1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 19
      Editor: OrchidsPham


      La Duyệt Kỳ bị thái độ của Mạc Duy Khiêm làm cho sửng sốt, ngờ ra lời như vậy, cũng có gì để nữa, chỉ có thể chờ Mạc Duy Khiêm cho xong.


      “Em xem cái này trước , đây là số điện thoại tôi dùng khi ở đây, từng đưa cho Trương Bội Ninh mượn để gửi tin nhắn.” Mạc Duy Khiêm đưa điện thoại di động cho La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ nhận lấy, nhìn nội dung tin nhắn màn hình: Nơi này có chuyện mày quản được đâu, chơi vài ngày sao, nếu tự gánh lấy hậu quả!


      Xem xong tin tức ngắn gọn này, La Duyệt Kỳ kinh hãi hỏi: “Bọn họ vẫn muốn buông tha tôi ư?”


      “Theo tôi thấy có lẽ là vậy rồi. Duyệt Kỳ, em xem dưới tình huống này tôi sao có thể đặt em trong hoàn cảnh nguy hiểm được? Nhìn cái này có thể thấy họ còn có chút kiêng kỵ tôi, nếu tôi rời sợ là họ lập tức gây hại cho em.”


      La Duyệt Kỳ vừa bối rối lại vừa mâu thuẫn, biết Mạc Duy Khiêm có tình cảm với mình mới ở lại, nhưng vấn đề là bản thân có khả năng đáp lại tình cảm của . Bây giờ nếu để Mạc Duy Khiêm sợ là Kim Đào lại quậy tưng bừng lên, nhưng nếu để Mạc Duy Khiêm biết bản thân bị chỉnh thành dạng gì nữa!


      Trong tình thế khó xử, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ràng được việc gì.


      “Duyệt Kỳ, em cần khó xử, ở lại đây là quyết định của cá nhân tôi, có quan hệ gì với em cả, em đừng cảm thấy nặng nề, cũng cần để ý đến, tôi phái người bảo vệ em, đến khi xác định đối phương tìm em gây nữa tôi lập tức rời .”


      Lời Mạc Duy Khiêm càng làm La Duyệt Kỳ cảm thấy khó chịu, sao có thể xứng với đối xử như thế của Mạc Duy Khiêm chứ?


      vẫn thôi, tôi nghĩ cùng lắm họ chỉ muốn dọa tôi thôi, tôi cẩn thận chút là được, làm thế lòng tôi bất an, thể yên tâm được.” La Duyệt Kỳ quyết định, muốn liên lụy đến Mạc Duy Khiêm nữa.


      Nhưng Mạc Duy Khiêm lại rất kiên trì với ý kiến của mình: “Em cứ coi như tôi tồn tại là được, tôi cũng quấy rầy em, hôm nay em tới gặp tôi làm tôi rất vui rồi, thời gian còn sớm nữa, tôi đưa em về nhà.”


      La Duyệt Kỳ còn cách nào từ chối, nhưng thể nhận thêm ý tốt của Mạc Duy Khiêm nữa, thầm nghĩ sau này vẫn nên duy trì khoảng cách với thôi.


      Hai người rời khỏi nhà hàng lại lên xe Taxi, đến khi xuống xe ở cửa khu nhà La Duyệt Kỳ sống Mạc Duy Khiêm thấy Kim Đào mang gương mặt nghiêm túc lạnh lùng đứng ở mặt cỏ gần đó, khác tình huống đoán trước chút nào.


      Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ và Mạc Duy Khiêm lại gần lòng nghẹn đám lửa, bản thân vì sợ phiền lòng vì việc xảy ra ở trung tâm thương mại nên nhắc đến trận đấu hôm nay, nhưng hôm nay bản thân biểu sân bóng cực kỳ hoàn hảo, lúc trận đấu kết thúc toàn sân đều là tiếng hô hào ủng hộ .


      lo La Duyệt Kỳ còn buồn ở nhà nên dự tiệc mừng công mà xin phép huấn luyện viên xong lập tức lái xe đến đây. ngờ ba mẹ La Duyệt Kỳ lại mời cơm người giúp đỡ ở sở cảnh sát lần trước, cõi lòng tràn đầy nhiệt huyết của bị hụt hẫng, lại nghe ra ngoài với Mạc Duy Khiêm tức giận thèm gọi điện thoại cho La Duyệt Kỳ mà ra ngoài chờ về.


      La Duyệt Kỳ vừa thấy Kim Đào biết chuyện tốt rồi, bằng tính tình của Kim Đào chắc chắn từ bỏ ý đồ, vì thế lập tức chạy nhanh đến trước mặt , nhanh trước khi kịp mở miệng: “Sao lại đến đây, sao gọi cho em trước chứ? chờ lâu chưa? Hôm nay em mời Mạc Duy Khiêm ăn tối, lúc trước cũng với quên chứ?”


      La Duyệt Kỳ vừa vừa nháy mắt với Kim Đào, hy vọng có thể hiểu được ý tứ trong lời của mình, có chuyện gì đợi Mạc Duy Khiêm rồi tính sau.


      Đáng tiếc là Kim Đào nghẹn cả buổi tối rồi, sao có khả năng hiểu được ý tứ mờ mịt của La Duyệt Kỳ chứ, chỉ cười lạnh tiéng: “Sao tôi lại đến đây? Sao nghĩ lại xem hôm nay là ngày gì, tôi quản mọi việc để chạy đến đây muốn cho tin đội của tôi thắng, kết quả sao? Chẳng những gặp được người, đợi cả đêm rồi lại còn phải nhìn hẹn hò với thằng khác về, tôi gọi điện thoại là muốn nhìn xem cuối cùng có thèm về hay !”


      cái gì thế? Việc em mời Mạc Duy Khiêm ăn cơm là quang minh chính đại, việc có trận đấu hôm nay là do em sơ sót quên mất, em xin lỗi , nhưng đừng có lẫn lộn mọi việc, suy nghĩ xấu xa như thế được hả?” La Duyệt Kỳ đúng là quên mất trận đấu của Kim Đào vào thứ sáu này, mấy ngày nay bận sắm sửa đồ dùng dành cho hôn lễ, rồi sau đó cũng chỉ nhớ đến việc mời cơm Mạc Duy Khiêm.


      Vừa rồi khi Kim Đào nhắc đến trận đấu vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng nghe câu tiếp theo của lại chịu được, cơn tức giận cứ tăng dần lên, sao người này lại hiểu chuyện như thế chứ? thể chờ Mạc Duy Khiêm rồi hãy ồn ào hay sao?


      “Vợ tôi mặc kệ trận đấu quan trọng của tôi, tối đó lại uống rượu ăn cơm với thằng đàn ông có ý xấu với ta, tôi nghĩ thế phải nghĩ thế nào hả?” Giọng Kim Đào lại lớn hơn nữa.


      “Kim Đào, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, thời gian bữa cơm này là do tôi hẹn, ngờ hôm nay lại có trận đấu, chuyện này thể trách Duyệt Kỳ được. Hơn nữa Duyệt Kỳ cũng chỉ muốn cảm ơn tôi mà tôi cũng có chuyện quan trọng muốn với Duyệt Kỳ, cậu khả năng vẫn chưa biết, những kẻ đó chưa buông tha việc tìm đến Duyệt Kỳ gây rắc rối…” Mạc Duy Khiêm tiến lên vài bước sóng vai đứng cạnh La Duyệt Kỳ, bình tĩnh giải thích với Kim Đào.


      “Được rồi! Họ Mạc kia, mày đừng ở chỗ này giả vờ nghiêm túc nữa, mày là loại người gì tưởng tao biết à? Mày phải là muốn kiếm cớ ở lại đây rời hay sao? Duyệt Kỳ là vợ tao, mày đừng có cả ngày gọi Duyệt Kỳ, Duyệt Kỳ nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì tao cũng phải tìm được ai khác giúp đỡ, Kim Đào tao bây giờ cũng tìm được ít kẻ tai to mặt lớn đâu, tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu mày cút cho xa đừng trách tao khách khí!” Kim Đào nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Mạc Duy Khiêm hận thể đấm vỡ mặt ra, xem còn giả bộ được nữa .


      La Duyệt Kỳ ở bên cạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Kim Đào, tôi vẫn chưa gả cho đâu, cũng đừng có gọi vợ gì hết, còn nữa ngày nào cũng có trận đấu, chẳng lẽ tôi đều phải đến trình diện à? đừng có càn quấy ở đây, sợ người ta chê cười nhưng tôi thấy mất mặt lắm, lập tức xin lỗi cho tôi.”


      Kim Đào cũng tức giận: “Em chính là vợ tôi, chuyện này là ai thay đổi được, Mạc Duy Khiêm, nếu mày cút, về sau có què chân gãy tay cũng đừng khóc kêu cha mẹ mày là được!”


      Kim Đào vừa xong liền mở cửa lên xe, đóng cửa cái rầm, muốn lập tức lái xe .


      Vừa cài dây an toàn xong nghe có người gõ cửa xe, quay đầu thấy là Mạc Duy Khiêm, nên hạ cửa xe gào lên: “Có rắm đánh !”


      Mạc Duy Khiêm cúi người, kề sát vào xe : “Kim Đào, ai có thể với tôi từ “cút” quá ba lần đâu.”


      Kim Đào cười nhạo, cũng : “ sao hả? Tao cứ đấy, cút, cút, cút! Mày là con rùa mặt trắng, muốn đào góc tường của ông mày mà thèm nghĩ xem mình nặng được mấy cân mấy lạng, có tin tao tìm mấy người em đến đập chết mày hả?”


      Mạc Duy Khiêm cười thản nhiên: “Được lắm, vậy cứ chờ , nhưng nể mặt Duyệt Kỳ, sau này tôi làm khó cho cậu là được.” biết ngu xuẩn, có chút ý thức nguy hiểm mà có thể bảo vệ Duyệt Kỳ hay sao? Mạc Duy Khiêm buông cánh tay giữ cửa kính xa ra, Kim Đào lập tức lái xe lao vút , suýt nữa va vào người Mạc Duy Khiêm.


      La Duyệt Kỳ mệt mỏi than: “Tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào với từ vô cùng xin lỗi nữa.”


      “Tính tình Kim Đào vội vã, lại rất thẳng thắn, tôi cũng để tâm, nhưng tính cách như rất dễ gây ra chuyện mà càng dễ đắc tội với người khác hơn. Tôi gì thêm về nữa, tôi cho người bảo vệ em thời gian, em đừng quan tâm đến họ, dù em có đồng ý hay tôi cũng làm thế, giọng điệu của đối phương quá mạnh mẽ, muốn trả thù em. Mau về nhà , về gọi điện cho Kim Đào, khuyên chút, đừng vì người ngoài như tôi mà làm tổn thương tình cảm nhiều năm của các em, nếu thế tôi cũng rất băn khoăn trong lòng.”


      La Duyệt Kỳ bị lời của Mạc Duy Khiêm làm cho ngẩng nổi đầu lên, chỉ cảm thấy Mạc Duy Khiêm người dịu dàng, rất hiểu ý người.


      “Được rồi, tôi lên đây, cũng về nghỉ ngơi sớm , gặp lại sau!” La Duyệt Kỳ xong liếc nhìn Mạc Duy Khiêm cái rồi xoay người vào tòa nhà.


      Mạc Duy Khiêm chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng La Duyệt Kỳ nữa mới lên xe trở về.


      Sau khi vào cửa, Mạc Duy Khiêm thay bộ đồ ở nhà rồi bắt đầu gọi điện thoại.


      “Đổng Nguyên, chuẩn bị hai ngày rồi mang những người này đến đây, bên chỗ tôi sợ là đủ người để dùng, giúp tôi chuyển cả xe đến đây, nếu tiện lắm. Thành phố Danh Tĩnh này tuy nhưng cũng chẳng sáng sủa bình yên gì đâu.”


      “Thành phố Danh Tĩnh là nơi như thế, có thể xảy ra chuyện gì mà cậu còn phải điều thêm người đến?” Người tên Đổng nguyên ở đầu bên kia điện thoại nghe dặn dò của Mạc Duy Khiêm rất ngạc nhiên.


      Mạc Duy Khiêm nở nụ cười rồi : “Cuối cùng xảy ra chuyện gì tôi cũng chưa nữa, việc còn chưa diễn ra nhưng người phụ nữ tôi thích bị liên lụy vào đó, tôi thể chú ý thêm được sao?”


      Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến trận cười lớn: “ hay giả vậy? Mạc Duy Khiêm cậu mắt cao hơn đầu mà còn phải theo đuổi phụ nữ à? Nghe trong tỉnh có người đẹp vẫn theo bên cậu mà? Bây giờ người phụ nữ nào lại thèm cậu thế hả? Hay người ta chơi trò lạt mềm buộc chặt làm đầu óc cậu mê muội rồi hả?”


      “Chắc là phải, người ta có thèm chấp nhận tôi vì người ta có bạn trai rồi, hơn nữa kết hôn vào cuối năm, tiệc cưới cũng đặt rồi đấy, tôi muốn ôm mỹ nhân đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu nửa đời sau tôi đều xong rồi.” Mạc Duy Khiêm cũng đùa.


      “Nghiêm trọng thế sao? Đừng là vụ tình cảm này diễn biến phức tạp thế nào, nhưng em nhất định ủng hộ cậu, cũng chẳng phải là người kết hôn, phụ nữ tốt mọi nhà đều muốn. Cuối tuần tôi qua, mặc kệ bạn trai ta làm gì khí thế của tôi cũng đủ khiến ta kinh sợ chạy mất!”


      cần phải thế, cũng biết tôi thích đàng hoàng, để dẫn người đến đây chỉ để đảm bảo an toàn thôi. Vốn định tra xét vụ án này chỉ để thức tỉnh lãnh đạo nơi này thôi, ngờ vụ việc lại đơn giản như thế, tôi báo lên , chuyện này nếu chỉ vận dụng lực lượng riêng của tôi đủ quang minh chính đại, đến thời khắc mấu chốt vẫn phải làm theo trình tự chính quy.” Mạc Duy Khiêm hạ quyết tâm phải quét sạch thành phố Danh Tĩnh này.


      “Tôi biết rồi, cậu tiền đồ rộng mở tôi theo cũng được rạng rỡ lây.” Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm thế lực lớn, chuyện cậu ta muốn làm chưa có gì thành công cả, nếu muốn gây chiến như thế đúng lúc để gặp gỡ người phụ nữ làm Mạc Duy Khiêm điên đảo chút vậy.


      Bên này La Đồng hai người thấy con tức giận thở hồng hộc vào nhà liền hỏi: “Kim Đào có gọi điện cho con , hơn bảy giờ nó có đến tìm nhưng thấy con nên ngay rồi.”


      “Con biết, con hơi mệt, con ngủ trước đây!” La Duỵet Kỳ trực tiếp về phòng đóng cửa lại.


      phải là chúng nó cãi nhau chứ?” Tề Nguyệt Tú hơi lo lắng.


      La Đồng cũng để ý: “Cãi nhau cũng là bình thường, người trẻ tuổi bên nhau sao có thể cãi nhau chứ, Kim Đào dù lớn hơn Duyệt Kỳ hai tuổi nhưng dù sao nó cũng là đàn ông. Hơn nữa giờ nó cũng hơi có tiếng tăm, nếu bây giờ quản cho tốt sau này khó đấy.”


      “Đúng vậy, hôm nay chị Trương ở lầu còn với tôi, chị ấy muốn xin chữ ký của Kim Đào cho cháu ngoại chị ấy đấy, ngờ số Duyệt Kỳ nhà ta lại tốt vậy, Kim Đào lâu thế đúng là có tương lai.”


      La Đồng nghe bạn già thế cũng cười gật đầu.


      La Duyệt Kỳ về phòng ngồi giường giận dữ, hơn tiếng sau cũng thấy Kim Đào gọi đến càng tức hơn, căn bản chẳng làm gì sai, dù thế nào cũng nên làm sượng mặt trước Mạc Duy Khiêm như thế chứ!


      Tức tức nhưng vẫn đau lòng vì Kim Đào phải đợi ở ngoài lâu như thế, nên nhịn được gọi điện thoại cho Kim Đào.


      “Alo” Giọng Kim Đào biểu lộ cảm xúc gì.


      đến nơi huấn luyện chưa?” La Duyệt kỳ hỏi.


      “Ừ, đến rồi, cũng định gọi cho em. Hôm nay là tốt, nên làm mất mặt em trước Mạc Duy Khiêm, nhưng Duyệt Kỳ em cũng đừng trách , người đàn ông nào mà phát hỏa khi gặp chuyện này chứ, đó còn là đàn ông hay sao!”


      “Được rồi, hôm nay ra em ràng với Mạc Duy Khiêm rồi, em và thể chia tay, ta cũng đồng ý sau này chủ động liên hệ với em nữa, yên tâm chưa? Cũng biết Mạc Duy Khiêm chọc vào chỗ nào mà cứ nhằm vào ta như vậy nữa.” La Duyệt Kỳ oán giận vài câu.


      biết thời thế mới tốt. Đúng rồi Duyệt Kỳ, có phải Phạm đồn trưởng lần trước còn muốn gây rắc rối cho em ? Nếu là thế tìm người giúp chúng ta giảng hòa, mấy em trong đội của cũng quen biết ít người, chỉ cần tặng chút tiền có gì giải quyết được cả.” Kim Đào tuy phát hỏa nhưng vẫn nhớ đến an nguy của La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ suy nghĩ rồi : “Em cũng đối phương chỉ là mình Phạm đồn trưởng hay còn ai khác nữa, nhưng Phạm đồn trưởng từng là mấy người bọn họ, em nghĩ chắn chắn còn những người khác nữa.”


      “Được rồi, biết, tìm người giúp giải quyết, họ Mạc phải quen với người của đô đốc sao? Chỉ biết lấy cứng đối cứng, đến lúc đó vỗ mông mất phải để lại phiền phức cho chúng ta hay sao?”


      nhắc đến Mạc Duy Khiêm nữa mà, ra là người rất tốt, chỉ hiểu mà thôi, em còn muốn chúc mừng lại đá vào lưới đây!” La Duyệt Kỳ muốn để Kim Đào tấn công Mạc Duy Khiêm nữa nên lái câu chuyện hướng khác.


      Kim Đào lập tức vô cùng đắc ý : “Còn phải sao, đáng tiếc em ở đó, hơn ba vạn người đều kêu gào tên , đúng là cảm nhận được cái gì gọi là thành công, rất rung động.”


      “Sao đột nhiên lại đá tốt như vậy?”


      “Cũng phải là đột nhiên, vẫn luôn tin tưởng với kỹ thuật của mình, chỉ là bên có Loan Ninh áp đảo, chỉ có thể ông trời cũng công bằng, để tài hoa của mai .”


      La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Khen hai câu phát cuồng lên thế rồi, đó, nhất định phải khiêm tốn, nếu khiến người khác ghen tị.”


      Kim Đào cười ha hả: “Ghen tị sao chứ? Có bản lĩnh họ cũng đá vào lưới , đây là khả năng , dù thích nhìn cũng vô dụng!”


      Cứ như thế hai người xem như hòa giải, lại chuyện thêm chút mới buông điện thoại nghỉ ngơi.


      Vài ngày tiếp theo cũng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, La Duyệt Kỳ yên tâm ít, cảm thấy Phạm đồn trưởng chắc là buông tha rồi, dù sao đồn trưởng, chắc cũng lấy thúng úp voi đâu, càng có khả năng cho người quan sát cả ngày!


      Chờ qua tuần, La Duyệt Kỳ gần như còn lo lắng gì nữa, thời gian này Mạc Duy Khiêm cũng liên hệ với nên cũng biết người mà Mạc Duy Khiêm phái đến bảo vệ chưa, nhưng dù thế nào cũng quấy rầy nữa, cứ thế yên lặng cắt đứt liên hệ cũng tốt.


      La Duyệt Kỳ dần dần khôi phục lại công việc bình thường ở đài truyền hình, so với trước càng thêm cố gắng làm việc hơn, muốn dùng năng lực của chính mình để xóa bỏ cái danh cửa sau.


      “Duyệt Kỳ, ngày đó tôi lo muốn chết, may mà sao.” Tiểu Tề tới chuyện với La Duyệt Kỳ.


      “Làm cũng phải lo lắng kinh sợ theo, ngại quá.”


      “Tôi cũng có việc gì! biết đâu, thời gian này người họ Mạc của tổ điều tra rồi, Phan Minh Minh như hồn bay phách lạc ấy, đến giờ vẫn u buồn đấy. Nhưng mà như thế cũng tốt, châm chọc nữa.” Tiểu Tề buồn cười về biểu của Phan Minh Minh.


      đến mức đó chứ? Phan Minh Minh căn bản là chưa hề tiếp xúc gì với Mạc Duy Khiêm mà, phải là có tình cảm gì. La Duyệt Kỳ hiểu Phan Minh Minh nghĩ thế nào nữa.


      “Tôi thấy ta đơn giản là coi trọng công việc và thái độ lạnh lùng của người ta thôi, đáng tiếc là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, người ta sao có thể nhớ ta là ai chứ.”


      La Duyệt Kỳ nghe thế cũng nở nụ cười, Phan Minh Minh đúng là suy nghĩ nhiều, tự tìm phiền não cho mình mà.


      Nhưng giỡn di động liền vang lên, là dãy số lạ.


      “Xin hỏi là con La Đồng sao?” La Duyệt Kỳ vừa nghe máy đối phương liền vội vàng hỏi.


      La Duyệt Kỳ nghe xong cũng hoang mang hỏi: “Đúng vậy, chú là ai ạ?”


      “Chú là hàng xóm cạnh nhà cháu, ba mẹ cháu bị xe đụng phải, cháu mau đến bệnh viện thành phố !”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, Mật ^ Mật, ZzJanyzZ17 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nàng năng suất đến chương thịt luôn :013:, :runintears:ta thèm thịt ồi :050:
      Tuyết Nguyệt, TrinhsnowOrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 20
      Editor: OrchidsPham


      Trong đầu La Duyệt Kỳ như bị nổ mạnh, lập tức hỏi: “Chú có thể hơn ạ?”


      “Lúc tai nạn xảy ra mấy người hàng xóm bọn chú cũng ở đó, nhanh chóng đưa ba mẹ cháu đến bệnh viện, cháu mau tới .”


      Thân mình La Duyệt Kỳ tê dại, cứng rắn : “Họ sao chứ ạ?”


      “Chưa biết được, chú thấy bị đâm rất mạnh, mặt ba cháu bị trầy xước chảy máu hết.”


      La Duyệt Kỳ thêm gì nữa, tắt máy nhét di động vào túi rồi lập tức muốn ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Tề ở bên cạnh mới nhớ đến.


      giúp tôi xin phép chủ nhiệm nhé, ba mẹ tôi bị tai nạn giao thông, bây giờ tôi phải đến bệnh viện ngay.” Sau đó cũng chờ Tiểu Tề trả lời, nhanh chóng chạy ra ngoài.


      Lên xe Taxi lập tức gọi điện cho Kim Đào nhưng có ai nghe máy, có lẽ là huấn luyện, đành bỏ cuộc.


      Đến bệnh viện hỏi phòng bệnh, cuối cùng tìm được bác sĩ khám cho cha mẹ .


      là người nhà của hai bệnh nhân mới đưa vào sao?” Bác sĩ hỏi.


      “Vâng thưa bác sĩ, cha mẹ tôi có sao ?”


      “Mẹ sao, chỉ rơi rạn xương thôi, nhưng bà ấy tuổi cũng ít nên hồi phục rất chậm. Còn cha có nghiêm trọng hơn, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, chân bị gãy, mất bảy cái răng, còn não bộ phải làm kiểm tra cụ thể hơn mới kết luận được. làm thủ tục nhập viện cho họ nhé.”


      Biết cha mẹ có nguy hiểm đến tính mạng, La Duyệt Kỳ thầm cảm tạ trời đất.


      “Đúng rồi, người gây tai nạn vẫn còn ở bên ngoài, ra chuyện với ta trước .” Thầy thuốc thêm câu.


      La Duyệt Kỳ ngờ còn có thể bắt được kẻ gây tai nạn, đáp lại câu rồi ra khỏi cửa, đứng hành lang ngó nghiêng xung quanh, thấy ai cả, lại nghĩ chắc chuồn mất từ lâu rồi.


      “Con ông La!” Có người ở phía sau La Duyệt Kỳ gọi


      La Duyệt Kỳ quay đầu, người gọi nhìn hơi quen.


      “Bác là hàng xóm nhà cháu, ba mẹ cháu bị tai nạn ở đầu đường, người kia lái ô tô chạy mất, còn tên này là xe đạp điện bị mấy người chúng ta bắt được.” có mấy người túm người đàn ông tới.


      Sao mà ba mẹ lại bị hai chiếc xe khác nhau cán phải?


      “Cảm ơn các bác, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy ạ?” La Duyệt Kỳ vô cùng cảm động cúi đầu trước những người hàng xóm rồi hỏi tình hình cụ thể.


      “Đầu tiên là ba cháu bị cái xe con đụng phải, mẹ cháu sốt ruột chạy qua bị thằng nhóc xe đạp điện ngược chiều này thèm giảm tốc độ đụng phải, nó định chạy nhưng lại bị túm lại.”


      La Duyệt Kỳ ngừng cảm ơn mọi người, lại nhờ họ giúp canh giữ người kia trước, bản thân nhanh chóng đến phòng cấp cứu.


      Chỉ thấy mẹ cau mày, vẻ mặt đau đớn nằm giường bệnh.


      “Mẹ.” La Duyệt Kỳ khẽ kêu tiếng.


      Tề Nguyệt Tú mở mắt, cố sức : “Con mau xem ba con thế nào rồi?”


      “Mẹ đừng lo lắng, ba chỉ làm kiểm tra thôi, bác sĩ ba sao!” La Duyệt Kỳ an ủi mẹ.


      “Haz, con sao lại xui xẻo như thế chứ, ra ngoài mua đồ ăn thôi mà cũng có thể bị đụng phải, ối!” Tề Nguyệt Tú đau tới mức rên lên.


      La Duyệt Kỳ nhìn dáng vẻ đau đớn của mẹ khỏi đau lòng : “Mẹ, mẹ nhịn chút, đợi bác sĩ tiêm thuốc sao rồi, con chuyện với người gây tai nạn trước, mấy bác hàng xóm cũng vẫn chưa về nữa.”


      Tề Nguyệt Tú đau cũng dám gì thêm, chỉ gật đầu.


      Khi La Duyệt Kỳ thở dài quay ra, nhìn thấy người kia liền tức giận.


      “Cậu xe nhìn đường à? Mẹ tôi có tuổi nếu bị đụng vào xảy ra chuyện gì sao? Cậu có đền nổi hả?”


      Người đó cũng nhiều tuổi, dáng vẻ chỉ dưới 20 tuổi, ăn mặc bẩn thỉu, giọng mang khẩu của nơi khác: “Em cũng chỉ sốt ruột đưa hàng cho ông chủ thôi, em nhìn thấy dì ấy chạy qua, có tiền. Vừa rồi em gọi điện cho ba em rồi, trong nhà căn bản chẳng có ai thèm quan tâm em đâu, chị này, chị tha cho em , em cũng chỉ là người làm công thôi, tin chị có thể soát người em!”


      “Nhóc con định chơi xấu à? Đụng phải người phải bồi thường!” Mấy người hàng xóm đều thay cho La Duyệt Kỳ.


      “Mấy người đâu phải người nhà người ta, hống hách cái gì chứ? Còn muốn quát cái gì, tiền cũng có phải là trả cho các người đâu? Tôi với chị này, các người đứng dẹp qua bên , đừng có túm lấy tôi nữa, tôi cũng đâu có muốn chạy!” Thằng nhóc kia thấy La Duyệt Kỳ im lặng khí thế cũng tăng dần.


      phải La Duyệt Kỳ muốn lời nào mà là có cách nào, thằng nhóc này căn bản là quyết tâm chơi xấu, cha còn chưa biết thế nào, chẳng có hơi sức đâu mà tranh cãi với nhóc này.


      Những người khác cũng bị lời của thằng nhóc này làm nghẹn họng, chỉ là khi ai chịu nhường ai lại nghe thấy có người : “ có tiền cũng phải giải quyết vấn đề, tìm ông chủ của cậu đến phải là được rồi sao?”


      La Duyệt Kỳ nghe giọng quen thuộc này suýt nữa chảy nước mắt, vì sao Mạc Duy Khiêm lại biết nhà gặp chuyện may, cũng chẳng còn hơi đâu mà suy nghĩ nữa, chỉ biết giờ đây cần có người giúp đỡ.


      Mạc Duy Khiêm tới ôm lấy vai La Duyệt Kỳ, giọng : “Đừng sợ, mọi chuyện cứ để tôi xử lý, em chỉ cần yên tâm chăm sóc cha mẹ em thôi, tôi vào trong đó với em.” xong khẽ liếc mắt với hai người đứng phía sau , bản thân đỡ La Duyệt Kỳ vào phòng cấp cứu.


      Chờ Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ rời khỏi, hai người theo Mạc Duy Khiêm cảm ơn những người hàng xóm kia trước, mời họ về nhà xong quay sang với thằng nhóc kia: “Tự quyết định , chuyện này phải là chuyện mà nhóc câu có tiền giải quyết được đâu!”


      Phản ứng của thằng nhóc kia cũng rất nhanh nhẹn, vừa thấy người đến là kẻ dễ chọc lập tức gọi điện thoại cho ông chủ, lại lấy chi phiếu tiền gửi ở trong người ra, bên trong có hơn 3000 tệ.


      Ông chủ trung tuổi đến rất nhanh, cũng là người hiểu biết, nhìn hai người Mạc Duy Khiêm đem tới biết là dạng người dễ trêu vào nên tính toán tiền thuốc men và tiền bồi dưỡng, nhanh chóng bỏ ra 5000 tệ rồi nhận người về.


      Hai người kia đem tiền vào giao cho Mạc Duy Khiêm rồi ra ngoài canh giữ.


      Mạc Duy Khiêm đưa tiền cho La Duyệt Kỳ: “Tôi làm thủ tục nhập viện trước, tiền này em cầm .”


      Sau đó cũng đợi La Duyệt Kỳ gì liền tự mình ra ngoài.


      La Duyệt Kỳ cũng chấp nhặt mấy chuyện đó, chỉ lau nước mắt canh giữ bên người mẹ mình.


      “Duyệt Kỳ, người đó là ai vậy?” Tề Nguyệt Tú hỏi.


      “Chính là người mà con giúp con lần trước đó, cái người của tổ điều tra ấy ạ.”


      “À, đúng là dáng vẻ rất đàng hoàng, sao cậu ấy lại biết mà đến đây vậy?”


      “Mẹ, trước tiên mẹ đừng hỏi con, mặt mẹ trắng bệch rồi này, đau lắm phải ạ?”


      Đúng là Tề Nguyệt Tú rất đau, cũng thêm nữa.


      lát sau Mạc Duy Khiêm quay trở lại: “Mẹ em cần nằm viện nhưng về nhà vẫn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu dễ để lại di chứng. Cha em nhất định phải nằm viện, bác vẫn làm các xét nghiệm kiểm tra não bộ, tôi đăng ký phòng bệnh rồi, là phòng bệnh đơn, điều kiện cũng quá tệ.”


      “Tôi biết rồi.” La Duyệt Kỳ cảm động nhìn Mạc Duy Khiêm.


      Lúc này y tá tiến vào thay thuốc cho Tề Nguyệt Tú, đợi thay bình truyền dịch xong, La Duyệt Kỳ cùng Mạc Duy Khiêm rời khỏi phòng bệnh.


      “Sao lại biết nhà tôi gặp chuyện may vậy?” La Duyệt Kỳ hỏi.


      “Tôi vẫn đều cho người bảo vệ em, dĩ nhiên là biết rồi.”


      La Duyệt Kỳ ngờ Mạc Duy Khiêm vẫn cho người bảo vệ mình, lại cảm động nên lời.


      “Duyệt Kỳ, tôi cho người điều tra, mẹ em đúng là bị tai nạn ngoài ý muốn nhưng cha em phải, chiếc xe kia hề có biển số, điều tra được chủ xe. Tôi thấy trước tiên vẫn việc sắp xếp ổn thỏa cho cha mẹ em quan trọng hơn, hai bác đều phải có người chăm sóc, em còn phải làm, dù có tạm nghỉ cũng thể chăm sóc cả hai được. Vừa rồi tôi mời hai y tá, chăm sóc cha em trong viện 24/7, tôi cũng mời bảo mẫu đến nhà giúp chăm sóc mẹ em rồi, lần này đúng là tôi quá sơ sẩy, chỉ lo bảo vệ an toàn của em, ngờ họ lại ra tay với người nhà em, nhưng em yên tâm, từ giờ trở tôi cho người bảo vệ cả cha mẹ em.”


      Gương mặt La Duyệt Kỳ đầy nước mắt, có cách nào bỏ qua động cơ Mạc Duy Khiêm làm những điều này, nhưng có gì tốt đẹp mà khiến người đàn ông này phải trả mọi giá vì như vậy?


      Hai người yên lặng ngồi ghế chờ kết quả kiểm tra của La Đồng.


      Cuối cùng cũng có kết quả, rất may mắn là não bộ La Đồng tổn thương quá nặng, nhưng xương đùi gãy nát, eo cũng bị thương nặng, nhưng mà đây cũng là vô cùng may mắn rồi.


      Vào phòng bệnh đơn, nhìn người cha vẫn còn hôn mê, cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng nhịn được khẽ khóc nấc lên.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ vào ngực dỗ dành : “Đừng khóc nữa được ? phải là sao rồi ư? Về sau nhất định bao giờ có chuyện thế này xảy ra nữa, tôi hứa.”


      Nghe lời hứa hẹn khiến người ta an tâm của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ càng khóc lớn hơn.


      Mạc Duy Khiêm bất đắc dĩ nâng mặt La Duyệt Kỳ lên, chỉ thấy vẻ mặt mờ mịt, nước mắt như từng chuỗi trân châu thi nhau rơi xuống, nhịn được nhàng hôn xuống mặt , sau đó chuyển dần cuống, cuối cùng dời đến đôi môi non mềm của .


      Đầu tiên là chạm thăm dò, sau đó dần dần vẽ quanh viền môi , dịu dàng hôn, sau đó lại lớn mật khóa chặt môi vào trong miệng mình.


      La Duyệt Kỳ bị đau đớn rất môi làm cho bừng bỉnh, lập tức dùng sức đẩy Mạc Duy Khiêm ôm mình ra, lùi lại mấy bước biết nên làm sao.


      Mạc Duy Khiêm vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc tuyệt vời của nụ hôn khiến say mê kia, thân mật này khiến cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng rất ấm áp, càng thích nên lời.


      “Duyệt Kỳ, có ý lợi dụng lúc em gặp khó khăn, càng phải giúp đỡ vì muốn ép em làm chuyện gì cho , chỉ là thể kiềm lòng được, suy nghĩ của em cũng biết rồi. Cho nên giải thích, chỉ muốn an ủi người con , muốn nhìn em đau lòng như vậy mà thôi.” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ sâu, ra lời từ trong tim mình.


      La Duyệt Kỳ đáp lại, chỉ cúi đầu yên lặng, nhưng lòng cũng đảo lộn điên cuồng.


      làm sao vậy, thế mà lập tức từ chối Mạc Duy Khiêm? Tuy rằng chỉ là nụ hôn nhưng điều này sao có thể làm Kim Đào thất vọng chứ? Suy nghĩ nửa ngày ngoại trừ cảm động ra cũng tìm được lý do nào để dễ dàng tha thứ cho việc Mạc Duy Khiêm mạo phạm .


      Hai người đứng đó đều yên lặng , chỉ là người cúi đầu, còn người nhìn chằm chằm, trong thời khắc vô cùng yên lặng này tiếng chuông di động trở nên cực kỳ chói tai.


      Sợ làm phiền đến cha, La Duyệt Kỳ nhanh chóng nhận điện thoại.


      “Duyệt Kỳ, thấy em có gọi nhỡ mấy lần cho , có chuyện gấp gì sao?” Kim Đào huấn luyện quay về thấy máy cuộc gọi nhỡ của La Duyệt Kỳ, lập tức gọi lại ngay.


      La Duyệt Kỳ nhìn mắt Mạc Duy Khiêm, do dự chút rồi mới kể lại những chuyện xảy ra.


      Kim Đào cũng lo lắng: “ lập tức đến ngay, ở bệnh viện thành phố đúng ?”


      La Duyệt Kỳ số phòng cho Kim Đào, sau đó cất điện thoại rồi vẫn im lặng.


      “Có cần rời khỏi đây ?” Mạc Duy Khiêm hỏi.


      Nếu làm thế, bản thân phải quá ích kỷ sao? La Duyệt Kỳ lắc đầu.


      “ Vậy ở đây cùng em chờ cậu ấy đến.” Mạc Duy Khiêm kéo la Duyệt Kỳ ngồi vào chiếc ghế sofa cũ kỹ ở bên cạnh.”


      La Duyệt Kỳ ngồi xuống theo, giọng : “Cứ xem như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì nhé.”


      Giọng điệu của Mạc Duy Khiêm rất dịu dàng: “Em sao chính là thế, chỉ cần em khó xử là tốt rồi.”


      La Duyệt Kỳ lập tức được gì nữa.


      Hai người yên lặng ngồi đó, dù chuyện gì nhưng La Duyệt Kỳ cũng hề có cảm giác xấu hổ, chỉ thấy vô cùng an toàn và yên tâm.


      là ai? Dựa vào cái gì mà ngăn cản cho tôi vào trong?” Giọng của Kim Đào vang lên ở ngoài cửa.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19613 others thích bài này.

    4. Sue ú

      Sue ú Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      78
      Đợi chương tiếp của nàng :yoyo51: tks nàng
      Rizky, My Lam Lam, Tuyết Nguyệt2 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 21
      Editor: OrchidsPham


      Hai người theo Mạc Duy Khiêm đến người để ý đến mẹ La Duyệt Kỳ, người khác đứng canh ở bên ngoài phòng bệnh đơn.


      Nghe được giọng của Kim Đào, La Duyệt Kỳ lập tức đứng lên ra cửa, Mạc Duy Khiêm cũng theo ra.


      “Duyệt Kỳ, người này là ai vậy? Còn cho vào nữa.” Kim Đào vừa dứt lời liền thấy Mạc Duy Khiêm theo sau La Duyệt Kỳ, sắc mặt lập tức thay đổi.


      ta sao lại ở chỗ em thế?”


      Mạc Duy Khiêm căn bản thèm nhìn Kim Đào, chỉ với La Duyệt Kỳ: “Hai người tìm chỗ chuyện , ở đây trông chừng, đừng làm phiền đến người bệnh.”


      Kim Đào vừa nghe thiếu chút nữa nhịn nổi mà phát hỏa, nhưng nhìn đến gương mặt đau buồn của La Duyệt Kỳ lại nuốt trở lại.


      “Vậy làm phiền .” La Duyệt Kỳ xong liền về phía thanh máy, muốn cùng Kim Đào ra ngoài chuyện.


      Hai người đến cửa bệnh viện thấy mấy người hàng xóm kia trở lại: “Ba cháu thế nào rồi? Mấy người hàng xóm chúng tôi gặp trường hợp này nên mua chút hoa quả trở lại an ủi ông ấy chút.”


      La Duyệt Kỳ nhanh chóng đáp lễ: “Mọi người tốn kém quá, cháu biết mọi người còn chưa về, chờ thời gian nữa cháu nhất định đến nhà cảm tạ các chú các bác.”


      cần, đây cũng chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, may mà có bạn trai cháu đến, nếu thằng nhóc đó chắc chắn quỵt tiền, ngờ bạn trai cháu vừa đá bóng giỏi mà dáng vẻ cũng tuấn tú lịch như vậy. Chú mà, lúc quan trọng trong nhà vẫn phải có bàn tay người đàn ông, bạn trai cháu là trụ cột vững chắc đấy, cháu đúng là có phúc quá!” Người đó còn muốn thêm gì nữa bị người bên cạnh đẩy sang.


      “Mau lên nào, chúng ta lên lầu thăm người thôi.” Người bên cạnh nhanh chóng kéo nhau , những người khác cũng theo.


      La Duyệt Kỳ xấu hổ đứng nhìn rồi lại cùng Kim Đào ra ngoài.


      đẩy tôi làm cái gì thế? Tôi có câu nào sai à?” Người vừa bị cắt ngang câu buồn bực hỏi.


      “Câu nào cũng sai, người đứng sau Duyệt Kỳ bây giờ mới là con rể tương lai của ông La, bừa cái gì thế hả?”


      “Ôi chao, tôi có biết đâu, tôi chỉ biết người ta là cầu thủ bóng đá, nghe cũng có chút danh tiếng, đúng là làm người ta chê cười rồi.” Đoàn người xong liền vào thang máy.


      Đến bên ngoài bệnh viện, chọn góc yên tĩnh, hai người mới dừng lại.


      “Sao hả? Bây giờ ta còn lấy cả danh phận của đeo lên người luôn à?”


      đừng chuyện bé xé ra to, chẳng qua là hàng xóm nhận nhầm người thôi.”


      chuyện bé xé ra to? Duyệt Kỳ, vậy em xem vì sao Mạc Duy Khiêm lại chạy đến chỗ em trước khi đến? Nếu phải em tìm sao lại biết chuyện này được chứ?” nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là lòng Kim Đào bừng bừng lửa giận.


      Tuy La Duyệt Kỳ cảm thấy khó xử nhưng cũng muốn lừa Kim Đào: “ ấy luôn cho người bảo vệ em cho nên mới biết, em cũng có gọi cho ấy, tin có thể xem danh sách cuộc gọi của em. Hơn nữa, chẳng phải cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ của em trước đó hay sao?”


      “Mẹ nó, thằng khốn này thế mà còn cho người theo em, bây giờ về tính sổ với nó, hôm nay nếu đánh nó đến răng rơi đầy đất hai chữ Kim Đào này đảo ngược lại!”


      La Duyệt Kỳ nóng nảy: “Kim Đào! có thể hiểu được trọng điểm câu của em hay ? Em còn chưa xong định làm gì? Phạm đồn trưởng và người bên căn bản hề muốn buông tha em, lần này ba em là bị người ta cố ý đâm vào, Mạc Duy Khiêm cũng từng nhận được tin nhắn đe dọa để ấy đừng có nhúng tay vào chuyện của em nữa, có hiểu là việc nghiêm trọng đến mức vượt quá dự đoán của chúng ta rồi hay hả?”


      Kim Đào ngẩn người: “Bị người ta cố ý đâm vào? Có chứng cứ ? Chúng ta có thể báo cảnh sát mà, Mạc Duy Khiêm có thể thay thế cảnh sát hay sao?”


      “Bây giờ em căn bản có chút tin tưởng nào với cảnh sát hết, Mạc Duy Khiêm chiếc xe kia căn bản mang biển số, tra ra được là ai, dù có báo cảnh sát tiếp theo thế nào? Chúng ta có năng lực đề phòng mọi thứ sao? Em còn muốn là, Mạc Duy Khiêm cũng bắt đầu cho người bảo vệ cha mẹ em rồi, lại còn giúp em mời hộ lý và bảo mẫu chăm sóc họ nữa.”


      Mặt Kim Đào lập tức đỏ lên: “Cho nên em muốn nhận ý tốt của ? cử người, có thể cử người nào? Đây cũng phải là đóng phim! Duyệt Kỳ, em nghĩ lại xem, Mạc Duy Khiêm chẳng qua chỉ là nhân viên nhà nước, dù chúng ta có nghĩ có chức vụ cao chút nữa cũng có thể cử lực lượng cảnh sát đến bảo vệ cả nhà em, lời có thể tin hay sao?”


      “Những điều em nghĩ đến rồi, dù lời ấy là hay giả, dựa vào tốc độ phản ứng sau việc hôm nay của ấy em thấy lời ấy cũng phải quá. Kim Đào, em thể lấy tính mạng ba mẹ em để đùa được, cho nên em từ chối bảo vệ mà Mạc Duy Khiêm đưa ra. yên tâm , dù bảo mẫu và hộ lý là do ấy mời nhưng em trả tiền, về phần thiếu nợ ân tình của ấy sau này . Cũng xin hiểu cho em, em bây giờ có tâm trạng đâu mà suy nghĩ đến việc ấy có ý gì với em, bây giờ em chỉ muốn ba mẹ em được bình an mà thôi.”


      Kim Đào thở ra hơi, cũng hồi phục được chút lí trí: “ hiểu, an toàn của ba mẹ em phải đặt lên hàng đầu, nhưng cứ kéo dài mãi như thế cũng phải là cách giải quyết tốt, chẳng lẽ Mạc Duy Khiêm có thể cho người bảo vệ gia đình em cả đời sao? thấy chuyện này phải cẩn thận suy nghĩ, tìm cách hoàn toàn giải quyết, lại Phạm đồn trưởng chẳng qua chỉ là đồn trưởng đồn cảnh sát thôi, sao có năng lực lớn thế được, hay Mạc Duy Khiêm điêu vậy?”


      “Chúng ta trở về bàn bạc với mấy chút xem ấy có ý gì hay , cũng ý kiến của ra, nhưng được hành động theo cảm tính đâu đó, chỉ cần nhớ rằng tình cảm của chúng ta phải bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng dễ dàng phá hỏng được, tin tưởng em chút được chứ?” La Duyệt Kỳ vừa những lời này vừa thầm cảnh cáo bản thân trong lòng rằng thể phạm vào sai lầm thêm nữa.


      Kim Đào ôm chặt La Duyệt Kỳ chút mới : “Yên tâm, dù tính tình có nóng vội hơn nữa cũng phải xem từng trường hợp, làm loạn lên đâu, vẫn luôn tin em, chẳng qua là chỉ thiếu kiên nhẫn nếu Mạc Duy Khiêm kia quá đáng quá mà thôi. thôi.”


      Vì thế hai người nắm tay nhau trở lại phòng bệnh.


      Mạc Duy Khiêm ngồi ghế nhìn La Duyệt Kỳ và Kim Đào nắm tay nhau trở về, cũng hề biểu ra cảm xúc, chỉ đứng lên.


      “Mạc Duy Khiêm, lần này cảm ơn giúp nhà Duyệt Kỳ, tôi cũng tình cảm ơn .” Lúc này Kim Đào rất bình tĩnh lạnh nhạt.


      Đúng là trẻ dễ dạy, ngờ Kim Đào còn có mặt hiểu thời thế như vậy.


      Dù trong lòng Mạc Duy Khiêm oán thầm nhưng mặt lại càng bình tĩnh hơn: “Nên mà, cần mấy lời cảm ơn khách sáo gì đâu.”


      Rắm! Duyệt Kỳ cũng là gì của mày, mày cái gì mà nên mà chứ? Suýt nữa Kim Đào lại bùng phát lời chửi rủa thô tục, nhưng vẫn cố nén xuống.


      nữa, nghe Duyệt Kỳ bảo giúp đỡ tìm hộ lý và bảo mẫu, mấy phí dụng chi trả tôi bỏ ra, còn có việc có mời người bảo vệ gia đình Duyệt Kỳ có phải cũng cần tiền ? Tôi bỏ ra tất!”


      Mạc Duy Khiêm cười nhạt: “Cái này cũng cần, đó đều là người làm lâu dài trong nhà tôi, làm gì chẳng là làm, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của họ đều được điều tra cẩn thận, rất đáng tin, những người tùy tiện tìm bên ngoài đến tôi cũng thấy lo lắng dám dùng.”


      Thối quá mất, đồ trâu đần mới cần tiền! Kim Đào trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm, tiếp tục nhịn, mày là cái nhân viên nhà nước bé tí mà trong nhà còn có bảo vệ với bảo mẫu, thế mấy lãnh đạo cấp trung ương còn thế nào nữa? Nhưng mà Kim Đào cũng muốn toạc ra, nếu thằng họ Mạc này nguyện ý phùng má giả người béo, thế cứ để mày giả bộ , đến khi phùng rách cả da mặt dày xem mày bò thế nào.

      (phùng má giả người béo: nghèo mà thích tỏ vẻ mình giàu)


      Nghĩ vậy, Kim Đào cười cười: “Nếu thế, chúng tôi còn khách khí quá làm cao rồi, ơn nghĩa lớn lời nào có thể cảm tạ hết được, vẫn là câu kia, nếu tương lai có việc gì cần đến tôi chỉ cần ới câu là được. Lại , Tôi và Duyệt Kỳ cũng muốn bàn với xem nên giải quyết chuyện lần này ra sao?”


      Mạc Duy Khiêm vừa thấy vẻ mặt Kim Đào biết tin lời mình , thôi tin hay cũng chẳng sao, đến lúc đó khổ hay sướng tự biết.


      “Tôi để người báo án lên công an, chắc cậu tin, chiếc xe kia sau khi gây chuyện thu được bất cứ hình ảnh, cảnh quay gì về tuyến đường nó chạy. Cho nên tôi nghĩ có lẽ Phạm đồn trưởng cũng đơn giản đâu, chuyện này phải điều tra sâu hơn mới được.”


      “Tôi đồng ý, nếu như càng thể dùng cứng đối cứng được, tôi thấy chuyện này tốt nhất là làm cho chuyện lớn hóa , chuyện hóa thành , thà rằng bỏ ra nhiều tiền chút cũng thể gây thêm thù oán với họ được.” Kim Đào vô cùng phản đối việc Mạc Duy Khiêm làm, nghĩ đến lúc và La Duyệt Kỳ kết hôn rồi Mạc Duy Khiêm chắc chắn ở lại thành phố này nữa, lúc đó ta chạy lấy người rồi. Nhưng và Duyệt Kỳ, còn cả người nhà nữa vẫn phải sinh sống lâu dài ở đây, đương nhiên là phải làm dịu mới được.


      Mạc Duy Khiêm cũng tranh cãi, chỉ hỏi: “Cậu cũng có lý, nhưng tôi muốn biết cậu có cách để làm cho chuyện lớn hóa đây?”


      “Vậy có cách gì để diệt cỏ tận gốc?” Kim Đào rất thông minh hỏi ngược lại.


      “Đầu óc cậu rất thông minh, vậy cậu có chắc chắn là đưa tiền đối phương từ bỏ ý đồ ? lại đồn trưởng bá đạo như vậy tôi cũng định làm cho ràng, cậu đừng nên tham gia vào quá sâu để tránh chuốc lấy nguy hiểm, cứ giao cho tôi xử lý, tôi giữ đúng mực.”


      Cuối cùng Kim Đào nhịn được buồn bực tức giận trong lòng nữa: “ vẫn nên ít quan tâm đến chuyện nhà chúng tôi , tôi bàn bạc với chẳng qua là vì cho mặt mũi sau khi giúp đỡ nhiều như thế thôi, nghĩ là mình quan hệ tốt lắm chắc, tôi tin bằng vào quan hệ của tôi bây giờ mà cũng giải quyết được chút việc cỏn con này!”


      Kim Đào xong cũng để cho La Duyệt Kỳ có cơ hội chuyện: “Duyệt Kỳ, em yên tâm , nhất định có thể giải quyết hoàn toàn chuyện này. Họ Mạc, như câu trước đó , chúng ta hãy dùng bản lĩnh của mình !”


      Kim Đào vừa , La Duyệt Kỳ nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, nghĩ xem có nên chuyện thuê mượn người hay .


      “Duyệt Kỳ, chỉ muốn đề nghị chút, em đừng để Kim Đào hành động thiếu suy nghĩ, thấy hơi lo lắng.”


      La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Tôi cũng muốn ấy xung quanh để gặp trắc trở, nhưng ấy xác định là phải làm đến cùng, tôi cũng khuyên được, cũng chẳng thể canh chừng ấy cả ngày, thôi để ấy bỏ tiền mua bài học . Đúng rồi, số chi phí thuê người cứ để tôi trả , làm nhiều việc như thế khiến tôi vô cùng biết ơn rồi.”


      dối mà, những người đó là người làm trong nhà , chuyện này cần bàn lại nữa, em xem mẹ em trước .” Mạc Duy Khiêm trực tiếp bỏ qua đề tài này.


      La Duyệt Kỳ cũng muốn sau này phải tính toán nhưng càng sốt ruột muốn đưa mẹ về nhà dưỡng thương rồi trở lại xem cha, thấy thái độ của Mạc Duy Khiêm cứng rắn như thế cũng chỉ đành gác vấn đề đó qua bên.


      cả, sao rồi, có điều tra được lai lịch của họ Mạc kia ?” Phạm Thanh Lợi hỏi người bên cạnh.


      người đàn ông khoảng tầm hơn 50 tuổi, gương mặt hiền lành yên lặng suy nghĩ lát mới trả lời: “ điều tra ra là có lai lịch gì!”


      Phạm Thanh Lợi yên tâm: “Vậy là tốt rồi, em còn nghĩ có năng lực lớn thế nào chứ, chắc là có chút quan hệ với Ngiêm đô đốc thôi, nếu danh phận em có thể tùy ý giết chết !”


      được! điều tra ra lai lịch có lẽ càng lên vấn đề, phải là có bản lĩnh chính là có lai lịch quá lớn, hỏi thăm người ta Mạc Duy Khiêm có lẽ là người bên ủy ban kỷ luật, chúng ta cần chọc vào phiền toái, chú cũng đừng có chấp nhặt nhiều như thế, để yên chút cho rời khỏi đây . Chuyện của Chí Tín tôi chuẩn bị xong rồi, cùng lắm là phán tội ngộ sát, chỉ là bản thân chịu uy hiếp của Vu Đức Thăng, nhất thời xúc động nên hai người động thủ đánh nhau, cẩn thận đẩy người ta ngã xuống lầu. Trước cứ ở trong tù, thời gian vụ việc lắng xuống cứu chú ấy ra.” Bộ mặt hiền lành của người đàn ông có vẻ rất lo lắng.


      “Vậy chẳng phải cứ để Chí Tín bị người ta chỉnh như thế sao? cả, cũng quá cẩn thận rồi, cho dù họ Mạc kia có gia thế thế nào thế lực ở Danh Tĩnh của chúng ta còn đủ xử lý hay sao?” Phạm Thanh Lợi cam lòng.


      “Được rồi! cần thêm nữa, chuyện này dừng ở đây, ai được tìm ở đài truyền hình kia để gây nữa, đều ra ngoài cả .”


      Phạm Thanh Lợi còn muốn nữa lại bị người kéo lại.


      Người nọ kéo Phạm Thanh Lợi ra ngoài khuyên : “ hai, cả vậy rồi cũng đừng ương ngạnh mà làm tiếp, dây dưa chuyện này nữa. ba cùng lắm chỉ ba năm năm là ra với em ta rồi nhưng nếu họ Mạc kia dễ chọc sao? Chẳng phải là có chuyện à?”


      Phạm Thanh Lợi cười lạnh tiếng: “Chú rất rộng lượng! Chú có biết bạn trai La Duyệt Kỳ là ai ko hả? Chính là Kim Đào thay thế vị trí chú trong lúc chú dưỡng thương đấy, vì người phụ nữ này còn đến sở của bọn náo loạn đấy.”


      Sắc mặt Loan Ninh lập tức trở nên hung ác: “Đúng là oan gia ngõ hẹp! hai, nếu vậy bằng chúng ta cùng sắp xếp kế hoạch cho chúng ném hết còn mống tiền vào rồi thôi nhé.”


      “Được đấy, chuyện này xong xuôi cả cũng thể gì được nữa. , tìm chỗ bàn bạc lại cho kỹ !”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19640 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :