1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 12: Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa (4)
      [​IMG]
      Dung Trần Tử cũng biết nơi này nên ở lại lâu, tình hình bên ngoài thế nào còn chưa dám chắc chắn, giờ nhất định phải ra ngoài tụ hợp cùng mọi người. Giang Hạo Nhiên bế Hà Bạng, Dung Trần Tử dẫn đường. sử dụng nguyên thần để dò đường, mọi lỗ chân lông người đều có thể cảm nhận được tình cảnh xung quanh. Và vì cảm nhận được nên cần đến thị giác, và hoàn toàn chịu ảnh hưởng của ánh sáng.


      Con Minh xà đực đứng trước chiếc nồi sắt, Hà Bạng ở trong nồi quả rất suy nhược rồi, nhưng vẫn có dấu hiệu chết. hơi chần chừ, dám liều lĩnh xuống tay, lại sợ nếu nàng chết rồi, phong, thủy linh tinh bị hủy hoại đầy uổng phí. đứng trước nồi hồi lâu, Hà Bạng ở bên trong khản giọng : “Ngươi muốn phong, thủy linh tinh, tại sao tự mình tới lấy ?”.


      Con Minh xà đực cười lạnh lùng, rơi vào kế khích tướng của nàng: “Sớm muộn gì cũng là đồ của ta, sao ta phải vội chứ?”.


      Hà Bạng gắng gượng chống cự chuyện với , trong quy tắc của , để đối phương nhìn ra vẻ yếu đuối của mình, cũng chính là ngày chết của bản thân đến trước thời hạn. Nàng đành cố gắng gượng chống đỡ tinh thần, khiến Minh xà đực tình trạng cuối cùng của nàng ra sao. Thời gian gấp gáp, chiếc nồi Minh xà tìm được chẳng qua cũng chỉ là tiện tay đem theo từ Lý Gia Tập, muốn làm tan chảy lớp vỏ trai dường như là chuyện thể nào. Nhưng thổ khắc thủy, trong hoàn cảnh như thế này, thổ tiếp sức cho hỏa, cơ thể nàng lại mỏng manh, đương nhiên sống bằng chết.


      Hà Bạng nghiến răng gắng gượng, nàng muốn chết, nàng muốn sống. Dường như nhớ đến điều gì, nàng đột nhiên hỏi: “Dung Trần Tử đến rồi phải ?”. Minh xà đực hừ lạnh, trong lòng nàng dấy lên nghi ngờ: “Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở trong này?”.


      Minh xà đực khoanh tay trước ngực, nhàn nhã : “Ngươi đoán xem?”.


      Trong lòng nàng nhộn nhạo, rồi đột nhiên kinh hãi tột độ: “Ngươi…”.


      Tiếng đánh nhau ồn ào nhốn nháo ngoài điện ngừng vang lên bên tai, nhưng Minh xà vẫn đứng đó phe phẩy, tựa như bao giờ dừng lại. Hà Bạng cuộn chặt người lại thành đống, trong vỏ càng lúc càng nóng, nàng ép bản thân phải vài câu với Minh xà, nhưng giờ ngay cả mồ hôi cũng chẳng thể chảy ra được. Lượng nước trong cơ thể nàng hoàn toàn cạn kiệt, bên trong vỏ giống như cái lò lửa, ngay cả khóc nàng cũng còn chút nước mắt nào để chảy ra nữa. Trong này cách đại điện xa lắm, nàng muốn mở vỏ ra xem tình hình xung quanh, nhưng nếu mở vỏ ra… có lẽ nàng bị thiêu cháy.


      Trong đại điện, Giang Hạo Nhiên ôm Hà Bạng hề lơi tay, Dung Trần Tử đành tiến lên trước ngăn chặn Minh xà. Đại điện tuy rằng rộng lớn, nhưng cũng thể chứa được nhiều rắn như vậy. Lửa và nọc độc tung hoành đan xen trong gian hẹp, lại thêm kiếm bay và pháp khí lẫn lộn, khiến cho khung cảnh vốn rộng rãi trở nên hỗn loạn. Giang Hạo Nhiên tránh vào trong góc điện, Hà Bạng thở thoi thóp trong lòng . Nhờ luồng ánh sáng vừa chợt lóe lên, Giang Hạo Nhiên liền gạt mái tóc dài trước trán nàng ra.


      Trong điện quá nhốn nháo, những lời Hà Bạng thể nghe thấy được. Hằn liền bớt lời, móc từ trong người ra viên đan dược xanh biếc, định đút vào miệng nàng, đột nhiên sắc mặt tái . Hà Bạng rút thanh đao hình chóp giắt ở bên thắt lưng , đâm thẳng vào ngực .


      Giang Hạo Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt mờ : “Phán Phán, nàng vẫn tha thứ cho ta ư?”.


      có hai bàn tay có thể là cắt được vàng mài được ngọc, nhưng lại chẳng làm gì cả chỉ đăm đăm nhìn nàng. Ánh lửa trong đại điện lập lòe sáng tối, vẻ mặt bi thương: “Ta biết nàng hận ta, nhưng Phán Phán, hơn ngàn năm qua, nàng sai chút nào sao? Nàng ràng biết bọn họ là người thân của ta, nhưng ngay cả việc ứng phó qua loa cũng chịu. Có lẽ ta làm sai rất nhiều chuyện, nhưng Phán Phán, ta rất nàng…”.


      Máu chảy ra ở thắt lưng càng lúc càng nhiều, nhưng chịu kêu lên - Nàng nhất định chịu rất nhiều khổ sở, nếu giờ kinh động đến người của Giang gia, họ sao có thể chịu buông tha cho nàng?


      Xung quanh ai phát ra điều gì kì lạ. Hà Bạng cầm thanh đao hình chóp tiến vào trong đàn rắn, chậm rãi đến gần chỗ Dung Trần Tử.


      Hà Bạng ở trong nồi, nhưng thính lực của nàng vô cùng nhạy bén. Hai tay của Giang Hạo Nhiên sao thể coi thường, nhưng sao ra tay? Dung Trần Tử thân tại đây, nhưng sao tâm trí lại thể bình tĩnh được? Đạo gia chú trọng chính trực an nhiên, lúc lâm địch tâm trí lại yên, chẳng phải là điều đại kị sao?


      Lúc đầu, quả thực nàng từng tới bên cạnh con suối nước nóng đỉnh núi Trường Cương kia, có người lập ra khế ước thần ma cùng với nàng. Trong lúc giao lưu thần thức, nàng chỉ kịp nhìn thấy đôi cánh màu đen. Con thủy ở Lý Gia Tập có vẻ ngoài giống hệt nàng, chính là Minh xà mượn khí sao? Nàng cố sức giãy giụa, Dung Trần Tử ngốc vậy, chắc chắn bị mắc lừa mất! Nhưng nàng ra được, nên càng tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ nghe thấy phảng phất trong tiếng đánh nhau là giọng nữ: “Tri quan…”.


      Nàng mở vỏ trai, luồng sóng nhiệt cuồn cuộn ngút trời. Nàng duỗi chân rìu ra, chiếc nồi sắp bị nung chảy lập tức vang lên tiếng xèo xèo. Bàn chân non mịn dính chặt xuống nồi, trong nháy mắt tỏa ra mùi thơm của thịt chín. Hà Bạng dùng sức trèo ra, chỉ thoáng chốc chân rìu thành than, làn khói nồng trong nháy mắt tỏa ra. Nàng đau đến nỗi hận thể lăn lộn luôn dưới đất, nhưng , nàng chỉ bước từng bước hướng về phía thành nồi trèo ra. ra đây chính là đau, mặt nồi đỏ rực dán vào thân thể nàng, hai chân vốn non mềm biến dạng thể nhận ra được từ lâu, nỗi đau đớn này, khiến con quái sống hơn bốn ngàn năm phải hận rằng mình từng tồn tại. Cuối cùng thành nồi cũng gần trước mặt, trong đôi mắt nàng ngân ngấn lệ, nhưng lại thể để rơi - giọt thôi cũng nỡ.


      Lửa ở thành nồi quá lớn, nàng nhắm mắt trèo từ xuống, lúc rơi xuống đất nghe thấy tiếng hai chân vỡ vụn. Nàng sử dụng hết nguyên tinh tích trữ trong cơ thể, lại lần nữa biến hóa huyền ảo thành hình dáng con người. Nhưng nàng thể đứng dậy được, hai chân hoàn toàn bị hủy. Nàng vừa lê mình lên được vài bước muốn khóc, nhưng trong cơ thể giọt nước cũng chẳng có. Nàng cũng chẳng thể ra tiếng được nữa rồi.


      Hà Bạng đành cố bò ra bên ngoài phòng, trong phòng có con rắn ba mắt canh chừng, nó nhìn thấy Hà Bạng trèo ra, thấy máu thịt nàng từng chút từng chút dính nồi, chỉ thoáng chốc hóa thành đen sì. Nhưng nàng vẫn bò ra.


      Chỉ là nàng của lúc này, rất yếu. Thậm chí là con rắn ba mắt bình thường cũng cần phải sợ nàng nữa. Nó từ từ bò lại gần, cái đuôi vừa cuốn cái liền kéo nàng tới trước mặt, nó siết chặt lấy Hà Bạng, muốn ném nàng trở lại nồi. Hai chân bị đuôi rắn vặn xoắn, Hà Bạng gần như tuyệt vọng. Nhưng thể quay lại, bọn họ đều chết… Dung Trần Tử cũng chết.


      Nàng lấy pháp trượng ra, nhưng có nước, nên thể thi triển được thuật pháp. Nhưng nàng vẫn còn có máu. Nàng dùng pháp trượng cứa mạnh đường lên cổ tay, suốt mười mấy ngày được ăn uống gì, máu chảy ra cũng nhiều lắm. Nàng lại dùng sức cứa thêm đường nữa, lúc ấy dải máu loãng mới chảy ra. Pháp trượng dính máu, liền phát ra luồng sáng màu đỏ tanh nồng. Con rắn ba mắt chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ diễm lệ như nhát đao bổ thẳng lên người nó. Nó quấn chặt lấy Hà Bạng, nhưng lại còn sức lực ném nàng vào nồi nữa. Thân hình màu trắng vân vàng của nó quằn quại cam lòng hồi, cuối cùng tắt thở. Nhưng Hà Bạng vẫn bị nó xoắn rất chặt, khiến nàng thể trèo ra được, cũng chẳng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Nàng cúi thấp đầu, rất muốn ngủ giấc, nhưng thể ngủ được, nếu như ngủ tỉnh lại nữa. Nàng biết mình phải bò ra ngoài.


      Nàng cố hết sức rất lâu, mà đôi chân bị vặn vẫn hoàn toàn bất động. Nàng khản giọng khóc trận, từ từ nâng pháp trượng trong tay lên. Miệng con rắn đầu trượng giấu lưỡi rìu làm bằng hàn tinh, vô cùng sắc bén, nàng ấn xuống chiếc chốt, nện từng nhát từng nhát xuống hai chân. Máu vẫn chảy ra nhiều lắm, đôi chân mà nàng từng ra sức bảo vệ chu đáo cũng cháy khô. Nàng muốn gào lên khóc to, nhưng xung quanh ai, khóc cho ai nghe chứ? Cứ giáng trượng mãi xuống như thế, rốt cuộc hai chân nàng còn người nữa.


      Trong đầu dường như có thanh gì đó, thoáng gần lại thoáng xa. Nàng gắng gượng chống đỡ thần thức, liều mạng bò ra khỏi căn phòng đất. Bên ngoài tối đen, có người nằm, tóc đen y phục đỏ, khuôn mặt sáng ngời. Hà Bạng leo lên bên người , cẩn thận nhìn ngắm . Hơn ba trăm sáu mươi năm sớm tối bầu bạn, trở nên quen thuộc giống như mỗi đợt thủy triều lên xuống ở hải vực Lăng Hà vậy.


      Có lẽ Minh xà quay về thân thể của nó. Hà Bạng nán lại bên cạnh, cuối cùng nàng trèo lên, nằm sấp người , nhưng rơi giọt nước mắt nào, giọng của nàng cũng còn kiều lảnh lót nữa, thậm chí nàng còn chẳng tìm được bất kì từ ngữ nào, chỉ có thể nghẹn ngào : “Thuần Vu Lâm, người ta rất đau…”.


      Thuần Vu Lâm trước mắt ngủ rất say. Những đêm trước đây, cho dù có ngủ say đến đâu, nàng chỉ cần khẽ khàng gọi tiếng thôi, đều tỉnh dậy. Chỉ cần nàng vui, kể chuyện cười cho nàng nghe, làm đồ ăn cho nàng. vỏ trai của nàng, là vỏ trai đẹp nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải này.


      Hà Bạng nằm sấp ngực hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu ra, bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn bốn ngàn năm, sư phụ, sư muội, sư huynh, còn cả nữa, bọn họ từng người từng người , đều lặng lẽ rời xa nàng.


      Nàng từ người trèo xuống, ngã lăn đất. Nàng muốn chết. Nếu như ngay cả nàng cũng chết, những hợp tan đẹp đẽ và thê lương, những người từng thương nàng sâu đậm, có ai nhớ tới đây? Nhưng sinh mệnh lẽ nào lại là thứ vĩnh hằng có hồi kết? Nàng phải dũng cảm, đón nhận vòng tuần hoàn sinh ra và mất .


      Nàng bò ra đến cửa, lại quay đầu nhìn lại, trong bóng tối Thuần Vu Lâm an tĩnh ngủ rất say, phảng phất như lúc nhắm mắt, vẫn còn nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của như thuở ban đầu.


      Thuần Vu Lâm, ra vỏ trai của ta là thứ vỏ trai xấu xí nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải, ta biết điều này mà.

      thanh của trận chiến càng lúc càng gần, từ lâu hai tay của Hà Bạng đầm đìa máu tươi. Đám Minh xà trong điện bị diệt trừ quá nửa, xác rắn chất đống như núi. Minh xà thượng cổ với bốn chiếc cánh lưng, lạnh lùng nhìn mọi người. Người của Giang gia phát ra bất thường của Giang Hạo Nhiên, Dung Trần Tử vừa liếc mắt nhìn thấy Hà Bạng bò ra từ phía sau lưng Minh xà. Quả dám tin vào mắt mình, vẫn còn Hà Bạng khác đứng cạnh , thân hình nóng bỏng, giọng kiều. So với nàng, Hà Bạng bò ra kia quả giống như cái xác bẩn thỉu. Nhưng vừa nhìn Dung Trần Tử nhận ra đó mới chính là nàng. Mặc kệ khuôn mặt dính đầy máu, ánh mắt của nàng vẫn trong veo, tươi sáng như xưa. Bên trong vẻ đau khổ đầy nhẫn thậm chí còn mang theo chút đắc ý, giống như chống nạnh hét lớn: “Chết tiệt, Minh xà thối, lão tử vẫn cứ bò ra đấy!”.


      Nàng cười rồi giơ cây pháp trượng lên, Dung Trần Tử nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười bên môi, nhưng mắt lại rơi lệ. nhắm mắt lại, quay người ôm lấy Hà Bạng giả mạo bên người, trong khoảng khắc thanh đao hình chóp đâm tới liền tung ra quyền, cú thốn kình [1] này đánh nát cả thân người che chắn của nàng ta lẫn xác rắn bên trong ngực. Ngay cả cơ thịt dưới da cũng nát vụn thành huyết bọt, nhưng da lại may mảy bị tổn hại. Con Minh xà đực vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, nó vỗ bốn cái cánh, như muốn phun lửa.

      [1] Thốn kình là đòn đánh cần lấy đà ở trong khoảng cách rất gần, tốc độ cực nhanh và sức công phá rất mạnh.

      Hà Bạng nhấc pháp trượng lên, tia sáng đỏ rực tanh nồng chiếu sáng cả đại điện, đến lúc ấy Minh xà mới phát ra tồn tại của nàng. Nó cũng hoảng sợ, vội vàng vung đuôi lên cuốn lấy nàng. Nó dùng sức cuốn rất chặt, cả người đều cuộn tròn lại với nhau. “Tiểu Hà!”. Dung Trần Tử gào lên thê lương, nhưng Hà Bạng thể nào trả lời được nữa. Từng tấc xương cốt của nàng bị thân rắn vặn xoắn đến vỡ nát, nhưng có máu, giọt máu nào hết.


      Nàng nhắm mắt lại, muốn dáng vẻ lúc chết của mình quá xấu xí. Minh xà vẫn còn muốn phong, thủy linh tinh, cho cùng đó là bảo vật chỉ có thể gặp chứ thể cầu. Nó cuốn Hà Bạng đến phía trước, nhưng rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh hãi. Hà Bạng khẽ nhếch môi gì, sau đó bỗng tiếng nổ ầm ầm cực lớn vang lên, toàn bộ đại điện đều chấn động nảy dựng lên.

      trời sương máu.

      Máu thịt bay khắp nơi bao phủ khắp đại sảnh, thấp thoáng còn thấy cả mảnh vụn của pháp trượng. Trai nước ngàn năm, ai mà biết được trong vỏ của nàng tích trữ bao nhiêu trân châu? Tất cả nổ tung, dù cho đó có là thần thú Minh xà thượng cổ nữa, suy cho cùng cũng vẫn là thân thể có máu thịt, sao có thể chống lại được? Thân rắn của nó bị nổ khiến khắp nơi thủng lỗ chỗ, nội tạng văng ra bốn phía, khiến cảnh tượng nơi này càng trở nên khủng khiếp đáng sợ. Nó điên cuồng muốn tìm phần tay chân cụt của Hà Bạng để tiếp tục xé nàng ra nát vụn, sau đó nó gặp Dung Trần Tử cũng điên dại giống mình. cần phải so đo tính toán bên chính bên tà nữa rồi, ánh mắt Dung Trần Tử như muốn nứt toác ra, sử dụng toàn bộ số bùa chú vàng kim có người, đạo pháp gì chứ, thiên cương gì chứ, luân thường gì nữa chứ? Trong mắt chỉ còn lại trời mưa máu. Trong trí nhớ của , nụ cười của nàng đẹp như hoa nở, giọng kiều giòn tan: “Tri quan, ta lừa ngươi đâu… Ta thích ngươi”.

      Tại sao chỉ chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào nhất, cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng, khi thể nào vãn hồi được nữa, mới chịu tin tưởng?

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 12: Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa (5)
      [​IMG]
      Giang Hạo Nhiên ở trong góc tìm được thân thể Hà Bạng, da thịt mềm mịn còn chỗ nào nguyên vẹn nữa. Con ngươi của nàng hoàn toàn mất tiêu cự, giọng vừa thô sạn vừa khàn khàn, giống như tiếng binh khí bằng sắt cọ vào nhau. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua đây chính là thời khắc nhếch nhác thảm hại nhất của con quái cái đẹp. Nhưng nàng lại cười, nàng nhìn thấy ai, nghe thấy bất cứ thanh nào, nàng vẫn cười: “Lúc ta vẫn còn lòng, chẳng thể gặp được người lòng với mình. Cuối cùng sau này gặp được rồi, lại bị ghét bỏ vì lòng”.


      Giang Hạo Nhiên che miệng vết thương cho nàng, nhưng vết thương người nàng quá nhiều. chỉ có thể nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp rạn nứt rồi vỡ vụn. Hà Bạng vẫn còn thở, nhưng cơ thể… dần dần còn cảm nhận được cơn đau nữa.


      Con rắn ba mắt nền xanh lục vân đen chầm chậm bò đến bên Hà Bạng, nhìn thấy thương thế của nàng, nó trợn mắt nổi lên lời. Hà Bạng mỉm cười yếu ớt: “Dung Trần Tử… có thể đánh thắng được Minh xà ?”.


      Giang Hạo Nhiên nắm lấy tay nàng, áp mặt vào tai nàng, con rắn ba mắt thấy thế, cúi đầu truyền đạt lại: “Có thể”’


      “Vậy tốt… Vậy tốt”. Nàng ghé sát vào con rắn ba mắt cách khó khăn, cánh môi khẽ mấp máy gì đó. Giang Hạo Nhiên nghe . Sau đó nàng lại ghé sát vào bên tai Giang Hạo Nhiên, giọng như mê man: “Giang Hạo Nhiên, ra từ lâu ta còn hận chàng nữa rồi”.


      Giang Hạo Nhiên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm thả tay nàng ra, cổ tay trắng nõn liền lẳng lặng buông thõng.


      luồng ánh sáng vàng kim trút xuống, thân thể của Minh xà thể nào chống đỡ được thêm nữa, nó có cách nào để khống chế được ngọn lửa do chính mình phun ra, những con Minh xà con ở gần đó đều bị ngọn lửa của nó thiêu đốt, bắt đầu bốc cháy. có Hà Bạng điều khiển nước, nhiệt độ dưới lòng đất cao tới đáng sợ, số Thủy tộc tu vi yếu sớm thể trụ được nữa, choáng váng ngã đất. Linh hồn của Minh xà rời khỏi cơ thể, hóa thành luồng ánh sáng màu vàng kim, định độn thổ thoát khỏi đại điện. Đối phó với linh hồn là sở trưởng của Dung Trần Tử, kiếm của như luồng sáng chợt lóe lên, đâm nhát xuyên thẳng qua hồn phách màu vàng kim của Minh xà. Nó kêu lên tiếng thảm thiết, nhưng vẫn kịp trốn xuống huyệt động dưới chân núi.


      Dung Trần Tử đuổi theo, Diệp Điềm yên tâm, vội vàng kéo Trang Thiếu Khâm chạy theo. Trang Thiếu Khâm nhìn thi thể vỡ nát của Hà Bạng trong góc phòng, dường như suy nghĩ điều gì đó: “Muội có cảm thấy cảnh tượng này hơi quen mắt ?”.


      Diệp Điềm lo lắng, giậm chân: “ là lúc nào rồi mà huynh vẫn còn đứng ở đây? Sư ca đuổi theo !”.


      Trang Thiếu Khâm tìm tìm lại mặt đất, Diệp Điềm cuống đến phát khóc: “Huynh muội !”.


      Trang Thiếu Khâm cũng bận tâm - giờ Dung Trần Tử như hóa thành ma quỷ, Minh xà bị thương thể là đối thủ của . Bên trong đại điện la liệt chân tay cụt lủn máu thịt vương vãi, thân thể to lớn của Minh xà bị vứt sang bên, ngay cả bốn cái cánh lưng của nó cũng bị chưởng phong làm cho bị thương, thủng lỗ chỗ khắp nơi. Trang Thiếu Khâm tiến lại gần Minh xà, kiểm tra xung quanh nhưng thấy có gì khác thường. Con mắt thứ ba của Minh xà, trong truyền thuyết rằng có thể thông dương, giờ khép chặt.


      thò tay ra sờ thử, mắt rắn liền chảy máu. Trang Thiếu Khâm khẽ thở dài, chẳng trách sức lực của Minh xà đột nhiên suy giảm, ra con mắt chính giữa bị thương. nhàng bóc lớp màng mỏng màu xanh xám phủ đầy vảy rắn ra, con mắt ở phía dưới hoàn toàn bị vỡ nát, chỉ thấy đầm đìa máu tươi và vật thể màu đen.


      Trang Thiếu Khâm xé góc áo, lót vào tay rồi lôi vật đó ra, máu trong mắt con rắn như dòng suối phun trào, nhưng coi như , đứng dậy, lời.
      Pe Mick, tuhuvameomun, longtran27104 others thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 13: Đa tình khổ hơn vô tình biết bao (1)
      [​IMG]
      Nếu ta chàng, ta phải nhớ mong chàng, phải ghen tị với những người con ở bên cạnh chàng, cũng mất lòng tự tin cùng dũng khí đấu tranh.

      Nếu ta có thể chàng, vậy tốt biết bao.


      Từ lúc Minh xà chết đến giờ được ba ngày, quan phủ và Đạo tông cùng nhau thanh trừ số trứng rắn ở dưới núi Trường Cương, rồi thiết lập núi Trường Cương thành cấm địa, đề phòng lại có trứng rắn lọt lưới mượn khí nở thành người. Dân cư trong trấn Lăng Hà tuy vẫn đắm chìm trong nỗi niềm bi thương của việc mất người thân, nhưng cũng đều trở lại quê cũ, tiếp tục sinh sống. Nhưng trước sau trong Thanh Hư quan lại thể xua được nỗi ám ảnh mà Minh xà đem đến. Dung Trần Tử bế quan trong hang Vô Lượng, ngay cả Diệp Điềm cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Trong khi Diệp Điềm cứ lo lắng sốt sắng mãi, Trang Thiếu Khâm lại hơi do dự. móc ra được vật có vỏ ngoài màu đen xám, cỡ bằng nắm tay em bé, từ trong mắt của Minh xà. Cuối cùng hiểu ra tại sao thứ đó nhìn lại quen mắt - Luồng ánh sáng màu đỏ vàng kia, ra phải là máu của Hà Bạng hay hồn phách của Minh xà, mà chính là tường vân độ kiếp thành công. Vì tình hình lúc đó hỗn loạn, khiến mọi người nghĩ đến mà thôi. Tiên đạo có từ ngữ “tái sinh kiếp sau”, để , giờ Hà Bạng với kích thước chỉ bằng nắm tay em bé này còn là Hà Bạng nữa, nàng là thần tiên. Chẳng trách lần trước chỉ dựa vào thiên thủy linh tinh mà cũng có thể duy trì được nguyên thần của nàng sống được qua mấy ngày mấy đêm liền, giờ lại có cả phong, thủy linh tinh trong người, mà mới lúc tắt thở. ra là tái sinh. Chỉ là nàng ta ràng muốn tu tiên, vậy tại sao lại trải qua tiên kiếp nhỉ?

      Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như thế, bởi do dự.

      Diệp Điềm lại tới tìm, mở cửa rồi kéo Diệp Điềm vào phòng, chiếc bàn tròn ngoài bộ ấm chén ra, còn thứ có màu đen xám. Khuôn mặt Diệp Điềm đầy vẻ tức giận: “Giờ là lúc nào rồi, huynh còn mau nghĩ ra cách gì đó !”.

      Trang Khiếu Khâm nhún nhún vai, chỉ chỉ nàng nhìn về cái bàn. Ánh mắt Diệp Điềm đảo tới cái bàn tròn, sau đó nàng chau mày lại: “Huynh… Huynh nghĩ rằng tìm bừa con trai về, có thể khiến sư ca phấn chấn lên đấy chứ?”. Nàng lót chiếc khăn nhung vào tay rồi nhấc con trai đó lên, cẩn thận xem xét: “Có lẽ cũng có thể che mắt được đấy, nhưng hơi phải”.

      Trang Thiếu Khâm thở dài: “ vớ vẩn gì vậy? Muội cứ đưa cho đại sư huynh, huynh ấy tự khắc hiểu”.

      Diệp Điềm vẫn hiểu: “Nhưng đúng là hơi mà, huynh ấy có là thằng ngốc cũng tin đâu!”.

      Trang Thiếu Khâm để ý đến nàng nữa: “Ta quay về cung trước đây. Ta lâu quá rồi, chuyện giờ xong, cũng nên thôi”. lơ đãng liếc nhìn con trai tay Diệp Điềm lát, rồi từ từ hướng ánh mắt nơi khác, “Điều muội nên làm chính là ngăn cho tin tức về nàng ta phát tán rộng rãi ra ngoài. giờ Nội tu như thế nhất định khiến khắp nơi xảy ra cướp đoạt. Sư huynh biết lời ngon tiếng ngọt, chỉ e dỗ dành được nàng ta, tranh được với người khác đâu”.

      thu dọn đồ đạc, rồi dẫn theo hai tên đệ tử xuống núi. Diệp Điềm vẫn cầm con trai trong tay. Vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ, nàng đánh giá nó rất lâu, cuối cùng cẩn thận dè dặt gọi tiếng: “Trai nước xấu xa? Có ?”.

      Con trai to bằng nắm tay em bé trong tay nàng mảy may nhúc nhích, giống hệt như cục đá đen đúa, Diệp Điềm vẫn cảm thấy hơi mạo hiểm. Trang Thiếu Khâm trước giờ là người tùy tiện phóng túng, nếu chỉ là con trai hoang huynh ấy nhặt bừa từ trong khe suối nào đó, phải sư ca nhìn vật nhớ người sao? , là nhìn vật nhớ trai chứ?

      Nàng lo nghĩ hồi, vẫn thấy cách này quá tệ, nhưng nếu… nàng ôm chút hi vọng mong manh, nếu đây là Hà Bạng, biết sư ca vui mừng đến mức nào? Nàng vừa cắn răng, vừa giậm chân: “Chỉ dựa vào ngươi thôi đấy, người ta là trai, ngươi cũng là trai, ngươi nhất định phải cố lên!”.

      Trước cửa hang Vô Lượng, Diệp Điềm gõ lên cánh cửa đá, nhưng ai trả lời. Nàng đành phải hét lớn: “Sư ca, muội tìm thấy Hà Bạng rồi, huynh mau mở cửa !”.

      Vẫn có động tĩnh, nàng cuống quá, liền sai Thanh Huyền, Thanh Tố phá cửa đá ra. Cả Thanh Huyền, Thanh Tố đều nghi ngờ: “Sư … người tìm thấy nàng trai tinh kia sao?”.

      Diệp Điềm nghĩ thứ tay nàng cũng là trai, liền hùng hồn : “Phí lời! Mau phá cửa ”.

      Đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan suốt mấy ngày nay thấp thỏm yên, cứ mải lo lắng cho sư phụ, giờ thấy việc có thể xoay chuyển theo chiều hướng tốt hơn, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình hăng hái, chỉ loáng cái phá vỡ được cánh cửa đá. Diệp Điềm xông vào, thấy Dung Trần Tử ngồi chiếc giường băng, cũng lời nào, nàng lấy hết dũng khí, chìa con trai to bằng nắm tay em bé trong tay ra, : “Sư ca! Muội… Muội tìm thấy rồi, nàng ta ở đây này!”.

      Lúc đầu Dung Trần Tử sững người, sau đó nhìn kĩ thứ ở trong lòng bàn tay Diệp Điềm. Thứ đó rất bé, hình tròn màu đen xám, cuộn mình trong vỏ hề động đậy, giống như hòn đá cuội nho . từ từ đứng dậy, cả người hơi run rẩy. Diệp Điềm căng thẳng chăm chú nhìn vẻ mặt của - phải chứ, có thể cố được sao?

      Dung Trần Tử chầm chậm đưa tay ra. có thể cảm nhận được luồng linh khí thần tiên bao phủ lên toàn bộ thứ tròn tròn nhắn kia.

      ra là vậy, ra là vậy.

      nâng niu Hà Bạng nhắn trong lòng bàn tay, đây mới là trân bảo của . vùi đầu xuống động tác vô cùng nhàng khẽ hôn lên lớp vỏ ngoài của nó, cả người đám tiểu đạo sĩ cứng đờ - Sư phụ… liệu có phải phải bị khủng hoảng tâm lí đến phát điên rồi ?

      Dung Trần Tử bước nhanh về phòng ngủ, sốt sắng lệnh cho Thanh Huyền chuẩn bị nước, thêm đường. Đám tiểu đạo sĩ cũng có chút bán tín bán nghi - Lẽ nào đó là Hà Bạng sao?

      Lời của sư phụ thể nghe, mọi người vội vàng lấy nước. Đích thân Thanh Huyền chạy lên tận đỉnh núi Lăng Hà, lấy thứ nước ngọt mát nhất từ con suối trong núi, đổ đầy ang. Dung Trần Tử đặt Hà Bạng lên giường của mình, dùng cái bát múc nửa bát nước, cho vào đó lá bùa Thanh trọc, rồi lại hòa thêm hai thìa đường cát.

      Vỏ ngoài của Hà Bạng rất khô, liền nhúng ướt cái khăn rồi vắt cho hơi ráo, sau đó nhàng đắp lên vỏ cho nàng. Dường như cảm nhận được hơi nước ở bên ngoài, cuối cùng nàng cũng chịu nhúc nhích, dù chỉ là động tác rất khẽ thôi, nhưng cũng khiến niềm vui sướng tràn ra trong ánh mắt Dung Trần Tử.

      Đắp khăn lên vỏ xong, nhúng ướt chiếc thìa gỗ, rồi từng giọt từng giọt lên thân người Hà Bạng. Chỉ thoáng chốc nước thấm vào trong vỏ trai. Hà Bạng cảm nhận được. Nàng liền hé mở vỏ ra tạo thành khe hở , tiếp nhận từng giọt nước . Dung Trần Tử lại bón cho nàng thêm mấy giọt nữa. Diệp Điềm khẽ mở miệng, cũng bởi sợ nàng giật mình: “ là nàng ta sao?”.

      “Ừ”. Dung Trần Tử gật đầu khẳng định. Trái tim Diệp Điềm nhảy nhót mừng vui, giống như sau cơn mưa tối tăm rả rích suốt thời gian dài cuối cùng bầu trời có nắng. Nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Để muội bảo mọi người bưng thêm nước đến”.

      Dung Trần Tử giơ tay ra ngăn lại: “Lúc này nàng ấy chịu nổi đâu, thân thể bị thương tổn quá nghiêm trọng, còn tiên thể bây giờ lại yếu ớt. Cung cấp quá mức, chỉ gây hại đến tiên cơ của nàng ấy thôi”.

      Diệp Điềm vô cùng tín nhiệm Dung Trần Tử, nghe vậy lập tức thấy hơi khó xử: “Vậy phải làm thế nào mới được?”.

      Khóe miệng Dung Trần Tử thoáng lộ ra ý cười, chỉ duy nhất ở trước mặt Hà Bạng, mới có nụ cười dịu dàng đầy chiều như vậy. lát sau với vẻ lưu luyến thể xa rời : “Từ từ nuôi vậy”.

      Đối với Thanh Hư quan mà , ngày này mới là ngày giành được thắng lợi chân chính, mới là ngày thực nên ăn mừng.

      Dung Trần Tử bón cho Hà Bạng mười mấy lần, lần nào cũng chỉ bón chút xíu nước. Số lần bón nhiều nên dường như Hà Bạng cũng biết rằng ở chỗ có nước. Nàng bèn bò đến trước mặt Dung Trần Tử, ngừng kẹp ngón tay . Nhưng vỏ trai quá , nên có uy lực gì đáng kể, Dung Trần Tử cũng thấy đau lắm, nên để mặc cho nàng chơi. Nàng kẹp hồi lâu, thấy có nước nữa, liền bật khóc nức nở.

      Dung Trần Tử nhàng vuốt ve vỏ trai của nàng: “Đừng khóc, nhanh chóng ổn cả thôi”.

      Nàng nín, có thính giác, có thị giác, lại hiểu tiếng người, chỉ biết khóc, khóc rất lâu, rồi lại bò đến tiếp tục kẹp lấy ngón tay Dung Trần Tử.

      Cả đêm nàng ngủ, vừa kẹp vừa cắn, cuối cùng ngón trỏ của Dung Trần Tử cũng bị nàng cắn rách. Nàng tham lam mút máu của , nhưng vết rách quá , nên bao lâu sau máu chảy nữa. Nàng lại mệt đến nỗi chẳng còn sức lực đâu để vần vò tiếp, đành phải ngừng khóc. khóc hơn giờ, rốt cuộc buồn ngủ quá, nàng co người lại trong vỏ trai nặng nề thiếp . trong cơn mơ màng, giọt nước rơi vỏ trai. Nàng liếm liếm thử, nhưng những phát ra giọt nước này hề ngọt mát, mà lại có vị mặn chát.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 13: Đa tình khổ hơn vô tình biết bao (2)
      [​IMG]
      Sáng sớm, Diệp Điềm bưng bữa sáng bước vào phòng, vẫn là mấy món rau dưa cháo trắng, còn có bát canh chim cu gáy hầm nấm, chỉ có nước mà có cái. Nhưng lần này là canh cu gáy. Dung Trần Tử bón cho nàng trước thìa, rồi mới cùng Diệp Điềm dùng bữa sáng. Hà Bạng cảm thấy xung quanh đây nhất định là có nguồn nước, nên nàng tìm tới tìm lui giường, còn cắn hỏng cả túi càn khôn của Dung Trần Tử.

      Dung Trần Tử ăn cơm nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại để ý đến nàng. Giờ nàng đọ sức với cái gối của - Chất liệu của thứ này khác hẳn, bên trong nhất định là có nước. Nàng làm phải làm cho đến cùng. Diệp Điềm thấy vậy phì cười ra tiếng: “Sư ca, nàng ta khát lắm rồi, huynh bón thêm cho nàng ta chút nữa ”.

      Đáy mắt Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: “Mỗi ngày bón nhiều thêm chút, có vậy thân thể của nàng ấy mới chịu được”.

      Hà Bạng kẹp cả nửa ngày, cuối cùng chấp nhận rằng mình thể kẹp được cái gối trúc của Dung Trần Tử, nàng liền bắt đầu chuẩn bị sơ tán khỏi cái nơi chẳng có tí nguồn nước nào này. Dung Trần Tử thấy nàng sắp sửa bò đến rìa giường, sợ nàng ngã, vội vàng đưa tay đỡ nàng lên, rồi đặt ở bàn. Nàng nhanh chóng phát ra có bát canh chim cu gáy hầm nấm, lập tức quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh nữa, liều mạng bò về phía bát canh. Dung Trần Tử giữ chặt nàng trong tay, chỉ mới qua đêm, mà dường như nàng lớn hơn được chút rồi, ngay cả Diệp Điềm cũng nhận ra: “Sư ca, nàng ta lớn hơn rồi!”.

      Dung Trần Tử để tâm đến hành động giãy giụa đến tuyệt vọng của nàng, lại đặt nàng trở lại giường, còn dùng chăn bao quanh. Chân rìu của nàng được, quýnh quáng cất tiếng khóc nỉ non. Tiếng khóc của nàng cũng to lắm, giống như tiếng của con chim non. Dung Trần Tử cầm mấy hạt cơm bón cho nàng, nàng vừa khóc vừa hé vỏ trai ra ăn cơm, thỉnh thoảng lại sụt sịt.

      Cuối cùng Diệp Điềm cũng tin - Thứ này nhất định là nàng ta, nếu giả cho đổi lại!

      Bắt đầu từ ngày mai Thanh Hư quan tiếp đón khách hành hương từ khắp mọi nơi tới đây, dân trong thôn tuy sống sót sau kiếp nạn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nên cũng năng tới. ít người còn rước thỉnh những pho tượng thần Phật về nhà để thờ cúng, nên Dung Trần Tử thể tránh được việc phải chủ trì nghi thức Khai quang tượng thần Phật [1]. yên tâm về Hà Bạng, nhưng lại sợ phụ tấm lòng luôn hướng đạo của dân trong thôn. Cuối cùng Thanh Huyền đề nghị, mỗi ngày lúc Dung Trần chủ trì nghi thức ở đạo trường, bố trí cho Hà Bạng nằm trong đại đỉnh đặt ở chính giữa đạo trường. Cái đỉnh bát quái này sâu cỡ ngang người, để nàng ở đó, là có chỗ để nàng chơi, hai là nàng cũng trèo ra được. Nhưng có vẻ nàng thích chỗ này, ngày nào ở bên trong cũng khóc lóc nỉ non, từ khi sinh ra tính cách của nàng hoàn toàn giống với Hà Bạng, có duy nhất kĩ năng bẩm sinh chính là khóc. Trước mặt đám đệ tử và khách hành hương, Dung Trần Tử tiện dỗ dành, nhưng tâm trí lại hoàn toàn bị rối loạn. Thỉnh thoảng trong lúc giảng kinh luận đạo, đột nhiên lại quên mất câu sau.

      [1] Nghi thức khai quang tượng thần Phật là nghi lễ đưa thần lực của thần Phật an ngự vào trong bức tượng, như vậy những loại ma quỷ nhập vào đó để hưởng hương khói và cúng bái. Ý nghĩa của việc này là làm tăng linh khí của pho tượng trước khi thờ cúng.

      Diệp Điềm dù sao cũng nhàn rỗi, liền đổi tay cho Dung Trần Tử, lúc bận việc chơi đùa cùng Hà Bạng. Nếu như trước đây Diệp Điềm có thiện cảm với Hà Bạng, giờ đối với Hà Bạng nàng quả là hận đến tận xương tủy. Nàng cũng biết là từ bao giờ Hà Bạng lại có thể nhàm chán đến mức độ ấy - Ngày nào nàng ta cũng bò tới bò lui đất, khắc cũng nghỉ. Càng đáng sợ hơn là mỗi khi vỏ trai cơ hồ bị ngứa đến cuống quýt, nàng ta kẹp thứ này kẹp thứ kia. Hơn nữa, nàng ta kẹp đồ thành kĩ xảo - Dù là đồ làm bằng chất liệu nào nữa, nàng ta biết cách làm thế nào để dễ dàng cắn cho hỏng. Diệp Điềm muốn mắng nàng, nàng lại nghe hiểu, muốn đánh nàng. Diệp Điềm lại sợ đánh hỏng vỏ trai của nàng, tức đến nỗi đầu tóc như bốc khói.

      Dung Trần Tử sắp xếp lịch cho nàng rất cẩn thận, cứ cách canh giờ bón lần, mỗi lần bón bát . Trước khi bón phải hòa bùa Thanh trọc, và cho thêm vào hai thìa đường. Với tần suất như vậy mà nàng vẫn thường xuyên tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, chỉ để ý chút thôi là định bò rồi.

      Diệp Điềm chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, nhưng nay ngày nào cũng phải để mắt tới Hà Bạng, nàng quá mệt! giờ Hà Bạng to bằng lòng bàn tay người lớn, nhưng Diệp Điềm vẫn sợ giẫm phải nàng, mỗi ngày phải trông chừng nàng như trông chừng đứa bé lên ba. Diệp Điềm thề rằng nàng dù có trông coi lò luyện đan cho nhị sư huynh cũng tốn công tốn sức đến thế, phải hi sinh toàn bộ thời gian ngủ trưa.

      Nhưng Hà Bạng vẫn vui vẻ, chỉ cần nàng hơi lơ là thôi, là Hà Bạng phá hoại bò thẳng về phía cửa ra vào.

      Vẫn là Thanh Huyền thấy sư mình đau đầu, nên mới nghĩ ra cách - Làm cho nàng mấy món đồ chơi, vừa là có thứ để kẹp lại vừa mới mẻ, có lẽ an tĩnh hơn. bàn bạc với các sư đệ hồi lâu, cuối cùng các đệ tử trong Thanh Hư quan chọn ra người khéo tay nhất, dùng cỏ lau và cỏ tranh bện thành rất nhiều những thứ như châu chấu, gà trống, dế mèn. Quả nhiên Hà Bạng rất thích. Thanh Tố lại dẫn các sư đệ gấp đống lợn con, thỏ con gì gì đó, để nàng từ sáng đến tối đều có đồ để chơi.

      Hàng ngày Hà Bạng ở trong phòng Diệp Điềm, nếu phải kẹp mấy cái bánh nếp gấp bằng giấy bò tới bò lui, là ngậm châu chấu cỏ kẹp cắn hết sức mình. Quả nhiên cả ngày nàng muốn bò ra ngoài nữa. Diệp Điềm cũng vì thế mà thở phào nhõm, thỉnh thoảng chợp mắt, đánh giấc ngắn ngủi gì gì đó, cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng nàng chỉ mới cẩn thận chút thôi, chân rìu mềm mịn của Hà Bạng bị cỏ tranh cứa rách. Lúc ấy nàng ta cũng rất an phận, suốt cả nửa ngày đều chui vào trong vỏ mảy may nhúc nhích. Diệp Điềm giống như con mèo đánh vỡ bình hoa, thấp thỏm yên. Suy cho cùng sư ca nhờ cậy mình trông nom, sao mình lại có thể để chân của nàng ta bị cứa được cơ chứ. Diệp Điềm bèn phá lệ bón thêm cho Hà Bạng bát nước nữa, Hà Bạng trốn trong vỏ ra, lúc uống nước cũng có khóc nhưng tiếng khóc rất . Diệp Điềm sợ Dung Trần Tử biết chuyện bị lên lớp, nên lén bón thêm mấy bát nước nữa. Hà Bạng càng uống lại càng muốn thêm, dần dần cũng nhanh nhẹn hơn lên.

      Diệp Điềm xoa xoa hai tay, cảm thấy ra Hà Bạng cũng phải là khó nuôi… chỉ cần cho uống đủ nước thôi. Hễ dừng bón nước là Hà Bạng lại khóc, Diệp Điềm cũng bất tri bất giác bón nhiều thêm nữa. Dung Trần Tử dẫn đám đệ tử đọc kinh buổi tối xong, đến phòng Diệp Điềm đón Hà Bạng về, liền thấy nàng… hình như hoạt bát bằng lúc trước. Nhưng lại đoán có lẽ đám đệ tử gấp nhiều đồ chơi quá, nàng chơi mệt, nên cũng để ý lắm. Diệp Điềm trong lòng chột dạ, cũng nào dám nhiều.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 13: Đa tình khổ hơn vô tình biết bao (3)
      [​IMG]
      Buổi tối, Dung Trần Tử ngồi thiền xong, ôm Hà Bạng vào lòng, Hà Bạng vẫn trốn trong vỏ chịu nhúc nhích. nhàng vuốt ve những đường vân dày mịn vỏ của nàng, : “Đừng bò lung tung suốt cả ngày nữa nhé… mau lớn nhanh, đợi nàng lớn hơn rồi, ta dẫn nàng xuống núi xem hội chùa”.

      Hà Bạng vẫn để tâm, đến tận cuối ngày nàng vẫn cứ phun bong bóng mãi. Dung Trần Tử chỉ cho rằng tinh thần nàng khỏe, nên cũng nhiều với nàng nữa, vòng cánh tay lại rồi đặt nàng nằm bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa đêm tỉnh giấc, thấy ống tay áo của mình mát mát, thò tay ra sờ, thấy ẩm ướt. chỉ nghĩ do Hà Bạng nghịch ngợm chút thôi, nên khẽ khàng vỗ lên vỏ trai của nàng: “Ngoan ngoãn ngủ nào”.

      ngờ vỏ trai dưới lòng bàn tay lại mở ra, nàng phun ra rất nhiều nước. Dung Trần Tử khoác thêm áo ngồi dậy, xoay ngọn đèn tường lại, mới phát ra nàng nôn. chỉ vào Hà Bạng giáo huấn: “Nàng uống trộm nước?”.

      Có vẻ như Hà Bạng rất khó chịu, vỏ trai trương lên, lại phun tiếp vũng nước nữa.

      Dung Trần Tử dám chậm trễ, lập tức cầm ngọn đèn dầu bàn châm lửa, rồi lấy chiếc khăn ẩm cuốn nàng lại, sau đó để cách ngọn lửa khoảng xa xa rồi hong. Chỉ lát sau nước bốc hơi rất nhanh, nhưng hình như Hà Bạng lại vô cùng hoảng sợ, tiếng khóc của nàng hơi giống tiếng kêu chói tai của loài cú đêm. Dung Trần Tử giật nảy mình, cuống quýt đặt nàng lại giường, cả lớp vỏ trai của nàng đều run rẩy dữ dội. Dung Trần Tử liền áp chặt nàng vào lồng ngực mình, sau khi khẽ điều tức xong, liền sử dụng thuật Huyền thiên phù hỏa tiêu hao lượng nước thừa trong cơ thể cho nàng. Sau khi liên tục vận công suốt canh giờ, cả người Dung Trần Tử ướt đẫm, lúc ấy Hà Bạng mới thấy dễ chịu hơn, bắt đầu nhả bong bóng.

      Ngày hôm sau, Dung Trần Tử ngủ đến tận cuối giờ Thìn, đám tiểu đạo sĩ hiếm khi nhìn thấy sư phụ dậy muộn như vậy, còn tưởng rằng Hà Bạng khôi phục lại hình dáng con người. Lúc giao Hà Bạng cho Diệp Điềm, Dung Trần Tử dặn dò suốt lượt: “Đừng để nàng ấy dính nước, cũng được bón quá nhiều nước, nàng ấy biết thế nào là no là đói, nên cứ bón lượng nước vừa đủ là được. Còn nữa được để cho nàng ấy chơi những thứ quá bé quá , hôm qua nàng ấy còn nôn ra cả mấy con châu chấu rơm đấy”.

      Trong lòng Diệp Điềm có tật, nên dĩ nhiên dám nhiều. Nàng bèn thu dọn hết những thứ dễ cứa vào khiến Hà Bạng bị thương và những món đồ dễ bị nàng ta nuốt phải trong phòng . Thanh Huyền và Thanh Tố cùng nhau bàn bạc, lại dẫn các sư đệ bện dây thừng đỏ thành đồ chơi, đều bện to, chí ít là vỏ trai của nàng cũng chứa được, có vậy mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề giải trí tinh thần cho Hà Bạng. Vết thương chân rìu của Hà Bạng mãi khỏi, Diệp Điềm sợ Dung Trần Tử phát ra, nhưng cũng tìm ra cách nào để chữa trị. Cũng may là ngày nào Thanh Vận cũng làm món canh chim gáy hầm nấm, nàng chỉ cần được uống canh, khóc nữa. Diệp Điềm dám cho nàng uống quá nhiều, mỗi lần chỉ bón chút . Sau đó số lần nhiều lên, do bón nhiều nên lâu dần cũng có được chút kinh nghiệm. Cơn đói của Hà Bạng phá hoại này cũng chia làm mấy sao, thông thường là có sáu sao. Nếu mở vỏ liên tiếp ba lần, nghĩa là nàng đói lắm, chỉ cần cho ăn hương ăn hoa thôi là được. Nếu mở vỏ liên tiếp từ bốn đến sáu lần, nghĩa là nàng rất đói, phải bón đầy bụng mới xong.

      Diệp Điềm cười khép miệng lại được, kể chuyện này cho Dung Trần Tử nghe. Dung Trần Tử sờ sờ lên vỏ trai của nàng, cũng vừa cười vừa thở dài: “Tham ăn như vậy, trước đây lúc có ai bón làm sao sống được thế?”.

      Hà Bạng ngày lớn dần thêm, giờ dài được thước rồi. Diệp Điềm vô cùng vui thích, giống như chăm sóc con thú lâu ngày nên nảy sinh cảm tình vậy, nàng chăm sóc Hà Bạng vô cùng tỉ mỉ. Hà Bạng cũng rất quen thuộc với nàng, mỗi sáng sớm Dung Trần Tử rời giường, bón nước xong, vừa ôm nàng lên, là nàng biết ngay sắp được gặp Diệp Điềm.

      Lúc nàng hóa thành hình người rất lười, nhưng biến thành trai lại rất siêng năng chăm chỉ. Chẳng qua Diệp Điềm mới chỉ dẫn nàng đến thiện đường lần, vậy mà nàng ghi nhớ vị trí lại, hơn nữa còn biết hóa ra canh chim cu gáy hầm nấm mà ngày nào nàng cũng uống là bưng từ đây ra! Từ đó ngày nào nàng cũng vọng tưởng bò từ phòng Diệp Điềm đến thiện đường. Bình thường hễ Diệp Điềm chú ý là nàng bò thấy bóng dáng đâu, nhưng nếu cứ tìm dọc theo con đường dẫn tới thiện đường, nhất định là tìm được. Đám tiểu đạo sĩ trong Quan đều thành quen, mỗi lần đường trông thấy nàng bò quá đỗi vất vả, đều cúi xuống ôm nàng đoạn, đưa nàng đến đích mà nàng muốn đến. Vừa tới được thiện đường là nàng hưng phấn vô cùng, bò tới bò lui khắp nơi. Đám tiểu đạo sĩ ngay cả lúc hạ chân xuống cũng phải nhìn kĩ vì sợ giẫm trúng phải nàng. Ngay cả Thanh Trinh cũng thấy khó hiểu, vừa kéo bễ, vừa thắc mắc với Thanh Vận hầm canh cho Hà Bạng: “ phải sư phụ nàng ta độ kiếp thành tiên rồi sao…?”.

      Thanh Vận rất bình tĩnh đáp: “Có gì phải ngạc nhiên chứ, lúc nàng ta làm người đặc biệt… nên lúc thành tiên nhất định cũng vị thần tiên đặc biệt”.

      Thanh Trinh nhìn xuống Hà Bạng xám xịt dưới đất, ra sức kẹp chiếc quần ống túm của Thanh Vận, khuôn mặt bỗng trầm ngâm hẳn .

      Vào buổi tối tháng Hai, Lý Gia Tập lại xảy ra chuyện kì dị, Dung Trần Tử lo lắng vụ Minh xà còn để lại hậu họa, nên cực kì coi trọng, suốt cả đêm thu dọn đồ đạc chuẩn bị vội vàng lên đường. Hà Bạng vẫn ngủ rất say, xoa xoa lên vỏ trai của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Có muốn cùng với ta ?”. Hà Bạng mở vỏ - Sáng nay vẫn còn chưa được ăn canh chim cu gáy hầm nấm, nên giờ nàng muốn . Dung Trần Tử lắc lắc đầu: “Nàng ngoan ngoãn ở cùng tiểu Diệp, ta rồi về. Được ?”. Hà Bạng dường như hơi hiểu tiếng người, nhưng giống như con cún con, ngôn ngữ thông dụng nàng hiểu, còn phức tạp từ cũng vẫn hiểu. Dung Trần Tử xong, nàng liền chuẩn bị bò từ giường xuống, Dung Trần Tử vội ôm chặt lấy nàng: “Ta ôm nàng qua đó”.

      Bên ngoài trời còn chưa sáng, trong Quan vẫn tối đen như mực. Năm nay hoa đào nở muộn, đến giờ vẫn chưa tàn. Dung Trần Tử ôm nàng con đường lát đá, nửa đêm sương dày, ôm sát Hà Bạng vào lồng ngực của mình : “Sương vương hoa đào thơm mát vô cùng, có muốn nếm thử ?”.

      Hà Bạng ở trong lòng liền há vỏ ra, Dung Trần Tử bèn hái mấy bông hoa bón nước sương cho nàng, rồi nhàng căn dặn: “Ta có ở đây nàng phải ngoan ngoãn, nghe lời tiểu Diệp, được bò lung tung khắp nơi nhé”.Hà Bạng mải mê uống sương mai, thèm quan tâm tới . Nàng cảm thấy ở đây nhiều người như vậy nhưng người lòng dạ hẹp hòi nhất chính là Dung Trần Tử, còn Diệp Điềm và Thanh Vận chỉ cần nàng há vỏ ra mấy lần thôi, tốt xấu gì cũng bón chút đồ ăn cho nàng. Dung Trần Tử ngày nào cũng canh giờ, chưa đến giờ là dứt khoát cho ăn, dù nàng có há vỏ bao nhiêu lần nữa cũng cho. Huống hồ, lại thường xuyên ở đây, khó khăn lắm mới được nghịch đám đồ chơi lúc, vậy mà cứ hễ có việc là lại đưa nàng đến chỗ của Diệp Điềm. Nên Hà Bạng thân thiết với lắm. Nàng cũng hiểu tại sao buổi tối mình nhất định phải ngủ cùng với . Nếu như có thể ngủ cùng Thanh Vận tốt biết mấy, Thanh Vận biết làm rất nhiều món ăn ngon…

      Buổi tối sau khi Dung Trần Tử vừa , Hà Bạng cũng biến mất. Diệp Điềm lo lắng đến suýt ngất, nàng chẳng qua chỉ lấy cho Hà Bạng con búp bê vải, lúc nàng ta vẫn còn ngoan ngoãn ở giường, ai ngờ loáng cái, biết bò đằng nào rồi. Đám tiểu đạo sĩ lật tung mọi xó xỉnh trong Thanh Hư quan, tìm ra đến hai mươi mấy con trai núi, vậy thân hình, màu sắc đều rất giống nàng. So sánh suốt nửa ngày trời cũng nhìn ra được con nào là Hà Bạng, Diệp Điềm cuống đến phát khóc: “Hà Bạng xấu xa, rốt cuộc con nào mới là ?”.

      Rơi vào đường cùng, Thanh Vận bèn hiến cách rất hiệu quả, đó là làm hai viên thịt tôm rồi đem ra thử, nhưng hai mươi mấy con trai con nào há vỏ cả - Tất cả đều phải là Hà Bạng.

      Tìm nàng từ lúc trời tối cho đến tận khi sắc trời sáng, mọi người quyết định ăn sáng xong tiếp tục tìm. Thanh Vận quay về phòng thay quần áo, tìm thấy Hà Bạng ở dưới cái chăn được xếp thành hình đậu phụ của mình. Nàng trốn rất kĩ, nên vô cùng đắc ý, đến nửa đêm vẫn bướng bỉnh chịu nhúc nhích. Thanh Vận nhấc nàng lên. Lúc ấy tim gan đám tiểu đạo sĩ dưới trong Thanh Hư quan mới được thả rơi xuống bụng.

      Diệp Điềm ôm nàng vào lòng, rất lâu mới gõ gõ vào vỏ của nàng, : “Đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, ngộ nhỡ bị người ta đạp trúng phải làm sao!”.

      Hà Bạng liên tiếp mở vỏ đến sáu bảy lần liền - Nàng ngửi thấy mùi thơm của tôm viên! Cuối cùng Diệp Điềm cũng tìm được ra cách trị nàng. Diệp Điềm đặt tôm viên vào trong cái hộp, mỗi lần cho nàng ăn chút, cho ăn no, nàng canh giữ phần còn thừa, dù có dùng chổi đánh cũng lung tung.

      Sau khi Dung Trần Tử trở về, Hà Bạng nhận ra . Hôm ấy hoa đào trong Thanh Hư quan nở rộ, những cánh hoa hồng nhạt rụng rơi phiêu du theo gió. Dung Trần Tử mang cho Hà Bạng hạt hướng dương ngũ vị, Hà Bạng rất vui, nhưng lại nhất định để Dung Trần Tử bón cho nàng ăn. Hễ Dung Trần Tử chạm vào là nàng khóc, nàng muốn ngủ cùng Diệp Điềm. Diệp Điềm ngồi bóc hạt dưa, thấy vậy cười khép miệng lại được: “Sư ca à, huynh giỏi giang cái gì chứ, ngay cả nuôi con trai cũng biết!”.

      Dung Trần Tử rất đau buồn. Đêm đến, Hà Bạng chịu ngủ cùng , mỗi tối nàng đều ở giường của Diệp Điềm. Diệp Điềm đối xử với nàng rất tốt, còn làm riêng cho nàng cái khăn tắm để chà vỏ. Nghĩ đến việc vỏ nàng rất dễ bị khô, Diệp Điềm còn bôi lên lớp cao thơm giữ ẩm, khiến nàng cả ngày đều thơm ngào ngạt. Mỗi tối Diệp Điềm cho Hà Bạng ăn đêm, khiến Hà Bạng cứ đói là kẹp kéo loạn xạ góc áo của Diệp Điềm. Có lần Dung Trần Tử kiên quyết ôm nàng quay về phòng, kết quả là nàng khóc mãi cho đến tận nửa đêm, vẫn là Diệp Điềm yên tâm, lại tới bế nàng về.

      Dưới chăm sóc của Diệp Điềm, Hà Bạng lớn rất nhanh, đến trung tuần tháng Ba nàng dài được đến hai thước. Hôm ấy Dung Trần Tử đến Bạch Vân quan tham gia pháp hội, chỉ dẫn riêng mình Thanh Vận cùng. Thanh Huyền và Thanh Tố cứ cười trộm mãi - Ai bảo đệ lấy lòng Hà Bạng, chọc cho sư phụ mất hứng chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :