1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Bắt gian hụt haha
      honglakFuu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62.

      Editor: Linh.

      “Ca? Sao huynh lại đến đây?” Nhìn thấy Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm tâm tình rất tốt tiến lên đón.

      ngang qua, thuận tiện đến xem muội. Khí sắc tệ. Chỉ có điều, dường như có số người dài mắt biết “thân phận” của chính mình.” Sắc mặt U Nhiễm tệ, nhìn ra bất luận chút dấu vết chịu ủy khuất nào. Tỉ mỉ đánh giá xong, Tiết Kỳ Văn kết luận U Nhiễm cũng bị khi dễ.

      “Huynh gặp qua Tiền Viên Viên rồi hả?” Nghe được lời của Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm vẻ mặt hiểu .

      Tiền Viên Viên? trong những tiểu thiếp của Sở Lăng Húc? Lại xuất sao? Có ngoài ý muốn là Tiêu Vũ Sắt, cho rằng hai tiểu thiếp khác hẳn là lại xuất . nghĩ rằng...

      Tiết U Nhiễm trái lại để ý lắm, nhún nhún vai sao cả..

      “Tư Nguyệt, Tề Phong, hai ngươi ra ngoài canh giữ.” Tiết Kỳ Văn ánh mắt vừa chuyển, rồi phân phó Tư Nguyệt và Tề Phong.

      Thấy Tiết U Nhiễm phản đối, Tư Nguyệt và Tề Phong tuân mệnh lui ra.

      “Huynh trưởng đại nhân có lời muốn với ta sao?” Ca ca nhà mình vô duyên vô cớ bảo Tư Nguyệt và Tề Phong rời khỏi, chắc là có việc muốn cho nàng biết.

      có việc gì, chờ là được.” Tiết Kỳ Văn lắc đầu, vẻ mặt thần bí. Nếu bị đụng vào, đương nhiên là phải thuận tay giúp U Nhiễm giải quyết hết phiền toái cần thiết.

      Còn chưa đến gần sân của Tiết U Nhiễm nhìn thấy Tư Nguyệt và Tề Phong canh giữ ở ngoài, Tiền Viên Viên nhất thời tinh thần phấn chấn. Tỳ nữ bên người cũng bị đuổi ra ngoài, còn dám có mờ ám?

      Mạc danh kỳ diệu bị Tiền Viên Viên kéo đến sân của U Nhiễm, ba người nhóm Sở nãi nãi cả đầu đều là mờ mịt. U Nhiễm tiếp khác có gì ổn sao? Vì sao nhất định phải kéo mấy người họ cùng qua xem chứ?

      Tiền Viên Viên tinh thần phấn chấn, vẻ mặt tươi cười dẫn đầu ở phía trước, lúc bước vào tiển viện bị ngăn lại. Chân bước rồi thể thu hồi, Tiền Viên Viên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Tư Nguyệt : “Sao vậy? dám cho người khác vào à?”

      “Cũng phải là dám, mà là nên quấy rầy.” Tư Nguyệt công chính liêm minh . Từ trước đến nay Tiểu Vương gia và Tiểu Quận chúa chuyện đều thích bị người ngoài quấy rầy, huống chi lại còn là vị tiểu thư biết nhảy từ đâu ra.

      nên quấy rầy sao? Chẳng lẽ bên trong có chuyện thể cho người khác biết? Trái tim Tiền Viên Viên sôi trào, hề chú ý đến khí chất thục nữ. Mạnh mẽ đẩy Tư Nguyệt ra chuẩn bị xông vào. Ai ngờ, vừa mới bước chân vào cửa tiểu viện của Tiết U Nhiễm, thân thể liền dừng lại dám động.

      Ngay giữa ban ngày, kiếm trong tay Tề Phong ‘roẹt’ tiếng rút ra, mũi kiếm sáng bóng trực tiếp áp sát vào cổ Tiền Viên Viên.

      Tiền Viên Viên ngây ngốc, sợ hãi dưới đáy lòng tiếng động nảy sinh, lan tràn...

      “Dừng tay.” cái phi tiêu bắn qua, bóng dáng Sở Kinh Triết xuất ở trước mắt mọi người.

      Tề Phong thu kiếm trong tay, lui ra phía sau bước rồi đứng lại.

      “Tề Phong, ngươi có ý gì?” Cũng dám ở Sở gia động thủ, Sở Kinh Triết tức giận .

      “Tam thiếu gia, phải lỗi của Tề Phong, là tiểu thư Tiền Viên Viên cố chấp muốn xông vào viện của tiểu thư nhà ta.” Tư Nguyệt chạy tới đứng ở bên người Tề Phong, giải thích .

      “Biểu muội đây là có ý gì?” Sở Kinh Triết quay đầu, nhìn về phía Tiền Viên Viên.

      “Ta...” Tiền Viên Viên nhất thời nghẹn lời. Tình huống bên trong nàng tận mắt nhìn thấy, dám tùy ý bình luận.

      “Được rồi! Đúng là hồ nháo!” Sở nãi nãi vẻ mặt tức giận, chuẩn bị rời . Thế nhưng lại dám ở Sở gia động thủ, quá vô lý rồi.

      “Nãi nãi, biểu muội Tiền gia hẳn là muốn đến thỉnh an Đại tẩu. Người ngại liền thỏa mãn tâm nguyện của biểu muội Tiền gia thôi, cùng vào xem được ?” Sở Diệp Triển xuất cùng Sở Kinh Triết lại tiếp tục đứng ngoài quan sát, lên tiếng khuyên nhủ.

      “Thỉnh an?” Biểu tình của Tiền Viên Viên trước mặt này càng giống như là đến tìm phiền toái đúng hơn, Sở nãi nãi dừng bước lại.

      Cảm kích nhìn thoáng qua Sở Diệp Triển, Tiền Viên Viên ngừng gật đầu với Sở nãi nãi. Nàng bây giờ sợ tới mức được câu nào.

      Bà già này cũng muốn nhìn xem trong viện này đến tột cùng là có cái gì đáng để Tiền Viên Viên kinh động tất cả Sở gia. Nghĩ như vậy Sở nãi nãi liền bước ra, do Sở phu nhân đỡ bước vào tiểu viện. Tề Phong cùng Tư Nguyệt lại ngăn cản. Tiền Viên Viên thấy thế, lập tức đuổi kịp. Sở Diệp Triển và Sở Mộng Văn nhìn nhau, cũng theo sát ở phía sau. Để lại Sở Kinh Triết và Tề Phong tiếp tục mắt to trừng mắt .

      Ôm trái tim bất an yên, Tiền Viên Viên rốt cuộc thấy được hình ảnh mình muốn nhìn thấy. Nữ tử áo xanh vẻ mặt kiều, bĩu môi gì đó. Nam tử áo lam biểu tình mặt đều là ôn nhu, sủng nịch nhìn nữ tử, lẳng lặng nghe. Hai người chút trốn tránh đứng chung chỗ, giống như cực kỳ thân mật.

      nam quả nữ, cử chỉ vô cùng thân thiết, tất có tư tình. Tiền Viên Viên đắc ý nở nụ cười, thất thanh kinh hô : “Đại biểu tẩu, nàng ấy làm sao có thể...” Cũng thêm gì nữa, nhưng là dẫn đến vô hạn liên tưởng.

      Sở nãi nãi và Sở phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy chính là Tiền Viên Viên che mặt biểu tình vạn phần kinh ngạc. Cùng lúc thầm mắng: ngạc nhiên!

      Thấy Sở nãi nãi và Sở phu nhân mặt lộ vẻ vui, Tiền Viên Viên trong lòng mừng thầm, nhưng mặt lại là thần sắc đau khổ: “Đại biểu ca nhất định bị thương tâm.”

      Tiền Viên Viên đầu đuôi, mọi người thấy là Tiết Kỳ Văn hoàn toàn biết gì. Trong lúc này, khí có chút yên lặng.

      “Đại biểu tẩu quá đáng. Ỷ vào chính mình là công chúa là có thể tuân thủ nữ tắc, muốn làm gì làm sao? Sao có thể ở sau lưng Đại biểu ca cùng nam tử khác...” Thấy mọi người đều chuyện, Tiền Viên Viên châm ngòi nổ. Cũng tin đến như vậy rồi, bọn họ còn có thể giữ nguyên bình tĩnh.

      “Ngậm miệng!” phụ mong mỏi của Tiền Viên Viên, Sở nãi nãi tức giận quát.

      Đạt tới mục đích, Tiền Viên Viên hoảng hồn mộ chút, ngậm miệng lại. Nhưng trong lòng kìm được đắc ý: Đại biểu tẩu, là chính ngươi tự đưa lên cửa cho người ta bắt gian. Ngàn vạn lần đừng trách biểu muội ta phúc hậu.

      “Sở lão phu nhân, Sở phu nhân, lại gặp mặt.” Tiết Kỳ Văn nghênh ngang tới. Vị tiểu thiếp này động tác đúng là chậm, bây giờ mới đến. đợi Sở nãi nãi và Sở phu nhân trả lời, tầm mắt của Tiết Kỳ Văn chuyển đến người Tiền Viên Viên, “ tuân thủ nữ tắc? biết người mà vị nương này tới là ai?”

      “Biết còn cố hỏi?” Gắt gao trừng mắt nhìn Tiết U Nhiễm đứng ở bên cạnh Tiết Kỳ Văn, Tiền Viên Viên hừ lạnh .

      “Tại hạ quả biết, vẫn là xin nương chỉ giáo.” mặt Tiết Kỳ Văn treo lên nụ cười.

      “Cái này...”

      “Chính là nàng ta!”

      Sở nãi nãi vừa mới mở miệng giải thích bị thanh bén nhọn của Tiền Viên Viên che lại.

      “Bản cung?” sớm chờ Tiền Viên Viên tới làm khó dễ, lại nghĩ rằng nàng ta lại ngu xuẩn như vậy. Nhìn vào ngón tay ngọc chỉ vào chính mình, Tiết U Nhiễm lại tiếp tục giữ vững yên lặng nữa.

      “Đúng, chính là ngươi. vô cùng xác thực, ngươi còn có cái gì để ngụy biện sao?” Người Sở gia sợ Tiết U Nhiễm, nhưng Tiền Viên Viên nàng sợ. Công chúa có thể cùng người tư tình sao? khi ra, dù là công chúa như thế nào?

      “Bản cung cũng ngụy biện.” Tiết U Nhiễm bình tĩnh giống như người bị tuân thủ nữ tắc phải là nàng.

      “Ngươi làm Đại biểu ca thất vọng sao?” Thấy Tiết U Nhiễm có chút vẻ mặt xấu hổ nào, Tiền Viên Viên giúp Sở Lăng Húc kêu oan.

      “Cùng ngươi có quan hệ gì sao?” Tiết U Nhiễm bâng quơ trả lời. Ngươi có tư cách gì ở Sở gia hoa tay múa chân?

      “Ngươi...” nghĩ tới Tiết U Nhiễm lại vô sỉ như vậy, Tiền Viên Viên chấn kinh khong biết nên cái gì.

      “Đủ rồi. Mộng Văn, mang biểu con cháu ra ngoài.” Sở phu nhân quát lạnh . Tiền Viên Viên này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Ngang nhiên cùng Ninh An công chúa còn có Tiểu Vương gia ầm ĩ?

      , người làm sao có thể như vậy? Nữ nhân này đều mang dã nam nhân về nhà, người...” Tiền Viên Viên ngạc nhiên nhìn Sở phu nhân. Bởi vì là công chúa, cho nên tất cả Sở gia nhất định phải dễ dàng tha thứ nàng ta tuân thủ nữ tắc sao?

      “Dã nam nhân? nương chính là tại hạ sao?” Tiết Kỳ Văn xen miệng vào hỏi. Nữ nhân này đúng là thú vị, tự cho là đúng nhận định rằng quan hệ giữa U Nhiễm và sở gia là công chúa và thần tử. Cho rằng Sở gia sợ công chúa đến tình trạng hèn mọn như vậy? Chẳng lẽ nàng ta hoàn toàn nhìn ra tình thích hợp sao?

      “Chẳng lẽ đúng?” Tiền Viên Viên ngẩng cao đầu, khinh thường hỏi ngược lại.

      “Xì” Tiết U Nhiễm rốt cuộc nhịn được bật cười, vỗ vỗ bả vai Tiết Kỳ Văn, cười xấu xa : “Dã nam nhân, , hai ta bỏ trốn thôi.”

      “Ngươi đúng là biết hổ thẹn!” đợi Tiết Kỳ Văn trả lời, Tiền Viên Viên tay run run, đúng lí hợp tình mắng.

      Tiết Kỳ Văn biến sắc, lạnh lùng hô: “Tề Phong, ném ra ngoài!”

      bóng đen xẹt qua, thân thể Tiền Viên Viên như diều giấy bay lên cao, biến mất ở bên ngoài tiểu viện.

      “Triết tiểu tử, qua nhìn xem.” Tiền Viên Viên dầu gì cũng là bà con của Sở gia, thể quản sống chết của nàng ta.

      Sở Kinh Triết lên tiếng, chạy ra ngoài.

      “Tư Nguyệt, cùng ra ngoài nhìn xem. Nếu biểu tiểu thư bị thương, lập tức mời đại phụ.” Giao đãi Tư Nguyệt xong, Tiết U Nhiễm nhìn về phía Sở nãi nãi, “Nãi nãi, biểu muội Tiền gia nàng...”

      có việc gì có việc gì. Nàng tự chuốc phiền phức, U Nhiễm cần để ý.” Tiểu Vương gia từ trước đến nay là người ôn hòa, hôm nay nổi giận quả là dọa người. Ném ra ngoài? hổ là người nắm quyền của Vương phủ trong tương lai, nhìn cái khí thế này xem.

      “Sở lão phu nhân, U Nhiễm nhà ta từ được nuông chiều, chưa bao giờ bị chịu ủy khuất, càng chưa từng bị ai mắng trước mặt bao giờ. Chuyện của vị nương vừa rồi kia, còn xin Sở đương gia cho Tiết Vương phủ ta cái giao đãi.” Sau khi lạnh lùng hồi, Tiết Kỳ Văn sắc mặt trầm rời khỏi Sở gia. Cho dù là bọ chó đáng để mắt tới, cũng cần phải chút lưu tình đập chết.

      Nhìn bóng lưng Tiểu Vương gia, Sở nãi nãi có quyết sách. Tiền Viên Viên này gây ra họa lớn, vẫn nên nhanh chóng đưa nàng ta thôi!

      Tiền Viên Viên bắt gian thành bị tiền bước đồng thời, trong phủ Thái tử thuốc súng mù mịt.

      Sau khi từ hoàng cung trở về, Tuệ hầu hạ Tiết Tâm Lam yên lặng mang theo những tỳ nữ khác rời khỏi. Đối mặt với gian phòng bóng thường, trong lòng Tiết Tâm Lam dâng lên dự cảm bất thường. Bữa trưa, Tiết Tâm Lam đợi lâu thấy người mang cơm đến thể tự mình phòng bếp. phải là muốn ra lệnh cho người khác vào phòng bếp, mà là người ở phủ Thái tử vô cùng cao ngạo, luôn coi nàng như tồn tại. Trước mắt có bất kỳ điềm báo thay đổi nào khiến cho Tiết Tâm Lam mờ mịt biết làm sao.

      Mắt thấy phòng bếp gần trong gang tấc, Tiết Tâm Lam lại bị ngăn lại.

      “Tiết Nhị tiểu thư người đây là muốn đâu nhỉ? Sao lại dẫn theo nha hoàn? Thân thể Tiết Nhị tiểu thư nhưng là mười phần quý giá, thể đụng vào.” Quý Như Nhã tới đây đương nhiên phải là vô tình gặp được. Nghe người bên cạnh Tiết Tâm Lam bị điều , mới đầu nàng còn tin. nghĩ chạy tới vừa nhìn, quả thực là như vậy. Ngay cả đồ ăn cũng có người hầu hạ, vận tốt của Tiết Tâm Lam hết rồi sao?

      Tiết Tâm Lam gì, phản ứng đầu tiên là bảo vệ cái bụng cảnh giác nhìn Quý Như Nhã. Đây là bùa hộ mệnh cuối cùng của nàng, ngàn vạn lần thể bị người hại mất.

      “Tiết Nhị tiểu thư cần khẩn trương. Ta cũng có ý gì khác, chỉ có điều xem ra cuộc sống của Tiết Nhị tiểu thư rất tốt. Vốn suy nghĩ có cần điều tỳ nữ đến cho Tiết Nhị Tiểu thư sai bảo hay . tại xem ra, dường như là cần.” Quý Như Nhã cười duyên hai tiếng, mang theo tỳ nữ nghênh ngang rời .

      Tiết Tâm Lam bị ở lại tại chỗ trong lòng trào lên tất cả tư vị. Vì sao nàng lại rơi vào tình cảnh này? Thái tử ca ca cần nàng sao? ràng đón nàng đến phủ Thái tử, vì sao lại thủy chung chẳng quan tâm? được, nàng muốn tìm Thái tử ca ca hỏi ràng. Thái tử ca ca đối xử với nàng như vậy, nhất định là Quý Như Nhã. Nàng mắc mưu, tuyệt !

      Thấy Tiết Tâm Lam chạy như bay đến, trong mắt Tần Trạch Dật lóe lên tia lạnh lẽo. Nếu như Tiết Tâm Lam có thai, nàng ta còn dám chạy nhanh như vậy? Như vậy nàng ta còn dám nàng ta có lừa sao?

      “Thái tử ca ca...” Khoẳng khắc nhìn thấy Tần Trạch Dật, trái tim Tiết Tâm Lam rốt cuộc để xuống.

      Tần Trạch Dật lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tiết Tâm Lam, chờ hành động tiếp theo của nàng ta.

      “Thái tử ca ca, Tâm Lam nhớ huynh, hài tử cũng nhớ huynh.” Từng bước từng bước về phía Tần Trạch Dật, mặt Tiết Tâm Lam là thẹn thùng và nhu nhược giống như hồi mới gặp, điềm đạm đáng rung động lòng người.

      ~*~
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Ghét cái con mụ Tiền Viên Viên kia thế ko biết, cho đáng đời:yoyo60:
      Hóng chap mới của nàng nhé :ex10:
      bornthisway011091, linhdiep17honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63.

      Editor: Linh.

      “Tâm Lam, muội còn giả vờ, có ý nghĩa gì sao?” Dù sao chỗ mẫu hậu bị vạch trần, Tần Trạch Dật cũng muốn lại tiếp tục che dấu nữa.

      “Thái tử ca ca, Tâm Lam hiểu.” Tiết Tâm Lam sững sờ nhìn Tần Trạch Dật.

      hiểu? Nhất định phải để ta ra muội mới hết hy vọng sao? Được, ta . ràng có thai lại chính mình có, mượn cớ này vào phủ Thái tử phải là kế sách của muội sao?” Chán ghét nhìn Tiết Tâm Lam, cuối cùng Tần Trạch Dật cũng cùng Tiết Tâm Lam ngả bài.

      “Cái gì? Trong bụng ta có...” Kinh hoảng sờ bụng của mình, Tiết Tâm Lam thậm chí dám ra hai chữ kia.

      “Tiết Tâm Lam, ta phải kẻ ngốc. Còn cần phải tiếp tục giả vờ nữa sao?” Tần Trạch Dật bỗng nhiên cảm thấy vô lực. Tâm Lam nhất định phải phá vỡ suy nghĩ cuối cùng về nàng ở trong lòng sao?

      “Nhưng là nương a ...” Tiết Tâm Lam theo bản năng phản bác .

      “Nương muội là Thái y sao? Cũng chỉ là thời tiết nóng nực, có chút bị cảm nắng thôi.” Nhắc tới Thái y chuẩn đoán bệnh, trong lời của Tần Trạch Dật khỏi có chút châm chọc.

      “Thái y? Ngày đầu tiên ta tiến vào phủ, huynh biết trong bụng ta căn bản là có đứa bé?” dám tin nhìn Tần Trạch Dật, trái tim Tiết Tâm Lam từng chút từng chút chìm xuống. Nếu biết, vì sao ? Nếu quyết định gạt, vì sao lại gạt đến cùng?

      “Đúng. Cho nên muội cần giả vờ, cũng cần cố tình gây chuyện thêm nữa. Nhìn phân thượng chúng ta quen biết nhiều năm, thành thành sống chính là đường ra duy nhất của muội.” Lúc thẳng ra, lại mất ý nghĩ đuổi nàng ra khỏi phủ. có biện pháp phủ nhận, Tâm Lam từng cho tốt đẹp thể quên. Cho đến hôm nay, đến bước này, cùng nàng còn khả năng.

      Huống chi, dù sao Tâm Lam cũng là người mà mẫu hậu tự mình với Tiết Vương phi. Nếu đuổi , dường như là quá cho Tiết Vương phi mặt mũi rồi. Nuôi nuôi thôi! Phủ Thái tử phải là nuôi nổi Tiết Tâm Lam nho .

      Đường ra duy nhất sao? Lòng từng tràn đầy vui mừng hóa thành tuyệt vọng bến bờ, Tiết Tâm Lam lại tiếp tục giả thích rằng nàng có lừa gạt . Nàng cho rằng nàng có đứa bé của , chỉ có điều nghĩ tới đó chỉ là hồi chuyện cười. Tranh đoạt lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, nhưng kết quả chỉ là công dã tràng. Vốn tưởng rằng rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, hóa ra chỉ là quá đắng chính mình nếm. đứa bé chưa từng có, phá vỡ tín nhiệm, cũng chặt đứt cố chấp của với nàng. Thất hồn lạc phách trở về gian phòng của chính mình, Tiết Tâm Lam nhàng đóng ánh sáng vào phòng. Duyên tận, bằng ngủ say.

      Bên kia, Sở Lăng Húc nhận được tin tức liền lập tức trở về Sở gia. Nhìn bà nội và nương vẻ mặt khổ sở, Sơ Lăng Húc biết nên khóc hay là nên cười. Tiểu Vương gia và U Nhiễm giống nhau đều là người thích ra vẻ ta đây, biểu muội Tiền gia này là quá mức làm càn rồi.

      Nhìn thấy Sở Lăng Húc, người Sở gia như nhìn thấy cứu tinh, Sở nãi nãi là người đầu tiên mở miệng: “Húc tiểu tử, việc này nên làm thế nào?”

      “Tiễn bước.” Tính toán của Sở Lăng Húc và Sở nãi nãi mưu mà hợp.

      “Nhưng là, Viên Viên bị thương, sợ là phải trì hoãn chút thời gian.” Sở phu nhân có chút chần chờ. Mặc dù hôm nay Viên Viên miệng chừng mực đắc tội Công chúa và Tiểu Vương gia, nhưng là người biết có tội, Viên Viên cũng phải là cố ý.

      thể trì hoãn, lập tức tiễn bước. Sở Bạch, việc này giao cho ngươi làm.” Sở Lăng Húc giọng điệu kiên định, cho phản đối.

      Sở Bạch lĩnh mệnh rời . Việc đến nước này, Sở phu nhân lại tiếp tục gì, giao cho Sở Lăng Húc xử lý.

      Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng la khóc chói tai. Thanh vốn êm tai như hoàng giờ phút này trở nên vô cùng chói tai. Nhìn Sở Lăng Húc vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người Sở gia ai cũng dám động, ngồi yên lặng.

      “Sở Bạch, ngươi to gan. Ta muốn gặp Đại biểu ca.” Tiền Viên Viên khó hiểu vì sao người bị thương là nàng, người bị đuổi lại vẫn là nàng. Chỉ vì bảo toàn thanh danh cho công chúa, bảo toàn thanh danh Sở gia, là có thể phân biệt thị phi đen trắng đuổi nàng khỏi Sở phủ sao? Nàng phục!

      “Chủ tử , gặp lại ngài.” Sở Bạch dùng giọng điệu tức chết đền mạng, lành lạnh .

      có khả năng!” Tiền Viên Viên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tin.

      “Vì sao có khả năng? Ngài cho là sau hôm nay, ngài còn có thể đứng ở Sở phủ, đứng ở Tuyên thành sao?” Chưa từng nghĩ tới vị biểu tiểu thư này lại dám làm càn như vậy, công chúa và Tiểu Vương gia người nàng cũng thiếu, đắc tội tất cả.

      “Quả nhiên là vì nữ nhân kia. Đại biểu ca bị nữ nhân kia che mắt, ta muốn giải thích với Đại biểu ca.” Tiền Viên Viên thủy chung nhận định, cao quý như công chúa cũng phải theo tam tòng tứ đức. Tiết U Nhiễm phạm sai, tự nhiên là phải nhận được trừng phạt. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      “Ta biểu tiểu thư, ngài là biết hay là giả vờ biết vậy? Tiểu Vương gia muốn Sở gia cho Tiết Vương phủ cái giao đãi. Đây tất cả đều là vì hôm qua ngài đại náo ở viện của công chúa rước lấy. Tiểu Vương gia khó được khi đến Sở gia chúng ta lát, ngài hoan hô ngược, trực tiếp làm khách tức giận bỏ .” Thấy Tiền Viên Viên vẫn còn tự tin, Sở Bạch ra lời ác độc.

      “Tiểu Vương gia?” Nàng khi nào đắc tội Tiểu Vương gia chứ? Chẳng lẽ, vị công tử nhà giàu kia chính là Tiểu Vương gia sao? Trái tim trong nháy mắt xoắn lại, sắc mặt Tiền Viên Viên tái mét.

      “Tiểu Vương gia Tiết Vương phủ, huynh trưởng của công chúa. Ngài chưa từng nghe qua sao? Ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Tuyên thành thôi!” Trợn trừng mắt, Sở Bạch phái người đưa Tiền Viên Viên lên xe ngựa.

      Sở Bạch Tiểu Vương gia bảo Sở gia cho câu trả lời thỏa đáng, phải ý là muốn giao nàng ra đấy chứ? Tiền Viên Viên sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng nóng như lửa đốt ngồi trong xe ngựa. nhàng xốc mành lên, cửa chính Sở gia càng ngày càng xa, cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng biến hóa, nhanh đến mức nàng hoàn toàn thấy ràng. Đây tới cùng là về phía nào? Ngoài thành hay là Tiết Vương phủ?

      Tiễn bước Tiền Viên Viên, Sở Lăng Húc lập tức trở về tiểu viện.

      Trong phòng chỉ có mình U U. Sở Lăng Húc ôm chầm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực, giọng hỏi: “Nghe nàng cùng nam nhân khác bỏ trốn?”

      Tiết U Nhiễm sửng sốt, lập tức cười lên: “Đúng vậy, Tư...”

      Tiết U Nhiễm còn chưa xong bị chặn lại. Sở Lăng Húc hung hăng hôn lên cái miệng kia, cư nhiên dám ở trước mặt bỏ trốn, ăn cong rồi tiếp.

      Ý cười mặt còn chưa kịp thu hồi, môi hồng bị Sở ngốc tử ăn. Trong bụng vừa chuyển, Tiết U Nhiễm cam lòng yếu thế bắt đầu đáp lại. Lưỡi quấn lưỡi, chàng tới thiếp , xoay qua chuyển lại. Môi lưỡi dây dưa, ai nhường ai.

      Say sưa gặm, cắn. Hưởng qua vô số mỹ mị, Sở Lăng Húc nhận được đáp lại quyết tâm lần này tuyệt dễ dàng bỏ qua cho kiều thê trong ngực. Ôm ngang thân thể mềm mại xương lên, sải bước về phía chiếc giường.

      Bị Sở ngốc tử đặt lên giường, Tiết U Nhiễm cười khẽ: “Phu quân, thiếp chỉ đùa chút mà thôi, cần coi là như vậy chứ?”

      “Đùa? Vi phu thích hai chữ bỏ trốn này.” Cho dù nương tử muốn bỏ trốn, cũng chỉ có thể cùng vi phu bỏ trốn.” Cởi áo dài bên ngoài của mình ra, kiên định phủ lên thân thể Tiết U Nhiễm. Vùi vào cổ nàng, dùng lực liếm, ăn. Ôn nhu lưu lại từng ấn ký lên da thịt trắng noãn.

      “Với chàng sao tính là... a...” Tâm tình nhộn nhạo, Tiết U Nhiễm nhịn được ngâm ra tiếng. Theo bản năng nâng cằm, lộ ra cái cổ bóng loáng nhẵn nhụi.

      Cởi bủ nút thắt cổ áo của U U, nụ hôn dần dần rời xuống. Xương quai xanh tinh xảo, mỹ vị say nồng mềm mại, để lại vết tích. bàn tay nhàng trượt vào từ vạt áo của U U, chút khách khí xoa , thăm dò mỹ nhân thuộc về .

      Thân thể U U rất thơm, vô cùng mềm mại, muốn như thế nào cũng đủ. Đường cong linh lung khiến thích buông tay, thăm dò cẩn thận lần lại lần.

      Sợi tóc hỗn độn, quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhiễm lên xuân ý nhàn nhạn, mặt cười đỏ ửng. Vốn là mỹ nhân gì sánh nổi, lúc này lại càng diễm lệ áp hoa thơm cỏ lạ, khuynh thành lóa mắt. Cái miệng bị Sở Lăng Húc cắn nuốt càng thêm hồng nhuận, tiếng ngâm nga kiều có biện pháp kìm nén, thở gấp, tê dại quen thuộc cùng run rẩy từ cột sống bùng lên, rất nhanh lan tràn đến toàn thân.

      chuyển mắt nhìn chằm chằm kiều nhan dưới thân, động tác trong tay Sở Lăng Húc nhanh hơn, thậm chí mang theo chút thô lỗ lột xuống tất cả trở ngại người U U. Ngọc thể mỹ lệ phiếm màu hồng nhạt chút che giấu ra ở trước mắt , trong mắt Sở Lăng Húc tất cả đều là tán thưởng.

      được nhìn!” Vươn tay che ngực, Tiết U Nhiễm nũng nịu quát lớn .

      Sở Lăng Húc hoàn toàn động, theo đường cong dời xuống, dời xuống, lại dời xuống. Ánh mắt sáng quắc tùy ý quét qua, tấc cũng buông tha.

      chịu nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy, giống như là muốn thiêu đốt nàng. Tiết U Nhiễm vươn tay kéo đầu Sở Lăng Húc xuống, đưa môi hông lên để dời lực chú ý này.

      Lực chú ý của Sở Lăng Húc thành công bị rời , ánh mắt tiếp tục cháy, nhưng hai tay đồng loạt ra trận. Điểm mẫn cảm của U U sớm thuộc lòng, tinh chuẩn khéo léo gợi lên dục niệm của thân thể kiều dưới thân.

      Chỉ trong thời gian ngắn, Tiết U Nhiễm buông đao đầu hàng, quân lính tan rã. sớm biết mình nhất định bại trận, Tiết U Nhiễm ủ rũ nhưng đồng thời trong lòng cũng tràn đầy kiêu ngạo. Sở ngốc tử, hai ta tới cùng là ai ăn ai, trong lòng ta và chàng đều biết ràng.

      Hình như là cảm giác

      được ý nghĩ của U U, thân thể Sở Lăng Húc trầm xuống. Khoảnh khắc tiến vào kia, thỏa mãn thở dài. Đỡ U U vòng eo, mãnh liệt đan xen, càn rỡ đâm vào. Mạnh mẽ có lực, rung động tâm trí của U U.

      Suy nghĩ phiêu tán, thân thể giống như nằm đám mây, lại giống như chìm dưới nước, dừng được khoái cảm như thủy triều vọt tới. Lúc đến cao trào, móng tay của Tiết U Nhiễm lưu lại vết cào dài lưng Sở Lăng Húc, đau đớn mà khắc cốt ghi tâm.

      Trong Tiết vương phủ, Tiết Nhị phu nhân cuối cùng cũng thăm dò được tin tức của Tiết Tâm Lam, lập tức chấn kinh, vội vàng chạy tìm Vu ma ma thương lượng.

      “Đều là lỗi của ngươi.” Vu ma ma sau khi nghe xong, phải là có oán giận.

      “Ta nào biết đó chỉ là cảm nắng chứ! Người cũng biết Tâm Lam sớm là người của Thái tử điện hạ. Người cũng biết, nguyệt của Tâm Lam chưa từng đúng ngày. Triệu chứng của con bé giống hệt như có thai. Ta nhất thời kích động, liền sai lầm rồi.” Tiết Nhị phu nhân đỏ mặt vì chính mình thanh minh.

      “Ngươi nên tìm thái y nhìn xem.” Thất vọng nhìn Tiết Nhị phu nhân, Vu ma ma thở dài .

      “Làm sao có thể? Tâm Lam chưa xuất giá có thai, nếu bị vương phi phát ra, tùy tiện tìm hộ gia đình gả Tâm Lam qua làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải xem ý tứ của Thái tử điện hạ trước. Nếu như Thái tử điện hạ cũng để ý đến đứa bé này, xóa sạch là tất nhiên. Vấn đề là Thái tử điện hạ quan tâm, lại còn tìm Hoàng hậu nương nương. Vương phi lúc này mới thể đồng ý đưa Tâm Lam đến phủ Thái tử. Cũng do Tâm Lam có bản lĩnh, tiến vào tiến vào , lại ngay cả thị thiếp cũng lên được. Bây giờ phải làm sao bây giờ?” Tiết Nhị phu nhân lo lắng nhất chính là tiếp theo Tiết Tâm Lam nên làm gì bây giờ. Về vương phủ là tuyệt đối có khả năng, ở lại phủ Thái tử ít nhất vẫn còn cơ hội chuyển mình. Nhưng là, Thái tử điện hạ biết Tâm Lam có đứa bé, khẳng định muốn gặp Tâm Lam.

      “Đều là ngươi gây họa! Bây giờ còn có thể làm sao? Tự cầu nhiều phúc. Chỉ mong Thái tử điện hạ nhìn phân lượng tình cảm nhiều năm, cần bạc đãi Tâm Lam.” Trừng mắt nhìn Tiết Nhị phu nhân cái, Vu ma ma cũng có biện pháp.

      được, thể ngồi chờ chết. Tâm Lam nhất định phải chủ động ra trận, nếu vĩnh viễn có ngày nổi danh.” Tiết Nhị phu nhân đồng ý .

      “Ngày nổi danh? Chuyện long chủng lớn . Ngay cả Hoàng hậu nương nương đều kinh động, nếu như Thái tử điện hạ giúp, Tâm Lam chính là phạm vào tội lớn. Bị chém đầu cũng quá.” Vu ma ma cũng lạc quan như Tiết Nhị phu nhân. Bảo mệnh quan trọng hơn.

      “Vậy làm sao bây giờ? Tâm Lam thể chết.”Tiết Nhị phu nhân nóng nảy. Tâm Lam là nữ nhi duy nhất của bà, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện.

      “Từ từ thôi! Xem Thái tử điện hạ quyết định như thế nào.” đến hôm nay, chỉ có thể nhận mệnh thôi.

      Nhận mệnh sao? Tâm Lam, con thể buông tha, nhất định phải chống đỡ. Tiết Nhị phu nhân yên lặng, thầm cầu khẩn.

      Trong phủ Thái tử, có người vui có buồn. Tiết Tâm Lam đột nhiên yên lặng, nhưng Quý Như Nhã lại nhân cơ hội xuất đầu. Mỗi ngày sáng tối, canh bổ, ngại phiền toái lần lại lần tự tay đưa đến trước mặt Tần Trạch Dật. Mới đầu là nghiêm lãnh cự tuyệt, về sau lại là ngầm đồng ý. Quý Như Nhã thành công đến gần Tần Trạch Dật.

      Lạc Thấm Nhi tìm đến Tiết Tâm Lam vào ngày hoàng hôn nhạt nhẽo vô thường. Đuổi hạ nhân bên người , Lạc Thấm Nhi mình đẩy cửa ra, tiến vào phòng. Trong phòng yên tĩnh thanh, khí trầm lặng.

      Lạc Thấm Nhi nhíu nhíu chân mày, lạnh giọng : “Ngươi định tiếp tục sống như vậy sao? Chờ chết?”

      Ôm lấy hai chân ngồi ở góc tường, Tiết Tâm Lam cúi đầu có bất kỳ phản ứng nào.

      “Cũng tháng, ngươi vẫn còn chưa nghĩ thông suốt sao? Nếu ngươi muốn chết, cần ăn, cần uống. Bày ra bộ dạng giống quỷ này làm cho ai xem? Ai nguyện ý xem?” Kéo ghế ra ngồi xuống, Lạc Thấm Nhi nhìn chằm chằm vào Tiết Tâm Lam vẫn lời nào.

      Ai nguyện ý xem? Đúng rồi, ai nguyện ý xem. Người kia sớm còn để ý đến nàng, nàng thua triệt để. Nước mắt vốn tưởng rằng sớm khô cạn lại rơi xuống, chìm ngập trong vô tận bi ai.

      “Hối hận đủ liền lau khô nước mắt đứng lên.” Mắt thấy Tiết Tâm Lam có chút buông lỏng, Lạc Thấm Nhi đứng lên, chuẩn bị rời .

      “Vì cái gì?” Tiết Tâm Lam ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng của Lạc Thấm Nhi thào. Vì sao lại giúp nàng?

      “Chỉ là thấy vừa mắt thôi.” Lạc Thấm Nhi quay đầu, mở cửa phòng ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    5. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      U U co thai ha ban :yoyo60:
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :