1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      Cuộc thi kéo dài gần ngày mới kết thúc. Thế là mất toi cả ngày chủ nhật, hơn nữa từ lúc Trần Dao thi xong như mất nửa cái mạng, còn tâm trí đâu mà dạo nữa. Buổi chiều hai người bọn họ đón xe trở về thành phố B.

      Hai ngày nay Ôn Hành Chi họp liên tục nên bố trí tài xế đưa hai người đến bến xe. Vé cũng mua xong rồi, nửa giờ nữa về đến nhà. Nhận giúp đỡ của Ôn Hành Chi nhiều như vậy nên trong thâm tâm Trần Dao thấy rất áy náy, vốn định thừa dịp đường đến bến xe cám ơn, nhưng ngờ tài xế lại tới đón bọn họ. Trần Dao thất vọng đành phải nhờ Ôn Viễn gửi lời dùm mình.

      Tâm tình của Ôn Viễn yên, cho đến khi về đến nhà thấy bà Thành và Kiều Vũ Phân hình như vẫn biết chuyện kia mới yên lòng.

      Nhưng mà hình như tình hình vẫn còn nguy hiểm, bà Thành nhìn thấy má sưng đỏ chưa tan kinh ngạc hỏi: “Cái con bé này, bị làm sao vậy chứ?”

      Ôn Viễn chớp chớp mắt rồi ra lý do suy nghĩ trước đó: “Trong lúc ngủ cẩn thận bị va vào, có việc gì đâu mà bà Thành.”

      Bà Thành tin cẩn thận nên hỏi nữa.

      Do cuộc thi cuối kỳ sắp tới nên vừa hết ngày nghỉ Ôn Viễn vội vàng học tập. Những năm trước mỗi khi đến thi cuối kỳ là luôn vội vàng đến sứt đầu bể trán, năm nay bởi vì Ôn Hành Chi có cầu cao nên áp lực càng lớn hơn, thậm chí ngay cả buổi sáng lúc vẫn còn ngái ngủ miệng cũng lẩm bẩm đọc từ vựng.

      Bà Thành thấy như vậy cũng hơi đau lòng. Mà Kiều Vũ Phân lại thấy vui mừng. Bà nghĩ, Ôn Viễn cứ phát huy theo như tình trạng bây giờ chắc có lẽ có thể thi đậu được trong những trường đại học ở thành phố B. Như vậy cũng cần phiền đến Hành Chi mà Ôn Viễn vẫn có thể ở lại bên cạnh bà. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?

      Nghĩ như vậy, Kiều Vũ Phân càng thấy vui mừng.

      Ăn sáng xong Ôn Viễn liền lên nhà học bài. Mấy ngày nay biểu tích cực của ngay cả bà mập cũng nhìn ra nên còn soi mói giống trước như đây nữa. Điều này làm cho Ôn Viễn vơi biết bao nhiêu áp lực, trong giờ nghỉ giải lao môn thể dục còn có thể trốn lên sân thượng, nhấm nháp chút sữa tươi hương chuối.

      “p-r-o-f-e-s-s-o-r——pro¬fes¬sor” Đọc từ “giáo sư” xong Ôn Viễn nhíu mày hút chút sữa tươi.

      Tô Tiện ngồi song song với Ôn Viễn, cậu quay sang nhìn rồi nhếch môi cười, “Xem ra năm nay mình phải cố gắng thêm chút rồi.”

      “Hả?” Ôn Viễn hiểu nhìn cậu.

      Cậu nhàng cười tiếng, đưa tay sờ sờ cái mũi của , : “Bởi vì lại có thêm người muốn giành danh hiệu đầu bảng với mình.”

      Ôn Viễn chợt bị hành động thân mật của cậu làm giật mình, sau khi phản ứng được mới ngượng ngùng sờ sờ mũi rồi đặt hộp sữa vào giữa hai người, nhăn mày lại : “Cậu đừng có trêu mình, mình mà được trung bình thôi cũng vui rồi.”

      Tô Tiện rất muốn làm như thấy hành động vô ý xa lánh của . Cậu trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn bật cười lên: “Viễn Viễn, sau này cậu muốn thi trường nào?”

      Trong khoảng thời gian này, chủ đề này được nhắc tới thường xuyên làm Ôn Viễn biết trả lời như thế nào. gãi gãi đầu, : “Còn có thể tự chọn hay sao, tùy tiện thi trường, học chỗ nào mà chẳng như nhau.”

      Tô Tiện ừ tiếng. “Cậu mà còn thi như vậy mình làm thế nào?”

      “Gì chứ?” ÔnViễn nhìn cậu giống như người ngoài tinh: “Cậu mà còn cần phải nghĩ sao, người năm nào cũng đứng đầu toàn trường như cậu thi trường nào mà chẳng đỗ.”

      Lời khen như vậy ai là muốn nghe. Nhưng lúc này Tô Tiện chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào đám học sinh mặc đồng phục vụng về tập luyện sân thể thao mà trầm mặc hồi, rồi sau đó xoa xoa đầu của Ôn Viễn, đứng lên : “ thôi, lát nữa phải vào lớp học rồi.”

      Cực khổ suốt tháng, những ngày cuối lại càng nặng nề, Ôn Viễn và các bạn đồng trang lứa cuối cùng cũng bước qua kỳ thi cuối kỳ. Rồi sau đó lại phải trải qua hai tuần lễ bổ túc mới được nghỉ đông.

      Khi về đến nhà Ôn Viễn như cởi bỏ lớp da ra, trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi rồi. Vất vả khổ sở học tập lâu như vậy, mới đổi được tám mươi lăm điểm tiếng .

      Nhìn con số đỏ tươi phiếu điểm, Ôn Viễn mím môi tủi thân, hai mươi sáu chữ cái đúng là tử huyệt của mà.

      đúng là càng sợ cái gì cái đó lại càng tới mau.

      Vừa về đến cửa Ôn Viễn nhìn thấy chiếc xe trông vô cùng quen mắt. Mí mắt liền giật giật, trong đầu nhảy ra năm chữ to: Chú út trở lại!

      Ở ngoài cổng chính chần chừ lâu, Ôn Viễn vuốt vuốt tóc rồi mới vào.

      Vào cửa chính mới phát , người cha Ôn Hành Lễ lâu gặp cũng trở về. Lần này tốt rồi Ôn Hành Lễ, Ôn Hành Chi, Kiều Vũ Phân. Ba nhân vật quan trọng ngồi ở trong phòng khách tán gẫu. Bạn học Ôn Viễn đứng ở ngoài cửa phòng khách run rẩy toàn thân.

      Vẫn là bà Thành nhìn thấy trước, vừa đặt hoa quả lên bàn vừa gọi Ôn Viễn vào nhà. Ôn Viễn cũng hết cách rồi đành phải nhắm mắt tới.

      Kiều Vũ Phân nhận lấy đĩa trái cây, cười : “Hành Chi thường ở nhà, mỗi lần trở lại, đều được dì Thành đối đãi như khách quý.” Quét mắt nhìn Ôn Viễn đứng đó xa :”Viễn Viễn, sao còn chưa chào hả?”

      Ôn Viễn dạ tiếng liền cất lời: “Ba, chú út.”

      Ôn Hành Lễ rất hiếm khi tươi cười với nhưng đoán chừng là nghe Kiều Vũ Phân trong khoảng thời gian này rất cố gắng nên cũng hòa nhã ít. Mà Ôn Hành Chi bình thường cũng thấy bộ dạng hay khoe mẽ này của bà chị nên chỉ bình tĩnh nhíu mày ngồi nghe.

      Ôn Viễn cũng thường thấy dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh kia nên cũng lấy làm lạ chỉ bĩu môi, muốn lên lầu bị Kiều Vũ Phân gọi lại.

      “Phiếu điểm mang về chưa?”

      “À? Vâng.....” Ôn Viễn gãi gãi đầu, lẩm bẩn trong lòng là tiêu đời rồi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đưa phiếu điểm trong tay ra, sau đó cúi đầu thắt ngón tay vào nhau lên tiếng.

      Kiều Vũ Phân vừa nhìn thoáng qua, thể vui mừng ràng. Bà đưa tờ thành tích cho Ôn Hành Lễ, “Ông xem, tôi sai chứ, trong khoảng thời gian này Viễn Viễn tiến bộ đấy. Nhất là môn tiếng , trước kia đều là điểm kém vậy mà lần này thi được tám mơi lăm điểm”

      Thân là quan chức trong Bộ Ngoại Giao nên Ôn Hành Lễ cũng có chút thiên phú đối với ngoại ngữ. Theo ông, thành tích như vậy cũng phải là tốt lắm. Nhưng nếu là Ôn Viễn, ông phải thay đổi cách nhìn, đứa bé này được kết quả này cũng phải ngày hai ngày là có, điều này chứng minh nó rất cố gắng rồi.

      thể kiêu ngạo, biết ?”

      Ôn Viễn gật đầu ngừng, mới vừa thở phào nhõm, Ôn Hành Chi vẫn ngồi ở bên lên tiếng lúc này lại chợt mở miệng: “Chị dâu, cho em xem phiếu điểm của Ôn Viễn chút.”

      Kiều Vũ Phân vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Ôn Hành Chi. Mặc dù chú em này bình thường là người hướng nội, hay nhiều, nhưng bà có thể nhìn ra được, chú ấy cũng để ý đối với chuyện trước đây bà đề cập tới.

      Mà Ôn Viễn khi nhìn thấy Ôn Hành Chi cầm bảng thành tích của mình trong nháy mắt lại chán nản cúi đầu. dám nhìn thẳng vào , chỉ dám đưa mắt liếc trộm.

      cúi đầu, ngón tay thon dài nắm chặt phiếu điểm, cho thấy cực kỳ nghiêm túc, hình như mỗi môn đều phải xem cho kỹ.

      “Ôn Viễn.” Rốt cuộc cũng ngẩng đầu gọi tên .

      nhóc liền dạ tiếng, nhìn , chờ đợi câu tiếp theo.

      Nhưng Ôn Hành Chi lại nhìn chằm chằm vào phiếu điểm lát rồi đưa cho Ôn Viễn, hơn nữa lại còn hai chữ: “ tệ.”

      tệ? Đây là khích lệ sao? Ôn Viễn hiểu ý tứ của .

      Trong lúc Ôn Viễn nhấp nháy mắt nhìn Kiều Vũ Phân cười : “Chú út của con rất hiếm khi khen ai đấy.”

      Ôn Viễn đành phải thu hồi tất cả nghi vấn, cười khúc khích hai tiếng.

      [Website đăng truyện chính thức: ***************.com]

      Gần tới năm mới nên Ôn Hành Chi rất hiếm khi ở nhà. Nhưng điều làm cho Ôn Viễn hiểu chính là trong những ngày lễ mừng năm mới chú về nhà, cho dù có về cũng ngủ lại mà trở về ngủ ở nơi khác trong thành phố B. Càng làm cho lí giải được chính là thái độ của ông nội. Bình thường ông luôn trách chú về nhà nhưng đến năm mới lại hề hối thúc, giống như trong lòng ông cũng biết chú ấy nơi đó vậy.

      Ôn Viễn từng thầm hỏi bà Thành nhưng chỉ được nghe câu : “Trẻ con nên tò mò” rồi xong. Sau lần đó cũng hỏi nữa, bởi vì bà Thành cũng cho biết chuyện này, mà người trong nhà cũng có ai với .

      Sau khi tắm xong, Ôn Viễn mặc áo ngủ thoải mái nằm thẳng cẳng giường. lúc lăn qua lộn lại ngủ được bỗng nhiên trong sân lóe lên ánh đèn xe. ngồi dậy nhìn qua cửa sổ liền nhận ra đó là xe của Ôn Hành Chi.

      Tối nay chú ấy lại ở nhà. Về phần vì sao phải ngủ ở nơi đó, sợ rằng chỉ có chính chú ấy biết mà thôi.

      Ôn Viễn đột nhiên nảy sinh ý tưởng kỳ quái. Bà Thành phải , chú ấy ngủ ở nhà đến ở nhà khác phải sao? Sao lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ? ngủ thôi.

      Ôn Viễn nằm ở giường cố dỗ mình ngủ lại càng ngủ được. Sau đó lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm điện thoại bàn lát, rồi cầm lên, bấm số.

      Điện thoại đổ chuông mấy tiếng người bên kia bắt máy: “Alo.”

      “Chú út, là cháu.”

      trễ thế này, sao vẫn chưa ngủ?”

      “Tí nữa cháu ngủ.” Ôn Viễn cười cười.” Cháu muốn cho chú thành tích của cháu.”

      Tiếng của qua điện thoại nghe cực kỳ mềm mại, Ôn Hành Chi điềm tĩnh chớp mắt cái mới : “Thế nào?”

      “Lần này bài thi tiếng hơi khó.” Thấy được đáp lại, Ôn Viễn lập tức .”Hơn nữa, hơn nữa.....”

      “Hơn nữa cháu chậm chạp, cho nên mới thể đạt tới cầu của chú.” Ôn Hành Chi nhận lấy lời mở đầu của , nhanh chậm .” Điều cháu muốn , có phải là cái này hay ?”

      đúng là.

      Ôn Viễn mím môi, suy nghĩ chút, rồi : “Lần sau, cho dù như thế nào cháu nhất định khiến chú hài lòng!”

      Dù là bây giờ ở trước mặt , nhưng cũng có thể tưởng tượng được giơ tay lên bảo đảm. Ôn Hành Chi phát , càng chú ý càng hiểu bé này có nhiều chủ ý.

      “Được rồi.” Ôn Hành Chi : “Mấy lời thề thốt của cháu tôi nghe chán rồi.”

      “Vậy lần này, coi như vượt qua kiểm tra rồi nhé?” Ôn Viễn ôm điện thoại, vui vẻ đến khép được miệng.

      thể , bạn học Ôn Viễn chính là loại người dễ dàng đắc ý vênh váo. Mới vừa được ân xá giây kế tiếp liền bắt đầu khua chân múa tay. Nghe thấy giọng điệu của cũng biết vui mừng như thế nào rồi.

      Nếu kìm chế tốt Ôn Hành Chi muốn bật cười rồi. “ ngủ .”

      “Chú út ngủ ngon!”

      Giọng điệu dĩ nhiên là vừa kích động vừa vui sướng. Cúp điện thoại, Ôn Viễn lăn lộn mấy vòng ở giường rồi ngủ thiếp .

      Cảm thấy Ôn Hành Chi gần đây ngày càng ôn hòa nên Ôn Viễn cũng còn sợ như trước đây nữa. Mà lại vừa được nghỉ đông nên những ngày kế tiếp của bạn học Ôn Viễn trôi qua vô cùng thư thái.

      Nhưng hình như muốn nha đầu này thư thái như vậy nên sáng sớm Ôn Kỳ gõ cửa phòng dựng dậy. Ôn Viễn ôm Teddy ngủ say sưa, chăn bị vén lên nên hắt hơi vài cái rồi từ từ mở mắt.

      Khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy kẻ đáng ghét nhất đứng ở đầu giường của mình, thế trong tay của người kia còn giơ chăn mền của lên nữa chứ. Ôn Viễn tức giận rời giường muốn xông vào đấm đá mấy cú nhưng ngờ đều bị Ôn Kỳ dễ dàng chế ngự. “Đừng trách nhắc nhở, ông nội ở dưới nhà lâu rồi, em mà náo loạn ở này chắc chắn lão nhân gia ở dưới nghe thấy đấy.”

      Ôn Viễn cắn răng nghiến lợi : “Ai cho vào phòng em, vén chăn của em lên nữa chứ? Làm sao lại đáng ghét như vậy!”

      Ôn Kỳ nhặt đồng hồ báo thức bị đá lăn lông lốc sàn nhà lên đặt ở trước mặt của : “Tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cứ chờ mà bị mắng .”

      Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức, tức giận trợn mắt lườm Ôn Kỳ cái, xuống giường chuẩn bị thay quần áo. Ôn Kỳ theo phía sau , quét mắt vòng vào tủ treo quần áo, sau khi chậc chậc lắc đầu cái chọn bộ mà nhìn vừa mắt đưa cho . “Mặc bộ này .”

      Ôn Viễn đoạt lại quần áo rồi . “Quản nhiều quá rồi đấy. Em muốn thay quần áo rồi, sao còn ?”

      Ôn Kỳ hừ tiếng, tới cửa liếc mắt thấy cầm bộ quần áo chần chừ do dự quyết : “Mặc bộ đưa cho em , hôm nay trong nhà có khách.”

      Có khách?

      Ôn Viễn chớp chớp mắt, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi xuống lầu.


      Ở lầu , mọi người cực kỳ bận rộn.

      Bà Thành ở trong phòng bếp cắt trái cây, Kiều Vũ Phân ngồi bên cái bàn tròn pha trà, thấy Ôn Viễn từ lầu xuống liền vẫy vẫy tay: “Con mang trà cho ông nội con ở ngoài phòng khách .”

      Ôn Viễn khó hiểu: “Ông nội ở phòng khách tiếp khách sao?”

      Từ trước tới nay ông nội đều tiếp khách ở thư phòng, sao lần này lại đổi sang phòng khách chứ? Ôn Viễn buồn bực bưng khay, từ từ tới phòng khách.

      Hôm nay cách ông cụ chiêu đãi khách có chút đặc biệt. Ông cụ trước đây từng lãnh đạo ít binh lính, mỗi năm cứ vào thời điểm này trong nhà đều có mấy người đeo quân hàm vai tới chúc tết. Ôn Viễn cũng sớm quen với những cảnh này, lại được Kiều Vũ Phân dạy dỗ gọi chú chú, bác bác vô cùng thuận miệng.

      Nhưng lần này lại giống. Hôm nay người mà ông nội tiếp đãi lại là phụ nữ trẻ tuổi. Ôn Viễn đứng ở bên, biết xưng hô như thế nào, lúc đó ta lại lên tiếng giải vây cho : “Đây là Viễn Viễn sao, lớn như vậy rồi.”

      Giọng tuy rất thân thiết, nhưng đối với lời của người phụ nữ trẻ đẹp này Ôn Viễn nghe thế nào cũng thấy khó chịu. đưa mắt nhìn sang ông nội, ông Ôn cười giới thiệu: “Đây là Tần Chiêu con của bác Tần, lúc cháu còn rất ấy đến Mĩ du học, chắc hẳn là cháu nhớ rồi. về vai vế cháu phải gọi Tần Chiêu là chị.”

      Bác Tần này Ôn Viễn cũng biết. Bởi vì bác ấy và Ôn Hành Lễ cùng làm ở Bộ Ngoại Giao, quan hệ cũng khá thân, hàng năm cứ gần đến tết lại tới nhà thăm hỏi chút, Ôn Viễn cũng gặp qua nhiều lần rồi.

      Thế nhưng quả đây là lần đầu tiên Ôn Viễn thấy Tần Chiêu. Khuôn mặt tinh xảo như ngọc tạc giống bác Tần mấy phần, đôi mắt thâm thúy lấp lánh ánh nước vô cùng sáng ngời, nở nụ cười thản nhiên mà : “Để bác phải giới thiệu như vậy, làm cho cháu trẻ hơn ít rồi.” xong nhìn về phía Ôn Viễn, “ ra , chỉ hơn chú út cháu hai tuổi.”

      “À, vâng.” Ôn Viễn gãi gãi đầu, giả bộ ngu ngơ.

      ta giới thiệu như vậy làm cho Ôn Viễn càng biết nên xưng hô như thế nào, để bình trà xuống rồi lập tức trốn vào trong sân.

      Mới vừa chạy tới sân, liền bị người nào đó lôi lại, Ôn Viễn nghiêng đầu tức giận mắng Ôn Kỳ: “ làm gì thế?”

      “Gặp quỷ hay sao mà chạy nhanh như vậy.” Ôn Kỳ dạy bảo câu rồi cúi đầu lau tóc của mình.

      Ôn Viễn nhìn như vậy xì cười, “ làm thế nào mà tóc đầy nước thế.”

      cho cười!”

      Ôn Viễn cố gắng nín cười, kéo Ôn Kỳ vào trong sân hỏi: “Hôm nay người tới nhà chúng ta có quen hay ?”

      quen.” Ôn Kỳ trở mặt ngay.

      Ôn Viễn phồng má.”?”

      “Hỏi cái này làm gì?”

      “Muốn hỏi hỏi chứ sao.”

      Ôn Kỳ quay sang đưa khăn bông trong tay cho : “Lau khô tóc cho , phục vụ cho tốt suy tính xem có nên cho biết em hay ?”

      Ôn Viễn trợn mắt nhìn cái ót của lát, mím môi lấy khăn rồi vò loạn đầu .

      “Em đừng có làm rối!” Ôn Kỳ cười xấu xa dạy dỗ : “ hiểu bình thường em biết được cái gì? Tần Chiêu mà lại biết? Đó là nghệ sĩ Piano nổi tiếng khắp nước, có biết vì sao ta trở về ? ta vừa ký hợp đồng với công ty nước ngoài đấy.”

      Ôn Kỳ vốn có hai sở thích. là thể thao, hai là nhạc. Dưới ảnh hưởng của , lâu dần Ôn Viễn cũng mưa dầm thấm đất.

      phải những thứ kia đều trình diễn quá máy móc, truyền cảm chút nào sao?”

      “Đó là những người có nổi tiếng.”

      Ôn Kỳ cười nhạo tiếng, ánh mắt lơ đãng quét qua người lắc mình vào cửa, nhanh chóng giựt lấy khăn lông từ trong tay Ôn Viễn. Ôn Viễn thấy buồn bực nhìn thấy Ôn Hành Chi mặc nguyên bộ tây trang màu đen từ từ vào.

      “Hai người các cháu đứng lỳ ở đây làm cái gì?”

      Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn Ôn Kỳ, chỉ nghe cười hì hì hai tiếng, bỏ lại câu “Trao đổi tình cảm” rồi chạy vào nhà. Ôn Viễn nghe được muốn chém dao.

      Trong lúc Ôn Viễn cắn răng nghiến lợi Ôn Hành Chi đưa tay đặt lên đầu của . Ôn Viễn tuy kịp phòng bị, nhưng theo bản năng lui về phía sau trốn , liền bị khiển trách :” Đừng động.”

      xong lấy sợi lông ngắn màu nâu từ đầu xuống, Ôn Viễn vừa nhìn, liền nhận ra đó là lông của con gấu Teddy mỗi đêm ôm ngủ.

      Ôn Viễn nhìn chằm chằm sợi lông đặt ở lòng bàn tay, mặt như đưa đám: “Sao ai nhắc cháu chứ...làm cháu chạy lung tung khắp nơi.”

      Ôn Hành Chi thấy rối rắm như vậy bỗng nhiên thấy buồn cười.”Nghỉ đông học tập, lại chạy ra sân diễn trò với Ôn Kỳ. Ôn Viễn, có phải cháu cảm thấy gần đây tôi có thời gian quản cháu đúng ?”

      Ôn Viễn có chút chột dạ, im lặng nửa ngày, mới thốt ra câu: “Học tập và vui chơi phải kết hợp nhau, thể luôn học bài được.”

      Ôn Hành Chi liếc nhìn cái, giáo huấn nữa, xoay người vào bên trong.

      Ôn Viễn le lưỡi với bóng lưng của , lát sau thấy có gì vui nên ngoan ngoãn theo vào phòng khách.

      Trong phòng khách, ông cụ và Tần Chiêu chuyện rất vui vẻ.

      Ôn Viễn vì nghe Ôn Kỳ kể chuyện nên khi vào liền nhìn đôi bàn tay của Tần Chiêu. Mảnh khảnh thon dài, móng tay được cắt dũa gọn gàng, đôi tay này, khi múa bàn phím nhất định rất đẹp.

      Ông cụ nhìn thấy Ôn Hành Chi vào vui vẻ gọi : “Con đến rồi, mau tới đây chuyện với Tần Chiêu này.”

      Nghe thấy lời của ông cụ, Tần Chiêu liền đứng lên, nở nụ cười nhàng nhìn Ôn Hành Chi: “Bác cũng ở chỗ này, nên em biết xưng hô thế nào.” xong liền đưa tay phải ra: “Lại gặp mặt rồi.”

      Tất nhiên là Ôn Hành Chi nghĩ tới nhìn thấy Tần Chiêu ở trong nhà, trầm ngâm chốc lát, chân mày thoáng nhíu lại rồi bắt tay ta: “Hoan nghênh trở lại.”

      ra Tần Chiêu biết Ôn Hành Chi từ lâu rồi.

      Từ lúc Tần Chiêu học Piano ở trong học viện nhạc tại Mỹ, khi đó Ôn Hành Chi cũng học ở Mỹ. Bởi vì hai nhà có giao tình nên cha của Tần Chiêu nhờ vã Ôn Hành Chi giúp đỡ con của mình. Sau này Ôn Hành Chi đến mà Tần Chiêu ký hợp đồng biểu diễn nghệ thuật nên đến Đức, từ đó về sau hai người gặp lại nhau nữa.

      Ông cụ Ôn nhìn Tần Chiêu nhã nhặn, “Nghe trong khoảng thời gian này cháu còn tham gia biểu diễn , cũng sắp bước sang năm mới rồi mà còn bận rộn vậy sao?”

      Tần Chiêu cười : “Vốn là muốn nghỉ ngơi, nhưng buổi biểu diễn hơn hai ngày ở Pauli do giáo sư Trần Khôn Bình làm nhạc trưởng, lại có vài ngưòi bạn ở nước ngoài đến nên cháu đồng ý. Nếu bác có thời gian mời bác đến nghe chút.”

      “Ừ, nhưng ta nghe được.” Ông cụ Ôn vội khoát tay: “Cho ta nghe kinh kịch còn tạm được.”

      “Cháu về nước biểu diễn mà bác đến cổ vũ sao ạ, cháu còn chuẩn bị cho bác hai vé đây này.” xong còn lấy ra hai tấm vé.

      Ông cụ cười cười, tiện tay đưa vé cho ôn Hành Chi, “Như vậy con thay cho cha .”

      Ôn Hành Chi cầm vé cười, “Người tha cho con, hai ngày nữa con bay đến Luân Đôn rồi, nếu con cầm quá lãng phí.”

      Tần Chiêu ngờ cự tuyệt, sửng sốt chút rồi : “Là bài hát thích đấy.”

      Bài hát Shostakovich này ta nhớ từng qua, là bài hát thể lòng tự tôn về dân tộc hay nhất của người Nga.

      “Tôi có thời gian.” Ôn Hành Chi cười cười xin lỗi, suy nghĩ lát gọi Ôn Kỳ tới đưa vé cho cậu, “ phải cháu vẫn muốn nghe giáo sư Trần biểu diễn sao?”

      Ôn Kỳ muốn từ sớm rồi, dĩ nhiên là khách khí chút nào liền nhận lấy ngay: “Cám ơn chú út! Cháu tìm bạn cùng .”

      cần tìm, có sẵn rồi.”

      “Người nào?”

      “Ôn Viễn.” Ôn Hành Chi : “Mang theo Ôn Viễn cùng .”

      Đối với hun đúc lâu dài của Ôn Kỳ với các đại danh gia trong làng nhạc mà , trình độ thưởng thức của Ôn Viễn có thể xưng là đàn gảy tai trâu. Mang người như thế nghe nhạc hội mà cậu mong muốn lâu Ôn đại thiếu gia cảm thấy cam tâm.

      Ôn Viễn cũng có chút buồn bực. đương nhiên là muốn , nhưng đợi mở miệng cự tuyệt, ông nội cười : “Vậy cũng tốt, nha đầu này nghịch ngợm quen, nên cảm thụ thêm nhạc để tu tâm dưỡng tính .”

      “Ông nội!”

      Ôn Viễn thuận theo đứng dậm chân, mím môi trợn mắt nhìn người kia cái. Lần này tốt rồi, ông nội lên tiếng, cũng phải .
      nhimxu, tart_trungPhongVy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12

      Đại nhạc hội diễn ra vào chủ nhật.

      Buổi tối, Ôn Kỳ gõ cửa gọi. Ôn Viễn dĩ nhiên là rất vui nên tùy tiện mặc vào bộ quần áo rồi xuống lầu. Ôn Kỳ day day huyệt thái dương, cố kìm nén để bốc hỏa, giơ tay xách cổ quay lại phòng, tự chọn bộ tương đối trang trọng đưa cho mặc vào.

      Ôn Viễn vừa lấy tay cầm bộ váy tám trăm năm mặc lần kia vừa quay sang hỏi Ôn Kỳ: "Em với thương lượng chuyện này có được hay ?"

      "Miễn ." Ôn Kỳ liếc nhìn em thêm: ”Phải để cho em dùng đến hai từ thương lượng này bình thường đều phải là chuyện tốt gì."

      Miệng của Ôn Viễn méo xệch: " được à?"

      Ôn Kỳ hừ tiếng, thay cho câu trả lời.

      Lái xe gần nửa giờ mới đến được nhà hát Pauli. Hôm nay thành phố B có tuyết rơi nhưng vẫn ngăn được đoàn dài xe đỗ trước cửa nhà hát. Ôn Viễn hắt hơi cái, nhắm mắt theo phía sau Ôn Kỳ.

      Trong đại sảnh ít người, nhìn dáng dấp đều giống như tới đây để thưởng thức nhạc. Bên trong cũng ít người quen biết Ôn Kỳ, bọn họ cười cười chào hỏi với , trong khi đó Ôn Viễn vẫn nấp ở sau lưng dám lộ diện. Những người này trong giới quan trường đều có quan hệ với Ôn gia, cho dù thường lui tới trong nhà nhưng Ôn Viễn cũng quen thuộc, thậm chí là còn nhớ ai vào ai.

      Mà Ôn đại thiếu cũng có kiên nhẫn để ứng phó liền treo mặt vẻ hăng hái nhiệt tình xuyên qua đám người, mang theo Ôn Viễn đến cánh cửa bên cạnh đại sảnh.

      Còn chưa vài bước, liền nhìn thấy Tần Chiêu đứng ở cửa .

      ấy đứng ở đó chuyện với người. Tóc dài đến eo được buộc lên cao, tuy sử dụng nhiều đồ trang sức nhưng lại tỏ vẻ hào phóng, ưu nhã. Hôm nay ấy bộ lễ phục truyền thống rất hoa lệ tôn lên vóc dáng hấp dẫn quyến rũ nhưng cũng tao nhã của mình lên.

      Ôn Viễn nhìn ấy cảm thấy hai mắt liền tỏa sáng. Ôn Kỳ thấy ánh mắt của chợt lóe, khỏi cười nhạo tiếng: "Xem ra Tần Chiêu cũng đủ thông minh."

      " thế là ý gì?" Ôn Viễn chớp mắt hỏi.

      Ôn Kỳ nhếch môi còn chưa tới kịp trả lời, nhìn thấy Tần Chiêu nhanh chậm bước đến chỗ của hai người.

      "Hai người tới rồi."

      Ở trước mặt mỹ nữ như Tần Chiêu, Ôn Kỳ liền thể thái độ thân sĩ của mình. Ôn Viễn thấy ấy đưa tay qua, sửng sốt chút, rồi mới bắt tay. Đây là lần đầu tiên sờ vào tay của nghệ sĩ Piano nên theo bản năng liền nắm lại.

      Khi buông tay ra liền nhìn thấy Tần Chiêu cười híp mắt nhìn mình, hình như ấy phát ra ý đồ của rồi phải. Ôn Viễn nhất thời thấy ngượng ngùng, liền cho tay lên vuốt vuốt tóc theo thói quen.

      " vào trước , hôm nay tương đối bận rộn, nên dẫn hai cháu qua được."

      Ôn Kỳ cũng thường tới đây, dĩ nhiên là rất thông thuộc địa hình. Ôn Viễn theo sau , khi tìm được chỗ ngồi liền thở phào nhõm. Bây giờ còn cách giờ biểu diễn nửa tiếng, mà chỗ ngồi đầy hơn phân nửa, Ôn Viễn lấm lét nhìn trái nhìn phải chút, rồi buồn chán rụt về.

      Chợt nhớ tới cái gì liền kéo ống tay áo của Ôn Kỳ :”Đúng rồi, mới vừa rồi, tại sao lại ấy đủ thông minh?"

      Ôn Kỳ xem danh mục biểu diễn, nghe hỏi cũng ngẩng đầu lên, chỉ : “Tí nữa xem tiết mục độc tấu biết." Có lẽ lại nghĩ đến như vậy nha đầu này cũng nhìn ra manh mối gì, nên Ôn Kỳ lại tiếp:”Lần biểu diễn này tổng cộng có hai nữ nghệ sĩ Piano, người khác so với Tần Chiêu nổi danh sớm hơn, danh tiếng trường quốc tế cũng lớn hơn ấy."

      Ôn Viễn nghe cách hăng say như vậy, khỏi tò mò hỏi:” thích?"

      "Nếu như ấy có thể đem năng lực chú ý của mình chia ít cho khả năng biểu diễn có thể thưởng thức chút khả năng trình diễn này."

      Ôn Viễn: "....."

      " trắng ra là người kia so cái gì cũng hơn Tần Chiêu, cái làm mọi người chú ý hơn đó chính là mỗi lần biểu diễn ấy đều ăn mặc hết sức xinh đẹp." xong, Ôn Kỳ cũng chút để ý liền cười cười: “Có thể thấy được, coi như gương mặt xinh đẹp của Tần Chiêu cũng phải có ích nhưng dù sao cũng hơi tâm cơ."

      Ôn Viễn bị quay mòng mòng có chút choáng váng, yên lặng phản ứng lát cũng đến giờ mở màn rồi.

      đường tới đây, Ôn Viễn chỉ sợ mình vừa nghe liền ngủ mất rồi, nhưng đến khi màn đầu tiên trình diễn lúc thanh hòa tấu vang lên Ôn Viễn vẫn nghe rất nhập tâm. Tần Chiêu là người biểu diễn cho chương nhạc thứ ba, lúc ấy ra sân khấu rất lễ phép cúi chào bốn phía, sau đó liền ngồi vào ghế đàn.

      Cử chỉ này ở trong mắt của Ôn Viễn, mỗi động tác cũng đều lộ ra vẻ ưu nhã, chuyên nghiệp. Đoạn nhạc tiếp theo vốn trầm thấp đè nén cũng bởi vì xuất của mà lóe lên chút ánh sáng.

      Đôi tay kia như cất giấu mạch nước ngầm mãnh liệt, sóng to gió lớn của bài hát được diễn tả rất tốt, khi phần trình diễn
      kết thúc lập tức trong nhà hát vang lên tiếng vỗ tay nhưsấm.

      Ôn Viễn ngồi ở đó nhìn Tần Chiêu ngồi ghế đàn nở nụ cườitươi rói, chỉ cảm thấy giờ phút này ấy vô cùng động lòng người. Hít sâu hơi, Ôn Viễn dùng sức vỗ tay tánthưởng.

      Lúc buổi biểu diễn kết thúc, Tần Chiêu lại mang đến cho Ôn Kỳ kinh hỉ. ấy rằng Ôn Kỳ vẫn luôn ngưỡng mộ giáo sư Trần Khôn Bình nên hôm nay khó có được rảnh rỗi, muốn mời đến gặp mặt. Ôn Ky từ lúc chịu giáo dục của gia đinh nên đối với nhạc nhất là chỉ huy dàn nhạc vẫn cảm thấy rất hứng thú. Nhưng bởi vì cha đồng ý, lên lúc lên đại học vẫn lựa chọn chuyên ngành tài chính để học, xem nhạc như sở thích nghiệp dư mà thôi. Hôm nay có cơ hội như thế đương nhiên cựtuyệt.

      Ôn Viễn cảm thấy nhàm chán, quyết định ra trước. Chỉ là vừa mới ra cửa bên cạnh liền nhìn thấy Tần Chiêu về phía mình. Mới lát mà ấy đổi sang bộ quần áo thoải mái hơn nhiều. xinh đẹp động lòng người như lúc trước nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều.

      ấy lấy cặp kính che khuất nửa gương mặt đeo xuống, cười cười nhìn về phía Ôn Viễn. " thôi, đưa cháu về nhà."

      Ôn Viễn nhìn ấy theo bản năng liền cự tuyệt: “ cần phiền đến đâu, cháu về với trai được rồi.”

      trai cháu trò chuyện với giáo sư Trần rất vui vẻ, nếu cháu muốn chờ sợ rằng cũng khá lâu đấy.” Tần Chiêu cười tiếp: “ thôi, cũng với cậu ấy rồi.”

      Ôn Viễn do dự mấy giây, theo Tần Chiêu ra xe.

      Tần Chiêu cảm thấy nha đầu này rất buồn cười, thấy thắt dây an toàn, liền khởi động xe "Yên tâm, đem cháu bán đâu."

      Ôn Viễn nghiêm túc nhìn ta cái, sau khi phát làkhi tiếp xúc mình với ta trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương.

      Ôn Viễn đem nguyên nhân quy kết lên người của Ôn Hành Chi. Chú ấy là trưởng bối của , mà Tần Chiêu lại là bạn của trưởng bối, khó tránh khỏi cũng mang đến áp lực giống nhau.

      "Khúc nhạc kia có dễ nghe ?"

      "Hả?" Ôn Viễn trố mắt trong chốc lát mới phản ứng kịp, ngừng gật đầu: "Dễ nghe, cực kỳ dễ nghe."

      Tần Chiêu ngh vậy liền quay đầu câu: "Xem racô trình diễn vẫn chưa đủ tốt rồi."

      Ôn Viễn kkhông hiểu, ràng làdễ nghe mà?!

      Như cảm nhận thấy vẻ hiểu của , Tần Chiêu liền cười nhạt giải thích. "Trong mắt của tôi, nhạc chỉ hưởng thụ bằng đôi tai. Có nhạc, là có thể khống chế được tinh thần và ý chí của con người. Lần đầu tiên nghe hết bài hát này bị đè nén chừng mấy ngàymới dần tiêu bớt. "

      Ôn Viễn có chút như đưa đám: "Cháu...cháu hiểu lắm."

      " sao, lần sau nếu như có cơ hội mời cháu nghe bài vui vẻ." Tần Chiêu cười tự đắc, cân nhắc chút liền hỏi: "Chú của cháu gần đây rất bận sao?"

      "À? Chú ấy có chút bận rộn, mấy ngày nay hình như ở trong nước."

      sao?”

      Ôn Viễn gật đầu: “Cháu nghe trai , hàng năm vào thời điểm này chú ấy rất bận, cho nên thường ở nhà.”

      " ởnhà để mừng năm mới sao?" Tần Chiêu có chút kinh ngạc hỏi, sau khi lấy được đáp án khẳng định lại nhịn được mà cười : "Như thế vài năm nay ấy có gì thay đổi cả, làm việc muốn sống nữa rồi."

      Nghe được những lời này, Ôn Viễn cũng gì.

      Bên trong xe yên lặng lát bao lâu nữa là đến nhà họ Ôn rồi, Tần Chiêu lại hỏi: "Ôn Viễn, những năm này, chú của cháu đều mộtmình ở nước ngoài sao?"

      "Hả?"

      Ôn Viễn chớp mắt nhìn ta, thể lý giải được hết ý nghĩa của câu hỏi kia. Mà Tần Chiêu chợt thả tốc độ, nét mặt liền có tia thẹn thùng. May mà bốn phía đều sáng trưng nên nhìn , lúc này mới tiếp: " muốn , chú của cháu có bạn sao?"

      Ôn Viền bị ấy hỏi có chút lơ mơ, nghiêng đầu mờ mịt nhìn ấy lát mới thầmnói: "Cháu...cháu lắm....."

      Mà Tần Chiêu cũng bị vẻ mặt mê man của chọc cười, lúc lái đến ngoài cửa lón của nhà họ Ôn, liền quay đầu sang nhìn Ôn Viễn, gằn từng chữ hỏi câu khiến Ôn Viễn lại càng biết nên trả lời như thế nào.

      "Cháu thấy, nếu theo đuổi chú út của cháu ấy cự tuyệt chứ?"

      Phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn là mở to hai mắt.

      Theo đuổi chú Út? người lạnh nhạt lại xa cách như vậy, vẫn còn có phụ nữ muốn theo đuổi? Ôn Viễn muốn >_< rồi.

      Đoán chừng Ôn Viễn bị người nọ áp bức lâu. Nên cồ hoàn toàn bỏ quên điểm quan trọng nhất, người đàn ông kia vốn luôn có lực hấp dẫn trí mạng.
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Tại thành phố T.

      Còn hai tuần nữa là chính thức bước sang năm mới, trận tuyết lớn vừa đổ xuống thành phố liền mang đến khí của năm mới đến ràng. Tại tòa nhà GP cáC bộ phận người đến người nườm nượp, bởi vì giờ phút này chính là thời điểm bận nhất vào cuối năm.

      Sau khi cúp điện thoại, Ôn Hành Chl lấy áo khoác từ giá xuống, vừa vừa phân phó cho trợ lý Ninh. Trợ lý Ninh vội vàng ngẩng đầu lên cúp điện thoại, rồi báo cáo công việc tại, sau đó thu dọn đồ đạc cùng xuống lầu. Ban quản trị vừa ký hợp đồng chính thức với GP, nên tối nay muốn đặt mấy bàn rượu ở khách sạn lớn của thành phố T, bên GP cũng có ít người nên Ôn Hành Chi làm chủ phải chịu trách nhiệm tham gia tiếp đón.

      Ban quản trị vận hành độc lập nhưng cũng có chính phủ làm hậu thuẫn nên dĩ nhiên giống với các công ty khác. Lần này cùng GP hợp tác cũng là lần đầu gặp mặt, nhưng nghĩ Ôn Hành Chi vừa mở miệng liền hứa chia lợi nhuận cao hơn gấp đôi. Làm ăn buôn bán đương nhiên là phải có lời. Mặcdù người đàn ông này há miệng muốn phí ủy thác nhưng cũng là cái giá cao nhất trong nghành này rồi.

      người làm ăn, nhưng thứ mà Ôn Hành Chi ghét nhấp chính là tiệc rượu. Tửu lượng của tuy tệ, nhưng đối với chuyện uống rượu như vậy nếu có thể tránh liền tránh, tránh được thể làm gì khác hơn là uống tương trưng chút. Để cho có chút ngoài ý muốn chính là, hôm nay trong bữa tiỆc nay, phó phòng Lưư thế nhưng cũng có mặt lại còn dẫn theo cả con trai cùng.

      Người nọ nhìn thấý Ôn Hành Chi liền có chút xấuhổ, dù sao lần trước uống rượu khinh suất mà đánh con nhà người ta. Lần này cha của cậu ta dẫn tới đây, cũng coi như có ýbồi tội. Nhưng quan sát sắc mặt của Ôn Hành Chi, lại nhìn ra đầu mối gì, nhưng mà toàn thân tản mát ra chút lạnh lùng nên có ở phong cách của người thời nay.

      Trong lòng Ôn Hành Chi cũng coi cậu ta ra gì, nhưng cũng thể ra mặt, cũng coi như nhìn thấy.

      Sau khi qua ba lần rượu, phó phòng Lưu liền mang ly rượu tới.

      "Tổng giám đốc Ôn, hợp tác vui vẻ.

      Điều kiện mà Ban trị mở cho GP có thể là những quy định có giới hạn, so với những điều kiện lúc trước Ôn Hành Chi mở ra còn cao hơn 0.1. Đốivới người chu toàn như Ôn Hành Chi dĩ nhiên là ràng. liền cười cười, khôngnhanh chậm bắt tay cái, cầm lên ly rượu trắng gần cạn : "Còn phảicảm ơnphó phòng Lưu rồi."

      "Ái chà, đâu có, đâu có." Phó phòng Lưu làm bộ khiêm tốn cười cười, "Lần trước bởi vì con trai tôi hồ đồ nên có chút hiểu lầm,trong lòng nó cũng yên cho nên muốn nhân cơ hội nàỳ lời xin lỗi với Tổng giám đốc Ôn." xong liền nhìn về phía con trai của mình quát: "Còn mau rót rượu!"

      Ôn Hành Chi biến sắc nhìn người nọ rót rượu cho mình, khi giơ ly rượư lên mới chính đáng hợp tình mà nhìn cậư ta cái, làm cho cậu ta có chút sợ hãi. Lúc này Ôn HànhChi mới nhận lấy ly rượu, uống hơi cạn sạch.

      Khi bữa tiệc kết thúc cũng gần mười giờ. Ôn Hành Chi vừa mới ngồi vào trong xe, liền phân phó trợ lý Ninh: “Tìm chỗ trống ở hạng mục của phó phòng Lưu, bố trí cho con trai của ông ta vào đó.”

      Trước ăn đào, sau trả lại mận. Đạo lý này Ôn Hành Chi dĩ nhiên là hiểu được, ngược lại còn nguyện ý giúp đỡ người ta, chỉ là nếu muốn vào GP đúng là dễdàng như vậy.

      Trợ lý Ninh tự nhiên cũng hiểu, sau khighi nhớ liền với Ôn Hành Chi: "Mới vừa rồi trong nhà ở thành phố B có gọi điện thoại tới."

      Ôn Hành Chi nghe vậy lông mi khẽ nhúc nhích, Ông cụ mỗi lần đối với hành trình của đều bấm vô cùng chính xác. Tựa như lần này cũng vậy, ngày hôm qua mới từ Luân Đôn trở lại, hôm nay điện thoại liền trực tiếp gọi tới. Theo lời của cả Ôn Hành Lễ mà , ông cụ lúc còn trẻ hổ là lính trinh sát, có hẳn đội quân tình báo.

      "Ông cụ gì?"

      trợ lý Ninh suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn cười cười đêm lời của lão gia tự thuật lại cho nghe. Ôn Hành Chi nghe quả nhiên nhíu mày, cuối cùng gì dựa vào ghế ngồi, giấu mình vào trong vùng đất tăm tối.
      Last edited by a moderator: 18/11/14
      nhimxu, tart_trungPhongVy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12.3
      Năm sau mới vào khai giảng, bạn học Ôn Viễn có thể có những ngày vô cùng thoải mái nhàn nhã. Thứ được hoàn mỹ duy nnhất chính là, sắp buớc sang năm mới rồi mà Kiều Vũ Phân vẫn bắt cồ ở nhà, cho chạy lung tung.

      Từ ngày Ôn Kỳ dẫn nghe Tần Chiêu biễu diễn về từ đó về sau Ôn Viễn cũng chưa từng ra ngoài. Tần Chiêu thỉnh thoảng tới nhà thăm hỏi, nhưng Ôn Viễn lần nào cũng lấy cớ học tập mà trốn ở trong phòng, xuống gặp. Tựa như phạm nhân vậy. Mà Tần Chiêu nhìn thấy cũng vẫn thong dong hào phóng như cũ, coi như có chuyện gì xảy ra.

      Mấy ngày nay Tần Chiêu cũng rất nổi danh. Thời gian truớc đến các thành phố lớn trình diễn cũng tuyên truyền rầm rộ nên danh tiếng lập tức được đề cao, nghệ sĩ trẻ Piano có tài ở trong nứớc vốn đẫ ít, hơn nữa diện mạo của Tần Chiêu cũng tạo ưu thế , muốn khôg được chú ý cũng khó. Các video của Tần Chiêu biểu diễn ởnước ngoài internet số lượng người xem cũng liên tục tăng lên. Ôn Viễn cũng thầm mở ra xem, ở trong lòng lặng lẽ nghĩ nếu Ôn Hành Chi cùng vớicô ấy đứng chung chỗ như thế nào, nhưng lại cảm thấy thoải mái.

      người như vậy, nếu theo đuổi chú Út, chỉ sợ chú ấy cũng cự tuyệt?

      Ôn Viễn cắn đầu ngón tay ngẫm nghĩ.

      "Rầm, rầm, rầm."

      Đây chính là cách gõ cửa điển hình của Ôn Kỳ, Ôn Viễn lầu bầu tiếng, tắt những vvebsites có tin tức liên quan đế TầnChiêu rồi chạy ra mở cửa.

      "Ở trong ổ làm chuyện xấu gì đấy? Cửa còn khóa trái nữa!"Ôn Kỳ cà lơ phất phơ buớc vào.

      Ôn Viễn trừng mắt liếc cái hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Ôn Kỳ thấy trợnmắt, liền cười tà tiếng, vuốt vuốt những sợi tóc dựng lên của xuống' Tới để chăm sóc em, sợ em cả ngày ở trong nhà buồn bực đến mốc lên rồi."

      Ôn Viễn chút khách khí vuốt ve tay của .

      Ôn Kỳ lượn vòng quanh vòng, rồi ngồi xuống truớc bàn máy vi tính, di di con chuộp, rồi lại hăng hái gõ gõ, thấy Ôn Viễn đúng ôm gấu Teddy nhúc nhích nhìn chằm chằm.

      Đưa tay ngắt mặt của : “Đừng có trừng , nhé, có muốn dẫn em chơi ?"

      Ôn Viễn hoài nghi nhìn . ‘"Khi nào chơi, mang em theođi?"

      " vì thấy em học tập cực khổ nên muốn khao em chuyến, cơ hội mất trở lại đâu đấy.”

      Ôn Viễn bĩu môi. “ chỗnào chứ?”

      “Khu du lịch núi Tước Lĩnh, tắm suối nuớc nóng, như thế nào?” Ôn Kỳ cười híp mắt nhìn Ôn Viễn đồng học có chút động lòng lại có chútrối rắm, cuối cùng vuốt đầu của nàng, ép mái tóc vểnh lên , "Thu dọn đồ đạc, thứ bảy lên đường!"

      Trước tiên đến làng du lịch ở núi Tước Lĩnh vừa mới được khai phá mấy năm, rồi tắm suối nước nóng chảy qua khe núi, lại còn có núi xanh vây quanh nên cực kỳ yên tĩnh. người bạn của Ôn Kỳ ở đó, nhiều lần mời đến chơi, nhưng vẫn thu xếp được thời gian. Lần này biết vì sao, Ôn Kỳ lại đồng ý tới chơi.

      Núi Tước Lĩnh cách thành phố B gần ba giờ lái xe. sáng sớm thứ bảy lên đường, khi tớilàng du lịch là mười giờ sáng, đúng lúc mặt trời lên cao. Ôn Kỳ đỗ xevào bãi đậu xe của quán rượu, mới vừa cùng Ôn Viễn xuống xe nhìn thấy người trẻ tuổi về phía .

      “Ôn đại tiếu, rất hân hạnh đựợc đón tiếp.”

      Ôn Kỳ mỉm cuời,ôm Ôn Viễn đứng ở bên : “Dẫn vợ con tới thư giãn chút.”

      Người nọ nhìn Ôn Viễn, sửng sốt chút, nhịn đựợc mà chế nhạo: “Tôi này, mang em theo nên tôi chỉ chuẩn bị có phòng thôi,phải làm sao bây giờ đây?"

      Ôn Kỳ tiện tay ấn đầu ta xuống. "Vậy chuẩn bị thêm phòng nữa cho lão tử!"

      Người nọ ôm đầu về phía trước. Ôn Kỳ xoa xoa cổ tay, nhìn về phía Ôn Viễn, thấy ngơ ngơ ngác ngác liền hỏi: “Sao thế?"

      Chỉ thấy Ôn Viễn nhìn chằm chằm chiếc xe, trong miệng lẩm bẩm : “Hình như em thấy xe của chú Út.....”

      Ôn Kỳ còn tưỏng rằng mới vừa rồi nghe người ta đùa nên mới phản ứng kịp, nhưng giờ phút này vừa nghe nóinhư thế, chỉ cảm thấy buồn cười: ‘Còn ngẩn ra đó à? tại chú Út còn kém em tám mùi giờ đấy."

      Ôn Viễn cũng nhanh chóng hồi hồn, ngượng ngùng cười tiếng.

      Đúng vậy, đúng là ngớ ngẩn rồi, chú ấy làm sao có thể ở chỗ này được chứ.
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13.1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Cất đồ của mình xong Ôn Viễn theo Ôn Kỳ ra ngoài thăm quan chút. bao lâu sau phát , nơi này ngoài suối nước nóng ra còn có sân trượt tuyết nữa. Tuy lá gan của Ôn Viễn , nhưng nhìn mọi người trượt tuyết high, hứng thú trong lòng liền rục rịch ngóc đầu dậy.

      "Nhìn thú vị ?" Hai tay của Ôn Kỳ đút vào túi nhìn Ôn Viễn.

      Thấy gật đầu Ôn Kỳ cười hà hà nể nang, từ lúc thích vận động rồi, sân trượt tuyết nào ở thành phố B mà chưa từng chơi qua lần, kỹ thuật cũng rất thuần thục, vì vậy nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có gì mới mẻ cả. Tuy là cười cười, nhưng nếu để ý kỹ cảm thấy có cái gì đó đúng. Ôn Viễn nhận ra trong mắt có ánh sáng phát ra!

      "Đừng có dùng ánh mắt của Chi-bi Maruko mà nhìn như vậy" Ôn Kỳ bị nhìn chăm chú có chút rợn cả tóc gáy: “Có chuyện gì ."

      "Em muốn trượt tuyết! dạy cho em nhé!" Ôn Viễn níu cánh tay của Ôn Kỳ, vô cùng khẩn thiết nhìn vào mắt .

      "Nghĩ hay quá." Ôn Kỳ hai lời liền cự tuyệt, trời sinh tế bào vận động của nha đầu này phát triển rồi, theo nó chỉ có nước gặp hạn.

      Ôn Viễn thấy muốn cuống quýt lên. Lập tức níu chặt cánh tay của lằng nhằng. Hôm qua núi Tước Lĩnh có trận tuyết rơi, Ôn Viễn đạp xuống tuyết, bị kéo lên phía trước vài bước.

      "Ôn Viễn, buông tay ra!" Ôn Kỳ cắn răng nghiến lợi nhìn . Tuy cần mặt mũi nhưng vẫn cần!

      " đâu."

      Ôn Viễn cũng ngại mất thể diện, cứ mặc cho kéo về phía trước, khác gì trượt băng cả.

      "Ôn Viễn!"

      Ôn Kỳ lại quát tiếng, hai người giằng co lát, cảm thấy hành động này quá khó coi nên Ôn Kỳ đành phải đầu hàng.

      "Được rồi, được rồi!" gỡ cái tay nắm chặt vào tay mình ra, thấy mặt vô cùng hả hê sau khi được nhưý tức giận bật cười.

      Sân trượt tuyết ở núi Tước Lĩnh tuy lớn nhưng có thời gian ở đây từng là trụ sở huấn luyện vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, núi tuyết đọng dày đến mét, mà đường trượt lại rất dài. Đối với Ôn Kỳ mà vận động ở con đường trượt tuyết được xưng tụng là con đường dài nhất cả nước này cũng là lựa chọn tồi.

      Nhưng mà, tại. nhìn tay chân Ôn Viễn vụng vềở ván trượt tuyết cảm thấy đau đầu.

      " với em như thế nào? Đầu tiên phải cố định trước mặt rồi mới cố định phía sau....." Ôn Kỳ cúi người chỉ cho :”Còn nữa, gậy trượt tuyết phải cầm chỗ cổ tay, như vậy mới bay ra ngoài."

      "A, đúng rồi."

      Vừa nghe như vậy, Ôn Viễn lại luống cuống tay chân bắt đầu điều chỉnh. Vì có tí kinh nghiệm nào nên kết quả dĩ nhiên là càng sửa càng loạn. Ôn Kỳ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt . Ôn Viễn nhìn vào xoáy tóc đỉnh đầu của có chút phản ứng kịp, Ôn Kỳ vỗ vỗ vào bắp chân của : “Đứng ngay ngắn, lấy tay ra."
      Ở bên ngoài chơi nhiều năm như vậy người có thể để cho Ôn đại thiếu tự mình phục vụ như vậy đúng là nhiều lắm.

      " ván trượt tuyết vào rồi ra đứng đất bằng thích ứng chút, đừng vào trong tuyết ngay. Chờ thích ứng được rồi hãy ra thử. được bắt chéo vàn trượt tuyết, nếu rất dễ bị ngã ....." Lạch cạch tiếng, Ôn Kỳ cố định ván trượt tuyết cho Ôn Viễn tốt, khom người nhìn thẳng vào hỏi: "Nhớ chưa?"

      "Cám ơn, em vẫn chưa ngốc đến trình độ đó."

      Ôn Kỳ buồn cười vểnh khóe môi, chỉnh lại mũ cho , vỗ vỗ đầu của : “Được rồi, hai bước xem sao."

      Ôn Viễn chống gậy trượt tuyết xuống rồi đạp ván trượt tuyết, cẩn thận từng li từng tí về phía trước hai bước. phối hợp cũng tệ, hơn nữa đất bằng phẳng cũng dễ hơn, Ôn Viễn được mấy bước từ từ thả lỏng người. Sau đó liền đứng lại, thở phào nhõm.

      Ôn Kỳ theo phía sau , thấy thích ứng được vuốt vuốt cằm, với : " lên kia thử thăng bằng chút."

      Ôn Viễn nhìn mấy cái người ở dốc, đôi mày thanh tú kìm được mà nhíu lại: ”Sao lại ngang, là khó nhìn, trông giống như con cua vậy."

      Ôn Kỳ liền hừ tiếng, đứng tại chỗ nhúc nhích: “Chỉ sợ là ngay cả bước theo kiểu của con cua em còn bước được ấy chứ."

      Coi thường sao! Ôn Viễn chu mỏ lên, chống hai cây gậy trượt tuyết xuống đất, duy trì thăng bằng, rồi từ từ trèo lên . Lúc này Ôn Kỳ cũng ván trượt vào, bắt đầu hành trình trượt tuyết của mình.

      Tế bào vận động của Ôn Kỳ tốt hơn Ôn Viễn rất nhiều, hơn nữa lại vô cùng thông thạo nên có thể trượt rất điệu nghệ. lao từ cao xuống, hai gậy và hai vai duy trì thăng bằng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lao xuống càng nhanh . Động tác lưu loát, dáng người rất tự nhiên.

      Đến khi Ôn Kỳ hưởng thụ xong, phanh lại chợt dâng lên dự cảm xấu. đưa mắt nhìn ra chỗ của Ôn Viễn quả nhiên thấy bóng dáng của nha đầu kia đâu!

      Đúng là thể hy vọng ngoan ngoãn nghe lời được!

      Ôn Kỳ cảm thấy hối hận quá. Chống gậy trượt tuyết lên gạt tuyết qua bên vừa vừa nhìn chung quanh tìm Ôn Viễn, lúc vô tình nhìn thấy , sau khi sửng sốt chút nghiến răng nghiến lợi. Còn chưa học bò lo học chạy, nha đầu này đứng cao suy nghĩ xem có nên lao thẳng xuống!

      "Ôn Viễn!" cũng thèm để ý đến hình tượng nữa, rống họng gọi : “Mau xuống ngay!" xong lại nhịn được hét lên tiếp: “Chậm chút, người đừng nghiêng về trước nhiều như vậy, giữ vững trọng tâm!"

      Ôn Viễn cảm thấy mình tính toán rất hợp lý rồi nhưng bị gào lên như vậy bắt đầu có chút sợ, hơn nữa vì để tránh chạm vào người khác nên cố gắng giữ gậy trượt, giữ vững thăng bằng, căn bản nghe được Ôn Kỳ những gì nữa, chỉ cảm thấy tốc độ mình lao xuống càng lúc càng nhanh. Mà lúc này, lại chợt nhớ tới vấn đề, còn biết thắng lại!

      "Em biết thắng lại! Làm thế nào bây giờ!"

      Ôn Viễn nhìn về phía Ôn Kỳ hô to, mà Ôn Kỳ cũng gì, nhìn nha đầu này lao thẳng tới bóng dáng màu đỏ, cúi người, ôm lấy mặt. Nội tâm ngừng cầu nguyện, ông trời phù hộ này cho nha đầu này có thể đem ván trượt tuyết xẻ thành tám mảnh, nếu phải ngã thảm đây.

      Trong giây phút Ôn Viễn ngã xuống nhớ tới câu mà mới vừa rồi trong lúc lên nghe được.

      Trượt tuyết, ngã mấy lần biết cách trượt thôi. Mà lúc này mới có lần đầu tiên, mặc dù hơi khó coi chút nhưng Ôn Viễn cảm thấy, ngã thế này so với ngã chổng vó lên trời vẫn còn tốt hơn nhiều.

      Ôn Viễn phun tuyết ở trong miệng ra, chống gậy trượt tuyết lên muốn bò dậy. Nhưng do ngã rất bất đắc dĩ nên khi đứng lên có dễ.

      Lúc này Ôn Viễn mới nhớ tới người vô tội vừa rồi bị va phải, ngẩng đầu lên nhìn trái phải chút, phát người nọ cũng lồm cồm bò dậy giống . đó may mắn hơn Ôn Viễn là có người tới vươn tay đỡ ta dậy.

      Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn người đỡ ta lên, nhìn cái cài áo của chiếc áo bành tô và cái quần tây thẳng tắp rồi mới ngước mắt nhìn vào gương mặt đó, Ôn Viễn sợ ngây người!

      Ôn Hành Chi! Là chú út Ôn Hành Chi!

      Tiếp theo đó, lại ngây ngốc nhìn người phụ nữ mà đỡ dậy, hóa ra là Tần Chiêu!

      Con ngươi của Ôn Viễn rụt lại, hiển nhiên là bị kinh sợ. trợn tròn mắt, há hốc mồm, nhìn hai người ở trước mặt thể tin được. Đợi lát sau, nhận thức được việc vô cùng quan trọng, khiến cho vô cùng khó chịu đó chính là ngã sấp xuống trước mặt hai người này!

      Ôn Viễn rất muốn đào cho mình cái hốở sân trượt tuyết này.

      Tần Chiêu giải thích được sao mình bị ngã bất ngờ vậy, ta cũng quá am hiểu về trượt tuyết, khi trượt tuyết cũng có nơm nớp lo sợ ai dè lại đụng phải người còn kém hơn cả mình.

      ta nhíu đôi mày thanh tú, còn chưa kịp liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên nhìn thấy cái tay đưa tới trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn lên, ra là Ôn Hành Chi.

      "Ngã có sao ? Tôi đỡ ." đưa mắt nhìn ra phía sau ta, nhàn nhạt hỏi.

      " sao."

      Tần Chiêu từ từ đứng lên. Ôn Hành Chi đứng ở bên nhìn lát, sau khi xác định ta có gì đáng ngại buông tay ra, về phía người nào đó vẫn nằm ở tuyết.

      nhìn nha đầu kia vẫn nằm ở mặt đất với vẻ mặt vô cùng rối rắm, khẽ khom người xuống : "Cháu còn muốn nằm sấp đất bao lâu nữa?"

      Giọng khinh giận, giống như người dọa sợ mọi người kia phải là cháu của mình.

      Ôn Viễn sau khi xác định thể giả chết khẽ ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt có biểu cảm gì kia, cười hi hi ha ha như muốn lấy lòng. Ôn Hành Chi cũng để ý đến thái độ chân chó của , chỉ đưa tay ra để cho bám vào mà đứng lên rồi từ từ trượt đến trước mặt của Tần Chiêu.

      Tần Chiêu đứng tại chỗ, hai mắt đen nhánh xinh đẹp khẽ trợn to, làm như bất ngờ khi thấy Ôn Viễn ở chỗ này. Cũng khó trách ấy lại ra tay đỡ ấy như vậy.

      Ôn Viễn xấu hổ nhìn Tần Chiêu : " xin lỗi Tần, cháu mới vừa học trượt tuyết, còn chưa nắm kỹ thuật trượt cho lắm."

      Vì lớn tuổi hơn nên Tần Chiêu sớm ổn định cảm xúc. ta chống gậy trượt tuyết nhìn Ôn Viễn cười ngọt ngào: " bị làm sao là tốt rồi. Hai người thông thạo va vào nhau, ngã cũng khó."

      Ôn Viễn ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

      Ôn Hành Chi nhíu mày nhìn hỏi:”Đến đây với ai?"

      Ôn Viễn cúi đầu chỉ chỉ vào Ôn Kỳ cách đó xa về phía này.

      Ôn Kỳ khi nhìn thấy Ôn Hành Chi hơi bất ngờ, nhưng nghĩ tới câu của Ôn Viễn lúc ở bãi đậu xe, lại thấy Tần Chiêu đứng bên cạnh hiểu mọi chuyện. nhắm mắt tới trước mặt Ôn Hành Chi, còn chưa kịp chuyện nghe thấy Ôn Hành Chi : "Cháu dạy con bé trượt tuyết?"

      Ôn Kỳ liền khoát khoát tay: “Đừng, cháu làm sao dạy nổi học sinh này. Tự ý như vậy suýt nữa hù chết cháu rồi."

      xong liền nhìn thấy Ôn Viễn làm mặt quỷ với mình. Tần Chiêu cười khì tiếng, mà Ôn Hành Chi cũng khiển trách hai người nữa.

      Ôn Viễn ngẩng đầu mắt liếc Tần Chiêu, rồi liếc sang Ôn Hành Chi, cúi đầu thêm gì nữa.

      ra ở bãi đậu xe, Ôn Viễn có nhìn lầm. Xe đúng là của Ôn Hành Chi nhưng tới sớm hơn bọn họ cho nên chạm mặt nhau.

      Về phần Tần Chiêu, Ôn Viễn cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, chắc là hẹn hò đây mà.

      Lúc trước Tần Chiêu có nhắc tới Ôn Hành Chi như nữ sinh mới biết lần đầu còn khó nén lo lắng ngượng ngùng, mà bây giờ khi gặp lại có thể tao nhã đứng bên cạnh Ôn Hành Chi. Cứ như vậy, trông có vẻ xứng đôi.

      Xem ra, chú út đối với Tần Chiêu cũng thể có gì?

      Ôn Viễn suy nghĩ miên man, lại nghe Tần Chiêu hỏi:"Hai người tới đây lúc nào?"

      "Hôm nay vừa mới tới, muốn nghỉ ngơi nên mang Viễn Viễn tới chỗ này thư giãn hai ngày."

      Tần Chiêu cười cười, nhìn sang Ôn Hành Chi đứng bên cạnh, : "Nơi này đúng là chỗ tốt, suối nước nóng là tuyệt nhất."

      Ôn Kỳ trả lời: "Bọn cháu cũng muốn đến đó. Nếu cùng nhau ?"

      Ôn Viễn kinh hãi, biết đấy là Ôn Kỳ chỉ khách sáo thế thôi, vì thế liền giật giật ống tay áo của . Còn chưa kịp nghe Ôn Hành Chi : "Cũng được, lái xe của chú ."

      Ôn Viễn: "....."
      nhimxu, tart_trung, PhongVy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :