1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Trang trí phòng riêng (1)
      [​IMG]

      Phòng của Chu Tiểu Vân rộng khoảng mười mét vuông, bên trong kê cái giường và giá sách dựa sát tường. trần treo bóng đèn sáu mươi watt, sáng sủa hơn trước nhiều.

      nhìn ngắm căn phòng mà thấy thích vô cùng, tuy đơn giản nhưng dù sao cũng là nơi của chính mình. Trang trí thế nào đây? Chu Tiểu Vân suy nghĩ mãi.

      Đầu tiên là xin cha Chu Quốc Cường quét thêm lớp vôi nữa cho tường phòng trắng tinh, sau đó tích cực xin mẹ Triệu Ngọc Trân may cho cái rèm. Có rèm che màu xanh nhạt, đúng là trông phòng ấm áp hơn.

      Chu Tiểu Vân thường nằm giường đọc sách, thích thú nhìn xuyên ra rèm cửa bay bay ngắm cảnh bên ngoài, qua đó hình thành khung trời riêng.

      Chu Tiểu Vân phát huy sở trường đặc biệt của mình, xin chú Ba mang đến cho mình mấy tờ giấy Tuyên Thành, dùng chữ khải viết câu thơ cổ dán tường. Bên viết: “Ốc minh” rất có ý cảnh.

      “Núi cao, thần tiên có tiếng; đầm sâu, có rồng linh; phòng ốc tuy sơ sài, chỉ riêng ta có phẩm hạnh. Rêu vết thượng giai lục, cỏ sắc nhập liêm thanh.” Mấy câu này quả đúng là hợp với tình hình, y như miêu tả về phòng của .

      Đáng tiếc giờ còn ít tuổi, Chu Tiểu Vân dám viết thơ in trong sách giáo khoa cấp hai, đành phải chọn bài đơn giản nhất “Xuân sớm” .

      luyện bút lông gần năm cuối cùng bộc lộ bản lĩnh. Chữ Khải viết rất xinh xắn, bằng Phương Văn Siêu, nhưng có thể đem khoe được rồi. Lúc này nắn nót viết hàng chữ cuối cùng tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết “Chu Tiểu Vân tám tuổi viết”, nhìn nhìn lại góc nào cũng đẹp.

      bức tường dán thư pháp, Chu Tiểu Vân nghĩ nên vẽ nốt lên bức tường còn lại.

      Chợ phiên ngày Tết bán rất nhiều tranh đẹp nhưng hợp để dán trong phòng trẻ con, nếu dán ảnh thần tượng như “Tứ đại thiên vương” hình như mình chưa đủ tuổi. Dứt khoát tự động thủ cho lành!

      Chu Tiểu Vân tiêu tiền riêng được cất kỹ―― chính là mười nguyên được thưởng khi đạt giải nhất để mua hộp bút nước và hộp bút sáp màu, còn vẽ thêm mấy tờ giấy vẽ, vẽ quá phức tạp. Bức tranh có rừng cây, bãi cỏ, cụm hoa , đó có chú gà con ngây ngô, chú vịt con ngơ ngác, sau khi tô màu xong cả căn phòng tràn ngập khí thanh bình của thôn đồng gió nội.

      Dán bức tranh đối diện với bức thư pháp, hai thứ tôn nhau lên, biểu lộ hết tài năng của chủ căn phòng.

      Đại Bảo thấy em vẽ tranh cũng nổi hứng, mời cũng muốn vẽ mấy nét.

      Tuy Đại Bảo vẽ máy móc có nét riêng biệt, thuộc trường phái dũng cảm tạo hình phóng đại, rất có tính sáng tạo. Đáng tiếc phù hợp với phong cách phòng của Chu Tiểu Vân vì kiên trì muốn trang trí phòng theo tông ấm áp nên từ chối nhận tác phẩm của trai.

      Đại Bảo lẩm bẩm: “Bức tranh của đẹp thế này còn ghét bỏ đúng là có mắt nhìn” rồi treo bức vẽ người máy lên đầu giường của mình.

      Chu Tiểu Vân nhân lúc xuân về hoa nở dạo trong rừng vòng, mang về mấy đoá hoa dại mà nâng niu như của quý. Tìm trong nhà được bình sứ màu nâu cắm hoa dại vào, đặt bệ cửa sổ, đoá hoa nho rung rinh trong gió màu hồng, màu vàng xen lẫn rất đẹp mắt.

      Thú vị nhất là gốc hẹ Chu Tiểu Vân vô tình đào được, được trồng riêng trong bát sứ rất nhanh mọc thành bụi rậm rạp, nhìn từ xa xanh mướt như ngọc.

      Lúc rang cơm, hái ít lá hẹ thái , chiên qua dầu, hương vị thơm nồng, nhất cử lưỡng tiện.

      bàn xếp nghiên gác bút lông và báo cũ, rất có hơi thở của người có học thức, chiếc ghế xinh xếp gọn dưới gầm bàn, chiếm nhiều diện tích, rương quần áo được xếp dưới gầm giường. Vì phòng nên khi xếp đồ đạc phải chú ý tận dụng gian.

      Chu Tiểu Vân dán ba cái giấy khen của mình vào bức tường phía sau giường. Đại Bảo thích vị trí này, cậu nghĩ nên dán vào vị trí dễ nhìn nhất, bước vào cửa là thấy ngay.

      Chu Tiểu Vân mắt điếc tai ngơ với mấy câu lẩm bẩm của . Nghĩ mà xem nếu làm như lời Đại Bảo, vừa bước vào phòng đập vào mắt là thấy giấy khen quá khoe khoang rồi.

      rất trân trọng giấy khen của mình, nếu mang hết giấy khen ra treo, dán ở bức tường phía sau vừa nhìn thấy được, vừa quá gây chú ý.

      Ừm, như như , hiệu quả rất tốt!

      Chu Tiểu Vân đứng trước giường thưởng thức hồi lâu, tốt xấu gì giờ cũng là học sinh xuất sắc. Mỗi học kỳ được giấy khen học sinh giỏi thỏa mãn tâm hư vinh nho của .

      hoàn mỹ lắm là phòng của mình chưa có cửa, đành treo rèm che.

      Điều này cũng bình thường. Lúc ấy, hầu như các nhà chỉ có cửa chính. Các phòng bên trong tối đa treo rèm cửa là xong. Có nhà ngay cả rèm cửa còn có.

      Nhà Chu Tiểu Vân trước đây nhà tranh vách đất nên có cả cửa phòng lại có rèm che, Triệu Ngọc Trân thấy xây nhà mới, đương nhiên phải treo rèm cửa. Vừa mỹ quan lại tốn nhiều tiền, trong phòng thêm phần ấm cúng.

      Rèm cửa làm rất đơn giản, khâu viền vải bông, ở đỉnh gấp đường xếp ly may lại, tìm cây gậy trúc ngắn xuyên qua, rồi treo rèm lên hai cái đinh đóng cửa .

      Chu Tiểu Vân kiên trì muốn tự chọn vải rèm, nếu vải xanh đỏ loè loẹt thà cần còn hơn.

      Vì thế ngày Triệu Ngọc Trân chợ chọn vải, Chu Tiểu Vân theo mẹ. Tình cờ hôm đó là chủ nhật, chợ phiên họp rất đông, có hai ba quầy bán vải.

      Triệu Ngọc Trân liếc mắt xem trọng súc vải hoa cúc đỏ tươi, sợ bẩn mà giá lại rẻ, bảo người bán cắt cho vài thước.

      Chu Tiểu Vân nhìn qua lượt, thích tấm vải kia, đỏ ra đỏ, vàng ra vàng, quá sặc sỡ. tìm trong đống vải hồi, bỗng, trước mắt sáng ngời.

      rút ra súc vải lẻ bên dưới mấy súc sặc sỡ, vừa đủ để làm rèm cửa, màu trắng trơn nhẵn, chất lượng có vẻ rất tốt.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 70: Trang trí phòng riêng (2)

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn thích màu súc vải này, rất trang nhã, chất vải cũng tốt hơn vải bông.

      Bác bán vải hơn bốn mươi tuổi cười : “Chà, bé này đúng là tinh mắt. Loại vải này có chất lượng tốt, màu sắc đẹp, bán rất chạy, còn đúng súc này thôi.”

      Triệu Ngọc Trân cầm súc vải bông bà chọn, thấy lạ khi Chu Tiểu Vân cũng chọn súc: “Đại Nha, con cầm súc này làm gì, vải may rèm mẹ chọn hết rồi.”

      Chu Tiểu Vân cười làm lành : “Mẹ, con thích màu này lắm. Hay là, rèm cửa phòng con mẹ dùng súc vải này !”

      Triệu Ngọc Trân nghe xong giá hơi do dự, đắt hơn vải bông mình cầm ít!

      Chu Tiểu Vân phát phương pháp tốt nhất xin xỏ mẹ là làm nũng cộng thêm mè nheo, cố gắng bỏ qua cảm giác nổi da gà làm nũng mẹ: “Mẹ, mẹ mua cho con . Con thích màu này lắm, mẹ cho con tự chọn rèm cửa được ? Mẹ mua cho con mà!”

      Bác bán vải tiếp lời: “Chị à, đứa thích như thế, hai nguyên quý quý , đến mức bỏ được, mua . Đúng là súc vải tốt, mua rồi hối hận đâu.”

      Lời của Chu Tiểu Vân gợi lên hồi ức của Triệu Ngọc Trân, trước mắt bà dường như lại xuất cảnh con ngồi xổm xuống mặt đất, giặt quần áo cho cả nhà, có thêm lời khuyên của người bán, bà dằn lòng bỏ tiền mua.

      Chu Tiểu Vân được như nguyện, vui mừng ôm chầm lấy mẹ. Triệu Ngọc Trân thấy gương mặt nhắn của con sáng bừng lên với nụ cười rạng rỡ bắt đầu cảm thấy bỏ số tiền này cũng đáng.

      Sau khi về nhà, Triệu Ngọc Trân bận việc may rèm, tài may vá của giỏi hơn mẹ dù sao trước đây từng được học nghề may và làm mấy năm ở xưởng đồ chơi xưởng, suốt ngày đối mặt với kim chỉ, vải vóc. Nhưng, lúc này dám để lộ.

      Thế là, Chu Tiểu Vân đành dùng đôi mắt trông mong ngồi bên cạnh chờ đến lượt mình.

      Rèm cửa được may xong treo trước cửa phòng Chu Tiểu Vân, màu trắng ngà láng mịn, vải dày dặn trơn bóng khiến cho người nhìn thấy rất thoải mái. Chu Tiểu Vân qua lại dưới rèm mấy lần thích vô cùng. Nhưng mà, trước cửa có vẻ hơi đơn điệu. Làm sao để đẹp hơn đây?

      Chu Tiểu Vân trầm tư suy nghĩ, mất công suy nghĩ cái gì mà tốn tiền lại đẹp mắt đây.

      Có rồi!

      Nghĩ ra rồi, Chu Tiểu Vân vội vàng tìm lịch treo tường cũ, vừa đúng lúc trong nhà có quyển lịch phong cảnh treo tường của năm ngoái, còn tác dụng vứt nóc tủ!

      Quyển lịch này do chú Ba mang về, nếu trong nhà chắc chắn mua quyển lịch xem ngày thôi, theo tính cách của Triệu Ngọc Trân sao có thể bỏ ra mấy nguyên chỉ để mua quyển lịch treo tường?

      Lịch treo tường có mười ba trang, bìa ngoài là tranh phong cảnh núi sông hùng vĩ. mở quyển lịch ra, dùng dao rạch cẩn thận thành những hình thoi hoặc ngôi sao, đem những hình cắt đẹp cất riêng chỗ để sau đó gia công lại.

      Tiểu Bảo và Nhị Nha thấy chị làm gì đó, cũng sáp vào “Giúp” !

      lúc sau, Chu Tiểu Vân bị quấy rầy đến mức đau đầu nhìn thấy Tiểu Bảo lại làm rách tờ lịch treo tường màu sắc rực rỡ cuối cùng bùng nổ: “Tiểu Bảo, em và Nhị Nha chỗ khác chơi, đừng quấy rối nữa.”

      Tiểu Bảo bĩu môi: “Chị, em giúp chị mà, sao chị lại bảo em quấy rối? Chị xem nè, em cắt hình đến mức đau cả tay, em cắt được nhiều lắm.”

      Trông dáng vẻ cậu lý lẽ hùng hồn!

      Chu Tiểu Vân nhìn đống hình thù kì quái trước mặt Tiểu Bảo mà dở khóc dở cười, thẳng thắn xin tha: “Tiểu Bảo, em làm lâu chắc mỏi lắm rồi, mau nghỉ . Để chị tự cắt là được.”

      Tiểu Bảo lắc đầu : “ được, em muốn giúp chị, thể để mình chị bận bịu được.”

      Cứng ăn mềm ăn, Chu Tiểu Vân đành đầu hàng. Kệ nó , cùng lắm cắt mỏi rồi thôi.

      Nhị Nha cũng hứng trí bừng bừng ở bên cạnh cắt cắt, Tiểu Bảo dù sao có thể cắt ra hình thù còn con bé thuần tuý là nghịch ngợm, lãng phí giấy.

      Chu Tiểu Vân đành phải vờ như thấy, tiếp tục cắt.

      Suốt cả buổi chiều ba người “cùng nhau” cố gắng, cuối cùng dùng hết quyển lịch. đống hình thoi và ngôi sao đẹp đẽ là kiệt tác của Chu Tiểu Vân, méo mó nhìn ra hình thù chính là tác phẩm của Tiểu Bảo, cuối cùng đống lớn giấy vụn mặt đất là kiệt tác của Nhị Nha.

      Tiểu Bảo tương đối vừa lòng với thành quả lao động của mình: “Chị, xem em cắt đẹp này.”

      Chu Tiểu Vân nhịn cười, gật gật đầu.

      Tiểu Bảo đắc ý xoa xoa tay: “Tiếp theo phải làm gì?”

      Chu Tiểu Vân cầm lấy kim khâu, thủ pháp thuần thục và nhanh chóng: “Tiếp theo để chị, hai em cứ ngồi yên ở đó.”

      Tiểu Bảo nhìn động tác xe chỉ luồn kim của chị quả thực cậu làm được, liền buông tha ý định giúp đỡ, ngoan ngoãn cùng Nhị Nha lấy ghế con ngồi cạnh bàn nhìn Chu Tiểu Vân làm việc.

      Chu Tiểu Vân xâu các hình thoi lại thành chuỗi, mỗi hình cách nhau đoạn, dài khoảng thước rồi dừng lại, sau đó làm tương tự với ngôi sao. lúc sau, làm được hơn mười chuỗi.

      Cuối cùng, treo từng chuỗi xen giữa nếp xếp ly của rèm cửa.

      Đại công cáo thành!

      Chu Tiểu Vân hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình, rèm trắng cách mặt đất 10cm. rèm treo hơn mười chuỗi hình thoi hoặc ngôi sao màu sắc rực rỡ rất sáng tạo lại độc đáo.

      Tiểu Bảo và Nhị Nha đồng thời trầm trồ thán phục: “Woa!”

      Chu Tiểu Vân khẽ mỉm cười.

      Tiểu Bảo chịu, đòi chị phải xâu cả hình cậu cắt được treo lên.

      Chu Tiểu Vân tự chọn trong đó những hình đẹp nhất, xâu thành chuỗi mà khâu thành vòng tròn. Làm xong đeo lên cổ em, đúng là khá đẹp.

      Nhị Nha nhìn thấy đôi mắt sáng lên: “Chị, em cũng muốn.”

      Biết ngay con bé đòi mà, Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, làm thêm cho em cái dây chuyền.

      Tiểu Bảo nắm tay Nhị Nha chạy đến chỗ mẹ khoe.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 71: Trang trí phòng riêng (3)

      Chu Tiểu Vân rất vui vì trang trí rèm cửa được đẹp hơn, bước vào trong phòng, nhìn ngắm cả căn phòng hình như thiêu thiếu cái gì đó.

      Đúng rồi, nên trang trí cả trần nhà nữa.

      Nghĩ ra ý tưởng, Chu Tiểu Vân hào hứng nhặt tờ bìa quyển lịch lên, lúc đó thấy bìa màu trắng nên dùng đến, giờ xem ra vẫn có tác dụng. Tận dụng chính là từ những thứ đồ bỏ tìm ra công dụng của nó.

      Cắt tờ bìa thành hình vuông, dùng bút sáp tô màu phía . Sau đó gấp thành hạc giấy, đỏ, xanh, vàng hồng mỗi màu hai ba con. Quyển lịch chính thức dùng hết!

      Chu Tiểu Vân dùng chỉ xuyên qua hạc giấy, dính lên tường, cuối cùng còn ba bốn con trực tiếp đưa cho Đại Bảo, nhờ đứng ghế kê lên mặt bàn học, treo lên trần, ngẩng đầu có thể nhìn thấy được.

      May mà phòng vốn thấp, Đại Bảo khá cao, đứng bàn kê thêm ghế có thể với tới trần.

      Trong nhà có cái chai nhựa để , Chu Tiểu Vân lấy ra rửa sạch, cắt đoạn đầu, từ miệng chai tròn tròn vẽ xuống dưới đáy. Vẽ xong các nét thành hình đóa hoa cúc nở rộ, đặt ở góc bàn rất đẹp.

      Chu Tiểu Vân trang trí xong phòng riêng của mình, chính thức chuyển vào ở, trong lòng thích đến mức nào cần .

      Nhưng mà, căn phòng của cũng trở thành nơi bốn em nhà họ Chu thích nhất. Hằng ngày sau khi tan học, Đại Bảo mang túi sách đến làm bài cùng , mỗi khi đến lúc này, Tiểu Bảo và Nhị Nha luôn đúng giờ có mặt.

      Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân bận rộn cả ngày chỉ có buổi tối để nghỉ ngơi, Chu Tiểu Vân đành lòng để hai đứa làm phiền bố mẹ, nghĩ lại để hai đứa nó làm phiền mình vậy!

      Ban ngày Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đều phải học, Tiểu Bảo, Nhị Nha ở nhà rất buồn chán, vì thế khi trở về đặc biệt thích bám lấy chị. Tính tình Đại Bảo nghịch ngợm, lúc tâm tình tốt tốt với em trai em vô cùng, lúc muốn ra ngoài chơi ngay lập tức đuổi hai đứa em rất xa. Vì thế, hai đứa đều thích theo đuôi chị hơn.

      Khi Chu Tiểu Vân luyện thư pháp, sợ nhất là Nhị Nha làm phiền, Tiểu Bảo lớn hơn nên biết ngồi im chỗ, cùng lắm dăm ba câu vô nghĩa.

      Nhị Nha như thế. Con bé trực tiếp bò lên đùi , mỗi lần đến lúc này, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ dỗ cả buổi mới khiến bà này bò xuống.

      Hai vợ chồng Triệu Ngọc Trân ở trong phòng ngủ tính toán tiền nguyên vật liệu xây nhà, thanh toán hết tiền vật liệu và tiền công cho thợ số tiền trong này hết nhẵn. Trong đó, còn có ba trăm nguyên chú Ba cho vay, ít nhất hai tháng nữa mới trả hết. Nhưng, xây được nhà mới, trong lòng hai người bị lấp đầy bởi thoả mãn lời nào hết, chút nợ đó thấm vào đâu. Sau này, buôn bán tốt có thể trả hết ngay.

      Hai người chuyện mà cảm thấy hình như hôm nay thiếu cái gì, đến khi trong phòng Chu Tiểu Vân truyền đến tiếng cười mới nhớ ra bọn trong nhà thấy đứa nào, cả ngày nay chưa gặp. Triệu Ngọc Trân đoán chắc cả Tiểu Bảo và Nhị Nha đều ở trong phòng chị, định qua đưa hai đứa làm vệ sinh cá nhân sạch rồi ngủ. Chu Quốc Cường thấy tháng qua bận đến nỗi đầu óc choáng váng lâu rồi chuyện với con, cũng theo vợ.

      Bước vào phòng, hai người đều sửng sốt. Lần này con lớn trang trí phòng riêng huyên náo trận hai vợ chồng cũng biết, ngờ khá đẹp. Căn phòng lớn được quét dọn sạch ―― chớ hoài nghi, tuyệt đối do Chu Tiểu Vân tự mình quét dọn. Cạnh bàn học kê hai ghế, cái Đại Bảo ngồi làm bài tập, cái Chu Tiểu Vân ngồi luyện bút lông. Tiểu Bảo ngồi giường ríu rít chuyện với chị, Nhị Nha chen chúc ngồi đùi chị, vẻ mặt con kiên nhẫn thêm phần bất đắc dĩ. Hình ảnh ấm áp này khiến hai người nở nụ cười.

      Nhị Nha thấy ba mẹ tới, vội vàng từ đùi Chu Tiểu Vân nhảy xuống, chạy đến làm nũng với ba, Chu Quốc Cường ôm lấy con , mệt mỏi cả ngày cánh mà bay.

      Cứu tinh đến, Chu Tiểu Vân thở phào nhõm.

      Căn phòng lớn, có thêm hai người lớn càng có vẻ chật chội. Hai vợ chồng ngồi lúc rồi ôm Nhị Nha dắt Tiểu Bảo trước.

      Đại Bảo làm xong bài cũng về phòng của mình.

      Chu Tiểu Vân nằm giường của mình mát lòng mát dạ chìm vào giấc ngủ, còn mơ giấc mơ đẹp. Trong mơ, hai mươi tuổi, xinh đẹp, có khí chất, là sinh viên ưu tú trong trường, khoác tay bạn trai rất đẹp trai. Hai người tay trong tay, thân mật đường, rước lấy bao ánh mắt hâm mộ của mọi người. Chu Tiểu Vân cười nhìn về phía bạn trai của mình, chờ chút, người này nhìn rất quen, càng nhìn càng thấy giống chồng cũ kiếp trước của mình Lý Thiên Vũ…

      Chu Tiểu Vân bị giật mình tỉnh giấc thể ngủ tiếp, bao lâu rồi mình nghĩ đến ấy. Mới ba năm nhưng trải qua hai kiếp, chuyện qua mình vẫn chôn kín dưới đáy lòng. Từ khi sống lại đến nay, mình cố gắng dung nhập vào cuộc sống tại, muốn nhớ lại chuyện quá khứ. Ví dụ như trước khi chết. Huống chi, đúng là mình “chết” lần.

      Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Vân cười đầy miễn cưỡng.

      Lắc lắc đầu, muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Thiên Vũ nữa, ngủ tiếp ! Chu Tiểu Vân đếm 1, 2, 3, 4, 5. . . . biết đếm tới bao nhiêu rốt cuộc ngủ thiếp , chỉ là trong mộng Chu Tiểu Vân tự chủ cau mày…

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 72: Nhân duyên tốt cũng là loại phiền não

      Buổi sáng Vương Tinh Tinh đến rủ Chu Tiểu Vân cùng học, đứng trong phòng bạn, bé trầm trồ khen ngợi: “Chu Tiểu Vân, phòng của cậu trang trí đẹp quá. Hạc giấy dễ thương, hoa đặt bệ cửa sổ cũng đẹp. Oa, cái để bàn này làm thế nào vậy, tớ cũng thích.”

      Vương Tinh Tinh khen đông khen tây hồi, đến lớp hậu lại kể cho mọi người, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn bị rất hiếu kì, ầm ĩ đòi đến phòng bạn xem.

      Chu Tiểu Vân đành phải “mời” hai bạn về nhà chơi. Lúc tan học, mời thêm cả Ngô Mai, dù sao chờ đến khi Tiểu Mai nghe cái miệng rộng của Vương Tinh Tinh oang oang thể nào cũng đòi , bằng giờ “Tiên hạ thủ vi cường” mời luôn.

      Ngô Mai nhận được lời mời của bạn rất vui, định buổi trưa ở lại nhà Chu Tiểu Vân ăn cơm luôn.

      Dọc đường các cười ầm ĩ. Vương Tinh Tinh tự nhiên cùng. Có Vương Tinh Tinh và Ngô Mai vĩnh viễn cần lo buồn chán, hai người cậu câu tớ lời trời dưới bể. Gió xuân ấm áp thổi qua, khiến lòng người cũng ấm áp vô cùng.

      Tâm trạng của vốn có chút nặng nề, bị giấc mơ đêm qua làm u ám, giờ nghe các bạn líu ríu cười đùa xua tan hết. Ký ức hãy để nó ngủ yên, quan trọng nhất là cuộc sống tại!

      Nghĩ thông suốt, Chu Tiểu Vân bỗng muốn hát, đề nghị mọi người cùng nhau hát bài. Đề nghị này được tất cả đồng ý, dưới bắt nhịp của , mấy hát to bài “Mùa xuân ở nơi nào” .

      Tiếng hát có chút ngây ngô, nhưng che giấu được niềm vui trong lòng, đây là ích lợi của trẻ con. Tuỳ thời tuỳ chỗ vui là có thể hát, ai cười chê, chỉ chỏ.

      Thậm chí có người đường cũng hát, càng ngày người hát càng nhiều.

      “Mùa xuân ở nơi nào ý y mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân đến với rừng xanh, thấy hoa nở thấy cây cỏ sinh sôi, chú chim vàng hót. Tích lý lý tích lý lý, tích lý lý tích lý lý…”

      Mãi cho đến nhà Chu Tiểu Vân, mọi người mới ngừng hát.

      Triệu Ngọc Trân từ xa nghe tiếng hát, ra cửa nhìn thấy Chu Tiểu Vân và đám bạn cười trở về. Trong đó có Ngô Mai nhà Út, bà thấy Tiểu Mai rất vui, vội kêu bọn vào nhà.

      Ngô Mai thấy Triệu Ngọc Trân ngọt ngào gọi “Bác Hai”, thấy Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn vào phòng Chu Tiểu Vân cũng vội theo.

      Đầu tiên cả lũ ngắm nghía, khen rèm cửa độc đáo, Tôn Mẫn lưu luyến mãi sờ sờ lại. Đến khi Chu Tiểu Vân đồng ý có thời gian dạy bé gấp giấy làm rèm cửa như vậy mới vui vẻ bước vào trong phòng.

      Vừa vào phòng, Ngô Mai nhất thời bị màu xanh hấp dẫn: “Oa, Đại Nha, mấy con hạc giấy cậu gấp là đẹp, kia còn có mấy con treo trần nhà nữa, phải xem kỹ mới được.”

      Ánh mắt Chu Thiến Thiến bị bức thư pháp tường thu hút: “Chu Tiểu Vân, mấy chữ này là ai viết cho cậu? Là Thầy Phương à?” bé đoán cũng có căn cứ, ai chẳng biết Chu Tiểu Vân là học trò cưng của thầy!

      Chu Tiểu Vân khẽ cười, muốn quá mức khoa trương: “Đây là tớ tự viết.”

      Đến đây, chỉ Chu Thiến Thiến, Vương Tinh Tinh, Tôn Mẫn, mà cả Ngô Mai đều mở to mắt nhìn Chu Tiểu Vân, cuối cùng Ngô Mai ra tiếng lòng của mọi người: “Đại Nha, cậu học giỏi, thổi kèn harmonica hay, viết thư pháp cũng đẹp, cậu thể quá lợi hại như thế được?”

      Mấy người đồng thanh đáp: “Đúng vậy! Cậu quá siêu!”

      “Tài hoa” của Chu Tiểu Vân khiến bạn học cùng lớp vừa hâm mộ vừa có cảm giác nhìn thấy núi cao, quá mức chênh lệch. ràng Chu Tiểu Vân ít tuổi nhất lớp, vì sao mọi thứ của bạn ấy đều ưu tú nhất?

      Trong nháy mắt, mấy người đều có chung suy nghĩ: sau này mình có thể giỏi như thế ? Đương nhiên chưa đến mức đố kị, nhưng ở trong lòng mọi người gieo mầm hạt giống: hình mẫu tài năng chắc là giống như Chu Tiểu Vân!

      Đối mặt với ánh mắt hâm mộ, tán dương, thậm chí có chút sùng bái của bạn bè, Chu Tiểu Vân cúi đầu, giơ tay đầu hàng: “Đừng khen tớ nữa. , các cậu thích cái gì, tớ có thể dạy cách làm, nếu tặng được tặng luôn.”

      Lời vừa ra, được trận hoan hô ầm ĩ.

      Ngày hôm đó, bàn cơm nhà có thêm mấy vị khách bé, sau khi ăn xong, mọi người chờ được, vào phòng đòi dạy cách gấp giấy hạc.

      Sau này, cơ bản mỗi ngày khi Chu Tiểu Vân về nhà đằng sau , hai bạn, có lúc là Vương Tinh Tinh. Đôi khi là Chu Thiến Thiến, có khi là Tôn Mẫn, Ngô Mai ở xa nên ít đến được. Ngô Mai chịu, dứt khoát tranh thủ ngày nghỉ xin Ngô Hữu Đức lái xe đưa bé đến nhà Chu Tiểu Vân ở hai ngày, còn được ngủ cùng giường với bạn nữa, hì hì.

      Chu Tiểu Vân giơ hai tay đón chào, len lén cảm thán: chào đón cũng được! Nếu để đại tiểu thư Ngô Mai biết thích sợ rằng sau này được sống yên!

      Thực ra Chu Tiểu Vân là người thích yên bình, cá tính nội liễm, văn tĩnh, kiếp trước rất ít có bạn. Sau khi sống lại, ngờ nhân duyên chuyển biến tốt, cũng bất ngờ.

      Có thể là bất tri bất giác tản mát ra mị lực quá lớn, hấp dẫn tất cả mọi người. Ách! Tự khen mình nữa, mắc ói mất.

      Quên , đừng nghĩ linh tinh nữa, nên nghiêm chỉnh dạy Ngô Mai gấp hạc thôi.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 73: Nuôi tằm

      Xuân về hoa nở, đảo mắt tới tháng năm. Mọi nhà nuôi tằm.

      Từ lúc tằm còn là ấu trùng đến khi kết kén chỉ hơn tháng, nhưng mọi người rất bận rộn. Mỗi ngày đúng giờ cho ăn năm sáu lần, cả ban đêm cũng phải cho ăn lần.

      Triệu Ngọc Trân gần đây chợ nữa, chuyên tâm ở nhà chăm tằm. Chớ xem thường con tằm bé , chờ thu được kén tằm có thể bán được khá nhiều tiền, là nguồn thu lớn của dân quê bên cạnh việc nuôi lợn.

      Nơi nuôi tằm là cái nong rất rộng, phủ vải xô thoáng khí. Vì phải đảm bảo nhiệt độ luôn ổn định, và tiêu độc sát trùng nên xung quanh nóng bôi ít vôi và bọc lớp giấy trắng. Mỗi lần cho tằm ăn, rắc đều lá dâu lên , có thể nghe thấy tiếng tằm ăn lá sột soạt.

      Hái lá dâu lại là nỗi phiền toái khác. Nặng nặng, lúc mỗi ngày hái làn, càng về sau hái càng nhiều. Ban đầu, còn phải thái chỉ lá dâu cho ấu tằm ăn, sau vài ngày, tằm lớn hơn, lá dâu phải rải đều và phủ kín bên .

      Bình thường các hộ chừa dưới ruộng ít đất trồng dâu, cũng có hộ có khoảnh riêng chuyên trồng dâu nuôi tằm. Nhà họ Chu là hộ ở vế sau, bốn năm hàng dâu mỗi năm cần dùng lá hết được, thường xuyên có bà con hàng xóm đến xin lá. Thực ra, đến hái luôn cũng được, phải thứ đáng giá, đến hái lá dâu nhà người khác cũng ai gì.

      Chu Tiểu Vân tan học về, cầm làn hái lá dâu, làn đầy cầm nổi nhưng sao. Chẳng phải trong nhà có lao động miễn phí sức lực dồi dào như Đại Bảo sao.

      Đại Bảo bị em sai quen, nghe em nhờ cậu theo xách hộ làn cũng . Căn bản có ý niệm phản đối, lúc nghe mẹ còn nghe lời đến mức ấy đâu.

      Hai em đến rừng dâu, trời còn sớm. Có thể thấy gần đó có nhiều người hái lá. Lá dâu lớn bằng bàn tay, non non rất dễ hái. Cây dâu cao hơn thước, trừ chỗ ngọn ra, phần lớn Chu Tiểu Vân với tới được. nhanh tay lẹ mắt tốc độ hái lá rất nhanh, Đại Bảo cao nên chuyên môn chọn hái chỗ cao nhất, hai em phối hợp ăn ý, mang về hai làn lá đầy.

      Bên cạnh là nhà bác Cả, Thẩm Hoa Phượng hái lá, bà nghe giọng Chu Tiểu Vân và Đại Bảo nên ngó đầu sang xem: “Đại Nha, Đại Bảo, chỉ có hai đứa hai thôi à? Mẹ cháu đâu?”

      Chu Tiểu Vân trả lời: “Mẹ cháu ở nhà còn phải trông hai em, có thời gian hái, cháu và trai đến hái thay.”

      Thẩm Hoa Phượng nhìn động tác Chu Tiểu Vân lưu loát và Đại Bảo ra sức thể khỏi than thầm: nhìn đứa con nhà chú Hai kìa, còn biết phụ giúp cha mẹ làm việc. Chu Tiểu Vân luôn ngoan ngoãn, giỏi giang phải bàn đến, ngay cả Đại Bảo cũng đến.

      So sánh với nhà mình, hai đứa con suốt ngày chỉ biết chơi thôi. Hải còn bé tính, Tiểu Hà mười tuổi, cả ngày làm gì chỉ chơi, so với hai em nhà chú ấy kém quá xa.

      Chu Quốc Phú ở nhà đóng đồ, chỉ có mình Thẩm Hoa Phượng hái, động tác khỏi chậm hơn, mỗi làn mới được hơn nửa. Chu Tiểu Vân ý bảo Đại Bảo và mình qua giúp, Đại Bảo thấy ánh mắt của em lập tức hiểu , hai em vẫn rất ăn ý. Hai người hái giúp Thẩm Hoa Phượng đến khi đầy làn mới dừng.

      Thẩm Hoa Phượng xách hai làn, cùng Đại Bảo và Chu Tiểu Vân trở về nhà, đường Chu Tiểu Vân muốn xách rổ bị Đại Bảo từ chối: “ mình có thể xách hai cái, em sau là được.”

      Đại Bảo giống như người lớn đằng trước, Chu Tiểu Vân nhận săn sóc của trai, yên lặng theo sau.

      Thẩm Hoa Phượng câu được câu cùng hai người chuyện phiếm, về đến nhà nhìn thấy Triệu Ngọc Trân cho lợn ăn, nhịn được khen hai em:

      “Em à, Đại Bảo và Đại Nha nhà em đúng là giỏi. Hôm nay chị hái lá thấy bên nhà em có tiếng người, chị còn tưởng là em cơ. Kết quả quay đầu nhìn mới biết là hai đứa hái lá. Lại còn hái giúp chị nữa, là chị biết dùng lời nào mới khen hết được.”

      Triệu Ngọc Trân nghe những lời này mà mát lòng mát dạ, giả vờ càu nhàu: “Em ở nhà bận quá. Ba đứa cả ngày ở ngoài thu mua lợn, mình em vừa trông hai đứa bé, phải chăm nom cả gà vịt lợn, chăm cả tằm nữa, nào có thời gian hái. dám gạt chị, từ lúc mang tằm về nhà, lá dâu luôn do hai đứa nó hái cả.”

      Nghe xong lời này, Thẩm Hoa Phượng thấy thoải mái. ràng là khoe khoang, tuy con nhà người ta hiểu chuyện, khen như thế có gì đáng trách nhưng khiến bà nghĩ đến con nhà mình kém nhà người ta đoạn.

      với Triệu Ngọc Trân dăm ba câu, Thẩm Hoa Phượng về nhà giáo huấn Chu Chí Hải và Chu Tiểu Hà trận:

      “Hai chị em con cả ngày chỉ biết chơi với xem ti vi. Các con xem Đại Nga với Đại Bảo nhà bác Hai, ngày nào cũng giúp bố mẹ hái lá dâu. Ngày mai, các con cũng cùng, nuôi con lớn ngần này rồi, để mẹ xem làm chuyện bé tí như vậy có xong .”

      Kết quả là, trưa hôm sau, cơm nước xong Chu Tiểu Hà dắt Chu Chí Hải đến tìm Chu Tiểu Vân và Đại Bảo, muốn cùng nhau hái lá dâu.

      Vườn dâu hai nhà cạnh nhau, tiện đường, Đại Bảo và Chu Chí Hải chạy đằng trước nhanh như chớp, Chu Tiểu Hà với Chu Tiểu Vân đuổi kịp nên chậm rãi bộ theo sau.

      Triệu Ngọc Trân thấy buồn cười, Thẩm Hoa Phượng này, ngoài miệng ngọt ngào trong lòng mọn, cái gì cũng muốn hơn người. Nhưng mà, bà rất tự hào, con cái nhà mình chiếm ưu thế lớn, thể thay đổi được. Độ nghịch ngợm của con trai tương xứng với Hải nhưng Chu Tiểu Hà yếu ớt, có điểm nào giống bé nông thôn, làm sao so được với Tiểu Vân nhà mình.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :