Chương 1 Tháng sáu ở Đài Bắc tựa như cái lồng hấp lớn, muốn hấp chín người ta như bánh bao, biết có ai mua bánh bao nhân thịt ? Chiều hôm đó, Trang Khải Lam ở trong phòng nghiên cứu bị máy tính đánh...... À , là đánh máy, bàn còn có nhiều số liệu cần xử lý. Ai bảo vừa là tiến sĩ khoa nghiên cứu sinh vừa là trợ lý giáo sư, ma xui quỷ khiến mỗi ngày luôn luôn có đống công việc, giáo sư hướng dẫn cũng là người lãnh đạo trực tiếp quyết định việc có được tốt nghiệp hay , nên mỗi lời đều là thánh chỉ. Giờ phút này, chỉ thấy giáo sư chuyên ngành vĩ đại Ông Kì Nam đứng ở phía trước cửa sổ, biết thần bí chuyện gì, mà hơn mười phút. Trang Khải Lam thân là người làm dám oán giận, nhưng giọng của ông chủ quá lớn, để cho nghe được vài câu trọng điểm:“Miễn kinh thôi , cha con cái gì có nhưng biện pháp lại có rất nhiều...... Hơn nữa, tiền do ta giữ, chúng ta cuối tuần xuất ngoại...... Cha lập tức tìm người làm thay con!” Tám phần mười lại là đứa cháu trai bảo bối của giáo sư, học đại học năm thứ ba chuyên ngành lịch sử cậu chủ Ông Triển Phàm, tên nhóc xấu xa lại cuồng tự kỷ, mặc dù nhìn có vài phần tuấn đáng tiếc cá tính rất đáng ghét, cùng ông nội giống nhau thích sai bảo người khác. Quan trọng là, từ cuộc gọi đối thoại này lại nghe tiếp có chuyện liên quan đến , ai bảo đứng trước mặt giáo sư lúc nào cũng thấp bé, bình thường phải làm cu li, người hầu, tài xế, buồn rầu cũng vô dụng, cam chịu thôi. Quả nhiên, Ông đại giáo sư sau khi xong điện thoại liền hô:“A Khải!” “Dạ!” Trang Khải Lam ngoan ngoãn lên tiếng, mọi người đều kêu A Khải hoặc Tiểu Khải, có ai kêu A Lam hoặc Tiểu Lam, bởi vì như vậy rất nữ tính, thích hợp với ngoại hình của . Tuy rằng là hai mươi lăm tuổi cũng có dáng dấp con , nhưng dáng người cao gầy, cao đến 172 cm, tóc lại cắt cực ngắn, luôn mặc áo sơ mi ca rô, quần vải kaki cộng thêm đôi dép lê, lưng luôn mang ba lô, nên thường bị nhầm lẫn là con trai. “Cuối tuần này bắt đầu kỳ nghỉ hè, em Chương Hóa làm nghiên cứu cho thầy.” Ông Kì Nam chuyện thoải mái, giống như là thảo luận cơm trưa ăn món gì. “ Thưa giáo sư, Chương Hóa nghiên cứu cái gì ạ?” “Có vườn hoa của Hoa vương cần người giữ, em làm thêm kiếm tiền, thuận tiện nghiên cứu kỹ thuật trồng trọt, đến khai giảng nộp cho thầy bài báo cáo.” Báo cáo nghiên cứu kỹ thuật trồng trọt ? Giáo sư hình như quên học chuyên ngành nghiên cứu lịch sử, chủ đề luận văn là “ Lịch sử di dân của dân bản địa Xứ Đài”, làm sao giờ lại chuyển sang nghiên cứu kỹ thuật trồng trọt? Nhưng mà giáo sư như vậy, học sinh chỉ có thể gật đầu đáp ứng. “ Em biết.” Cũng được, xem thử sao? Coi như tăng thêm hiểu biết, nghĩ ngành lịch sử quan trọng nhất chính là tìm hiểu, huống chi còn có tiền công, bình thường giúp giáo sư làm việc đều là miễn phí. “Triển Phàm đem tình huống cặn kẽ cho em, em cần phải biểu tốt chút, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Ông của thầy!” “Dạ ~~ tiểu nhân tuân mệnh!” Trang Khải Lam cố nhịn xuống, muốn trừng mắt đối với cặp ông cháu chỉ biết hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng này. Cứ như vậy, giáo sư Ông Kì Nam cầm hai quyển sách, vui vẻ phóng khoáng lên lớp, học kỳ lại sắp kết thúc, cái gì thành tích, bài tập, bài thi toàn việc linh tinh vặt vãnh, toàn bộ cứ giao cho trợ lý vạn năng A Khải . Giáo sư vĩ đại rời bao lâu, cháu của giáo sư vĩ đại xuất , Ông Triển Phàm vừa mở cửa liền hét lên:“Nóng quá, nóng quá! A Khải, lấy kem cho tôi ăn!” “Tới ngay!” Trang Khải Lam nhảy dựng lên từ tủ lạnh lấy ra kem đá đậu đỏ, hai tay đưa đến trong tay đưa đến cho tiểu chủ nhân, đây là món tiểu chủ nhân nhất, vừa đến mùa hè phải chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, đương nhiên cái này cũng là do mua đến. Ông Triển Phàm ăn mấy muỗng kem, lập tức di ngôn...... À , là thánh chỉ mới đúng. “A Khải tôi với , vườn hoa Hoa vương bên kia công việc thực nhàng, tôi làm qua hai lần, tiền lương cũng ít, chỉ cần đổi mới trang web của bọn họ, nâng cấp thông báo, miêu tả, giới thiệu sản phẩm mới nhất cùng phong cảnh địa phương.” “ Ừ.” đối với tiểu chủ nhân có vẻ khách khí, “Dạ”, mà là “ừ”. Nhìn duỗi tay vén lại mái tóc màu trà, lại sờ sờ đôi khuyên tai vành tai, nàng nhịn được ở trong lòng thầm, đầu năm nay con trai giống con trai , đặc biệt kẻ mặc áo sơ mi màu hồng phấn đều là kẻ cuồng tự kỷ, hiểu sao phần lớn nữ sinh đại học nghĩ như thế nào mà lại thầm mến cái con người này. Ông Triển Phàm còn chút chú ý trong hạng mục công việc, thấy cúi đầu ghi chép lại, nghiêng đầu cảm khái :“ thực thực giống con , đến chỗ đó nhớ học hỏi Hoa vương chút, người ta đẹp như thiên tiên!” “ Biết rồi.” Trang Khải Lam cũng phải lần đầu tiên bị châm chọc, tiểu chủ nhân thích châm chọc thế nào liền châm chọc thế đó , vị Hoa vương kia chắc là đại mỹ nữ, nên tận lực tránh xa chút là được, miễn cho tạo thành đối lập quá lớn, làm ảnh hưởng lớn đến ánh mắt của mọi người. “Hắc hắc, vốn tôi muốn làm thêm, ai biết ông nội của tôi bỗng nhiên được cấp khoản kinh phí, dùng kinh phí để du lịch đáng tiếc, chúng tôi muốn Hy Lạp, Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ, như thế nào? Hâm mộ ?” “Đương nhiên hâm mộ, tôi hâm mộ muốn chết ~~” hai mươi lăm năm cực khổ còn chưa có xuất ngoại, đối với các nước có lịch sử lâu đời trong lòng rất muốn . nhìn phản ứng của rất vừa lòng, đắc chí :“Đáng tiếc thể , tôi còn muốn tìm người hỗ trợ xách hành lí, quạt gió cùng đưa trà đây!” “Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, thể hầu hạ Triển Phàm thiếu gia, ai!” số mệnh đày tớ chính là thích ứng trong mọi tình cảnh, nhẫn nhục chịu đựng, vài năm nay từ thạc sĩ cho đến tiến sĩ , sớm có lĩnh ngộ sâu sắc. “Ngoan! Nhớ kỹ đừng làm mất mặt ta , về sau tôi còn muốn đến nơi đó gặp người, Hoa vương đại nhân thế nào cũng là họ hàng xa của tôi, khó trách ta lại đẹp trai đến như vậy!” Ông Triển Phàm đưa tay ở đầu vừa gõ, cũng xem lại mình còn hơn ba tuổi, đắc ý giống như gõ mai rùa vang dội. “Tôi cố gắng làm việc tốt, xin thiếu gia yên tâm.” trả lời theo đúng tiêu chuẩn của người làm, đầu bị gõ đến còn có cảm giác đau nữa rồi. “Coi như hiểu biết, trở về tôi mang quà cho , cần rất cảm động!” xong, cậu chủ hất hàm bỏ , vẫn tiếp tục làm việc vặt vãnh của cu li, ngẫm nghĩ từ khi học tiến sĩ cũng ba đến năm năm, đối diện với hoàn cảnh khốn khó mới rèn luyện được tâm chí, chờ tốt nghiệp xong có thể rời khỏi rồi? “Chậc chậc, thế nào lại ngủ ở nơi này ?” Từ Dật Luân cảm giác được có người đá mình, nhưng muốn mở mắt ra, trừ phi là hoa tiên tử xuất , bằng là ai cũng muốn gặp. “Mau đứng lên cho ta! Ngủ tiếp bị kiến tha đó.” Ánh mặt trời chói lọi xuyên qua từ nóc của nhà kính chiếu thẳng xuống, Từ Dật Luân mở mắt còn buồn ngủ, nhìn đến cả phòng hoa cỏ, còn có lão ba của đứng ở bên nhìn xuống. cùng cha nhìn bề ngoài có vài phần giống nhau, nhưng càng giống mẹ hơn, mọi người gặp qua đều như vậy, mẹ từng được chọn là hoa khôi, nhưng hồng nhan bạc mệnh. “Vì sao mỗi lần ta trở về đều nhìn thấy con ngủ ở nhà ấm?” Từ Gia Khánh hai tay đặt trong túi quần, tuy tuổi gần sáu mươi nhưng vẫn giữ được dáng ngoài phong độ.“Trực tiếp đặt cái giường tốt rồi, sử dụng túi ngủ quá keo kiệt ? Nhà chúng ta thiếu tiền à?” “Nhà ấm dùng trồng hoa, đặt thêm giường rất lãng phí gian.” Từ Dật Luân chậm rãi đứng lên, trả lời vô cùng đơn giản. Từ gia bọn họ giàu ba đời, gia nghiệp rất lớn, là người thừa kế duy nhất nên thích làm gì làm, cha cũng phản đối trồng hoa, còn cho nhiều người tài giỏi đến thay quản lý, có đam mê trồng hoa, hoa thành si, còn việc buôn bán gì đó đều hiểu. Từ Gia Khánh chịu buông tha cơ hợi la mắng con trai, tiếp tục tìm lấy cớ tiếp:“Con xem tóc dài như vậy, bộ dạng lại giống mẹ con, vừa thấy còn tưởng rằng con là con , cha cầu xin con cắt tóc ngắn được ?” “Lười ra khỏi nhà.” Thế giới của Từ Dật Luân chính là hoa, thích ra ngoài, thích giao tiếp, tuy rằng có vài người bạn, nhưng năm cũng chỉ gặp mặt , hai lần, mà toàn là bọn họ đến tìm . “Ta tìm thợ cắt tóc đến nhà cắt cho con, hơn nữa cam đoan là tìm con trai.” “Qua thời gian còn phải lại dài ra, phiền phức.” Tóc ngắn hai, ba tháng phải cắt nữa, còn tóc dài có để hai, ba năm cũng thấy dài. Còn vì sao nhất định là con trai, nguyên nhân là chịu cho con đến gần, sau khi mẹ qua đời cha có cưới thêm vợ khác, nhưng cha trời sinh bề ngoài tuấn, hơn nữa sản nghiệp của gia đình quá nhiều, nên đám phụ nữ ham mê giàu sang lúc nào cũng quây quanh, mỗi người đều muốn làm mẹ kế , ngươi tranh ta đoạt thậm chí có người nghĩ đến muốn quen cả cha lẫn con, khiến cho thần kinh não của bị suy nhược, nhiều lúc vừa gặp con muốn nôn. đến vấn đề cưới vợ, Từ Gia Khánh liền nhịn được muốn nổi bão.“Thằng quỷ, con có biết hay con sắp ba mươi tuổi rồi ? con trai cũng có tuổi xuân đó, tinh trùng số lượng cùng chất lượng đều giảm xuống theo thời gian, mau nắm chắc thời gian nhanh chút tạo người , cho dù chỉ sinh đứa cũng được, mặc kệ con trai hay con cha đều xem là bảo bối!” Lời thoại này lặp lại qua bao nhiêu năm cũng thay đổi, Từ Dật Luân còn quan tâm, dù sao ngoại trừ trồng hoa cũng có hứng thú gì khác, trừ phi thực có vị hoa tiên tử từ vườn hoa ra, mà chuyện này giống như mơ mộng, bằng đơn cả đời ! “Chính cha cũng có thể sinh mà, con còn có việc bận, lần khác tiếp.” “ nhãm cái gì? Con nghĩ con ba mươi tuổi còn có em trai, em sao? Ta bao nhiêu tuổi rồi còn muốn ta sinh thêm đứa nữa?Con có lương tâm hay vậy? Nếu sớm biết như thế con vừa sinh ra ta liền......” Mặc kệ lão ba rống to, Từ Dật Luân quay đầu bước , đầu tóc đen xoãy dài . Ra khỏi nhà ấm bằng kính, nhìn trời xanh mây trắng, xanh biết dạt dào, hít hơi khí mát mẻi, hoa cỏ cây cối ở đây chính là nhà của , đặt mình trong đó đều cảm thấy yên tĩnh. Cách đó xa, thư ký Lã Tông Lâm về phía .“Cậu chủ, bữa sáng xong rồi, có thể dọn ra ăn ở trong vườn hay sao?” “Ừ.” Thời tiết tốt cũng muốn ăn cơm dã ngoại. “ Cuối tuần này sinh viên được kỳ nghỉ hè đến làm theo thời vụ, phòng khách dọn dẹp ổn thỏa, nghe lần này là , biết có được ?” Lã Tông Lâm biết qui định của cậu chủ, công nhân đến làm việc tránh khỏi có con , nhưng cho đến gần thiếu gia trong vòng mười bước là được. Công nhân là nữ sinh? Nghe đến chính là loại sinh vật làm cho người ta sợ hãi, Từ Dật Luân cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn, nhàn nhạt :“Kêu ấy cần đến gần phòng tôi, còn có tránh xa tôi chút.” Từ gia xây dựng theo kiến trúc cổ, có ba viện lớn, đặt tên là Mai, Hà, Lan, khu vườn chiếm diện tích lớn, đủ loại các hoa cỏ, Từ Dật Luân sống mình ở góc khuất nhất Lan viện, chính là muốn thanh tĩnh, ngoại trừ lão ba ngẫu nhiên trở về vài ngày, luôn luôn chỉ ở mình. “Vâng, ta !” Lã Tông Lâm lại lục tục báo cáo vài việc, Từ Dật Luân gật đầu lắc đầu, năng lực làm việc của thư ký Lã hiệu quả, cần phải suy nghĩ nhiều, thực tế cũng chỉ muốn chăm sóc hoa cỏ của mình thôi. Đến Mùa Hạ , hoa tường vi, quả lựu, ngọc trúc, hoa sơn chi lần lượt nở rộ tạo nên những màu sắc khác nhau, có thể ung dung dạo giữa thế giới hoa cỏ, còn mong ước gì hơn? Để đến Chương Hóa bắt đầu làm việc, vừa ngồi xe lửa, xe buýt lòng vòng lại thêm xe đạp, đúng vậy, Trang Khải Lam bản thân là nghiên cứu sinh nhà nghèo, tài sản lớn nhất chính là chiếc xe đạp này. Ngày hè nắng chói chang, mồ hôi đổ như mưa đạp xe đạp, cuối cùng đến được đường lớn thôn Điền Vĩ Hương, chỉ thấy cả con đường đều là cửa hàng buôn bán dụng cụ làm vườn, làm cho người ta hoa mắt , màu sắc rực rỡ, nhìn đến chóng mặt . Nếu giáo sư muốn viết bài báo cáo, với tính cách nghe lời của cũng liền làm chút khảo sát, đường lớn của hoa viên đều do người dân làm, bị quy hoạch vì nghề làm vườn riêng , là nợi tập trung hoa cỏ cây cối lớn nhất Đài Loan, có đến hai trăm năm mươi nhà sở hữu vườn hoa riêng biệt. Khi trời gần tối, rốt cục cũng nhìn thấy tấm biển “Hoa vương Hoa Uyển”xuất , biển hiệu lớn lại có chút thanh lịch, Trang Khải Lam cảm động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt, ông trời phụ người có lòng nha! Ở cửa chính có hai người bảo vệ cùng năm con chó, mấy con chó thấy bóng dáng của , xem ra so với người còn nhạy bén hơn nhiều lắm, trước tiên cho đám chó kia nụ cười tươi rực rỡ, chỉ hận chính mình được tiếng chó, sau đó quay sang bảo vệ mục đích đến đây, bảo vệ lập tức gọi điện thoại thông báo giúp . lúc sau, người đàn ông mặc quần đen dài, áo sơ mi sọc ra, nhìn khoản chừng khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, trắng nõn nhã nhặn, nghĩ tới bán hoa cũng có bộ dạng ưu tú như vậy, cửa hàng bán hoa này có tương lai nha! “Xin chào! Tôi là Trang Khải Lam do giáo sư Ông giới thiệu đến.” cầm mũ lưỡi trai, chủ động giới thiệu chính mình. Người đàn ông nhã nhặn lập tức trợn to mắt, cứng nhắc.“Cậu chính là sinh viên đến làm thêm? Tôi nghe là mà ?” “Đây là giấy chứng minh của tôi.” phải lần đầu tiên bị nhận nhầm là con trai, có trách trời trách đất cũng bằng tự trách chính mình. Đối phương lấy xem, nhìn nhìn lại nhìn xem ảnh chụp.“ đúng là nữ ?” “Muốn kiểm tra ?” thực ra có bộ ngực kiêu ngạo, được giấu ở sau bộ quần áo rộng rãi, bởi vì thích phơi bày đường cong cơ thể của mình, nó làm cho cảm thấy được thoải mái, từ thời kỳ bắt đầu phát dục tới nay, còn có khuynh hướng lưng còng. Đối phương lập tức lắc đầu mạnh mẽ, đem giấy chứng nhận trả lại cho .“ cần, tôi là Lã Tông Lâm thư ký của cậu chủ, về sau có việc gì cứ tìm tôi.” “Vâng, xin nhờ thư ký Lã hướng dẫn nhiều!” lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, thư ký của cậu chủ cũng là nhân vật then chốt, đương nhiên cần phải tâng bốc. “Hành lý của đâu? Chỉ ít như thế sao?” Lã Tông Lâm nhìn chỉ mang cái ba lô, khỏi nhíu mày hỏi. “Đúng vậy! Đến đây làm chỉ hai tháng, nên bao nhiêu đây là đủ rồi.” chỉ mang theo sổ ghi chép, hình, máy vi tính, mấy bộ quần áo cùng vật dụng cơ bản, dù sao cũng có trang sức, trang điểm, cùng con trai đơn giản giống nhau. Lã Tông Lâm sững sờ gật đầu, từ trước đến nay chưa gặp qua nào như thế này.“Ừ, tôi đưa vào.” Trang Khải Lam nắm xe đạp cùng vào cửa sắt, lúc này là chạng vạng tối, bên trong vườn đèn đuốc mới lên, vẫn thấy được bốn phía sắc màu rực rỡ, còn có dòng nước chảy qua cầu , đình hóng mát rào chắn, như vườn hoa cổ đại . “Oa ~~ xinh đẹp!” tìm ra được từ ngữ hoa lệ nào để miêu tả, nhưng trước mắt quả giống như tiên cảnh, cổ kính lại tràn ngập mùi hoa. Lã Tông Lâm từ túi tiền lấy ra tấm bản đồ, thấy được thầm sợ hãi, oa dựa vào, nơi này lớn đến nỗi cần dùng bản đồ, so với trường học của chênh lệch bao nhiêu? mở bản đồ ra giới thiệu đơn giản:“ Hoa vương Hoa Uyển chúng ta trừ bỏ nhà ấm cùng vườn hoa, chủ yếu chính là ba tòa nhà này, Mai viện là nơi làm việc cùng tiếp khách,Hà viện là ký túc xá nhân viên cùng nhà ăn, Lan viện là nơi ở của cậu chủ, ông chủ bình thường ở Đài Bắc, ngẫu nhiên về vài ngày. Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối được đến Lan viện, cận chủ thích có người quấy rầy, nhất là con .” Lã Tông Lâm xong lại nhìn bên cạnh liếc mắt cái, thầm nghĩ chắc cậu chủ nhìn thấy này cũng nghĩ đến đây là người con . Trang Khải Lam sửng sốt chút, cậu chủ chính là vị kia Hoa vương đại mỹ nữ? Mỹ nữ cùng xấu nữ đứng chung chỗ thực khó nhìn như vậy? Mặc kệ như thế nào, từ trước đến nay đều làm theo bổn phận, qui định của ông chủ chính là thánh chỉ.“Hiểu !” “ thôi, tôi đưa đến ký túc xá, ngày mai mới bắt đầu làm.” @LạcLạc ; @bạch xà , @Tiểu tinh ; @myuyen
@Betty ta có mặt ngay đây, an tâm ta ủng hộ nàng toàn thân,hihiih Cố lên cố lên BettyNghe gthieu thấy hấp dẫn đây, phải lăn xuống hố gấp gấp Ta phát ta giựt tem chương này hahahaha. Có 1 sung sướng nhàng hihihi
mừng chương đầu tiên của Ta thấy cũng ổn ổn đóa, đọc trôi chảy, k bị gượng. Mà sao 1 chương dài vậy ><
út @thanh thanh ơi đừng giận, chắc @Betty quên ấy mà,hihihi @Tiểu yêu tinh ta là thích dài như vậy đọc mới