1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43.2:

      Editor: Lin

      Phó đạo diễn hô tiếng, cười lớn vỗ tay. “ hổ là hai minh tinh đứng đầu làng giải trí, nhìn hai người đóng phim, hoàn toàn cần đến trợ giúp nào, phối hợp vô cùng ăn ý, tất cả đều sai sót, đúng là chỉ có hưởng thụ, mọi người cảm thấy sao?”

      Những người khác cũng phụ họa theo phó đạo diễn, mắt đều nét chưa thỏa mãn.

      cười nghe lời tán thưởng từ mọi người, tầm mắt theo bản năng nhìn sang .

      Khoảng cách cánh tay, cũng nhìn , ánh mắt khẽ lóe lên, đáy mắt hình như mang theo thứ gì đó.

      Xúc động lâu.

      Năm năm trước, cũng đóng phim cùng trước mặt mọi người, lúc ấy mặt lộ vẻ lo sợ, người mới biết phải làm sao.

      Năm năm sau, bọn họ chia tay, lại có thể bỏ qua những tình cảm riêng tư, những quấy nhiễu, rối rít trong lòng, chuyên nghiệp diễn cùng .

      xem, đây chính là điều thay đổi đúng ?

      Đây chính là những điều em học được khi có ở bên.

      Em dễ dàng bị bất kỳ chuyện gì cho dù là , ảnh hưởng đến bản thân mình.

      thở hơi, an ủi chính mình như vậy.

      Buổi trưa, mọi người ngồi quanh chỗ ăn cơm.

      Đoàn làm phim còn Mộc Hòa nên khí rất hòa hợp, Phong Hạ chuyện với những diễn viên khác, lại nhìn thấy Tư Cảnh cầm bình nước về phía bọn họ.

      Bên cạnh vừa vặn còn chỗ trống, còn chưa lên tiếng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh .

      “Hút thuốc ?” Phó đạo diễn thấy tới, rất tự nhiên đưa cho điếu thuốc.

      lắc đầu. “ bỏ.”

      ngồi ở bên nghe, theo bản năng nhìn .

      “Uranus, muốn ăn gì?” Trợ lý của vội vàng hỏi.

      Tầm mắt của thản nhiên lướt qua, giọng . “Ớt xanh sợi khoai tay, thịt bồ cách thủy, gà xào cay.”

      “Hả?” Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ. “Tôi nhớ trước đây thích ăn cay.”

      trả lời.

      Phong Hạ ở bên nghe lời cũng suy nghĩ nhiều, lúc này ăn cơm lại cảm thấy hơi khát nước, liền đặt đũa xuống, giọng với trợ lý bên cạnh mình. “Lấy giúp chị bình nước được ? Cảm ơn.”

      “Chai nước này còn chưa mở.” rất , nhưng vẫn nghe được, vẻ mặt bình tĩnh đưa chai nước của mình cho .

      mặt thoáng lộ vẻ khẩn trương, nhưng lại thể cự tuyệt trước mặt mọi người, chỉ có thể nhận lấy, tiếng ‘Cảm ơn.

      “Summer, chị còn muốn gọi thêm món gì nữa ? Chị ăn ít quá.” Trợ lý của .

      “Ừ, để chị suy nghĩ chút” lấy bình nước, uống vài ngụm.

      gọi món ăn, trừ ớt xanh sợi khoai tây.” vẫn còn uống nước, lại nghe thấy Tư Cảnh ở bên cạnh . “Hai phần còn lại là cho Summer.”

      uống nước lập tức sặc ở cổ họng.

      Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

      Trợ lý của Phong Hạ và trợ lý của Tư Cảnh liếc nhìn nhau, ánh mắt muốn tỏa sáng lấp lánh.

      “Vẫn giống như trước.” Tình cảnh như vậy, Tư Cảnh lại ở trước mắt mọi người, sắc mặt trầm tĩnh đưa tay, vỗ lưng . “”Uống nước cũng gấp.”

      Sau lưng cứng lại.

      Tất cả mọi người ở đây lập tức hít ngụm khí lạnh.

      Có mấy nhân viên làm việc, lặng lẽ lấy di động ra, mở microblogging.

      Làm xong những việc này, nghiêng đầu nhìn sang phó đạo diễn. “Lát nữa cho tôi xem qua kịch bản chút.”

      Vẻ mặt phó đạo diễn mập mờ đưa kịch bản cho , lại ngại khí thế của , dám mở miệng ra trêu chọc.

      làm như có việc gì bắt đầu đọc kịch bản, trực giác của khiến đứng ngồi yên, lúc này định đứng dậy, muốn vào phòng nghỉ ngơi.

      “Theo tiến độ như vậy, đoán chừng bao lâu nữa tới cảnh nam nữ chính xác lập quan hệ.” dùng bút vòng lên kịch bản, lại mở miệng. “Lần trước có thay đổi số đoạn trong kịch bản, cũng có thể thêm vào chút.”

      Phó đạo diễn là bạn hợp tác nhiều năm của , đầu óc linh hoạt, lập tức tiếp lời. “Có thêm cảnh hôn môi vài cảnh nóng, tôi biết rồi, thêm vào.”

      Cả người Phong Hạ cứng đờ ngồi tại chỗ.

      Mà mọi người ở đây, gần phát điên rồi.

      “Ừ.” đặt bút và kịch bản xuống, nghiêng đầy nhìn đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn hàm chứa ý cười nhìn . “Xin lỗi, sau này thất lễ rồi xin chỉ giáo nhiều.”

      Thời tiết dần dần chuyển lạnh.

      Trải qua thời gian dài, hai người vẫn phối hợp vô cùng ăn ý, tiến độ quay phim diễn ra cũng tương đối nhanh.

      Ước chừng tháng rưỡi, bộ phim cũng hoàn thành hơn hai phần ba.

      phần ba còn lại, cũng là phần kết thúc, phần diễn thân mật của nam nữ chính khá nhiều.

      Sáng sớm, Phong Hạ khoác áo khoác ngồi trong phòng chờ đến lúc ghi hình, nhưng lại cảm thấy lạnh, ngược lại lại thấy trong người có chút khô.

      Mấy ngày nay, hai người quay cảnh hôn môi, còn có thể chịu đừng chút, nhưng hôm nay cảnh cần quay là cảnh nóng, lúc đầu trong kịch bản hoàn toàn có, nhưng sau đó lại thêm vào.

      Cách đó mấy bước, Tư Cảnh đứng đợi, còn mặt tất cả nhân viên và diễn viên khác trong đoàn làm phim là vẻ hưng phấn thể che dấu.

      Nhờ đoàn làm phim truyền tin ra ngoài, tại cả làng giải trí đều điên cuồng lan truyền scandal của hai người.

      còn nhớ ràng, hai ngày trước trợ lý lặng lẽ đọc tin tức tạp chí, tiêu đề của tạp chí là đoàn làm phim ‘Thanh Sắc’ của Tư Cảnh.

      Hôm qua, lúc chuẩn bị quay cảnh hôn, thậm chí còn có ký giả đến, khiến câu chuyện càng được đẩy lên đến cao trào.

      Mà nửa tháng này, bộ phim của đối thủ bị giảm xuống, cảm thấy, mình có chút gánh nổi rồi.

      Vốn rất vất vả mới xây dựng được tâm lý, bây giờ lại sụp đổ còn hình thù gì nữa.

      “Tốt lắm, tại lập tức bắt đầu thôi.” Phó đạo diễn hắng giọng. “Những nhân viên liên quan tới phòng khách chờ là được rồi, trừ nam nữ chính và số nhân viên trong đoàn ở lại trong bếp.”

      Bị phó đọa diễn đuổi ra ngoài, mặt mọi người lộ vẻ thất vọng, từ từ bước .

      Trợ lý của Phong Hạ nhịn được, ra khỏi phòng trước, còn ghé vào tai , khẽ . “Summer, tại chị muốn giải thích thế nào, em

      Cũng tin nữa, chị nhất định phải ở cùng với Uranus! Đây là tiếng gọi của nhân dân!”
      xong, còn chắp tay trước ngực nhìn .
      nhìn mà biết nên trả lời thế nào, chờ tới lúc tất cả nhân viên dọn dẹp xong, phó đạo diễn có làm ra vẻ, ho khan thêm hai tiếng nữa.
      “Phong Hạ chuẩn bị xong chưa?”
      Bên kia, Tư Cảnh mặc áo sơ mi màu trắng ở nhà và quần dài màu đen, dựa người lên bồn rửa, cắn môi, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.
      “Bắt đầu.” Phó đạo diễn ra hiệu.
      Nhân viên bắt đầu quay.
      Cảnh ung dung ngồi dậy, ghé mắt lặng nhìn . “Khát nước ?”
      Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, dứng cạnh cửa phòng bếp, nhàng ‘ Vâng’ tiếng.
      “Nước trái cây hay là…..?” mở tủ lạnh ra, đưa lưng về phía . “Hai ngày trước em ho khan, hay là uống nước thôi.”
      Noi xong, đóng cửa tủ lạnh, rửa sạch cốc, rót nước cho .
      đứng tại chỗ, nhìn dáng người thon dài và những động tác lúc này của , mặt khống chế được khẽ đỏ.
      “Lại đây.” đặt cốc xuống.
      Những lời và cảnh tượng này, mở ra trong đầu những ký ức lâu trước kia.
      , rất quen thuộc.
      trầm mặc hai giây, tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh .
      giọng cười, đưa tay lôi lại gần, để tựa người lên bồn rửa, cúi đầu hôn lên trán . “Đứng cách xa như vạy làm gi?”
      Những lời này ràng chỉ là lời thoại, nhưng bây giờ ra, khiến tưởng lầm thành thực tế.
      thấy mặt đỏ lên, nụ cười càng sâu. “Uống nước”.
      gật đầu, muốn đưa tay cầm cốc bị lấy trước.
      Chỉ thấy ngửa đầu uống ngụm, đặt cốc xuống, nâng cằm lên, cúi đầu hôn lên môi .
      trợn tròn mắt.
      Chuyện này trong kịch bản phải như vậy.
      cạy hàm răng ra, sau khi đưa nước vào miệng , liền nhàng ngậm lưỡi .
      Cứ hôn như vậy, vừa ôm cả người từ dưới đất lên, đặt ở bồn, ngón tay dò xét vào quần áo .
      còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay ôm cổ , ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
      Lòng bàn tay nóng lên, chạy nhanh làn da bóng loáng của .
      Trong lúc hôn, tay của dần lên, tháo móc nội y của , tiếp theo nhàng vuốt ve cơ thể trắng như tuyết của .
      Bởi vì bị ôm trong ngực, ý thức nắm lấy thân thể bên trong mình, camera quay được hình ảnh này.
      Cả người run lên, mặt đỏ rực, nhịn được muốn đưa tay đẩy ra, lại cảm thấy giữa hai chân mình, dần dần xuất cái gì đó cứng rắn lại nóng bỏng.
      Lúc này buông ra chút, quay đầu cởi áo sơ mi của mình, cũng cởi áo khoác của , ôm lấy chặt hơn, để gần sát với thân thể mình, đem nụ hôn từ môi , dần dần xuongs xương quai xanh.
      Chỉ có biết, khát vọng trong nụ hôn này là chân .
      vào giới nghệ sĩ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng nhận quay bộ phim nào quá kích thích, cảnh hôn cũng cực ít, đây là nguyên tắc của .
      Chỉ có hai lần, lần là năm đó diễn bộ phim ‘Hồng Trần’ cùng , lần nữa chính là hôm nay, bộ phim ‘Thanh sắc’ làm đạo diễn.
      Hai người ở trong phân cảnh, trước mặt nhiều người và camera như vậy, lại làm những điều này.
      “Cắt.” Phần cảnh nóng kết thúc, phó đạo diễn kinh nghiệm hô tiếng, tiếp tục ngừng thở.
      Nhưng Tư Cảnh vẫn dừng lại.
      Tay ôm chặt , tại góc tối ai nhìn thấy, đưa tay vào tìm kiếm trong váy .
      liều mạng cắn moi nén tiếng thở dốc, cảm thấy tay di chuyển bắp đùi mình, nhàng lại mạnh mẽ.
      Giống như, ngày trước khi hai người ở chung chỗ làm những điều này.
      Lúc này, thân thể run rẩy, tình triều thức tỉnh, có thể cảm nhận được tim đập ngày càng nhanh.
      “I want you.”
      đến gần tai , câu nóng bỏng, cuối cùng cũng buông ra.
      cứng người tại chỗ, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng, ngốc lăng, câu cũng được.
      khắc đó, còn cho rằng, …….
      Trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể kìm nén được khát vọng, đưa tay mặc áo khoác cho , cũng mặc lại áo sơ mi của mình, ôm xuống, bình tĩnh xoay người nhìn phó đạo diễn.
      “Tuyệt hảo!” Phó đạo diễn sờ sờ cằm, cười có chút đứng đắn.
      mặt các nhân viên lúc này cũng là nụ cười đứng đắn, Phong Hạ nhịn được nữa, lên từ phía sau , giống như chạy trốn khỏi phòng bếp.
      Mới vừa rời khỏi phòng bếp mấy bước, điện thoại di động trong túi rung lên, bình ổn hô hấp, lấy điện thoại di động ra, xem tên hiển thị, liền trực tiếp nghe máy.
      “Phong Hạ?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nam trầm ổn: “Tôi là Phó Úc”
      hít thở sâu vài lần, mới trả lời: “Vâng”
      “Hai ngày này tôi có cuộc hội thảo ở Đài Loan, quay phim ở đây đúng ?”
      từng câu từng chữ, giọng thanh nhã, dễ nghe: “Có thời gian tới đây gặp nhau chút ?”
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44.1

      Editor: Lin

      Phong hạ tựa người vào khúc quanh người bên cạnh phòng bếp, đưa điện thoại ra xa chút, nhắm mắt lại, vẫn cố gắng bình ổn hô hấp.

      Trái tim đập nhanh, mặc dù quay được lúc, cảm giác đó vẫn ràng như cũ.

      I want you.

      Lời tâm tình tràn đầy khát vọng, xúc cảm cực nóng làn da, tình triều mãnh liệt trong thân thể.

      Vừa rồi, trong studio, Tư Cảnh mang lại cho những cái này, trùng điệp với những hình ảnh ngày trước khi hai người còn ở chung.

      Máu nóng sục sôi.

      Điều duy nhất cách nào lừa gạt chính mình, đó là khi đụng vào , ôm , hôn , cơ thể vẫn vì vậy mà run rẩy.

      Bất kể ở cùng nhau hay tách ra, , cũng là , việc thân thể hai người hấp dẫn lẫn nhau, chưa bao gờ thay đối.dღđ。l。qღđ

      Giọng trầm ổn của Phó Úc vang lên bên tai hề dừng lại, nghe trả lời, lát sau, mới . “ tiện cũng sao.”

      tiếng này truyền đến từ điện thoại, mới kéo thần trí trở về được chút.

      “Tôi hôm nay tôi có thời gian.” đặt điện thoại lại sát bên tai, sắp xếp lại câu văn. “Chờ tôi quay xong, có thể tới chợ trung tâm ăn ít.”

      “ĐƯợc.” Phó Úc trầm ngâm trong chốc lát. “Địa điểm hội dự thảo tôi tham gia cũng cách chợ trung tâm xa, cần tôi tới studio đón ?”dღđ。l。qღđ

      sao.” suy nghĩ chút,lễ phép . “Tự tôi có thể tới đó, đến lúc đó gặp thôi.”

      Cúp điện thoại, hít sâu thêm mấy lần, ra khỏi khúc quanh.

      Nhắm mắt, vào phòng bếp lần nữa, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tư cảnh và phó đạo diễn đứng sau máy theo dõi, nhìn cảnh vừa được quay.

      Cảnh vừa nhìn máy theo dõi, vừa uống nước, sườn mặt vẫn là nét lạnh nhạt như cũ.

      nhìn tay và môi của mấy giây, mặt lại nóng lên rồi.

      Phó đạo diễn ngẩng đầu lên, thấy lập tức xoa hai tay, cười híp mắt. “Phong Hạ, hiệu quả tốt vô cùng, tôi đoán nhiều người xem đến đoạn này chảy máu mũi mất, hai người diễn rất ‘nhập vai, rất sinh động”dღđ。l。qღđ

      cảnh nghiêng đầu nhìn , lúc này giương môi, lại quay người sang mắng phó đạo diễn.

      Phó đạo diễn vội vàng lấy hai tay bịt miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm(*), tiếp tục công việc.

      (*) Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm: Chỉ những người nhút nhát, xấu hổ, cúi đầu hay những người chuyên tâm chăm chú trong công việc.

      “Điện thoại vừa nãy là của ai?” tới bên người , sửa lại áo khoác cho , quả xem ai ra gì.

      mấp máy môi, có chút tự nhiên lui về sau chút. “Là cháu ngoại của bạn ba em.”

      nhìn dấu hôn nhãn nhạt mình lưu cổ , dùng quần áo che , lại gật đầu. “Lần trước, người đưa em về studio là ta??”

      Trong giọng của nghe ra tâm tình gì, nhưng cả người lại cứng đờ. “Ừ, buổi tối cùng nhau ăn cơm” xong mới phục hồi tinh thần, nhưng cũng kịp để ảo não. Lúc mới từ Mĩ về, tức giận , chuyện của liên quan tới , kích động lúc đò giờ lại tìm đượcdღđ。l。qღđ.

      Thình thịch, tim đập nhanh hơn và những cảm giác lưu thân thể toàn bộ tụ lại chỗ.

      vô dụng.

      Trong lòng, Phong Hạ khẽ mắng chính mình.

      “Được, đường cẩn thận, về sớm chút.” Hồi lâu sau, mở miệng, giọng hoàn toàn có chút bực bội nào, chỉ bình thản dặn dò.

      ngẩng đầu liếc , bấu chặt ngón tay

      Bạn tốt của ba là Phó Chính, là vị trưởng bối từ tới lớn luôn kính trọng, diện mạo, năng lực, mánh khóe,đều thiếu, điều duy nhất thiếu sót chính là tính tình lạnh lùng, nhưng lại được vợ ông bù lại. dღđ。l。qღđ

      Mà Phó Úc, thừa kế IQ cao của ông, hơn nữa nhìn qua, có thể còn cao hơn.

      “Bởi vì nghĩ ngày quay phim đói, tôi tự ý mua chút đồ ăn vặt.” Lúc chạy tới chợ trung tâm, Phó Úc ngồi ở đó, bàn đầy ắp thức ăn.

      Vì hội thảo vừa kết thúc, nên thay quần áo, trực tiếp tới đây, mặc bộ tây trang, có chút cao quý hơn lần trước hai người gặp mặt.

      Còn có phong độ của người trí thức, lại càng cảm giác có chút xa cách.

      “Cảm ơn.” cười cười, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện .

      Phó Úc được nuôi dạy lễ nghi bàn ăn rất tốt, lúc ăn lời nào, cho đến khi hai người ăn xong, lấy ví tiền để thanh toán, nhìn về phía . “Ra ngoài dạo thôi.”

      Bởi vì ban ngày vừa mưa, cho nên buổi tối ở Đài loan có chút ẩm ướt lạnh lẽo.

      Hai người rời khỏi khu vực trung tâm thành phố nhộn nhịp, lúc vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ, ngay cả việc gọi hai lần cũng nghe.

      “Phong Hạ.” Phó Úc lại gọi tên lần nữa, mới quay đầu lại.

      “Sao vậy?” hỏi.

      “Bây giờ có người trong lòng rồi.” tự tay nới lỏng cà vạt. “Hơn nữa hình như có chút phiền não, có nên tiếp tục phần tình cảm này .”

      nghe vậy ngẩn ra.

      “Tôi nhầm.” cười với .

      trầm mặc lúc, cũng phủ nhận. “Sao lại nhìn ra được?”

      Lúc này, Phó Úc dừng bước, tới lan can bên cạnh. “lần trước, ở trong nhà , lúc ăn cơn cần ngừng dùng ngón tay gõ chiếc đũa, hơn nữa, lúc nghe ba chuyện cũng theo bản năng cúi đầu xuống cắn môi.”

      “Hôm nay ăn cơm với tôi, vẫn luôn cau mày, hơn nữa tự giác lại lấy áo khoác che kín chút.” thong thả kể lại. “Những thứ này đều thể phiền não.”

      nhíu mày. “Sinh viên ngành khoa học kỹ thuật, còn theo học ngành tâm lý?”

      lắc đầu, dùng ngón tay gõ lên lan can. “Chỉ là suy nghĩ chút cộng thêm việc trời sinh, tôi rất giỏi quan sát mà thôi.”

      thở dài, đưa tay vuốt mi tâm. “Là rất khổ não”

      chuyện, hình như đợi tiếp tục.

      “Cảm thấy vui vẻ nhưng cũng cảm thấy rất sợ.” mắt của có chút mơ hồ. “Người bình thường , ngựa ăn cỏ sau đầu(*), đúng ? Nhưng chuyện giữa tôi và ấy lại thể trong câu này.”

      (*) Ngựa ăn cỏ sau đầu: Xuất Phát từ câu ‘Ngựa ăn cỏ sau đâu, thỏ ăn cỏ gần hang, đại ý là người có tài năng, thành đạt đừng nên luyến tiếc cái gì qua , hoặc cần lưu luyến cái mất, hoặc ám chỉ hối hận

      tại, mỗi lúc cùng , đều cảm thấy trái tim mình giống như nặng thêm vài phần, dường như còn hơn năm năm trước.

      lạnh nhạt, dịu dàng, nụ cười của , cái nhìn chăm chú của vào người , giống như tư Cảnh ngày trước, có điều lại như giống.

      nghi đến đau đầu, cũng chỉ có kết luận như vậy nếu như tại muốn cự tuyệt , rời khỏi , đối với co mà , lại bắt đầu trở nên khó khăn. Lúc mới bắt đầu, hai người quyết tâm đặt lễ đính hôn,bây giờ nghĩ lại, cảm thấy chuyện đó vô cùng buồn cười.

      thể ràng được.” Hồi lâu, cười khổ . “Tôi cho là mấy năm nay mình trở nên quả quyết hơn chút, hình như phải tùy theo từng người.”

      ra , trước kia lúc tôi giải quyết vấn đề, bình thường làm như vậy.” Phó úc nhìn gương mặt , mở miệng. “Nếu có loại giải pháp thông, vậy đổi loại khác. cách khác, nếu như tại xác định được tâm ý của người này, như vậy sao đổi quan điểm chút, nhìn những người và vật khác.”

      Lúc những lời này, vẻ mặt tự nhiên, dịu dàng, rồi lại mơ hồ mang theo chút sắc bén.

      nghe được nhất thời cứng họng, biết có phải nghe lầm ý nghĩa trong lời của hay , còn kịp suy nghĩ, liền thấy sau lưng Phó Úc, có người đến.

      Phó Úc chú ý đến ánh mắt của , xoay người lại.

      Dưới màn đêm, tư Cảnh còn mặc chiếc áo sơ mi tráng ở studio, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo khoác, trong tay là ly cà phê về phía bọn họ.

      Ánh mắt khẽ trợn tròn, nhìn tới gần mình.

      cảnh tới bên cạnh bọn họ đứng lại, ánh mắt lại chỉ rơi người Phong Hạ.

      Chỉ thấy đưa tay chạm lên má , giọng mở miệng. “Có chút lạnh.”

      xong, cúi đầu nhìn chút, lông mày nhíu lại, trước đặt ly cà phê vào tay , sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người , bọc cả người lại.

      biết nên làm gì, chỉ có đứng yên tại chỗ. Đèn đường vàng nhạt, đột nhiên nhìn thấy có vết cắt ở giữa hai hàng lông mày của .

      gương mặt nay của , dù chỉ là vết thương , cũng rất khó xử, mà vết thương này cũng phải , đột nhiên nhìn đến, laaph tức vươn tay chạm vào vết thương đó của .

      “Buổi tối, lúc studio kết thúc công việc, trời quá tối, có nhìn ký xung quanh, nên bị thương chút.” mặc cho tay chạm vào, thu hết vẻ mặt của vào mắt. “Cũng đau lắm, sao.”

      khử trùng chưa?” thu tay lại, giọng .

      lắc đầu, kiên nhẫn khác thường. “Hộp thuốc ở trong phòng nghỉ, công việc kết thúc nên phòng đó tạm thời khóa.”

      cắn cắn môi. “Em về hỏi quản lý”

      Ai ngờ còn chưa hết, bị nắm tay, đem cả người ra phía sau .

      Lúc này, tiến lên bước chống lại ánh mắt của Phó Úc. “Chào .”
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44.2:

      Editor: Lin

      Ánh mắt của Phó Úc chợt lóe, cười .

      “Sáng sớm ngày mai phải quay phim, tôi đưa ấy về trước.” nhìn Phó Úc, từ tốn . “Buổi tối rất lạnh, ở ngoài lâu, ấy bị ốm, là bạn của Hạ Hạ, chờ tới lúc quay phim xong, sau chúng tôi về thành phố S, tôi mời ăn cơm.”

      “Cảm ơn.” Phó Úc đưa tay, sửa lại cổ áo. “Chỉ là, hai tháng tới cho đến cuối năm, tôi trao đổi học thuật.”

      Tầm mắt hai người đàn ông lướt qua nhau.

      “Vậy đáng tiếc.” Tư Cảnh khẽ nghiêng người. “Nếu lần sau có thời gian, chúng ta lại hẹn nhau lần nữa vậy.”

      Phó Úc khẽ gật đầu, nhìn ra cảm xúc gương mặt.

      Rời khỏi đó, Tư cảnh dẫn về phía trước.

      Ánh trăng như nước, con đương phía trước vô cùng yên tĩnh, tay bị bàn tay mạnh mẽ của giữ lại, vững vàng bao chặt.

      uống vài ngụm cà phê mua, tầm mắt mơ hồ nhìn xung quanh, dám nhiều với , nhẫn nại, cố gắng cách hơi xa chút.

      “Ba em giới thiệu cho em người bạn nam này, đúng là tốt vô cùng.” mở miệng. “Chỉ số thông minh có vẻ rất cao.”

      sững sờ chút, lại cắn môi, khẳng định. “ sai.”

      Vốn cho rằng tức giận, ngờ lại lên tiếng, chỉ dừng bước, nghiêng người, khom lưng chỉnh lại áo khoác người cho tốt.

      Khoảng cách hai người lúc này gần trong gang tấc.

      nhìn mặt , trong nháy mắt lại nín thở.

      Kéo lên rồi, tay lại di chuyển, vẫn duy trì tư thế này,mở miệng. “Lúc ở Mĩ, rất nhiều lần nghĩ tới, nếu như lúc trở về, em ở bên người đàn ông như thế nào. ta phải kẻ tài học xuất chúng, có tượng mạo nghiêng người hay .” Giọng của tia kiềm nén. “Có đủ với em , đủ để em quên .”

      Lòng từ từ trầm xuống.

      ra ở đâu, mỗi ngày đều nhịn được, luôn muốn lập tức mua vé máy bay về bên cạnh em, quan tâm đến gì nữa, nghiệp, cuộc sống,Dù hỗn loạn cũng quan tâm, cứ ở bên cạnh em như vậy.” khẽ thở dài, mặt là nụ cười khổ. “Chính là hành hạ như vậy, khổ sở, tuyệt vọng, trong năm chứng uất ức, nhưng lý trí buộc chống cự năm năm này.”

      “Em tin ?” đưa tay vén tóc ra sau tai. “ Cảnh có khuyết điểm, lại luôn buồn bã nuối tiếc như vậy, tự ti chịu tiến thủ, nhát gan núp ở Mĩ năm năm”

      “Nếu như em có người khác, thế nào?” đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của . “Nếu như em quên , người khác, ah phải làm sao?”

      nhìn , đột nhiên đưa tay lên, ôm vào trong lòng.

      có nghĩ đến.” tựa vào bên tai . “Từ lúc mới bắt đầu, nghĩ lúc đó đoạt lại em, dùng tất cả phương pháp để em lại thích .”

      “Nhưng sau đó, lại nghĩ vậy.” vỗ lên tóc . “Vì vừa thể nhìn được em ở cùng chỗ với người khác, cũng thể ép buộc em buông tha cuộc sống mới của mình.”

      có cách nào khác.” nhắm mắt lại. “Hạ Hạ, , biện pháp, cũng có.”

      biết em có quá nhiều lý do để cách nào kiên trì, cho nên nếu như em người đàn ông khác, tất cả đều là do tự gieo gió gặt bão, thể thay đổi.

      Trận đánh này, bỏ thêm tấm lòng chân thành cùng với chút tự ái và tự tin còn sót lại của .

      Cho đến hôm nay, cũng hối hận.

      Càng ngày càng yên tĩnh, thành phố ngày càng tối.

      tựa đầu lên vai , nước mắt yên lặng rơi xuống

      Thời tiết ở Đài Loan càng lúc càng lạnh, tháng mười hai tới rất nhanh, bộ phim ‘Thanh Sắccũng dần đến hồi cuối.

      Scandal của và Tư Cảnh cũng vẫn được truyền xôn xao, nhưng hình như chịu chút quấy nhiễu nào, vẫn làm theo ý mình, làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, cũng biết nên giải thích thế nào, dứt khoát giải thích thêm gì nữa.

      Tình cảm của hai người cũng từ từ tăng lên, nhưng vẫn luôn chưa cho câu trả lời chắc chắn.

      Ngày hoàn thành bộ phim, cũng vừa đúng lễ giáng sinh.

      Đóng máy, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều vô cùng vui vẻ, sau khi thương lượng, mọi người liền quyết định kéo nhau ăn mừng. Tất cả mọi người nhanh chóng thay quần áo, dọn dẹp studio, vì cảnh quay cuối cùng của Phong Hạ vừa kết thúc, là người cuối cùng về phòng nghỉ ngơi.

      Phòng nghỉ có những người khác, chỉ có và trợ lý, chờ trợ lý tấy trang cho xong, liền vào phòng thay quần áo thay bộ đò thường ngày.

      Bộ váy hóa trang người rất khó cởi xuống, mình nỗ lực rất lâu, thậm chí còn toát cả mồ hôi, đai an toàn sau khóa kéo ngực cũng bị mắc kẹt, kéo xuống được.

      “Ann” thở dài, thử hô tiếng. “Em ở đâu? Có thể vào giúp chị cởi khóa kéo này được ?”

      “Được!” Ngoài cửa, Ann đáp tiếng.

      thấy thế, kéo rèm ra, đưa lưng về phía cửa.

      bao lâu sau, cửa phòng thay đồ bị mở ra, có bước chân tiến lại gần, điều chỉnh lại đai an toàn chút, với người ở sau lưng. “Ann, khóe kéo của chị ở đây bị mắc kẹt, phiền em kéo xuống là được rồi.”

      “Cảm ơn.” đưa tay cởi đai an toàn ra, từ từ cởi váy xuống.

      Đằng sau lại có tiếng bước chân rời , cũng ai chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định quay người lại bị người phía sau ôm lấy.

      “Tư”Hơi thở của quá mức quen thuộc với , lập tức đoán ra là . Nhưng tại người chỉ có áo ngực và quần lót, cứ lõa lổ như vậy trong lòng ngực , đôi tay còn vòng qua eo , khiến nên lời.

      “Là .” Đèn ở phòng thay đồ vốn mờ mờ, tình cảnh như vậy, giọng của vang lên bên cổ .

      “Cái đó, Ann đâu rồi?” giãy hồi nhưng cánh tay vẫn nhúc nhích.

      “Ra ngoài rồi.” Tư Cảnh hôn lên cổ , lưu luyến xuống. “ bé ấy thấy tới, lập tức ra ngoài, còn khóa cửa lại rồi Hạ hạ, thả lỏng ra.”

      Cả người cứng ngắc, chỉ cảm thấy từ từ hôn lên tấm lưng trắng nõn của mình, nhiệt độ trong cơ thể dần tăng lên. Rốt cuộc tại sao lại muốn thả lỏng

      “Cái đó” cắn môi, cảm thấy môi ở lưng mình, tay lại xoa ngực . “Lát nữa còn phải ăn cơm”

      giọng cười, lúc này ngừng lại, quay cả người lại đối mặt với mình, cúi đầu hôn lên môi , giọng đầu độc. “ lại thích ăn em”

      nghe mà cả người nóng lên, đỏ mặt nhìn gương mặt tuấn dật dần lên lửa dục, ngay cả chuyện cũng hoàn chỉnh. “Tư , chúng chúng ta”

      tại, hai người cũng chung sống hòa thuận, dù lúc quay phim có đùa giỡn nhiều hơn nữa cũng đến mức như hôm nay.

      “Chúng ta thế nào?” ôm chặt , để cơ thể dán chặt lên người mình, tay dần rời khỏi eo xuống, cởi quần lót của ra. “A, biết rồi, em có nhớ, trước kia lúc hai chúng ta quay bộ phim ‘Hồng Trần, chúng ta cũng ở trong phòng thay đồ” vừa chuyện, ngón tay dần tìm kiếm vào sâu trong quần lót của . xấu hổ muốn chết rồi, lại đẩy ra được, mà tình triều trong cơ thể lại rất thành thực.

      “Mây mưa?” Sắc thái trong giọng của cũng tăng cao.

      “Hạ Hạ”Người dần hạ xuống, hôn môi rồi đến ngực, ngon tay cũng dừng lại. “Em muốn ?”

      “Ngón tay run rẩy giữ chặt bờ vai .

      nghĩ, cũng có cách nào để nhịn nữa”Bờ môi lướt qua ngực . “Mỗi ngày, mọi lúc đều muốn đè em xuống, make love into the night.”

      Tiến vào em, hằng đem hưởng thụ.

      Tiếng thở dốc của ngày càng lớn, sắp cầm cự nổi.

      Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động của lại vang lên, liên tiếp, ngừng nghỉ.

      Động tác của , vẫn còn tiếp tục.

      Điện thoại di động vẫn kêu ngừng, ngược lại vẫn tiếp tục vang lên hồi lâu, rốt cuộc lấy lại tinh thần, đột nhiên đẩy ra, xoay người lấy điện thoại trong túi áo.

      “Hạ Hạ.” Điện thoại vừa thông, đầu bên kia truyền đến giọng của người đàn ông trung niên. “Xảy ra chuyện lớn!”

      “Đường chú Đường?” thở hổn hển hỏi.

      “Là chú! Mẹ con vừa rồi gọi điện được cho con, ba con được đưa tới bệnh viện, chú đường tới đó!”

      Cả người lập tức lạnh run.

      “Tình hình… tình hình có vẻ tốt lắm.”
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45.1:

      “Tình hình của ba con tốt lắm.”

      Nghe xong điện thoại, mặt Phong hạ lập tức còn chút máu.

      Vốn đứng sau lưng , đôi tay ôm eo của Tư Cảnh cũng cảm thấy cơ thể trong lòng mình trở nên cứng ngắc.

      “Sao vậy?” khẽ cau mày, đến gần bên tai giọng hỏi. “Người vừa gọi là ai?”

      ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn gương mặt . “Là bạn ba em ông ấy , ba em vào bệnh viện.”

      rất ít khi thấy vẻ mặt như vậy, vội vàng cầm lấy quần áo lên mặc vào cho , tỉnh táo . “Em hỏi ông ấy, bây giờ ba em ở bệnh viện nào.”

      Ngón tay cầm điện thoại của có chút trắng bệch, chỉ có thể cố gắng chế tâm trạng chính mình, chuyển câu hỏi của Tư Cảnh cho chú Đường.

      Chờ tới sau khi ông báo tên bệnh viện, máy móc thuật lại cho Tư Cảnh nghe.

      nghe đến tên bệnh viện, khom lưng lấy quần áo đưa cho , sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.

      “Bây giờ, trước tiên em thay xong quần áo, chờ em ở bên ngoài.”

      nắm điện thoại trong tay, cúi đầu hôn lên trán , giọng . “Đừng lo, có ở đây.”

      nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , theo bản năng gật đầu, liền đưa điện thoại đến bên tai, vừa gì đó vừa bước chân ra khỏi phòng thay đồ.

      Đợi thay xong quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi ra ngoài, xong cuộc điện thoại thứ hai.

      trợ lý mình tìm chuyến bay gần nhất về thành phố S, tiếng rưỡi nữa khởi hành, chúng ta lập tức đến sân bay Cao Hùng.”

      trả điện thoại lại cho , nhìn từ tốn . “Sau khi xuống sân bay, chúng ta lối riêng, trong vòng bốn tiếng, nhất định để em gặp được ba.”

      liên tiếp , nhanh chóng, gọn gàng, nghe được mà sững sờ.

      thấy khoảnh khắc đó, đáy lòng xẹt qua cảm giác nên lời.

      Là cảm giác, rất lâu rất lâu chưa xuất qua.

      Cũng biết gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

      nhìn mấy giây, đưa tay nắm bả vai , mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.



      Lên xe trợ lý của Tư Cảnh, cầm điện thoại liền gọi điện cho mẹ.

      Nhưng vừa mở nhật ký cuộc gọi ra, số điện thoại của chú Đường, là số điện thoại của mẹ .

      vừa gọi điện thoại cho mẹ em.”

      ngồi bên cạnh , lúc này mới lên tiếng.

      ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn .

      tại mẹ em ở trong bệnh viện chờ tin tức của ba em, bà ấy lúc ở nhà, ba em đột nhiên té xỉu, lúc ấu hô hấp khá yếu, cho nên bà ấy mới bị dọa sợ.”

      nhớ trước đây Đới Tông Nho có qua với , trường hợp như vậy, có thể là do bị sốc, nguyên nhân rất lớn là vì máu kịp cung cấp cho đại não.”

      lấy tay mình bao tay lại, tiếp. “Sau khi đến bệnh viện, theo dõi bản điện tâm đồ chút, lại tiến hành thêm bước nữa để chuẩn đoán chính xác là được rồi.”

      khí trong xe rất yên tĩnh, trợ lý của rất thức thời kéo tấm vách lên, cho nên thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.

      Mà trong gian khép kín này, chỉ có con ngươi bình tĩnh và giọng có thể trấn định lòng người của .

      “Hơn nữa bộ phim ‘Thanh Sắc’ gần như hoàn thành rồi.” ghé đầu lại gần trán , đụng vào, dùng khoảng cách gần nhất nhìn vào mắt .

      “Công việc hậu kỳ của bộ phim có thể từ chối, những điều này cũng quan trọng. Đối với , cho rằng tại có đủ thời gian, chăm sóc bố vợ .”

      **

      Lúc xe chạy tới sân bay Cao Hùng, số nhà báo nắm bắt được tin tức đứng trước cổng sân bay.

      Mặt chút thay đổi, sau khi xuống xe, lấp tức ôm vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất vào trong.

      Dọc theo đường vào sân bay, đèn flash sau lưng nhanh chóng nhấp nháy, bọn chó săn cũng điên cuồng chạy theo hai người, hơn nữa những người bình thường hình như cũng nhận ra họ, cả sân bay tràn ngập thanh ồn ào, la hét.

      May mắn bước chân của rất nhanh, hiệu suất làm việc của người trợ lý cũng cực cao, sau khi che mắt mọi người tiến vào, liền bỏ lại đám chó săn và những người khác ở phía sau.

      Cho đến khi lên máy bay, ngồi vào chỗ của mình, cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mảnh, tựa vào lưng ghế thở hơi.

      Nữ tiếp viên hàng nhìn hai người bọn họ, biểu tình mặt vô cùng mừng rỡ, hai mắt như phát sáng, vừa định về phía hai người kích động gì đó, Tư Cảnh lập tức đưa tay, lễ phép ra hiệu với họ.

      Nữ tiếp viên thấy vậy, cũng nghiêm chỉnh quấy rầy, động tác nhanh chóng rót nước cho hai người, cầm hai cái chăn đưa lại.

      “Cảm ơn.” giọng cảm ơn nữ tiếp viên, đặt gối đầu sau lưng Phong Hạ, lại dương rộng chăn ra, đắp lên người .

      Nữ tiếp viên bên cạnh thấy vậy, liệu mạng nhịn để mình nhảy lên trong máy bay.

      “Những ký giả vừa nãy, chụp lại toàn bộ rồi…” xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. “Chờ tới lúc về thành phố S, đến bệnh viện, tỉnh hình có lẽ cũng giống như vừa rồi…”

      Tình hình của ba giờ còn , thấy sứt đầu mẻ trán, còn phải suy nghĩ nên giải thích với mọi người chuyện vừa rồi hai người cùng xuất thế nào.

      Scandal, , phải là tin tức chính xác nổ tung, bay đầy trời.

      “Những điều này em cần phải lo.” chỉnh lại chăn người , đem đầu dựa vào bả vai mình. “ xử lý, bây giờ em ngủ trước chút, đến nơi gọi em.”

      ‘ừ’ tiếng, tựa đầu vào bả vai , nhắm mắt lại.

      của năm năm trước, cũng phải như vậy.

      Ngày trước dù đụng phải chuyện lớn hơn nữa, cũng bao giờ giải thích với , biết cũng phải muốn với , mà là do kiêu ngạo của mình khiến thể ràng mọi chuyện.

      Nhưng đêm nay, lại với rất nhiều rất nhiều điều.

      Để phải lo lắng, phân tích nguyên nhân ba ngất xíu, giảm bớt lo lắng trong lòng .

      Mỗi chữ, từng câu , đều rất dụng tâm.

      “Ngủ .” vuốt tóc .
      tart_trung, Elena Maitrạch nữ thích bài này.

    5. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      hay quá a

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :