1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      NGÚT TRỜI

      [​IMG]

      Tên gốc: 天纵 (Thiên Túng)

      Thể loại: Xuyên , dị giới, 2S, nam nữ cường, sủng, HE…

      Tác giả: Phong Phiêu Tuyết

      Editor: Tinh Linh

      Độ dài: 240 chương (gần 3000 trang @@)

      Convert: ~watery~ – Tàng Thư Viện

      Nguồn: tinhlinh1611.wordpress.com

      Bìa: @donnangam

      Giới thiệu

      có khế ước cùng linh thú nhưng lại thành Thú Tôn.

      biết luyện dược nhưng luôn có thuốc pha chế sẵn.

      Còn chuyện nào có thể phi lí hơn sao?

      Nàng trọng sinh, so với kiếp trước càng thêm điên cuồng, đảo điên hết thảy, thay đổi thế giới!

      Nàng, đó là phép tắc duy nhất giữa trời đất này!

      Nàng giống như vịt con xấu xí lại trở thành nhân vật phong vân đệ nhất trong thành – tiểu thiếp của thiếu thành chủ thiên tài phong hoa tuyệt đại, cũng trở thành cái đích ngắm cho mọi nữ nhân trong thành.

      Vũ nhục, chửi rủa, ghen tị nối gót tới, nàng làm ô uế thiếu thành chủ tôn quý.

      Nàng linh lực bình thường, đần độn làm sao xứng đứng ở bên cạnh thiếu thành chủ, ngay cả xách giày cho cũng xứng.

      nữ nhân phúc hắc trọng sinh người vịt con xấu xí, thay đổi con người xưa kia đem kiêu ngạo của chính mình phát huy đến mức tận cùng.

      hồi quyết đấu, tuyên cáo thiên hạ, ai xứng với ai.

      Từ đó về sau, thế gian biết đến như thế nào là cực hạn kiêu ngạo.

      Đánh người? có lỗi, tác phong này phù hợp với nàng. cần nàng động tay, tự nhiên có người cam nguyện thay nàng ra tay.

      Ỷ thế hiếp người? Ai u, cần như vậy, nàng làm sao có thể khi dễ người?

      Đôi mắt đẹp thoáng nhìn, nhìn về phía mọi người bị đánh thành giống như đầu heo.

      Khuôn mặt cười đến sáng chói, sáng đến mức khiến người ta lạnh run, mọi người nhất tề nịnh nọt cười: “Chúng ta là tự đánh chính mình, tự đánh chính mình…”

      Nàng ngang ngược thế nhưng lại gặp phải khắc tinh của chính mình.

      được… thể… cho phép…”

      Này này, tự cho mình là ai vậy a?

      Dám quản chuyện của nàng?

      Chính là vì sao thời điểm nhìn thấy liều lĩnh, liều chết che chắn trước người nàng, tâm nàng co rút đau đớn.

      Chẳng lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?

      Cuộc đời này, có người cùng nàng dắt tay sóng vai ngạo thế mà .
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      bornthisway011091linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 1: Trùng sinh


      Chương 1: Trùng sinh dị thế
      Edit: Tinh Linh

      “… Hạ Hinh Viêm, ngươi cũng tự nhìn xem bộ dáng lôi thôi của mình, mặt mũi của Hạ gia đều do ngươi mà mất hết, nếu Nghiêm đại ca xảy ra chuyện gì, ngươi cho dù có mười cái mạng cũng đủ trả đâu!”

      Thanh huyên náo ồn ào ngừng vang lên bên tai, so với con gà bị cắt tiết còn muốn chói tai hơn.

      Nằm giường là nữ tử nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch so với người chết khác là bao, mặc dù quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng lại nhăn nhúm, đôi chỗ còn dính phải bùn đất, lộ vẻ lôi thôi.

      Nàng thế nhưng trọng sinh?

      ngờ rằng nàng giết người vô số thế nhưng còn có cơ hội trọng sinh, ông Trời đối với nàng tốt vậy sao?

      Hạ Hinh Viêm là tên thân thể này, đại tiểu thư của đại gia tộc trong Y Lạc thành, còn mẫu thân để che chở cộng thêm tư chất tốt nên thường xuyên bị đàn thê thiếp của phụ thân hành hạ.

      Đến thời thiếu nữ hoài xuân, ái mộ thiếu thành chủ kinh tài tuyệt diễm – Nghiêm Cảnh thủ, hôm nay biết được thiếu thành chủ tổ chức yến hội, Hạ Hinh Viêm lập tức cầm lễ vật tốt nhất mà mình có được trông mong chạy tới, nào biết đâu rằng nàng ăn mặc lôi thôi lếch thếch đột nhiên xuất , làm cho Nghiêm Cảnh Thủ cả kinh trực tiếp theo bản năng phòng vệ — cước đem nàng đá lên cây.

      Hạ gia trước mặt các gia tộc mất hết thể diện, oán hận đưa nàng trở về.

      Vừa nhớ đến ánh mắt cười nhạo của tiểu thư ở các gia tộc khác, cả người Hạ An Tiệp liền khó chịu, vì sao nàng lại có tỷ tỷ vừa lôi thôi lỗ mãng vừa có đầu óc chứ?

      “… Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay ? Yến hội lần này là để thiếu thành chủ tuyển thê tử, ngươi tự nhiên chạy tới phá đám, còn ăn mặc bẩn hề hề, ngươi biết xấu hổ, nhưng Hạ gia chúng ta còn muốn bị mất mặt đâu! Ngươi…”

      “Câm miệng!” tiếng quát sắc bén vang lên làm cho Hạ An Tiệp cả kinh, lời chưa hết đành nuốt lại vào miệng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm người phát ra thanh.

      Nàng ta dám bảo nàng câm miệng?

      Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt ra: “ đủ rồi chứ? đủ rồi lập tức ra ngoài.”

      Hạ An Tiệp ngẩn người, lập tức hoàn hồn lại, nàng ta dựa vào cái gì dám ra lệnh cho nàng?

      “Hạ Hinh Viêm, ngươi tự cho mình là ai chứ?” Hạ An Tiệp cất cao thanh , tựa như là cẩu bị dẫm phải đuôi.

      “Đương nhiên là tỷ tỷ của ngươi, Hạ gia đại tiểu thư.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, về phía Hạ An Tiệp.

      Theo mỗi bước chân của nàng, khí thế người vô hình càng ngày càng tăng, tích tụ nên áp lực cường đại, Hạ An Tiệp đột nhiên cảm thấy trong lòng thực khó chịu, cực kì thoải mái.

      kìm lòng được muốn lẩn trốn Hạ Hinh Viêm, bước chân nhấc lên, lui về phía sau hai bước.

      ra ngoài.” Hạ Hinh Viêm đúng lúc quát lớn tiếng, Hạ An Tiệp hốt hoảng chạy trối chết, thẳng đến khi chạy ra ngoài phòng nàng mới thoát khỏi áp lực khiến người ta hít thở thông kia, bắt đầu hổn hển thở dốc lại.

      Lòng còn run run vỗ vỗ ngực, sợ hãi quay đầu nhìn cửa phòng của Hạ Hinh Viêm, đáng sợ, vừa rồi còn tưởng rằng chính mình chết ở trong đó.

      Ân?

      Bàn tay vỗ ngực đột nhiên dừng lại, Hạ An Tiệp lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình làm gì phải sợ Hạ Hinh Viêm?

      “Nhị tiểu thư, lão gia cho tìm người ạ!” Thanh cung kính của nha hoàn vang lên vừa vặn giải vây giúp Hạ An Tiệp, mắt vẫn nhìn cửa phòng của Hạ Hinh Viêm, trong lòng tự an ủi nghĩ.

      Nàng phải sợ Hạ Hinh Viêm mà là phụ thân có việc tìm nàng.

      Trong phòng Hạ Hinh Viêm gãi gãi đầu, trong đầu là trí nhớ kế thừa từ chủ nhân thân thể này, nhưng nàng còn có chút quá thích ứng, nhất là chẳng biết tại sao trong đầu nàng chỉ tràn ngập hình ảnh của nam tử tuấn mĩ — Nghiêm Cảnh Thủ.

      Hai mươi tuổi là cấp chín linh sĩ, ở đây là thế giới lấy linh lực làm chủ, cấp bậc linh lực quyết định địa vị của người.

      Nghiêm Cảnh Thủ là trong những người trẻ tuổi nổi bật nhất ở Y Lạc thành, hơn nữa còn là thiếu thành chủ, sau lưng có thế lực cường đại, ngày sau muốn cấp bậc linh lực tăng lên so với người bình thường dễ dàng hơn rất nhiều.

      “Linh sĩ.” Hạ Hinh Viêm vuốt cằm, căn cứ theo trí nhớ trước đây, nàng hình như là linh sĩ gần đột phá cấp năm mà chỉ cần ra đường là đâu đâu cũng bắt gặp, căn bản là có linh lực siêu phàm gì, khó trách bị người trong gia tộc khinh thường.

      Như vậy thể được a.

      Hạ Hinh Viêm giơ hai tay lên trước mặt, dùng sức nắm chặt, có thực lực làm sao có thể hảo hảo sống sót?

      Bàn tay từ trong lòng lấy ra hộp gấm, cách tiếng, bên trong là vật gì đó được bao lại bằng tơ lụa, cẩn thận mở ra từng lớp lụa mỏng cuối cùng ra viên tinh thạch xinh đẹp, hoa văn tinh tế, mỹ lệ nên lời.

      Đây là thứ mà “nàng” muốn tặng cho Nghiêm Cảnh Thủ.

      “Nha đầu ngốc, nam nhân kia đáng để ngươi coi trọng.” Hạ Hinh Viêm nhàng mỉm cười, ngón tay khẽ động, đem hộp gấm đóng lại, cất kĩ.

      “Tình huống tại quá tốt a.” Hạ Hinh Viêm cảm thán, nàng tại là tứ cố vô thân, “Ai… Phiền toái.”

      Nàng vốn là người rất lười, bây giờ lại muốn nàng đối mặt với tình huống phức tạp như vậy, phải giải quyết rất nhiều vấn đề, là làm trái bản tính của nàng.

      Bất quá, nếu ở trong thân thể này, nàng cũng thể làm ít việc.

      “Đại tiểu thư, lão gia gọi ngươi.” Nha hoàn lại tới truyền lệnh, thái độ hoàn toàn bất đồng so với lúc nãy khi thỉnh Hạ An Tiệp, cho dù nàng ta là đại tiểu thư thế nào?

      có núi dựa vào, lại có thực lực đại tiểu thư có khi còn bằng cả hạ nhân.

      Nghĩ đến đây, nha hoàn lại bổ sung câu: “Thiếu thành chủ đến đây.”

      xong, hai gò má mất tự nhiên nổi lên ửng hồng.

      Nữ tử nào mà chẳng có chút tư xuân, nhất là khi đối mặt với nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy.

      Thiếu thành chủ là đối tượng ái mộ của nữ tử toàn thành, nhưng phải nàng ghen tị mà cố tình hạ thấp đại tiểu thư nhà mình, mà chỉ bằng bộ dáng lôi thôi cả ngày của đại tiểu thư, làm sao có thể xứng đôi với thiếu thành chủ.

      Lần này thế nhưng còn lỗ mãng khiến thiếu thành chủ bị kinh hách, là đáng chết.

      Thiếu thành chủ hổ là thiếu thành chủ, quả rất phong độ cư xử đúng mực, cho dù là vậy vẫn đến tận cửa thăm đại tiểu thư, biết đây là phúc khí mấy đời của đại tiểu thư.

      Hạ Hinh Viêm nhìn vẻ mặt khinh thường của nha hoàn đứng trước mặt mình, nhàng nở nụ cười, môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi phun ra hai chữ: “ rảnh.”

      Hai chữ lạnh như băng trực tiếp đem nha hoàn đắm chìm vào mộng mơ tương tư cả kinh mà tỉnh táo lại, bất khả tư nghị* nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm: “Ngươi, ngươi cái gì?”

      * Bất khả tư nghị: khó tin, thể tưởng tượng nổi.

      Kinh hãi lần này khiến nha hoàn ngay cả ba chữ đại tiểu thư thứ bậc phân biệt đều quên kêu.

      ra ngoài.” Hạ Hinh Viêm cũng có thời gian rảnh rỗi cùng cái nha hoàn lãng phí võ mồm.

      Khí thế từng rèn luyện giữa ranh giới sinh tử mỏng manh, há cái nha hoàn có thể chống lại?

      Nhìn nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy , Hạ Hinh Viêm nhàng nở nụ cười, nếu người đáng ghét rời khỏi, nàng cũng nên lo chuyện của mình thôi.

      Nha hoàn bị Hạ Hinh Viêm dọa chạy, tới ngoài sân mới phản ứng lại, nàng tại sao lại sợ đại tiểu thư?

      Hừ, thiếu thành chủ đến thăm, nàng ta thế nhưng nể mặt mà từ chối quả biết xấu hổ.

      Nàng liền bẩm báo hết thảy chi tiết, để xem lão gia giáo huấn nàng ta như thế nào.

      Thiếu thành chủ là người có thể đắc tội sao?

      ~ Hết chương 1 ~

      @Thiến Tiếu Tiếu: cảm ơn nàng, có điều hố này hơi sâu đấy, biết ngày nào mới lấp xong đâu http://***************.com/images/smilies/icon_smoker4.gif
      http://***************.com/images/s...fhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:
      http://***************.com/download/file.php?id=15376%20alt=
      11848690245aa70583lcopy-copy.jpg [ 87.85 KiB | xem 4028 lần ] 11848690245aa70583lcopy-copy.jpg [ 87.85 KiB | xem 4028 lần ]
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/s...fhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Chương 2: Bị tập kích trong huyệt động
      Edit: Tinh Linh

      “Đem nghịch nữ kia bắt tới đây!” Sau khi nghe nha hoàn hồi bẩm, Hạ gia lão gia Hạ Nghĩa Bình giận dữ đem cái bàn đập nát.

      Vừa thấy lão gia giận dữ như thế, nha hoàn vừa rồi gọi Hạ Hinh Viêm thầm cười trộm, ai bảo nàng ta vừa rồi ở trước mặt nàng tỏ ra uy phong, nàng muốn nhìn xem lát nữa Hạ Hinh Viêm bị lão gia phạt như thế nào.

      “Hạ tộc trưởng, có thể là vừa rồi thương thế của Hạ tiểu thư nghiêm trọng, là tại hạ đến đúng lúc.” Trái ngược với Hạ Nghĩa Bình thịnh nộ, lúc này thanh vang lên là như vậy tao nhã, làm cho người ta vừa nghe, liền toàn thân thoải mái nên lời.

      thân trường sam lam sắc đơn giản người, có quá nhiều trang sức, chỉ vẻn vẹn tấm ngọc bội bên hông.

      Tóc dài đen sẫm dùng trâm bạch ngọc cài lên, đơn giản mà gọn gàng, sợi tóc rũ xuống.

      Cả người thoạt nhìn nhàng khoan khoái lại thực thoải mái.

      Mặt như quan ngọc, mắt như hàn sao, đôi môi hoàn mĩ có chút ý cười, khuôn mặt tuấn lãng khiến người ta cảm thấy đây người ôn hòa như ngọc.

      “Thiếu thành chủ đừng như vậy, là tiểu nữ hiểu chuyện.” Hạ Nghĩa Bình liên tục xua tay, oán hận trong lòng đối với Hạ Hinh Viêm tăng lên.

      Đắc tội với ai đắc tội thế nhưng lại đắc tội với thiếu thành chủ, đúng là cái nha đầu hiểu chuyện.

      “Thiếu thành chủ, đều là tỷ tỷ của ta tốt, ngày sau chúng ta nhất định đưa tỷ tỷ đến đăng môn tạ tội.” Hạ An Tiệp ở bên vội vàng tiếp lời, đáng lẽ lúc này nàng có tư cách để chuyện, nhưng có thể chuyện cùng người ngưỡng mộ trong lòng của tất cả nữ tử Y Lạc thành, dù lát nữa có bị phụ thân mắng chết, nàng cũng muốn .

      “Hạ tộc trưởng, thỉnh mong Hạ tiểu thư hảo hảo dưỡng thương, tại hạ liền cáo từ.” Nghiêm Cảnh Thủ đứng dậy ôm quyền, rời .

      Ra khỏi Hạ phủ, gã sai vặt bên cạnh Nghiêm Cảnh Thủ khỏi tò mò hỏi: “Thiếu gia liền như vậy bỏ qua? Thái độ của Hạ Hinh Viêm kia rất là đáng giận ?”

      Thiếu gia nhà tự mình tới cửa, Hạ Hinh Viêm cũng dám ra vẻ làm bộ làm tịch, là quá càn rỡ.

      mặt Nghiêm Cảnh Thủ vẫn như trước tràn đầy ôn hòa ý cười, nhàng câu: “Đưa đến tận cửa thích, lại tính chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

      Chỉ là trò hề như vậy đối với hữu dụng sao?

      Hạ Hinh Viêm khinh thường .

      – Nghiêm Cảnh Thủ là đệ nhất thiên tài Y Lạc thành, làm sao có thể để ý đám dong tục nữ tử, hơn nữa còn là Hạ Hinh Viêm, người mà cả ngày biết cái gì gọi là nữ tử.

      Trò hề cỏn con ấy là cực kì nhàm chán.

      “Nhàm chán a.” Ngoài thành, trong rừng cây người, Hạ Hinh Viêm ngồi ở tảng đá nhàm chán ngáp.

      Nàng lén chuồn ra Hạ phủ, ở bên ngoài dạo vòng, thăm dò tình huống tại.

      Đây là thói quen của nàng, vô luận ở bất kì nơi nào đều thích tìm hiểu chuyện tình chung quanh, điều đó giúp nàng lúc hành động thuận lợi hơn rất nhiều.

      Nó cũng là nguyên nhất duy nhất mà tại sao nhiều năm qua nàng chưa bao giờ thất thủ.

      Y Lạc thành rất lớn, nàng chỉ mới vài nơi có vẻ phồn hoa, sắc trời cũng dần tối.

      Mặc dù kế thừa trí nhớ trước đây của thân thể, nhưng với tính cách cẩn thận nàng vẫn muốn tự mình xem xét.

      Thân phận này rất áp lực a, mẫu thân hình như là từ qua đời, phụ thân cho tới nay đều chưa bao giờ đem ánh mắt dừng lại người nàng, lại về phương thức sinh tồn ở thế giới này — linh lực, thôi rồi liền có vẻ thảm, cấp bốn linh sĩ.

      Tư chất loại này xem như là loại bình thường trong thiên hạ, khó trách bà ngoại đau cậu thương.

      Sau này rời khỏi Y Lạc thành nàng phải làm sao bây giờ?

      “Ai… ” nhàng thở dài tiếng, Hạ Hinh Viêm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cần phải trở về rồi.

      Vừa muốn xoay người, trận đau đớn từ chân truyền đến, nhướng mày, ngồi xổm xuống nhìn.

      là xui xẻo.” Thấy tình huống trước mắt, Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ cười khổ, thế nhưng lại bị hòn đá bên cạnh đâm bị thương, nàng quá yếu rồi.

      Vài giọt máu đỏ tươi rơi xuống, nhanh chóng thấm vào bùn đất, bỗng cỗ hơi ấm theo mặt đất tỏa ra.

      Hạ Hinh Viêm hơi nhíu mày, tới bên cạnh hai bước, đó là nơi tỏa ra hơi ấm.

      Trong lòng đất vì sao lại có nhiệt độ?

      Dưới chân độ ấm càng ngày càng tăng, Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nhìn, dưới mặt đất đột nhiên xuất khe hở, chậm rãi mở, giống như là mật đạo được người ta an bài tốt, lặng yên tiếng động mở ra.

      hồng quang từ trong lòng đất ra, mang theo hơi nóng.

      Trong lòng Hạ Hinh Viêm mạnh mẽ nhảy dựng, chẳng lẽ bên trong có thứ tốt? Quang mang như vậy cũng chỉ có thời điểm Thiên Địa dị bảo chuẩn bị xuất thế mới xuất .

      Xem xét cửa động mơ hồ phiếm hồng quang kia mở ra miễn cưỡng có thể vào người, trong đầu như có thanh vang lên ngừng thúc giục nàng, qua qua.

      Hạ Hinh Viêm làm theo thanh kia qua, tới trước cửa động, nhìn thấy hồng quang càng ngày càng dày hơn, tiếng động dụ hoặc phát ra mãnh liệt.

      Hạ Hinh Viêm si mê tới gần, cả người tựa như bị mê muội, bước chân càng lúc càng nhanh, xem tư thế kia quả thực là chỉ hận thể trực tiếp nhảy vào ngay lập tức.

      hơi liền vọt tới cửa động, động tác của Hạ Hinh Viêm có chút đình trệ, nâng chân lên — cước đem tảng đá lúc nãy ngồi đạp xuống.

      Nồng đậm hồng sắc quang mang đột nhiên tối sầm lại, tinh quang trong mắt Hạ Hinh Viêm chợt lóe, chính là tại!

      Thả người nhảy xuống, đạp hòn đá nhảy vào.

      “Ti bỉ.” Mới tiến vào huyệt động còn chưa kịp thích ứng hồng sắc quang mang trước mắt, bên tai liền truyền đến tiếng trầm thấp rống giận.

      Tiếng rống giận lọt vào tai, Hạ Hinh Viêm trong đầu liền toát ra ý niệm, phải nguy hiểm, mà là —— thanh này rất dễ nghe. (=.=!)

      Ngẩng đầu nhìn qua, đạo bóng dáng hồng sắc thon dài cao ngất, tóc dài đen sẫm tùy ý rối tung phía sau lưng, dài quá hông, giống như là thác nước trút xuống, thuận hoạt lưu sướng*.

      * Thuận hoạt lưu sướng: mọi người cứ hiểu nôm na là tóc mượt, trơn bóng , ta dốt văn tìm được từ thích hợp >”< , nhưng để theo chính văn cũng thấy hay hơn khi dịch ra.

      Mày kiếm hơi nhíu, mâu quang trong suốt, thế nhưng lại làm cho nàng trong nháy mắt hoảng hốt, giống như tại trong con ngươi kia thấy được cửu thiên ngân hà, mũi tuấn, bạc môi khinh mân (khẽ nhếch).

      Cả người tựa như thiên ngoại trích tiên ngạo nghễ khí phách mà đứng quan sát thiên hạ như xem ngọn núi .

      Hạ Hinh Viêm lăng lăng (sững sờ, ngây ngẩn) nhìn thẳng hồng y nam tử, còn chưa kịp tỉnh lại trong sắc đẹp trước mặt xoay người lại, bản năng thân thể nhắc nhở nàng có nguy hiểm.

      Hạ Hinh Viêm thả người nhảy ra chỗ khác, ba* tiếng vang lên ở sau người, theo bản năng nhìn lại, nơi vừa rồi nàng đứng nứt ra khe hở chừng thước.

      * Ba: những nàng hay đọc truyện chắc biết là gì rồi, dành cho những nàng mới đọc đây, ba ( 啪 ) này là từ tượng thanh kiểu như phách, pằng, đùng (tiếng súng nổ, tiếng đồ vật đổ vỡ…).

      Nếu nàng vẫn còn đứng tại chỗ đó, chỉ sợ tại bị chém thành hai nửa ?

      “Nga? cái tứ cấp linh sĩ phản ứng lại sắc bén như vậy.” Thanh ngoài ý muốn có thể nghe được hồng y nam tử đối với thân thủ của nàng cảm thấy kinh ngạc.

      Câu đầu tiên liền ra cấp bậc của Hạ Hinh Viêm, làm cho trong lòng nàng cả kinh, xem ra chính mình hình như gặp phải đối thủ lợi hại.

      khi như vậy… Hạ Hinh Viêm đôi mắt nhàng nhíu, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

      Nơi này chưa có người trải qua, nếu là có, thời điểm khi nhìn thấy Hạ Hinh Viêm nhắm lại hai mắt, lập tức sợ tới mức toàn thân như nhũn ra.

      Bởi vì, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, điều ấy lên nàng quyết định, chết ngừng.

      Làm cho đệ nhất cao thủ của căn cứ ám sát quyết định chết ngừng, có thể nghĩ được người cuối cùng chết là ai.

      Hồng y nam tử cũng thấy được Hạ Hinh Viêm nhắm lại hai mắt, thời điểm còn kỳ quái biết nàng định ngoạn trò gì, đột nhiên, bóng người trước mắt nhất hoa (xẹt qua), tốc độ của nàng đột nhiên tăng lên hơn gấp hai lần.

      hồi chém giết, dùng mệnh đánh cược, tại huyệt động trong lòng đất người biết đến diễn ra.

      Trong rừng cây, cửa động lúc trước còn mở ra khép kín lại, cách khác, trừ phi Hạ Hinh Viêm đánh thắng hồng y nam tử, nếu chỉ sợ nàng vĩnh viễn ở lại trong lòng đất.

      Trong gian phong kín, vang lên tiếng hít thở đều đều, chiến đấu diễn ra khoảng thời gian, nhưng cả hai người đều ai có tượng hô hấp dồn dập.

      Chỉ là trong tiếng thở đều đều đó, xen lẫn thanh tí tách của từng giọt nước rơi xuống đất.

      “Đủ ngoan.” (ngoan này là ngoan độc hay ngoan tuyệt í ạ) Trong thanh băng lãnh của hồng y nam tử hàm chứa tia tán dương dễ phát , nhìn cách xa trước mắt Hạ Hinh Viêm.

      người nàng có vô số vết thương dữ tợn, đều là thời điểm vừa rồi lúc hai người giao chiến lưu lại.

      Có vết thương thậm chí sâu đến tận xương cốt, nếu những vết thương này nhiều hơn chút, Hạ Hinh Viêm chắc chắn bị mất mạng ngay lập tức, nhưng riêng về điểm này, luôn ở thời khắc mấu chốt cực kì nguy hiểm nàng đều có thể thoát khỏi mà lui về phía sau tránh .

      Vết máu tuôn ra đem quần áo nhiễm hồng, sắc mặt vì mất máu mà trở nên tái nhợt như tờ giấy.

      Thế nhưng lúc này Hạ Hinh Viêm bỗng mở ra hai mắt, môi trắng bệch chậm rãi gợi lên cái tươi cười tà mị: “Ngươi thua.”

      Hồng y nam tử nhướng mày, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời của Hạ Hinh Viêm, đạo bóng dáng kia chợt đánh tới, tốc độ so với ban đầu còn nhanh hơn vài phần.

      tìm chết!” Hồng y nam tử hiển nhiên tức giận, ra tay tàn nhẫn, nhất định muốn nàng bị mất mạng.

      ~ Hết chương 2 ~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1: Huyết sắc thông đạo
      Edit: Tinh Linh

      Động tác của Hạ Hinh Viêm cực nhanh, tả đột hữu tránh*, động tác nhanh đến mức tận cùng, nhưng thực chất lại hề có chút lực công kích.

      * Tả đột hữu tránh: bên trái xông lên bên phải né tránh.

      Nếu là giao thủ còn bằng thử , hành động quỷ dị như vậy khiến cho trong lòng hồng y nam tử xuất hỏa khí (tức giận), lực lượng ngưng tụ, tính toán tốt vị trí mà Hạ Hinh Viêm ngã xuống liền trực tiếp đánh tới.

      Oanh tiếng nổ, công kích ở mặt đất nơi Hạ Hinh Viêm ngã xuống liền nổ tung, trực tiếp đem Hạ Hinh Viêm đánh bay ra, hướng bay đến chính là về phía hồng y nam tử.

      Hồng y nam tử lãnh nở nụ cười, nàng còn bản lĩnh gì để trốn a?

      Hạ Hinh Viêm lập tức lăn đến dưới chân , thân thể vẫn nhúc nhích, hồng y nam tử đắc ý gợi lên khóe môi, nhân loại cuồng vọng, dĩ nhiên vọng tưởng muốn giết . Tay cao cao nâng lên, lòng bàn tay ngưng tụ quang mang màu đỏ, chuẩn bị ra tay, chỉ cần lực lượng đó đánh tới, Hạ Hinh Viêm chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn (chết).

      Đột nhiên lúc này, tươi cười mặt hồng y nam tử cứng đờ, bất khả tư nghị* trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm dưới chân , nghiến răng nghiến lợi gầm : “Ngươi làm cái gì?”

      * Bất khả tư nghị: Khó tin, thể tưởng tượng nổi.

      Thân thể Hạ Hinh Viêm mặt đất khẽ động, khó khăn nâng lên thân thể đầy vết thương, khuôn mặt trắng bệch tựa như giấy ra nụ cười thắng lợi: “Ta sớm qua rồi, ngươi thua.” Lúc này ngón tay trắng nõn của Hạ Hinh Viêm vuốt ve thưởng thức cây ngân trâm (trâm bạc) xinh đẹp, ngân trâm dính máu người nàng, tỏa ra hồng sắc quang mang mỹ lệ nên lời.

      tìm chết.” Hồng y nam tử trong mắt sát khí thô bạo như gió lốc ngưng tụ, nhưng hồng quang trong tay còn chưa kịp hạ xuống, thân thể đột nhiên run lên, bỗng mất tất cả khí lực.

      “Quả nhiên hảo dụng (dùng tốt, có ích) a.” Tay phải Hạ Hinh Viêm dùng sức nắm chặt ngân trâm, nhìn khuôn mặt biến sắc của hồng y nam tử, nhàng cười tiếng, khi hoảng sợ dần xuất trong mắt , tay phải lại càng dùng sức.

      “Đừng… ” tiếng kêu đau đớn từ trong miệng hồng y nam tử phát ra, thân thể thon dài mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

      “Chậc chậc… Đây chính là nhược điểm của ngươi .” Hạ Hinh Viêm cũng đứng dậy, phải là nàng chắc chắn rằng hồng y nam tử trả thù, mà là tại nàng điểm khí lực đều có, thể động đậy. Lần này bị thương quá nặng.

      “Ngươi cố ý.” Hồng y nam tử lúc này mới hiểu được, vì sao đoạn cuối công kích của Hạ Hinh Viêm lại kì quái như vậy.

      Hạ Hinh Viêm nở nụ cười: “Bất kể ta công kích như thế nào, ngươi cũng di chuyển ra khỏi chỗ ngươi đứng, nếu có gì cổ quái chẳng phải là quá kì lạ sao?”

      ràng có vài lần chỉ cần tiến lên chút, có thể giết nàng, nhưng cố tình di chuyển bước. Tình huống này nếu nhìn ra được có điểm gì cổ quái uổng công nàng nhiều năm lăn lộn như vậy.

      Nghe được lời của Hạ Hinh Viêm, hồng y nam tử trong lòng giật mình, ngạc nhiên đánh giá Hạ Hinh Viêm. Vừa rồi lần lượt liều mạng công kích, dĩ nhiên là vì thử , dùng mệnh để thử, nữ nhân này là người điên.

      “Đem vật đó đưa cho ta.” Hồng y nam tử ồ ồ thở dốc, trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm. là quá sơ suất, thế nhưng lại bị tiểu nữ oa tính kế.

      “Muốn nó sao?” Hạ Hinh Viêm quơ quơ ngân trâm trong tay, cười đến thực hiểm giả dối, “Ngươi muốn liền đưa cho ngươi, ngươi nghĩ cũng thực ngây thơ a?”

      “Ngươi muốn thế nào?” Hồng y nam tử lạnh lùng liếc Hạ Hinh Viêm, là sơ sót, tại bị nhân loại đùa giỡn.

      Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm xem xét hồng y nam tử: “Ngươi là linh thú phải ?” Đừng với nàng, nhân loại tại nơi quỷ quái này có thể sống lâu như vậy.

      “Đúng thế nào?” Hồng y nam tử hừ lạnh tiếng. Nếu phải nhược điểm của bị nàng nắm được, sớm xé nát nàng.

      “Cho ngươi hai lựa chọn.” Hạ Hinh Viêm nhàng gợi lên khóe môi, “ là chết, còn hai, ngoan ngoãn theo ta rời khỏi đây.”

      Nghe hai lựa chọn mà Hạ Hinh Viêm đưa ra, hồng y nam tử đột nhiên trận hoảng hốt. Từ khi nào, từ khi nào lại bị cấp bốn linh sĩ uy hiếp đến mức này.

      Buồn cười!

      là buồn cười a!

      Hóa ra sa sút đến như vậy.

      Cúi đầu, tiếng cười tràn ra bạc môi, tạo thành tiếng vọng phảng phất trong gian. Tiếng cười dễ nghe, nhưng trong đó lại hàm chứa thê lương, khiến cho người ta nghe cũng cảm nhận được sâu sắc bi thương. kiên trì nhiều năm như vậy, nguyên lai hết thảy tất cả cố gắng bất quá chỉ là trận chê cười.

      khi như vậy…” Hồng y nam tử bạc môi gợi lên độ cong mỹ lệ, bàn tay chậm rãi ngưng tụ quang mang màu đỏ.
      Chris, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tinh Linh

      Hạ Hinh Viêm nhìn nụ cười tuyệt mỹ cùng hàn mâu băng lãnh có nửa điểm độ ấm kia của nam tử, môi đỏ mọng khẽ mở: “Ta mang ngươi rời , ra khỏi huyệt động này, cho ngươi tự do.”

      “Ngươi cái gì?” Hồng y nam tử kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, nhưng thể nhìn thấu đôi mắt của Hạ Hinh Viêm, bởi nàng lúc này cúi đầu ngắm nghía ngân trâm trong tay.

      “Vật này chỉ có con người mới có thể chạm vào .” Hạ Hinh Viêm nhàng “Ta mang ngươi rời , ra khỏi huyệt động, ngươi liền tự do.”

      Hồng y nam tử trong lúc nhất thời hề có chút phản ứng, lời của Hạ Hinh Viêm có ý tứ gì, chỉ biết trố mắt tại chỗ ngơ ngác xuất thần.

      Hạ Hinh Viêm phốc xuy tiếng nở nụ cười: “Thế nào, cho ngươi tự do ngươi còn mất hứng sao?” Ngẩng đầu đảo mắt nhìn chung quanh huyệt động kỳ quái, Hạ Hinh Viêm đem ý nghĩ của mình ra: “Thứ trói buộc ngươi trừ bỏ ngân trâm còn có huyệt động này .”

      “Rời khỏi huyệt động ngươi liền tự do phải sao?”

      “Vì sao?” Hồng y nam tử chần chờ hỏi Hạ Hinh Viêm, trong mắt là sâu ý muốn tìm tòi nghiên cứu, “Ngươi chẳng lẽ muốn thu phục ta?” Có được trong tay linh thú, đó chính là chuyện mà con người luôn tha thiết ước mơ, bao nhiêu quý tộc sẵn sàng trả nhiều tiền mời cao thủ chỉ vì để có được linh thú. Nàng chẳng lẽ buông tha cơ hội tuyệt hảo như vậy?

      “Ta cho ngươi tự do.” Hạ Hinh Viêm cười khẽ. Nếu đổi thành người khác có lẽ tình huống tại như thế này. Nhưng nàng khác với bọn họ, bởi vì nàng biết có tự do là điều thống khổ đến cỡ nào, nàng muốn nhìn thấy những người khác cũng phải thừa nhận thống khổ như thế.

      ở trong căn cứ, nàng chờ đợi lâu. Loại thuốc ở trong cơ thể họ phải là có cách giải, chỉ cần cố gắng nhịn đau hơn ba ngày ba đêm, sau này bao giờ cần tiêm vào nữa. Nhưng mà ai có thể chịu đựng được, tất cả bọn họ đều bị đau đớn tra tấn trở nên yếu đuối mà bỏ cuộc.

      ai biết, nàng căn bản cần tiêm thuốc vào, sở dĩ rời , chính là vì muốn rời , đến nơi mới bắt đầu lại cuộc sống, mấy chuyện kiểu này quá phiền toái, hề phù hợp với tác phong của người lười biếng như nàng.

      “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Thanh đột ngột vang lên khiến Hạ Hinh Viêm ngẩn người tỉnh lại, hai mắt khôi phục tiêu cự thấy trước mắt xuất khuôn mặt tuấn tú cực lớn. Cho dù là ai, tại thời khắc cũng bị dọa nhảy dựng, Hạ Hinh Viêm trực tiếp phản ứng theo bản năng, đưa tay lên tát cái liền đánh bay hồng y nam tử.

      “Ngươi~ đồ nữ nhân điên này, làm gì vậy?” Căn bản là hoàn toàn ngờ tới bản thân bị đánh lén, hồng y nam tử nổi giận gầm lên tiếng. Uổng công có lòng tốt qua kiểm tra xem nàng làm sao, là hảo tâm hảo báo (có lòng tốt mà được đền đáp tốt, xứng đáng).

      “Ngươi rốt cuộc cân nhắc xong chưa?” Hạ Hinh Viêm khôi phục sắc mặt lại bình thường, hỏi.

      “Đương nhiên là rời khỏi đây.” Hồng y nam tử hừ tiếng, trừ phi đầu óc của bình thường, nếu ai lại lựa chọn ở lại nơi này.

      Hạ Hinh Viêm đem ngân trâm cài lên đầu, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn xem cửa huyệt động: “Bây giờ ta leo lên, ngươi có thể tự mình ra ngoài phải ?”

      “Ân.” Hồng y nam tử gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên phía , trong mắt lên những tia sáng chảy bỏng mà chính cũng nhận ra.

      “Ngươi…” Hồng y nam tử thu hồi ánh mắt, vừa định tình trạng vết thương người của Hạ Hinh Viêm thích hợp để leo lên, lại phát nữ tử thân toàn những vết thương kia bắt đầu nắm chặt những hòn đá , di chuyển lên .

      Mỗi lần nhấc tay, mỗi lần dùng sức, đều khiến máu ở miệng vết thương người nàng trào ra, theo vách đá mà chảy xuống. Ở nơi nàng trèo qua, chậm rãi trải đều vệt máu dài.

      Ngay tại lúc hồng y nam tử ngơ ngác xuất thần, còn chưa kịp để ý ràng tư vị tại trong lòng, chỉ nghe rầm tiếng, cửa động lần nữa mở ra. Hạ Hinh Viêm nắm chặt cửa động, hai tay dùng sức chống đỡ, cả người nhảy ra khỏi huyệt động. Huyệt động kì quái lần nữa khép lại, có mảy may khe hở, tựa như chưa bao giờ xuất .

      “Ngươi muốn chết sao?” Hạ Hinh Viêm còn chưa kịp nhả khí, trong đầu đột nhiên có tiếng quát giống như sấm sét nổ vang, ầm ầm vang dội khiến nàng trận choáng váng.

      Mất máu quá nhiều cộng thêm thể lực bị xói mòn, Hạ Hinh Viêm cảm thấy có chút hoảng hốt, ngay tại thời điểm chuẩn bị chìm vào bóng tối liền nhìn thấy hồng y nam tử vươn tay kháp (bóp) lấy cổ nàng. Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, xem ra nàng trọng sinh lần này có vẻ lỗ vốn, mới chỉ sống được có ngày mà thôi.

      ~ Hết chương 3 ~


      Attachment:
      11298041096182fc33l.jpg
      11298041096182fc33l.jpg [ 166.02 KiB | xem 1023 lần ]



      Chương 4.1: Vinh quang của Hạ gia
      Edit: Tinh Linh

      Lúc nhìn nữ nhân bị kháp (bóp) lấy cổ trong tay trước khi té xỉu còn thoải mái nở nụ cười, biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút hiểu giật mình. Hồng y nam tử thấp giọng mắng tiếng: “Đáng chết.”

      Ngoài dự kiến của hồng y nam tử là Hạ Hinh Viêm thế nhưng chỉ hôn mê trong nháy mắt, gần như ngay lập tức liền tỉnh táo lại. Vết thương nặng như vậy lại mất máu quá nhiều, còn có thể nhanh chóng tỉnh táo lại khiến hồng y nam tử ngạc nhiên.

      “Ngươi còn chưa à?” Hạ Hinh Viêm trợn mắt nhìn hồng y nam tử, nhàng nở nụ cười, “Ngươi phải muốn tự do sao?”

      “Dập Hoàng.” Hồng y nam tử đột nhiên .

      “Ân?” Hạ Hinh Viêm khó hiểu nháy nháy mắt, nhìn hồng y nam tử, “Dập Hoàng là vật gì vậy?”

      phải là vật gì, đó là tên của ta…” Còn chưa xong, Dập Hoàng đột nhiên phản ứng lại, bởi vì trong mắt nữ nhân kia hàm chứa trêu tức chút nào che giấu.

      “Ngươi đùa giỡn ta!” Dập Hoàng rống giận, mạnh mẽ đứng lên, thèm để ý nữ nhân điên điên khùng khùng kia nữa.

      “Hạ Hinh Viêm, tên của ta.” Hạ Hinh Viêm nhàng nở nụ cười, còn kèm theo tiếng ho khan khó chịu, nhè đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống.

      “Thương thế của ngươi phải nhanh chóng chữa trị.” Dập Hoàng nhướng mày, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm chỗ có thể nấp an toàn để chữa thương.

      “Ngươi sao?” Hạ Hinh Viêm vẫn hề để ý đến thương thế nghiêm trọng tại của bản thân.

      “Ngươi rất muốn ta sao?”

      Hạ Hinh Viêm chóp chớp con ngươi, đột nhiên vỗ cái trán, bừng tỉnh đại ngộ (chợt hiểu ra): “Nga, ta biết, khó trách khó trách.”

      “Nữ tử tâm địa thiện lương, ôn nhu như nước ta đây khiến cho ngươi nhất kiến chung tình ( từ cái nhìn đầu tiên), đối với ta ngưỡng mộ giống như nước sông cuồn cuộn liên miên dứt…”

      “Ngươi câm miệng cho ta!” Dập Hoàng nghiến răng nghiến lợi gầm , gặp qua da mặt dày (người biết xấu hổ), nhưng chưa bao giờ gặp phải người có da mặt dày đến như vậy.

      đúng sao?” Hạ Hinh Viêm nghi hoặc quay đầu nhìn Dập Hoàng sắc mặt xanh mét.

      đúng!” Căn bản là cần suy nghĩ, Dập Hoàng liền ngụm từ chối.

      “Vậy ngươi còn làm gì mà ?” Hạ Hinh Viêm dẩu dẩu môi, hành động và ngôn ngữ của quá đồng nhất a.

      “Cây trâm ở trong tay ngươi, ta được!” Dập Hoàng tức giận gào lớn.

      Nghĩ rằng muốn rời khỏi nàng nhanh chút sao?

      ra là thế a.” Hạ Hinh Viêm cười ha hả gật đầu, “Vậy cách khác là chúng ta cùng chiếc thuyền phúc họa cùng chia* phải ?”

      * Phúc họa cùng chia: nguyên văn câu này là “nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn” (一荣俱荣一损俱损).

      Tuy rằng thực rất muốn thừa nhận, nhưng Dập Hoàng vẫn gật gật đầu, dù sao quả đúng như thế.

      “Ta đây an tâm.” Hạ Hinh Viêm vừa xong, cảnh giác trong lòng buông lỏng, lập tức té xỉu.

      “Này, này…” Dập Hoàng hoảng sợ, nào có người giống như vậy, choáng váng liền choáng váng?

      Đợi đến lúc Hạ Hinh Viêm chậm rãi tỉnh lại, cảm giác được người còn đau đớn như trước, mở to mắt đưa tay giơ cao liền nhìn thấy miệng vết thương sâu đến tận xương của mình thế nhưng sắp khép lại. Kinh ngạc nhìn Dập Hoàng ở bên, hỏi: “Ngươi có sao ?”

      Sắc mặt thoạt nhìn giống như là tro tàn, hai mắt vô thần, cả người suy yếu bất cứ lúc đều có thể ngã xuống.

      chết được.” Dập Hoàng chậm rãi mở miệng, ngay cả thanh cũng yếu ớt đến nỗi thể nghe thấy.

      “Ta dìu ngươi trở về, nghỉ ngơi chút.” Hạ Hinh Viêm chần chờ , mặc dù ở Hạ gia nàng có địa vị gì, nhưng ít nhất điều kiện dưỡng thương so với vùng hoang dã này tốt hơn nhiều lắm.

      Dập Hoàng liếc nhìn Hạ Hinh Viêm cái, hồng quang chợt lóe, cả người biến mất thấy. Hạ Hinh Viêm kinh ngạc trừng mắt nhìn, lập tức dường như nghĩ tới cái gì, đưa tay sờ sờ ngân trâm cài tóc: “Dập Hoàng?”

      “Ân.” Thanh suy yếu ở trong đầu nàng vang lên, hiển nhiên là ứng nghiệm suy đoán của nàng, Dập Hoàng ở bên trong ngân trâm. Hạ Hinh Viêm cười cười, đứng dậy nhân lúc đêm tối trở lại Hạ phủ.

      Ngày mai mắc việc nên giờ post trước cho m.n, mai có chương mới đâu, đừng chờ :)2

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2: Vinh quang của Hạ gia (tiếp)
      Edit: Tinh Linh

      hổ là đại tiểu thư ai coi trọng a, dĩ nhiên ai đợi nàng về. Hạ Hinh Viêm tự giễu cười, cũng may nàng luôn luôn bị người ta lạnh nhạt quen rồi nên sớm có chuẩn bị. Tùy ý ăn chút gì đó, rửa mặt chút, thay quần áo nằm xuống ngủ, có chuyện gì vẫn là chờ ngày mai rồi sau.

      Ngày kế, Hạ Hinh Viêm còn chưa rời giường, bị người lớn giọng đánh thức.

      “Đại tiểu thư mau đậy mau dậy .” Cửa phòng oành cái bị người mở ra, Hạ Hinh Viêm cả kinh còn gì để gì, nàng ràng nhớ thời điểm ngủ đóng cửa phòng mà.

      Nha hoàn nhanh vọt lên hai bước đến trước giường Hạ Hinh Viêm, mỉm cười đối với nàng, “ôn nhu”: “Đại tiểu thư, nhanh chút dậy , lão gia cho thỉnh người tới tiền thính (phòng khách) (phòng khách).”

      Hạ Hinh Viêm trố mắt nhìn chằm chằm nha hoàn thái độ bất thường, khi nào Hạ Hinh Viêm tại cái Hạ phủ này có địa vị cao như vậy, dĩ nhiên dùng đến chữ “thỉnh”.

      đợi Hạ Hinh Viêm kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, ba bốn nha hoàn lại tiến vào, trong tay cầm vật dụng rửa mặt.

      “Tiểu thư, thỉnh thay quần áo.” Nha hoàn cầm kiện y phục đẹp đẽ quý giá tới, đưa tay giúp Hạ Hinh Viêm cẩn thận mặc vào.

      Theo trí nhớ từ đến lớn nàng vốn chưa bao giờ được người hầu hạ như vậy, hôm nay những nha hoàn này làm sao vậy? Não động kinh tập thể?

      “Đại tiểu thư, còn chưa đến giờ ăn điểm tâm, uống trước ly trà sâm .” Nha hoàn mỉm cười bưng ly trà sâm đưa đến trước mặt Hạ Hinh Viêm.

      Trà sâm? Hạ Hinh Viêm hoài nghi nhìn ly trà trước mặt, có độc?

      cần, ta còn đói bụng, rốt cuộc có chuyện gì?” Hạ Hinh Viêm lời vô nghĩa, có chuyện gì vẫn tốt hơn.

      “Tiểu thư nếu đói bụng, hãy mau đến tiền thính (phòng khách) , lão gia đợi lâu.”

      “Được.” Hạ Hinh Viêm theo nha hoàn đến tiền thính (phòng khách).

      Còn chưa tiến vào, từ đằng xa chợt nghe thấy tiếng cười to đầy hưng phấn của Hạ Nghĩa Bình, giống như là có cục vàng to từ trời rớt xuống vừa vặn rơi trúng vào người .

      Vừa vào tiền thính (phòng khách), Hạ Hinh Viêm liền nhíu mày lại, bàn đặt vài cái lễ hạp (hộp lễ).

      “Viêm Nhi, ngươi đến rồi, mau tới đây ngồi.” Hạ Nghĩa Bình vừa thấy Hạ Hinh Viêm tiến vào, tươi cười mặt chẳng khác đóa hoa nở là mấy.

      Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu lại mày, đêm qua phát sinh chuyện gì sao? Nàng tại sao có cảm giác người trong Hạ phủ tất cả đều trở nên bình thường? Trước kia Hạ Hinh Viêm chỉ lại ở trong phủ cũng bị chán ghét, luôn bị coi là làm vướng víu người khác, tại như thế nào người người nhìn nàng giống như là thấy bảo bối.

      hiến ân cần phi gian tức đạo*.

      * Vô hiến ân cần phi gian tức đạo: có chuyện gì mà ân cần, nịnh bợ phải là kẻ gian cũng là đạo tặc.

      Hạ Hinh Viêm nhìn người có vẻ là tổng quản ở bên cạnh, e rằng mấu chốt vấn đề là ở ngay tại người này .

      “Đại tiểu thư.” Người kia nhìn thấy Hạ Hinh Viêm tiến vào, lập tức cung kính đứng dậy.

      “Đại tỷ, ngươi đến rồi. Tiểu muội thực phải chúc mừng ngươi a.” Hạ An Tiệp biết là từ đâu toát ra, dương quái khí (kì quái) câu.

      Hạ Hinh Viêm ngơ ngác hiểu gì cả nhìn những người này, ai có thể cho nàng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?

      “Có việc gì vui sao?” Hạ Hinh Viêm buột miệng hỏi câu.

      “Viêm Nhi, thiếu thành chủ phái người đưa tới tín vật, cho phép ngươi tiến phủ.” Hạ Nghĩa Bình kích động đến râu tóc đều rung rung, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng.

      “Tiến phủ?” Hạ Hinh Viêm hiểu lắm về ý tứ của những lời này.

      “Đại tỷ, ngươi may mắn, thiếu thành chủ đưa ngươi tiến phủ làm thiếp. Ngươi tại là vinh quang của Hạ phủ ta!” Hạ An Tiệp ghen tị hai mắt đỏ lên, nàng như thế nào cũng đều ngờ rằng đại tỷ luôn khiến người chán ghét thế nhưng lại được thiếu thành chủ nhìn trúng. là trúng vận cứt chó.

      Tiến phủ? Làm thiếp? Vẫn là vinh quang?

      Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, cười đến dương quang sáng lạn (rực rỡ như ánh mặt trời).

      Được, được lắm, cái Nghiêm Cảnh Thủ lại dám nhục nhã nàng như thế!

      ~ Hết chương 4 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :