Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Công việc bắt đầu ổn định nên giờ Du update 1 tuần 3 chương nhé =D
      tối có chương mới nhé, tối mà kịp làm chương nữa, mai nhé các nàng =D
      Last edited: 16/11/14
      quỳnhpinky, A fang, Ngoc Dieu2 others thích bài này.

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 11
      Edit: Vân Du

      Quay trở về phòng làm việc của mình, Phương Hoành đến Văn phòng chủ tịch ở hành lang đối diện gặp Mặc Viễn Ninh mà gọi điện thoại cho người.

      Chờ lúc lâu mới có người bắt máy, liền mở miệng cười khổ: “Học trưởng, tính tình vị em này khó nắm bắt, em sắp chịu nổi nữa rồi.”

      Người đầu dây bên kia cũng bất ngờ, nghe vậy chỉ ôn hòa cười: “ vất vả cho cậu rồi.”

      Giọng của ta rất ràng, mới nghe qua có chút giống với Mặc Viễn Ninh, nhưng dịu dàng hơn nhiều, dù nghe qua điện thoại cũng rất nhàng, khiến người khác trong khoảnh khắc có thể rũ bỏ mọi phiền não và giận dữ.

      Phương Hoành nghe thấy thế, cũng tỉnh táo hơn, thở dài tiếng: “ ấy đưa tên giả mạo kia về rồi.”

      Người bên kia nghe xong liền bật cười, giọng có chút trách cứ, khiến người khác cảm thấy dù cho ta có mở miệng chỉ trích, toàn bộ đều là muốn tốt cho người đó: “ như vậy là mạo phạm Mặc đấy, cậu phải còn hợp tác với ta sao?”

      Phương Hoành đột nhiên giảm giọng xuống: “Cố học trưởng, vẫn nên quay về , bây giờ mà bỏ qua, có lẽ cả đời tiếc nuối.”

      ----

      Mặc Viễn Ninh mới trở về Tô Khang vài ngày, Tô Quý liên đưa theo tham gia bữa tiệc tối từ thiện.

      Trước kia loại tiệc kiểu này đều do Mặc Viễn Ninh xã giao. Tô Quý chưa bao giờ . Khi đó luôn đến sau trước, quyên góp số tiền rồi còn phải về nhà ăn cơm tối.

      Bây giờ khác, Tô Quý đưa đến sớm, lại dẫn mời rượu xã giao khắp nơi.

      Cho dù Tô Quý chưa giao tiếp như vậy, nhưng dù sao cũng đại tiểu thư nhà họ Tô, phương diện này được huấn luyện từ , bây giờ mặc lễ phục dạ hội, vẻ mặt thong dong mỉm cười, thoạt nhìn rất tao nhã.

      Tô Quý thường xuyên uống rượu, nhưng lại được thừa hưởng tài uống rượu ngàn chén say của Tô Vĩ Học, uống vài ly champagne, thần thái vẫn tỉnh táo, đôi mắt dường như còn sáng hơn lúc trước khi uống rượu rất nhiều.

      Mặc Viễn Ninh lại chỉ bưng ly nước trái cây sau lưng , gặp người quen liền hàn huyên vài câu.

      Tô Quý tranh thủ chế nhạo : “Tửu lượng của Trợ lý Mặc phải rất tốt sao? Sao giờ chỉ uống nước trái cây thôi vậy?”

      Mặc Viễn Ninh vẫn mang khuôn mặt tươi cười, còn chăm chú trả lời: “Gần đây dạ dày ổn lắm, sợ uống rượu lại phải bệnh viện, chỉ có thể dùng nước trái cây thay thế thôi.”

      Vì sao uống rượu, Tô Quý còn có thể hay sao? như vậy chỉ muốn giễu cợt chút, lại dùng bộ dạng đứng đắn giải thích cho .

      nhìn , cảm thấy sắc mặt tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, liền cười: “Nếu tôi cầu Trợ lý Mặc uống rượu, biết Trợ lý Mặc có thể làm theo ?”

      Mặc Viễn Ninh cắn bên môi dưới: “Tô tổng giao phó..., đương nhiên tôi dám chối từ.”

      Tô Quý định xoáy thêm vài câu, xoay mặt lại liền thấy bóng dáng người, liền vội vàng khoác cánh tay Mặc Viễn Ninh, dẫn quay người cùng nhau đến đối mặt với người đó: “Đây phải là Trần tổng sao? Trần tổng cũng thu xếp công việc bớt chút thời gian đến đây à?”

      Người kia hơn ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, bề ngoại rất tuấn, chỉ có con mắt hẹp dài, cả người thoạt nhìn thấy có chút u ám. Đúng là Trần Bách Nhạc, giữ chức Tổng giám đốc Trần thị, cũng là con trai trưởng của Chủ tịch Trần Sóc.

      Là hai tập đoàn có thực lực tương đương tại thành phố H, quan hệ giữa Trần Thị và Tô Khang vẫn tốt đẹp, quả rất kì diệu.

      Nhưng Mặc Viễn Ninh điều hành Tô Khang hai năm, động chạm ít vào lợi ích của Trần Thị, hơn nữa Mặc Viễn Ninh dường như hoàn toàn chính xác cố ý nhắm vào Trần thị, nên Trần thị mới hạ quyết tâm ganh đua cao thấp với Tô Khang.

      Về phần Mặc Viễn Ninh bị đá ra khỏi Tô Khang, quyết định của Trần thị vẫn hoàn toàn bị ảnh hưởng, còn thừa dịp trong nội bộ Tô Khang lục đục, Tổng giám đốc bị thay thế, Trần thị cố gắng giành thêm nhiều lợi ích hơn nữa.

      Hôm nay Tô Quý tự đưa Mặc Viễn Ninh đến, đơn giản chỉ muốn Trần Sóc nhìn thấy, đưa Mặc Viễn Ninh trở về, chẳng những đưa được trở về, thậm chí còn hoàn toàn khống chế .

      Trần Bách Nhạc tới, ánh mắt dừng lại cánh tay khoác tay Mặc Viễn Ninh của Tô Quý, mới nâng tầm mắt lên gật đầu: “Tô tổng, trợ lý Mặc.”

      Lúc ba chữ “Trợ lý Mặc”, cố gắng nhấn mạnh giọng, người vốn trầm giờ như vậy nghe vô cùng mỉa mai.

      Đối mặt với đối thủ ngày trước, sắc mặt Mặc Viễn Ninh cũng biến đổi. Vừa vặn lúc đó có nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống qua họ, liền đặt ly nước hoa quả lên khay, lấy ly Martini nâng chén với Trần Bách Nhạc: “Trần tổng, hân hạnh.”

      Tô Quý kịp gì, liền thấy đem ly rượu kia uống hơi cạn sạch.

      thẳng thắn như vậy, rượu cũng kính rồi, Trần Bách Nhạc thể tiếp gì, cũng nâng ly uống cạn, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ bằng mặt bằng lòng, : “ quấy rầy hai vị nữa, tôi trước.”

      Cánh tay Tô Quúy vẫn đặt cánh tay của Mặc Viễn Ninh, đợi Trần Bách Nhạc bỏ lúc. mới tức giận kéo tay áo : “Tôi trả tiền thuốc cho nữa đâu!”

      “Trong công ty có có bộ phận thanh toán quyền lợi cho nhân viên sao?” Mặc Viễn Ninh phản ứng rất nhanh. “ sao đâu, nhận chức rồi, để ảnh hưởng đến công việc.”

      Tô Quý cảm giác mình hoàn toàn trở thành lòng lang dạ thú, tuy nhiên chính cũng hoàn toàn chẳng quan tâm.

      Mặc Viễn Ninh liếc , buông cánh tay quay người , đột nhiên nhớ mình vẫn phải giả vờ mặn mà với , liền quay lại giữ chặt tay , cũng quay đầu lại : “Đừng có uống rượu nữa, lấy gì đó nóng nóng uống .”

      quay đầu nên thấy được phía sau, khóe môi Mặc Viễn Ninh nhướn lên, trong đôi mắt che giấu được dịu dàng.

      Tô Quý nhìn chằm chằm Mặc Viễn Ninh uống vài ngụm sữa bò, còn cau mày : “Có chỗ nào cảm thấy thoải mái ?”

      Tâm trạng Mặc Viễn Ninh thoạt nhìn tệ, thong thả : “Cảm ơn Tô tổng quan tâm.”

      Tô Quý tuyệt đối thể thừa nhận: “Phi, ai quan tâm , tôi chỉ sợ té xỉu trước mặt mọi người, khiến tôi xấu hổ thôi.”

      “Yên tâm, ngất được đâu.” Mặc Viễn Ninh mỉm cười, dường như muốn thêm vài câu “Bất luận là tình huống gì, cũng thất thố trước mặt người khác.”

      Chẳng lẽ mê man rồi thổ huyết trước mặt là giả sao? Tô Quý thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên ý thức tới ý giống như những “Người khác” kia.

      Ý tứ trong lời quá thân mật, vậy mà Tô Quý muốn phản bác ngay lập tức.

      chỉ im lặng lúc, đứng chỗ ai để ý, bấm ngón tay vào cánh tay : “Hôm nay biểu tốt chút, xấu hổ với người ta tôi càng mất mặt hơn, hiểu ?”

      trút giận cho cảm xúc nho của mình, để ý động tác và lời quá thân mật, còn mang theo nũng nịu như trẻ con.

      Mặc Viễn Ninh khẽ cười, xoay ngược bàn tay lại, nắm tay : “Tiểu Nguyệt...”

      Bị gọi nhũ danh lâu được nghe, Tô Quý nhất thời phát ra có gì đúng, mà chỉ cảm thấy bàn tay quá mát, mày nhíu càng chặt: “ uống rượu gì với Trần Bách Nhạc vậy? Bản thân cũng chẳng khỏe gì.”

      phải em để cho uống hay sao?” Mặc Viễn Ninh thuận miệng cười , nhìn tức giận ngẩng đầu, liền giải thích: “Người tên Trần Bách Nhạc này quá phiền phức, uống với ly có đuổi cũng , muốn nhảm với .”

      Trần Bách Nhạc tuy kém đa mưu túc trí hơn Trần Sóc, nhưng những năm gần đây Trần Sóc lui về phía sau, tiếp quản hơn nửa tài sản nhà họ Trần, tuổi tuy chưa nhiều nhưng được Trần Sóc truyền kinh nghiệm, mưu kế tàn nhẫn đều có cả, tuyệt đối phải là nhân vật có thể dễ coi thường ở thành phố H.

      Nhưng Mặc Viễn Ninh lại có thể chút nào để ý đến khẩu khí “quá phiền phức”, như vậy hết lần này đến lần khác, dường như hoàn toàn tự nhiên, thể chỉ trích được gì.

      Mà vừa rồi Trần Bách Nhạc bị dùng ly rượu đuổi khéo, có vài điều muốn nhưng thể ra.

      Tô Quý nhịn được bật cười, đưa tay lau vòng sữa dính môi : “ Mặc có khí phách, uống sữa thôi cũng xong...”

      Chỗ họ đứng tuy vắng vẻ, nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy, Tô Quý ngược lại cố ý ở nơi đông người thể cử chỉ mập mờ thân mật với chồng cũ, chỉ là tự nhiên mà thôi.

      Chính cũng để ý, đôi mắt Mặc Viễn Ninh đột nhiên dao động, chỉ nghe thấy tiếng ly sữa rơi xuống đất, đột nhiên bị Mặc Viễn Ninh ôm vào lòng.

      ôm lấy dịch về sau nửa bước, nghiêng người đẩy ra sau cột trụ cách đó xa, đồng thời kéo bức rèm bằng nhung ở bệ cửa sổ, dùng sức giật xuống.

      Ngay trong phẩy mấy giây bức rèm rơi xuống, Mặc Viễn Ninh ôm lấy eo , thân thể hai người hoàn toàn lấp sau cột trụ.

      Tô Quý lúc này mới hoảng hốt định thần, động tĩnh chỗ họ đứng quá lớn, sớm hấp dẫn ánh nhìn của những người bên trong đại sảnh.

      Bức rèm kia rơi xuống còn làm đổ đồ uống và bánh ngọt đầy mặt đất.

      Mặc Viễn Ninh im lặng gì, chỉ đem thân thể hoàn toàn đặt lên cột trụ, ánh mắt quét vòng trong đại sảnh.

      Tô Quý lắm, bị ép tới có chút thoải mái, mới hơi đẩy ra hỏi: “Làm sao vậy?”

      Mặc Viễn Ninh vẫn trả lời , cứ như thể đột nhiên nổi lên hứng thú đối với tất cả mọi người tham gia dự tiệc, ngừng dùng ánh mắt quét quanh đại sảnh.

      Trần Bách Nhạc bưng ly rượu đó đứng cách đó xa, ha ha cười : “Tôi tưởng là ai, hóa ra Mặc và Mặc phu nhân vừa diễn trò hay.”

      bị Mặc Viễn Ninh dùng ly rượu đuổi khéo, giờ rốt cuộc cũng nắm được cơ hội tìm lại chút mặt mũi, đương nhiên bỏ qua.

      Cả thành phố H ai cũng biết Mặc Viễn Ninh và Tô Quý ly hôn, và cũng chẳng ai biết họ vừa ly hôn nối lại tình xưa, cái tiếng “Mặc phu nhân” ra quá châm chọc.

      Tô Quý nhận ra ánh mắt xung quanh, khỏi có chút tức giận, dùng sức đẩy Mặc Viễn Ninh ra: “Trợ lý Mặc, hôm nay uống nhiều quá rồi!”

      Mặc Viễn Ninh cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn , nhếch môi, định giải thích dù chỉ câu, chỉ là lùi về sau mấy bước, xa gần đứng bên cạnh .

      Xảy ra chuyện mất mặt như vậy, Tô Quý có tâm trạng tiếp tục xã giao, thẳng thừng lườm cái, quay người tìm chủ trì bữa tiệc.

      tờ ngân phiếu rồi ra về, lúc Tô Quý lên xe vẫn vô cùng bực bội.

      Ngược lại người gây chuyện tên Mặc Viễn Ninh kia hoàn toàn như có chuyện gì theo bên cạnh .

      Tô Quý nhất định để Mặc Viễn Ninh đem chiếc xe đồng nát kia lái đến đây, sau khi lên xe, Tô Quý chỉ : “Về nhà.” rồi gì nữa.

      Lái xe đưa thẳng về nhà họ Tô, cũng dặn lái xe đưa Mặc Viễn Ninh về biệt thự, mà nghiêng đầu hất cằm với : “ cũng xuống.”

      Mặc Viễn Ninh tự nhiên có ý kiến gì, xuống xe, theo vào nhà họ Tô.

      Cửa trước chỉ có ngọn đèn nhàn nhạt, giống như đêm mưa gió ngày đó, trong nhà trống , như thể có thể nghe được cả từng hơi thở.

      Chỉ là lần này có ai mang theo dịu dàng đón trong đó, cũng thể sà vào vòng tay .

      quay phắt người lại, kéo cánh tay Mặc Viễn Ninh, dường như dùng toàn bộ sức lực nhào tới đẩy vào vách tường hơi nghiêng.

      nắm tay lại thành nắm đấm, dùng sức chống vào dạ dày , cười lạnh, mang theo hàn ý lạnh thấu xương: “Trợ lý Mặc, muốn ngồi lên cái chức này, cần phải dâng hiến cơ thể của .”
      * Vân Du: Ầy gù, bạn Tô mạnh mẽ quá a, quá bạo dạn a :xitmau:
      Lúc ở bữa tiệc nguy hiểm quá các nàng nhỉ, chắc là bạn Mặc thấy ám khí rồi, biết ai trong đại sảnh to gan như thế :die:
      Chương mới nha các nàng, giờ cứ 1 tuần 3 chương các nàng nhé, nếu rảnh Du tăng :04(1):
      @Ngoc Dieu @trạch nữ @Anhdva @coi_coi
      Có nàng nào cần Du tag nữa hơm :038:
      Last edited: 16/11/14
      quỳnhpinky, ngangong, Anh Trần7 others thích bài này.

    3. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      C To that la bao dan, tro ly Mac muon ngoi len chuc nay, can phai dang hien co the cua a, ko biet tap sau a Mac se lam gi day, tks nang.
      Mot tuan 3 chuong, cam on nang nhieu, neu co thoi gian thi tang so chuong nhe nang, boi vi ta ham ho tr nay qua di.
      trạch nữVân Du thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Thanks nàng =D
      Mới 11 chương, đằng sau còn cả bức màn chưa vén :3
      1 tuần 3 chương là chắc chắn rồi, Du đợt này cũng rảnh rang hơn nên tiến độ các nàng cứ yên tâm nhé =D

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 12
      Edit: Vân Du
      Cả người Mặc Viễn Ninh bị Tô Quý đẩy tựa vào tường, lúc lâu, Tô Quý lại để có cơ hội im lặng, nắm đấm đè lên mạnh hơn, còn xoay các khớp ngón tay.

      Dù người bị bệnh dạ dày bị như vậy cũng thoải mái, huống hồ Mặc Viễn Ninh mới bị chảy máu dạ dày trước đó hai tuần.

      hít hơi, ngừng cười: “Tiểu Nguyệt...Em làm đau đấy.”

      Tô Quý tuy lửa giận ngùn ngụt, nhưng phải loại người biến tái thích tra tấn thân thể, nghe vậy nhịn được vừa tức vừa cười: “ cũng làm tôi đau , cần khách khí!”

      Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu nhìn sắc mặt , cười : “Tiểu Nguyệt, em tức gì chứ?”

      Đương nhiên tức hiểu sao lại ôm , lại đẩy , lại kéo bức rèm, trong nháy mắt đó Tô Quý còn tưởng mình bắn nhau như trong phim, có phải bị tập kích ? vẫn còn kích động biết cái gì bây giờ?

      Kết quả chẳng qua chỉ là biểu diễn màn chồng cũ vợ cũ góp củi thổi cơm chung, sau đó bị những người xung quanh bu kín xem hài!

      Nghiến răng vài cái, tay Tô Quý vẫn rời khỏi dạ dày Mặc Viễn ninh, ngược lại, dùng tay kia nắm chặt cổ áo của : “Xem ra có ý định giải thích ràng chút đúng ?”

      Mặc Viễn Ninh nhướn khóe môi, nụ cười vô cùng ấm áp, chấp nhận cam chịu.

      Tô Quý cảm thấy mình bị thái độ này của bức phát điên, giống như thể dù làm gì cũng thể nào lý giải được, giống như bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn là người ngoài cuộc, có bất cứ chỗ trống nào để chen chân vào.

      thất thố trong bữa tiệc tối, nếu làm chuyện táng tận lương tâm với chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng nếu làm gì, sức tức giận lại bị đè nén đến cùng cực.

      Tô Quý hận đến cực điểm, kiễng chân ra sức cắn lên môi : “Vô liêm sỉ, đền thịt cho tôi!”

      cắn quả hơi ác, môi Mặc Viễn Ninh lập tức chảy ra vài giọt máu.

      Mặc Viễn Ninh còn khoa trương làm thanh “Hít hà”: “Miệng lưỡi rất bén nhọn.”

      Tô Quý hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, chỉ biết lúc chưa kịp phản ứng bị Mặc Viễn Ninh ôm ngang hông vác lên tầng.

      Trong lúc cấp bách, lại nhớ phòng ngủ lúc trước của họ thay đổi hoàn toàn, liền đấm liên tục vào cánh tay , : “Phòng của khách, phòng của khách!”

      hét lung tung mà Mặc Viễn Ninh vẫn hiểu, vòng qua chỗ ngoặt vào hành lang, thẳng đến phòng dành cho khách.

      Phòng dành cho khách nhà họ Tô được dọn dẹp sạch quanh năm, lúc nào cũng có thể ở được.

      Mặc Viễn Ninh tùy tiện đẩy cánh cửa bước vào, hai bước đến giường, ném thẳng Tô Quý lên đó.

      Lúc này còn ngọt ngào, dịu dàng như nước nữa, động tác ném lên giường rất thô lỗ, sau đó kéo cà vạt, lộ ra bộ ngực của mình, cúi người xuống đè lên người .

      Tô Quý thích nhất được vuốt ve cơ ngực săn chắc của , bây giờ ở trước mắt, nhịn được khẽ rên rỉ, hai tay nắm lấy áo vest cởi ra, còn : “Cởi hết ra , cởi hết!”

      Quần áo chỉnh tề làm qua loa như vậy được sao? Bây giờ khó lắm mới có được cảm xúc chân với Mặc Viễn Ninh, được thưởng thức cơ bụng và đôi chân dài miên man của , có chết cũng nhắm mắt.

      Mặc Viễn Ninh gần đây vô cùng kiên định, nghe như vậy, thoáng dừng lại chút, sau đó tự mình hành động, cực kỳ nhanh cởi quần áo ra.

      Nếu như Tô Quý sau khi ly hôn chưa từng làm chuyện đó với ai, vậy Mặc Viễn Ninh cũng chẳng khác.

      Tô Quý nhìn vẻ mặt tuy vẫn cười nhạt của , động tác bình thường đột nhiên vội vàng dao động, biết tối thiểu cơ thể luôn vẫn trung thành với mình.

      Trong đáy lòng hừ tiếng: nếu như thủ thân như ngọc, hôm nay tuyệt đối đùa nữa!

      Kết hôn bốn năm, cho dù trong suốt năm chuẩn bị ly hôn, bọn họ vẫn luôn giữ tần suất sinh hoạt tình dục hề thấp.

      Nếu như phải hai người thương lượng tạm thời chưa sinh con, mỗi lần đều cố ý tránh thai, nếu với độ hài hòa này, Tô Quý biết sinh được bao nhiêu đứa con nữa.

      Hơn tháng làm, ngoại trừ lần bị thương, trong bốn năm chung sống với chưa bao giờ như vậy, Tô Quý thừa nhận mình có chút vội vàng, chấp nhận bỏ mặc mình sa vào.

      Trước khi bị Mặc Viễn Ninh hôn đến quên hết tất cả, chỉ số thông minh trong đầu trong nháy mắt nghĩ ra việc: cầm lấy cà vạt của Mặc Viễn Ninh, trói tay lên đầu giường.

      đến đây để hầu hạ tôi!” dùng quyền chủ động cuối cùng của mình để khẳng định địa vị của mình, nhưng lúc những lời này, cả người đều bị Mặc Viễn Ninh ép chặt vào ngực, hai thân thể hòa quyện làm .

      Rượu làm mất lý trí, đêm phong lưu.

      Sáng ngày hôm sau, Tô Quý nằm giường trong phòng dành cho khách, tỉnh dậy từ khuỷu tay chồng cũ, trong đầu liền xuất ý nghĩ.

      và Mặc Viễn Ninh làm chuyện đó vẫn rất hợp, lần này vì lâu, hơn nữa hai bên đều thoải mái, thử tư thế chưa từng làm trước đó, nên càng thêm dư vị.

      Đại tiểu thư nhà họ Tô sau khi trải qua đêm tệ, nhìn lên trần nhà cao thở dài: quá sa đọa, phải làm sao bây giờ?

      Cánh tay bị gối lên khẽ cử động, sau đó nghe thấy giọng vui vẻ của người bên cạnh: “Tiểu Nguyệt, tỉnh rồi à?”

      Ở cùng nhau bốn năm, Tô Quý biết cho tới bây giờ Mặc Viễn Ninh rất khó ngủ, chỉ cần tỉnh lại, lập tức tỉnh như chưa từng ngủ.

      Lúc này giọng của nhàng khoan khoái như khí sớm mai.

      Tô Quý từ trong ngực ngẩng đầu, nhìn thấy bên mặt mỉm cười của , lại nghiêng đầu nhìn cánh tay kia của bị trói đỉnh đầu cách mất tự nhiên.

      nhìn tư thế quái dị này của lúc, mới đột nhiên nhớ ra: “ tháo cà vạt ra sao?”

      Đó là chiếc cà vạt tối qua dùng để trói , nhớ mình trói rất nhanh, chỉ có điều lúc cả người trở nên mơ hồ, lại chỉ trói tay, khi nghĩ trói chặt được lâu như vậy.

      Suốt đêm, bây giờ cánh tay nếu còn giữ tư thế như lúc đó, mỏi nhừ mới lạ đấy.

      Tô Quý càng hoảng sợ, vội vàng xoay người đến đầu giường cố gắng cởi cà vạt ra, giải phóng cánh tay sớm lạnh buốt của Mặc Viễn Ninh.

      Vì bị trói lên cao quá lâu, cánh tay lát sau mới cử động được, Tô Quý vội vàng ngồi chồm hỗm ở đầu giường, cố đấm bóp cho lưu thông máu, hi vọng để lại hậu quả gì, nhìn cổ tay vết đỏ rách da ràng, có chút chột dạ: “ tự giãy giụa thoát ra được à? Có người ngu như vậy hay sao?”

      Mặc Viễn Ninh bình thản nằm giường yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ mát xa của , cười : “ phải em đến đây để hầu hạ em hay sao? Chủ nhân chưa gì, làm sao dám tự tiện tháo ra được.”

      Cái hình tượng nhẫn nhục chịu đựng đáng thương này của từ đâu chui ra thế?

      Tô Quý nhịn được trừng mắt lườm , mặc kệ hình tượng cao quý ưu nhã, giọng hừ tiếng: “Coi như hầu hạ cũng tệ lắm.”

      Mặc Viễn Ninh chỉ cười lúc, từ góc độ của có thể nhìn thấy khóe mắt cong lên, mắt híp lại càng thêm vài phần tà khí.

      * Vân Du: Ầy gù, bạn Tô được bạn Mặc đền thịt mà ăn mảnh kể quá trình cho chúng mình, bạn tác giả, bạn hơi bị quá quắt rồi đó nhaaaaa, bạn Du chịu mất máu để edit luôn mà :062::062::062:
      Chương mới nhé các nàng @Ngoc Dieu @Anhdva @trạch nữ @coi_coi
      quỳnhpinky, Anhdva, ngangong8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :