1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu - Bán Điểm Mặc(c140) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Cực phẩm nương tử: Tướng công xin tiếp chiêu
      Tác giả: Bán Điểm Mặc
      Thể loại: xuyên , ngôn tình, hài hước
      Tình trạng: hoàn (vô cùng dài, hơn 1000 trang @@)
      Convert: ngocquynh520
      Edit: Vô Phong

      Giới thiệu:

      Nghe , Phủ Viễn Tướng Quân từ chiến trường mang theo tiểu nương tử trở lại, dung mạo như thiên tiên, so hơn Chiêu Quân, tức chết Điêu Thuyền, có ba nữ tử thầm lén nhìn trộm dung mạo kia, ngay lập tức tự ti mặc cảm, nhảy sông tự vẫn;

      . . . . . .

      Nghe , tiểu nương tử kia là thiên thần hạ phàm, cùng Phủ Viễn Tướng Quân cả đêm khổ chiến, cuối cùng bị Phủ Viễn Tướng Quân thu phục, ngày thứ hai hai người toàn người đầy máu trở lại doanh trại, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt, tình thế hiểm ác, đủ để khiến phong vân biến sắc, thiên địa rung động;

      . . . . . .

      Nghe , tiểu nương tử kia võ nghệ kinh người, mình xông vào trận doanh quân địch, lấy được tua mũ của tướng địch, khiêng được quân kỳ của quân địch, đốt kho lương thảo của quân địch, hai mươi vạn đại quân bó tay hết cách, cả đêm tan tác;

      . . . . . .

      Nghe , tiểu nương tử kia tài múa kinh người, hội minh chư quốc, điệu múa kinh hãi thiên hạ, hoàng đế tướng quân nâng lên chỗ ngồi của thượng khách, hào kiệt ném nghìn vàng, vì thu được tiếng cười của nàng, tiếc vung tay;

      . . . . . .

      Nghe , tiểu nương tử kia đưa tới tứ phương tranh diễm, mỹ nhân tài nữ các nước liên thủ cử hành đại hội đọ sắc để thị uy, ba ngày ba đêm, đấu thơ đấu từ đấu họa đấu mực, so cờ so cầm so rượu so vũ, tứ phương tất cả thất bại, từ đó được đặt tên là thiên hạ đệ nhất phu nhân;

      . . . . . .

      Nhưng. . . . . .

      Còn , tiểu nương tử kia là người tướng mạo đẹp nhưng phẩm hạnh đoan, đêm đầu tiên hạ phàm liền quyến rũ Phủ Viễn Tướng Quân phá sắc giới, hai người đại chiến 300 hiệp, bởi vậy Phủ Viễn Tướng Quân lãnh như băng sơn thể đem nàng thú về nhà;

      . . . . . .

      Còn , tiểu nương tử kia khinh công xuất thần nhập hóa, tới vô ảnh vô tung, lại ham sắc như mạng, trộm áo lót của hoàng đế Đại Ân Quốc, xông vào phòng tắm của Thất hoàng tử Đại Chuẩn Quốc, ngủ cùng thừa tướng Già Lam Quốc Hảo Nam Phong, còn léng phéng cùng đệ nhất thần y;

      . . . . . .

      Còn , tiểu nương tử kia biết từ đâu kiếm được oa nhi có vẻ bị bệnh, mỗi lần chế thuốc động tí là ngàn lượng, nhưng động tí lại phục vụ quyền cước, bức bách khổ hình, còn tuổi, bóp eo đấm chân, bưng trà đưa nước, ngủ ấm giường, tắm đấm lưng;

      . . . . . .

      Còn , tiểu nương tử kia thủ hạ đông đảo, cao thủ nhiều như mây, đều là xinh đẹp như hoa, tâm như xà hạt, nhưng mọi người cam nguyện thư phục dưới chân nàng, vì nàng bán mạng, trung thành lòng. . . . . .
      mailinh, B.CatDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      dit: sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 1: nên hỏi ta như thế nào xuyên qua

      Điên! chữ: điên! Hai chữ: rất điên! Ba chữ: vô cùng điên!

      Hoa Vị Miên lặng lẽ mở mắt, sờ sờ mông oán giận, cái mông tiêu chuẩn của nãi nãi vì xóc mà thành bốn cánh hoa rồi!

      Nếu như nhìn lầm, nàng hẳn là ngồi xe ngựa, còn là chiếc xe ngựa tồi tàn, trong xe còn có vài sinh vật giống nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng. . . . . .Cổ trang! Cổ trang! ràng là cổ trang!

      Hoa Vị Miên thực muốn chết. Mẹ kiếp, muốn ngửa mặt lên trời rống to, nàng phải là ở nhà bật máy điều hòa ngủ giấc ư, làm sao có thể đến địa phương quỷ quái này?!

      “Xin hỏi . . . . . Các ngươi là đóng cos sao?” Hoa Vị Miên chọc chọc nữ tử bên cạnh.

      Nữ tử mặt phấn run lên, ghét bỏ phủi phủi nơi nàng vừa chạm qua, : “Cái gì có chết hay , đừng làm lão nương xúi quẩy!”

      Hoa Vị Miên muốn cho nàng cước, lại dám ghét bỏ nàng?! Nàng thi miss châu Á dù gì cũng là cuối bảng (giải nhất, giải nhì, giải ba . . . . cuối bảng!), tùy tiện cũng là người trong long phượng . . . . Trong lúc vô tình nhìn đến y phục của mình, được rồi, coi như lời lúc trước nàng chưa qua! Từ mặt lau xuống nồi bụi, so với quặng than ở quê nàng còn đen hơn!

      Hoa Vị Miên tĩnh tâm, từ trong theo rèm cửa sổ liếc ra bên ngoài cái, rất tốt, vài tên lính quèn mặc giáp sắt theo sát hai bên xe ngựa giống như đề phòng cướp . . . . Phải , nhận thua , nàng xuyên qua, xuyên qua . . . . . Mẹ ruột của ta a, xem cái tên ngươi đặt cho ta, ta sớm thấy điềm xấu rồi, ngươi xem ta bị cường bạo ép buộc đến cổ đại, ta phải là ngủ nướng thôi sao . . . . .

      (Vị Miên: chưa ngủ)

      Nhận , nàng lại nhìn nhìn vài người khác, trừ bỏ hai người trang điểm xinh đẹp bên cạnh, những người còn lại trang điểm giống như mèo. Dịch qua chút, hỏi: “Chúng ta đường đâu a?”

      tiểu nương bị nàng hỏi, nước mắt liền chảy ra, thút tha thút thít đáp: “Chúng ta là bị đưa đến quân doanh làm quân kỹ. . . . . ”

      Mẹ nó, quân kỹ! Có thể hay cho nàng thân phận chấn động hơn! Để cho nàng ngủ , để cho nàng ngủ , ngủ thiếp trở về . . . . .

      Nhưng tình thường thường phát triển theo hướng ngươi muốn, đói bụng hoảng sợ, nàng nóng giận trợn to mắt, hỏi: “Chúng ta làm sao lại bị đưa tới làm quân kỹ?!”

      Vài tiểu nương liếc mắt nhìn nhau cái, đều rối rít khóc lên, ai cũng chịu .

      Trái lại nữ tử bên cạnh mới vừa nhịn được: “Còn phải là phạm tội bị đày.”

      Lúc này, tiểu nương khác cũng , “Chúng ta vốn đều là nha đầu nhà quan, quan gia phạm tội, chúng ta bị đày, có tư sắc ở lại trạm dịch làm quan kỹ, chúng ta liền bị . . . . . ”

      “Hai chúng ta vốn là thanh lâu nữ tử, khách làng chơi chết, quan phủ vì truy cứu trách nhiệm, liền áp tải chúng ta tới.” Nữ tử vừa rồi : “Dù sao đều là hầu hạ nam nhân, ở đâu phải là hầu hạ . . . . . ”

      Tuy như vậy, nhưng trong mắt nàng vẫn là lóe lên quang mang sợ hãi, khiến cho Hoa Vị Miên cũng sợ run cả người, nam nhân hành quân đánh giặc, vài năm chưa thấy qua nữ nhân, số lượng ngàn vạn . . . . . đến đó phải trực tiếp bị chơi đùa đến chết sao?!

      “Vậy ta cũng là nha đầu?” Hoa Vị Miên hỏi, điều kiện này nàng vẫn còn tương đối có khả năng tiếp nhận.

      Nữ tử liếc nàng cái, : “ phải.”

      Hoa Vị Miên khóe miệng co quắp, nên cho nàng biết . . . . .


      Chương 2: mang theo ngươi làm sao chơi đùa

      “Lẽ nào . . . . . ” Trận tuyến phòng ngự trong lòng Hoa Vị Miên có góc sụp đổ.

      “Ngươi là bọn họ ở đường nhặt được,” tiểu nương vừa rồi khóc xong, lại quay qua đây : “Bọn họ nhìn ngươi hôn mê ở đường, lại là người ăn mày, dù sao cũng là nữ, dứt khoát liền mang lên xe.”

      Hoa Vị Miên thở ra hơi, tốt! Vung tay lên, vén rèm lên liền quát: “Dừng xe, ta muốn xuống xe, ta muốn hảo hảo làm ăn mày, dựa vào cái gì kéo ta lên đây!”

      Người đánh xe roi quất xuống mắng: “Kêu la cái gì, lát nữa đến quân doanh rồi kêu!”

      Mẹ ! Hoàn hảo Hoa Vị Miên nhanh như chớp tránh kịp, bằng bị roi kia quất xuống hủy dung rồi!

      Câu trắng trợn kia làm Hoa Vị Miên đen mặt, nếu nàng tiếp tục đợi sợ rằng phải hầu hạ nam nhân, được, phải nghĩ biện pháp trốn a!

      “Khuyên ngươi cần có chủ ý quái quỷ gì,” nữ tử : “Bị bọn họ bắt được là trực tiếp . . . . ”

      Nàng , nhưng Hoa Vị Miên cũng hiểu, vẻ mặt như đưa đám, nàng làm sao xui xẻo như vậy, ngủ xuyên qua coi như xong, còn thành ăn mày, cư nhiên còn bị thuận tay nhặt lên xe ngựa quân kỹ . . . . Lão thiên gia, sao ngươi lại đùa giỡn ta như thế!

      Đúng lúc kêu cha gọi mẹ mắng trời, xe ngựa xóc nảy cái, Hoa Vị Miên vốn đói hoa mắt chóng mặt liền bị quăng ra ngoài, đầu “oành” tiếng đụng phải khung xe ngựa, trước mặt bỗng tối sầm, chống đỡ nổi ngã xuống đất . . . . .

      Ngủ ngủ , tỉnh ngủ trở về nhà, bên tai có người cứ như thế thôi miên, Hoa Vị Miên lật lật lại, hài lòng ôm chiếc chăn bông mềm mại của mình cọ cọ hai cái, thẳng đến khi mặt trận đau nhức mới mở mắt, lều trại tối như mực, rơm rạ khô cứng, được rồi, nàng thừa nhận!

      Lần bất tỉnh này ngược lại đem nàng trở về nhà, bất quá đem tới trí nhớ của chủ nhân khối thân thể này.

      Nữ tử mười sáu tuổi xuân, từ Thiên Sơn cùng Cửu Cung chân nhân học nghệ, võ công, trận pháp, chế độc, ngay cả tinh tượng cũng đọc lướt qua chút. May nhờ nàng thiên phú dị bẩm, thời gian mười năm ngắn ngủi liền học xong sở học suốt đời của Cửu Cung chân nhân. Cuối cùng cùng Cửu Cung chân nhân so độc, Cửu Cung chân nhân thảm bại, hơi thở gấp liền buông tay nhân gian, trước khi còn ngửa mặt lên trời thở dài: “Nữ tử này tất gây họa nhân gian!”

      Nữ tử từ đính hôn cùng nhi tử của Trấn quốc công, cũng chính là Phủ Viễn tướng quân tại. Sư phụ còn, cho nên nàng chỉ có thể tìm phu quân tương lai nương tựa. Nhưng nữ tử này từ hiểu khói lửa nhân gian, người có đồng nào, dọc đường chịu bao khổ cực, vất vả sống tới biên thùy liền đói hôn mê bất tỉnh, sau đó bị nhặt lên xe ngựa.

      Nga, nữ tử này cũng tên Hoa Vị Miên, là khéo.

      Hoa Vị Miên có chút hưng phấn nho , khối thân thể nàng mượn có khinh công, biết cảm giác bay lên như thế nào! Đầu tiên là phải dồn khí đan điền đúng !

      Hít hơi dùng sức hướng trong bụng ép, sau đó lại nâng lên, hai chân hướng lên nhảy nhảy, cư nhiên bật cao nửa trượng! Hoa Vị Miên thử thử lại vài lần, tuy tằng cầu của kỹ xảo khá cao, nhưng cũng phải thể làm được, giằng co trong chốc lát, ra trận mồ hôi.

      Bên ngoài truyền đến thanh lớn xôn xao, Hoa Vị Miên len lén chạy ra ngoài, trước mặt liền đụng phải hai binh lính khiêng thịt dê, nàng vội vàng trốn phía sau lều cỏ, liền nghe thấy bọn họ .

      “Nghe tướng quân bị thương, có vậy ?”

      “Phi! Kẻ nào bị đui mắt, xế chiều hôm nay ta tận mắt thấy tướng quân cầm theo đầu tặc nhân trở về!”

      “Đám hổ lốn Tây Hòa Quốc, cư nhiên phái người đến đánh lén!”

      phải thế sao, chờ các huynh đệ ăn thịt uống rượu, giết mảnh giáp cũng lưu . . . . .!”

      Đợi bọn xa, Hoa Vị Miên mới ra, xem ra phải khai chiến, Đại Ân Quốc cùng tiểu quốc xung quanh giao chiến, tướng quân tự mình dẫn binh.

      Nàng khẽ cắn môi, mặc kệ, trước chạy thoát hãy !
      NhiJoB.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Lần sau nhất định thắp hương

      Hoa Vị Miên từ trong lều trại ra ngoài, sờ xoạng bốn phía cũng tìm được phương hướng, trời sinh lộ si [1], thân thể này giống thời điểm nàng ở đại.
      [1]: dân mù đường

      Dù sao cách đám người nướng thịt này càng xa càng tốt, ôm ý niệm này, Hoa Vị Miên liền theo hướng ngược lại.

      Trong núi buổi tối lạnh giá, đưa tay thấy được năm ngón tay, may nhờ ánh mắt tốt, nếu Hoa Vị Miên biết té ngã bao nhiêu lần.

      Nhìn trước nhìn sau chút, đúng, nàng lên núi lễ Phật a, càng càng hoang vắng, bóng dáng của quỷ cũng nhìn thấy, có sói chứ, những hình ảnh phim kinh dị trước kia xem toàn bộ nhanh như chớp vụt đến trong đầu, có quỷ chứ?

      Vừa nghĩ xong, cái gì đó lạnh như băng liền bò lên mắt cá chân, sống lưng Hoa Vị Miên hồi lạnh lẽo, hét lớn tiếng: "Quỷ a!" Co cẳng chạy, cũng phân đông tây nam bắc chui loạn trong rừng cây.

      Y phục cũng bị rách, tay cũng có mấy đạo vết thương, Hoa Vị Miên thê thê thảm thảm ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn trời, đại thụ che trời ngay cả ánh trăng cũng đều che luôn rồi. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng đường đêm, chẳng lẽ phải đợi trời sáng mới có thể ra ngoài?

      Nhìn chung quanh, quỷ ảnh nặng nề, Hoa Vị Miên khẽ cắn răng, vẫn là tiếp tục thôi, chừng có thể gặp được người thợ săn nào đó.

      "A --!" Mới vừa được ba bước, trận đau đớn tê tâm liệt phế đánh thẳng vào trái tim, Hoa Vị Miên đau đến nước mắt cũng chảy ra, nàng ngã ngồi mặt đất, cầm lấy chân, chiếc bẫy thú lớn đâm xuyên qua chân nàng, ngay cả giầy và tất cũng bị máu thấm ướt nhẹp.

      Bàn tay run rẩy dám đụng vào, có thiên lý, người khác xuyên qua được hầu hạ hảo ăn hảo uống, nàng xuyên qua vừa chảy mồ hôi vừa chảy máu, còn bị địa phương quỷ quái này dọa sợ tới mức nửa sống nửa chết, nếu như trời cao cho nàng thêm cơ hội, nàng nhất định trước tiên đốt nhiều hương!

      Oán hận oán hận, bẫy thú chân vẫn phải lấy xuống.

      Lượm nhánh cây mặt đất ngậm trong miệng, nàng cẩn thận đưa tay xuyên vào, nhắm mắt lại, nhất cổ tác khí [2] dùng hết sức gỡ cái bẫy ra!
      [2]: tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm

      Khuôn mặt trắng bệch, Hoa Vị Miên nằm ngửa mặt đất, trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, đau đớn chân làm nàng thiếu chút nữa muốn sặc khí. Thở gấp, nàng nhìn chân của mình, lại nhìn bốn phía, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, nếu mắc bệnh uốn ván làm sao bây giờ, nàng cũng muốn chết ở chỗ này, vẫn là nghĩ biện pháp nhanh ra ngoài thôi!

      Tiện tay lượm cành cây, vịn vào từ từ đứng lên, cẩn thận lắng nghe, giống như có tiếng nước chảy, có phải hay là thác nước?

      Hoa Vị Miên nhất thời cao hứng, nhón chân lên từ từ tới phía trước. Tiếng ầm ầm bên tai càng lúc càng lớn, nước chảy trắng lóa càng ngày càng gần, còn chưa kịp hưng phấn, nàng liền nghe thấy thanh nhưng hề bình thường phía sau lưng. Thân thể cứng đờ, nàng từ từ quay đầu, may mắn như vậy chứ!

      Rất tốt, bốn con mắt xanh biếc ở cách sau lưng xa nhìn chằm chằm mình, khóe miệng co giật, nàng đứng lại bất động.

      nhân sĩ tàn tật, có khả năng thoát được hai con sói đói! Cũng bất chấp chân bị thương, co giò bỏ chạy.

      Xuyên qua rừng cây sau cùng, trước mắt đột nhiên trống trải, thác nước rộng chừng vài chục trượng liền ngăn ngay trước mắt!

      Chợt dừng chân, Hoa Vị Miên xoay người lại, hai con sói vận sức chờ phát động, tiếng nước chảy khổng lồ làm màng nhĩ nàng phát đau, lui lại lui, bốn phía đường để , chẳng lẽ muốn bảo nàng nhảy sông tự vẫn. . . . . .

      đợi nàng ngẫm nghĩ, con sói nhào tới, Hoa Vị Miên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, dưới chân trống , cả người liền quét đất rớt ra ngoài.


      Chương 4: Sắc nam tử dưới ánh trăng

      Trong tai, trong miệng, trong mắt, toàn bộ đều ngập nước, Hoa Vị Miên muốn kêu tiếng cứu mạng cũng bị nhấn chìm trong dòng nước xiết!

      Theo thác nước bị vọt vào trong đầm sâu, lực độ kia cũng , đánh cho đầu óc Hoa Vị Miên quay cuồng, nước chảy liên tục ngừng cuốn nàng xuống phía đáy, vùng vẫy mấy cái cùng bơi lên được, dưỡng khí cũng còn.

      Tứ chi mềm nhũn trong nước, Hoa Vị Miên có thể cảm giác nàng bị nước đẩy ra khỏi đáy hồ, ánh trăng sáng tỏ ở phía , mà mình cũng có hơi sức bơi về phía trước nữa rồi. . . . . .

      Đột nhiên, bóng đen từ phía nàng nhảy xuống, khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, Hoa Vị Miên nghĩ: phải là mỹ nhân ngư chứ. . . . . .

      "Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." ngụm nước từ trong khí quản phun ra, Hoa Vị Miên nằm mặt đất nhảy dựng lên hung hăng ho khan, đợi nước ói ra hết, miệng lại hung hăn hít khí, giác ngộ trước nay chưa có xông lên đầu: thế giới có dưỡng khí, tốt!

      Giác quan thứ sáu cho nàng biết, còn có sinh vật ở bên cạnh nàng, hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy là nam nhân, thở phào nhõm:

      "Là ngươi cứu ta sao, cám ơn!"

      Nam tử lên tiếng, chẳng qua là yên lặng nhìn nàng, đôi con ngươi màu xanh sẫm giống mấy con sói vừa rồi, phát ra ánh sáng làm người bị tác động.

      Hoa Vị Miên bị ánh mắt của dọa sợ hết hồn, chống thân thể muốn lui về phía sau, ánh mắt cẩn thận liền liếc tới thân thể của , máu mũi! Là lõa thể! Hơn nữa còn là lõa thể toàn bộ!

      Tóc dài xõa vai, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh trăng có vẻ mông lung chân , dáng người to lớn, cơ bắp căng phồng có lực, cơ bụng sáu múi. Cảm giác phập phồng, còn có cặp mắt kia, đôi mắt màu xanh lá cây nàng thấy nhiều, nhưng có thể sáng lên trừ sói, những thứ khác nàng chưa từng thấy. Nhưng ánh mắt của , cư nhiên sáng long lanh như bảo thạch! Hơn nữa. . . . . . trong đáy mắt , Hoa Vị Miên ràng nhìn thấy thứ gọi là dục vọng!

      Chớ có đùa!

      "Đại ca. . . . . . Đại ân lời nào cám ơn hết được, chúng ta sau này còn gặp lại. . . . . . !" xong liền muốn chạy, nhưng người còn chưa đứng lên liền bị người bắt được gót chân, thân thể cao lớn nặng nề cứ như vậy trực tiếp bao trùm người nàng!

      Tôn Chính Sở hô hấp dồn dập nhìn nữ tử phía dưới, khuôn mặt nhắn tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt trong vắt như nước thẳng tắp nhìn mình, cánh mũi xinh xắn nhàng phe phẩy, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ mở ra, mang theo chút như trêu chọc dụ dỗ. Mà y phục người nàng sớm ướt đẫm, như có như dính vào thân thể mỹ lệ, thậm chí có thể nhìn thấy da thịt cám dỗ kia. . . . . .

      Dục vọng lần nữa bộc phát, lý trí của Tôn Chính Sở trong nháy mắt rời ra, cúi đầu liền ngậm lấy chiếc miệng khẽ nhếch phát ra hơi thở mùi đàn hương. . . . . . Nếu là đưa tới cửa, cũng có lý do bỏ qua!

      Hoa Vị Miên kinh hãi, tay nắm thành quyền đập lên người người ở phía , mấy quyền đập xuống, đập đến tay nàng đều đau rồi, mà người người dường như hề hấn gì, bàn tay nóng ran thuận thế tới hông của nàng, dùng sức bóp cái!

      Hoa Vị Miên bị đau liền hé miệng, người nọ liền nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi vào!

      Ghê tởm! là ghê tởm! Hoa Vị Miên dùng sức muốn đem thứ mềm nhũn trong miệng nhổ ra, mấy lần giãy giụa, ngược lại khiến người người càng ngày càng mãnh liệt, níu lấy cái lưỡi của nàng chịu buông.

      Đầu lưỡi Hoa Vị Miên bị hút muốn tê dại, đầu cũng thiếu dưỡng khí, khí trong phổi cũng bị ép khô rồi!

      Vừa định dùng miệng cắn, người người giống như biết mục đích của nàng, nhanh chóng rút lui, đem mục tiêu chuyển hướng cổ của nàng.

      Miệng vừa được tự do, Hoa Vị Miên thở gấp hơi, lập tức chửi như tát nước: "Mẹ kiếp! Cái người biến thái này, buông lão nương ra!"
      mailinh, NhiJo, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 5: Tráng sĩ xin thương xót

      Dùng cả tay cả chân muốn đá văng người người ra, miệng Hoa Vị Miên cũng ngừng hoạt động, “Đồ biến thái, lão nương cũng phải là dễ chọc, mau buông ta ra, ngươi có nghe thấy . . . . .!”

      Tông Chính Sở nhíu mày, đưa tay điểm á huyệt của nàng, rồi sau đó lại vùi đầu tiến hành " nghiệp" của mình!

      Hoa Vị Miên há to miệng nhưng lại phát ra chút thanh nào, liền biết ngay tên khốn này điểm huyệt đạo của nàng, được nhắc nhở như vậy, nàng đột nhiên nhớ ra mình có võ công!

      Nên dùng võ công loại nào?! Trong đầu trăm loại võ công chợt lóe lên, nhưng Hoa Vị Miên lại biết dùng loại nào?! Nàng vận khí công, đưa tay điểm huyệt đạo của mình, bất kể như thế nào, trước giải á huyệt rồi hãy !

      Toàn thân giật mình cái, nàng cảm giác ngực mình bị vật ấm áp ngậm vào! Máu toàn thân chảy ngược lên đầu, Hoa Vị Miên vừa xấu hổ vừa giận cố gắng dùng sức đánh nam nhân kia, nàng quản được nhiều như vậy!

      Tông Chính Sở chìm đắm trong tình dục cảm giác đầu trận kình phong đánh tới, chợt lui về phía sau, chốc lát, người lui xa mấy thước, từ cao nhìn xuống nữ tử ở phía dưới, khóe mắt dâng lên cỗ lãnh ý, nghĩ tới nàng còn biết võ công!

      Trọng lực người đột nhiên biến mất, Hoa Vị Miên vội vàng cuống quít đứng lên mặc vào y phục vừa bị ném qua bên, cặp mắt cảnh giác nhìn .

      Sau khi mặc xong y phục, nàng vội : “Đồ biến thái, còn dám tới đây, lão nương chưởng bổ chết ngươi!” Cố gắng hết sức khiến cho vẻ mặt mình nhìn hung ác chút, nàng cũng ngu, cái tát mới vừa rồi căn bản chưa giáng xuống nam nhân kia tránh qua, theo lý thuyết võ công của Hoa Vị Miên cũng xem như là đỉnh cao, ở trong tay mình tuy suy giảm nhưng cũng yếu mới đúng. Dã thú có thể tránh được như vậy, chứng tỏ võ công cũng tồi, nàng cũng phải là Hoa Vị Miên Thiên Sơn kia, trốn được hay cũng là vấn đề.

      Cặp mắt kia vụt sáng, ràng đem hai chữ “Chạy trốn” hiển viết lên mặt, Tông Chính Sở ngược lại buông lỏng cảnh giác, chân nàng còn bị thương, vẫn là nên xông vào !

      Liếm liếm đôi môi, Tông Chính Sở về phía nàng.

      Hoa Vị Miên hoảng hốt, đây là cái loại dâm đãng. Biểu tình phóng túng, cho dù vóc người đẹp cũng thể đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng a!

      Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, binh pháp Tôn Tử đúng! Hoa Vị Miên xách váy xoay người liền chạy vào trong rừng cây!

      đường chạy như điên, Hoa Vị Miên thở cũng dám, tranh thủ nhìn phía sau, có bóng người?! Cắt đuôi rồi?!

      Thở mạnh, cuối cùng tránh được kiếp, mới vừa quay đầu lại, nụ cười mặt liền cứng ngắc, đứng trước mắt nàng phải là kẻ biến thái kia là ai?!

      Còn chưa kịp phản ứng, người liền bị điểm cái, Tông Chính Sở im lặng vác nàng lên vai quay về đường cũ.

      Hoa Vị Miên bị điểm huyệt, toàn thân chỉ còn lại miệng cùng mắt là hoạt động, nàng quát: “Đồ biến thái, mau buông lão nương ra, nếu lão nương để cho ngươi yên!”

      Tông Chính Sở hừ cũng hừ tiếng, bước , xương vai làm đau bụng Hoa Vị Miên, mắt cũng choáng váng.

      Hảo hán bất cật nhãn tiền thụy [1], Hoa Vị Miên cầu khẩn : “Tráng sĩ, hảo hán, ngươi bỏ qua cho ta có được , ta có mẹ già chín mươi tuổi, dưới có hài nhi ba tuổi đợi nuôi, trong nhà còn có bố chồng bại liệt, xin ngươi thương xót .
      [1]: Người thông minh nên tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, đợi sau này có cơ hội lại tiếp tục hành động

      Tông Chính Sở hơi nhíu mày, xoay người đem nàng ngã vào tảng đá, động thủ tháo bỏ quần áo, "Lời dối rất ."

      Chương 6: Lão nương muốn đem ngươi thiên đao vạn quả! [2]
      [2] Chém nghìn vạn nhát đao, chết toàn thây.

      Đầu lưỡi Hoa Vị Miên run run, hận thể vả vào miệng mình hai cái, nàng làm sao ngốc như vậy, người cổ đại cũng phải có chỉ số thông minh, TV đều thấy hơn hơn nghìn lần, như vậy có thể làm cho người ta tin tưởng sao?!

      Hai ba lần liền đem người lột sạch trơn, Tông Chính Sở kìm được dục vọng. Giờ phút này hoàn toàn bộc phát, cúi đầu xuống phủ lên.

      Ánh mắt Hoa Vị Miên mở lớn nhìn trời, mắng cũng mắng rồi, chạy cũng chạy rồi, trốn thoát sao. . . . . giọt lệ từ khóe rơi xuống, Hoa Vị Miên cố gắng mở to mắt, cắn môi, để cho mình phát ra tia thanh . . . . . .

      Thấy người phía dưới an tĩnh, Tông Chính Sở ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của nàng rơi đá, màu mắt khẽ biến, tự tay lấy đai lưng của mình che mắt nàng lại, chuẩn bị tiến hành.

      Cảm giác vật nóng rực chọc vào bụng, Hoa Vị Miên nhịn được khiếp đảm, thanh yếu ớt : “Ngươi chút. . . . . .”

      Tông Chính Sở ngừng chút, khóe miệng cong lên, tách hai chân của nàng ra, đem vũ khí sắc bén của mình vận sức chờ phát động. . . . . .

      chứng minh, nếu thể thản nhiên đối mặt coi như bị chó cắn cái , Hoa Vị Miên nguy cấp kêu lên: “Chờ chút!”

      Tông Chính Sở đỡ lấy dục vọng của mình, thanh trầm thấp mà cuốn hút, khàn khàn vì dục vọng, nghe vào lại vô cùng thoải mái, “Thế nào?”

      Hoa Vị Miên cắn chặt môi, liều mạng nghĩ ra lý do nào đó, trong đầu ánh sáng chợt lóe, bật thốt lên, “Ta có bầu hai tháng!”

      Tông Chính Sở híp mắt, tựa hồ quá tin tưởng.

      Thấy lên tiếng, Hoa Vị Miên vội vàng bổ sung: “Ta cùng tình lang bỏ trốn tới đây, mấy ngày trước bị người nhà ta phát , bị bắt trở về, mình ta trốn vào trong núi. . . . .” Như vậy đủ chân chứ. . . . . .

      Tông Chính Sở cuối cùng động thủ, bàn tay giơ lên, đem nàng lật lại, đưa lưng về phía mình, khép hai chân của nàng lại, đem dục vọng của mình xuyên vào.

      Hai chân của Hoa Vị Miên bị cọ đau đớn dứt, nước mắt cũng rơi ra, nàng cắn môi mắng: “Lão nương muốn róc xương lóc thịt ngươi ngàn lần, đem tim ngươi cho chó ăn, có nhân tính! Ngươi đối đãi với phụ nữ có thai như vậy sao. . . . . .A. . . . . .!”

      Lời chưa dứt, lại lần đụng chạm mãnh liệt, thân thể dán lên tảng đá, nhất là bộ ngực ma sát tảng đá, cảm giác da cũng sắp mài rách rồi!

      Tông Chính Sở hơi híp mắt, ánh sáng trong mắt dần dần tản , cuối cùng trận công kích mãnh liệt, đem nóng bỏng của mình bắn vào người Hoa Vị Miên.

      Hoa Vị Miên ngồi phịch ở đất, cả người cứng ngắc, người trận nóng ran, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Biến thái chết!”

      Tông Chính Sở nâng nàng dậy, cũng giải huyệt cho nàng mà đem nàng đặt vào trong nước, nước lạnh như băng khiến toàn thân Hoa Vị Miên nổi da gà, quát: “Ngươi làm cái gì?!”

      Tông Chính Sở nhìn nàng cái, : “Giúp ngươi gột tẩy thân thể.”

      “Tự ta tắm!” Hoa Vị Miên kêu lên, tay nhiệt tình cọ xát, giống như muốn cạo lớp da nàng!

      Tông Chính Sở gì, động tác tay tự từ hơn.

      Ánh mắt Hoa Vị Miên đỏ rực nhìn chằm chằm , hận đem xé nát rồi ăn được!

      “Ngươi tên là gì?” Tông Chính Sở đem áo bên ngoài của mình đắp lên người nàng, đưa tay giải huyệt đạo cho nàng.

      Toàn thân Hoa Vị Miên buông lỏng, đùi đau ghê gớm, da phỏng chừng đều rách, căm hận trừng mắt liếc cái, sau đó quay đầu thèm để ý đến .

      P/S: chẹp, như thế này có thể tính là chưa ăn chị được nhỉ =D
      mailinh, NhiJo, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: sulli
      beta: Vô Phong

      Chương 7: Ta chịu trách nhiệm với ngươi

      Tông Chính Sở sắc mặt đổi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh bình minh lộ, là thời điểm nên trở về.

      Mặc quần áo vào, nhặt đai lưng đất thắt ở ngang hông, dùng ngọc quan buộc tóc lên, Hoa Vị Miên liếc mắt nhìn, thể thừa nhận, mặc quần áo vào đúng là dạng chó hình người, bĩu môi, “Cầm thú!”

      Cảm thấy mắng đủ tàn nhẫn, lại bồi thêm câu, “Y quan cầm thú!” [1]
      [1]: tỷ chửi ca là cầm thú mặc quần áo của người =D

      “Ta chịu phụ trách với ngươi.” Tông Chính Sở phen ôm lấy nàng.

      Hoa Vị Miên sửng sốt, ngay sau đó kịp phản ứng, vỗ vai của , : “Ai muốn ngươi phụ trách, chớ được tiện nghi còn khoe mẽ, lão nương như hoa như ngọc, ai muốn theo kẻ dã man như ngươi.”

      Thân thể Tông Chính Sở khẽ động, Hoa Vị Miên liền đoán ra ý nghĩ của , lập tức trợn tròn mắt : “Ngươi còn dám điểm á huyệt của ta, ta cắn chết ngươi!”

      Bị vẻ mặt của nàng chọc cười, khóe môi Tông Chính Sở hơi dương lên, trầm giọng : “Vịn chắc!” Nhún chân cái, cả người liền bay ra ngoài.

      “Ta muốn ngươi phụ trách, ngươi buông ta ra, ta tự !” Hoa Vị Miên bị gió thổi khiến mắt mở ra được, cúi đầu nhìn, là nhảy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác! Nàng nhất thời ngay cả khí lực mắng chửi người cũng có, chân mềm nhũn!

      Tựa hồ nhận ra nàng sợ, Tông Chính Sở thả chậm tốc độ, : “Đem mặt quay về phía ta.”

      Hoa Vị Miên cúi đầu, đem mặt dính chặt vào lồng ngực của , tóc bị gió thổi tán loạn khiến da đầu nàng tê dại, là nhanh a, nàng cúi đầu suy tư, biết mình so với như thế nào?

      “Ngươi muốn dẫn ta di đâu?” Hoa Vị Miên túm chặt y phục của hỏi.

      “Quân doanh.” Tông Chính Sở dứt lời, người hạ xuống đất, Hoa Vị Miên quay đầu nhìn lại, quả là quân doanh!

      Tiểu binh tuần tra ban đêm vừa thấy , vội vàng kêu: “Tướng quân!” Ngay sau khi thấy người trong tay , trong nháy mắt liền ngây dại, tướng quân trong tay cư nhiên ôm nữ nhân!!!

      Tông Chính Sở gật đầu cái, sải bước tới doanh trướng của mình. Tiếng “tướng quân” này Hoa Vị Miên nghe ràng, nàng biểu tình cứng ngắc ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      “Tông Chính Sở.”

      Ba chữ này nhất thời khiến cho Hoa Vị Miên gào to giống như bị sét đánh, bất chấp đau đớn từ tay nhảy xuống, “Chuyện ngày hôm qua coi như chưa từng phát sinh, ngươi biết ta, ta cũng biết ngươi, chúng ta từ biệt từ đây . . . . .” Mới ra khỏi ổ sói lại vào hang hổ, nàng cũng có tâm tình tốt như vậy!

      Mới vừa chạy ra được mấy bước bàn tay đặt vai, Tông Chính Sở cực nhanh tay vòng qua thân thể nàng, hai lời liền đem nàng vác lên vai.

      Hoa Vị Miên vừa đá vừa hô: “Cướp người, giữa ban ngày ban mặt cường đoạt phụ nữ đàng hoàng, có ai , cứu mạng a!”

      Tiếng kêu gào vô cùng nhanh chóng khiến các binh lính tập luyện sáng sớm đến vây xem, mỗi người trong tay còn cầm vũ khí đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bọn họ, miệng há to.

      Hoa Vị Miên hổn hển, hướng quát: “Còn có vương pháp hay ! cướp người! Cướp người!”

      Gào khan hồi lâu cũng có người để ý đến nàng, Hoa Vị Miên khàn cả cổ họng, yếu ớt : “Cả đám người đều giống ngươi, có nhân tính, có trái tim đồng cảm!”

      Tông Chính Sở tất nhiên biết nàng mình, bất quá thấy dáng vẻ vừa tức vừa vội nhưng lại thể làm gì của nàng, cảm thấy hết sức khả ái, khóe môi nhịn được nâng lên.

      màn này bị hai tiểu binh canh ngoài trướng nhìn thấy, ba hồn mất bảy phách, đợi Tông Chính Sở vào trong trướng, hai người mới nuốt nước miếng, tướng quân, tướng quân cư nhiên cũng cười. . . . . !

      Chương 8: Bắt được con mèo

      Tông Chính Sở đem Hoa Vị Miên ném lên giường, : “Người đâu!”

      Tiểu binh bên ngoài trướng lập tức vén rèm tới: “Dạ, tướng quân!” Mắt vẫn quên liếc trộm Hoa Vị Miên cái.

      Hoa Vị Miên hung hăng trợn mắt liếc lại cái, dọa cho tiểu binh sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

      “Ngươi gọi Thanh Dương tới đây.” Tông Chính Sở để tâm tới động tác của nàng.

      “Vâng!” Tiểu binh lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng ra ngoài.

      Thấy người rồi, Hoa Vị Miên mới xoay đầu lại hỏi Tông Chính Sở, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Ta rồi, ta chịu phụ trách với ngươi.” Tông Chính Sở xoay người rót ly trà đưa tới trước mặt nàng, : “Kêu lâu như vậy, cổ họng cũng khô rồi!”

      Hoa Vị Miên hít hơi thiếu chút nữa xuôi, lời này phát ra từ miệng làm sao lại có cảm giác biến vị! Lại nhìn con ngươi lục sắc của nhàn nhạt nhìn mình, nàng cũng chịu thua kém đỏ mặt, đoạt lấy ly trà hung hăng ực ngụm, hoàn hảo đêm qua có chân chính xâm phạm mình, chưa đến trình độ bằng cầm thú.

      “Nghe ngươi đêm qua ở trong núi bắt được con mèo , dắt ra cho ta xem chút!” Lều vải bị vén lên, nam tử trẻ tuổi mặc trường sam tím cất cao giọng .

      “Phụt!” Nước trà trong miệng Hoa Vị Miên toàn bộ phun về phía , nam tử áo tím thân hình vừa động, nhanh chóng né tránh công kích bất thình lình.

      Hoa Vị Miên lau miệng, liều chết nhìn chằm chằm người nọ, dắt ra cho xem chút? Tại sao dắt ra cho tản bộ luôn ?!

      Thanh Dương liếc mắt nhìn Hoa Vị Miên, ánh mắt sắc bén bắt được vết hôn cổ nàng, ý vị thâm trường với Tông Chính Sở: “Thế nào? nhịn được?”

      Tông Chính Sở để ý tới lời của , lập tức : “Chân nàng bị thương, băng bó cho nàng chút.”

      Thanh Dương còn chưa làm gì, Hoa Vị Miên liền giành trước : “ cần, tự ta xử lý, ngươi thả ta là được!”

      “Đến trấn , ít nhất phải hai canh giờ, ngươi xác định có thể được?” Thanh Dương cũng giận, híp mắt cười .

      Hai canh giờ, chính là bốn giờ, tới nơi chân nàng cũng tàn phế luôn!

      “Vậy. . . . . .Ta băng bó xong liền ?” Hoa Vị Miên ngập ngừng .

      “Bắt mạch giúp nàng.” Tông Chính Sở đột nhiên .

      Ý cười bên môi Thanh Dương chưa giảm, trong giọng lại nhiều thêm vài phần chế nhạo, “Ta còn phải bắt mạch xem quái này là nam hay nữ sao?”

      “Này, ngươi rốt cuộc có chữa hay ?” Hoa Vị Miên nhịn được .

      Thanh Dương thấy Tông Chính Sở lời nào, hào quang xẹt qua đáy mắt, nắm chân Hoa Vị Miên lên, tay hơi sử dụng lực, nụ cười thay đổi, “Tiểu miêu , cần ngắt lời ta được ?”

      Vết thương bị nắm lại lần nữa nứt ra, máu đỏ tươi trong nháy mắt lại ướt đẫm tất của nàng, Hoa Vị Miên đau đến nỗi nước mắt tràn ra, trừng mắt nhìn Thanh Dương. Mẹ kiếp, phải xong rồi sao?!”

      Nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu, môi nàng run run, : “Hảo, hảo, ngươi buông tay trước!”

      Tông Chính Sở khẽ hừ tiếng, Thanh Dương lúc này mới buông tha cho nàng.

      Hết sức nhanh chóng băng bó vết thương chân, Thanh Dương vừa rửa tay trong chậu đồng vừa : “Đưa tay ra.”

      Nhìn ta thương thế tốt lên làm sao thu thập ngươi! Hoa Vị Miên oán hận nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra ngoài.

      “Hài tử của nàng sao chứ?” Tông Chính Sở vừa nhìn mấy bản đồ quân , vừa .

      Dây cung trong đầu Hoa Vị Miên “bành” cái đứt gãy, dư vẫn còn vang vọng.
      mailinh, NhiJo, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :