1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Tên gốc: Niêm Nhân Tướng Công

      Tên dịch: Tướng Công Bám Người​

      Tác giả: Phi Yên

      Thể loại: xuyên , cực sủng, HE

      Couple: An Nguyệt Quân & Diệp Khê Thiến

      Converter: ngocquynh520

      Editor + Betaer: Quỳ An

      Tình trạng bản convert: hoàn

      Tình trạng bản edit: on-going

      Số lượng: 123 chương + 1 ngoại truyện

      0^3^0 ♪ Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng ♪ 0^3^0


      \\\=”=/// Chống chỉ định!!! \\\=”=///


      - Nếu ai thích truyện ngược, làm ơn back NGAY LẬP TỨC!

      - Nếu ai thích kiểu nhân vật nữ chính xinh đẹp “trái tim em bị xé làm 2, làm 3, làm 4, làm 5… với các nam phụ 2, 3, 4, 5…” cũng làm ơn back NGAY LẬP TỨC!

      - Nếu ai là anti hình tượng nam chính quá quỵ luỵ vì tình cũng lòng mời back NGAY LẬP TỨC!

      #o_O# Cách dùng??? #o_O#


      Truyện được edit từ bản convert, có tham khảo số bản edit khác và bản gốc tiếng Trung, chỗ nào hiểu … chém. Vậy nên độ chính xác chỉ khoảng 75-85%, xin thông cảm. Hoan nghênh các bạn comment, chia sẻ cảm nhận, đóng góp ý kiến cho truyện. Làm ơn giục giã, dùng từ ngữ bất nhã hay cộc cằn, rất làm ảnh hưởng đến tình cảm và tâm trạng của editor cũng như các độc giả khác.

      *―□―* Và xin đặc biệt lưu ý… *―□―*


      Truyện set pass, pic, mang tính phi lợi nhuận, chỉ phục vụ giải trí và sở thích ngôn tình của editor và bạn đọc. Bản edit này thuộc bản quyền của editor nên ai muốn mang đâu làm ơn hãy để lại lời nhắn và chờ đồng ý của editor hoặc người được editor uỷ quyền, được phép mang tiếng. Tôn trọng người khác chính là tôn trọng chính mình, các bạn nhé!

      Giới thiệu:


      Năm nay làm người tốt là khó. Diệp Khê Thiến nàng bất quá chỉ muốn cứu người, thế mà lại để bản thân bị liên luỵ, tỉnh lại bay đến nơi chẳng biết là đâu, triều đại nào!

      Ông trời, nàng nhìn thấy gì?!

      Mỹ nhân tắm?! À , mỹ nam chứ! [^///^]

      Chẳng qua nhìn chút, lại vẻ mặt thẹn thùng, cười như hồ ly… kiểu muốn rằng nàng phải chịu trách nhiệm, vì thấy khoả thân!?

      Cái gì cơ?! Tất cả đều là an bài?!

      Tên hồ ly chết tiệt!

      nghĩ tới, tên hồ ly nhõng nhẽo này lại…

      “Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như người chồng bị ruồng bỏ, thương cảm buồn tủi nhìn Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời. chớp chớp hàng lông mi dài, mím chặt đôi môi đào đỏ bừng, miệng nhắn mếu mếu, ánh mắt ngập nước, phảng phất người kia đáp ứng liền trực tiếp khóc toáng lên.

      Diệp Khê Thiến quay ngoắt lại hung tợn quát: “Tôi rất nhiều lần, tôi phải nương tử nhà !”

      “Nhưng mà… Nhưng mà…” An Nguyệt Quân ngập ngừng dám đáp.

      “Nhưng mà cái gì?!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi quát to lần nữa.

      “Nhưng mà nương tử chính là nương tử của ta nha…” An Nguyệt Quân khúm núm nốt.



      Diệp Khê Thiến chỉ là bartender cỏn con, ấy vậy mà cũng xuyên , lại còn đụng ngay tên dễ nhìn cứ nhắng nhít gọi nàng nương tử, nương tử.

      Nàng sao lại nhớ khi nào trở thành nương tử nhà ?!

      Nhưng nhìn đến bộ dáng đáng thương của ai kia, nàng đành phải cố – chấp nhận!

      Gì? phải kẻ ngây ngô đáng chỉ biết làm nũng sao? Như thế nào lại có nhân xưng là Lãnh Diện Ngọc Quân?

      Nha! Lại có ánh mắt biến sắc, rồi tới nhà , oa, có tiền! Chà, xem ra nàng phải cố mà bám lấy rồi!

      Cái gì?! Có người muốn giết ?! Thế là thế nào?!?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN I: NGOẠI THIÊN


      Chương 1: gọi nàng là nương tử?


      “Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như người chồng bị ruồng bỏ, thương cảm buồn tủi nhìn Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời. chớp chớp hàng lông mi dài, mím chặt đôi môi đào đỏ bừng, miệng nhắn mếu mếu, ánh mắt ngập nước, phảng phất người kia đáp ứng liền trực tiếp khóc toáng lên.
      Diệp Khê Thiến quay ngoắt lại hung tợn quát: “Tôi rất nhiều lần, tôi phải nương tử nhà !”
      “Nhưng mà… Nhưng mà…” An Nguyệt Quân ngập ngừng dám đáp.
      “Nhưng mà cái gì?!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi quát to lần nữa.
      “Nhưng mà nương tử chính là nương tử của ta mà…” An Nguyệt Quân khúm núm nốt.
      Diệp Khê Thiến lửa giận bốc ngùn ngụt, đến trước túm lấy cổ áo , uy hiếp: “Còn dám tôi là nương tử của , tôi liền đánh cho bầm mặt!” Diệp Khê Thiến điên rồi. Nàng bị kẻ bắt cóc ám hại, tỉnh lại thấy mình ở nơi khỉ ho cò gáy này, vậy còn chưa đủ, bên cạnh còn có tên điên cứ nhìn chằm chằm nàng, hô to gọi nàng là nương tử, nương tử!? Ông Trời, nàng cũng chỉ là bartender bé xíu cỏn con, vừa tài vừa sắc, làm sao lại gặp chuyện này?!
      An Nguyệt Quân nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào nàng, hoàn toàn chẳng đem chút uy hiếp nào của nàng vào đầu. Diệp Khê Thiến lén nuốt nuốt nước bọt. Cái tên mê người này, gương mặt trắng nõn hồng nộn, lông mi dài rợp như cánh bướm, hơn nữa cái miệng kia, đôi môi múm mím lại đỏ bừng, mắt phượng loé lên tia trong sáng thuần khiết, quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội mà!
      Diệp Khê Thiến nhìn , chau mày hỏi: “Sao? sợ à?” rồi liền kiễng chân lên, tay tự chủ được mà chạm vào gương mặt . Tên này da dẻ trơn bóng nhẵn nhụi, giống nàng, dùng đủ thứ mỹ phẩm cao cấp cũng chẳng được như , ôi, chỉ có thể ghen tỵ…
      An Nguyệt Quân cũng chẳng ngăn nàng, lại hồn nhiên đáp: “Nương tử làm vậy đâu.”
      “Tại sao?” Diệp Khê Thiến hỏi nhưng tràn đầy nguy hiểm.
      “Bởi vì nương tử rất dịu dàng.” An Nguyệt Quân trong mắt ngập tràn tình cảm, ghé vào tai nàng mà nhàng câu đó, còn cố phả hơi thở của lên mặt nàng, phảng phất như cái hôn , nhưng ngay sau đó liền rời .
      …” Diệp Khê Thiến mặt đỏ bừng, cà lăm.
      “Nương tử thơm nha…” An Nguyệt Quân làm nũng , đáy mắt chợt loé, phút chốc nhanh lẹ ôm chặt nàng, hai gò má phúng phính ghé vào trước ngực nàng, dùng sức cọ, mắt nheo lại, mặt bướng bỉnh mơ hồ thấy chút sắc bén.
      Diệp Khê Thiến xấu hổ tay đẩy ra, quẫn bách quát: “… đứng cách tôi ít nhất mười thước!!!”
      “Nương tử à…” An Nguyệt Quân đáng thương gọi.
      “Câm miệng! có phải bị bại não rồi ?! Ai lại gọi người mới gặp lần đầu là nương tử…” Diệp Khê Thiến nhìn y phục tầm thường người , ánh mắt đảo quanh, thâm trầm ngó chăm chăm hồi lâu, rồi bỗng dưng đương thô lỗ rống giận lại ngoắt 180 độ, dịu dàng cười híp mắt hỏi : “Này ‘phu quân’, có nhiều tiền lắm hả?”
      An Nguyệt Quân sửng sốt, đáy mắt chợt loé: “Cũng hẳn, bất quá đủ nuôi nương tử.”
      Diệp Khê Thiến phút chốc mặt mày hớn hở, vui vẻ lôi kéo , : “Vậy được rồi, chúng ta nhanh thôi.”
      “Nương tử, đâu?”
      mới gọi tôi cái gì?” Diệp Khê Thiến quay đầu híp mắt hỏi.
      “Nương tử.” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn trả lời.
      “Vậy ‘phu quân’ phải có trách nhiệm nuôi ‘nương tử’ đúng nhỉ?” Diệp Khê Thiến giống như lừa gạt trẻ con, nghĩ muốn vỗ vỗ đầu , nhưng bàn tay đến nửa dừng lại. sao lại cao vậy?!
      An Nguyệt Quân gật đầu.
      “Vậy còn mau dẫn đường!?”
      An Nguyệt Quân liền kéo tay nàng rời , thầm cười tiếng, nhưng ngay sau đó nhìn hai người bọn họ nắm lấy tay nhau, trong mắt nhãn quang lưu chuyển như ánh mặt trời, khuôn mặt tuyệt mỹ bất chợt ý cười càng sâu, vô cùng mị hoặc, khẽ : “Nương tử, nàng nhất định là của ta, trốn thoát đâu!”
      Dọc theo đường, Diệp Khê Thiến đột nhiên hỏi: “Này, tên gì?”
      An Nguyệt Quân mím môi, chịu để ý tới nàng, bộ sinh khí giận dỗi. Nhìn tên ước chừng 1m8 làm bộ kiểu đó, kì lạ sao làm cho nàng thấy chán ghét, ngược lại còn có chút đau lòng.
      “Sao vậy?” Mới nãy phải vẫn tốt sao? Thế nào đột nhiên giận? Cứ lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, nghĩ tới tâm đàn ông còn khó nắm hơn.
      “Phu quân.” An Nguyệt Quân rầu rĩ .
      Diệp Khê Thiến đầu tiên là sửng sốt, ngay tức liền hiểu, “xì” cười tiếng, vừa cười vừa : “Có cái gì đâu chứ.”
      An Nguyệt Quân tức giận buông tay nàng ra mình.
      Nhìn phiếu cơm dài hạn bỏ , Diệp Khê Thiến chỉ có thể đuổi theo chữa cháy: “Phu quân! Thế được chưa?!” xong đảo cặp mắt trắng dã.
      An Nguyệt Quân thấy thế hài lòng gật đầu, : “An Nguyệt Quân.”
      Diệp Khê Thiến chỉ có thể buồn cười lắc đầu, tình, hệt như đứa con nít!
      Khoảng chừng canh giờ sau, Diệp Khê Thiến vẫn thấy có đường ra, liền vỗ vỗ cánh tay nắm mình, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Quân Quân, rừng này rộng bao nhiêu vậy? Sao lâu thế mà chưa ra ngoài được?”
      An Nguyệt Quân vừa nghe nàng gọi, đáy mắt liền lên tia thoả mãn, nhưng ngay sau đó lại chớp đôi mắt to, vui nhìn nàng, có chút rầu rĩ: “Nương tử muốn cùng ta sao?”
      “Sao lại chứ! Chúng ta cứ !” Diệp Khê Thiến sợ bỏ nàng lại, vội vàng sửa lời. Người này thay đổi liền thay đổi ngay, nàng hoàn toàn chẳng theo kịp. Chao ôi! Có phải nàng già rồi hay ?
      Chừng thêm canh giờ nữa, Diệp Khê Thiến chịu nổi nữa, mất kiên nhẫn đẩy An Nguyệt Quân phía trước, hỏi: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới tới?”
      có ai trả lời…
      Diệp Khê Thiến có chút kỳ quái, chạy đến cạnh , cầm tay áo vồn vã hỏi: “Phu quân, sao chuyện?”
      An Nguyệt Quân đôi mắt tà mị lộ ra vẻ vô tội, thẳng tắp nhìn nàng, tẽn tò cười làm lành, : “Nương tử, có mệt , có muốn nghỉ chút ?”
      Diệp Khê Thiến mắt nhìn quanh, nhíu nhíu mày, : “Sao mà được, nơi này có chỗ nghỉ ngơi, hay là ra ngoài rồi tính .”
      An Nguyệt Quân vẻ mặt kiên quyết nhìn nàng, giọng thuyết phục: “Nương tử, ta xem nàng cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ .”
      xong cũng chờ nàng phản ứng, lập tức chạy đến bên dưới gốc cây, từ người mình cởi bỏ y phục cao cấp trải lên đất. Diệp Khê Thiến thấy vậy cau mày, khỏi đau lòng, y phục tốt vậy mà lại làm hỏng. An Nguyệt Quân hướng nàng phất tay, cười hi hi gọi: “Nương tử, nương tử, mau tới đây.”
      Diệp Khê Thiến chạy tới, cũng chẳng tiếng cảm ơn, trực tiếp ngồi xuống.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Bị đánh lén!


      An Nguyệt Quân ân cần ngồi vào bên cạnh nàng, cười híp mắt hỏi han: “Nương tử, có mệt lắm ? Có muốn phu quân giúp nàng xoa bóp chân ?”
      Diệp Khê Thiến vươn cặp chân ra, vẻ mặt chờ đợi : “Được.”
      An Nguyệt Quân mắt mị câu hồn lên vẻ tà ác, nhưng mặt vẫn cứ hồn nhiên, môi đỏ bừng còn lưu lại phiến nước bọt ướt át, phá lệ hấp dẫn người.
      Diệp Khê Thiến mới nhìn chút miệng lưỡi khô ran, nho thầm: “Tên này đúng là hấp dẫn. Xem ra để ta làm ‘phu quân’ của mình cũng tệ, lại có được phiếu cơm dài hạn.”
      Diệp Khê Thiến thầm nhưng An Nguyệt Quân bỏ vào tai sót chữ nào, mặt cười càng rạng rỡ, giọng mềm mại cơ hồ có thể tan thành nước, làm nũng : “Nương tử… Nương tử… Nương tử…”
      “Làm sao?”
      “Nương tử, y phục của nàng kỳ quái nha. Ta thế nào chưa bao giờ thấy qua?” An Nguyệt Quân xoa bắp chân nàng, thuận tay sờ sờ quần bò nàng, nghi ngờ hỏi.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến dùng lực đánh tới, mắng: “Đồ háo sắc bại hoại kia! Sờ cái gì đấy?!”
      An Nguyệt Quân nhanh lẹ thu hồi tay lại, nửa ngây thơ nửa tà mị, mắt tràn đầy uỷ khuất, : “Nương tử, ta giúp nàng bóp chân mà.”
      “Bóp cái con khỉ! Bóp rồi tiện thể sờ ‘bên trong’ sao?!” Diệp Khê Thiến châm chọc đáp.
      “Nương tử, ta có sờ nàng nữa.” An Nguyệt Quân giọng đáp ứng. “Mặc dù rất muốn.”
      Diệp Khê Thiến mắt nheo lại lộ ra hung quang, tàn bạo hỏi: “ gì?”
      An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, miệng hô: “Nương tử, nương tử, ta gì hết, nàng nghe nhầm á.”
      “Có ?” Diệp Khê Thiến hoài nghi nhìn , mặt viết hai chữ ‘ tin’ to tướng!
      An Nguyệt Quân gật đầu như chày giã tỏi, mắt tà mị mang nét cười, ngẩng cao đầu hết sức, mặt cũng là vẻ hồn nhiên, bảo: “Nương tử, nàng nhất định phải tin ta.”
      “Tốt lắm, tốt lắm, tin là được chứ gì.” Diệp Khê Thiến nhìn trời chút, đứng lên, quay đầu về phía , : “Trời sắp tối rồi, mau lên đường thôi.”
      Mắt An Nguyệt Quân nhìn nàng, rụt rè kêu: “Nương tử.”
      “Gì?” Diệp Khê Thiến nhìn , thấy An Nguyệt Quân thấp thỏm như ngồi đống lửa đành mở miệng: “Có chuyện muốn với tôi à?”
      An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ chút, chốc sau bèn thành hỏi: “Nương tử, nàng biết đường ra ở đâu sao?”
      Diệp Khê Thiến vừa nghe xong sợ ngây người, chốc lát mới kịp phản ứng lại, táng trực tiếp cho An Nguyệt Quân đấm, miệng chửi ầm lên: “Khốn kiếp! nhận ra đường mà vẫn dắt tôi lâu như vậy làm gì?! cố ý đúng ?!”
      An Nguyệt Quân vừa trốn vừa cuống quýt xin tha: “Nương tử tha mạng! Nương tử tha mạng!” Thế nhưng khoé miệng lại mỉm cười rất , làm cho người khác thấy rất hạnh phúc.
      Đúng lúc đó, An Nguyệt Quân đột nhiên ngừng lại, mắt lộ ra cảnh giới, quét vòng xung quanh, giọng điệu lạnh như băng : “ ra.”
      Diệp Khê Thiến cảm thấy rất kỳ quái, nhìn An Nguyệt Quân đột nhiên biến lạnh mà rùng mình. Ngữ khí này, nghe là đáng sợ, có phải là ảo giác đây?
      Nàng nghi ngờ đến trước mắt hỏi: “An Nguyệt Quân, sao thế?”
      An Nguyệt Quân có trả lời, chẳng qua vẫn che chở nàng ra sau, tiếp tục lạnh giọng : “ ra, đừng để ta mất kiên nhẫn.”
      Vừa dứt lời, trong nháy mắt, rừng cây bốn phía liền xuất rất nhiều hắc y nhân, trong đó hắc y nhân nhìn An Nguyệt Quân hung hăng doạ: “Lãnh Diện Ngọc Quân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
      *hắc y nhân: người mặc đồ đen, ý ở đây chỉ sát thủ
      Diệp Khê Thiến ở phía sau nghe được liền than thở. Sao lại có người muốn đuổi giết vậy?! Nàng cũng xui xẻo quá ! Tuy phiếu cơm dài hạn rất quan trọng, nhưng mạng quan trọng hơn nha. Xem chừng ra khỏi cái nơi quỷ quái này, nàng và phải mỗi người ngả thôi.
      Giờ phút này, An Nguyệt Quân mặt mặc dù bình tĩnh vô lo, nhưng Diệp Khê Thiến lại cảm giác được sát khí nồng đậm quanh thân . xem cười tiếng, tiếng cười cuồng ngạo, khinh miệt: “Chỉ bằng các ngươi?”
      Những lời này thành công chọc giận bọn hắc y nhân trước mặt. Diệp Khê Thiến trong lòng thầm kêu rên. Tên này lại nhổ lông đầu lão hổ, muốn chết đến đâu cũng đừng có kéo nàng theo chứ!
      Hắc y nhân kia quả nhiên tức giận rống: “Lãnh Diện Ngọc Quân, tiếp chiêu!” xong, kiếm y liền thẳng tắp hướng An Nguyệt Quân đâm tới. An Nguyệt Quân như chớp nhàng kéo nàng, dễ dàng né đòn tập kích của hắc y nhân. Hắc y nhân đó còn theo sát đánh tiếp mấy chiêu, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì.
      Y đánh mãi được, có chút thẹn quá hoá giận, hướng về phía những người còn lại hô: “Cùng lên mau!”
      Diệp Khê Thiến nhìn nhiều người lên như vậy, sốt ruột quá, nghĩ liền : “Khoan ! Nhiều người như vậy lại chọi sao? hùng hảo hán ở đâu hả?” Lời vừa khỏi miệng liền lập tức hối hận. Trời ạ, nàng sao mà cũng đần thế này, cùng tên khùng kia nhổ lông hổ, xem ra hôm nay phải cùng nằm chung nấm mồ rồi!
      “Chỉ cần giết được Lãnh Diện Ngọc Quân, phải hảo hán có làm sao?” Hắc y nhân kia mở miệng .
      Mà An Nguyệt Quân nghe lời nàng , sát khí quanh người toàn bộ hoá thành hơi thở ấm áp, đáy mắt lộ vẻ thoả mãn, vui mừng hỏi: “Nương tử, nàng lo lắng cho ta ư?”
      Diệp Khê Thiến nhịn được trợn tròn mắt, tên này cũng quá đa tình . Nàng tức giận : “Đừng có hoang tưởng! Tôi là vì mình mà lo thôi!”
      “Nương tử?” Hắc y nhân ngược lại hỏi câu.
      Chẳng qua hỏi còn chưa xong, thi thể y cũng riêng lẻ, cái đầu lăn thêm vài vòng đất mới ngừng lại khiến đồng bọn y hoảng sợ nhìn An Nguyệt Quân. Quá kinh khủng! Thậm chí còn chưa thấy xuất thủ, mạng mất.
      An Nguyệt Quân lạnh lùng : “Nương tử là để các ngươi gọi sao?” Sát khí trong mắt dần dần dày đặc.
      Diệp Khê Thiến len lén liếc nhìn An Nguyệt Quân, mắt chớp liên hồi. Nàng có phải thấy ảo giác ? Vừa rồi sao trông mắt lại thành màu tím? Nhưng chớp cái khôi phục bình thường.
      Bỗng nhiên để ý, vừa mới dễ dàng giải quyết tên, xem ra võ công rất cao. Nghĩ đến đây, nàng liền nở nụ cười xinh, nịnh nọt gọi : “Phu quân à?” Thanh nũng nịu nghe mà cả nàng cũng muốn ói ra.
      An Nguyệt Quân quay đầu nhìn nàng, đôi mắt cười đến cong cong, khoé miệng cũng giơ lên, hỏi: “Nương tử, chuyện gì thế?”
      Diệp Khê Thiến tiếp: “Phu quân, nương tử phải nhờ vào phu quân rồi!”
      An Nguyệt Quân gật đầu, vui vẻ đáp ứng: “Nương tử, yên tâm !”
      Diệp Khê Thiến vẫn còn suy tư, lại thấy An Nguyệt Quân kéo tay nàng về phía trước. Nàng nhất thời tỉnh táo lại, nhìn thi thể dưới đất, trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng. Tình huống gì thế này?! Vì sao mới có vài giây đồng hồ mà tay đằng chân nẻo rồi?! Tốc độ nhanh quá!
      An Nguyệt Quân đắc ý mà đem mặt mình đưa tới trước mặt nàng, mắt nháy nháy liên hồi hỏi: “Nương tử, phu quân ta có lợi hại ?” Song tay mình lại nắm tay nàng chặt, đáy mắt lên vẻ khẩn trương. Nàng sợ sao? Sợ giết người như ngoé, sợ thủ đoạn tàn nhẫn, sợ nghiệt, đôi mắt nàng kinh hãi nhìn , bao giờ để đến gần nữa… Nghĩ nàng có thể đối với như vậy, tim liền đập vồn vã, nội tâm trận đau nhói.
      Diệp Khê Thiến cũng trả lời mà lại cau mày trầm tư.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đến chợ


      An Nguyệt Quân mắt nhìn nàng sâu, đầu óc căng thẳng. Chuyện sợ hãi sắp xảy ra sao? có thể để tâm đến ánh mắt người khác, nhưng chỉ có nàng, chỉ có nàng là thể chấp nhận. Tâm, ngừng trầm xuống, đành vô thức kêu: “Nương tử, nương tử, nương tử…”
      Hồi lâu sau, Diệp Khê Thiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn , tràn đầy mong đợi hỏi: “Phu quân, mắt phu quân có phải vừa biến thành màu tím ?”
      An Nguyệt Quân cổ họng nghẹn cứng, biết nên gì, thế rồi lại nghe Diệp Khê Thiến lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là ảo giác ư? Đẹp thế mà…”
      An Nguyệt Quân kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm. Đẹp? Chẳng lẽ nàng thấy quỷ dị, thấy nghiệt sao? Mà lời của nàng lại khiến u mê, đáy lòng nhàn nhạt chút vui sướng.
      “Phu quân, võ công của phu quân lợi hại lắm phải ?” Diệp Khê Thiến lại hỏi, mắt mở to đầy lấy lòng cùng tính toán, dào dạt đắc ý, nhưng tuyệt hề làm người ta ghét, ngược lại còn tăng thêm vài phần đáng .
      “Ừm, xem như thế .” An Nguyệt Quân ậm ừ trả lời, bỗng kéo tay Diệp Khê Thiến về phía trước.
      Diệp Khê Thiến ngẩn người, miệng lẩm bẩm, ngừng ai oán đằng sau: “Keo kiệt! Tôi chỉ muốn học chút võ công thôi mà.”
      An Nguyệt Quân nghe nàng than vãn, khoé miệng càng thản nhiên mỉm cười.
      được chốc lát, An Nguyệt Quân lại đáng thương quay đầu, đáng thương vô tội : “Nương tử, ta biết đường.”
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến đấm vung tới, miệng ngừng mắng: “Hoá ra mù đường! Hại chân tôi mỏi rời ra rồi đây này!”
      An Nguyệt Quân mắt tà mị nhìn nàng, mặt tràn đầy uỷ khuất than: “Nương tử, nàng hung dữ!”
      “Còn có thể hung hơn nữa đó, muốn thử ?” Diệp Khê Thiến lông mày giật giật, nhàng đe nạt. Sau đó nàng lại thở dài: “Giờ phải làm gì đây? Trời cũng sắp tối rồi.”
      Chỉ kịp “a” tiếng, Diệp Khê Thiến thấy mình bay giữa trung, An Nguyệt Quân ôm chặt nàng, tà áo tung bay trong gió, loại đẹp đẽ mỹ lệ.
      lâu sau, cả hai ra khỏi rừng cây. An Nguyệt Quân khẽ khàng buông nàng ra, gương mặt tuấn mỹ nũng nịu, đăm đắm nhìn nàng chờ mong: “Nương tử, chúng ta ra ngoài rồi, có phải nên thưởng cho ta ?”
      Diệp Khê Thiến híp mắt, cười cười, ôn tồn hỏi: “ muốn thưởng thế nào?”
      An Nguyệt Quân bĩu môi cúi sát người vào nàng, làm nũng: “Nương tử, ta muốn hôn .”
      Diệp Khê Thiến gật đầu, mềm đáp: “Được, nhắm mắt lại.”
      An Nguyệt Quân nghe lời nhắm chặt mắt, lông mi dài hơi run, môi đỏ chu ra chờ đợi. Diệp Khê Thiến len lén cười, sau đó nhàng đặt ngón tay mình lên môi .
      An Nguyệt Quân dương dương đắc ý mở mắt ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhìn tay nàng xoa môi mình, bất mãn: “Nương tử, hôn cơ.”
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến lại đấm vung tới, mắng: “Nằm mơ ! Tôi mới cần nụ hôn đầu đời lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!”
      ở nơi này? phải là dành cho ? An Nguyệt Quân nghe ra hàm ý trong lời của nàng, ánh mắt lấp loáng mỉm cười.
      thôi, thôi, tôi đói chết mất.” Diệp Khê Thiến sờ sờ bụng, cất bước về phía trước.
      An Nguyệt Quân lập tức chạy đến bên nàng, kéo tay, cười híp mắt : “Nương tử, chúng ta…”
      Diệp Khê Thiến kiên nhẫn nhíu mày, hung dữ quát: “ câm miệng cho tôi!”
      Cũng lâu sau, hai người tới được chợ lớn. Vừa bước vào cửa thành, Diệp Khê Thiến mắt mở to, ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt, hưng phấn hô: “ náo nhiệt! Giống TV ghê!”
      Mắt An Nguyệt Quân tà mị nhìn nàng lên tia quái dị, theo sau hỏi: “Nương tử, TV là cái gì?”
      Diệp Khê Thiến chột dạ, ấp úng bảo: “Dù có cũng khôn hiểu đâu.” Làm sao với nàng người đến từ nghìn năm sau? Hết thảy đều hoang đường quá mức, ra chưa chắc tốt.
      đường cái, tất cả mọi người ai nấy cũng nhìn hai người, ánh mắt có chút kì quái, phảng phất như thấy động vật quý hiếm. Diệp Khê Thiến vui lầm bầm với An Nguyệt Quân: “Đều tại trông quá hại nước hại dân, dọc đường rất nhiều đổ rạp ngắm đó.”
      An Nguyệt Quân nghe lời của nàng thấy có vị chua, mị cười cười, mở to mắt nghịch ngợm : “Nương tử, nàng cũng đổ rạp ngắm ta chứ?”
      nằm mơ .” Diệp Khê Thiến quay đầu , nhìn về phía khác, lại gặp rất nhiều ánh mắt quái dị xung quanh nhìn về phía mình, khỏi nghi ngờ thốt: “Chuyện gì vậy? Sao bọn họ đều nhìn ta kì quái vậy?”
      An Nguyệt Quân nín cười, với nàng: “Nương tử, chúng ta phải nên mua y phục.”
      Diệp Khê Thiến cẩn thận đánh giá , ngờ nghệch bảo: “Y phục tốt mà.”
      An Nguyệt Quân buồn cười chỉ chỉ nàng, Diệp Khê Thiến ngẩn người, lúc này mới có phản ứng, mặt đỏ bừng lên, hỏi: “Tiệm y phục ở đâu? Tôi muốn ngay.” Trời ạ, nàng vẫn còn mặc áo sơ-mi sọc ca-rô, quần jeans bó sát người, rốt cuộc hiểu sao bọn họ đều dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn mình, mất mặt quá!
      An Nguyệt Quân chỉ chỉ phía trước cách đó xa, : “Nương tử, ở kia…”
      chưa xong thấy Diệp Khê Thiến trực tiếp chạy toé khói về phía trước. An Nguyệt Quân buồn cười lắc đầu, cũng theo.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Thay y phục


      Bố y điếm.
      *bố y điếm: tương đương với cửa hàng quần áo ở đại
      “Xin hỏi nương muốn chọn y phục gì?” Điếm tiểu nhị ân cần hỏi han.
      *điếm tiểu nhị: tương đương với nhân viên cửa hàng
      “Để tôi tự chọn xem.” Diệp Khê Thiến vô ý thức gật đầu, mắt sớm bị những vải vóc đẹp đẽ kia hấp dẫn, nghĩ muốn tiến lên sờ thử, lại phát có người ôm ngang hông nàng. Nàng quay đầu nheo mắt, vui hỏi: “An Nguyệt Quân, muốn làm gì?”
      Đáy mắt An Nguyệt Quân lên tia gian tà, vờ như nghe lời nàng, hướng phía tiểu nhị kiêu ngạo mà giới thiệu: “Đây là nương tử nhà ta nha! Xinh đẹp ?” Gương mặt dương dương đắc ý, phảng phất như chiếm được cả thế giới, thoả mãn, khả ái, đáng mê người.
      Điếm tiểu nhị đầu tiên sửng sốt, sau mới lập tức khom lưng cúi đầu hùa theo: “Vâng, vâng, quý phu nhân rất xinh đẹp ạ.”
      Diệp Khê Thiến bị đến mặt đỏ rừng rực, chỉ có thể chằm chằm trừng An Nguyệt Quân bộ dạng tiểu nhân đắc chí, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ: “An Nguyệt Quân, , buông, tay!”
      An Nguyệt Quân mắt đẹp đầy uỷ khuất, thẳng tắp nhìn nàng, nhưng vẫn ôm thắt lưng nàng chặt, quay đầu , mím môi tức giận: “ buông, buông, buông!” Nương tử, cả đời ta cũng buông.
      Diệp Khê Thiến nheo mắt lại, kiễng chân lên, ở bên tai thầm vài câu. Mắt An Nguyệt Quân phút chốc sáng ngời, nhếch môi, vẻ mặt hưng phấn, cười toe toét hỏi: “Nương tử, chứ?”
      Đợi Diệp Khê Thiến tức tối gật đầu, lúc này mới lưu luyến rời mà buông tay, : “Nương tử, nàng đừng có gạt ta nha.”
      “Biết rồi, biết rồi.” Diệp Khê Thiến tới trước hàng vải, vừa nhìn miệng vừa ngừng than vãn: “Tên này ! Tiện nghi lại còn khoe mẽ.”
      Diệp Khê Thiến sờ sờ cuộn vải màu trắng, quay đầu lại nũng nịu với An Nguyệt Quân: “Phu quân, nương tử thích tấm vải dệt này nha.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, hướng điếm tiểu nhị sững sờ bên quát: “Còn đứng đó làm gì?! Nương tử ta thích, ngươi còn mau lấy xuống cho nàng.” Đáy mặt lên tia lãnh ý khiến tiểu nhị kia kinh hãi. , tuyệt phải nhân vật đơn giản!
      “Vâng, vâng.” Điếm tiểu nhị vội vã bước lên trước lấy vải xuống, nịnh nọt: “Phu nhân có mắt. Đây là lụa gấm nổi tiếng, sợi tơ bóng loáng, cả nước cũng chỉ có hơn mười cuộn, phu nhân muốn sao?”
      Diệp Khê Thiến chưa , An Nguyệt Quân dành trước luôn: “Dĩ nhiên. Giúp nàng may xiêm y mới mau.”
      “Vâng, xin đợi chút.” Điếm tiểu nhị vào trong, lát sau, loáng cái có hơn năm người ra, tay cầm thước đo tới trước hai người, : “Phu nhân, xin cho tại hạ lấy số đo giúp người may y phục.”
      Diệp Khê Thiến gật đầu vào, tiểu nhị quay sang An Nguyệt Quân cung kính : “Công tử, xin ngài chờ lát.”
      Chờ An Nguyệt Quân an vị, tiểu nhị vội vàng châm trà, nóng lòng hỏi: “Công tử cùng phu nhân vừa mới thành thân sao?”
      An Nguyệt Quân ngẩn người, nhưng sau đó liền gật đầu.
      “Khó trách. Tình cảm tốt làm cho người khác ghen chết được.” Tiểu nhị tiếp tục nịnh nọt.
      An Nguyệt Quân nâng chung trà lên, nhấp ngụm, đáy mắt lên vài phần nụ cười, từ tốn hỏi lại: “Vậy sao?”
      Thời gian qua lâu, mặt An Nguyệt Quân chút tỏ vẻ mất kiên nhẫn, mắt chẳng qua nhìn phía ngoài, chút biểu cảm, thậm chí phát ra hơi thở lạnh lùng làm cho nữ nhân chùn bước, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
      Lúc này, từ bên trong truyền đến tiếng : “Mấy người thấy ổn ?”
      “Phu nhân, xiêm y này rất hợp với người.”
      Diệp Khê Thiến mắc cỡ ngại ngùng ra. An Nguyệt Quân trước sau bình tĩnh như , vừa thấy nàng mắt liền có làn gió thổi qua, xao động phát ra tinh quang lấp lánh.
      Y phục trắng trong thuần khiết làm nổi bật làn da trắng mịn mũm mĩm của nàng. Gấu váy tung bay mang theo nét mờ ảo thanh lệ. Tóc dài được dùng khăn lụa tím tuỳ ý buộc gọn, nhưng vẫn lơ thơ vài sợi rơi ra, nhàng khoan khoái mang theo tia quyến rũ.
      lập tức nghênh đón nàng, đem nàng ôm chặt vào ngực, bộ dáng si mê đắm đuối, làm nũng : “Nương tử, nương tử ơi, nàng xinh đẹp!”
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến đem tay sói muốn xoa mặt mình của An Nguyệt Quân đánh văng, lo lắng xác nhận: “ đẹp ư?”
      An Nguyệt Quân vuốt vuốt tay mình, dùng sức gật đầu, kiêu ngạo mà : “Nương tử của ta sao lại xinh đẹp được?”
      “Vậy tốt.” Diệp Khê Thiến nãy giờ lơ lửng giữa trung giờ mới về lại đất. “ thôi.”
      An Nguyệt Quân trả tiền xong vội đuổi theo nàng, lấy lòng hỏi: “Nương tử, giờ chúng ta đâu?”
      Diệp Khê Thiến liếc mắt nhìn cái, xem vẻ mặt ngu ngu ngốc ngốc của , : “Đương nhiên là ăn cơm. Chẳng lẽ đói bụng?”
      Diệp Khê Thiến thấy ngã quẹo đằng trước có tửu lâu, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy tới.
      *tửu lâu: có thể hiểu là quán cơm, nhà hàng, v.v.
      Ăn uống no đủ xong, Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân trở lại đường lớn, gần tới tối. Diệp Khê Thiến nhìn trời chút, ôn nhu hỏi: “Phu quân, nhà của chúng ta ở đâu?”
      Nhà của chúng ta? An Nguyệt Quân tim có dòng nước ấm chảy qua. thích từ này. Mắt mị tràn đầy vui sướng, mở to nhìn nàng, nhát gan mở miệng: “Nương tử, nhà chúng ta cách đây rất xa, sợ rằng ngồi xe ngựa cũng phải hai, ba ngày mới đến.”
      Diệp Khê Thiến mặt cau có chút, khẩu khí lập tức hung hăng: “An Nguyệt Quân, vậy đến nơi này làm cái khỉ gì?”
      Mắt An Nguyệt Quân lên tia sáng như chớp, cẩn thận cười trừ trả lời: “Nương tử, ta đến du ngoạn đó.”
      Diệp Khê Thiến liếc từ đầu đến chân: “ cho rằng tôi tin sao?” Nàng nhìn xung quanh, nhàng hỏi: “An Nguyệt Quân, giờ là triều đại nào?”
      Giọng mang theo chút đơn và bi thương khiến An Nguyệt Quân tâm phút chốc căng thẳng. thích khẩu khí nàng buồn bã như vậy, dường như còn gì nữa vậy. Nàng phải còn có sao? Tuy thế, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Tử Nguyệt vương triều, năm thứ ba mươi ba.”
      Nàng rốt cuộc chắc chắn mình xuyên , lại còn xuyên đến triều đại hề có đời. Nàng nên làm cái gì bây giờ? thể trở về được sao? Trong mắt nàng lên nhàn nhạt bi sầu. An Nguyệt Quân mấp máy môi, nhìn nàng mà đau lòng. lén lút cầm chặt tay nàng, làm nũng : “Nương tử, ta giờ phải được hôn sao? cho nàng gạt ta, nàng vừa mới đáp ứng ta mà.”
      “Bốp!” đấm vung về phía , Diệp Khê Thiến gằn giọng cảnh cáo: “Tên háo sắc bại hoại nhà , cách tôi xa ra chút!” rồi liền lập tức sải bước bỏ nước.
      Vậy mới giống nương tử của ! An Nguyệt Quân cười đuổi theo, bĩu môi tiếp tục nũng nịu: “Nương tử, nàng đừng có gạt ta, đừng có gạt ta mà! Ta muốn hôn , hôn , hôn cơ…”
      , cách, xa, tôi, mau!”
      “Nương tử, nương tử à…”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Ta chỉ thích nam chủ, đối với người khác tàn nhẫn, đối với người khác lãnh khốc, song đối với nữ chính là độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị trẻ con, độc nhất vô nhị nhõng nhẽo, độc nhất vô nhị dịu dàng, ta nghĩ nữ chính hạnh phúc. Có lẽ số nàng thích, nhưng mà ta thích, cũng rất hi vọng các nàng khác thích. ~^_^~
      linhdiep17, dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :