1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngoại truyện: Hoa Thiên Cốt - Fresh Qủa Qủa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.4

      Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại tập trung, khi nàng mở mắt ra, đóa Liễm Mộng Hoa chỉ còn bốn cánh chớp mắt xuất tay nàng. Sau đó, Hoa Thiên Cốt bèn thả mình xuống từ mỏm đá Lộ Phong Tuyệt Tình điện mà hề do dự, tay áo phấp phới như cánh bướm, cắm thẳng xuống biển.

      “Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa lập tức nhảy theo.

      Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, từ từ rơi xuống dưới, như thể đóa hoa đồ mi nở rộ. cố gắng vươn tay về phía nàng, nhưng cuối cùng lại bắt được thứ gì.

      Thế gian trắng xóa màu, lại vọt lên khỏi đáy biển, rơi vào khoảng .



      Đông Phương Úc Khanh vừa ho ra máu vừa tỉnh lại từ mộng, cơ thể vẫn co giật liên hồi.

      Hủ vệ bước lên ghìm lại.

      Ánh mắt Đông Phương Úc Khanh trống rỗng, như thể mất linh hồn, rất lâu sau mới từ từ hồi thần.

      nhìn Hủ vệ, giọng khàn đặc: “Xảy ra chuyện gì? Ta rồi, trừ phi là chuyện vô cùng khẩn cấp, bằng được đánh thức ta.” nghe thấy tiếng đá nổ ầm ầm ngoài kia như thể động đất núi lở.

      Đông Phương Úc Khanh ra ngoài, đứng tầng hai có thể thấy trong đình viện cách đây xa mây đen bao phủ, sấm vang rền vang, là Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ra sức phá trận.

      Giọng Hủ vệ lạnh tanh: “Các chủ, hai người này tự tiện xông vào Dị Hủ các, nếu chúng ta làm gì chả mấy chốc bọn họ phá được trận pháp. Nhưng nếu khởi động trận pháp, chắc chắn hai người đó chết trong đây. Xét thân phận của hai người họ, cộng thêm mối quan hệ với Bạch Tử Họa, thuộc hạ thể quyết định, bởi vậy mới đánh thức Các chủ.”

      Đông Phương Úc Khanh nhìn bọn họ từ đằng xa, cũng có phần tức giận, vì bọn họ mà Đông Phương Úc Khanh này lãng phí cánh Liễm Mộng Hoa, vốn có thể ngắm Cốt Đầu từ xa thêm khoảng thời gian nữa. Đông Phương Úc Khanh thở dài bất lực, phất tay, trận pháp được hóa giải ngay lập tức.

      Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc tới trước mặt .

      Tu vi của hai người chỉ dưới Bạch Tử Họa, dõi khắp Lục giới cũng khó thấy đối thủ. Nhưng hợp lực xông vào Dị Hủ các vẫn khiến hai người họ gặp ít khó khắn, Ma Nghiêm còn bị thương nặng.

      “Dị Hủ Quân, giao sư đệ ta ra đây.”

      Ma Nghiêm liên tục ép hỏi Sênh Tiêu Mặc mới biết Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, hơn nữa Bạch Tử Họa lâu về, ông ta lại càng lo lắng, quyết xông vào đây. Sênh Tiêu Mặc ngăn nổi, cũng đành phải xông vào theo.

      Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ lịch : “Thế tôn, Nho tôn giá lâm, tiếp đón được từ xa. Giờ Tôn thượng ở trong phòng, có điều được làm phiền.”

      Ma Nghiêm nghe vậy phi ngay vào bên trong, nhìn thấy Bạch Tử Họa nhắm nghiền hai mắt, nằm giường, mặt mày khỏi biến sắc.

      “Sư đệ!”

      Cơ thể Đông Phương Úc Khanh chưa hồi phục từ việc thoát ly thần hồn, vẫn đứng bên ho khan ngừng.

      “Tôn thượng sao, chỉ là nhập vào giấc mơ của người khác thôi, ta tin chẳng bao lâu người tỉnh lại.”

      Ma Nghiêm kiểm tra mạch tượng của Bạch Tử Họa, rồi lại thấy đóa Liễm Mộng Hoa nắm trong tay, bụng biết lời Đông Phương Úc Khanh , lúc này mới thở phào. Nhưng ngay sao đó lại nổi giận.

      “Đệ ấy tới Dị Hủ các, lẽ nào để đổi lấy Liễm Mộng Hoa vào cõi mộng của Hoa Thiên Cốt?”

      “Đúng vậy.”

      “Làm bừa! Lẽ nào đệ ấy biết chuyện này nguy hiểm nhường nào ư?” Ma Nghiêm nổi giận lôi đình, hơn nữa lại bị thương nặng, suýt ngất .

      Sênh Tiêu Mặc vội vàng đỡ ông ta: “Đại sư huynh, chưởng môn sư huynh tự có tính toán.”

      Ma Nghiêm lắc đầu thể tin: “Đệ ấy lại vì đứa nghiệt đồ mà làm tới nước này…” Ma Nghiêm bỗng nhớ ra điều gì, gườm gườm nhìn Đông Phương Úc Khanh: “Đệ ấy trao đổi gì với Dị Hủ các?”

      Đông Phương Úc Khanh mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, đây là bí mật giữa Tôn thượng và Dị Hủ các, thể tiết lộ.”

      “Ngươi!” Ma Nghiêm tức tới độ muốn ra tay với Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh vẫn đứng yên đó, Sênh Tiêu Mặc vội vàng giữ Ma Nghiêm lại.

      “Sư huynh vẫn trong mơ”

      Lúc này Ma Nghiêm mới tạm bình tĩnh, giờ an toàn của Bạch Tử Họa mới là điều quan trọng nhất. Từ khi Bạch Tử Họa trúng độc, Hoa Thiên Cốt trộm thần khí, mọi việc ở Trường Lưu càng ngày càng loạn. À , kể từ ngày Hoa Thiên Cốt nhập môn, tất cả dần dần mất khống chế rồi.

      “Khi nào đệ ấy mới tỉnh?”

      “Khi những cánh Liễm Mộng Hoa rụng hết, Tôn thượng tìm thấy thứ người muốn tìm ắt tỉnh lại.”

      Đông Phương Úc Khanh Liễm Mộng Hoa bỗng tỏa sáng, cánh hoa thứ tư bồng bềnh rơi.

      ….

      Quanh đây người đông nghìn nghịt, ồn ã náo nhiệt.

      Bạch Tử Họa đứng giữa dòng người, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn thấy tung tích của Hoa Thiên Cốt đâu.

      trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi lăm, trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi sáu, trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi bảy…

      Mây đen mịt mùng che phủ cả biển trời. Nơi đây chân tới lạ thường, nếu phải vẫn đếm nhẩm Bạch Tử Họa cũng hoài nghi rằng phải chăng mình tỉnh lại, và giờ đứng con đường lớn bình thường.

      Tuy là thôn trấn có gì đặc biệt, nhưng giấc mơ này khác nhiều với giấc mơ đầu tiên. Giấc mơ đầu tiên xây dựng theo quy luật có sẵn trong tự nhiên, bốn mùa hỗn loạn, gian đảo ngược, nhân vật phức tạp, cái gọi ổn đỉnh chỉ là bè nổi. Còn thế giới này, hoàn toàn như đúc khuôn từ thế giới thực. Thế nhưng, những điều đó quan trọng, điều quan trọng là Liễm Mộng Hoa ở đâu, Tiểu Cốt ở đâu.

      Bạch Tử Họa tìm ở vùng lân cận mấy ngày liền, thời gian ban ngày và ban đêm ở nơi này khớp hẳn với tính toán của , hề tăng nhanh hay chậm lại.

      Điều này khiến Bạch Tử Họa có phần sốt ruột, bởi nó có nghĩa là và Tiểu Cốt hôn mê rất nhiều ngày rồi. có Dị Hủ các chăm sóc sức khỏe, nhưng đối với Hoa Thiên Cốt mà , mất ý thức ở man hoang đồng nghĩa với nguy hiểm. Thời gian cứ kéo dài, dù là Hanh Tức cũng rất khó bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng may mắn thay, cõi mộng vẫn chưa sụp đổ, chí ít nó cũng cho biết Tiểu Cốt vẫn còn sống, đá Nghiệm Sinh vẫn còn sáng.

      Bạch Tử Họa lại tìm thêm mấy ngày nữa, thế giới này quá , quá rộng lớn, nếu Tiểu Cốt có ý muốn để tìm thấy chẳng khác nào mò kim đáy bể.

      Bạch Tử Họa đứng đường tập trung suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối nào đó. Đột nhiên phát , trong cửa hàng có bánh ngọt chỉ có vị Hoa Thiên Cốt thích ăn. hơi nhướn mày, bỗng giác ngộ, thực ra Tiểu Cốt chính là thế giới này, thế giới này đâu đâu cũng là Tiểu Cốt, từng con người đường đều là tai là mắt, là môi là lưỡi của Tiểu Cốt.

      Bạch Tử Họa đứng nguyên tại chỗ, hề lớn tiếng:

      “Tiểu Cốt, ra , đừng để sư phụ tìm thấy…”

      Thế gian như chững lại nửa giây, bước chân vội vã của người qua đường cũng gượng gạo trong khoảnh khắc, nhưng lập tức lại khôi phục như thường.

      Sau đó, Bạch Tử Họa nhìn thấy Hoa Thiên Cốt.

      Nàng xuyên qua dòng người, mặc chiếc áo gai vải thô, miệng mỉm cười, tay dắt , vừa dạo phố xá vừa trò chuyện. Bên cạnh nàng là người đàn ông, tay dắt đứa bé trai. Người đàn ông đó thỉnh thoảng lại thầm với nàng điều gì. Đứa bé được nữa, ôm lấy chân người đàn ông, người đó bèn ẵm con bé lên vai, để con bé cưỡi cổ mình.

      vui vẻ khua đôi tay, bé trai lại kéo tay Hoa Thiên Cốt, chỉ vào gánh kẹo hồ lô bên cạnh, đòi mua bằng được.

      Bạch Tử Họa đứng sững ở đó, cho tới khi gia đình bốn thành viên cầm kẹo hồ lô lướt qua người , Bạch Tử Họa vẫn hóa đá. Hoa Thiên Cốt như hề quen biết Bạch Tử Họa, lướt qua người , tay còn nắm tay người đàn ông khác.

      Bạch Tử Họa thấy sống lưng mình lạnh toát.

      Hóa ra, trong giấc mơ này nàng muốn nữa, nàng muốn lấy chồng lập gia đình như người bình thường, có đôi trai , sống vui cả đời.

      Thế nhưng, chuyện này sao có thể..

      “Tiểu Cốt!”
      B.Cat, meomeoconmeo, Anna♥2 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.5

      cất tiếng gọi, Hoa Thiên Cốt chậm rãi quay người lại, nhìn đầy khó hiểu. Cả gia đình cũng quay lại, Bạch Tử Họa nhận ra dáng vẻ của bọn họ khác vừa nãy.

      Có lẽ với Hoa Thiên Cốt mà , nàng chỉ mong ước có gia đình như thế, nhưng chắc chắn mình lấy ai, con mình như thế nào.

      “Mọi thứ chỉ là mơ thôi, cùng sư phụ!” Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn ngơ ngác nhìn , rồi lại nhìn chồng mình, lắc đầu biết làm sao, định xoay người bỏ .

      Tâm trạng Bạch Tử Họa chùng xuống, tưởng nàng vẫn nhớ mình là Tiểu Cốt, chí ít còn giữ lại chút lí trí. Nhưng hiển nhiên nàng chìm vào giấc mơ quá sâu, nguyện lừa mình dối người.

      Hoành Sương kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, tay Bạch Tử Họa cầm chuôi kiếm, chĩa thẳng về phía gia đình kia. biết Hoa Thiên Cốt quên tất cả, chỉ chém nát những ảo ảnh kia có lẽ mới có thể khiến nàng tỉnh táo lại.

      Cảm nhận được sát ý của , Hoa Thiên Cốt bắt đầu đề phòng. Chỉ trong chớp mắt mọi người đường đều ngừng lại, quay hết về phía Bạch Tử Họa, bắt đầu tấn công . Nhưng pháp thuật chiêu thức của Hoa Thiên Cốt đều do đích thân truyền dạy, thế gian này có ai hiểu đồ đệ của mình hơn , sao giải được?

      Khi Bạch Tử Họa dễ dàng đánh bại đám người ấy, kiếm tới ngay trước mắt, Hoa Thiên Cốt thảng thốt che chắn cho chồng và hai con, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khẩn nài.

      Bạch Tử Họa chưa từng giơ kiếm cách khó khăn đến vậy, trước giờ phải là kẻ mềm lòng, khi đó đối diện với Hoa Thiên Cốt vẫn có thể xuống tay được, huống hồ giờ chỉ là vài ảo ảnh ma chướng. Thế nhưng nơi nào đó sâu thẳm trong tim khiến lần giơ kiếm này có thiếu tự tin chưa từng có.

      Vì sao? sao có thể bị những thứ giả dối trong cõi mộng này mê hoặc, ánh mắt Bạch Tử Họa lạnh , tay sáng chói, kiếm khí chém thẳng ba người khiến họ bay phất phơ rồi tan biến. Hoa Thiên Cốt gào khóc, bất lực dang tay ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại bắt được bất cứ thứ gì.

      Bạch Tử Họa hé nửa lời, ôm lấy nàng, mặc nàng ra sức giãy dụa, đánh liên hồi lên người . Nàng cắn mạnh lên cánh tay , đôi mắt tràn ngập căm thù và phẫn nộ ấy như thể chính là người hại nàng nhà tan cửa nát.

      Bạch Tử Họa ngừng tự nhủ, đây chỉ là mơ mà thôi, tất cả phải , kể cả nỗi đau của nàng, giận dữ của nàng. tưởng bản thân để ý bất cứ điều gì, thế nhưng, vẫn chấp nhận nổi việc nàng hận , quên .

      Hoa Thiên Cốt khóc mãi trong lòng Bạch Tử Họa, khóc mãi khóc mãi, cuối cùng ngủ thiếp .

      Bạch Tử Họa tìm thấy Liễm Mộng Hoa người nàng, bọn họ lại bước vào cõi mộng tiếp theo. Bạch Tử Họa chỉ hi vọng cõi mộng tiếp theo là thế giới hoàn toàn mới, nàng quên cõi mộng tàn khóc trước đó, quên cả lạnh lùng của .

      Trong dòng nước biển lạnh lẽo ôm chặt Hoa Thiên Cốt, sợ nàng lại rời xa , tìm thấy đâu.

      bao giờ để nàng rời xa mình nữa.



      Trúc Nhiễm ngồi lẳng lặng trước giường, nhìn Hoa Thiên Cốt đương mê man. Lúc bắt đầu tính mạng ấy chỉ còn hấp hối, thậm chí có đêm ngừng thở, gã mất bao công sức mới kéo được nàng về từ Quỷ môn quan. biết vì sao, khoảng thời gian gần đây nàng bắt đầu hồi phục từng bước, có thể uống chút nước nóng, vết thương người cũng dần kết vảy.

      Trúc Nhiễm là người cực kì cố chấp, từ rất lâu trước kia vậy rồi, chỉ cần là chuyện gã muốn làm nhất định có thể làm được; chỉ cần là thứ gã muốn, nhất định có thể nghĩ ra cách lấy được. Đối với Hoa Thiên Cốt, cứu thôi, nhưng khi quyết định cứu, tuyệt đối cho phép nàng chết trước mắt mình.

      Hoa Thiên Cốt hồi phục cách nhanh chóng, quả phần rất lớn là nhờ cứu chữa, chăm sóc của Trúc Nhiễm. Tuy gã tốt đẹp gì lại lạnh lùng, cộc cằn, nhưng khi chăm sóc người khác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn bất cứ ai. Đối với vết thương do nước ao Tam Sinh tạo thành với nàng, ai có kinh nghiệm hơn gã.

      Thú Hanh Tức dần dà còn giữ lòng đối địch với gã nữa, còn bắt rất nhiều con mồi về cảm ơn gã. Gã cũng hề khách sáo, nhận cho bằng hết.

      Trúc Nhiễm vốn tưởng rằng với tốc độ này, Hoa Thiên Cốt phải tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng nàng vẫn mê man. Mới đầu Trúc Nhiễm cho rằng vết thương quá nặng nhưng dần dà, gã nhận ra phải, có người bước vào giấc mơ của nàng.

      Dẫu sao đây cũng là chuyện tốt, Hoa Thiên Cốt vẫn còn sức nằm mơ, tức là tạm thời chưa chết được. Nhưng thời gian có phần quá lâu rồi, rất nhiều ngày liên tiếp, gã có dùng cách nào cũng thể gọi nàng dậy.

      Trúc Nhiễm bắt đầu có chút sốt ruột, quân cờ gã nhặt về, nếu ngay cả việc đánh cũng xong còn giá trị lợi dụng gì với gã nữa đây? Nếu nàng cứ mãi mê man hay đắm chìm trong mộng, lẽ nào gã cứ nuôi nàng cả đời như thế?

      Trong cơn mê, nàng thỉnh thoảng còn hé miệng lẩm bẩm, tuy phát ra tiếng nhưng Trúc Nhiễm biết nàng gọi sư phụ. Trúc Nhiễm hoài nghi người nhập mộng là Bạch Tử Họa, nhưng lại nghĩ ra lí do làm vậy. Có điều chắc chắn thể nghi ngờ, đây là cơ hội tuyệt vời đến thể tuyệt vời hơn.

      Trúc Nhiễm xao động, dao găm đặt cổ Hoa Thiên Cốt. Chỉ cần ấn cái, cắt đứt yết hầu của nàng có thể thông qua nàng mà giết Bạch Tử Họa trong cõi mộng kia. Đây là cơ hội rất nhiều người đợi cả đời cũng được, đối với gã, cơ hội này cũng có lần thứ hai.

      Mắt Trúc Nhiễm lóe sáng, gã do dự, nhưng sát ý dần biến mất. Người con trước mắt này đâu đâu cũng là bí , là chìa khóa mở cánh cổng man hoang. Gã vì thù hận mà chặt đứt đường sống của mình, dẫu đó là mối hận đội trời chung.

      Cuối cùng Trúc Nhiễm thu dao lại.

      Phải, gã chính là người như thế. Mà Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa cũng chưa từng biết, sinh mạng của hai người từng phụ thuộc vào suy nghĩ của Trúc Nhiễm.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      3.

      Chín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín tăm chín mươi chín…

      chỉ Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc lo lắng sốt ruột, mà lần này ngay cả Đông Phương Úc Khanh cũng nhận ra có điều bất thường.

      Sau khi Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt bước vào giấc mơ thứ năm có động tĩnh gì nữa. Chỉ chớp mắt ba tháng trôi qua.

      Đầu tiên Đông Phương Úc Khanh ngờ rằng có phải là giấc mơ của Hoa Thiên Cốt sụp đổ, Bạch Tử Họa bị chôn trong đó rồi ; hay là hoặc cả hai mê đắm trong cõi mộng sâu. Nhưng tình trạng sức khỏe của Bạch Tử Họa có gì lạ thường, mạch tượng tuy yếu nhưng rất ổn định, đóa Liễm Mộng Hoa chỉ còn hai cánh trong tay vẫn tươi nguyên.

      Đông Phương Úc Khanh thể nào thấy lạ, giấc mơ thứ ba và thứ tư Bạch Tử Họa đều qua thuận lợi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong giấc mơ thứ năm mà khiến Bạch Tử Họa nán lại lâu đến thế? Rốt cuộc là cái gì cản trở ?

      Điều khiến Đông Phương Úc Khanh bất lực chính là có cách nào vào mộng bằng Liễm Mộng Hoa lần thứ hai, Bạch Tử Họa mình quá sâu, quá xa, thể cảm nhận được.

      Sức tới, chuyện hay, Đông Phương Úc Khanh cũng trở nên nôn nóng. Quả thể ngờ, cũng dám tưởng tượng hoàn cảnh tại của Hoa Thiên Cốt ở Man hoang ra sao, bởi vậy chỉ có thể ngừng tự lừa dối mình rằng, mơ vẫn còn, ít nhất nàng vẫn sống.

      Ma Nghiêm vẫn ở bên cạnh Bạch Tử Họa rời, ông ta biết, tất cả đều là lựa chọn của Bạch Tử Họa. Thế nhưng ông ta vẫn thể nào cẩn thận đề phòng Đông Phương Úc Khanh, dẫu sao cũng là kẻ duy nhất Bạch Tử Họa kiêng dè trong Lục giới.

      Bởi vì người ở Dị Hủ các, lần đầu tiên ông ta buộc phải buông tay mọi vụ ở Trường Lưu, giao cho Lạc Thập Nhất xử lý. Vốn ông ta dành bao nhiêu hi vọng cho đồ đệ này, dẫu sao so với Trúc Nhiễm, mặt nào Lạc Thập Nhất cũng kém hơn quá nhiều, ai ngờ Thập Nhất lại hề xảy ra lỗi lầm nào.

      Đôi khi Ma Nghiêm biết mình nên dạy dỗ đệ tử này thế nào, với bản tính chăm chỉ thà, có lẽ thằng bé bước vào con đường tà đạo như Trúc Nhiễm. Nhưng ông ta lại luôn hận rèn sắt thành thép, vừa lòng vì thiên phú và nhận thức của Thập Nhất thua quá xa Trúc Nhiễm, mặt khiển trách gắt gao, cầu quá cao, mặt lại hoài nghi đề phòng, chèn ép mọi thứ.

      Trước mặt ông ta, Thập Nhất luôn cẩn thận dè dặt, già dặn chín chắn, cung kính nghe lời mọi chuyện, thậm chí từ trước đến giờ Ma Nghiêm chưa từng thấy nét mặt dư thừa nào của thằng bé. Tới tận trong lần tình cờ, thấy thằng bé ở bên Đường Bảo, thổi kẹo đường cho nó, cười tươi rói, ông mới giật mình nhận ra rằng, ra đó mới là con người của đồ đệ mình, dịu dàng tốt bụng, điềm đạm phóng khoáng.

      Chỉ có điều ông luôn ép Thập Nhất phải làm đồ đệ ngoan của mình, làm đại đệ tử đứng đầu xuất sắc nhất của Trường Lưu, làm đại sư huynh đáng được tôn trọng trong suy nghĩ của tám ngàn đệ tử bản phái.

      Tuy ông phải sư phụ tốt, nhưng ngờ Bạch Tử Họa cũng dạy ra nghiệp chướng như thế. Từ khi thấy Bạch Tử Họa nhập mộng, ông ta bắt đầu thấy thấp thỏm yên.

      Tuy Ma Nghiêm dùng nước ao Tuyệt Tình để thử Bạch Tử Họa, biết nội tâm Bạch Tử Họa vẫn kiên định, hề động tình, nhưng vào trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, ắt phải nhìn thấy thứ nên thấy, ông ta tự quyết định đày Hoa Thiên Cốt tới man hoang, chính vì muốn giấu chuyện đó, nào ngờ…

      Ma Nghiêm nhịn được khẽ thở dài. Sênh Tiêu Mặc đứng phía sau vỗ lên vai ông. Đúng lúc này, Liễm Mộng Hoa trong tay Bạch Tử Họa đột nhiên phát sáng. Ba người Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc Khanh đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

      Ba tháng tròn trôi qua, cuối cùng cánh thứ sáu của Liễm Mộng Hoa cũng rụng.

      4.

      Trong khoảnh khắc Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt vừa vượt qua khỏi đáy biển, luồng thần khí mát mẻ xộc vào mũi.

      Phía trước là tiên cảnh tráng lệ thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung, biển mây cuồn cuộn, dải núi nối liền, đến ngay ngọn cỏ cũng vô cùng hoàn hảo, đến ngay hạt cát cũng lấp lánh sắc màu, bất kì cơn gió nào đều mang tới linh lực vô tận, bất kì thanh nào cũng là thanh của tự nhiên.

      Bạch Tử Họa biết, đó chính là Thần giới trong Lục giới đóng chặt cổng từ lâu. Trong thiên hạ này, cũng chỉ có Tiểu Cốt từng được nhìn thấy hình dáng của nơi này. Đó là vùng đất yên tĩnh xa rời huyên náo nhất tự nơi sâu thẳm trong trái tim nàng, nó tồn tại bằng hình thức đơn giản nhất, tinh khiết nhất, đó là quê hương xa xôi nhất cũng là chân nhất của nàng.

      Đáng lẽ nó vùi lấp ở tầng sâu hơn trong cõi mộng, nhưng có thể trong khoảnh khắc nàng chính thức đồng ý tìm Di Thần Thư với , giấc mơ liên quan đến Thần giới bắt đầu trỗi dậy.

      “Tiểu Cốt, con có thể cảm nhận thấy Di Thần Thư ?”

      Hoa Thiên Cốt lắc đầu tiếc nuối: “Sư phụ, vãn chưa.”

      Bạch Tử Họa hề nản chí, tới thần giới còn sót lại trong kí ức thời viễn cổ của nàng việc tìm thấy Di Thần Thư cũng còn quá xa nữa, có khi ở ngay trong cõi mộng kế tiếp.

      Hoa Thiên Cốt ngắm nhìn bốn phía, tâm trạng cực tốt. Ở nơi này nàng như quay lại vui vẻ, thư thái nguyên sơ như thuở ban đầu.

      “Sư phụ, vì sao người nhất định phải tìm thấy Di Thần Thư?”

      Tuy đồng ý với , nhưng từ đầu đến cuối nàng hề hỏi vì sao phải tìm thấy Di Thần Thư, trong Di Thần Thư rốt cuộc có thứ gì, vì sao có Di Thần Thư, nàng liền có thể ra khỏi man hoang.

      Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, thể trả lời. có cách nào vì cứu nàng nên mới phong ấn sức mạnh thần vào trong cơ thể nàng; vì muôn dân, lại buộc nàng phải cách xa Lục giới. tin thế gian này, thể tình nghĩa lưỡng toàn.

      Bạch Tử Họa xoa đầu Hoa Thiên Cốt: “ thôi, chúng ta tới cõi mộng tiếp theo.”

      “Dạ.” Hoa Thiên Cốt hỏi nữa, chỉ gật đầu cười nhìn , lấy Liễm Mộng Hoa ra, nhàng ngắt cánh hoa cuối cùng còn sót lại, sau đó nàng nhắm mắt.

      Bọn họ dùng tốc độ sét đánh rời khỏi thế giới đẹp nhất trong Lục giới bon chen này cách thuận lợi.

      Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc Khanh vẫn phỏng đoán, nếu Bạch Tử Họa bước vào cõi mộng tiếp theo phải chăng cần đợi thêm mấy tháng nữa. Nào ngờ, sau khi cánh hoa thứ sáu rơi xuống, chẳng mấy chốc cánh cuối cùng của Liễm Mộng Hoa cũng rơi theo.

      Đông Phương Úc Khanh lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Bạch Tử Họa, đây là cơ hội cuối cùng, hi vọng ngươi có thể tìm thấy Di Thần Thư.
      B.Cat, Anna♥windlove_9693 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 23/11/14
      B.Cat, meomeoconmeo, Anna♥4 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :