1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thanh Sắc Cấm Dụ - Miêu Diệc Hữu Tú (c69 New~~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cuối cùng cũng đuổi kịp mí nàng.......sao lại dừngng ngay chươNg ức chế này thế......phụ nữ trong t/y lúc nào cũng ngu ngơ....yếu đuối như thế.......ta mới thích nữ cường là vậy......lúc đâu sa hố tới giờ ta chết tính cách của nam 9 a.....a bá đạo, đáng ....rất ít nói....1 khi nói ra la ai đỡ được.....:ex10:, TT này chừng nào mới ngọt lại với a đây.......thanks @Ishtar
      quỳnhpinky, Quan Tiểu YếnIshtar thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60: @Ishtar nàng định gom hết đến lúc edit xong đăng luôn 1 thể à
      Quan Tiểu YếnChó Điên thích bài này.

    3. Bé Ka

      Bé Ka Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      62
      Hư, thiệt là lâu quá :yoyo65:. Ta ngóng :th_33:Ta ngóng :th_33: Ta ngóng :th_33: Ta ngóng nàng về :th_59::th_59::th_59:

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 56
      Edit: Ishtar


      Hàn Tả Tả trầm mặc , thái độ dường như cam chịu này làm cho Lang Hi giận thể át: "Được, được, được! Mặc kệ sai lầm như thế nào, dù cho tất cả những chuyện trước đó đều là sai, vẫn muốn ‘đâm lao phải theo lao’!"

      Đánh đổi toàn bộ kiêu ngạo vẫn thay đổi được thái độ kiêm định của , cuối cùng là ai giãy dụa được đến giẫm lên cả tôn nghiêm đấy.

      Trong lòng Hàn Tả Tả tràn ngập bi thương, vì sao Lang Hi vẫn luôn mãnh liệt phân phải trái xâm lược như vậy, trước kia tại sao lại cảm thấy điều đó là đương nhiên đây?

      Bất quá bởi vì là thích, mới có thể hề có nguyên tắc mà lui bước, mới có thể xem tất cả vấn đề... Ủy khuất chung quy thể cầu toàn, dối cuối cùng cũng có ngày bị phát .

      Hàn Tả Tả nâng mắt lên yên lặng nhìn : " dựa vào cái gì mà cho rằng, em để quyết định tương lai của mình? lại dựa vào cái gì mà giữ lấy toàn bộ quyền chủ động trong tình cảm giữa chúng ta? có từng tôn trọng ý nguyện của em hay , có từng để tâm tới suy nghĩ của em hay ?"

      Lang Hi nắm lấy bả vai của , sức lực mạnh đến cơ hồ muốn đem xương cốt của bóp nát, hung tợn tới gần : "Em nên làm kiêu vào lúc này! từng với em, người ích kỷ như thế nào, em cũng biết con người ra sao, nhưng em đồng ý tất cả rồi! tại em đổi ý liền đổi ý... Hàn Tả Tả, em lại là dựa vào cái gì muốn rộng rãi buông tay em ra?"

      Hàn Tả Tả chịu đựng đau đớn vai, thản nhiên : "Khi đó em nghĩ rằng thay đổi... tại đúng như những gì em , đánh chết cái nết chừa, ta ngay từ đầu nên hy vọng xa vời ..."

      ngay từ đầu nên theo đuổi khiến bản thân trầm luân, sớm biết rằng đời này duy nhất có thể dựa chỉ có chính mình, sớm biết rằng có bất luận kẻ nào có thể nắm tay hết cuộc đời với mình... Nhưng vẫn hy vọng xa vời. Lang Hi, cứ như vậy mà xuất trước mặt , giống như vị chiến thần đạp đám mây ngũ sắc từ trời giáng xuống, hào quang vạn trượng, thể phá vỡ, mà bất quá chỉ là Tử Hà tiên tử khát vọng có hùng thủ hộ, làm sao có thể khống chế được tâm của chính mình!

      biết, năm ấy trời đổ tuyết lớn, thân âu phục màu đen lẳng lặng đứng trong thiên địa mờ mịt, thân độc dưới tuyết trời lạnh lẽo, xây nên Vạn Lý Trường Thành trong lòng , trong nháy mắt mảng trời u ám như tan biến mất.

      Cho nên, là vươn tay với , biết phía trước là bóng đêm khôn cùng, nhưng vẫn bất chấp tất cả chùn bước nhảy xuống.

      Đơn giản là sớm trầm luân, biết đứng đó cả ngày trời lạnh rét, đành lòng để mình chịu đựng nỗi tịch khôn cùng.

      Hàn Tả Tả sắc mặt bình tĩnh, lại làm cho Lang Hi tự giác thả lỏng lực đạo, đôi mắt đá mèo kia vẫn giống như xưa trông quyến rũ, thời điểm ngước lên nhìn , cuối cùng chỉ còn lại lạnh lẽo xa cách...

      Lang Hi nhắm mắt lại, nhìn thấy được trong nháy mắt đôi mắt kia dâng lên nỗi đau lòng khôn tả.

      Gió lạnh sớm mai thổi lướt qua, mang theo lạnh lẽo quạnh đặc trưng của tiết thu, thổi lạnh tâm hai người.

      Hàn Tả Tả gian nan mở miệng, trong cổ họng như bị vô vàn cát đá ngăn chặn khô khốc, mỗi chữ ra, yết hầu mềm mại yếu ớt đều bị hung hăng cọ xát đến đau rát.

      "... thôi..."

      Hàn Tả Tả nghĩ rằng mình xây xong bức tâm lý vững chắc, cuối cùng có thể nhẫn tâm, nhưng chỉ với ba chữ ngắn ngủn, làm cho ruột gan đứt từng khúc, dùng hết toàn bộ tâm lực mới trấn định được.

      Lang Hi chậm rãi buông tay ra, chậm rãi nắm chặt thành quyền, hàng chân mày dày rậm phủ khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng, nhìn Hàn Tả Tả trong con ngươi mang theo tia kiên quyết làm cho người ta kinh hãi: " từng , em nếu đáp ứng rời bỏ , cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng được!"

      Hàn Tả Tả trong lòng chấn động, ngây ngốc nhìn ánh mắt ngoan tuyệt của Lang Hi được ăn cả ngã về : "Hàn Tả Tả, em em đủ thành thục, như vậy cho em thời gian lớn lên! Nhưng là, phải với em, đời này em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi !"

      Lang Hi xong, đột nhiên vươn tay nhanh chóng ấn chặt gáy của , cúi đầu hung hăng hôn lên môi , cánh môi mềm mại dùng sức cắn xuống, giống như mãnh thú hung hãn, muốn ở bảo vật trân quý nhất của mình khắc lên ký hiệu vĩnh cữu, mãi đến khi trong khoang miệng tràn đầy hơi thở mang mùi máu tanh nồn, mới bất ngờ buông ra.

      Sau đó đợi Hàn Tả Tả kịp phản ứng, cũng quay đầu lại bước nhanh rời .

      Đau đớn bén nhọn dâng cao tận đáy lòng, Hàn Tả Tả vỗ về miệng vết thương môi, trong nháy mắt bóng dáng Lang Hi biến mất, nước mắt rơi như mưa.

      Hàn Tả Tả ngây ngốc trở lại phòng cho thuê, ngã xuống chiếc giường nặng nề ngủ, trong mộng là khoảng tối đen như mực, thân mình lang thang trong cái lạnh thấu tận xương tủy, cứ rồi mãi về phía trước, nghiêng ngả lảo đảo biết lối ra.

      Bóng tối thâm trầm ép thở nổi, theo bản năng tìm kiếm chung quanh, lại thủy chung tìm thấy thứ mình muốn ...

      muốn ... Đơn giản chỉ là bả vai dày rộng ấm áp, là người có thể cho vòng tay bảo vệ vững chắc.

      muốn lớn tiếng gọi lên cái tên kia, khi tiết đến đầu lưỡi lại chợt nhớ lại, Lang Hi rời khỏi thế giới của , mang theo tất cả những ký ức đẹp nhất của đời , cũng quay đầu lại mà rời .

      Hàn Tả Tả đột nhiên bừng tỉnh, trán mảnh lạnh như băng, vươn tay sờ thử, phủ kín mồ hôi.

      Căn phòng cho thuê nho này mới là nơi nên ở, tại nhưng lại làm cho cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng ghi nhớ và quen thuộc, là căn phòng có Lang Hi kia.

      Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, mới phát bất tri bất giác, ngủ ngày đêm.

      Di động đột ngột vang lên, Hàn Tả Tả muốn nghe máy, để mặc nó vang lâu.

      Người gọi điện thoại cũng cố chấp, Hàn Tả Tả thở dài, chầm chập đứng lên, ấn phím nghe rồi đưa điện thoại tới bên tai: "A lô?"

      "Hàn tiểu thư, xin chào, tôi gọi đến từ văn phòng luật sư Duệ Ý." Đối phương khách khí , "Ở chỗ tôi có phần ủy thác, cần tới ký xác nhận, biết Hàn tiểu thư khi nào có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt chuyện?"

      Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày: " xin lỗi, tôi nhớ mình có ủy thác..."

      Giọng của đối phương mang theo ý cười: "Hàn tiểu thư, đây là phần tài sản chuyển nhượng ủy thác, người ủy thác là Lang Hi tiên sinh."

      Hàn Tả Tả biến sắc, lạnh lùng : "Vậy càng cần, tôi nhận!"

      hổ là luật sư, chuyện rất có kỹ xảo: "Hàn tiểu thư, mong thông cảm, tôi cũng là người nhận tiền của người phải làm việc cho người thôi. Nếu có thời gian, tôi tới nhà chuyến!"

      Hàn Tả Tả sắc mặt trầm xuống: " uy hiếp tôi?"

      Đối phương cười cười: "Làm sao có thể? Tôi chỉ là muốn cùng Hàn tiểu thư tỉ mỉ nội dung ủy thác."

      Hàn Tả Tả trầm mặc lát, lạnh lùng : " giờ sau, quán cà phê Phong Nhã đường Minh Quang."

      Hàn Tả Tả xong cũng quản đối phương có đồng ý hay , lập tức cúp điện thoại.

      Tắm rửa xong, Hàn Tả Tả chọn bộ quần áo màu sắc tươi đẹp, lại đeo thêm đồ trang sức trang nhã, che giấu toàn bộ khí chất tiều tụy của oán phụ, khôi phục lại bộ dáng nữ vương lạnh lùng trong dĩ vãng, mới vừa lòng ra khỏi cửa.

      Lúc Hàn Tả Tả vào quán cà phê, đối phương hiển nhiên cũng vừa mới tới, luật sư trẻ tuổi bất động thanh sắc đánh giá phen, cười vươn tay: "Xin chào Hàn tiểu thư, tôi họ Lưu."

      Hàn Tả Tả khách khí cười bắt tay với , sau khi ngồi xuống liền thẳng vào vấn đề : "Luật sư Lưu, mặc kệ tài sản có bao nhiêu, là cái gì, tôi cũng đồng ý nhận!"

      Luật sư Lưu vẫn tươi cười thay đổi: " ngại quá, Lang Hi tiên sinh sang tên căn hộ qua tên , mọi thủ tục đều hoàn tất, chỉ cần ký xác nhận nữa là xong."

      Hàn Tả Tả khách khí châm chọc : "Đây là phí tổn thất cho thanh xuân của tôi sao? Trong luật có quy định tôi phải bắt buộc nhận hay ?"

      " xin lỗi, khía cạnh này thuộc về cố vấn pháp luật, tôi phải thu phí cố vấn!" Luật sư Lưu từ trong cặp công văn rút văn kiện ra đưa cho : "Hàn tiểu thư là người thông minh, làm gì phải tự gây khó dễ cho bản thân? Huống chi... căn phòng này đối với có ý nghĩa như thế nào, Hàn tiểu thư so với tôi còn ràng hơn!"

      Hàn Tả Tả cũng thèm nhìn tới phần văn kiện kia, ánh mắt sẵng giọng nhìn : "Theo lời Luật sư Lưu chỉ đơn giản là nhân viên bình thường của văn phòng luật sư Phong Nhã đâu nhỉ?"

      Luật sư Lưu ánh mắt chợt lóe, gật gật đầu cười : "Tôi là luật sư riếng của Lang Hi tiên sinh."

      Có thể ràng chuyện của như vậy, quả nhiên là người bên cạnh Lang Hi.

      Luật sư Lưu thản nhiên : "Hàn tiểu thư, bối cảnh của Lang Hi tiên sinh biết tường tận, căn phòng này nếu chịu nhận, chỉ sợ rơi vào tay người có ý tốt, dù sao Lang Hi tiên sinh rời , cũng phải tự nguyện."

      Hàn Tả Tả nháy mắt hiểu được ý tứ của , Lang Hi rất vội vàng, khẳng định có bộ phận tài sản kịp dời , tất cả hiển nhiên rơi vào tay kẻ đối địch.

      Hàn Tả Tả muốn nhận, lại càng muốn mấy thứ này rơi vào tay những kẻ bức Lang Hi rời , trầm mặc sau lúc lâu, mới lạnh lùng cười : "Tốt lắm, tôi nhận! Bất quá... Tôi muốn nhờ luật sư Lưu giúp việc, giúp tôi rao bán căn phòng này, giá cả thành vấn đề, càng nhanh càng tốt!"

      Luật sư Lưu kinh ngạc nhìn , trầm mặc .

      Hàn Tả Tả châm chọc cười rộ lên: "Như thế nào? Nếu qua tay tôi, chẳng lẽ tôi thể toàn quyền xử lý nó sao?"

      Luật sư Lưu mỉm cười: "Hàn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, nếu sang tên căn phòng, đương nhiên là do làm chủ! Bất quá tôi chỉ lo lắng phải trả phí ủy thác mà thôi."

      Hàn Tả Tả hừ lạnh tiếng, lấy văn kiện qua, roẹt roẹt ký tên vào.

      Lưu luật sư thu lại văn kiện, trước khi rời làm như lơ đãng mở miệng : "Đúng rồi, mật mã của căn phòng vẫn thay đổi... Phiền Hàn tiểu thư mau chóng thu dọn lại những đồ cần thiết, còn lại, tôi rao bán cùng với căn phòng!"

      Hàn Tả Tả lạnh lùng trừng mắt nhìn , thẳng đến khi rời , mới nghiến răng nghiến lợi mắng thầm tiếng.

      Lời của Lưu luật sư trước khi mặc kệ có cố ý hay , nhưng vẫn đọng lại trong lòng , nhịn lại nhẫn, Hàn Tả Tả vẫn là nhịn được, ma xui quỷ quay trở lại căn phòng đó.

      Tấm vải phủ màu trắng nhìn chói mắt, Hàn Tả Tả lấy tay xốc lên rồi thả xuống đất, mãi đến khi tất cả đồ dùng đều trở về vẻ vốn có của nó, Hàn Tả Tả lúc này mới thở hổn hển ngã ngồi ở sô pha.

      Căn phòng là mình thu dọn, tất cả đồ dùng cá nhân đều được mang , chút dấu vết cũng có lưu lại.

      Hàn Tả Tả đột nhiên liền cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cuộn mình ở sô pha, trong lòng từng trận đau đớn bén nhọn, nỗi thống khổ tra tấn , mà đáng sợ nhất, là mơ hồ dự cảm được... Có lẽ, tương lai có Lang Hi trong cuộc sống, chắc chắn mãi thống khổ khôn nguôi như vậy!

      Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn được, gắt gao ôm chiếc gối gào khóc. (gối đệm lưng)

      Áp lực tình cảm còn bị bó buộc hoàn toàn phát tiết ra, Hàn Tả Tả thế này mới cảm nhận được chân thống khổ khi mất . Người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình cứ như vậy biến mất thấy, từ nay về sau, cho dù muốn tìm kiếm tin tức về , chẳng qua có can đảm gõ ra hai chữ kia...

      Tuổi trẻ tươi đẹp nhất của dành cho mối tình say đắm, hao hết tất cả dũng khí cả đời này của Hàn Tả Tả, bình tĩnh kiềm chế như , chỉ sợ thể lại điên cuồng liều lĩnh như từng, ắt hẳn cũng gặp được người đàn ông có thể khiến toàn tâm toàn ý ỷ lại và cuồng say như thế nữa...

      Lang Hi bỏ , mang cả đoạn thời gian ngọt ngào giống như chưa từng tồn tại kia, mang theo cả linh hồn phiêu lãng vượt qua đại dương muôn trùng cách trở, lưu lại cho Hàn Tả Tả, trừ bỏ đau triệt nội tâm, là vô vàn tưởng niệm, chỉ còn lại những mảnh ngọc vỡ của chiếc vòng ngọc, sợi dây chuyền bằng da, tấm chi phiếu quá hạn từ lúc nào...

      Cuối cùng cũng thể có tình trọn vẹn, cũng thể khóa chặt phần tình cảm này dưới tận đáy lòng, để nó trong khoảng thời gian ngắn nhất, thể ra dày vò thêm nữa.

      Điên cuồng khóc lớn hồi lâu, Hàn Tả Tả lẻ loi mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cố gắng cách mấy cũng cảm nhận được ấm áp trước kia nữa rồi.

      Ishtar: :yoyo65::yoyo65::yoyo65: chương này làm chậm bước chân ta :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      anh8877, ngocbich518, Gariella14 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 57
      Edit: Ishtar


      Tình chưa bao giờ trở thành toàn bộ cuộc sống, huống chi đối với Hàn Tả Tả mà , có người kia thủ hộ, căn bản có quyền được bốc đồng.

      Cho nên Hàn Tả Tả sau khi thương tâm qua , liền lần nữa phấn chấn vực dậy tinh thần tiếp tục cố gắng sống, mà thời điểm chân chính đối mặt với , khỏi cảm thấy may mắn lúc trước bởi vì vội vàng, rất nhiều thủ tục vẫn chưa làm hoàn tất, mới có thể dễ dàng trở lại tiếp tục việc học dang dở và nghiệp của mình.

      Càng thấy may mắn là ngay từ đầu còn lưu luyến đắn đo, từ đầu tới cuối đều công khai quan hệ tình cảm với Lang Hi, mới có thể lần nữa trở về cuộc sống bình lặng thường ngày.

      Nhìn xem, trước mặt, hết thảy đều có thể quan trọng!

      Tang Đồng chuyên tâm quay những cảnh cuối cho bộ phim điện ảnh, lịch trình tiếp theo cũng được sắp xếp đâu vào đấy, Hàn Tả Tả bắt đầu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, vì để cho mình miên man suy nghĩ, mấy ngày nay đều lên mạng tìm việc làm.

      Sau khi công việc trong tay đều xử lý xong, trường học cũng có vấn đề gì, Hàn Tả Tả suy tư phen, liền xin phép công ty, cầu được dẫn dắt thêm người mới nữa.

      Người đại diện của công ty đa phần đều đồng thời quản lý vài nghệ sĩ, có kinh nghiệm từng trải như Hannah, thậm chí dưới trướng còn có vài tổ quản lý . Năng lực của Hàn Tả Tả như ban ngày, công ty đương nhiên rất vui vẻ mà ‘bốc lột sức lao động’ của nhân viên, nếu chủ động cầu, công ty thể đáp ứng.

      Thêm khóa huấn luyện người mới nữa sắp kết thúc, Hannah mang theo Hàn Tả Tả tới phòng huấn luyện chọn người mới, trong căn phòng lớn trống trải, rải rác phân bố hai mươi người mới trẻ tuổi, bởi vì huấn luyện lâu nên đầu đầy mồ hôi, lúc nhìn thấy bọn vào, liền tập trung vào chính giữa, nôn nao chờ đợi được chọn lựa.

      Hàn Tả Tả nhíu mày, nhìn quét vòng, đột nhiên cảm thấy giống như tú bà, ở bọn buôn người dẫn dắt hạ, chọn lựa có tiềm chất đứa , sau đó điều. Giáo thành hồng bài cấp chính mình kiếm tiền.

      Như vậy nhất tưởng, mấy ngày liền đến nặng nề tâm tình cư nhiên tốt lắm điểm, khóe miệng cũng tự giác ngoéo cái.

      Hannah cùng huấn luyện khóa lão sư hàn huyên hoàn, đối mọi người giới thiệu đến: "Đây là Hàn kinh tế (biệt danh của chị Tả) - người đại diện của công ty, trước mắt trong tay ấy chỉ có nghệ sĩ, cho nên chọn thêm người trong số các bạn, người được chọn chỉ cần qua tháng thử sức, là có thể trực tiếp ký hợp đồng với công ty!"

      Lời này vừa ra, mọi người vốn nhao nhao thắc mắc lập tức hưng phấn hẳn lên, bọn họ thực lực tương đương, mà hàng năm số người có thể từ lớp huấn luyện của Mia tốt nghiệp đếm đầu ngón tay, nếu có thể được trực tiếp lựa chọn ký hợp đồng, chẳng phải thoải mái rất nhiều.

      Huống chi, cùng là người mới như nhau, người được lựa chọn có thể có cơ hội ra mắt trước, việc này đối với bản thân có ưu thế rất lớn a.

      Hàn Tả Tả muốn mở miệng vài câu khách khí trước, đột nhiên nghe được tiếng cười nhạo lớn .

      Đứng ở cuối cùng là thiếu niên thanh tú xinh đẹp giống như bước ra từ trong truyện trang, mặc chiếc áo T-shirt màu đen rộng thùng thình, trước ngực là hình cái đầu lâu màu trắng, lắc lư ăn kẹo cao su cà lơ phất phơ, nét non trẻ mặt tràn đầy khinh thường.

      Hàn Tả Tả trong mắt pha lẫn hứng thú và ý cười, Hannah nhíu nhíu mày hờn giận hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"

      Người thiếu niên kia lười biếng liếc mắt nhìn các cái, vô cùng trào phúng : " có gì, chính là tò mò tiểu thư Hàn Tả Tả này... Nhìn ấy cũng... Ha ha, ấy lớn hơn chúng ta ư?"

      Hàn Tả Tả mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thành thạo, còn là sinh viên mới hai mươi tuổi chưa tốt nghiệp, cho dù ở trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp này lăn lộn lâu như vậy, ánh mắt vẫn ngây ngô dễ nhận ra.

      tuổi còn trẻ như vậy, có thể đứng vững được hay còn chưa , có năng lực và thực lực thế nào để cam đoan rằng nghệ sĩ bị hủy trong tay của ?

      Cho nên thiếu niên kia lấp lửng vấn đề làm trong lòng mọi người lại nhao nhao cả lên.

      Trong mắt Hàn Tả Tả ánh sáng lạnh chợt lóe, thản nhiên : "Lớn hơn so với cậu, có ý kiến gì ?"

      Nếu tính tuổi, bề ngoài Hàn Tả Tả so với thiếu niên còn lớn hơn chút.

      chàng đó phục, cho rằng con thường trưởng thành sớm, cho nên nhìn qua mới có vẻ lớn tuổi hơn mình, chút khách khí cười nhạo : "Lớn hơn tôi? Hừ, ngực sao?"

      Hàn Tả Tả phát dục vô cùng tốt, lời này vừa ra, tầm mắt của mọi người đều hẹn mà cùng tập trung đến trước ngực , nơi ngạo nghễ sừng sững kia.

      Hàn Tả Tả đối với lời ác ý của cũng hề phật lòng, còn ưỡn thẳng ngực, mặt đổi sắc mở miệng: "Đúng vậy, ngực lớn hơn cậu, cậu ghen tị à?"

      Thiếu niên liếc mắt xem thường: "Please, tôi mang theo thứ đồ chơi đó làm gì!"

      Thân là người đàn ông chính hiệu, làm sao có thể ghen tị với bộ ngực của phụ nữ được!

      Hàn Tả Tả hiểu cười cười: "Cho nên cậu ghen tị?"

      Lời này vừa ra, có người nhịn được cười lên tiếng.

      Thiếu niên bị mỉa mai, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt bởi vì phẫn nộ trợn trừng, lấy bộ dáng vô cùng ghét bỏ và ánh mắt hiếm của lạ ngắm ngắm ngực của : "Hứ, ai ghen tị ? Ngực lớn rất giỏi sao!"

      Hàn Tả Tả bình tĩnh gật đầu: "Ừa, rất giỏi!"

      Chử Tự Thần: "..."

      Thầy huấn luyện đau đầu vì tên nhóc phản nghịch này lâu rồi, rốt cục nhìn thấy kinh ngạc, nhịn được quay đầu chỗ khác, nở nụ cười hồi lâu mới miễn cưỡng giảng hòa : "Tốt lắm tốt lắm, Chử Tự Thần, ngực phẳng cũng có thể kiêu ngạo a, đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy!"

      Chử Tự Thần vẻ mặt đỏ bừng, phẫn nộ vung nắm tay quát: "Ai lòng dạ hẹp hòi hả!"

      Thầy giáo kiên nhẫn khoát tay: "Ai ngực phẳng người đó lòng dạ hẹp hòi... Chử Tự Thần cậu yên lặng chút cho tôi, chuyện chính còn chưa xong đâu!"

      Hàn Tả Tả ôn nhu cười, nhưng nét trong trẻo lạnh lùng khuôn mặt vẫn chưa biến mất, làm cho đám người mới trẻ tuổi khỏi đồng loạt đánh cái rùng mình.

      " sao, để cho cậu ấy tiếp tục , công việc xong rồi!"

      Hannah liếc nhìn cái: " ..."

      "Đúng vậy!" Hàn Tả Tả gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu thiếu niên kia khiêu khích, làm cho trong lòng lập tức dâng lên dự cảm tốt.

      Quả nhiên, Hàn Tả Tả nâng lên ngón tay thon dài như ngọc, ngọt ngào cười : "Cậu ta rất được!"

      Chử Tự Thần lập tức giơ chân: "Dựa vào cái gì chọn tôi?"

      Hàn Tả Tả mới mặc kệ cậu ta có đồng ý hay , nơi này còn tới phiên người mới như cậu ta chuyện.

      Hannah nhíu nhíu mày: "Em chắc chắn chứ? Vì sao chọn cậu ta a?"

      Đúng vậy, nhiều mầm non nghe lời nhu thuận như vậy chọn, vì sao lại chọn thằng nhóc bốc đồng phản nghịch chứ?

      Hàn Tả Tả nhìn quanh vòng, phát tất cả mọi người đều trông mong nhìn , khỏi sung sướng đến cực điểm cười rộ lên: "Bởi vì... Cậu ta là người cần được dạy dỗ nhất a!"

      Hàn Tả Tả xong, cũng quản khuôn mặt vặn vẹo của cậu thiếu niên kia, thản nhiên : "Ngày mai buổi sáng tám giờ, lầu 13, muộn 1 phút, cậu từ chỗ nào đến, cút về chỗ đó cho tôi!"

      Ngữ khí tuy rằng bình thường, nhưng lại mang theo áp lực vô tận, làm cho mọi người trong nháy mắt dám khinh thường.

      Hàn Tả Tả gật đầu với Hannah, trước khi hình như nhớ tới cái gì, chút để ý : "A, đúng rồi, tôi là Hàn Tả Tả."

      Lời này vừa ra, bầu khí yên tĩnh, những người vốn còn vui sướng khi người gặp họa lúc này đều hâm mộ ghen tị căm hận nhìn về phía Chử Tự Thần.

      Hàn Tả Tả tuy rằng kinh nghiệm chưa nhiều, nhưng thủ đoạn của ở trong vòng luẩn quẩn này cũng coi như có chút danh tiếng.

      Huống chi trong tay còn nắm giữ con át chủ bài, có giọng ca ‘mỹ nhân ngư’ - Tang Đồng lên như diều gặp gió, có thể xem như tay dẫn dắt thành công, vả lại quan hệ giữa các còn rất thân thiết!

      Có thể được lựa chọn, cho dù lây chút xíu danh tiếng của Tang Đồng, đối với người mới có bối cảnh mà , là cơ hội vô cùng hiếm thấy!

      Chử Tự Thần ngẩn ngơ, cũng nghĩ tới người đại diện nổi danh khắp nơi kia, chính là trước mặt tuổi tác kém là mấy này!

      Hàn Tả Tả lạnh lùng cười, lo trong khoảng thời gian này buồn bực trong lòng có chỗ phát tiết, có người tình nguyện chui đầu vào, hưởng thụ tốt, chẳng phải thực có lỗi với cậu ta sao!

      Ngày hôm sau buổi sáng tám giờ, Hàn Tả Tả đeo tai phone nghe nhạc thoải mái ngồi ghế, bưng ly cà phê, thích ý lật xem tạp chí số mới nhất hôm nay.

      Chử Tự Thần rất đúng giờ xuất ở cửa, cậu thiếu niên mang khuôn mặt ngây ngô non nớt, vẻ mặt tình nguyện, được tự nhiên đứng trước mặt : "Này, tôi đến rồi!"

      Hàn Tả Tả đảo mắt về phía cậu ta, vô cùng tự nhiên đưa cái ly tới trước mặt cậu ta: "Tới đúng lúc, giúp tôi pha ly cà phê."

      Chử Tự Thần lập tức xù lông lên: "Dựa vào cái gì? Tôi là đến làm ngôi sao, phải tới làm người hầu bưng trà rót nước cho !"

      Hàn Tả Tả đập mạnh cái lý xuống bàn, lạnh lùng hừ tiếng: "Nhìn xem bộ dáng tại của cậu, cậu có bộ dáng của ngôi sao sao? Đây là tôi dạy cho cậu bài học đầu tiên, ở trước mặt người có thực lực hơn cậu được '', dẹp ngay cái ‘tính chó con’ của cậu cho tôi!"

      Chử Tự Thần phục, đôi mắt quả thực có thể phun ra lửa, trầm mặc kháng cự trừng mắt nhìn .

      Hàn Tả Tả trào phúng cười rộ lên: "Ngay cả chút xíu ủy khuất như vậy chịu được? Tang Đồng chỉ trong đêm gặp may, đĩa nhạc bán ra doanh thu cao ngất ngưởng, có thể là danh tiếng lên cao! Nhưng thời điểm đó, mặc dù ấy nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc, còn phải chịu đựng người mẫu vô danh xem thường... Cậu tính là cái gì!"

      Hàn Tả Tả khinh thường nhìn cậu ta cái, thanh lạnh lùng : "Cậu có thể về lật xem những tờ báo trước đó, xem xem người mẫu kia có kết cục như thế nào, lại so sánh với danh tiếng tại của Tang Đồng, rồi hãy tự mình quyết định xem nên làm thế nào!"

      Chử Tự Thần tuy rằng ngạo mạn kềm chế được, nhưng cũng phải là người biết phân biệt tốt xấu, bị răn dạy trận như vậy, đương nhiên hiểu được ý của Hàn Tả Tả, lập tức trầm mặc cầm cái ly lên, khuôn mặt lạnh lùng đanh lại bước vào phòng trà nước.

      Hàn Tả Tả gõ gõ mặt bàn: "Cậu đâu vậy?"

      Chử Tự Thần cười lạnh: " pha cà phê cho !"

      Hàn Tả Tả lắc lắc đầu cười rộ lên: "Tôi lại dạy cho cậu bài học thứ hai, mặc dù chịu nhục, cũng phải giữ lại điểm cuối cùng của mình!"

      Chử Tự Thần hiển nhiên có chút hiểu, cau mày kiên nhẫn hỏi: " rốt cuộc có ý tứ gì?"

      Hàn Tả Tả thong thả lật tạp chí: "Tôi là người đại diện của cậu, là người phục vụ cho cậu, mà phải để cậu tới phục vụ ngược lại tôi! Cậu hoàn toàn có thể cự tuyệt loại cầu hợp lý này... Chử Tự Thần, trong vòng luẩn quẩn có rất nhiều dụ hoặc, nếu cậu thể giữ vững nguyên tắc, sớm hay muộn gì cậu cũng đánh mất chính mình! Hôm nay cậu vì để thuận lợi ký được hợp đồng mà hạ mình pha cà phê cho tôi, ngày khác cậu vì thành danh có thể bán đứng càng nhiều hơn hay ?"

      Chử Tự Thần ngẩn người, cẩn thận trở về chỗ cũ suy ngẫm lời .

      Hàn Tả Tả nhìn khuôn mặt tuổi trẻ sạch của cậu ta, trong lòng khỏi thở dài, tuy rằng cậu ta có hơi chậm tiêu, nhưng vẫn có thể tự mình nghiệm ra chân lý!

      Chử Tự Thần gật gật đầu, bỏ cái ly xuống, nghiêm túc nhìn , thành khẩn : "Cám ơn, tôi hiểu."

      Cậu hiểu được cái rắm á!

      Hàn Tả Tả nhìn cái ly bàn, chậm rãi nhíu mày, sau đó nâng cằm nhìn cậu ta: "Hiểu được còn pha cà phê?"

      Quả nhiên, Chử Tự Thần nghệch mặt ra hỏi: " phải , phải cự tuyệt loại cầu hợp lý này sao?"

      Hàn Tả Tả lấy bộ dáng ‘gỗ mục thể đẽo’ trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận mắng: "Tôi dạy cậu nhiều như vậy, về sau còn phải mệt chết mệt sống lo toán tính toán cho cậu, bảo cậu pha cho tôi ly cà phê chẳng lẽ ủy khuất cho cậu?"

      Hàn Tả Tả hừ tiếng, liếc xéo cậu ta chậm rãi phun ra bốn chữ: "Lang, tâm, cẩu, phế!"

      Chử Tự Thần nguyên bản muốn tỉnh táo trong nháy mắt khuôn mặt lại vặn vẹo, hung hăng quơ lấy cái ly, căm tức liếc cái, tức giận đùng đùng chạy ra.

      Hàn Tả Tả hưng trí nhìn bóng dáng giận dữ của cậu ta, sờ sờ cằm, thở dài : "Chậc chậc, chơi chẳng vui gì hết!"

      Chử Tự Thần so với Hàn Tả Tả hơn hai tuổi, bối cảnh gia đình cũng rất bình thường, cha mẹ đều là giáo viên, sau khi tốt nghiệp sơ trung liền trực tiếp thi vào học viện nghệ thuật, chỉ có ‘dung mạo’ xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn rất có tài nghệ.

      Hàn Tả Tả nhìn hồ sơ của cậu ta, lúc này mới yên tâm.

      Ngày đó nhất thời muốn chỉnh chết cậu ta nên mới đưa ra lựa chọn như vậy, may mắn còn có chút bản lĩnh, nếu là kẻ bất tài dạy nổi, mất mặt nhưng lại là !

      Có ‘niềm vui’ mới, Hàn Tả Tả cuối cùng cũng có thể vực dậy từ trong nỗi đau thất tình, liều mạng công tác, sắp xếp thời gian kín mít, mỗi ngày đều mệt đến nỗi ngã đầu là ngủ, làm bản thân lâm vào tình trạng kiệt sức đến còn hơi sức để thương tâm nữa.

      Hàn Tả Tả mượn danh tiếng của Tang Đồng để nâng đỡ Chử Tự Thần, mặc dù như vậy nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng có nền tảng vững chắc, vì để về sau Chử Tự Thần có thể phát triển tốt, Hàn Tả Tả rất dụng tâm nghĩ ra phương hướng phát triển.

      Khóa huấn luyện người mới vẫn phải theo tiếp, sau đó còn phải tham gia số tiết mục, hoặc là xuất trong các buổi hoạt động tuyên truyền của Mia, tuy rằng đều là nhân vật làm nền, nhưng vẫn khiến Chử Tự Thần mệt đứt hơi.

      Cậu ta thậm chí còn sinh lòng oán hận, vẫn cảm thấy Hàn Tả Tả là mưu lợi riêng, nhân cơ hội trả thù cậu ta.

      Nhưng tuổi trẻ quật cường làm cho cậu ta thà chết chứ khuất phục, cắn răng cùng Hàn Tả Tả phân cao thấp, mỗi ngày trục bánh xe luôn vận hành ngơi nghỉ, thẳng đến khi tháng thử việc kết thúc chính thức ký kết hợp đồng, Chử Tự Thần mới được Hàn Tả Tả buông tha.

      Chử Tự Thần chưa bao giờ biết phụ nữ là sinh vật khủng bố như vậy, loạt kế hoạch của Hàn Tả Tả ùn ùn kéo tới, đồng thời cũng làm cho cậu ta sống bằng chết, còn thể nén xuống cả bụng nghẹn khuất

      Cậu ta khi nào phải nén giận như vậy?

      Ngắn ngủn tháng, cậu thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch được dạy dỗ trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.

      Hàn Tả Tả giúp cậu ta tranh thủ cơ hội đầu tiên, là vai nam thứ hai của bộ phim nhạc kịch.

      Chử Tự Thần đối với chuyện này rất khó hiểu, tài năng nhạc của cậu ta rất tốt, nhưng kinh nghiệm biểu diễn lại khiếm khuyết rất nhiều, nhạc kịch đối với vũ đạo cầu lại rất cao, tuy rằng chỉ là vai nam thứ, nhưng cảnh diễn vẫn rất nhiều, rất dễ xảy ra việc chưa nổi danh tàn lụi.

      Hàn Tả Tả nghe xong nghi vấn của cậu ta, nhất thời chỉ tiếc rèn sắt thành thép vỗ ót của cậu ta cái mắng: "Con mẹ nó tật xấu của thiếu gia nhà cậu chọn ba lấy bốn có thể sửa được hay ! Lão Vương – người đứng đầu giới nhạc kịch biết có bao nhiêu người muốn cửa sau, ngay cả vai diễn viên quần chúng còn sờ tới được, tôi mất bao nhiêu công sức vận dụng bao nhiêu mối quan hệ mới tranh thủ được cho cậu cơ hội lần này, cậu cố gắng biểu thôi, còn ở chỗ này thắc mắc lung tung e dè đủ điều? Làm được được, dù sao cậu vẫn là người mới, cùng lắm làm lại từ đầu! Nhưng cậu ngay cả gan thử cũng dám, cậu còn muốn làm ngôi sao cái rắm!"

      Chử Tự Thần bị mắng té tát xối xả, xám xịt cầm kịch bản chuồn lẹ, trong lòng yên lặng cảm khái, sau lưng thiên vương siêu sao quả nhiên có nhiều chua xót, đừng nhìn Tang Đồng người ta nổi tiếng tiền đồ vô hạn, trắng ra là làm việc cho người đại diện, chừng bị quát mắng còn nhiều hơn!

      Hàn Tả Tả tức giận đến đòi mạng, cơ hội này là phải tranh thủ thế nào mới có được, vì Chử Tự Thần có thể lần là nổi tiếng, thậm chí tiếp nhận việc hợp tác với Khôi Hoằng.

      Mặc dù Khôi Hoằng danh nghĩa đổi chủ, nhưng người sau lưng là ai, sớm trở thành bí mật công khai trong giới rồi!

      Ánh mắt Hàn Tả Tả ảm đạm xuống, cố gắng gạt bỏ lo lắng trong lòng, tiếp tục vùi đầu vào đống công việc.
      ngocbich518, Gariella, ngangong10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :