1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngoại truyện: Hoa Thiên Cốt - Fresh Qủa Qủa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      1.2

      Bạch Tử Họa giơ tay lên, mười bảy chiếc đinh Tiêu Hồn bay ra khỏi người nàng, Hoa Thiên Cốt ngã phịch xuống đất. Máu từ mười bảy vết thương tuôn ra ào ạt.

      “Hoa Thiên Cốt là tội nhân của Trường Lưu thậm chí của cả thiên hạ, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Bạch Tử Họa ta. Là ta quản giáo nghiêm, gây họa cho muôn dân, hình phạt kế tiếp, tự ta chấp hành.”



      Giọng lạ lẫm vọng vào tai nàng ràng là của người khác.

      Máu tràn qua bên chân, người làm như thấy, nhấc Đoạn Niệm kiếm lên.

      “Đừng! Sư phụ, xin người, đừng… ít nhất đừng dùng Đoạn Niệm…” Tiểu Cốt òa khóc thảm thiết. tay ôm lấy chân Bạch Tử Họa, tay còn lại ra sức bắt lấy chuôi Đoạn Niệm, nhưng chỉ bắt được hai chiếc cung linh lấp lánh sắc màu mà người tặng nàng khi bái sư, rồi được nàng làm thành tua kiếm.

      nhát bén ngọt xẹt qua, tay đưa kiếm xuống, hề do dự. Mọi khí đạo và huyết đạo từ tới lớn người nàng đều bị phá hủy, chân khí và nội lực tuôn hết ra ngoài, gân mạch có nơi nào bị đứt.

      Suốt trăm linh nhát kiếm, nàng ngã dưới đất như xác chết, nàng hơi co lại, đôi mắt trống rỗng, mặt mày dại , thể cử động, nếu máu trào ra càng nhiều.

      Lạnh lẽo, dính dấp, dòng máu đỏ từ từ lan ra đất như thể có mạng sống, sau đó quấn lấy chân như dây leo, đâm vào trong xúc tua, thăm dò mọi ngõ ngách trong cơ thể .

      chưa từng cảm thấy đau đớn đến thế, còn biết cảm giác đau ấy là từ vết thương sáu mươi tư đinh Tiêu Hồn chịu thay nàng, hay là chính trái tim .

      Cuối cùng, trái tim cứng lạnh như băng ấy bị máu nàng đâm thủng, nở rộ đóa sen đỏ màu máu khổng lồ, lộng lẫy vô ngần, nó xé toạc lồng ngực , gai xương đầy rẫy, cúi người khẽ thở gấp, đau tới mức linh hồn cũng run rẩy.

      giọng buồn bã vang lên bên tai :

      “Sư phụ, người cần Tiểu Cốt nữa ư?”

      Bạch Tử Họa đột nhiên ho ra máu, tỉnh lại từ cơn mê.

      Ngoài khung cửa, trăng non lên, ánh sáng lạnh lùng đến đáng sợ.

      ngoay người ngồi dậy, thờ ơ lau vệt máu bên môi, cúi đầu xuống, mượn ánh trăng dưới gốc đào ngoài khung cửa, nhìn mảnh đá Nghiệm Sinh sắp mất ánh sáng.

      Tiểu Cốt, sắp chết rồi…

      mê man, đổ bệnh hơn tháng trời, nhưng vẫn nắm chặt đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt trong tay, dẫu có hôn mê tỉnh.

      Đây là ngày thứ ba mươi tám sau khi Hoa Thiên Cốt bị đóng đinh Tiêu Hồn, phế đạo hạnh , róc tiên cốt, cắt đứt gân mạch, bị đày tới man hoang. Bạch Tử Họa tưởng nàng có sức mạnh Thần nên chắc chắn sao, từ từ khỏe lại, nhưng đá Nghiệm Sinh lại ngày càng sạm .

      Đêm nào Bạch Tử Họa cũng lo lắng.

      Nàng như chỉ còn sót lại hơi tàn, sống khắc khoải qua ngày đoạn tháng. đoán đúng sức mạnh Thần, còn sai Hanh Tức tới man hoang bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng lại bỏ sót điều, nàng muốn sống nữa.

      bóng áo xanh bay lướt qua rồi hạ xuống sân.

      “Thế nào rồi?” Bạch Tử Họa vẫn ở yên đó, nhưng giọng lại lộ vẻ nôn nóng chưa từng có.

      Sênh Tiêu Mặc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đẩy cửa vào, bước tới trước giường, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch còn giọt máu của Bạch Tử Họa, lắc đầu buồn bã lo lắng.

      “Vẫn chưa tìm thấy, Di Thần Thư tan thành tro bụi trong đại chiến Hãn Hải rồi.”

      Nghe xong, Bạch Tử Họa tỏ thái độ gì mà ngã quỵ xuống. Sênh Tiêu Mặc hoảng hốt, vội vàng bước lên đỡ lấy Bạch Tử Họa.

      “Huynh tội gì phải thế? Cả đời này huynh chỉ có đồ đệ, nghĩ cách đưa Tiểu Cốt ra , hình phạt con bé phải chịu đủ bù đắp tội lỗi nó gây nên rồi.”

      Bạch Tử Họa chậm rãi đứng dậy, vị Trường Lưu thượng tiên siêu phàm ngự tại Cửu Thiên trước kia nay lại mỏng manh gầy yếu như bụi trần, tựa lúc nào cũng có thể biến mất theo cơn gió.

      có Di Thần Thư chắc chắn thể để nàng ra khỏi Man hoang.”

      Giọng Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng và kiên định. khoác thêm chiếc áo ra ngoài, cố vực dậy tinh thần rồi rảo bước ra.

      Sênh Tiêu Mặc lo lắng, chặn trước người , “Đêm khuya rồi, huynh lại bị thương nặng, còn muốn đâu nữa?”

      “Chỉ còn cách cuối cùng, ta nhất định phải tìm thấy Di Thần Thư.”

      “Di Thần Thư còn tồn tại nữa rồi.”

      , có nơi, nhất định vẫn còn.”

      “Đệ tìm giúp huynh, huynh nằm xuống nghỉ ngơi , nhé? Nếu lúc này đại sư huynh tìm thấy huynh lo tới phát điên mất!”

      Bạch Tử Họa lắc đầu, “Lần này chỉ ta mới được.”

      “Sư huynh!”

      Bạch Tử Họa cưỡi gió bay khỏi Tuyệt Tình điện, lập tức hóa thành đốm sao màu trắng bên cạnh vầng trăng khuyết.

      Con đường phồn hoa nhất thành Dao Ca cũng vắng lặng trong đêm khuya, tiếng gõ mõ cũng có vẻ u ám dị thường.

      Dị Hủ các vẫn đứng sừng sững ở đó, nhìn từ ngoài vào nó chỉ như thư viện bình thường. Chỉ khi bước qua cánh cổng lớn mới có thể bước vào thế giới hoàn toàn tách biệt với Lục giới.

      Đây phải lần đầu tiên Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, nhưng đây lại là lần đầu tiên tới với mục đích hoàn toàn khác. Tay vừa đặt lên cửa, cánh cửa của Dị Hủ các lập tức mở ra.

      Bạch Tử Họa bước vào hề do dự, những tòa biệt viện nối nhau ngớt, mỗi căn phòng đều tối đen như mực. Dị Hủ các trong đêm càng có vẻ u ám hơn ban ngày. Ở nơi rất xa, có thể nhìn thấy tòa tháp trắng cao chọc trời. biết, nơi đó treo lủng lẳng đầy những chiếc lưỡi còn tươi, đó là bí mật được cất giấu sâu nhất trong lòng Dị Hủ các.

      Bạch Tử Họa về phía căn phòng còn sáng đèn, ở nơi đó nhất định có người đợi .

      Khi tới gần, Bạch Tử Họa mới biết đó là nhà thờ rất lớn, rất cao, vô cùng đồ sộ.

      Đông Phương Úc Khanh ngồi chính giữa trong đó, phía sau rộng bao la, bên cao vời vợi, tạo nên địa thế xếp tầng cho bảo tháp, nối đó là bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của ta, nó như thể ngọn núi khổng lồ, lúc nào cũng có thể đổ ập vào hai người.

      Miệng Đông Phương Úc Khanh khẽ nhếch, cười như cười, ngẫm lại Dị Hủ Quân này luân hồi vạn kiếp, thế nhưng hơn nửa số kiếp lại chết trong tay Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa nhìn sát nghiệp khắp tòa tháp mình tạo nên mà hề có vẻ hối hận hay day dứt, chỉ dửng dưng tiến lên bước.

      Đông Phương Úc Khanh rót cho chén rượu.

      “Ta chỉ hỏi, lần này ngươi tới giết ta, rốt cuộc vì muôn dân hay vì Hoa Thiên Cốt?”

      Bạch Tử Họa nhúc nhích như khối băng.

      “Lần này ta tới phải để giết ngươi, mà là tới làm cuộc giao dịch.”

      Đông Phương Úc Khanh ngửa đầu lên trời cười sang sảng.

      “Có lẽ đây là câu chuyện đáng buồn cười nhất trong đời, à , trong bốn ngàn chín trăm năm mươi mốt đời mà ta nghe được. Trường Lưu thượng tiên muốn trao đổi với Dị Hủ các. phải trước giờ ngươi luôn căm ghét việc chúng ta nhiễu loạn thiên đạo luân hồi ư?”

      Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu rồi : “Ngươi chỉ cần được hay .”

      “Tất nhiên là được, Dị Hủ các mở cửa là để làm ăn. Chỉ cần Tôn thượng trả nổi giá có gì Dị Hủ các làm được.”

      Đông Phương Úc Khanh mỉm cười dịu dàng. Bạch Tử Họa nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt như đong đầy mọi ấm áp thế gian, nhưng nó lại sâu tựa vực thẳm có thể che giấu được mọi thứ.

      Qủa thực Bạch Tử Họa tin, cũng dám tin người như thế có thể lòng được mấy phần với Tiểu Cốt.

      “Ngươi biết ta tới từ sớm, biết cách đưa nàng ra khỏi man hoang từ lâu, nhưng ngươi vẫn đợi, đợi ta tới tìm ngươi, làm giao dịch với ngươi đúng ?”

      Đông Phương Úc Khanh cười mà .

      “Nếu ta tới sao?”

      Đông Phương Úc Khanh nhìn thẳng vào Bạch Tử Họa: “Đây là cuộc đọ sức công bằng, so xem hai chúng ta ai Hoa Thiên Cốt ít hơn.”

      Bạch Tử Họa thoáng giật mình, cau mày : “Nàng là đồ đệ của ta.”

      Đông Phương Úc Khanh lắc đầu: “Nhưng ngươi cũng biết, nàng chỉ coi ngươi là sư phụ, nếu lúc hành hình, ngươi dùng Đoạn Niệm.”

      Bạch Tử Họa đáp, chỉ đưa hòn đá Nghiệm Sinh trong tay lên.

      “Tiểu Cốt sắp chết rồi.”

      Đông Phương Úc Khanh nhìn hòn đá đó, dần thu lại nụ cười môi.

      thể nào.” ta hờ hững , nhưng ngữ điệu mất bình tĩnh và tự tin lúc đầu.
      B.Cat, fujjko, Anna♥2 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      1.3

      Đá Nghiệm Sinh dối, Đông Phương Úc Khanh biết Bạch Tử Họa cũng dối. Dù ta có luôn tự nhủ với mình rằng Cốt Đầu kiên cường, nhẫn ra sao, thế còn có thêm sức mạnh thần, nàng bình an thôi, nhưng đá Nghiệm Sinh vẫn vạch trần lừa mình dối người ấy.

      “Thứ nhất, nàng quả thực sắp chết rồi. Thứ hai, ta tới cũng phải vì đưa nàng ra khỏi man hoang. Đông Phương Úc Khanh, phải mọi thế gian này đều nằm trong tay ngươi.”

      “Phải, chỉ có ngươi, nếu ta tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?”

      Đông Phương Úc Khanh khẽ nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Họa, ánh mắt trống rỗng mà sâu đến đáng sợ.

      tình càng vượt qua tầm kiểm soát càng thú vị, phải ư?” Đông Phương Úc Khanh quay người, nhìn từng chiếc linh vị của mình, “Ngươi , lần này ngươi tới đây là muốn trao đổi thứ gì?”

      Bạch Tử Họa khẽ thốt ra ba chữ: “Liễm Mộng Hoa.”

      Đông Phương Úc Khanh hơi nheo mắt lại, nhưng ngay lập tức hiểu: “Ngươi muốn vào trong mộng của Tiểu Cốt? Ngươi cho rằng vào đó vực dậy ý chí sống còn của nàng nàng chết, ngươi cũng cần đón nàng ra khỏi man hoang?”

      Bạch Tử Họa hề giấu diếm: “Ta còn muốn tìm Di Thần Thư.”

      Lần này Đông Phương Úc Khanh lại trầm ngâm hồi lâu: “Di Thần Thư tan thành tro bụi từ lâu rồi.”

      “Nhưng nàng là vị thần cuối cùng đời, tận sâu thẳm trong tiềm thức ngủ say của nàng chắc chắn có thể tìm thấy Di Thần Thư, trong đó nhất định có ghi cách phong ấn sức mạnh thần vào trong thập phương thần khí. Chúng thần thượng cổ từng làm được, ta cũng có thể làm được.”

      Đông Phương Úc Khanh kìm nổi cười phá lên.

      “Thế gian biết Sát Thiên Mạch hồ đồ tùy hứng, lại biết Bạch Tử Họa mới là kẻ ngông cuồng tự phụ nhất Lục giới. Ngươi biết rằng kiếp long đong này là ta cố ý đưa tới bên cạnh làm hại ngươi, lại hề tránh né, còn nhận làm đồ đệ. Giờ ngươi lại muốn làm chuyện chúng thần chung tay góp sức khó khăn lắm mới làm nên… ngươi thấy có khả năng thành công ?”

      “Đưa Liễm Mộng Hoa cho ta, chuyện còn lại liên quan đến ngươi. Ngươi có thể đề nghị thứ ngươi muốn, ta suy nghĩ.”

      Đông Phương Úc Khanh nghiêng đầu tỏ vẻ cân nhắc: “Đơn giản thôi, thả Cốt Đầu ra khỏi man hoang.”

      Bạch Tử Họa có phần bất đắc dĩ: “ thể như thế.”

      “Có làm sao? Ngươi biết trước giờ ta chưa từng tuân theo nguyên tắc.”

      “Nhưng ngươi để ý tới sống chết của Tiểu Cốt, ngươi cũng biết dù có là ta cũng cách nào dễ dàng cứu nàng ra.”

      “Nếu vậy, hà cớ gì ta phải trao đổi với ngươi? Ta vốn muốn cho ngươi cơ hội để chuộc tội, đưa nàng ra khỏi man hoang. Ngươi chịu, ta khắc có cách cứu nàng.”

      , ngươi có. Nếu ngươi đồng ý giao Liễm Mộng Hoa cho ta, ta giết ngươi ngay lập tức. Muốn cứu nàng, đợi thêm hai mươi năm nữa.”

      Đông Phương Úc Khanh cúi đầu trầm ngâm hồi lâu rồi bật cười, trong nụ cười ấy có vài phần bất lực, vài phần khổ sở, vài phần mỉa mai.

      “Qủa nhiên chúng ta vẫn so xem ai nàng ít hơn.”

      Bạch Tử Họa giật mình, quay lưng .

      “Chúng ta có thể hợp tác, dùng cái giá thấp nhất, ít hi sinh nhất để đổi lấy cơ hội đưa nàng ra ngoài.”

      “Ra rồi sao? Mười bảy cây đinh Tiêu Hồn, trăm linh nhát kiếm, ngươi phong ấn sức mạnh thần của nàng, dù nàng có sống cũng chỉ là kẻ tàn phế.”

      Bạch Tử Họa chống lên cây cột bên cạnh, khí huyết trong người sục sôi, dường như chịu nổi.

      “Thế còn hơn là chết.”

      Đông Phương Úc Khanh im lặng phất tay, hai Hủ vệ đeo mặt nạ bước ra từ trong bóng tối đỡ lấy Bạch Tử Họa.

      “Đêm nay ngươi nghỉ ngơi , muộn nhất là ngày mai ta tìm thấy Liễm Mộng Hoa, nhưng ngươi thế này chỉ tổ chết trong giấc mơ của nàng mà thôi.”

      xong, Đông Phương Úc Khanh vội vã quay người bỏ .

      Ngày hôm sau, Bạch Tử Họa tỉnh giấc trong gian phòng khách có phần tráng lệ hơi quá, lư đồng đốt loại hương tỏa mùi kì lạ.

      Đông Phương Úc Khanh mở chiếc hộp gỗ đàn ra, bên trong là đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh như được tạo thành từ thủy tinh.

      “Muốn vào giấc mơ của người khó, khó ở chỗ là vào được giấc mơ trong giấc mơ. Chuyện Di Thần Thư xảy ra quá lâu rồi, biết bị chôn giấu ở tầng thứ mấy trong thần thức của Cốt Đầu. Đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh hiếm thấy này, mỗi cánh của nó có thể giúp ngươi vào được tầng mộng, nếu tới tầng thứ bảy mà vẫn tìm thấy phải ra ngoài ngay lập tức.”

      Bạch Tử Họa gật đầu: “Cái giá ngươi muốn là gì?”

      “Ta vốn muốn ngươi dập đầu ba cái trước bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của ta.” Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như cười, “Thế nhưng nếu để Cốt Đầu biết ta hạ nhục sư phụ của nàng, chắc chắn nàng tính sổ với ta. Bởi vậy, chẳng bằng đổi lấy lời hứa của ngươi.”

      Chân mày của Bạch Tử Họa khẽ động: “Lời hứa gì?”

      “Hứa đời này kiếp này, bất kể chuyện gì xảy ra, ngươi tuyệt đối giết nàng!” Thoáng chốc vẻ mặt Đông Phương Úc Khanh trở nên kiên quyết.

      Bạch Tử Họa nhìn Đông Phương Úc Khanh. Vì Tiểu Cốt, thậm chí còn phản bội cả thiên hạ, phong ấn sức mạnh thần vào trong cơ thể nàng, sao có thể giết nàng được?

      “Ta đồng ý.”

      “Được! Hy vọng Trường Lưu thượng tiên lời giữ lời, nhớ mãi lời thề ngày hôm nay!”

      Đông Phương Úc Khanh đưa Liễm Mộng Hoa cho Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa đón lấy, đóa hoa trong tay đẹp tới động lòng người, nhưng lại dễ vỡ như lưu ly.

      “Ta phải làm gì?”

      “Ngươi vừa cầm Liễm Mộng Hoa vừa nghĩ về Cốt Đầu, nếu nàng ngủ, chìm vào cơn mơ ngươi cũng có thể vào. Liễm Mộng Hoa cũng vào theo ngươi, sau khi vào, ngươi phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nhất định phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nó chính là chìa khóa đưa ngươi tới tầng mộng sâu hơn mà gặp trở ngại gì.”

      “Chỉ cần tìm thấy nó là có thể tiếp?”

      “Đâu có dễ vậy. Mỗi người đêu có cõi mộng vô hạn, cõi mộng nông là nơi phản ánh trực tiếp tâm trạng, tư tưởng và thực tại của chủ nhân; còn cõi mộng sâu lại bao gồm việc nhìn thấy mỗi giọt nước, nếm mỗi mùi vị, nụ cười của cha mẹ lúc mới chào đời, thậm chí là kí ức của mấy kiếp luân hồi trước.”

      “Cõi mộng nông, bình thường khi chúng ta ngủ dậy thỉnh thoảng cũng nhớ. Chủ nhân của cõi mộng ở thế giới đó hình tượng cơ bản liên quan đến bản thân mình, đó là hình tượng chân nhất, cũng là dáng vẻ những người bên cạnh quen thuộc nhất. Nhưng càng tiến sâu, cõi mộng càng lửng lơ, càng hỗn loạn, càng có trật tự và quy tắc, càng dễ lạc đường.”

      “Ngươi phải tìm thấy Cốt Đầu trong giấc mơ đầu tiên, khiến nàng ngủ, rồi lại dùng Liễm Mộng Hoa bước vào giấc mơ trong giấc mơ của nàng. Nàng tỉnh lại trong giấc mơ thứ hai. Ngươi lại phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa, khiến nàng ngủ tiếp, rồi mới có thể tiến vào giấc mơ thứ ba.”

      “Nếu ngươi có chết giữa đường, ngươi tỉnh lại và bao giờ có cơ hội bước vào nữa. Nếu Cốt Đầu chết, nàng cũng tỉnh lại, cõi mộng sụp đổ, rồi được tái tạo trở lại. Ngươi bị nhốt trong đống đổ nát đó, bị dồn ép dưới tầng tầng cõi mộng, bao giờ có thể thức tỉnh. Bởi vậy dù có thế nào, ngươi đều phải bảo vệ nàng an toàn.”

      Bạch Tử Họa gật đầu: “Di Thần Thư có thể ở trong bất cứ cõi mộng nào, ta làm sao để xác định được vị trí của nó?”

      “Cách đơn giản nhất là hỏi thẳng Cốt Đầu. Nếu trong cõi mộng ấy có, nàng cảm nhận được, rồi đưa ngươi tìm. Thậm chí nàng có thể chuyển Di Thần Thư lên cõi mộng nông trong vô thức, đấy là trong trường hợp nàng đồng ý để người ta tìm thấy. ai có thể khẳng định nàng còn giữ chút kí ức nào từ thời viễn cổ hay , bởi vậy ngươi lần này có khả năng trở lại, thậm chí có thể chết trong đấy. Ngươi chắc mình suy nghĩ kĩ?”

      “Nếu ta tỉnh lại hãy giúp ta chuyển cái này cho sư đệ của ta.” Bạch Tử Họa đưa con ốc truyền tin cho Đông Phương Úc Khanh.

      Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Cõi mộng càng sâu càng nguy hiểm, ngươi rất có thể bị ý thức cuốn , mãi mãi tỉnh lại. Ngoài ra thời gian trong cõi mộng rất hỗn loạn, hơn nữa có trường hợp thời gian, gian trong cõi mộng cực giống tại, nó đánh lừa ngươi, khiến ngươi tưởng rằng mình tỉnh rồi, về rồi, khiến ngươi quên hết thảy, quên cả tỉnh lại. Bởi vậy, ngươi phải liên tục tự tính thời gian, đồng thời cũng phải tự nhắc nhở bản thân mục đích tới cõi mộng của nàng là gì.”

      “Cốt Đầu là chủ của cõi mộng, nàng là thần trong thế giới đó, muốn làm gì cũng được. Nhưng do chịu ảnh hưởng từ chính ý thức của mình, thậm chí còn có khả năng nàng nhớ mình là ai, chỉ biết chuyện mình muốn biết. Bởi vậy ta hi vọng ngươi đừng cho nàng biết thân phận của mình trong cõi mộng, cũng đừng cho nàng biết nàng là ai.”

      “Tại sao?”

      “Ngươi đâm nàng bao nhiêu nhát đến vậy, còn đày nàng tới man hoang. Nếu trong tiềm thức nàng ghét ngươi, hận ngươi có khả năng tất cả mọi người trong cõi mộng truy sát ngươi. Dù nàng giết ngươi sau khi biết chân tướng, cảm xúc của nàng cực kì ổn định, rất có khả năng khiến cõi mộng sụp đổ.”

      Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu, có cách nào tưởng tượng, trong cõi mộng của Tiểu Cốt, mình như thế nào.

      Hủ vệ bưng tới hai bát thuốc, Đông Phương Úc Khanh thả dưới mười viên vào trong bát ngay trước mặt . Bạch Tử Họa uống hề do dự. Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như cười.

      “Ngươi sợ ta hạ độc ngươi, khống chế hay đày đọa ngươi?”

      “Bạch Tử Họa , định uống nốt bát thứ hai bị Đông Phương Úc Khanh ngăn lại.

      “Bát này là của ta.”

      Bạch Tử Họa kinh ngạc.

      Đông Phương Úc Khanh lật lòng bàn tay, lấy ra đóa Liễm Mộng Hoa bốn cánh.

      “Ta vào cùng ngươi. Muốn vào cõi mộng phải tiếp xúc cơ thể, người và Cốt Đầu có liên hệ từ huyết ấn, có thể vào trong mộng của nàng từ nơi xa xôi vạn dặm. Còn ta và nàng lại có mối liên hệ như thế, nên chỉ có thể thông qua mộng của ngươi để vào mộng của nàng. Do đó có khả năng ta thể xuất bằng hình dạng cụ thể trong mơ, nhưng ta có thể nhìn thấy hai người, truyền cho ngươi vài thông tin, đưa ra chỉ dẫn nào đó.”

      cần. Nếu ngươi bị nhốt trong mơ thể tỉnh lại làm thế nào?”

      “Yên tâm, ta vào cõi mộng sâu, cõi mộng sụp đổ phải mất thời gian nhất định, ta muốn chạy chắc chắn kịp. Ngươi cần lo lắng cho an nguy của ta, điều ngươi nên lo là bí mật của ngươi bị ta nhìn thấu.”

      “Ta tự thấy bản thân đời thẹn điều chi, hơn nữa chuyện ta biết có chuyện gì ngươi muốn biết mà có cách nào biết ?” Bạch Tử Họa thản nhiên hỏi.

      Đông Phương Úc Khanh bật cười: “Cũng đúng, thế nhưng ta chỉ tìm thấy Liễm Mộng Hoa bốn cánh, ba cõi mộng còn lại ngươi phải tự lực cánh sinh thôi.”

      Đông Phương Úc Khanh uống nốt bát thuốc còn lại. Hai người cùng nằm lên giường, rồi tay Đông Phương đặt lên tay Bạch Tử Họa.

      Bạch Tử Họa cau mày thấy tự nhiên lắm, Đông Phương Úc Khanh lại cười xòa, rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ tập trung. nhất định phải giúp Bạch Tử Họa tìm thấy Di Thần Thư. Đúng như những gì Bạch Tử Họa , tìm thấy Di Thần Thư mới là cách vẹn toàn, nếu dù Cốt Đầu có ra khỏi man hoang cũng được yên ổn. Về phần vết thương người nàng, sau này tất có cách.

      Thực ra vào mộng của Hoa Thiên Cốt thông qua mộng của Bạch Tử Họa tỉ lệ nguy hiểm cao hơn việc vào trực tiếp ngàn vạn lần, nhưng thể đợi thêm phút nào nữa, dù là mơ cũng được, chỉ muốn thấy nàng, chắc chắn rằng nàng có khỏe hay

      Hai đóa Liễm Mộng Hoa bỗng phát ra luồng ánh sáng kì lạ.
      Last edited: 22/11/14

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.1

      Cả thế giới đổ ập về phía bọn họ.

      Mặt đất như thể mềm trong chớp mắt, gợn sóng khắp mọi nơi, như đất bùn mới được xới. ôm nàng bắt đầu lún xuống.

      Chìm nghỉm… có bóng tối theo tới, cũng có cảm giác khó thở.

      Xung quanh hóa thành mặt biển xanh thẳm, thế nhưng trong biển phải là nước, mọi vật trong thế giới vừa nãy đều hóa thành những hạt cực , lửng lơ trong biển.

      đàn chim ríu rít bay trong biển, sau đó là vô số bươm bướm vỗ cánh, lớp phấn cánh lấp lánh ánh sáng, hóa thành dòng sông bạc trong lòng biển.

      Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt, hai người liên tục lao xuống, xuyên qua dòng sông bạc ấy, xuyên qua bầy sứa khuất như ma quỷ.

      Khoảnh khắc Hoa Thiên Cốt bước vào trong thế giới này bèn tỉnh lại, nàng làm gì, chỉ tròn mắt nhìn cảnh tượng kì lạ đẹp hiếm có. Cuối cùng hai người vọt ra khỏi đáy biển, văng lên con sóng, sau đó lại tiếp tục rơi xuống, khí mang theo mùi máu tanh nồng.

      Chiếc áo trắng của Bạch Tử Họa trong gió như thể đóa hoa sen nở rộ, tay ôm Hoa Thiên Cốt, tay nắm chặt lấy Liễm Mộng Hoa. thử dùng pháp thuật cưỡi gió, may thay trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt cũng có nguyên tắc này. Do vậy tốc độ rơi xuống của hai người chậm dần, cuối cùng lửng lơ trung.

      Khác với giấc mơ trước, thế giới trong mộng này toàn cảnh hoang tàn, đâu đâu cũng thấy những rặng núi lửa dài miên man, đất đai nứt toác, có lấy ngọn cỏ, sống hoàn toàn biến mất.

      Bạch Tử Họa tìm nơi sạch rồi bay xuống, cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt.

      Tám trăm bảy mươi mốt, tám trăm bảy mươi hai, tám trăm bảy mươi ba…

      Trong đầu Bạch Tử Họa văng vẳng giọng vui của Đông Phương Úc Khanh, “Ngươi nên với nàng thân phận của hai người để gây nên biến động tâm lý dữ dội cho nàng như vừa rồi, suýt nữa qu được cả giấc mơ đầu tiên.”

      xong, Đông Phương Úc Khanh lại khẽ cười: “ ra Bạch Tử Họa cũng có lúc mất khống chế.”

      Bạch Tử Họa gì, chỉ chăm chú nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng nhìn có phần sợ hãi. Bây giờ đôi mắt nàng cuối cùng cũng có , nàng biết là ai rồi.

      Bạch Tử Họa thể giải thích cho ai hay, khi Tiểu Cốt hoàn toàn khong nhận ra , lạnh lùng đuổi , tự cảm thấy thế nào. thể chấp nhận ánh mắt nhìn người xa lạ mà nàng dành cho . Trong lúc xúc động, lời buột miệng mà ra. May thay, bọn họ vẫn an toàn bước vào cõi mộng thứ hai.

      Bạch Tử Họa đưa vươn tay, muốn gỡ mạng che mặt của Hoa Thiên Cốt xuống, chỉ muốn ngắm nàng cho kĩ, để chắc chắn rằng nàng vẫn bình yên vô .

      Hoa Thiên Cốt túm lấy mạng che mặ, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, biết vì sao nàng lại muốn để Bạch Tử Họa thấy mặt mình.

      Thế nhưng ánh mắt của Bạch Tử Họa lại lạnh lùng cương quyết, Hoa Thiên Cốt dám trái lời, đành phải rụt tay về rồi nhắm mắt lại, để mặc Bạch Tử Họa gỡ mạng che mặt xuống.

      Bạch Tử Họa nhìn gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, hòn đá đè nặng trong lòng cũng hạ xuống. Trước kia nàng thể , lại che kín mặt, luôn khiến cảm thấy bất an.

      Hoa Thiên Cốt sờ mặt mình, hoàn hảo như ban đầu.

      “Tiểu Cốt, chuyện , con có thể .”

      Trước giờ Hoa Thiên Cốt đều răm rắp nghe lời Bạch Tử Họa, nàng do dự trong chốc lát rồi bắt đầu mấp máy môi.

      “Sư… sư phụ…” Mới đầu giọng nàng có hơi khàn, nhưng chả mấy chốc khôi phục như thường.

      Hoa Thiên Cốt mừng rỡ: “Sư phụ, sao người lại ở đây? Chúng ta… Đây là đâu?”

      Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, quang cảnh vắng lặng, đâu đâu cũng thấy miệng núi lửa khổng lồ, mặt đất rỉ ra dịch độc nổi bọt, khí sặc sụa mùi hôi thối, núi lửa như lửa địa ngục thiêu trụi vạn vật.

      “Ta hi vọng ngươi cho nàng biết chân tướng cách tùy tiện nữa.” Đông Phương Úc Khanh lại lên tiếng nhắc nhở. Thân phận bị chối bỏ cũng sao, nhưng nếu ngay cả thế giới sống cũng bị phủ định rằng nó tồn tại Đông Phương Úc Khanh dám tưởng tượng cảm xúc của Hoa Thiên Cốt có kích động tới mức khiến cõi mộng sụp đổ thêm lần nữa hay . Bọn họ rất khó có cơ hội thoát ra khỏi thế giới này.

      Bạch Tử Họa thoáng do dự rồi , “Nơi này là đâu cả, mà chỉ là cõi mộng của con.”

      “Cõi mộng?”

      Cả người Hoa Thiên Cốt run lên, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khó tin. Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, vô số núi lửa như sắp phun trào.

      Bạch Tử Họa xoa đầu nàng: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây.”

      tin bản chất mạnh mẽ trong con người đệ tử của mình, tin nàng có thể đối mặt với tất cả, đồng thời cũng đối mặt cùng nàng, bởi vậy Bạch Tử Họa muốn lừa Hoa Thiên Cốt.

      “Ta tới cõi mộng của con là vì tìm Di Thần Thư. Tiểu Cốt, chỉ có con mới biết Di Thần Thư nằm ở đâu, chỉ con mới biết trong đó ghi chép những gì. Chỉ có tìm thấy Di Thần Thư, con mới có cơ hội ra khỏi man hoang.”

      “Man hoang?”

      Gương mặt Hoa Thiên Cốt trở nên thẫn thờ, Man hoang là chỗ nào?

      Giọng Đông Phương Úc Khanh lại lần nữa vang bên tai: “Ngươi chuyện đó với nàng cũng chẳng có ích gì. Đây là giấc mơ của Tiểu Cốt, trong mơ, nàng có thể làm mọi chuyện mình muốn làm, cũng chỉ nhớ chuyện nàng muốn nhớ. Với nàng mà , thần xuất thế, bị đày tới man hoang đều là những việc nàng muốn đối mặt, nàng tự khiến mình quên từ lâu rồi.”

      Hoa Thiên Cốt vẫn suy nghĩ lời của Bạch Tử Họa, nàng hiểu lắm, vì sao sư phụ lại nàng nằm mơ. Với nàng đây là cả thế giới, nàng muốn cố gắng duy trì vẹn toàn của thế giới này, nếu thế nhất định phải tin thế giới này là . Bởi vậy, gian nhà trúc của nàng là , con đường ở thôn là , thấy thuốc Trương và Tiểu Bảo là , sư phụ ở ngay trước mặt cũng là , và kẻ liên tục phát lệnh truy nã nàng, cũng là .

      Bạch Tử Họa thấy Hoa Thiên Cốt đột nhiên hoảng hốt trợn tròn mắt.

      “Sư phụ, cẩn thận!” Hoa Thiên Cốt ra sức đẩy Bạch Tử Họa.

      mảnh trăng lưỡi liềm đột ngột bổ thẳng từ phía sau tới, Bạch Tử Họa khó khăn lắm mới né được, tảng đá cực lớn bên cạnh bị chém thành hai khúc như đậu phụ.

      Bạch Tử Họa kéo Hoa Thiên Cốt bay lùi nhanh về đằng sau hơn mấy trượng thấy phía trước có mười ba người đội lognj, mỗi người cầm vũ khí khác nhau, nhìn thấy mặt ai trong cái lọng ấy mà chỉ thấy đàn ma trơi bốc cháy hừng hực.

      Bạch Tử Họa bỗng cảm thấy tâm trạng mình dấy lên vô số cảm xúc tiêu cực, tất cả hi vọng, tự tin, kiêu ngạo đều bị những kẻ ở phía trước này hút mất.

      Bạch Tử Họa đứng lặng ở đó, cảm nhận và chợt ngộ ra.

      , Đau, Tuyệt Vọng, Tự Ti, Tự Trào, Xấu Hổ, Cả Thẹn, Nhớ Nhung, Sợ Hãi, Thất Vọng, Hối Hận, Nghi Ngờ, Âu Sầu, đó là mười ba tâm ma trong lòng Hoa Thiên Cốt.

      Hoa Thiên Cốt đối mặt với mười ba người đó, mặt xám ngoét. Nàng muốn bọn họ xuất trước mặt sư phụ như thế này, nhưng hôm nay xem ra thể tránh cuộc ác chiến nữa.

      biết vì sao, Bạch Tử Họa lại thấy có chút may mắn, trong mười ba tâm ma, duy chỉ có Hận và Phẫn Nộ.

      Tiểu Cốt, ra dẫu tới nước này, con cũng chưa từng oán hận sư phụ, đúng ?

      Bạch Tử Họa đặt Liễm Mộng Hoa vào tay Hoa Thiên Cốt.

      “Tiểu Cốt, nghĩ cách ngủ , con ngủ chúng ta có thể thoát khỏi nơi này.” xong, Bạch Tử Họa bước lên nghênh chiến.

      Hoa Thiên Cốt lắc đầu thể tin, nhìn Bạch Tử Họa độc chiến với mười ba người. Tuyệt vọng, tự trào, xấu hổ, sợ hãi… đủ mọi cảm xúc sục sôi trong người nàng.

      Sao sư phụ lại cho rằng mình có thể ngủ ngay trong lúc người gặp hiểm nguy?

      Thấy Sợ Hãi đâm kiếm xuyên qua vai Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hét toáng lên, vội vã nhắm mắt lại dám nhìn tiếp.

      Ngủ , ngủ , nhất định phải mau ngủ.

      Tự Trào muốn xông tới giết nàng, Bạch Tử Họa búng ngón tay. Đông Phương Úc Khanh như vị thần quan sát chúng sinh, nhìn mọi thứ trước mắt, thỉnh thoảng buông lời nhắc nhở đúng lúc, hóa giải hiểm nguy cho Bạch Tử Họa.

      Thân Bạch Tử Họa chịu sáu mơi tư đinh Tiêu Hồn, vốn cưỡi kiếm khó, nhưng đây là giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, nàng quên cả việc chịu hình thay mình, trong suy nghĩ của nàng, Bạch Tử Họa vẫn là vị sư phụ khắp trời dưới đất ai địch nổi.

      Trận chiến này thoạt trông như phụ thuộc vào Bạch Tử Họa, nhưng thực chất, ai thắng ai thua phụ thuộc hết vào suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt.

      Bạch Tử Họa cũng rất tình hình tại, nhưng lại gì với Hoa Thiên Cốt, để tránh tăng thêm áp lực cho nàng, tay vẫn giữ Hoành Sương kiếm tập trung ứng phó với kẻ địch. Mười ba tâm ma này có lẽ là đối thủ kì lạ nhất trong đời , nhưng điều tự tin nhất chính là tiêu trừ hết tâm ma của mình, đồng thời cũng tự tin có thể diệt trừ cho đồ đệ.

      Hoa Thiên Cốt lo cho an toàn của Bạch Tử Họa, gương mặt lộ vẻ lo lắng, thể chìm vào giấc ngủ.

      Bạch Tử Họa suy nghĩ lát, nhận thấy cảm xúc khác biệt của mười ba người, nguyện chịu nhát liềm của Tự Trào để đuổi theo Sợ Hãi chặt đôi nó thành hai nửa.

      Hoa Thiên Cốt bỗng thấy tâm trạng mình được thả lỏng, từng bước như mơ. Khi Tuyệt Vọng dốc toàn lực đột kích hai người họ, Bạch Tử Họa bỗng thấy mặt đất mềm , và Tiểu Cốt lại rơi xuống.

      “Tiểu Cốt…”

      Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt ngủ mê man vào lòng, từ từ bay xuống, vượt qua mặt biển của cõi mộng thứ ba.
      Last edited: 22/11/14

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.2

      Trong dòng biển xanh biếc ngập đầy cánh hoa đào bồng bềnh trôi tầng tầng lớp lớp khiến người khác như ngạt thở. Hai người rơi thẳng xuống dưới, kéo theo đường ánh hồng ở phía sau như đuôi sao băng.



      Trúc Nhiễm có phần bực bội.

      Con thú Hanh Tức kia tự đưa bị thương nặng tới ở bên ngoài căn nhà gỗ của gã mấy ngày rồi.

      đó lớn lắm, người ngợm hầu như có chỗ nào hoàn hảo, luôn chìm trong trạng thái hôn mê. ấy mù, mặt bị hủy, họng thể , gân mạch đứt đoạn, xương cốt đều là vết thương do đinh Tiêu Hồn gây nên, lại có chút ý chí sống còn nào, đại để cũng coi như người chết.

      Trúc Nhiễm muốn xảy ra xung đột với con mãnh thú từ thời thượng cổ ấy, bèn để mặc nó ở dưới mái hiên nhà mình.

      Kể ra thú Hanh Tức cũng thông minh, biết quanh đây bày bố trận pháp, những con mãnh thú khác dám lại gần, vì an toàn của đó mà đành phải ở lại đây.

      Mỗi ngày nó đều tha thức ăn về, nhai nát miếng thịt sống và mớm từng tí cho nàng ta. Nhưng người đó còn chút ý chí muốn sống nào nữa, lúc trước còn có thể nuốt vào chút máu, gần đây ăn cái gì cũng nôn ra hết. Hanh Tức bắt đầu lo sợ, nôn nóng yên, đêm đêm rít gào bên ngoài khiến Trúc Nhiễm ngủ cũng ngon giấc.

      là thứ sắp chết, Trúc Nhiễm muốn vì kẻ có giá trị lợi dụng mà lãng phí thuốc thang và sức lực của mình.

      Nhưng tới mấy ngày sau, người đó vẫn chưa tắt thở.

      Trúc Nhiễm thấy hơi kì lạ, gã nhân ban ngày Hanh Tức có ở đó mà tới trước mặt nàng quan sát cẩn thận.

      Ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, Trúc Nhiễm biết nàng bị Trường Lưu đày tới, bởi vì mặt nàng cũng có vết sẹo do nước ao Tam Sinh để lại.

      Thoạt trông vậy, ra cũng là kẻ có tình…

      Gã nhếch mép khinh thường, thử lấy cung linh trong tay nàng ra, nhưng ngờ ngay cả lúc mê man nàng cũng nắm chặt đến vậy. Trúc Nhiễm phải vất vả lắm mới lấy được, gã cẩn thận quan sát, mày cau càng lúc càng chặt, dần dần chắc chắn rằng chỉ có Bạch Tử Họa mới có thể dạy ra được đồ đệ tu cả ngũ hành. Nhưng người này phạm phải tội lỗi tày trời gì mà bị Trường Lưu phạt hình đinh Tiêu Hồn, phế tiên thân cũng đủ, còn bị đày tới man hoang này nữa?

      Trúc Nhiễm nghĩ, nếu nàng qua vượt qua ải này mà chết, có lẽ có giá trị lợi dụng gì đó với gã .



      Ở giữa biển đất và biển trời, lác đác trăm hòn đảo, đảo trồng toàn hoa đào, cánh hoa phấn hồng đung đưa khắp nơi. Cả thế giới này như thế luôn có những cơn mưa hoa màu hồng.

      Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt bay xuống hòn đảo , phát xung quanh đây giống hệt Tuyệt Tình điện.

      Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên lại thích thú mở to mắt, vui vẻ chạy tới chạy lui.

      Thế giới vừa nãy, truy sát vừa nãy bị nàng quên hết rồi. Nơi này chỉ là Tuyệt Tình điện, có nàng, có sư phụ, bọn họ vẫn sống cách giản đơn, yên bình.

      Nhưng Bạch Tử Họa lại thể thả lỏng, thần kinh vẫn căng thẳng.

      “Tiểu Cốt, con có thể cảm nhận được Di Thần Thư ở đâu ?”

      Hoa Thiên Cốt hoang mang lắc đầu.

      Bạch Tử Họa sợ tâm ma truy sát bọn họ lại tới, cũng biết cơ thể của Hoa Thiên Cốt có thể cầm cự được bao lâu. Thời gian gấp rút, nhất định phải mau chóng tới cõi mộng sâu hơn để tìm Di Thần Thư. Nhưng lúc này, lại nhận ra Liễm Mộng Hoa còn nằm trong tay mình nữa.

      “Tiểu Cốt, đóa hoa vừa nãy đâu? Con có nhìn thấy ?”

      Hoa Thiên Cốt vẫn hoang mang lắc đầu. Nàng vừa mới tỉnh lại, thế giới tại này với nàng mà , tất cả đều mới lạ cũng là điều đương nhiên. Thế giới vừa nãy lại như ảo ảnh thoáng qua để lại dấu vết nào.

      “Sư phụ, người đói chưa? Tiểu Cốt nấu canh hoa đào cho người!”

      Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy tót vào bếp, Bạch Tử Họa vẫn dám thả lỏng, lật tung xung quanh lên lần mà vẫn tìm thấy Liễm Mộng Hoa.

      “Sư phụ.. sư phụ…”

      Từng tiếng gọi vang lên giục giã, đó là tiếng Tiểu Cốt gọi về ăn cơm. Bạch Tử Họa như thấy mình quay về Tuyệt Tình điện thuở ban đầu, mọi thứ như chưa đổi khác.

      vạn tám nghìn hai trăm mười bốn, vạn tám nghìn hai trăm mười lăm, vạn tám nghìn hai trăm mười sáu…

      Nhưng chỉ trong phút chốc, Bạch Tử Họa bắt bản thân tỉnh táo lại. Nơi đây phải là Tuyệt Tình điện, nơi đây là cõi mộng của Tiểu Cốt.

      thoáng thẫn thờ, biết từ lúc nào mình ngồi trước bàn ăn cơm cùng Hoa Thiên Cốt.

      Hoa Thiên Cốt bưng canh hoa đào, nhấc muỗng muốn đút cho . Bạch Tử Họa do dự lát, mắt nhìn thẳng vào Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt chịu nhượng bộ, lại đưa muỗng ra, khăng khăng muốn phải ăn.

      Bạch Tử Họa khó hiểu mà chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn há miệng để nàng đút cho. Hoa Thiên Cốt rất vui, thỏa mãn nhìn cánh môi mỏng của mấp máy, thỉnh thoảng bên môi còn dính vệt màu hồng, quyến rũ vô cùng, nàng lại kìm được mà nuốt nước miếng.

      “Sư phụ..” Nàng vô thức gọi, Bạch Tử Họa cũng vô thức ậm ừ đáp lời. Ánh mắt hai người giao hòa, vô số những chuyện trong quá khứ dấy lên con sóng lớn, Bạch Tử Họa buộc phải đưa mắt .

      “Tiểu Cốt, con còn nhớ bên cạnh con có những ai, có chuyện gì xảy ra ?”

      Muốn biết hoàn cảnh cõi mộng thứ ba cách đơn giản nhất chính là hỏi Hoa Thiên Cốt, nhưng lại biết nên đề cập đến vấn đề này thế nào. Thế giới này hiển nhiên khác thế giới trước rất nhiều, nhưng vẫn hợp tình hợp lý. Cảnh sắc nơi đây đẹp tuyệt, từng làn gió thổi hiu hiu, ngoài việc bầu trời phải trời, mà là đại dương bao la.

      Còn những thứ khác hầu như giống hệt Tuyệt Tình điện. Bọn họ xuyên qua hết tầng biển ghép cõi mộng này với cõi mộng khác.

      Hoa Thiên Cốt hiểu lời Bạch Tử Họa cho lắm, thế nhưng vẫn thành thực trả lời.

      “Sư phụ hỏi Đường Bảo ạ? Nó xuống dưới kia tìm Thập Nhất sư huynh và Khinh Thủy chơi rồi.”

      Bạch Tử Họa nhìn gương mặt cười tươi ngây thơ của nàng, lòng bỗng quặn đau, có cách nào câu này với nàng như lần trước. Tiểu Cốt, tất cả đều là giả, con chỉ nằm mơ thôi.

      bao lâu nhìn thấy nụ cười của nàng rồi?

      Sau đó Bạch Tử Họa nổi câu nào nữa, chỉ im lặng tiếp tục ăn canh hoa đào Hoa Thiên Cốt bón cho, tận hưởng thời khắc ấm cúng của hai thầy trò họ chỉ có trong giấc mơ này.

      Canh hoa đào mang theo chút vị chát, giống như bát canh từng ăn trong thực. Bạch Tử Họa nghĩ vĩnh viễn quên hương vị này.

      Đột nhiên Hoa Thiên Cốt đứng bật dậy, ngần ngừ chốc lát rồi lon ton chạy . Bạch Tử Họa thấy khó hiểu nàng lại lon ton chạy về, tay cầm cái đùi gà nướng bốc khói.

      Bạch Tử Họa thoáng trầm ngâm, bình thường ăn mặn, thế nhưng trong mơ cần để ý nhiều đến vậy. Hơn nữa, hành động của Hoa Thiên Cốt lại khiến suy nghĩ.

      Tại sao lại là đùi gà?

      Bạch Tử Họa nhìn nàng, ánh mắt Hoa Thiên Cốt đong đầy mong đợi hề che giấu, lưỡng lự lát rồi cầm lấy cái đùi gà. Ngón tay trắng muốt như ngọc của Bạch Tử Họa bị dính mỡ, nhưng hề cảm thấy có gì ổn, hé miệng định cắn. Đúng lúc đó Hoa Thiên Cốt lại đưa tay ra đỡ giọt mỡ sắp rơi xuống vạt áo trắng của , sau đó giật lại đùi gà, đỏ mặt chạy .

      Bạch Tử Họa lắc đầu bất lực.

      Sắc trời thoáng chốc sậm lại, Bạch Tử Họa nhận ra mình tới phòng ngủ. đợi chợp mắt, ba canh giờ sau trời sáng choang. Hoa Thiên Cốt nhảy tung tăng tới trước cửa phòng , vào buộc tóc cho như trước kia.

      Bạch Tử Họa gượng cười, chăm chú nhìn khung cảnh cánh đào bay rợp khung trời xanh biếc ngoài sân, mỗi đóa hoa như dát thêm viền vàng.

      Hoa Thiên Cốt dịu dàng chải tóc cho từ phía đằng sau, miệng lẩm bẩm bảo nàng vừa ngộ ra được món ăn mới từ “Thất tuyệt phố”, lát nữa nấu cho ăn. Bạch Tử Họa thấy ấm lòng vô cùng, nhưng nghĩ tới việc tất cả chỉ là ảo mộng, thực tế còn ai có thể buộc ba ngàn sợi tóc cho nữa, Bạch Tử Họa khỏi thấy buồn.

      Hoa Thiên Cốt đứng phía sau, nhìn thấy bao thay đổi trong chứa trong mắt sư phụ, mà chỉ thấy mọi ánh sáng thế gian đều tập trung lên mình người, hết thảy đẹp như giấc mơ.

      Dù chỉ là mơ, nàng cũng nguyện mãi tỉnh lại.
      meomeoconmeo, windlove_9693fujjko thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      2.3

      Năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi hai, năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi ba, năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi tư…

      Tính theo thời gian của Hoa Thiên Cốt Bạch Tử Họa ở lại nơi này hơn tháng. Còn tính theo thời gian bên ngoài, tính khoảng thời gian ban đầu Bạch Tử Họa mê man bất tỉnh, cũng qua mấy ngày.

      Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử Họa tìm từng góc mỗi hòn đảo nhưng vẫn thấy Liễm Mộng Hoa đâu. Điều này đồng nghĩa với việc có chìa khóa mở cửa ra cõi mộng, dù Hoa Thiên Cốt có ngủ cũng giải quyết được vấn đề gì.

      Khi ấy, tất cả mọi người: Đường Bảo, Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất, Sóc Phong… đều xuất rồi lại rời . Tuyệt Tình điện vẫn chỉ có hai thầy trò. Mỗi người vẫn như trước, thế nhưng điều khiến Bạch Tử Họa có phần sửng sốt chính là trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, Sát Thiên Mạch lại là trọn vẹn, có ngực, có nhan sắc khuynh thành, quyến rũ vô ngần. Khi nhìn thấy dáng vẻ đó, suýt phì cười. Đông Phương Úc Khanh chỉ là chàng thư sinh bình thường, phải Dị Hủ Quân.

      Bạch Tử Họa hỏi Đông Phương Úc Khanh, nhìn ảnh chiếu bản thân trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt có cảm giác gì?

      Đông Phương Úc Khanh cười : “Ta chỉ ngờ, ra trong lòng Cốt Đầu, ta lại đẹp trai, bảnh bao như thế.”

      Đúng vậy, Bạch Tử Họa cũng thừa nhận, cõi mộng này có mặt trời, Đông Phương Úc Khanh là nguồn nhiệt trung tâm nhất ở nơi đây, như chính mặt trời của thế giới này vậy. ta luôn tỏa ra ánh sáng nhàng ấm áp, khiến người khác chỉ cần liếc mắt cũng ấm tới tận tâm can. ta luôn dõi theo Hoa Thiên Cốt cách thương mến, ánh mắt tràn đầy chiều. Khi ở bên Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt luôn thoải mái vui vẻ, đó là niềm hạnh phúc giản đơn, viên mãn đến ngay cả người làm sư phụ như cũng thể mang tới cho nàng.

      Bạch Tử Họa cuối cùng cũng hiểu tại sao đến cuối Cốt Đầu biết thân phận của Đông Phương Úc Khanh, đoán được tất cả căn nguyên và lí do mà vẫn nguyện tin tưởng ta, chưa từng oán hận.

      Khoảnh khắc đó, vách tường lạnh lùng đầy suy tính trong lòng Đông Phương Úc Khanh đổ tan tành.

      Bạch Tử Họa bỗng thấy hâm mộ ta, cũng muốn nhìn thấy ảnh chiếu của mình trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, nhưng nó lại chưa từng xuất , có thể là vì chính bản thân bước vào đây nên cần ảnh chiếu nữa.

      Đúng lúc này, Bạch Tử Họa bỗng cảm thấy bất an dữ dội từ phía Đông Phương Úc Khanh.

      “Sao thế?”

      Thần thức của Đông Phương Úc Khanh được ổn định, giọng kề bên tai bỗng trở nên trầm bổng lạ thường.

      “Xảy ra rắc rối , ta phải tỉnh lại trước.”

      “Rắc rối gì?”

      “Yên tâm, có gì mà ta xử lý được. Ta phải cưỡng chế ra khỏi giấc mơ này, có thể ngươi thấy hơi khó chịu.”

      Bạch Tử Họa nắm chặt hai đấm tay, bỗng cảm nhận thấy cơn đau dữ dội buốt nhói.

      “Mấy hôm nay tuy ngươi dốc sức kiếm tìm, nhưng ta biết, sâu thẳm nội tâm ngươi muốn tìm thấy Liễm Mộng Hoa. Nếu đến cả ngươi cũng muốn rời khỏi cõi mộng này hai người thoát ra thế nào đây?”

      Bạch Tử Họa nghe xong bèn biến sắc.

      “Đừng lưu luyến, ngươi phải nhớ, Tiểu Cốt vẫn khốn khổ chờ ngươi ở man hoang….”

      Giọng Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng xa, cuối cùng tắt hẳn.

      “Sư phụ, người sao vậy?”

      Hoa Thiên Cốt thấy mặt Bạch Tử Họa tái mét, vội vàng đỡ lên giường nghỉ ngơi.

      “Ta sao.” Bạch Tử Họa lâm vào trầm tư, phát ra Hoa Thiên Cốt nhìn , rồi lại nhìn giường, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng như thể nhớ tới điều gì đó.

      Bạch Tử Họa cẩn thận suy nghĩ lời Đông Phương Úc Khanh trước khi . Qủa có lẽ chính cũng muốn rời xa cõi mộng đẹp này, trở về thực tế buốt giá rằng đánh mất Tiểu Cốt.

      Bạch Tử Họa nhìn ra ngoài khung cửa, thở dài, rồi nhìn Hoa Thiên Cốt chăm chú.

      “Tiểu Cốt, sư phụ có chuyện cần phải với con.”

      Hoa Thiên Cốt như cảm nhận được điều gì, cố nở nụ cười.

      “Trời tối rồi, sư phụ nghỉ ngơi sớm , có gì mai rồi .”

      Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời, thời tiết ngoài kia biến đổi, từ ráng chiều ngàn dặm, ánh nắng rải xuống mặt nước lóng lánh sắc vàng, thoắt cái vào đêm đen, trung thấy ngun ngút những vì sao, mà lại thấy sứa, bướm, chim bay cá lặn vờn cùng ánh sáng.

      Hoa Thiên Cốt xoay người muốn , Bạch Tử Họa kéo lấy tay nàng.

      “Tiểu Cốt, mộng dẫu đẹp đến nhường nào cũng có lúc phải tỉnh lại.”

      Mọi thanh như ngưng đọng.

      Hoa Thiên Cốt ngoảnh đầu, nhưng giọng bỗng trở nên lạnh ngắt.

      “Sư phụ, chúng ta ở nơi đây bị chia cách bởi man hoang, sức mạnh thần, bất cứ người nào, bất cứ lỗi lầm thể chuộc lại nào, tốt ư?”

      “Tốt, nhưng mọi thứ đều phải là .”

      Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, trông như chực khóc: “Sư phụ, người vẫn chịu tha thứ cho con?”

      Bạch Tử Họa nhìn nàng cách điềm tĩnh: “Tiểu Cốt, nếu con cho rằng những điều mình làm là đúng, hề hối hận, trước tiên con cần tha thứ cho mình.”

      Đừng tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng nữa, phải cố sống sót, đó mới là đệ tử của Bạch Tử Họa này.

      “Sư phụ…”

      Đột nhiên Hoa Thiên Cốt xoay người lại, ôm chặt lấy .

      Nàng sai rồi, sao nàng lại sai? Kể từ khi người, nàng sai rồi.

      bước sai, bước bước sai.

      Hoa Thiên Cốt bỗng òa khóc, bao nỗi thống khổ tủi hờn bấy lâu đều hóa thành những chuỗi lệ tuôn rơi. Thế nhưng dù tâm trạng có bị đả kích thế nào, nàng vẫn cố gắng duy trì vẹn toàn của thế giới này. Bạch Tử Họa hiểu, thế giới này với nàng mà hề giống như những thế giới khác, đó là nơi ngự trị những kí ức đẹp nhất, là khoảnh khắc nàng nguyện hi sinh tất cả để giữ nó ngừng trôi.

      Bạch Tử Họa bị nàng ôm nên có phần sửng sốt, nhưng thấy nàng khóc lại vui gì sánh được. Ít nhất trong mơ, nàng cuối cùng cũng có thể vui cười, buồn khóc cách thỏa thích.

      Bạch Tử Họa vươn tay ra, đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lầ duy nhất lau những giọt lệ má nàng. Giọt lệ nóng hổi tới mức như làm bỏng da tay Bạch Tử Họa.

      Hoa Thiên Cốt càng khóc thảm thiết, nàng vùi đầu vào hõm vai Bạch Tử Họa, nước mắt như thấm ướt cả áo .

      “Sư phụ..”

      Hoa Thiên Cốt bỗng xao động khi nhớ tới đêm người hút máu nàng, hôn lên đôi môi nàng. Nàng lấy can đảm chưa từng có để dâng đôi môi mình lên, Bạch Tử Họa khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, rồi đặt nụ hôn lên môi nàng.

      Đó phải là ảo giác của , Tiểu Cốt trong mơ quả phóng khoáng hơn thực nhiều. Có lẽ chỉ có ở trong này, nàng mới có thể làm chuyện mình muốn làm, muốn thứ mình muốn có, làm người mình muốn trở thành.

      Thế nhưng…

      được, Tiểu Cốt.”

      phải thế nào với nàng rằng điều này là sai, là điều đến nghĩ cũng được nghĩ?

      Hoa Thiên Cốt tủi thân nhìn Bạch Tử Họa.

      “Sư phụ, phải người đây chỉ là giấc mơ của con thôi sao?”

      Bạch Tử Họa lắc đầu, giọng vẫn vô cùng lạnh lùng: “Mơ cũng được. Tiểu Cốt, con vĩnh viễn là đồ nhi của sư phụ.”

      Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ lùi về phía sau, rồi nàng gượng cười, tiếng cười như tiếng giọt nước đập vào vách động, văng tung tóe trong khí. Người mơ cũng được. Dù là mơ nàng cũng được có bất kì tình cảm nào khác với người, nếu đó chính là đại nghịch bất đạo, trái với luân thường.

      Những kỉ niệm xưa như ùa về, nàng dần nhớ ra từng chuyện , nhớ ra từng nhát kiếm đâm xuyên qua người đau đớn thế nào, nhớ ra nước ao Tuyệt Tình thiêu da đốt thịt buốt nhói biết bao. Song nàng sợ, mà điều nàng sợ chính là phải lẫm lũi mình nơi man hoang, nàng sợ sư phụ cần nàng nữa!

      Bạch Tử Họa nhìn bờ vai run lẩy bẩy của Hoa Thiên Cốt, biết nàng nhận ra, nhận ra tất cả đều là giả. Thế nhưng chẳng ngờ gian xung quanh vẫn yên ổn, thế giới này hề sụp đổ, có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, chỉ có những cánh hoa đào màu hồng phấn ngả sang màu đỏ, tựa như nhuốm máu mà phiêu dạt khắp mọi nơi.

      “Tiểu Cốt, đưa Liễm Mộng Hoa cho sư phụ.”

      “Nếu con đưa sao? Nếu… con muốn giữ người ở đây mãi mãi sao?” Hoa Thiên Cốt cười thê lương, “Dù sao con cũng sắp chết rồi, dù sao con cũng thấy người được nữa!”

      được bừa!” Bạch Tử Họa kìm được lớn tiếng khiển trách, nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Cốt rồi thốt ra từng chữ: “Sư phụ để con ở lại man hoang, sư phụ nhất định nghĩ cách cứu con về. Cho nên con thể buông xuôi!”

      Hoa Thiên Cốt lắc đầu, dù có ra khỏi man hoang sao? Sư phụ trơ mắt nhìn nàng bị hắt nước ao Tuyệt Tình, người biết bí mật chôn giấu nơi sâu nhất của nàng. Sư phụ cần nàng nữa, nàng chỉ là nỗi nhục của sư phụ mà thôi.

      Giờ sư phụ muốn ở lại đây nữa, nếu vậy cứ để thế giới này sụp đổ !

      Tiểu Cốt phất tay áo, cánh hoa đào bay rợp trời trở nên húa éo, từng hòn đảo bắt đầu sụp đổ.

      Bạch Tử Họa nhìn xung quanh lâm vào cảnh hủy diệt, cuối cùng lại nghẹt thở. Mọi thứ Tuyệt Tình điện đối với cũng quan trọng như với nàng, nhưng có lẽ nàng vĩnh viễn hiểu được. Thế giới mà nàng phá hủy, lẽ nào phải là thế giới của ?

      “Tiểu Cốt, dừng tay!”

      Hoa Thiên Cốt gượng cười lắc đầu: “Người yên tâm, con đưa người tới cõi mộng tiếp theo, để tìm thứ người muốn tìm.”
      meomeoconmeowindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :