1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Canh trèo tường


      Chương 31: Công chúa Miêu tộc động chân tình.

      Editor: Băng


      Người bình thường thấy bên trong miếu có người cũng tránh ?! Dù sao đây cũng là xâm phạm quyền riêng tư của nhau! Lưu Mật Nhi thầm suy tính.


      Nhưng ba người này lại khác biệt. ràng thấy bên trong miếu có người cũng lui ra chỗ khác. Chuyện này làm cho bọn người Phượng Cảnh Duệ khẽ nhíu mày. Nhưng bọn họ cũng lên tiếng, xuất môn tại ngoại (*ra khỏi nhà phải tùy thuộc vào bên ngoài) bọn họ để ý những thứ này!


      Mùi thơm của thức ăn càng ngày càng đậm hơn, ánh mắt của ba người nọ nằm nghỉ tam bên kia cũng ngừng quét qua.


      Nhóm người Lưu Mật Nhi vẫn phải là người thích nhiều chuyện, cũng có bỗng dưng thiện lương nên làm như thấy.


      "Đạt Mỗ, ta muốn ăn!" Nữ tử mặc đồ dị tộc mở miệng cầu, trong giọng có ý cho cự tuyệt.


      Nam nhân có tên Đạt Mỗ từ từ tiến lên, Lưu Mật Nhi yên lặng chờ đợi. Ngoài dự đoán của mọi người, bộ dáng của Đạt Mỗ mặc dù như hung thần ác sát, nhưng lại đứng trước mặt Lưu Mật Nhi đỏ mặt làm cho nàng muốn mỉm cười.


      Đạt Mỗ đỏ mặt mở miệng "Lương khô của chúng tôi dùng hết rồi, biết có thể hay ..." nhìn miếng thịt chín, nhịn được nuốt nước miếng.


      Hì hì.


      Lưu Mật Nhi nhịn được bật cười, nghĩ tới nam nhân thô tục lại có vể mặt xấu hổ như vậy.


      Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại: " cho!"


      Lời vừa dứt, nữ tử mặc trang phục dị tộc nhảy lên: "Ngươi dám!"


      Phượng Cảnh Duệ chỉ lười biếng nhếch lông mày lên, rảnh để ý!


      Nữ tử đó đột ngột chạy tới, hai tay chống nạnh chỉ vào Phượng Cảnh Duệ "To gan, ngươi dám cãi lời của bản công chúa!"


      Công chúa?!


      Lưu Mật nhi trợn to hai mắt, thiệt hay giả?!


      Môi Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lên, từ từ lặp lại " cho!"


      "Cho..."


      Lưu Mật Nhi và Phượng Cảnh Duệ đồng thời mở miệng.


      Phượng Cảnh Duệ đảo mắt nhìn Mật Nhi, nét mặt bất mãn nhìn nàng.


      Lưu Mật Nhi làm như thấy, từ từ đứng dậy "Có thể cho nương! Nhưng thể lấy ! nương mua !" Mặc dù co tiền, nhưng thời điểm có thể kiếm tiền nàng sao có thể cự tuyệt được.


      Nữ tử tất nhiên thuận ý. Bỗng xoay mặt nhìn Lưu Mật Nhi muốn nhưng lại . lâu sau, nàng từ từ xoay người "Đạt Lục, mang bạc ra!"


      Kiếm tiền đương nhiên tốt, Lưu Mật Nhi cúi đầu đưa tay về phía Phượng Cảnh Duệ.


      Phượng Cảnh Duệ bất mãn chu miệng, vẻ mặt cam lòng đặt thức ăn tay của nàng "Mật Nhi, ta nướng rất lâu!"


      "Dù sao cũng đều là ăn, vào bụng người nào phải đều giống nhau sao? Kiếm được tiền là tốt rồi!" Vừa nhận vừa đưa cho nữ tử "Cho nương! Bạc nhận hàng liền trao."


      Sau đó chuyện xảy ra ngoài dự đoán của mọi người.


      Lúc nữ tử nhận thức ăn đột nhiên nắm cánh tay Lưu Mật Nhi cười duyên. Tốc độ biến đổi sắc mặt nhanh đến mức hoàn toàn có thể so sánh với Phượng Cảnh Duệ.


      "Công tử, ngươi tên là gì?"


      Lưu Mật Nhi há hốc mồm nhìn qua nữ tử ôm cánh tay của mình, đáy lòng lạnh đến mức buồn nôn. dự cảm xấu ập vào lòng.


      Phượng Cảnh Duệ bỗng tách hai người ra, phòng bị nhìn nữ tử, nét mặt lo lắng "Làm cái gì đó?"


      Thấy Phượng Cảnh Duệ, trong nháy mắt nữ tử đó trợn to hai mắt "Mắc mớ gì tới ngươi! Cút ngay!"


      xong còn thò đầu ra nhìn Lưu Mật Nhi, bộ dáng thẹn thùng "Công tử... Ngươi..."


      Bộ dáng nữ tử thẹn thùng động lòng người khiến Lưu Mật Nhi rùng mình. Nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước cách xa nữ tử. Giao cho Phượng Cảnh Duệ xử lý.


      Phượng Cảnh Duệ vung ống tay áo lên, nữ tử bị chấn động chân nhích xa, may mắn Đạt Lực đỡ được trong nháy mắt nữ tử lắc mình ổn định cơ thể.


      Nữ tử bỗng nhiên trợn to hai mắt "Đạt Lực, Đạt Mỗ, ta muốn công tử kia!" Nàng dậm chân chỉ vào Lưu Mật Nhi.


      Mật Nhi hưởng thụ mỹ vị nghe vậy giật mình trợn to hai mắt, trở tay chỉ vào bản thân "Ta?"


      " sai, chính là ngươi! Ta muốn thành thân với ngươi, ta muốn sinh con cái với ngươi!" Nữ tử hất cằm lên .


      Trong nháy mắt Mật Nhi sững sờ!
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CANH TRÈO TƯỜNG

      CHƯƠNG 32: dối có người thương

      Editor: Băng


      "Vị công chúa điện hạ này, nương theo chúng tôi ba ngày, đủ chứ?!" Lưu Mật Nhi chịu nổi nhìn đám người của vị công chúa này.


      Nghe nàng tự giới thiệu nàng ta tên là Diệp Ly Tâm, công chua của Miêu Tộc mang theo hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ tới tham gia đại hội võ lâm tháng sau! Sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.


      Nhưng kể từ đêm đó nàng với Mật Nhi những lời hùng hồn như vậy cứ theo sau lưng bọn họ.


      Diệp Ly Tâm cong môi đỏ mọng lên, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ vui.


      "Ta muốn, ta muốn theo ngươi! Ta , ta muốn thành thân với ngươi, sinh con cái với ngươi!"


      Nữ nhân này đúng là thẳng thắn!


      Lưu Mật Nhi xoa xoa hàng lông mày "Ta thành thân với ngươi!" Đừng là sinh con nít. Nàng có thể có, nhưng là tự mình sinh!


      "Ta mặc kệ, ta là công chúa, ta muốn ngươi thế nào ngươi phải như thế đó!" Hai tay Diệp Ly Tâm chống nạnh .


      Lưu Mật Nhi xoay ngón giữa chỉ vào Phượng Cảnh Duệ đứng ở bên " nương nhìn ..... Mi thanh mục tú, vô cùng tuấn dật (*đẹp trai)! nương tại sao chọn ?!"


      "Mật Nhi" Phượng Cảnh Duệ kêu to.


      Vô Trần và Vô Ngân nhìn nhau đồng thời lui về phía sau bước cách xa vòng bão táp.


      Diệp Ly Tâm lại đưa đáp án là "Ta muốn 'Tiểu bạch kiểm' (*kiểu yếu đuối, thư sinh) Mẫu thân của ta , nam nhân có dáng dấp dễ nhìn đáng tin cậy."


      Lưu Mật Nhi im lặng. Nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ nương quả sai!


      Vừa sơ sẩy chút Diệp Ly Tâm ôm cánh tay của Mật Nhi "Lưu công tử, chàng có phải định bụng lấy ta rồi hay ?" Thuận tiện cọ xát vào y phục của nàng.


      Lưu Mật Nhi im lặng nhàng rút cánh tay của mình ra, đưa tay kéo Phượng Cảnh Duệ ngăn ở trước người mình.


      Diệp Ly Tâm thấy nàng vội vàng đuổi theo. Lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại.


      " cho phép theo chúng ta nữa!" Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn nàng.


      Diệp Ly Tâm trợn mắt "Ta càng muốn !"


      Phượng Cảnh Duệ làm mặt lạnh "Còn theo chúng ta nữa ta khách khí!" Bàn tay to của sờ lên hông, đột nhiên nắm nhuyễn kiếm trong tay.


      Đây là uy hiếp!


      Diệp Ly Tâm nhìn Phượng Cảnh Duệ, cắn răng nghiến lợi "Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta như vậy?"


      " chiêu giết chết ngươi, có phải có thể hay ?!" Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đặt nhuyễn kiếm ở cổ của Diệp Ly Tâm. Mặt đầy sát khí mở miệng.


      Đạt Lực, Đạt Mỗ hai người muốn tiến lên Phượng Cảnh Duệ vung ống tay áo lên. Trong nháy mắt Vô Trần gia nhập, hai người nhanh chóng bị điểm huyệt đạo thể nhúc nhích.


      Lưu Mật Nhi thấy thế tức giận mở miệng "Phượng Cảnh Duệ, đủ rồi! Dọa đứa như vậy ngươi làm sao ăn với phụ mẫu của người ta?"


      Phượng Cảnh Duệ quay đầu cười, từ từ thu hồi nhuyễn kiếm, "tách" tiếng đặt kiếm trở về bên hông, lấy lòng "Mật Nhi, người ta chỉ giỡn với nương này chút mà thôi!"


      Lưu Mật Nhi cười "Tốt nhất là như vậy!"


      Phượng Cảnh Duệ gật đầu "Đương nhiên là như vậy!"


      Lưu Mật Nhi để ý tới , ngược lại nhìn Diệp Ly Tâm "Diệp nương, nương đừng theo chúng tôi nữa."


      Diệp Ly Tâm vui "Ta muốn! Ta muốn theo ngươi!"


      Lưu Mật Nhi "Ta thành thân với nương!"


      Diệp Ly Tâm tự tin "Ngươi nhất định !"


      Lưu Mật Nhi lắc đầu cười khổ "Ta !" Nữ và nữ thành thân? Cổ đại khác đại sao?


      Diệp Ly Tâm tức giận "Ngươi nhất định thành thân!"


      Lưu Mật Nhi kiên trì "Ta thành thân với nương!"


      Diệp Ly Tâm "Ngươi....." Nàng nhíu mày, chần chừ dang hai tay ra, giơ tay lướt qua trước mắt Lưu Mật Nhi. Chợt nhếch môi cười "Ngươi nhất định cần ta theo ngươi!"


      Nét mặt Lưu Mật Nhi chấn động hoảng hốt, chợt lắc đầu lạnh nhạt "Ngươi làm gì với ta?"


      Chỉ thấy Diệp Ly Tâm vừa muốn há mồm, lập tức phát chướng đánh tới, đợi nàng phản ứng. Ngực bị chưởng, trong nháy mắt cả người bay ra ngoài. Rơi vào nới cách Lưu Mật Nhi ba bước đất. Lập tức phun ra ngụm máu đỏ tươi.


      Lưu Mật Nhi kinh ngạc. Trước mắt chợt lóe, Phượng Cảnh Duệ hơi thu lại mày kiếm, cặp mắt lạnh lùng, quanh thân tản ra sát khí khiếp người nhìn Diệp Ly Tâm.


      Phượng Cảnh Duệ cầm trường kiếm trong tay, lãnh đạm : "Đưa thuốc giải ra đây!"
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: dối có người thương

      Editor: Băng

      “Vị công chú điện hạ này, nương theo chúng tôi ba ngày, đủ chứ?!” Lưu Mật Nhi chịu nổi nhìn đám người của vị công chúa này.

      Nghe nàng tự giới thiệu nàng ta tên là Diệp Ly Tâm, công chúa của Miêu tộc mang theo hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ tới tham gia đại hội võ lâm tháng sau! Sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.

      Nhưng kể từ đêm đó nàng với Mật Nhi những lời hung hồn như vậy cứ theo sau lưng bọn họ.

      Diệp Ly Tâm cong môi đỏ mọng lên, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ vui.

      “Ta muốn, ta muốn theo ngươi! Ta , ta muốn thành thân với ngươi sinh con cái với ngươi!”

      Nữ nhân này đúng là thẳng thắn!

      Lưu Mật Nhi xoa xoa hàng long mày “Ta thành thân với ngươi!” Đừng là sinh con nít. Nàng có thể có, nhưng là tự mình sinh!

      “Ta mặc kệ, ta là công chua, ta muốn ngươi thế nào ngươi phải như thế đó!” Hai tay Diệp Ly Tâm chống nạnh .

      Lưu Mật Nhi xoay ngón giữa chỉ vào Phượng Cảnh Duệ đứng ở bên. “ nương nhìn ……Mi thanh mục tú, vô cùng tuấn dật (đẹp trai)! nương tại sao chọn ?!”

      “Mật Nhi” Phượng Cảnh Duệ kêu to.

      Vô Trần và Vô Ngân nhìn nhau đồng thời lui về phía sau bước cách xa vòng bão táp.

      Diệp Ly Tâm lại đưa đáp án là “Ta muốn ‘Tiểu bạch kiểm’ (kiểu yếu đuối, thư sinh). Mẫu thân ta , nam nhân có dáng dấp dễ nhìn đáng tin cậy.”

      Lưu Mật Nhi im lặng. Nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ nương quả sai!

      Vừa sơ sẩy chút Diệp Ly Tâm ôm cánh tay của Mật Nhi “Lưu công tử, chàng có phải định bụng lấy ta rồi hay ?” Thuận tiện cọ xát vào y phục của nàng.

      Lưu Mật Nhi im lặng nhàng rút cánh tay của mình ra, đưa tay kéo Phượng Cảnh Duệ ngăn ở trước người mình.

      DIệp Ly Tâm thấy nàng vội vàng đuổi theo. Lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại.

      cho phép theo chúng ta nữa!” Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn nàng.

      Diệp Ly Tâm trợn mắt “Ta càng muốn !”

      Phượng Cảnh Duệ làm mặt lạnh “Còn theo chúng ta nữa ta khách khí!” Bàn tay to của sờ lên hông, đột nhiên nắm nhuyễn kiếm trong tay.

      Đây là uy hiếp!

      Diệp Ly Tâm nhìn Phượng Cảnh Duệ, cắn răng nghiến lợi :”Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta như vậy?”

      chiêu giết chết ngươi, có phải có thể hay ?!” Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đặt nhuyễn kiếm ở cổ của Diệp Ly Tâm. Mặt đầy sát khí mở miệng.

      Đạt Lực, Đạt Mỗ hai người muốn tiến lên Phượng Cảnh Duệ vung ống tay áo lên. Trong nháy mắt Vô Trần gia nhập, hai người nhanh chóng bị điểm huyệt đạo thể nhúc nhích.

      Lưu Mật Nhi thấy thế tức giận mở miệng “Phượng Cảnh Duệ, đủ rồi! Dọa đứa như vậy thi ngươi làm sao ăn với phụ mẫu của người ta?”

      PHượng Cảnh Duệ quay đầu cười, từ từ thu hồi nhuyễn kiếm, ‘tách’ tiếng đặt kiếm trở về bên hông, lấy lòng “Mật Nhi, người ta chỉ giỡn với nương này chút mà thôi!”

      Lưu Mật Nhi cười “Tốt nhất là như vậy!”

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu “Đương nhiên là như vậy!”

      Lưu Mật Nhi để ý tới , ngược lại nhìn Diệp Ly Tâm “Diệp nương, nương đừng theo chúng tôi nữa.”

      Diệp Ly Tâm vui “Ta muốn! Ta muốn theo ngươi!”

      Lưu Mật Nhi “Ta thành thân với nương!”

      Diệp Ly Tâm tự tin “Ngươi nhất định !”

      Lưu Mật Nhi lắc đầu cười khổ “Ta !” Nữ vã nữ thành thân? Cổ đại khác đại sao?

      Diệp Ly Tâm tức giận “Ngươi nhất định thành thân!”

      Lưu Mật Nhi kiên trì “Ta thành thân với nương !”

      Diệp Ly Tâm “Ngươi…….” Nàng nhíu mày, chần chừ dang hai tay ra, giơ tay lướt qua trước mắt Lưu Mật Nhi. Chợt nhếch môi cười “Ngươi nhất định cần ta theo ngươi”

      Nét mặt Lưu Mật Nhi chấn động hoảng hốt, chợt lắc đầu lạnh nhạt “Ngươi làm gì với ta?”

      Chỉ thấy Diệp Ly Tâm vừa muốn há mồm, lập tức phát chưởng đánh tới, đợi nàng phản ứng. Ngực bị chưởng, trong nháy mắt cả người bay ra ngoài. Rơi vào nơi cách Lưu Mật Nhi ba bước mặt đất. Lập tức phun ra ngụm máu tươi.

      Lưu Mật Nhi kinh ngạc. Trước mắt chợt lóe, Phượng Cảnh Duệ hơi thu lại kiếm , cặp mắt lạnh lùng , quanh thân tản ra sát khí khiếp người nhìn Diệp Ly Tâm.

      Phượng Cảnh Duệ cầm trường kiếm tay, lãnh đạm : ‘Đưa thuốc giải ra đây!”
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      Phong nguyet thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Tiểu gia vô lại ghen

      Editor: Băng

      Diệp Ly Tâm sợ hãi nhìn Phượng Cảnh Duệ đứng cầm kiếm, nàng buồn bực ho tiếng “Ngươi dám làm ta bị thương?” Ở Miêu Cương, từ xưa tới nay chưa từng có aii dám đối xử với nàng như vậy.

      Phượng Cảnh Duệ trầm nhếch môi, mắt lạnh : “Có gì mà dám?” Cổ tay xoay , lạnh lùng “Đưa hay đưa?”

      Diệp Ly Tâm tức giận đưa!”

      “Vậy ta giết ngươi!” Phượng Cảnh Duệ tức giận.

      Thấy Phượng Cảnh Duệ nổi giận, Lưu Mật Nhi ngăn lại “Phượng Cảnh Duệ!”

      “Tránh ra!” Phượng Cảnh Duệ cau mày.

      Lưu Mật Nhi trừng mắt “Đây là chuyện của ta, có quan hệ với ngươi!”

      Phượng Cảnh Duệ làm mặt đáng thương, “Mật Nhi!”

      “Cái gì? Ta sai! Ngươi mặc kệ ta!” Lưu Mật Nhi quay đầu từ từ tới trước mặt của Diệp Lyy Tâm, đỡ nàng ta lên rồi quan tâm hỏi “Diệp nương, nương sao chớ?”

      Nâng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, Diệp Ly Tâm cười tươi “Lưu công tử, công tử đau lòng vì ta?”

      Lưu Mật Nhi ngạc nhiên. Vị công chúa Miêu tộc này là…….thẳng thắn, đáng ! Nàng dịu dàng cười “Xem ra nương sao!”

      Diệp Ly Tâm kêu to “Ta có. Ta có! Công tử quan tâm ta, lo lắng cho ta!”

      Lưu Mật Nhi mở ra tay “Thuốc giải cho ta!”

      Diệp Ly Tam nhìn lòng bàn tay trắng nõn của Mật Nhi, mím môi sờ sờ ở người, lấy ra viên thuốc tròn đặt vào bàn tay của nàng “Vâng!”

      Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn nhìn rồi từ từ cười “Cám ơn!”

      Trong nháy mắt mặt của Diệp Ly Tâm đỏ ửng. NHìn Mật Nhi mà tòa thân lạnh run.

      Nắm thuốc trong tay, Mật Nhi nhíu mày “ cần phải cực khổ!”

      cực khổ, mau ăn!” Phượng Cảnh Duệ đoạt lấy thuốc trong tay của nàng, nhét vào trong miệng Mật Nhi.

      Lưu Mật Nhi hiểu nhìn “Ngươi sợ nàng cho ta độc dược?”

      sợ!” Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ biểu lộ gì .

      Người này làm sao vậy? Lưu Mật Nhi nhìn về phía hai người Vô Trần và Vô Ngân. Giữ tay của Phương Cảnh Duệ “Ngươi khó chịu?”

      Phượng Cảnh Duệ liếc nàng “Ta rất tốt!”

      Lưu Mật Nhi “ Vậy sao ngươi lại mất hứng như vậy?”

      Phương Cảnh Duệ “Ta nào có?”

      “Ngươi hỏi bọn họ . Ngươi có mất hứng hay ?” Lưu Mật Nhi chỉ vào Vô Trần và Vô Ngân hỏi.

      Phượng Cảnh Duệ lập tức quay đầu, nhìn hai người.

      Vô Trần và Vô Ngân nhanh nhẹn lắc đầu, đồng thanh “Thuộc hạ có!”

      Phượng Cảnh Duệ hơi mím môi, quay đầu nhìn Lưu Mật Nhi “Bọn họ có!”

      Lưu Mật Nhi ngượng ngùng cười “Tùy ngươi, thích tức giận!” Hất tay của ra.

      Phượng Cảnh Duệ đuổi theo “Mật Nhi, ta có tức giận!”

      “Ta quản ngươi tức giận hay tức giận!” Lưu Mật Nhi nhìn Đạt Lực, Đạt Mỗ vẫn nhúc nhích, “Ngươi còn giải huyệt cho người ta!”

      Phượng Cảnh Duệ khẽ phất tay, Vô Trần tiến lên giải huyệt đạo của hai người ra. Hai người nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh DIệp Ly Tâm.

      Đoàn người cứ trước sau như vậy, bảy người vào khách điếm chia làm hai bàn. Vừa ngồi xuống, lúc Vô Ngân chia đũa giọng cho Lưu Mật Nhi biết.

      “Lão gia là ghen tỵ ngươi có quan hệ với Diệp nương đó!” theo chủ tử lâu như vậy, nàng chỉ nhìn qua có thể thấy .

      Lão gia đơn giản chỉ là ghen tỵ Mật Nhi nương có thể cần tốn nhiều sức tìm được thuốc giải, để cho chủ tử cảm thấy bản thân vô dụng. Dĩ nhiên chỉ là ghen tỵ mà thôi!

      Động tác của Lưu Mật Nhi hơi ngừng lại. Liếc mắt nhìn Vô Ngân khó hiểu, ý tứ của nàng ta! Bỗng mắt nàng sáng lên “ thích Diệp Ly Tâm?”

      Vô Ngân nghe vậy, giật mình. Lặng yên! Nàng cuối cùng vì sao biết sao chủ tử thích nàng ta rồi. Nàng ta và chủ tử, hoàn toàn giống nhau.

      Lưu Mật Nhi vừa định tiếp, DIệp Ly Tâm tiến lên trước “Lưu công tử, công tử thích ăn cái gì, công tử chọn !”

      “Cám ơn!” Lưu Mật Nhi nhe răng cười.

      “Đừng khách khí…….Ngươi làm gì thê?” Diệp Ly Tâm nhưng vì giữa hai người đột nhiên xuất cái đầu nên dừng lại.

      Nhìn bên ngoài Phượng Cảnh Duệ cười nhưng trong lòng cười, cầm cổ áo của DIệp Ly Tâm thuận tay ném cái. Sau vỗ vỗ tay “ cần chấm mút người của ta!”

      Diệp Ly Tâm xù lông “Cái gì là người của ngươi? Lưu công tử là tướng công tương lại của ta!”

      Phượng Cảnh Duej hừ hừ “Tướng công tương lai? Đó là người của ta!”

      ‘Phốc’ Mật Nhi phun ngụm nước trà lên mặt của Phượng Cảnh Duệ.

      “Ai là người của ngươi!”
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Sát thủ cũng cần phải treo đầu dê

      Editor: Băng

      “Ai là người của ngươi?!” Lưu Mật Nhi giận dữ đập bàn. Diệp Ly Tâm lập tức đồng ý hùa theo.

      “Đúng vậy, đúng! Ai là người của ngươi? Cùng lắm bản công chúa chuộc Lưu công tử là được!” Diệp Ly Tâm vỗ ngực phách lối.

      Phượng Cảnh Duệ hừ mạnh tiếng. Đoạt lại Lưu Mật Nhi ngửa đầu đặtc hén nước lên môi nàng.

      Lưu Mật NHi trừng mắt căm tức nhìn.

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, khiêu khích mở miệng “Thế nào?”

      Lưu Mật Nhi : “…….. có việc gì!”

      “Hừ!”

      Đứa này ngây thơ! Đây là chuyện Lưu Mật Nhi tổng kết ra. Đồng thời cũng an ủi mình, cần gì tranh đua với đứa cơ chứ!

      Phát ánh mắt Mật Nhi nhìn , Phượng Cảnh Duệ bất mãn.

      “Ngươi dùng ánh mắt đó là sao?”

      Lưu Mật Nhi nhún vai, chỉ cười ! Đứa bé luôn hiếu kỳ thế này.

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mà, vừa muốn mở miệng cổ tay rung lên, tay vốn nắm chén nước rơi ra ngoài. Cách chỗ bọn họ xa có mấy người rút đao chém tới.

      Hừ lạnh tiếng, đợi Phượng Cảnh Duệ động thủ, Vô Trần bắt đầu chiến đấu, trong lúc Vô Trần và những người đó đánh đến, mức long trời lở đất.

      Cái gọi là quả đấm địch lại bốn tay, dần dần Vô Trần cũng thua trận, Phượng Cảnh Duệ đột nhiên rút kiếm gia nhập trận chiến.

      Mắt Lưu Mật Nhi chớp nhìn tình huống trận đấu, mặc dù nàng biết võ, nhưng cũng nhìn ra những người này và những người lần trước đấu với Phượng Cảnh Duệ khác nhau, lần này bọn họ hình như lợi hại hơn nhiều.

      Nhưng……..ánh mắt nàng liếc nhìn cánh tay sát thủ, vẫn là Thanh Y (tên nhóm sát thủ) nhưng nàng cảm giác có gì đó khác.

      Chợt Diệp Ly Tâm tiến lại, giọng với Mật NHi “ ngờ, sát thủ Đường cũng làm những thứ treo đầu dê bán thịt chó như thế này.”

      Lưu Mật Nhi cẳng thẳng “Có ý tứ gì?”

      Vô Ngân ngăn ở trước mặt của Mật Nhi giọng “Những người này phải Thanh Y!”

      Bây giờ Phượng Cảnh Duệ dường như cũng phát , ánh mắt lạnh lùng, sờ nhuyễn kiếm bên hông, khách khí nữa. Giơ tay đẩy ống tay áo sát thủ ra, quả nhiên phải Thanh Y.

      “Sát thủ Đường cũng chơi trò hề này sao!”

      Sát thủ lướt qua ống tay áo, sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Nếu như phải là nhiệm vụ này kết thúc thành, bọn họ cũng làm ra chuyện như vậy! Ai bảo Phượng Cảnh Duệ chết. Đường chủ phái thuộc hạ tốt nên bọn họ chỉ có thể làm như vậy.

      Cắn răng quyết định để ý tới lời của Phượng Cảnh Duệ, sát thủ gia đao lên.

      Lưu Mật Nhi cau mày nhìn Phượng Cảnh Duệ, hai tay tự chủ nắm thành quyền. Đôi mắt lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Ngay từ lúc biết phải là Thanh Y, trừ Diệp Ly Tâm ở ngoài Vô Ngân, Đạt Lực và Đạt Mỗ cũng gia nhập.

      Dường như phát có thể dùng nàng để uy hiếp, sát thủ nhào tới. Vô Ngân tiến lên ngăn lại, rốt cuộc vẫn chiếu cố hết được.

      Sau khi Lưu Mật Nhi thoát khỏi nhát kiếm nguy hiểm, dưới chân bị chặt thành những khối gỗ lộn xộn. Nàng cẩn thận giẫm phải, té xuống.

      ‘Á’ tiếng, Lưu Mật Nhi xoa mắt cá chân của mình, cẩn thận hoạt động cơ thể. Tình huống như thế, giúp được gì tối thiểu cũng nên liên lụy.

      Phượng Cảnh Duệ liếc mắt nhìn nàng cái, lấy đà nhảy tới bên cạnh nàng, ôm ngang hông nàng rồi đem Mật Nhi lên xà nhà “Ngồi ở chỗ này đừng động đậy!”

      Cẩn thận ôm mắt cá chân của mình, Lưu Mật Nhi gật đầu, khiếp sợ nuốt nước miếng, là cao!

      Xác định Lưu Mật Nhi có nguy hiểm nữa, lúc này Phượng Cảnh Duệ mới phi thân xuống dưới. Đánh mấy hiệp, sát thủ Đường áo lam dần dần ngã xuống, trừ Phượng Cảnh Duệ, những người khác ít nhiều gì cũng có vết thương. Lưu Mật Nhi nhớ tới Diệp Ly Tâm. Vừa ngẩng đầu thấy nàng đàn ở chỗ khác xà nhà phất tay với nàng.

      Lưu Mật Nhi lặng lẽ thở hơi. Xem ra, hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ chăm sóc nàng rất tốt.
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :