1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55

      Edit: Bất Niệm

      Mùa đông năm Chiêu Khánh thứ ba mươi lăm, Hoàng Hậu qua đời, Thái Tử bị phế cũng qua đời, cả nước vô cùng buồn thương.

      Mà trong lúc tất cả cung nhân đều bận rộn rơi lệ, Thái y lại vội vàng ra khỏi Thiên An Môn.

      Trịnh Lương ngửa cổ nhìn sương mù dày đặc, nghĩ thầm mùa đông năm nay chắc lại rất giá rét. Thở dài hơi, lên xe ngựa tới phủ Hiền Vương.

      Vừa đến cổng của phủ Hiền Vương, ngã sai vặt liền ra chào đón.

      “Trịnh thái ý, cuối cùng ngài cũng tới, tiểu nhân đợi ngày lâu rồi. Sao ngài lại mặc ít như vậy, hôm nay gió lớn, chẳng may bị phong hàn biết làm thế nào. Mau mau, mời ngài bên này, Vương phi nhà chúng tôi nghỉ ngơi ở đây! A đúng rồi, tiểu nhân gọi Tiểu Ất, có việc gì cần ngài cứ phân phó.”

      Trịnh Lương nhìn gã sai vặt tuấn tú tươi cười đầy mặt, trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.. người trong phủ Hiền Vương quả là giống Cửu Vương gia, ai cũng hiền hòa dễ gần, chẳng bù cho đám người trong phủ Thất vương, ai cũng mặt mày nghiêm nghị chẳng khác gì người ta nợ bọn họ mấy trăm lượng bạc cả!

      Trong lòng suy nghĩ miên man, Trịnh Lương liền theo Tiểu Ất vào phòng.

      Trong phòng đốt hương trầm, rất thoải mái, Trịnh Lương bất động thanh sắc hít hà, biết hương này là do cao nhân điều chế. sớm nghe trong phủ Hiền Vương có người y thuật cực cao, cũng sớm muốn gặp mặt lần, nhưng cùng trận doanh, có cách nào đến gần. Sau khi nhìn thấy nam tử chút thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ, phải chăng vị này chính là Bắc Đẩu tiên sinh trong truyền thuyết? Vì thế, trong mắt Trịnh Lương lập tức lên tia thưởng thức.

      Bắc Đẩu liếc cái liền nghiêng đầu sang chỗ khác.

      vào bên trong, thấy Bùi Cẩn ngồi ghế, Trịnh Lương vội vàng hành lễ. Sau hồi khách sáo, mới bắt đầu bắt mạch.

      Trước màn gấm, Trịnh Lương , “Thỉnh cầu Vương phi vươn cánh tay ra ngoài.”

      Trong trướng vang lên tiếng ho khan, sau đó cánh tay trắng nõn liền đưa ra ngoài.

      lát sau, Trịnh Lương mới ra phán đoán của mình, “Mạch tượng của Vương phi hơi yếu, xác thực là bị phong hàn lâu ngày, nhưng trong đó lại có cỗ hư hỏa, lạnh nóng đối nghịch nhau nên bệnh tình mới thuyên giảm được.” Sau khi đưa đơn thuốc cho nha hoàn bốc thuốc, gật gật đầu, “Cứ bốc theo đơn này, dùng ba đến năm ngày là thân thể của Vương phi tốt lên.”

      Bùi Cẩn nghe vậy liền thở phào nhõm.

      Xong việc, Trịnh Lương cũng ngồi lại lâu. Sau khi từ chối thành công, liền thu ngân phiếu vào tay áo, bái biệt rời .

      ….

      Trong cung, sau khi nghe Trịnh Lương báo cáo lại, Mục quý phi nhướn mày, “Hóa ra là ta đa tâm rồi.”

      có thai là tốt.” Bùi Chương hớp ngụm trà, nghiêng đầu cười , “Hôm nay lão Thập , Hoàng Hậu cũng nốt, bây giờ thế trận , chỉ cần ta nhàng đẩy cái lập tức biến thành đống cát vụn..”

      Nghĩ đến kình địch chết , Bùi Chương thường ngày nghiêm khắc cũng nhịn được mà vui mừng nhướn mày.

      Mục quý phi tất nhiên cũng đồng cảm với con trai, nữ nhân đấu đá cùng mình mấy chục nặm rốt cuộc cũng chết , là quá sảng khoái. Nhưng nghĩ đến nghi hoặc, Mục quý phi lại nhăn mày, “ ngờ là bà ta nghĩ quẩn như vậy, ta còn tưởng rằng bà ta cho rằng chúng ta là hung thủ rồi điên cuồng trả thù..”

      Bùi Chương lại cho là đúng, “Hoàng Hậu kỳ vọng rất lớn ở lão Thập, nghe tin dữ, bà ta tất nhiên cảm thấy tâm huyết cả đời của mình như nước đổ biển, có tự sát cũng là điều dễ hiểu. Mẫu phi biết gì sao, nghe lúc bà ta nghe tin lão Thập chết liền hét ầm lên, đòi đâm đầu vào tường chết, kêu khóc muốn với …”

      Mục quý phi nghe cũng thấy có lý, gật đầu, “Con xem, bà ta ngang ngược trong cung nhiều năm như vậy, kỳ cũng chỉ là kẻ ngốc, luận tâm cơ, bà ta còn bằng cả Khang Hoa! Chẳng qua chỉ là ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ mà thôi!”

      ai phủ nhận điều đó. Bất quá bây giờ mấy người này cũng đáng lo, người nào phải chết cũng chết, phải già cũng già, biết còn có thể nhúc nhích được mấy ngày nữa; mấy người trẻ tuổi có bản lĩnh, cũng khó đối phó. Trước kia còn Hoàng Hậu, còn Thái Tử, bọn họ còn có thể chống đỡ, tại chẳng khác nào rắn mất đầu. Vừa rồi con còn định động tay với bọn họ chút, bây giờ nghĩ lại, căn bản là cần con phải ra tay. Đám người này cũng ngu ngốc, sau khi nhận tình hình chắc chắn ngoan ngoãn nấp, giống như phủ Quốc công vậy.” Nhớ tới phủ Quốc công từng uy chấn thời, ánh mắt Bùi Chương trở nên thâm thúy, sau đó thấp giọng , “Mẫu phi, người xem, tại sao năm đó phủ Quốc công lại suy sụp thành như vậy được?”

      Mục quý phi nâng mí mắt nhìn cái, khóe miệng xẹt qua tia cười bí hiểm, “Lầu càng cao càng chóng sập!”

      Bùi Chương lập tức hiểu .

      lúc lâu sau, Mục quý phi nhặt hạt ô mai bỏ vào miệng, chờ vị chua tan hết mới nhàn nhã , “Hôm nay Đông cung trừ, Cửu vương vô hậu*, đợi qua kỳ quốc tang, phải nắm chắc thời cơ cho người dâng tấu.”

      (* ý của Mục quý phi là Cẩn có người nối dõi. Mình thấy để như thế này hay hơn nên viết ra. Nếu mọi người quen bảo để mình sửa nhé!)

      Bùi Chương nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang…

      ….

      Phủ Hiền vương.

      Trịnh Lương vừa , màn gấm lập tức bị vén lên. giường, Nhan Thế Ninh và Tiểu Tư nằm song song với nhau, mặt cả hai đều mang theo nụ cười giảo hoạt.

      “Như thế nào, lộ chứ?” Nhan Thế Ninh xuống giường hỏi.

      Bùi Cẩn vội vàng đỡ nàng, “Tất nhiên là lộ rồi.” Lại quay đầu với Tiểu Tư, “Lần này phải cảm tạ ngươi rồi.”

      Tiểu Tư xuống giường, nghe được Bùi Cẩn như vậy, vội vàng muốn trả lời lại bị Bắc Đẩu cắt đứt.

      Bắc Đẩu cắt lời rất đơn giản, chỉ có chữ… “Hừ!”

      “Ngươi hừ cái gì?” Bùi Cẩn ngạc nhiên hỏi.

      Bắc Đẩu nhìn cổ tay của Tiểu Tư, lại hừ tiếng.

      Hừ, lão họ Trịnh kia dám sờ tay của Tiểu Tư, mặc dù cách lớp khăn, thế nhưng cũng tính là sờ soạng!

      Hừ! còn chưa được sờ đây!

      nhận được giải thích của Bắc Đẩu, mọi người cũng lười để ý đến . Nhan Thế Ninh thấy ánh mắt của Bắc Đẩu dán vào người Tiểu Tư lập tức kích động, mà bên cạnh cũng có người ngoài, nàng luôn, “ ra mới thấy, Vương phủ chúng ta lâu rồi có chuyện gì vui…”

      Có ý gì? Bắc Đẩu lập tức dựng lỗ tai lên.

      Bùi Cẩn nghe Nhan Thế Ninh vậy, liền hiểu ngay ý của nàng, thấy Bắc Đẩu thay đổi thái độ, ranh mãnh , “Đúng rồi, Bắc Đẩu này, tuổi của ngươi cũng còn nữa, Tiểu Tư cũng mười sáu rồi đúng ?... Ừm.. thế có thể thành thân được rồi. Haizz.. Thế Ninh, gần đây có ngày nào tốt ?”

      “Ngày tốt gì? Chỉ cần vui vẻ ngày nào cũng là ngày tốt!”

      “Ái phi rất đúng! Nếu liền ngày mai , mọi người đều vui vẻ. Bắc Đẩu, ngươi có vui vẻ ?”

      Bắc Đẩu thấy phu thê hai người tà ác nhìn chằm chằm vào mình lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ “Lão tử rất vui”. Dường như nghĩ đến điều gì, lại nhanh nhìn thoáng qua Tiểu Tư đứng bên cạnh, thấy nàng có phản ứng gì quá mức, mới tiếp tục nghiêng đầu sang chỗ khác.

      “Xem ra Bắc Đẩu tiên sinh vui rồi, bây giờ phải làm sao mới phải đây?” Bùi Cẩn ra vẻ lo lắng .

      vui a!”

      Ta nào có vui! Bắc Đẩu reo hò trong lòng, nghe được có người câu như vậy, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang.

      chuyện hóa ra là Tiểu Tư.

      “Làm sao ngươi biết vui?” Bùi Cẩn khoanh tay hỏi.

      Tiểu Tư nhìn thoáng qua Bắc Đẩu, chân thành , “Mỗi lần lỗ tai của đỏ lên chính là rất vui vẻ, lỗ tai của đỏ như vậy…”

      “…” Bắc Đẩu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiểu Tư, cảm thấy có đàn quạ đen bay qua đầu mình.

      Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh thấy vẻ mặt của Bắc Đẩu cười khép miệng, “Được được được, vậy ngày mai chúng ta làm hỉ !”

      Đúng lúc này, Tiểu Tư lại sâu kín mở miệng, “Nhưng bây giờ là kỳ quốc tang, thể thành thân.”

      “…” Nụ cười của Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh lập tức cứng lại.

      “…” Lại thêm đàn quạ đen nữa bay qua đầu Bắc Đẩu.


      Đúng thế, Hoàng Hậu hoăng thệ*, trong thời gian quốc tang, ba người bọn họ coi nó là vấn đề nên bỏ qua mất, chỉ có Tiểu Tư người ta là nhớ kỹ!

      (hoăng thệ: giống với từ "băng hà", từ dùng cho vua, từ dùng cho hoàng hậu)

      Này… vậy phải làm thế nào? Tiểu Tư đến vậy rồi, cũng thể tiếp tục đếm xỉa đến được!

      “Bất quá, chúng ta có thể len lén thành thân… Ừ, để cho người bên ngoài biết là được…” hồi lâu sau, giọng nhàng của Tiểu Tư lại vang lên.

      Phốc!

      Lời này vừa ra, lỗ tai của Bắc Đẩu càng đỏ hơn.

      - - - - Về đêm động phòng hoa chúc của Bắc Đẩu - - - -

      1/ Bản Bin Laden:

      Bắc Đẩu và Tiểu Tư cùng ngồi xuống giường, mặt cả hai đều đỏ hồng. Cuối cùng, Bắc Đẩu nhịn được, cúi người xuống hôn trước, sau đó, hai người dần dần ngả xuống giường…

      đêm mây mưa..

      Ngày hôm sau…

      2/ Bản nặng:

      Tiểu Tư lột sạch quần áo người Bắc Đẩu xuống, trói lại, tay cầm nến, tay cầm roi da, mặt cười ranh mãnh. Bắc Đẩu kinh hoảng mở to hai mắt, miệng liên tục lẩm bẩm, “ cần.. hôn… cần…”

      3/ Bản bình thường:

      Bắc Đẩu: Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc.

      Tiểu Tư: Ừm.

      Bắc Đẩu: Vậy chúng ngủ sớm chút .

      Tiểu Tư: A..

      hồi lâu sau, tiếng hô hấp đều đều vang lên khắp phòng…

      4/ Bản tinh giản:

      Hôm nay Bắc Đẩu và Tiểu Tư thành thân, phủ Hiền Vương mở tiệc vui vẻ cả ngày, mọi người ai ai cũng cao hứng.

      Ngày hôm sau, khí trời rất tốt…

      [Theo mọi người là bản mấy :))))]

    2. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, phản đối cả bốn bản động phòng này
      trạch nữ thích bài này.

    3. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Ko the nao la 1 trong 4 ban nay dc!!!!!!!!!!!!!
      Ban dong phong cua ho fai co dang cap cao hon nua!!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56

      Edit: Bất Niệm


      khí trầm dần dần phai nhạt trong Kinh thành. Bên ngoài, thanh bi thống dần lắng xuống, sắc mặt của người phủ Hiền Vương lại đặc biệt vui mừng, có điều mọi người đều giấu vô cùng kín kẽ, người ngoài khó có thể phát ra được.

      có giăng đèn kết hoa, có pháo nổ tưng bừng, thậm chí có cả giao bái Thiên Địa, đám người chỉ thay quần áo mới, ngồi cùng nhau ăn bữa cơm là coi như làm xong lễ.

      Đến tối, Bắc Đẩu và Tiểu Tư bị đưa vào động phòng.

      Lúc sắp bước vào cửa, Bùi Cẩn lại đột nhiên kéo Bắc Đẩu lại, giọng , “Ta bảo này, ngươi có biết phải làm như thế nào ?”

      Bắc Đẩu… Người này quá mức thuần khiết, chắc là biết đúng ?

      Bắc Đẩu liếc cái, thản nhiên , “Đừng quên ta là đại phu.”

      là đại phu, hơn nữa còn là đại phu y thuật cao minh, những chuyện kia làm sao mà hiểu được? Hừ, dám xem !

      Bùi Cẩn nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, liền cợt nhả , “Vậy chúc ngươi vui vẻ!”

      Bắc Đẩu “Ừ” tiếng, muốn .

      Ai ngờ Bùi Cẩn lại kéo lại, “Ngươi xác định là ngươi hiểu?”

      “…”

      Bị lôi kéo nửa ngày, Bắc Đẩu mới bỏ rơi được Bùi Cẩn vào phòng. Nghĩ tới ánh mắt giảo hoạt lúc cuối của Bùi Cẩn, trong lòng Bắc Đẩu đột nhiên có chút dự cảm bất thường. Bất quá rất nhanh bị quẳng ra sau đầu.

      Đóng cổng, khóa cửa, khóa cửa sổ, sau khi kiểm tra phen, mới an tâm vào phòng trong.

      Tân phòng là viện , do Nhan Thế Ninh sai người dọn dẹp, sửa sang lại. Mặc dù đồ cưới có chút đơn sơ, nhưng tân phòng lại tuyệt thô ráp. Nhan Thế Ninh sớm sai người trang trí lại phòng thuốc của Bắc Đẩu. Nến đỏ to như cổ tay cháy sáng, áo ngủ đỏ thẫm thêu uyên ương bằng gấm, tất cả đều mang màu sắc vui mừng.

      Bắc Đẩu nhìn thoáng qua, khuôn mặt trầm tĩnh nhưng nội tâm lại nhảy nhót ngừng, đến khi nhìn thấy Tiểu Tư ngồi ở mép giường, tim của càng đập nhanh hơn, dường như sắp bắn ra ngoài đến nơi. Có làm ra vẻ trấn định ngồi xuống mép giường, Bắc Đẩu cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn sang ngang, đột nhiên tay chân có chút luống cuống.

      Kế tiếp phải làm cái gì?

      sách a!!!

      trong lúc do dự, Bắc Đẩu đột nhiên cảm thấy có người nhích tới gần, liếc mắt qua, liền thấy Tiểu Tư cẩn thận dịch mông tới gần mình, mà tay của nàng cũng hướng tới bàn tay của mình.

      Này, này… nha đầu này cũng lớn gan ! Cái ý nghĩ này vừa kết thúc, Bắc Đẩu cắn răng cái, quyết định quan tâm gì nữa.

      Xoay eo, xoay người, đụng ngã, đè ép, vén khăn đỏ lên… Lưu loát liền mạch!

      Chỉ là…

      Lúc thấy khuôn mặt của người nằm bên dưới, trong lòng Bắc Đẩu như có hàng vạn con ngựa vừa chạy qua!

      A A A A A!!!!!

      Cửa lập tức bị đẩy ra, thấy Bùi Cẩn cúi người nghe trộm, đáy mắt Bắc Đẩu lập tức lộ ra hung quang, đằng đằng sát khí!

      Mà dưới tay , Tiểu Ất mặc nữ trang lại nước mắt lưng tròng, “Vương gia, cứu mạng!!”



      Sau khi đòi lại được Tiểu Tư, sắc mặt của Bắc Đẩu mới hòa hoãn xuống ít, nhưng ánh mắt nhìn Bùi Cẩn vẫn y hệt như nhìn kẻ thù đội trời chung!

      Hừ, vừa nhìn cũng biết là có vấn đề!

      Bùi Cẩn thấy vẻ mặt phẫn hận của Bắc Đẩu nhưng lại hề có tự giác của kẻ phá hủy chuyện tốt của người khác, mà lại nhếch miệng cười tiếng, sau đó thảnh thơi , “ phải là cho, chẳng qua là chưa tới giờ!”

      Hừ, ngươi dám lừa gạt lão tử tới năm!!

      Bắc Đẩu nghe vậy, buồn bực.

      Dưới gầm trời này, ai cũng có thể chọc, nhưng ngàn vạn chớ chọc người này!

      Đến khi thấy Bắc Đẩu đóng cửa lần nữa, Bùi Cẩn mới quay đầu lại nhìn Tiểu Ất.

      Tiểu Ất ưu thương , “Vương gia, người quá tàn nhẫn, vạn nhất Bắc Đẩu tiên sinh vén khăn lên mà trực tiếp làm tiểu nhân phải làm sao?”

      Bùi Cẩn vỗ vai , an ủi, “Vậy ngươi liền hưởng thụ .”

      Tiểu Ất “…” Đây mà lời an ủi sao?

      Trong phòng, Bắc Đẩu xác nhận người ngồi bên cạnh mình chính xác là Tiểu Tư mới yên lòng. Nhưng xác nhận xong rồi, lại biết nên làm như thế nào.

      hồi lâu sau, , “Hôm nay chúng ta thành thân.”

      Tiểu Tử: “Ừm.”

      Bắc Đẩu: “Vậy... ngủ sớm chút .”

      Tiểu Tư: “A..”

      xong, Tiểu Tư bắt đầu cởi quần áo.

      Bắc Đẩu kinh hãi, “Nàng làm cái gì vậy?”

      Tiểu Tư nhìn cái, lạnh nhạt , “Bắc Đẩu tiên sinh, chàng cởi quần áo lúc ngủ à?”

      Bắc Đẩu, “…”

      Hai người đều tự cởi quần áo ra, cùng nằm thẳng người dưới cái chăn. Ngửi thấy hương thơm thiếu nữ gần trong gang tấc, toàn thân Bắc Đẩu lập tức trở nên căng thẳng.

      Xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng… Sau khi mặc niệm trăm lần, Bắc Đẩu vừa nghiêng đầu sang, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tiểu Tư.

      “Bắc Đẩu tiên sinh, chàng ngủ được à?” Tiểu Tư hỏi.

      Bắc Đẩu: “A.. Ừ..”

      Sao thân thể lại càng ngày càng nóng rồi?

      “Vậy chúng ta động phòng .” Tiểu Tư mở to hai mắt, .

      “…” Bắc Đẩu kinh hãi.

      Tiểu Tư, nàng quá trực tiếp rồi!

      Tiểu Tư xong liền mím môi suy nghĩ chút, sau đó nhổm người lên, cúi đầu xuống trước mặt Bắc Đẩu.

      Quần áo người Tiểu Tư chỉ còn lại cái yếm , vì vậy Bắc Đẩu chỉ cần đưa mắt xuống là có thể thấy được hai cánh tay trơn bóng của Tiểu Tư, lúc nhìn thấy hai khối mềm mại trước ngực nàng, đầu óc Bắc Đẩu “Oanh” tiếng, toàn thân đông cứng lại. Trong lúc chưa kịp hồi hồn lại thấy Tiểu Tư cúi đầu xuống.

      Nàng, nàng, nàng muốn làm cái gì?

      Thời điểm đôi môi mềm mại chạm lên môi của mình, ba hồn bảy vía của Bắc Đẩu lập tức bị đánh tan.

      Đúng lúc này, lại nghe thấy dưới thân truyền đến thanh quỷ dị.

      “Đông đông đông - -”

      Tiếng gì vậy? Bắc Đẩu cả kinh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài giường.

      Chỉ thấy người chậm chạp chui ra dưới gầm giường, vừa đứng dậy vừa phủi bụi người xuống, mặt chút thay đổi , “Vương gia bảo ta đến với ngài, nửa đêm canh ba, ngủ sớm chút.”

      xong, “Vèo” tiếng, mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài.

      Ta chạy, chạy bị Bắc Đẩu tiên sinh chém thành bùn! Tiểu Giáp nghĩ như vậy nên càng nhảy nhanh hơn.

      Ngoài cửa, Bùi Cẩn vẫn cười tươi như hoa, “Bắc Đẩu tiên sinh, trễ thế này còn đến đây làm chi?”

      “Bùi Cẩn!” Bắc Đẩu nghiến răng nghiến lợi.

      “Ai da, này… ngày đại hỉ cần phải nghiêm túc như vậy!” Đến khi nhìn đồ vật trong tay Bắc Đẩu, Bùi Cẩn lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quýt quay người bỏ chạy, “Ai da ai da, có chuyện gì bình tĩnh , ngày vui chớ vũ đao lộng thương! Có chuyện gì từ từ được sao?”



      Nhìn Vương gia nhà mình bị Bắc Đẩu tiên sinh “đuổi giết”, Tiểu Giáp và Tiểu Ất làm ổ trong góc tường lại có chút tâm tư bất đồng.

      “Chúng ta có nên giúp đỡ Vương gia ?” Tiểu Giáp sầu lo hỏi.

      Tiểu Ất , “Ta mới , nếu phải là Vương gia khuyến khích ta trêu chọc Bắc Đẩu tiên sinh, ta mới bị ném ra ngoài, đến bây giờ mông vẫn còn đau đây… Ô ô, Tiểu Giáp, mông của ta đau quá, ngươi xoa giúp ta …”

      “… Ngươi chết !”

      , sao ngươi cũng đồng ý giúp Vương gia trêu chọc Bắc Đẩu tiên sinh?”

      “… Khụ, trăng hôm nay sáng, tròn!”

      Tiểu Ất ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu liền nổi giận, “Hôm nay là mùng , ở đâu ra trăng sáng!”

      Con mắt của Tiểu Giáp chợt lóe, .

      …Mới cho ngươi biết Vương gia đáp ứng với ta tách ngươi ra khỏi ta!

      “Vậy còn ngươi, sao cũng đồng ý giúp Vương gia?” hồi lâu sau, Tiểu Giáp cũng hỏi.

      Tiểu Ất nhìn trời, thở dài, “Đêm nay trăng sáng tròn a!”

      …Ngươi tưởng ta ra chuyện Vương gia đáp ứng ta tách hai người chúng ta ra sao?



      Đến khi xác nhận mọi người bên ngoài tản hết, trong phòng cũng còn chỗ sơ hở nào nữa, Bắc Đẩu mới hầm hừ trở về giường. Có điều, đến lúc nhìn thấy Tiểu Tư, lập tức trợn tròn mắt.

      “Hô…. Hô….”

      ràng là ngủ thiếp ! ! !

      Bắc Đẩu hoàn toàn hóa đá!



      Đến tận nửa đêm, Bắc Đẩu vẫn còn lăn qua lộn lại giường. Động phòng hoa chúc, thê tử lại vui vẻ ngủ, chỉ chừa lại quay cuồng mình, tư vị này, là quá mất hồn rồi!!

      Sau khi lăn thêm hai vòng nữa, Bắc Đẩu vui mừng phát ra Tiểu Tư có dấu tỉnh dậy.

      vội vàng nằm ngửa, nhắm mắt lại!

      ?? Sao có động tĩnh gì vậy?

      Vì thế, Bắc Đẩu tiên sinh lại lật người cái!

      Ngay lúc Bắc Đẩu muốn phát điên Tiểu Tư lên tiếng, “Bắc Đẩu tiên sinh, chàng ngủ được sao?”

      có!” Bắc Đẩu vội vàng chối bỏ.

      “Vậy.. có muốn động phòng hoa chúc tiếp ?” Tiểu Tư mím môi đề nghị.

      Bắc Đẩu lập tức mở to hai mắt, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tư, miễn cưỡng , “Vậy cũng được.”

      “Vâng.” Tiểu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục nhổm người dậy, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn môi .

      Bắc Đẩu đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, vì sao mỗi lần đều là Tiểu Tư chủ động vậy? Nghĩ như vậy, tự tay đỡ Tiểu Tư, “Để ta.”

      “Vâng..” Tiểu Tư đáp xong, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó lại bổ sung câu, “Vương phi có khả năng chàng hiểu, nên bảo thiếp phải chủ động.”

      “…” Ai bảo ta hiểu! Bắc Đẩu buồn bực, lập tức cúi đầu xuống.

      Môi của Tiểu Tư vừa mềm vừa thơm, Bắc Đẩu nhàng liếm liếm, cảm thấy hương vị rất tuyệt.

      hồi lâu sau, Tiểu Tư mở mắt ra, , “Bắc Đẩu tiên sinh, có phải chàng biết hôn môi ?”

      “…” Bắc Đẩu sửng sốt, phải là ta hôn nàng sao!?

      “Chàng nên đưa đầu lưỡi vào trong miệng thiếp.” Tiểu Tư xong liền vươn tay ra kéo cổ Bắc Đẩu xuống, sau đó ngẩng đầu hôn lên, đồng thời đầu lưỡi cũng tiến sâu vào.

      “Ừm, chính là như vậy.”

      “Nàng, nàng học được ở đâu?”

      “Vương phi dạy cho thiếp.”

      Bắc Đẩu nghe vậy thiếu chút nữa ngã sấp, đôi phu thê này đúng là chuyện gì cũng quan tâm!

      Bắc Đẩu cũng quản mấy cái này nữa, rất nhanh trầm luân vào rung động cùng ngọt ngào chưa từng có trước đây. Thân thể cương cứng dần dần trở nên mềm mại, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, quần áo người cũng dần dần bị cởi bỏ.

      Lúc hai con thỏ nhảy ra ngoài, hai mắt Bắc Đẩu lập tức muốn bốc hỏa, sau đó lập tức hóa thân thành đứa trẻ chưa dứt sữa, lao đầu vào.

      “Bắc Đẩu tiên sinh, Bắc Đẩu tiên sinh, chàng chút, đau…” Tiểu Tư có chút chịu nổi gặm cắn của Bắc Đẩu.

      Bắc Đẩu nghe vậy thẹn thùng cúi đầu, , “Ta biết rồi.”

      Tiểu Tử mặt đỏ ửng cười, sau đó nâng đầu của lên hôn tiếp.

      Miệng vườn hoa dần dần ướt át, hai bắp chân khép chặt chứng minh chủ nhân của chúng rất khẩn trương, Bắc Đẩu tách chúng ra, sau đó nhắm thẳng long thủ của mình vào cửa.

      Chỉ là…

      Sống chết thế nào cũng vào được!

      Tiểu Tư cảm thấy rất đau, Bắc Đẩu cũng khổ thể tả, ràng sách như vậy mà, tại sao lại được chứ?!!

      Mà bên ngoài phòng, có hai bóng người, thấy bên trong truyền đến động tĩnh vô cùng bận tâm.

      “Chàng thấy được chưa?”

      “Quả nhiên là Bắc Đẩu chưa hiểu !”

      “.. Vậy có cần gọi ra để chỉ điểm ?”

      “.. Thôi , còn sớm nữa, chúng ta cũng trở về phòng .. A a.. A!”

      Nhìn Vương gia cười xảo trá dắt Vương phi , Tiểu Ất buồn bực, “Hừ! cho phép ta nghe lén, chính các ngươi lại !”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57

      Edit: Bất Niệm

      đêm này, Bắc Đẩu lăn qua lăn lại đến hừng đông mới ăn được Tiểu Tư vào bụng, mà Bùi Cần sau khi trở về phòng, tất nhiên cũng quấn lấy Nhan Thế Ninh đòi phúc lợi.

      Sáng sớm hôm sau, Nhan Thế Ninh vừa tỉnh dậy thấy Bùi Cẩn tròn mắt nhìn nóc giường, hai hàng lông mày lộ ra vẻ ưu sầu.

      nghĩ gì?” Nhan Thế Ninh gối đầu lên cánh tay của Bùi Cẩn, giọng hỏi.

      Bùi Cẩn , “Ta nghĩ, qua nhiều ngày như vậy rồi, ta cũng nên thăm lão Thập chút.”

      “Vậy .”

      Bùi Cẩn suy nghĩ chút, nghiêng đầu, “Hay là nàng cùng ta ?”

      Nhan Thế Ninh có điểm kinh ngạc, “Thiếp có thể ra ngoài sao?”

      Mang thai ba tháng, bụng nàng hơi lộ ra chút, nếu ra ngoài chỉ sợ bất tiện.

      Bùi Cẩn lại , “ ở nhà mấy tháng liền rồi, chẳng lẽ nàng thấy nhàm chán sao?”

      “Đúng là thiếp muốn ra ngoài, nhưng..” Nếu chẳng may bị người ta phát bào thai trong bụng nàng bị nguy hiểm, Nhan Thế Ninh liền lo lắng thôi, suy tư lát, nàng cắn răng , “Thiếp quyết định tiếp tục ở nhà.”

      Bùi Cẩn hiểu tâm tư của Nhan Thế Ninh, khỏi có chút cảm khái, nắm tay của nàng chặt, “Khiến nàng phải lo lắng rồi!”

      Nhan Thế Ninh liếc cái, cười , “Chàng biết là được rồi. Đúng rồi, lúc nào về chàng nhớ mua chân giò dầm tương cho thiếp đấy, cả ô mai đường ở đường Ngũ Phúc nữa..”

      Vừa nghĩ đến hai món này, Nhan Thế Ninh tự chủ được liền liếm môi dưới.

      Nhìn vẻ háu ăn của nàng, Bùi Cẩn liền ngứa ngáy, nhớ tới cái gì, lại , “Có phải gần đây nàng rất thích ăn thức ăn mềm ?”

      “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

      “Người xưa đều nữ mềm nam cay, nàng thích ăn đồ mềm như vậy, liệu có phải là tên tiểu tử hay ?” Bùi Cẩn vừa vừa đưa tay xuống sờ bụng của nàng.

      Nhan Thế Ninh thấy càng ngày càng sờ xuống dưới vỗ xuống chưởng, trợn mắt quát, “Chàng bỏ tay ra mau.”

      Bùi Cẩn bị nhìn thấu cười trừ tiếng, rời giường mặc quần áo ra cửa.

      Haizz… Mặc dù mấy ngày nay đều được ăn thịt nhưng ghiền như trước đây a!



      Tô y phường chủ yếu buôn bán ở phía Tây kinh thành, là nơi bên ngoài thanh lịch bên trong xa hoa, người lui tới phần lớn là phú hào, thương nhân và vương công quý tộc, chủ yếu kinh doanh các loại vật liệu may mặc, nhưng cũng bán ra ít châu báu đồ cổ.

      Ông chủ của Tô y phường họ Tô tên Đạt, tính cách có chút cáo già nhưng mặt luôn luôn cười tươi hiền hòa. Lúc này, đứng trước quần gẩy bàn tính.

      Đúng lúc này, chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.

      Thấy Bùi Cẩn từ xe xuống, vẻ mặt Tô Đạt lập tức căng thẳng, vội vàng cất sổ sách , sau đó đứng dậy nghênh đón.

      “Hóa ra là Cửu gia, ngọn gió nào đem ngài tới đây vậy. Người đâu, mau dâng trà cho Cửu gia! Trà thượng hạng!”

      Bùi Cẩn mỉm cười, “Ông chủ Tô khách khí rồi, ta nghe chỗ ngươi có khối Cổ Ngọc hiếm thấy nên muốn xem chút, ngươi cũng biết là ta rất hứng thú với Cổ Ngọc rồi đấy.”

      “A, tại hạ biết, tại hạ biết, vậy Cửu gia, mời ngài vào trong, chúng ta vừa uống trà vừa chuyện..”

      “Vậy làm phiền ông chủ Tô.” Bùi Cẩn , sau đó gật đầu chào vài vị quý tộc quen mặt trong tiệm rồi thản nhiên vào trong.

      Mấy vị quý tộc trẻ tuổi kia thấy Bùi Cẩn hẳn vào trong rồi mới giọng , “Cửu điện hạ đúng là tiêu tiền như nước, thời gian trước vừa mới nghe mua vòng cổ ngọc cho Vương phi đấy.”

      “Này, này, vậy là ngươi hiểu rồi, Cửu điện hạ là danh sĩ phong lưu, vàng bạc sao có thể so được với tiếng cười của mỹ nhân chứ!”

      “Vậy ngươi đừng có ngồi nữa, mau móc bạc ra mua chiếc nhẫn này ! phải chỉ có năm trăm lượng bạc sao, hay là ngươi đau lòng!”

      “Ta đây là tính toán tỉ mỉ! Hừ, tiểu nhị, nhẫn này còn có loại khác ?”



      Vừa vào phòng trong, vẻ mặt của Bùi Cẩn và Tô Đạt lập tức thay đổi.

      Tô Đạt tắt ngấm nụ cười hiền hòa, đau khổ , “Ông trời của ta, Cửu gia của ta, ngài mau đem người , ngài để ở đây hại ta cả ngày lẫn đêm đều ngon giấc.”

      Bùi Cẩn khiêu mi , “Ta thấy ngươi mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng đấy thôi.”

      Tô Đạt nghiêm nghị, “Đó là biểu giả dối!”

      Bùi Cẩn gắt giọng, “Đừng nhảm nữa, mau dẫn đường .”

      Tô Đạt bất đắc dĩ, đến vách tường bên cạnh đẩy ra cơ quan. Lập tức, bức tường biến mất, lộ ra khoảng trống lớn, bên trong là dãy bậc thang dẫn sâu xuống dưới.


      Bùi Cẩn lập tức thay đổi ánh mắt, “Quả là lợi hại.”

      Hầm bí mật này thấp hơn mặt sàn rất nhiều, hơn nữa cũng rất rộng rãi, sạch , thậm chí có nơi còn có chút ánh nắng. Tô Đạt dẫn Bùi Cẩn đến trước cánh cửa, giọng , “ ở bên trong.”

      Bùi Cẩn gật đầu, “Biết rồi.”

      “Vậy ta ở ngoài chờ ngươi.”

      “Ừ.”

      “Bất quá ngươi phải cẩn thận, người làm đầu óc hình như có điểm…” Tô Đạt đến đây, nhíu mày lại lắc đầu.

      Bùi Cẩn nhíu mày, “Có chuyện gì?”

      Tô Đạt phất ống tay áo, , “Khó mà , chính ngươi tự xem .”

      Trong phút chốc, Bùi Cẩn có chút dự cảm xấu.

      Đợi đến khi Tô Đạt rồi, Bùi Cẩn mới tra chìa khóa vào ổ..



      Trong phòng, Bùi Lâm thân lam bào, tóc tai có chút rối loạn ngồi cạnh bàn, sắc mặt tái nhợt, bên miệng lại chứa đựng tia vui vẻ khó hiểu. Nghe được có người mở cửa, hơi giật giật con mắt, đến khi nhìn người tới là ai, cong mắt lên, nở nụ cười.

      “Cửu ca.” Giọng Bùi Lâm êm ái.

      Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ yên lặng của cảm thấy có chút lạnh sống lưng. quá bình tĩnh, kinh ngạc, hoảng loạn, giống như biết trước tất cả mọi chuyện.

      Đối mặt với Bùi Lâm như vậy, vẻ mặt Bùi Cẩn có chút căng thẳng, biết phải ứng đối như thế nào.

      Bùi Lâm quay đầu nhìn ra cửa sổ, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như xưa, “Ta vẫn luôn thầm hỏi bao giờ Cửu ca mới xuất , ta cho rằng có thể lâu nữa, ngờ huynh lại tới nhanh như vậy. Ừm, hình như mới có mười hai ngày.. cũng có thể là mười ba ngày, nữa. Huynh xem nơi này , cũng biết là đêm tối hay ban ngày…”

      Bùi Cẩn nhìn Bùi Lâm tự tự trả lời, trong lòng có chút trầm trọng, hình như hiểu lời vừa nãy của Tô Đạt là có ý gì rồi, nhưng vẫn dám xác định. Nhấp môi dưới, hỏi, “Làm sao ngươi biết là ta?”

      Bùi Lâm quay đầu lại, con ngươi đen nhánh sáng ngời lên chút nhút nhát, thấy Bùi Cần khẽ híp mắt cười , “Cửu ca, huynh sợ cái gì vậy?”

      Bùi Cẩn vội vàng định thần. Vừa rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Bùi Lâm, hiểu vì sao lại có cảm giác mất hồn.

      “Cửu ca, huynh phải sợ, bây giờ ta là tù nhân của huynh, thể làm ra chuyện gì được. Huynh xem , cho dù bây giờ cho ta thanh kiếm, ta cũng có cách nào sử dụng.” Bùi Lâm vừa vừa giơ tay phải lên.

      Bùi Cẩn nhìn bàn tay thiếu mất hai ngón của run sợ. Ngày đó chỉ với Bắc Đẩu câu, Bắc Đẩu liền cắt hai ngón tay của Bùi Lâm, sau đó, lại mô phỏng nét chữ của Bùi Lâm.

      Bắc Đẩu chính là dùng hai thứ này để bức tử Hoàng Hậu.

      “Điều khiến ta thắc mắc là vì sao Cửu ca lại muốn cắt hai ngón tay của ta?” Bùi Lâm nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc, “Ta nghĩ vài ngày, nhưng vẫn nghĩ ra, về sau nghe được tiếng chuông tang, rốt cuộc ta cũng biết nguyên do là gì.”

      đến đây, khuôn mặt của Bùi Lâm ra nụ cười sáng rỡ, “Cửu ca, mẫu hậu của ta chết rồi phải ?”

      Bùi Lâm cười rất đơn thuần, giọng lại mềm mại, nhưng cảm giác quỷ dị và sợ hãi trong lòng Bùi Cẩn lại ngừng tăng lên.

      “Bất quá chết cũng tốt, ta làm Thái Tử nữa, nhất định Mẫu hậu cũng sống được bao lâu nữa. Đời này, mẫu hậu quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt sớm chút nào là có thể nghỉ ngơi sớm chút đấy. Chết, cũng chính là giải thoát.” Bùi Lâm buồn bã xong, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Bùi Cẩn nhìn sườn mặt của , rét mà run. Đây là Thái Tử mà biết sao? Đây là Bùi Lâm sao? Sao lại có cảm giác như người hoàn toàn khác thế này.

      Đây là tâm như tro tàn, hay là khám phá hồng trần, hiểu ảo diệu của cuộc đời? Nếu , người vốn sinh động, hoạt bát sao có thể ra những lời như vậy được?

      Nghĩ đến cái gì, Bùi Cẩn trầm giọng , “Cho nên, Nhan Thế Tĩnh cũng là ngươi giết?”

      “Thế Tĩnh?” Giống như nhớ đến chuyện xa xưa, ánh mắt Bùi Lâm có chút mờ mịt, đến khi nhớ ra người tên như vậy, lại mím môi nở nụ cười, “Đúng vậy, nàng sống cũng rất thống khổ, chi bằng chết còn hơn.”

      xong, Bùi Lâm cúi đầu nhìn tay của mình, có chút ủy khuất lại có chút bi thương , “Chính hai bàn tay này bóp chết nàng, cũng chính đôi này đẩy nàng xuống. Haizzz.. đây là đôi tay nghiệp chướng nặng nề… Bất quá có thể giải thoát cho Thế Tĩnh, những thứ nghiệt này cũng đáng.”

      Bùi Cẩn có chút buồn cười, thể nào hiểu được tư duy của người trước mặt này rồi.

      “Cửu ca, có phải huynh cảm thấy ta rất tàn nhẫn ? Có phải huynh cảm thấy rất ngoài ý muốn ?” Bùi Lâm lại mở miệng.

      Bùi Cẩn im lặng, đúng là từng hoài nghi Thập đệ của bị ma nhập.

      Bùi Lâm mở to hai mắt, , “Thực ra, có ai là tàn nhẫn chứ?”

      “Có ý gì!”

      “Cửu ca, mấy người chúng ta, có ai tàn nhẫn đây, ta giết Nhan Thế Tĩnh, nhưng các ngươi lại hại nàng phát điên! Huynh xem, rốt cuộc là ai tàn nhẫn hơn ai?” Khóe miệng Bùi Lâm lên ý cười trào phúng.

      Bùi Cẩn bị hỏi khó.

      Bùi Lâm nhìn Bùi Cẩn sâu, ánh mắt trở nên vô cùng bi thương, “Ta chỉ là muốn rời khỏi, chỉ là muốn chạy trốn khỏi chốn lao tù này mà thôi, vì cớ gì mà huynh còn muốn bắt ta trở lại?”

      “Ngươi muốn sao?”

      “Ta muốn nhiều lần thỉnh cầu bị phế bỏ làm gì? Làm gì phải giả chết chạy trốn chứ? Đáng tiếc, đều bị huynh phá hủy.”

      “Ngươi muốn vị trí này sao?” Bùi Cẩn trầm giọng.

      Bùi Lâm cười cười, lạnh nhạt , “Với ta mà , nơi này chẳng qua chỉ là vũng bùn, vũng bùn ăn thịt người.”

      Bùi Cẩn híp mắt lại, “Nếu ngươi cố ý muốn , vậy tại sao còn phải mật báo cho Phụ hoàng?’

      “Mật báo?” Bùi Lâm nhíu mày, rất nhanh lại bừng tỉnh, nhưng mặt còn ra vẻ giật mình nữa, chỉ mở to con mắt, khẩu khí càng thêm lạnh nhạt, “ ra Vương Phúc Niên là người của huynh.”

      Bùi Cẩn thể tán thưởng, Thập đệ của rất thông minh! Chỉ cần chút manh mối thôi mà hiểu tất cả, trách được lúc Phụ hoàng lại thương như vậy, cũng liên tục khen thông minh phi phàm!

      “Cửu ca, huynh thắng rồi!” Bùi Lâm buông tiếng thở dài, có chút mất hứng thú.

      “Ngươi muốn ta chết sao?” Nghĩ tới khả năng này, tâm tình vừa mới trấn định của Bùi Cẩn lại trở nên căng thẳng.

      .” Bùi Lâm lập tức phản bác.

      Bùi Cẩn hí mắt.

      Bùi Lâm mấp máy môi dưới nhưng ra tiếng nào. Tại sao phải mật báo? Là vì muốn hại Cửu ca sao? Cũng đúng. Nếu Cửu ca ngồi lên vị trí kia tất nhiên tốt hơn Thất ca. Nếu để Thất ca lên ngôi nhất định huyết tẩy phe Thái Tử, nhưng vì sao lúc đó lại ra đây?

      Bùi Lâm ngưng thần suy nghĩ, nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ bi thương của Diên Đế có chút hiểu ra.

      chọc Phụ hoàng mất hứng, chọc Phụ hoàng tan nát cõi lòng, cho nên, mới muốn đền bù tổn thất. Phụ hoàng liên tục nhìn thấu Cửu ca, nếu như ra chân tướng, Phụ hoàng phải phiền não như vậy nữa.

      Lý do đơn giản cỡ nào chứ!

      Bên này Bùi Lâm còn suy tư, bên kia Bùi Cẩn lại mở miệng , “Bùi Lâm, có phải ngươi cảm thấy cả đời này của ngươi đều trôi qua trong thống khổ, cảm thấy chỉ có rời mới là khoái hoạt ?”

      Bùi Lâm giật mình, quay đầu lại.

      Bùi Cẩn tiếp tục, “Có phải ngươi cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh ngươi đều thống khổ, chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất cho họ ?”

      Bùi Lâm gật đầu.

      Bùi Cẩn nở nụ cười, “Người khác thống thổ, ngươi cảm thấy bọn họ chết mới là giải thoát, vậy vì sao ngươi cũng thấy thống khổ nhưng lại nghĩ chết để giải thoát đây?”

      Lúc này, Bùi Lâm bị hỏi khó.

      Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ của Bùi Lâm liền biết ngay là bản thân đoán sai. Vừa rồi bị bị tình cảnh quỷ dị làm cho căng thẳng, thiếu chút nữa suy nghĩ đại loạn, nguyên nhân chính là vì hành vi khó hiểu của người trước mặt này, mà bây giờ hiểu rồi!

      Ánh mắt của Bùi Cẩn trầm xuống, bước nhanh về phía trước, níu lấy quần áo của Bùi Lâm, sau đó dùng lực xé ra.

      “Cửu ca, huynh muốn làm gì?” Bùi Lâm bình tĩnh nổi nữa, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

      Khóe miệng Bùi Cẩn lộ ra ý cười trào phúng, sau bóp mạnh lên vết sẹo ở gần tim của Bùi Lâm, “Lần trước, ngươi dùng chủy thủ đâm vào tim, vì sao đâm sâu chút? Vì sao dịch lên nửa tấc nữa? À.. Là ngươi muốn chết, là ngươi sợ chết!”

      khuôn ngực trắng nõn gầy yếu của Bùi Lâm có vết sẹo phấn hồng ở gần tim.

      Bùi Cẩn phiền chán đẩy Bùi Lâm ngã xuống giường , từ cao nhìn xuống , “Bùi Lâm, ngươi cảm thấy ngươi sạch đúng ? Kỳ , ngươi chính là kẻ dơ bẩn nhất! Sợ chết, tự cho là đúng! Dối trá tới cực điểm! Nếu ngươi muốn ngôi vị Hoàng đế, ngươi nên ra ngay từ đầu chứ phải chờ đến bây giờ mới ! Nếu ngươi muốn cưới Nhan Thế Tĩnh, ngay từ đầu ngươi nên rời xa nàng ta chứ phải là khiến cho nàng ta kỳ vọng! Ngươi vì tư lợi của mình mà bỏ qua hết thảy, như vậy ngươi liền cảm thấy mình rất cao thượng sao? Bùi Lâm, cần phải làm ra vẻ như vậy, xấu chết!”

      Bùi Lâm kinh hãi. Nhiều năm như vậy, liên tục xây dựng nên thế giới cực lạc, trong thế giới kia chỉ có mình nhưng cũng đủ tốt đẹp. dựa vào tốt đẹp hư vô đó mà sống qua ngày, vốn cho là cần đếm xỉa đến hỉ nộ ái ố của nhân gian cũng đủ cường đại, ngờ rằng thế giới của lại yếu ớt như vậy. Bùi Cẩn chỉ vài câu mà đánh nó tan thành bụi!

      có tốt đẹp như vậy! Cho nên thế giới kia cũng còn tốt đẹp nữa!

      là kẻ xấu! Cho nên thế giới xây dựng nên, cũng sinh ra dựa xấu xí đó…

      “Bùi Lâm, ngươi chà đạp lên tâm huyết cả đời của người khác, làm tổn thương những người ủng hộ ngươi, chỉ vì cái ngươi gọi là tự do, giải thoát! Ngươi có biết Mẫu hậu của ngươi chết như thế nào ? Chính vì muốn ngươi được sống mà tự sát! Thâm cung phải là lồng giam, cũng phải là vũng bùn, mà là chính ngươi tự phóng đại những thứ tà ác hắc ám đó lên!”

      xong, thấy Bùi Lâm mờ mịt thất thần, Bùi Cẩn lạnh lùng cười tiếng, “Ngươi cảm thấy thâm cung đáng sợ, vậy nơi này có bất kỳ lục đục đấu tranh nào, ngươi có thể tự mình vui vẻ!”

      “Bùi Lâm, ngươi ở nơi này tiếp tục ngây ngô !”

      xong câu cuối cùng, Bùi Cẩn xoay người rời , nguyện nhìn nam tử tuấn tú hồn bay phách lạc kia nhiều hơn nữa.

      Mà Bùi Lâm nghe được tiếng khóa cửa hoàn hồn lại, sau đó bổ nhào đến cửa, hô lớn, “Thả ta ra! Thả ta ra! cần phải nhốt ta ở đây!”

      hét khản cổ, đấm rách da tay, cũng nhận được bất kì tiếng trả lời nào.

      Cảm giác trong phòng giống như chết lặng, Bùi Lâm có chút rợn tóc gáy, núp ở góc phòng, cả người dán sát vào vách tường, ánh mắt kinh hoảng mà trống trống, “ cần phải nhốt ta ở đây, ngươi có thể giết ta nhưng cần nhốt ta ở đây…”

      Cả căn phòng, nhưng từ đầu đến cuối đều im lặng, tiếng động.

      Bùi Lâm cảm thấy trong lòng đổ vỡ, ầm ầm nát bấy.

      Rất lâu sau, mới ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

      là cửa sổ, nhưng kỳ chỉ là bức tường đá xám xịt lạnh lùng..
      tart_trung, mal, Pham Trang4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :