Chương 12: Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa (2)
Mấy hộ gia đình bên cạnh chuồng bò đều gặp nạn, trong nhà lộn xộn bừa bãi, những bức tường đá đều vương đầy máu. Còn có hộ gia đình hoàn toàn thấy hài cốt đâu, chỉ nhìn thấy nóc nhà có lớp huyết tương khô. Dung Trần Tử muốn cho Diệp Điềm và Hà Bạng vào trong, nhưng Diệp Điềm lo lắng bên trong vẫn còn có người sống, nên bước vào tìm kiếm. Hà Bạng lại xem xét với vẻ mới mẻ, ngó nghiêng mỗi thứ tí. Nên cả hai người cùng bước vào. Nhưng sau khi bước qua cửa mục đích lại giống nhau, Diệp Diềm tìm ở phòng ngủ, Hà Bạng lại lục lọi ở phòng bếp. Lý Gia Tập vốn dĩ rất nghèo, ngôi nhà của mấy hộ gia đình này quả chỉ có bốn bức tường trống, nên tất nhiên trong phòng bếp chẳng có thứ gì ngon để ăn cả, trái lại Hà Bạng còn tìm được thằng bé ở trong ang đựng gạo. Thằng bé tầm bốn năm tuổi, mặc áo bông quần vải, đói đến mức còn chút sức lực nào nữa. Hà Bạng cảm thấy thể tay mà quay lại như vậy được, bèn ôm thằng bé ra. Diệp Điềm liền bước lên đón lấy trước tiên, vừa hay Thanh Thư cõng mấy quả cam, liền lấy ít nước cam mớm cho nó.
Hà Bạng đứng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, nào ngờ thằng bé liền mở to mắt, lập tức chỉ vào nàng hét toáng lên: “Thủy ! Sư phụ, là nó giết chết cha cháu, mẹ cháu và cả bà ngoại cháu nữa!”.
Hà Bạng sờ sờ mũi, chút lo lắng: “Nếu như là ta giết người, căn bản có chút dấu vết nào đất đâu”.
Mặt Dung Trần Tử đột nhiên tái : “Lẽ nào có con rắn mượn khí, giả mạo người?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Nếu như tu tiên, sở trường nhất định là biến hóa. chừng có lẽ có thể biến thành hình dạng của ta”.
Dung Trần Tử gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm mấy hộ gia đình nữa, cứu được hơn mười mấy người còn sống. Cuối cùng cũng còn chút sinh khí nào của con người nữa. Dung Trần Tử liền tập trung tất cả mọi người lại, rồi thở dài, ai mà ngờ được thôn trang yên ấm, lại gặp phải tai họa đâu như vậy.
dặn dò Diệp Điềm: “Chúng ta cùng mở kết giới, để cho bọn họ ”.
Diệp Điềm lời nào, hai người bấm niệm khẩu quyết, cũng nhìn thấy động tác ra sao, tầng kết giới trong suốt tự nhiên tiêu tan. Dung Trần Tử phái hai tên đồ đệ bảo vệ cho bọn họ ra khỏi trấn Lăng Hà, trước tiên tạm thời đến ở tại An Quốc tự, còn mình dẫn Diệp Điềm, Hà Bạng và mọi người vội vàng tới núi Trường Cương nơi phong ấn Minh xà. giờ hồn thức của Minh xà thoát khỏi cảnh vây hãm, nhưng thân xác của nó vẫn còn ở đó. khi thân xác nó bị phá hủy, nghĩa là đại thành.
Lúc đến được núi Trường Cương, đám người Giang Hạo Nhiên động thủ với Minh xà rồi. Quả nhiên, Cao Bích Tâm mỏi mệt đến độ mặt mày xanh tái đôi môi trắng bệch, pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu luyện quá ba trăm năm, quả thực thể chống lại được hai con thú thần thượng cổ.
Nhìn thấy đám người Dung Trần Tử tới, Giang Hạo Nhiên cũng phải thở phào nhõm - đánh giá thấp hai con rắn này rồi. Trang Thiếu Khâm lười biếng chỉ thích trốn tránh, đến giờ vẫn rất ổn, mũ áo chỉnh tề, thư thái phiêu diêu. Dung Trần Tử vừa đến, liền dám ra vẻ đắc ý nữa, vội vàng lao lên đầu. Hà Bạng tới bên ngoài rìa, chịu tiếp nữa. Dung Trần Tử có kéo nàng cũng .
Giang Hạo Nhiên quá hiểu nàng, hỏi thẳng: “Nàng muốn thế nào?”.
Hà Bạng rất nghiêm túc: “Muốn ta giúp giết Minh xà, được thôi. Trả lại đồ của ta cho ta”.
Sắc mặt Giang Hạo Nhiên khẽ tái , Cao Bích Tâm sợ đến hồn bay phách tán: “Họ Giang kia! Chàng đồng ý với nàng ta?!”.
Hà Bạng ngồi lên tảng đá, gió núi thổi từ dưới lên khiến váy áo của nàng tung bay cùng mái tóc đen dài, người đẹp như tranh vẽ: “Vậy ta !”.
Nàng nhảy từ tảng đá xuống, toan nhấc chân muốn bỏ . Giang Hạo Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: “Phán Phán”. hạ thấp giọng, gọi nàng hết sức dịu dàng: “Thiên phong linh tinh ở trong người Bích Tâm rồi, sao có thể lấy ra được chứ?”.
Hà Bạng chậm rãi rút bàn tay ngọc ngà ra, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo: “Lúc trước phải cũng lấy từ trong cơ thể ta ra đó sao?”.
Cuối cùng Dung Trần Tử cũng hiểu tại sao nàng lại muốn cùng đến Lý Gia Tập trước, nàng vốn dĩ hề có ý định cứu người, điều mấu chốt vẫn là thương nhớ viên thiên phong linh tinh kia. Vào thời khắc quyết định cuối cùng, điều kiện đàm phán là quan trọng nhất. Mỗi việc nàng làm, dường như đều có mục đích khác.
Giang Hạo Nhiên do dự hồi lâu, rồi đột nhiên hạ quyết tâm: “Nếu như… ta trả lại thiên phong linh tinh đó cho nàng, nàng đồng ý trở về sông Gia Lăng cùng ta chứ? Phán Phán, tình cảm ta giành cho nàng chưa từng thay đổi, phải lúc đầu nàng cũng ta đó ư? Bất kể có muộn thế nào, nàng đều đợi ta về nhà. Trời lạnh nàng nằng nặc đòi ăn lẩu. Chúng ta cùng nhau bắt cá vược sông… Những chuyện trong quá khứ, nàng có thể buông bỏ được hết sao?”.
đỡ lấy bả vai nàng, Hà Bạng lặng yên nhìn , dường như tình ý trong những lời đều vô cùng chân thành, nhưng với nàng đó là lại câu chuyện của người khác: “Muốn ta ra tay đối phó với Minh xà, được thôi”. Giọng của nàng rất , nhưng từng câu từng chữ lại cực kì ràng: “Trả lại đồ của ta cho ta”.
Trận chiến với Minh xà diễn ra được nửa, Giang phủ cũng dốc lượng nhân lực, vật lực cực lớn vào đây, nên thể bỏ dở giữa chừng được. Vẻ mặt nàng lạnh lùng như băng tuyết, cho người khác cơ hội thương lượng con đường sống.
Nếu như là hai ngày trước nàng đưa ra cầu này, có lẽ Giang Hạo Nhiên còn có thể mời vài vị Nội tu cùng trợ chiến, nhưng giờ mới nàng nhắc đến, còn đường lui nữa rồi. đành nhìn về phía Cao Bích Tâm. Ánh mắt của Cao Bích Tâm ngập tràn nỗi sợ hãi lên lời: “, biểu ca!”.
Sắc mặt Hà Bạng lãnh đạm như nước, phản ứng duy nhất, chỉ là đưa ra thanh đao hình chóp trong suốt.
Đột nhiên Diệp Điềm nhớ tới lúc ở trong Thanh Hư quan, chính miệng nàng rất thản nhiên câu - Món nợ tình cảm ngày trước, sớm muộn gì cũng phải thanh toán cho sòng phẳng.
Giang Hạo Nhiên nắm chặt lấy thanh đao hình chóp trong suốt của Hà Bạng, Cao Bích Tâm bước từng bước thối lui, vẻ mặt trầm tĩnh, tựa như việc lấy thiên phong linh tinh ra đơn giản giống như rút cái trâm cài mái tóc của Cao Bích Tâm vậy: “ nguy hiểm đến tính mạng đâu, muội cần phải sợ”.
Nhưng Cao Bích Tâm liên tục lùi lại, giọng thê lương: “Biểu ca!”.
Giang Hạo Nhiên thở dài, từ từ tiến lại gần nàng ta, tay phải khẽ giơ lên, cũng biết điểm vào huyệt đạo nào của Cao Bích Tâm, mà chỉ trong nháy mắt Cao Bích Tâm thể động đậy được nữa. Nàng ta mở to miệng nhưng thốt ra được tiếng nào, ánh mắt kinh hoàng tuyệt vọng. Thanh đao hình chóp có cạnh, nhưng lại sắc nhọn vô cùng. Giang Hạo Nhiên giơ thanh đao lên, còn chưa tiếp xúc với da thịt, lồng ngực của nàng ta bị rạch mở, trước đó phong ấn huyệt đạo, nên máu chảy ra nhiều lắm, chỉ có đường màu đỏ cỡ như ngón tay út chạy dọc theo bộ váy áo nhạt màu của nàng ta.
Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, thò vào trong khoang ngực của Cao Bích Tâm chút trở ngại. Diệp Điềm quay mặt thể nhìn tiếp được nữa. Hà Bạng ngồi tảng đá lớn, đung đưa chân nhàn nhã, vẫn còn tâm tư để chuyện: “Đao pháp của ngươi vẫn rất giỏi”.
Giang Hạo Nhiên lời nào, thanh đao hình chóp lại khẽ rạch thêm đường, con ngươi của Cao Bích Tâm lồi ra, cơ hồ muốn lọt ra khỏi hốc mắt. Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên nhanh như chớp, vừa chạm vào lập tức rút ra, sau đó lấy loại thuốc bí truyền cầm máu cho nàng ta. Hà Bạng tung tăng chạy đến, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, ngươi cho nàng ta dùng thử xem, tốt lắm đấy”.
Giang Hạo Nhiên nhận lấy cao thuốc, còn tay nàng cầm được thiên phong linh tinh. Tất cả mọi người bao gồm cả Dung Trần Tử lần đầu tiên được nhìn thấy bảo vật của tạo hóa. Thiên phong linh tinh vừa ra, gió núi Trường Cương đột nhiên an tĩnh hẳn , dường như đợi mệnh lệnh từ tân chủ nhân. Hình dạng của nó giống với nhưng viên trân châu mà mọi người vẫn thường tưởng tượng, chỉ thấy nó dài như sợi tơ, lại lúc ngưng lúc tụ, dường như vô hình, màu sắc của nó cũng biến hóa tùy theo khung cảnh xung quanh, nhìn dưới ánh sáng ban ngày là màu vàng kim long lanh rực rỡ, nhìn ở trong nước lại giống như mặt nước xanh biếc khẽ gợn sóng, tất cả ánh sáng như dòng chảy lưu chuyển. Hà Bạng chậm rãi đưa nó vào linh hồn mình, còn Giang Hạo Nhiên bôi thuốc cho Cao Bích Tâm.
Ngay cả Dung Trần Tử cũng thấy ngạc nhiên hiểu tại sao lại dám dùng thuốc của Hà Bạng. Nhưng quả loại cao thuốc này lại rất tốt, chỉ thoáng chốc máu ngừng chảy. Hà Bạng mở to mắt, đôi mắt vừa to lại vừa sáng, trong veo như nước vô cùng động lòng người: “Cao Bích Tâm, sau này ta hận ngươi nữa!”.
Nàng tung tăng nhảy chân sáo vào trong giúp Trang Thiếu Khâm giết con rắn ba mắt, Dung Trần Tử và Giang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, Giang Hạo Nhiên thở dài, cũng gì thêm.
Khe đá trong núi Trường Cương được đào ra, giờ, nơi phong ấn Minh xà biến thành cái hố sâu hơn hai trượng. Dung Trần Tử liếc mắt nhìn, mới hiểu tại sao Giang Hạo Nhiên thể bỏ qua cho Minh xà - Giang Hạo Nhiên điều động lượng lớn đệ tử tới, đến nay số người chết hoàn toàn vượt xa so với tượng tưởng. Giang Hạo Nhiên cũng biết bên trong có hai con Minh xà. thể rút lui, trả cái giá lớn như vậy, nhất định phải có thu hoạch.
Hà Bạng có được thiên phong linh tinh, gió khiến thế nước chảy mạnh hơn, pháp thuật của nàng vốn dĩ thuộc mệnh thủy nên giờ lại giống như hổ mọc thêm cánh. Huống hồ, suy cho cùng nàng có tới hơn bốn ngàn năm đạo hạnh, đẳng cấp của Cao Bích Tâm quả thể sánh kịp. Giang Hạo Nhiên, Dung Trần Tử cùng Giả Nghiệp đại sư và vài Võ tu có thực lực đứng chắn trước nhất, cận chiến cùng Minh xà. Hành Chỉ chân nhân, Trang Thiếu Khâm cùng Diệp Điềm và những người khác ở giữa, toàn bộ đệ tử của Giang gia đều là Thủy tộc, có người làm nhiệm vụ trữ nước, có người đứng từ xa cùng Hà Bạng tấn công Minh xà.
Hà Bạng lại sử dụng thuật Phong liệt, mọi người chỉ kịp nhìn thấy luồng nước táp vào mặt, con rắn cái phun lửa muốn làm tan băng, nhưng lập tức bị cơn gió màu đen có sức mạnh như cơn lốc điên cuồng tấn công. Con rắn cái thể tránh được, đành thu tất cả ngọn lửa về, trong cơn hoảng loạn nó lấy đuôi mình ra chắn, nhưng lại có cơn gió mạnh cuốn tới, xoắn đuôi nó vỡ nát như vặn ống tre. Nó gào lên tiếng, dường như muốn thối lui. Nhưng sợi xích sắt ở quanh eo vẫn chưa hoàn toàn bị giãy đứt, nên phong ấn chưa mất hiệu lực, nó chỉ biết lăn lộn mặt đất. Cơn sóng tấn công lần thứ hai của Hà Bạng đến, cuồng phong kèm theo nước, ngọn lửa của con rắn căn bản thể chống đỡ được, ngay cả nọc độc nó phun ra cũng bị hắt ngược trở lại. Trong lòng Giang Hạo Nhiên vô cùng khiếp sợ, ngay cả Dung Trần Tử cũng có chút kinh hãi - Nàng tới giết Minh xà, liệu có phải vì thèm muốn thiên hỏa linh tinh ? Nhưng trận chiến đến hồi kịch tính, cho phép bản thân mình nghĩ nhiều, cố gắng ngăn chặn tấn công của Minh xà.
Minh xà thấy thể làm gì được Hà Bạng, đành ngoác miệng định nuốt hết tất cả những người trước mặt vào bụng. Nào ngờ, cơn gió thứ ba của Hà Bạng mang theo nước lao tới, cuồng phong cuốn thẳng vào miệng nó. Lần trước nó bị đoàn người của Dung Trần Tử đánh cho trọng thương, sức lực tiêu hao rất nhiều, giờ lại thêm cuồng phong lao vào người tựa đường đao quét qua, chỉ trong nháy mắt nó liền phụt ra vũng máu lớn, cơ thể to lớn tê liệt, khẽ co giật vài cái, rồi bất động.
Hà Bạng trốn sau lưng Trang Thiếu Khâm, hồi lâu sau mới thò đầu ra nhìn, lúc ấy mọi người mới phát ra tại sao Nội tu tu vi cao luôn là bảo bối khiến các bang phái tranh đoạt ngừng nghỉ - Trong môn phái có Nội tu, phải việc gì cũng thành làm chơi mà ăn sao? Nhưng cũng đúng là Nội tu dễ nuôi, vừa mỏng manh lại vừa yếu ớt, nên giờ Nội tu tu vi cao trở nên khan hiếm như lông phượng hoàng, sừng kì lân vậy.
Hà Bạng lại được sở hữu thiên phong linh tinh, nên giờ mang ra nghịch cách vô cùng hưng phấn, lát Phong truyền, lúc lại Phong liệt, ngay cả pháp thuật mệnh thủy cũng tăng tiến thêm vài bậc. Nàng hoa chân múa tay. Nhưng có câu vui quá hóa buồn, mọi người nhìn thấy con rắn cái đổ gục xuống đất, đều thở hơi dài nhõm, ngay cả Hà Bạng cũng hơi hơi dựa người về phía trước hưởng thụ thành quả của mình. ngờ, con rắn đực trong phong ấn bất chợt nhảy ra - Phong ấn trói buộc nó lúc ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ. Mức độ sát thương của thuật pháp mệnh phong cực lớn, giết chết được con rắn cái, nhưng lại phá hủy luôn cả kết giới phong ấn hai con rắn.
Mọi người đều vô cùng hoảng hốt, con rắn đực vừa thoát ra khỏi vòng vây, liền phun thẳng ra luồng chướng khí hơn ngàn năm, mọi người đều che chắn cho mình. Hà Bạng kịp thi triển pháp thuật, theo bản năng trốn về phía Dung Trần Tử, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dung Trần Tử lại xoay người ôm lấy Diệp Điềm, dùng sức lăn tránh sang bên. Trang Thiếu Khâm cho rằng Dung Trần Tử bảo vệ Hà Bạng, nên cũng ôm lấy Diệp Điềm. Cả ba người ôm lấy nhau lăn ra sau, tránh được luồng chướng khí vạn năm kia.
“Tri quan!”. Hà Bạng vươn tay ra, nhưng chỉ chạm vào vũng máu rắn lạnh ngắt.
Trong màn sương khói dày đặc chỉ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, Minh xà lao thẳng tới chỗ Hà Bạng, cái đuôi ở xa xa cuốn lấy nàng kéo nàng ra khỏi hang động.
Đến khi Dung Trần Tử thanh lọc được chướng khí, mặt liền biến sắc - Tuy luôn miệng rằng phải tin tưởng Hà Bạng, nhưng trong thâm tâm, vẫn luôn nghi ngờ nàng. Nên trong thời điểm nguy hiểm nhất, chọn cứu người thân của mình, vứt bỏ nàng. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm lặng im nhìn , ai lời. Trong chiếc hố sâu hơn hai trượng, máu của con rắn cái ngập tới tận mu bàn chân, còn Minh xà đực thấy đâu nữa.
Dung Trần Tử từ từ siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, môi dưới bị cắn đến bật máu. Giang Hạo Nhiên cũng thảng thốt: “Phán Phán đâu rồi?”. Thấy Dung Trần Tử vẫn ôm Diệp Điềm, đột nhiên nổi giận: “Dung Trần Tử! Phán Phán đâu?”.