Chương 20: Hình phạt của ác ma. [ Nhất ] Hắc mã ngừng lại, lưng ngựa hắc y nam nhân dùng đôi con ngươi đen, tràn đầy lãnh khí, lạnh như băng mà nhìn hai chúng ta. Tuy rằng làm gì nhưng ta lại cảm nhận được cả người phát ra hơi thở ngoan liệt. Ta tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, ở trước mặt lộ ra dấu vết gì, bất quá, đại ca phải người bình thường, mỗi ánh mắt, mỗi động tác của ta, đều trốn được con ngươi đen sắc bén kia. Từ lòng bàn chân nảy lên cỗ băng hàn, sợ hãi, hơn nữa còn có chút áy náy, ta có loại xúc động muốn chạy trốn. “Lại đây!” Thanh lạnh như băng, mang theo tia khí thế thể cự tuyệt, nếu là trước kia, ta qua ngay lập tức, nhưng tại, ngay cả bước ta cũng nhích lên. Tay bé có chút run run lạnh lẽo, đột nhiên bị cầm lấy, lòng bàn tay từng trận ấm áp truyền đến. Ngẩng đầu nhìn nam nhân áo xám bên cạnh, trong đôi mắt đều là mảnh bình tĩnh, làm cho ta an tâm. Hài hòa như vậy, ăn ý như vậy, tình chàng ý thiếp như thế, xem ở trong mắt của đại ca, thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu. Ánh mắt ngoan lãnh bừng bừng lửa ghen của đại ca dừng ở thân nam nhân. Trong mắt tựa hồ có tia nghi hoặc cùng tàn nhẫn, lập tức, khóe miệng đột nhiên vỡ ra tươi cười tà nịnh. “Đậu Khấu Nhi, muốn nam tử này chết, liền ngoan ngoãn lại đây, theo ta trở về.” Ta quên, hắc y nam nhân trước mắt này là kẻ lãnh khốc vô tình đến mức nào, lại thâm sâu trầm như ma quỷ, lời của , ta cũng dám hoài nghi. Nhìn nụ cười bên miệng , ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng! “Đại ca, huynh nghe muội giải thích.” Ngồi ở lưng ngựa đen, đại ca cao nhìn xuống ta. “Giải thích? Ngươi làm cái gì, ta đều thấy được, tại, ta lại lần nữa, lập tức rời khỏi nam nhân này cho ta!” Nam nhân áo xám mực yên lặng lên tiếng, thản nhiên chống lại đại ca. “Long Đại Tướng Quân, ngài có nhìn thấy nàng chán ghét ngài đối với nàng như vậy sao? Nàng ấy là người, phải là sủng vật của ngài." Ngựa bước đến gần phía chúng ta, hai đạo mũi nhọn lạnh băng, càng thêm sắc bén. “Ngươi là ai, dám quản chuyện của ta?” “Tại hạ Phạm Văn Tước, chỉ là gã hái thuốc mà thôi!” “Người hái thuốc?”. Con ngươi đen xẹt qua ta “Ngươi thích nàng?” nhàng nhìn ta liếc mắt cái, trong đôi mắt tối đen toát ra tia thản nhiên lo lắng. “Ta chỉ là muốn bảo hộ nàng!” Ánh mắt đại ca nhìn về phía , trở nên lạnh như băng, hung ác và nham hiểm. “Ngươi nghĩ chính mình là ai, chuyện của nàng, còn đến phiên ngươi quản, tại ta lệnh cho ngươi, lập tức buông nàng ra!” “Nếu tại hạ buông sao?” “Như vậy, ngươi chỉ có con đường chết!” Nghe lời tàn bạo lạnh như băng của đại ca, trái tim ta thắt lại cái, chỉ cảm thấy khắc kia, có số việc, tựa hồ phát sinh. Trong lúc hoảng sợ, ta lập tức liền chắn đến trước mặt nam nhân áo xám. “Đừng lo lắng, ta để chính mình có việc gì." người nam nhân này có loại hơi thở ấm áp, tựa như ánh mặt trời, làm cho người ta mềm lòng rồi thả lỏng. Nhưng mà, đại ca phải Phượng Vô Trần, là ác ma vô tâm, hơn nữa, ngã tư đường yên lặng, lại đột nhiên xuất mười tám hắc y nhân che mặt. Tuy rằng biết đại ca lợi hại, nhưng mà mười tám ảnh vệ này, chưa từng xuất ở trước mặt ta, lúc này phụng mệnh thân, dụng ý của đại ca thực ràng, nhất định phải phải lăng trì xử tử nam nhân làm cho ta động tâm này. Tay bé nắm chặt lấy vạt áo xám, có lẽ, ta nên ép đưa ta vào thành . Nhìn động tác của ta, tia căm hận trong mắt đại ca, lại dày đặc thêm vài phần. “Đậu Khấu Nhi, muội phải là thông minh tuyệt đỉnh sao, vì cái gì, tại lại sáng suốt như vậy, muội càng coi trọng , chết càng thảm!” Nhìn đại ca, chính vì ta biết, nên mới muốn làm như vậy. người nam nhân bị tức điên lên rồi, mới có thể bại lộ nhược điểm của , mà nam nhân áo xám bên người ta, xác nhận cũng biết điểm này! “Long Đậu Khấu, ta cho muội hối hận !” thanh phẫn nộ vang lên ngã tư đường yên tĩnh, trước lúc ta kịp phản ứng, bóng đen kia, từ lưng ngựa rút kiếm nhảy lên. Đem ta kéo đến nơi an toàn, nam nhân áo xám như tia chớp bay lên mà , hai đạo dòng khí ở trung giao nhau, trận cuồng phong đột nhiên nổi lên. Chưa bao giờ gặp được người có thể trở thành đối thủ của mình, nên lúc này đại ca nhíu mày. “Phạm Văn Tước, ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Thoải mái tránh trường kiếm hướng về trước ngực mình, nam nhân bình tĩnh . “Ta rồi, tại hạ chính là người hái thuốc!” Muốn tốc chiến tốc thắng, đại ca giơ tay lên, mười tám ảnh vệ, muốn dọn xong trận pháp, bao quanh đưa cùng nam nhân áo xám vây ở bên trong. Ta sợ hãi, nhưng vì dám làm cho phân tâm nên lên tiếng, nhưng đôi tay bé, cũng nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Dù cho võ công có mạnh cỡ nào, cũng thể đồng thời ứng phó với tên nam nhân cuồng nộ cùng với mười tám ảnh vệ thần bí quỷ dị. Ta nhìn thấy kiếm của đại ca cắt qua áo xám nam nhân, chảy xuống tia máu, rơi mặt đất tạo thành đóa hoa tiên diễm đỏ tươi, kinh người run sợ. Ta chút do dự chạy về phía đó, trong tay cầm lấy ba cây ngân châm, đồng thời bắn về phía ba ảnh vệ đứng gần ta nhất. ngờ ta đột nhiên xuất thủ, càng thêm ngờ là lực đạo của ngân châm mạnh mẽ như vậy, cánh tay của ba ảnh vệ, đồng thời run lên. Bóng xám chợt lóe lên, vững vàng rơi xuống bên người ta. Trận pháp bị phá, nhưng ngay lập tức, mười lăm ảnh vệ còn lại liền hợp thành vòng tròn khác. Bị bọn họ bao vây bên trong, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta căn bản xông ra được, mà nam nhân áo xám bị thương, càng thêm có khả năng mang theo ta . Ta suy nghĩ biện pháp, nhưng lại có cách nào. Thời khắc đó, tiếng trầm thấp mang theo rét lạnh đến tận xương tủy của đại ca vang lên. “Muội muội ngoan, muội còn muốn dính vào bên người bao lâu? nếu lại đây, đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Đại ca gằn từng tiếng, lưu tình chút nào lọt vào trong tai ta, trong đầu có tiếng ong ong như tiếng rạn nứt mà đau đớn vô cùng. Ta nhìn gương mặt tà mị của như như ma, chỉ cảm thấy ngực từng trận cuồn cuộn. nhàng đẩy ra nam nhân muốn lôi kéo cánh tay của ta, ta nâng lên đôi mắt. “Được, đại ca, ta theo huynh trở về!" Lời ôn nhu của nam nhân kia mang theo đau lòng cùng lưu luyến “Nàng phải về?” Nghe vậy ta trầm trọng gật gật đầu, sau đó, mạnh mẽ ghì đầu của xuống, kiễng mũi chân lên hôn trụ . muốn cùng cách xa, nhưng lại thể chia xa, rất muốn cùng , bất quá, tại loại tình huống này, chỉ có ta lưu lại, mới có thể làm cho đại ca tỉnh táo lại. Cánh tay vai của ta, dùng sức nắm chặt lại. Thanh rất . “Đậu Khấu, ta nhất định chết , ta tìm nàng." Ta lấy ra khăn tay, đem vết thương có thể thấy được cả xương của băng bó lại, giọng đáp lại. "Được, ta chờ huynh, huynh phải cẩn thận.” Nghẹn ngào lưu lại câu bảo trọng, hiểu. nét tươi cười kia tựa như tia sáng lóe lên trong bóng đêm, khiến người ta cảm thấy quyến luyến. Trước khi ảnh vệ động thủ, thân hình nam nhân áo xám ngay tại chỗ lui lại mấy bước sau đó nhảy lên mái hiên. Nhìn thân ảnh áo xám kia, khuôn mặt của ta hơi hơi ngẩng lên, nhìn về phía đại ca,tia sáng sớm chiếu vào người ta, bên miệng tươi cười tựa như mây mờ, giống như cái đụng chạm, cũng làm nó biến mất…… “Đại ca, thả , bằng , chính là ta chết……” Chậm rãi lấy xuống trâm cài đầu, trước lúc nó cắm vào ngực ta,2 trong nháy mắt, trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, mái tóc dài bồng bềnh ở giữa trung, váy áo như múa…… Thân thể bị trận kình khí cuốn đến trung, sau đó ở trong vóng xoáy đen, nam nhân thân hắc y ma mỵ, đem ta ôm vào trong lòng…… “Long Đậu Khấu…… Ta cho muội biết, hậu quả việc dám trêu ghẹo nam nhân ở sau lưng ta là như thế nào……”
Chương 21: Hình phạt của ác ma [ nhị ] Nhìn những mũi tên liên tiếp bắn về phía thân ảnh áo xám kia, cùng với mười lăm tên ảnh vệ đuổi theo , lại nhìn cái tươi cười đầy ma mỵ tà ác khuôn mặt của đại ca, ta chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ…… Ta biết tại sao mình lại bị hôn mê, cũng biết bản thân được mang về phủ như thế nào, trong đầu tất cả đều là hình ảnh huyết tinh bao phủ, dù cố gắng đuổi nhưng lại đuổi được. bị thương…… liệu có chết hay …… Lòng đau như cắt, hai mắt nghe theo lý trí mà bắt đầu rơi lệ…… Ta rất muốn cứ như vậy mà ngủ vĩnh viễn bao giờ muốn tỉnh lại, muốn phải mở mắt ra để đối mặt với người nam nhân làm cho ta vô cùng sợ hãi kia. Nhưng mà cho dù có mệt mỏi như thế nào nữa, ta vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt tràn đầy tức giận cùng khát máu nhìn chằm chằm vào mình, cái loại cảm giác áp bách, cho dù là trong mộng ta vẫn cảm thấy run sợ. “Đậu Khấu nhi, vì sao phải khóc, nam nhân kia vẫn chưa chết…… Tỉnh lại , muội tỉnh lại ngay cho ta……” Thanh trầm thấp khàn khàn ngừng bao vây lấy ta, giọng áp bách ngừng vang lên, bàn tay to thô ráp làm càn mà vuốt ve hai chân ngừng mà hướng lên di chuyển. “Nếu tỉnh lại, ta muốn muội, cho muội cả đời làm nữ nhân của ta……” cần! Áp chế sợ hãi cùng phẫn nộ nơi đáy lòng, ta mở hai mắt. Chung quanh toàn là trang sức đơn giản, tường là bức hắc long đồ lớn, thực ràng đây phải phòng của ta. Lúc này ta mới hoàn hồn mà giãy dụa, nhưng thân thể lại cách nào nhúc nhích được, nguyên lai hai tay hai chân ta đều bị trói bốn trụ giường. Bộ ngực sữa lõa lồ trong khí, hai chân mở lớn, mỗi chỗ người đều phơi bày trước con ngươi đen ma mỵ kia. biết muốn nhìn bao lâu, nhưng sắc trời bên ngoài tối đen mảnh. Cúi đầu, biết tức giận, nhưng tại sao lại đem ta giam cầm giường , rốt cuộc muốn thế nào? thầm phán đoán dụng ý của , càng nghĩ, tâm lại càng hoảng…… Trong lòng dâng lên cỗ nồng đậm sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng cùng đau khổ…… Nồng đậm nhục nhã, cùng tất cả đều là cam lòng…… Xem ra đại ca muốn quyết định trừng phạt ta. Rất hận! Vì cái gì nam nhân tàn khốc vô tình này, cho tới bây giờ cũng lo lắng đến cảm thụ của ta! Nhưng mà, ta cũng tính chịu thua như vậy! “Đậu Khấu Nhi, muội biết ta muốn làm cái gì phải ?” Nâng lên khuôn mặt cúi xuống, con ngươi đen chống lại ánh mắt bình tĩnh của ta, ngón tay chậm rãi lướt theo làn mi, cái miệng, khuôn mặt ta, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, hôn lên cái tai nhắn của ta. chút lại chút, hô hấp nóng rực phun ở bên tai, tiếng khàn khàn thuần hậu như rượu ngon được ủ nhiều năm, mang theo nồng đậm tà tứ. “Vì cái gì lời nào…… Ân…Muội phải có chuyện muốn giải thích với ta sao? tại, ta muốn nghe……” Lẳng lặng nhìn …… “Đại ca, ta muốn hận huynh!" tay ôm chặt lấy thắt lưng ta, thân hình lập tức dán chặt lấy khuôn ngực trần trụi của . Ánh mắt dừng ở hai trái rất tròn ngực ngừng phập phồng của ta, trong mắt ngọn lửa dục vọng ngừng dâng lên. “Nếu muội như thế là để ta buông tha muội, để muội tìm tên nam nhân kia…… Như vậy, ta tình nguyện muội hận ta……” Đôi mắt thâm thúy, dục vọng trắng trợn hề che dấu, dụ hoặc mà cúi đầu, ý đồ hôn lên làn môi lạnh lẽo của ta. “Huống chi, muội bây giờ căn bản là có biện pháp phản kháng, những chiêu thức hồ ly của muội cũng dùng được, phải sao?” Quay đầu, cho hôn môi ta. “Đại ca, ta huynh,huynh ràng biết điều đó.” bất mãn mà quay mặt của ta, con ngươi đen dục hỏa giàn giụa. Cúi người đem ta đặt ở dưới thân, hung hăng hôn lấy ta, cái lưỡi cuồng nhiệt mà hung mãnh làm càn khuấy đảo như muốn cướp đoạt tất cả trong khoang miệng ta, ta quay đầu muốn trốn tránh, nhưng đại ca cũng cho ta thực được, ái muội hàm trụ lấy vành tai của ta, chợt hôn qua cái gáy rồi đường khẽ liếm tới xương quai xanh, sau đó rơi xuống hai đoàn mềm mại trước ngực. Cắn lấy nụ hoa yếu ớt mà cười đến ngạo mạn. “ ta như thế nào, chỉ cần ta muốn, thân thể của muội, ta tùy thời đều có thể lấy được.” Những nụ hôn như mưa rền gió dữ làm lòng ta càng thêm sợ hãi. Chịu đựng áp lực từ đôi mắt đen làm cho thân thể ta lạnh như băng, ta nở nụ cười. Gằn từng tiếng, sắc bén như sắt. “Đại ca, huynh sai lầm rồi, huynh,làm sao có thể nằm ở dưới thân của ngươi? huynhthì làm sao có thể phát ra những tiếng rên rỉ làm cho huynh thích? huynh,làm sao có thể cam tâm tình nguyện chịu cảnh cá chậu chim lồng mà ở bên huynh?" Xõa ra búi tóc của ta, ngón tay đại ca lấy lọn tóc dài, ái muội mà chơi đùa chúng. Đặt ở trước mũi nhàng ngửi, hô hấp nóng rực phun khuôn mặt của ta, con ngươi đen khóa chặt lấy ta, giống như mị hoặc chúng sinh. “Long Đậu Khấu, cho tới bây giờ, phải muội đều diễn kịch sao? Vì cái gì tại muội lại diễn nữa?” Tay chân bị trói, muốn đau đến chết lặng, bất quá, ta vẫn cười cách nhàng. “Bởi vì, ta mệt, hơn nữa, ta thích bị ngươi giam cầm, thực thích!” Con ngươi đen lãnh tà nhìn biểu tình mặt ta, cơ ngực khêu gợi, khiêu khích mà ma sát qua bộ ngực sữa đứng thẳng của ta, bàn tay to mơn trớn mắt khẽ run của ta, đôi môi chậm rãi hướng ta tới gần. “ như vậy, muội muốn rời khỏi ta, có phải hay ?” Ta bị buộc dán chặt lấy thân thể , ôm lấy vòng eo mềm mại của ta, đem mặt chôn bên cổ ta, sâu mà hít lấy hương thơm người ta. “Thực đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng cho muội cơ hội rời khỏi ta. Muội cũng đừng vọng tưởng có thể gặp lại tên nam nhân họ Phạm kia, muội chỉ có thể là của mình ta.” Nhìn đáy mắt dục vọng cùng hào quang ma mỵ, ta lẳng lặng nở nụ cười. “Đại ca, huynh quên rồi sao? Ta là muội muội của huynh, làm thế nào có thể làm như vậy?” “Muội muội?” Đem ta vành tai phấn nộn ngậm vào trong miệng, bừa bãi mà khiêu khích, thanh tà mị làm cho ta phát run. “Ở trong mắt của ta, muội chính là nữ nhân, nữ nhân mà ta muốn, mà tại muốn làm nam nhân của muội." Dục hỏa trong mắt của đại ca đều tiến vào đáy lòng của ta, tâm ta lạnh giống như phủ đầy băng tuyết, tràn đầy hàn ý. Tuy rằng rất nhiều lần nghĩ tới đại ca chiếm lấy ta, nhưng tại buổi đêm rét lạnh này, lấy loại tư thế khuất nhục này mà bị đặt ở dưới thân , ta chỉ cảm thấy cả người phát run, ngay đầu ngón tay đều đông lạnh đến trắng bệch…… @eloite : tổng cộng 4 chương nha. Với lại tuần trước tổng cộng là 8 chương nha trừ 2 chương theo lịch còn lại 6 chương nha nhớ cộng cho mình ruby nha. Mình cố gắng để lên cấp editor nha
Hay quá, cố lên ra truyện thường xuyên nhé, mong là có H, cảnh H đầu tiên là cấm luyến sao? Ta mỏi mắt mong chờ ^^