1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cạn người không biết - Sư Tiểu Trát (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19:


      An: Cái chương này đúng là làm khó nhau mà =.= An muốn ngất luôn, trời ạ mấy cái thuật ngữ chuyên ngành, quá kinh khủng, đoạn đầu rơi nước mắt cái chuyện cũ của chị Đinh, đoạn sau đến là bó cánh toàn tập với Cẩn.


      máy tính Trịnh Đinh Đinh có file ảnh tên “C”, bên trong có mấy tấm hình của Trần Tuần, trong đó có bức Trần Tuần mặc bộ quần áo xung phong màu vàng sáng, đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, tay cầm gậy leo núi, tay cầm đóa hoa màu tím, hướng về phía ống kính mỉm cười. Tấm hình này ta chụp rất đẹp, cười đến tươi chẳng khác gì ánh mặt trời sau cơn mưa, vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo, khung cảnh trong hình khoáng đạt, cao trong, tựa như con người ta.



      Sau đó, Trịnh Đinh Đinh hỏi Trần Tuần là hoa trong tay ta cầm là hoa gì, trông đẹp thế, Trần Tuần đó là hoa Đỗ Quyên nở núi.



      Từ đó, Đỗ Quyên trở thành loài hoa mà Trịnh Đinh Đinh thích nhất.



      Thích người, giống tất cả những thứ liên quan tới ấy.



      Thời gian ba năm Trần Tuần Ôn Tử Hinh, Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn là liên quan, có tham dự, ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống của Trần Tuần, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng vểnh tai nghe lỏm được tin tức của ta, cho đến mãi về sau này tình cảm của với Trần Tuần chuyển dần sang phai nhạt, có lúc ở trong vườn trường nhìn thấy Trần Tuần với Ôn Tử Hinh tay trong tay, vai sánh vai bước , cũng có thể hào phóng chào hỏi.



      Đêm trước ngày tốt nghiệp Trịnh Đinh Đinh biết được tin Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, nghe nghiệp mà Trần Tuần xây dựng môt năm nay, có chút nào khởi sắc, còn nợ tiền bạn bè xung quanh, điều này khiến cho mẹ của Ôn Tử Hinh cực kỳ ghét, có người chính tai nghe ở quán rượu gần trường học, vẻ mặt vui của mẹ Ôn ngồi đối diện với Trần Tuần, nặng nề đặt đũa xuống: “Trần Tuần cậu sau khi tốt nghiệp tại sao tìm công việc nghiêm chỉnh? Người trẻ tuổi cũng phải làm việc đến nơi đến chốn, đừng theo đuổi ước mơ viển vông, gây dựng nghiệp quan trọng phải có năng lực và thời vận, cậu cho rằng tùy tiện như chó mèo có thể thành công sao? to bằng , bác nhìn thấy được tương lai người cháu.”



      Ôn Tử Hinh có gia đình cường thế, mẹ là người thực tế, vui mừng nhất chính là nghe được con rể tương lai kiên định cam kết, ví dụ như “Cháu đến Bắc Kinh* mua phòng cho ấy”, “Cháu đảm bảo cuộc sống sung túc sau này cho ấy” vân vân, lúc bấy giờ Trần Tuần có khả năng làm được những điều ấy, khiến cho mẹ Ôn trong lòng ghét bỏ.


      Bởi vì mẹ Ôn phản đối, Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, năm đó Ôn Tử Hinh thành phố N học cao học, hai người mỗi người ngả.



      Trịnh Đinh Đinh ở bên cạnh Trần Tuần khoảng thời gian ta xây dựng nghiệp ngày càng gắn bó hơn, chú ý những tin tức liên quan tới ta, thỉnh thoảng chuyện phiếm với ta qua QQ, dần dần, cùng ăn khuya, hát Karaoke, chơi bóng, leo núi, dần dần trở thành bạn tốt, mới phát ra, mình vẫn còn thích Trần Tuần, vẫn thủy chung tới tận cuối cùng, thay đổi.



      Bọn họ là như thế, thường xuyên chuyện phiếm đến khuya, nick QQ của ta là “Thuyền cạn chạy chầm chậm”, của là “Nước chảy đinh đinh”, cách cái màn hình, trở ngại đến việc xâm nhập tìm hiểu ta, ta thích bida, bóng bàn, trượt tuyết, leo núi, ta thích mặc áo sơ mi vải sợi đay, bình thường hay mặc áo màu xám tro kẻ sọc, ta thích các bộ phim của đạo diễn Đại Vệ, Fincher, ta thích nghe nhạc jazz, thường xuyên đến phòng cà phê đường Uyên Thủy đàm luận, ta thích đánh quả trứng gà vào nồi cháo…..


      “Vì thế em cũng xem bộ phim Mộng công hán (Dreamworks)?”



      “Em thể xem sao?”



      Trịnh Đinh Đinh phát ra tất tần tật mọi chuyện về Trần Tuần, ta chỉ là có cái danh hão, tuy thể trở thành học trưởng Trần, ta cũng có thể coi là thanh niên bình thường, sức quyến rũ chẳng khác nào những người đàn ông khác. (An: omeoi, đoạn này An mãi mới ngộ ra, đúng là chơi khó nhau mà, thà chị tgia xừ là: ta phải chỉ có danh hão, tuy ta phải siêu cấp đẹp trai nhưng cũng đủ sức làm mê đảo tất cả các bà các gặp ngoài đường cho xong =.:)



      Lúc Trần Tuần vừa thành lập công ty cổ phần điện tử “Duyệt Hoạt”, Trịnh Đinh Đinh lấy danh nghĩa muốn làm cổ đông cho ta sáu vạn, chuyện này khiến Trần Tuần vô cùng cảm động, tình cảm dành cho Trịnh Đinh Đinh cũng dần thay đổi.


      Trịnh Đinh Đinh coi ta là người như thế nào? ta cũng từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, bạn học, em , bạn bè, theo đuổi? ta mơ hồ hiểu được tình cảm Trịnh Đinh Đinh dành cho mình, cũng nghi ngờ tình cảm của mình đối với Trịnh Đinh Đinh, nhưng ta xác định được đáp án, hoặc ta vô tâm, nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Trịnh Đinh Đinh.



      Trịnh Đinh Đinh cũng có cố chấp đến hỏi đáp án của Trần Tuần, hai người liền để tự nhiên qua lại như vậy.



      có áp lực từ phía Ôn Tử Hinh, nghiệp của Trần Tuần ngược lại bắt đầu thuận buồm xuôi gió, ta và mười năm bạn học xây dựng công ty “Duyệt Hoạt” bắt đầu bằng công việc buôn bán trang phục phái nữ, mỹ phẩm, đồ trang sức, đồ dùng quan trọng thường ngày, tiền đồ rất lớn, lượng tiêu thụ tăng lên, lợi nhuận sau gần năm rưỡi, tập đoàn bán đồ dùng hằng ngày Phương Q lớn nhất thành phố H đầu tư 2000 vạn mua “Duyệt Hoạt”, cam kết tiền lương của Trần Tuần đảm nhiệm chức CEO hàng năm là tám mươi vạn, chiếm 45% cổ phần, chia lợi tức cho Phương Q sau, tạm thời Trần Tuần giữ chức vụ cao nhất chia lợi nhuận, ba quý ngạch tiêu thụ tăng vọt 3000 vạn, gây chấn động trong giới.



      Lợi nhuận ba năm sau của “Duyệt Hoạt”, thành công phát hành cổ phiếu, trị giá 20 triệu đô, cả công ty đều hân hoan, chỉ có Trần Tuần là bình tĩnh lạnh lùng, ta mỉm cười bày tỏ: “Tôi phải là kẻ trở thành tỉ phú sau đêm, có ngày hôm nay, tôi lúc mười chín tuổi bắt đầu chuẩn bị.”



      Từ lúc đó, ta trở thành người đàn ông kim cương.



      Ngay đêm đó, Trần Tuần và Trịnh Đinh Đinh leo lên đỉnh núi Yên Lang, hai người uống bia ăn cánh gà gói giấy bạc nướng, chuyện trò vui vẻ, cuối cùng người được mệnh danh ngàn chén say Trần Tuần lại say mất, ta tựa vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, nửa cười nửa nghiêm túc: “ nhé, có phải trước kia em cũng xem thường hay ?”


      có.” Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc .


      Trần Tuần nghiêng đầu cười, nhìn Trịnh Đinh Đinh: “ chưa gặp như em bao giờ.”



      “Như thế nào?”



      “Rất khó hình dung, tóm lại rất đặc biệt.” ta xòe bàn tay ra chậm rãi áp vào mặt Trịnh Đinh Đinh, da thịt mịn màng của khiến ta lưu luyến hồi lâu, tròng mắt đen hơi nheo lại, giọng , “Cảm ơn em luôn bên cạnh .”



      Trần Tuần lại uống lon bia, cả người ngã ở cỏ, mu bàn tay đưa lên, nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Có lú, biết tột cùng mình muốn cái gì, bước tiếp theo nên như thế nào, huy hoàng cùng vinh dự bây giờ có thể kéo dài bao lâu.”



      ta nhắm mắt lại, ngủ rồi, Trịnh Đinh Đinh ngồi đó nghe ràng những lời ta khi say, xoay người, tròng mắt nhìn ta.



      ta ngáy thành tiếng, đêm ấy gió lạnh như đan vào cùng chỗ, Trịnh Đinh Đinh đem áo khoác đắp lên, tiếng động cười vui vẻ.


      Buổi tối ở đỉnh núi hôm đó, cả đời này cũng khó mà quên được, nếu như bạn thầm mến người rất lâu rồi, bạn nhất định hiểu được loại cảm giác đó.


      muốn dò hỏi, muốn tìm hiểu, muốn tác động vào, muốn thức tỉnh trái tim của người trong lòng, chờ ấy tự nguyện tìm thấy.

      ----


      Trịnh Đinh Đinh ở trước màn hình máy tính ngủ thiếp , thời điểm mở mắt là rạng sáng, lau nước miếng ở khóe miệng, dụi dụi con mắt.



      màn hình vẫn là hình của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh ấn chuột phải chọn nút xóa.



      Sau tuần, Ninh Vi Cẩn bề bộn nhiều việc, có thời gian hẹn hò cùng Trịnh Đinh Đinh.



      Thứ bảy, Túc Minh Quyên vác túi to túi tới chỗ Trịnh Đinh Đinh, sau khi để đồ, đặt mông xuống thở phì phò : “Mẹ đâu nữa, mẹ muốn cùng ba con đình công, tại đây!”


      Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh bóc quýt, bày tỏ thái độ mới có như thế mà nhụt chí rồi.


      Túc Minh Quyên thao thao bất tuyệt vừa kể nguyên nhân gây gổ với Trịnh Văn Phó, bà ở tiệm trang sức thấy cái lắc tay đặc biệt đẹp mắt, Trịnh Văn Phó chịu bỏ tiền, nguyên nhân là ông ấy cảm thấy cái lắc tay này rất xấu.



      Trịnh Đinh Đinh lau miệng cái, lột ra hai múi quýt, nghĩ thầm quả nhiên phải chuyện gì mới lạ, lần trước Túc Minh Quyên chạy tới đây bởi vì Trịnh Văn Phó quên mua quà sinh nhật cho bà, lần trước nữa Túc Minh Quyên về nhà bà ngoại bởi vì bà hỏi Trịnh Văn Phó có bà hay , Trịnh Văn Phó có chút do dự, lần trước trước đó nữa Túc Minh Quyên rời nhà trốn bởi vì bà hỏi Trịn Văn Phó mình có phải là tâm can bảo bối trong lòng ông , Trịnh Văn Phó ngoảnh mặt làm ngơ.


      “Ba con ông ấy thương mẹ.” Túc Minh Quyên khóc lóc kể lể xong, sau đó lấ khăn giấy lau khô khóe mắt, lần thứ trăm tổng kết .



      Trịnh Đinh Đinh rất bình tĩnh đẩy ra đống vỏ quýt, ngáp cái, mở sổ tay bên cạnh ra.



      “Đinh Đinh, con có nghe mẹ đấy?” Túc Minh Quyên hồ nghi, “Sao chút để tâm cũng cso?”



      Trịnh Đinh Đinh bỏ cuốn sổ tay ra, thỏa hiệp: “Con bây giờ lập tức gọi điện cho Trịnh Văn Phó, để cho ba tới đón mẹ.”



      “Mẹ muốn về nhà! Trịnh Văn Phó đối với mẹ như thế, mẹ ít nhất cũng phải ở đây môt tuần, để cho ông ấy hiểu ông ấy làm sai nghiêm trọng thế nào!”



      Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ chút rồi : “Vậy tùy mẹ.”



      Túc Minh Quyên tức giận ngồi ghế salon trợn mắt nhìn con cái.



      giờ hai mươi phút sau, Trịnh Văn Phó tới cửa dỗ dành vợ, lòng bày ra cái lắc tay trước mặt vợ, tự mình giúp bà đeo lên, thái độ nhún nhường thành khẩn xin lỗi, Túc Minh Quyên nín khóc cười tiếng.



      Nhưng mười lăm phút sau, hai người lại rùm beng.



      “Trịnh Văn Phó! Ông rốt cuộc có tôi hay ?”



      phải mỗi ngày tôi đều trả lời bà rồi sao? Bà thế nào vẫn còn hỏi vấn đề này.”



      “Đừng có đánh trống lảng, ông rốt cuộc có tôi hay .”



      .”



      “Hồ đồ, mồm miệng còn cái gì đó? Đừng cố làm ra vẻ nữa , nghiêm túc lại cho tôi.”



      “Tôi !” Trịnh Văn Phó trợn mắt nhìn Túc Minh Quyên cái, nghiến răng nghiến lợi, giọng vang thấu trần nhà, “Tôi bà chết mất!”



      “Ông hung hãn cái gì!” Túc Minh Quyên bước đến, cầm lấy cổ cáo Trịnh Văn Phó, vẻ mặt thể nghiêm túc hơn, “Tôi hỏi ông lần nữa, tôi có phải là tiểu bảo bối trong tim ông ?”



      Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Trịnh Đinh Đinh cầm ống nghe điện thoại lên, đến cửa nghe điện thoại.



      Lại là Ninh Vi Cẩn.



      Tiết mục ân ái kết thúc, Túc Minh Quyên trố mắt nhìn, còn Trịnh Văn Phó có vẻ mặt nghi ngờ.



      đem cho em ít đồ ăn.” Trong tay Ninh Vi Cẩn xách theo cái
      [​IMG]
      Trâu, mylien1961ngocanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20



      Chiều thứ tư tuần sau, Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ nửa ngày đến khoa da liễu làm trị liệu, nhân tiện đến gặp Ninh Vi Cẩn.

      mua chút đồ ăn ở quán ăn cạnh bệnh viện.

      Làm xong trị liệu, Trịnh Đinh Đinh đến khoa vú thấy có rất đông bệnh nhân ngồi chờ. tìm góc vắng vẻ, tựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại.

      Trịnh Đinh Đinh chờ rất lâu, đến mức cổ cũng mỏi nhừ, ngẩng đầu nhìn vẫn chưa đến ba giờ. Thấy chờ đợi như thế cũng phải ý hay, nghĩ nên làm cái gì Ninh Vi Cẩn cùng vài vài bệnh nhân ra. đặt tay lên vai bà lão cúi đầu giải thích với bà những nơi bà cần khám.

      Chờ bà lão rời , Ninh Vi Cẩn xoay người lại thấy Trịnh Đinh Đinh đứng dựa vào tường hơi nhíu mày.

      Trịnh Đinh Đinh đảo mắt chút, dùng khẩu miệng với : " có thời gian ?"

      Ninh Vi Cẩn tới chỗ Trịnh Đinh Đinh, hỏi : "Sao hôm nay em lại đến đây?"

      "Chỉ thuận tiện đến thăm chút thôi mà!" Trịnh Đinh Đinh giơ túi giấy trong tay, "Tiện thể mang cho chút điểm tâm."

      "Trong lúc làm việc thể ăn vặt."

      "Lén lút ăn miếng cũng được sao?" Trịnh Đinh Đinh , "Bánh khoai môn ngon lắm đó!"

      " thích ăn đồ ngọt."

      "Cái này ngọt nhưng ngán nha!" Trịnh Đinh Đinh kiên trì .

      Ninh Vi Cẩn bất đắc dĩ nhận lấy, qua lớp túi giấy, ngón tay cảm nhận được nhiệt đồ của đồ ăn.

      "Vậy làm việc của mình , em trước đây!"

      "Chờ ở quán cà phê dưới tầng bệnh viện nhé!" Ninh Vi Cẩn .
      Trịnh Đinh Đinh gật đầu.

      "Ninh sư huynh." Sau lưng truyền đến giọng nữ ràng.

      Trịnh Đinh Đinh nhìn lướt qua bả vai Ninh Vi Cẩn, thấy bác sĩ Thư khoa cấp cứu đứng cách đó xa.

      " trước đây!" Ninh Vi Cẩn xoay người bước nhanh trở về.

      Trịnh Đinh Đinh vô tình nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ Ninh. Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hững hờ quay đầu .

      Ninh Vi Cẩn tới cửa, Thư Di Nhiên mỉm cười: " cầm cái gì thế?"
      "Bạn mua cho tôi chút đồ thôi!"

      "Bạn sao?" Thư Di Nhiên thử dò xét.

      Ninh Vi Cẩn từ chối cho ý kiến.

      Trái tim Thư Di Nhiên hơi lộp bộp. ta cũng nghe chút phong thanh, dạo gần đây Ninh Vi Cẩn tiếp tục xem mắt nữa. Tiểu Trần – Thực tập sinh ở chỗ có đối tượng rồi.

      Nụ cười Thư Di Nhiên có chút cứng ngắc, nhưng chỉ mấy giây điều chỉnh lại được, giọng với Ninh Vi Cẩn: " bạn em bị nổi cục ở ngực, muốn nhờ xem chút, ấy chờ ở bên ngoài, làm kiểm tra cho ấy trước được ?"
      Ninh Vi Cẩn nhìn ta cái, máy móc : " đăng ký !"

      Thư Di Nhiên cười bất đắc dĩ: "Bây giờ cũng ba rưỡi rồi, nếu còn đăng ký rồi xếp hàng, chờ đến lượt cũng đến năm giờ rồi. giúp ấy kiểm tra trước , chỉ cần kiểm tra đơn giản thôi là được."

      " đăng ký !" Ninh Vi Cẩn . "Nếu hôm khác. Bây giờ xen ngang được."

      Nụ cười môi Thư Di Nhiên càng lúc càng lúng túng, giọng : "Sư huynh, cho em chút mặt mũi có được ?"

      " được." Ninh Vi Cẩn đeo khẩu trang. "Chỗ của tôi có quy định riêng. Chưa bao giờ có ngoại lệ."

      Thư Di Nhiên cau mày, thấy thái độ kiên quyết của Ninh Vi Cẩn thể làm gì khác hơn là quay đầu rời . đến cửa nhìn thấy đưa đồ điểm tâm cho Ninh Vi Cẩn xuống cầu thang, bóng lưng thon thả, xinh đẹp, trong lòng ta cảm giác gì.

      Thư Di Nhiên suy nghĩ hồi, cắn cắn môi, lấy điện thoại di động ra gọi cuộc. Vừa bấm số, sắc mặt ta vẫn bình tĩnh tới góc phòng.

      "Dì Ân ạ? Con là Di Nhiên ạ." Thư Di Nhiên mỉm cười , "Con muốn hỏi dì chuyện ạ. Có phải Ninh sư huynh có bạn rồi ạ?"

      "Chuyện này ta cho lắm. Ninh Vi Cẩn chưa bao giờ kể cho dì nghe về chuyện tình cảm của nó cả." Đầu dây bên kia, giọng của Ân Phỉ cực kỳ nhàng.

      "Vừa rồi con thấy đến bệnh viên đưa cho ấy chút điểm tâm. Hai người còn chuyện, thái độ cũng rất thân mật đó ạ."

      "Có ?" Ân Phỉ chần chờ, hỏi ngược lại, "Con nhìn lầm đó chứ?"

      "Sao con có thể nhìn lầm được ạ!" Thư Di Nhiên cười cười, "Dì Ân à, nếu có tin gì, dì nhớ cho con biết nhé. Người khác biết, dì còn sao? Con quen với Ninh sư huynh bảy năm rồi. Nếu có kết quả gì, con chịu được đâu."

      "Di Nhiên, con đừng gấp." Ân Phỉ cười an ủi, giọng , "Buổi tối, dì hỏi chú Ninh giúp con. Nếu có tin gì dì báo lại cho con ngay. Còn nữa, tình cảm của con đối với Ninh Vi Cẩn sao dì lại biết chứ? Nếu dì có thể giúp được chắc chắn từ chối con đâu."

      "Vâng, con cảm ơn dì Ân."

      Thư Di Nhiên cúp điện thoại, ánh mắt thu lại chút, xoay người nhanh về phía trước.

      Trịnh Đinh Đinh ngồi ở quán cà phê khoảng hai giờ mới thấy Ninh Vi Cẩn xuống. Nhân viên phục vụ thấy giáo sư Ninh tới cực kỳ kinh ngạc.

      "Khám xong rồi ạ?" Trịnh Đinh Đinh lấy tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Cẩn mặc quần áo bình thường.

      "Xong rồi." Trong ánh mắt Ninh Vi Cẩn chứa ý cười, "Đợi lâu rồi đúng ?"
      " có gì ạ. Ai bảo giáo sư Ninh rất nổi tiếng nên em thể làm gì khác xếp hàng chờ đến lượt thôi."

      " thôi." Ninh Vi Cẩn rất tự nhiên mà cầm lấy tay , " dẫn em ăn cơm."

      "Vậy chỗ bánh khoai môn kia đâu rồi ạ? ăn chưa?"

      "Bị mấy y tá lấy mất rồi!"

      " ăn được cái nào sao?"

      "Có nếm thử cái!"

      "Ngon ạ?"

      "Cũng tệ lắm!"

      Có thể nghe được mấy chữ "Cũng tệ lắm" từ miệng giáo sư Ninh, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy rất hài lòng.

      Hai người dắt tay nhau ra cửa bệnh viện để lại nhân viên phục vụ nghẹn họng nhìn trân trối. chắc nhìn lầm nha. Giáo sư Ninh vậy mà chủ động cầm tay bạn cái? phải ấy cực kỳ thích sạch sao? Vừa rồi, kia mới ăn hết hai gói khoai tây chiên, ăn xong còn chưa kịp rửa tay bằng xà phòng đâu nha!

      Ninh Vi Cẩn dẫn Trịnh Đinh Đinh đến hẻm ăn cơm niêu, Trịnh Đinh Đinh vừa ăn vừa hỏi: "Vừa rồi em thấy và nữ chính trong chuyện hùng cứu mỹ nhân lần trước chuyện với nhau nha. thành khai báo cho em, quan hệ giữa hai người là sao?"

      Ninh Vi Cẩn suy nghĩ chút, hỏi ngược lại: "Thư Di Nhiên sao?"
      "Tên ấy là Thư Di Nhiên sao?"

      "Đúng thế. ấy học chung đại học với , cùng viện nghiên cứu nữa. Cũng có thể coi là đàn em." Ninh Vi Cẩn giải thích bằng giọng điệu bình thản.
      " ấy thích đúng ?"

      Ninh Vi Cẩn ngước mắt nhìn : "Sao em lại như thế?"

      "Em cũng là phụ nữ nha. Phụ nữ rất hiểu phụ nữ, có thể nhìn thấu được ánh mắt của ấy."

      " ấy thích ai, ghét người nào, cũng ràng cho lắm!"

      "Sao có thể ràng cho lắm chứ?" Trịnh Đinh Đinh cầm muỗng gõ vào thành bát, " ấy biết nhau lâu như thế, nhất định biết tình cảm của ấy với , chỉ là làm bộ như biết thôi. . . . . .Đàn ông phải toàn như thế sao? Có lúc chấp nhận nhưng cũng từ chối. Thái độ mập mờ hưởng thụ tồn tại của đối phương."

      Chẳng khác gì nàng và Trần Tuần cả.

      "Em quen biết nhiều đàn ông, hiểu biết về họ sao?" Ninh Vi Cẩn nhìn , lạnh lùng , " ràng là có nhiều kinh nghiệm, cũng đừng tự coi mình là chuyên gia như thế chứ!"

      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.

      Ninh Vi Cẩn đứng dậy, rời bàn , nhàn nhạt câu, " ra đây lát, em chờ ở đây!"

      Trịnh Đinh Đinh nhìn theo bóng dáng cao to của Ninh Vi Cẩn về phía cửa. tay phải sờ vào túi áo, dường như tim thuốc lá.

      Bên trong nhà hàng rất náo nhiệt, bàn ngay cạnh có đôi tình nhân chuyện. Phục vu bưng khay qua lại, tiếng nhạc êm ái vang lên. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy chẳng có chút khẩu vị nào.
      biết tại sao mình lại gán tội cho Ninh Vi Cẩn như vậy, chẳng lẽ chì vì Trần Tuần đối xử với tốt sao? Hay do đọc báo chí, ti vi, internet về những chuyện tình , rồi có mấy người đàn ông có tình cảm mập mờ.

      ra, đến khi bình tĩnh lại, Trịnh Đinh Đinh ý thức được quả quá đáng, Ninh Vi Cẩn phải loại đàn ông như thế. Nếu như muốn chơi trò mập mờ tỏ thái độ lạnh lùng, cứng rắn. nể mặt thậm chí khinh thường với đối tượng hẹn hò mà cảm thấy vừa mắt. phải loại đàn ông đó.

      Lúc Ninh Vi Cẩn trở lại, người có phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhat.

      "Xin lỗi." Trịnh Đinh Đinh chủ động mở miệng nhận sai, "Em nên như thế."
      Ninh Vi Cẩn gì.


      "Được rồi mà! Em tin biết ấy có tình cảm với ." Trịnh Đinh Đinh vươn tay kéo kéo tay áo Ninh Vi Cẩn.

      Ninh Vi Cẩn vươn tay phải, ngăn ngón tay của lại, rụt tay về.

      "Phải làm thế nào mới hết giận ạ?"

      "Ai giận?" Giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt sương mù.

      "Vẻ mặt của giờ phải tức giận là gì đây?"

      "Nếu như giận quay lại đâu!" Ninh Vi Cẩn , "Chỉ bằng những lời vừa rồi của em vẫn chưa đến mức chọc giận đâu!"

      "Vậy phải như thế nào mới có thể khiến tức giận chứ?" Trịnh Đinh Đinh tò mò.
      "Hả? Em muốn thử ?" Trong giọng của Ninh Vi Cẩn có chút lạnh lẽo.

      Trịnh Đinh Đinh im lặng.

      "Đồ ăn nguội rồi, đừng ăn nữa." Ninh Vi Cẩn vẫy vẫy tay, kêu phục vụ tới, gọi thêm phần cơm niêu khác.

      Trong lúc đó, Trịnh Đinh Đinh vẫn đưa tay kéo áo Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn vẫn lần lượt ngăn bàn tay của , vuốt lại tay áo mình. Nhưng sau bảy tám lần, mặc kệ cho Trịnh Đinh Đinh động tay động chân, bài xích nữa.

      Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, có phải là bớt giận rồi nhỉ?

      Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh trở về, đến khu nhà trọ của , Trịnh Đinh Đinh vừa định xuống xe thể nào mở được cửa, quay đầu nhìn lại, Ninh Vi Cẩn ngồi vị trí lái, tay đặt vô lăng cực kỳ ưu nhã.

      "Ninh Vi Cẩn?"

      Ninh Vi Cẩn mới chậm rãi vươn tay mở khóa.

      "Lần sau gặp!" Trịnh Đinh Đinh .

      giây kế tiếp, Trịnh Đinh Đinh bị Ninh Vi Cẩn kéo qua, kịp chuẩn bị dựa sát vào người . tay đặt eo , tay đặt bả vai, hơi dùng lực chút, sắc mặt ngưng trọng, giọng : "Trịnh Đinh Đinh! Lá gan của em đâu!"

      Bàn tay đặt vai nhàng vuốt vẻ lên đến cổ, đến chiếc cằm tinh sảo, ánh mắt chăm chú nhìn: " ở chung với mà còn có thời gian nghĩ đến tên đàn ông khác!

      Trịnh Đinh Đinh mở lớn mắt, cả người bị cuốn vào tròng mắt đên của Ninh Vi Cẩn.
      Ngón tay Ninh Vi Cẩn nhàng vuốt ve môi , sau đó dừng lại chút cậy mở đôi môi kia, ngón tay khác khẽ nâng cằm lên, đôi môi trơn bóng mê người khẽ mở, giống như mời gọi . cau mày, nuốt nước miếng, sau đó cúi người xuống, chuẩn xác hôn lên đôi môi kia.

      Đôi mội Ninh Vi Cẩn rất lạnh nhưng đầu lưỡi lại rất nóng, dễ dàng công thành mà tìm được lưỡi , để có cơ hội chạy trốn mà xâm nhập dây dưa.

      Trịnh Đinh Đinh bị áp chế trong góc rồi bị Ninh Vi Cẩn hôn đến hít thở thông nhíu mày. Mà Ninh Vi Cẩn từng chút ép sát, cũng hề lui lại. Bàn tay đặt eo , chậm rãi dịch lên , đến trước ngực , cách lớp quần áo mềm mại khiến khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh muốn máu.

      Lấy được phản ứng của , rũ mắt xuống, bàn tay thon dài, lạnh lẽo bao trùm lên bên tròn trịa của .

      Trịnh Đinh Đinh nhíu mày, cũng chịu nổi, cả người như sắp ngã gục xuống.
      Ninh Vi Cẩn buông cánh môi ra, vội vàng hít thở, mắt nhìn thấy vết máu trê môi Ninh Vi Cẩn mà vô tình cắn .

      Ngực Trịnh Đinh Đinh phập phồng thôi, mà bàn tay của Ninh Vi Cẩn vẫn đặt lên bên cao ngất của , lưu luyến mãi rời. Tròng mắt thưởng thức cảnh đẹp chỉ thuộc về riêng mà thôi: tóc đen, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thẫm, bộ ngực mê người phập phồng, hơi thở ngọt ngào, đúng là hấp dẫn trí mạng.
      Sau hồi khi hưởng dụng đủ, buông tay, lấy giấy ăn lau vết máu môi, lại trở về ghế lái, giọng có chút khàn khàn: "Lập tức xuống xe!"

      Trịnh Đinh Đinh nhìn .

      Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn , cố gắng khắc chế cảm xúc, lạnh nhạt : "Hay là em muốn? Nếu như em muốn cũng ngại đâu."

      Trịnh Đinh Đinh lập tức mở cửa xuống xe.

      Ninh Vi Cẩn yên lặng ngồi ở ghế lái, lấy ra bao thuốc lá, đốt điếu, đưa lên môi.

      Khói trắng nhàn nhạt phủ lên bả vai rộng lớn và bao quanh ngũ quan của . chậm rãi hít hơi, lại thở ra. Sau khi lặp lại vài lần dập tắt điếu thuốc.

      Đêm nay, Trịnh Đinh Đinh ngủ được ngon, chưa đến năm giờ tỉnh lại, nhìn trần nhà, nhớ lại hình ảnh tối qua.

      xác định lúc Ninh Vi Cẩn có hành động như vậy, trái tim của cũng bị nắm được rồi.

      lúc đó, cảm thấy sợ hãi.

      Gió thổi khiến rèm cửa sổ vén lên góc, ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ. Trịnh Đinh Đinh xoay người, với lấy điện thoại bàn. Màn hình vừa sáng lên, có tin nhắn.
      "Đinh Đinh, về rồi. có chuyện muốn với em." — Trần Tuần.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21:


      Edit: Thiên An^^


      Thời gian nghỉ trưa, thú vui tao nhã chính là được ăn chút đồ ngọt ở nhà hàng.



      Trịnh Đinh Đinh để ý lật cuốn thực đơn dày bàn.


      Lúc Trần Tuần đẩy cửa tiến vào, chiếc chuông gió cửa phát ra thanh “linh linh”, giống như dịu dàng tay phủ bên tai.


      Trần Tuần ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi kẻ sọc màu xám, quần tây đen, bộ dáng sạch , lưu loát; khi ta vào tốn chút thời gian nào, phát ra vị trí chỗ ngồi của Trịnh Đinh Đinh.


      Trịnh Đinh Đinh đặt thực đơn xuống, nhàng hướng ta gật đầu cái.



      Mấy tháng gặp, Trần Tuần hình như gầy , dưới mắt có vết thâm, khóe mắt sâu hơn, ngũ qua tuấn lại càng nét. Sau khi ngồi xuống ta mỉm cười: “Ăn cơm rồi?”


      “Ăn ở căng-tin công ty rồi.”



      “Vậy gọi đồ uống.” Trần Tuần gọi phục vụ tới, sau đó gọi cho Trịnh Đinh Đinh nước sữa dừa, cho mình cốc trà chanh.


      Phục vụ kẹp hóa đơn vào trong cuốn thực đơn bàn, sau đó lui ra.

      “Tình huống của Tử Hinh nằm ngoài kế hoạch, qua điều trị từ từ bình phục, qua thời gian nữa có thể lại được, tâm trạng cũng ổn định hơn.” Trần Tuần chậm rãi , “Nhiệm vụ của coi như là hoàn thành.”


      “Hoàn thành nhiệm vụ? định chăm sóc ấy nữa sao?”


      Trần Tuần đưa hai cánh tay lên, nhìn Trịnh Đinh Đinh, nghiêm túc : “Trải qua mấy ngày chung sống, phát tình cảm của mình dành cho ấy trước kia còn, biết là do ấy thay đổi hay do thay đổi, tóm lại, cùng ấy thể tiếp tục được nữa. Quá khứ chính là quá khứ.”



      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.


      cũng có cuộc sống khá tốt, hướng về phía trước.” Trong lúc chuyện tầm mắt của Trần Tuần rời khỏi mặt Trịnh Đinh Đinh giây nào.



      “Em tôn trọng quyết định của .” Trịnh Đinh Đinh gật đầu cái.



      “Đinh Đinh.” Trong mắt Trần Tuần lên vui vẻ, giọng ôn hòa, “Trong khoảng thời gian rời có liên lạc với em, em tức giận chứ?”


      “Lúc mới bắt đầu cũng tức giận chút, nhưng bây giờ hết rồi.”


      Trần Tuần vui vẻ thôi, lát sau ta giống như vô tình hỏi: “Em có bạn mới?”


      “Đúng vậy”


      ta làm nghề gì?”



      “Bác sĩ.”



      “Bên nhau thế nào?”


      “Cũng tệ lắm, ấy rất nghiêm túc, cũng rất chân thành.”


      Trần Tuần dừng chút, tiếp tục hỏi: “Em thích ta?”


      Trịnh Đinh Đinh nhìn thẳng vào mắt ta: “Em ở bên cạnh ấy rất vui vẻ.”



      chuyện được lúc, khí dần dần hạ xuống.


      Phục vụ đem đồ uống lên, Trịnh Đinh Đinh nhấp hơi nước sữa dừa tươi, lành lạnh, ngọt ngọt, mấy hạt tròn tròn be bé trôi vòng quanh ly.



      Trần Tuần uống, đưa tay cầm lấy cái ly trong suốt, an tĩnh nhìn hình ảnh phóng đại của bản thân, lúc sau buông ra, vách ly môt bên lên bốn dấu vân tay.

      “Đinh Đinh.” ta mở miệng, “ biết em tức giận, trách lâu như vậy, bây giờ mới quay trở về tìm em, nhưng do xử lý tốt mọi chuyện trước kia, em làm sao dám tìm em, tìm em biết gì? Cho nên trong khoảng thời gian này liên lạc với em. phải xử lý công việc, phải xã giao, hoàn toàn bình tâm lại, mỗi ngày điều muốn nhất chính là và em ở bên nhau. Mấy năm nay chúng ta bên nhau rất vui vẻ, trừ em ra, cũng có mối quan hệ với bạn khác phái nào, điểm này em cũng biết mà.” ta dừng lại chút, giọng hơi trầm xuống, “ sau này cũng tìm bạn khác, em hiểu ?”


      Trịnh Đinh Đinh để ly nước xuống, có chút xa lạ nhìn Trần Tuần.


      Trần Tuần xòe bàn tay ra, phủ lên bàn tay của Trịnh Đinh Đinh: “Đinh Đinh, cho cơ hội, làm em thất vọng.”


      Trịnh Đinh Đinh rút tay về: “Em vừa với rồi, em qua lại với người khác rồi.”


      biết.” Trần Tuần , “Vậy cùng ta cạnh tranh được ? nghĩ thua kém ta, chỉ bằng quen biết nhiều năm giữa chúng ta, hoàn toàn có lợi thế dành được phần thắng.”


      Trịnh Đinh Đinh lắc đầu: “Chính bởi vì chúng ta quen biết trong thời gian quá dài, em và .... như thế nào được, em cùng ấy bên nhau đơn giản hơn rất nhiều.”



      Trần Tuần từng có Ôn Tử Hinh, ở đại học người người đều bình chọn cho họ là đôi Kim đồng ngọc nữ, Ôn Tử Hinh lại còn sinh non vì Trần Tuần, quan hệ của bọn họ rắc rối như vậy, giống như Quỳnh Dao từng , từng có quá khứ như vậy, Ôn Tử Hinh mãi mãi tồn tại giữa họ.



      Lấy ví dụ như lần này Ôn Tử Hinh bị thương, Trần Tuần hai lời liền chạy tới thành phố N.



      liên lạc với Ôn Tử Hinh nữa, hứa, quan hệ giữa ấy kết thúc rồi.” Trần Tuần .


      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc lần nữa, lúc sau lắc đầu: “Dù sao đối tượng tại của em cũng rất tốt, cần phải nghiêm túc, chuyên tâm chút, cho nên em thể đồng ý với .”


      Vẻ mặt Trần Tuần bình tĩnh, gật đầu, cũng lắc đầu, cầm ly trà lên uống hớp, thêm gì nữa.



      Bọn họ ngồi hơn giờ, cho đến lúc, Trịnh Đinh Đinh phải về công ty làm, lúc Trần Tuần đứng dậy tính tiền vô tình ra câu: “Em sợ lần nữa bỏ lời từ biệt?”


      Trịnh Đinh Đinh trả lời, thẳng ra ngoài, đẩy cửa ra, chuông gió cửa lại phát ra tiếng “linh linh” lần nữa.


      Trần Tuần đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trịnh Đinh Đinh.

      *

      Lúc Trịnh Đinh Đinh vào QQ, cửa sổ bên phải nhảy ra cái đầu hai sừng.


      Tuyền tuyền phải toàn toàn: giáo sư Ninh từ tối hôm qua sau khi trở về cả người phát ra hàn khí, có phải do cậu làm gì ?

      Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, cần tận mắt nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt lạnh như băng của Ninh Vi Cẩn.


      Nước chảy đinh đinh: Phải ? Chắc tại tớ sai cái gì.


      Tuyền tuyền phải toàn toàn: cậu cái gì (⊙ o ⊙)?



      Nước chảy đinh đinh: tớ hoài nghi ấy và nữ bác sĩ khoa cấp cứu trong bệnh viện có quan hệ mờ ám.



      Tuyền tuyền phải toàn toàn: Thư Di Nhiên?


      Nước chảy đinh đinh: ừ.


      Tuyền tuyền phải toàn toàn: ha ha ha ha, cậu quá lo lắng rồi, cái Thư Di Nhiên đó chính là cực phẩm trăm năm mới có, để tớ nghĩ xem bao nhiêu năm rồi, tớ nghĩ là, ít nhất cũng phải năm năm trở lên, ta vẫn quen người bạn trai nào cả, chỉ YY tớ, có thể còn mắc chứng ảo tưởng, nhưng mà trai tớ chưa bao giờ quan tâm tới ta.


      Nước chảy đinh đinh: ừ, do tớ nhất thời xúc động sai, sau đó cẩn thận nghĩ lại, ấy xác thực là coi thường quan hệ mờ ám.


      Tuyền tuyền phải toàn toàn: yên tâm , tớ hoàn toàn thích cái loại hình tượng cao quý đó, cái Thư Di Nhiên kia tớ cũng thích, nguyên nhân chủ yếu là do mẹ của ta và Ân Phỉ là bạn thân, cậu nghĩ xem loại người như Ân Phỉ, bạn thân có cái gì tốt, tớ mới cần loại người như bọn họ kết thân.


      Trịnh Đinh Đinh nghĩ tới vẫn tồn tại loại quan hệ này.


      Tuyền tuyền phải toàn toàn: tóm lại cậu yên tâm, dù cho cái thế giới này chỉ còn mình Thư Di Nhiên là con , tớ cũng để ý tới ta.


      Nước chảy đinh đinh: ừ.

      Tuyền tuyền phải toàn toàn: được rồi, cậu đừng ghen, tớ nhắc nhở tớ cái, để sau này ấy ít chuyện với Thư Di Nhiên .


      Nước chảy đinh đinh: ừ.

      Gõ theo quán tính chào tạm biệt, Trịnh Đinh Đinh “ách” cái, đúng, đây gọi là ghen sao? Cũng phải là ......


      Bên kia, Ninh Vi Tuyền nhảy từng bước dài tới cửa thư phòng, trực tiếp đẩy cửa ra vào, thấy Ninh Vi Cẩn sao chép điện tâm đồ, giọng: “Có thời gian rảnh ? Tìm chuyện phiếm.”



      bây giờ có thời gian.”



      về Đinh Đinh.”


      Ninh Vi Cẩn viết bản thảo não bộ chôi chảy đầu ngọn bút đột nhiên dừng lại.


      Ninh Vi Tuyền cười đóng cửa lại, tới bên cạnh trai, cúi người xuống, cùi chỏ đặt mặt bàn, trợn to hai mắt như nghiên cứu Ninh Vi Cẩn, sau đó than thở: “Chuyện đương của đúng là quá kém..... Đinh Đinh với em, ấy nghi ngờ cùng với Thư Di Nhiên mập mờ, lại còn vui vẻ, làm mặt lạnh với ấy.....? sao lại như vậy chứ, ấy đây là ghen, hiểu ? Tâm tư và cặp mắt của phụ nữ đều rất , cảm giác an toàn rất thấp, nhất là lúc quan hệ ổn định nhìn thấy cùng khác ở chung chỗ, nhất định vui, lúc này cần dỗ dành, an ủi, hứa bảo đảm, làm cho ấy yên tâm, chẳng những thèm làm như vậy lại còn mặt lạnh.......”



      Ninh Vi Cẩn lên tiếng.



      Ninh Vi Tuyền tiếp tục trừng .


      xong chưa?” Ninh Vi Cẩn lạnh giọng.


      Ninh Vi Tuyền bĩu môi liếc cái, lầm bầm tiếng “Gỗ mục đúng là thể đẽo”, xoay người ra khỏi phòng.


      Ninh Vi Cẩn vốn chuyên tâm, cố sức ở thư phòng viết luận văn, lại bị Ninh Vi Tuyền đột nhiên xuất phen lí luận khiến cho trong lòng cảm thấy có chút khác thường, đặt bút xuống, đứng dậy tới bên cửa sổ, vén góc rèm lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn bóng đêm bên ngoài.


      ấy ghen sao?


      ấy cũng phải là ghen.


      Hình ảnh đầu tiên lên chính là màn diễm lệ đêm đó, khi ở dưới , làn da trắng như tuyết, môi màu đỏ sẫm, ngực phập phồng lên xuống. khắc kia, thấy né tránh, loại xúc động muốn vươn tay bóp chết .


      Bốn ngày sau, Ninh Vi Cẩn chủ động liên lạc với Trịnh Đinh Đinh, lời ít ý nhiều câu: tuần này em để dành thời gian cho .



      Trịnh Đinh Đinh nhắn lại tiếng “Được”.


      dẫn em gặp ông bà , em có muốn ?”


      Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ chút, nhắn lại “Được.”


      “Có thể qua đêm được ?”


      Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, sau đó gõ ra hai chứ hỏi lại: “Qua đêm?”


      “Bên kia có rất nhiều phòng, tùy em chọn phòng ngủ.”



      Ông bà Ninh Vi Cẩn ở thành phố H cách thành phố N thị trấn, thị trấn đó diện tích chưa tới 100 km2, nhà họ Ân là nhà vô cùng có thế lực ở đây, đây cũng là nơi ở rất nổi tiếng.



      Kiến trúc nhà cổ quay hướng tây đông có song song ba nóc nhà, nhất là phía tây có cái nhà mái ngói độc lập, bên cạnh sông, điển hình của lối kiến trúc truyền thống đặc sắc, lấy đá, gỗ, làm nguyên liệu chính, gỗ khung làm chủ đạo, mép cửa sổ, bức tường có chạm trổ tinh tế.



      Năm đó, Ân Nghi gả cho Ninh Thanh Túc, ra khỏi trấn này, Ân Phỉ cũng theo chị đến thành phố H định cư, bà ngoại ông ngoại Ninh Vi Cẩn, sau khi qua đời, nhà này chỉ còn lại ba người giúp việc già, trừ dịp Tết, Ninh Vi Cẩn đem Ninh Vi Tuyền trở lại lần, còn lại phần lớn thời gian, bọn họ rất ít khi trở về. Vì vậy, người giúp việc già lúc nhìn thấy cậu chủ Ninh mang theo xinh đẹp tới đây, cũng vô cùng bất ngờ, trực giác biết thân phận của này đơn giản.



      Người giúp việc già sắc mặt hòa ái hỏi Trịnh Đinh Đinh tên là gì, Trịnh Đinh Đinh cười trả lời: “Cháu họ Trịnh, tên có hai chữ, Đinh Đinh, Đinh trong dặn dò.”



      “Cháu là bạn của cậu chủ Ninh?”


      Trịnh Đinh Đinh gật đầu.


      “Các cháu quen biết lâu rồi?” Người giúp việc già nhiệt tình hỏi.


      Trịnh Đinh Đinh biết bà muốn hỏi chuyện gì, suy nghĩ chút : “Chúng cháu quen biết chưa lâu, gần đây gặp mặt tương đối thường xuyên.”


      Người giúp việc già trong lòng sáng tỏ, nguyên lai chính xác là bạn cậu chủ Ninh.


      Ninh Vi Cẩn mang theo Trịnh Đinh Đinh thăm nhà cũ vòng, bao gồm gian phòng trước kia của , phòng của ở hướng nam, ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ vào phòng, những hoa văn tự nhiên sàn gỗ ánh lên màu vàng kim vô cùng đẹp mắt, trong phòng bài trí đơn giản, tỉ mỉ mà thừa thãi. Bàn đọc sách, tủ sách cùng giá đỡ tầng riêng biệt, trong khí thoang thoảng mùi quả mâm xôi mát mẻ.


      Ánh mắt Trịnh Đinh Đinh rơi vào con thỏ sứ bệ cửa sổ, lập tức bước tới cầm lên thưởng thức: “Đây là đồ chơi lúc của ?”


      “Ừ.”


      “Đáng quá.”

      “Thích giữ lấy mà chơi.”


      chứ? Em có thể mang nó ?” Trịnh Đinh Đinh quơ quơ con thỏ trong tay.


      món đồ chơi thôi mà, có cái gì đành lòng bỏ những thứ thích chứ?”


      Trịnh Đinh Đinh rất thích những món đồ chơi xinh như thế này, mỗi lần nhìn thấy đều như thấy bảo bối, trong lòng vui rạo rực.


      “Phòng của em ở cách vách.” Ninh Vi Cẩn chỉ chỉ, “ dặn trước để dì dọn dẹp sạch rồi, đổi lại đệm và chăn mới rồi.”



      ra dì nguyện ý để cho bạn của cậu chủ Ninh ở phòng khách cuối hành lang lầu , Ninh Vi Cẩn lại , cần, để cho ấy ngủ bên cạnh phòng .


      Đến giờ cơm tối, Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh cùng ba người giúp việc già ngồi ăn ở chiếc bàn dài trước viện, đưa thêm mấy cái ghế, vây quanh ngồi xuống ăn cơm, món ăn rất phong phú, có cá bạch thủy hấp, lươn xào ốc đồng, trai sông hấp đậu hũ,
      nấm hương xào tái, canh tể thái tươi (cây vị thuốc) thịt viên, chân giò lợn hầm, canh đậu tương cá chạch, mỗi món đều rất tươi ngon.

      Trịnh Đinh Đinh uống canh, nhìn thấy bát cơm chất thành đống lại thêm miếng thịt viên.

      Ninh Vi Cẩn đưa đũa về, nhìn cái, lại cúi đầu ưu nhã uống canh, giống như miếng thịt viên kia phải là do gắp cho .

      Trịnh Đinh Đinh vừa mới ăn xong miếng thịt viên, bát cơm lại có thêm miếng thịt viên khác, cứ ăn hết miếng, Ninh Vi Cẩn lại gắp vào miếng.

      “Ăn nhiều chút, có thể bù thịt.” (An: chạ hiểu gì, nhưng An đoán là có liên quan tới cái vết ngực chị Đinh)

      “Nhưng em muốn ăn nấm hương hơn.” Trịnh Đinh Đinh liếc mắt nhìn đĩa nấm hương xào tái đáng kia, nhìn cái muốn ăn, chẳng qua là cách mình xa quá, gắp được.

      phút đồng hồ sau, bát cơm Trịnh Đinh Đinh chẳng khác nào cái tháp , khi Ninh Vi Cẩn đem cây nấm thứ chín chất lên cao ngất, Trịnh Đinh Đinh vô cùng kinh ngạc công lực của , tòa tháp nấm hương cao vút bên cơm trắng, Ninh Vi Cẩn bình tĩnh : “Còn muốn ăn cái gì nữa?”

      “……”

      Ba người giúp việc già trao đổi ánh mắt, kinh ngạc khỏi .

      Trịnh Đinh Đinh vùi đầu vào cái tháp nấm hương cao vút, tiếng chăm chú ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh trong trấn.

      Bọn họ dạo các phiến đá xanh, thưởng thức cảnh đêm trấn cổ.

      dãy đèn lồng phía bờ sông chiếu lên mặt sông, nước sông dao động, vô cùng có thần; cầu có hàng ghế, mấy cụ già vẻ mặt bình thản tay áo bó sát ngồi ghế, yên lặng nhìn thời gian ban đêm trôi qua, có chút hương vị tuổi già.

      “Nếu như có thể cả đời sống ở đây, là tốt.” Trịnh Đinh Đinh lẩm bẩm .

      “Nếu thích thường xuyên tới đây chút.” Ninh Vi Cẩn dừng bước, “Hoặc nếu em muốn ở nơi này, cũng có thể được.”

      Tròng mắt đen của khẽ chuyển động phát ra ánh sáng, vô cùng ung dung bình thản trong đêm tối.

      xong, Ninh Vi Cẩn bước tiếp, tiếp tục về phía trước, Trịnh Đinh Đinh ngẩn người chút, lập tức theo sau.

      vừa mới cái gì?” Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại.

      “Em phải là nghe rồi sao?” Giọng Ninh Vi Cẩn vẫn như cũ.

      “……”Trịnh Đinh Đinh bất đắc dĩ.

      “Chúng ta trước thực xong hiệp nghị, nếu như ban đầu bên nhau có vấn đề, từng người thích ứng với sở thích của đối phương, quan điểm, sinh hoạt hằng ngày, sau đó lấy hôn nhân làm tiền đề qua lại.” Ninh Vi Cẩn vừa vừa liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, biểu cảm có việc gì, “Em phải là quên rồi chứ?”

      “Vậy còn , chúng ta trước khi đạt được hiệp nghị, chính miệng hài lòng về em, trong tình huống em cho phép đụng đến em, thế nhưng buổi tối hôm đó, căn bản có thực .” Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội hỏi vặn lại.

      xác thực cam kết nếu em cho phép, thực tế đụng đến em.” Ninh Vi Cẩn dừng chút, nghiêm túc giải thích, “Nhưng, đêm đó phải là lỗi mình , có thể cảm nhận được em đáp lại, rất nhiệt tình.”

      “……”

      “Chẳng lẽ đúng?” Ninh Vi Cẩn tiếp tục phân tích, giọng lạnh lùng, “Em nhiệt tình hung hăng cắn cái, sau đó biểu cơ thể em cũng nhìn thấy rất ràng, em đừng phủ nhận đó phải em?”

      “Ninh Vi Cẩn, quá, quá, quá tự cho là mình đúng.” Trịnh Đinh Đinh có chút thẹn quá hóa giận.

      “Cám ơn em động viên, con người lúc cần thiết phải mạnh mẽ biết sức lực của mình.” Ninh Vi Cẩn , “Nhất là đối với người phụ nữ mình thích.”

      “……”

      “Nếu như chịu thừa nhận, có thể thử lại lần nữa.” Ninh Vi Cẩn đến gần Trịnh Đinh Đinh, đưa tay, định bưng lấy mặt Trịnh Đinh Đinh.

      Trong đầu lên khung cảnh đêm đó, Trịnh Đinh Đinh thất kinh, liền lùi lại hai bước.

      “Quên , cũng muốn làm người khác khó chịu.” Ninh Vi Cẩn lịch dừng bước, thu hồi tay lại, duỗi hai bên người, nhanh chóng , “Dù sao sau này cũng có cơ hội.”

      “……”

      Tác giả có lời muốn : Buổi trưa trang web bị hack, up được, bây giờ sửa chữa, còn hẹn thêm V đổi mới ^^

      ------

      Giáo sư Ninh ngày hôm qua xuống xe lý do rất ràng khiển trách, Đinh Đinh lần nữa bị ăn sống nuốt tươi, giáo sư Ninh cầu vòng vo, bất động thanh sắc dè dặt trấn an.

      Trọng điểm chương này là:

      1. Học trưởng Trần trở lại, ý đồ muốn nối lại tình xưa?
      2. Giáo sư Ninh dụ dỗ?
      3. Giáo sư Ninh gắp nấm hương thành tháp?
      4. Giáo sư Ninh ra vẻ đạo mạo phân tích.
      5. Giáo sư Ninh ám hiệu còn nhiều thời gian?
      6. Giáo sư Ninh…

      (Học trưởng Trần tồn tại cảm giác thể mất )
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      Snowmylien1961 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22:

      Edit: Thiên An.




      Chương này An chỉ 1 câu thôi: CÓ GIỮ, MẤT ĐỪNG TÌM!!!

      Buổi tối, người giúp việc già nấu năm bát canh ăn khuya, Trịnh Đinh Đinh uống bát, lúc ngủ sống lưng toát ra lớp mồ hôi mỏng.


      Có lẽ là lạ giường, Trịnh Đinh Đinh trằn trọc trở mình mất ngủ, cho đến bên tai nghe được tiếng ho khan , đứng dậy xuống giường, vừa mở cửa nhìn, Ninh Vi Cẩn đứng ở cầu thang hút thuốc lá.

      “Ninh Vi Cẩn?” Trịnh Đinh Đinh giọng.


      Ninh Vi Cẩn xoay người, nhìn Trịnh Đinh Đinh, giọng có chút khàn khàn: “ ngủ được?”


      Trịnh Đinh Đinh gật đầu: “ trễ thế này, còn hút thuốc lá sao?”


      ngủ được.” Ninh Vi Cẩn khom lưng, cầm cái gạt tàn sàn nhà lên, đem nửa điếu thuốc hút dở dụi xuống.


      “Muốn chuyện phiếm ?” Trịnh Đinh Đinh mở lời.


      chuyện gì?”


      “Tùy tiện gì cũng được, chỉ cần tán gẫu, chủ đề nhàm chán gì cũng được.”


      “Vậy chút về thời gian em thích người đàn ông kia.”


      Trịnh Đinh Đinh trố mắt, lúc sau mới phản ứng lại hỏi: “Tại sao muốn tới ấy?”

      “Tại sao ?” Ninh Vi Cẩn nhìn , vẻ mặt nghiêm túc.


      muốn nghe?”


      “Đúng vậy.”


      Trịnh Đinh Đinh tựa vào vách tường, bình tĩnh ôn hòa : “ ấy là học trưởng của em, là đàn hơn tuổi, em biết ấy mười năm. Trước ấy em chưa từng thích người nào, ấy coi như là mối tình đầu của em. Em định theo đuổi ấy, nhưng còn chưa kịp bắt đầu theo đuổi, ấy có người để thích. Sau đó bọn họ chia tay, em và ấy trở thành bạn tốt, nhưng em dám cho ấy biết là em thích ấy.”


      “Tại sao?” Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.


      “Thầm mến quá lâu, trở thành thói quen, có lúc muốn ra. Huống chi ấy chưa từng đáp lại em, em đoán nếu như em ra, ấy cự tuyệt, sau đó tránh em.”


      “Vậy còn bây giờ?”


      “Bây giờ?”


      “Em bây giờ đối với ta là tình cảm gì.”


      Trịnh Đinh Đinh thành thực lắc đầu cái: “Em biết, em thể hoàn toàn quên ấy, nhưng trong lòng em biết em và ấy là thể nào.”


      “Tại sao muốn thầm mến người thuộc về em?” Ninh Vi Cẩn hỏi.


      Trịnh Đinh Đinh cười chua chát, vẫn thành thực : “Em biết.”


      Ninh Vi Cẩn đến gần , đưa tay cầm lấy cằm , ép nhìn thẳng vào , bắt nhìn rành đôi mắt rét lạnh lí trí cũng như bình tĩnh của .


      “Nếu như tình cảm của em dành cho ta vẫn mãnh liệt như trước, vậy trực tiếp, kiên quyết tìm ta, cùng ta ràng, em ta.”


      Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc nhìn Ninh Vi Cẩn.


      “Nếu như xác định mình và ta thể nào, vậy quên , đừng đem tâm tình dành cho ta chút nào nữa, lãng phí thời gian.” Ninh Vi Cẩn trầm giọng, “Đạo lý đơn giản như vậy phải là em hiểu chứ, cho nên em còn ở đây do dự cái gì?”


      “Em có.”


      có?” Ninh Vi Cẩn giọng, nhìn thấy tí mâu thuẫn nào trong mắt , “ có là tốt rồi.”


      Ninh Vi Cẩn buông tay ra, cái cằm non mềm của Trịnh Đinh Đinh lên dấu vân tay nhàn nhạt.


      Có thể thấy được vừa rồi Ninh Vi Cẩn dùng bao nhiêu lực.


      “Trở về phòng ngủ.” Ninh Vi Cẩn xoay người lại, móc ra bao thuốc lá, lấy ra điếu, “ muốn yên tĩnh mình.”


      Trịnh Đinh Đinh trở về phòng, đóng cửa lại, nhịp tim đập rất nhanh, ánh mắt Ninh Vi Cẩn là sắc bén, ở trước mặt giống như kẻ ngốc, thở ra hơi, cái cằm có chút đau, đưa tay lên vuốt vuốt.

      *

      Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh mơ màng lật người, bên cánh tay, cẩn thận va vào cốc nước đầu giường, cạch cái, “Hừ?” tiếng, nhưng mở mắt ra, tiếp tục ngủ.


      Đến lúc mở mắt ra, cốc nước được đặt lại vị trí cũ đầu giường, nước sàn nhà cũng được lau sạch , Ninh Vi Cẩn đứng bên cạnh mép giường .


      “Ninh Vi Cẩn, vào đây bằng cách nào?” Trịnh Đinh Đinh nhất thời tỉnh táo lại, kéo kéo chăn người.


      “Lúc ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động, cứ tưởng em rơi xuống giường.” Ninh Vi Cẩn , “ may là, rơi xuống chỉ là cái cốc .”


      “Là thế à, vô ý quá. Nhưng bây giờ có thể ra ngoài được ?”



      “Em phải mặc quần áo sao, có thể nhìn thấy cái gì chứ?”


      “………”Trịnh Đinh Đinh gì ngồi dậy, nhàng vén chăn lên, ngồi ở mép giường, mắt nhìn tất chân để bên cái đệm salon, cách mình rất xa.


      Ninh Vi Cẩn nhìn theo tầm mắt của , từ từ tới, khom lưng nhặt lên hai chiếc tất hình thú, mang đến cho .


      Trịnh Đinh Đinh nhận lấy, tiếng cảm ơn, tay cầm tất chân, có chút biết tiếp theo nên làm gì.


      “Em muốn giúp em tất?” Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.


      phải thế,” Trịnh Đinh Đinh , “ có thể ra ngoài trước , cứ nhìn chằm chằm vào em, em thấy được tự nhiên.”


      “Nhanh tay lên chút, bữa sáng làm xong rồi.” Ninh Vi Cẩn xong quay người, ra khỏi phòng.


      Trịnh Đinh Đinh nhanh chóng tất, liếc mắt nhìn thời gian điện thoại di động, chín giờ hai mươi phút, sáng, ngủ lâu như vậy sao.


      Ninh Vi Cẩn từ phòng Trịnh Đinh Đinh ra, bị người giúp việc lên lầu quét dọn vệ sinh bắt gặp, bà bất động thanh sắc mỉm cười, gọi tiếng cậu chủ Ninh.


      Ninh Vi Cẩn cười cái, thẳng xuống lầu.


      Người giúp việc chậm rãi đem cây lau nhà nhúng vào xô nước sạch, ánh mắt hướng tới cánh cửa đóng phòng Trịnh Đinh Đinh, nghĩ thầm Trịnh Đinh Đinh này trong lòng cậu chủ phải bình thường, giờ trước bà lên lầu tước nước cho hoa ở hành lang, cậu chủ Ninh còn đặc biệt dặn dò câu, đừng gõ cửa phòng Trịnh Đinh Đinh, hơn nữa chớ đẩy cửa vào, để cho ấy ngủ đủ.


      Lúc Trịnh Đinh Đinh thay xong quần áo ra, dì giúp việc mỉm cười nhìn chào hỏi, nhắc nhở cậu chủ Ninh ở dưới lầu chờ .


      Trịnh Đinh Đinh xuống lầu, Ninh Vi Cẩn giữ lại bữa ăn sáng cho , cháo nóng, điểm tâm cùng chút thức ăn kèm, cùng đặt ở trong chiếc khay, bàn.


      Trịnh Đinh Đinh sau khi ngồi xuống tĩnh dùng bữa, Ninh Vi Cẩn ngồi đọc báo ở phía đối diện .


      ăn rồi à?”


      “Cách đây ba giờ trước.”


      Trịnh Đinh Đinh nhàng ho khan tiếng: “ tối hôm qua ngủ còn muộn hơn em, thế nào lại rời giường sớm như vậy?”


      “Thói quen, mỗi ngày đều thức lúc sáu giờ sáng, rửa mặt xong nghe thời mười lăm phút.”


      “Cuộc sống của chẳng khác nào cuộc sống của người tu hành?”


      Ninh Vi Cẩn cầm tách trà bên cạnh uống ngụm, ngước mắt nhìn người đối diện cái, Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được tròng mắt “Khinh bỉ” của nhìn sang, xấu hổ cúi đầu ăn cháo.


      Ăn xong bữa sáng, Ninh Vi Cẩn mang Trịnh

      Tình cạn người biết

      Chương 22

      Ăn xong bữa sáng, Ninh Vi Cẩn mang Trịnh Đinh Đinh dạo bên ngoài vòng, hơn hai giờ chiều, đưa trở về, trước khi về, dì giúp việc tặng Trịnh Đinh Đinh món quà, chiếc bọc xanh hình hoa , bên trong là tương hoa hồng tự làm, quả mâm xôi khô, tương cải củ cay.

      Trịnh Đinh Đinh nhận lấy lễ phép cảm ơn.

      “Sau này thường xuyên tới chơi nhé.” Dì giúp việc cười híp mắt .

      đường Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh trở về, sắc trời chợt thay đổi, mây xám nổi lên mưa sa, may hơn chính là xe bị nổ lốp....

      Trong xe Ninh Vi Cẩn có thùng đồ dụng cụ và lốp xe, Trịnh Đinh Đinh đứng ở ven đường che dù cho , đứng bên cạnh xe, trong tay cầm cờ lê vặn đinh ốc.

      Sau khi thay xong lốp xe, Ninh Vi Cẩn đứng dậy, mặt và tóc của đều là nước mưa, nhàng vẩy ra, sau đó đem lốp cũ bỏ vào cốp sau, Trịnh Đinh Đinh giúp che dù, bên cạnh.

      Lúc Ninh Vi Cẩn xoay người nhìn thấy nửa người của Trịnh Đinh Đinh bị ướt, áo sơ mi bó sát vòng bị thấm ướt lên cả màu áo lót.

      Ánh mắt của tối lại, gì.

      Bởi vì trời mưa nên xe rất chậm, trở lại trung tâm thành phố H là chạng vạng tối, Trịnh Đinh Đinh vốn định mời Ninh Vi Cẩn dùng cơm, nhưng đường Ninh Vi Cẩn nhận được điện thoại của đồng nghiệp bệnh nhân bệnh rất nặng nhập viện tối qua, tình huống tương đối phức tạp, canh giờ trước huyết áp tụt xuống chỉ số dưới mức bình thường, nhờ tới bệnh viện giúp tay, vì vậy sau khi Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh trở về, liền thẳng tới bệnh viện.

      Trịnh Đinh Đinh che dù tới cửa nhà trọ, ánh mắt nhìn thấy Trần Tuần đến, ta ngồi ở trong xe, cần gạt nước nhàng lay động, khuôn mặt tuấn của ta mơ hồ đụng phải mắt của .

      Trần Tuần theo Trịnh Đinh Đinh lên lầu, Trịnh Đinh Đinh rót cho ta tách trà.

      “Chủ nhật ra ngoài chơi?”

      “Vâng.”

      “Cùng với vị bác sĩ đó?”

      “Đúng vậy.”

      nghĩ tới quan hệ của hai người tiến triển nhanh vậy, bây giờ mới chỉ mới có mấy tháng đầu.” Trần Tuần khẽ cười cái.

      Mấy tháng trước, Trịnh Đinh Đinh vẫn còn ở bên cạnh ta, mấy tháng sau, Trịnh Đinh Đinh có bạn trai.

      “Đinh Đinh, em nghiêm túc?”

      “Em rất nghiêm túc.”

      Bàn tay Trần Tuần bao trùm miệng tách trà, nhiệt khí lượn lờ từ ngón tay thon dài trắng trẻo lên, mặt ta ở dưới ánh đèn chẳng khác nào ngọc tì vết, giờ phút này trong đôi mắt trầm tĩnh lên chút phức tạp.

      “Đinh Đinh, chấm dứt với ta, được ?”

      Trần Tuần câu thỉnh cầu, nhưng giọng điệu tuyệt đối phải, thói quen chỉ đạo mấy năm liền, ra lệnh, trong thời khắc này câu này cũng lộ ra tin cậy chân .

      có bất kỳ liên lạc nào với Ôn Tử Hinh nữa, nghiêm túc với em, có phụ nữ khác.”

      tại sao đột nhiên thay đổi?” Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại, “ trước đây bao giờ với em những lời như vậy.”

      “Trong khoảng thời gian này suy nghĩ rất nhiều, vấn đề giữa và Ôn Tử Hinh có cách nào giải quyết, tình cảm của bọn còn thuần túy nữa, ấy thể nào tiếp tục ở chung chỗ được nữa.” Trần Tuần vừa vừa sâu xa liếc nhìn Trịnh Đinh Đinh.

      “Cho nên tìm em?”

      phải vậy.” Thái độ Trần Tuần tỉnh táo “Đinh Đinh, muốn ở bên em, mấy năm gần đây, em ở bên cạnh , quan tâm em. Coi như là có mắt, nhưng bây giờ hiểu được đạo lý, muốn cùng em ở bên nhau.”

      Trịnh Đinh Đinh nhìn ánh mắt ta, lát sau chậm rãi lắc đầu.

      Trần Tuần đứng dậy, tới trước mặt Trịnh Đinh Đinh, kéo tay , chậm rãi đan vào tay , hạ thấp giọng, chỉ để mình nghe thấy: “Tiếp tục ở bên cạnh , được ?”

      Thời gian ba năm, bọn họ cùng nhau vượt qua, cơ hồ mỗi buổi tối bọn họ đều cùng nhau tán gẫu QQ, cho đến tận nửa đêm, mới rời pha tách trà hoa lài, chờ từ từ uống xong, toàn thân tỏa nhiệt, đêm ngủ say.

      đoạn thời gian rất dài, Trần Tuần trở thành phần trong sinh hoạt của .

      Nhưng giờ phút này, trong đầu Trịnh Đinh Đinh lên cặp mắt kia của Ninh Vi Cẩn.

      né tránh bàn tay của Trần Tuần.

      Trần Tuần cau mày, khuôn mặt tuấn xuất chút thần sắc ngoài ý muốn.

      thế mà lắc đầu.


      Tác giả có lời muốn : nghịch nghịch cái vòng đẹp, Đinh Đinh chọn học trưởng Trần, căn bản ràng là học trưởng Trần bỏ được Ôn Tử Hinh, Ôn Tử Hinh luôn là cái bóng vô hình bên cạnh ta.

      Giáo sư Ninh cười lạnh: chỉ vì điều này?

      Bỏ qua cái vòng đẹp, móng vuốt chộp lấy đôi chân dài của giáo sư Ninh: dĩ nhiên cũng có nguyên nhân là vì ngài ....

      giây kế tiếp cả cái vòng bị ném vào thùng rác.....

      ---- Hôm nay có thêm chương 2, phải rất nhiều, rất xin lỗi, gần đây hơi nhiều chuyện, nhưng nhất định nghiêm túc, viết văn có quy luật, ngày mai tiếp tục cập nhật, haha..
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Trâumylien1961 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23:

      Editor: Thiên An ^^


      Đêm mưa gió thời gian chờ đèn đỏ dường như dài hơn, cần gạt nước càng ngừng gạt cửa kính, thế giới bên ngoài hỗn độn mảnh, trong lòng Trần Tuần có chút kiên nhẫn.


      ta ngờ Trịnh Đinh Đinh cự tuyệt mình, hơn nữa còn là hoàn toàn cự tuyệt, ta cho rằng xử lý xong mọi chuyện liên quan đến Ôn Tử Hinh, trở về tìm Trịnh Đinh Đinh giải thích , Trịnh Đinh Đinh hiểu, lại nghĩ tới trong thời gian ngắn này Trịnh Đinh Đinh lại quen biết người đàn ông khác.


      Hai tay ta đặt tay lái, ánh mắt ngày càng sâu, ta biết Trịnh Đinh Đinh cự tuyệt ta là vì người đàn ông kia, hay là bởi vì có nguyên nhân khác, ví dụ như Ôn Tử Hinh.


      Ôn Tử Hinh, ta và ta có khả năng tiếp tục. Nếu như phải có chút áy náy đối với ta, nếu như phải bởi vì tâm trạng ta bất thường, ta ở lại đó thời gian dài chăm sóc ta như vậy.


      Năm đó lời lạnh lùng của mẹ Ôn bàn cơm khiến cho lòng ta khúc mắc, bên cạnh làm bạn tốt với Trịnh Đinh Đinh ta cảm thấy rất thoải mái, phải là suy nghĩ của ta thay đổi, nhưng ba tháng này, phải suy nghĩ chuyện công việc, chịu áp lực, ta bình tĩnh lại, nghĩ nhiều nhất tới là Trịnh Đinh Đinh.



      ra làm sao ta lại hiểu tình cảm của Trịnh Đinh Đinh dành cho ta? ta chẳng qua lựa chọn giả vờ hồ đồ thôi, có đôi lúc, giả bộ có thể tránh được rất nhiều chuyện, ví dụ như ràng buộc tình cảm, trách nhiệm của đàn ông, thực lời hứa. Trước đây, ta quyết định trước năm ba mươi tuổi tới chuyện tình cảm.


      Nhưng trong ba tháng này số lần nhớ tới Trịnh Đinh Đinh ngày càng nhiều tạo biến hóa lớn trong lòng Trần Tuần.


      Nhất là sau hôm nhắn tin, điều duy nhất ta nghĩ sau khi biết Trịnh Đinh Đinh có đối tượng, chính là lập tức trở về.


      Mà tối nay, Trịnh Đinh Đinh cự tuyệt ta.


      Trần Tuần nhàng cười cái, có lẽ do trời mưa, lòng cảm thấy buồn buồn, ta hạ cửa kính xe xuống chút, những giọt nước mưa bên ngoài rơi vào, bắn lên mặt ta, ta theo bản năng híp mắt lại.

      *

      “Đinh Đinh, giáo sư Ninh bận rộn ba ngày rồi chưa về nhà, gọi điện cho ấy mấy ngày nữa cũng về được, do bệnh nhân quá nhiều, xếp hàng chờ giải phẫu. Tớ muốn hỏi cậu, ấy có gọi điện cho cậu ?”


      Giờ nghỉ trưa hôm thứ năm, Trịnh Đinh Đinh bất ngờ nhận được điện thoại của Ninh Vi Tuyền, trong điện thoại cho biết, Ninh Vi Cẩn bận rộn tới mức cả ngày cũng về được.



      ấy mấy ngày nay liên lạc gì với tớ.” Trịnh Đinh Đinh , “Tớ nghĩ ấy chắc bận, nên cũng dám quấy rầy ấy.”


      “Tớ sợ ấy lao lực mất, dù sao cơ thể con người cũng phải sắt đá, trước đây từng có lần như vậy, ấy suốt năm ngày liền về nhà, sau đó người nóng rần lên, ba ngày cũng xuống được giường. Thở dài, ấy chẳng khác nào người cả năm đổ bệnh, thỉnh thoảng lần cảm mạo cũng biến thành long trời lở đất.”


      Trịnh Đinh Đinh lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ?”


      “Nếu như ấy gọi điện cho cậu, cậu khuyên ấy chú ý tới bản thân chút, dù ấy ít khi nghe lời khuyên của người khác, nhưng tớ tin ấy nghe lời cậu.”


      Trịnh Đinh Đinh tiếng được.


      Xế chiều hôm sau, Trịnh Đinh Đinh đến xưởng gia công đồ chơi phái nam phụ trách vẽ mẫu thiết kế đồ chơi quý sau, bận rộn đến hơn ba giờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Ninh Vi Cẩn, thế nhưng đầu bên kia mãi lên tiếng, rất ồn, mười giây sau lại cúp điện thoại, giống như cẩn thận ấn nhầm số.


      Tâm trạng Trịnh Đinh Đinh có chút lo lắng.


      Nghỉ làm, Trịnh Đinh Đinh trở về gọi điện cho Ninh Vi Cẩn, đầu bên kia máy bận, tắt điện thoại, suy nghĩ cái gì đó.


      Sau khi Trịnh Đinh Đinh bắt cái xe đến thẳng bệnh viện, lúc đến bệnh viện gần sáu giờ, cửa phòng bệnh đại sảnh đóng cửa, đường vòng tới phòng cấp cứu, tìm hộ lý hỏi ấy có biết bác sĩ Ninh Vi Cẩn trong bệnh viện ?”


      “Giáo sư Ninh a?” Hộ lý suy nghĩ chút, quay đầu hỏi người hộ lý khác, “Tiểu X, giáo sư Ninh khoa ngoại các cậu về chưa?”


      hộ lý cầm khay trả lời: “Chưa đâu, ngoại khoa khoa ngực mấy ngày nay có rất nhiều bệnh nhân, hai tổ bác sĩ cũng bận rộn về được, chứ đừng là giáo sư Ninh, ấy từ trước đến nay luôn là người ở lại cuối cùng.”


      Trịnh Đinh Đinh hỏi tầng lầu khoa Ninh Vi Cẩn trực, sau đó lên.


      Đến tầng bảy, Trịnh Đinh Đinh tìm được phòng làm việc của bác sĩ, nhìn thấy trong phòng làm việc rộng rãi có ba bác sĩ, nhìn cái liền nhận ra Ninh Vi Cẩn, ngồi dựa vào bàn làm việc đầu tiên bên cạnh cửa, đưa lưng về phía , chuyện cùng gia đình người phụ nữ, thần sắc gia đình người phụ nữ có vể rất nghiêm trọng.



      “Nếu như lựa chọn giải phẫu giữ lại nhũ hoa, nếu sau này khối u phát tác chẳng khác nào phải cắt bỏ hoàn toàn nhũ hoa, khối u của bệnh nhân bây giờ chỉ mới có ở giữa phần nhũ hoa, sau này phát triển thành khối u lớn, nếu sau giải phẫu tái phát lại, cực kỳ nguy hiểm, giải phẫu tăng tỷ lệ tái phát, mặc dù dùng xạ trị có thể giảm xuống thấp, nhưng vẫn có xác suất từ 5% đến 8%, cao hơn nhiều so với việc giải phẫu cắt bỏ hoàn toàn nhũ hoa chỉ có 3%.” (An: má ơi, An sợ rồi, khi tui đọc tr, khi tui hứng lên xung phong ed tr, tui đâu có biết có ngày tui gặp phải cái tình trạng này, bạn nào bên y giúp đỡ đôi chút, góp ý để An sửa lại nha. An cố gắng hết sức rồi!!!)



      Giọng Ninh Vi Cẩn rất ràng, sau khi xong đem kết quả chụp X – quang của bệnh nhân đặt lên màn chiếu, dùng bút khoanh vào chỗ có khối u, kiên nhẫn giải thích: “Khối u của bệnh nhân khoảng năm cm, vị trí tốt lắm, cách trung tâm 2,5cm, nếu cắt quá ít loại bỏ hoàn toàn.”


      Gia đình nữ bệnh nhân ánh mắt đỏ hồng đứng lên, bắt đầu nghẹn ngào, Ninh Vi Cẩn xoay người, lịch đem hộp khăn giấy bàn đẩy qua.



      “Vậy phải làm sao bây giờ…… phải cắt bỏ hết phần đó sao, chị tôi mới bốn mươi tuổi, ấy vẫn còn độc thân.” Gia đình nữ bệnh nhân khóc lóc , “Sau này ấy làm sao sống nổi?”


      Ninh Vi Cẩn : “Có thể phẫu thuật cấy ghép nhũ hoa nhân tạo, ví dụ như cấy ngực giả.”


      “Nhưng chị ấy làm sao chấp nhận nổi, ấy rất để ý tới phương diện này……..”


      “Có thể sau khi phẫu thuật, tâm trạng bệnh nhân có thể xuất lo lắng, uất ức, hãi nhưng có thể vượt qua được.” Ninh Vi Cẩn , “Dĩ nhiên điều này cũng cần phối hợp từ người thân.”



      Gia đình nữ bệnh nhân vẫn khóc thút thít.


      “Yên tâm , đây cũng phải chuyện gì đáng sợ, có phương án giải quyết.” Thái độ của Ninh Vi Cẩn vô cùng tỉnh táo.


      Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ đứng ở cửa, lặng lẽ nghe nghe lời khuyên của ấy, ngắm nhìn cái gáy sạch của .


      tựa lưng vào ghế, tay cầm bút, tay cầm tài liệu liên quan tới bệnh nhân, phân tích phương án giải phẫu tốt hơn, nhưng nhấn mạnh từng câu chữ, áo blu trắng càng thêm khí chất, khiến cả người nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.


      Hơn nữa, có thể cho người khác cảm giác tin tưởng an tâm.


      Gia đình nữ bệnh nhân từ từ bình tĩnh lại, nín khóc.


      Ninh Vi Cẩn đem tài liệu trong tay kẹp vào, trả lại cho gia đình nữ bệnh nhân, đề nghị mọi người trở về suy nghĩ lại, gia đình nữ bệnh nhân đứng dậy, câu cảm ơn, bước chân nặng nề ra khỏi phòng làm việc.


      Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh lui ra từng bước.


      Sau khi người nhà bệnh nhân rời ,

      [​IMG]
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :