1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê (update C61) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 54.1: Nghi thức hủy bỏ
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, gần như vô ý thức đưa tay túm lấy mấy tấm ảnh kia, lật xem từng tấm .

      Tống Kỳ thấy chăm chú xem thở dài nhõm, đứng bên : “Tuyên Tuyên, ngày đó ở núi nhìn thấy em và Đỗ Mộ Ngôn cùng chỗ, biết thể chờ thêm được nữa. ngờ hai người vừa về thành phố đính hôn. Tuyên Tuyên, biết làm sai chuyện thể tha thứ, nhưng thể mặc kệ đứng nhìn em bước vào hố lửa được.”

      Tần Tuyên Tuyên gần như nghe lọt tai bất kỳ lời nào của Tống Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, lật xem kỹ từng tấm .

      Ảnh chụp đó gần như là trải dài từ lần đầu tiên gặp mặt Đỗ Mộ Ngôn đến khi nằm viện mới thôi. Theo nội dung trong ảnh, thấy được Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn khác. luôn luôn theo dõi , ngay cả lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là vở kịch được dàn xếp tốt. Mà việc và Tống Kỳ chia tay, cũng do tay tạo thành. thấy được ảnh chụp của Lý trợ lý tiếp xúc với Ngũ Mộng Lam, thấy ảnh chụp Đỗ Mộ Ngôn đứng với Hoàng tiểu thư; cũng thấy được vẻ mặt u lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tống Kỳ. luôn luôn dối, từ lúc hai người còn chưa gặp nhau mưu sắp xếp và Tống Kỳ.

      Tần Tuyên Tuyên cảm thấy lòng loạn thành mớ, trong chốc lát là tức giận với hành động của Đỗ Mộ Ngôn, trong chốc lát lại là tình càng lúc càng tăng thêm của dành cho . nhớ tới lần phát ra Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp máy theo dõi trong phòng làm việc từng hỏi Đỗ Mộ Ngôn, thề son sắt rằng chuyện Tống Kỳ đều phải do sắp xếp. Khi đó nghĩ hoàn toàn thẳng thắn với , ngờ vẫn lừa .

      Những lời với , cuối cùng có bao nhiêu phần là ?

      Tần Tuyên Tuyên hạ tầm mắt, thở dốc, hốc mắt nóng lên. biết bản thân Đỗ Mộ Ngôn, rất rất , cho nên sau khi biết lừa gạt nhiều chuyện quan trọng như vậy căn bản thể chịu nổi. ngờ, người đàn ông thích lại là kẻ ti tiện, từ thủ đoạn đến vậy. làm sao có thể hãm hại Tống Kỳ như vậy chứ?

      “Tuyên Tuyên, thấy được những thứ này, em còn muốn gả cho hay sao?” Giọng của Tống Kỳ dần dần chui vào tai Tần Tuyên Tuyên.

      bỗng ngẩng đầu nhìn , đáy mắt là mảnh mờ mịt.

      A, đúng rồi, chỉ lát nữa thôi là lễ đính hôn của và Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu, đến lúc đó nhận chiếc nhẫn trao, chính thức trở thành vị hôn thê của .

      Đỗ Mộ Ngôn, nhưng bây giờ cũng sợ Đỗ Mộ Ngôn đáng sợ như vậy, làm những chuyện như thế vượt qua mấu chốt đạo đức của rồi. có thể miễn cưỡng tha thứ dùng danh nghĩa tình để sắp đặt máy theo dõi kiểm soát , nhưng thể chấp nhận được chuyện vì cái gọi là vừa gặp mà làm tổn thương người khác. Trong cuộc chiến truy đuổi này, người vô tội nhất chính là Tống Kỳ.

      Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên nhìn Tống Kỳ mang theo áy náy. Tống Kỳ dù quán bar lấy rượu giải sầu nếu phải Hoàng tiểu thư kia bỏ thuốc, sao có thể phát sinh những chuyện đó với ta? Tống Kỳ luôn là người chính trực, làm việc rất có chừng mực. Mà sau này chọc tới mấy tên côn đồ bị ép rời khỏi thành phố này sợ rằng cũng là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp rồi? Chỉ có Tống Kỳ rời khỏi thành phố này mới đến dây dưa với nữa, Đỗ Mộ Ngôn mới có thể hoàn toàn yên tâm đúng ?

      “Tống Kỳ… rất xin lỗi, tôi vẫn… vẫn luôn trách nhầm .” Tần Tuyên Tuyên chua xót . Thế mà khi đó nghĩ rằng mọi biểu của Tống Kỳ đều là giả, những lời đó làm Tống Kỳ tổn thương sâu đậm rồi?

      “Tuyên Tuyên, trách em, đây đều là lỗi của Đỗ Mộ Ngôn. Người đàn ông đó lời dối rất nhiều, rất gian trá, em lại quá đơn thuần, bị lừa cũng phải là lỗi của em.” Tống Kỳ , “Tuyên Tuyên, chúng ta rời khỏi nơi này !”

      Mặt Tần Tuyên Tuyên lên tia do dự.

      Nếu là thời điểm sớm hơn, chưa thích Đỗ Mộ Ngôn đến vậy, bây giờ nhất định chút do dự. Nhưng vì sao lại ở lúc thích đến thế, sắp trở thành vị hôn thê của lại biết được chứ?

      “Tuyên Tuyên!” Nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ chần chừ của Tần Tuyên Tuyên, Tống Kỳ vội la lên: “Tuyên Tuyên, bây giờ có thể sắp xếp chúng ta như vậy, tương lai biết còn làm ra những gì nữa. Em muốn gả cho kẻ ti bỉ vô sỉ như thế hay sao?”

      Tần Tuyên Tuyên hơi nhếch môi. Ba luôn , người chồng tương lai của cần những thứ khác, chỉ cần có nhân phẩm tốt là được. kẻ đến đạo đức cơ bản nhất cũng còn gì đến ý thức trách nhiệm với gia đình chứ?

      “Tôi thể như vậy.” Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kỳ.

      “Tuyên Tuyên, em…”

      Tần Tuyên Tuyên cắt ngang lời , “Tôi muốn với mọi người, lễ đính hôn này phải hủy bỏ.”

      “Tuyên Tuyên…” Mặt Tống Kỳ lên vui mừng.

      “Tần tiểu thư, đến giờ… là ai?”

      Lúc này, người trang điểm đẩy cửa vào, nhìn thấy trong phòng có thêm người vô cùng kinh ngạc và đề phòng.

      “Tôi biết, chúng ta thôi.” Tần Tuyên Tuyên đợi Tống Kỳ mở miệng hướng ra phía ngoài mà .

      Người trang điểm mơ hồ liếc mắt nhìn Tống Kỳ cái, cũng hỏi thêm gì nữa, theo Tần Tuyên Tuyên ra ngoài.

      Lúc Tần Tuyên Tuyên vào đại sảnh tổ chức lễ đính hôn, Đỗ Mộ Ngôn lập tức phóng tầm mắt đến. quá vui mừng nên xem thích hợp của Tần Tuyên Tuyên lúc này.

      Tần Tuyên Tuyên chậm rãi về phía trung ương đại sảnh, nhưng liếc mắt nhìn lại Đỗ Mộ Ngôn mà hướng về cách vị khách mời, cúi đầu xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, làm mọi người mất công đến đây, buổi lễ đính hôn hôm nay bị hủy bỏ.”

      vui sướng và những lời chúc phúc của mọi người vì lời của mà khựng lại, theo bản năng nhìn về người còn lại. Toàn đại sảnh yên lặng đến đáng sợ, ngay cả ban nhạc chúc mừng cũng ngừng lại.

      Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên, muốn bắt lấy tay , “Tuyên Tuyên, em đùa cái gì vậy…”

      né tránh tay , cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn .

      “Đỗ Mộ Ngôn, tôi biết cả rồi.” từng chữ .

      Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn khẽ biến đổi, tầm mắt bỗng bắn thẳng về phía Tống Kỳ ở cửa vào đại sảnh, dáng vẻ trấn định vừa rồi bỗng trở nên kinh hoảng. Tống Kỳ bị đuổi khỏi thành phố này từ lâu, hơn nữa Tuyên Tuyên lại sắp thành vị hôn thê của , thế mà lại sơ sót như thế, để Tống Kỳ về thành phố tìm đến cửa! Cuối cùng Tống Kỳ gì với Tuyên Tuyên, là mực phủ nhận với sao? Tuyên Tuyên tin Tống Kỳ, vậy chắc chắn đưa ra được bằng chứng. Nhưng vì sao, vì sao Tống Kỳ… là Lại Hưng?

      Nghĩ đến Lại Hưng từng có những chứng cứ này, sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn bỗng sầm xuống, sâu trong đáy lòng là khủng hoảng chưa từng có bắt đầu lan tràn. chưa bao giờ có giây phút nào nhận thức ràng đến thế này rằng Tuyên Tuyên dần dần rời khỏi .

      “Tuyên Tuyên, cuối cùng con sao thế?” Tần Quốc Đống và Đường Vi là cha mẹ Tần Tuyên Tuyên, nghe được con mình như thế vội đến hỏi.

      Tần Tuyên Tuyên áy náy nhìn hai ông bà, chỉ : “Ba mẹ, phải con xúc động mà quyết định thế này. Sau khi về con nhất định giải thích với ba mẹ, nhưng mà tại, con chỉ hy vọng ba mẹ có thể tôn trọng ủng hộ quyết định của con.”

      Tần Quốc Đống và Đường Vi liếc nhau, thở dài tiếng hỏi thêm gì nữa. Hai người thấy nghiêm túc chưa bao giờ có trong đáy mắt Tần Tuyên Tuyên, cho đến giờ hai người đều luôn luôn tin tưởng con , dĩ nhiên làm trái lời .

      “Rất xin lỗi các vị.” Tần Tuyên Tuyên nhìn Đỗ Mộ Ngôn nữa, tầm mắt chuyển về hướng mọi người vẫn ngẩn ra, cúi người sâu, “Mời mọi người trở về thôi.”

      xong, Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía Tần Quốc Đống và Đường Vi : “Ba mẹ, xin lỗi ba mẹ. Con về trước đây, tối nay con nhất định giải thích ràng với ba mẹ.”

      xoay người ra ngoài, liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn thêm lần nào nữa.

      Tần Quốc Đống cau mày, nhìn Đỗ Mộ Ngôn sửng sốt, mặt lộ ra xin lỗi, “Tiểu Đỗ, Tuyên Tuyên con bé…”

      Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên hoàn hồn, đợi Tần Quốc Đống thêm gì nữa, liền chạy đuổi theo. vừa đuổi theo ra đến bên ngoài đại sảnh liền thấy Tần Tuyên Tuyên sóng vai với Tống Kỳ cùng hướng về bên ngoài mà .

      Lòng đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng chạy tới chặn Tần Tuyên Tuyên lại.

      “Tuyên Tuyên, em đừng !” Đỗ Mộ Ngôn .

      Vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên đờ đẫn nhìn , “ còn muốn lừa tôi thế nào nữa?”

      Đỗ Mộ Ngôn còn chưa mở miệng, Tống Kỳ ở bên cạnh ném túi tài liệu cho , lạnh lùng : “Đỗ Mộ Ngôn, chuyện làm, Tuyên Tuyên biết cả rồi.”

      Đỗ Mộ Ngôn dùng hai bàn tay run rẩy mở túi lấy ra những tấm ảnh chụp, chỉ nhìn hai tấm rồi cần xem thêm nữa. hít hơi sâu, cố sức bình phục lại cảm xúc kinh hoàng của mình. xác định, ảnh chụp này là từ chỗ Lại Hưng mà ra. Nhưng vì sao? Những thứ mà Lại Hưng lấy được từ chỗ chưa đủ nhiều ư? Cuối cùng Tống Kỳ cho Lại Hưng điều kiện gì mà ta lại bán đứng ?

      còn có gì để ?” Tần Tuyên Tuyên nghiêm nghị hỏi. ràng bày ra trước mắt, cũng biết vì sao còn muốn hỏi như vậy. Chẳng lẽ còn ngây thơ gì vọng điều gì ư? Chẳng lẽ vẫn chuẩn bị cho Đỗ Mộ Ngôn cơ hội để lừa dối ư?

      “Tuyên Tuyên, em. Em có biết rằng em còn hơn cả mạng sống của mình.” Đỗ Mộ Ngôn giải thích gì cả, tất cả đều là , dù có giải thích thế nào cũng là vô dụng, bằng đả động Tuyên Tuyên từ phương diện khác. rất may mắn là bản thân có đủ thời gian để , biết bây giờ người , chỉ hy vọng tình của dành cho vượt qua sai lầm phạm phải này.

      Lòng Tần Tuyên Tuyên khẽ động, kìm lòng được mà lùi về sau nửa bước.

      biết… dĩ nhiên là biết Đỗ Mộ Ngôn đến thế nào! Nhưng nếu lấy cớ có thể được tha thứ hết sao? Vậy Tống Kỳ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tất cả những thương tổn, những oan ức mà phải chịu đều đáng giá sao?

      Tần Tuyên Tuyên hơi chuyển tầm mắt, chịu nhận lời Đỗ Mộ Ngôn nhưng cuối cùng vẫn nhịn được mà đỏ bừng hai mắt.

      “Đó căn bản phải là , đó là dục vọng chiếm giữ biến thái!” Tống Kỳ che trước mặt Tần Tuyên Tuyên, lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, “Đừng dùng suy nghĩ dơ bẩn của mày làm bẩn từ này!”

      Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng u nhìn Tống Kỳ: “Mày cút ngay!”

      “Tao cho mày cơ hội làm tổn thương Tuyên Tuyên!” Tống Kỳ đối chọi gay gắt.

      “Tao vĩnh viễn làm Tuyên Tuyên tổn thương.” Đỗ Mộ Ngôn nặng nề , “Lặp lại lần, mày cút ngay cho tao. Đây là chuyện giữa tao và Tuyên Tuyên, chẳng có quan hệ gì với mày cả.”

      Dĩ nhiên là Tống Kỳ tránh ra, “Cho tới giờ mày luôn làm tổn thương Tuyên Tuyên! Đừng tưởng rằng những tội lỗi mày làm ra có thể vĩnh viễn che dấu, ai biết được!”

      Tống Kỳ như ám chỉ cái gì, Đỗ Mộ Ngôn lại chỉ dữ tợn nhìn ta, hận thể chém ta ra làm 8 mảnh.

      Quả nhiên vẫn làm sai rồi sao? Ngay từ đầu nên cho người giết quách Tống Kỳ cho xong đúng ? Nếu cũng chẳng có tình trạng thế này. Chỉ thiếu chút nữa, Tuyên Tuyên thành vị hôn thê của , nhưng chỉ chút như thế, lại thành gần trong gang tấc mà cách xa biển trời.
      @Ishtar ui Update dùm ta vs, chương này dài quá nên ta cắt thành 2 post, ta làm phần sau :th_19::th_19::th_19:
      Last edited: 5/1/15
      lêthanh9009, heomaz, minmapmap250521 others thích bài này.

    2. Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸

      Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸 Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      226
      HỐ HỐ hôm qua ko thấy,hôm nay làm phát 2 chương luôn iu OrchidsPham nhất:yoyo51:
      OrchidsPham thích bài này.

    3. yunaxhdp

      yunaxhdp Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      tiu a Đỗ r, kiu z ko bit a sống nổi ko ta
      OrchidsPhamyuna thích bài này.

    4. yuna

      yuna Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      168
      chi cần c si ngĩ lại mọi chiện a làm là vì c ổn thui
      yunaxhdpOrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 54.2 : Nghi thức hủy bỏ
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhiên chuyển hướng về Tần Tuyên Tuyên, thấy cúi đầu, hai tay nắm chặt trước người, có thể nhìn ra, rất đau khổ, mà đau khổ này đều do tên Tống Kỳ trước mặt tạo nên! Nếu ta xuất tốt rồi, nếu ta biến mất Tuyên Tuyên biết được , ấy đau khổ như vậy!

      Bàn tay ở cạnh người bống siết chặt, Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên tung ra cú đấm, hung hăng đấm thẳng vào mặt Tống Kỳ.

      Tần Tuyên Tuyên ngờ Đỗ Mộ Ngôn ra tay đánh người, ngẩn ngơ, đến tận khi đá cước vào bụng Tống Kỳ ngã dưới đất lập tức xông lên bắt lấy cánh tay Đỗ Mộ Ngôn, cho tiếp tục làm tổn thương Tống Kỳ, “ làm gì!”

      Cảm xúc buộc chặt bởi vì Tần Tuyên Tuyên tới gần mà hòa hoãn lại, Đỗ Mộ Ngôn tiếp tục đánh Tống Kỳ nữa, sợ làm đau . sao có thể nỡ làm đau chứ? là nữ thần của , là ý nghĩa sống lại của , nếu làm đau, vĩnh viễn tha thứ cho chính mình!

      nhân cơ hội nắm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, nhìn chằm chằm vào hai mắt , gần như cầu xin : “Tuyên Tuyên, em đừng rời khỏi biết trước đây chuyện làm đều là sai trái, em tha thứ cho . Nếu em tha thứ cho , thề, tuyệt đối làm những chuyện khiến em vui nữa…”

      Tần Tuyên Tuyên tránh nổi bàn tay Đỗ Mộ Ngôn, chỉ có thể mặc cầm lấy tay , ngửa đầu nhìn , hơi lắc đầu, ánh mắt phức tạp, “Đỗ Mộ Ngôn, sau khi biết hãm hại Tống Kỳ như vậy, sao tôi có thể tha thứ được?” Tần Tuyên Tuyên dừng chút, gục đầu xuống , “Thế giới này còn rất nhiều tốt hơn tôi, đừng quấn lấy tôi nữa, từ nay về sau chúng ta ai đường nấy, thể bên nhau được.”

      Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn trở nên cực kỳ khó coi trong nháy mắt.

      Ai đường nấy? thể bên nhau?

      Làm sao có thể? Làm sao có thể!

      “Tuyên Tuyên, ràng em cũng , vì sao nhất định chịu cho cơ hội?” Hơi thở Đỗ Mộ Ngôn dồn dập, đáy mắt tuyệt vọng và điên cuồng, “Tuyên Tuyên, có em, cuộc đời còn ý nghĩa gì chứ?”

      Giây phút này, Đỗ Mộ Ngôn cũng che dấu bản tính của mình nữa. Vừa nghĩ đến Tuyên Tuyên có thể rời khỏi cuộc đời , thể giữ được bình tĩnh thong dong như trước nữa. Có cách nào, có cách nào có thể giữ được ?

      Có lẽ Tống Kỳ mang đến chứng cứ chính xác làm Tần Tuyên Tuyên mê muội trong tình của Đỗ Mộ Ngôn trở nên lý trí hơn, giờ phút này nhìn biểu của Đỗ Mộ Ngôn, mơ hồ cảm thấy kinh hãi. Sao từ trước đến giờ nhận ra rằng Đỗ Mộ Ngôn hình như vô cùng cố chấp? liều lĩnh điên cuồng của khỏi làm thấy lạnh cả người.

      bỗng dưng buông Đỗ Mộ Ngôn, lùi lại từng bước về phía sau.

      Đỗ Mộ Ngôn lại đuổi theo từng bước, nhìn chằm chằm : “Tuyên Tuyên, em cho biết, cuối cùng phải làm sao em mới đồng ý tha thứ cho ?”

      Tần Tuyên Tuyên lại lùi về phía sau mấy bước, trả lời , yên lặng thái độ của .

      Ánh mắt thâm thúy của Đỗ Mộ Ngôn dừng người Tần Tuyên Tuyên, đáy mắt có cầu xin, điên cuồng và cả sợ hãi. bổng nhiên hướng về bên, kéo Tống Kỳ bị đánh cho đầy đầu mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu dọa người : “Đánh tao.”

      Vừa rồi lúc đánh Tống Kỳ, Đỗ Mộ Ngôn căn bản hề tay, loại đau đớn kịch liệt này gần như làm Tống Kỳ ra lời, ta nhìn chằm chằm Đỗ Mộ Ngôn đầy kỳ quái, biết cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn muốn làm gì.

      Giọng Đỗ Mộ Ngôn cao hơn vài phần, “Tao bảo mày đánh tao!”

      Tống Kỳ đau đến ngay cả ngón tay cũng nâng nổi chứ đừng là đánh người, nhìn Đỗ Mộ Ngôn như nhìn thằng điên, dùng sức giãy khỏi tay Đỗ Mộ Ngôn, ngồi xổm xuống.

      “Đỗ Mộ Ngôn, cuối cùng muốn làm cái gì hả?” Tần Tuyên Tuyên sợ Đỗ Mộ Ngôn lại làm tổn thương Tống Kỳ, ngẩn ngơ qua đỡ lấy Tống Kỳ, trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn .

      Đỗ Mộ Ngôn khẽ : “Tuyên Tuyên, nợ Tống Kỳ, trả cho … nếu đánh chưa thỏa, ngại cho dùng dao đâm.”

      dừng lại, khóe miệng cong lên hơi chứa lạnh lùng,”Chỉ cần đừng cướp em khỏi , muốn làm gì cũng được, đều sao hết…”

      Chỉ cần có thể giữ Tần Tuyên Tuyên lại, nguyện ý trả giá tất cả, Tuyên Tuyên à, Tuyên Tuyên của , nếu em rời khỏi , biết biến thành dạng gì nữa.

      là kẻ điên.” Tống Kỳ kinh hoàng nhìn Đỗ Mộ Ngôn, lẩm bẩm .

      Tần Tuyên Tuyên nghe đến lời Tống Kỳ , chỉ yên lặng nhìn Đỗ Mộ Ngôn, ánh mắt ngừng lóe lên.

      Nhìn người trong lòng khổ sở, cũng thấy rất đau lòng. thậm chí còn cảm thấy, còn khó chịu hơn cả Đỗ Mộ Ngôn. Vì người tạo nên tất cả những chuyện này là , chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Vì , Đỗ Mộ Ngôn mới bất chấp thủ đoạn; vì , Tống Kỳ bị liên lụy, chịu tổn thương lớn.

      Cho nên, chỉ cần rời khỏi họ là tốt rồi đúng ? Nếu , bọn họ đều bị tổn thương nữa.

      Đến tận lúc này Tần Tuyên Tuyên mới phát , tình cảm có thể ảnh hưởng đến lý trí con người tới cỡ nào. vốn nên vì nhân phẩm Đỗ Mộ Ngôn mà phỉ nhổ, oán hận , nhưng phát bây giờ mình chỉ muốn tránh xa tất cả, thậm chí muốn tồn tại của mình làm tổn thương đến . Nhưng cũng hiểu, rời của , nhất định làm đau . Nhưng thời gian có thể chữa trị mọi vết thương, phải sao? Tương lai khác, hoàn toàn quên biết tốt xấu như .

      “Đỗ Mộ Ngôn, tôi xứng với tình của , tìm được người phụ nữ tốt thuộc về mình.” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu xong liền cúi người giúp đỡ Tống Kỳ ra ngoài.

      cần biết là quá khứ hay tương lai, đời này người duy nhất, chỉ có em!” Đỗ Mộ Ngôn , “Tuyên Tuyên, chỉ có em!”

      Tần Tuyên Tuyên dừng bước. đau khổ cầu xin của khiên cảm thấy như mình mang tội ác tày trời. Nhưng phải làm thế nào đây? Sau khi Đỗ Mộ Ngôn làm những chuyện này, nếu còn cùng vui vẻ chỗ, sao có thể khiến Tống Kỳ thất vọng? Tống Kỳ từng thích đến vậy.

      Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên phát , nhớ nổi lúc trước mình thích Tống Kỳ bao nhiêu. Đỗ Mộ Ngôn dùng loại tư thế cực kỳ mạnh mẽ lau sạch tình cảm của , chỉ cần nhắm mắt lại điều nhớ đến đều là dịu dàng chăm sóc của Đỗ Mộ Ngôn dành cho , lại nhớ nổi nửa điểm ngọt ngào với Tống Kỳ lúc trước.

      Người nắm tay dưới bầu trời mùa hạ đầy sao là ai? Mang ăn ở nhà hàng Tây Âu và tặng bó hoa hồng lớn là ai? Đem đến cho ánh sáng đom đóm xinh đẹp là ai?

      Trong thời gian ngắn ngủi, Đỗ Mộ Ngôn mạnh mẽ trở thành bộ phận sinh mệnh của , làm khó quên lại nhung nhớ.

      Nhưng vào lúc này, ở cửa khách sạn bỗng nhiên xuất ba người. người đàn ông hai người phụ nữ, dựa theo tuổi bề ngoài mà đoán đây là đôi cha mẹ dẫn theo con , mà kia tuổi cũng , áng chừng dưới hai lăm tuổi.

      Nhìn thấy ba người này, hai mắt Tống Kỳ sáng lên, hiển nhiên là có biết bọn họ, mà làm Tần Tuyên Tuyên cảm thấy nghi ngờ là hình như Đỗ Mộ Ngôn cũng biết họ rồi đột nhiên giật mình đứng đó.

      Chỉ nghe Tống Kỳ ở bên cạnh : “Tuyên Tuyên, ở tỉnh bên cạnh ngẫu nhiên gặp họ nên mới làm thuận lợi chiếm lấy mớ chứng cứ này. Tạ Dương Trạch, Vương Tú Mai, Tạ Hiểu Vũ, Đỗ Mộ Ngôn từng ở trong nhà họ.”

      Ba người đến lại có vẻ cách xa Đỗ Mộ Ngôn, vẻ mặt phức tạp nhìn .

      Tống Kỳ nhìn Đỗ Mộ Ngôn đứng yên, liếc mắt cái, tiếp: “Năm Đỗ Mộ Ngôn 13 tuổi cha mẹ mất được gửi nuôi ở nhà họ Tạ, mười bảy tuổi trốn khỏi nhà họ Tạ.”

      Trốn?

      Tần Tuyên Tuyên nhìn Tống Kỳ, mắt lộ nghi hoặc.

      Tống Kỳ cau mày, đáy mắt có tia chán ghét, “Vì muốn cưỡng hiếp Tạ Hiểu Vũ, lại bị mẹ ta phát , nên mới trốn khỏi nhà họ Tạ.”

      sớm phát ra Đỗ Mộ Ngôn chỉ nhận lời phỏng vấn của tên phóng viên là Lại Hưng, nghĩ trong đó chắc chắn phải có gì đó khuất tất cho nên liên hệ với Lại Hưng nhưng liên tiếp bị từ chối. Mà đúng là đụng phải mấy người này, đào móc được hành động trong quá khứ của Đỗ Mộ Ngôn cho Lại Hưng nên ta mới giao ảnh chụp cho , làm có thể làm sáng tỏ với Tần Tuyên Tuyên.

      Cưỡng hiếp?

      Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ tên Tạ Hiểu Vũ kia. ta nhìn qua lớn hơn mấy tuổi, Đỗ Mộ Ngôn tại 33 tuổi, vậy lúc 17 tuổi, Tạ Hiểu Vũ mấy tuổi? 9? Hay 10?

      Giọng Tống Kỳ dừng, lần nữa truyền đến, “Tuyên Tuyên, em nhìn kỹ em, em với Tạ Hiểu Vũ, có phải có mấy phần giống nhau ?”

      Tần Tuyên Tuyên nghe vậy, ánh mắt hơi biến đổi.

      thể nghi ngờ rằng Tạ Hiểu Vũ là xinh đẹp, tuy tại ta bình tĩnh mím chặt môi nhưng cũng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của ta cả. Cẩn thận đánh giá lại, Tần Tuyên Tuyên thể thừa nhận, gương mặt Tạ Hiểu Vũ đúng là giống mặt đến ba phần. Nhưng thế sao chứ?

      Tống Kỳ gằn từng chữ : “Tuyên Tuyên, em còn chưa ư? Đỗ Mộ Ngôn luôn miệng em, thực ra là coi em là đồ thay thế của kẻ khác! Tuyên Tuyên, em nghĩ lại xem, chưa từng tiếp xúc với em, sao lại muốn đặt bẫy chúng ta chứ? Vì người để ý chưa bao giờ là em mà chỉ là vẻ bề ngoài của em mà thôi!”

      Lời Tống Kỳ như tiếng sét kinh hoàng, dừng trong đầu Tần Tuyên Tuyên, trong nháy mắt đánh đến mơ màng.

      Tống Kỳ , là ư? là đồ thay thế, người Đỗ Mộ Ngôn thích là Tạ Hiểu Vũ?

      Hoảng hốt, Tần Tuyên Tuyên nhớ đến rất nhiều lúc, Đỗ Mộ Ngôn đều nhìn chằm chằm mà ngẩn người, biết nghĩ gì, hỏi cũng trực tiếp trả lời. Bây giờ nghĩ lại, nhìn mặt ngẩn người là vì “thấy mặt nhớ người” sao?

      Nếu nắm chặt Tống Kỳ, tựa vào Tần Tuyên Tuyên gần như thể đứng thẳng được.

      rồi, cuối cùng có gì tốt mà Đỗ Mộ Ngôn lại vậy chứ? Khi đó , vừa gặp ! Có thể vừa gặp dĩ nhiên phải tính cách của rồi. ngờ nghi hoặc rối rắm lâu như thế, đắc ý lâu như thế, lại đơn giản như thế, tàn khốc như thế.

      ra chỉ là thế thân mà thôi.

      “Mày câm mồm!”

      Đỗ Mộ Ngôn hung tợn rống lên câu với Tống Kỳ, để ý người ở đó, hai tay nắm chặt bả vai Tần Tuyên Tuyên, nhìn chằm chằm ánh mắt : “Tuyên Tuyên, em phải thế thân của bất cứ kẻ nào cả. Em đừng tin lời Tống Kỳ , xấu !”

      Tần Tuyên Tuyên đột nhiên tỉnh táo, nhìn Đỗ Mộ Ngôn, bỗng nhiên cong khóe môi, tươi cười đau đớn. “Giống như từng hãm hại xấu Tống Kỳ ư?”

      Thân thể Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên cứng đờ, “Sói đến đây” chuyện cổ tích này như nhận được xác minh của . Bởi vì dối quá nhiều nên Tuyên Tuyên bao giờ tin nữa ư? Có phải mặc kệ cũng nghĩ lừa ?

      Nhìn thấy Đỗ Mộ Ngôn tuyệt vọng giãy dụa, Tống Kỳ mơ hồ cảm thấy đáy lòng có tia sung sướng xẹt qua.

      Khi đó, cũng thế này, mặc kệ gì, Tuyên Tuyên cũng tin . tại, Đỗ Mộ Ngôn cũng thống khổ như . Chỉ khác nhau là, khi đó bị oan mà Đỗ Mộ Ngôn là gieo gió gặt bão!

      “Tuyên Tuyêm biết lúc đó là sai.” Đỗ Mộ Ngôn , “Nhưng bây giờ, phải tin tưởng , lừa em.”

      bỗng nhìn về phía nhà ba người của Tạ gia, tầm mắt đột nhiên sắc bén, “Các người muốn làm gì?”

      Ba người nhà họ Tạ dường như hơi e ngại Đỗ Mộ Ngôn, Tạ Dương Trạch và Vương Tú Mai liếc nhau, cũng là Tạ Hiểu Vũ mở miệng, “ Thành Húc, việc qua lâu như thế, chúng tôi cũng muốn truy cứu. ngờ thế mà…”

      Ánh mắt như điện của Đỗ Mộ Ngôn bắn về phía Tạ Hiểu Vũ, ta cuối cùng nên lời.

      “Tống Kỳ cho các người bao nhiêu tiền?” Tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn xẹt qua ba người, lạnh lùng .

      Tạ Hiểu Vũ như e ngại lùi về sau nửa bước, lắc đầu : “ Thành Húc, Tống Kỳ cho chúng tôi đồng tiền nào hết. Chúng tôi chẳng qua là muốn Tần tiểu thư bị lừa mà thôi.”

      Tống Kỳ : “Đỗ Mộ Ngôn, đừng tưởng ai cũng giống mày, chỉ biết dùng tiền để mua lòng người.”

      Tạ Hiểu Vũ lại nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt thành khẩn : “Tần tiểu thư, lúc trước Thành Húc… à xin lỗi, tôi quên, ấy bây giờ tên Đỗ Mộ Ngôn. Khi đó ba mẹ ấy đều qua đời, ấy còn người thân nào khác, ba mẹ tôi nhận nuôi ấy. Mấy năm đầu chúng tôi sống với nhau rất vui vẻ. Nhưng sau đó ánh mắt ta nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái…”

      Những kiện liên tiếp xảy ra khiến đầu óc Tần Tuyên Tuyên loạn như ma, kinh ngạc nghĩ, 17 tuổi đúng là cái tuổi máu huyết mạnh nhất, vô cùng tò mò về giới tính, khi đó Đỗ Mộ Ngôn làm gì đó với Tạ Hiểu Vũ cũng có gì lạ.

      Đỗ Mộ Ngôn như thể nghe thấy lời Tạ Hiểu Vũ, chỉ nhìn Tần Tuyên Tuyên, mặt là biểu điều gì, chỉ là ánh mắt sâu hút đến dọa người.

      Tạ Hiểu Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn cái, thấy có phản ứng gì, hiểu sao lại nhàng thở ra, nhưng vẫn tiếp tục với Tần Tuyên Tuyên: “Tần tiểu thư, sau khi Thành Húc chạy trốn, chúng tôi cũng tìm, chúng tôi đều cảm thấy lúc đó ấy chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, sau khi giải thích hiểu lầm sao, ngờ đều tìm thấy ấy. ngờ ấy lại là ông chủ của Minh Khải. Tần tiểu thư, nhất định biết đúng ? Minh Khải là tên của ba Thành Húc, lúc trước chúng tôi nghe tên Minh Khải đều nghĩ chỉ là trùng hợp, mãi gần đây mới biết ông chủ Minh Khải - Đỗ Mộ Ngôn là Thành Húc chúng tôi tìm lâu.”

      Tạ Hiểu Vũ vừa vừa chú ý phản ứng Đỗ Mộ Ngôn, thấy rên tiếng gan càng lớn, nhanh chóng thuận lợi hết.

      “Đúng vậy Thành Húc. Cháu cũng biết cháu đột nhiên bỏ , chúng tôi sốt ruột thế nào đâu.” Vương Tú Mai cũng mở miệng bổ sung thêm.

      Tần Tuyên Tuyên yên lặng . biết mình còn có thể gì nữa, như Tạ Hiểu Vũ vậy, hiểu biết về Đỗ Mộ Ngôn quá ít. Lúc trước, cuối cùng sao lại đồng ý đính hôn với chứ? Quả nhiên, vẫn bị tiền của , thân phận địa vị của mê hoặc phải ?

      Tần Tuyên Tuyên lộ ra nụ cười tự giễu, bao giờ nhìn bất cứ kẻ nào nữa, hướng ra ngoài khách sạn mà .

      “Tuyên Tuyên!” Tống Kỳ gọi Tần Tuyên Tuyên tiếng, muốn đuổi theo , nhưng lại động đến chỗ đau, rên lên tiếng, Tạ Hiểu Vũ thấy thế đỡ lấy , nhìn đầy thân thiết.

      Tần Tuyên Tuyên lại như nghe thấy, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

      Khi qua người, Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng bắt được cánh tay .

      Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu gì, chỉ từ chối chút, biểu đạt mình muốn gì với Đỗ Mộ Ngôn nữa.

      Tay Đỗ Mộ Ngôn hơi run run, nhưng buông ra, cũng khống chế sức mạnh để làm tổn thương đến .

      “Tuyên Tuyên, em đừng tin lời họ .” , “ em, Tuyên Tuyên… chỉ em.”

      Tần Tuyên Tuyên ngẩn người đứng đó lúc lâu, rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về Đỗ Mộ Ngôn, nhàng phun ra hai chữ, “Thế ư?”

      Đỗ Mộ Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc như bị người ta hung hăng đập vào, tự giác buông lỏng ra. nhìn rời quay đầu lại lần nào, há mồm muồn giữ lại, nhưng đôi môi lại run rẩy thể kiềm chế được.

      Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh nằm trong vũng máu, trong mắt mảnh tuyệt vọng đau đớn.

      Ít nhất đời này còn sống.

      Tác giả tâm : Lúc này đây khiến Đỗ tổng nếm thử cảm khác khó khăn khi giãi bày ╮(╯_╰)╭.
      Last edited: 5/1/15
      lêthanh9009, heomaz, minmapmap250523 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :