1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64: Cãi nhau
      [​IMG]

      Triệu Ngọc Trân dỗ con cái ngủ hết rồi nằm xuống giường.

      Chu Quốc Cường trước khi ngủ chợt nhớ ra chuyện: “Hôm nay em mừng cậu ấy bao nhiêu tiền?”

      Triệu Ngọc Trân : “Em bỏ hai mươi nguyên.”

      Người quen hay qua lại thông thường mừng năm nguyên, nếu là họ hàng quan hệ tốt hơn bỏ mười nguyên. Nhưng nếu chị em ruột trong nhà kết hôn lại khác hoàn toàn, tuy trong nhà để dành tiền mua ngói, nhưng bà vẫn cắn răng chi hai mươi nguyên.

      Chu Quốc Cường gì nhưng trong lòng ông thấy thoải mái.

      Triệu Ngọc Trân nhìn thái độ của chồng muốn lại thôi cảm thấy lạ: “Đây em trai ruột của em, cả đời chỉ kết hôn lần. Vốn dĩ em còn muốn mua đồ gì đó tặng nó. Nhưng nghĩ đến trong nhà có nhiều nên thôi.”

      Tỏ ý là hai mươi nguyên còn ít.

      Chu Quốc Cường bất mãn phản bác: “Năm kia nhà cả xây nhà, cũng chỉ mừng mười nguyên.”

      Triệu Ngọc Trân thẹn quá hóa giận: “ cả nhà xây phòng liên quan gì đến chúng ta, mấy năm trước nhà người ta có tiền, nhà chúng ta có nên mới mừng ít. Giờ buôn bán khá giả hơn, em trai kết hôn em bỏ ra hai mươi nguyên có gì quá đáng.”

      Mới mấy câu nổi cáu, Chu Quốc Cường muốn nữa, quay lưng ngủ.
      Triệu Ngọc Trân càng nghĩ càng bực. Kết hôn nhiều năm, chỉ dịp lễ tết bà mới mua đồ về biếu. Nhìn hai chị của mình, còn mua quần áo theo mùa cho các cháu, cho bà ngoại, mình sao? Trong nhà năm, sáu cái tàu há mồm lớn như phù đổng, mỗi lần về nhà ngoại, bà dám ngẩng cao đầu.

      tại, cuộc sống đỡ vất vả hơn, đương nhiên bà muốn thua kém các chị, các chị ấy ai cũng mừng hai mươi hết! Dù sao cũng phải bằng mức đó chứ!

      Hai vợ chồng vì thế giận nhau mấy ngày chuyện. Áp suất trong nhà tụt xuống thấp, Chu Tiểu Vân mẫn cảm nhận ra đầu tiên. Tiểu Bảo thấy cha mẹ mặt lạnh, tươi cười cũng dám nhiều. May mà tính Nhị Nha lanh lợi, mặc dù tuổi còn nhưng rất tinh tế, lẽo đẽo sau mẹ như hầu ngoan ngoãn nghe lời.

      Chỉ có Đại Bảo vô tâm để ý, ở nhà làm vỡ bát ăn cơm bị Chu Quốc Cường tát cái. Triệu Ngọc Trân vừa tiếc cái bát vừa thương con, thế là bực bội với chồng. Mấy thứ kết hợp với nhau khiến ngọn lửa chiến tranh bùng lên. Mỗi người câu ầm ĩ cả nhà.

      Nhị Nha thấy cha mẹ càng cãi càng lớn gần như hất tung nóc nhà, sợ đến mức khóc thét lên. Tiểu Bảo lá gan , thấy em khóc cũng oà khóc. Chu Tiểu Vân vội vã dắt hai em vào phòng, tránh khỏi chiến trường. Lúc còn nháy mắt với Đại Bảo ngây ngốc, Đại Bảo kịp phản ứng chạy tìm bạn chơi.

      Dỗ được Tiểu Bảo với Nhị Nha, Chu Tiểu Vân dắt hai đứa sang nhà bác Cả chơi. Chu Tiểu Hà xem ti vi, thấy Chu Tiểu Vân đến nên gọi xem phim hoạt hình cùng.

      Chu Tiểu Vân bảo em trai em ngồi xem ti vi cùng với Chu Tiểu Hà, Chu Chí Hải còn về nhà xem cha mẹ thế nào .

      Về đến nhà, Triệu Ngọc Trân vừa cãi nhau xong Chu Quốc Cường ai cũng tức giận. Hai người, người thu dọn bát đũa trong bếp, người quét rác ngoài sân.

      Chu Quốc Cường ra sức cầm chổi lúa to quét sàn sạt sàn sạt, bụi đất bay mù mịt, nhân cơ hội phát tiết tức giận trong lòng. Chu Tiểu Vân đến cạnh Chu Quốc Cường, nhàng : “Ba ơi, để con quét cho.”

      Chu Quốc Cường quét lúc tâm tình nguôi ít, nghe thấy tiếng quay lại nhìn hoá ra là con lớn. Từ trước đến nay ông rất thích đứa con vừa ngoan vừa nghe lời này, nét mặt cau có tự chủ nhu hoà ít: “Để ba, con cứ chơi .”

      Chu Tiểu Vân theo sau cha, dăm ba chuyện linh tinh, thấy cha có vẻ bình tĩnh lại, nhân cơ hội khuyên nhủ:

      “Ba ơi, ba đừng tức giận với mẹ nữa. Ngày nào mẹ cũng chăm hai em, làm việc nhà, còn phải buôn bán, quay như chong chóng. Ba thông cảm cho mẹ chút, tiền mừng cậu kết hôn cũng đưa rồi, còn vì chuyện này cãi nhau tốt.”

      Hai người lời qua tiếng lại rất to, Chu Tiểu Vân muốn nghe cũng được, vì thế mới biết nguyên nhân bốc hoả là gì.

      Điều Chu Tiểu Vân làm sao Chu Quốc Cường hiểu, ông cay đắng: “Đại Nha, phải cha tiếc hai mươi nguyên kia. Mà là nhà bác Cả của con hay nhà chú Ba có việc gì chúng ta vẫn luôn đưa mười nguyên. Giờ cậu con kết hôn lại chi gấp đôi. Chuyện này nếu để bác Cả của con biết mặt mũi cha để ở đâu?”

      Chu Quốc Cường xong thở dài, ông bực mình nhất là đoạn khúc chiết này. Triệu Cương là em trai của Triệu Ngọc Trân em vợ mình, nhưng ông cũng có em ruột, đáng lẽ phải đối xử bình đẳng.

      Chu Tiểu Vân suy tư lúc rồi : “Ba à, con cảm thấy giờ nhà chúng ta khấm khá hơn trước, sau này nhà bác Cả, chú Ba Út có việc cũng bỏ hai mươi nguyên là được mà.”

      Ý kiến này tồi! Chu Quốc Cường bừng tỉnh, nở nụ cười, gật đầu liên tục.

      Chu Tiểu Vân lại vào nhà khuyên Triệu Ngọc Trân, Triệu Ngọc Trân ngồi ở ghế lau nước mắt, thấy con bước vào than thở tràng:

      “Đại Nha, con xem, chuyện này là ba con sai hay lỗi của mẹ. Mẹ chỉ có đứa em trai, cậu con kết hôn dì cả dì hai đều mừng hai mươi. Con bảo mẹ có mặt mũi nào mà đưa mười nguyên? Làm thế sao mẹ dám ngẩng đầu trước mặt hai dì của con, bà ngoại, cậu con nghĩ thế nào? Ba con trách mẹ, sao ông ấy nghĩ lập trường của mẹ chứ?”

      Chu Tiểu Vân tìm ghế con ngồi xuống cạnh mẹ, im lặng nghe mẹ than thở hồi lâu. biết lúc này cần gì cả, Triệu Ngọc Trân chỉ cần người trút bầu tâm thôi.

      Triệu Ngọc Trân gần nửa tiếng đến khi khô miệng mới dừng lại, Chu Tiểu Vân rót cốc nước đưa cho mẹ. Bà nhận lấy, uống hớp, cuối cùng hạ nhiệt chút.
      Phong Vũ Yên, thuyt, mylien19612 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 65: Sau cơn mưa trời lại sáng

      Chu Tiểu Vân cảm thấy đến thời cơ, mới bắt đầu khuyên nhủ: “Mẹ, ngươi mẹ đừng tức giận. Mẹ là trụ cột chính trong gia đình, mẹ mà bệnh nóc nhà sụp xuống, mấy em chúng con phải làm sao bây giờ?”

      Lời nịnh hót khiến Triệu Ngọc Trân tâm tình tốt hơn nhiều: “Đứa bé này biết cái gì mà trụ với chẳng cột.”

      Chu Tiểu Vân mấy lần chính bản thân cũng thấy buồn nôn, bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ là dỗ mẹ vui vẻ, buồn nôn hay mặc kệ nó.

      Triệu Ngọc Trân ôm chặt lấy con , trong lòng cảm thấy an ủi. Mới ngày nào đứa con bé bỏng còn nằm trong tã lót, giờ lớn, biết ngọt khuyên can, sao bà lại cảm khái đây. Thực ra, bà cũng biết làm vậy khiến chồng vui. Dù sao, mấy nhà bên nội có việc đều chi mười nguyên. Nhưng bà lại có nỗi khó xử riêng, trong mấy chị em thể mừng ít nhất được!

      Trước mặt mẹ, Chu Tiểu Vân ra sức khen ngợi ưu điểm của ba: “Mẹ, con cảm thấy ba rất tốt. Ba cờ bạc, ở nhà chịu khó làm việc, lại rất tốt với con cái. Mẹ đừng giận ba nữa, nghĩ đến điểm tốt của ba mà.”

      đến đây, Triệu Ngọc Trân lại thấy bất mãn: “Ba con đối với các con tệ, nhưng quá nghiêm khắc với Đại Bảo. hôm nay con mới đánh vỡ cái bát đánh nó!”

      “Đó là vì ba bực mình mới ra tay nặng tí, bình thường ba hay mắng nhất càng chứng tỏ ba rất coi trọng nhất, thương nhất mà!” Chu Tiểu Vân tốt cho ba, nhưng đây đúng là .

      Cái đó gọi là cho roi cho vọt, Chu Quốc Cường sao thương đứa con trai đầu lòng của mình đây? Chỉ là Đại Bảo quá nghịch ngợm, bướng bỉnh, Chu Quốc Cường nóng vội, chỉ sợ rèn sắt thành thép, đến hai câu động thủ. Đây cũng là quan niệm từ bao đời của dân quê “Bổng hạ xuất hiếu tử” (Dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con hiếu thảo!).

      Trong lòng Triệu Ngọc Trân tất nhiên biết , lửa giận được dập tắt gần hết: “Aizz, việc này cũng trách mẹ bàn trước với cha con. Nếu chẳng ầm ĩ đến vậy, thôi sau này nhà bác Cả, chú Ba có việc, nhà chúng ta cũng đưa hai mươi, nếu ba con lại nghĩ linh tinh rồi tức giận.”

      Chu Tiểu Vân rất vui, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng. Ý tưởng của và mẹ mưu mà hợp ( bàn bạc trước lại có cùng ý kiến).

      Vợ chồng cãi nhau quá đêm, lúc làm cơm tối người nhóm lửa người nấu cơm, tự nhiên làm lành. Chu Tiểu Vân đứng trong bếp phụ giúp rất vui vẻ.

      Tình cảm của cha mẹ rất tốt, nếu phải vì cuộc sống nghèo khó, quẫn bách vì tiền nảy sinh mâu thuẫn. Vì thế, người có thể giàu nứt đố đổ vách, dắt lưng bạc triệu nhưng thể quá nghèo, cuộc sống khá giả đủ ăn đủ tiêu là mong ước của rất nhiều người. Vừa có thể bảo đảm cho cả gia đình sống bình thường hoặc khá hơn, vừa có phiền não của kẻ có tiền.

      Lý tưởng lớn nhất của Chu Tiểu Vân là trở thành giai cấp tư sản, tốt nhất là có mức lương cao, công việc nhàn nhã, rồi tìm người chồng cùng chỗ làm việc càng hoàn mỹ.

      Cuộc sống của gia đình họ từ từ thay đổi. Hai vợ chồng Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân vất vả buôn bán có tiền lời. Số tiền này với người có tiền chẳng đáng là bao, nhưng với hai người là khoản .

      Triệu Ngọc Trân là người phụ nữ biết tính toán. Bà tính đủ tiền mua xe gạch rồi bảo chồng mua về để trong sân. Nhìn chồng gạch càng ngày càng cao, nụ cười của bà càng rạng rỡ.

      Hai vợ chồng bắt đầu bàn lúc nào nên sửa nhà.

      Bây giờ mà thuê thợ làm công, mình cũng phải theo trông coi, làm số việc đơn giản. Trời sắp trở lạnh, nếu bắt đầu từ lúc này, trước mắt mới có thể hoàn thành. Nếu đầu xuân mới sửa, thời gian dư dả hơn nhưng hai vợ chồng sốt ruột quá, chờ nổi nữa.

      Ngẫm lại mong sửa nhà nhiều năm, sao nhẫn nại chờ được mấy tháng!

      Chu Quốc Cường hạ quyết định, giờ tuy vội vàng, nhưng trước năm mới phải xây xong nhà mới!

      Đến khi gạch chất hơn nửa sân, lại nhờ em vợ cho mượn xe kéo mới mua để chở cát, đá, xi măng. Còn thuê nhân công chặt mười mấy cây to đằng sau nhà làm giầm, chỗ gỗ thừa cứ giữ lại.

      Thợ xây cùng thông có ba người, lại mời thêm hai người ở thôn bên cạnh. Hai vợ chồng cũng xắn tay làm, có nhiều tiền thuê thợ. Khi đó, thuê thợ làm việc chỉ trả tiền công mà còn phải cho họ bữa trưa. Triệu Ngọc Trân muốn tiết kiệm tí nào hay tí đó, mời ít người thời gian nấu cơm cũng lược bớt ít!

      Đồ đạc trong nhà được dọn gần hết, đồ quan trọng được gửi ở nhà bác Cả. Đồ cất vào nhà kho, Cái gì khó vận chuyển như bàn thờ… cứ để trong nhà, dù sao phải vật gì đáng giá.

      Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân nhìn đồ đạc ngổn ngang trong sân, trực tiếp kê giường vào nhà kho cạnh bếp, nhưng nhiều con như vậy, sắp xếp chỗ ngủ thế nào? Làm sao bây giờ?

      Có cách rồi! Đem gửi Nhị Nha nhất đến nhà ngoại, nhờ bà ngoại trông giùm, cả ngày bận rộn thực Triệu Ngọc Trân có thời gian chăm sóc con út. Tiểu Bảo gửi nhờ nhà chú Ba, để bà nội chăm cùng với Chu Chí Viễn, đợi nhà xây xong mới đón về.

      Hai đứa lớn ngày ngày học, ở nhà bác Cả. Để Đại Bảo và Hải ngủ giường, Chu Tiểu Vân ngủ cùng Chu Tiểu Hà trong hai tháng.

      Tất cả sắp xếp xong, chọn giờ tốt ngày đẹp, phá phòng cũ, chính thức khởi công phá phòng đất, xây nhà mới.
      Phong Vũ Yên, thuytnhoxbina thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 66: Nhà họ Chu xây nhà mái ngói (1)
      [​IMG]

      Hai vợ chồng vất vả cả ngày, chờ dọn gần hết đồ trong sân, mới ra ao vét bùn đất về làm nền.

      Vốn dĩ, Triệu Ngọc Trân muốn nhờ xe kéo của em trai nhưng Chu Quốc Cường thấy cứ nhờ em vợ mãi tốt lắm. Đường vào rất khó . Ông kiên trì ý kiến dùng xe ba gác nhà mình chở về, cũng may khoảng cách xa, mỗi chuyến quá nửa tiếng đồng hồ. Triệu Ngọc Trân đành phải cầm xẻng ra sông.

      Hai vợ chồng bận rộn nhưng bỏ bê việc buôn bán ở chợ, lúc này càng thể bỏ. Phải nhớ rằng sửa nhà lúc nào cũng cần tiền, hai người tính tiền vật liệu đủ rồi, còn tiền công hơi thiếu chút.

      Chu Quốc Cường muốn thanh toán trước phần tiền công, sau khi hoàn thành từ từ trả nốt. Các nhà xây mới đều làm vậy. Trong ba thợ cùng thôn có ba của Tôn Mẫn. Chỗ quen biết, nợ sao cả.

      Mảnh đất rất rộng, nhà chiếm gần hết diện tích. Xây nhà rất nhiều việc, tiên là xây nền, dựng cọc rồi trát tường, từ xuống dưới trong nhà bận đến mức chân chạm đất.

      Chu Quốc Cường phụ trách việc vận chuyển vật liệu, cần dùng nhiều sức nên vừa đến tối, thắt lưng mỏi dậy nổi. Ông chợ nữa, để vợ bán hàng mình. Sau khi bán hàng xong, Triệu Ngọc Trân vội về nhà nấu cơm cho mấy người, cũng rất mệt.

      Triệu Ngọc Trân lúc này mới hơn ba mươi tuổi thân thể còn khoẻ mạnh, buổi chiều bà chịu ngồi yên phụ chồng đẩy xe cút kít chuyển gạch, tay chân mệt như nhũn ra nhưng mặt trong lòng đều vui mừng.

      Chu Tiểu Vân đến ở nhà bác Cả, cùng ngủ giường với chị họ Chu Tiểu Hà. Đại Bảo vui nhất, hằng ngày cùng Chu Chí Hải xem phim hoạt hình vui đến quên cả trời đất, ăn cơm cũng về nhà mà ăn luôn ở đây.

      Chu Tiểu Vân lười , chắc cũng chẳng được. Tan học, về nhà giúp mẹ thổi lửa nấu cơm.

      Bởi vì buổi trưa có bảy, tám người ăn cơm, nấu cơm trưa thành việc khá quan trọng. Triệu Ngọc Trân tiếc tiền thức ăn, kho thịt lợn hàng ngày cho mọi người ăn có sức làm việc.

      ăn no sao có sức làm tốt? Triệu Ngọc Trân hiểu rất . Vì thế mỗi ngày thái ba bốn cân cho mấy người đàn ông ăn no.

      Chu Tiểu Vân thấy cha mẹ vất vả rất đau lòng, nhưng bé bảy tuổi thể giúp gì được. Trát tường hay vận chuyển đều là việc nặng thể làm được.

      đành chọn việc vừa sức, Triệu Ngọc Trân nấu cơm nhóm lửa, cơm nước xong thu dọn bát đũa rửa sạch.

      Thấy con chăm chỉ giúp ba mẹ làm việc , Triệu Ngọc Trân rất cao hứng, thời gian dư ra bà có thể chuyển được nhiều gạch hơn.

      Càng về sau, Chu Tiểu Vân lại bắt đầu thầu cả việc giặt quần áo của mọi người. Đầu tiên là giặt tất các loại, về sau trực tiếp giặt hết quần áo.

      Triệu Ngọc Trân càng thương con , con bé mới bé xíu sao hiểu chuyện thế chứ?

      Cũng may trời lạnh cần thay nhiều quần áo, mỗi ngày cần giặt nhiều tất quá. Mỗi tuần Chu Tiểu Vân nhiều nhất giặt quần áo lần, lượng công việc quá lớn.

      Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân mỗi ngày bận việc đến trời tối mới về ngủ, thắc mắc: “Đại Nha, sao giờ em mới về. Chị với Hải, Đại Bảo vừa xem ti vi, giờ chiếu bộ phim hoạt hình hay lắm. Nhà em sửa nhà, em về nhà làm gì?”

      Chu Tiểu Vân thay quần áo: “Em giúp ba mẹ đun nước, sau đó quét dọn, cuối cùng còn giặt quần áo rồi mới về. Trong nhà bận như thế, tất nhiên giúp được việc gì em cố gắng!”

      Chu Tiểu Hà bĩu môi, cho là đúng: “Đó là chuyện của người lớn, trẻ con biết cái gì. Em bận quá nhỉ, chị còn chưa giặt tất bao giờ.”

      Chu Tiểu Vân nghe xong cười, ở nhà Chu Tiểu Hà được chiều hơn em trai.

      Nhà bác Cả có hai con, Chu Tiểu Hà bằng tuổi Đại Bảo, sinh trước hai tháng, lớn hơn Hải hai tuổi.

      Cùng là bé , nhưng địa vị trong nhà của Chu Tiểu Hà hoàn toàn khác . Bác Cả và bác đều thiên vị con , từ việc Chu Tiểu Hà năm bốn mùa ngừng có quần áo mới là đủ hiểu.

      Chu Tiểu Vân treo quần áo thay ra gọn gàng từng món . Chu Tiểu Hà nhìn mà vui. Y phục của mình cởi ra ném giường, so sánh hai người quá khác biệt. cam lòng, bò dậy, xếp lại quần áo. Trong lòng lại nghĩ: ràng Đại Nha còn hơn mình ba tuổi, sao làm cái gì cũng tốt hơn mình?

      Nghe em trai thành tích ở lớp của Chu Tiểu Vân cực tốt, đứng đầu trong khoá. Chu Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo tí tẹo mà thôi, so với Chu Tiểu Vân kém quá xa. bé lớn tuổi hơn Chu Tiểu Vân nhưng bình thường làm gì cũng thua kém.

      Lại việc hàng ngày , ở nhà Chu Tiểu Hà căn bản phải làm gì, hiếm thấy trong đám bé ở nông thôn được sung sướng.

      Chu Tiểu Vân sao? Biết thổi kèn harmonica, biết viết bút lông, biết nấu ăn, biết rửa bát, biết khâu bao cát, làm quả cầu, còn quá thể giặt quần áo… Này quả thực là… Quá giỏi!

      Chu Tiểu Hà thầm so sánh trong lòng, thẳng thắn thừa nhận: quả bằng được Chu Tiểu Vân.

      Bất quá, Chu Tiểu Hà vui nhất là bé xinh đẹp hơn em họ.

      Bình tĩnh mà xem xét lại, Chu Tiểu Vân còn , ngũ quan chưa ràng, tối đa được gọi là thanh tú đáng thôi.

      Chu Tiểu Hà mười tuổi, cao hơn cái đầu, ngũ quan xác thực đẹp hơn chút, hơn nữa Thẩm Hoa Phượng thường xuyên mua quần áo mới cho bé, ở nông thôn lý cũng là bé rất “mốt”.

      Nhìn lại Chu Tiểu Vân, cả ngày mặc quần áo cũ của chị họ, có bộ rộng thùng thình, tất nhiên so được với Tiểu Hà.

      Chu Tiểu Vân chú ý đến Chu Tiểu Hà ngẩn người, mai phải dậy sớm nấu cơm sáng cho ba mẹ nên ngủ trước.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 67: Nhà họ Chu xây nhà mái ngói (2)

      Phương Văn Siêu dạo này thấy lạ tại sao Chu Tiểu Vân ít khi đến tập đàn ác-cooc-đê-ông, vừa tan học thấy bóng dáng.

      Chờ thêm mấy ngày vẫn như thế, nhịn được, thừa dịp tan học tìm Chu Tiểu Vân hỏi: “Tiểu Vân, dạo này em bận chuyện gì thế, sao đến luyện đàn?”

      Chu Tiểu Vân vừa thấy Phương Văn Siêu hiểu thầy định hỏi gì, vội vã giải thích: “Thầy Phương, nhà em xây nhà mái ngói. Hằng ngày em muốn về sớm chút, giúp đỡ ba mẹ, vì thế thời gian này đến chỗ thầy luyện đàn. Em hứa sau này luyện tập bù lại thời gian qua.”

      Phương Văn Siêu hiểu , gật gù khen: “Hoá ra là như vậy, cũng nên giúp cha mẹ việc nhà. Chờ rảnh rỗi lại đến luyện đàn . Nhạc cụ phải thường xuyên tập luyện, gián đoạn có hiệu quả.”

      Chu Tiểu Vân cảm kích nhìn thầy. Đây là người đầu tiên ngoài người nhà đối xử tốt với như vậy. thân chẳng quen, chỉ là thầy giáo mà thôi, nhưng năm qua, rất quan tâm đến mình, trong cảm nhận của , đóng vai trò vô cùng quan trọng.

      lòng : “Cám ơn thầy, thầy Phương! Nhất định em phụ kì vọng của thầy!”

      gì sánh được với ánh mắt tin tưởng và kính của học trò khiến giáo viên hài lòng.

      Phương Văn Siêu cười, tạm biệt học trò.

      Chu Tiểu Vân chạy chậm về nhà, đằng sau có người gọi , quay lại là Tôn Mẫn cùng khối.

      Tôn Mẫn là nữ sinh thấp nhất trong lớp, biệt danh là Tiểu Bất Điểm, thấp hơn cả Ngô Mai, bình thường chơi khá thân với . Ba bé là thợ xây, làm công ở nhà Chu Tiểu Vân.

      Tôn Mẫn muốn cùng về với bạn, từ xa nhìn thấy Chu Tiểu Vân liền gọi.

      Chu Tiểu Vân mời Tôn Mẫn đến nhà mình ăn cơm: “Tiểu Bất Điểm,” ai cũng gọi biệt danh này: “Cậu đến nhà tớ ăn cơm , dù sao ba cậu cũng ở đó!”

      Tôn Mẫn thích nhất là chơi với Chu Tiểu Vân, nghe thấy thế đồng ý ngay. Hai người trò chuyện vui vẻ cùng về nhà.

      Phòng xây cao cỡ nửa người, mọi người bận việc. Tôn Mẫn tinh mắt nhìn thấy bóng ba, lớn tiếng gọi: “Ba ba!”

      Ba của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ thấy tiếng con ngạc nhiên lắm: “Mẫn mẫn sao con về nhà lại đến đây?” Tôn Mẫn cứng họng biết trả lời thế nào.

      Chu Tiểu Vân cười vì giải vây cho bạn: “Chú Tôn, là cháu bảo bạn ấy đến nhà ăn cơm.”

      Tôn Mẫn cảm kích nhìn Chu Tiểu Vân.

      Tôn Thành Võ nghe thấy thế được gì, đành khoát tay ý bảo con tự chơi.

      Buổi trưa mọi người ăn cơm trong bếp, đông người ngồi bàn hơi chen chúc. Tôn Thành Võ có chút xin lỗi với Triệu Ngọc Trân: “Hôm nay mẫn mẫn nhà tôi làm phiền chị quá.”

      Triệu Ngọc Trân tươi cười: “Chú khách khí quá, Tôn Mẫn là bạn học của Tiểu Vân nhà tôi, con bé đến chúng tôi cao hứng còn kịp ấy chứ!”

      Tôn Thành Võ vốn lo con đến ăn, chủ nhà có ý kiến, lúc này thấy Triệu Ngọc Trân thế nét mặt dễ nhìn hơn nhiều: “mẫn mẫn nhà tôi ở nhà thường xuyên nhắc đến Đại Nha, thành tích tốt lại là lớp trưởng, thi đấu huyện được giải nhất. Mấy ngày nay làm ở nhà chị, tôi thường thấy Đại Nha giúp việc nhà, đứa bé này quả là giỏi giang!”

      Nghe người khác khen con mình là kiêu ngạo lớn nhất của người mẹ, máy hát của Triệu Ngọc Trân lại mở ra: “Chú Tôn này, lời này của chú quả là lên tiếng lòng của tôi. Lẽ ra người làm mẹ nên khen con mình, nhưng Đại Nha nhà tôi rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Ngày nào tan học là về giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm, giờ còn giặt quần áo cho cả nhà. Con nhà nghèo trưởng thành sớm mà.”

      câu cuối cùng, nét mặt bà trầm buồn.

      Có lúc nhìn Chu Tiểu Vân bé xíu lại y như người lớn, vội đông vội tây làm việc, trong lòng bà vui mừng, được an ủi lại có cảm giác khổ sở diễn tả được. Con mình trưởng thành sớm giỏi giang vui vui đấy, thực ra có ai muốn con cái như công chúa, hoàng tử được chiều chuộng hết mực?

      đâu xa, đến Tiểu Hà nhà bác Cả . Lớn hơn Đại Nha ba tuổi, ở nhà đưa áo vươn tay, cơm đút há mồm. Mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp như đóa hoa , còn Đại Nha, ngoại trừ lần trước thi được mua váy mới, bình thường vẫn mặc quần áo cũ của chị họ.

      Nghĩ đến đó, trong lòng Triệu Ngọc Trân chua xót khổ sở.

      Chu Tiểu Vân mẫn cảm nhận thấy được ý nghĩ trong lòng mẹ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Nếu sau khi được sống lại, điều thay đổi lớn nhất là quan hệ của và cha mẹ tình cảm hơn nhiều.

      Trước đây thường trách cha mẹ nghèo khó cho mình thời thơ ấu sung sướng, trách cha mẹ quan tâm đến mình, trách cha mẹ kiếm được tiền khiến mình sống khổ sở, đến nỗi khi lớn lên ngày càng dửng dưng với cha mẹ, liên luỵ đến tình cảm giữa chị em cũng nhạt nhẽo.

      hai năm trôi qua từ khi trở về năm sáu tuổi, dùng ánh mắt của người trưởng thành đánh giá cha mẹ mình, mới phát ra cha mẹ thương tất cả con cái, bao gồm cả mình.

      Chu Quốc Cường thiên vị nhất, với nhàng nhất, đối cầu đưa ra rất ít khi từ chối, Triệu Ngọc Trân trước mặt mọi người che giấu tự hào đối với mình.

      Nút thắt dưới đáy lòng từ từ được tháo ra. Hoá ra, cha mẹ thương mình như thế.

      Tôn Thành Võ an ủi Triệu Ngọc Trân: “Có đứa con như thế phải vui mới đúng chứ. Chúng ta là người nhà quê, con khoẻ mạnh, khôn khéo ở phòng khách, lại xuống được phòng bếp là tốt nhất, yếu ớt như con trong thành phố. Tôi thấy phải bảo mẫn mẫn học hỏi Đại Nha nhà chị nhiều hơn.”

      Triệu Ngọc Trân vội vàng khen Tôn Mẫn mấy câu.

      Người lớn tâng bốc lẫn nhau, Chu Tiểu Vân và Tôn Mẫn khoảng trời riêng ngồi góc vừa ăn vừa chuyện.

      Về sau, Tôn Mẫn cũng thành khách quen bàn cơm nhà họ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 68: Nhà họ Chu xây nhà mái ngói (3)

      Hôm nay, Chu Quốc Dân từ thị trấn về quê.

      Chu Quốc Cường gọi cả đại ca Chu Quốc Phú, buổi trưa ba em tụ tập bữa. Các thợ xây sau khi cơm nước xong làm việc, còn lại ba em uống rượu chuyện phiếm.

      Chu Quốc Cường uống hơn nửa cân rượu, hơi rượu bốc lên ngà ngà say: “Quốc Dân, hôm nay em phải làm à? Sao lại rảnh rỗi trở về.”

      Chu Quốc Dân ăn uống nhã nhặn hơn trai nhiều, chú giải thích chỉ cười.

      Chu Quốc Phú mẫn cảm nhận thấy hình như Chu Quốc Dân có chuyện muốn cùng Chu Quốc Cường, ông lấy cớ ra ngoài vệ sinh.

      Lúc này trong phòng còn lại hai em, Chu Quốc Dân lấy trong túi ra ba trăm nguyên đưa cho Chu Quốc Cường: “ Hai, hôm nay em bớt thời giờ đến đưa cho ba trăm này. xây nhà lúc nào cũng cần dùng đến tiền, tiền này cầm , đủ cứ với em.”

      Chu Quốc Cường kinh ngạc, vội từ chối: “Quốc Dân, tiền của em Hai thể cầm. có tiền mà, em mau cầm tiền về .”

      Chu Quốc Dân kiên quyết nhét tiền vào tay : “ Hai, yên tâm, tiền này em bàn với nhà em rồi, coi như chúng em cho mượn. Đợi sau này dư dả, trả lại bọn em muộn. em trong nhà mà, cần khách sáo. Xây nhà là chuyện lớn cả đời, nhà nhiều cháu kinh tế vẫn eo hẹp. Bọn em đều mong hai chị nhanh xây xong. Em đoán chuẩn bị đủ vật liệu, chỉ sợ tiền công chưa chắc đủ, đúng lúc bưu điện phát tiền thưởng, em bàn với Mỹ Lệ đưa tiền này để chị dùng trước.”

      Chu Quốc Cường mũi hơi cay cay, ông từ chối nữa mà cất tiền vào túi: “Quốc dân, cám ơn chú. , và chị em tính tính lại quả là thiếu ít tiền, định nợ phần tiền công rồi sau này từ từ thanh toán nốt. Giờ có số tiền này của chú, sĩ diện mặt mũi gì nữa. Tâm ý của vợ chồng chú xin nhận, đợi sang năm nhất định trả hết…”

      Chu Quốc Dân liên tục xua tay, ý bảo cần gì thêm nữa: “Người nhà những lời này làm gì, nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

      Sau khi ăn cơm trưa xong Chu Quốc Dân bưu điện còn có việc cần trước, Chu Quốc Cường lặng lẽ kể chuyện em trai đưa ba trăm cho vợ nghe.

      Triệu Ngọc Trân vừa mừng vừa sợ: “Ba nó à, số tiền này tới quá đúng lúc .”

      Chu Quốc Cường cười : “Đúng vậy, chúng ta phát sầu vì tiền công thiếu phần làm sao bây giờ? Có ba trăm này cộng thêm tiền mặt trong nhà chắc vừa đủ, đúng là nắng hạn gặp mưa rào. Vẫn là em ruột thịt tốt!”

      Triệu Ngọc Trân nghe xong thấy mất tự nhiên, nhớ tới lần trước cãi nhau với chồng vì tiền mừng Triệu Cương kết hôn. Giờ nghe những lời này, sao có thể để tâm.

      Nhưng bà tự có phương pháp ứng đối: “Ba nó à, Chí Viễn nhà chú Ba sang năm tổ chức sinh nhật bảy tuổi, chúng ta đến lúc đó mua ít đồ cấp đứa phải đem nhân tình này còn lên. Sau này, lão đại chú Ba gia còn có đứa Út Út gia làm việc chúng ta đều ra hai mươi đồng tiền lễ, dù sao tại so sánh với hai năm quang cảnh nhưng mạnh hơn nhiều.”

      Mấy lời này khiến Chu Quốc Cường rất thư thái, khi chuyển gạch với vợ hăng hái hơn nhiều.

      Mắt thấy phòng ở càng xây càng cao, sắp hoàn công được rồi.

      Gỗ nhờ bên Chu Quốc Phú, bào hết lớp vỏ rồi mài qua cho bóng là dùng được rồi. Chọn ngày cát lợi chính thức làm lễ treo dầm, cơ bản hoàn thành hơn nửa tiền công.

      Ngày treo dầm, cả nhà chú Ba trở về, Tiểu Bảo lâu ở nhà thấy nhà xây mới vui vẻ chạy loạn khắp nơi. Nhà Chu Phương đến còn mang theo cái roi rất dài, cái chăn bông to và cái chăn. Đây là tập tục ở nông thôn, con Út trong gia đình khi gả phải mua đồ mang về. Tất nhiên phải ném lên xà nhà nhưng đúng là cần mua chăn ga giường, chăn thảm vân vân.

      Nhà bác Cả đương nhiên thể thiếu, còn có các chị, em trai của Triệu Ngọc Trân, thợ xây, tròn hai mâm.

      Lễ treo dầm kết thúc, rất nhanh đến phần nóc nhà.

      Chu Quốc Cường ở nhà bàn với vợ làm gì với sàn đất trong nhà đây. Nếu để nguyên sàn đất tương xứng với nhà. Nếu trải hết xi măng bằng phẳng nhưng lại tốn thêm khoản. Bàn tới bàn lui quyết định vẫn tốn số tiền này. Cái khác , sau này có mưa cũng cần lo, phủ xi măng lại còn thoải mái. Số tiền này sớm muộn cũng phải dùng.

      Nhà chính chia làm ba gian quay hướng nam, góc hướng đông kéo thêm phòng bếp, phòng làm kho chứa đồ, ở giữa có phòng ngủ , tổng cộng có bảy phòng.

      Ở giữa nhà chính tương đương với phòng khách sau này, phía đông là phòng ngủ của hai vợ chồng Chu Quốc Cường, phía tây là phòng hai em Đại Bảo, Tiểu Bảo.

      Chu Tiểu Vân giờ lớn, thể ở chung phòng với em trai được nữa, nên ở trong phòng ngủ . Phòng này ở cạnh phòng bếp, bên cạnh là phòng để đồ. Đó là phòng nho , nhưng vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng có được phòng riêng của mình, sau này tiện hơn nhiều.

      Chờ tất cả sắp xếp, chỉnh đốn xong là mùa xuân sang năm. Trong nhà trang hoàng nhiều đồ, chỉ có bốn bức tường quét vôi trắng, sàn đổ xi-măng. mua đồ dùng mới, đồ cũ trước đây chuyển về, vào ở được ngay.

      Nhưng mà, có được ngôi nhà ngói của mình, chỉ Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân, ngay cả Đại Bảo Tiểu Bảo cũng vui tươi hớn hở, chưa kể đến Chu Tiểu Vân có phòng riêng của mình.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :