta sau này đần độn giống cậu ta, bị lây bệnh tốt.”

      Nghiêm Hi hết sức đồng ý.

      Tiếu Thâm bắt đầu suy nghĩ, hình như bắt được đầu mối, lập tức đứng lên, khuôn mặt thể tưởng tượng nổi “Trong đầu ấy chứa gì vậy chứ!” xong ném bình rượu hùng hổ về.

      Lý Duệ Thần vẫn gì chỉ im lặng cười nhìn Nghiêm Qua: “Cậu ta uống ít, thể lái xe, ở đây chỉ có cậu uống rượu.” Nghiêm Qua kêu rên “Các cậu cũng sớm biết cần có tài xế mới gọi mình tới, trách được Cố Tiêu lại cho mình uống rượu.”

      Cố Tiêu cười ha ha “Hết cách rồi, bọn tôi cũng uống nhiều quá.”

      Nghiêm Qua đồng ý đưa về nhà, kết quả vừa xuống xe liền nằm lăn ra, hết cách đành phải đưa tới cửa.

      Hai người ở ngoài đá cửa loạn xạ, hai người phụ nữ ở trong bị dọa sợ.

      Lưu Thuần: “An ninh ở chung cưcủa cậu tồi như vậy sao, cướp vẫn có thể lẻn vào?”

      Đồng Nhan: “Ai biết, đây là chung cư của Tiếu Thâm chứ phải của mình.”

      Hai người người cầm đèn bàn, người cầm bình hoa, mở cửa liền đập

      ………

      Đồng Nhan khoanh tay trước ngực, im lặng bĩu môi, buồn cười nhưng dám cười nhưng kìm chế rất khó chịu.

      Bây giờ bộ dáng Tiếu Thâm có chút kỳ lạ, hết cách, đều là nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp.

      Lưu Thuần tìm hộp cứu thương, cùng Nghiêm Qua hai người người bôi người kéo, bao lâu sau Tiếu Thâm mù mắt cộng với cụt tay.

      Đôi mắt Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn làm cho buồn cười cũng dám cười, nghiêng mắt vào phòng bếp.

      Sau đó ba người ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười gian ở trong phòng bếp, Nghiêm Qua cùng Lưu Thuần nghe thấy cũng sững sờ, hai người nhìn nhau, ăn ý bắt đầu thu dọn đồ của mình.

      còn sớm nữa, về rồi vậy tôi về đây, Đồng Nhan mình về đây, cần phải tiễn đâu.” La to sau đó Lưu Thuần nhanh chóng bỏ chạy.

      Nghiêm Qua đầu tiên đứng thẳng, cười híp mắt nhìn kiệt tác của mình, đưa tay sờ cằm quan sát Tiếu Thâm mấy giây.

      “Ha ha, đưa người về đến nhà vậy tôi về đây, cần tiễn.” xong, Nghiêm Qua cũng vội vã bỏ chạy.

      Tiếu Thâm dùng sức tháo những thứ người xuống chạy vào phòng bếp tìm vợ mình. Đồng Nhan uống sữa, thấy vào liền sững sờ, sau đó xoay người .

      Khuôn mặt Tiếu Thâm đau khổ, vội vàng kéo lại cẩn thận đụng vào vết thương tay, khẽ hít thở sâu sau đó nhìn Đồng Nhan, ngay cả nhíu mày cũng động lấy cái.

      “Vợ à.”

      “Chúng ta sắp ly hôn rồi, tôi cũng phải vợ nữa.”

      Tiếu Thâm nóng nảy: “Cái chuyệncó phải hay giả kia, đó chính là giả, tôi ở đây tôi là chồng , giả là chuyện ngày hôm qua xảy ra với Đồng Chân.”
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương năm mươi bảy: Bất lực mà vẫn có thể nhìn thấy người liền lên.

      Đồng Nhan nghe thấy liền cảm thấy choáng váng đầu óc, làm như nghe thấy, thèm để ý.

      Tiếu Thâm nóng vội, quản mình bị thương, nhanh chóng nhào tới: “Vợ à, là chồng hợp pháp của em, phải là giả.”

      Đồng Nhan cảm thấy người này ngu ngốc, ánh mắt nhìn như nhìn người đần: “Ai là giả, còn có chồng giả sao?” Đồng Nhan suy nghĩ chút, dường như có, hơn nữa hai người bọn họ cũng kết hôn làm sao có thể là giả chứ.

      Tiếu Thâm nghe xong gật đầu “Đúng, là hợp pháp, còn chuyện ngày hôm qua là giả, lúc hai chúng ta chuyện giả, vậy.... .....”

      Tiếu Thâm cảm thấy loạn hết cả lên.

      Sau khi suy nghĩ Đồng Nhan liền hiểu, sau đó lại dám tin, hai người bọn họ lớn như vậy lại cứ vòng tới vòng lui rối tung cả lên?

      Nhớ tới bộ dáng tối hôm qua, tình trạng quần của Tiếu Thâm cũng khó hiểu.

      đụng vào sao? đụng sao quần lại như vậy, tôi thấy hết, còn dối! Đồng Nhan nhìn chằm chằm .

      Tiếu Thâm há miệng, muốn khi đó bị thuốc khống chế nhưng lời ra đến miệng lại biết sao.

      Nhất thời uất ức: “ có đụng, muốn cũng thể đụng được.” Khi những lời cuối cùng giọng trở nên dần, có chút khó mở miệng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến mặt mũi của đàn ông, ai cũng muốn đến chuyện này nhưng mắt thấy nếu vợ mình bỏ mất, được nên đành phải mở miệng.

      Đồng Nhan trừng mắt: “Nghe như vậy, có phải là vẫn có đụng phải sao?”

      Tiếu Thâm đáng thương ngẩng đầu nhìn , nước mắt lưng tròng lên án: “Vợ à, nhất định phải chơi chữ với như vậy sao, bây giờ có thể hiểu, kiểu chơi chữ này phải thứ gì tốt, có thể hại người!”

      Vốn dĩ bộ dáng Tiếu Thâm rất đẹp, đôi mắt đào hoa lại càng thêm đa tình, bây giờ đôi mắt uất ức trở nên long lanh, khiến người khác nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng, Đồng Nhan sau khi nhìn phản ứng đầu tiên chính là khiến bản thân tỉnh lại, có phải đối với quá đáng quá rồi ?

      Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan nhíu mày, cười híp mắt lấy lòng: “ tuyệt đồi đụng, nếu như có đụng chỉ có đụng vợ thôi!” Đôi mắt đào hoa thoáng nhìn lại có vẻ phong lưu, nếu như là bình thường những nào nhìn thấy cũng bị làm cho điện giật chết.

      Đồng Nhan thở dài: “Quả nhiên luyện được kính vạn hoa.” Cũng biết trong lòng có cảm giác gì, biết Tiếu Thâm đụng nhưng cũng bởi vì khiến trở nên như vậy, trong sáu năm qua ít phụ nữ ra ra vào vào bên cạnh , nếu như đây là thậy,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :