1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Hội thi thư

      Cười đùa lát, Mộc Vương quận chúa liền mệnh nha hoàn bà tử bưng lên hoa quả quý hiếm, hoa quả được đặt trong khay bằng ngọc do nha hoàn tuổi trẻ mạo mĩ bưng lên, quả còn có thể thấy tầng bọt nước trong suốt, khéo léo đáng , thập phần mê người, cháo được đựng trong chén bằng ngọc lưu ly, hồng hồng lục lục vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, chọc ít tiểu thư thích buông tay, hết thảy đều chuẩn bị thích đáng, Mộc Vương quận chúa liền bắt đầu giảng quy tắc trận đấu. Quy tắc rất đơn giản, mỗi người ở đây rút thẻ trúc có đánh số, số lẻ tổ, số chẵn tổ, bên ra đề mục, bên khác trả lời, trả lời xong đề, song phương liền đổi người, mỗi người có hai lần hỏi và đáp, đương nhiên, cũng có thể chỉ định người đáp lời, nếu đối phương đáp được khi thời gian vượt qua ly trà , vậy liền thua, cần phải biểu diễn loại tài nghệ, đồng thời, cũng có thể bỏ qua cơ hội ra đề mục, song phương so đấu bằng tài nghệ.

      Kỳ tham dự hội thi thư này cũng phải vì nổi danh, phải muốn so đo thắng thua, này bất quá là loại phương thức giao hảo của mấy đại gia tộc mà thôi, cho nên mỗi người cũng thực nhàng, sau khi rút thăm liền có kết quả, Diệp Mộ Linh, Đường Quảng Hàn, Tần Vương quận chúa, Mục Hòa Phong, tiểu thư Ôn gia cùng ít tiểu thư công tử khác cùng tổ, mà phe bên kia là Mộc Vương quận chúa, Nhạc Vương quận chúa, Quan Cốc, Hoàng trưởng tôn, Định Bắc Hầu thế tử cầm đầu, hai bên đều có mười người. Mỗi tổ có thời gian nửa ly trà thảo luận, Mộc Vương quận chúa là người ra đề mục trước, đề thứ nhất, Mộc Vương quận chúa chỉ định Tần Vương quận chúa đáp trả, đề mục là thỉnh Tần Vương quận chúa đáp trả câu đối do Mộc Vương quận chúa ra.
      Mộc Vương quận chúa khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, suy ngẫm lát, liền mở miệng khẽ ngâm

      “Lí đánh 锂锂, lí trầm để, lí trầm lí di động.” (vạn phần xin lỗi mọi người, cái câu này là nguyên văn, mình nghĩ mọi cách vẫn thể edit được, trong chương này còn có rất nhiều câu thơ, câu nào dịch được mình dịch, được mình để nguyên văn, mong mọi người thông cảm)

      Mọi người trong lòng khỏi thầm sợ hãi than thở, hổ là tài nữ nổi danh ở kinh thành, xuất khẩu bất phàm, đáng thương Tần Vương quận chúa tinh thông thi thơ, liền định sẵn thua trận này. Người sáng suốt đều biết, này Tần Mộc hai vị quận chúa vẫn ưa gì nhau, thanh cao lại tinh thông thi thư, mãnh liệt lại giỏi kỹ thuật nhảy, hai người ràng có thể cùng hoành hành ở kinh thành, nhưng lại cố tình xung khắc nhau như nước với lửa.

      Tần vương quận chúa nghe xong thầm nhíu mày, giữa đôi lông mày thanh tú xuất vết nhăn như chữ xuyên (giống như vậy nè (-_-)|||, chỉ khác là ba dấu ||| nằm ở giữa hai đầu lông mày) : Ngươi tốt lắm Cố Như Vân [ Mộc Vương quận chúa ], biết ta giỏi thi thư, lại càng muốn cùng ta đối nghịch, này phải là cố ý muốn cho ta ở trước mặt Hàn ca ca chịu mất mặt sao -- nghĩ đến đây, khỏi cắn chặt đôi môi, vụng trộm nhìn Đường Quảng Hàn, sợ bởi vậy mà xem thường nàng.
      Trong sân yên tĩnh lát liền truyền ra đạo thanh trong trẻo

      “Gió thổi phong, phong tức ,phong tức phong phi” ( xin mạn phép edit thô sơ 'gió thổi lá phong, lá phong đung đưa, lá phong nương theo gió bay ')

      Mọi người khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Mộc Vương quận chúa kinh ngạc đưa mắt nhìn Diệp Mộ Linh, cũng có so đo nàng thay Tần Vương quận chúa đáp lại, nàng vốn biết Tần Vương quận chúa kia là cái bao cỏ thể đáp được, bất quá đích nữ Trấn Viễn Hầu phủ này cũng thực kinh dị, từ trước đến giờ vẫn chưa nghe qua nàng ta có tài hoa gì, chỉ biết Trấn Viễn Hầu cập cực kỳ sủng ái nàng ta, hôm nay xem ra, khỏi muốn cùng nàng ta ganh đua cao thấp. Chính vì Diệp Mộ Linh đụng trúng tâm tư Mộc Vương quận chúa mới có thể thay Tần Vương quận chúa xuất đầu.

      Như thế, nếu tài hoa của nàng còn hơn Mộc Vương quận chúa chắc chắn được Mộc Vương quận chúa ưu ái, mà đồng thời cũng giúp Tần Vương quận chúa đoạt lại mặt mũi, sau này được Tần Vương quận chúa quan tâm giúp đỡ. Kể từ đó, nàng có thể mượn sức hai đại thế lực, chặt đứt đường lui của Diệp Mộng Dao.

      Mộc Vương quận chúa thầm tán thưởng, nhưng rất nhanh lại ra đề mục

      “Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang thượng lầu vọng giang lưu. Giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ” (Nhìn lầu cao, nhìn sông dài, đứng lầu cao nhìn sông dài, lầu cao thiên cổ, sông dài thiên cổ)

      Dường như phát giác Diệp Mộ Linh thực có chút tài hoa, đề mục cho ra ràng khó khăn hơn chỉ bậc. Mọi người thầm suy ngẫm, có bao nhiêu người phát giác Mộc Vương quận chúa hết lượt hỏi, mặc dù có người phát cũng phá hỏng nhã hứng này.

      Ở thời điểm còn chưa phục hồi tinh , thần, Diệp Mộ Linh rất nhanh đưa ra đáp án

      “Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt quang, ấn nguyệt tỉnh ấn nguyệt quang. Nguyệt tỉnh vạn năm, nguyệt quang vạn năm” (trăng trong giếng, ánh sáng của trăng, ngắm ánh trăng trong giếng, trăng trong giếng có vạn năm, ánh sáng của trăng cũng có vạn năm)

      Mọi người chỉ có thể vỗ tay tán dương, Đường Quảng Hàn nhìn biểu muội trước mắt tựa hồ giống trong nhận thức của , sớm biết biểu muội rất tài hoa, nhưng cũng thích biểu ngoài, nay tựa hồ giống vậy.

      Ánh mắt Mộc Vương quận chúa khỏi nóng bỏng vài phần, lại ra đối

      “Vụ hướng hướng hướng hướng hướng hướng hướng hướng tán”

      “Triều dài dài dài dài tiêu”

      Diệp Mộ Linh suy ngẫm lát đáp lại.

      “Tứ duy la, tịch tịch nhiều, La Hán thỉnh Quan , khách thiếu chủ nhiều người”

      “Cung dài trương, lại lại song, trương sinh diễn hồng nương, nam đan nữ thành đôi”... ......

      Hai người lại tiếp tục đối đáp, mọi người cả kinh liên tục vỗ tay tán dương, mà thần sắc Tần Vương quận chúa giờ phút này lại vô cùng đắc ý: Cho ngươi giả trang thanh cao, cho ngươi tự nghĩ mình siêu phàm, nay cũng biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên ( đồng nghĩa với núi này cao còn có núi khác cao hơn). Đồng thời còn châm chọc nhìn Mộc Vương quận chúa, chỉ tiếc Mộc Vương quận chúa trầm mê cùng Diệp Mộ Linh đối đáp, chút để ý đến ánh mắt khiêu khích của Tần Vương quận chúa.

      Mộc Vương quận chúa trầm tư lát, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Linh mang theo tia quang mang trong suốt, thành khẩn

      “Hôm nay bản quận chúa bị Mộ Linh muội muội thuyết phục, cảm thấy tài năng bằng người, vài năm trước, bản quận chúa vô tình biết đề mục, suy ngẫm mãi vẫn cũng nghĩ ra, chẳng biết có thể thỉnh Mộ Linh muội muội chỉ giáo hai câu hay ?”

      Tất cả người ở đây đều kinh ngạc vì Mộc Vương quận chúa chịu thua, càng kinh ngạc hơn khi nàng đối Diệp Mộ Linh xưng hô tỷ muội, dù sao thanh danh thanh cao này cũng phải là tin đồn vô căn cứ, bình thường nàng rất ít cùng người khác xưng tỷ gọi muội. Xem ra con người đích nữ Trấn Viễn Hầu phủ rất có giá trị a.... Diệp Mộ Linh khiêm tốn gật đầu

      “Tỷ tỷ thỉnh chỉ giáo, muội muội nguyện ý cho ý kiến.”

      Dù sao đây cũng là núi lớn có thể dựa vào, Diệp Mộ Linh nàng phải ngốc tử, vì điệu thấp khiêm tốn mà lỡ mất cơ hội tốt, kiếp trước chính nàng muốn tham dự vào lục đục của mấy nữ nhân này, lại vô duyên vô cớ bị người khác đùa bỡn trong tay, kiếp này nàng muốn dùng hai tay của nàng chặt chẽ nắm giữ hết thảy mọi thứ trong tay.

      “Thế gian báng ta, khi ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, như thế nào chỗ chi?” (thế gian nhạo báng ta, khi dễ ta, nhục nhã ta, cười nhạo ta, khinh bỉ ta, chà đạp ta, ác độc ta, ta đáp lại như thế nào?)

      Mộc Vương quận chúa chờ mong nhìn Diệp Mộ Linh. phụ kỳ vọng của nàng, chỉ thấy cái miệng nhắn kia khẽ nhếch, ra lời tuyệt đối được xem là thiên cổ

      “Chính là nhẫn , làm cho , từ , tị , nại , kính , thả lại nhìn .” (đại khái là nhẫn nhục, dựa vào uy thế của nhưng phải đề phòng , tỏ ra kính trọng , nhẫn nại tìm cơ hội phản kích, trả lại cho nhưng gì làm với ngươi)

      Trong nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ở đây đều suy ngẫm vế đối tuyệt diệu này. Diệp Mộ Linh khẽ cúi đầu, tiểu chu sai dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh động, chỉ tiếc Diệp Mộ Linh cúi đầu lại cười khinh thường, ánh mắt lộ ra tia thị huyết (khát máu), nếu người thế gian dám đối đãi với nàng như vậy, nàng định khiến máu nhuộm cả thiên hạ, phụ mong đợi của mọi người.

      Kế tiếp, hội thi thư tiếp tục tiến hành, chính là Mộc Vương quận chúa cùng Diệp Mộ Linh đều hết lượt thi đấu, Diệp Mộ Linh bên ứng phó ánh mắt nóng bỏng của Mộc Vương quận chúa, bên yên lòng nhìn trận biểu diễn trong sân, xem tư thế Mộc Vương quận chúa dường như đem nàng thành tri kỷ, chính là bản thân Diệp Mộ Linh biết, chính mình bộ dáng màng thế , làm cho người ở đây nghĩ nàng rộng lượng, xử thế rộng rãi, phóng khoáng, tài năng tuyệt diệu, những người này tự nhiên cũng bao gồm Mộc Vương quận chúa, cùng lúc đó, trong kinh thành bắt đầu lưu truyền mỹ danh của đại tiểu thư, nữ nhi của chính thất Trấn Viễn Hầu phủ. Lúc này, Mục Hòa Phong nghĩ đây là nữ tử nhiễm bụi trần, sau này mới biết được, nàng đúng là nữ tử hiểm có thù tất báo, tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, chính là khi đó lại thể tự thoát ra được.

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Hôm nay đăng bài viết sớm hơn, ngẫu ( cách tự xưng hô) rất vui vẻ, vì hồi báo ủng hộ của mọi người, có thời gian liền nhất định đăng thêm càng nhiều ~
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng5 others thích bài này.

    2. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      Linh tỷ dần dần bộc lộ tài năng rồi, chắc ít cá mắc câu đâu nhỉ ^o^
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Phượng Lệ

      Từ sau khi hội thi thư kết thúc, chỉ qua ngày, thanh danh của Diệp Mộ Linh vang khắp kinh thành, dân chúng kinh thành đều truyền tai nhau đại tiểu thư Trấn Viễn Hầu phủ dung mạo thanh tuyệt, tài nghệ vô song, mà Diệp Mộ Linh giờ phút này lại tiếp tục ở trong Hầu phủ, lão nhân ngày thường dạy nàng chút sách lược bài binh bố trận, còn có thể dạy nàng phân chút độc dược, mấy thứ này nàng đều học thực nhàng, làm lão nhân sợ hãi than thở, duy chỉ có võ công phải sở trường, nàng tựa hồ thích hợp tập võ. Lão nhân chỉ lần lắc đầu thở dài, gân cốt của nàng quá mức hàn, thân thể cũng tốt, phải kỳ tài luyện võ, nhưng Diệp Mộ Linh cũng để ý, bởi vì lúc trước nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới có thể tập võ công, bất quá là do câu của lão nhân nhắc nhở nàng, tuy rằng nàng thể trở thành cao thủ võ công cao cường, nhưng nàng nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình, nghĩ đến đây sau, nàng liền dùng ánh mắt kiên nghị nhìn lão nhân

      “Vô luận kết quả như thế nào ta cũng muốn thử lần, ta cũng cho rằng mình có thể có võ công vô địch thiên hạ, học võ bất quá là vì có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi.”

      Lão nhân bị quang mang trong mắt nàng làm rung động , suy tư lát, vuốt ve bộ râu tuyết trắng, gật gật đầu,

      “Như thế cũng tốt, ta liền dạy ngươi bộ khinh công có thể giúp ngươi bảo mệnh, ngươi lại tự luyện thêm nội lực, chính là, luyện võ là chuyện dị thường vất vả, ngươi quyết định muốn học?”

      Lão nhân vẫn như cũ dùng ánh mắt xác định hỏi Diệp Mộ Linh. Diệp Mộ Linh có trả lời, chính lão nhân cũng từ nét mặt của nàng chiếm được đáp án.

      Diệp Mộ Linh lấy lý do đặt mua thêm trang sức để ra phủ, lão nhân mang theo nàng tới tiệm rèn Kim thị, xuyên qua mật đạo, vào gian nhà tranh dưới chân núi, quỳ mặt đất, nhấc lên tấm ván gỗ khó nhận ra, từ dưới đó lấy lên mấy hộp gỗ tốt nhất, mỗi hộp gỗ đều có khắc mấy đồ án quỷ dị khác nhau, lão nhân phủi sạch tro bụi, đem chúng đặt chỉnh tề cái bàn gỗ lớn, đối với Diệp Mộ Linh

      “Mấy thứ này đều là binh khí hiếm có, mặc dù có vài món vẫn chưa được người trong giang hồ xếp hạng bảng binh khí, nhưng cũng phải vật tầm thường, huống chi nếu ngươi sử dụng thần binh lợi khí, chắc chắn lọt vào tầm ngắm của người trong giang hồ.”

      Diệp Mộ Linh cũng để ý tới lời lão nhân, đem đôi tay như bạch ngọc hướng đến cái hộp bằng gỗ lim dài khoảng nửa thước, bên có khắc hoa văn quỷ dị hoa, nhàng mở cái khóa có chút cổ xưa, lão nhân nhìn động tác của nàng, khỏi nghiền ngẫm cười cười, nàng liếc mắt cái liền lựa chọn ngay chuôi đao Phượng Lệ này, Phượng Lệ bao nhiêu năm thế , xem ra thiên hạ lại dấy lên hồi tinh phong huyết vũ, bất quá, phải con lừa ngốc Trí Hóa kia, thiên hạ chúng sinh đâu có quan hệ gì với . trong nháy mắt, hộp gỗ bằng lim bị mở ra, quang mang chói mắt xuyên thấu gian nhà tranh, bắn thẳng về phía chân trời. núi Ma La, hai mắt Trí Hóa đại sư vốn nhắm chặt nháy mắt lại mở ra, phật châu trong tay khỏi chuyển động nhanh hơn

      “A di đà Phật, Phượng Lệ thế, lại hồi hạo kiếp xuất a”

      Thời gian trước, ban đêm quan sát Thiên tượng, phát Phượng Loan tinh chuyển động, tuy hào quang mỏng manh nhưng lại mơ hồ gì có thể chống đỡ, mà quanh thân Đế Vương tinh bắt đầu tụ tập ít sao to , xem thời gian hai sao gặp nhau, thiên hạ còn được bao nhiêu ngày yên tĩnh a.

      Diệp Mộ Linh chậm rãi đánh giá Phượng Lệ, tính rất dài, chỉ có thể xem như đoản đao, thân đao có độ cong nhất định, theo từ chuôi thân đao xuống tới mũi, hai bên sườn đao có rất nhiều gai nhọn , có thể tưởng tượng khi người khác bị đâm phải, chắc chắn máu tươi phun trào như hoa nở rộ, phần đầu thanh đao được điêu khắc hoa văn quỷ dị như hộp gỗ, chỗ nhụy hoa được khảm ruby, Diệp Mộ Linh mãn nhãn kinh diễm: thanh đao tốt ! Sau đó chậm rãi cầm lấy chuôi đao, cảm giác mát đánh úp lại như rót vào trong cốt tủy, Diệp Mộ Linh thích buông tay, tinh tế thưởng thức.
      Lão nhân khó được đứng đắn lần, đối với Diệp Mộ Linh :

      “Đó là Phượng Lệ, là đao thị huyết, từ xưa có lời đồn đãi, Phượng Lệ thế, tất có hạo kiếp, đương nhiên, chuyện này cũng phải tuyệt đối , điều kiện tiên quyết là ngươi có thể khống chế nó, Phượng Lệ thường tự chọn chủ, cho nên lâu thế , nếu là ngươi nghĩ ngươi có thể khống chế nó, chỉ cần máu của ngươi lên nó, nếu máu của ngươi có thể dung nhập thân đao, như vậy ngươi là của nó chủ nhân, còn nếu máu của ngươi dung nhập, ngươi bị nó phản phệ, rơi vào nguy hiểm.”

      Diệp Mộ Linh lẳng lặng nghe, có chút do dự, cắn phá ngón tay, đem giọt máu tươi lên thân đao, lão nhân cũng ngăn cản, luôn cảm thấy nữ oa nhi này giống người thường, bốn con mắt khẩn trương nhìn chằm chằm thân đao, Diệp Mộ Linh nín thở chăm chú nhìn, nàng tổng cảm thấy hơi hồi hộp, thanh đao này dường như trêu đùa nàng, máu tươi dừng ở thân đao lát, chậm rãi thẩm thấu vào, sau lại nhanh chóng lan ra, thân đao nháy mắt bị che kín bởi hồng quang giống như người tức giận. Lão nhân cao hứng, ánh mắt híp thành đường thẳng, khỏi gật đầu, tuy rằng nàng thích hợp tập võ nhưng nếu có được Phượng Lệ, liền có thể học bộ đao pháp [ Phượng Lệ cửu tiêu ] , đao pháp này tuy đơn giản nhưng lại xảo quyệt ngoan độc, chỉ cần học thành lại kết hợp với nội lực, nhất định tạo ra uy lực lớn. Diệp Mộ Linh cảm thấy mỹ mãn, cùng lão nhân rời , ra khỏi tiệm rèn Kim thị liền với lão nhân:

      “Sư phụ, ta phủ đệ các sư huynh mua nhìn xem, xem thành quả huấn luyện người mới.”

      xong xoay người rời . Lão nhân vừa nghe liền cợt nhã

      “Đồ nhi a, vi sư cũng rất tưởng niệm các sư huynh của ngươi, bằng vi sư với ngươi

      xong, cũng chờ Diệp Mộ Linh đồng ý, mặt mang theo đương nhiên theo. bao lâu sau tới phủ đệ Kim Thạch mua ở ngoại ô, mặt Diệp Mộ Linh xuất tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt nguyên bản tái nhợt lại ra mảnh hồng nhuận. Sau khi nàng dùng ám hiệu gõ cửa, lọt vào trong tầm mắt là khoảng sân lớn, tuy lần trước xem đại khái qua lần, nhưng vẫn thể tán thưởng năng lực của Kim Thạch, cái sân to như vậy được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Luyện võ, huấn luyện, nghỉ ngơi, hết thảy đều thực thỏa đáng, Diệp Mộ Linh vừa lòng gật gật đầu, quên hướng về phía sư huynh lời cảm tạ. Địa Nhân thấy Diệp Mộ Linh tiến đến liền vội vã biểu công lao chính mình, đem mọi người trong viện triệu tập lại, Diệp Mộ Linh nhìn huấn luyện có hiệu quả, mọi người đều chỉnh tề sạch khỏi lộ ra tia ý cười, Địa Nhân nhìn tiểu sư muội của hắni vừa lòng khỏi đắc ý lên, đồng thời đối với mọi người

      “Đây là tiểu sư muội của ta, là người cung cấp ăn mặc, nơi ở, thuốc thang cho các ngươi, cũng là chủ tử của các ngươi, các ngươi phải nhớ chủ tử của các ngươi chỉ có , chính là nàng! Nếu có người sinh lòng phản bội, nhất định lọt vào cảnh bị truy sát.”

      Người truy sát là sát thủ do vài vị sư huynh thầm vì Diệp Mộ Linh huấn luyện, đều là tử tù, thẳng đến lâu về sau Diệp Mộ Linh mới biết được. Người ở đây có chút tin nhìn tiểu nương thân hình bé trước mắt, đây là ân nhân cứu mạng bọn họ, là chủ tử của bọn họ? Việc này cũng khó có thể tin được, nhưng cũng ai thầm to , điều này làm Diệp Mộ Linh rất vui mừng. Nhìn thời cơ chín mùi, Diệp Mộ Linh thản nhiên vài câu

      “Ta biết, có vài người trong các ngươi còn chưa tin ta là chủ tử của các ngươi, nhưng ta chính là chủ tử các ngươi, là chủ tử duy nhất của các ngươi, mà chuyện các ngươi phải làm chính là tín nhiệm cùng phục tùng, các ngươi đều là tự nguyện lưu lại, mà ta cần là tuyệt đối tín nhiệm cùng phục tùng! Nếu có người vẫn nghi ngờ hoặc cam lòng, tùy thời đều có thể rời khỏi, ta miễn cưỡng, nhưng là, nếu có người can đảm dám phản bội ta, ta chắc chắn khiến chết chỗ chôn!”

      phen lời hữu lực, ít người đều bị thuyết phục, cam tâm tình nguyện theo nàng, cũng có số ít vì ân tình cứu mạng thề sống chết cống hiến. Tóm lại, kết quả thực làm Diệp Mộ Linh vừa lòng, liền hiền hoà cùng bọn chuyện, thầm quan sát, nhớ kỹ ít người có bản lĩnh, lưu lại dùng vào chuyện trọng yếu--

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Hôm nay đổi tên nga ~ đổi thành [đích nữ tâm kế ]
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Lời đồn đãi

      An bày xong công việc, Diệp Mộ Linh tính dẹp đường hồi phủ, liền cáo biệt vài vị sư huynh. Diệp Mộ Linh cùng lão nhân đến khu phố đông, nàng tính mua vài món trang sức ứng phó mẫu thân nên tới điếm trang sức nổi tiếng nhất phố đông, vào trong điếm, tiểu nhị nhiệt tình lên giới thiệu,

      “Vị tiểu thư này, ngươi tính đặt mua chút loại trang sức gì? Là vàng bạc, Ngọc Thạch, hay là gỗ mun?”

      Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu, làm cho người ta thực thư thái, cũng vì người tới vận xiêm y bình thường mà chậm trễ.

      “Có loại nào tốt cứ lấy ra, cứ việc chọn vài loại ngươi cảm thấy thích hợp với ta đến xem .”

      “Hảo, vị tiểu thư này, ngài chờ, tiểu điếm vừa vặn có vài món chính phẩm có thể xứng đôi với dung mạo tuyệt thế của ngài.”

      Tiểu nhị nghe được lời của Diệp Mộ Linh lại càng thêm nóng bỏng, bắt tay vào lấy trang sức. Tiểu nhị tổng cộng lấy đến đây bốn kiện trang sức, kiện thứ nhất là cây trâm bằng gỗ mun rất đơn giản, tản ra mộc hương thanh nhã, bên có khắc đóa hoa lan bán khai (nở được phân nửa) tinh xảo , còn có kiện trâm cài đơn giản lại tinh xảo, bộ dáng vốn là mộc mạc đơn giản nhưng nhụy hoa lại được đính bảo thạch rực rỡ, có thể tưởng tượng khi cúi đầu xuống châu xuyến rơi trán xinh đẹp như thế nào. Diệp Mộ Linh chính là tùy ý nhìn, liền chỉ vào hai kiện này :

      “Liền này hai kiện .”

      Dù sao cũng chỉ là điếm có danh tiếng phố đông thôi, phải điếm nổi danh nhất kinh thành, cho nên đối với nhìn quen vật phẩm quý hiếm như Diệp Mộ Linh mà , mấy thứ này có quá nhiều lực hấp dẫn.
      Sau khi thanh toán tiền bạc, Diệp Mộ Linh nhấc chân muốn ra khỏi cửa hàng, lại vô tình ngẩng đầu chứng kiến, cảnh khiến nàng dừng cước bộ. Chỉ thấy thân tín bên người Lưu thị, Tiễn ma ma đưa lưng về phía nàng cùng vị nam tử vận xiêm y như thầy pháp cùng nhau chuyện gì đó, liền xoay người hỏi theo lão nhân bên cạnh

      “Có thể nghe thấy các nàng cái gì ?”

      “Tựa hồ là chuyện có liên quan tới ngươi nga....”

      Lão nhân cười nghiền ngẫm. Diệp Mộ Linh tiếp tục lẳng lặng nhìn, trong lòng lại thầm suy nghĩ, thẳng đến khi thấy thuật sĩ kia đưa cho Tiễn ma ma bao dược phấn được gói ghém cực kỳ kỹ lưỡng, Tiễn ma ma liền cẩn thận ngẩng đầu nhìn bốn phía, Diệp Mộ Linh hơi nghiêng thân mình , Tiễn ma thấy có gì dị thường liền nhanh chóng tiếp nhận dược phấn, nhét vào trong tay áo, sau đó đưa cho gã thuật sĩ thỏi bạc mười lượng. Thấy Tiễn ma ma rời , thuật sĩ liền rung đùi đắc ý muốn xoay người rời khỏi, Diệp Mộ Linh vội vàng bước nhanh đuổi kịp, ngăn cản thuật sĩ, thuật sĩ biết nữ tử trước mắt có ý gì, liền dò hỏi

      biết tiểu thư có gì muốn cầu?”

      “Ta muốn bao dược phấn giống phụ nhân vừa rồi.”

      Thuật sĩ sờ sờ hai phiết râu cá trê, có chút khó xử

      “Tiểu thư... Này....”

      Diệp Mộ Linh xuất ra thỏi bạc hai mươi lượng, ánh mắt thuật sĩ lóa lên kim quang, vội vàng tiếp nhận bạc, đem dược phấn giao cho Diệp Mộ Linh, Diệp Mộ Linh hỏi:

      “Có gì tác dụng?”

      Thuật sĩ khó xử

      “Tiểu thư, giữ bí mật cho khách hàng là danh dự của tiểu nhân, này đem việc này cho biết tiểu thư biết, danh dự của tiểu nhân cũng còn a”

      Ánh mắt Diệp Mộ Linh như lợi kiếm, quét về phía nam tử:

      “Làm người phải biết chừng mực, cẩn thận có lòng tham quá mức lại có mạng hưởng thụ.”

      Nam tử nghe vậy hai chân khỏi nhũn ra, vội vàng đem điều nên hết ra, Diệp Mộ Linh nghe xong liền thả . Nghĩ đến lời của nam tử khỏi xiết chặt gói dược phấn trong tay, khá lắm Diệp Mộng Dao, cư nhiên dám tính kế nàng, nếu phải hôm nay nàng bắt gặp Tiễn ma ma, chỉ sợ cũng bị nàng ta lừa.

      Nhìn sắc trời trễ, liền bước nhanh trở lại Trấn Viễn Hầu phủ. Trong Trấn Viễn Hầu phủ, Trấn Viễn Hầu ngồi ngay ngắn ở chủ vị cùng Đường thị, Đường thị đứng ở tiền thính Hầu phủ nhìn sắc trời dần tối khỏi sốt ruột qua lại, Mộ Linh như thế nào còn chưa trở về, chớ phải là gặp cái gì bất trắc , nha hoàn ở tiền thính cũng dám lên tiếng, tận lực làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, Đường thị nhịn được nữa liền hướng Trấn Viễn Hầu phát hỏa:

      “Linh nhi như thế nào còn chưa trở về, ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”

      Trấn Viễn Hầu ôn nhu trấn an:

      “Hân nhi, ngươi cần gấp, chờ chút, Linh nhi có việc gì .” Đường thị vừa nghe, nhất thời phát hỏa

      “Ta có thể gấp sao? Linh nhi đến giờ còn chưa trở về, đợi chút là đợi cho tới khi nào a!”

      Ngay tại thời điểm nàng lo lắng vạn phần rốt cục thanh của Diệp Mộ Linh cũng truyền đến:

      “Nương, ta trở về.”

      Đường thị bước nhanh đến, gắt gao nắm lấy cánh tay Diệp Mộ Linh,

      “Linh nhi, sao bây giờ ngươi mới về, làm nương lo lắng gần chết.”
      Trấn Viễn Hầu nhìn cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ra vẻ nghiêm túc giáo huấn :

      “Lần sau phải sớm trở về, đừng để cho nương ngươi lo lắng!”

      Diệp Mộ Linh cúi đầu thè lưỡi. Trấn Viễn Hầu liền ôm eo thon của ái thê lo lắng về phòng. Diệp Mộ Linh trở lại Lưu Ly các, nằm giường ngọc lưu ly lẳng lặng suy tư, Kim Châu Ngân Châu đứng yên bên cạnh nàng.

      qua mấy ngày, trong phủ liền bắt đầu truyền ra tin tức Diệp Mộ Linh phải thân sinh nữ nhi Trấn Viễn Hầu làm Đường thị tức giận trừng phạt ít nô bộc, mà Diệp Mộ Linh lại giống như cái gì cũng phát , để cho lời đồn đãi ngày lớn dần.
      Cho đến ngày, Đường thị tản bộ trong hoa viên lại nghe thấy phía sau núi giả truyền tới tiếng trò chuyện huyên thuyên của hai cái nha hoàn:

      “Ai, ngươi có nghe , có người đại tiểu thư do chủ mẫu sinh ra phải là thân sinh nữ nhi của Hầu gia.”

      “Phải ? lẽ đây là , vậy nàng là hài tử của ai? Chớ phải chủ mẫu chúng ta cùng nam tử khác vụng trộm sinh đứa ?”

      “Chuyện này ai biết được? Đều là chuyện luẩn quẩn trong hào môn, chúng ta vẫn nhanh , nếu để cho quản nghe thấy được, chắc chắn chúng ta bị lột da .”

      xong, hai người liền vội vội vàng vàng ly khai, Đường thị đứng ở mặt núi
      giả khác tức giận quá mức,

      ! Tra cho ta lời đồn đãi này rốt cuộc từ đâu mà đến?”

      Lần này Đường thị cũng trừng phạt người khác, dù sao trị được phần ngọn trị được phần gốc, ngược lại càng làm cho người ta nghĩ nàng chột dạ. Đường thị ngồi trong viện tử của mình, trong lòng tràn đầy lửa giận,

      “Lưu ma ma, tra thế nào ?”

      “Chủ tử, còn chưa có kết quả đâu, xin người bớt giận, đừng tự chọc tức thân mình! Sớm muộn gì ta cũng tra ra người tung lời đồn."

      “Hừ, đừng nghĩ ta biết ai làm, nhất định là đám di nương ti tiện kia! Nếu để ta tra ra là ai, ta nhất định khiến nàng đẹp mặt.”

      Đường thị phẫn nộ xong, chưởng đập lên bàn gỗ, mạnh đến mức nước trà đều văng tung toé.

      “Hân nhi làm sao vậy, như thế nào lại tức giận như thế?”

      Trấn Viễn Hầu vừa mới từ bên ngoài trở về, xa nghe thanh nổi giận đùng đùng của Đường thị.

      biết tiện tì ti tiện nào lại dám tung tin đồn Linh nhi phải thân sinh nữ nhi của ngươi, nếu để cho ta biết, cẩn thận da của nàng!”

      Ánh mắt Đường thị tràn đầy lửa giận. Trấn Viễn Hầu nghe xong nhíu nhíu chân mày, mấy ngày nay cũng có nghe đến mấy lời đồn đãi này, chính là để tâm thôi, nghĩ tới tình thế lại nghiêm trọng như vậy, cặp mắt kia che kín tinh quang, tựa hồ như tự hỏi cái gì đó.

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Thân nhóm ~ tết đoan ngọ nhớ ăn bánh chưng nga ~ ngạch, ta muốn ăn thịt khô --
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Lấy máu nhận thân

      Càng qua nhiều ngày lời đồn đãi lại càng tăng, nhiều ngày trôi qua sắc mặt Đường thị càng ngày càng kém, Diệp Mộ Linh cùng Trấn Viễn Hầu đều an ủi hồi lâu nhưng vẫn khó dập tắt cơn giận của nàng. Bữa tối ở Hầu phủ, nữ chủ nhân tâm tình tốt khí liền áp lực rất nhiều, im ắng, ai lên tiếng. Diệp Mộ Linh lẳng lặng đánh giá Lưu di nương ngồi ở trước mặt nàng, vẻ mặt nàng ta vẫn nhu nhược như trước, làm cho người ta nhìn ra chút manh mối nào, quả nhiên hổ là nữ nhân có đạo hạnh cao thâm! Chỉ tiếc, nữ nhi của nàng so với nàng kém xa, chỉ cần tinh tế quan sát liền có thể phát trong ánh mắt kia dấu diếm tia nóng vội cùng đắc ý. Diệp Mộ Linh bất động thanh sắc ăn đồ ăn, khả Diệp Mộng Dao thấy vậy lại nóng vội, chờ đợi lát vẫn có người lên tiếng, mắt thấy bữa tối cũng sắp chấm dứt, rốt cục kiềm chế được lại giống như quan tâm hỏi:

      “Trưởng tỷ mấy ngày gần đây được?”
      Diệp Mộ Linh mắt cũng nhìn lên, ôn hoà trả lời:

      “Phiền muội muội quan tâm, hết thảy mạnh khỏe.”

      Diệp Mộng Dao thầm hận, ngươi giả bộ cái gì, đợi tới lúc lấy máu nhận thân nhìn ngươi như thế nào bình tĩnh như vậy . Cùng lúc đó, đôi mắt phượng của Đường thị hóa thành hai đạo lợi kiếm quét qua, làm Diệp Mộng Dao kinh hãi ra thân mồ hôi lạnh, dù vậy nàng cũng muốn thất bại trong gang tấc, đành phải kiên trì, nháy đôi mắt to vô tội tiếp tục :

      “Trưởng tỷ có việc gì là tốt rồi, muội muội gần đây nghe rất nhiều lời đồn đãi bất lợi vu hại tỷ tỷ, cái gì mà tỷ tỷ phải là thân sinh nữ nhi của phụ thân, muội muội hơi sợ tỷ tỷ bị lời đồn đãi làm phiền, nay xem ra tỷ tỷ chưa từng để ở trong lòng, muội muội liền yên tâm .”

      Đường thị tức giận vỗ cái bàn, đứng dậy muốn chất vấn Diệp Mộng Dao lại bị Trấn Viễn Hầu kéo trở về, Trấn Viễn Hầu nhìn Diệp Mộng Dao, giọng điệu tốt giáo huấn,

      “Dao nhi, ngươi thân là tiểu thư khuê các, sao có thể tin mấy lời đồn nhảm kia, phải chính ngươi bảo mấy nha hoàn bà tử ra mấy lời này !”

      Diệp Mộng Dao ủy khuất lắc đầu, đáy mắt hàm chứa nước mắt

      “Dao nhi có, Dao nhi chính là nghĩ, bằng tỷ tỷ ở trước mặt mọi người cùng phụ thân lấy máu nhận thân, lời đồn đãi liền tự sụp đổ. Miễn cho tổn
      hại tỷ tỷ danh dự.”

      Lưu thị mắt thấy nữ nhi chính mình bị chỉ trích, liền hát đệm:

      “Hầu gia, Mộng Dao tuổi còn , bất quá là lo lắng cho trưởng tỷ của nàng thôi, làm sao hiểu được nhiều như vậy - ngươi cũng đừng trách cứ nàng .”

      Trấn Viễn Hầu sắc mặt khỏi thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Mộng Dao nửa ngày có lên tiếng, con mắt tối đen làm người ta nhìn ra ý nghĩ, trầm mặc hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, mở miệng :

      “Cũng được, đây vẫn có thể xem là biện pháp tốt, ngày mai liền triệu tập mọi người trong phủ đến tiền viện tập hợp.”

      Đường thị vừa nghe, tức giận dằn mạnh đôi đũa lên bàn vang lên tiếng “Ba” , sau đó đứng dậy ly khai, kỳ trong lòng Đường thị biết đây là biện pháp tốt nhất, bất quá, đối với tiểu thư mà đây xem như bị sỉ nhục , huống hồ biện pháp là do nữ nhi của tiện nhân Lưu di nương kia đưa ra làm gì có thể an tâm, này khỏi làm lòng nàng yên, bất quá ngẫm lại, Mộ Linh cũng là nữ nhi của Hầu gia, đây là mặc cho ai cũng thay đổi được liền cảm thấy an tâm chút. Trấn Viễn Hầu nhìn ái thê tức giận rời , liền ra vẻ trấn định buông bát đũa, kì thực là lo lắng đuổi theo. Lưu thị thấy vậy trong lòng tràn đầy cam lòng cùng oán hận, dựa vào cái gì Đường Hân [Đường thị] giữ cấp bậc lễ nghĩa, kiêu ngạo ương ngạnh lại được Hầu gia trân trọng, mà nàng mỗi ngày phục thấp làm thiếp nhưng cũng đổi được lần ngoái đầu nhìn lại! Móng tay dài của Lưu thị bị nàng tức giận bẻ gẫy, thần sắc mặt cũng dữ tợn lên. Triệu di nương thấy vậy khỏi cảm thấy có chút thống khoái:

      “U ~ muội muội đây là làm sao vậy, nhìn Hầu gia đuổi theo chủ mẫu rời trong lòng muội muội liền cảm thấy thoải mái , ai nha, làm người nha, phải hiểu thế nào là đủ, muội muội được Hầu gia sủng ái, tiếp tục vọng tưởng muốn Hầu gia chung tình .”
      xong lại lấy khăn lụa xoa xoa miệng

      “Muội muội chậm rãi dùng, tỷ tỷ trước .”

      Triệu di nương khinh bỉ nhìn thoáng qua Lưu thị liền lắc lắc cái mông cực đại ly khai. Hừ, nàng chính là quen nhìn Lưu di nương kia làm ra bộ dáng dối trá.
      “Nương, ngươi đừng vội, ngày mai là ngày lành của Diệp Mộ Linh cùng nương nàng, khi chứng nàng ta phải nữ nhi của phụ thân, phụ thân cũng còn tín nhiệm Đường thị, đến lúc đó chúng ta chỉ cần an bài nam nhân khác cùng nàng tư thông, phụ thân chắc chắn sủng ái nàng nữa.”

      Diệp Mộng Dao hãy còn xong kế hoạch thiên y vô phùng do nàng nghĩ ra. Lưu thị có chút lo lắng gật đầu, Đường thị này cũng phải dễ đối phó, nàng cùng nàng ta đấu nhiều như vậy năm lại chiếm được chút tiện nghi nào, hơn nữa Đường thị còn chu đáo đề phòng Triệu di nương cùng bọn nha hoàn vọng tưởng leo lên giường của lão gia làm sao có thể dễ dàng bị hất đổ đâu. Sáng sớm hôm sau, hậu viện Hầu phủ tụ tập đại bộ phận hạ nhân của Hầu phủ.

      “Ai, ngươi nghe , hôm nay Hầu gia cùng đại tiểu thư muốn tại đây lấy máu nhận thân chứng minh lời đồn đãi là thể tin .”

      “Đúng vậy, ta cũng vậy như vậy nghe , nhưng ngươi nghĩ, đại tiểu thư là nữ nhi của Hầu gia sao?”

      “Hẳn phải , ta xem đại tiểu thư khí độ bất phàm, rất có tư thế thiên kim Hầu phủ, huống hồ người ta đều có gan đưa ra biện pháp lấy máu nhận thân sợ gì”

      phải, ta nghe đây là biện pháp do nhị tiểu thư đưa ra đâu......”
      Người phía dưới nhân châu đầu ghé tai khe khẽ , Trấn Viễn Hầu cùng thê thiếp, tử nữ (con trai, con ) tới trong viện.

      “Mấy ngày gần đây có rất nhiều lời đồn đãi bất lợi cho đại tiểu thư, vì phòng ngừa lời đồn đãi khuếch tán, hôm nay bản Hầu liền lúc này cùng đại tiểu thư lấy máu nhận thân.”

      Trấn Viễn Hầu dùng uy nghiêm thanh hướng mọi người giải thích. Mọi người nín thở chăm chú nghe

      “Người tới, múc chén nước trong”

      Rất nhanh, nha hoàn tam đẳng cúi thấp đầu bưng chén nước trong tiến đến, đặt lên bàn dài ở giữa viện. Diệp Mộ Linh nhìn hai tay của nha hoàn tam đẳng giấu trong tay áo run lên, khỏi hiểu nở nụ cười. Trấn Viễn Hầu rất nhanh cắt đầu ngón tay, giọt máu tươi vào trong chén, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Linh :

      “Linh nhi, ủy khuất ngươi .”

      Diệp Mộ Linh cũng có lên tiếng, chính là lẳng lặng cầm lấy đao, trước ánh mắt chờ đợi của mọi người rạch đường tay, chỉ thấy giọt máu đỏ tươi “Tháp!” tiếng rơi vào trong chén, người ở đây đều nhìn chằm chằm chớp mắt. Trong nước trong suốt, hai giọt đỏ tươi phá lệ bắt mắt, huyết châu chậm rãi tới gần, thời điểm mọi người ở đây nghĩ huyết châu lập tức dung hợp , hai giọt huyết châu lại rời xa nhau, càng lúc càng xa, nhìn màn quỷ dị này người ở đây khỏi sợ ngây người, mà Đường thị cũng thể tin được điều trước mắt.

      có khả năng, có khả năng! Đây phải là !”

      Diệp thị phe phẩy đầu thào , Lưu thị cùng Diệp Mộng Dao thấy bộ dáng Diệp thị khỏi lộ ra tia mỉm cười gian kế thực được, lại bỏ qua Diệp Mộ Linh bên cạnh bất động thanh sắc. Mà mọi người ở đây lại nổ tung, khe khẽ .

      “ Đại tiểu thư phải nữ nhi của Hầu gia a?”

      “Ai? Cư nhiên dung hợp a,”

      Mọi người ở đây vui vẻ khi người gặp họa, có quả nhiên thế, có lo lắng, cũng có thuần túy đến xem náo nhiệt .... Nhưng rất nhanh đều bình tĩnh trở lại, mang theo rất nhiều nghi vấn nhìn xem Hầu gia xử lý chuyện này như thế nào, dù sao đây là đại có liên quan đến con nối dòng a!
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :