Chương 12
Đại nhạc hội diễn ra vào chủ nhật.
Buổi tối, Ôn Kỳ gõ cửa gọi. Ôn Viễn dĩ nhiên là rất vui nên tùy tiện mặc vào bộ quần áo rồi xuống lầu. Ôn Kỳ day day huyệt thái dương, cố kìm nén để bốc hỏa, giơ tay xách cổ quay lại phòng, tự chọn bộ tương đối trang trọng đưa cho mặc vào.
Ôn Viễn vừa lấy tay cầm bộ váy tám trăm năm mặc lần kia vừa quay sang hỏi Ôn Kỳ: "Em với thương lượng chuyện này có được hay ?"
"Miễn ." Ôn Kỳ liếc nhìn em thêm: ”Phải để cho em dùng đến hai từ thương lượng này bình thường đều phải là chuyện tốt gì."
Miệng của Ôn Viễn méo xệch: " được à?"
Ôn Kỳ hừ tiếng, thay cho câu trả lời.
Lái xe gần nửa giờ mới đến được nhà hát Pauli. Hôm nay thành phố B có tuyết rơi nhưng vẫn ngăn được đoàn dài xe đỗ trước cửa nhà hát. Ôn Viễn hắt hơi cái, nhắm mắt theo phía sau Ôn Kỳ.
Trong đại sảnh có ít người, nhìn dáng dấp đều giống như tới đây để thưởng thức nhạc. Bên trong cũng ít người quen biết Ôn Kỳ, bọn họ cười cười chào hỏi với , trong khi đó Ôn Viễn vẫn nấp ở sau lưng dám lộ diện. Những người này trong giới quan trường đều có quan hệ với Ôn gia, cho dù thường lui tới trong nhà nhưng Ôn Viễn cũng quen thuộc, thậm chí là còn nhớ ai vào ai.
Mà Ôn đại thiếu cũng có kiên nhẫn để ứng phó liền treo mặt vẻ hăng hái nhiệt tình xuyên qua đám người, mang theo Ôn Viễn đến cánh cửa bên cạnh đại sảnh.
Còn chưa vài bước, liền nhìn thấy Tần Chiêu đứng ở cửa .
ấy đứng ở đó chuyện với người. Tóc dài đến eo được buộc lên cao, tuy sử dụng nhiều đồ trang sức nhưng lại tỏ vẻ hào phóng, ưu nhã. Hôm nay ấy bộ lễ phục truyền thống rất hoa lệ tôn lên vóc dáng hấp dẫn quyến rũ nhưng cũng tao nhã của mình lên.
Ôn Viễn nhìn ấy cảm thấy hai mắt liền tỏa sáng. Ôn Kỳ thấy ánh mắt của chợt lóe, khỏi cười nhạo tiếng: "Xem ra Tần Chiêu cũng đủ thông minh."
" thế là ý gì?" Ôn Viễn chớp mắt hỏi.
Ôn Kỳ nhếch môi còn chưa tới kịp trả lời, nhìn thấy Tần Chiêu nhanh chậm bước đến chỗ của hai người.
"Hai người tới rồi."
Ở trước mặt mỹ nữ như Tần Chiêu, Ôn Kỳ liền thể thái độ thân sĩ của mình. Ôn Viễn thấy ấy đưa tay qua, sửng sốt chút, rồi mới bắt tay. Đây là lần đầu tiên sờ vào tay của nghệ sĩ Piano nên theo bản năng liền nắm lại.
Khi buông tay ra liền nhìn thấy Tần Chiêu cười híp mắt nhìn mình, hình như ấy phát ra ý đồ của rồi phải. Ôn Viễn nhất thời thấy ngượng ngùng, liền cho tay lên vuốt vuốt tóc theo thói quen.
" vào trước , hôm nay tương đối bận rộn, nên dẫn hai cháu qua được."
Ôn Kỳ cũng thường tới đây, dĩ nhiên là rất thông thuộc địa hình. Ôn Viễn theo sau , khi tìm được chỗ ngồi liền thở phào nhõm. Bây giờ còn cách giờ biểu diễn nửa tiếng, mà chỗ ngồi đầy hơn phân nửa, Ôn Viễn lấm lét nhìn trái nhìn phải chút, rồi buồn chán rụt về.
Chợt nhớ tới cái gì liền kéo ống tay áo của Ôn Kỳ :”Đúng rồi, mới vừa rồi, tại sao lại ấy đủ thông minh?"
Ôn Kỳ xem danh mục biểu diễn, nghe hỏi cũng ngẩng đầu lên, chỉ : “Tí nữa xem tiết mục độc tấu biết." Có lẽ lại nghĩ đến như vậy nha đầu này cũng nhìn ra manh mối gì, nên Ôn Kỳ lại tiếp:”Lần biểu diễn này tổng cộng có hai nữ nghệ sĩ Piano, người khác so với Tần Chiêu nổi danh sớm hơn, danh tiếng trường quốc tế cũng lớn hơn ấy."
Ôn Viễn nghe cách hăng say như vậy, khỏi tò mò hỏi:” thích?"
"Nếu như ấy có thể đem năng lực chú ý của mình chia ít cho khả năng biểu diễn có thể thưởng thức chút khả năng trình diễn này."
Ôn Viễn: "....."
" trắng ra là người kia so cái gì cũng hơn Tần Chiêu, cái làm mọi người chú ý hơn đó chính là mỗi lần biểu diễn ấy đều ăn mặc hết sức xinh đẹp." xong, Ôn Kỳ cũng chút để ý liền cười cười: “Có thể thấy được, coi như gương mặt xinh đẹp của Tần Chiêu cũng phải có ích nhưng dù sao cũng hơi tâm cơ."
Ôn Viễn bị quay mòng mòng có chút choáng váng, yên lặng phản ứng lát cũng đến giờ mở màn rồi.
Ở đường tới đây, Ôn Viễn chỉ sợ mình vừa nghe liền ngủ mất rồi, nhưng đến khi màn đầu tiên trình diễn lúc thanh hòa tấu vang lên Ôn Viễn vẫn nghe rất nhập tâm. Tần Chiêu là người biểu diễn cho chương nhạc thứ ba, lúc ấy ra sân khấu rất lễ phép cúi chào bốn phía, sau đó liền ngồi vào ghế đàn.
Cử chỉ này ở trong mắt của Ôn Viễn, mỗi động tác cũng đều lộ ra vẻ ưu nhã, chuyên nghiệp. Đoạn nhạc tiếp theo vốn trầm thấp đè nén cũng bởi vì xuất của mà lóe lên chút ánh sáng.
Đôi tay kia như cất giấu mạch nước ngầm mãnh liệt, sóng to gió lớn của bài hát được diễn tả rất tốt, khi phần trình diễn
kết thúc lập tức trong nhà hát vang lên tiếng vỗ tay nhưsấm.
Ôn Viễn ngồi ở đó nhìn Tần Chiêu ngồi ghế đàn nở nụ cườitươi rói, chỉ cảm thấy giờ phút này ấy vô cùng động lòng người. Hít sâu hơi, Ôn Viễn dùng sức vỗ tay tánthưởng.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc, Tần Chiêu lại mang đến cho Ôn Kỳ kinh hỉ. ấy rằng Ôn Kỳ vẫn luôn ngưỡng mộ giáo sư Trần Khôn Bình nên hôm nay khó có được rảnh rỗi, muốn mời đến gặp mặt. Ôn Ky từ lúc chịu giáo dục của gia đinh nên đối với nhạc nhất là chỉ huy dàn nhạc vẫn cảm thấy rất hứng thú. Nhưng bởi vì cha đồng ý, lên lúc lên đại học vẫn lựa chọn chuyên ngành tài chính để học, xem nhạc như sở thích nghiệp dư mà thôi. Hôm nay có cơ hội như thế đương nhiên cựtuyệt.
Ôn Viễn cảm thấy nhàm chán, quyết định ra trước. Chỉ là vừa mới ra cửa bên cạnh liền nhìn thấy Tần Chiêu về phía mình. Mới lát mà ấy đổi sang bộ quần áo thoải mái hơn nhiều. xinh đẹp động lòng người như lúc trước nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều.
ấy lấy cặp kính che khuất nửa gương mặt đeo xuống, cười cười nhìn về phía Ôn Viễn. " thôi, đưa cháu về nhà."
Ôn Viễn nhìn ấy theo bản năng liền cự tuyệt: “ cần phiền đến đâu, cháu về với trai được rồi.”
“ trai cháu trò chuyện với giáo sư Trần rất vui vẻ, nếu cháu muốn chờ sợ rằng cũng khá lâu đấy.” Tần Chiêu cười tiếp: “ thôi, cũng với cậu ấy rồi.”
Ôn Viễn do dự mấy giây, theo Tần Chiêu ra xe.
Tần Chiêu cảm thấy nha đầu này rất buồn cười, thấy thắt dây an toàn, liền khởi động xe "Yên tâm, đem cháu bán đâu."
Ôn Viễn nghiêm túc nhìn ta cái, sau khi phát làkhi tiếp xúc mình với ta trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương.
Ôn Viễn đem nguyên nhân quy kết lên người của Ôn Hành Chi. Chú ấy là trưởng bối của , mà Tần Chiêu lại là bạn của trưởng bối, khó tránh khỏi cũng mang đến áp lực giống nhau.
"Khúc nhạc kia có dễ nghe ?"
"Hả?" Ôn Viễn trố mắt trong chốc lát mới phản ứng kịp, ngừng gật đầu: "Dễ nghe, cực kỳ dễ nghe."
Tần Chiêu ngh vậy liền quay đầu câu: "Xem racô trình diễn vẫn chưa đủ tốt rồi."
Ôn Viễn kkhông hiểu, ràng làdễ nghe mà?!
Như cảm nhận thấy vẻ hiểu của , Tần Chiêu liền cười nhạt giải thích. "Trong mắt của tôi, nhạc chỉ hưởng thụ bằng đôi tai. Có nhạc, là có thể khống chế được tinh thần và ý chí của con người. Lần đầu tiên nghe hết bài hát này bị đè nén chừng mấy ngàymới dần tiêu bớt. "
Ôn Viễn có chút như đưa đám: "Cháu...cháu hiểu lắm."
" sao, lần sau nếu như có cơ hội mời cháu nghe bài vui vẻ." Tần Chiêu cười tự đắc, cân nhắc chút liền hỏi: "Chú của cháu gần đây rất bận sao?"
"À? Chú ấy có chút bận rộn, mấy ngày nay hình như ở trong nước."
“ sao?”
Ôn Viễn gật đầu: “Cháu nghe trai , hàng năm vào thời điểm này chú ấy rất bận, cho nên thường ở nhà.”
" ởnhà để mừng năm mới sao?" Tần Chiêu có chút kinh ngạc hỏi, sau khi lấy được đáp án khẳng định lại nhịn được mà cười : "Như thế vài năm nay ấy có gì thay đổi cả, làm việc muốn sống nữa rồi."
Nghe được những lời này, Ôn Viễn cũng gì.
Bên trong xe yên lặng lát bao lâu nữa là đến nhà họ Ôn rồi, Tần Chiêu lại hỏi: "Ôn Viễn, những năm này, chú của cháu đều mộtmình ở nước ngoài sao?"
"Hả?"
Ôn Viễn chớp mắt nhìn ta, thể lý giải được hết ý nghĩa của câu hỏi kia. Mà Tần Chiêu chợt thả tốc độ, nét mặt liền có tia thẹn thùng. May mà bốn phía đều sáng trưng nên nhìn , lúc này mới tiếp: " muốn , chú của cháu có bạn sao?"
Ôn Viền bị ấy hỏi có chút lơ mơ, nghiêng đầu mờ mịt nhìn ấy lát mới thầmnói: "Cháu...cháu lắm....."
Mà Tần Chiêu cũng bị vẻ mặt mê man của chọc cười, lúc lái đến ngoài cửa lón của nhà họ Ôn, liền quay đầu sang nhìn Ôn Viễn, gằn từng chữ hỏi câu khiến Ôn Viễn lại càng biết nên trả lời như thế nào.
"Cháu thấy, nếu theo đuổi chú út của cháu ấy cự tuyệt chứ?"
Phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn là mở to hai mắt.
Theo đuổi chú Út? người lạnh nhạt lại xa cách như vậy, vẫn còn có phụ nữ muốn theo đuổi? Ôn Viễn muốn >_< rồi.
Đoán chừng Ôn Viễn bị người nọ áp bức lâu. Nên cồ hoàn toàn bỏ quên điểm quan trọng nhất, người đàn ông kia vốn luôn có lực hấp dẫn trí mạng.
Last edited by a moderator: 18/11/14