1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ôi, ghê tởm.khi nào chị mới đá rụng đc tên thái tử bẩn thỉu này đây
      Hitsuji thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Ôi, còn lâu lắm Bé Bi ạ >"<, chờ sốt cả ruột

      Chương 21. Chuyến săn Tây Sơn

      [​IMG]

      Vì phản kháng việc thái tử cưỡng bức, Lưu Văn Thanh bất đắc dĩ mới phải đập vỡ nghiên mực, sau đó còn suýt nữa bị Âu Dương Tuệ Như nghe thấy, tâm tình thay đổi nhanh chóng liên tục, cũng có chút mệt mỏi.




      vội vàng chào thái tử, sắc mặt trầm trở lại lều trại của mình, bên trong lều trại, giọng hỏi tùy thị cúi đầu hầu mình: “Bảo ngươi tìm nữ nhân tìm được chưa? Cũng nên để cho Hoàn Nhan Cảnh thoải mái chút, bằng , đến mức nghẹn quá khó tránh khỏi mất lý trí. Lần trước coi trọng Hoàng tỷ, may mắn Hoàng tỷ kịp lúc được điều đến bên cạnh Hoàn Nhan Bất Phá, mới tránh được kiếp.”

      Gã sai vặt kia ngẩng đầu lên, lộ ra hai mắt có ý ngoan độc ác liệt, “Bẩm thái tử, người tìm được rồi, cũng dạy dỗ thỏa đáng, hôm nay liền sắp xếp đến bên cạnh Hoàn Nhan Cảnh .”

      Lưu Văn Thanh gật đầu, vừa mở miệng giọng điệu liền trở nên trầm, “Cũng nên giống như Ngô thị vậy, chỉ giữ Dục Khánh cung được hai năm, sơ sẩy liền giao trở lại trong tay Âu Dương Tuệ Như, còn rơi vào tình cảnh bị biếm lãnh cung. Đáng tiếc, từ lúc nàng ta vào đó nhất định bị phế rồi. Hừ, lòng của nữ nhân hễ tham lam khó khống chế, đầu óc cũng trở nên ngu ngốc!”

      Gã sai vặt kia dập đầu, xin lỗi: “Ty chức làm việc thành, xin thái tử trách phạt. Lần này nhất định phụ lòng thái tử.”

      Lưu Văn Thanh vẫy tay, vẻ mặt kiên nhẫn, “Thôi quên , lần này tạm tha cho ngươi, có lần sau! Hầu hạ thay quần áo .”

      Gác chuyện Lưu Văn Thanh mưu tính toán sang bên, Âu Dương Tuệ Như rời khỏi lều trại thái tử, ra ngoài xa, xác định xung quanh ai khác mới bình tĩnh nhìn về phía Tần ma ma bên cạnh, nghiêm giọng: “Ma ma, chuyện hôm nay, ngươi cái gì cũng chưa từng nghe thấy, tạm thời cũng cần báo cho phụ thân biết khiến cho ông lo lắng, ta tự có kế sách. Chúng ta chỉ cần yên ổn bình an mà sống, ngồi yên vị trí Thái tử phi này là được, có nam nhân, ta vẫn còn có địa vị và quyền lợi, ngươi có phải ?” Lưu Văn Thanh sớm muộn gì cũng phải muốn đối phó, mà tại, đợi quan hệ nàng và Thừa tướng tiến lên thêm bước chuẩn bị sẵn sàng, bằng , đánh rắn chết mà còn bị phản đòn hại chết.

      Tần ma ma thương tiếc nhìn về phía tiểu thư vẫn bình tĩnh như trước, gật đầu mạnh : “Ma ma đều nghe theo tiểu thư.” E là tiểu thư sớm biết rồi? Bằng hôm nay cũng trấn định như vậy, lại càng nhắc nhắc lại nhiều lần bảo các nàng chớ có tranh thủ tình cảm, mà chỉ tranh quyền lợi. Vẫn là tiểu thư nhìn thấy , nếu đối đầu với thái tử, những tháng ngày sau này chỉ có khổ sở .

      Tần ma ma là do Âu Dương thừa tướng cố ý phái tới giúp đỡ Âu Dương Tuệ Như, làm người vô cùng khôn khéo, rất biết xem xét thời thế. Âu Dương Tuệ Như đối với năng lực ứng biến của bà rất vừa lòng, mặt lộ ra vài phần thoải mái, thận trọng : “Như thế, chỗ Tiểu Vũ liền xin nhờ ma ma giúp cho, mau mau để cho nàng đến, đừng để lộ manh mối. Nếu để cho thái tử biết chúng ta nghe thấy, có trăm ngàn cách thức khiến chúng ta mở miệng được.”

      Trong lòng Tần ma ma buồn bực, mặt lại rất trấn định gật đầu đồng ý. Chẳng trách tiểu thư gần đây trưởng thành nhanh như vậy, hóa ra nàng phải thừa nhận khổ sở lớn như vậy. Suy nghĩ xong, tâm tình Tần ma ma liền đau đớn từng cơn.

      Hai người toàn thân thanh thoát, tâm nhiều, tâm tình kém, biểu tình lại thoải mái tự nhiên vào sâu chính giữa, nơi yến hội chuẩn bị bắt đầu.

      “Thái tử phi nghỉ ngơi khỏe hẳn chưa? Sao Thái tử đến cùng ngươi?” Đưa tay bảo Âu Dương Tuệ Như hành lễ vấn an đứng dậy, Thế Tông mặt mày tươi cười, giọng điệu hỏi han vô cùng ôn hòa.

      “Khởi bẩm phụ hoàng, trước khi thái tử cẩn thận làm bẩn quần áo, cần phải thay bộ khác, đặc biệt để cho con dâu trước cáo lỗi.” Âu Dương Tuệ Như lười thay Hoàn Nhan Cảnh lấy lý do đường hoàng biện hộ, rất là thành thành trả lời.

      Âu Dương Tĩnh Vũ ngồi ngay dưới tay Thế Tông đen mặt: con bé này, chuyện hành động còn thành như vậy, biết cần phải thay thái tử che giấu hai phần sao.

      Mà thường ngày Thái Hậu với Thế Tông thích phần thẳng thắn này của nàng, sau khi nghe thế liền bật cười hề hề.

      “Thái tử đứa trẻ này, cũng lớn rồi mà còn lộp chộp như vậy, e là bị tiểu nha đầu con lây bệnh rồi?” Thái Hậu trêu ghẹo, dẫn tới mấy tần phi ngồi vây xung quanh bà đều cười khẽ ra tiếng, chỉ có đôi môi Thế Tông sau khi nhếch lên cao mới vừa khôi phục trạng thái bình thường, giờ mím lại thành đường thẳng.

      Nghe thấy người ngoài trêu ghẹo tiểu nha đầu của mình chung với thái tử, trong lời vừa ngầm chứng minh lại vừa làm quan hệ hai người khăng khít thân mật, Thế Tông nghe cảm thấy chói tai, cực lực ức chế bực tức thể bình ổn trong ngực.

      “Thời giờ đến, Thái tử phi mau chóng ngồi xuống .” Thế Tông trầm giọng mở miệng, cắt ngang trêu đùa của mọi người với Thái tử phi.

      Thái Hậu cảm thấy kỳ lạ liếc Thế Tông cái, nghĩ bụng sao bỗng nhiên tâm tình lại hậm hực vậy, lại có thời gian suy nghĩ nhiều, ngoắc ngoắc Âu Dương Tuệ Như : “Tiểu Như đến ngồi cạnh Hoàng tổ mẫu này, nếu thái tử muộn, vậy cần lo cho nữa.”

      Chắc là thái tử từ từ đến chậm khiến Hoàng Thượng vui, nhưng trăm ngàn lần đừng liên luỵ đến tiểu nha đầu ngơ ngơ ngác ngác này. Thái Hậu đau lòng ngẫm nghĩ. Thái tử mấy thân cận với Thái Hậu, nếu so sánh địa vị trong lòng Thái Hậu, kém hơn Âu Dương Tuệ Như lúc nào cũng bầu bạn bên cạnh bà đâu chỉ bậc.

      Nghe thấy Thái Hậu triệu qua, Âu Dương Tuệ Như vốn còn xem xét vài cái chỗ trống, biết nên ngồi làm thế nào lộ ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, vội vàng đến chỗ Thái Hậu.
      diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, ăn mặc xa hoa, vốn ngồi gần sát Thái Hậu, mặt lộ ra biểu tình tình nguyện, miễn cưỡng dời xuống cấp.

      làm phiền.” Sau khi Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn kia, lễ phép lời cảm ơn.

      Kia nghênh ngang liếc nàng cái, sau lúc lâu mới lạnh lùng thốt ra: “ sao.”

      Đối với Thái tử phi cũng dám bày ra vẻ lớn lối như vậy, đây là ai thế? Trong mắt Âu Dương Tuệ Như lộ ra nghi hoặc, cũng vì thái độ kiêu căng mà để ý.

      “Đây là Hoa Dương quận chúa. Là đích nữ của Lễ Thân Vương tộc trưởng Túc Mạt, lần này cố ý theo Lễ Thân Vương hồi kinh tham gia chuyến săn.” Hai người chưa từng gặp nhau, Thái Hậu phát nghi hoặc trong mắt Âu Dương Tuệ Như, liền giới thiệu cho nàng.

      Sớm đem gia phả hoàng thất học thuộc lòng bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như tỉnh ngộ. Hóa ra là con của Vương gia Lễ Thân Vương đóng ở quan ngoại có thực quyền, người duy nhất trong triều còn nắm giữ binh quyền, khó trách kiêu ngạo như vậy.

      Lễ Thân Vương là đệ đệ thái tổ, Hoàng thúc Thế Tông. cũng người rất tinh mắt, năm đó liên thủ với Âu Dương Tĩnh Vũ, khuyên Thế Tông lên ngôi, có công theo rồng, làm người hào sảng lại còn biết xem xét thời thế, Thế Tông kế vị, liền tự xin quan ngoại, Thế Tông có chút kính trọng .

      Biết được thân phận , Âu Dương Tuệ Như càng thêm nghi hoặc, nàng xuất cùng , địch ý của đối với là nàng là từ đâu mà ra?

      đợi Âu Dương Tuệ Như suy nghĩ ràng, tranh mở miệng trước, “Nghe đường huynh mang ngươi săn bắn? Con hươu kia là do ngươi săn được?” Trong giọng vị chua loát quá mức đậm đặc, muốn giấu cũng giấu nổi.

      Đường huynh? Sau hồi suy nghĩ Âu Dương Tuệ Như mới phản ứng lại, tiếng đường huynh này là gọi cha chồng mình—— Thế Tông hoàng đế, Âu Dương Tuệ Như có chút buồn cười. nghĩ tới Thế Tông vậy mà lại có tiểu đường muội trẻ tuổi mơn mởn như vậy, xem ra, ham muốn chiếm hữu và dấm chua của tiểu đường muội cũng , chẳng lẽ nàng ta còn có thể cùng đường huynh mình kết thành đôi? Hơn nữa, đối tượng ghen tuông này cũng nên là mình nha.

      Âu Dương Tuệ Như có điều biết, hôn tục bộ tộc Nữ Chân cực kỳ hỗn loạn, thịnh hành thông hôn trong tộc, vai vế kết thân cũng xem nặng, ‘ thành mẹ chồng’, ‘Tục nối dây’, ‘Chi này với chi kia’, thậm chí là ‘Cướp hôn’, đều là chuyện thường hay xảy ra, Hoa Dương quận chúa gả cho Thế Tông, là hoàn toàn có thể .

      “Ngươi cười cái gì? Đắc ý lắm hả? Lần sau đường huynh săn, bản quận chúa cũng phải theo! Cho ngươi biết, bản quận chúa 11 tuổi có thể mình lên núi săn bắn, săn mãnh hổ cũng thành vấn đề.” nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như cười vui vẻ, nghĩ đó là châm biếm, đỏ mặt thị uy .

      Hai người chuyện qua lại, yến hội sớm bắt đầu, thái tử và Lưu Văn Thanh cũng vừa chạy đến, đều tự mình ngồi xuống. Tầm mắt Thế Tông chăm chú nhìn ca hát múa may giữa sân, dư quang lại khóa chặt Âu Dương Tuệ Như rời, thấy mặt Hoa Dương đỏ gay chuyện với nàng, biểu tình tốt, lập tức gọi Giang Ánh Nguyệt tới qua đó hỏi thăm.

      Giang Ánh Nguyệt vâng lời, đến chỗ hai người.

      Bên này, Thái Hậu ra mặt hoà giải, “Được rồi, Hoa Dương, ngươi muốn theo, cũng phải do Hoàng Thượng đồng ý. Ngươi bất mãn chuyện gì, tự mình với Hoàng Thượng, đừng có mà bắt cháu dâu ngươi tha.” Thân phận Hoa Dương đặc thù, nể mặt mũi Lễ Thân Vương, lời lẽ Thái Hậu đối với nàng rất khách khí, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra xa cách.

      Đúng là Thái Hậu thích nữ tử tính tình thẳng thắn, nhưng thẳng thắn đến mức điêu ngoa vô lễ, biết tiến lùi như tại làm cho bà chán ghét.

      Nghe Thái Hậu , Hoa Dương cứng lại, lập tức nín thinh. Đương nhiên nàng sớm năn nỉ Thế Tông cho cùng săn bắn, nhưng vô luận thế nào Thế Tông cũng đồng ý, trong lòng nàng khó chịu, lúc này mới tóm lấy Thái tử phi được Thế Tông đối đãi đặc biệt để trút giận.

      “Hoa Dương quận chúa, Hoàng Thượng cố ý cho nô tỳ tới hỏi, sắc mặt ngài kém, có phải cảm thấy khoẻ ? Nếu khoẻ, lệnh nô tỳ lập tức đưa ngài trở về.” Giang Ánh Nguyệt bộ dạng phụng tùng nghe lệnh thỉnh an các quý nhân ngồi, rồi sau đó thành cung kính thuật lại nguyên văn của Thế Tông hoàng đế.

      nghĩ tới Hoàn Nhan Bất Phá coi trọng Âu Dương Tuệ Như như vậy, ngay cả Hoa Dương quận chúa đối đáp với nàng ta, cũng muốn ám chỉ giúp. Trong lòng Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nghĩ ngợi.

      Hoa Dương nhìn chỗ Thế Tông, thấy sắc mặt thâm trầm, trong mắt hàm chứa hung ác quét qua, biểu rất là vui, trong lòng hơi lạnh, biết lời thốt ra, nhất định có thể làm được, cho phép quả đưa nàng trở về, vội vàng gượng cười , “Bản quận chúa sao, khiến đường huynh lo lắng.” Biểu tình nghiễm nhiên khôi phục lại nhu thuận như trước khi Âu Dương Tuệ Như tới.

      Giang Ánh Nguyệt nghe vậy, cung kính khuỵu gối cáo lui, trở về phục mệnh.

      Âu Dương Tuệ Như thấy Thế Tông vừa ra tay, Hoa Dương quận chúa liền yên tĩnh, trong lòng quả nhàng thở phào hơi, yến hội ước chừng phải khó chịu canh giờ, nàng cũng có tinh lực mà ứng phó với bé Lolita kiêu ngạo nhõng nhẽo! Ngước cổ, lướt qua Thái Hậu nhìn Thế Tông, mặt nàng thoáng tươi cười cảm kích, hàm răng trắng noãn, con mắt lóng lánh, khiến người lóa mắt.

      Nụ cười rực rỡ của Âu Dương Tuệ Như còn chói mắt hơn ánh sao bầu trời, nháy mắt thắp sáng hai mắt sâu thẳm của Thế Tông, làm thể dời tầm mắt. Thế Tông cúi đầu, che giấu quyến luyến trong mắt, khóe môi dù khống chế thế nào cũng kiềm nổi nhếch lên cao cao, bực bội mới vừa rồi khoảnh khắc liền hết sạch.

      Tâm tình hồi phục sáng sủa trở lại, Thế Tông nâng chén, say sưa cùng các đại thần, khí giữa sân liền sôi sục hẳn lên. Có võ tướng uống nhiều, chạy đến giữa sân uy phong lẫm lẫm múa song đao trợ hứng cho mọi người, đưa tới tiếng ủng hộ rào rào.

      Thế Tông hưng trí bừng bừng nhìn lên, cũng trách móc gì võ tướng say sưa thất lễ kia. Săn bắn mùa thu vốn là việc lớn mỗi năm lần của Nữ Chân, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé đều có thể tụ tập cùng vui vẻ, cũng xem nặng nghi thức xã giao này.

      Võ tướng biểu diễn mấy tiết mục liền mạch, chơi đùa vô cùng tận hứng, văn thần bên này chỉ mỉm cười nhìn, có vẻ có chút quạnh quẽ.

      Bởi cái gọi là võ có thể an bang, văn có thể trị quốc, hoàng quyền Đại Kim muốn ổn định, văn thần võ tướng thiếu cũng được, sau khi Thế Tông lên ngôi lập tức điều chỉnh chính sách trọng võ khinh văn của thái tổ, coi trọng văn võ song song, nhìn cảnh tượng này, đúng lúc mở miệng với Âu Dương Tĩnh Vũ: “Các võ tướng ra tiết mục trợ hứng, có phải văn thần cũng nên phái ai đó ra chứ? Mọi người đừng quá cứng nhắc, cứ thi triển sở trường là được.”

      Âu Dương Tĩnh Vũ trầm ngâm, nghiền ngẫm quan viên thuộc hạ xem có thể lấy ai ra trổ tài.

      đợi Thừa tướng đáp lại, thái tử giành mở miệng trước: “Nếu ai có tài, sẵn tiện lấy săn bắn lần này làm đề tài bài thơ, có được ?”

      “Đề nghị này của Thái tử tốt lắm, nếu ai có thơ hay, nhất thiết được giấu giếm, phải lấy ra để chúng ta cùng chia sẻ.” Thế Tông cười nhạt, nhìn về phía các văn thần.

      Đón nhận ánh mắt chờ mong của Thế Tông, các văn thần đều cúi đầu, đau khổ suy nghĩ câu hay, để có thể bộc lộ ở trước mặt , lưu ấn tượng tốt nhằm lót đường cho sau này.

      Thái tử ám muội nhìn Lưu Văn Thanh, trong mắt tràn đầy chắc chắn và tin tưởng . Trong lòng ràng, tài thơ của Lưu Văn Thanh, so với Giang Ánh Nguyệt bỗng nhiên nổi tiếng trong dạ tiệc Trung thu lại càng xuất sắc hơn nữa, sở dĩ đưa ra đề nghị này, cũng toàn là vì tạo cơ hội thượng vị cho Lưu Văn Thanh.

      Lưu Văn Thanh từ sau khoa cử cực khổ hai năm mới vừa được cái chức quan ngũ phẩm nhàn tản, tiếp xúc được trung tâm quyền lợi. Tốc độ thăng tiến quá chậm chạp, đương nhiên mười phần coi trọng cơ hội này, nghĩ bụng rốt cục Hoàn Nhan Cảnh cũng có chút tác dụng, cúi đầu hơi nghĩ ngợi, trong lòng liền có ý.

      “Vi thần bất tài, chợt được bài thơ , hôm nay bêu xấu.” Lưu Văn Thanh thản nhiên đứng dậy, cúi đầu với Thế Tông, chất giọng trong sáng, năng có chừng.

      Nghe thấy giọng Lưu Văn Thanh, Âu Dương Tuệ Như tập trung cắn thịt hươu rốt cục ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn .

      Màn này ở đâu ra vậy? Lưu Văn Thanh muốn học theo tỷ tỷ dựa vào làm thơ mà leo lên? Có thể sáng tạo hơn chút hay ? Kịch bản cũng có viết như vậy nha! ta là phải chờ tới lúc tố giác thái tử mưu nghịch mới thượng vị, ngày thượng vị đó cũng là ngày chết của , sao lúc này lại thay đổi rồi?

      Bất quá, nàng đây là vật hi sinh lớn nhất cũng còn thay đổi, đương nhiên ngăn cản được người khác cũng thay đổi sách lược, chỉ có thể ngồi nhìn Lưu Văn Thanh được Thế Tông đồng ý, chỉnh trang đàng hoàng, cất giọng đọc tác phẩm của .

      Trời biển sát khí manh
      Cấm quân người đua tranh
      Rừng cây thay hết lá,
      Cỏ cũng chẳng còn xanh.


      Tiếng chiêng vừa mới đánh
      Chim muông nháo nhác bay
      Ban đầu sắp xếp
      Giục chó đến núi nhanh


      Hùng ưng tiếng thất thanh
      Hươu hoảng bước loanh quanh
      Bốn bề người người đến
      Thịt lạp* vào nồi nhanh


      Tên đến liền thấy máu
      Đuôi trĩ ngựa bên cạnh
      Ráng chiều về thành ấp
      Kèn lá tiếng tiếng thanh.’**


      ‘Phụt~’, lòng tiểu nhân của Âu Dương Tuệ Như cười ngất, cào tường kêu rên: đặc biệt chưa này, Âu Dương Thiến ( Chương 1: xuất em biên kịch), kịch bản của cưng có cần phải cẩu huyết như vậy ! Nhắm mắt cũng có thể thấy được là đạo thơ! Tác phẩm lớn của Thi hào Lưu Vũ Tích vậy mà em còn gắn vào đầu tiểu bạch kiểm Lưu Văn Thanh, bởi vì bọn họ cùng họ Lưu hay sao? Thần tác cỡ này, chị có muốn trái lương tâm khen ngợi cũng được, bảo chị nên làm sao đây?


      * Thời xưa tế cúng các Thần vào tháng 12 lịch, nên tháng 12 còn gọi là chạp, ngoài ra các loại thịt, cá sau khi muối đem phơi hoặc sấy khô phần lớn đều vào mùa đông, các món thường gặp là lạp xưởng, riêng mình rất thích món lạp vịt ^o^

      **Bài thơ: Liên châu tịch nhật quan mạc dao liệp Tây Sơn của Thi hào Lưu Vũ Tịch, bài do mình lược dịch

      Nguyên gốc bài thơ:
      海天杀气薄,蛮军步伍嚣。
      林红叶尽变,原黑草初烧。
      围合繁钲息,禽兴大旆摇。
      张罗依道口,嗾犬上山腰。
      猜鹰虑奋迅,惊鹿时跼跳。
      瘴云四面起,腊雪半空消。
      箭头余鹄血,鞍傍见雉翘。
      日暮还城邑,金笳发丽谯。

      Hải thiên sát khí bạc, man quân bộ ngũ hiêu.
      Lâm hồng diệp tẫn biến, nguyên hắc thảo sơ thiêu.

      Vi hợp phồn chinh tức, cầm hưng đại bái diêu.
      Trương la y đạo khẩu, thốc khuyển thượng sơn .

      Sai ưng lự phấn tấn, kinh lộc cục khiêu.
      Chướng vân tứ diện khởi, tịch tuyết bán tiêu.

      Tiến đầu dư hộc huyết, an bàng kiến trĩ kiều.
      Nhật mộ hoàn thành ấp, kim già phát lệ tiếu.


      Hết chương 21. Hitsuji~
      linhdiep17, minhminhle, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 22: Chuyến săn Tây Sơn

      [​IMG]

      Bên này Âu Dương Tuệ Như 囧 囧 thất thần, bên kia mấy người Thế Tông và Âu Dương Tĩnh Vũ nghe đến nhập thần.​


      Đây là biên kịch về dị thế , có thi tiên, thi thánh hay thi hào gì, hơn nữa tuy Đại Kim xuất thân man di hóa ra lại là phụ quốc Đại Chu, chịu ảnh hưởng Đại Chu quá sâu, vô cùng xem trọng Hán học, những quan viên tùy giá tuy phần đông là võ tướng, nhưng biết thưởng thức cũng có khối người, giữa sân có vẻ cực kỳ yên tĩnh ngược hẳn màn náo nhiệt trước đó, mọi người đều bị tài thơ Lưu Văn Thanh hấp dẫn hết.

      “Thơ hay! Tuyệt diệu!” Lưu Văn Thanh ngâm thơ xong cúi đầu, đứng yên lúc thấy Hoàng Thượng vẫn biểu gì, tính lùi ra, bỗng nhiên Thế Tông vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt rất sung sướng, trong mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Lưu Văn Thanh.

      Âu Dương Tĩnh Vũ cũng vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn ngắm kỹ người thanh niên ngọc thụ lâm phong đứng chính giữa, gật gật đầu thầm vừa ý.

      Có Thế Tông dẫn đầu, tiếng trầm trồ khen ngợi giữa sân liên tục ngừng, chỉ quan viên văn võ, mà còn có rất nhiều quý nữ cũng bị thần thái vẻ ngoài tuấn tú phong hoa của Lưu Văn Thanh hấp dẫn, hai má ửng hồng, hai mắt sáng lấp lánh như sao quan sát , hiển nhiên là cảm thấy rất có hứng thú với .

      Thái tử thấy thế, sắc mặt lập tức đen sì sì.

      Âu Dương Tuệ Như tâm tình bức bối thoáng nhìn thái tử bị có biểu tình bị đè nén, chợt thấy hơi chút cao hứng hơn. Đáng đời! Ai bảo nhà ngươi để tên tiểu bạch kiểm gây náo động, để tìm mấy nữ nhân quấn quýt lấy ta, cho ngươi tức chết!

      Đương nhiên, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ là tưởng tượng trong đầu, nàng mới đến, cuộc sống chưa quen, biết đến chỗ nào tìm nữ nhân để quyến rũ Lưu Văn Thanh đây? Cũng chỉ có thể tự kỷ trong lòng chút mà thôi.

      Thanh niên trước mắt đoan chính như ngọc, cử chỉ có độ, kiêu ngạo nịnh nọt, có khí khái khác, cộng với tài hoa và vẻ ngoài xuất chúng của , Thế Tông rất thưởng thức , nâng tay ngăn lại động tác muốn lui về chỗ của , hứng thú hỏi thăm, “Ái khanh tên gọi là gì? Nhậm chức thế nào?”

      ! Ái khanh cũng kêu thành tiếng, chị đây vô lực ngăn cản tiểu bạch kiểm lên chức rồi! Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xoa trán, che lại tuyệt vọng lộ ra mặt.

      “Bẩm Hoàng Thượng, vi thần Lưu Văn Thanh, đương nhiệm học sĩ Hàn Lâm viện.” Lưu Văn Thanh chút bối rối khom người trả lời.

      “Tốt lắm, ngươi lui ra .” Thế Tông trầm ngâm gật đầu, phất tay cho Lưu Văn Thanh lui ra.

      Tốt lắm, cái gì tốt lắm? Tuy Hoàng Thượng , nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, cái tên Lưu Văn Thanh này coi như để lại ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng, nếu như tạo ra sai lầm gì, sau này nhất định được trọng dụng.

      Nghe xong hai người tự qua lại với nhau, bả vai Âu Dương Tuệ Như vô lực rũ xuống, thần sắc chau mày ủ dột, chỉ cảm thấy con đường phía trước mù mờ, làm người ta sinh ra loại cảm giác vô lực. Về phía hậu cung nàng có thể trước Giang Ánh Nguyệt được bước, giờ bảo nàng làm thế nào để ngăn cản Lưu Văn Thanh? Chẳng lẽ làm lớn chuyện với thái tử là đoạn tụ, rồi khiến cho thái tử, Thế Tông với Thái Hậu đều giận nàng, Giang Ánh Nguyệt ôm hận độc chết nàng sao? Nàng cũng muốn chết sớm nha!

      “Thái tử phi đây là làm sao vậy, biểu tình này là sao? Hay là cảm thấy thơ của Lưu đại nhân vào mắt ngươi? Cũng phải, phụ thân Thái tử phi là Thừa tướng đại nhân tài trí hơn người, từ mưa dầm thấm đất, học thức Thái tử phi chắc cũng tệ, bằng Thái tử phi cũng ngẫu hứng làm bài thơ nhất cho chúng ta mở rộng tầm mắt thế nào?”

      Ngồi bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, Hoa Dương quận chúa vẫn cam lòng, vẫn buông tha cho cơ hội hạ thấp nàng, giờ phút này chú ý tới biểu tình khó coi nàng, hình như có chút phản đối, cố ý lớn tiếng dò hỏi.

      Giọng của Hoa Dương rất lớn, mọi người đều có thể nghe thấy nên đồng loạt nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt đầy chờ mong.

      Tài Thơ Thái tử phi như thế nào Hoa Dương chẳng biết, nhưng có thể khẳng định điều, nhất định thể so với bài mới vừa nãy của Lưu Văn Thanh, giờ phút này đẩy nàng ấy ra, chủ yếu muốn thấy nàng quẫn bách, tiện thể bị xấu mặt.

      Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn bé Lolita kiêu ngạo bên cạnh, trong lòng kích động mười phần, quả thực rất muốn cầm tay bé ấy, dùng sức bắt tay. lo cơ hội tự dưng lòi ra màn này, bé Lolita cho nàng cơ hội lên đài. Làm thơ nàng biết, ngâm thơ nàng cũng bình thường, nếu có thể PK với tiểu bạch kiểm, để cho nàng cóp bài thơ có là gì? Dù cho nàng bay lên làm thi tiên, thi thánh nàng cũng phải cố mà lên đó nha.

      Bài thơ này chẳng những phải phiêu, mà trình phiêu còn phải hơn Lưu Văn Thanh nữa kìa. Thơ về săn bắn vốn cũng khá là ít, càng đến bài thơ có thể hơn được bài do thần thơ Lưu Vũ Tích làm? Vắt hết óc cũng nhớ nổi còn bài thơ nào miêu tả chuyến săn có thể so với Lưu Văn Thanh, hai mắt Âu Dương Tuệ Như chuyển động, nảy ra ý hay, phải làm thế thôi, chỉ có thể đẩy khí ào ào lên đỉnh cao. Làm thiên hậu, khống chế tình huống, đẩy khí lên cao trào tất nhiên là sở trường của nàng.

      Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy dưới chăm chú của hàng trăm con mắt, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, chắp tay hành lễ theo tiêu chuẩn nam tử với Thế Tông, giơ tay nhấc chân đều ung dung khí khái, tỏa sáng trước mắt người ta.

      đợi Thái tử phi mở miệng, nháy mắt giữa sân im lặng lại, bởi vậy có thể thấy được thiên hậu ra tay trấn áp là tình huống gì rồi.

      Thế Tông thấy cử chỉ Âu Dương Tuệ Như tự nhiên thoải mái hề lo lắng, mặt mày ý cười giấu cũng giấu được, hơi hơi nghiền ngẫm rồi mở miệng: “Thái tử phi cũng đứng lên, chắc là có câu hay rồi?”

      “Bẩm phụ hoàng, nhi tức chỉ là giới nữ tử, thơ từ làm sao có thể so với Lưu đại nhân xuất thân Trạng Nguyên được? Mới vừa nãy nhi tức có chút suy nghĩ, săn bắn nhất định phải hết sức tập trung, yến tiệc đối ẩm nhất định phải thoải mái vui vẻ, múa đao làm thương, ngâm thơ đối đáp, những việc đó đều vì trợ hứng mà thôi, chủ yếu vẫn là ngoắc miệng nhai thịt, chén lớn uống rượu mới phải.”

      Âu Dương Tuệ Như tươi cười sáng ngời, cất giọng , xong, nàng đưa tay đẩy ly rượu nho trước mặt , cầm lấy cái chén bàn, rót rượu đầy tràn, cầm chén nâng cao trước mặt Thế Tông, ” Đời vừa ý phải vui mừng, Dưới trăng, chén ngọc xin đừng để *. Phụ hoàng, thơ nhi tức hay, chỉ có thể kính ngài chén rượu lấy tâm ý!”

      * Hai câu trong bài thơ “Thương tiến tửu” Xin mời rượu của Lý Bạch. 人生得意須盡歡,莫使金樽空對月 Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn đối nguyệt. Đại ý: Đời người nếu vừa ý nên tận hưởng niềm vui, đừng có để chén vàng dưới trăng. Chắc tại vậy nên người xưa hay uốn rượu dưới trăng chăng? mạng tớ tìm thấy có khá nhiều bản dịch. Các nàng có thể xem thêm tại http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=40 hoa son trang , tớ cảm thấy câu tớ chọn phải hay nhất nhưng phù hợp với hình tượng nữ của nàng ADTN.

      Dứt lời, Âu Dương Tuệ Như ngửa đầu uống hơi hết rượu trong chén, lại lật úp chén xuống, đưa về bốn phía, ý uống sạch rượu, loạt hành động mây bay nước chảy lưu loát, thoải mái tự nhiên kềm chế được, quả nhiên là tiêu sái đến cực điểm, làm cho mọi người ở đây thể dời mắt, tâm trí bất giác cũng bị lôi cuốn theo.

      Nữ tử đại khí hào sảng như vậy, sao bọn họ chưa từng gặp qua? Dã tính và nhiệt huyết của người Nữ Chân chảy trong máu thịt đều bị loạt hành động lời của Âu Dương Tuệ Như kích thích, đợi Thế Tông mở miệng, có người lớn tiếng khen ngợi, “Ha ha, tốt! Thái tử phi rất đúng! Đêm nay phải uống say mới đúng!”

      Tên này nhất định là tên bợm rượu! Âu Dương Tuệ Như giờ như mây đen giăng đầy đầu nghĩ thầm.

      Thế Tông liếc liếc người ủng hộ nọ cái, chỉ trích, ngược lại còn tự mình nhịn được cười ha hả, tiếng cười sang sảng cực kỳ.

      Ngoắc miệng nhai thịt, chén lớn uống rượu? Câu này Thái tử phi rất đúng, quả thực đến trúng ý mấy người này rồi. Nếu phải dõi theo suốt quá trình trưởng thành của Thái tử phi, Thế Tông hoài nghi Thái tử phi chính là hậu duệ người Nữ Chân bọn họ, tính tình thế này đủ vị!

      “Đời vừa ý phải vui mừng, Dưới trăng, chén ngọc xin đừng để . Tuyệt diệu! Thái tử phi quá khiêm tốn rồi, thế này còn thơ hay người khác làm hay chỗ nào? Quả nhiên là được Thừa tướng dạy dỗ, lời và việc làm đều mẫu mực, nhãn giới rất cao!” Thế Tông vỗ tay khen thưởng, cặp mắt đen nhánh dấy lên hai ngọn lửa cực nóng, liếc mắt nhìn kỹ tiểu nha đầu làm hoa mắt mê muội dưới đài, rồi cao giọng ra lệnh cho người hầu phía sau: “Người đâu, đổi cho trẫm cái chén lớn, trẫm muốn uống với Thái tử phi.” Giọng điệu vui mừng khôn xiết khó nén nổi.

      Giang Ánh Nguyệt cố hết sức duy trì vẻ mặt bình thản, mang cái chén lớn đến cho Thế Tông. Nhưng trong bụng vô cùng khó chịu nghĩ ngợi: bản thân mình và Hoàng đệ vất vả mới có cơ hội ra mặt, mà Âu Dương Tuệ Như này lần nào cũng đến phá rối, đáng chết!

      Thế Tông nhận cái chén, rót đầy rượu mạnh, nhấc tay hơi uống cạn, lại lật ngược úp chén xuống trước mặt thủ hạ, đôi mắt ưng sắc bén, cười lớn hỏi Âu Dương Tuệ Như: “Trẫm uống xong rồi, tiểu nha đầu có thấy vừa lòng ?”

      Âu Dương Tuệ Như mặt mày cong cong, trong mắt đầy giảo hoạt, chắp tay trêu ghẹo: “Phụ hoàng sảng khoái! Nhi tức đâu chỉ là vừa lòng, quả thực là thụ sủng nhược kinh.” Nổi bật thế này chắc hẳn cũng đủ đè bẹp Lưu Văn Thanh rồi? Đợi đến lúc Thế Tông muốn nâng đỡ , cũng chẳng biết là đến ngày tháng năm nào, chung là tạm thời an toàn.

      Thế Tông mỉm cười, nâng tay bảo Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, nghĩ thầm trong lòng: thế này mà thụ sủng nhược kinh sao? Sao Trẫm vẫn cảm thấy sủng ngươi mãi mà vẫn chưa đủ thế nhỉ?

      Quét suy nghĩ kỳ lạ vừa nảy lên trong lòng sang bên, Thế Tông cất cao giọng với chúng thần: “ lâu rồi chưa từng uống thoải mái như thế, quả nhiên là sảng khoái! Đúng như lời Thái tử phi , yến tiệc đối ẩm cũng nên nhàng nhưng phải vui vẻ thoải mái, mọi người chớ quá gò ép, đêm nay chỉ cần tận tình vui vẻ mà thôi, say về!”

      “Vâng! say về!” Các võ tướng dưới đài bị hào hùng Hoàng Thượng cuốn hút, trăm miệng lời đáp lại, chẳng mấy chốc, người người đều quẳng chén , thay bằng chén lớn, khí sôi nổi đến cực hạn, như trở lại lúc Đại Kim chưa đến Trung Nguyên, săn bắn quan ngoại, trắng đêm điên cuồng uống rượu vui vẻ sảng khoái.

      Các văn thần cũng bị khí sôi nổi này cuốn lấy, cười cười cũng trở nên lớn tiếng, thậm chí có người rượu vào nhiều, quên rụt rè của văn nhân, cũng thay chén lớn, rước lấy trêu chọc của các võ tướng, quan hệ văn võ đại thần nhất thời vô cùng hòa hợp, hợp với mục đích mà Thế Tông tiến hành vây săn lần này.

      Âu Dương Tĩnh Vũ ngồi thủ vị văn thần, nhận lấy thái độ bốn phương tám hướng thừa nhận Thái tử phi, trong lòng cảm thấy tự hào. Đứa bé này, ngày xưa bảo nó đọc sách, nó lười biếng biết bao nhiêu, nghĩ tới cũng học được vài thứ, ngày thường đều là thâm tàng bất lộ mà thôi, quả nhiên vẫn là kế thừa thông minh tuyệt đỉnh của mà.

      Thái Hậu bên kia quả thực cười như hoa nở. Chiêu ấy của tiểu nha đầu tuyệt diệu quá! Chỉ dùng sức người có thể đẩy khí yến hội lên đỉnh điểm, phá vỡ ngăn cách giữa người Nữ Chân với người Hán, văn thần với võ tướng, thúc đẩy tâm nguyện Hoàng Thượng, đúng là quốc mẫu tương lai!

      Sắc mặt Hoa Dương quận chúa xanh mét, hối hận bản thân mình sao lại lắm miệng thế kia, tự dưng khi lại tặng cho Âu Dương Tuệ Như cơ hội náo động lớn như thế. Đợi Âu Dương Tuệ Như ngồi vào chỗ của mình, quả thực còn gật đầu cho nàng nụ cười đầy cảm kích, biểu tình tình chân thành, Hoa Dương lúc này tức muốn ngã ngửa.

      Về phần Lưu Văn Thanh, bài thơ của làm quả rất xuất sắc, nhưng Thái tử phi vừa ra tay, hào quang chói mắt như mặt trời giữa trưa, chấn động hiểu biết mọi người, kích động nhiệt huyết mọi người, khiến cho chỉ trong nháy mắt khí yến hội được đẩy lên đỉnh điểm. Lưu Văn Thanh người này trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, nếu đặt chỗ với Thái tử phi, lập tức liền có bị mất màu mất sắc, bị người ta quẳng ra sau đầu.

      Lưu Văn Thanh im lặng ngồi y nguyên chỗ mình, thê lương nhìn màn cụng chén náo nhiệt giữa sân, mặt vẫn mang theo tuấn dật tươi cười vân đạm phong khinh như cũ kia, chỉ là dưới bàn, hai tay đặt gối nắm chặt thành đấm, gân xanh nổi mu bàn tay.

      vất vả mới có được cơ hội xuất , lại bị biểu xuất chúng của Âu Dương Tuệ Như áp chế mất hết còn sót chút gì, bại dưới tay kẻ thù, bảo làm sao có thể cam tâm? Nhưng ngược lại nghĩ đến Âu Dương Tuệ Như thuận miệng ngâm ra hai câu thơ kia, lại cảm thấy thể thừa nhận, đối phương quả tài hoa hơn người, chẳng kém gì .

      Hết chương 22. Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 23: Chuyến săn Tây Sơn

      Lưu Văn Thanh khó chịu và cam lòng, Thái tử lại có chú ý tới, chỉ lo tập trung quan sát Thế Tông ngồi cao, thấy trong mắt Thế Tông chan chứa tình cảm vui vẻ, nên càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Thái tử phi giờ.


      Có Thái tử phi giúp quản lý Dục Khánh cung, quả bớt cho rất nhiều ưu phiền, dưới tình hình này lại gây được chú ý lớn, lại cho mặt mũi, giúp ích rất nhiều cho . Bất quá, Thái tử phi cũng kính rượu, làm phu quân, cũng phải biết điều tỏ vẻ chút mới được.

      Suy nghĩ xong, Thái tử ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh đổi cái chén lớn, đổ đầy rượu mạnh, cung kính đứng dậy, hai tay giơ chén rượu lên cao, hướng về Thế Tông : “Phụ hoàng, nhi thần cũng kính người chén, chúc người khỏe mạnh an khang.”

      Thế Tông gật đầu, chỉ chỉ chén rượu mình uống sạch, ý bảo tùy tùng rót thêm rượu.

      Hết chén này lại uống tiếp chén khác, tuy rằng hào hứng, nhưng chung quy vẫn thương tổn thân thể. Đợi Thái tử kính rượu xong, thiếu được mấy người Thành vương, Vệ vương cũng muốn thay nhau lên sân khấu, hơn nữa còn rất nhiều thân vương quận vương kia, cho dù Thế Tông có ngàn chén say cũng chịu nổi bọn họ thay phiên nhau như vậy.

      Đoán được tình huống tiếp theo, Thái Hậu ngồi yên, vội vàng lên tiếng ngăn cản, giọng điệu ôn hòa: “Chén rượu này Thái tử cần lại kính. Có câu là vợ chồng thể, Thái tử phi kính, đó cũng chính là Thái tử Kính, có đúng thế ?”

      “Đúng vậy.” Mọi người ngồi dưới đều gật đầu phụ họa.

      Vợ chồng thể? Lời này nghe chói tai, khiến Thế Tông chau mày, tức ngực khó chịu. liếc mắt nhìn Thái tử phi tỉnh tỉnh mê mê ngồi xem diễn, lại liếc mắt thấy thái tử buông chén rượu xuống, môi nhếch lên, vươn tay cầm lấy chén rượu, trầm giọng : “Thái tử cũng là có tâm, chén rượu này để trẫm uống hết.”

      Dứt lời, Thế Tông nhấc tay ngửa đầu uống hơi cạn rượu, ngoài mặt biểu tình thâm trầm, trong lòng bực bội, có hưng trí uống hết mình như vừa mới nãy.

      Thế Tông liếc mắt nhìn kỹ Thái tử lộ sắc mặt vui mừng, lại liếc mắt mọi người ngồi phía dưới rục rịch, làm như tùy ý : “Thái tử là trẫm do chọn lựa làm thái tử, rượu này trẫm đương nhiên phải uống, về phần những người khác, cứ tự mình vui vẻ là được rồi.”

      Lời vừa ra, mấy người Thành vương lập tức buông chén rượu muốn giơ lên, trong lòng chua xót khó làm . chung phụ hoàng đối với Thái tử giống với người khác, giờ đây còn mấy lời này, chính là củng cố địa vị Thái tử, đồng thời cũng cho bọn họ cảnh cáo. Nếu bọn họ cũng có người vợ có năng lực như Thái tử phi vậy, lo gì có cơ hội tỏa sáng trước mặt phụ hoàng? Thái tử có phúc!

      Thành vương liếc Thành vương phi bên cạnh cái, lại liếc Thái tử phi như cá gặp nước bên cạnh Thái hậu, đột nhiên cảm nhận cách sâu sắc ý nghĩa nội hàm câu ‘Cưới vợ nên cưới hiền’.

      Mặt mày Thái tử tươi rói ngồi xuống, trong lòng có chút do dự, vừa nãy phụ hoàng mới câu thể kia, tựa như bất mãn việc gì đó, là do làm sai chỗ nào sao? đúng, nếu có phạm sai lầm gì chén rượu này phụ hoàng tuyệt uống, càng lời kia để củng cố địa vị của , nhất định là do quá đa tâm rồi.

      Vừa nghĩ như vậy, chớp mắt thái tử liền vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, tập trung hưởng lạc.

      Yến hội đến đỉnh điểm, giữa sân mọi người uống rượu vui vẻ, rất náo nhiệt, những người hầu thấy bàn đống lộn xộn, đa phần chén dĩa khay trống rỗng, vội vàng thu dọn lượt, lại chuẩn bị tiếp rượu thịt lên, tục lục mang mấy món hươu nướng, bê thui, heo sữa quay do phòng ăn chuẩn bị sang, mặt bàn vốn trống trơn chẳng mấy chốc lại đầy ắp món ăn.

      Âu Dương Tuệ Như hoàn toàn có hứng thú với món heo sữa quay bàn mình, chơi trò gì vậy, bộ kiếp trước nàng ăn còn ít à? Nàng hiếm lạ là món thịt hươu nướng thịt hươu nướng đó! Từng đọc truyện 《 Hồng Lâu Mộng 》 liền nhớ mãi quên món thịt hươu nướng! Than thở trong lòng, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn miếng thịt hươu nướng to kia ở bàn Thế Tông, nháy dời mắt.

      Sao lại giống con mèo con tham ăn thế? Thế Tông thấy hai mắt Âu Dương Tuệ Như lấp lánh, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, cảm thấy buồn cười, ngón tay bất giác có chút ngứa ngáy, nếu phải cách chỗ Thái tử phi hơi xa, rất muốn vuốt ve mái tóc dài của Thái tử phi, cảm xúc như tơ lụa kia, làm khó có thể quên được.

      “Người đâu, mau mang chân con hươu này đến cho Thái hậu với Thái tử phi.” Thế Tông cắt góc chân hươu, giọng điệu mang theo ý cười mở miệng.

      Giang Ánh Nguyệt nheo mắt, cung kính tiếp nhận cái khay, muốn đưa , lại bị Thế Tông gọi lại, “Khoan , lúc trước Thái tử phi còn săn được con chim ngói, ngươi phòng ăn hỏi thử chút chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong mang luôn qua đó .”

      Giang Ánh Nguyệt đáp lời, thả chân hươu xuống, đến phòng ăn hỏi trước, trong bụng nghĩ thầm: Thế Tông quan tâm tỉ mỉ đến thế này, nghiễm nhiên xem Âu Dương Tuệ Như như máu mủ ruột rà rồi. Con đường tương lai về sau của Âu Dương Tuệ Như càng mở rộng, cứ liên tục phá hỏng chuyện của bọn họ, khiến cho nay nàng có chút khó nhịn rồi. Cũng may Hoàng đệ phái người đến cạnh Thái tử, giúp nàng dàn xếp thế lực ngầm vào trong cung, sau này Âu Dương Tuệ Như cũng giống như tại.

      Có mệnh lệnh Hoàng đế từ trước, phòng ăn dám qua loa, sớm xử lý chim ngói thỏa đáng, chờ người hầu trình lên. Giang Ánh Nguyệt này vừa , chẳng đến nửa nén hương liền trở lại, hai tay cầm cái khay lớn, cung kính đặt chân hươu và chim ngói bàn trước mặt Thái Hậu.

      “Thịt hươu với chim ngói?” Thái Hậu nhìn thấy hai món ăn bàn liền nở nụ cười, “Có thể được ăn hai món này, toàn là nhờ tài bắn cung rất cao của Thái tử phi chúng ta đó nha! Ai gia có lộc ăn.”

      Thái Hậu thích, ai mà chẳng nhanh chân nịnh bợ? Quận chúa Hoa Dương có gì ngoài hậm hực, phẫn uất trong lòng thôi, còn lại các tần phi và quý nữ ngồi đều lên tiếng khen ngợi Thái Tử Phi.

      Âu Dương Tuệ Như cố nhịn nước miếng ràn rụa chảy ào ào trong miệng suýt tràn ra, gắp cho Thái Hậu trước, dưới gật đầu mỉm cười của Thái Hậu liền tập trung cắn ăn nhai nuốt, cả người hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mỹ vị, làm sao còn nghe thấy mọi người khen tặng? Lấy lòng cả nửa ngày cũng thấy được đáp lại, mọi người cũng rất xấu hổ.

      Thế Tông nhìn thấy thế lại cảm thấy tức cười. Tâm tư Thái tử phi trong sáng đơn giản như vậy, lúc nào quan sát xem xét chuyện gì cũng hết sức tập trung, là quá đáng . Mà xinh đẹp như vậy, dường như lần nào cũng đều có thể chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng , làm vui vẻ từ tận đáy lòng.

      Xoay mặt, buộc chính mình phài dời mắt khỏi người Thái tử phi, Thế Tông gắp miếng thịt hươu, cẩn thận nhấm nháp, cảm thấy yến thực năm nay ngon hơn năm rồi phải biết.

      yến, người mải mê thưởng thức món ngon, hiển nhiên cũng có người tận tình say mê ca múa, cùng lúc với những người hầu tiếp thêm đồ ăn màn ca múa mới lại bắt đầu. Lần này còn là cấm quân tiến lên làm đào kép biểu diễn nữa mà là các quý nữ theo ngẫu hứng lên đài.

      Cả nam lẫn nữ người Nữ Chân đều giỏi ca múa, chỉ vài người tùy ý lên biểu diễn cũng xem như đạt chuẩn, làm người ta nhìn xem theo kịp. Âu Dương Tuệ Như vừa ăn vừa thưởng thức, cảm thấy ngon miệng đẹp mắt, hưng trí dạt dào. Nàng ngờ, dị thế này vậy mà thông thoáng như thế, làm cho nàng vô cùng thích.

      [​IMG]

      Bỗng nhiên ở dưới đài có quý nữ ồn ào, lâu sau, diện mạo thanh lệ vô song bị đẩy lên đài, trong khoảnh khắc, nàng luống cuống chân tay đứng ngây người làm khí như có chút ngừng lại, rốt cục nàng nuốt nước bọt bắt đầu cất tiếng hát.

      Tiếng hát uyển chuyển du dương như chim hoàng oanh xuất cốc vừa cất ra, nhất thời dưới đài im bặt, đều yên lặng lại nhìn , mặt lộ vẻ trầm mê.

      Liết nhìn vẻ mặt mọi người, giống như tìm được tự tin, khẽ cười , lướt vòng quanh vũ đài rồi dần dần múa, mình nàng vừa hát vừa múa, biểu diễn cực kỳ đặc sắc, làm cho người ta thể rời mắt, mọi người xung quanh đều bị nàng hấp dẫn mê say.

      Trong rất nhiều người bị hấp dẫn chẳng bao gồm Âu Dương Tuệ Như. vừa lên đài, trong lòng nàng liền hơi giật mình, chỉ cảm thấy này rất quen mặt, lại chẳng nhớ nổi gặp ở chỗ nào. Mãi đến lúc đó trao đổi ánh mắt cùng với Lưu Văn Thanh, mà Thái Tử lại lộ ra biểu tình si mê, đến lúc này Âu Dương Tuệ Như mới tỉnh ngộ.

      này, tuy ngũ quan cũng phải rất giống với Lưu Văn Thanh, nhưng đôi mắt hoa đào kia, thân khí chất thanh nhã của nàng, cũng chắng khác mấy Lưu Văn Thanh, hấp dẫn được ánh mắt thái tử quả là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, này lại như quen biết Lưu Văn Thanh, đến tột cùng bọn họ là quan hệ gì? Về mặt này chắc phải có cái gì đó mờ ám đó chứ? Âu Dương Tuệ Như thu mắt nghĩ thầm.

      vừa hát vừa múa vòng quanh vũ đài, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi, cũng biết có phải là do quá tập trung, dưới chân vừa vấp, liền ngã xuống ngay trước bàn thái tử, thái tử vội vàng đưa tay đỡ lấy, động tác dịu dàng vô cùng, khó giấu ưu ái đối với .

      Lập tức tránh khỏi tay Thái Tử, liền xấu hổ đỏ mặt, ca múa cũng ngừng lại, cúi đầu cám ơn, vội vàng chạy xuống đài, khiến cho thái tử lưu luyến nhìn quanh vài lần.

      Có võ tướng phóng khoáng lấy việc này trêu ghẹo Thái tử, thái tử chỉ cười , bao biện phản bác, vẫn giữ thái độ gió thoảng mây trôi, làm vẻ ta đây thèm để ý, nhưng dục niệm giấu giếm trong mắt kia lại bị mấy người đây nhìn thấu.

      Nhìn ánh mắt Thái tử, Lưu Văn Thanh cúi đầu, nhếch môi nhấm miếng rượu nhạt, bỗng cười nhàn nhạt.

      Thoáng nhìn qua Lưu Văn Thanh cười yếu ớt và thái tử mê say, Âu Dương Tuệ Như cũng cúi trầm mặt, mói chung cũng tự hiểu, này, e là Lưu Văn Thanh cố ý mang tới cho Thái tử.

      Tới làm gì? Giảm bớt dục niệm và bức bách của Thái tử đối với đây là thứ nhất, nhân đó xếp người vào trong cung đây là thứ hai, có lẽ trong lòng còn có kế hoạch khác, nhưng ai mà biết được? Tóm lại nữ nhân này là quân cờ của ta, chắc chắn ngày dùng tới.

      Nhìn nữ nhân này, nàng lại liên tưởng đến Ngô thị lúc trước, thế này mới mắt thấy óc hiểu nghĩ ngợi: Ngô thị mười phần có tám chín phần cũng là người của nam nhân này! Khó trách Ngô thị đối với cung quyền của Dục Khánh cung lại chấp nhất như vậy.

      Vốn trong kịch, Thái tử phi truyền ra căn cứ chính xác hai người đoạn tụ, chớp mắt cái lại đảo thành mật tín Thái Tử và Thừa tướng cấu kết mưu phản, cũng là bởi vì, người này sớm nắm giữ Dục Khánh cung ở trong tay, vu oan giá họa, đổi trắng thay đen, quả là chuyện tranh nhau từng phút từng giây .

      Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như thấy lạnh toát cả lưng, xông thẳng lên đầu, làm cả người nàng run rẩy. Hóa ra, nàng sơ sót, kẻ địch cũng núp ở bên người nàng tùy thời mà động, mà nàng lại ngây thơ nhận ra.

      Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, Âu Dương Tuệ Như nắm chặt hai tay, đối với tình cảnh gian nguy bản thân lại thêm tầng hiểu biết sâu hơn.

      “Thái tử phi, ngươi làm sao vậy? thoải mái à? thoải mái tranh thủ thời gian về trước ?” Hoa Dương quận chúa bên cạnh Âu Dương Tuệ Như thấy sắc mặt nàng khó coi, nghĩ là nàng bị màn vừa nãy kích thích ghen tuông, mở miệng hơi có chút vui sướng nỗi đau người khác.

      Hoa Dương vừa mở miệng, dẫn tới việc Thái Hậu và Thế Tông cùng nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt chứa lo lắng.

      Thái tử phi coi trọng Thái tử đến như vậy sao?! Thế Tông hiểu sai nhíu mày nghĩ thầm trong lòng, bỗng thấy khó chịu cách hiểu, nhưng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại nhịn được đau lòng, vẫy tay : “Nếu Thái tử phi khoẻ trở về trước , hôm nay ngươi vất vả rồi, nên nghỉ ngơi sớm.”

      Âu Dương Tuệ Như cần gấp nơi thanh tĩnh để tự suy nghĩ, Thế Tông đề nghị thế, nàng cũng chối từ, vội vàng đứng dậy cáo lỗi, rời trước.

      Thế Tông thấy Thái tử lơ đễnh việc Thái tử phi rời , chẳng những đưa tiễn mà vẫn còn tự mình hưởng lạc như cũ, đột nhiên trong lòng dâng lên đốm lửa giận. Xoa dịu lửa giận, cố nén lại xem cho hết biểu diễn, mâu sắc thâm trầm liếc Thái tử cái, cũng cùng Thái hậu rời khỏi trước.

      có Thái tử phi dạ tiệc là chán ngắt vô vị, khiến cho muốn ở lại lâu thêm chút nào.

      Hết chương 23 . Hitsuji
      Last edited: 23/12/14
      linhdiep17, midnight, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 24: Chuyến săn Tây Sơn



      Âu Dương Tuệ Như trở lại lều trại của mình, trán rịn ra lớp mồ hôi lạnh.




      Bị hai con rắn độc thầm rình rập, chung quanh còn có cạm bẫy của bọn họ thiết lập từ sớm, Âu Dương Tuệ Như chỉ cảm thấy nổi hết gai óc, kinh hồn táng đảm, khó trách cứ thế mà gả vào ba tháng liền thê thảm như vậy, , phải rằng, ở trong kịch bản, Thái tử phi vốn ngày nào yên lành, tất cả đều do hai người này ban tặng.



      Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như bất giác cảm thấy mình may mắn vì biết trước kịch bản đó, bằng , cho là nàng thông minh, cũng tránh khỏi việc bị người đoạt mệnh. Bởi vì kịch bản cho nàng biết, nàng còn tin tưởng được Tần ma ma và Tiểu Vũ, cũng được tùy ý tiếp xúc bất kỳ kẻ nào trong Dục Khánh cung. Ngô thị nắm giữ Dục Khánh cung hai năm, có trời mới biết được nàng ta cắm xuống bao nhiêu cái đinh ở trong cung, nếu nàng sơ ý đến khi được người ta phát khác thường, chắc cũng làm oan hồn từ lâu rồi.



      Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như sau lúc sợ hãi, hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải chỉnh đốn hết Dục Khánh cung, dùng hết khả năng nhổ sạch hết mấy cái đinh.



      Chỉ là, hai huynh muội này tốn nhiều khí lực sắp xếp ám cọc ngầm ở trong cung như vậy, nhất định thế lực , đến tột cùng bọn họ muốn làm cái gì? Âu Dương Tuệ Như trầm ngâm, vẫn cảm thấy lý do đó nhất định đơn giản, nhưng nhất thời lại nghĩ hoài .



      Nghĩ ra cũng sao, hôm nay nữ nhân kia được thái tử coi trọng, tiến vào Dục Khánh cung là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó nàng liền phái Tần ma ma trông chừng, xem bọn họ đến tột cùng muốn mưu đồ gì. Chính là, vào dễ, muốn leo lên địa vị cao, tiếp xúc cung vụ khó, ngăn chặn được nữ nhân này hoàn toàn, cuộc sống mỗi ngày của nàng khó mà yên được.



      Áp chế lo sợ nghi hoặc trong lòng, Âu Dương Tuệ Như cười lạnh: đến đây , tất cả cứ đến đây , chị ở chỗ này chờ, ai muốn leo lên, chị liền hung hăng dẫm! Đỡ tên đau đớn có đáng kể gì? Có đau đớn bằng bị chặt tay chặt chân, móc mắt cắt tai ?



      Tính tình Âu Dương Tuệ Như có chút thờ ơ lạnh nhạt, bị ép đến mức nào đó, tuyệt đối ra tay trước, hôm nay đột nhiên bị kích thích, nhận bản thân lâm vào tình cảnh thịt treo trước đàn sói, tâm tính lại lạnh lùng cứng rắn thêm phần.



      Nghịch cảnh khiến con người trưởng thành hơn, câu này thể người Âu Dương Tuệ Như vô cùng thuần thục nhuần nhuyễn, trải qua đêm trằn trọc khó ngủ, nỗi sợ hãi đối với việc ám sát lần này đột nhiên biến mất, còn trở nên bình tĩnh, thậm chí có chút hồi hộp và mong đợi ngày đó đến, lúc này đây, cho dù có phải dùng máu để trả giá, nàng cũng để cho mưu Giang Ánh Nguyệt được thực .



      Cuối cùng ba ngày săn bắn cũng chấm dứt, tiếp theo là thời điểm du săn. Mọi người có thể xuất phát mình mình, cũng có thể lập thành tổ đội, du săn sâu trong rừng bốn ngày sau trở về, sau đó để chuyên gia kiểm đếm con mồi, người săn được nhiều nhất được Thế Tông hoàng đế đặc biệt khen tặng, đây là điểm quan trọng trong chuyến săn Tây Sơn lần này, mỗi người ai cũng tự mình cố gắng.



      Thế Tông mặc bộ trang phục chuyên săn màu đen đơn giản, thân hình cao lớn ngồi lưng ngựa, tầm mắt nhìn thẳng cây cối rậm rạp phía trước, sắc mặt chuyên chú, hai mắt sắc bén, cả người như con dã thú vận sức chờ phát động, tản ra hơi thở lạnh thấu xương.



      Thế Tông quay đầu, nhìn Thái tử phi bên cạnh, khí thế sắc bén nháy mắt mất sạch, ánh mắt sắc như đao cũng nhu hòa hẳn, ôn hòa hỏi: “Chẳng mấy chốc tiến vào rừng rậm, ngươi muốn với trẫm à? Thái tử ngay ở phía bắc cách đây xa, nếu ngươi muốn đổi ý, trẫm đây phái người đưa ngươi qua đó.”



      Âu Dương Tuệ Như kiên định lắc đầu, “Nhi tức muốn với phụ hoàng. Phụ hoàng dẫn nhi tức cùng, phải muốn đổi ý đó chứ? Lời đáng giá ngàn vàng, ngài đừng có quên!”



      Ngài có già rồi cũng đừng chơi trò hay thay đổi sớm nắng chiều mưa nha! Âu Dương Tuệ Như kêu rên trong lòng, đôi mắt đẹp mở to, chớp chớp nhìn về phía Thế Tông, cố gắng nhắn gửi khát vọng mong muốn theo của mình.



      Giang Ánh Nguyệt cũng theo, lại bị Thế Tông vứt bỏ phía sau, nàng ta nổi điên! Tóm lại, làm nũng cũng xấu hổ lắm, nhưng mà chẳng muốn cái chết, cho nên dù dùng hết mọi thủ đoạn nàng cũng phải theo.



      Thế Tông bị đôi mắt đẹp long lanh của Âu Dương Tuệ Như nhìn chăm chăm khiến lòng xao động, bất giác xiết chặt dây cương, nghiêm túc mở miệng, “Nếu ngươi theo trẫm được hối hận, nửa đường lại năn nỉ trẫm đưa ngươi đến chỗ Thái tử, đến lúc đó trẫm tuyệt đối cho phép. Ngươi suy nghĩ cẩn thận chưa?”



      Lời này, Thế Tông hỏi cực kỳ thận trọng, đôi mắt ưng chăm chú quan sát biểu tình Thái tử phi, lặng yên chờ câu trả lời của nàng.



      “Nhi tức nhất định với phụ hoàng, tuyệt đối hối hận.” Âu Dương Tuệ Như gật đầu mạnh, còn thiếu mỗi giơ tay lên trời thề, lòng rầu rĩ nghĩ thầm: mang ta theo chẳng khác nào có được tấm chắn tên, ưu việt lớn! Ngươi còn do dự cái gì?



      Nhất định phải với trẫm sao? Tốt lắm! Thế Tông thầm thở ra hơi, tâm tình ủ dột xao động nháy mắt hóa thành vô cùng sung sướng thích ý, dùng lực quật ngựa dưới thân, cười sang sảng , “Được, vậy chúng ta xuất phát , tìm chỗ đóng quân bên ngoài trước .”



      Thấy Thế Tông đồng ý , Âu Dương Tuệ Như cười tươi rói, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, lớn tiếng đáp lại, “ lắm chuyện!”

      [​IMG]

      Giang Ánh Nguyệt cũng cưỡi ngựa theo phía sau hai người, sau khi tiến sâu vào rừng rậm nơi ánh mặt trời loang lổ, mặt mơ hồ lộ ra chút nụ cười giả tạo.



      Ở phía nam rừng rậm tìm bãi đất trống bên cạnh đối diện hồ nước hạ trại, đoàn người thả hành lý, chưa kịp nghỉ ngơi liền bắt đầu du săn, nhất thời trong lùm cây cối vang lên tiếng ưng rít chó sủa, cực kỳ náo nhiệt.



      Giang Ánh Nguyệt được để lại mình sửa sang lại hành trang. Trong lều trại nàng lấy mấy món cần dùng gì đó ra, rồi sắp xếp đúng vị trí của nó, lại trải tấm thảm lông dê dày cho Thế Tông và Âu Dương Tuệ Như, nếp nhăn đều được vuốt phẳng, thái độ rất cẩn thận, nghiễm nhiên là nữ quan qua huấn luyện đủ tư cách.



      Trong lều trại mấy việc vụn vặt đều làm xong rồi, lúc này Giang Ánh Nguyệt mới thong thả đứng dậy, về phía lùm cây , tìm kiếm gì đó ở trong bụi cỏ, cắt bó to cỏ dại nở đầy hoa màu tím trở về, quẳng vào đống lửa trại đốt từ trước.



      Cỏ dại hoa tím thuộc loại thực vật có tính dầu, vừa bén lửa cháy ào ào, sương khói dày đặc màu tím bốc lên đến giữa trung, lưu lại hương thơm thoang thoảng như có như , khi gió thổi qua, mùi theo hướng gió bay dần dần lan xa.



      Nhìn chăm chú lớp khói màu tím dần tan ra trong khí, Giang Ánh Nguyệt vừa lòng cười, cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp món gì đó trong tay, cả người cứ như có chuyện gì xảy ra.



      Âu Dương Tuệ Như mang nặng chuyện ám sát trong lòng, cả ngày theo sau Thế Tông tấc rời, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi của Thế Tông.



      Nếu như mang nữ nhân theo, Thế Tông sớm phiền chán hết sức, có khi tiện tay tiễn nàng ta trở về, nhưng đổi thành tiểu nha đầu tính tình hoạt bát thú vị, hơn nữa lại có thể chịu khổ cực, Thế Tông chỉ cảm thấy vui vẻ, mỗi khi săn được con mồi, tiểu nha đầu dùng ánh mắt sùng bái nhìn , dường như khi đó cả người tinh thần sức lực dùng hết.



      Đêm đến, đoàn người chấm dứt du săn, trở lại lều trại.



      Căn thẳng tinh thần bốn ngày, Giang Ánh Nguyệt vẫn hề động thủ, sáng mai, bọn họ về doanh trại, Âu Dương Tuệ Như biết, đêm nay chính là thời cơ ám sát tốt nhất. Nàng ép trái tim đập bình bịch liên hồi thôi, tỏ vẻ trấn định, chỉ có đôi mắt long lanh lấp lánh dưới trời đêm phảng giống như tỏa ánh sáng.



      “Tiểu nha đầu nghĩ cái gì? Mắt y sói vậy?” Nhận thấy ánh mắt nàng thay đổi, Thế Tông buồn cười hỏi. Đôi mắt này lấp lánh như ánh sao làm tim đập nhanh.



      nghĩ tới Thế Tông lại chú ý tới tâm tình nàng hay đổi, Âu Dương Tuệ Như bị hỏi cũng giật mình, vừa vặn nhìn thấy đống con mồi trước mắt, nhãn châu chuyển động, cười khanh khách đáp: “Nhi tức nghĩ, mấy lớp da này có thể làm được cái gì.”



      Nàng nhặt con Hỏa hồ, mặt mày cong cong : “Cái này làm cái choàng cổ cho Hoàng tổ mẫu nhé? Màu lông này rất hợp màu da Hoàng tổ mẫu, mang vào nhất định rất đẹp.” Dứt lời, lại nhặt con Hắc điêu lên, trầm ngâm lúc mới nhìn về phía Thế Tông, giọng điệu mang ý lấy lòng : “Cái này làm cái nón lông cho phụ hoàng, phụ hoàng dùng màu đen là có khí chất nhất!”



      Thế Tông mỉm cười, vỗ vỗ đầu Âu Dương Tuệ Như, ôn nhu : “Quỷ linh tinh, ngờ còn tính sẵn dùng con mồi của trẫm như thế, còn tính hợp lý hợp tình nữa chứ.”



      Nghe ra trong lời Thế Tông tràn đầy hàm xúc trêu ghẹo, Âu Dương Tuệ Như nghiêng đầu liếc , cười ngọt ngào.



      Bị nụ cười ngọt ngào của Âu Dương Tuệ Như mê hoặc, hô hấp Thế Tông rối loạn, rất nhanh kịp điều chỉnh lại, ma xui quỷ khiến hỏi câu, “Trẫm và Hoàng tổ mẫu ngươi đều nghĩ tới, sao nghĩ làm cho thái tử cái gì đó à?”



      Thái tử? Mặc xác ta! Âu Dương Tuệ Như giễu cợt trong lòng, mặt vẫn giữ nụ cười ngọt như turớc, xua tay : “Chuyện Thái tử tới lượt con dâu tính, tự có thể săn được con mồi, Nhi tức giúp phụ hoàng tiết kiệm được bộ da.”



      Thế Tông mím môi, muốn ‘vợ chồng cùng thể, tình cảm hòa thuận, quan tâm lẫn nhau’, mà khi sắp thốt ra, ở bên miệng quanh quẩn vòng, thản nhiên chuyển thành câu, “Ừ, cũng phải.”



      “Đúng ? ta căn bản cần Nhi tức quan tâm.” Âu Dương Tuệ Như lấy khúc cây đảo đống lửa, lơ đễnh .



      Thế Tông liếc biểu tình thèm để ý chút nào của Âu Dương Tuệ Như, trong lòng có chút thoải mái nhàng, lại biết tại sao mình lại thấy thoải mái như vậy, khỏi nhìn ngọn lửa hồng đến sững người.



      Đúng vào lúc này, Giang Ánh Nguyệt cùng các thị vệ làm sạch con mồi ở bên hồ trở lại, trong tay cầm lá cây to, lá cây bày ba con cá làm sạch.



      “Nướng cho Thái tử phi con, nhất định Thái tử phi đói bụng.” Thế Tông vừa thấy nàng ta liền mở miệng hạ lệnh.



      Giang Ánh Nguyệt mỉm cười hành lễ, mở miệng đồng ý.



      Rắn độc nướng thứ gì đó, cho nàng cũng dám ăn đâu! Âu Dương Tuệ Như vội vàng xua tay cự tuyệt, “ dám phiền Giang nữ quan, ra ngoài du săn, mọi việc đều phải tự mình làm lấy, đồ ăn tự chuẩn bị, ăn mới càng thêm hương vị, ngươi mang con cá lại đây, bản cung tự mình nướng.”



      Thái tử phi tính tình lanh lẹ đúng là giống y chang người Nữ Chân, Thế Tông nghe lời nàng ngăn cản mà chỉ mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy, đưa tay, véo chiếc mũi Thái tử phi, trêu chọc: “Tự ngươi có thể làm à? Nhưng đừng nướng khét bỏ vào miệng được.”



      Âu Dương Tuệ Như giương cằm lên, môi hồng mím lại, bị coi thường hơi có chút khó chịu, “Ngài nhìn là được rồi! Giang nữ quan, lấy hai con lại đây, bữa tối phụ hoàng bản cung cũng bao hết!”



      Thế Tông cười , trong lòng sung sướng vô hạn làm thế nào cũng ức chế nổi, chỉ cần ở chung với Thái tử phi, dường như đặc biệt dễ dàng cảm thấy thoải mái, loại cảm giác này làm quyến luyến, muốn ngừng mà được.



      Giang Ánh Nguyệt cung kính mang cá đưa cho Âu Dương Tuệ Như, tự mình lui sang góc, yên lặng chuẩn bị bữa tối cho mình, nhìn chăm chú ngọn lửa cháy hừng hực, ngửi thấy mùi đồ ăn càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nàng hơi nở nụ cười.



      Bọn thị vệ cũng xử lý tốt con mồi, lần lượt trở về, đều tự mình chuẩn bị món ăn cho bản thân, mùi thịt làm người ta thèm dãi phảng phất nơi cắm trại, khiến bụng Âu Dương Tuệ Như sôi ục ục.



      Đúng lúc này, trong lùm cây cối cách đó xa truyền đến tiếng cành lá bị bẻ gẫy ‘rắc rắc’, giống như có động vật to lớn nào đó về phía này.



      Các thị vệ cảnh giác, vứt đồ ăn trong tay , phái đội nhân mã qua đó xem xét.



      Nhìn thị vệ tiến vào cây cối, rất nhanh thấy thân ảnh đâu, Âu Dương Tuệ Như hít sâu hơi, nghĩ bụng: đến rồi!



      “Nha đầu, đến bên cạnh trẫm!” Thế Tông mệnh lệnh Âu Dương Tuệ Như đến cạnh trước, ánh mắt lợi hại như mắt ưng, tinh thần toàn thân căng thẳng mà lộ ra sát khí chẳng những có dọa Âu Dương Tuệ Như sợ, ngược lại còn cho nàng cảm giác mười phần an toàn.



      Âu Dương Tuệ Như hề nghĩ ngợi liền lủi vào cánh tay mở rộng của , rồi níu chặt mảnh góc áo của .

      Hết chương 24- Hitsuji
      linhdiep17, midnight, quỳnhpinky4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :