1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 25: Chuyến săn Tây Sơn



      Cảm nhận được cả người tiểu nha đầu cứng ngắc trong khuỷu tay, Thế Tông nhíu mày, vươn tay nhàng vỗ lưng Âu Dương Tuệ Như, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, chỉ là vài con vật bị mùi đồ ăn hấp dẫn đến mà thôi, đuổi là được, việc gì.” Khu vực săn bắn sớm được sắp xếp dọn dẹp lần, động vật có tính nguy hiểm đều bị đuổi hoặc tạm thời khoanh vòng nuôi dưỡng, hẳn là có việc gì.




      Trong lòng Âu Dương Tuệ Như rất ràng, việc này nhất định là do Giang Ánh Nguyệt giở trò, thể có chuyện gì được, nhưng quanh quẩn bên tai là giọng trầm thấp hùng hậu an ủi của Thế Tông, nàng lại cảm thấy vô cùng an toàn, thân thể cũng dần dần thả lỏng, nhu thuận gật đầu, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, tin tưởng với ỷ lại Thế Tông.



      “Ờ, có việc gì đâu, có phụ hoàng ở đây, đừng rời khỏi phụ hoàng là được.” Bị cặp mắt trong suốt như vậy của Âu Dương Tuệ Như nhìn mình, trái tim Thế Tông bỗng mềm hẳn, khỏi cười thành tiếng, lần đầu tiên cảm thấy, bảo vệ người, cho nàng an toàn, cảm giác như vậy làm cho thấy thỏa mãn.



      Thị vệ xem xét tình huống rất nhanh trở lại, biểu tình có chút căng thẳng, nửa quỳ bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, biết từ chỗ nào chạy tới hai con gấu ngựa, cảm xúc chúng nó dường như có chút khác thường, xông vào nơi này, bọn nô tài khống chế được.” Hai con gấu ngựa kia giống như bị bỏ đói mấy tháng, trong mắt đều nhiễm lục quang, đánh thẳng về phía trước, cơ bản ngăn căn được.



      Thế Tông gật đầu, phất tay : “Lại thêm vài người.” Trong bãi săn thế vậy mà có gấu ngựa xuất ? Là do cấm vệ sơ sẩy hay là có người nào cố ý sắp xếp? Thế Tông nhíu mi nghiền ngẫm.



      Bọn thị vệ lại kéo thêm đội nhân mã qua đến trợ giúp, ý định thu phục gấu ngựa, chắc chắn đảm bảo Hoàng Thượng được an toàn.



      Giang Ánh Nguyệt ra vẻ hoảng sợ, co đầu rụt cổ trốn ở góc nhìn lướt qua năm tên thị vệ lưu lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nghĩ ngợi: đến lúc rồi.



      Đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến, từ trong rừng rậm vọt ra mười tên thích khách mặc đồ đen, hùng hổ liều chết xông đến gần nhóm người Thế Tông.



      “Bảo vệ Hoàng Thượng!” Mấy thị vệ phản ứng cũng chậm, gần như ngay lúc thích khách lao ra bọn họ cũng dàn xong trận hình, bao bọc xung quanh để Hoàng Thượng và Thái tử phi ở bên trong, bảo vệ cẩn thận, mà Giang Ánh Nguyệt cũng thừa lúc bọn họ chú ý cũng tiến vào vòng bảo hộ, núp ở phía sau Âu Dương Tuệ Như.



      Âu Dương Tuệ Như vẫn chú ý hướng Giang Ánh Nguyệt, thấy nàng ta núp ở phía sau mình, trong lòng mừng thầm. Tốt, bản thân mi nên đến gần chút, cũng tiện cho ta trông chừng mi, tìm dịp cướp vai càng dễ dàng hơn.



      Thích khách người đông thế mạnh đánh nhau cùng với bọn thị vệ, dần dần trận hình bị phân tán, lộ ra sơ hở, có hai tên thích khách võ công đặc biệt cao cường có xu thế đột phá vòng vây.



      Biểu cảm Thế Tông vẫn bình tĩnh, xoay mặt nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như bên cạnh, vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ôn nhu phân phó, “Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đợi ở trong này, đừng có lộn xộn, trẫm chút trở lại.” Giọng điệu ngạo nghễ, ràng để mấy tên thích khách này vào mắt.



      Âu Dương Tuệ Như vội vàng nhu thuận gật đầu, đợi cho Thế Tông sắp bước ra, vội kéo tay lai, ngữ khí lo lắng dặn dò: “Phụ hoàng phải cẩn thận chút!”



      “A ~” dưới tình huống thế này, Thế Tông cảm thấy tâm tình tốt, nhịn được cười tiếng. bóp bàn tay bé mềm mại như xương trong lòng bàn tay, cam đoan lại như thề thốt: “Yên tâm, trẫm có việc gì, lại càng để ngươi có chuyện!” Dứt lời, nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt núp ở phía sau Âu Dương Tuệ Như, nháy mắt ngữ khí ôn nhu biến thành nghiêm khắc, “Cẩn thận bảo vệ Thái Tử Phi!”



      “Nô tỳ tuân mệnh!” Giang Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu, thông minh tiến lên hai bước, che chắn trước người Thái tử phi.



      Thế Tông thấy thế vừa lòng, rút bội đao bên hông ra, khóe miệng hơi hơi cong lên, nháy mắt người nhảy vào vòng chiến đấu, gần như chưa cho đối phương thời gian, giơ tay chém xuống, hai chiếc đầu người bay thành vòng rơi bụi cỏ lẫn vào bóng tối.



      Có Thế Tông gia nhập, bọn thị vệ nhất thời thư thả hơn ít, khí thế tăng vọt, làm cho đối thủ dần dần vô lực chống đỡ. Mỗi khi có thích khách đến hơi gần Thái tử phi chút, lập tức liền bị Thế Tông cho đao, ra tay tàn nhẫn, tuyệt chùn tay hay bối rối.



      Âu Dương Tuệ Như nghiêm mặt tái nhợt, cố nhịn cảm giác buồn ôn, nhìn Thế Tông như sát thần, mỗi lần xuống tay đều là sinh mệnh, mặt còn mang theo ý cười thoải mái như dạo chơi hoa viên nhà mình.



      Người bưu hãn như vậy, cần nàng cứu sao? Nàng cảm thấy nghi ngờ.



      Ngay lúc sát thủ gần như sắp tiêu diệt hết, mấy thị vệ vừa hơi thả lỏng khắc, lại có chuyện xảy ra, bỗng nhiên mũi tên từ cách đó xa bay vọt tới, mục tiêu chính là hoàng đế Thế Tông trong đám người.



      Giang Ánh Nguyệt sớm xa bốn năm thước, dần dần tiếp cận Thế Tông. Nghe thấy tiếng xé gió rất , ánh mắt nàng ta sắc bén, miệng hô to tiếng ‘Hoàng Thượng cẩn thận’ liền nhào người lên, đinh đỡ tên giúp Thế Tông.



      Nhưng mà, Giang Ánh Nguyệt vừa tiến bước, bị đôi tay túm lấy áo, kéo mạnh về phía sau, bởi phía sau Âu Dương Tuệ Như vẫn nhắm mắt theo đuôi theo nàng ta, nương theo quán tính của nàng nhào về Thế Tông mà tiến tới, miệng kêu to, “Phụ hoàng cẩn thận!”



      Giang Ánh Nguyệt thấy Âu Dương Tuệ Như sắp đẩy Thế Tông ngã, lập tức kéo giật lại. Hai người liền dính mất đà dín vào nhau té lăn quay mấy vòng mặt đất, bị khúc cây ngăn cản mới khó khăn dừng lại.



      Mà mũi tên thầm phóng tới kia, ‘kịch’ tiếng, ghim vào thân cây vốn là chỗ Thế Tông đứng lúc nãy, đuôi tên lay hai cái, có vẻ muốn rơi ra, hiển nhiên, lực đạo tên này cũng nặng, lực sát thương lớn.



      Vậy mà cần đỡ tên cũng thành công ? Âu Dương Tuệ Như xoay người ngồi dậy, nhìn mũi tên kia thân cây, trong lòng còn có chút thể tin được kế hoạch của nàng lại thuận lợi như vậy.



      Thế Tông cũng lập tức xoay người, quan sát vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ của nàng, chân mày nhíu chặt lại, định gì đó, trong rừng rậm lại liên tiếp vọt ra nhiều tên thích khách.



      Giang Ánh Nguyệt người như vậy, tâm tư kín đáo, tính tình độc ác, chiêu thứ nhất thành, đương nhiên còn có lần hai, lần ba, làm sao có thể dễ dàng nhận thất bại kia chứ?



      Ánh mắt nàng ta ngoan, ngón tay khẽ động khó có thể nhận ra, lập tức thích khách mới nhảy ra được phân công, tập hợp lại lấy hết toàn lực giao đấu với bọn thị vệ, tên còn lại vác đao, chém về phía Thế Tông.



      Giang Ánh Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo để tùy thời mà hành động.



      Thấy thích khách còn chưa chịu yên, có người chạy lại bọn họ, thanh đao liên tục chém xuống, khuôn mặt nhắn Âu Dương Tuệ Như trắng bệch, chút suy nghĩ liền bổ nhào vào lên người Thế Tông, ôm chặt lấy , trong lòng kêu rên: cứ nghĩ thoát được mũi tên, hóa ra còn phải đỡ đao thay! ? Quên , bất cứ giá nào cũng trả!



      Thế Tông định đứng lên nghênh địch, nghĩ tới bị Âu Dương Tuệ Như nhào đến như thế, lại ngồi trở lại, chỉ có thể nhìn thích khách kia giơ đao chém lại đây, hai mắt ác liệt.



      Lưỡi dao chưa đến, dĩ nhiên đao phong đánh tới, sau lưng Âu Dương Tuệ Như rét run, trán toát ra lớp mồ hôi lạnh.



      Tâm tình Thế Tông còn khẩn trương hơn Âu Dương Tuệ Như nhiều, mắt thấy đao phong bổ tới người tiểu nha đầu, trái tim của sắp ngừng đập luôn, đao này chưa xuống, lại như cắt vào lòng của , chém trái tim của thành hai nửa, đau thể tả!



      !” Thế Tông quát lên tiếng lớn, ngay lúc lưỡi dao cách lưng Âu Dương Tuệ Như cận mấy tấc liền đưa tay bắt được, giữa ngón cái và ngón trỏ bị lưỡi đao sắc bén cắt qua, máu tươi từ cổ tay chảy xuống, giọt ở lưng Âu Dương Tuệ Như.



      Cảm giác ấm áp truyền lưng, nhưng có đau đớn, Âu Dương Tuệ Như ngoái đầu, vừa vặn đối diện hàn quang của lưỡi đao, trận run rẩy từ trong lòng nàng lại lên.



      Thế Tông là người mạnh mẽ như vậy, đón nhận đao phong này gân xanh nổi hẳn lên cả mu bàn tay, hiển là cố sức cả mười phần, có thể thấy được người tới võ công cao kém gì , nếu này đao chém xuống, nàng chỉ bị thương mà thôi, mà là cắt thành hai nửa, chết toàn thây.



      Ý thức việc mới vừa thoáng gặp qua tử thần, cả người Âu Dương Tuệ Như run run, trong mắt lên tầng hơi nước. giờ nàng cực kỳ sợ hãi, có thể là sợ hãi đến cực điểm.



      Thế Tông cắn răng, liều mạng lấy tay chặn đao, cho lưỡi đao tiếp cận người trong lòng phần nào.



      Thích khách kia cũng thầm thi lực, thậm chí còn dùng cả hai tay áp chế chuôi đao đâm xuống.


      [​IMG]

      Nhánh cây phía sau Thế Tông chịu nổi áp lực lớn như vậy, phát ra tiếng nứt gãy rắc rắc, tiếng gãy vang lên, sau lưng Thế Tông trầm xuống, thân mình có xu hướng ngã ra sau, lại khó có thể ngăn lại, lúc này mới phát , sau lưng chính là hồ nước, bọn họ nãy giỡ được nhánh cây đỡ lại.



      Sau lưng mất dần điểm tựa, thân mình Thế Tông dần dần ngã ra sau, đao phong cũng dần tiếp cận lưng tiểu nha đầu hơn chút, nhíu mày, để ý lưỡi dao cắt giữa ngón cái với ngón trỏ sâu, giữ đao càng chắc, chỉ còn chờ bọn thị vệ đưa người tới cứu viện thôi.



      Nhưng mà, thích khách gia nhập cuộc chiến về sau võ công càng mạnh hơn so với trước kia, bọn thị vệ có cách tách ra, mỗi khi muốn đến đây cứu viện, lại bị cuốn lấy, tình huống thập phần nguy cấp.



      Thế Tông cắn răng, tay đỡ đao, tay ôm tiểu nha đầu trong lòng càng chặt. Vô luận như thế nào, cũng buông tay, thể chứng kiến nàng bị thương tổn.



      Nhánh cây lại nứt gẫy thêm mấy phần, hai người mất đà, đao cũng theo thế chém xuống, đúng lúc này, tiếng kim loại sắt bén đâm vào da thịt ‘xoạt’ truyền đến, bỗng thích khách kia thả tay, mềm oặt ngã xuống, vẻ mặt đều là biểu tình dám tin.



      Thế Tông ném đao xuống, nhíu mày nhìn hướng thích khách ngã xuống, chỉ thấy Giang Ánh Nguyệt nắm con dao đứng tại chỗ, tay đầy máu tươi, biểu cảm kinh hoàng nhìn bọn họ, ấm ách tiếng được tiếng mất hỏi: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi, các ngài sao chứ?”



      Thế Tông gật đầu, vẻ mặt thả lỏng. Âu Dương Tuệ Như trợn trừng hai mắt, bình tĩnh nhìn tay Giang Ánh Nguyệt nhiễm máu tươi, ánh mắt dần dần mờ mịt.



      Giang Ánh Nguyệt vẫn thành công ! Cứu được Thế Tông hoàng đế, cũng cứu Thái Tử Phi! Công lao này, có thể hơn cả nguyên gốc trong kịch bản, lần này, bảo nàng làm thế nào ngăn cản nàng ta thượng vị đây?



      Nghĩ như vậy, tuyệt vọng và thất bại đột nhiên đánh úp lại, Âu Dương Tuệ Như vùi vào trong lòng Thế Tông, muốn đối mặt nữ nhân tay đầy máu tươi trước mắt này.



      Thế Tông cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Tuệ Như làm đà điểu, định đứng dậy, nhánh cây phía sau đột nhiên gãy, thầm than trong bụng, trước hết gắt gao ôm người vào trong lòng mình, bảo hộ kín kẽ khe hở, mất đà ngã nhào xuống, bõm tiếng rơi vào trong hồ, nhận ngay cái lạnh thấu xương.



      “Phụ hoàng, ta biết bơi.” Âu Dương Tuệ Như rơi vào trong nước, vội vã kêu lên, ngay cả danh xưng cũng quên.



      Thế Tông mím môi, quạt nhanh tay hơn, nhìn tiểu nha đầu quờ quạng trong nước sâu, cánh tay càng quạt mạnh, đẩy nàng bên bờ trước, đợi nàng lấy hơi xong, liền hung dữ chất vấn: “ phải trẫm bảo ngươi ở yên chỗ hay sao? Ngươi chạy tới làm gì? Hử?”



      “Nhi tức… Nhi tức muốn cứu ngài.” Âu Dương Tuệ Như ho khan hai tiếng, chột dạ đáp.



      Hôm nay, nàng chẳng những khiến Thế Tông chắn đao giùm nàng, còn làm cho Giang Ánh Nguyệt thuận lợi cứu giá, việc này cùng kế hoạch nguyên bản của nàng quả là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nàng thất bại, có lời nào có thể hình dung.



      “Cứu trẫm? Nếu ngươi nhào qua đây, trẫm vẫn có thể tránh ám tiễn kia. Ngươi có biết hay , hôm nay ngươi thiếu chút nữa để cho người ta chém ra làm đôi? Trong đầu ngươi nghĩ cái gì? Căn bản trẫm cần ngươi tới cứu!” Thế Tông kiềm giữ bả vai gầy yếu nàng, dùng ngữ khí nghiêm khắc che giấu nỗi sợ của mình. Lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị sợ hãi kể từ lúc sinh ra đến nay, mà lại là người tiểu nha đầu này, cảm giác này, suốt đời khó quên, tuyệt đối muốn nếm thử lần thứ hai.



      Âu Dương Tuệ Như giật mình, đúng vậy, nàng làm gì? Thế Tông sao lại cần nàng tới cứu? Giang Ánh Nguyệt đỡ tên, mấy tên sát thủ thấy kế hoạch thành công, đương nhiên lập tức rút khỏi, cho dù Thế Tông cần, công lao cứu giá của Giang Ánh Nguyệt vẫn có thể thành như cũ.



      Cũng cùng chuyện, nàng làm giống. Sát thủ bận tâm sinh tử của nàng, hiển nhiên xuống tay lưu tình với nàng, nàng lao đến đỡ, chỉ có thể là tự tìm đường chết, huống chi, người ta căn bản cần nàng lên đỡ, lần này nàng lao ra, ngược lại còn gây phiền hà cho Thế Tông thêm.



      Giang Ánh Nguyệt có bàn tay vàng, làm như thế nào, mọi chuyện đều có thể viên mãn, mà nàng, chỉ cần vô ý, phân tâm chút đều có thể trả giá bằng cái chết, vật hi sinh với nữ chính, cách biệt trời vực như vậy đó.



      Nghĩ đến đây, hàn ý đao phong tiếp cận lưng lại lần nữa trồi lên, lại bị Thế Tông hung hăng ghét bỏ, Âu Dương Tuệ Như cả người run run đứng dậy, đôi mắt đẹp nháy mắt bị nước mắt tràn ngập, có vẻ còn chút sức lực nào.

      Hết chương 25 – Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, midnight6 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ko sao. ko sao hết. dù sao Thế Tông cũng thích chị rồi. mắng chị chỉ vì quan tâm quá thôi. haizzz. hai ng bao h mới lưỡng tình tương duyệt đây nàng @Hitsuji ơi. ta mong đến lúc hai ng nhau quá à... thanks nàng nhé.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      @lylycòn lâu lâu lắm 2 người này mới nhận ra, chờ mỏi con mắt luôn >"<.

      Chỉ được mỗi cái ngọt ơi là ngọt.
      lyly thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ặc. phũ thế. chị này cứ ngây thơ vô số tội, mình quyến rũ hoàng đế mà ko biết. thế tông mê mẩn chị như điếu đổ rồi mà cứ phải nhịn. thiện tai thiện tai. hai ng còn lâu ms tu thành chính quả đk a~~~. hehehe.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      chung là sau chuyến săn này, hai người bắt đầu có tình cảm ^o^
      Chỉ đợi có kiện thúc đẩy thêm, đốt có cháy nhanh hơn.

      Chương 26: Chuyến săn Tây Sơn

      [​IMG]

      Thế Tông răn dạy xong, sợ hãi trong lòng dần dần lắng lại, lúc này mới phát , tiểu nha đầu cuộn mình ôm chân, đầu vùi vào sâu giữa đầu gối, cả người run rẩy.




      Bộ dáng thảm hại kia, giống con thú trước bị vứt bỏ, sau lại gặp nạn, thấy làm người ta đau lòng.



      Hô hấp Thế Tông cứng lại, vội vàng vươn tay ôm vai Âu Dương Tuệ Như, cảm thấy nàng run rẩy càng dữ dội hơn, lại càng đau lòng, ôm nàng càng chặt, khẽ vỗ về vuốt ve lưng nàng, dịu giọng an ủi: “Được rồi, đừng sợ, giờ có việc gì.”



      Âu Dương Tuệ Như bị dọa quá mức, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng, đây phải là quay phim, phải bị chém đao xong rồi còn có thể tạo ra tư thế xinh đẹp để ngã xuống, hai câu lời thoại cảm động lòng người, nếu như suông sẻ bị NG, còn có thể lau máu me , đổi bộ quần áo sạch mà làm lại. Ở trong đây, bị chém đao, chờ đợi nàng chỉ có đau đớn và chết chóc, có cơ hội để làm lại.



      Tự tin và bình tĩnh tràn đầy trước kia vào giờ khắc này tất cả đều mất sạch còn chút nào, chỉ sót lại thân chật vật và nội tâm sợ hãi nhiều.



      Thế Tông lo lắng an ủi, nàng vẫn còn có thể mình lẳng lặng ngồi liếm vết thương, Thế Tông vừa mở miệng, nàng chỉ cảm thấy ấm ức và sợ hãi đến cực độ, nghĩ rằng cứ cố sống cố chết bắt ôm lấy , đảm bảo mình được an toàn, còn sống là tốt, cũng giống như khi con người bị rơi xuống nước, liều mạng túm lấy bất cứ cái gì có thể cứu lấy tính mạng mình.



      Âu Dương Tuệ Như ngẩng đầu lên, níu giữ chặt ống tay áo Thế Tông, đôi mắt to sớm chan chứa nước mắt, lẳng lặng chảy dọc xuống gò má như bạch ngọc, đôi môi vốn hồng nhạt thành xanh trắng, mấp máy vài cái, rốt cục cúi đầu thốt ra câu, “Phụ hoàng, ta chỉ muốn thấy người bị thương mà thôi, lại nghĩ rằng… Thực xin lỗi!”



      Ngắn ngủn có câu mà như dùng hết khí lực cả người nàng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt cũng càng rơi càng nhiều, cả người đều rũ xuống, còn sức lực.



      Thế Tông lại đau lòng khó nén nổi, hoàn toàn vứt bỏ cương thường luân lý, vươn tay ôm chặt nàng vào trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu nàng, đôi môi khẽ lướt qua mái tóc ẩm ướt của nàng, trìu mến vuốt ve, như là hôn, như là an ủi, cuối cùng thở dài sâu: “ cần xin lỗi, là phụ hoàng trách mắng ngươi quá nặng, phụ hoàng tốt, phụ hoàng bảo vệ ngươi tốt, đừng khóc nữa.” Trẫm thấy đau lòng!



      tự tay lau nước mắt chảy dài mặt của người trong lòng, đầu ngón tay dính nước mắt hơi run , chỉ cảm thấy nóng rát khiến khó có thể chịu được. thích nhìn thấy Thái tử phi khóc, bởi trái tim đau đớn như bị nghiền nát!



      Hễ càng được người khác an ủi, cảm xúc áp lực trong lòng càng là bùng phát dữ dội hơn, cảm nhận được trong giọng Thế Tông đầy quan tâm thương, Âu Dương Tuệ Như nghẹn ngào tiếng, tay túm chặt ống tay áo buông ra, chủ động ôm cổ , vùi mặt vào gáy sâu, lẳng lặng rơi lệ.



      Vòng tay ôm ấp người này ấm áp như vậy, an toàn như vậy, khiến cho nàng tạm thời quên mất hết tất cả những sợ hãi, chỉ mong cứ được tiếp tục mãi như thế, vậy phải đối mặt với tàn khốc.



      Cổ bị siết chặt, Thế Tông bất đắc dĩ ngó tiểu nha đầu thấy vẻ mặt trong lòng, ôn nhu mở miệng: “Nha đầu thả lỏng chút, trẫm ôm ngươi đến chỗ khô ráo.”



      Âu Dương Tuệ Như nhu thuận buông tay ra, đổi thành nắm chặt vạt áo , đây là biểu việc thiếu cảm giác an toàn cực độ.



      Thế Tông thấy động tác nàng, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, cẩn thận ôm nàng như ôm đứa bé tới chỗ khô ráo bên bờ, vững vàng đặt đùi mình, cúi đầu kiểm tra toàn thân nàng, lo lắng hỏi, “Nha đầu có chỗ nào bị thương ?”



      Âu Dương Tuệ Như hốt hoảng lắc đầu, dịch chuyển đùi Thế Tông, đưa tay ôm thắt lưng cường tráng của , chân mày nhăn lại, vội vàng gật đầu, nho giọng đáp: “Mắt cá chân trái rất đau, hình như là bị trật rồi.”



      Thế Tông mím môi, cởi vớ giày nàng xuống, nương theo ánh trăng quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ mảng, da thịt như bạch ngọc của nàng thấy càng có vẻ ghê người.



      Thế Tông nhíu mày chặt, ngẩng đầu nhìn về hướng triền đất, thấy có cây đuốc tới gần, còn có tiếng kêu mơ hồ ‘Hoàng Thượng, Thái Tử Phi’, hiển nhiên là mấy người thị vệ tìm đến đây. thở ra, lần nữa giúp nàng mang giày vớ vào, đưa tay vén tóc tai rối loạn xạ mặt nàng, thương mở miệng, “Đúng là trật rồi, bất quá có tổn thương đến gân cốt. Đừng sợ, có người đến tìm chúng ta, phụ hoàng mang ngươi về chữa trị.”



      Câu hơi dừng chút, thoáng cái khẩu khí lại nghiêm khắc, “Sau này, nếu lại gặp phải tình huống thế này, ngươi trốn được bao xa trốn cho trẫm, nghe chưa?”



      Khuôn mặt Âu Dương Tuệ Như trắng như tờ giấy khẽ cười, yếu ớt gật đầu.



      Hai mắt Thế Tông u ám ngó nàng, thở dài sâu, ôm nàng càng chặt. Thái Tử Phi vừa đáng thương vừa đáng như vậy, hơi nghiêm khắc với nàng tí, cũng thấy nỡ, biết nên làm thế nào với nàng mới tốt. Cho dù hôm nay nàng liên lụy , làm bị thương, trong lòng ngoại trừ lo lắng và đau lòng, đúng là chút tức giận cũng chẳng có.



      Vài thị vệ tay cầm đuốc dần dần tới gần, khi cách hai người chừng mười thước bị Thế Tông quát, “Các ngươi đứng lại tại chỗ chờ lệnh! Giang nữ quan có đây ?”



      “Có nô tỳ!” Giang Ánh Nguyệt lên tiếng trong giữa đám người.



      Thế Tông vẫy tay, ra lệnh: “Ngươi quay về lấy áo khoác trẫm đến đây.”



      Giang Ánh Nguyệt lĩnh mệnh rời , bọn thị vệ nghe vậy liền hiểu rằng hai người rơi xuống nước, bộ dáng chắc chắn rất là chật vật, để tránh cho việc nhìn thấy cái nên thấy, đồng loạt xoay người sang chỗ khác.



      Rất nhanh Giang Ánh Nguyệt cầm áo khoác lại đây, mình đến bên cạnh Thế Tông, quỳ xuống hành lễ, hai tay dâng áo khoác lên.



      Thoáng thấy thân ảnh Giang Ánh Nguyệt, sắc mặt Âu Dương Tuệ Như liền trắng nhợt, mặt vùi vào trong lòng Thế Tông, muốn đối diện với nàng ta.



      Cảm giác tại nàng đối với Giang Ánh Nguyệt chỉ hai chữ để hình dung, đó chính là —— đáng sợ. Ngay cả thuộc hạ trung thành với bản thân nhất cũng có thể chớp mắt chỉ đao giết chết, lại có thể lấy thân chắn tên giúp kẻ thù, dùng tính mạng mình đổi lấy cơ hội, tâm địa nữ nhân này, nhất định đến cảnh giới ngoan độc rồi.



      Thế Tông thấy nàng lại bắt đầu run run cả người, vội vàng vỗ hồi, đợi nàng ổn định cảm xúc mới nhận áo khoác, cẩn thận bọc nàng lại, lại nhìn nhìn từ xuống, xác định người nàng có chỗ nào ổn, lúc này mới đứng dậy, ôm nàng bước nhanh về phía sườn núi, vừa vừa lớn tiếng hạ lệnh, “Tất cả nghe lệnh, lập tức thu thập hành trang trở về doanh trại, thể chậm trễ!”



      Mọi người cùng đồng thanh đáp lại, hành động cực lẹ.



      Giang Ánh Nguyệt ở cuối cùng khóe môi cứng ngắc, nghĩ đến việc mới vừa rồi Thế Tông cẩn thận che chở Âu Dương Tuệ Như, trong lòng tức giận khó bình tĩnh nổi.



      nữ nhân ngu xuẩn thiếu chút nữa tự mình đánh mất tính mạng bản thân, Hoàn Nhan Bất Phá phải hẳn là hoàn toàn chán ghét vứt bỏ nàng ta sao? Sao còn dịu dàng với nàng ta như thế? Chắc là trước mặt người khác, phải ra dáng vẻ là phụ hoàng tốt? Dù sao Thái tử phi cũng là thể diện hoàng gia! Cho dù Âu Dương Tuệ Như có thế nào, hôm nay nàng cứu giá có công xem như chắc rồi, nhất định có thể khiến Hoàn Nhan Bất Phá nhìn bằng con mắt khác!



      Nghĩ đến đây, khóe môi Giang Ánh Nguyệt cứng ngắc liền thả lỏng, trong bóng đêm thoáng ra chút tươi cười đắc chí.



      Thế Tông ôm chặt Âu Dương Tuệ Như trong ngực, ra roi thúc ngựa chạy về doanh trại, Giang Ánh Nguyệt với các thị vệ theo sát phía sau.



      Nhận được tín hiệu cứu viện, Cấm vệ quân chạy tới phụ trách dọn dẹp chiến trường. cũng lại, những thích khách đó cũng kiên cường, thấy giết nổi, cũng bỏ chạy, cuối cùng đồng loạt cắn lưỡi tự sát, bọn họ có muốn tìm người sống để hỏi cũng thể, đành phải lật từng thi thể thích khách đó mà lục soát, thử tìm xem có sót chút manh mối gì .



      Khi bọn họ mở miệng mấy thi thể, vẻ mặt thống lĩnh cấm vệ ngưng trọng giật phóng chiếc đạn phát tín hiệu ‘tập hợp khẩn cấp’, triệu hồi mọi người giờ phút này còn du săn trong rừng mau chóng trở về, chuẩn bị nhổ trại hồi kinh. Vốn tưởng rằng chuyến săn chắc chắn sơ hở sai sót gì thế nhưng mà sơ suất đến cỡ này, sau khi trở về thiếu được phải nếm chút khổ sở, vị trí thống lĩnh cấm quân có giữ được hay lại là chuyện khác.



      Thế Tông ra roi thúc ngựa trở lại doanh trại, trong doanh trại cấm quân thấy tín hiệu, biết xảy ra chuyện lớn, tất cả đều bày thế trận chờ quân địch, thủ vệ toàn bộ doanh trại vững chắc như thép.



      Mấy người Hoàng thái hậu, Âu Dương thừa tướng cũng giật mình, ào ào vọt ra lều xem xét tình huống, nhìn thấy hoàng đế với vẻ mặt lo lắng cùng với Thái Tử Phi tựa trong lòng hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mệt mỏi, tất cả giật mình, vội vàng nghênh đón.



      “Miễn lễ, mau tìm thái y đến cho trẫm.” Thế Tông rãnh rỗi giải thích, vội vàng ra lệnh. Tiểu nha đầu dọc theo đường đều trong trạng thái lạnh run, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, vô cùng lo lắng, làm thế nào còn có tâm tư trò chuyện?



      Thái Hậu với Thừa tướng liếc nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Thái Hậu nâng tay, giọng điệu dồn dập, “ nghe thấy sao? Mau gọi thái y!” Thái Hậu ngửi thấy mùi máu tươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng bị thương ?



      Thế Tông lập tức ôm Âu Dương Tuệ Như đến lều trại của mình, đặt nàng chiếc giường rộng rãi, khô ráo, ấm áp, lại dùng chăn bao bọc kỹ, xoay mặt lệnh các thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho Thái tử phi, đổi bộ quần áo sạch , lại tự để ý bản thân , tính bước ra xem xem thái y tới hay chưa.



      Vừa tiến vào lều trại ấm áp, Âu Dương Tuệ Như hãy còn lùng bùng nhưng thấy Thế Tông sắp , tự dưng căng thẳng, chút suy nghĩ liền giữ chặt ống tay áo của , nũng nịu đáng cầu xin: “Phụ hoàng, đừng !” Ta sợ!



      Nàng sợ, cái gì mà quay phim hay cướp vai, loại suy nghĩ như vậy quá ngây thơ! Đây căn bản phải là thế giới phim ảnh, mà là đánh nhau ngươi chết ta sống! Nàng hôm nay, thiếu chút nữa là như súc vật, bị người ta săn bắt, loại cảm xúc sợ hãi này như vết nứt sâu xâm nhập vào xương tủy nàng, nàng có muốn quên cũng quên được.



      Thế Tông thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bình thường hai mắt sáng ngời nay lại tối tăm ánh sáng, tràn ngập bất an và sợ hãi, trong lòng đớn đau, vội vàng ngồi bên cạnh nàng, cầm bàn tay bé của nàng, nhàng phủ lên mu bàn tay nàng, dịu dàng an ủi, “Phụ hoàng đâu cả, phụ hoàng ra ngoài chốc lát, đợi ngươi thay quần áo sạch lại trở vào.”



      Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, sau lúc lo lắng, cuối cùng mới cam lòng buông tay ra.



      Thế Tông lo lắng quan sát nàng lúc, chau mày, chần chờ rồi bước chân ra khỏi doanh trại.



      Hoàng đế vừa , các thị nữ lập tức nâng Thái Tử Phi dậy, để cho nàng ngâm trong nước ấm sau tấm bình phong vừa dựng lên, hầu hạ nàng tắm rửa, lại thay đệm chăn sạch giường, động tác rất nhanh nhẹn mà gọn gàng.



      Thế Tông ra khỏi lều, mượn lều trại thân vương nào đó bên cạnh vội vàng đổi bộ quần áo sạch , lúc ra vừa vặn thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Hậu và Thừa tướng dẫn theo thái y cùng tới. Mấy người cùng tập trung lại, giọng trải qua chuyện ám sát lần.



      Trong bãi săn hoàng gia thế mà phát sinh chuyện ám sát lớn như vậy, biểu tình mấy người đây đều ngưng trọng. Âu Dương thừa tướng chờ ở ngoài lều, trông chờ mòn mỏi cũng thấy con mình đâu, ông cắn răng, chủ động nhận nhiệm vụ điều tra ám sát.



      Thế Tông đối với Thừa tướng hiển nhiên là yên tâm, thoáng lo lắng liền đồng ý.



      Giữa lúc mọi người trò chuyện, có tiếng vó ngựa truyền đến, những người ra ngoài du săn lục tục chạy về, tất cả đều mang vẻ mặt lo âu.



      Thấy Hoàng Thượng có biểu tình u ám, các đại thần tuy tò mò nhưng cũng dám tiến lên hỏi, dù sao, sau khi trở về thế nào cũng người hỏi thăm, trước sau gì cũng biết thôi.



      Thành vương và Vệ vương cung kính thỉnh an phụ hoàng, thấy phụ hoàng chỉ xua tay, sắc mặt khó coi, cũng có ý định mở miệng, liền biết việc này bọn họ thể hỏi, cũng đều thức thời chuẩn bị lui ra.



      “Đợi chút, Thái tử đâu? Thế nào còn chưa trở lại?” Mọi người đến đông đủ cũng được bảy tám phần, vậy mà vẫn chưa thấy Thái tử quay lại, Thế Tông nhíu mày, ngữ khí hờn giận hỏi hai vương.



      Tiểu nha đầu vừa chấn kinh, vừa bị thương, Thái tử lại chậm chạp thấy bóng dáng, vừa nghĩ, liền càng thấy bất mãn thái tử hơn. Thái tử như vậy, xứng với tiểu nha đầu à?



      Thái tử lại thể biết trước việc ám sát, nhưng cộng với chuyện lần trước, suy nghĩ này của Thế Tông, ràng là giận chó đánh mèo với Thái tử, mà cũng có chút ám chỉ trong tiềm thức ý tứ hàm xúc khát vọng sâu trong nội tâm của mình,.



      Thành vương nghe ra trong giọng phụ hoàng đầy nghi ngờ, trong lòng mừng thầm, mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt như trước, chắp tay : “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cùng với Thái tử, biết Thái tử người nay ở chỗ nào. Chắc là tiến quá sâu vào trong rừng, kịp chạy về.”



      Tiến quá sâu vào trong rừng rậm? Du săn giờ tuy có chấp thuận việc xâm nhập vào rừng, nhưng vì để ứng phó tình huống khẩn cấp, cũng được vượt quá phạm vi nhất định, khoảng cách này, nhất định phải trong vòng nửa canh giờ chạy về tới doanh trại, bộ Thái tử biết hay sao?



      Nghĩ xong, sắc mặt Thế Tông càng thêm trầm.



      Đúng lúc này, lại có tiếng vó ngựa nổi lên, đội nhân mã từ từ chạy đến, người đầu nọ đúng là Thái tử thể nghi ngờ. Thái tử vô cùng lo lắng chạy về, vốn định về lều thu thập phen trước, lại dự đoán được lại thấy phụ hoàng đứng chờ ở ngoài cửa lều, hai mắt sáng quắc nhìn .



      Ánh mắt kia hơi có vài phần sát khí và bất mãn, nhìn thẳng khiến da đầu Thái tử run lên, đành phải trước qua đó thỉnh an, sắc mặt do dự bất an.



      “Ngươi sao giờ mới trở về?” Giọng điệu Thế Tông trầm hỏi, lại duỗi ngón tay về kẻ được bọc với cả nón và áo khoác, bao kín bản thân kẽ hở theo phía sau , hỏi “đó là ai?” Nhìn thân hình, ràng là nữ nhân!



      Thái tử còn biết chuyện Thế Tông gặp phải, chuyện Thái tử phi bị thương, thấy vừa hỏi, trong lòng chỉ hơi hơi khẩn trương chút, liền thành hành lễ trả lời: “Bẩm phụ hoàng, vị này là Hình Phương Lan nương, cháu bên ngoại của Quang Lộc Tự Khanh Nạp Hợp Bảo, mấy ngày nay theo nhi thần ra ngoài du săn.” Người Nữ Chân trời sanh tính tình phóng khoáng, hễ vừa mắt là thường thành đôi, huống chi thân phận thái tử cao quý, bên cạnh lại càng thiếu nữ nhân thương nhung nhớ.



      Hình Phương Lan xốc mũ lông lên, biết vâng lời thỉnh an các vị quý nhân, ràng chính là múa bị té ngã yến hội ngày ấy, được thái tử đỡ lấy.



      Thế Tông, Thái Hậu, Thừa tướng thấy thế, sắc mặt tất cả đều đen cả lại.

      Hết chương 26. Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, midnight5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :